Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

8 Pages«<34567>»
Tạp ghi: Tản Mạn Bên Đời - Nguyenthitehat
Nguyễn Thị Tê Hát
#81 Posted : Monday, November 17, 2008 1:54:32 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Cám ơn bài "Ý Thơ " của BN.

quote:

Nàng thơ đó biết nói nhiều nhưng thầm lặng
Cứ thích mọi người viết tặng mình cơ
Thành ra tôi ngơ ngẩn để làm thơ
Về cuộc sống, con người, và những ước mơ nhỏ bé"

À thì ra thế, chắc bài thơ này làm vào cái thời..."ngày em 20 tuổi" phải không Smile
quote:

Hì hì, chị đừng lo, cái gì cần giấu kín, em sẽ giấu kín, cái gì không cần thì... nói thả dàn, hí hí. Viết được một bài thơ về một người, tự nhiên khó ghê chị! Thành ra, chị không cần phải lo, hi hi hi...


Thế thì chị yên tâm rồi, mấy hôm nay cứ lo sợ... cứ sợ tâm tình của chị bị phanh phui hết trên các báo của Toronto mà BN cộng tác...thì ... thì khổ cho chị, chỉ có nước Dead thế này thôi.

Rose
Nguyễn Thị Tê Hát
#82 Posted : Wednesday, November 26, 2008 2:41:44 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Mùa Tạ Ơn - 2008

Dạo này lười quá, chẳng còn hăng hái viết như xưa, những lúc không được viết thì thèm, thì khao khát, nhưng khi có cơ hội viết thì lại lửng lơ, lười biếng. Có lẽ tại chữ nghĩa giờ đây cũng cảm thấy mệt mỏi, chán nản hết còn hứng thú như những ngày xưa cũ.

Ngày Lễ Tạ Ơn đã mở đầu cho những ngày lễ tiếp nối, không khí nhộn nhịp hẳn lên chứ không lặng lẽ như ngày lễ Tạ Ơn của Canada, đã bao lần bảo lòng sẽ ghi nhớ ngày lễ Thanksgiving của Canada để gọi điện thoại sang chúc mừng ngày lễ với gia đình, nhưng khi nhớ lại thì đã qua cả tháng trời. Bây giờ ngồi đây cũng không nhớ được vào ngày nào của tháng 10 hằng năm nữa.

Những tháng ngày qua là những tháng ngày tâm trí vất vưởng, không vui, cái không vui như những giọt nước chanh không đường, không ngọt cứ nhỏ từng giọt, từng giọt vào ly cho đến lúc tràn ra ngoài... cái không vui đó như đường chỉ muộn phiền trong lòng bàn tay không bao giờ thay đổi.

Thế nhưng, bên cạnh những không vui cũng có cái hạnh phúc lặng lẽ êm đềm đang ẩn hiện nhịp nhàng của không khí mùa Thanksgiving, mùa Noel sắp đến, với những bản nhạc tươi vui lồng lồng từ phòng khách vọng vào... nhìn qua cửa sổ, cái nắng lung linh càng lúc càng lên cao, cái lành lạnh vừa đủ để mặc một cái áo jacket khi ra khỏi nhà...

Cả đêm bất an, không yên tâm, lo lắng, cảm thấy buồn, cảm thấy hụt hẫng... Những lời cầu nguyện như kim chỉ nam cho cuộc sống, cuộc sống của một con chiên lạc lõng đôi lúc có cảm tưởng như cả thế giới đang quay lưng lại... cảm thấy bơ vơ và chới với... nhưng cũng có lúc thấy lòng rộn ràng khấp khởi vì thấy mình được đời yêu, đời trọng đãi và những câu kinh khấn nguyện đã được nhậm lời... còn gì bằng, hạnh phúc nào hơn?

Cho dù nước mắt có rơi, cho dù nụ cười có lúc héo hắt hay rộn rã cũng xin tạ ơn đời, tạ ơn người nhân dịp lễ Tạ Ơn đang đến bởi tất cả đều là công trình của Thương Đế đã tạo nên, cho dù đã tạo nên cả... Tôi!... và Nỗi Buồn đi chăng nữa....


Happy Thanksgiving!
Rose
Nguyễn Thị Tê Hát
Nguyễn Thị Tê Hát
#83 Posted : Tuesday, December 9, 2008 2:19:23 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Một Ngày Của Mùa Đông!

Đêm qua đài khí tượng loan báo sẽ có mưa, có tuyết làm cả đêm trằn trọc không ngủ, chỉ sợ con đường trơn trượt, chỉ sợ cái tai nạn của mùa đông năm nào đã làm tiêu hao cả chiếc xe, khi nhớ đến chiếc xe quay mòng, đến những chiếc xe đang vùn vụt lao tới... những con đường trơn trượt, lạnh giá mùa đông như cái trơn trượt, cái lạnh cái vô tình của đời thường.

Hôm qua trời nắng đẹp, cái nắng của 72 độ F làm hừng hực đôi má đến phải cởi bỏ áo poncho bên ngoài, cái nắng đẹp như vậy mà hôm nay trời lại ẩm ướt, trời lại lâm râm, bên ngoài lạnh căm tuy tuyết vẫn bay ở nơi nào đó chưa thổi về nơi đây, cái lạnh của đêm qua bên ngoài vẫn không len vào được bên trong bởi những cây nến được thắp lên mọi phòng làm tăng thêm phần ấm áp, lung linh mờ ảo bên ánh điện màu xanh dịu quấn trên cây dừa cảnh trong phòng khách. Mùi thơm dịu ngọt của những cây nến tỏa ngát cả căn nhà, những bài hát về Christmas nghe vẫn hay dù là những bản nhạc đã xưa cũ, cứ lập đi, lập lại vào mỗi dịp Giáng Sinh từ Jingle Bells cho đến White Christmas hay I'll be home for Christmas vẫn rộn ràng mang âm hưởng của những ngày lễ, những ngày đang đi vào cuối năm.

Tiếng đàn dương cầm bập bẹ quên notes của the Moonlight đã đánh từ lâu vậy mà bây giờ thỉnh thoảng lại cứ đánh sai bởi lâu lắm không đụng đến, cứ tập đi tập lại mà vẫn chưa xong, chẳng làm được gì cho trọn vẹn, cái gì cũng dở dang, dở dang như những bài toán đố trong đầu dù đã cố gắng mà vẫn không sao giải được.

Hôm qua, hôm nay mở hộp thư, những lá thư bất ngờ nhận được, những bức thư với lời lẽ thật dễ thương trìu mến làm lòng trùng xuống, xúc động, rưng rưng bởi biết ở một góc cạnh nào trên phố vẫn có những ánh mắt e dè quan tâm... Xin nhận đóa hoa này như một lời cám ơn Rose

Rose
Nguyễn Thị Tê Hát
Ba Tê
#84 Posted : Saturday, December 13, 2008 2:05:37 AM(UTC)
Ba Tê

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,175
Points: 423
Woman
Location: San Diego

Thanks: 15 times
Was thanked: 23 time(s) in 23 post(s)
Tê Hát ,
Tưởng có mình 3T là hay bỏ dở dang công chuyện Shy, ai dè lò dò vô đây bất chợt thấy có người...đồng bệnh. Hì hì , nhưng mà bệnh của TH chắc là còn chữa được chứ bệnh của 3T là...mãn tính rồi. Đành chịu thôi, !Eight Ball
Một ngày mùa Đông vui nha TH !
Nguyễn Thị Tê Hát
#85 Posted : Monday, December 15, 2008 12:46:00 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Những Ngọn Lửa Mùa Đông!

Rất ít khi có được những ngày lễ như năm nay, ngày 25 tháng 12, ngày Christmas cũng như ngày New Year lại rơi vào ngày thư năm thành ra được nghỉ luôn thứ sáu, có lẽ các công ty bên ngoài cũng thế nên con đường từ tốn hơn, không tranh dành như mọi sáng, mọi chiều vì thiên hạ nhân dịp này đã lấy những ngày nghỉ nguyên tuần hay có khi lấy luôn cho đến sau ngày New Year để về xum họp với gia đình, như bài hát "I'will be home for Christmas" cứ lập đi lập lại trong mùa Giáng Sinh.

Khí hậu không đâu giống như khí hậu nơi đây, có khi không ai đoán trước được kể cả các đài khí tượng, bởi thế "nắng mưa là bệnh của trời" thật chẳng sai. Như hôm qua, gió đâu gió khủng khiếp, gió như muốn thổi bay khi đi ra ngoài, gió suốt đêm, gió vi vu với những âm thanh rít lên từng hồi qua những ngọn cây cao, cánh cổng một bên nhà cứ dập dềnh theo cơn gió...lò sưởi mấy hôm nay vẫn cứ bập bùng ngọn lửa tí tách nghe đều tai.

