Nói về chọn ngành nghề, ở ngoài Việt Nam thì dễ làm hơn, vì trường học nhiều, đất dụng võ rộng, nhân sinh quan của con người thoải mái. Thích nhất là được làm công việc mình yêu thích và kiếm sống được nhờ việc làm mỗi ngày mà mình say mê.
Bởi vậy, từ nhỏ đi học Huệ được điểm là giỏi toán trong trường, thường được điểm cao của toán chạy, lên đệ tam đùng một cái lại theo học ban văn chương vì thích được học cùng lớp với một cô bé bốn năm Huệ chỉ đứng ngoài cửa lớp để ngó trộm, không phải vì bé xinh đẹp mà vì bé rất nhu mì, dễ thương. Bạn học lớp tứ ba, Huệ học lớp tứ hai. Hai đứa đều đứng đầu lớp, nhưng chưa bao giờ học chung. Huệ thì thích ai cứ đứng xa xa, không chiu tới làm quen. Có một lần được đi theo mẹ đến thăm bạn của mẹ, thấy bạn này là em của bạn mẹ ở trong nhà, Huệ còn mắc cở, không nói chuyện, như sợ mọi người đọc ra cái tâm sự bí mật của mình. Khi biết bạn theo ban C, Huệ cũng ghi học ban C. Các thầy dạy toán vào dạy Tam B không thấy trò Huệ trong lớp Tam B, lại thấy nó ngồi thu lu trong lớp Tam C, bèn lắc đầu quầy quậy.
Vào đại học, điểm văn chương (Mỹ) của Huệ (bình thơ và bình văn, không phải sáng tác) thường trội hơn hết cả mấy trò kia, các thầy rất chú ý. Một hôm thầy hỏi trò Huệ học major gì. Dạ thưa thầy con học ngành tài chánh thương mại. Thầy nói những trò giỏi về mấy con chữ thường không giỏi về mấy con số, văn chương và chuyện tiền bạc không chịu đi chung với nhau. Huệ cũng không biết Huệ thích ngành nào. Nên chi ai hỏi Huệ thích ngành nào thì Huệ nói Huệ làm ngành nào thì say mê ngành nấy, làm bất cứ công việc gì cũng thấy thích thú và hăng hái, đến nỗi thường thường cứ tối chúa nhật thì anh Hai lại nói đùa "ngày mai có người được đi làm".
(Hello Thầy! Thầy có dô đây đọc thì cứ đọc nha Thầy. Thầy này (hồi trước) lại dạy cái ngành khoa học mà Huệ không giỏi, mà Huệ cũng không đủ bằng cấp mà học với Thầy. Huệ chỉ lâu lâu đùa lại với Thầy là "dạ em ráng ngoan để cho cha mẹ và Thầy được vui lòng". Lâu lâu có giờ rảnh hay là muốn đi kiếm không biết nó đi đâu,Thầy vào PNV đọc một mục duy nhất.)
XV thích ngành khảo cổ và địa chất là rất khác những người tuổi trẻ cùng thời. Rất tiếc là thời buổi không cho phép. Nhưng đâu ai cản mình tự học hoài, học mãi, phải không XV?
Bây giờ tới câu đố cho vui của Huệ nha. Các chị, các anh và các bạn nhớ trả lời.
Có một cô người Ý, ông ngoại là nhà sản xuất điện ảnh tên tuổi, bà ngoại là diễn viên điện ảnh, cha vừa là tài tử vừa là nhà sản xuất, phụ tá của ông ngoại, mẹ là nữ tài tử điện ảnh. Nói chung, cả nhà là những tên tuổi sáng chói của phim trường Ý. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng lớn lên cô sẽ trở thành một minh tinh điện ảnh sáng chói như chơi, nhất là cô đẹp không thể chối cãi được và nhất là điện ảnh đối với gia đình giòng tộc của cô chỉ là chuyện...trong nhà, ngoài vườn. Thế mà rầm một cái, sau khi tốt nghiệp đại học với ngành nhân chủng xã hội học (social anthropology) tại Hoa Kỳ, cô tạm biệt người yêu ở Hoa Kỳ và cha mẹ ở Ý để qua Paris nghiêm chỉnh học ngành ẩm thực tại Cordon Bleu. Cô nói cô chỉ muốn sống hạnh phúc với việc được nấu bếp để mà sống. Đó là con đường mà với giá nào cô cũng nhất định chọn cho mình.
