Rank: Newbie
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 140 Points: 0
|
Die Notbremse im Zug - Cái thắng cứu cấp trên tàu ( tiếp theo và hết )
Trên chuyến xe lửa cuối cùng trong đêm ấy, sau khi chia tay với chị và các cháu ngay nhà gare Köbenhaven, tôi đẩy valise chen qua hành lang đông đúc người ta và hành lý chật chội, cho đến khi tìm cho mình một chỗ ngồi ưng ý cạnh cửa sổ. Cất hành lý xong xuôi, ngồi thở phào dựa đầu vào cửa sổ nghĩ ngợi mông lung, nhìn bóng cây ven đường với những mái nhà thấp thoáng sau cánh đồng phẳng lặng rớt lại sau lưng, Bắc Âu càng lúc càng xa. Từ giã những kỷ niệm vui buồn, mà chắc chắn nơi ấy buồn nhiều hơn vui. Thủ đô Đan mạch đối với tôi còn quá mới, ba năm dài sống nơi ấy cắm đầu cắm cổ học nào có thì giờ để biết gì khác ngoài đi lễ nhà thờ và sinh hoạt trong ca đoàn. Họ là bạn thân và chia sẻ với tôi nhiều nhất đó. Gia đình anh chị tôi cũng còn lại trên miền Bắc ấy. Tôi nhớ hình ảnh chị tôi và các cháu khi chia tay tôi nơi sân gare. Anh rể tôi nhìn tôi lắc đầu thương hại: - Nhỏ nay qua bển phải học một sinh ngữ mới nữa ! Tôi cười tự tin trả lời khôi hài: „ Em đâu có ngán, em còn khoái học thêm tiếng Đức ngữ nữa, vì anh nghĩ coi Âu châu ai mà nói tiếng Danish chứ hihi !“ Trời tối dần xuống hồi nào tôi cũng chẳng hay, suy tư làm tôi bận rộn đầu óc, nghĩ về những ngày vui buồn đời tỵ nạn đã qua, lo lắng về tương lai sắp tới. Bỏ một nơi nầy để về một nơi khác làm lại từ đầu. Cái gì cũng mới đang chờ đợi tôi đây. Thỉnh thoảng tàu đổ lại một bến nào đó tên thành phố lạ hoắc cho hành khách xuống và đón khách mới bước lên, ông soát vé đội mũ vận uniform đi từng toa soát vé, rồi ông khác khám thông hành, vì thời đó biên giới tại các nước Âu châu chưa thông thương như hiện nay. Tôi cẩn thận nhét kỹ giấy tờ thông hành vé xe và tiền bạc trong cái bóp xách tay, ôm cứng vào ngực. Cùng ngồi trong toa với tôi có những bốn năm người khách khác, lơ đễnh nhìn người lên người xuống tàu, tôi không màng để ý, phút cuối quá mệt mỏi mí mắt muốn sụp xuống, may quá lựa lúc đó vắng khách tôi bèn lôi cái ghế đối diện dài thêm ra làm chỗ nằm, đặt người nằm dài xuống tôi thiếp nhanh vào giấc ngủ.
