Rank: Newbie
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 140 Points: 0
|
Dòng đời trôi thì có khác gì như giòng nước chảy nhỉ, có dừng lại bao giờ đâu, giòng nước thì có lúc trong lúc đục, nước khi mặn khi ngọt mà hạnh phúc lứa đôi cũng khi buồn khi vui, nhưng không dừng lại, chảy như giòng nước chảy êm ái chứa đựng những gợn sóng ngầm nếu như không được nhắc nhở tới, khó ai nhận ra con sóng nghĩ gì. Người viết coi như họ " đối diện " với chính họ, đối diện với cái nhận thức của riêng mình trước những đối tượng xung quanh. Những lời viết tưởng đâu xảy ra trong giây phút ngắn ngủi nhưng lại có ảnh hưởng thật dài, vì khi mình " đối diện với hiện hữu " mình đã nhận thức với con mắt rất thành thật. Chân thành nó giúp cho người ta hiểu nhau hơn và gắn bó hơn nữa. Hôm qua gửi bài này cho CơmÁo đọc, sáng chàng vào sở đọc thật sớm viết meo về nhà: " Anh vào sở đọc cười đã luôn. Bài viết hay !"
Mời các bạn đọc nhé, chúc cười đã luôn, cái lạc quan của người viết là biết cười đôi khi miệng đang méo xẹo nữa hihi.... Chuyện vợ chồng hắn
Hắn thích ngồi ngoài terrasse phơi nắng lắm, nắng mùa hè Âu châu hiếm hoi nên hắn hưởng cái nắng trừ hao cho mùa đông dài. Chủ nhật không phải đi làm hắn ngồi hay nằm phơi da ra nắng như vậy cho đến khi da ửng đỏ hắn mới chịu, trong khi vợ của hắn thì nàng không cần phơi, khi có thì giờ nàng cứ lui cui làm vườn cuốc đất thì nàng cho là quá đủ, nàng sợ nắng ăn da mặt ! Còn hắn cho là mình làm những gì mình thích là sướng nhất. Cho nên hắn phơi cho đến khi da sạm đen thì hắn mới chịu, mùa hè Âu châu lại ngắn ngủi, vì phơi như vậy vô hãng bạn bè khen da của hắn sạm rất đẹp và sẽ hỏi hắn:
- Mầy mới đi Vacation về đấy à ?
Đối với người Tây phương thiếu nắng họ kêu là trắng như phó-mát, phải trả tiền đi solarium cho đen, hắn đâu cần làm ba cái đó vừa tốn tiền vừa gây ung thu da nữa, phơi nắng thiên nhiên quý hơn nhiều, nghĩ thế và cứ cuối tuần ở nhà không phải đi làm là hắn ra nắng ngồi phơi da! Nghĩ cũng có lý vừa có vitamin D vừa relax sau cả tuần làm việc trong hãng.
Căn Villa này đâu phải là hắn mua, bà xã hắn chạy đôn chạy đáo kiếm mua đó chớ. Rồi căn nhà đầu tiên cũng vậy, khi đó vợ chồng còn nghèo, đi ở nhà mướn, con của mình quánh nhau với con chủ nhà, chúng nó xấp xỉ tuổi nhau, cứ dí nhau ngay cầu thang mà nắm đầu giựt tóc, cả ngày hai cha mẹ đi mắng vốn nhau con mầy quánh con tao, cứ nhức đầu làm quan tòa như thế. Khó chịu lắm, lúc đó vợ hắn còn ở nhà giữ con, nàng chỉ đi làm ban đêm cho một restaurant Ý ngoài phố thôi, khi ấy thằng con út mới có một tuổi, nàng học bằng lái xe thiệt là lẹ thế là mỗi chiều hắn về đến nhà, nàng lo cơm nước cho gia đình xong là lái xe đi làm nhiều khi khuya một giờ đêm nhà hàng đóng cửa mới về nhà thường là mệt lả, đầu tóc hôi rình.
