Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

47 Pages«<4041424344>»
Ngô Đồng Diệp Lạc
Phượng Các
#821 Posted : Monday, January 25, 2016 12:04:05 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Hôm nọ đứng trả tiền trong chợ còn thấy tờ báo đăng tin là nữ hoàng Elizabeth nhường ngôi cho vợ chồng William - Kate chớ không phải là Charles. Đúng là báo lá cải muốn đăng gì thì đăng!
ngodong
#822 Posted : Monday, January 25, 2016 9:07:03 AM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,452
Points: 1,212
Woman

Thanks: 93 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Còn nhiều chuyện tình học trò nữa nếu kể hết sẽ không còn giấy để in, rất vô tình tôi đọc một đoản văn trên Face Book:
https://www.facebook.com...osts/1012000998866221:0

NƠ ĐỎ VẪN CÀI TRÊN MÁI TÓC.
.
Còn khoảng một tháng nữa sẽ đến Tết. Mỗi năm San Jose nơi tôi ở đều có những hội chợ Tết thật tưng bừng..
Nhưng có một năm, miền Trung ở VN đang chịu đựng thiên tai bảo lụt nặng nề. Trong hội chợ tết, người Việt ở đây vui Xuân nhưng vẫn không quên thiên tai ở quê nhà nên từng đoàn Hướng Đạo Sinh Việt Nam được phân phối nhiệm vụ cầm những thùng lạc quyên đi trong hội chợ để quyên tiền cứu trợ.
Đang lang thang, bỗng hai em bé trong đồng phục Hướng Đạo chận tôi lại. Một trai một gái. Bé gái cao hơn bé trai nữa cái đầu, chửng chạc nói “Chú ơi, ủng hộ đồng bào bảo lụt đi chú”. Trọn một câu tiếng Việt, tuy phát âm không trọn vẹn, nhưng khá rõ ràng. Tôi nhìn hai em, nhất là bé gái đang thắt cái nơ trên đầu
Ôi đólà cái nơ mầu đỏ
Tôi bỗng thấy lòng bâng khuâng man mác. Hồn tôi như bay lạc về lại cái chợ TÂN ĐỊNH của ba mươi mấy năm về trước…
...khi đó tôi đang học lớp Sáu, cũng vào năm miền trung bị bão lụt tàn phá nặng nề nên nhà trường huy động học sinh tổ chức một buổi lạc quyên để hưởng ứng chiến dịch cứu trợ đồng bào ruột thịt.
Đúng 10 giờ sáng, tất cả học sinh cấp lớp sáu được phân công cứ hai người thành một nhóm chuẩn bị lên đường. Vì là toàn cấp lớp làm chung nên tôi lớ ngớ thế nào bị xếp chung toán với một bạn khác thuộc lớp… con gái. Tôi nào muốn như vậy đâu, nhưng lúc bắt cặp xếp toán, tôi chậm chân chậm tay thế nào để bị lọt sổ cuối cùng lẻ loi một mình, và bạn ở lớp bên kia chắc cũng rứa. Hai cái lẻ loi này bèn ghép lại thành một cặp vậy.
Tôi ngượng lắm. Không phải vì bạn là con gái, mà vì tuy cùng cấp lớp, nhưng bạn là con gái trổ mả sớm nên cao hơn tôi đến nữa cái đầu. Tôi thấy tôi lùn quá, hơi quê, nhưng biết làm gì hơn? Lúc đó thì dĩ nhiên tôi biết tên bạn, nhưng bây giờ ngồi viết những dòng chữ này, thì đã quên rồi. Bạn đừng trách. Tôi chỉ còn nhớ tóc bạn dài kẹp một cái nơ mầu đỏ. Vậy tôi tạm gọi bạn là NƠ ĐỎ nghe.
Bắt đầu công tác. Tôi lãnh phần đeo thùng tiền cứu trợ, còn Bạn Nơ đỏ thì được giao cọc giấy huy hiệu cứu trợ cùng hôp kim gút dùng để gắn lên tay áo khách bộ hành. Chúng tôi không được phép đi xa. Chủ yếu là chung quanh hai chợ Tân Định và Đa Kao, cùng những con lộ chính như Hai Bà Trưng, Trần Quang Khải… mà thôi.
Buổi sáng hôm đó, cả trường vui vẻ nhộn nhịp như ngày tất niên. Vừa ra khỏi cổng trường, Nơ Đỏ dắt tôi chạy ù lại chợ Tân Định. Bạn khôn lắm, nói là phải tới..xí trước. Quả nhiên hai đứa tôi tới chợ sớm nhất, gặp giờ thiên hạ đang đi chợ đông đảo nên tha hồ múa gậy vườn hoang. Chúng tôi phải tranh thủ thời gian, vì trong chốc lát các toán khác sẽ tới chia phần. Khi gặp một nhóm đông người, một mình bạn gắn huy hiệu không xuể, tôi phải phụ một tay, dĩ nhiên là chỉ ở những…người lùn, tôi có thể với tới. Thông thường chúng tôi không phải nói gì cả..Chỉ cần nhìn thùng lạc quyên có in câu “ CỨU TRỢ NẠN NHÂN BẢO LỤT” là ai cũng vui vẻ móc túi lấy tiền. Lâu lâu có người hỏi han thì Nơ Đỏ lễ phép giải thích “ Dạ, tụi cháu lạc quyên cho nạn nhân miền trung bị bão lụt”. Hầu như không ai nỡ lòng nào từ chối cả. Thỉnh thoảng gặp vài anh thanh niên có vẻ lơ là né tránh, là đến phiên tôi ra tay. Tôi chạy lại nắm áo “ Anh, cứu trợ đồng bào bị bão lụt đi anh”, và cương quyết đứng chờ cho tới khi chàng móc ví mới chịu. Một lần tôi thấy anh lính lơ láo mua thuốc lá gần đó, bèn nhanh nhẹn chạy lại. Anh lính trừng mắt nhìn tôi “ Lính nghèo thấy mẹ, lấy tiền đâu cho, mầy!”