Rank: Advanced Member
Groups: Moderator, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 3,437 Points: 1,167 Thanks: 85 times Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
|
Đi ngang nhà anh, ngôi nhà đã được xây lại như cũ, cánh cửa chính đóng im ỉm, vài đóa hồng nở, như nhắc nhở về sự hiện diện của một gốc hoa, ngày xưa đã được vun trồng. Tim tôi thót lại, nghĩ đến anh, một người bạn chí tình, một người bạn tất bật, không biết có lúc nào anh thật sự hạnh phúc, an vui trong cõi đời khi anh còn góp mặt...
Anh! vóc dáng tầm thước khuôn mặt vuông ngang ngạnh, tôi nghĩ anh phải là tay chọc trời khuấy nước, dữ dằn, nhưng không, anh hiền và dễ chịu biết bao! tôi chưa được biết nhiều về anh, chỉ qua lời kể và những dịp đi chơi chung toàn nhóm, anh tháo vát, gì cũng biết, không phải tại tôi mới đến vùng đất mới mà nghĩ thế, cho đến bây giờ tôi tạm quen thuộc với vùng đất này, tôi vẫn nghĩ thế.
Anh! người lo chuyện bao đồng, bạn bè anh nghĩ thế, gia đình anh nghĩ thế, và ngay chính tôi cũng từng gọi anh như thế. Còn nhớ không anh, hôm anh pha cà phê Pháp cho tụi tôi uống, (buổi sáng hai đứa tôi đến giúp anh dọn sang nhà mới) tôi khen cà phê ngon dù không phải cà phê phin như bên nhà, anh bảo phải nhanh như chớp mới sống được ở đất Mỹ, nên phải tập uống càphê pha liền , rồi anh còn chỉ tôi mua mì gói nào rẻ và ngon v.v.., anh chu đáo quá. Không làm sao tôi quên câu anh nói:"Má tui, tui chưa chở đi đâu, mà tui phải chở bà", lần anh đón tôi từ trường về. Lúc đó tôi vừa đến Mỹ 2 tuần, tôi không biết đi xe bus, không ai có thể đón khi trường cho về bất ngờ, chỉ biết mỗi số điện thoại của anh. Về sau mỗi lần nhắc lại ai cũng cười bò lăn. Mà ngồi xe anh lái là một sự thử thách kinh khủng, nhất là người chân ướt chân ráo như tôi, anh lái nhanh và luồn lách , ngay cả vượt đèn đỏ, vì anh bảo bận lắm, bận lắm...
Anh! mỗi lần gặp không bao giờ chịu ngồi xuống hẳn hoi, cứ chân trong chân ngoài ngạch cửa, nhưng nếu nhất định bắt anh ngồi xuống được thì anh sẽ nói chuyện cho nghe đến cả tiếng đồng hồ. Những chuyện anh nói, lúc ấy tôi không hiểu hết, những cách làm sao tìm được tiền để giúp những bạn cùng khóa, làm sao kinh doanh để có quỹ mà kháng chiến trường kỳ, làm sao tổ chức....Làm sao tôi có thể hiểu nổi những khắc khoải làm trai của anh? trước mắt tôi anh là người có tất cả, nhà cao cửa rộng vợ đẹp con ngoan, sao anh có thể quên những điều mà ngàn vạn người khác mơ ước để dấn thân mình vào những chuyện nghe như "chuyện viễn vông". Anh vẫn có thời giờ cho gia đình, những chuyện khác anh phải quên thân mình mà định đoạt, tôi phục anh. Trái tim anh bao la quá anh chứa hết mọi khó khăn của mọi người. Anh xin từng bọc quần áo, những tấm đệm tất cả mọi thứ cần dùng cho những người bạn sắp đến. Bạn đến, anh là người đi đón, dẫn đi chơi cho biết, tìm mọi cách kiếm việc cho làm, tôi không biết phải ca tụng anh thế nào. Dĩ nhiên anh không hoàn hảo như ông thánh, nhưng được mấy người trong thiên hạ tốt quý như anh. Thế mà anh không ở với nhân gian đến bạc đầu. Tôi mất anh! Mãi đến giờ, đôi khi trong giấc mơ, tôi vẫn thấy anh. Tôi không giải thích được tại sao tôi với anh có liên hệ gì hơn ngoài một tình bạn, chưa hẳn là một tình bạn, chỉ là sự quen biết thì đúng hơn, tôi với anh mỗi lần gặp mặt là thế nào cũng có đôi co, vì tôi hay nhiễu sự thắc mắc sự tình bênh vực vợ con anh, tôi không tin anh có đủ bản lãnh vừa lo việc nước vừa gánh việc nhà, chung quanh anh không ai phụ giúp, tôi thấy mỗi mình anh vừa là quan vừa là lính. Tôi biết lắm lúc anh cũng bực mình nhưng rồi anh chỉ cười hề xí xóa, vì anh biết thật lòng tôi lo lắng cho anh.