Thứ sáu đi làm về, trước cửa nhà đã có những thùng quà nằm chồng lên nhau làm ngạc nhiên lẫn rộn ràng... Một trong những thùng quà đó là của cô bạn từ San Diego gởi đến, gởi mà không nói trước... mở ra, toàn là trái cây, những quả hồng dòn to đỏ chín xen lẫn với những trái ổi xá xị to xanh trông thật hấp dẫn... thật ngọt lịm, chợt nhớ đến cây ổi ngày xưa ở cuối vườn, trái to như trái bưởi, bên trong rất ít hột, ba mẹ thường dành tặng bạn bè từng cặp ổi như thế cho họ cúng bái. Riêng tôi, tôi cũng có cây ổi mà vào những trưa hay ngày nghỉ thường leo lên ngồi đong đưa trên cao học bài với những trái ổi dòn vỡ chua chát trong miệng... Bạn tôi gởi thế này chỉ làm khổ người ta, bắt người ta mang ra bưu điện gởi để khỏi phải ngồi dán mắt vào TV, vào những trận đấu foofball chứ gì? Con nhỏ thế mà thông minh...

Hôm nay sáng sớm đã thấy nắng lên cao, nắng le lói ngoài khung cửa, nắng rực rỡ chiếu trong phòng trên những chậu cây mang từ bên ngoài, những cành lan đang từ từ rụng bông, có những chậu đang đâm trồi lá xanh, một vài chiếc là khô nâu rơi nằm dưới gốc cây bông xứ, chậu quỳnh vẫn có 1 nụ hoa đỏ, cây chanh vẫn trĩu nặng những trái xanh và cây tắc lá vẫn vươn cao, xum xuê nhưng hoa vẫn không trổ nụ. Nắng đẹp thế đấy, nắng trong lành ấm áp đến nỗi đi xem lễ cũng không cần phải mặc áo lạnh. Cái nắng hừng hực một bên má khi mặt trời chiếu vào trên con đường đi về, vậy mà sau 4g chiều, ánh nắng không còn nữa, nắng đã tắt lịm, trời u ám, những cơn gió lạnh lại ùa đến, khí hậu từ từ giá buốt và cho đến lúc này thì thật sự đang là mùa đông, gió đang rít bên ngoài. Trên TV đang loan báo đêm nay sẽ mưa, sẽ đông đá và ngày mai, ngày mốt thời tiết thật là xấu sẽ có mưa tuyết không chừng, bởi thế sáng nay phải tìm cách đưa quà Christmas chứ nếu không lại e không kịp... và một cô bạn cũng không quên nhắn trong điện thoại nên mua thức ăn, thức uống trước vì thời tiết sẽ thay đổi vào những ngày tới...

Cẩn thân quá đôi khi cũng chẳng là tốt như cái cửa ra vào bên ngoài, vì quá cẩn thận nên thay vì làm lại bằng gỗ, lại lót một tấm bằng xi măng sau đó còn dán những tấm gạch lên, trông đẹp, trông sang nhưng ngày qua ngày cái nặng trĩu đã làm nứt vách tường bên trong, thế là 2 đứa hỳ hục đập phá, thế là lại thuê người ta làm siding vì dù sao cũng đã đến lúc cần đổi mới như bên trong cũng cần phải sơn phết lại, phải làm lại tất cả, làm lại như lúc ban đầu để xua đuổi tất cả những cái không may, những cái không vui trong những tháng ngày vừa qua...

- Em sang Cali ăn Noel với anh chị đi...
- Dạ chắc không được quá, hết tiền rồi anh...
- Sao lại hết tiền?
- Sao lại không hết? Anh tưởng em là nhà bank hả? Em vừa mới thuê làm siding xong, ngày mai lại lấy 1 tuần nghỉ ở nhà để thuê người ta đến sơn lại khắp nhà thành ra đâu có đi được...

Vâng, đằng nào cũng sơn phết lại hết nhà nên cái lò sưởi cứ tự do tí tách bập bùng ngọn lửa từ chiều đến giờ, để sau khi sơn nhà xong, sẽ không bao giờ đốt nữa chỉ vì không muốn cái khói ám vào tường vào màn cửa vào cả trong mắt cho dù một cái ôm thật chặt, thật trìu mến cùng với lời tha thiết xin lỗi vẫn chưa thấy lòng nguôi ngoai...

Rose
Nguyễn Thị Tê Hát
Nguyễn Thị Tê Hát
#86 Posted : Friday, December 19, 2008 2:32:49 PM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Một Cơn Điên!

Thật đúng là điên, điên thật, nói ra thì thật là mắc cỡ vì những cơn điên bất ngờ... có khi đang ngồi làm việc, bất chợt thấy mình trong gương, đưa 10 ngón tay vuốt tóc như một thói quen vẫn làm... hình như mái tóc không giống mọi ngày... hình như dài hơn... hình như... làm sao ấy... thế là đứng dậy xin về đi cắt tóc, hoặc có khi hứng chí cầm kéo tỉa vài đuờng theo ý thích, bạn bè làm chung nhìn chỉ biết mỉm cuời lắc đầu vì cái điên bất ngờ...

Cái điên như giữa mùa đông, trời lạnh giá lại đi sơn nhà, trong khi một số những nguời trong chỗ làm đều lấy ngày nghỉ để sửa soạn một cái Christmas đặc biệt thì tôi, lại xếp công việc sang một bên, lật yellow book tìm thợ sơn nhà. Thế là lấy hơn 1 tuần để ở nhà lo dọn dẹp thu xếp cho nguời ta sơn mặc dù thời tiết bên ngoài lạnh cóng, mặc dù trên TV đang thông báo những nơi đông đá, những trường học đóng cửa, hoặc mở cửa muộn.

Ừ, điên thật, sơn nhà đâu có phải là để có một party vui nhộn như Christmas năm nào đâu mà lại vội vàng đi sơn nhà vào lúc này? Rõ điên! Thật ra chỉ vì muốn sơn lại, muốn đổi mới nhà, đổi mới tất cả, từ trong ra ngoài để xua đi những gì u ám, những gì như khói lam chiều cứ muốn vướng vào trong mắt. Bởi thế khi đã muốn đổi thay, đâu cần thời gian không gian nào, đã muốn thì lúc nào mà chẳng làm đuợc, đâu cứ phải chờ mùa xuân, mùa hè để thay đổi, đổi mới?

Cũng vì cái điên bất ngờ nên khi dọn dẹp, di chuyển tủ bát đia.... xoảng!... bể một cái tách uống trà. Di chuyển cái rack đựng ruợu. Vừa kệ nệ bưng cả rack, vừa nhìn người thợ sơn đang hỏi chuyện nên đã không để ý dốc hết các chai rượu xuống nền gạch... xoảng!... bể hết các chai ruợu... nhà thơm phức mùi rượu, mùi champagne lẫn mùi sơn. Các mảnh chai tung toé, những chai champagne vỡ sủi bọt trên nền gạch bên cạnh tách trà vỡ nát chưa kịp thu dọn. Hốt những vỏ chai vào thùng rác mà tiếc thầm, tự trách mình không cẩn thận, thật là đoảng, rồi cũng lại tự an ủi... "của đi thay nguời", để không phải ân hận và cũng lại nhủ thầm ... "tại xui đó thôi..."

Nguời thợ sơn làm việc với cái máy đánh tan bụi trên trần nhà, trên vách làm bụi tung toé, bụi mờ người, nhưng không dám mở cửa... tự dưng thấy ngứa, ngứa vô cùng, ngứa từng chân tóc cho đến khắp người. Thay hết quần áo vẫn thấy ngứa. Gọi BS xin toa thuốc, uống không hết, lại nhắn BS xin đổi thuốc, BS nói phải đến gặp... Không đi đuợc bởi nguời ta đang sơn nhà đâu thể nào bỏ đi... BS bảo nếu vậy thì uống double xem sao, nếu không hết thì phải đến phòng mạch. Ông BS gia đinh thật dễ thương, nhưng rất tiếc sang năm lại đổi qua một chương trình bảo hiểm khác nên không còn là bịnh nhân của ông nữa.

Nguời thợ sơn vừa ra khỏi nhà, mặc kệ trời lạnh, cứ mở hết các cửa sổ để giải thoát bụi mù ra khỏi các phòng, mặc kệ máy sưởi cứ chạy đều đều không ngừng nghỉ. Chờ bên trong không còn bụi mù mới đóng kín các cửa sổ. Nhảy vào bồn ngâm nuớc nóng thật lâu. Thay khăn trải giuờng, thay áo gối, uống double liều thuốc ngứa như BS đã chỉ nhưng cũng không quên uống kèm theo 1 viên Benadryl cho chắc ăn... Một giấc ngủ thật ngon bù đắp cho đêm hôm trước, nhưng 2g sáng chợt thức giấc... mở TV xem, một film thật hay nhưng lại mơ màng đi vào giấc ngủ để bây giờ không nhớ được tên của cuốn film đó là gì...

Hôm nay bên ngoài trời ấm hơn hôm qua, nhìn ra cửa sổ thấy có nắng lên, nguời thợ sơn vẫn tiếp tục tháo gỡ những mảng giấy dán tường và bắt đầu sơn trần nhà nhưng bụi không còn nhiều như hôm qua và các cửa sổ đã được mở tung suốt cả ngày nên không còn cảm thấy bực bội vì bị dị ứng bụi trong nhà như hôm truớc... Nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một cơn điên ngắn cần có thôi mà...