Nhờ đầu lương của nàng kiếm thêm mà nay nàng mới nghĩ đến chuyện tậu nhà riêng tránh cảnh đi thuê. Cái chuyện tậu nhà tậu cửa này thực sự hắn chưa dám mơ tưởng tới, vợ hắn thì cứng rắn hơn, đảm đang hơn, lo xa hơn hắn, sáng đưa con đi nhà trẻ xong là nàng tấp vào sạp mua báo đọc, đọc xong thì gọi điện thoại hẹn giờ với chủ, trưa đón con xong là nàng chở hai đứa nhỏ theo đi coi nhà, ưng ý cái nào nàng mới dắt hắn theo cho tâm đầu ý hợp rồi tính tiếp. Đi coi lựa chọn cả chục cái, tùy theo túi tiền, cũng vì cái tính kỷ lưỡng mà hắn chỉ cho phép nàng lựa nhà re rẻ thôi…ít mắc nợ nhà băng em ạ…
Nhiều khi suy nghĩ nàng trở nên giỏi giang là tại ông chồng ù lì, nếu ông chồng quá giỏi thì lại có con dzợ ỷ lại cù lần. Quả ông trời bắt người ta nồi nào úp vung nấy là vậy đó. Cứ thế, vợ hắn giỏi giang như vậy, nhiều khi nàng cằn nhằn:
- Số em số cực, phải chi chồng em giỏi giang chút nữa thì em đâu đã cực như thế này đây! Chồng bạn em cũng kỹ sư như anh mà nhà nó ngon lành, còn em cứ vất vả hoài …
Hắn cười nói vuốt cho bà xã mát bụng: “ Anh cho em hết cả đời anh như vậy mà em còn chưa bằng lòng nữa hả em ? “
Mua được căn nhà trước, nó cũ lắm, chỉ có bốn bức tường là còn tốt, vừa đi làm vừa nuôi con bé, vừa sửa nhà, vợ hắn hay so sánh với bạn bè rồi khóc ròng ròng …Nhưng hắn cũng vất vả lắm chứ có sung sướng gì cho cam, ngày nào tan sở về cũng xăn tay áo làm đến đêm…Lúc ấy vợ hắn có một người học trò người Đức học tiếng Việt, ông ta theo học tiếng Việt do bà xã hắn dạy được một năm thì bà xã tuyên bố thôi dạy vì sắp dọn nhà về nhà mới ! Ông Học Trò nghe nhà mới bèn xin địa chỉ ghé thăm, ông ta thấy căn nhà mới mà cũ của anh kỹ sư khoa học này, ông ta lắc đầu rồi âm thầm gọi ba xe cam nhông chở đồ xây dựng mang đến, cả bốn ông thợ sửa ống nước, xây tường, …nghĩa là bà xã của hắn sống sao mà được người thương, ngoại giao sao mà giỏi giang như thế, thế là thợ làm hết. Hắn chỉ lát gạch nhà tắm trong bếp, chao ôi hắn làm đẹp chả thua thợ, tuy hơi chậm nhưng kỹ hơn thợ là cái chắc, và hắn làm luôn bao thứ khác như nối dây điện nhà, dán giấy v..v...hắn tự làm tất. Có chồng chăm chỉ như hắn cũng tiết kiệm tiền nhiều lắm chứ chẳng chơi nhen. Hóa ra ông Học Trò của vợ hắn là chủ hãng bán dụng cụ xây dựng. Đúng là hắn có số sang nhờ vợ !
Khi hắn quen với nàng thì nàng mới có hai ba tuổi đầu, còn đang đi học trên Bắc Âu, cuộc sống Bắc Âu xô bồ lắm biết không thể ở vậy lâu được nên nàng thà chọn mặt gửi vàng, và nàng đã chọn hắn để gửi, vì so ra hắn cũng con nhà đàng hòang có ăn học, hơi cù lần chút nhưng cũng đẹp chai chứ hổng đến đổi tệ. Nàng ta chọn hắn vì khi ấy hắn hơn người tỵ nạn là nhờ vào cái bằng kỹ sư du học. Lúc đó nàng có người yêu chứ, nhưng anh ta là tỵ nạn mới qua còn nghèo xơ xác, đi chạy bàn bên Mỹ để kiếm tiền vào đại học sau chuyến vượt biên. Thế là hai người chia tay nhau, còn hắn cái số may mắn đường đường đã là dân du học ngon ơ, hai bên gia đình đã là nơi quen biết từ bên Việt nam cho nên nàng bị gia đình xúi vô, bỏ người yêu cũ lấy chồng có bằng cấp nương nhờ tấm thân. Lấy được nàng, hắn ta mừng như tiên trên trời, hắn đã nhiều lần khóc tưởng mất nàng, hắn thương cô ta lắm, mỗi khi lên Bắc Âu thăm người yêu, khi chia tay nhau hắn cứ tưởng là lần cuối cùng, nào ngờ trời đất thương kẻ khù khờ, nàng chọn hắn làm chồng, chắc là trong đám mù thằng chột được làm vua. Nàng trao đời con gái của mình cho hắn còn hỏi một câu xanh dờn:
- Anh có thương tui hôn ?