Anh Diên, tôi viết về anh, tôi quý anh một người bạn của chồng tôi, một người bạn tốt của tôi, dù ngắn ngủi, tôi học được từ anh một lý trí kiên cường, một tấm lòng quảng đại, từ anh tôi quý mến hết mọi người cùng khóa, tôi tự cho mình như một phần tử trong ấy, vui, buồn, lo tôi cùng chia, qua những lần anh và chồng tôi tâm sự, kể chuyện xa, chuyện gần về khóa, ai đang sung sướng ai đang buồn rầu. Có những lúc tụi tôi không biết phải làm gì giúp anh, chỉ biết nói những lời khích lệ, ủi an, những điều anh cần luôn ngoài khả năng tụi này có thể.
Anh Diên ơi!, làm sao tôi có thể dùng chữ viết để diễn tả những điều chỉ có thể cảm nhận bằng trái tim, trí não, anh biết không lần cuối cả nhóm đi cắm trại chung, anh một hai đòi dẫn mọi người đi hái trái cây, hôm ấy như mọi lần anh là người dẫn đường, người dẫn đường lái xe nhanh, bỏ lại bao nhiêu người lạc lối (thêm một tật xấu của anh, tôi đã trách móc nhiều lần, anh bảo:"Trong đầu tui lu bu lắm bà ơi !"), với dáng lúng túng nhăn nhó như biết lỗi của anh, ai cũng xí xóa khi tìm được đến nơi, dù mùa Hè trời nắng. Lần ấy tôi hái bao nhiêu là trái, vui quá như thể ngày xưa vào vườn trái cây Lái Thiêu, và nhờ thế tôi còn giữ được kỷ niệm về anh, nhà tôi bây giờ có một cây mận tôi đặt tên là cây Anh Diên, vì tôi trồng từ hột của những trái cây mình hái hôm ấy.
Anh Diên!, mùa Hè ấy là lần cuối Khóa 26 còn anh. Tôi nhớ như in, hôm ấy buổi chiều cuối tuần năm 1995, cơm nước vừa xong, điện thoại reng, tiếng reng bình thường, nhưng sau đó tôi nghe tiếng chồng tôi thảng thốt, tiếng được tiếng mất tôi nghe có tên anh trong đó. Nhà tôi sau đó nói tôi nghe:" tụi miền Nam báo thằng Diên chết", tôi bảo:" tin vịt nữa rồi, hồi nào vừa đồn anh Hùng về VN bị bắt, mình dân miền Bắc ngay đây, mà sao miền Nam biết?". Sau đó điện thoại cứ thế reng liên tục càng lúc càng nhiều hơn và càng lúc càng buồn hơn, từ anh Hùng cố liên lạc với anh bằng số pager khẩn cấp, không thấy trả lời, anh Lượng gọi lại ngay, đến anh Thành gọi đến nhà anh chỉ nghe tiếng điện thoại bận rộn mà không người nhắc máy, cuối cùng anh Nghĩa gọi đến báo tin nhà anh đã cháy tiêu rồi.