Rose
Nguyễn Thị Tê Hát
Nguyễn Thị Tê Hát
#87 Posted : Sunday, December 28, 2008 1:19:21 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Những Cơn Điên Ngắn !
Có người sau khi đọc "Một Cơn Điên" lại nói "theo tôi trộm nghĩ thì trên thế giới có hai loại điên. Một loại ở trong dưỡng trí viện. Còn một loại vẫn sống ở ngoài đời. Loại trong dưỡng trí viễn thì tuy điên, vẫn bảo mình không điên. Còn loại sống ở ngoài đời thì biết mình điên, khoái với cái điên của mình, và thương hại cho những người tỉnh ở chung quanh..."

Thật vậy sao? Có thật là tôi đang thích thú với cái điên nửa vời của mình không? Cái điên như giận dỗi, cái điên như trút bỏ những sự phiền muộn, trút bỏ những tiếng thở dài bị dấu kín trong lồng ngực đã lâu bằng những âm thanh vỡ nát của tách trà, của những chai rượu rời xoảng xuống nền gạch không? Tôi cũng không biết nữa... chỉ biết sau những âm thanh vỡ nát ấy đã làm tôi giật mình. Cũng như lần sau cùng khi di chuyển chậu cây to từ phòng ăn sang phòng khách, lại vướng víu cái tượng thiên thần bằng thủy tinh mà cô con gái tặng vào Noel năm ngoái để trên đàn piano cũng lại rơi bể tan tành... ngỡ ngàng vì mất đi một món quà kỷ niệm.

Cái tên sơn nhà chắc cũng điên nên cứ tứ từ từ sơn như chẳng cần lấy tiên vội nên có hôm 9 rưỡi, 10 giờ vẫn chưa thấy mặt, gọi điên thoại thì lại nói đang trên đường đến, sơn vài tiếng lại về... nói thứ hai xong, rốt cuộc cũng chưa xong và 2 vợ chồng phải đến làm vào cuối tuần sau ngày Christmas. Nhưng dù sao họ cũng dễ thương, rất trẻ ở cái tuổi mà giờ này có thể đang đàn đúm party với bạn bè, nhưng họ đã có một gia đình hạnh phúc để chăm chỉ làm việc. Hỏi cô bạn có nên tip họ không? Cô bạn kêu lên:
- Điên hả? Tụi nó chưa làm xong, đã vậy cho tụi nó ăn trưa rồi còn gì? Tụi nó cũng đâu có lấy rẻ?
Tuy ừ hử với cô bạn cho xong chuyện nhưng cũng mua một Snowman bằng thú nhồi bông cho các con nhỏ của họ làm quà nhân dịp Noel.

Phòng ngủ cho đến phòng ăn đã hoàn toàn xong, chỉ còn 1 phần của phòng khách, phòng tắm và một nửa nhà phía bên kia mà họ nói sẽ sơn xong vào cuối tuần này...

Không gì bận rộn cho bằng dọn dẹp, lau chùi tất cả đồ đạc trong nhà, đưa về vị trí cũ. Nhưng cũng cảm thấy thích thú khi trang hoàng lại theo ý mình, từ những bức tranh cho đến tủ bát đĩa, bàn ghế đều được xắp xếp di chuyển đến địa thế khác để sau đó gật gù với chính mình. Thùng rác một lần nữa lại đầy lên cho dù đã bao lần chọn lựa, vứt bỏ... giữ lại và cái sự giữ lại đó có lúc lại thấy không cần thiết nên nhắm mắt quăng vèo vào thùng rác để không phải chần chừ tiếc nuối. Phải chi có thể can đảm quăng bỏ những gì không nên giữ lại thì hay biết mấy. Nhưng nói thì nói thế chứ đâu dễ gì, cho dù có lợi dụng cơn điên ngắn bất ngờ đi chăng nữa....

Sáng nay đi làm, trời lạnh vô cùng, nhưng sẽ không than nữa, bởi mình phải biết quý những gì mình đang có, tuy khí hậu thật lạnh, gió muốn bay tạt cả xe, nhưng dù sao cũng đỡ hơn những tiểu bang đang lặn ngụp trong tuyết, hay cả những nơi vì bão tuyết đã làm hằng trăm ngàn ngôi nhà không có điện để sưởi ấm cái giá lạnh mùa đông lúc này.

Tối nay, dọn dẹp lại tủ sách, chợt tìm thấy quyển nhật ký bìa vàng. Quyển nhật ký viết không nhiều đã bỏ quên nhiều năm. Cầm quyển nhật ký, Lật lại những trang đầu, những trang hồi ký viết về những ngày cuối cùng khi bước chân xuống tàu, khi lìa xa quê hương, cảm nghĩ khi con tàu từ từ rời xa, quê hương xa dần, mờ dần và mất hẳn trong tầm nhìn giữa đại dương. Sóng không to, biển êm nhưng con tàu lênh đênh 5 ngày trên biển cả...

Những trang nhật ký viết khi đặt chân lên đảo, cảm xúc buồn đau khi rời xa quê hương, xa gia đình, bạn bè, rời xa kỷ niệm của một thời con gái với những mỹ miều đầu đời để bước vào một con đường khác, một con đường mà những trang nhật ký đọc lại thấy nhạt nhòa, thấy môi mặn và thấy thương mình, thấy tội nghiệp chính mình...

Những trang nhật ký viết cho con khi con chỉ là một giọt máu đang tượng hình...."hãy yêu mẹ như mẹ đã yêu con, mẹ sẽ cho con hơi thở, mẹ sẽ cho con ấm áp, mẹ sẽ cho con cả một trời hân hoan vi cuộc đời con đã có mẹ và trên áo con lúc nào cũng là một bông hồng thắm cho dù thời gian có làm hoa trên ve áo con thành một hoa hồng trắng đi chăng nữa..."

Có những trang nhật ký bị xé bỏ... không nhớ tại sao...

Gấp quyển nhật ký lại... không còn hứng thú để dọn nhà... một nỗi buồn rộng lớn và rộng lớn... môi chợt mằn mặn....

Rose
Nguyễn Thị Tê Hát

Nguyễn Thị Tê Hát
#88 Posted : Sunday, December 28, 2008 1:22:31 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Christmas Day!
Chưa có năm nào đi làm như năm nay, chỗ làm vắng tanh, mỗi section hình như chỉ có 1, 2 người làm việc, có những office trống không, và điện thoại hình như cũng im lìm ngủ yên... tuy thế cũng có cái thú lặng thinh của ngày hôm nay.

Trước khi lấy 1 tuần nghỉ để sơn nhà, đã đưa quà cho bạn bè và dặn không cần phải mua quà tặng lại chỉ vì không muốn họ tốn tiền vô ích mua những cái mà mình không cần đến, kể cả các con cũng vậy, nhớ đừng mua gì cho mẹ. Dặn cô bé làm chung cũng thế... chỉ cần tưới giúp những chậu lan trong những ngày vắng mặt như mọi khi là đủ...

Thế mà hôm qua trở lại làm việc đã thấy gói quà của cô bé để trên bàn, trước khi cô bé nghỉ phép, đã vậy còn tặng thêm chậu bông christmas và candle... tuy đã dặn rồi mà cũng chẳng chịu nghe, con cái cũng thế... Mở gói quà ra... à thì ra hộp chocolate, cô bé biết ý nên đã không mua gì ngoài chocolate và hoa, đây là những thứ không bao giờ dư thừa... cám ơn em nhé cưng!

Christmas năm nay nhận được những món quà vô giá từ phố ảo, nhận được một mảnh vườn riêng do mình làm chủ, nhận được quà đến từ Houston, từ Cali... những lá thư chân tình đến từ Úc, tất cả những gói quà ân tình đó dù ở đời thường hay trên phố ảo cũng luôn là những ấm áp trong tim mà người nhận luôn cảm kích sâu xa với cả tấm lòng... Xin cám ơn đời, cám ơn người đã trao đến tôi một mùa Giáng Sinh an lành đang có....


Merry Christmas to All
Rose
Nguyễn Thị Tê Hát

Nguyễn Thị Tê Hát
#89 Posted : Monday, January 19, 2009 10:11:45 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Chênh Vênh Cuộc Đời!

Đời là những dấu chấm hỏi ?, là những dấu chấm than !, là những con số... trông rất đơn sơ, đôi khi nhìn vào tưởng đâu có thể giải đáp dễ dàng, nhưng có lúc càng cố giải, càng mờ mắt, những con số cứ chập choạng nhảy múa để rồi bài tính vẫn không tìm ra đáp số, cho dù đã thức trắng đêm, đã trằn trở bao ngày... hay tại tôi vẫn là người dốt toán, dốt cả tính cộng trừ nhân, chia nên không làm sao giải nổi những bài toán đơn sơ ở đời thật?