Trời đất ơi, còn phải hỏi nữa, xinh đẹp giỏi giang học vấn ngoan như nàng ai lại không thương được chớ ! Thế là nàng thu xếp với gia đình nàng bên Bắc Âu để chờ khi nàng ra trường thì làm ngày cưới, hai bên liên lạc với nhau bằng điện thoại và thư từ, khi xưa làm gì mà có i meo i miếc như bây giờ…Số của hắn quả là số may, sắp đám cưới thì cha mẹ anh em của hắn từ bên Việt nam qua đoàn tựu cả hơn chục người. Đám cưới gia đình đàn trai chả phải lo gì, bên anh chị của nàng lo tất tần tật, nào phòng ốc, đầu bếp, khách sạn cho gia đình hắn từ bên này sang có chỗ ngủ, vợ tương lai của hắn chỉ yêu cầu hắn lo in thiệp mời đám cưới của hai người thôi. Mà cũng vì cái thiệp này mà vợ của hắn buồn hắn suốt đời tại vì sao hắn cũng chả hiểu nữa, đối với hắn thì cái thiệp hay gì đi nữa nó chỉ là màu mè hình thức bên ngoài, quan trọng là do hai người sống bên nhau hạnh phúc kia chứ ! Cái thiệp đó, nói thật ra chắc vì cái tật cần kiệm, mà có bao giờ hắn thú nhận là hắn cần kiệm keo kiết đâu, tại vì hắn chẳng cần hình thức bên ngoài đấy thôi. Này nhé, hắn đi lấy giấy rồi kẽ viết tay tên họ của hai người, ngày tháng, tổ chức tại ...cũng như mọi thiệp cưới khác thôi mà, chỉ có cái này mình tự làm chớ hổng phải mua ! Mà chữ của hắn như cua bò, có tài hoa nghệ sĩ như ai đâu, hắn chỉ có tấm lòng thôi thương em nhất thôi hà. Viết tay xong hắn mang tờ giấy đó ra tiệm in, cho họ in mấy chục bản, giấy thì hắn chọn giấy cũng màu hồng lợt lợt, hồng chả ra hồng, mà hồng nhợt nhạt, chữ thì hắn chọn màu xám xám, nhưng dưới cặp mắt của hắn như vậy là quá đủ ! …Nói chung bà xã hắn buồn thất vọng kinh khiếp khi hắn gửi chồng thiệp cưới qua Bắc Âu để nàng gửi mời khách khứa bạn bè, nàng tưởng đâu là thiệp đỏ in chữ nền vàng nổi như người ta thường làm, có in hình chàng rễ võng kiệu nàng dìa dinh…và câu chuyện vợ chồng hắn có lẽ bắt đầu từ đó…
Bắc kỳ như hắn hay kẹo là lẽ đương nhiên, nó đã ăn sâu trong máu hắn rồi từ hồi ông cha bà mẹ di cư Năm Tư rồi. Nàng hay cãi nhau với hắn lắm, từ chuyện nhỏ chả ra gì nàng cũng ghét. Thế này nhé, chuyện nhỏ nhặt thế nì, hắn đi làm thường hay xớn xác mặc áo ngược trước ra sau, sau ra trước, bạn trong sở hỏi chứ “ bữa nay mầy có xì - trét hả “, đỡ một cái là hắn chẳng bao giờ tự ái cả, chỉ cười khì khì hiền khô đi vô phòng toi lét thay lại áo, „ Mặc lộn thì mặc lại có sao đâu ! hì hì… “
Vợ hắn nói như năn nỉ: - Anh làm ơn đứng lại trước gương nhìn ngắm trước khi ra khỏi nhà, hổng lẽ tui coi cho ông từng ly từng tý nữa hay sao chớ ! Đâu phải con nít đâu, già rồi làm cha làm mẹ rồi, phải làm gương cho con cái chớ! Anh làm cho em yêu anh được không !?
