Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

89 Pages«<678910>»
Mỗi Ngày Tôi Chọn Một Niềm Vui
linhvang
#141 Posted : Thursday, February 21, 2008 6:57:56 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:
Gởi bởi Song Anh


Cái truyện " Đời NHư Ý "...chị đưa lên bên kia...lần đầu em đọc nó là cách đây 3 năm, đang ở trong xe điện hầm trên đường đến trường...Vào lớp gặp bạn bè chúng nó ngần ngại hỏi nhỏ...: " Có chuyện gì mà mắt mũi mi đỏ hoe vậy?"... Em bật cười khì , trả lời : " Có gì đâu , mới vừa đọc một truyện ngắn của N.N.Tư ấy mà !" ShyBig Smile


LV với chị Xuân Yên cũng sụt sùi khi đọc truyện ấy. Approve
PC
#142 Posted : Sunday, February 24, 2008 1:39:16 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Chị Huệ,
check email nha, cô Thanh Trí hỏi thăm chị đó. beerchug

Huệ
#143 Posted : Sunday, February 24, 2008 11:34:43 AM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0

Phượng Các ơi, Huệ sẽ đón đọc email cô Thanh Trí. Cảm ơn Song Anh đã tặng một cái link quá đầy đủ. Truyện Đời Như Ý cũng làm Huệ rơi nước mắt như Song Anh, Linh Vang và Xuân Yên. Ngô Đồng và Phượng Các đọc Dòng Nhớ thì nêu lên nhiều ý khá lý thú để luận bàn. Huệ sẽ đọc Dòng Nhớ một lần nữa cùng với các bạn vào ngày mai.
Huệ
#144 Posted : Monday, February 25, 2008 11:44:48 AM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0

Tôi đọc không nhiều, nhưng định mệnh đã cho tôi có dịp đọc được những truyện ngắn từ bốn phương, nhiều truyện ngắn đọc xong không chịu rời, mà lại vương vấn suốt đời, tiêu và tan trong cách suy nghĩ và chọn lựa của tôi. Mấy năm trước, lần đầu tiên đọc những truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư, tôi không hề biết tiểu sử tác giả. Nhưng tôi mê say tìm đọc thêm. Đọc xong khoảng 80 truyện ngắn đăng trên Văn Nghệ Sông Cửu Long, tôi nghĩ Nguyễn Ngọc Tư là người viết truyện ngắn hay nhất mà tôi từng được đọc, trong hơn năm mươi năm biết chữ của tôi. Từ ngạc nhiên này qua ngạc nhiên khác, tôi mải miết tìm đọc cái văn phong mới lạ, hồn nhiên, tìm đọc những tấm tình đơn sơ bình dị, đầy ắp tình người, tìm đọc những vẻ đẹp có thật mà lại ẩn lấp đâu đây trong cuộc sống. Đến khi biết ra rằng Nguyễn Ngọc Tư là một tác giả tuổi hãy còn rất trẻ, một cây viết rất mới, tôi lật đật đọc lại những câu kết luận gọn ơ của tác giả trong mỗi truyện ngắn. Tôi bắt đầu thầm hỏi không biết Nguyễn Ngọc Tư đã viết từ đâu, từ vốn sống hay từ trái tim nhân hậu của riêng mình. Dòng Nhớ là một truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư, tôi đọc năm 2004.

