HẸN NHAU Ở PARIS EM NHÉ!
Hoàng Lan Chi giới thiệu: Lan Chi tìm thấy bài này ở forum Trưng Vương Việt báo, những ngày tháng cũ 2003. Tác giả, anh Jhon Lê còn có nick Lãng Bạt (gia đình Chu Văn An ở forum này đều là Lãng: Lãng Du, Lãng Bạt, Lãng Quên, Lãng Xẹt…). Anh đã làm mọi netters của phố bị hố vì cứ tưởng anh kể chuyện tình nào đó thật. Đến khúc cuối, mọi người mới ngã ngửa ra là anh bịa và nhân vật “Nàng” trong này chính là … Hoàng Lan Chi! Vì đoạn cuối có những cái như qua Úc đoàn tụ với gia đình, nào là nhớ viết bài cho forum Trưng Vương Việt Báo..
Tuy vậy nhờ truyện này mà Hoàng Lan Chi có hứng viết “Bảy ngày ngà ngọc”, một truyện ngắn được các netters tha đi rất nhiều và có web còn đưa vào “audio”.
Phụ đề ở dưới là ý kiến các netters của Trưng Vương Việt Báo gồm ( người thì Lê Văn Duyệt, người thì Trưng Vương, người thì Gia Long …) về truyện của Jhon Le.
Hoàng Lan Chi thì bảo rằng anh bắt chước văn Lan Chi và anh giả nhời là anh ghi lại những “câu nói” của Lan Chi thì phải giống văn Lan Chi chứ! Những “câu nói” của Lan Chi ngày xưa đó là ( xạo ke, dóc tổ, gì cơ, sao cơ ..!)
Một câu chuyện tình rất nhẹ nhàng lồng trong việc giới thiệu một số nét đặc trưng của Paris, quả là một ý tưởng mới lạ của Jhon Le. Anh từng là Phó Tổng Giám Đốc Công Ty Vissan ( trước 75).
Hoàng Lan ChiBảy Ngày Ngà Ngọc
***************************************************************
Từ Montreal bay qua Paris chỉ mất có trên 6 tiếng đồng hồ, và Paris đi trước Montreal cũng gần 6 giờ! Johnle tính nhẩm như thế!
Thôi thì gặp nhau được chừng 5 tiếng đồng hồ cũng đủ để đưa nàng đi thăm 2 nơi chính của Paris : Tháp Eiffel và Khải Hoàn Môn!
Máy bay của “nàng”sẽ đáp xuống phi trường quốc tế Charles de Gaulle lúc 2 giờ chiều, giờ Paris, như thế thì mình cần đến trước chừng 2 giờ thôi là đủ, cũng tại phi trường Charles de Gaulle! Đủ thời gian chán!
Johnle nói với cô bán vé du lịch :
- Vậy chuyến bay 12 giờ khuya từ Montreal là ỌK. đấy cô!
Cô bán vé máy bay quen thuộc của Johnle check lại một lần nữa lịch trình chuyến bay rồi hỏi lại chàng, vẻ thắc mắc :
- Sao lần này anh Johnle đi có một mình thôi à?
- Dạ phải! Có chuyện gấp! Nàng chuyển chuyến bay tại Paris trong 5 giờ đồng hồ, để rồi lại tiếp tục bay đi xa nữa, nên tôi sợ nếu lỡ dịp gặp nàng lần này thì có thể sẽ còn lâu lắm mới có cơ hội để bay qua tận bên đó gặp nàng!
Cô bán vé nhìn Johnle với nụ cười hóm hỉnh và trao chàng xấp vé.
-“Bon Voyage!”
- Merci beaucoup, Au revoir!
Cầm chiếc vé máy bay trong tay, mà Johnle cứ thấy nao nao làm sao!
*********************************************************************
Chuyến bay lần này tuy tương đối ngắn, mà sao tôi cảm thấy thật bồn chồn.
Đọc báo cũng không được - Ngả đầu định ngủ, mà thấy những hình ảnh quay cuồng lộn xộn trong đầu. Tôi cứ tháp thỏm nhìn đồng hồ đeo trên tay. Cuối cùng, tôi phải xin cô “chiêu đãi viên”một ly rượu chạt Vị rượu cay khác thường. Rồi thời gian cũng qua đi trọn vẹn!
Tiếng người phi công trưởng thông báo máy bay sửa soạn để hạ cánh xuống phi trường quốc tế de Gaulle, có kèm theo vài nét dự báo về thời tiết của Paris chiều và tối nay, cùng cám ơn hành khách và phi hành đoàn đã chung bay một chuyến bay an toàn thoải mái...