Công nhận nàng có lý lắm chớ, nhưng đã là cái tật cẩu thả, lượm thượm, mỗi khi sáng đi làm là coi như hắn chạy giặc trong nhà, chạy từ trong phòng ngủ, ra phòng tắm chưa xong, ra bếp, rồi lại vô phòng ngủ, tìm gì gì đó rồi chạy ra toi-lét, cuối cùng trước khi ra cửa bao giờ cũng quay lại hun bà xã cái trước khi chia tay. Hắn lo đi làm lẹ xong cái rồi trong hãng điện về hỏi „ Em có cần anh đi chợ mua gì không ? „ Hắn luôn luôn làm tất cả cho bà xã vui.
Cái chiêu mà bà xã áp dụng với hắn đã làm cho hắn mở mắt ra là, hể mỗi khi hai người cãi nhau nàng hay đi lấy cuốn sổ nhật ký, nó li chi lít chít những bao nhiêu chữ, vốn nàng hay làm thơ viết văn, mà hắn đâu có biết ngửi ba cái thứ đó nà ! Nàng ghi ngày tháng và cả câu chuyện hai vợ chồng trái ý trái quan niệm rồi những lời bị chồng đổ lỗi. Nồi thần ông địa đổ lỗi là nghề nghiệp của chàng đó nhen. Nàng ghi xuống, tự ký tên trước rồi bắt hắn đồng ký tên vào đấy. Ban đầu hắn phản đối, đâu có thèm ký, chỉ liếc liếc và bao giờ cũng cho là tào-lao-vớ-vẩn! Và cứ đổ lỗi cho nàng, mất đồ cũng tại nàng vứt đồ mình đi, nàng coi thường đồ của người khác, nhiều khi đổ cho vợ xong, nàng tức tối đến lộn ruột gan, xong tối ngày hôm sau hắn âm thầm tìm ra giấy tờ của mình nằm lẫn lộn trong chồng giấy tờ nằm ngổn ngang trên bàn mình, thiếu thứ tự của mình, hắn cười cười chữa thẹn nói với vợ:
- Anh kiếm ra giấy tờ rồi ! hì hì
Nhưng đừng có hòng mà đi xin lỗi bà xã mình, nói tiếng xin lỗi với vợ hèn chết mồ đi! Hắn chả bao giờ vứt cái gì hết, trên bàn giấy của hắn nào tăm xỉa răng, nào pin mới pin cũ, nào thiệp ai mời cưới từ năm nẳm, giấy của nhà băng, nào cả ngàn thứ…khác nhau…hắn thích thú an tâm trong cái “ thứ tự trong sự hổn độn “ đó của mình, tìm là có, em đừng vứt đi đồ của anh nhé ! hắn cấm vợ không được quyền đụng tới. Nàng thua ! Và có lẽ hai người lục đục cũng bắt đầu từ đấy….
Trong giới người quen biết của vợ mình, hắn quen cũng gần hết, nàng hay kể cho hắn biết ai là ai, nhưng hắn ít có nhớ ai lắm, dù cố gắng lắm, nhưng bạn bè nàng đông quá nhớ làm sao nổi chớ ! Kiểu hời hợt là cái tính di truyền của gia đình hắn mà. Nhiều khi có chuyện lo lắng trong hội hè văn chương làm cho nàng hay mất ngủ, đem ra tâm sự với hắn, hắn phán cho một câu „ Chỉ làm mất thì giờ „. Nàng có chân trong rất nhiều nhóm khác nhau, giữ chức này chức nọ, nhiều người biết tên tuổi của nàng, còn hắn, hắn chỉ cần sáng đi làm, tối về nhà với vợ ngay, vợ cần đi chợ mua đồ thì hắn làm cho một cách vui vẻ, mua đồ đi chợ là nghề của chàng sinh viên ngày trước từng sống độc thân mà, lạ gì, hắn rành giá cả còn hơn vợ mình nữa, nàng lỡ mua đồ mắc một tý là chàng biết liền đó nha ! Nói chung sự kiên nhẫn của vợ hắn khi dạy con cái học tiếng Việt, đi ra đường bao giờ hắn cũng hãnh diện về “ gia đình chúng tôi…”, về trồng trọt cây trái trong nhà thì khi xưa hắn là trai thành phố, có biết gì là nghệ thuật trồng cây, thấy bà xã mới có 6 giờ sáng mùa hè đã ngồi ngoài sân nhổ cỏ thì hắn tức cười lắm, nhiều khi còn cười nói:
- Sao em nhọc xác vì vườn thế, nên xem đó là thứ cho mình hưởng thôi, chớ có cực khổ vì nó nhé !