Bạn tôi đấy, cho đến lúc này tôi vẫn hoàn toàn không biết tin tức, hoàn toàn mù tịt để rồi chỉ biết thương bạn ngậm ngùi, cay đắng. Bạn tôi không thể nào dại dột như tin từ Việt Nam đưa sang, bởi bạn tôi là người phóng khoáng, có tư tưởng cởi mở chứ không gò bó, nhút nhát như tôi. Bạn tôi đã thật sự làm tôi ngưỡng mộ, bởi bạn tôi dám sống, dám làm và cuộc đời này cho dù bạn tôi có thật sự không hiện hữu, bạn tôi cũng chẳng có gì để tiếc nuối bởi bạn tôi đã sống rất thật với chính mình từ tuổi học trò cho đến khi trở thành đàn bà, trở thành vợ, trở thành mẹ.

Lần cuối cùng gặp sau mấy chục năm xa cách nhân dịp về tham dự tạp chí mà tôi cộng tác vừa tròn 1 tuổi. Hai đứa gặp nhau mừng rỡ, đứa nào cũng bảo nhau trông chẳng khác khi xưa... 2 đứa vui đùa nhí nhảnh kể cho nhau nghe những thăng trầm cuộc đời từ khi xa nhau, từ khi rời bỏ tỉnh ly, từ khi xa lìa quê hương, những khó khăn lúc đầu nơi xứ người mà bạn tôi gặp phải, những bay nhảy khi tình lên cao... bạn tôi xinh và dễ thương như thuở nào...

Bạn cùng gia đình đưa tôi đi San Francisco, nơi có biển, có những con tàu ngoài khơi, nơi có những con đường quanh co thật đẹp, thật nên thơ. Chúng tôi hai đứa như dính liền nhau, vừa đi vừa kể cho nhau nghe những chuyện về mình, về người như không bao giờ hết. Tối về cả bọn rủ nhau đi nghe nhạc để chúng tôi có dịp nhắc lại những kỷ niệm đi "ban" vào những ngày cuối năm, vào những ngày sinh nhật. Vào một dịp lễ Noel, dối mẹ đi lễ, nhưng cả đám rủ nhau đi nhảy đầm. Cả đám con gái mặc mini ngồi dựa vào bức màn phía sau, tưởng đâu là bức tường, nào ngờ cả đám ngã ngửa đưa chân lên cao, thấy chúng tôi ngã, mọi người trong phòng hốt hoảng nhưng sau đó cười ầm ỷ làm cả đám con gái chúng tôi đỏ mặt đến muốn khóc không dám ra sàn nhảy... Những kỷ niệm đi chơi với bạn vào những tối cuối tuần hay sau giờ tan học như không bao giờ quên được...

Đêm hôm đó sau khi đi nghe nhạc về, bạn vào phòng tôi, hai đứa mỗi đứa một gối ngồi ôm nhắc lại chuyện ngày xưa, chuyện bạn bè trôi nổi mỗi phương, mỗi hoàn cảnh sau ngày đổi đời. Chúng tôi nói đủ chuyện, bạn nhắc đến cây si của tôi, đến ông anh của bạn, ông anh mà khi mới tìm được địa chỉ của tôi bên này đã gởi một thùng CD của các ca sĩ mà chúng tôi từng ưa thích làm tôi giật mình ngỡ ngàng, kể cho bạn nghe mà hai đứa cùng cười khúc khích. Bạn kể chuyện bà chị dâu hay ghen, bà chị dâu ghen cả với bạn tôi là em chồng... bạn xúi tôi chọc...tôi chỉ biết lắc đầu cười:
- "thôi đi, tội nghiệp ông ấy, lỡ nhà ông ấy không cháy mà lại cháy nhà tao thì khổ..."
Đó, chúng tôi thế đấy, cứ sáp vào nhau là vẫn còn tính nghịch ngợm như xưa bởi thế cho nên chúng tôi tâm sự kể lể suốt đêm cho đến lúc tôi phải ra phi trường, bạn cũng không quên tặng tôi món mắm cá mà bạn đã đặc biệt làm cho tôi đem về...

Ngồi trong máy bay, cơn mệt mỏi buồn ngủ rã rời làm tôi không còn tự chủ được nữa, cứ say sưa cho đến lúc tỉnh dậy thì máy bay đã đến một trạm chuyển tiếp...

Viết đến đây, nước mắt tôi long lanh như không thấy những chữ trên keyboard, lòng tôi đau, đau lắm, bởi với tôi, các bạn tôi chính là một phần ký ức của tôi đã bị cắt xén. Nghĩ đến bạn những ngày vừa qua tôi như lênh đênh trên sóng, tôi như mờ mịt trong mông lung bởi không tìm ra đáp số những bài toán mà tôi và các bạn tôi đang có... tôi bỗng giận tôi, giận những người chung quanh, tôi bỗng muốn một mình, tôi giam tôi trong phòng, không muốn viết, không muốn mở lòng ra, chỉ biết lang thang trên phố suốt đêm tìm hình ảnh để đưa vào blog của mình, với những bài viết xưa cũ...

Điện thoại reo vang, cứ reo chán rồi tắt, rút giây điện thoại ra, cell phone không muốn mở... Hôm nay là ngày lễ và hôm thứ 6, nếu cô bé làm chung không nhắc thì có lẽ sáng nay tôi lại lái xe đi làm mất thôi...

Bên ngoài lạnh quá!...

Rose
Nguyễn Thị Tê Hát

viethoaiphuong
#90 Posted : Tuesday, January 20, 2009 1:59:57 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Cung Chúc Tân Xuân - Kỷ Sửu 2009
Nguyễn Thị Tê Hát
#91 Posted : Wednesday, April 22, 2009 4:37:36 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Một Ngày Trong Mọi Ngày
Sáng nay vừa bước vào văn phòng đã thấy một chậu lan trên bàn với những cành hoa tím, những búp non đang chờ để trổ cánh khoe hương. Ngạc nhiên, cái ngạc nhiên mừng rỡ hơn bất cứ món quà nào khác. Nằm bên cạnh chậu lan là tấm card.... à thì ra hôm nay là ngày Administrative Professional Day. Chợt nhớ đến một năm nào đó đã qua thật lâu, khi mọi người tổ chức đi ăn ở một nhà hàng sang trọng, trên một building thật cao, do bosses khoản đãi. Ở đó ngồi ăn có thể nhìn thấy khắp thành phố. Mấy hôm trước đó giận boss thành ra không thèm đi mặc cho mọi người xúm vào năn nỉ... cũng chỉ vì muốn cho Boss một "bài học"... Bây giờ Boss đã đi xa... chợt bật cười khi nghĩ đến cái tính hờn mát của mình. Đôi khi chỉ vì cái tính hờn mát đó mà bị thiệt thòi... nhưng cho dù biết có bị thiệt thòi cũng không cần... nhớ đến những lần khi còn bé trong gia đình. Bà chị quái ác muốn ăn phần của con bé cứ ong óng lên:
- Trời ơi, mẹ nấu thế này làm sao nó ăn? hay lại: Trời ơi, mẹ mua cái này nó đâu có thích, làm sao mà nó ăn cơ chứ....

Vậy là con bé hờn dỗi, rưng rưng nước mắt, không thèm ăn, thế là bà chị với các em được chia thêm phần quà, cho dù mẹ cứ năn nỉ và chép miệng "cái con này ngu quá, bị nói khích mà không biết..."

Hôm qua đi làm về nhận được một hộp quà từ xa, một lô CD films truyện, ca nhạc... bạn tôi dễ thương thế thì thôi, thỉnh thoảng lại nhận được những bộ films hay, những DVD nghe nhạc mà bạn gởi tặng... đời vẫn còn những ấm áp ở đời thật cho đến cả phố ảo...

Khi biết dự tính du lịch Âu Châu, nhiều người đã khuyến khích khi chân còn cứng, hơi thở còn dài, không đi sau này sẽ hối hận... bạn nét trong phố ân cần góp ý và đặc biệt đến ngạc nhiên khi mở email nhận được lời mời của những người chưa từng quen biết, có lẽ họ đã đi ngang những con phố như con phố này, con phố Phụ Nữ Việt nên đã tìm vào, biết email mà gởi đến. Xin chân thành cám ơn những người bạn ở đời thật, biết hay chưa từng biết cũng như những người bạn trong phố ảo... Mọi người thật dễ thương đối với Nguyễn Thị Tê Hát...

Con bạn từ xa mỗi lần thấy sụt sùi lại đay nghiến, mắng xối xả. Sau cùng phán một câu xanh rờn: "Mày phải mua vé máy bay lên đây vài lần cho tao dạy dỗ mày mới được... mày đừng có ngu, mày không thể... mày không được, mày vẫn còn... " eo ơi, dzữ quá, chưa kịp hé môi đã bị xỉ vả thậm tệ...

Ông director bắt đầu chán vì quen mắt với những phòng làm việc nên nhất định vẽ lại họa đồ... Hình như cứ vài năm lại dọn nhà một lần, mặc cho mọi người nhăn nhó, cằn nhằn...