Xin gài dây an toàn và để vị trí ghế ngồi thẳng lại! Merci!
Vậy là chuyến bay của Johnle khá đúng giờ! 12:30 trưa, giờ Paris.
Chiếc máy bay Boeing 767 vừa chạm mặt đất phi đạo, thì đồng loạt, tiếng thở ra nhẹ nhõm của hầu như tất cả hành khách trên máy bay! Ngồi trên máy bay, khi còn ở trên không, trong lòng ai cũng có cái cảm giác “làm sao ấy”- nhưng chẳng ai nói ra! Cho tới khi bánh xe chạm mặt đất... Cám ơn thượng đế!
Johnle tự nói với chính mình... Nếu chuyến bay của “nàng”cũng đúng theo lịch trình ấn định thì chỉ trên 1 giờ đồng hồ nữa là Johnle sẽ đón nàng đến Paris cũng tại phi cảng này!
Thời buổi “internet”có khác! Chuyện kể như mơ 10 năm trước đây, bây giờ có thể thực hiện được một cách thật dễ dàng! Johnle và nàng thu xếp cho cuộc gặp gỡ toàn bằng e-mail và téléphone!
Johnle rút tấm hình trong túi ra coi lại một lần nữa để cố nhớ lại một vài nét đặc biệt, hầu giúp mình có thể dễ dàng nhận ra “nàng”! Johnle mỉm cười : Ồ! Chiếc răng khểnh! - Ừ! đúng rồi! Chiếc răng khểnh! Nhưng như thế thì phải đợi đến khi nàng cười!Và để nhìn thấy chiếc răng khểnh thì lúc đó nàng đã đến quá gần!
( Hình in ra từ internet nên coi không rõ mấy! )
Johnle nhìn trên màn ảnh ghi chi tiết các chuyến bay. Đúng giờ quá! Chiếc máy bay Airbus từ Sài gòn, quê hương yêu dấu vừa hạ cánh an toàn xuống phi đạo! Chỉ chừng 5 phút sau, hành khách đã bắt đầu ra khỏi máy bay theo đường ống dẫn vào khu phía trong phi cảng.
Màn ảnh nhỏ quá, Johnle không thấy rõ. Hành khách của chuyến bay phần lớn là người Á Châu - hay đúng hơn, người Việt nam! Nhưng quan trọng nhất đối với Johnle lúc này là trong những hành khách từ quê nhà đó có “nàng”!
"Nàng” không cần check out tất cả hành lý, vì chúng sẽ được chuyển qua chuyến bay kế tiếp và sẽ được sắp xếp chu toàn bởi hãng du lịch! Nàng chỉ cần mang theo một xách tay nhỏ là đủ và như thế, nàng s “check out”lẹ lắm! Sao mà hồi hộp! Johnle cảm thấy như là đi coi mặt... vậy!
Từ xa, Johnle lờ mờ nhận ra “nàng”! Nàng theo đoàn người đi ra ngoài. Nàng cứ quay phải, quay trái nhìn hai bên như có ý tìm kiếm ai. Khi nàng tới gần thêm chút nữa. Không thể lầm được! Không thể là ai khác! Hình như có sự thần giao cách cảm! Vì, tuy chưa thực sự gặp nhau lần nào, mà tôi nhận ra được nàng ngay!
Khi nàng vừa đi đến cách tôi một khoảng cách đủ để hai người cùng chìa tay ra là chạm tay nhau, thì nàng mở miệng cười thật tươi và Johnle đã nhìn thấy chiếc răng khểnh! Khi Johnle vừa giang hai tay như để chào mừng nàng đến Paris, thì nàng cũng vừa lúc tự xà vào, ôm Johnle tôi một cách thật tha thiết, và trao những nụ hôn tình bạn đậm đà :
- Anh Johnle!
- Em!
Rồi cả hai đều im lặng!
- Anh không phải dân Parisien mà sao anh cư xử galant như dân Parisien thứ thiệt vây!? Nàng nói và cười.
Johnle chỉ mỉm cười sung sướng và vẫn chưa nói được lời nào! Bất ngờ quá! Cảm động quá! Không giống như lần “tiễn em”tại gare Lyon vào một lần trước! Khi đó, tất cả là do sự sắp xếp của người anh họ!
- Thế em bay có mệt không? - Mình chỉ có 4 tiếng đồng hồ ngắn ngủi thôi đấy!