. Nói vậy mà anh cũng cầm mớ tiền lẻ thối lại nhét vào thùng.
Chưa đến hai tiếng đồng hồ, hình như khắp chợ ai cũng có huy hiệu cứu trợ gắn trên tay áo. Chúng tôi bắt đầu ế. Phải chú ý kỹ hơn tìm kiếm khách hàng mới. Đứng ngơ ngác hồi lâu, tôi và Nơ Đỏ cùng để ý thấy một bà xách giỏ đi chợ, mà sao tay áo…trống trơn! chúng tôi mừng húm nhào tới. Giữa lúc Bạn đang sắp sửa gắn huy hiệu cứu trợ lên , bà xua tay nói “ Bác cho rồi mà cháu”, và móc túi áo lấy ra tấm giấy lạc quyên đưa ra trước mặt “ Thấy chưa?” Hai đưá tôi quê quá tiu nghỉu quay đi. Mới được mấy bước, nghe bà gọi giật lại “Nè, mà khoan đã cháu”. Bà tiến lại cầm tờ năm chục nhét vào thùng. Hai đứa tôi mừng rở chưa kịp nói tiếng cám ơn, bà đã ôm cả hai vào lòng thốt “ Con cái nhà ai mà giỏi vậy nè trời”. Tôi hơi mắc cở, nhưng cảm thấy thật sung sướng. Ước chi có mạ tôi cạnh bên, bà sẽ hảnh diện về thằng con. Quay sang Nơ Đỏ, thì bạn đang chớp chớp mắt có vẻ cũng cảm động lắm …như tôi.
Xế trưa, khu chợ đã vắng, và thùng tiền khá nặng, chúng tôi thong thả trở về trường. Bây giờ mới cảm thấy cơn mệt. Mồ hôi tôi ướt đẩm lưng áo. Phần bạn cũng tơi tả không kém. Những giọt mồ hôi lấm tấm chảy dài trên đôi má đỏ bừng bừng dưới cơn nắng ban trưa. Lòng tôi thấy vui quá. Hình như đây là lần đầu tiên trong đời trực tiếp làm việc nghĩa. Tôi khoái chí cầm thùng tiền lắc lia liạ, lắng nghe tiếng lẻng kẻng kim khí chạm nhau bên trong, xen lẫn tiếng lụp bụp của những tờ tiền giấy. Nơ Đỏ cũng hả hê quên hết cơn mệt. Bạn thắt hai tà áo dài lại gọn gàng với nhau, nhặt một miếng gạch vụn bên đường, ném về phía trước, lò cò nhảy tới khom lưng luợm lên, rồi lại ném, cứ thế…Thỉnh thoảng bạn ngưng chơi, giành thùng tiền tôi đang đeo, lắc qua lắc lại nghe leng leng.. leng keng…và cười sung sướng.
Sau này, trong sinh hoạt Hướng Đạo, tôi cũng nhiều lần có dịp làm công tác xã hội tương tự, nhưng niềm vui không tràn đầy như lần đầu tiên ấy. Bạn Nơ Đỏ sau buổi lạc quyên, thỉnh thoảng gặp lại trong trường, hai đứa tôi bỗng…mắc cỡ lẫn nhau nên chỉ vẩy tay chào chút xiú, đại khái muốn nói “A, tụi mình cũng quen nhau chứ bộ!”. Qua năm sau, tôi không còn gặp lại bạn nữa. Có phải qua ba tháng hè con gái thay đổi mau lẹ tôi nhận không ra? Hay bạn đổi sang trường khác ? Hay có khi vẫn còn đó, nhưng đã đổi màu nơ kẹp tóc mà tôi lại cứ ngây thơ đi kiếm cái Nơ Đỏ không còn trên đầu của cô nữa…đến nổi vụng về đánh mất người bạn có chung một kỷ niệm êm đềm của thời ấu thơ.
Câu chuyện lạc quyên năm nào đã chìm sâu vào tâm tưởng. Bạn cài nơ đỏ của tôi bây giờ không biết ở đâu. Tôi lỡ đánh mất tên của bạn đâu đó trong vùng trời ký ức. Không biết bạn có may mắn đến được bến bờ tự do? Và tình cờ đọc được những dòng chữ này...
Nhìn hai em bé trước mặt, tôi cảm động quá, chỉ muốn như bà hàng chợ năm nào ôm cả hai em vào lòng và nói " Con cái nhà ai mà giỏi vậy nè trời!”
Nghĩ trong đầu thôi. Luật lệ Mỹ đâu cho người lớn ôm ghì con nít như ỏ VN đâu! Tôi chỉ có thể xoa đầu hai bé để khen ngợi. Nhưng khi vỗ tay lên đầu bé gái, tự nhiên tôi buột miệng “Té ra bạn vẫn còn cài cái nơ đỏ đó à?”
Cháu nhìn tôi ngạc nhiên không hiểu ông bác này nói cái chi lạ quá!
ThaiNC

