Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

4 Pages<1234>
Truyện ngắn: Võ thị Trúc Giang - Lúa 9
PC
#21 Posted : Sunday, March 23, 2008 12:16:58 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi Lúa 9

=> cho nên cái Mộ Bia đặt trong nghĩa trang Hamburg gần chùa Bảo Quang ( làm sao gắn hình vô đây ta , chị PC giúp Lúa nha ) và Mộ Bia tại Troisdorf cũng có ý nghĩa tương tự như thế. Cái Bia tại Hamburg sắp xây gọi là Một Biểu Tượng TNVN chị PC ơi...



Nếu chị Lúa 9 muốn đăng hình ảnh vào forum thì mở một account ở www.photobucket.com, đưa hình vào đó và copy đem vào trong forum theo hướng dẫn trong link sau:

http://www.phunuviet.org...topic.asp?TOPIC_ID=2292

PC cũng muốn xem các hình đó lắm. Nếu hình có sẵn ở website khác thì chị chỉ cần right click, copy properties và mang vào forum này.

Lúa 9
#22 Posted : Sunday, March 23, 2008 5:49:16 PM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0


Chào PC, để Lúa đi tìm 2 tấm hình của Bia tưởng niệm Thuyền Nhân VN bên Đặc Trưng đem về PNV cho chị và bà con khác coi ha, có lần chính Lúa là người đem hình vô đó.

Thy ơi, mấy ngày lễ con cái ta về nhà thăm gia đình, cứ nấu nướng dọn dẹp đi dạo tâm sự với chúng, còn báo thúc hối viết bài sau cái tết gây quỹ, ta cứ như ngồi trên đống than hầm âm ỉ hihi...hiểu chứ nàng?...Cảm ơn Thy nhắc Lúa mở một mục Tùy Bút cho bà chị mình, mèn ơi sao bận lu bu vây nè....Đồ đạt văn nghệ hóa trang sau cái tết ta dọn chưa xong chỉ ra vào phòng mạch bs xem bịnh viêm cuống họng, rùi chuyến Hamburg vừa qua nữa, mèn ơi, ta còn muốn đi Denmark thăm gia đình nữa kia, chị ruột ta ốm nặng, nhưng đi không đến nơi...Đường xa thăm thẳm em uiiii...Nhưng tháng 9 có lẽ ta về Paris đó Thy, nàng có mong gặp ta??

Chúc các anh chị em và Thy ngày lễ vui tươi bên gia đình. Hôm nay thứ hai chỗ Lúa vẫn còn nghỉ lễ.

Thân mến,
Lúa 9
viethoaiphuong
#23 Posted : Sunday, March 23, 2008 10:03:10 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Ah, vậy là Lúa mình vẫn còn nhớ tới Thy ta một tí tẹo tèo teo, trong cái mớ "than hầm" kia nhỉ?
Thy mới từ "đoản khúc" của MThuy ra đây. Và, thấy "hắn" nói chi đó, mà dường như có gặp con gái Lúa rồi? vậy là gặp ở Hamburg hay gặp tại "ngọn đồi bơ vơ" tình-thơ thả trôi theo Sóng??
Trước đó thì "ngã" vào trang thơ của "hắn", khi không "hắn" khóc "Lời Cuối Cuộc Tình" nghe điệu bộ mới thê thảm làm sao?? Nên Thy ta đành làm cái chân "dỗ thơ" cho bài thơ í bằng bài thơ " Yêu Tình Yêu Mùa Thu". Thế rồi "YTYMT" thành 1 ca khúc = món quả nghệ thuật để lại tặng Người & tặng Đời. Lúc mới rồi ngồi ăn trưa, Thy đọc cho con bé lớn nhà Thy nghe, rồi giải thích cho nó ý tưởng của bài thơ-nhạc. Nó nghe ra hiểu cái cõi lãng đãng của mẹ nó, rồi nó bảo : mẹ cứ yên chí đi, mai sau các tình-thi của mẹ sẽ hiểu những gì mẹ viết hơn bây giờ. Thy cũng chỉ nói với nó rằng : con người ta kể cũng lạ, để đi qua một bài thơ thì nghe ra rất dễ dàng, nhưng để vượt lên trên bài thơ ấy thì sao mà khó thế nhỉ? Mặc dù có giải thích qua ngàn vạn bài thơ khác.
Thế như Lúa mình đã từng chín trong 3 tháng, thì hiểu Thy không?
Hôm nay bên này cũng là lễ đó chứ = ngày thứ Hai lễ Phục Sinh.
Không biết Lúa có photo MThuy "hắn" chụp rồi ghép lại hay lắm - để trong "đoản khúc" của "hắn" bên MGP đó. Thy save lại rồi, nếu Lúa chưa có thì ới 1 tiếng, Thy gởi qua để Lúa dán vào đây cho bà con xem mặt Lúa 9 cái nhỉ?
Bên này trời đang âm u lắm, mưa nhẹ, không chừng lát nữa có tuyết rơi. Hồi đêm rồi tuyết rơi đó, vậy mà Thy không biết, sáng nay có đứa bạn của cô con gái nhà Thy gọi phone đến nói thì mới biết, tiếc đứt mấy khuông thơ...!!
beerchug cafe nối giấc chiều đó nha người-thơ.
Thy


ps- còn vụ tháng 9 tới thì Thy không biết sao, vì hẹn đi thăm SM rồi đó mà. Nếu mà "dứt" được "khúc tình Cali" sớm thì về sớm. Còn nếu không dứt nổi thì hẹn mùa năm sau nhỉ?? Ai cũng có thể hiểu được Thy ít nhiều, mà riêng SM này là người thứ hai, nhất quyết không thèm hiểu gì cả, thế mới là khổ cái thân Thy ta kia...!!
PC
#24 Posted : Sunday, March 23, 2008 11:38:39 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi Lúa 9


Chào PC, để Lúa đi tìm 2 tấm hình của Bia tưởng niệm Thuyền Nhân VN bên Đặc Trưng đem về PNV cho chị và bà con khác coi ha, có lần chính Lúa là người đem hình vô đó.
Lúa 9



Hình như bên DT không đem đi chỗ khác được đâu chị Lúa ơi. Thôi, cũng không phiền chị mất công tìm lục. Thấy chị bận quá mà.
Lúa 9
#25 Posted : Monday, March 24, 2008 1:50:27 AM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0



Thy ạ, ta nhớ nàng hòai đó chứ, nếu không thì ai pha cà phê cho ta làm thơ đây hả??

nàng Thơ-ca sĩ Miên Thụy gặp ta và gia đình trên miền Bắc Âu đó nàng, miền Biển Sóng hihihi Khi ấy ta nhào lên sân khấu " hét " bài Bay Đi Cánh Chim Biển....mèn ơi thấy Sóng lăn tăn chạy...hahha Ta noái lung tung đố nàng hiểu hhaha Mèn ta đang viết bài trả nợ cho báo thèm ly cà phê được nàng Thy Thơ pha cho một cốc má ơi thơm hic hic. Khoái qúa ta...

Cuộn CD Lời Cuối Cho Nhau của MT thực hiện ta thấy là thành công đó Thy, nàng nghe chưa hả??Đang bận quá đừng biểu ta dán hình gì giờ này nha, cơm nước ai lo hả?? Con gái đang học thi về nhà có mẹ " hầu "...

Ta nhớ rồi Thy nói tháng 9 đi Cali nhớ ra rùi...ra thế. Lại chưa có duyên rồi, ta và Miên Thụy gặp nhau quả không ngờ ! mà lại hay :-)) Nàng đi Cali gặp SM à? Vui nhỉ? Nhớ rủ SM sang năm sang Frankfurt dự Đại Hội Văn Chương Phụ Nữ nhé.
Chúc Thy vui vào buổi cuối ngày- trên Ngọn Đồi Bơ Vơ ta đếm từng bông tuyết rơi rơi, ta đếm từng con chim ngực đỏ ghé vào balcon kiếm thức ăn ta rãi cho chúng. Dễ thương ôi...
Lúa 9
#26 Posted : Monday, March 24, 2008 2:00:43 AM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0

quote:
Gởi bởi PC
Hình như bên DT không đem đi chỗ khác được đâu chị Lúa ơi. Thôi, cũng không phiền chị mất công tìm lục. Thấy chị bận quá mà.





Kỳ cục dzậy sao?? Lúa đâu có biết chuyện giang hồ đó đâu nà ! Tưởng mình dán dô là của mình chứ ! muốn đem đi đâu thì đem chứ ! Hiện tại đang bận quá đó thôi, chờ thời gian nữa, cộng đồng địa phương cũng nhờ Lúa phụ nầy - kia - nọ, nên hổng bao giờ sợ thất nghiệp hết. hihihi

PC vui ha. Bên PC là ở đâu vậy? Lúa 9 vào PNV phải noái là " tại hay bởi nhờ " nàng Thy -Thơ đấy !
Năm 2009 Lúa tổ chức Đại Hội Văn Chương Phụ Nữ Việt Nam tại Frankfurt Đức quốc , chân thành mời mấy Phụ Nữ mình về dự cho vui. Sẽ có Thơ Mời chính thức sau nhé. a c3 chắc chắn có mặt rồi đó... Cooling

PC
#27 Posted : Monday, March 24, 2008 2:20:09 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Tất nhiên là hình vẫn của mình (nếu mình chụp), nhưng khi dùng cái cách copy cái hình thì forum của DT không làm được. Nhiều website khác như Vietnam daily, Thời Văn, Take2tango mình cũng không thể "giở trò" mượn này được, kể cả bài viết. Tongue (DT thì copy bài viết được, tuy nhiên đặc điểm này mấy năm nay không biết bên DT có thay đổi gì không).

Bên Đức làm vụ này xôm tụ thiệt nghe. Nếu có chị Liêu thái thái tham dự thì coi như Phụ Nữ Việt có tham dự rồi đó, vì chị Liêu là đại diện của PNV tại Pháp. Rồi còn Nhân Sinh Như Mộng ở Đức, hai chị oc huong, Thi Hạnh ở Na Uy.....

Hy vọng các chị cập nhật tin tức cho mọi người biết với. Rose



Lúa 9
#28 Posted : Monday, March 24, 2008 3:08:04 AM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0

quote:
Gởi bởi PC
Bên Đức làm vụ này xôm tụ thiệt nghe. Nếu có chị Liêu thái thái tham dự thì coi như Phụ Nữ Việt có tham dự rồi đó, vì chị Liêu là đại diện của PNV tại Pháp. Rồi còn Nhân Sinh Như Mộng ở Đức, hai chị oc huong, Thi Hạnh ở Na Uy.....

Hy vọng các chị cập nhật tin tức cho mọi người biết với. Rose




Chị PC ơi, Lúa là dân đi săn tin nha chị hihi Mèn ơi nó lái xe mòn Autobahn của Đức hết trọi đó...Cho nên hình của chính tự tay mình chộp, bài mình tự viết bài cảm tưởng post lên net cho bà con đọc chơi...hổng có ăn đồng xu cắc bạc...hic hic....vậy mà là niềm vui sống với Văn Nghệ Sĩ khác mới lạ chớ hihi...Lúa chưa có dịp làm quen với ai bên Đức hết, nhờ chị PC giới thiệu nhen.

Lúa lên tiếng trước để quý vị nữ lưu chuẩn bị in ấn truyện-thơ của mình. Còn năm nữa tha hồ chuẩn bị há.

Lúa Biên Giới nèbeerchugRose
PC
#29 Posted : Monday, March 24, 2008 4:54:32 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Wow, nếu chị Lúa 9 là "phóng viên" thì PC đề nghị chị mở một mục trong Văn Hóa - Xã Hội rồi tường trình các họat động thời sự, văn nghệ ở Đức (mà chị quan tâm). Như vậy hay hơn là chị cứ viết trong mục Văn này.
Trong báo Người Việt có các mục như Lá Thư Paris, Lá Thư Luân Đôn, Vỉa Hè Sài Gòn, Từ Bàn Viết Houston, v..v...Mong rằng có ngày chị Lúa sẽ có riêng cho mình một mục kiểu như trên, như Tường Trình Từ Đức quốc (hay Frankfurt) chẳng hạn. PC thấy chị có tiềm năng trở nên cây viết như thế lắm đó.

Chị có thể cho biết tháng nào của năm sau là ngày Đại Hội hay không? Thời khóa biểu cho biết trước cả năm không phải là quá sớm đâu chị ạ, vì có người còn phải thu xếp công ăn việc làm và chuẩn bị in ấn sách nữa chớ. Nếu mà có được nhóm Silicon Band của anh chị Liêu thái thái, Thi Hạnh, oc huong, NhanSinhNhuMong, chị Miên Thụy v...v.. thì sôi nổi lắm đó. Thi sĩ Phi Yên, nha sĩ Nguyễn Triệu Kim Nga cũng từng là moderators của Diễn Đàn PNV. Mong các chị tham gia cho vui.


Lúa 9
#30 Posted : Monday, March 24, 2008 6:09:27 AM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0

quote:
Gởi bởi PC

Wow, nếu chị Lúa 9 là "phóng viên" thì PC đề nghị chị mở một mục trong Văn Hóa - Xã Hội rồi tường trình các họat động thời sự, văn nghệ ở Đức (mà chị quan tâm). Như vậy hay hơn là chị cứ viết trong mục Văn này.
Trong báo Người Việt có các mục như Lá Thư Paris, Lá Thư Luân Đôn, Vỉa Hè Sài Gòn, Từ Bàn Viết Houston, v..v...Mong rằng có ngày chị Lúa sẽ có riêng cho mình một mục kiểu như trên, như Tường Trình Từ Đức quốc (hay Frankfurt) chẳng hạn. PC thấy chị có tiềm năng trở nên cây viết như thế lắm đó.

Chị có thể cho biết tháng nào của năm sau là ngày Đại Hội hay không? Thời khóa biểu cho biết trước cả năm không phải là quá sớm đâu chị ạ, vì có người còn phải thu xếp công ăn việc làm và chuẩn bị in ấn sách nữa chớ. Nếu mà có được nhóm Silicon Band của anh chị Liêu thái thái, Thi Hạnh, oc huong, NhanSinhNhuMong, chị Miên Thụy v...v.. thì sôi nổi lắm đó. Thi sĩ Phi Yên, nha sĩ Nguyễn Triệu Kim Nga cũng từng là moderators của Diễn Đàn PNV. Mong các chị tham gia cho vui.