-Anh sẽ phải đưa em đi coi 2 nơi tiêu biểu nhất của Paris : Tháp Eiffel và Khải Hoàn Môn!- Sau đó anh lại phải đưa em trở lại phi trường để em đổi chuyến bay - Em xuống Nam bán cầu! và anh sẽ bay trở về Canada!
Mới gặp em mà đã sợ đến giờ chia biệt!
Johnle kinh nghiệm những lần đến Paris trước - Xe taxi là tiện nhất!
Johnle vẫy ngay một chiếc taxi vừa tới :
Johnle mở ngay cửa sau và nói nàng lên nhanh, rồi mình chạy qua bên phía kia, trong khi đó tài xế taxi đã nhảy xuống định chạy đến để mở cửa. Johnle phải làm gấp rút để tranh thủ thời gian.
-“Tour Eiffel, s'il vous plait!”-
Xe taxi của Paris thường nhỏ hơn xe taxi ở Mỹ hay Canada nhiều! Trên đường đi, Nàng nhìn cảnh Paris một cách say sưa, còn tôi thì say sưa ngắm nàng! Trời Paris hôm nay thật đẹp. Nền trời Paris không một chút mây! Gió rất nhẹ!
Khi nhìn thấy tháp Eiffel thấp thoáng phía xa, nàng nhìn Johnle, nhíu đôi mắt, khá duyên dáng :
- Em phải đến tận nơi và chính tay mình sờ vào thanh sắt của tháp Eiffel! Em mơ Paris từ thuở còn ở trung học. Nào là Vườn Luxembourg với “Le livre de mon Ami”của Anatole France! Nào “Thằng gù ở nhà thờ Đúc Bà”của Victor Hugo! Đẹp quá anh Johnle nhỉ. Em thích viếng Nôtre Dame de Paris! Và giòng sông Seine thơ mộng! Ôi những chiếc cầu bắc qua sông Seine - Sous les ponts de paris! Ôi thơ mộng là Paris của tôi! Em chỉ nhớ một điều là “PONT NEUF”lại là cây cầu lâu đời nhất! Nghịch lý anh Johnle nhỉ.
Tôi cứ để yên cho nàng nói - nàng cứ như muốn tự kể cho chính mình! Nàng học Pháp văn là sinh ngữ chính hồi còn ở trung học nên biết khá rành về văn chương Pháp.
Còn cảnh Paris như tháp Eiffel thì tôi quen quá đi rồi!...
Tháp Eiffel nhìn từ dưới để thấy cách cấu trúc
Vừa bước xuống khỏi xe taxi, nàng giơ hai tay như đón chào Paris, như muốn ôm bắt cả cái không khí thoải mái thênh thang của quảng trường rộng lớn lịch sử này!
Không khí ở đây thật trong lành. Ít có thành phố nào, nhất là ở Bắc Mỹ, giữa trung tâm thủ đô mà lại có một khu rộng rãi bao la như thế -không có những toà nhà chọc trời che khuất.
- Chắc em biết, tháp Eiffel có cái tên đó là do kỹ sư Gustave Eiffel, một kỹ sư kiến trúc tạo công trình bằng thép độc đáo này! Tháp cao 300 mét, tức cỡ 1000 bộ Anh, và thêm đài phát tuyến 20 mét nữa! Tổng cộng 320 mét!
- Đâu có phải tháp Eiffel cao nhất thế giới phải không anh?
- Không phải! Mà cao nhất đâu có nghĩa là đẹp nhất em!
- Tháp Eiffel nặng 7000 tấn, nhưng các kỹ sư kiến trúc đã thiết kế để áp suất đè trên nền đất rất nhỏ. Tháp được xây hoàn tất trong 2 năm để cho Hội chợ quốc tế năm 1889 tại Paris hồi đó, em biết không?
- Anh co vẻ rành chuyện này quá ha!
- Thì những vấn đề đó cũng có dính dáng đến nghề nghiệp của anh một chút mà! Thêm chi tiết nữa nghe: tháp xây với 132 nhân công và 50 kỹ sư! - Nói vậy để em thấy, tuy nhìn bề ngoài, kiến trúc có vẻ giản dị, nhưng đòi hỏi sự tính toán rất tỉ mỉ và cầu kỳ. Hồi đó đâu đã có computer như bây giờ! Thêm nũa nhé! Tổng cộng 1710 bực thang, em dám leo lên không?! -
Nàng cười thật tươi! Tóc nàng bay trong gió Paris!