Những năm học ở Cordon Bleu thật là nhiều nước mắt. Không phải nhớ người yêu đâu. Cô nói rằng chương trình học rất khó, nhiều kỷ luật, nhiều đòi hỏi. Lắm khi cô làm hoài một món mà cứ bị thầy đánh hỏng hoài, phát khóc, tưởng chừng tuyệt vọng. Nhưng cô cắn răng lại, nhất định không bỏ cuộc, làm không được thì làm lại, làm mãi, làm hoài, cho đến khi nào thầy cho điểm đậu thì thôi. (Con gái của Huệ khi học trung học có thi vào làm hầu bàn cho nhà hàng Maggiano (Ý), đậu xong phải học cả tháng về hiểu biết các món ăn và các món uống, và về cách giới thiệu các món ăn và các món uống. Con gái nói nghề nấu ăn cũng lắm trần ai chứ chẳng phải dễ mà ngon cơm đâu)
Tốt nghiệp từ Cordon Bleu, Paris, ngôi sao bé bỏng trở lại Hoa Kỳ. Cô bắt đầu thực tập bằng cách làm việc cho các nhà hàng ở San Francisco. Rồi cô được một gia đình khá giả (không giầu sụ như gia đình lớn của cô) mướn cô về làm cô Bếp. Công việc mỗi ngày của cô là mỗi ngày soạn nấu ba bữa ăn và những món ăn vặt cho hai vợ chồng và hai đứa con, cùng với cô. Cô mừng quá, vì cô chỉ mong được thi thố tất cả những điều cô đã học từ Cordon Blue ra để mà làm cho cuộc sống được....ngon lành. Thế là cô làm cô Bếp. Không nhớ cô làm được hai năm hay ba năm, nhưng cô rất hạnh phúc với sinh kế của mình. Cô lo mua các thức, sắp xếp công việc của mình để mỗi ngày là một niềm vui. Nào những món ăn sáng, những bữa ăn trưa, những bữa ăn tối, nào những món ăn chơi, những bữa liên hoan, những ngày ăn lễ, ăn trong nhà, ăn ngoài vườn, cô đều làm cho mọi người vừa no bụng, vừa khỏe mạnh, vừa ngon miệng, vừa ngon con mắt.
Cô Bếp say mê và hạnh phúc với tay nghề của mình như thế, với rau, trái, bơ, bột, sữa, trứng, cá, thịt, hải sản, nồi soong chảo, nấu nướng, rửa chén và dọn tủ lạnh. Gia đình chủ cũng tưởng cứ thế là đời mình lên hương, mỗi ngày chỉ cần vài bận mở tủ lạnh và ba bữa kéo ghế ngồi vào bàn ăn, nghe muỗng nĩa và ly tách khua những tiếng leng keng trong trẻo, rồi đứng dậy đặt khăn ăn xuống mặt bàn, nhẹ nhàng qua chỗ khác. Nhè đâu trên đời lại có cái gọi là hệ thống truyền hình Food Network. Cô Bếp dự thi và được trúng tuyển để làm show trên chương trình truyền hình quốc gia. Những lần thu hình đầu tiên, cô phải làm đi làm lại mãi vì cô không tự nhiên trước ống kính. Cô lúng túng, cô trở nên vụng về, cô lại gặp một thứ kỷ luật mới của một ngành mới, có lẽ là ngành của cô và của đại gia đình cô cộng lại, cô đã toan vứt hết. Nhưng vì lòng yêu việc bếp núc, cô muốn giới thiệu đến mọi người một nguồn vui, cô đã vượt qua được những bước đầu bối rối. Ngày nay, còn rất trẻ, cô đã trở thành một tên tuổi trong ngành ẩm thực và một ngôi sao trong thế giới truyền hình. Cô có nhiều chương trình rất ăn khách và có nhiều sách dạy làm bếp bán chạy tại Hoa Kỳ. Cô đã lập gia đình cùng với người yêu luôn luôn chờ đợi cô và sống rất hạnh phúc.
Huệ là một trong hàng triệu triệu người ái mộ và khâm phục cô. Anh Hai thì chỉ có giờ để xem show làm bếp của cô trên hệ thống truyền hình, không có giờ xem show của những người nổi tiếng khác
. Không phải xem cô làm bếp, xem vì cô đẹp như tài tử xi la ma mà không chịu làm tài tử xi la ma, làm cho Huệ phải ghen tức hết ngày này qua ngày khác.
Chỉ có cái gia đình khá giả ở San Francisco đã mướn cô làm cô Bếp là thiệt thòi. Khi cô báo cho họ biết là cô có việc làm mới trên ti-vi và xin nghỉ làm cho họ, họ ôm đầu nói...oh