Nào ngờ đâu nhờ nàng chạy đôn chạy đáo lo bán căn nhà cũ tậu được căn Villa này, mà khi mới về ở hắn than van như bộng nào là xa hãng làm việc, nào là tiếng tây tiếng u hổng hiểu nào là ….trăm thứ đổ lỗi cho vợ mình! Khổ tâm quá, bực mình nàng kể cho gia đình chị chồng biết, mọi người trong nhà hắn trách hắn rằng:
- Sao cậu buồn cười thế, khi mua nhà thì cả hai cùng đi coi, cùng ký tên, chớ có phải vợ ông làm một mình làm đâu mà ông đổ lỗi cho vợ thế kia ? Nàng từng khóc rất nhiều lần, nhiều lần nàng than là không hợp tính tình với hắn, nàng hỏi hai người còn sống để mà trả nợ nhau đến bao giờ mới dứt ? Nhưng hắn thì hợp với nàng mà, hắn yêu nàng mà, hắn không mong gì hơn là tối nào cũng có thân thể của nàng để hắn ôm trong vòng tay, đi làm về là chỉ mong về với vợ, nhiều khi nàng hỏi:
- Sao anh không có một hobby nào để mình vui thú cứ đeo theo em mãi khó chịu…
Tan sở về hắn cứ đi theo cạnh bên, nhìn nàng làm gì, hỏi han „ Anh có phụ gì cho em không ? „ Trong cái Villa mà nắng rọi đến tận phòng ăn này, trăng vằng vặt rọi vào giường ngủ này, sao mà rồ-man-tịt như thế, an nhàn nhiều khi hắn rủ bà xã mình ra ngoài hiên ngắm trăng thanh gió mát, nhìn quanh khu vườn khắp mọi nơi tươm tất đều do bàn tay ngà ngọc của vợ hắn chăm sóc, hoa hồng thơm phức, ngò rau thơm rau tía tô mọc tươi tốt, bí vàng bí đỏ, mướp…Nàng làm tất không nề hà cái chi, nhưng hắn chỉ bực nhất là cái com-píu-tờ của dzợ nhà, chả hiểu nàng viết cái gì mà mỗi đêm giật mình thức giấc, quờ tay không chạm thấy xác thân mềm mại của vợ mình là hắn thức dậy đi tiểu, đi ra đi vào hai ba lần rồi thò đầu vào phòng làm việc, nói với vợ:
- Điên thế ? Giờ này mà chơi com-píu-tờ à ???
Nàng bảo em viết cái này cho xong đã, em vào ngay…Và cuộc đời cứ dần trôi như thế, đi làm về nhà, đi chợ, ăn ngủ, ngồi ngoài sân phơi nắng, con cái lớn dần, thế giới của hắn là về nhà là vợ hắn ngồi đấy, cơm nước với hắn, chia xẻ chăn gối với hắn, theo tháng năm. Còn thế giới nào khác của vợ, hắn hòan tòan không thiết tha biết tới, mặc dù hắn rất chịu khó ngồi sửa lỗi chính tả cho vợ khi nàng viết sai. Nàng hay viết truyện, viết về truyện gì nàng cũng kể cho hắn nghe, hắn là người thích đọc bài của vợ mình viết. Ngẫm cũng ngộ. Nhờ thế làm hắn an tâm trước sự chân thật của vợ. Còn những nhạc Việt thì hắn thua, tên ca sĩ nào hát bài gì chàng cũng không biết …Tính sống hời hợt như hắn cũng rất tốt cho sức khỏe, hắn mập mạp ít lo nghĩ, sau ngày làm việc mệt mỏi, leo lên giường mới đặt lưng là hắn ngáy như sấm, còn trong khi những kẻ hay thức đêm viết văn làm thơ thì hắn cho là mất thì giờ, đôi khi lại thiếu thực tế, và hắn đâu có biết mỗi khi dỗ cho chồng ngủ xong là nàng vén màn bước vào một thế giới không có thật để vuốt ve an ủi mình tìm cho mình một thế giới mộng mơ không tổn thương một ai cả, ngược lại càng làm cho đời sống tinh thần của nàng thăng bằng hơn trong cuộc sống.
