Originally Posted by: Tonka Mới vô cập nhật tài chánh thì thấy có người nhắc mình. Có ngày bận quá, có ngày chả muốn nói gì, mỗi ngày mỗi chuyện nó lôi mình đi...
Chị phải kể luôn là có người trong phòng tài chánh muốn được diện kiến trực tiếp với cô Tonka.
Em nghĩ thầm, a, may quá, mình đã được gặp chị. Âu cũng là có duyên với nhau mới có những lần gặp nhau trong đời như vậy, phải không? Vì thế giới, có tới mấy tỉ người, không giây mơ, rễ má gì thì dễ gì mà gặp nhau nhỉ?
Năm mới, mình nói chuyện cũ ... chơi cho vui nghen? Năm 2006, Bình có biết PNV là cái gì đâu, mới tập tành làm bạn với website, đăng được một, hai truyện ngắn, vài ba mẩu thơ là đã thấy mình ... "giỏi" quá xá! Ít nhất, cũng không ... lạc hậu như thế hệ cha mẹ mình!
Rồi cô bạn chỉ đường bảo Bình vào TN, ĐT, rồi PNV, sao mà vui quá, thấy mình ... tiến bộ thêm một chút, ha ha, nếu các anh chị vẫn nhớ Bình "tung hoành ngang dọc", gặp cái gì cũng ... nói, thì nhớ Bình đã nói nhiều như thế nào!
Vì nói nhiều nên sinh ra chuyện, cô bạn dẫn đường Bình vào PNV lại không thường xuyên vào PNV nữa.
Còn Bình thì xuất hiện hầu như ... mỗi ngày, nói bá láp đủ thứ chuyện, rồi thì cũng ... chán, rồi thì cũng giống như chị Tonka, "có ngày chả muốn nói gì, mỗi chuyện nó lôi mình đi..." Đúng là như vậy, hết việc này đến chuyện kia nó lôi mình đi, mình không thể dừng lại, lúc nào cũng tiến tới, cũng có lúc muốn dừng một chút để ghi nhận lại những gì mình thấy, cũng không làm được, rồi lâu ngày nó nguội, thế là, cho nó qua phà luôn, hi hi...
Đó, hồi trước, mỗi lần Bình đi dự hội chợ Tết về, thế nào cũng vào đây, kể lại, thí dụ trong "Những người đàn bà trong mắt tôi". Bây giờ, cũng chán vạn chuyện để kể, mà có kể đâu??? Năm nay, Bình không lân la vào các quầy hàng ăn nhiều, bởi lẽ, phải chăm đám trẻ, phải chuẩn bị tinh thần, quần áo để lên hát, ngồi ăn mà không thoải mái thì ăn làm sao được? Thôi, nhịn một bữa, chắc cũng không chết ... thằng Tây nào đâu?
Ấy, mà đâu có nhịn, cũng ra ăn được một vỉ bánh bèo, ăn chĩa được của ax một gắp phở, vẫn chưa đã lắm, nhưng có công việc phải chạy, đâu thảnh thơi để thưởng thức được? Mình không nhận việc nha, biết nhận việc là cực thêm một tí nên đâu dám nhận, ấy thế, nhưng thiên hạ lại khoái nhờ mình, vì biết nhờ nó thế nào nó cũng làm được việc, thế là... nhờ. Còn mình thuộc loại ham vui mà, ai lại nỡ từ chối?? Dắt đám nhỏ vào chỗ đón tiếp ông thủ tướng, một chị cũng dắt một đám trẻ, nhỏ hơn đám trẻ của mình, hỏi mình: "Chị có nhiệm vụ làm giàn chào không? Hôm qua, đi họp đâu có thấy chị?" Mèn ơi, mình có đi họp, đi hẹp gì đâu? Một chị phụ huynh, có nhiệm vụ khác quan trọng hơn phải làm, giao cho mình cái nhiệm vụ này, thì mình cứ uyển chuyển mà làm thôi, chứ có biết mọi người họp hẹp cái gì??? Mèn, nguyên thủ quốc gia đi đến đâu là bảo vệ, cận vệ đi đến đó, chuẩn bị, sắp xếp lâu ơi là lâu, nói 15 phút mà cuối cùng đến hơn 1 tiếng. Mới đầu, thấy con bé bỏ giầy cao gót ra đứng thẳng xuống sàn luôn cho đỡ mỏi, bảo nó, ráng thêm chút nữa thôi con, sắp tới rồi. Sau, là đến phiên mình cũng chịu không nổi, phải bỏ giầy ra luôn, thôi, cho thoải mái một chút, tới đâu thì tới đi.
