Hôm nay mém chút nữa Huệ đi lạc đường tàu! Ở Washington DC có hai tuyến xe lửa đi từ Union Station về hai vùng ngoại ô xa lắc xa lơ, khỉ ho, gà sổ mũi, là Fredericksburg và Broad Run. Nhà Huệ ở gần Broad Run, ngày nào cũng đi từ Broad Run và đi về Broad Run. Những người bạn đồng hành cùng lên tàu, xuống tàu mấy năm nay đã trở thành những khuôn mặt thân quen. Chiều về thấy họ đứng đợi tàu thì mình tụm lại trò chuyện xong lên xe lửa cùng một lúc, họ đi tới đâu thì mình đi tới đó, vì Huệ xuống ga chót mà.
Hà hà, nhưng cũng có những hôm Huệ ra ga vào những giờ bất thường, có khi sớm hơn, có khi trễ hơn thường lệ, sau những buổi họp ở ngoài sở trở về chẳng hạn. Chuyện gì đã xảy ra? Không thấy các đồng chí đứng tụm năm tụm ba thì Huệ mất phương hướng mà. Thấy tàu đến là leo lên tàu thôi, tàu nào cũng giống như tàu nấy, chỉ có giòng chữ điện bên hông mới giúp khách phân biệt tuyến tàu nào với tuyến tàu nào. Một hôm lên tàu xong, theo thường lệ, Huệ chúi mũi vào đọc sách, đọc báo. Chừng một tiếng đồng hồ sau, nhìn ra cửa sổ, mất hồn! Nước ở đâu vầy nè trời? Đáng lẽ giờ này tàu đang đi xuyên qua rừng chớ! Thôi rồi, cấp tốc leo xuống. Huệ đã tới Quantico, xa lắc xa lơ rồi. Tàu trở về thì không có, vì buổi chiều không có tàu trở lại thủ đô, tàu chỉ chở người đi làm thôi, không phải như xe buýt hay metro. Lần đó nếu mà gọi taxi thì cũng phải tốn cả trăm đồng mới về được tới nhà. Huệ bèn mua vé xe grayhound (giống như xe đò á) về gần thủ đô, rồi anh Hai tới đón. Chàng đến đón, chẳng những không xụ xị mà còn đem theo bánh trái, sợ Huệ đợi lâu, đói bụng. Mình thì chỉ cần nũng nịu tíu xíu là xong.
Lần thứ hai thì Huệ giựt mình cái đùng thấy mình đang ở Woodbridge, nơi sông nước cũng chảy miên man. Hà hà, lần này không có ai đón nhe, chàng đi công tác vắng, Huệ phải gọi taxi, cũng về được tới nhà.
Lần thứ ba, lại ở Quantico nữa, thôi xòe tiền ra mà xi xi đi, bắt chàng chen chúc lái trong giòng xe nghẹt cứng của giờ tan sở tội chết.
Hi hi, hôm nay suýt nữa là lần thứ tư, nhưng mới đi chừng một hai trạm là Huệ nghe loa nói đây là tuyến đường Fredericksburg. Huệ lật đật xuống trạm Alexandria, nơi đây hai tuyến Fredericksburg và Broad Run giao thoa. Huệ chờ tàu đi Broad Run ghé ngang, Huệ leo lên chớ sao. Về tới nhà ngon lành.
Mải mê đọc thiệt là nguy hiểm quá. Hôm nay trời nắng nung người, Huệ đọc những tài liệu về vải vóc mùa hè, nào là vải sợi, nào là rayon, nào là linen, nào lụa, càng đọc càng mát rượi. Mát quá nên quên béng, thấy tàu nào đến trước thì mình lên trước!
Viết tới đây lại nhớ. Nhắc các chị nhé, khi nào có dịp ghé Washington DC thì đến thăm viện bảo tàng Textile Museum, một viện bảo tàng của tư nhân mà có hơn 30,000 món quý về vải vóc các loại, suốt tiến trình lịch sử. Anh Hai và Huệ có đến đây xem triển lãm kimono của người Nhật, đẹp chưa từng thấy. Chỉ tiếc là họ không cho chụp hình nên không có để khoe trong bài viết này.
Trời nóng thiệt, Huệ đi làm một ly margarita uống cho phẻ, có rim vành ly với muối và chanh đàng hoàng à nhe.