Chị PC ơi, tất cả chờ cho sau cái tết tiểu bang Saarland cho xong mà Lúa nay đang làm" bầu " rồi chờ cho xong chuyến tham dự dạ Vũ Xuân gây quỹ xây Đài TNVN tại cảng Hamburg bắc Đức vừa qua, về nhà thì báo đòi bài tường thuật. Xong cái này thì mới bắt tay đi về Frankfurt họp với quý vị Đại biểu trên đó vì chỗ Lúa ở ko có phi trường quốc tế khỉ ho cò gáy huhu....nên phải nhờ đồng hương trên đó có Liên Hội NVTN và Hội Phụ Nữ, CH Phật Tử, Công Đồng Công giáo, Hội Cựu Quân Nhân......gíup mình 1 tay thì mới được ...

Lúa mong bài nộp cho báo xong là đi Frankfurt lo vụ ĐH Văn Chương Phụ Nữ ngay. Vâng một năm chuẩn bị không có nhiều thời gian đâu chị. Giữa năm 2008 này quý vị nữ lưu sẽ có Thư Mời trên PNV cũng như trên các nets khác trên khắp thế giới. Thiển ý của Lúa muốn mời quý vị nữ lưu như Lê Thị Công Nhân, T. Khải Thanh Thủy, Nguyễn Ngọc Tư từ VN sang Đức dự Đại Hội Văn Chương Phụ Nữ Việt nam nữa, vì họ là ngòi bút đáng được quần chúng để ý tới.

Trong BếnTreHome và Đặc Trưng Lúa tham gia, cũng có mục này: Tin Tức Nước Đức ( Tin cộng đồng Việt và tin nước Đức ), để có giờ Lúa mới đem tin vào PNV được, hiện đang bận quá...hihi Các anh chị trong VB AC Lúa quen cũng sơ sơ và bên Đức thì quen anh Đan Hà, anh Phù Vân chủ bút báo Viên Giác Hannover, anh nhà văn Vũ Nam,....Hy vọng qua PNV quý chị sẽ giới thiệu cho Lúa quen biết thêm với quý vị khác, để khi mời mình đừng quên ai buồn lắm....
Lúa 9
#31 Posted : Wednesday, March 26, 2008 12:50:43 AM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0


VìSao


Sóng ạ, đôi khi em tự hỏi, trong triệu triệu vì sao đêm đó có một vì sao nào mang tên AnhNhớEm ?

Cô là một VìSao nhỏ trong các vì sao trên trời, đôi lúc cô có ước muốn lạ lùng là được trở thành ngôi sao rực rỡ để người mình yêu chỉ nhìn thấy riêng cô mà thôi. Có một lần VìSao mạo hiểm lạc chân chơi cuối đời rong ruổi xuống dương trần và rơi tỏm vào tận rừng sâu, cùng chim muông nô đùa cùng con bướm đậu, cả loài nai hiền lành lân la đến tâm sự làm quen cô, cô ngại ngùng đưa mắt nhìn dò hỏi đây là đâu ?

VìSao buồn rầu dò bước chân lạc lõng đi mãi có một ngày tới gặp Biển xanh bao la. Mừng rỡ cô nói „Ôi ước gì em được bơi lội trong vòng tay của Biển ? Ước gì em hóa thân thành cơn sóng lăn tăn ngoài khơi kia bơi hoài không biết mỏi, tựa như cá lặn sâu trong dòng nước mát rười rượi ngoài kia".

Nhưng ước mơ không thành sự thật, buồn bã VìSao cô độc từ giã Biển cả mênh mông, gạt hai dòng lệ nóng đang tràn xuống má, nhìn về trời cao, nàng nhìn thấy triệu triệu vì sao trên ấy, nhủ thầm „Không, không, em không muốn quay về lại trên ấy, em muốn sống nơi dương trần để đi tìm người em yêu“..

Ngày lại về, mặt trời đã lên cao, nắng mùa đông yếu ớt soi lên những mái nhà màu xám trong mùa đông lạnh giá, xuyên qua cành cây thông cao vút, nàng tự hỏi mình mãi „Em muốn mình đặc biệt hơn người đẹp khác để chàng chỉ nhìn thấy em mà thôi“. Bỗng một ngày bất chợt gặp được người yêu mình, VìSao mừng rỡ chạy lại nắm tay chàng, nhưng người đàn ông kia quay mặt lại, hóa ra sau lưng trông giống người như thế, nhưng vẫn không phải người mà VìSao đang tìm. Nàng tiếp tục đi tìm mãi, cho đến ngày mệt lã gục khóc bên đường. Nàng nhìn lên trời cao, tự hỏi mình: „ Hay là ta quay về trên ấy mượn ánh sáng của những vì sao khác soi đường đi tìm người yêu giùm cho mình ?„ Nàng thấy mình lạc lõng giữa hai ngã đường tìm kiếm, một là dưới dương trần gần anh đây nhưng không thấy, hai là, có phải khi nàng bay về trên ấy rồi anh sẽ dễ dàng thấy nàng hơn hay không? nhưng trên cao ấy nàng cũng sẽ chìm lạc trong số triệu triệu những vì sao khác mà ?

Mòn mỏi vì không biết đường nào nên bước tới chỉ mong tìm ra người mình yêu ? Nàng thẩn thờ chấp đôi cánh thiên thần nhỏ bay bay quay về không trung, rớt giọt nước mắt nhớ nhung lại trần gian làm mưa qua thành phố nhỏ chàng đang ở, mùa đông về gió lạnh như cắt da, thành giọt sương đọng lại lên cành.

VìSao đã không là một vì sao nỗi bật để anh dễ nhận ra mình, ánh sáng nàng lấp lánh như muôn triệu triệu vì sao đêm, bây giờ nàng mới hiểu và chấp nhận rằng: „Vì sao mang tên em chỉ là một trong những phần tử trên đời này, nhưng em biết, nếu vắng em bầu trời sẽ bớt đi màu thương nhớ anh của đêm đen...! Thôi em về lại nơi ấy, vì chỉ nơi ấy là chốn em vùi mình ngủ ban ngày và khuya về khi lòai người ngủ thì em thức dậy ra đứng dõi mắt tìm người em yêu suốt cả đêm trường chờ mãi cho đến sáng, năm này qua tháng nọ, cho đến hết đời một VìSao nhỏ rụng xuống từ trời. Đời một VìSao băng... "



Võ thị Trúc Giang – Lúa 9
15.Jan.07

(Trích: Thà Như Giòng Nước Chảy – xb 2008 )
Lúa 9
#32 Posted : Thursday, March 27, 2008 7:12:01 PM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0



Chuyện đời bé Đào.

Bé Đào luôn luôn trốn trong phòng không muốn ra tiếp khách, họa hoằn lắm nó mới bước ra khỏi phòng mình, chỉ chào thân nhân từ nơi xa ghé thăm gia đình mình thôi, rồi rút nhanh vào phòng riêng. Bố mẹ quen gọi Đào là bé mặc dù nay Đào đã hơn mười tám tuổi chứ không còn bé nữa.

Đào thù ghét loài người lắm, vì họ hay nhìn nó bằng cặp mắt kinh dị tò mò và có vẻ như xa lánh, dưới mắt họ có vẻ như Đào là người từ hành tinh nào khác tới chứ không là người ! Đào không bình thường như người bình thường ! có vẻ họ nghĩ rằng, nếu nhìn lâu Đào sẽ giận nên họ vờ làm lơ xa lánh. Thà thế còn hơn ! Đào thích được để yên trong thế giới riêng của mình, thế giới của kẻ biết suy nghĩ, biết nhìn thấy nhưng không nói được ngoài cái xua tay ra dấu !

Từ khi " bị " sinh ra đời rồi lớn dần lên hiểu biết hơn, Đào càng đau khổ chịu đựng một mình, nó biết bố mẹ thương mình lắm, nhưng đối với một đứa con gái Đào đau khổ, lắm khi nó tự hỏi tại sao mẹ nó không giết chết đứa hài nhi với hình dáng như nó, hay phá thai khi nó còn nằm trong bụng mẹ, đem nó ra đời làm chi, cho nó khổ thế này ??!!!

Phòng ngủ của Đào là một giang sơn riêng rẻ, Đào thích chui vào đấy trốn, đó là nơi để nàng rút về một mình mỗi khi không phải đi đến trường. Đào không biết nói, không biết nghe, bố mẹ Đào phải học loại ngôn ngữ ra dấu để nói chuyện với nó, đứa gái út.

Nhưng khổ cái là nó thấy được, thấy được người khác để biết thế nào là đứa con gái đẹp rồi thấy được chính mình trong gương nữa mới làm cho nó đau khổ gấp bội. Khuôn mặt nó chỉ có một nửa hàm, mẹ nó mang ra đời một „quái thai“ như thế, vai nghiêng nghiêng, người lùn tịt, vì khuôn mặt không đều đặn nên mắt mũi miệng gì cũng méo xẹo, cho đến nay bác sĩ đã giải phẩu cho Đào hơn 30 lần rồi, họ lấy xương và da của chân nó lắp vào khuôn mặt méo, dần dần mặt nó trở thành hình người hơn xưa.

Lần đó vợ chồng của chú ruột bé Đào, em trai của bố, ghé thăm, cô biếu bố mẹ nó một quyển sách do chính cô viết, đang ngồi trong phòng bếp, vợ chồng cô chú cố gắng giữ thái độ tự nhiên để không làm cho nó mặc cảm vì sắc diện của mình, bất thình lình khi nhìn thấy quyển sách của cô đặt trên bàn, bé Đào đứng phắt dậy đùng đùng bỏ vào phòng ngủ, đóng cửa cái rầm ! Chị L. vào hỏi chuyện xong bước ra, chị nói: „ Bé Đào có viết quyển nhật ký đời nó trong máy PC, nhưng bố cháu tay chân táy máy thế nào làm xóa mất bài viết của nó! Nó tức và đau khổ lắm !!! „

Cô V. đau lòng quá trước hòan cảnh của đứa cháu gái, bé Đào, thử đặt mình là nó, là cô con gái khi sinh ra đời bị trời đày đọa không có vẻ đẹp tự nhiên ! Thế tại sao bắt nó sống làm gì ?? sau vầng trán méo lệch đó, Nó nghĩ gì nhỉ ?? chắc hẳn có một trời mộng mơ như trăm nghìn cô con gái dậy thì cùng tuổi mình chứ gì ? biết yêu và thèm muốn được chàng hoàng tử đến tỏ tình yêu mình ?? Ôi bé Đào ơi ...Cô V. thèm muốn đọc quyển nhật ký của Đào, một đứa con gái thật đáng thương, Trời ạ.

Người đời, ai cũng có một cuộc đời riêng tư, ai cũng có một tuổi thơ đẹp bên cạnh bố mẹ, dù chạy đạn lánh bom, tai nạn xứt mẻ gì đi nữa, nhưng người ta còn giữ nét đẹp thiên nhiên lành lặn trên khuôn mặt, nên cho dù có bị thời gian hay chiến tranh hòan cảnh tàn phá đi nữa, thì vết thương ấy cũng sẽ phai mờ theo thời gian, ký ức vẫn ghi đậm nét với giấc mơ lành lặn. Còn bé Đào ? chắc là càng ngày lớn lên nỗi đau của nó càng lớn, tuổi thơ của đứa con gái như nó chắc chắn là những dao kéo vá víu thịt xương, những ngày trong bv và thuốc gây mê, bị " xẻo thịt chỗ này lấp chỗ khác ", nhưng có vá lành lặn được không một khoảnh tâm hồn người ?? !! nay nó quen chưa hay tạm chấp nhận số mệnh an bày, chả hiểu nữa ? cô V. ao ứơc học cách xữ dụng ngôn ngữ ra dấu tay để tâm sự với nó, hay đọc cuốn truyện nó viết trong tương lai.

Sinh con ra đời ta có trách nhiệm với con mình, cho dù nó có hình dạng gì đi chăng nữa, ta vẫn yêu nó vì nó là máu mũ của mình. Thật thông cảm với những bậc cha mẹ nào đang lâm vào trường hợp như phụ huynh bé Đào. Chúc tất cả an vui may mắn với gì Thượng đế đã ban phát cho lòai người. Chúc Đào cố gắng chịu đựng những nỗi đau nằm dưới lằn dao xẻ thịt của bác sĩ thẩm mỹ, cũng như chịu đựng nỗi đau tâm hồn mình Đào nhé. I love you !

Lúa 9

17 Okt 07
Lúa 9
#33 Posted : Sunday, March 30, 2008 4:43:06 PM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0


Trả giá

* viết cho TịnhLiên


Em biết không, từ khi đọc Tùy Bút nghe kể em buồn khóc và thèm chút không khí bên nhà, thấy em giống ta điểm đó: hay khóc ! Khóc làm cho người nhẹ đi phần nào gánh nặng trong lòng, nhiều khi ta thấy đấng mày râu ít khi khóc, mà nếu khóc chắc họ cũng nuốt ngược nước mắt trở vô thôi, còn mình, phụ nữ may mắn hơn họ, tuy ta mềm dẻo, nhưng ta cứng rắn bền bỉ vì ta vừa làm mẹ làm chị làm vợ làm việc ngoài đời xã hội nữa. Mấy hôm nay thấy như mắc nợ em điều gì đó chưa trả nên ta bỏ qua việc mình, ngồi gõ vài lời tâm tình với em đây.

Em biết không,
Cảm giác lạc lõng nơi xứ người, ta cũng đã từng có, đôi khi chiến đấu với đời với tha nhân với gia đình công ăn việc làm giáo dục con cái tất cả là gánh nặng đè lên vai ta đấy. Cộng thêm nỗi buồn tha hương nên tăng thêm nỗi bơ bơ không tránh khỏi.
Kể cho em nghe, có lần ta về thăm quê hương, đi xe lửa Sài Gòn Express Chuyến Tàu Xuyên Việt từ Bắc chí Nam. Giữa đường tàu có dừng lại, người bán hàng là những bà già em gái con nít bệnh tật gì cũng trèo cũng bán, gì họ cũng muốn bán, ta không dám nhìn họ, mắt ta tối sầm lại khi thấy họ đến thảm thương, nhưng ta lén nhìn họ, khi họ bắt gặp mắt ta đang nhìn, họ nhìn lại ta với con mắt cầu khẩn. Ta sẽ làm sao đây ? ta đâu có thể Mua hết cái Nghèo mà họ đem Bán ? tặng một ít tiền có giúp họ thóat khỏi nạn nghèo đói không nhỉ ?? Nhưng một ta làm sao Mua hết những cảnh Nghèo ấy ?

Ta ngẫm nghĩ, ừ đúng rồi, chỉ có Dân Trí mới giúp dân mình thoát khỏi cảnh nghèo đói, chỉ có Dân Trí mới chống khỏi ách xiềng xích, ngoại bang, độc tài.