Chẳng biết giờ nào lên hát, ông thủ tướng chỉ làm trễ có ... 1 tiếng thôi, thì cứ thế mà lấy cái giờ cũ cộng thêm 1 tiếng là xong. Hay nhỉ, hội chợ thì đông người, đến giờ hát, đi tụ tập cái đám trẻ lại cũng khó, mà giờ giấc thì lại chẳng nhất định một giờ nào. Mình người lớn thì còn có văn nghệ để coi, bạn bè để chuyện trò, còn tụi nhỏ không có việc gì làm, tụi nó chạy lung tung lên hết, làm sao tìm chúng nó được? Vào tới cánh gà sân khấu, một trong hai đứa hát solo, hỏi mình, con bé kia đâu, mới chợ nhớ ra là nó chưa có mặt trong đám ca sĩ, mà nó là một trong hai đứa chính. Mèn, chạy tất bật đi kiếm cái điện thoại, gọi cho mẹ nó muốn cháy phone luôn, nhưng hội chợ ồn ào quá, mẹ nó chẳng thèm ... nghe, mình thì không biết đi đâu mà kiếm nữa. Thấy con bé solo kia lo lắng, Bình nói luôn, "Trường hợp không kiếm được nó, cô Bình sẽ hát phần của nó, không cần phải lo!" Cuối cùng, thì một đứa trong nhóm cũng kiếm được con bé, mình thở phào, vì mình chỉ là người hát "back up", hát vì sợ giọng tụi nhỏ không đủ mạnh, tiếng Việt không đủ rõ. Chỉ có cái việc lên hát thôi, cũng đã bao nhiêu lời ra, tiếng vào. Nào là, bỏ Bình ra, vì Bình chỉ là phụ huynh, trong khi mình chỉ muốn "promote" bọn trẻ, nào là giữ Bình ở lại, vì Bình đã tập dượt chắc chắn từ đầu đến cuối, lại hát tương đối vững hơn tụi nhỏ! Nào là, bỏ hết các phụ huynh khác ra, chỉ giữ lại cô Bình, để cho nhân số ít đi, vì đứng đông quá, chật sân khấu. Nào là, đã bỏ phụ huynh ra thì phải bỏ cô Bình ra luôn mới công bằng chứ? Sao lại có người thương, người ghét vậy? Từ đầu, chí cuối, Bình nghe được hết, thì đã bảo, Bình đã tập dượt tử đầu chí cuối mà, chả là phải chở tụi nhỏ đi tập nhạc, tụi nó có trong ban nhạc, bắt buộc phải có mặt rồi, còn mình có cũng được, không có cũng chắng sao, hát giúp vui thôi đó mà, đâu phải tranh giành để làm ca sĩ đâu mà lên tiếng làm gì cho rộn chuyện???
Chị văn sĩ gọi điện thoại cho Bình mấy hôm trước để "báo cáo" cho Bình biết "What's going on?" vì sợ Bình không biết. Bình bảo với chị, em biết hết đó chứ nhưng em không dám nói, không dám cho ý kiến và cũng ... không muốn nói, không muốn cho ý kiến! Ai làm cái gì thì người đó tự biết, em không muốn xen vào, ai có khó xử thì ráng mà chịu, chứ em cũng không biết giải quyết làm sao. Người nào thích em thì em cám ơn, ghét em thì em ... cũng cám ơn luôn!
Em hát với tất cả tấm lòng của mình thôi, còn thích hay ghét là quyền của thính giả. Không phải là Bình đã không từ chối hát, đã từ chối rồi, nhưng người khác không cho, như vậy đâu phải là tại giọng hát của mình, mà tại các luật lệ của những người khác trong ban tổ chức thôi. Mình hát được hay không mình cũng biết chứ, có nhiều người lên hát, thiệt chỉ muốn cho họ cái giải "can đảm" nhưng hình như cũng không ai nỡ làm như vậy cả, đời mà, đâu thể để cho người khác mích lòng, cứ thế nhường nhịn nhau mà sống!
BN.