Câu chuyện xoay quanh một gia đình sống êm ấm hạnh phúc, nhưng không vui (hai thứ này sao lại không thể đi chung). Ba tôi là người cha lý tưởng, rất mực thương yêu, chăm sóc má tôi, làm tròn bổn phận, ba đã sống tốt với cả nhà tôi lắm rồi. Hơn ba mươi tám năm về nhà chồng, má tôi sống kề cận ba tôi, ban ngày ngoài ruộng, ban đêm chung giường, ngó mặt nhau ăn cơm, ngủ cũng đâu mặt lại ngủ. Những ngày gia đình còn ở trước mé sông, ngày nào ba tôi cũng chống cây gậy khật khừng lang thang xuống bến. Đêm đêm cả nhà đi ngủ, ba tôi ngồi hút thuốc trên bộ vạc kê trước nhà, chống rèm lên, ngó ra sông. Những đêm trước bến có chiếc ghe hàng bông cắm sào chong ngọn đèn nhỏ, ba tôi hút thuốc dữ, cứ nhìn chong chong ra ngọn đèn đỏ ối, nhỏ nhoi, buồn hiu ngoài kia. Ba tôi thở dài. Má tôi thở dài, chạy qua buồng bên khóc với bà nội tôi. Sau khi nội mất, má tôi tìm cách gặp mặt người đàn bà chở ghe hàng bông, người vợ cũ, người vợ bạc phước của ba tôi, để biểu người ta buông tha ba tôi ra. Nhưng gặp xong, má tôi lại thương, không nói được điều gì, để rồi sau đó lại tự ý dọn gia đình khỏi bến sông, về chợ. Thế là hai bên mất dấu. Được một thời gian dài, sau cơn tai biến mạch máu não lần thứ hai, quên quên nhớ nhớ, ba tôi lại thơ thẩn chống gậy đi tìm bến sông. Thương ba, má tôi lại dọn nhà từ chợ về sông và thường mướn đò chèo dài dài theo chợ nổi để tìm dì tôi, để coi ba có đỡ hơn không. Nhưng rồi ba tôi mất, mà má tôi cũng chưa tìm ra được tăm dạng dì. Tới giờ này, xấp xỉ lục tuần, má tôi vẫn mướn đò chèo dài dài chợ nổi, tìm bóng chim tăm cá. Má vẫn tìm, để nói cho dì hay và nói với dì, nếu sống mà không gần được, chừng nào chết, mời dì lên nằm trên đất vườn tôi.

Đó là câu chuyện của Dòng Nhớ. Tôi đọc xong vẫn bàng hoàng, băn khoăn. Đây là câu chuyện có thật, câu chuyện hằng hà sa số giữa đời mà Nguyễn Ngọc Tư đã thi vị hóa để kể lại cho chúng ta nghe, hay nhà văn trẻ đã lấy cảm hứng từ một hình ảnh nào trên sông nước? Một người viết trẻ, sống chưa nhiều, sao lại có con tim yêu của một ông già nằm bên vợ mà hồn vẫn hướng về những dòng sông miên man chảy? Một người vợ trẻ như Nguyễn ngọc Tư làm sao hiểu nổi cũng vì ba tôi quên không được mà má tôi mới thương ông nhiều? Những chuyện tình tay ba như vầy, trên thực tế hay trong văn chương hư cấu thế nào cũng có điều gay cấn, ghét ghen, làm cho ra lẽ. Vậy mà trong Dòng Nhớ, tình yêu thương mới đằm thắm làm sao.