Cái nghèo của họ ta có thể thông cảm được nhưng nỗi buồn tha hương như mình làm sao họ hiểu hở em ? Họ ham cái thông hành của ta đang có trong bóp lắm, em có biết tuy mình khóc mỗi khi nhớ nhà trong khi trong nước biết bao nhiêu người vẫn muốn Đổi cái vị trí của chúng ta đang Có.

Có cái này ta lại muốn làm cái khác. Hết đoạn này mình lại bắt đầu cái đoạn khác, cuộc đời như chị em mình thấy đó, như giòng sông trôi có dừng lại bao giờ. Nhiều khi ta đi tìm mua đất, hay mua nhà, hay tìm mua vé máy bay đi du lịch, ta hay trả giá, trả không đúng ý, ta lại đi tìm cái khác, và trả giá tiếp cho đến khi nào tìm được cái nhà ưng ý, hợp túi tiền, ta mới mua về ở.

Nhà là gì ? Nhà là nơi ta đang sống. Vậy mà chị em mình cứ hay than buồn Nhớ Nhà. Lắm khi chợt tỉnh thấy mình đang ngồi trong Nhà của chính mình dựng nên « Home « mà lại hoài vọng mơ tưởng về Cái Nhà trong Quá Khứ …

À thì ra Quá Khứ là nơi cho ta tìm về để thấy lại chính mình trong đó em nhỉ ? Nhưng tức mình một điều là khi ta mua vé bay về Việt Nam, đang đứng ở Việt nam, sao ta lại thấy mình lạc lõng như thế là sao ??!! Tất cả đã không còn như xưa nữa, đổi thay từng tên con đường, đổi thay nét màu sơn trên tường, từng hàng phố, con người, lối cư xử. Vậy khi em thèm tìm về cảnh cũ quê xưa, tìm lại chính mình trong đó, chỉ còn trong Mơ thôi em, vậy em là Người Ôm Kỷ Niệm Mà Mơ.

Trong hoàn cảnh hiện mình đang sống, bon chen nơi xứ người, mình có thể hiểu và đọc được tâm tình của người Đức, người Mỹ, Pháp, nhưng họ nhìn mình, làm sao họ hiểu được sau vầng trán ưu tư đó chúng ta nghĩ gì, buồn gì, tại sao chúng ta Da Vàng mũi tẹt lại có mặt nơi đây ?? Chính cái mặc cảm không được công nhận, bị kỳ thị nơi xứ người mà ta đã dọn ra khỏi nước Đức. Ông Dr. Emminghaus nhà Tâm Lý Học, là cố vấn cho người tỵ nạn Lebach đã hỏi ta rằng: « Tại sao bà bỏ nước Đức sang Pháp ? « , ta trả lời rằng: « Tôi bỏ nước Đức để tôi tập thương người Đức trở lại « . Ông ta nghe xong kêu Ồ một tiếng !!

Như vậy những gì làm mình buồn mình nên tạm xa lánh một thời gian, Khoảng Cách đó là thời gian thử thách giúp mình bình tâm trở lại, để thương yêu vì nếu như chỉ buồn rầu làm ta trở nên chán nản mất ý chí và nghị lực, làm cuộc sống sẽ không còn ý nghĩa nữa. Nhé em, hãy đẩy buồn phiền ra cửa, đem niềm vui vào nhà, mở cửa nhìn chim muông đang bay về miền nắng ấm, chúng sẽ quay lại đó, khi mùa Xuân về. Đời có gì trường tồn vĩnh cửu đâu em.

Cũng như ta, vì công ăn việc là mình bắt buộc phải tiếp xúc với họ, mỗi sáng trước khi mở cửa sổ ra bán hàng, ta hít thở thật sâu tự dặn lòng rằng: « Hãy cười với khách hàng nhé Lúa, hãy tặng cho họ niềm tự tin, hãy thân cận với họ, vì họ mang Tiền đến cho ta. Ta đứng Bán, họ là người Mua, ta có Tiền tậu nhà, xe, quần áo, quà cáp cho người thân yêu. Như vậy có phải Họ là Nguồn mang đến cho Hạnh Phúc hay không chứ ? Vì có Tiền ta làm cho người xung quanh hạnh phúc. Hãy cười với họ. Họ là Tiền đấy ! Cho và Nhận cũng bắt đầu từ đấy.

Và sự Vượt Biển Ra Đi của chúng mình đã được Trả Giá một cách đúng nghĩa, ta có Tiền để giúp gia đình, đôi khi ta quên đi chính ta. So với những cô dâu lấy chồng Đài Loan ta còn may mắn hơn họ rất nhiều em nhỉ ? Khóc chắc họ còn khóc lâu hơn mình nữa. Vài lời cho em, chúc em an vui và can đảm nghị lực vượt qua khỏi hết khó khăn trước mắt và hãy dừng lại cười với mình trong gương nhé…Gì cũng có cái giá của nó. Gì cũng có nhân và quả của nó. Ta cứ tự nhắc nhở mình hoài như thế.

Lúa 9
29 Okt 07
Lúa 9
#34 Posted : Monday, March 31, 2008 6:26:07 PM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0


* Bạn biết không, lắm khi tôi nghĩ, nếu như đem đăng hết các bài mình viết lên nets thì còn gì là hay nữa khi bài được in thành sách nhỉ? Độc giả đã đọc hết rồi mà...hmm nhưng lại gãi đầu suy nghĩ " đâu phải ai cũng chui vào net đọc bài mình ha ?! "....Thôi thì kệ đi lo chi nhiều mệt óc. Đây là những bài sẽ cho vào tuyển tập Thà Như Giòng Nước Chảy đó. Làm sao sách của ta đến tay bạn đọc nhanh bằng hệ thống mạng lưới toàn cầu này nhỉ. Người viết chỉ có một hy vọng duy nhất là chuyển tư tưởng mình đến với độc giả gần xa. Chia sẻ được với nhau những gì chất chứa trong đầu đã là an ủi là hạnh phúc lắm, cái gánh nặng chình chịch trong đầu cũng đã sẻ ra chia...ta nhẹ nhàng đôi vai thân " lỡ " là phụ nữ Việt. Ừ nhỉ, hóa ra viết được lại là hay, trút bớt nỗi niềm của ta về thế giới, về vũ trụ quanh ta.



Không biết bắt đầu từ đâu ...


06.04.06

Thông thường khi Nó ngồi vào bàn viết, thì ít nhất cũng làm được một hai câu thơ hay viết tuôn trào những chữ, những ý, nhưng ...tâm trạng như Nó có hiện nay không phải là ít xảy ra, mà thỉnh thoảng Nó lại „bị“ rơi vào tâm trạng như thế, là Tập Làm Văn Thế Nào Cho Xuôi đây ?? Này nhé, ...
Trong đầu Nó muốn viết lắm về đề tài phản đối bọn chuyên buôn bán trẻ em, đàn bà con gái cho bọn mãi dâm tại Việt Nam, về cái Chợ Người, trong đầu Nó mỗi khi nghĩ đến điều ấy là Nó muốn thót cả tim gan phèo phổi vì cái nghèo cái khổ của dân tình, là Nó muốn chảy nước mắt.
Trong đầu Nó muốn ghi lại về lá thư của cô Y. ( vợ thầy cựu hiệu trưởng Q. ) gửi cho Nó, có kèm theo thư của em học sinh Nguyễn Văn M. đã nhận được tiền do Nó và vợ chồng Raimund Renate trợ cấp giúp đỡ cho em tiếp tục việc học tại quê nhà; đọc thư em M. xong Nó cũng chảy nước mắt, viết được vài dòng rồi bỏ lửng đấy...không viết tiếp nữa, có viết thêm đi nữa cũng chỉ là nói về cái tôi, cái ngã. Cho nên thôi !
Trong đầu Nó chằng chịt những tài liệu bài vở của chuyến đi tham quan Quốc hội Âu châu vừa qua cùng với phái đoàn người Việt sinh sống ở Âu châu, đã gửi thỉnh nguyện thư lên quý vị Dân biểu Quốc hội, vì tháng 5 tới đây sẽ có một phái đoàn quan tâm về Nhân quyền sẽ ghé thăm Việt nam. Một bà Dân biểu Quốc hội, mẹ bà là người Việt, ba là người Pháp, bà về Pháp khi bà mới có 2 tuổi, nhưng tâm tình bà vẫn hay hướng về VN, quê hương của mẹ mình. Phái đoàn Việt nam đã lên tiếng yêu cầu quý vị dân biểu quốc hội Âu châu quan tâm dò xét dùm về cuộc biểu tình chống đối của nhân công trong nước, vì họ là nạn nhân của các nhà đầu tư quốc tế vào VN, mà trong nước không ai lên tiếng bênh vực dùm quyền lợi của họ. Chuyện nước nhà phải nhờ ngoại quốc vào can thiệp! Tài liệu nằm đầy trên bàn, Nó chỉ cần ngồi vào bàn và thức thâu đêm để viết, mà Nó vẫn chưa bắt đầu được chữ nào, tâm tư Nó ngổn ngang những chữ. Ôi tập làm văn sao mà khó !
Nó không tìm đâu ra chút thời gian rảnh rỗi để Nó làm những vần thơ yêu thương mà trước đây đối với Nó sao mà dễ dàng ! Không phải Nó không còn yêu người nữa. Nhưng ...trong đầu Nó không tìm đâu ra chút riêng tư, cứ lẫn lộn hình ảnh của thời còn ở nhà, Nó đi lục lọi kiếm tìm những hình ảnh nhóm Hương Sống, người đó mà thời cuộc trước sau. Thời đó nhóm đã trình diễn trên sân khấu, những tấm hình nó mặc áo dài trắng đội nón lá trước cổng trường, những tấm hình đó Nó vì cuộc đổi đời mà thất lạc hết. Thất lạc những hình ảnh của tuổi thơ Nó! Cho nên Nó muốn viết, vất vả lắm Nó mới hình dung được, lượm lặt gom góp lại mỗi nơi một ít, cho nên bài Nó viết không bao giờ thông suốt được, vì tư tưởng Nó bị gián đoạn, ly hương đã cấu xé linh hồn Nó!
Trong đầu Nó còn phải lo toan giấy tờ trường học, bài vở, thi cử...Già rồi mà còn mài ghế nhà trường làm quái gì. Nhưng người Việt phải thể hiện cho người ngoại quốc thấy là người mình chăm chỉ cần cù và thông minh nên Nó lúc nào cũng có óc cầu tiến. Được xuất ngoại ra ngoài này bằng đường Biển như Nó phải biết cái giá trị của hai chữ Tự Do mà lo chú tâm vào việc học chứ ! Bao nhiêu người vẫn tìm Tự Do bằng đường vượt biển vào thời buổi này đó không thấy sao ? Nhóm dân da đen Marocco vẫn đi bằng đượng biển vào Ý vào Pháp, họ bị đuổi về chứ đâu có may mắn như người Việt mình vào thập niên 70, 80. Sống với Chết cận kề mà cứ xuống ghe Gỗ mà đi. Cuộc đời nhìn thấy hoàn cảnh của người mà nhớ đến mình. Đã yên thân rồi thì phải lo cho người khác còn kém may mắn hơn mình chứ.
Trong đầu Nó thấy nắng xuân bắt đầu trở về ấm áp, chim kêu rộn rã ngoài vườn, chạy nhảy tìm sâu bọ, côn trùng, báo hiệu cho Nó biết là khu vườn trồng rau , vườn hoa nhà Nó đang chờ bàn tay chăm sóc của Nó, muốn có hoa, rau ăn vào mùa hè thì mùa xuân phải bắt đầu công việc chăm bón phân và xới đất.
Trong đầu Nó bao nhiêu sách vở để dịch, để viết cho báo thúc hối, tiếng Việt, tiếng Đức, vườn tược phải lo, bao cảm tưởng đầy ấp trong đầu Nó ...cho nên Nó không biết phải bắt đầu từ đâu, chỉ ngồi mông lung ra cửa sổ nhìn nắng lên và quan sát mấy con chim nhảy hót trên cành, trên sân cỏ. Và thấy bài văn của mình vẫn còn đứng yên một chỗ.

Lúa 9
Lúa 9
#35 Posted : Saturday, April 5, 2008 6:01:39 AM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0

Chuyện phim cũ


Khi còn nhỏ xíu, Nó chỉ nhớ mập mờ là ba Nó còn có một người em gái thứ sáu, tên là Sáu Hoa, tức là Nó còn có người cô ruột, ngoài cô thứ Năm còn sống tại Bến Tre, khi xưa cũng sinh sống trong mãnh vườn đất đai của ông bà nội Nó để lại, nhưng cô Sáu còn sống hay chết nó không bao giờ nghe gia đình nhắc nhở đến cả. Bỗng có một đêm hôm mưa gió, nhà Nó có khách bí mật ghé, khách này Nó chưa bao giờ gặp mặt, với trí óc non nớt của Nó làm sao mà nhớ nổi chuyện của người lớn. Sau khi người khách giã từ ra về, ba mẹ Nó đóng cửa cài then cẩn thận, bèn gọi đàn con lại, kéo con đứng sát vào mình, ba Nó thì thào dường như sợ ai đó nghe thấy:
- Các con ạ, đây ba cho các con xem hình của cô Sáu Hoa.
Nó không còn nhớ thái độ kinh ngạc của anh chị Nó khi ấy ra sao, nhưng đối với riêng Nó thì thật là điều kinh hoàng; vì cô đã theo chồng trước khi Nó chào đời, tên cô chỉ được gia đình nhắc lại rất ít, như che dấu một điều gì nguy hiểm. Nó trố mắt nhìn vào tấm hình mà Ba bảo là em gái mình, cô Sáu Hoa. Tấm ảnh trắng đen hoen ố, lộ nét mặt người đàn bà cười phúc hậu, nét mặt tròn hao hao giống ba Nó. Như vậy đúng là cô Nó còn sống sót rồi ! Sau bao nhiêu năm cuộc đời, gia đình không ai nghe tin tức gì của cô cả. Tấm ảnh như nhắc nhỡ cho ba Nó biết là sự nguy hiểm đang chực vồ lấy vào gia đình ông, các con trai của ông, đứa nào đứa nấy đang khoác chiếc áo chiến binh VNCH trong thời chiến tranh Nam Bắc, đất nước loạn ly, ngăn chia đôi bờ. Tuổi thơ ngây của Nó khi ấy đã từng chứng kiến cảnh đạn bay vèo vèo ngang đầu, cảnh cây dừa cây chuối bị trúng phải mãnh đạn pháo kích ngã lăn nghiêng ngửa. Chị em Nó phải nom nóp chui xuống hầm cá nhân kịp lúc, thò đầu ra khi nào thấy đã khá yên ổn. Trong trí non nớt của Nó còn có cả hình ảnh anh lính trẻ chết trôi sông nhe hàm răng trắng hếu, xác anh trôi lềnh bềnh, không biết anh phe bên này hay bên kia. Nước của giòng sông Bến Tre đục ngầu mỗi khi mùa mưa về, nơi mà chị em chúng nó gánh nước sông về nấu uống trong khi chợ Bến Tre cháy rụi, mùi khét nghẹt tỏa lan khắp thành phố, khắp vùng. Đó là tuổi thơ của Nó còn vá víu lại.