Có tin nổi không, ngày xưa hôm ấy, tôi cài cái nơ màu đỏ cột bằng khăn voan của Mẹ, tôi học Trường Tiểu Học Con Trai Tân Định trước khi chuyển sang Sương Nguyệt Anh.
Còn bao nhiêu câu chuyện cũ được kể ra và người trong chuyện còn đọc được nhớ lại một khoảng ấu thơ hoa mộng nữa nhỉ. Chẳng hạn như bài thơ đó viết cho em chứ cho ai! Bài nhạc ấy viết cho em chứ còn ai vào đây nữa!
Tuổi học trò thần tiên - những mối tình thầm lặng khiến đời sống của con người thăng hoa. Tôi không nợ ai hết khi họ còn giữ những hình ảnh đẹp, những tình cảm ngây thơ về tôi, ngược lại họ mắc nợ tôi món nợ tình lan man vấn vương trong văn trong thơ trong nhạc, nói theo nhà Phật, kiếp sau họ sẽ phải trả. Họ sẽ phải đầu thai thành những cây hoa Phượng để bị che bóng mát – nghe tiếng tỏ tình ngượng nghịu, ngay cả phải chứng kiến nụ hôn đầu. Ơ mà kiếp sau tôi có được làm nữ sinh nữa hay không kia chứ, biết đâu tôi lại bị biến thành cây si trước sân trường nào đó để trả nợ cho cái tội vô tình?
ngodong
#823 Posted : Saturday, March 5, 2016 8:58:57 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,452
Points: 1,212
Woman

Thanks: 93 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Trà Hoa
Posted on Tháng Ba 5, 2016 by như hoa ấu tím
Ướp hoa trong muối giữ hoa tươi mãi là một nghệ thuật tỉ mỉ của người Nhật, hôm nay trời mưa pha ly trà xanh nhâm nhi cùng miếng mứt vỏ cam, thả bông hoa đào vào tách ngắm cánh hoa mong manh trong tách, nhớ bài hát Khối Tình Trương Chi của nhạc sĩ Phạm Duy:

Ôi duyên kia ai đã trả cho ai
Cho mắt rơi lệ rồi
Cho chén tan thành lời
Để thành bài hát ru lòng tôi!