Ai đọc Dòng Nhớ mà không xót xa cho người vợ cũ. Vì đã có một đời chồng trước, Hai Giang không được bà mẹ chồng sau này công nhận, không được bước vào ngưỡng cửa đại gia đình, vợ chồng phải dắt díu tha phương, làm thuê, gặt mướn, bán ghe hàng bông, đến nỗi đứa con gái nhỏ mới biết bò rớt xuống sông, trôi mất xác. Biết đâu cái thảm kịch mất con đã làm cả hai cùng mặc cảm, một trong những lý do dắt dây đưa tới sự tan vỡ, chia lìa. Người chồng trở về quê cũ với mẹ, cưới vợ mới, thêm hai đứa con. Nhưng ròng rã mười mấy năm, Hai Giang thỉnh thoảng vẫn cắm sào trước bến đêm, rạng sáng lặng lẽ ra đi. Có câu "vợ chồng cũ không rủ cũng tới", nhưng không thấy hai người vợ chồng cũ này gặp nhau, hay tìm cách gặp nhau. Người vợ cũ ghé về, chỉ để ngồi thêu tới thêu lui cho hết đêm, rồi vội vã ra đi trước khi người ta thức. Người chồng cũng biết vậy, nhưng cũng chỉ ngồi trong bóng đêm trên tấm vạc, ngó mong và thở dài. Một người thương nhớ thì đem áo quần chồng con ra giặt, giữ ba cái chén ăn cơm như những ngày còn có nhau trong cuộc đời đạm bạc. Người kia thương nhớ thì ban ngày ra đầu bến vắng mân mê cỏ cây còn ở lại. Thương vẫn còn thương, nhưng cả hai không ai muốn trói buộc, phiền lụy người kia. Bà mẹ chồng chừng như cũng trăn trở, bứt rứt vì chuyện đã rồi. Nguyễn Ngọc Tư không lên án chuyện một vợ hai lòng, đã vậy còn cho rằng tình nghĩa vợ chồng cũ như thế mới là tử tế. Quan niệm sống như vậy mới là đẹp này đã làm Nguyễn Ngọc Tư tạo nên nhân vật người vợ mới với một tình yêu cao thượng, dịu dàng. Người đọc chỉ thấy bà khi ghen thì khóc với mẹ chồng, oán trách mẹ chồng suốt đời sao lại chọn mình mà cưới cho con. Không thấy bà dằn vặt, hờn giận, đặt điều kiện, làm trận làm thượng với chồng. Có cay đắng nhất bà cũng chỉ nói với con "hồi nào giờ ổng có phải của tao đâu mà giữ". Suốt mười mấy năm lặng lẽ nhìn chồng ngó mong ra dòng sông tối, suốt cả bốn mươi năm sống hạnh phúc bên chồng mà vẫn thấy mơ hồ dường như mình mắc nợ ai đó, không thấy ai đòi, nhưng nợ vẫn cứ là nợ. Không nghi ngờ, không rình rập, nhưng vẫn cứ muốn biết cái tình gì mà còn đeo đẳng bao năm. Tất nhiên người vợ cũng muốn biết người đàn bà kia khác mình ra sao mà bao năm mình vẫn không hoàn toàn thay thế được. Cuộc gặp gỡ đối thủ cũng phải chờ khi có dịp, từ tò mò chuyển sang thương cảm, rớt nước mắt xót xa, người vợ ngồi bình tâm nghĩ lại, vậy thì mình nhỏ nhen gì mà dành với người ta chút này nữa. Bà đã định yên lặng ra về, không nói, không đòi ai phải buông tha chồng mình ra nữa. Nhưng cái câu nói "Nếu ảnh có quay về, chị đừng giận ảnh nghen. Người ta có đi đâu, làm gì thì cũng thương mình chị thôi" đã làm bà bứt chồng phải xa sông.

Đọc Dòng Nhớ nhiều lần, tôi vẫn còn băn khoăn không biết cái đạo mà Nguyễn Ngọc Tư muốn tải là tình xưa nghĩa cũ, là tình vợ yêu chồng, là thân phận đàn bà thương lẫn nhau, là tình người với người, hay là tất cả. Nhưng chắc chắn một điều tôi càng đọc càng thấy Dòng Nhớ là một truyện ngắn chuyên chở rất nhiều. Tôi không khỏi mỉm cười khi người vợ vừa mới gặp mặt người cũ của chồng thì so sánh liền, xấu hơn mình nhiều, tới mười sáu năm sau, khi chèo xuồng đi tìm, vẫn còn tả bà già nay đã sáu mươi không đẹp không xấu. Vậy thì cái bí mật của người đàn bà không đẹp không xấu này là sao? Là trong cái yên lặng, nín chịu, chỉ cắm sào lại để nhớ thôi. Là chỉ hẹn người trong chiếc đèn con chong lên cây đước thôi. Là trong tấm lòng đơn sơ vần tin yêu qua những câu nói "Uống trà, chị, hoàn cảnh của chị cũng buồn thiệt. Nhưng thế nào rồi ảnh cũng quay về. Thiệt đó chị, đa số đàn ông đều tốt", "Mà đàn ông chịu cực khổ nhiều lắm rồi, lấy nước mắt trói buộc họ nữa, tội họ lắm chị à".