Gia đình Nó khi xưa thuộc giòng khá giả trung lưu, ngoài vườn thì có quản gia chăm sóc vườn tược, cây kiểng, cây ăn trái, trong nhà thì có chị bếp lo chợ búa cơm nước, phụ với mẹ, vì bà lo quán ngoài phố Bến Tre, ít có mặt ở nhà. Những buổi cơm của gia đình khi còn nhỏ xíu Nó chỉ nhớ lờ mờ không rõ rệt. Có một buổi trưa, sau một hồi đi dạo ngoài vườn Nó quay trở lại nhà bếp, vườn dưới quê nhà Nó rộng mênh mông, bên kia là dẫy cây khế vàng, muốn hái khế Nó leo lên cây đôi khi bị kiến tấn công quá làm Nó hoảng rồi vô ý bị lọt tỏm xuống ao cá ...Loi ngoi bò lên bờ thì chỉ tổ bị anh chị đánh đòn vì hay phá phách. Nó đi qua hàng lu nước mưa định lấy gáo múc nước mưa uống, chợt nhìn thấy một người đàn ông lạ từ trong phòng tắm nhà mình bước ra, thảng thốt Nó muốn kêu lên:
- Ông là ai, sao lại vào nhà tôi ?
Nhà dưới quê ban ngày cửa mở thông thống, từ trước cho tới sau, đi từ nhà trên đến dưới, nhiều khi cũng chả ai hay, sao chó lại không sủa khi có người lạ nhỉ ? Mà lạ thật thời ấy lại ít cướp bóc hơn bây giờ. Người đàn ông lạ mặt nhợt nhạt lẽn lẹ qua cửa nhà sau và biến mất trong khu vườn dừa chuối rậm rạp. Nó bước ra sàn nước, gặp chị bếp, gặn hỏi chị:
- Chị có thấy người đàn ông nào bước ra đây không ?
Nét mặt chị nhợt nhạt không kém gì ông khi nãy, giọng nói pha chút sợ hãi như bị Nó rình rập, chị nói dối:
- Không, tui có thấy ai đâu cô út.
Thế là nét mặt người đàn ông lẽn trong phòng tắm nhà Nó buổi trưa hôm ấy, và chị bếp nói dối với một đứa con nít như thế, và bây giờ nhìn tấm ảnh của người đàn bà giống ba Nó như đút, mà ba Nó gọi là cô Sáu Hoa em ruột mình. Nó thấy hình như có sự liên quan với nhau như một cuốn phim dĩ vãng lờ mờ mà trí óc non nớt của Nó khi đó chỉ còn thu lượm lại bấy nhiêu thôi. Có phải người đàn ông đó đã đem ảnh cô Nó về cho ba, là dấu hiệu báo động là cô còn sống ? Cô sẽ trở về ? Từ đó Nó có cảm giác gia đình Nó sống trong tình trạng chuẩn bị một Sự Trở Về của một người cô đã theo chồng ra đi biệt tăm biệt tích, trước khi Nó chào đời, trước khi đất nước ngăn đôi. Tấm ảnh của cô Sáu Hoa từ đó ám ảnh Nó, đeo đuổi như dòng đời cuộc chiến tranh tang thương kéo dài những 21 năm, trong đó là tiếng súng nổ từng cơn, bom dội lửa bừng bừng cháy, người ta khóc than, đã nuôi Nó dần dần lớn.

Ngày 30 tháng 4 năm 1975, nắng vàng nhợt nhạt sợ sệt không dám hé mặt cười rạng rỡ như mọi khi, một không khí nặng nề phủ trùm khắp làng xóm. Chị bếp nhà Nó hôm ấy vắng mặt, nghe nói lại chị đang kéo cờ xí dẫn hàng đầu trong chợ Bến Tre chào đón quân đội giải phóng miền Nam. Nó ngao ngán trước sự dối trá tài tình của chị, lợi dụng lòng tin yêu của gia đình Nó, không phải chỉ riêng gia đình Nó có người trà trộn vào làm giao liên, mà rất nhiều, trước sau trái phải cũng có người của họ trà trộn. Một sự rùng rợn đã trùm lên người dân, hoang mang lo lắng, một bên kéo cờ xí tung hô chiến thắng một bên hớt hãi tán loạn không biết tương lai sẽ ra sao của kẻ bại vong, thua cuộc. Các anh trai Nó bị tù vì mang tội phản tổ quốc, các em họ của Nó, con cô Sáu Hoa về quê hương trong vinh quang, người thì đã từng du học Liên Xô, người du học Cu Ba... mà chưa lần nào chị em họ chúng Nó mặt đối mặt nói cho tròn một câu có nghĩa dù là cùng một ngôn ngữ Việt, cùng một dòng máu !

Tấm ảnh cô Sáu Hoa nay đã trở thành người bằng xương bằng thịt. Ngày cô cùng chồng bái tổ vinh quy về thăm gia đình, cô quỳ khóc sướt mướt trước bàn thờ ông bà Nội, xin cha mẹ tha tội bất hiếu vì bỏ nhà đi quá xa. Qua làn khói hương nước mắt cô ràn rụa hối hận với anh ruột mình, có lẽ cô khóc vì cô bất lực trước một đàn cháu ngụy phải lũ lượt vào tù ra khám...Khi ấy Nó đứng một góc quan sát người cô ruột, tóc cô bạc trắng, người mập mạp phúc hậu, khuôn mặt lo âu, sao cô lại lo âu, cô là kẻ chiến thắng mà, chồng cô, con cô nay là kẻ chiến thắng. Phút chốc cả gia đình nó, ba mẹ Nó, các anh trai Nó đều trở thành kẻ chiến bại, những kẻ tội đồ với dân tộc. Một cuộc sum vầy cay đắng giữa tình nghiã anh em họ hàng, đâu là vui mừng khi anh em sum họp đây ? Sum họp với người này đồng nghĩa chia tay với kẻ khác ư ! Tấm hình trắng đen hoen ố rùng rợn nay đang đứng trước mặt Nó và dần dần tư tưởng tìm cách thóat ly khỏi Việt nam nhen nhúm trong đầu anh ruột Nó, chỉ vì một thời anh là ngụy ...

Đêm đầu tiên cô Sáu Hoa ngủ chung dưới mái nhà của cha mẹ mình thì cha mẹ đã ra người thiên cổ, cũng là đêm đầu tiên cô và chồng mình gặp lại nhau sau 21 năm 1954 -1975. Tiếng thì thào của hai vợ chồng cô giữa đêm khuya, dội vào trí nhớ non nớt của Nó khi ấy, và đã in sâu trong tâm tưởng, không bao giờ phai. Cô Sáu Hoa khóc lóc than thở với dượng:
- Ông tàn nhẫn lắm, ông mang tôi cùng các con ra ngoài Bắc, thằng Việt mới đẻ còn đỏ hỏn, ông nỡ lòng nào bỏ mẹ con chúng tôi ở lại ngoài ấy, rồi theo cục R đi ngược vào Nam, ông có biết khi miền Bắc bị dội bom, tôi đã gần như tắt thở, vì ông làm lớn nên tôi mới được đưa sang Liên Xô chữa bệnh, chứ bao nhiêu người khác họ đã bỏ xác kỳ ấy rồi.
Hai người thì thào to nhỏ suốt đêm, giọng nói của cô ruột Nó nay hoàn toàn là xì xào giọng Bắc kỳ không còn chút nào giọng người Bến Tre như Nó cả. Nghe tâm tình của cô ruột mình mà thương cho cô, như thương cho thân phận người miền Nam như nó, rồi quay lại bực tức chị bếp nói dối và người đàn ông lạ mặt đã lẽn vào phòng tắm nhà Nó năm xưa và tấm ảnh trắng đen của cô Sáu Hoa. Phải chi cô đừng về thì miền Nam đâu đã khổ, phải chi cô đừng về thì mấy anh trai đâu phải tù học tập cải tạo gian khổ, Nó đâu phải bỏ nước ra đi.

Cuốn phim cũ tưởng đã bị bụi mờ che lấp, vậy mà đêm hôm qua Nó lại chứng kiến lần nữa, từ đầu đến cuối tường tận, trí óc non nớt của con bé ngày xưa tưởng đâu chỉ ghi vội vàng lờ mờ vài hình ảnh, ngờ đâu câu chuyện nối kết thành bộ phim cuộc đời rất thật làm cho Nó phải hoang mang.

Ngồi đây nơi khung cửa sổ nhìn về phía xa xăm, ngoài trời mưa mù mịt, Nó thấy lại khu vườn nhà mình, mà Nó hay thả bước rong chơi đuổi mấy con bướm vàng bay nhè nhẹ trong sân, cây nhãn phủ che khu vườn sum xuê lá, những con dơi hay bay đi tìm hơi mỗi đêm khuya, súng nổ dội về xa xa ở miền quê ngoại ô nhiều bí ẩn, dọa nạt, mà tuổi thơ của Nó đã rơi rớt lại nơi đó. Nó biết trong lòng đất lạnh nay ba mẹ và cô Sáu Hoa đã ôm nhau khóc cho duyên phận cô kém may mắn, hay tất cả chúng ta đều kém may mắn, những thuyền nhân chết dưới lòng Biển sâu kém may mắn trên đường tìm Tự Do; và Nó nghĩ dưới lòng đất lạnh họ không còn phân chia ranh giới kẻ Nam người Bắc. Nó ngồi đây ghi lại cuộn phim cũ và không khỏi thắc mắc „ Không lẽ chờ đến khi lìa xa cõi đời người Việt mình mới hết phân ly ?“

Nhật ký ngày 12 tháng 4 năm 2006
Võ thị Trúc Giang - Lúa 9

Lúa 9
#36 Posted : Sunday, April 13, 2008 1:02:26 AM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0


Còn dăm phút vui trần thế

* Thương tặng ac3 Minh Châu và các bạn văn nghệ sĩ Paris
* Concert Silicon Band Paris 13.05.06


Thói quen của tôi là thích làm việc về đêm, khi mọi người có lẽ đã yên giấc ngủ, tôi lại đi pha cho mình một ly cà phê và để cho kỷ niệm cũ quay về như cuốn phim. Phải nhắm mắt để tưởng tượng lại tiếng mưa rơi thật to, hạt trút xuống như thác đổ, sấm sét ầm ngoài sân, mưa đi ngang qua cửa sổ của hội trường tại Sceaux, nơi Silicon Band tổ chức Concert ngày 13 tháng 5 năm 2006 vừa qua tại ngoại ô Paris, để vẫn còn nghe thấy tiếng giới thiệu dí dỏm của cô MC Phương Khanh và qua bài hát Về Quê của cô nàng, đậm tình mộc mạc quê hương.

Tôi rời Ngọn Đồi Bơ Vơ lúc 4 giờ sáng ngày 13 tháng 5 để cho kịp chuyến xe lửa về Paris, tại Gare de l´Est, Phương Khanh sẽ đón tôi lúc 9 giờ 34 phút. Chúng tôi đã gửi điện thư qua lại và hẹn với nhau như thế. Cả hai chúng tôi đều chưa từng biết mặt nhau, thư cuối cùng tôi yêu cầu PK gửi cho tôi tấm ảnh để lỡ có đi lạc thì còn nhận ra nhau, Phương Khanh vui vẻ trả lời rằng:

- Chị Lúa tới nhà gare thấy bà địa thì là chính héng đấy ...

Từ khi làm quen với nhóm Silicon Band tôi thấy vui trong lòng lắm, vì thú thật có tý máu nghệ sĩ ham ca hát trong người, nhưng sống nơi biên giới Đức Pháp như tôi, chỉ mong vào những buổi văn nghệ Tết, mà hể tôi muốn thuê ban nhạc sống về tiểu bang mình cho buổi văn nghệ Tết thêm phong phú, nhưng mấy anh chị trong hội người Việt bao giờ cũng phản đối, lý do cũng đơn giản „ Bà con có ham gì ca hát, chỉ mong gặp gỡ để trò chuyện với nhau trong ba ngày xuân thôi bà Lúa ơi ...“ Thế là hội Tết năm nào cũng với màn karaokê chán phèo chẳng có vẻ gì nghệ thuật !! nên tôi cứ một mình lang thang trên Ngọn Đồi Bơ Vơ mà hát ca cho Chim Muông nghe.

Cũng hay là thời buổi Internet nên mình bắt gặp tin tức nhau cũng rất là nhanh chóng. Có một hôm nọ tình cờ tôi đi dạo trong Internet, thấy Silicon Band “ diễn đàn cho những người yêu nghệ thuật tài tử „ ...thấy hay hay tò mò tôi ghi danh tham gia. Từ cái duyên văn nghệ này đưa sang duyên văn nghệ khác, đó là nguyên do tôi ngồi trên xe lửa sáng nay. Nghĩ đến những điện thư qua lại với Trang Thanh Trúc, với anh 3 Châu, P. Khanh lòng tôi nao nao trước khi gặp gỡ trong buổi ca nhạc Concert do Silicon Band tổ chức tại 95 rue de Houdan Sceaux.

Ai nói người Việt mình bên Tây hay không đúng giờ ? Trên toa xe bước xuống, tôi kéo cái vali đi nhìn dáo dát, và bước theo làn sóng người ra trước cửa nhà gare de l´Est; một cô Việt nam đang bước đến gần hướng tôi, miệng cười thật tươi. Không ngần ngại, tôi hỏi ngay:
- Phương Khanh phải không ?
- Chị là chị lua9mientay ??
Cả hai cùng sung sướng bắt tay. Cô nàng mới quen sao mà vui vẻ cởi mở thế chả hiểu, cái miệng bi bô kể chuyện :
- Chị biết không, em hỏi anh 3 Châu chỉ trong site chỗ nào có hình của chị để em vào coi, ảnh nói « Có đâu mà cho ! « …

Tôi lắng nghe P.Khanh kể chuyện thì hiểu cô nàng trong nhóm Tổng hội sinh viên Việt nam tại Paris và rất hăng say sinh hoạt tổ chức văn nghệ, hay dạy trong lớp Việt ngữ tại Paris rồi hay sang sinh hoạt thể thao bên Đức nữa, đang lái xe ở Paris mà P.Khanh kể chuyện rất vui. Tôi ngồi lắng nghe và lén nhìn cô nàng đầy thiện cảm, hình như cô có gì đó giống mình, có cái máu xã hội trong người.