Nhìn cánh hoa mong manh trong tách, các vết nứt của tách trà hai lớp thật tinh tế, tiếc là mình không biết thưởng thức vị trà thế nào, đậm quá bị đắng nhạt thì lưỡi không tê như có người ví von “Trà ngon làm tê lưỡi như nụ hôn đầu!” Trà xanh đậm được đánh nổi bọt uống tê lưỡi có vị đắng nhưng sau đó ngọt lâng lâng.

Phượng Các
#824 Posted : Sunday, March 6, 2016 5:03:50 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Chị ngodong uống trà hiệu gì vậy ?
1 user thanked Phượng Các for this useful post.
ngodong on 3/7/2016(UTC)
ngodong
#825 Posted : Monday, March 7, 2016 9:26:32 AM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,452
Points: 1,212
Woman

Thanks: 93 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Phượng Các;157509 wrote:
Chị ngodong uống trà hiệu gì vậy ?

Chị vào chợ Nhật mua bất cứ loại nào chị thấy - sau đó tự chọn cho mình vị nào làm mình thích nhất . Em mua từ Nhật mang về hai hộp "cao cấp" người ta có phân loại từ 1 đến 4 - Mù chữ nên chỉ vào số để mua .
Hạng 1 đắng nhất - - - -
Thì ra tùy theo vị chăng ?

Phượng Các
#826 Posted : Tuesday, March 8, 2016 7:04:49 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Mình thì thích nhất loại trà có trộn thêm gạo rang ...

Cuối tháng 4 mình có dịp đi lên Bắc Cali, không biết có thu xếp được để thăm chị không (Chị VTTT thì xa quá, đường xá không tiện rồi). Là weekday nên kẹt lúc chị đi làm\.
ngodong
#827 Posted : Thursday, March 10, 2016 9:49:40 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,452
Points: 1,212
Woman

Thanks: 93 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Tháng tư em sẽ đi vắng từ 16 đến 23 mới về - chị lên ngày nào cho em biết với ngày thường là thứ mấy ?
Phượng Các
#829 Posted : Friday, March 11, 2016 9:09:10 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Mình rảnh sau ngày 24 (chúa nhật), các ngày sau đó tính ghé thăm người quen .
ngodong
#830 Posted : Saturday, March 12, 2016 7:59:48 AM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,452
Points: 1,212
Woman