Tôi không dùng một truyện ngắn như Dòng Nhớ để thuyết phục người đọc cái cảm quan của tôi về truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư. Tôi dùng truyện ngắn này để đọc nhẩn nha, đọc đi đọc lại, để bàn chuyện cho vui với anh, với chị, với em. Dòng Nhớ chỉ là một truyện ngắn, có chở được nhiều cũng chỉ chở được trong một truyện ngắn. Phải đọc thật nhiều những truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư mới thấy sự thành công của nhà văn trẻ này vượt quá tính đặc thù địa phương, vượt quá sự đa dạng về đề tài, vượt quá lượng tác phẩm và sức sáng tác, vượt quá những khốc liệt và đột biến của tình tiết, vượt quá cái văn phong đầy sáng tạo, sử dụng ngôn ngữ nói trong ngôn ngữ viết. Những nhân vật của Nguyễn Ngọc Tư nào có xa lạ với ai. Mặc dầu họ có mặt ít hơn trong văn chương, không nghiêng vành nón, không oai hùng, nhưng họ có mặt nhiều hơn trong cuộc đời thực tế. Những tâm tình trong truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư cũng không hẳn là mới lạ gì, đâu đó trong cuộc sống, ờ, làm như chuyện này giống chuyện thật. Nhưng qua những nhân vật thường ngày và giọng văn kể chuyện, Nguyễn Ngọc Tư đã khẽ khàng đánh thức những giá trị đồng thuận của một xã hội bình yên. Cái hay là sự đánh thức này không truy xét, không hạch hỏi, không thay đổi, không làm sụp móng hoặc tróc nóc những giá trị đã un đúc cái thiện của con người và nuôi dưỡng cái lành của xã hội. Sự đánh thức chỉ nhẹ nhàng đưa người đọc đến một chỗ nhiều hiểu biết hơn, nhiều bao dung hơn, nhiều thương xót hơn. Trở lại Dòng Nhớ, Nguyễn Ngọc Tư khen người đàn ông có vợ mà vẫn tử tế với người xưa của mình trong câu "Mà, cũng vì ba tôi quên không được má tôi mới thương ông nhiều, sau nầy, lớn lên, biết yêu thương rồi, tôi mới ngộ ra. Con người ta, nhất là đàn ông thương ai mà vì nỗi gì đó quay lưng lại quên mất tiêu thì đúng là không tử tế, không đáng tin chút nào". Nghe cho kỹ, không làm được điều này, theo Nguyễn Ngọc Tư, là chưa lớn lên, chưa biết yêu thương, chưa ngộ ra. Nguyễn Ngọc Tư không phá hủy lòng tin cậy giữa vợ chồng nên nhân vật chồng và nhân vật Hai Giang không thấy có chuyện tư tình hay gặp gỡ. Ra ngoài Dòng Nhớ, trong truyện ngắn Một Chuyện Hẹn Hò, Nguyễn Ngọc Tư dùng con cóc làm người nhân chứng, kể một chuyện ngoại tình, ngoài ông trời ra thì chỉ có một mình Cóc biết. Kể lể về người chồng vũ phu, thô lỗ, về người vợ héo hắt, lam lũ, lúc nào cũng khô quắt, cả lúc chồng không đánh, chị cũng gồng lên như gánh một gánh vô hình, nhưng tác giả vẫn vô hình chung đồng ý với người đàn bà rằng con chị nếu biết mẹ đi đâu, làm gì nó sẽ bị bão quăng quật, hành hạ suốt đời. Rõ ràng là một chuyện ngoại tình. Rõ ràng là một người đàn bà ngoại tình. Nhưng người đàn bà này dẫu có tội cũng thà trả cái tội của mình bằng giá mạng sống, chứ nhất định bảo vệ con, không thể chỉ vì cái mạng của mình mà để con xấu hổ hay đau khổ suốt đời. Mạng sống của chị đã mua được điều này, đứa con không bao giờ biết điều Cóc biết. Nó chỉ tin mẹ chết vì cơn bão lật xuồng. Gần đây, trong một truyện ngắn mới, Những Mùa Trăng Ướt, Nguyễn Ngọc Tư còn đi xa hơn một bậc, cái thử thách không chỉ dừng ở chỗ thiện, mà đã tới chỗ chân, nghĩa là qua khỏi lãnh vực luân lý và đến lãnh vực triết lý. Qua truyện ngắn này, người đọc sẽ thấy Nguyễn Ngọc Tư ngầm so sánh hai chú lục (còn gọi là chú điệu), mỗi chú vào chùa bằng một hoàn cảnh khác nhau, với hai hướng đi khác nhau, chú lục nào tu, chú lục nào phạm giới, vì đâu chú lục Nhêm nghe được lời khen mà nỗi buồn lại cào cấu nát lòng.