Phương Khanh đưa tôi về nhà Trang Thanh Trúc trước để dợt nhạc. Cửa nhà mở, một người phụ nữ vóc người nhỏ nhắn nét mặt hiền lành hiện ra nơi cửa, hai người nói chuyện với nhau về giờ giấc, bao giờ tập xong, bao giờ đón, bao giờ có mặt ở hội trường và ai đi xe nào với ai ??? Tôi trố mắt nhìn quay sang P.Khanh hỏi : - Đây là Trang Thanh Trúc đây hả ?

Cả hai cùng cười, Trúc nói « Chứ còn ai nữa chị «, thú thật tôi nghe tên Trang Thanh Trúc từ đã lâu rồi, trong nhóm Hoa lư của chúng tôi anh Tr. Tr. H. Houston vẫn hay gửi tin sinh hoạt văn nghệ của Trúc từ Paris cho mọi người trong Hoa lư đọc. Tôi sống trên đất Pháp không xa Paris bao nhiêu mà nay mới biết Trúc thì thật là thiếu sót lớn. Phương Khanh từ giã xuống phố làm tóc tai cho điệu, Trúc rất tự nhiên nhanh nhẫu mời tôi vào nhà, nói:

- Em làm chút nước trà gừng cho chị uống ha, cho thông cổ lát nữa dễ hát..

Tôi nghĩ thầm “ Mèn ơi là cái phúc ba đời, đi chơi có bạn đưa đón, có bạn đánh đàn cho hát rồi còn được mời uống trà gừng cho thông cổ nữa chứ “. Để tiết kiệm thì giờ chúng tôi kéo ngay vào phòng nhạc, có một cái keyboard nằm chờ sẵn, Trúc nói:
- May là mình có hệ thống internet, Trúc chui vô Bến Xưa kiếm bài Tình Khúc Thứ Nhất của nhạc sĩ Vũ Thành An, rồi mò tông sẵn cho chị đó.
Nhìn những ngón tay nhỏ nhắn thoăn thoắt lướt trên bàn phím tôi nể cô nàng này quá, Trúc tập cho tôi, sửa đổi cho tôi một vài chỗ; làm việc cạnh bên Trúc, tôi có một cảm giác tự tin, thong thả, dễ chịu thật tình, mặc dù đây là lần đầu tiên tôi gặp Trúc. Tôi tập hát gần xong thì chị Tuyết Dung tới và Trúc làm việc tiếp tục, P.Khanh trở lại nhà đón tôi đi ăn với chị 7, cô nàng cười hỏi Tuyết Dung:
- Nè nè chị tập hát bài Hồ Như sáng tác mới của anh 3 Minh Châu, vậy chứ em hỏi chị, chị có hiểu ý nghĩa bài này muốn nói gì không ? Em đọc tới đọc lui chả hiểu tác giả muốn nói gì cả !
Tuyết Dung người nhỏ nhắn gầy như tơ liễu, tôi muốn nấn ná lại để nghe giọng chị, nhưng PK hối tôi phải lo ủi áo dài gấp để còn đi cho kịp, chị 7_vdn chờ. Tôi nghĩ lòng “ Thôi đành phải chờ tý nữa mới được nghe Hồ Như trong hội trường vậy “.

Trưa ngày 13.05.06 Sceaux - Paris.

Xuống phố Việt chúng tôi đã hẹn với chị 7_vdn tại quán Sàigòn. Tưởng cũng nên nhắc lại, chúng ta hiện nay đang sống trong thời đại văn minh, làn sóng xuất hiện trên các diễn đàn Việt Nam hải ngoại khá thịnh hành, nhờ thế, qua Đặc Trưng tôi mới quen chị 7_vdn; tuy chị trước kia hay hát cho đoàn cải lương, nhưng tên tuổi chị hầu như rất quen thuộc trong giới nghệ sĩ Paris, đây là lần đầu tiên tôi gặp chị.

Sau cơm trưa, từ trong Sài Gòn quán bước ra, gặp Trúc và chị Tuyết Dung đang ngậm ổ bánh mì tay cầm, trông tội ! Trúc không có thì giờ vào nhà hàng ăn trưa, chúng tôi được quá giang xe của Phương Khanh cùng về hội trường. Trong xe có P.Khanh tài xế, chị 7_vdn, T.Dung, tôi và TT.Trúc . Xe chạy qua quãng đường dài thênh thang, chợt chị 7_vdn kêu lên:

- Ô hoa phượng tím kìa. Vậy mà mình cứ tưởng ở Paris không có phượng tím.

Mọi người đều trầm trồ khen hoa mùa xuân nở thật đẹp, nào phượng đỏ, phượng trắng rồi giờ phượng tím nữa. Trời đang lất phất mưa đọng nhỏ hạt trên khung cửa kính, nhưng khi xe chúng tôi đến tận cửa hội trường tại Sceaux ngoại ô Paris thì bất chợt mưa rơi to hơn. Trong phòng những hàng ghế được xếp sẵn ngay ngắn dành cho quan khách đến xem, có người thì đang loay hoay ráp giàn âm thanh, vì là người lạ tôi không biết nên chào hỏi ai đây ? Giữa là cái sân khấu, bên trái là gian triễn lãm nét vẽ Thư Pháp của anh Văn Tấn Phước mà lát sau tôi mới biết là anh ruột của nam ca sĩ Văn Tấn Phát đã có lần về thành phố Saarland của chúng tôi trình diễn đêm hội Tết. Trước khi Concert bắt đầu chúng tôi ngồi ngoài hành lang nghe anh Phạm Ngọc Lân đánh đàn guitar, Thanh Trúc, chị 7_vdn, tôi ngồi lắng nghe tiếng đàn của anh và tiếng ca đi vào hồn người của chị Tuyết Dung, chị đang dợt lại những bài nhạc do anh sáng tác lần cuối trước khi lên sân khấu.

Chương trình buổi ca nhạc bắt đầu, hội trường chưa đông hẳn, nhưng anh trưởng ban tổ chức Minh Châu vẫn cho bắt đầu đúng 15 giờ chiều, điều này làm tôi ngạc nhiên không ít vì người ta hay nói người Việt mình là cứ giờ dây thun…Bên ngoài mưa chợt lớn hẳn, sấm sét kêu rần trời, có khi mưa làm cản chân người đến xem chăng? Nhưng khách vẫn đến lần lượt, họ tôn trọng người diễn viên nên tránh không gây tiếng động ồn ào nào, điều này cũng làm cho tôi ngạc nhiên vì khác với không khí của hội chợ Tết của người Việt nơi tôi ở. Đúng Paris là một nôi văn hóa của người Việt tại Âu châu thật qủa không sai. Ngồi im nghe tiếng nhạc violoncelles của ban Quatuor Pichard qua bài Prelude de Chopin réo rắt thêm tiếng đệm mưa bên ngoài đang rơi, tôi nhắm nghiền mắt lại tưởng tượng một chiếc xe thổ mộ đang lăn bánh đưa hai người yêu nhau càng lúc càng xa nhau hơn, trên cánh đồng mênh mông tuyết phủ trắng xoá.

Chương trình ca nhạc đặc sắc phải nhắc đến những tác giả và tác phẩm mới sắp được giới thiệu đến quý khán giả yêu chuộng nhạc, như màn độc tấu Tây Ban Cầm của nhạc sĩ Phạm Ngọc Lân, ca khúc Đà Lạt Sương Mờ của anh qua giọng ca Tuyết Dung lưu luyến tha thiết “ Đà Lạt hững hờ người đi chẳng lời biệt ly…” , và hay nhất, ấn tượng nhất phải nói đến bản nhạc do anh Nguyễn Minh Châu sáng tác, phổ theo lời thơ của thi sĩ Quỳnh Hương bên Hoa Kỳ, cũng giọng hát ngọt ngào đầm ấm của Tuyết Dung kèm thêm tiếng mưa rơi rơi ngoài hiên, trong hội trường tiếng đàn thánh thoát của Trang Thanh Trúc và tiếng đệm guitar của anh LN Quốc Khánh ( ox của Phương Khanh ) tạo nên nét mơ hồ khó hiểu ẩn hiện trong tâm tư lời thơ Quỳnh Hương, nhưng P.Khanh phỏng vấn Tuyết Dung có cảm tưởng gì khi tập hát bài Hồ Như này, thì T.Dung nói chỉ có 5 chữ: Hồ như tôi yêu chàng! “ Tìm theo nỗi nhớ dâng đầy, theo vần mây bay, có thấy thu vàng, một cánh hoa rơi, thủa nào mộng ngây thơ, người về chơi vơi tình cũ, làn sương khoác áo trăng gầy, mơ hồ như say…”
Nãy giờ ít có ai để ý đến một người mặc áo dài ngồi trong góc để hát bè cho ca sĩ bạn, bất chợt khi được xướng ngôn viên P.Khanh giới thiệu tên của tác giả Linh Chi mọi người ngạc nhiên vừa khâm phục, Linh Chi vừa đệm đàn vừa hát với giọng thật nhẹ như gió thoảng “ Hẹn một ngày mai thênh thang ta cùng đi suốt con đường, bước đi ta cùng nắm tay. Chờ ai mãi mãi … ”

P.Khanh giới thiệu đến anh Văn Tấn Phước, hỏi từ đâu anh sáng tác bài thơ bằng tiếng Pháp Paris-Paris, anh thân mật tâm tình với khán giả bằng một giọng Huế đặc biệt là sau khi đọc hai câu thơ của cố thi sĩ Bùi Giáng “ Sao Huế bây chừ ra sao rồi ? “ Dạ thưa xứ Huế bây chừ, vẫn còn núi Ngự bên bờ sông Hương. Từ đó anh có ý định viết một bài nhạc về Paris, nếu ai hỏi “ Sao Paris bây giờ ra sao ? Thì anh sẽ nói “ Paris vẫn còn bóng Tháp bên bờ sông Seince.” Tác giả Nguyễn Duy Tân đã làm bao nhiêu bài thơ bằng tiếng Việt, nhưng đôi khi nguồn cảm hứng đến đột ngột khiến cho anh đã viết bài Le Train-Chuyến Tàu bằng lời Pháp, và Trang Thanh Trúc đã phổ thơ anh. Thật là một nguồn suối cảm xúc cuả những người nghệ sĩ gặp nhau, giọng ca nhẹ nhàng thỏ thẻ gần như chút xót thương dấu trong đó của Trúc, thêm giọng ca trầm ấm của Đăng Siêu làm người nghe bài Le Train cảm thấy bồi hồi, " ... tất cả chúng ta đều ngồi trên một chuyến tàu thời gian mà thiên đàng cuối cùng mà mọi người chúng ta sẽ đến ấy là Nấm Mộ..." .

Cát Tưởng là tên của một người đã sáng tác bản nhạc với tựa đề Hạt Bụi Hư Vô “ Hạt bụi không tên bay vào cuộc đời lòng thật mênh mông đi lạc cùng trời, làm sao tới, cùng ai với ta trọn cuộc chơi “, Cát Tưởng giới thiệu đứa con tinh thần của mình một cách xuất thần độc đáo, khiến đêm nay về ngồi đây ghi lại mà tôi vẫn còn thấy từng nét mặt của Cát Tưởng, từng khuôn mặt bạn bè quanh tôi trong đêm vắng.

Được gặp lại những khuôn mặt văn nghệ sĩ Paris như anh chị Trần Quang Hải - Bạch Yến, anh Duy Tân cho biết anh Trần Quang Hải hôm nay có sinh nhật, mọi người reo mừng hát Happy Birthday “ Chúc mừng sinh nhật sướng vui “ tặng anh, cả chị Bích Khuê cũng đến dự, phu nhân của cố nhà văn Mạnh Bích ( Nguyễn Mạnh Yên ) cũng như sự nồng nhiệt tiếp đón của nhà văn Tô Vũ và nữ sĩ Bích Xuân. Tất cả đã để lại cho tôi một tình cảm đặc biệt trong chuyến về Paris ngày 13.05.06 vừa qua.

Tôi nhớ Trang Thanh Trúc với “ Từ Một Phiá Không Em “ , nàng đã viết “ Từ xấu trở nên đẹp. Từ vắng lặng trở nên hạnh phúc. Rồi cũng từ hạnh phúc, bất chợt đâu đó có tiếng thở dài. Hình như con người gần gũi nhau bao nhiêu, thì khi bỏ nhau lại càng dễ dàng với quyết định ấy bấy nhiêu. Không điều gì vĩnh cữu, lâu dài. Tại sao lại như vậy ? Để người này phải đi tìm người kia. Vô vọng. Để những điều gần mình nhất, mình không bao giờ thấy. ..”

Hồ như trong đêm vắng, tôi chợt yêu làm sao những lời của nhà thơ Nguyễn Đình Toàn, đã được nhạc sĩ Vũ Thành An soạn thành ca khúc Tình Khúc Thứ Nhất “ Dù trời đem cay đắng gieo thêm, cũng xin đón chờ bình yên. Vì còn đây câu nói yêu anh, âm thầm theo lối vui tìm đến. Thần tiên gẫy cánh đêm xuân, bước lạc sa xuống trần. Thành tình nhân đứng giữa trời không khóc mộng thiên đường. Ngày về quê xa lắc lê thê, trót nghe theo lời u mê. Làm tình yêu vỗ cánh bay đi. Nhưng còn dăm phút vui trần thế….”

Cảm ơn thi sĩ Nguyễn Đình Toàn, cảm ơn nhạc sĩ VTA, cảm ơn tất cả những khuôn mặt đã đóng góp trong buổi ca nhạc tại Sceaux ngoại ô Paris, đã tạo cơ hội cho chúng ta những nghệ sĩ cư ngụ tại Âu châu những giây phút tạm quên đi những nhọc nhằn, những hạt bụi không tên, những chuyến xe mang ta trong đời ngăn cách, những chờ mong, như Vũ Thành An đã viết “ …tình yêu có vỗ cánh bay đi, nhưng còn dăm phút vui trần thế …”

Võ thị Trúc Giang - Lúa 9
17.05.06

* Trong tuyển tập Thà như giòng nước chảy
Lúa 9
#37 Posted : Tuesday, April 15, 2008 7:05:56 PM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0


Dòng đời trôi thì có khác gì như giòng nước chảy nhỉ, có dừng lại bao giờ đâu, giòng nước thì có lúc trong lúc đục, nước khi mặn khi ngọt mà hạnh phúc lứa đôi cũng khi buồn khi vui, nhưng không dừng lại, chảy như giòng nước chảy êm ái chứa đựng những gợn sóng ngầm nếu như không được nhắc nhở tới, khó ai nhận ra con sóng nghĩ gì. Người viết coi như họ " đối diện " với chính họ, đối diện với cái nhận thức của riêng mình trước những đối tượng xung quanh. Những lời viết tưởng đâu xảy ra trong giây phút ngắn ngủi nhưng lại có ảnh hưởng thật dài, vì khi mình " đối diện với hiện hữu " mình đã nhận thức với con mắt rất thành thật. Chân thành nó giúp cho người ta hiểu nhau hơn và gắn bó hơn nữa. Hôm qua gửi bài này cho CơmÁo đọc, sáng chàng vào sở đọc thật sớm viết meo về nhà: " Anh vào sở đọc cười đã luôn. Bài viết hay !"