Những chậu bông lan kê trên tủ đã được mang về nhà, những hình ảnh của người thân được xắp xếp trên bàn ở một góc phòng làm việc cũng đã được bỏ vào thùng... tất cả đang chờ để di chuyển sang địa điểm mới nhưng họ đang gặp trở ngại vì đường giây máy fax, computer, cũng như bàn tủ. Những bàn tủ đã được làm bởi những người tù sắp hết hạn, mà phần lớn đã gắn liền vào với nhau ... Trên bàn chỉ còn những chồng giấy tờ hằng ngày vẫn được mang đến bỏ vào khay "inbox" như cái điện thoại vẫn cứ reo vì không thể ngưng làm việc hay cắt bỏ lúc này...

Nắng đang nhảy múa trên các cành cây cao được trồng nhiều năm ở tầng dưới đã có trước khi đến làm ở nơi đây, cứ vươn cao thêm mỗi ngày lên đến cả tầng thứ 3 của building...

Một ngày có khi như mọi ngày, nhưng cũng có khi không như mọi ngày, và đêm, cũng có đêm an lành, có đêm mất ngủ...

Rose
Nguyễn Thị Tê Hát
Nguyễn Thị Tê Hát
#92 Posted : Wednesday, May 13, 2009 1:23:31 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Rose
Nguyễn Thị Tê Hát
#93 Posted : Wednesday, May 13, 2009 12:41:31 PM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
quote:


Sorry chị NTTH,
LV vào trả lời mà....deleted mất bài của chị! Chị đưa lên lại giùm nha. Sorry, sorry...



Smile
Cám ơn LV, Tehat sẽ post lại

Rose
Ngtth
Nguyễn Thị Tê Hát
#94 Posted : Wednesday, May 13, 2009 12:43:47 PM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Atlanta!

Đi ra phi trường lần này không phải nhờ ai đưa đi, đón về hay phải đi taxi mà chỉ việc phóng xe đến phi trường và đậu xe ở đó vài ngày là xong. Cảm thấy lòng nhẹ nhõm, không vướng víu, không bận rộn...

Mấy hôm trước ngày đi, trời cứ mưa hoài nên hôm đi trời ảm đạm như mùa thu còn xót lại đâu đây, tuy lá đã xanh và những bông hoa tím dại lẫn hoa vàng đang nở rộ hai bên đường. Đường bay không êm ả khi đi vào những đám mây đen, hoặc bay trên những đám mây trông như từng cuộn bông gòn xếp liền nhau làm đầu óc chao đảo khó chịu. Chuyến bay đến trễ 1 tiếng đồng hồ, không biết người đợi có còn đợi hay đã ra về... Hình như Atlanta cũng vừa trải qua cơn mưa to nên còn loang lổ những vũng nước trên phi đạo khi máy bay đến gần bãi đậu.

Kéo chiếc valy nhỏ trong tay từ từ đi ra, mắt nhìn vào đám đông tìm kiếm một khuôn mặt thật xa xưa ngày nào, bỗng có người ôm choàng lấy... giật mình nhìn người đối diện, sửng sốt giây lát rồi... hai đứa bật cười dòn vang, hý hửng đưa nhau ra ngoài...

Atlanta cây xanh nhiều với những cây thông mọc sừng sững trông như một khu rừng thấp thoáng có những ngôi nhà bên trong, đường xá lên xuống như những con dốc của Đà Lạt ngày xưa nhưng trông sạch sẽ nên thơ không trông loang lổ màu đất đỏ của Đà Lạt, cái mầu đất đỏ đã làm mất đi phần nào cái nên thơ của Đà Lạt.

Không biết khí hậu của Atlanta vào mùa đông, mùa hạ như thế nào nhưng cứ nhìn thấy vườn hoa hồng của nhà bạn nở thật to, to hơn bàn tay cố gắng xoè rộng 5 ngón tay cho đủ để áp lên những đóa hoa đã nở hết cánh, đủ biết thời tiết ở đây chắc chắn không gay gắt khó chịu như nơi tôi ở, nơi tôi cứ muốn trốn chạy đã nhiều năm mà không thể nào trốn chạy được, bởi cái rễ đã mọc sâu nơi tôi ở như rễ của cây Bradford tuy cây đã bị mùa đông làm gẫy đổ cách đây 2 năm nhưng rễ đã ăn sâu đến không thể nào đào xới lấy lên cho được.

Hai đứa gặp nhau sau mấy chục năm xa cách, con bạn liến thoáng:
- Mày vẫn vậy không thay đổi, còn tao thì thành bé bự
cười xòa trước câu nói của bạn, chống chế:
- Nói cứ như thật, tao bị quay như quay dế mà mày nói như xưa là sao? khéo nói.
Con bạn nói nhiều, nói khôngng ngừng nghỉ như sợ không có cơ hội để nói làm lỗ tai tôi hình như lùng bùng vì chưa kịp nghe xong chuyện này đã được nghe lướt sang chuyện khác làm tôi chới với, con bạn sau cùng phải thú nhận:
- Mày biết tao mở tiệm suốt 6 ngày từ sáng cho đến tối, chỉ nghỉ ngày chúa Nhật để đi lễ, đi chợ, nấu nướng gặp gỡ con cái. làm suốt ngày không ngưng nghỉ nên đâu có nói chuyện được với ai, khách của tao toàn là Mỹ Đen không à, ngôn ngữ Mỹ Đen đố ai hơn tao... mày thấy đó, tao chỉ có mỗi một câu mà khách nào cũng..."Thank you Sir, Mem, you have a nice day!" đâu cần nói nhiều...

Tôi bật cười vì lối nói khôi hài của bạn, bạn cho tôi sự thoải mái mà tôi đang cần có, hai đứa mày tao lia chia, chẳng ý tứ trước mặt con cái. Bạn hý hửng khoe tôi vừa xuống được 5 lbs sau khi ăn gạo lức, muối mè, bây giờ có tôi, bạn quên phức cái cân đo mỗi sáng mỗi tối để trong phòng tắm nên nhất định đưa tôi đi ăn những nơi mà bạn muốn tôi phải biết đến, phải thưởng thức. Nhìn đĩa ăn bạn mang đến làm tôi trợn mắt:
- Trời đất, bộ mày ăn nữa hả
Bạn phán như ra lệnh:
- Không, cái này là của mày, mày phải ăn hết, ở đây cấm để lại thức ăn trên dĩa...
- Cái gì?
Hai đứa đôi co một hồi rồi tôi cũng phải ráng cho xong sau khi đã dấu một số thức ăn ở đĩa không quên phủ khăn lên cho khỏi vướng mắt người nhìn. Vừa lau tay, vừa nhìn bạn tôi năn nỉ:
- Thôi mày, tha tao đi, đây là lần đầu và lần cuối cùng đi ăn tiệm, tao không đi nữa đâu... mày ăn cái kiểu này bộ tính trả thù 2 tuần ăn gạo lức muối mè hả?

Cái tiệm của bạn tôi rất khấm khá, làm ăn nên trong thời buổi này, bạn tôi có lòng nhân nên mỗi năm không quên trích một số tiền lớn để giúp những bạn bè gặp cảnh khó khăn tại quê nhà. Bạn tôi có được ngày hôm nay đã trải qua biết bao nhiêu khó khăn, cay đắng trong đời, đối với sự đắng cay tôi có chỉ là một thoáng mây đen bay qua bầu trời, những lúc không vui, vừa hé môi đã bị xỉ vả:
- Mày vậy mà kêu ca cái gì? tao không muốn có một con bạn ủy mị động tý là nước mắt, nước mắt đâu có phí như vậy. Mày thấy tao không? tao chỉ khóc cho má tao thôi, tao khóc cho cái nghèo má tao phải cực khổ bán buôn nuôi chị em tao thôi... mày có một đời sống vững chắc như vậy đâu cần phải buồn nữa... nhìn mày biết bao nhiêu người...

Hai đứa nằm bên nhau, tỉ tê kể chuyện, tôi không dám tâm sự, tôi sợ nước mắt tôi đong đầy, tôi sợ nghẹn ngào, tôi sợ òa khóc vì tủi thân... những lúc 2 đứa gọi về VN, nghe con bạn bên kia an ủi:
"-Thôi mày, kệ đi, bỏ qua đi..."
Ơ hay, sao nó lại biết? Hình như mỗi lần cầm điện thoại lên lại nghe có đứa an ủi..." thôi mày..." làm tôi chới với... Mỗi lần nghe như vậy tôi lại thấy nhói trong tim, phải chi tôi là người đàn bà bình thường như những người đàn bà khác có lẽ tôi sẽ bớt đau hơn, nhưng khổ nỗi tôi vẫn là tôi nên tôi không thể nào suy nghĩ khác, sống khác hơn ... không cảm nhận khác hơn được.

Tôi cố lấn át giọng con bạn thân ở đầu giây để tíu tít về một chuyện khác, chuyện ngày xưa, chuyện một thời con gái bé bỏng thuở nào để cố nuốt những giọt nước mắt vào trong đang chờ cơ hội là rơi xuống má ...