Lúc sắp đến gần chân tháp, nàng bỏ tay Johnle, ùa chạy tới phía chân tháp, ngửng đầu nhìn lên phía ngọn tháp cao chót vót. Đứng sát chân một cột tháp, nàng nói lớn:
- Anh Johnle chụp cho em tấm hình đứng dưới chân tháp Eiffel đi!
- Em nên đứng xa ra một chút chụp mới đẹp!
- Em thích đứng ngay đây cơ! Một tay sờ vào thanh sắt của tháp!
- Đâu cần phải lấy tay sờ vào tháp!
- Anh nói gì cơ?
- Thôi được! Vậy là đẹp lắm! Cười đi!
Nhà Thờ Notre Dame de Paris
Vườn Versailles - Versailles Park
[imghttp://i1134.photobucket.com/albums/m611/giao3/phongsu/Paris/lesdeuxmagots.jpg" alt=""/>
Sau khi chụp được gần hết một cuộn phim 24-exposures về tháp Eiffel, tôi phải dục nàng tranh thủ thời gian - ( vì nàng sống ở Việt nam trong giai đoạn dài sau ngày 30-4, nên tôi hay bắt chước xử dụng một vài từ mới! )
- Em nghe nói về Khải hoàn môn rồi chứ? Arc de Triomphe đó!
- Arc de Triomphe thì cũng như tháp Eiffel, phổ biến quá mà! Mới đây, em có được coi tường thuật trên TV ngày diễn binh 14 Juillet!
- Đúng rồi - 14 tháng 7 là ngày lễ lớn của Pháp. Cách mạng 1789!
- Hồi còn học trung học, em thích học sử Pháp lắm!
- Được rồi! Chúng mình đi taxi qua khu Champs-Elysées. Gần lắm, nhưng sợ không có đủ thì giờ. Nếu thong thả mà thả bộ thì đây là nơi đi bộ đẹp nhất Paris đấy!
- Em thích đi bộ cơ!
- Để lần khác thong thả hơn mới được!
Nàng nũng nịu :
- Sợ không có lần khác mà anh!!!
Nói vậy, nhưng tôi đã vẫy chiếc taxi, và xe chạy xẹt kề ngay. Tôi giải thích cho bác tài xế : cô bạn tôi ở Saigon mới qua, chỉ lưu lại Paris có mấy giờ đồng hồ, phải tiếp tục chuyến bay, mà muốn được thấy qua mấy cảnh đặc biệt tiêu biểu của Trung tâm Paris, như Notre Dame, Le Louvre, Le Panthéon, Place de la Concorde...Chừng 45 phút tất cả thôi, sau đó trở về Arc de Triomphe! nghỉ uống ca phê trên Champs-Elyseés để chờ ra phi trường lại!
Bác tài xế cười tủm tỉm và nói “45 phút? - dư sức qua cầu”! - Tôi nói thêm :
- Liệu chạy qua Gare de Lyon luôn kịp không?
Bác tài quay lại có vẻ hơi thắc mắc, bác nhắc lại :
-Gare de Lyon?
Nàng hiểu ý, quay lại nhìn bác tài và nói : “thôi được, để lần sau”!
Bác tài làm sao hiểu được ý nghĩa “gare Lyon đèn vàng!” . Tôi nhìn nàng, nháy mắt và nàng hiểu ý ngay, thông cảm. “Chắc gì sẽ có lần sau!". Tôi nói bác tài cứ chạy tốc độ trung bình thôi. Xem được tới đâu hay tới đấy, đừng chạy nhanh quá! Bác đồng ý!
LES INVALIDES- BỆNH VIỆN QUÂN ĐỘI
Toà nhà đầu tiên nàng chú ý là “Les Invalides”, tôi chỉ cho nàng :
- Em thấy chưa? Cái monument đó là “Les Invalides”- Monument này ít thấy trong các sách giáo khoa như các hình tháp Eiffel, Khải Hoàn Mộn.
-“Les Invalides”là toà nhà gì hở anh?
- Đó là bệnh viện quân đội đấy em! Như nhà thương Cộng Hoà cũ của mình khi xưa!
Tự nhiên mắt nàng buồn, mấy tiếng “Nhà thương Cộng Hoà” nhắc nhở nơi nàng kỷ niệm gì buồn chăng. Để phá tan cái không khí hơi chùng lại đó, tôi tiếp :
- Vua Louis 16 đã quyết định việc xây bệnh viện quân đội năm 1670 để chăm sóc cho quân sỹ. Nhà thương nằm bên “tả ngạn”của sông Seine và là một kiệt phẩm về kiến trúc cổ điển Pháp.