Thật đáng tiếc, vài ba truyện ngắn không đủ nói được đôi điều tiêu biểu về Nguyễn Ngọc Tư. Hơn chín mươi truyện ngắn cũng chưa thể nói hết được cái sắc bén của ngòi bút trẻ. Những suy nghĩ mới vẫn còn đang được tiếp tục giới thiệu. Mà cảm nhận của người đọc thì lại là rất đỗi riêng tư.
Huệ
#145 Posted : Tuesday, February 26, 2008 11:43:32 AM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0

Xin mời các bạn qua đọc thêm Một Chuyện Hẹn Hò và Những Mùa Trăng Ướt của Nguyễn Ngọc Tư.
ductriqueanh
#146 Posted : Friday, February 29, 2008 2:50:48 AM(UTC)
ductriqueanh

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,295
Points: 345
Location: Westminster, CA

Was thanked: 10 time(s) in 9 post(s)
quote:
Gởi bởi Huệ



Tôi không dùng một truyện ngắn như Dòng Nhớ để thuyết phục người đọc cái cảm quan của tôi về truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư.





Chị làm em tò mò đi tìm Nguyễn Ngọc Tư, rồi phát mê.
Truyện NNT thành công ở chỗ lời văn mộc mạc, chân chất, đặc trưng miền nam. NNT biết cách kể chuyện, sắp đặt câu chuyện làm cho nó lôi cuốn, cùng một cốt truyện nhưng không phải ai cũng có thể làm cho nó trở nên lôi cuốn. NNT cũng biết cách chọn lựa chuyện để kể, hoặc xung quanh cô có quá nhiều chuyện như thế để kể, không cần cố gắng tìm kiếm cũng đã có được một cốt truyện lý thú, hoặc NNT đã có thể "nhìn" ra những điều mà những người khác có "nhìn" cũng không "thấy".
Có người viết từ kinh nghiệm sống của chính mình, có người viết từ kinh nghiệm sống của người khác. NNT tuy chỉ mới đi được nửa đoạn 60 năm cuộc đời nhưng có lẽ nghe nhiều và nhìn nhiều, rồi "nói" bằng ngôn ngữ văn chương giùm cho những nhân vật trong truyện.
Rất may cho các xóm nghèo VN còn có một nhà văn như NNT. Approve
Huệ
#147 Posted : Saturday, March 1, 2008 1:00:22 AM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0

quote:
Gởi bởi ductriqueanh
Chị làm em tò mò đi tìm Nguyễn Ngọc Tư, rồi phát mê.
Truyện NNT thành công ở chỗ lời văn mộc mạc, chân chất, đặc trưng miền nam. NNT biết cách kể chuyện, sắp đặt câu chuyện làm cho nó lôi cuốn, cùng một cốt truyện nhưng không phải ai cũng có thể làm cho nó trở nên lôi cuốn. NNT cũng biết cách chọn lựa chuyện để kể, hoặc xung quanh cô có quá nhiều chuyện như thế để kể, không cần cố gắng tìm kiếm cũng đã có được một cốt truyện lý thú, hoặc NNT đã có thể "nhìn" ra những điều mà những người khác có "nhìn" cũng không "thấy".

Cảm ơn ĐTQA, chị cũng nghĩ vậy. Làm như sự tình cờ nào cũng có thể trở thành cảm hứng để NNT viết thành truyện ngắn. Như chị Huệ mà thấy một người đàn bà chết đuối sau cơn bão lớn, xuồng trôi, thì chỉ nghĩ đến chuyện tang tóc hay tội nghiệp xót thương nạn nhân và gia đình chồng con là cùng. NNT nhìn là thấy cả một bi kịch đằng sau và viết thành câu chuyện không thừa không thiếu. Dùng Cóc và chuyện tình của Cóc để kể lại câu chuyện bí mật của hai người tình nhân, và hàm ý cả thế gian không ai nữa biết chuyện bí mật này, cũng là một kỹ thuật nhân cách hóa đấy nghệ thuật và đầy sáng tạo thông minh.
Huệ
#148 Posted : Sunday, March 2, 2008 11:55:05 AM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0

Đây xóm nghèo quê tôi khi nắng lên, đây xóm nghèo quê tôi ôi đẹp quá xá...Nắng lên xóm nghèo được hai bữa cuối tuần, mừng hết lớn.