Nằm ôm gối xoay bên bạn nghe bạn kể chuyện về cuộc đời mình, những sóng gió thăng trầm, những đau đớn, những bất hạnh, truân chuyên mà bạn gặp phải trong cuộc sống, trong cuộc đời sau ngày lấy chồng khi còn ở trong nước, khi một nách 4 con thơ nơi xứ người không một ai giúp đỡ, khi người đàn ông bên cạnh bạn chỉ còn là cái bóng đã chết hẳn trong tim bạn làm tôi rưng rưng thương cảm trong khi giọng bạn vẫn đều đều đến bình thản nhưng đầy tội nghiêp. So với những khổ đau mà bạn đã gặp, những khó khăn mà bạn đã trải qua tôi cảm thấy xấu hổ với chính mình. Những nỗi đau tôi so với những nỗi đau bạn, của bạn bè bên kia bờ đại dương không là gì cả... chỉ là một nỗi đau trong định mệnh mà chính tôi đã tạo nên....

Ngày rời Atlanta buổi sáng mưa thật nhiều, mưa như trút nước tưởng không bao giờ dứt, con mưa nặng hạt đó rồi cũng ngưng khi bạn đưa tôi ra phi trường. Một mình giữa đám đông chờ chuyến bay trở về nơi bỏ đi mấy hôm trước lại trễ nãi hơn một tiếng đồng hồ. Cầm ly cafe nóng trong tay ngồi nhìn ra phi đạo, chợt nhớ cuộc đời bạn, cuộc đời của những người con gái sau cuộc chiến bỗng thấy lòng ngậm ngùi... Về đến nhà, đêm yên lặng....

Rose
Nguyễn Thị Tê Hát
Nguyễn Thị Tê Hát
#95 Posted : Tuesday, May 26, 2009 10:24:58 PM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Gió!
Đêm qua gió khủng khiếp, gió rít lên từng hồi nghe rờn rợn, nghe vắng vẻ, nghe đêm hoang vắng. Tiếng gió vi vu như nhắc nhở đến những cơn bão tuyết trong film Dr. Zivago. Gió đêm nay khác hẳn những cơn gió đã qua, gió không giống những con gió lốc... Gió làm người ta liên tưởng sắp đến ngày tận cùng. Âm thanh của gió nghe không giống những cơn gió đã đi ngang. Gió thổi phần phật cây thông như cây liễu bên kia hàng rào của phía sau nhà cứ ngả nghiêng hết bên này sang bên kia... Gió đem theo mưa, những hạt mưa tuy không nặng hạt nhưng bị gió dập vùi vào mặt kiếng đem theo chút lành lạnh đi về trong đêm...

Gió làm giật mình, gió đánh thức nỗi buồn trong đêm vắng, gió làm đêm mất ngủ... chợt nhớ đến cây bông sứ đặt trước nhà đang trổ đầy nụ trên cành, lo lắng không biết có còn hay đã đổ gẩy theo cơn gió... Chạy vội ra phòng khách đứng nhìn qua cửa kiếng... may quá, cây bông sứ vẫn còn nguyên, vẫn có đó, vẫn không xê dịch. Cây bông sứ, cây bông kỷ niệm của những năm trước được mang về từ nơi xa... cây bông sứ vẫn còn như nỗi buồn cứ còn đó trong tim, vẫn trĩu nặng trên vai như không hề vơi nhẹ....

Phải chi cơn gió đêm qua thổi tốc nỗi buồn cố hữu bay đến một nơi nào đó thật là xa cho nỗi buồn không tìm thấy đường về hay lạc mất đường về thì hay biết mấy!...

Bên ngoài tối nay cũng lại đang có gió, gió thổi bay màn cửa, gió lành lạnh đi về giữa một tối đang vào hạ, của những ngày cuối tháng 5...

Rose
Nguyễn Thị Tê Hát
Nguyễn Thị Tê Hát
#96 Posted : Thursday, July 9, 2009 6:28:43 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Đắng Như Trái Khổ Qua

- Ủa, thế cô là tác giả bài viết "Như Trái Khổ Qua" hả? Vậy mà bấy lâu nay chúng tôi đọc thơ, văn hoài mà không biết, thật không ngờ...

Đỏ mặt mỉm cười không nói cho dù muốn lên tiếng hỏi lại:
- "Không ngờ có nghĩa là sao? Có nghĩa văn chương và người viết quá đối ngược nhau? Thế không phải người ta vẫn thường nói văn là người hay sao?..."

Cô bạn ngồi sau bàn làm việc thấy vậy vừa cười vừa nói:
- Trời ơi, chỉ có ông là nguời không biết đó thôi...

Một người khác trong phòng lên tiếng như đùa ghẹo:
- Thật đúng là nhà văn có khác, thật khéo tưởng tượng, chuyện thế mà cũng ví "Như Trái Khổ Qua"...

- Ấy chết, xin ông đừng nói vậy, ông nói vậy người ta kiện tôi chết.

- Ai kiện? Tại sao?

- Tại vì tôi không phải là nhà văn.

- Thế người ta phải gọi cô là gì?

- Chẳng là gì cả, tôi chỉ là người ngồi kéo những con chữ lại với nhau thành một bài viết, là người ngồi ghép những mảnh vụn thành một bức tranh như ông đã thấy và đã đọc.

- Vậy à? Nhưng mà này, trái Khổ Qua tuy lúc đầu ăn thấy đăng đắng, nhưng sau nhiều lần ăn vào sẽ thấy ngòn ngọt phải không? Ăn hoài đến nỗi không ăn sẽ thấy nhơ nhớ...

- Dạ không, trái khổ qua này đắng lắm ạ, đắng không thể ăn nổi...

Nghe câu trả lời, người ngồi sau bàn giấy bật cười. Người đàn ông vẫn không buông tha cố tình làm khó...
- Nhưng cô không thấy là người ta vẫn mê những vị cay, chua, chát, mặn, đắng hay sao?

- Dạ thưa vâng, nhưng mà riêng trái khổ qua này thì thật sự đắng lắm ạ, đắng đến không thể nuốt được...

Thánh lễ vừa xong, bất chợt bắt gặp đôi mắt ai đang nhìn, vội vàng bước nhanh về chiếc xe đang đậu ở cuối parking...

Rose
Nguyễn Thị Tê Hát
Nguyễn Thị Tê Hát
#97 Posted : Friday, July 10, 2009 2:38:53 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)


Nắng Hạ
Mùa hạ năm nay chắc chắn nắng và nóng hơn mọi năm, những cây cảnh trong nhà cứ phải chăm lo mỗi sáng, mỗi tối và máy lạnh vừa đủ cho cây tươi tốt, cho lá xanh màu. Cây bí, cây mướp đang vươn những đọt non lên chiếc giàn nhỏ, đóng thô sơ nhưng cả một công trình vĩ đại của chính mình đã khổ công tạo nên. Ráng đóng những chiếc cọc trụ cho vững để gác những thanh gỗ nhỏ. Đóng vào cọc không đóng, lại nện trúng vào tay đến rướm máu bầm, may là đeo găng tay nếu không thì mất móng... đau quá là đau, đau xuýt xoa, cuống quýt chạy vào nhà lấy muối dấm ngâm ngón tay vào... đau nhưng cũng phải ráng cho xong công trình đang dở dang... chiếc giàn đã được cột lại bằng những sợi giây len trắng được tháo ra từ chiếc khăn đang đan nửa chừng... rồi cũng xong, cũng chăc chắn không đến nỗi sợ gió bay đi... đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài gật gù với chính mình... ừ, cũng được đấy chứ, "không có mợ, chợ cũng vẫn họp như thường..."

Sáng sớm thức dậy, sau khi excercise đều không thể quên thăm những cây tươi trong một phòng ngủ bỏ trống, từng chậu lan đang vươn dài những cành hoa để chuẩn bị những nụ non trên cành. Cây tắc được ông Director mua cho mấy tuần trước đang ươm trái xanh đầy cây. Cây sweet kumquat hoa vừa rụng cũng đang ươm trái nhỏ li-ti như hạt đậu xanh... bước ra ngoài sân thăm vườn hồng đang trổ những nụ hoa, nhưng hoa vẫn không nở rộng cánh như năm trươc, cây bông sứ đặt ở một bên cửa ra vào như cao hơn từng ngày, lá xum xuê và đang nở đầy hoa vàng trắng trên các cành thoang thoảng mùi hương thật dễ thương.

Như mọi chiều đi làm về, vừa đến mở hộp thư, con chim ở đâu bay lại đậu trên trụ đựng hộp thư hót tíu tít, đuổi không đi, chim kêu như thảng thốt, tự dưng thấy sợ, cái sợ đến cuống cuồng không dám đứng lại, vừa chạy vừa lấy mũ xua đuổi vậy mà chim vẫn cứ bay như đuổi theo bén gót không tha, càng thêm sợ hãi, quýnh quáng thét ầm lên, những nhà gần đó vội vàng mở cửa chạy ra, thằng bé bên cạnh nhà thấy vậy đến xua con chim... Hốt hoảng chạy vội vào trong garage đóng cửa lại... một lúc thật lâu yên ắng mới dám bước ra ngoài tưới cây, ông hàng xóm vừa thấy đã trấn an "không sao nữa, thằng bé bắt con chim đi rồi..."