Nàng mở mắt thật to tỏ vẻ ngạc nhiên : Bệnh viện từ thế kỷ 17!
Tôi còn thêm :
- Điều này nữa nghe : Tro thiêu xác của nhà quân sự đại tài Napoléon được chôn giữ tại Les Invalides!
- Vậy hả anh? Anh Johnle rành lịch sử quá ta!
Tôi cười :
- Rành nhiều thứ khác nữa chứ. Từ từ em sẽ khám phá ra!
Nàng cười tinh nghịch :
- Thôi chẳng dám đâu!
Bác tài chạy từ từ, thỉnh thoảng quay lại nhìn nàng, mỉm cưòi và như có ý muốn hỏi nàng xem chỗ này đủ chưa, thôi đi chỗ khác nhé? Dân Parisien lái taxi cũng galant với phái nữ!
Nàng chăm chú theo dõi cảnh vật hai bên. Những nơi quen thuộc như Nhà thờ Notre Dame thì nàng nói rành lắm! Tôi chỉ nhìn và cười. Thú thật, tôi thích ngắm miệng nàng nói hơn là nghe nàng nói! Và tôi cũng nghiệm ra rằng, đàn bà con gái, khi họ biết điều gì, thì họ thường cần phải nói cho người khác biết là họ biết! Và mình phải khen!
Khi vừa qua khỏi Notre Dame, nàng chỉ dãy tòa nhà bên mặt :
- Tòa nhà lớn đàng kia là gì vậy anh?
- Đó là “Conciergerie”- Nhà tù đầu tiên ở Paris!
- Nhà thương nhà tù tùm lum vậy anh!
- Đâu có tùm lum! Trước đó là một phần Palace của nhà vua! Và Conciergerie trở thành nhà tù Paris vào năm 1391! - hậu bán thế kỷ thứ 14 nghe em! Nhưng em cần biết sự kiện này : Trong thời kỳ Cách mạng Pháp 1789, nhà tù này đã giam giữ gần 3000 ngưòi, sau đó bị mang ra chém đầu dưới máy chém “guillotine”!
Conciergerie
Sắc mặt nàng tự nhiên không vui. Phải chăng nàng chợt liên tưởng đến những sự chết chóc cũng của hàng ngàn đồng bào mình. Có thể là vụ tàn sát Mậu Thân ở Huế, có thể là nạn nhân của cải cách ruông đất ngoài miền Bắc.
- Cả Hoàng Hậu Marie Antoinette cũng bị xử chém hả anh?
- Đúng rồi! Khi nói tới Cách mạng Pháp 1789, ta thường nhắc tới vụ phá nhà tù Bastilles! Chuyện xảy ra vào ngày 14 tháng Juillet, 1789! Nhưng tình hình chính trị nước Pháp kể từ năm đó về sau, đã trải qua biết bao nhiêu biến đổi. Vua Louis 16, cùng Hoàng Hậu Marie Antoinette bị kết án là phản quốc, và bị đưa lên đoạn đầu đài ngày 21 tháng Janvier, năm 1793! - Nghĩa là 4 năm sau cách mạng 1789!
Sắc mặt nàng vẫn còn lợt lạt làm Johnle hơi lo lắng! Nghĩ chắc phải kể chuyện gì vui cho nàng lấy lại tinh thần. Chỉ còn hơn một giờ đồng hồ ngắn ngủi nữa thôi là đến giờ đưa nàng trở lại phi trường. Tôi nói đùa :
-Hay anh là đưa tiễn em tại “gare Lyon đèn vàng”!
Nàng cười tươi trở lại và tôi thấy an tâm. Tôi nói với bác tài xế chạy về “Arc de Triomphe”bây giờ là vừa đấy. Tôi nói với tài xế :
- Chạy qua Khải Hoàn Môn cho nàng ngắm một chút.
Khi đi qua Khải Hoàn Môn, nàng nhìn tôi:
- Lớn quá anh nhỉ! Em không tưởng tượng là lớn như thế!
Tôi khôi hài :
- Có nhiều cái em cứ tưởng tượng là “lớn”! Nhưng thực tế khi gặp thì lại không lớn! và ngược lại...! Đời thế mới khổ!
Nàng cười thật hồn nhiên! Còn tôi thì cười vì nàng “không hiểu ý tôi muốn nói!”.
- Anh cười gì vậy!
- Cười vì thấy em cười!
- Anh xạo ke!
- Anh thích cả tiếng “dóc tổ”nữa.