Anh Diên ơi!, có những điều không ai muốn thành sự thật thì nó lại trở thành sự thật. Anh Diên ơi, ngôi nhà anh vừa tổ chức đầy tháng cháu Nam, tiếng cười dỡn ròn rã đâu đó, những vỏ sò tôi nghĩ vẫn còn nằm đâu đó ở sân sau, bây giờ đã không còn nữa. Báo chí loan tin vài dòng như một chuyện bình thường hằng ngày, nhưng đối với khóa 26 là một mất mát to lớn. Anh Diên ơi! anh có biết bao nhiêu bạn anh bật khóc, tối hôm ấy anh Tài xuống nhà tôi ngồi mãi bên ly rươu, cùng chồng tôi đến 1, 2 giờ sáng, sau đó mọi người tất bật lo cho anh, ai cũng muốn tiễn anh một bữa tiệc cuối cùng đông đủ. Vâng anh Diên ơi! anh nhận ra hết mọi người không? Anh Ngọc, anh Giỏi ,những người ở thật xa nghe tin anh vội đến, rồi anh Tiên, Thủ, Thủy, Tạo, Hải, , Đỉnh, bao nhiêu người nữa tôi không biết hết tên. Anh Lượng, Nghĩa (Hoàng), Thành, Tài, Nghĩa, (Phạm) Bình, chồng tôi và anh Hùng tất cả chung lo cho anh còn hơn cả người thân. Lần đầu tiên tôi thấy nước mắt lăn dài trên những khuôn mặt rắn rỏi , tiếng nấc nghẹn ngào từ những kẻ trương phụ. Lần đầu tiên tôi dự lễ nghi quân cách tiễn biệt một chiến binh vào huyệt đất . Tất cả mọi người không cần biết tại sao anh nằm xuống, tại sao anh bỏ đi, nhưng anh là người chiến sĩ liên lủy không ngừng nghỉ, anh là một hăng say, anh là một nồng cốt của tất cả, nay anh đi, anh buông xuôi đôi tay, anh nhắm nghiền đôi mắt, anh thật sự bỏ đi. Anh Diên, Hà Tấn Diên của khóa 26, của khóa Trung Tướng Nguyễn Viết Thanh, Anh ra đi để lại con đường chưa đi trọn, để lại vợ hiền con thảo. Ai cầm được nước mắt khi Kha, Du dọc lời Vĩnh biệt bố, ai không thót dạ khi thấy bé Nam không biết chuyện gì xảy ra cho đời mình, và ai không ngậm ngùi khi nhìn người thiếu phụ bạn một đoạn đời anh, với vành khăn tang lệch bờ vai bé nhỏ. Nghĩ gì hở anh "Du Nam Kha", anh nghĩ gì anh hở một giấc Nam Kha chăng?, anh đã đặt tên cho các con anh. Ngày kỷ niệm 30 năm ngày nhập trường Khóa 26, tôi nghĩ đến anh! nếu anh vẫn còn, nếu....Nhưng sự thật anh đã đâu đó hư vô.
Đi ngang nhà anh, căn nhà đã được xây lại như cũ, chỉ còn vài bông hồng cố nở bung vài nụ, nhắc nhở có một gốc hoa đã được vun trồng, tôi tin anh vẫn linh thiêng phù giúp bạn anh, những người còn tiếp nối con đường anh bỏ dở, cũng như những người bạn đau yếu mắc phải những căn bênh trầm kha, tôi tin anh luôn bên cạnh chúng tôi, vì tình quý mến, nghĩa đồng môn. Vĩnh biệt anh... Bạn anh Tháng 10 - 1995
Trời ơi !
Còn tiếng kêu nào thản thốt hơn không, khi hay tin Lý vĩnh viễn ra đi, theo chồng đúng sáu năm, ba tháng . Anh chị nhất định không để "nhân gian kiến bạc đầu" thật sao ?
Mỹ nhân tự cổ như danh tướng Bất hứa nhân gian kiến bạc đầu .
Ngày tiễn chị trời buồn như lòng mọi người đưa tiễn . Tôi lặng câm , cố dấu cảm xúc, nhưng không sao cầm được những hàng lệ , lặng lẽ chảy dài trên má . Di ảnh của chị , nụ cười của chị . Lý ơi! còn nỗi buồn nào hơn hả Lý ? Bốn mươi hai năm đâu đã đủ kiếp con người ? Ngày người ta mừng xuân đến là ngày tôi tiễn chị ra đi. Tháng 2 2001
|