Ghê quá, nghĩ lại cái cảm giác chiều qua mà rùng mình, lạnh người...có lẽ con chim đói ăn, con chim khát nước bởi thời tiết bất thường nóng nắng của năm nay... lòng người còn xáo trộn huống gì chim chóc, cỏ cây...

Rose
Nguyễn Thị Tê Hát
Nguyễn Thị Tê Hát
#98 Posted : Friday, January 22, 2010 1:41:56 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Mùa Đông - Tuyết và Sương Mù
Những Ngày cuối năm hay những ngày đầu năm luôn luôn xảy ra những biến cố bất ngờ, không lường trước được. Không xảy ra một tai nạn thảm khốc nào trên không phận thì cũng cháy rừng hoặc thiên tai lụt lội, băng tuyết hoặc động đất ....

Cái tiểu bang tôi ở vào những ngày cuối năm, vào đêm Giáng Sinh, khí hậu băng giá tuyết phủ như bao trùm cái tiểu bang bé nhỏ hiền hòa, một cơn tuyết rơi mù trời đã làm thành phố, không những thành phố lớn mà hầu như cả tiểu bang không kịp trở mình .

Buổi chiều đi làm về sớm, chưa kịp thay áo quần, tiếng điện thoại reo vang:
- Mẹ hả ? Con xuống đón mẹ lên nhà tụi con ăn lễ nửa đêm nha?
- Thôi, mẹ không đi đâu, tuyết đang rơi, mẹ chỉ muốn ở nhà thôi .
- Ba với Kim đi Houston, mẹ ở nhà có một mình, con xuống đón mẹ.
- Mẹ đã nói mẹ không sao? Tuyết đang rơi, ngoài đường đang đông đá, con đi mẹ còn lo hơn nữa ...
- Con biết lái xe cẩn thận mà mẹ lo cái gì, không sao đâu, con xuống đón mẹ ngay bây giờ .
- Mẹ đã nói mẹ không đi đâu, con đừng có xuống, con để mẹ lo thì thà để mẹ ở nhà cho mẹ yên tâm .

Sự im lặng thoáng qua, thằng bé lại lên tiếng năn nỉ:
- Mẹ, nếu vậy ba của Huyền ghé đón mẹ nha ? Ba của Huyền đón ông ngoại của Huyền rồi sẽ ghé đón mẹ luôn đó, Mẹ sửa soạn đi, Ba Huyền sẽ đến liền đó nghe mẹ ?

Bất đắc dĩ phải chuẩn bị đồ dùng cá nhân, quần áo và 2 giỏ quà cho mọi người . Nửa tiếng sau thì xe đến, tuyết bắt đầu rơi nhiều, tuyết không rơi thành mảng mà trông như bụi cát trắng, mờ xóa cả khung trời đến không thấy đường đi, không thấy cả Exit để tìm cách đi vào trạm xăng gần đó thay lại cái quạt nước vì đá đã đông cứng không quay được nữa . Lần mò, cẩn thận để không đi lạc xuống rãnh, thế mà lúc tìm đường trở ra thì xe lại vào vũng tuyết ngập cả bánh xe phía trước, mọi người tìm cách đẩy nhưng không thể nào xê dịch . Tuyết rơi phủ trên tóc, trên áo, tuyết mù trời, mười ngón tay nhức buốt vì vội vàng quên cả bao tay ở nhà . Tuyệt vọng, lo âu vì nếu không di chuyển ra khỏi cái hố tuyết thì phải làm sao để về trong khi đường đi khó khăn, quá khó khăn với những chiếc xe nằm chết dọc đường ngổn ngang, các xe đang xếp hàng dài tìm cách ra highway . Trong lúc tuyệt vọng nhất thì lại có sự mầu nhiệm của những tấm lòng tử tế, những tấm lòng như khăn đắp ủ lạnh mùa đông giá rét . Chính tấm lòng tử tế của 2 người xa lạ đã đưa chiếc xe ra khỏi vũng lầy của tuyết trắng mà tưởng như không sao xê dịch được ...

Người ta nói con đường mù sương, nhưng hôm ấy phải nói là con đường mù tuyết, bởi tuyết trắng xóa không gian, trắng không thấy đèn đường, không thấy những bảng Stop, không thấy cả những xe phía trước cho đến khi xe đến gần ... muốn sang lane lại phải nhoài người ra khỏi cửa sổ đưa cánh tay ra để xin nhường đường cho dù đèn hiệu có nhấp nháy đi chăng nữa . Những con đường nhỏ an toàn và dễ di chuyển hơn các highways vì tuyết rơi quá nhiều quá nhanh, đường trơn trượt nên bộ giao thông không đủ thời gian và không thể trải cát hay muối vì thế xe cộ cứ thế mà ngổn ngang, cứ thế mà trườn mình trên đường đi .

- Mẹ, mẹ đang ở đâu? Đã đến chỗ nào rồi ?
Thỉnh thoảng điện thoại lại reo, bên kia đầu giây lại lo lắng hỏi đến đâu và đến đâu ? Con đường từ nhà đến nhà thằng con thường thường đi khoảng 30' thể mà hôm ấy đã phải mất gần 3 tiếng mới về đến nơi, đến nơi tuyết trước được dồn thành đống cao như núi bởi những cơn gió tạo nên vì thế xe không thể nào cho vào sân được, đường trơn nên xe lại quay đầu năm ngang giữa đường... Chung quanh nhà ở những góc cạnh tùy theo cơn gió thổi đã tạo thành những đống tuyết cao như núi với những cạnh sườn lượn là trông thật đep, trông như những cù cát ở Nha Trang, những cù cát chỉ thấy trong hình ảnh mà chưa có dịp đặt chân đến .

- Làm sao mẹ đi lễ đây?
- Mẹ, tuyết rơi, đường đông đá như vậy làm sao mà đi? Mẹ có thấy các nhà thờ hủy bỏ những nghi thức Giáng Sinh đêm nay trên TV mà họ thông báo không ? Cho dù có Thánh Lễ cũng không ai đi được ...

Qua một ngày hôm sau, tuyết không còn rơi nhưng đường đóng băng trơn trượt, thằng con lại ...
- Mẹ, đường vẫn nguy hiểm không đi được đâu, nếu mẹ muốn con chở mẹ đi nhưng mẹ check lại xem coi có Thánh Lễ không đã? Vả lại highways đóng các xa lộ thì làm sao mà đi?

Thằng con nói cũng có lý nhưng mà sao trong lòng vẫn không yên tí nào . Ngày xưa tuy có ham chơi bỏ lễ nửa đêm nhưng chẳng bao giờ bỏ lễ Giáng Sinh cả . Năm nay, tuy tại vì thời tiết khắc nghiệt khác thường nhưng sao thấy lòng không bình an...

Thế là phải ở nhà thằng con đúng 2 ngày mới được về, con đường trở về tuyết vẫn đầy 2 bên đường, có những highway chỉ còn 1 lane và mọi người phải từ tốn không dám chạy nhanh, có những nơi tuyết chất cao như núi 2 bên đường . Về đến nhà thấy tuyết lên đến gần nửa trước cửa garage và phải lội tuyết đi vào nhà, cửa sau, của trước không tài nào mở được bởi tuyết như mộit bức tường cao đông đá và cái máy sưởi trong nhà chạy liên hồi như không ngưng nghỉ .

Đó là cơn bão tuyết độc nhất vô nhị từ khi đặt chân đến bên này, đây là một cơn bão tuyết có kể từ nhiều năm nay . Thời tiết đã biến đổi kỳ lạ sương mù rơi nhiêu hơn mọi năm, sương rơi ướt mặt đất . Đêm qua, sương phủ dầy đặc đến nỗi tầm nhìn bị che khuất, đến nỗi trên highway các xe cảnh sát đã phải mở đèn để báo hiệu . Sáng nay như những ngày vừa qua, sương phủ mờ đường đi, con đường trước mặt đưa đến Thánh đường như che kín không thấy cả đèn xanh đèn đỏ, không thấy những chiêc xe ngược chiều cho dù xe nào cũng phải bật đèn để ra hiệu cho những chiếc xe phía trước, phía sau, con đường mù mịt không thấy gì cho đến khi xe đến gần, tốc độ xe chỉ là 35 hoặc 40 miles trên xa lộ, có khi phải lái xe thật chậm để nhìn rõ tầm nhìn trước mặt . Lái xe đi giữa một vùng dầy đặc sương mù mà có cảm tưởng như đang đi lạc, đi giữa vùng sa mạc lạnh giá tuyết rơi trong film Dr. Jivago, không gian một màu trắng ảm đạm mù sương bao bọc, chỉ khác là không có những tiếng tru của những con chó sói đói ăn ...