- Rồi! Anh nói về Arc de Triomphe cho em nghe đi!
- Không được nói anh xạo ke nữa nghe không?
- Thì anh đừng dóc tổ nữa!
Tôi lấy lại thế ngồi ngay ngắn. Hít một hơi dài, nở đầy lồng ngực :
- Cũng lại Napoléon là người muốn xây Khải Hoàn Môn! Năm 1806, Napoléon quyết định cho xây Khải Hoàn Môn dự định để đón chào đoàn quân chiến thắng trở về! Nhưng em biết đó.Đã không có Đoàn quân chiến thắng trở về! Vì Napoléon thua trận Waterloo năm 1815! Tướng Wellington đánh bại Napoléon!
Lát nữa chạy qua, em sẽ nhân thấy phía dưới là”Đài Tưởng Niệm Chiến sĩ vô danh”và ngọn”Đuốc thắp cháy đời đời”.
Em chú ý nghe đây nhé : Khải hoàn môn là điểm gặp gỡ của 12 đại lộ tỉa ra 12 hướng! (thập nhị phương!)
Khải Hoàn Môn
Tôi nói và nàng vẫn chăm chú quan sát. Tôi ngừng lại, tưởng nàng không để ý. Nhưng nàng hỏi ngay :
- Champs-Elysées là đại lộ lớn nhất trong 12 đại lộ phải không anh?
- Đúng rồi! Avenue des Champs-Elysées là đại lộ lớn nhất - Và diễn binh là ở đây. Những nhà hàng sang trọng và giá nhà thuê mắc lắm!
Nàng nheo mắt :
-Có lần anh kể cho em nghe là anh ngồi uống café trên đại lộ Champs-Elysées, giá mắc lắm! Em còn nhớ nè!
Tôi biết nàng “nghiện”café! Thực ra thì tôi không nghiện thứ gì trên đời cả! Nhưng nói về café Champs-Elysées, người ta có vẻ ngồi đây để ngắm người qua lại hàng giờ hơn là thưởng thức hương vị café?
Mấy anh bạn “thổ công”Paris cho tôi biết dại khái là “Nhà hàng”Le Café de Paris”ở số 93 Champs-Elysées là rẻ nhất! Còn các quán khác giá mắc mà chẳng phải vì café ngon! Như Café de la Paix! và còn vài quán khác cũng nằm trên Champs-Elysées!
_ Anh muốn em có cái cảm giác “uống café Champs- Elysées”- cũng giống như cảm giác “tiễn em”của nhà thơ Cung Trầm Tưởng, chịu không?
- Dạ được! Nhưng mình đến “Le Café de Paris! cho rẻ đi anh! Nghe tên tiệm thì khá hấp dẫn chứ anh!"
Tôi nói với bác tài xế :
- Le Café de Paris, s'il vous plait! Le savez?
Bác tài gật đầu, quay lại nhìn nàng cười! Bác phải trả lời tôi mới đúng chứ. Hay là bác hiểu câu chuyện chúng tôi nói! Trường hợp gặp bác tài xế Taxi Paris trước kia đã từng sinh sống ở Vietnam! và có vợ Vietnamienne cũng không phải là “impossible!".
Hai tách café nóng được mang ra - Tôi hỏi nàng muốn dùng bánh ngọt, nàng cười và lấy tay vỗ nhẹ mấy cái vào bụng, ý nói dạo này lên cân, cần ăn uống theo “régime”.
Cho tới bây giờ tôi mới có cơ hội hỏi thăm về chuyện Sai-gòn.
- Sai gòn dạo này vẫn thường chứ em?
- Saigòn thì vẫn mưa nắng hai mùa! còn những chuyện khác của em thì”vũ như cẩn”!
Tôi còn thắc mắc chưa hiểu “vũ như cẩn” là tên ai, thì nàng nhìn tôi cười hóm hỉnh : “vũ như cẩn”là”vẫn như cũ” nói lái! anh Johnle ơi! Rõ chán anh quá!
Sao mà chúng tôi ngồi yên lặng cả 15 phút rồi, chẳng ai chịu lên tiếng. Tôi cứ tưởng chúng tôi không có đủ thì giờ để hàn huyên.
Hình như mỗi người chúng tôi đang theo đuổi một suy tư riêng. Có những điều tôi đã định bụng sẽ hỏi nàng, nhưng giờ đây tôi lại thấy “không nên”- và có thể ở nàng cũng vậy.