Mời các bạn đọc nhé, chúc cười đã luôn, cái lạc quan của người viết là biết cười đôi khi miệng đang méo xẹo nữa hihi...Big Smile.


Chuyện vợ chồng hắn


Hắn thích ngồi ngoài terrasse phơi nắng lắm, nắng mùa hè Âu châu hiếm hoi nên hắn hưởng cái nắng trừ hao cho mùa đông dài. Chủ nhật không phải đi làm hắn ngồi hay nằm phơi da ra nắng như vậy cho đến khi da ửng đỏ hắn mới chịu, trong khi vợ của hắn thì nàng không cần phơi, khi có thì giờ nàng cứ lui cui làm vườn cuốc đất thì nàng cho là quá đủ, nàng sợ nắng ăn da mặt ! Còn hắn cho là mình làm những gì mình thích là sướng nhất. Cho nên hắn phơi cho đến khi da sạm đen thì hắn mới chịu, mùa hè Âu châu lại ngắn ngủi, vì phơi như vậy vô hãng bạn bè khen da của hắn sạm rất đẹp và sẽ hỏi hắn:

- Mầy mới đi Vacation về đấy à ?

Đối với người Tây phương thiếu nắng họ kêu là trắng như phó-mát, phải trả tiền đi solarium cho đen, hắn đâu cần làm ba cái đó vừa tốn tiền vừa gây ung thu da nữa, phơi nắng thiên nhiên quý hơn nhiều, nghĩ thế và cứ cuối tuần ở nhà không phải đi làm là hắn ra nắng ngồi phơi da! Nghĩ cũng có lý vừa có vitamin D vừa relax sau cả tuần làm việc trong hãng.

Căn Villa này đâu phải là hắn mua, bà xã hắn chạy đôn chạy đáo kiếm mua đó chớ. Rồi căn nhà đầu tiên cũng vậy, khi đó vợ chồng còn nghèo, đi ở nhà mướn, con của mình quánh nhau với con chủ nhà, chúng nó xấp xỉ tuổi nhau, cứ dí nhau ngay cầu thang mà nắm đầu giựt tóc, cả ngày hai cha mẹ đi mắng vốn nhau con mầy quánh con tao, cứ nhức đầu làm quan tòa như thế. Khó chịu lắm, lúc đó vợ hắn còn ở nhà giữ con, nàng chỉ đi làm ban đêm cho một restaurant Ý ngoài phố thôi, khi ấy thằng con út mới có một tuổi, nàng học bằng lái xe thiệt là lẹ thế là mỗi chiều hắn về đến nhà, nàng lo cơm nước cho gia đình xong là lái xe đi làm nhiều khi khuya một giờ đêm nhà hàng đóng cửa mới về nhà thường là mệt lả, đầu tóc hôi rình.

Nhờ đầu lương của nàng kiếm thêm mà nay nàng mới nghĩ đến chuyện tậu nhà riêng tránh cảnh đi thuê. Cái chuyện tậu nhà tậu cửa này thực sự hắn chưa dám mơ tưởng tới, vợ hắn thì cứng rắn hơn, đảm đang hơn, lo xa hơn hắn, sáng đưa con đi nhà trẻ xong là nàng tấp vào sạp mua báo đọc, đọc xong thì gọi điện thoại hẹn giờ với chủ, trưa đón con xong là nàng chở hai đứa nhỏ theo đi coi nhà, ưng ý cái nào nàng mới dắt hắn theo cho tâm đầu ý hợp rồi tính tiếp. Đi coi lựa chọn cả chục cái, tùy theo túi tiền, cũng vì cái tính kỷ lưỡng mà hắn chỉ cho phép nàng lựa nhà re rẻ thôi…ít mắc nợ nhà băng em ạ…

Nhiều khi suy nghĩ nàng trở nên giỏi giang là tại ông chồng ù lì, nếu ông chồng quá giỏi thì lại có con dzợ ỷ lại cù lần. Quả ông trời bắt người ta nồi nào úp vung nấy là vậy đó. Cứ thế, vợ hắn giỏi giang như vậy, nhiều khi nàng cằn nhằn:

- Số em số cực, phải chi chồng em giỏi giang chút nữa thì em đâu đã cực như thế này đây! Chồng bạn em cũng kỹ sư như anh mà nhà nó ngon lành, còn em cứ vất vả hoài …

Hắn cười nói vuốt cho bà xã mát bụng: “ Anh cho em hết cả đời anh như vậy mà em còn chưa bằng lòng nữa hả em ? “

Mua được căn nhà trước, nó cũ lắm, chỉ có bốn bức tường là còn tốt, vừa đi làm vừa nuôi con bé, vừa sửa nhà, vợ hắn hay so sánh với bạn bè rồi khóc ròng ròng …Nhưng hắn cũng vất vả lắm chứ có sung sướng gì cho cam, ngày nào tan sở về cũng xăn tay áo làm đến đêm…Lúc ấy vợ hắn có một người học trò người Đức học tiếng Việt, ông ta theo học tiếng Việt do bà xã hắn dạy được một năm thì bà xã tuyên bố thôi dạy vì sắp dọn nhà về nhà mới ! Ông Học Trò nghe nhà mới bèn xin địa chỉ ghé thăm, ông ta thấy căn nhà mới mà cũ của anh kỹ sư khoa học này, ông ta lắc đầu rồi âm thầm gọi ba xe cam nhông chở đồ xây dựng mang đến, cả bốn ông thợ sửa ống nước, xây tường, …nghĩa là bà xã của hắn sống sao mà được người thương, ngoại giao sao mà giỏi giang như thế, thế là thợ làm hết. Hắn chỉ lát gạch nhà tắm trong bếp, chao ôi hắn làm đẹp chả thua thợ, tuy hơi chậm nhưng kỹ hơn thợ là cái chắc, và hắn làm luôn bao thứ khác như nối dây điện nhà, dán giấy v..v...hắn tự làm tất. Có chồng chăm chỉ như hắn cũng tiết kiệm tiền nhiều lắm chứ chẳng chơi nhen. Hóa ra ông Học Trò của vợ hắn là chủ hãng bán dụng cụ xây dựng. Đúng là hắn có số sang nhờ vợ !

Khi hắn quen với nàng thì nàng mới có hai ba tuổi đầu, còn đang đi học trên Bắc Âu, cuộc sống Bắc Âu xô bồ lắm biết không thể ở vậy lâu được nên nàng thà chọn mặt gửi vàng, và nàng đã chọn hắn để gửi, vì so ra hắn cũng con nhà đàng hòang có ăn học, hơi cù lần chút nhưng cũng đẹp chai chứ hổng đến đổi tệ. Nàng ta chọn hắn vì khi ấy hắn hơn người tỵ nạn là nhờ vào cái bằng kỹ sư du học. Lúc đó nàng có người yêu chứ, nhưng anh ta là tỵ nạn mới qua còn nghèo xơ xác, đi chạy bàn bên Mỹ để kiếm tiền vào đại học sau chuyến vượt biên. Thế là hai người chia tay nhau, còn hắn cái số may mắn đường đường đã là dân du học ngon ơ, hai bên gia đình đã là nơi quen biết từ bên Việt nam cho nên nàng bị gia đình xúi vô, bỏ người yêu cũ lấy chồng có bằng cấp nương nhờ tấm thân. Lấy được nàng, hắn ta mừng như tiên trên trời, hắn đã nhiều lần khóc tưởng mất nàng, hắn thương cô ta lắm, mỗi khi lên Bắc Âu thăm người yêu, khi chia tay nhau hắn cứ tưởng là lần cuối cùng, nào ngờ trời đất thương kẻ khù khờ, nàng chọn hắn làm chồng, chắc là trong đám mù thằng chột được làm vua. Nàng trao đời con gái của mình cho hắn còn hỏi một câu xanh dờn:

- Anh có thương tui hôn ?

Trời đất ơi, còn phải hỏi nữa, xinh đẹp giỏi giang học vấn ngoan như nàng ai lại không thương được chớ ! Thế là nàng thu xếp với gia đình nàng bên Bắc Âu để chờ khi nàng ra trường thì làm ngày cưới, hai bên liên lạc với nhau bằng điện thoại và thư từ, khi xưa làm gì mà có i meo i miếc như bây giờ…Số của hắn quả là số may, sắp đám cưới thì cha mẹ anh em của hắn từ bên Việt nam qua đoàn tựu cả hơn chục người. Đám cưới gia đình đàn trai chả phải lo gì, bên anh chị của nàng lo tất tần tật, nào phòng ốc, đầu bếp, khách sạn cho gia đình hắn từ bên này sang có chỗ ngủ, vợ tương lai của hắn chỉ yêu cầu hắn lo in thiệp mời đám cưới của hai người thôi. Mà cũng vì cái thiệp này mà vợ của hắn buồn hắn suốt đời tại vì sao hắn cũng chả hiểu nữa, đối với hắn thì cái thiệp hay gì đi nữa nó chỉ là màu mè hình thức bên ngoài, quan trọng là do hai người sống bên nhau hạnh phúc kia chứ ! Cái thiệp đó, nói thật ra chắc vì cái tật cần kiệm, mà có bao giờ hắn thú nhận là hắn cần kiệm keo kiết đâu, tại vì hắn chẳng cần hình thức bên ngoài đấy thôi.
Này nhé, hắn đi lấy giấy rồi kẽ viết tay tên họ của hai người, ngày tháng, tổ chức tại ...cũng như mọi thiệp cưới khác thôi mà, chỉ có cái này mình tự làm chớ hổng phải mua ! Mà chữ của hắn như cua bò, có tài hoa nghệ sĩ như ai đâu, hắn chỉ có tấm lòng thôi thương em nhất thôi hà. Viết tay xong hắn mang tờ giấy đó ra tiệm in, cho họ in mấy chục bản, giấy thì hắn chọn giấy cũng màu hồng lợt lợt, hồng chả ra hồng, mà hồng nhợt nhạt, chữ thì hắn chọn màu xám xám, nhưng dưới cặp mắt của hắn như vậy là quá đủ ! …Nói chung bà xã hắn buồn thất vọng kinh khiếp khi hắn gửi chồng thiệp cưới qua Bắc Âu để nàng gửi mời khách khứa bạn bè, nàng tưởng đâu là thiệp đỏ in chữ nền vàng nổi như người ta thường làm, có in hình chàng rễ võng kiệu nàng dìa dinh…và câu chuyện vợ chồng hắn có lẽ bắt đầu từ đó…

Bắc kỳ như hắn hay kẹo là lẽ đương nhiên, nó đã ăn sâu trong máu hắn rồi từ hồi ông cha bà mẹ di cư Năm Tư rồi. Nàng hay cãi nhau với hắn lắm, từ chuyện nhỏ chả ra gì nàng cũng ghét. Thế này nhé, chuyện nhỏ nhặt thế nì, hắn đi làm thường hay xớn xác mặc áo ngược trước ra sau, sau ra trước, bạn trong sở hỏi chứ “ bữa nay mầy có xì - trét hả “, đỡ một cái là hắn chẳng bao giờ tự ái cả, chỉ cười khì khì hiền khô đi vô phòng toi lét thay lại áo, „ Mặc lộn thì mặc lại có sao đâu ! hì hì… “

Vợ hắn nói như năn nỉ:
- Anh làm ơn đứng lại trước gương nhìn ngắm trước khi ra khỏi nhà, hổng lẽ tui coi cho ông từng ly từng tý nữa hay sao chớ ! Đâu phải con nít đâu, già rồi làm cha làm mẹ rồi, phải làm gương cho con cái chớ! Anh làm cho em yêu anh được không !?

Công nhận nàng có lý lắm chớ, nhưng đã là cái tật cẩu thả, lượm thượm, mỗi khi sáng đi làm là coi như hắn chạy giặc trong nhà, chạy từ trong phòng ngủ, ra phòng tắm chưa xong, ra bếp, rồi lại vô phòng ngủ, tìm gì gì đó rồi chạy ra toi-lét, cuối cùng trước khi ra cửa bao giờ cũng quay lại hun bà xã cái trước khi chia tay. Hắn lo đi làm lẹ xong cái rồi trong hãng điện về hỏi „ Em có cần anh đi chợ mua gì không ? „ Hắn luôn luôn làm tất cả cho bà xã vui.

Cái chiêu mà bà xã áp dụng với hắn đã làm cho hắn mở mắt ra là, hể mỗi khi hai người cãi nhau nàng hay đi lấy cuốn sổ nhật ký, nó li chi lít chít những bao nhiêu chữ, vốn nàng hay làm thơ viết văn, mà hắn đâu có biết ngửi ba cái thứ đó nà ! Nàng ghi ngày tháng và cả câu chuyện hai vợ chồng trái ý trái quan niệm rồi những lời bị chồng đổ lỗi. Nồi thần ông địa đổ lỗi là nghề nghiệp của chàng đó nhen. Nàng ghi xuống, tự ký tên trước rồi bắt hắn đồng ký tên vào đấy. Ban đầu hắn phản đối, đâu có thèm ký, chỉ liếc liếc và bao giờ cũng cho là tào-lao-vớ-vẩn! Và cứ đổ lỗi cho nàng, mất đồ cũng tại nàng vứt đồ mình đi, nàng coi thường đồ của người khác, nhiều khi đổ cho vợ xong, nàng tức tối đến lộn ruột gan, xong tối ngày hôm sau hắn âm thầm tìm ra giấy tờ của mình nằm lẫn lộn trong chồng giấy tờ nằm ngổn ngang trên bàn mình, thiếu thứ tự của mình, hắn cười cười chữa thẹn nói với vợ:

- Anh kiếm ra giấy tờ rồi ! hì hì

Nhưng đừng có hòng mà đi xin lỗi bà xã mình, nói tiếng xin lỗi với vợ hèn chết mồ đi! Hắn chả bao giờ vứt cái gì hết, trên bàn giấy của hắn nào tăm xỉa răng, nào pin mới pin cũ, nào thiệp ai mời cưới từ năm nẳm, giấy của nhà băng, nào cả ngàn thứ…khác nhau…hắn thích thú an tâm trong cái “ thứ tự trong sự hổn độn “ đó của mình, tìm là có, em đừng vứt đi đồ của anh nhé ! hắn cấm vợ không được quyền đụng tới. Nàng thua ! Và có lẽ hai người lục đục cũng bắt đầu từ đấy….