Trước ngày tuyết rơi nhiều cũng có những sáng mù sương nhưng không đến nỗi dầy đạc sương mù như sáng nay, không biết khí hậu của những ngày sắp tới sẽ như thế nào ? Nhưng cho dù sương mù có bao phủ dầy đặc đi chăng nữa nhưng khí hâu đã ấm hơn những ngày đã qua ...

Rose
Nguyễn Thị Tê Hát
Nguyễn Thị Tê Hát
#99 Posted : Friday, January 22, 2010 1:43:32 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Khi Trái Đất Chuyển Mình
Khi trái đất chuyển mình, tất cả đều chấn động bởi sự kinh hoàng tiếp diễn sau đó, nhà cửa, đường xá rạn nứt, khói bụi mù mịt, những đống gạch chất cao bởi sự sụp đổ của những cao ốc, khách sạn, nhà cửa, nhà thờ, chùa chiền, thánh địa, chung cư, cho đến cả dinh Tổng Thống cũng không còn là nơi an toàn trú ngụ qua đêm. Phút chốc biến thành một Quốc Gia không còn một chính phủ, binh lính . Vị Tổng Thống đứng đầu một quốc gia lang thang với những bước chân phờ phạc mệt mỏi, mặt mũi lem lấm bụi đât:
- Ông có biết là ông sẽ đi về đâu đêm nay không?
- Không, tôi không biết tôi sẽ đi về đâu đêm nay, có lẽ tôi phải tim một cái ghế nào đó để nằm nghỉ qua đêm, nhưng điều đó không quan trọng lúc này . Lúc này là lúc tôi đang muốn đi tìm cứu những người có thể sống sót ...

Nghe mà xót xa ngậm ngùi, nghe mà thấy nhói trong tim, tất cả quyền hành rộng lớn trong tay, bỗng dưng không còn gì, không có cả một cái ghế bố nghỉ lưng qua đêm . Cuộc động đất to lớn đã hủy hoại một Port-au Prince đẹp đẽ, nơi mà các du khách luôn tìm đến, bây giờ chỉ còn là một đống gạch vụn hoang tàn .

Những thây người ngổn ngang với đủ thế nằm trên đường phố, những người dân đang gào khóc đào bới để tìm người thân, những phóng viên của các đài truyền hình, truyền thanh, báo chí chạy xuôi chạy ngược tường trình những thảm cảnh đã và đang xảy ra trên phần đất của người dân Haiti nghèo nàn, bất hạnh . Những em bé mồ côi không biết khóc ngơ ngác ngồi nhìn trên những tấm nệm để ngoài đường hay nằm lăn trên nệm, ăn uống ngủ qua đêm. Có tiếng khóc của một em bé dưới đống gạch mà người ta vừa đưa lên, em bé gái 18 tháng tuổi ngơ ngác nhìn mọi người, em bé vừa mô côi cả cha lẫn mẹ, những cảnh tang thương không kể xiết, một bé gái 11, 12 tuổi vừa lôi ra khỏi đống gạch vụn đã không kịp cứu chữa trên đường đến bịnh viện và câu nói sau cùng trước khi buông xuôi ..."Mẹ, mẹ con không muốn chết ..." nghe mà nghẹn trong tim, nghe mà nước mắt rưng rưng. Không một người mẹ nào muốn con ra đi, khi cả một đường dài đang chờ con bước tới, bà me vật vã khóc thương ... Hình ảnh người cha trước ông kính đang run run nghẹn ngào van xin chính phủ, van xin mọi người hãy đi cứu con ông đang nằm dưới đống gạch mà hy vọng con mình còn sống sót ...

Bên cạnh những thương tâm đó, những xác người nằm rải rác hoặc xếp hàng với đủ loại vải mầu phủ lên trông như một đống rác bị phế thải . Những xác người đó có khác gì những đống rác bị phế thải khi gia đình không phương tiện hoặc không có khả năng chôn cất, hay những xác người không còn ai sống sót để nhận diện? Những em bé đi ngang sợ hãi quýnh quáng bám lấy tay mẹ tránh nhìn những thây người nằm chết khô cứng trên đường phố, bên những đống gạch vụn.

Bên cạnh những con người nhỏ nhen ích kỷ, ganh tị, đua chen, những con người có trái tim lạnh thì ngược lại có những người có trái tim rất lớn, lớn hơn cả cuộc đời họ, họ đã từ bỏ cuộc sống tiện nghi, vật chất, xa hoa, con đường danh vọng học hành để tự mình tìm đến những nơi khốn khó, họ đã đưa bàn tay ra để cứu vớt những người khổ đau, nghèo đói bệnh tật ở Haiti, họ đã trải tấm lòng họ ra để ấp ủ các em bé mồ côi, và đã có những người không may mắn đã phải chôn vùi mạng sống dưới đống gạch theo sự chuyển mình quá mạnh đến vô tình của trái đất .

Những thảm cảnh đó đã dấy động sự thương tâm của cả thế giới và hình như trong phút chốc, người ta đã quên đi những trận đánh bom cảm tử gây nên máu đổ thịt rơi, những cảnh chết chóc hoang tàn, những người lính vừa ngã xuống ở các trận chiến Trung Đông ... nhưng liệu người dân Việt Nam của tôi có quên đi những thảm cảnh vừa xảy ra tại Đồng Chiêm mà những giáo dân tại đó đang khổ đau với thương tích đầy mình để cố giữ lấy Cây Thánh Giá, Cây Thánh Giá tượng trưng cho đức tin đã bị bị đạp đổ, một cây Thánh Giá đứng giữa trời không với nhiều năm tháng đi qua. Một Cây Thánh Giá vừa được thay thế bằng Cây Thánh Giá tre mà họ tin tưởng rằng Cây Thánh Giá bằng Tre với sự mềm mại dẻo dai có thể chịu đựng được sự giông tố bão táp của những cơn gió nghịch.

Rose
Nguyễn Thị Tê hát
Nguyễn Thị Tê Hát
#100 Posted : Friday, February 5, 2010 3:15:33 AM(UTC)
Nguyenthitehat

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 481
Points: 201
Woman
Location: Oklahoma

Thanks: 2 times
Was thanked: 23 time(s) in 20 post(s)
Furlough Day!

Sự biến chuyển của vũ trụ từ thời tiết với những cơn gió lốc, những cơn mưa gây nên lũ lụt, truồi đất, những vụ cháy rừng, những con sóng dữ và mới nhất là một cuộc động đất to lớn mà cả thế giới không thể quay mặt .

Song song với sự chuyển động của trái đất cũng tạo nên một nền kinh tế hoàn cầu đang bị giao động. Cả một nền kinh tế nước Mỹ cũng đang bị lao chao và hầu như tất cả các tiểu bang trên nước Mỹ đều bị ảnh hưởng .

Những hãng xưởng lớn đã từ từ bỏ đi, những hãng nhỏ ráng cầm cự qua ngày tháng với hy vọng một nền kinh tế tốt đẹp sẽ đến trong tương lai... Tiểu bang tôi ở cũng không thoát khỏi sự trầm trọng của ngân sách thiếu hụt . Đang ung dung với ngày tháng tự tại, bỗng dưng mọi người bị cắt đứt 3 ngày không lương để cứu vãn ngân sách tiểu bang. Những chương trình Voluntary Buyout được mời gọi, khuyến dụ ... nhưng mấy ai quan tâm bởi vấn đề bảo hiểm sức khỏe càng ngày càng khó khăn và tốn kém .

Những ngày cuối tuần, cộng thêm một ngày lễ vừa qua, thêm một ngày nghỉ không lương cho thấy thời gian như trôi chậm lại. Muốn làm một cái gì đó nhưng không còn hứng thú để làm, cái TV trước mặt với những lời tường trình của phóng viên về Haiti, với những đống gạch vụn, với những chiếc thuyền nhỏ đang từ từ ra khơi, với những bịnh nhân la liệt cùng với những lời kêu gọi lòng hảo tâm, sự giúp đỡ từ thuốc men cho đến các bác sĩ, y tá chuyên môn để cứu những bệnh nhân đang kêu gào rên rỉ với vết thương lở lói, nát bấy không, hay chưa được chữa trị .

Một cái weekend dài thật dài với một tâm hồn lãng đãng trong khi bên ngoài mấy hôm trước sương mù dầy đặc, hôm qua trời ấm, không nắng nhiều và buổi tối gió bỗng lao xao, cơn mưa ào đến, sấm chớp lóe những tia sáng qua khung cửa, cái TV tự dưng tắt, mưa thật to mang theo cơn gió lốc, hình như gió lốc đã ngừng lại ở một nơi nào đó của Dallas.

Hy vọng Furlough days không kéo dài để cho những dự tính được trọn vẹn và những ngày mới có nắng lên cao như nắng hôm nay.

Rose
Nguyễn Thị Tê hát
Users browsing this topic
Guest (2)
8 Pages«<34567>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.