Nàng nhìn xa về khu quảng trường rộng và chạy dài trước mặt. Tôi thỉnh thoảng liếc nhìn nàng. Cặp mắt nàng thật sắc và thông minh, nhưng đượm buồn. Nàng cười thì rất tươi, nhưng đằng sau những nụ cười, hình như có man mác một nỗi nhớ nhung, một niềm luyến tiếc.
Bỗng nàng nhìn tôi, và hỏi :
- Mấy giờ rồi anh?
- Chắc cũng sắp đến giờ trở lại ra phi trường.
- Anh bay chuyến bay chiều nay mấy giờ?
- Sau em 2 giờ, nhưng anh sẽ về đến nhà trước khi em đến nơi!
- Gặp anh thì vui nhưng lại buồn!
- Thì đời là vui xen lẫn với buồn, có chi là lạ đâu em!
- Vậy mà có người toàn vui với vui thôi!
- Như vậy thì sau này sẽ toàn buồn với buồn thôi!
- Nói chuyện với anh thì không bao giờ chấm hết được!
- Đời người chỉ có một lần chấm hết! Vậy đừng mong chấm hết.
- Thôi, em chịu Anh!
- Em đừng nên “chịu”anh! –“Chịu”anh thì khổ đấy!
Rồi cả tôi và nàng cùng cười.
Trên đường trở lại phi cảng de Gaulle, chúng tôi, cả hai đều nhìn ra ngoài cửa xe, nhưng nàng không còn thấy hào hứng như lúc đầu. Tôi không hỏi nàng câu nào nữa, ngoài một vài câu về chăm giữ sức khoẻ.
- Em cần giữ gìn sức khoẻ! Bớt chừng vài pounds nữa là lý tưởng đấy!
- Lo lắng nhiều thứ thì chắc sẽ xuống cân thôi!
Chúng tôi ngồi chờ ngoài khu phòng đợi để nàng chờ lên máy bay. Khi các hành khách cùng chuyến bay bắt đầu ra cửa để vào ống dẫn vào máy bay, nàng đứng dậy, không nhìn thẳng mặt tôi, uể oải bước về phía cửa ra máy bay.
Tôi nhìn nàng, nói nhỏ đủ để nàng nghe :
-Thôi em đi bình an! Qua Úc đoàn tụ với hai con em nhé!
Nàng lặng lẽ từ giã, tôi thấy đôi mắt nàng rưng rưng.
Lòng tôi như chùng xuống. Để phá tan bầu không khí nặng buồn của chia ly, tôi nhìn nàng, cười gượng, và nói thêm :
- Qua bên đó, em nhớ tiếp tục viết bài cho Forum Trưng Vương nghe! Và chuyện chúng ta gặp gỡ như vậy là sự thật!
Tôi cười và nói tiếp :
- Như vậy, em thấy đấy! Anh đâu có kể chuyện xạo đâu mà bị em bình bầu là người xạo nhất forum Trưng Vương!
Johnle- Lãng Bạt
===========================================
PHỤ ĐỀGửi Anh JohnXạo!NguyệtTV -The Moon phải tôn anh là Ông Cố nội của Chú Cuội!
Xạo hết chỗ nói.
Cũng như Chị THN, Nguyệt cứ hồi hộp theo dõi xem Anh chàng Johnle với người tình lãng mạn tới đâu. Say mê theo dõi anh như theo người tour-guide dễ thương!
Cho tới phút chót! Nguyệt thật không ngờ anh xạo đến như thế.
Chị Hoàng Lan Chi bầu anh là Xạo số 1 vẫn chưa đủ!
Ai còn dám nghe lời ngon ngọt của anh nữa!
Nguyệt TV
==============
Anh JL à!THN cũng đã háo hức theo dõi hết câu chuyện cuả anh rồi! Lúc đầu THN cũng cứ nghĩ là một câu chuyện tình đẹp, có thật cuả anh, rất là lãng mạn và rất là mơ.... THN cứ nao nức để xem doạn cuối ra sao.Thế mà, khi đọc câu cuối cùng kết thúc câu chuyện thì....hỡi ơi...lúc dó THN mới thấy lời phê phán cuả chi Hoàng Lan Chi là đúng, anh đã xạo không thể tưởng tượng nổi rồi! Nhưng không sao đâu anh JL ạ, anh cứ tiếp tục xạo nữa đi anh...xa.o nữa đi anh.....Cái xạo đó đã không gây thiệt hại gì đến ai cả đâu và còn ngược lại nữa là đằng khác. Nhờ câu chuyện xạo đó mà THN đã được biết thêm những chi tiết lịch sử cuả Paris hoa lệ này, được cảm thông với mối tình đầy chất lãng mạn và thơ mộng cuả anh.Mong rằng trong cuộc sống, anh sẽ có ngày thực hiện được ước mơ.