Trong giới người quen biết của vợ mình, hắn quen cũng gần hết, nàng hay kể cho hắn biết ai là ai, nhưng hắn ít có nhớ ai lắm, dù cố gắng lắm, nhưng bạn bè nàng đông quá nhớ làm sao nổi chớ ! Kiểu hời hợt là cái tính di truyền của gia đình hắn mà. Nhiều khi có chuyện lo lắng trong hội hè văn chương làm cho nàng hay mất ngủ, đem ra tâm sự với hắn, hắn phán cho một câu „ Chỉ làm mất thì giờ „. Nàng có chân trong rất nhiều nhóm khác nhau, giữ chức này chức nọ, nhiều người biết tên tuổi của nàng, còn hắn, hắn chỉ cần sáng đi làm, tối về nhà với vợ ngay, vợ cần đi chợ mua đồ thì hắn làm cho một cách vui vẻ, mua đồ đi chợ là nghề của chàng sinh viên ngày trước từng sống độc thân mà, lạ gì, hắn rành giá cả còn hơn vợ mình nữa, nàng lỡ mua đồ mắc một tý là chàng biết liền đó nha !
Nói chung sự kiên nhẫn của vợ hắn khi dạy con cái học tiếng Việt, đi ra đường bao giờ hắn cũng hãnh diện về “ gia đình chúng tôi…”, về trồng trọt cây trái trong nhà thì khi xưa hắn là trai thành phố, có biết gì là nghệ thuật trồng cây, thấy bà xã mới có 6 giờ sáng mùa hè đã ngồi ngoài sân nhổ cỏ thì hắn tức cười lắm, nhiều khi còn cười nói:

- Sao em nhọc xác vì vườn thế, nên xem đó là thứ cho mình hưởng thôi, chớ có cực khổ vì nó nhé !

Nào ngờ đâu nhờ nàng chạy đôn chạy đáo lo bán căn nhà cũ tậu được căn Villa này, mà khi mới về ở hắn than van như bộng nào là xa hãng làm việc, nào là tiếng tây tiếng u hổng hiểu nào là ….trăm thứ đổ lỗi cho vợ mình! Khổ tâm quá, bực mình nàng kể cho gia đình chị chồng biết, mọi người trong nhà hắn trách hắn rằng:

- Sao cậu buồn cười thế, khi mua nhà thì cả hai cùng đi coi, cùng ký tên, chớ có phải vợ ông làm một mình làm đâu mà ông đổ lỗi cho vợ thế kia ?

Nàng từng khóc rất nhiều lần, nhiều lần nàng than là không hợp tính tình với hắn, nàng hỏi hai người còn sống để mà trả nợ nhau đến bao giờ mới dứt ? Nhưng hắn thì hợp với nàng mà, hắn yêu nàng mà, hắn không mong gì hơn là tối nào cũng có thân thể của nàng để hắn ôm trong vòng tay, đi làm về là chỉ mong về với vợ, nhiều khi nàng hỏi:

- Sao anh không có một hobby nào để mình vui thú cứ đeo theo em mãi khó chịu…

Tan sở về hắn cứ đi theo cạnh bên, nhìn nàng làm gì, hỏi han „ Anh có phụ gì cho em không ? „ Trong cái Villa mà nắng rọi đến tận phòng ăn này, trăng vằng vặt rọi vào giường ngủ này, sao mà rồ-man-tịt như thế, an nhàn nhiều khi hắn rủ bà xã mình ra ngoài hiên ngắm trăng thanh gió mát, nhìn quanh khu vườn khắp mọi nơi tươm tất đều do bàn tay ngà ngọc của vợ hắn chăm sóc, hoa hồng thơm phức, ngò rau thơm rau tía tô mọc tươi tốt, bí vàng bí đỏ, mướp…Nàng làm tất không nề hà cái chi, nhưng hắn chỉ bực nhất là cái com-píu-tờ của dzợ nhà, chả hiểu nàng viết cái gì mà mỗi đêm giật mình thức giấc, quờ tay không chạm thấy xác thân mềm mại của vợ mình là hắn
thức dậy đi tiểu, đi ra đi vào hai ba lần rồi thò đầu vào phòng làm việc, nói với vợ:

- Điên thế ? Giờ này mà chơi com-píu-tờ à ???

Nàng bảo em viết cái này cho xong đã, em vào ngay…Và cuộc đời cứ dần trôi như thế, đi làm về nhà, đi chợ, ăn ngủ, ngồi ngoài sân phơi nắng, con cái lớn dần, thế giới của hắn là về nhà là vợ hắn ngồi đấy, cơm nước với hắn, chia xẻ chăn gối với hắn, theo tháng năm. Còn thế giới nào khác của vợ, hắn hòan tòan không thiết tha biết tới, mặc dù hắn rất chịu khó ngồi sửa lỗi chính tả cho vợ khi nàng viết sai. Nàng hay viết truyện, viết về truyện gì nàng cũng kể cho hắn nghe, hắn là người thích đọc bài của vợ mình viết. Ngẫm cũng ngộ. Nhờ thế làm hắn an tâm trước sự chân thật của vợ. Còn những nhạc Việt thì hắn thua, tên ca sĩ nào hát bài gì chàng cũng không biết …Tính sống hời hợt như hắn cũng rất tốt cho sức khỏe, hắn mập mạp ít lo nghĩ, sau ngày làm việc mệt mỏi, leo lên giường mới đặt lưng là hắn ngáy như sấm, còn trong khi những kẻ hay thức đêm viết văn làm thơ thì hắn cho là mất thì giờ, đôi khi lại thiếu thực tế, và hắn đâu có biết mỗi khi dỗ cho chồng ngủ xong là nàng vén màn bước vào một thế giới không có thật để vuốt ve an ủi mình tìm cho mình một thế giới mộng mơ không tổn thương một ai cả, ngược lại càng làm cho đời sống tinh thần của nàng thăng bằng hơn trong cuộc sống.

Lắm khi nàng thấy mình may mắn khi có ông chồng chỉ biết yêu thương vợ con, không bao giờ muốn xa vợ, đôi khi nàng rất đổi bực mình vì hắn không biết chiêm ngưởng cái đẹp của văn chương thơ phú như nàng ! nhưng nhìn lại bao ông chồng thơ văn nhạc sĩ bỏ bê vợ con thì nàng quay lại bằng lòng với những gì mình có ! Ngẫm lòng người cũng đầy mâu thuẫn nhỉ, nàng vẫn thường tự hỏi mình là nếu đánh đổi cái này đề tìm cái hạnh phúc khác có phải là đạt được hạnh phúc thật sự hay không, hay là sự thay đổi bao giờ cũng là mang lại cho mình thất vọng nhiều hơn, nên chuyện hai người chia tay nhau cũng nguôi ngoai theo chiều dài hai người qua bao thử thách khi sống chung…

Cứ thế hắn thấy vợ mình chăm chỉ cuốc đất, làm vườn cái thú vui chim chóc ghé thăm, nắng dọi vào bàn làm việc, làm cho nàng vui trong cái hạnh phúc mộc mạc, nàng cứ sống như thế cho đến khi không còn ngồi đấy nữa. Nắng đã tắt cuối chân đồi và màn đêm lại về, sao trên cao hiện ra trong vắt giữa bầu trời tối đen, rừng thông âm u, sáng hôm sau lại bắt đầu một ngày mới, có tiếng chim gọi nhau, nắng dọi vào cửa khung cửa sổ, nàng lại viết....

Tất cả đều đều xảy ra một cách bình thường yên ấm, nhìn vào không ai thấy một gợn sóng như trăm nghìn mái gia đình trên trái đất này, vợ hắn đã chọn cho mình và cho cả hắn nơi đây là nhà, cái bí mật của đời vợ hắn dấu sau đáy tâm tư chỉ có mấy con đom đóm, con bướm vàng, gió mưa ngang qua mới hiểu vì nó là thơ là văn chương, là trí tưởng tượng, còn hắn, chồng của nàng, hắn không bao giờ biết yêu văn thơ, vẫn an nhiên chăm chỉ giữ gìn cái hạnh phúc vợ đẹp con ngoan mà hắn đang có trong tay. Ngẫm hắn thật may mắn !
Còn nàng, nhiều khi chới với khi bất thình lình bóng đèn xe hơi hư, hay thay bánh xe mùa đông, mùa hè, máy giặt hư, máy cắt cỏ bị hỏng, lò sưởi hay máy PC bị trục trặc kỹ thuật …những thứ linh tinh đó giả sử thiếu bàn tay của đàn ông thì chắc nàng phải chạy ra tiệm nhờ người ta sửa tốn cũng bộn tiền…Làm đàn bà thiếu đàn ông một bên quả cũng nhiêu khê đấy chứ chẳng chơi !

Hóa ra sống trong đời vợ chồng ta cần nhau như thế. Những vần thơ lai láng như trăng như sao trên mây làm sao bằng có cơm ăn có áo mặc. Từ cái suy nghĩ đó vợ hắn đặt cho hắn cái tên dễ thương là: CơmÁo. Hắn thấy vui và hãnh diện khi nàng gọi mình như vậy, vì hắn biết vợ hắn thấy CơmÁo đóng vai trò quan trọng trong đời nàng quý hơn là trăng là sao.


Võ thị Trúc Giang - Lúa 9
ngày 08.06.06
viethoaiphuong
#38 Posted : Wednesday, April 16, 2008 6:10:09 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
quote:
Gởi bởi Lúa 9


Dòng đời trôi thì có khác gì như giòng nước chảy nhỉ, có dừng lại bao giờ đâu, giòng nước thì có lúc trong lúc đục, nước khi mặn khi ngọt mà hạnh phúc lứa đôi cũng khi buồn khi vui, nhưng không dừng lại, chảy như giòng nước chảy êm ái chứa đựng những gợn sóng ngầm nếu như không được nhắc nhở tới, khó ai nhận ra con sóng nghĩ gì. Người viết coi như họ " đối diện " với chính họ, đối diện với cái nhận thức của riêng mình trước những đối tượng xung quanh. Những lời viết tưởng đâu xảy ra trong giây phút ngắn ngủi nhưng lại có ảnh hưởng thật dài, vì khi mình " đối diện với hiện hữu " mình đã nhận thức với con mắt rất thành thật. Chân thành nó giúp cho người ta hiểu nhau hơn và gắn bó hơn nữa. Hôm qua gửi bài này cho CơmÁo đọc, sáng chàng vào sở đọc thật sớm viết meo về nhà: " Anh vào sở đọc cười đã luôn. Bài viết hay !"

Mời các bạn đọc nhé, chúc cười đã luôn, cái lạc quan của người viết là biết cười đôi khi miệng đang méo xẹo nữa hihi...Big Smile.


Chuyện vợ chồng hắn
...
...
Võ thị Trúc Giang - Lúa 9
ngày 08.06.06 [/font=Times New Roman][/i][/blue][/size=3]



Thy ta đọc Lúa mình viết về CơmÁo và vợ của hắn hay lắm đó nha. Họ hạnh phúc theo những gì họ chọn cho mình, đó là điều nhất rồi?
Thơ Văn ư? Thì như Lúa mình hay nói đó : như dòng nước chảy?
Nhận thức được chính mình là điều quan trọng hơn cả?
Sống chân thành và thẳng thắn là điều tốt hơn cả? Nhưng í nhị được mọi điều thì sẽ đẹp hơn?
Cứ viết đi, viết thật nhiều nha Lúa, nếu không sẽ bị Thy khen : con tim Lúa hết nhúc nhích rồi thì có...??
Rose
Lúa 9
#39 Posted : Sunday, April 20, 2008 6:47:25 AM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0


Ơi Thy nàng đang tung tăng vui với Thơ với nhạc nhé, ta mừng cho nàng đó. Tìm được một nơi đúng với khá năng là môi trường cho nàng bơi lội trong ấy. Chúc nàng vui luôn với Thơ-Thơ và đừng hỏi Hạt Mưa Nghìn Dấu Hỏi nữa nhé. Rose

Thằng Rể Vô Tình

Hôm nay nắng lại về đấy, nếu nhắm nghiền mắt lại thì ta chỉ nghe quanh đây tiếng chim gọi nhau líu lo trên cành cây thông, ta không nhìn thấy chúng được vì không hiểu chúng nó đậu ở cành nào, tai ta chỉ nghe chúng gọi, ta có cảm tưởng nắng ấm soi vào tận hồn ta, trái tim ta, nồng nàn hạnh phúc, tươi vui. Chỉ cần thiên nhiên ban tặng cho ta vài thứ đơn giản như thế là ta đã thấy hạnh phúc, mặc dù ta đang nhắm nghiền mắt lại. Chỉ cảm nhận thôi mà không nhìn thấy nhưng ta có cảm tưởng ta sờ mó được cái ta cảm nhận ấy. Ngẫm tạo hoá thật vô thường.