Toa tôi đang nằm một mình thật sướng, xe chạy run run giữa đêm khuya đang ngủ tôi nghe thấy tiếng rầm rầm của bánh xe nghiến trên đường rầy. - Ihre Fahrkarte, bitte ! your ticket, please. Lại ông soát vé, tôi nhỗm người dậy móc bóp chìa vé ra cho ông coi, ông đọc gật đầu rồi trả lại cho tôi. Khi bước ra khỏi toa ông ta không quên đóng cửa lại như cũ, muốn chắc ăn hơn tôi đẩy cửa kín lại chút nữa, kéo lại luôn tấm màn che. Nằm xuống và ngủ tiếp, thật say, dưới mặt đường rầy bánh xe vẫn đang rầm rập rầm rập ...Chiếc tàu lao nhanh trong bóng đêm mang tôi về hướng Tây Đức, bỏ hẳn lại sau lưng miền bắc Âu nhiều kỷ niệm khuôn mặt gia đình bạn bè thân yêu của tôi. Bỗng dường như tôi thấy một bóng đen lướt thật nhanh qua mặt tôi. Đúng là một cái bóng đen của người đàn ông trong đêm tối. Tôi đang mê hay tỉnh đây ta ? hé mắt nhìn quanh, không bóng người nào cả, im lặng như tờ quanh tôi, nhưng...ơ kìa cánh cửa toa hé mở tức là có người đã mở cửa khi tôi đang ngủ, sao tôi lại không nghe thấy nhỉ ?! Tấm màn lung lay trong gió lạnh. Một cảm giác rờn rợn trùm xuống tôi, định hồn lại chút nữa để biết mình đang ở đâu, tôi luồn tay xuống cái áo lót gối đầu nơi tôi dấu cái bóp chứa tòan đồ quan trọng, tôi thất kinh nghĩ nhanh: „ Trời !! Cái bóp không cánh mà bay rồi ! „ Tôi đứng dậy lao người nhanh ra ngoài hành lang, ngó quanh quất, bên trái rồi phải, không có gì cả, không một bóng người, tai tôi vẫn đang nghe tiếng rầm rập của bánh xe lửa nghiến trên đường rầy. Tôi luống cuống muốn hét to, nhưng lưỡi tôi líu lại, nói không ra lời, Danish càng không được vì tàu này chở toàn du khách ngoại quốc họ làm gì hiểu Đan ngữ chứ, đầu óc không còn chút sáng suốt gì nữa cả, tôi cố moi vốn tiếng Anh của mình ra, tôi hét: „ Help, help me, please...Help me !“ Tiếng rần rần và tiếng gió giữa đêm át luôn tiếng la cầu cứu của tôi, mỗi giang phòng người ta đều khép cửa và chìm vào giấc ngủ ! Tôi sắp bật khóc khi nghĩ thân gái cô độc mất hết giấy tờ, passport, vé xe và tiền bạc làm sao tôi về tới Tây Đức sum họp cùng chồng mới cưới đây ?! Nỗi lo sợ ập lên đầu tôi, tôi mếu máo hét lớn lần nữa hy vọng có người đến cứu mình „ Can somebody help me ???? „ Trả lời tôi là tiếng gió hú và tiếng vùn vụt của chiếc xe lửa lao nhanh trong màn đêm. Tôi cuống cuồng quay lại toa mình khi nãy, nhìn quanh quất, một bóng tối âm u rùn rợn, chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi, không chờ đợi lâu lắc, tôi dẩm chân lên ghế đệm, vói tay dùng hết sức mình kéo một cái thật mạnh. Một tiếng hú ghê rợn vang lên trong bóng đêm, xe kéo lê lết đoạn dài hú, xình xịch xình xịch...trước khi dừng lại hẳn... Đó là cái thắng cứu cấp màu đỏ gắn trên tường ngay góc phòng, phòng nào cũng có cái thắng cứu cấp này hờ khi nguy biến. Trường hợp tôi đúng là trường hợp khẩn cấp mà ! Các bạn có thể tưởng tượng trong một giây thôi là nguyên một đoàn tàu dài trên đó chở nào xe hơi, hành lý và khách bị kéo giật lại, tiếng kêu của thắng gấp rít nghiền lên mặt đường rầy, tiếng hú tiếng rít lê ấy giờ nghĩ lại mới kinh dị làm sao ! Cho đến khi chiếc xe lửa dừng hẳn lại, giữa là ruộng bao la, tôi nghĩ vậy, trời tối om như mực tôi không thấy gì bên ngoài. Cái