Hôm qua, 11 giờ rưỡi đêm còn có điện thoại gọi cho Bình, nhủ thầm, giờ này mà còn ai gọi cho mình vậy ta?
Đang nằm coi TV, nhưng nửa coi, nửa ngủ, cái giấc này là cái giấc đã nhất, ai gọi mình hay... quạu, nhưng cũng đành đi nhấc phôn lên, vì nghĩ không cần gấp thì chắc người ta cũng không nỡ gọi mình giờ này. Té ra, không cần gấp thiệt, đứa em trai kết nghĩa, gọi hỏi coi nó có nên cho ra tờ báo mới không (ở đây sơ sơ mới có 7 tờ báo khác nhau mỗi tuần) và hỏi anh nhà luôn là in ở đâu thì rẻ. Mình bực trong bụng lắm, hết giờ gọi nhằm gần 12 giờ đêm lại đi gọi để hỏi một chuyện chẳng có gì là gấp gáp, nếu không muốn nói là chuyện..."tào lao"! Nhưng mình ráng nhịn (tính mình hay nhịn
nhục từ nào tới giờ
), không dám bộc lộ ra cái khó chịu của mình ra, vì chưa tỉnh hẳn, và cũng ráng trả lời đẩy đưa, ừ, làm thì làm nhưng chắc chắn là chẳng dễ đâu, có bao giờ đọc hết từng đó tờ báo mỗi tuần để coi thị hiếu của độc giả là gì chưa? Câu trả lời là "chưa", (nghĩ thầm hay là "không bao giờ"?, chỉ cứ muốn viết, muốn đăng những gì mình muốn đăng, muốn viết, những gì mình cho là hay mà không có ai nghĩ ra được như mình, rằng tờ báo của mình sẽ là tờ báo độc đáo, cầm lên là có nét đặc sắc của riêng mình liền???), "chưa" biết thị hiếu của độc giả là gì mà lại tính ra báo, mình phải công nhận cậu em này... gan thiệt!
Cứ nói chuyện sách của PNV đi, mỗi năm chỉ ra một lần mà vẫn làm không được. Ngoài cái chuyện chính khó khăn là đem đi in và phân phối, khó thừ nhì là gom bài, sửa bài, trình bày, thì còn phải nói đến chuyện nội dung của cuốn sách, nội dung của những câu chuyện, chẳng lẽ có nhiêu đó cứ lặp đi, lặp lại hoài? Cái gì "hoài" mà chẳng chán? Mua ủng hộ một lần, hai lần thì còn được, cứ ủng hộ hoài người ta cũng thấy... chán chớ! Em bảo, nhìn tới nhìn lui chỉ có báo in là dễ xin quảng cáo nhất, chứ báo trên mạng không xin được. Bình hỏi, em cần kiếm tiền thêm để làm gì? Em ngạc nhiên, chị này hỏi lạ, ai mà chẳng thích có nhiều tiền? Cái vấn đề là ở chỗ, em cũng đâu có nghèo để kiếm thêm tiền trong việc làm báo, mà cũng chưa chắc là sẽ có thêm, có khi phải bỏ vốn đều đều đến mấy năm liền để chống đỡ nó? Rồi làm sao, lại lặp đi lặp lại từng đó tin tức đã được in trong những tờ báo đã có sẵn? Nhiều khi chán, Bình chẳng buồn đọc tin tức nữa, chỉ coi mấy truyện ngắn, truyện dài ở trong đó, lúc coi cũng đọc lướt lướt, lướt lướt nhất là truyện của những "văn sĩ" chỉ có một giọng. Đối thoại của những nhân vật khác nhau mà cách nói chuyện thì cứ giống nhau y chang, những chuyện không có thật, những chuyện thiếu logic, thiếu tính chất thời gian, câu đối thoại của nhiều người mà cứ giống như của một người, những câu đối thoại ít khi nghe trong cuộc đời thật, vì trong cuộc đời thật người ta không có nói chuyện văn vẻ như vậy bao giờ!
Vậy đó, cứ cho là em cũng làm được như vậy đi, thì làm sao? Tờ báo của em cũng chỉ như những tờ báo khác thôi, làm sao để có tính chất độc đáo được? Hôm vừa rồi, em mời chúng tôi đi dự một buổi tiệc của đài TV mà em có thực hiện một "show" ở trong đó. Tôi đã lỡ hẹn với người khác nên không đi dự của em được. Thế là em có ý giận, bảo bạn bè mà không ủng hộ cho bạn bè. Bảo với em, em giận thì tôi chịu chứ cái show của em tôi chẳng được coi thật sự trên TV bao giờ, ngoại trừ trên internet thì không tính. Tôi còn không biết rõ cái show đó làm ra với mục đích gì và chẳng biết có nhiều người coi hay không vì nó có vẻ xa rời với cuộc sống bình thường quá, bắt tôi mất thì giờ để coi nó thà tôi ngồi coi phim bộ dở mà coi bộ có lý hơn vì ít ra nó có "action", nó không bắt tôi phải suy nghĩ nhiều sau những giờ làm việc. Bảo tôi tới ủng hộ em rồi nói những lời sáo rỗng chúc mừng, không phải là phong cách của tôi, tôi không quen giả dối như vậy. Mấy chị quen hỏi, em nói như vậy không sợ nó nghe nó giận sao. Bình bảo, em không sợ, giận em vì em nói thiệt thì... cho giận luôn, ha ha ha...
BN.