Lắm khi nàng thấy mình may mắn khi có ông chồng chỉ biết yêu thương vợ con, không bao giờ muốn xa vợ, đôi khi nàng rất đổi bực mình vì hắn không biết chiêm ngưởng cái đẹp của văn chương thơ phú như nàng ! nhưng nhìn lại bao ông chồng thơ văn nhạc sĩ bỏ bê vợ con thì nàng quay lại bằng lòng với những gì mình có ! Ngẫm lòng người cũng đầy mâu thuẫn nhỉ, nàng vẫn thường tự hỏi mình là nếu đánh đổi cái này đề tìm cái hạnh phúc khác có phải là đạt được hạnh phúc thật sự hay không, hay là sự thay đổi bao giờ cũng là mang lại cho mình thất vọng nhiều hơn, nên chuyện hai người chia tay nhau cũng nguôi ngoai theo chiều dài hai người qua bao thử thách khi sống chung… Cứ thế hắn thấy vợ mình chăm chỉ cuốc đất, làm vườn cái thú vui chim chóc ghé thăm, nắng dọi vào bàn làm việc, làm cho nàng vui trong cái hạnh phúc mộc mạc, nàng cứ sống như thế cho đến khi không còn ngồi đấy nữa. Nắng đã tắt cuối chân đồi và màn đêm lại về, sao trên cao hiện ra trong vắt giữa bầu trời tối đen, rừng thông âm u, sáng hôm sau lại bắt đầu một ngày mới, có tiếng chim gọi nhau, nắng dọi vào cửa khung cửa sổ, nàng lại viết....
Tất cả đều đều xảy ra một cách bình thường yên ấm, nhìn vào không ai thấy một gợn sóng như trăm nghìn mái gia đình trên trái đất này, vợ hắn đã chọn cho mình và cho cả hắn nơi đây là nhà, cái bí mật của đời vợ hắn dấu sau đáy tâm tư chỉ có mấy con đom đóm, con bướm vàng, gió mưa ngang qua mới hiểu vì nó là thơ là văn chương, là trí tưởng tượng, còn hắn, chồng của nàng, hắn không bao giờ biết yêu văn thơ, vẫn an nhiên chăm chỉ giữ gìn cái hạnh phúc vợ đẹp con ngoan mà hắn đang có trong tay. Ngẫm hắn thật may mắn ! Còn nàng, nhiều khi chới với khi bất thình lình bóng đèn xe hơi hư, hay thay bánh xe mùa đông, mùa hè, máy giặt hư, máy cắt cỏ bị hỏng, lò sưởi hay máy PC bị trục trặc kỹ thuật …những thứ linh tinh đó giả sử thiếu bàn tay của đàn ông thì chắc nàng phải chạy ra tiệm nhờ người ta sửa tốn cũng bộn tiền…Làm đàn bà thiếu đàn ông một bên quả cũng nhiêu khê đấy chứ chẳng chơi ! Hóa ra sống trong đời vợ chồng ta cần nhau như thế. Những vần thơ lai láng như trăng như sao trên mây làm sao bằng có cơm ăn có áo mặc. Từ cái suy nghĩ đó vợ hắn đặt cho hắn cái tên dễ thương là: CơmÁo. Hắn thấy vui và hãnh diện khi nàng gọi mình như vậy, vì hắn biết vợ hắn thấy CơmÁo đóng vai trò quan trọng trong đời nàng quý hơn là trăng là sao.
Võ thị Trúc Giang - Lúa 9 ngày 08.06.06
|