Tại sao đương không tôi lại nhắc tới cái tôi không nhìn thấy mà lại cảm nhận và có vẻ như sờ mó được ? Đó là kỷ niệm đó bạn ạ. Ký ức nó nằm sâu trong tận đáy tim ta có bao giờ nhạt phai, hôm nay sao tôi nhớ con Susi của tôi như thế, không biết nữa ! Gốc của tôi là gái Bến Tre, hàng xóm láng giềng mộc mạc sống gần gũi với thiên nhiên ruộng lúa đã tạo ra tôi, tôi thích sống gần với thiên nhiên và vui với con chó hay chú mèo con cuộn mình kêu vo vo trên tay mỗi khi trời mưa lạnh lẽo, tôi thì dựa vào góc cây trong vườn vào buổi trưa để đọc tiểu thuyết, trong khi mấy con chó con chạy cắn nhau nô đùa ngoài sân. Nay sang hải ngoại, hồi xưa, khi còn ở nhà mướn tôi ước mơ tạo được mái nhà riêng rẻ cho mình để nuôi chó nuôi mèo mà không bị chủ nhà phiền toái. Lần đầu tiên chúng tôi đi mua được con chó berger con, mới có 4 tuần, vừa dứt sữa mẹ, tôi hạnh phúc ôm nó trong tay mang về nhà. Đêm đầu tiên nó khóc nhớ mẹ, chạy lăng xăng trong phòng khách, nhưng dần dà rồi nó cũng quen với chủ mới, coi tôi như mama nuôi của nó, sáng nào tôi cũng phết bánh mì bơ thịt nguội đút ăn nó ngồi há mõm chờ như đứa con nít, xong rồi hai mẹ con dắt nhau đi dạo, nó ngoan, bảo gì nghe nấy như một đứa bé lớn lên được hấp thụ giáo dục hoàn toàn Việt nam, thích ăn cơm rang, khui đồ hộp chị ta cốc có thèm dòm tới, chỉ chúm mũi ngữi ngữi chờ mẹ cho đĩa cơm rang mà thôi.
Nuôi Susi được khoảng 3, 4 năm thì nó bắt đầu đau lỗ tai, nó hay cào cào vào tai của nó, thế là tôi bắt đầu lo đi bác sĩ thú y. Bên Âu châu này nuôi chó phải có đóng bảo hiểm, phải đi chích ngừa, phải có một thẻ sức khoẻ cho chó riêng. Tôi nghĩ khi không nuôi thì thôi, khi nuôi nó rồi thì lẽ đương nhiên cuộc đời mình dính cứng vào đời nó, lo lắng cho nó, đi du lịch xa phải đem nó theo, hay tìm người giữ hộ khi mình vắng mặt người Đức hay cho chó vào Pension nhà giữ chó mèo, có người còn tàn nhẫn hơn nữa là trước khi đi du lịch hè họ thả mèo mẹ lẫn mèo con ra mé rừng cho rãnh nợ !! Nói chung không phải đơn giản khi có nuôi chó trong nhà. Nhưng bên này phần lớn người ta hay yêu chó và mèo lắm. Không ngờ tôi cũng rơi vào hoàn cảnh ấy dần mà mình không ngờ. Đến khi mùa hè tôi đi sang bán hàng ở bên bờ hồ, thời gian đầu tôi hay thả Susi chạy rong ngoài vườn, nhà tôi bên Pháp thuộc ngoại ô hàng xóm dễ dãi chứ bên Đức không được thế này đâu, chó nó chạy nhong ngoài đường gây tại nạn xe cộ thì chủ chó bồi thường đến nghèo luôn chứ chẳng phải chơi.
Nhưng nó lại sinh ra vấn đề khác, khi chó cái có kinh nó hot lắm, ( mà khi chưa có kinh nghiệm nuôi chó mình không ngờ trước mà phòng ) thế là có lần chị Susi nhà ta bỏ nhà đi hoang theo trai ! Chúng tôi đi kiếm khắp nơi, nhà cửa buồn hiu, nào ngờ sau ba ngày thì thằng „ bồ „ nó đưa Susi về đến tận cửa cái. Con Susi trông xuống sắc tàn tạ, còn thằng „ trời đánh „ kia là một thằng Cowboy nhỏ xíu con, đen thui, nhưng dáng bãnh bao sang, đẹp ! Susi co một chân trước đi cà nhắc nhìn tôi đau khổ như nài nỉ " Mẹ đừng giận à ! ", lên xuống cầu thang khó khăn tôi phải bế giúp chị ta. Chả hiểu hoang đàng ở cánh rừng nào mà bị ai cầm dao phang cho một cái vào cẳng như thế tôi chả hiểu. Băng bó rồi chị ta cũng lành lặn, nhưng chứng nào vẫn tật ấy khi chị ta Hot ( có đường kinh ) chị ta lại trốn nhà đi hoang nữa ! Lần nữa lại mất chó, bực quá khi còn nó tôi đã không muốn đi Bs thú y thiến ( à không chị ta là con gái ) cột buồng trứng gì gì đó quách cho yên, tôi không muốn xen vào đời tư của Susi, không có quyền phá niềm vui của nó, nay nó đi mất. Đến khi bé Quyên con gái đầu lòng của chúng tôi có sinh nhật, Jenny bạn gái của Quyên định đem đến cho Quyên một niềm vui bất ngờ, là ngầm mua con chó mới tặng, Jenny đến Sở Thú Y dưới phố, không ngờ gặp con Susi của tôi đang bị nhốt trong chuồng, thì ra khi chị ta bỏ nhà đi theo trai thì bị xe bắt chó dẫn về bót nhốt. Jenny thay vì bỏ tiền mua con mới, Jenny chuộc con Susi ra và âm thầm mang đến tặng cho cả gia đình vào dịp sinh nhật Quyên.
Gặp lại chủ eo ui Susi nhảy chồm lên người tôi mừng rỡ sau 6 tháng xa gia đình nằm ụ trong „tù“. Thế là tôi lại có chó để mà lo lắng, chạy chữa bịnh cho nó tiếp tục. Khi nuôi Susi được 10 năm, bác sĩ đề nghị mổ lỗ tai cho nó, hy vọng khỏi. Susi nằm điều trị tại Klinik mất vài ngày, tiền tốn đến gần 500 euro, ox nhà tôi la qúa vì tốn khá nhiều tiền. Mùa hè tôi lại đi sang bờ hồ làm việc, lần này tôi không thả Susi chạy nhong nhong ở nhà nữa, mà cột chị ta lại dưới một gốc cây táo có bóng to mát, vừa cho nó nhìn ông đi qua bà đi lại trước sân vừa giữ nhà luôn thể. Nhưng…tối ngày hôm ấy khi về đến nhà thì Pascal, anh hàng xóm qua gõ cửa nói:
- Ê con Susi của tụi mầy bị chó của hàng xóm sang hiếp dâm! Không sớm thì muộn tụi mày thế nào cũng có Kinder!
Thay vì bực bội, tôi mừng rỡ ra mặt, chờ đợi từng ngày, tôi cứ hay sờ bụng Susi hỏi:
- Mầy có bầu chưa con ? Nhớ đẻ cho mẹ 3 đứa nhé !
Susi chẳng hiểu nỗi lo lắng trông chờ của tôi hay không, chị ta cứ nằm ngửa ra, co chân đưa 4 cẳng lên trời, miệng cười cười khoái chí lắm, khi được tôi vuốt bụng nó như thế. Bụng nó càng ngày càng to, đến khi Susi chuyển bụng đẻ, chả hiểu tại sao trong nhà tôi nuôi con mèo con chó khi tụi nó đẻ cứ hay leo lên giường của bé Quyên mà đẻ, máu me tùm lum, tôi lót một tấm nilon to cho nó, không khiêng nó xuống hầm hay ra ngoài sân, mà để cho nó yên vì nhìn nó đau bụng trông thương lắm. Ngày đó ba mẹ con tôi, Quyên, Duy Quang thay phiên nhau suốt đêm túc trực cạnh giường đẻ quay phim, nó rặn được con nào đều có quay phim hết ráo, được hai con tưởng đâu xong, nào ngờ sáng hôm sau Susi chạy thở hổn hển ra chui vào gốc cây ngoài vườn, đào một lỗ đất thật rộng, làm bụi hoa của tôi ngã lăn ra, tôi theo dõi xem Susi làm gì, nghĩ là nó đau bụng máu sau khi sanh xong, nào ngờ nó leo lên giường đẻ lần nữa lần này nó rặn lòi ra một đứa út ! Đứa này chúng tôi cưng nhất, mạnh khỏe nhất, đẹp nhất, và ở với chúng tôi lâu nhất, trước khi quyết định “ bán con “ đi.
Khi 3 con chó con lớn lên chút xíu, eo ơi cả nhà lăng xăng nhộn nhịp, chúng nó phá, nó chạy vui không thể tả, mà tôi cũng mệt ứ hơi luôn. Ngày nào cũng nấu một nồi súp khoai tây trộn với gạo, xương hầm cho chúng, đứa nào đứa nấy mập thù lù. Tôi đóng vai bà ngoại, lo cho ăn, tập cho chúng nó chạy đua, đi dạo, tập cho chúng hiểu tiếng Việt nam nữa chứ. Đến ngày chúng được 3 tháng thì chúng tôi đăng báo bán, vừa bán vừa cho trong số người quen bạn bè của mình. Chó berger con xinh lắm và mắc nữa, tôi chỉ đòi hỏi 100 euro một con vì tôi không thể nuôi hết cả 4 mẹ con chúng nó. Ngày người ta đến lấy đi, eo ui, tôi ngồi nơi cửa nhìn theo bóng mấy con chó con mà nước mắt lưng tròng, như thể mình vừa rời xa những đứa con ruột thịt vậy. Độ tuần sau bà bạn phôn lại cho tôi bà nói:
- Tao thấy mầy buồn quá khi chia tay với nó, sau một tuần nó ở với tao, tao cũng thương nó dữ lắm, nhưng thấy mầy buồn, tao định đem nó về ở với mầy một thời gian nữa nghen. Cho mầy vui…
Hốt hoảng tôi vội nói ngay:
- Thôi cảm ơn mầy, chẳng thà xa trước cho đỡ nhớ, chứ nó sống với mình càng lâu càng nhớ càng khó dứt .
Tôi chỉ giữ lại con chó mẹ. Năm ngoái bịnh tình của Susi càng trở nên trầm trọng, bịnh lây sang thận cho nên nó không còn tiểu tiện được gì nữa hết, thấy “ con “ mình đau đớn chịu không thấu, tôi xin giờ hẹn ở klinik thú y và bác sĩ sẽ tiêm một mủi thôi là Susi sẽ được giải thoát khỏi sự đau đớn nó đang bị hành xác. Tôi và bé Quyên cầm dây dắt Susi vào Klinik, nó hiểu ngày cuối cùng của đời nó, nó khóc nước mắt rưng rưng, quay đầu trì dây lại không chịu vào cửa bệnh viện. Vào labor, Bs chỉ mới tiêm một mủi thuốc là nó qụy xuống thật nhanh, ông Bs thấy hai mẹ con tôi khóc ròng, ông yên lặng ra khỏi phòng để chúng tôi đứng lại nói lời chia tay với Susi, nhớ lại ngày ôm nó về còn bé bỏng, mẹ đút từng miếng bánh mì trét bơ cho đến ngày hôm nay là 11 năm …Tôi yêu cầu họ mai táng cho Susi mặc dù tôi có thể đem xác Susi về chôn sau khu rừng nhà mình, nhưng tôi không đủ sức làm chuyện ấy.
Có nhiều khi đi ngoài phố, chạm trán với bà bạn dắt thằng Lucky con chó có dòng máu của Susi trong người, cháu ngoại tôi, mừng quá đổi như thấy lại Susi vì nó giống Susi như đúc, nhưng thằng Lucky không nhớ tôi là ai, nhảy chồm lên sủa như kẻ xa lạ, chỉ có hai người là tôi và bà bạn là nhớ hồi chúng nó còn bé bỏng mà thôi.
Hôm nay ngoài vườn nắng lên thật ấm, tôi đứng nhắm nghiền mắt lại, nghe gió đong đưa cành thông vi vu, tai thì nghe tiếng chó của hàng xóm sủa vọng lại từ nơi xa. Đó là thằng chồng một thời của Susi, “con gái” tôi. Thằng rể vô tình, không biết nó có buồn khi hay Susi đã nằm lâu rồi dưới mộ.

Lúa 9
Nhật ký chủ nhật - ngày 4 tháng 6 năm 2006
Hôm nay chủ nhật, mẹ nhớ Susi lắm tháng 4 năm 2008.
Lúa 9
#40 Posted : Monday, April 21, 2008 11:27:32 PM(UTC)
Lúa 9

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 140
Points: 0

Chờ cho đi tuổi thật dài theo chân

Thật tình tôi không muốn viết thêm nữa, vì tôi đang chết ngợp trong sóng chữ của chính mình đây rồi, nhưng ý nó chạy trong đầu nếu không chép ra, mang theo „ nó „ hoài tôi bắt mệt, thôi thì ghi ra chút vậy nhé.

Trong tủ quần áo của tôi, có nhiều cái váy mini còn mới toanh, kiểu cọ lại xinh nữa, nhiều cái áo rất mô đen, đẹp nữa, màu tôi lại rất ưa, ưa nên tôi mới mua chúng chứ. Mua rồi giữ kỹ đấy chờ có dịp mặc, chờ qua mùa đông vào hè trời ấm áp, chờ đi đâu đó du lịch diện vào mới thích thú vui. Ờ ! Tôi chờ hoài có dịp để mặc chúng, chúng nó cũng chờ tôi đụng đến chúng nó, chúng bị bỏ quên trong góc tủ, chờ tôi có dịp khoe khoan cái quần cái áo hí hửng khắp làng xóm...Nhưng hiện nay vì chờ quá lâu, trong khi chúng còn mới toanh, mốt vẫn còn thịnh hành, nhưng hỡi ơi, tuổi đời nó có chờ ta đâu nhỉ ?!

Tôi đã quên không để ý rằng đến một cái lứa tuổi nào đó thì người phụ nữ phải để ý tới lối phục sức cho thích hợp với lứa tuổi của mình.

Con gái tôi hay khen tôi nhìn trẻ, người ngoài cũng khen tôi trông trẻ, có lẽ do cách ăn mặc của tôi còn quá „ trẻ con „chăng ? Cho đến một hôm ngồi coi tivi, một đài-lá-cải phỏng vấn hai mẹ con người nọ, cô con gái than phiền: „ Mẹ cô đã quá 40 rồi mà ăn diện quần áo dành cho lứa tuổi 20, 26, 29... „. Tôi hết hồn chợt nghĩ đến mình, chao ôi, có lẽ nào thời gian đi nhanh hơn tôi tưởng, tôi cứ chờ có dịp để diện những cái váy đầm ngắn xinh xắn kia, những kiểu áo thật dễ thương kia, nhưng chao ôi thời gian đã không chờ tôi, tuổi đời cũng không chờ đợi tôi nữa rồi.

Thật là khó khi phải xa cách những áo quần mình đã một thời ưng ý, để dành chờ có dịp để chưng diện chúng khi đi chơi phố hay đi ăn tiệc nhà bạn bè, thời tiết Âu châu lại khắt nghiệt, lạnh nhiều hơn nóng...

Nay khi quan sát những cô gái trẻ 24, 26, 29 tuổi, tôi ngẫm nghĩ lại mình: Ừ nhỉ, đúng rồi áo quần cũng có tuổi của nó nữa ! rồi nghĩ đến ngày tôi sẽ phải bỏ hết số quần áo tôi thương vào túi chở đem cho đi, cho đi số tuổi đã theo chân tôi một đời dài thật dài.

Lúa 9


14 April 08
Users browsing this topic
Guest (17)
4 Pages<1234>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.