đèn cứu cấp trong toa tôi chớp chớp liên tục kêu e e e e...mặc nó tôi mừng vì tôi đã hành xữ kịp lúc, có thế mọi người mới nghe tiếng tôi kêu cứu chứ. Bao nhiêu người đang nằm ngủ trong cabine của họ, mắt say ngủ chạy qua bên tôi hỏi han „ What ´s happning with you ? „ nhiều người hỏi lung tung lang tang tôi cốc cần nghe hay hiểu tôi chỉ nhắm vào một người khách nói tiếng English đang đứng cạnh tôi vì nếu như bây giờ ngài soát vé bước tới xổ tiếng Đức làm sao tôi giải thích đây chớ ! Tôi có học vài ba trang tiếng Đức lấy vốn hồi môn theo chồng làm sao đủ giải thích truyện „ trinh thám „ này đây, biết nói bập bỏm vài câu tiếng Anh moi ra xài lúc này thật là phúc, tôi cố gắng giải thích : „ My passport, my ticket, my money re go away „; „ go away, re you sure you have lost them ? „ Yes, of course, i am “. Phái đoàn an ninh bảo vệ xe đến bên tôi lập biên bản, họ đã tắt bóng đèn đỏ chớp chớp trên toa tôi rồi, tàu vẫn còn lắm nhôn nhao vì đang nằm chình ình giữa bãi ruộng trống, ông khách người Anh nói được tiếng Đức quay sang giải thích cho họ hiểu những gì tôi kể cho ông ta nghe. Tôi cảm động cảm ơn ông ta, và xe lên đường chạy tiếp. Tôi ngồi một mình trong cabine của mình, liếc canh chừng bên trên còn lại cái valise, gia tài về nhà chồng của tôi đó, nhưng cái tánh tôi khi lo sợ đến tột độ tôi lại càng bình tỉnh một cách lạ thường. Trời phú cho tôi bản lĩnh đó, có lẽ chuyến vượt biên đầy hiểm nguy và ngày tháng sống cô đơn đi học ra về một mình đã luyện cho tôi cái tính ấy. Ai lo cho mình ngoài mình đây ha ? Đến trạm kế, tàu dừng lại, tôi sợ họ không đuổi tôi xuống vì trong tay tôi không còn gì cả, rồi tôi làm sao đây giữa đường giữa chợ !! Bỗng trước khi xe lửa chạy tiếp, ông soát vé đến ngay cửa toa lấy tay ngoắc ra hiệu bảo tôi đi theo sau ông, tôi ngạc nhiên, nhíu mày suy nghĩ, có phải ông này là ông của đêm qua không ? Đêm qua khuya vừa mệt vừa tối tôi nhớ mặt không kỹ, kệ cứ ngoan ngoan theo sau ông ta. Đến một toilet gần ngay cửa ra vào, ông đứng chận ngay cửa chỉ tôi: - Phải cái ví này của bà không ? Tôi ồ lên một tiếng to mừng rỡ: “ Yes that is, that is my handbag “. Tôi vội vã bước tới cầm cái bóp mở ra xem, tất cả còn nguyên si trong ấy passport vé xe tiền….Không mất thứ chi. Lạ nhỉ ? Có lẽ vì tôi phản ứng quá nhanh quá đột ngột làm tên trộm nào đó hoảng không làm gì kịp nên đã vứt cái bóp tôi lại trong phòng toilett này chăng ? Quả là trong cái rủi nó còn có cái may. Nhờ chuyến xe cuối cùng xảy ra tai nạn bất ngờ ấy nên giờ đây tôi còn có chuyện để kể hoài, mà người ngồi nghe bao giờ cũng tự đặt cho mình một dấu hỏi : “ Đặt trường hợp tôi bị như thế tôi sẽ làm sao ta ?? “. Riêng tôi sau này sống lâu năm trên đất nước Đức, ngôn ngữ này không còn lạ lùng gì nữa đối với tôi, nên hiểu rằng hành động kéo thắng cứu cấp trên tàu, nếu như không có lý do chính đáng có lẽ sẽ bị phạt nặng về tội làm hư hại xe, làm cản trở công việc của nhân viên tàu và làm mất an ninh của hành khách khác nữa. Và cảm giác khi ngồi xe lửa ở Âu châu vẫn là một việc thú vị, ngồi ngắm ra cửa sổ tôi thích thả hồn theo mây bay trên không mặc cho kỷ niệm xưa tràn về.... Võ thị Trúc Giang - Lúa 9 25.06.08
|