Thanks: 93 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Kevin Le tác giả của quyển sách The Outcast Amerasian được báo chí nhắc đến đã lâu, vì không có nhiều tác giả Việt Nam viết sách bằng tiếng bản xứ trên đất Mỹ – tôi biết đến tên Kevin Le lâu rồi và chẳng mảy may để ý, cho đến khi biết ra tác giả đã sống cùng thời lận đận với tôi. Có những lúc chúng tôi một nhóm Kevin Le Huong Huynh – H – H – T – đạp xe khắp thành phố Sài Gòn vào từng hang cùng ngõ hẻm vì gia đình một người bạn không còn nhà để ở, hầu như mỗi tháng ở một nơi khác nhau, khoảng thời lận đận ấy nhìn lại quả “kinh hãi”! Kevin Le lên Sài Gòn vì gia đình ở Vũng Tàu cũng bị truy lùng tội “Ngụy” chúng tôi cùng mang bản án không có luật sư nào cãi giúp, làm gì cũng không được đi học cũng không xong. Trong nhóm tôi là bà chị đầy quyền hành, lạ lùng là bạn của các em tôi thành bạn của tôi hết, tôi có bao nhiêu việc để nhờ vả, mối dây liên lạc truyền từ các bạn tôi đến các bạn của em tôi mà tôi là trung điểm nối kết.
Ngày đổi tiền lần đầu sau khi thay đổi từ chế độ Cộng Hòa sang chế độ Cộng Sản, là ngày tôi biết rõ đời tôi chuyển sang trang mới. Lúc gia đình sáu chị em và một bà cô phải hoàn tục từ dòng tu còn đúng 200 đồng để sống là lúc tôi thật sự trưởng thành. Tôi nhớ như in trong óc những bao tiền bị cắt góc chất đống sau dẫy bàn kê dài trong trung tâm sinh hoạt của Nghĩa Sinh Việt Nam, nằm trên đường Hùng Vương, nơi trước đó tôi đã từng dạy học cho các em học sinh nghèo cấp tiểu học. Đang từ một cô “công chúa” chỉ biết ăn học – đôi lúc kiêu kỳ cho mình là trung tâm của vũ trụ, đến lúc thành “quái qủy” gì để tả, không biết phải dùng từ ngữ gì cho đúng nữa. Gọi tôi là gì khi bắt đầu là bán dần những thứ trong nhà để sống, sau đó gia nhập đội ngũ chợ trời, buôn bán đủ thứ từ bé đến lớn, quần áo cũ đồng hồ sách báo đến tờ 100 đô hay cục hạt xòan to bằng nút chai dầu xanh.
Bạn bè của tôi lúc ấy cũng chới với đủ điều, đang là con nhà giàu có dược phòng có tiệm thuốc tây, lái xe hơi chở bạn bè đi chơi Thảo Điền – Con Mèo Đen vù vù bỗng còn lại cái chòi ở Thủ Đức, mảnh đất còn được giữ lại từ khối tài sản sau bao nhiêu đời truyền lại. Con ông tướng này ông tá nọ, bỗng thành không nhà vất vưởng ở nhờ ở đậu. Có hôm cô bạn hớt hải mang sang gởi vội cây đàn tranh vì nhà đang bị “lục sóat” sau đó bị “quản lý” toàn bộ tiệm bán bàn ghế tủ giường bề thế trên đường Minh Mang của cô, cả nhà bị đuổi đi kinh tế mới.
Tôi lì lợm nhất định không ra khỏi nhà nếu họ không thả Bố tôi về, ông bị bắt đi ngay sau 30 tháng 4, cho dù 7 người chúng tôi bị dồn vào góc bếp để ở. Trên lầu, nhà trước đều bị chiếm làm đủ thứ, nhưng nhờ thế nhà tôi trở thành trung tâm an toàn để bạn bè trú ngụ. Nhớ đến thời gian ấy vừa khóc vừa cười, vừa ngậm ngùi vừa tự mãn, ngẫm lại không có hoạn nạn như thế bây giờ ta có được thế này chăng? Sống vui an lành hạnh phúc, yêu mỗi phút giây còn hơi thở, yêu tất cả mọi sự chung quanh chẳng hờn không giận, khi chào đời cho đến lúc từ biệt cõi đời có mấy ai thoát khỏi khổ não muộn phiền.
Hôm nay trời mưa, khoảng mưa vừa đủ cho nỗi khát khao của dân California mừng vui, cũng vừa lúc cho tôi viết tản mạn khi được đọc thơ văn từ các bạn thân sơ cùng thời ngày cũ, những câu thơ câu văn của họ phảng phất hình ảnh ghi lại những khoảng thời gian có bóng dáng tôi trong đó. Tôi của thời “công chúa” và tôi của thời “lọ lem” có lẽ tuổi thanh xuân là đoạn đáng ghi nhớ nhất trong cả đời người, sau đó là những toan cùng tính, những trả giá băn khoăn. Ai biết tôi thời “công chúa” sẽ bị dội nước lạnh vào tình cảm của họ vì tôi tự hứa: “Không yêu ai ở vậy canh Bố – không cho Bố có bồ, không cho Bố quên Mẹ đi thêm bước nữa!” Kẻ biết tôi thời “lọ lem” cũng bị băng đá dội trả vì tôi mải toan tính sao cho gia đình có cơm ăn áo mặc.
Tình yêu thời ly loạn rất đắt giá, đọc lại bao nhiêu chuyện kể tràn ngập bây giờ, có nhiều chuyện ngập đầy hư cấu từ các văn nhân có trí tưởng tượng tuyệt vời, tôi thích đọc những chuyện viết tự nhiên trên các trang cá nhân Thai NC, chính nơi ấy tôi tìm được bạn cũ. Những người bạn chia cùng tôi khoảng “đất trời trở cơn gió bụi . “
Bài thơ dài hơn 3000 chữ của Kevin,