Chi HLC nè! Vậy là THN khỏi phải cần kể chuyện về Paris nữa rồi! Vì chị đã được anh JL hướng dẫn cụ thể những cảnh đẹp Paris, chắc lúc đó Paris đang vào mùa hè phải không chị? Một ngày nào đó sang Thu, anh JL sẽ hẹn với chị nữa, lúc đó chị sẽ cảm thấy thế nào là cảm giác đạp trên lá vàng khô chị nhé!
Thân mến!
THN
=========================================
DeddeMấy tỷ ơiiiiiii....., dedde nói rồi, dedde ..."ngăn chặn" dùm mấy tỷ từ phia rồi, mấy tỷ mờ tin "anh" John thì .... mình chắc bị super glu dzán dzính thuyền hoa của họ Lãng-Đồ wá !!![]
dedde hổng có ngạc nhiên dzí kí kết cuộc câu chuyện "anh" John kể tí nào cả , thật 100% [].
Mấy tỷ tin thì chứng tỏ mấy tỷ của dedde là những người đàn bà dễ thương, dịu hiền vô cùng, dễ ... mềm lòng trước chiện tình lâm li ===> hông có tỷ nào "đanh đá " cả ===> chứng tỏ một lần nữa, "anh" John đoán tính của mấy tỷ, muội mình XẠO kinh hồn dã man rợ, XẠO wá cở thợ điện luôn
Dedde
Hoàng Lan Chi Hihi, phải công nhận Lãng bạt Jhonle tài hoa thiệt nhe. Viết chuyên y như ..thật . Nhưng kể chuyện phong cảnh xứ người như đi du lịch mà kể như Jhonle thì công nhận ...có duyên. Xem không ngán. Bắc kỳ 9 nút ngán nhất là những bài lê thê về địa danh, lịch sử . Cứ chêm những câu ngắn, những sự kiện nổi bật thôi . Chứ các chi tiết kia thì ..vô các web site về du lịch, có đầy đủ cả !
Dường như Jhonle ..bắt chuớc cách hành văn của ..Bắc kỳ 9 nút ! Hihi ! Thế mới khổ !
Nhưng Bắc kỳ 9 nút nói cho đại ca hay nhe, phản đối cái vụ “ Đàn bà biết cái gì là phải nói cho người khác biết là họ biết “ ! Ê, cái này thì ai cũng có hết nhe. Đàn bà, đàn ông gì đều có hết đó. Nhưng ..cũng tuỳ chứ bộ ! Có người mình muốn nói cho biết, có người mình không muốn hé răng .
Các bạn, ai rảnh thì qua forum Linhtinh của dactrung.com xem bài Saigon gặp nhau của Bắc kỳ 9 nút , xem có phải Jhonle ..bắt chước cách hành văn của Bắc kỳ hôn ? haha, gần mực thì đen, gần Lan Chi thì ...hoá khỉ !
Anh ơi, tiếp đi anh, tiếp đi anh , tiêeeeeếp đi anh !
Theo Lãng xet, tiếp đến xạo cho đủ bốn nường của phố rùm nhe.
Hoàng Lan Chi
===========
John Le Em :
Anh đã về đến nhà sau 6 giờ bay.
Khi đó anh biết chiếc máy bay chở em còn đang bay trên tận mây xanh cao ngút. Bên dưới là Thái Bình Dường bao la. Anh biết là đường bay của em cũng băng qua dãy Hy mã lạp sơn hùng vĩ!
Đấy văn của anh thường thì tả cảnh lê thê hoa mỹ như thế đó!
Trong “HẸN NHAU Ở PARIS EM NHÉ”, hơn một nửa bài là anh ghi lại những lời em nói, em diễn tả, nên giống lối hành văn của em là đương nhiên, là trúng quá đi rồi!
Và đó cũng được xem như là bằng chứng : Câu chuyện anh kể là có thực!
Chúc vui
Johnle
Bà xã anh Jhonle Lãng Bạt (thứ 2 từ trái), Hoàng Lan Chi, Bích Nga (Toronto 2004)
[img]http://i1134.photobucket.com/albums/m611/giao3/ban/net/DamTPhan2.jpg" alt=""/>
Hoàng Lan Chi –Lãng Xẹt Đàm Trung Phán ( Toronto 2004) (Anh Phán là ông xã chị Bích Nga)