tôi đọc và cảm ra rằng, người có tâm hồn thi sĩ khi đau đớn sẽ có nơi “tung hê” nỗi đau ra ngoài để nguôi ngoai. Những câu lập đi lập lại trong bài thơ Làm Sao Hiểu Nổi Lòng Em? Không bao giờ có câu trả lời tôi nghĩ thế, vì nỗi lòng của mỗi người phụ nữ trong khoảng thời gian chông chênh hoang mang ấy quả là khó đoán khó hiểu thật, vừa cảm thấy yêu đã vội chối bay chối biến “không” vì trăm ngàn vạn mối lo lắng chung quanh.
Tôi nhớ đến cây đàn được đặt tại một tiệm đàn nổi tiếng đã bị tôi mang bán đi tại chợ Huỳnh Thúc Kháng, người bạn cùng sinh hoạt trong phong trào Nghĩa Sinh cùng đi với tôi, sau đó cũng từ anh chàng này tôi có một cây đàn khác được đóng bằng gỗ trầm hương, tiếng đàn tha thiết có những khi nước mắt tôi nhỏ lên đàn mùi trầm càng nồng càng dậy thêm hương. Trước khi vượt biên, bạn có đến nói cho tôi biết, lạy trời bạn đọc được những dòng này cho tôi biết tin với nhé.
Nhớ đến những giọng hát chấp chới thời gian ấy, nào Quán Bên Đường – Kỷ Niệm – Tình Khúc Da Vàng – Nhạc Tình Muôn Thuở Nguyễn Đình Toàn – Cung Tiến – Ngô Thụy Miên, làm sao quên có đêm chúng tôi hát với nhau cho đến sáng “Còn đây có bao ngày còn ta cứ yêu thương – dù mai có ra sao thì nhớ thương cũng đành!”
Bạn bè của tôi đứa còn đứa mất trên đường vượt biển, khi biết nhau còn sống hạnh phúc an vui là tin mừng không gì mừng hơn, Facebook mang bao nhiêu bạn cũ tìm đến với nhau. Cô bạn Hoang Linh chia cùng tôi cả một xe cà phê từ Buôn Mê Thuộc xuống Sài Gòn cũng còn đây, qua hình ảnh tôi biết bây giờ đã lên chức ngoại lần đầu- Cô bạn Lanie Nguyen chia cùng tôi nỗi buồn khi tôi không dám nói cùng ai khoảng đói nghèo tìm ăn từng bữa, nay gặp lại nhau cùng cười sung sướng vì chị và em cùng hạnh phúc giống nhau. Trên đoạn đường đời chông gai tôi đã bước qua, gót chân sẹo còn sâu hoắm để nhắc tôi ân sủng của Thượng Đế đã ban cho mình lướt qua được, bằng lòng tự tin vào tính bản thiện của mỗi con người tôi có duyên gặp gỡ, điều quan trọng nhất là đức tin Công Giáo “Yêu người như mình ta vậy!” cùng lời tuyên hứa của một Hướng Đạo Sinh – một Nghĩa Sinh Việt Nam giúp hướng tôi đi không nghiêng ngã.
Tôi cám ơn tất cả các bạn đã yêu, đã thương, đã mến, đã nhớ, đã giận, đã ghét, mà tôi không thể đáp đền vì vô tình hay cố tình không biết, tôi có thể làm gì được nhỉ trong hoàn cảnh tôi không có quyền chỉ nghĩ đến riêng mình. Nếu bạn đã giận ghét tôi trong quá khứ bây giờ bạn có thể quên được rồi đó, tóc của tôi không còn mượt mà đen bóng như xưa, dĩ nhiên sắc vóc cũng hoàn toàn biến đổi – tôi vui sướng chấp nhận đoạn đường cuối đời có bóng mát yêu thương của gia đình – Biết các bạn bình an hạnh phúc là món quà tôi nhận thêm từ Thượng Đế nhân lành của tôi.
Phượng Các
#831 Posted : Sunday, April 17, 2016 7:29:06 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Giờ này chắc chị ngodong đang ngao du đâu đó ???
Tonka
#828 Posted : Thursday, April 21, 2016 9:12:44 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,652
Points: 1,551

Thanks: 95 times
Was thanked: 204 time(s) in 192 post(s)
Hỏi thăm cái tổ chim ở nhà chị Ngô Đồng còn hay không?[
Có vợ chồng chim tới nhà em em tổ trên cái che bóng đèn ở ngoài patio. Em đoán chúng sắp đẻ nên công rơm rác về làm tổ. Khỏ nỗi cái đèn nó gần ngay cái cửa patio, mỗi lần ra vào làm nó sợ bay vù đi, làm mình cũng áy náy rón rén ra vào nhà của mình. Không biết chim đẻ trứng, ấp, cho tói khi chim non biết bay rời tổ thì cỡ bao lâu? Sau đó chúng có tự dọn nhà đi chỗ khác hay không? Confused

linhvang
#832 Posted : Friday, April 22, 2016 7:40:09 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Chị N Đ đi du lịch chắc là chưa về.
Tonka
#833 Posted : Friday, April 22, 2016 3:49:28 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,652
Points: 1,551

Thanks: 95 times
Was thanked: 204 time(s) in 192 post(s)

Cám ơn chị LV. Sắp tới May rồi, hoa hồng vàng cho chị LV Smile
Ở trong nhà nhìn qua cửa kiếng, em thấy cái đầu con chim trong tổ, chắc là chim mẹ sắp đẻ hay đang ấp trứng. Sáng nay bên ngoài tổ có 2 con chim bay chí choé với nhau, chắc là có anh nào tới phá đám bị chim bố đuổi đi. Bây giờ thì rất yên tĩnh. Không biết là chim sẻ hay chích choè (mà em cũng chẳng biết chích choè ra làm sao, chỉ đoán cho vui thôi Wink )
ngodong
#835 Posted : Monday, May 2, 2016 7:06:52 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,452
Points: 1,212
Woman

Thanks: 93 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Chỉ có 3 tuần là có chim con đó Tonka - Sau khi chim bay đi thì tổ trống - sau đó chúng quen chỗ cứ về lại hoài đó .

Tonka nếu có giờ ghé nhà CO giúp chị xem thật hư thế nào nha .
Phượng Các
#834 Posted : Tuesday, May 3, 2016 3:37:50 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
linhvang;157657 wrote:
Chị N Đ đi du lịch chắc là chưa về.

Nhớ chị ngodong có nói là năm nay không có dự định đi du lịch đâu hết Confused
Tonka
#836 Posted : Thursday, May 5, 2016 7:20:19 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,652
Points: 1,551

Thanks: 95 times
Was thanked: 204 time(s) in 192 post(s)
ngodong;157691 wrote:

Tonka nếu có giờ ghé nhà CO giúp chị xem thật hư thế nào nha .


Em (không) dám ghé chị ơi. Mấy ngày hôm nay em được nghe toàn những chuyện tương tự như thế này, em sợ quá. Trưa nay sếp gọi họp khẩn để thông báo về tình trạng của một đồng nghiệp sẽ ra đi nay mai. Cả nhóm tê dại không ai nói được gì cả. Đây là người thứ hai. Rồi cô bạn thân kể chuyện... Sad
ngodong
#837 Posted : Sunday, May 8, 2016 4:30:20 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,452
Points: 1,212
Woman

Thanks: 93 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)

Buồn há em - hít thở cùng chị nha
https://www.youtube.com/watch?v=ITg_fgDRTGw
Phượng Các
#838 Posted : Tuesday, May 10, 2016 6:12:53 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Người chủ có thấy được tên của người subcribe không vậy chị ngodong ?
ngodong
#839 Posted : Tuesday, May 10, 2016 6:49:22 AM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,452
Points: 1,212
Woman

Thanks: 93 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
dạ thấy, em có nhiều video nhưng chỉ dùng để chuyển cho bạn và gia đình xem - youtube y như một diễn đàn có rất nhiều sự lựa chọn để điều khiển nó
Phượng Các
#840 Posted : Wednesday, May 11, 2016 5:34:30 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,704
Points: 20,055
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Mình có thắc mắc là facebook cũng có cho tải video lên mà sao mình lại cần thêm youtube (cho gia đình xem đó).
Users browsing this topic
Guest
47 Pages«<4041424344>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.