Cuối tuần buổi tối Huệ ở trong nhà, lau dọn sạch sẽ các phòng và tủ lạnh, giặt giũ áo quần, mền gối, hấp tẩy nỉ sẹc tại gia (dùng Dryel trong máy sấy, tiện lợi lắm nha các nàng) và ủi mớ quần áo đi làm, treo vào tủ ngay hàng thẳng lối, sắp xếp giấy tờ thư từ nhận được trong tuần, trả các hóa đơn, coi trả lời email, đọc lẹ tờ tuần báo The Economist, liếc tờ báo tháng Southern Living, coi hình tờ This Old House, ngốn ngấu tờ The Family Handy Man...xen kẻ với mấy vụ này là đọc PNV và tâm tình với PNV như mọi ngày. Dĩ nhiên là Huệ phải làm hai ba chuyện cùng một lúc, nhiều khi đang trên đường làm chuyện này thì ngó thấy chuyện kia, bỏ chuyện này qua một bên, làm luôn chuyện kia, buông tay này xuống, bắt tay kia lên, lu bù, tán loạn...Buổi tối phải ráng làm cho xong mọi nghĩa vụ cuối tuần thì khi nắng lên xóm nghèo Huệ mới có thể thủng thẳng ra vườn, chậm rãi thưởng thức cái thú điền viên của mình được, dĩ nhiên là sau khi lo xong chợ búa, cơm nước.

Tuần này Huệ gieo hạt cỏ và trái thêm đất mới cho miếng đất trước nhà, xong xoa tay thấy khỏe. Khỏe quá thì cầm cái kéo cắt cây ra phía góc vườn tỉa lá, uốn cành cho bụi hồng leo Giao Y. Bụi hồng này là cây đầu tiên Huệ trồng thử trong vườn. Năm đầu tiên chưa biết cho nó định cư ở đâu, Huệ trồng đại ở một góc nhà. Khi cái hàng rào dựng xong năm sau, nó bắt đầu trổ bông, những chùm nụ hồng đỏ be bé xinh xinh, hình như cả ba bốn chục nụ. Huệ nghĩ bụi hồng sẽ đẹp lắm khi leo lên hàng rào, nên dời cái cây hồng non trẻ qua góc rào, hy vọng mai lớn nó sẽ leo lên. Thiệt là dốt và ác quá, vì không ai lại nhẫn tâm bứng cây khi nó đang chờ nở nhụy khai hoa! Thế là bao nhiêu nụ non rũ xuống, sầu! Sầu rồi là khỏi có bao giờ nở! Những nhánh cây cũng sầu luôn, nhưng may còn sống. Huệ thương quá, xin lỗi, dỗ dành, tỉ tê chuyện trò với cây hồng mãi. Huệ tìm cách đền bù cho nó, vun bón thêm đất, tưới nước đều đặn. Năm sau hồng trổ hoa, những chùm hoa be bé xinh xinh, đỏ thắm thiết, thay nhau nở cho mãi đến cuối tháng mười. Năm sau nữa, năm ngoái, thợ tới đào đất làm cái patio, muốn dời tạm cây hồng, lúc này đang lên nhánh vươn dài trên rào, Huệ nhất định không chịu. Thế nhưng họ phải đào phạm tới một phần rễ của bụi hồng để dặt móng cho cái patio. Huệ không làm sao được, lại xin lỗi bụi hồng một lần nữa. Khi thợ làm xong, lấp đất lại, Huệ moi mớ đất lẫn lộn với đá này lên, vứt hết. Rồi Huệ lại đổ vào hố rễ đền cho bụi hồng ba bao đất oải (compost). Lúc đó là cuối tháng ba. Cuối tháng tư đã thấy dưới đất nhú lên những cành lộc mới, mập và mạnh. Rồi quay qua, quay lại, đầu tháng năm Huệ đã thấy hàng trăm nụ hoa chùm rung rinh trước gió xuân. Huệ đặt tên bụi hồng là Giao Y, nhà này mỗi cây hồng đều có tên. Giữa tháng năm bụi hồng Giao Y nở hơn ba trăm hoa cùng một lúc, hoa đỏ một góc vườn, hoa nhiều hơn lá, át cả màu xanh, Huệ phải tỉa bớt cho...khỏi dị với hàng xóm. Huệ tiếp tục cưng Giao Y, hoa tiếp tục thay nhau nở đẹp cho đến cuối tháng mười một. Lạ lùng một điều là mùa đông này Giao Y vẫn xanh lá, cây hồng duy nhất vẫn xanh trong vườn mùa đông năm nay. Nhưng để sửa soạn cho mùa xuân, Huệ đã tỉa cắt hết lá mùa đông và uốn cành cho Giao Y. Chiều nay, Giao Y vươn mình trong ánh nắng, xinh xinh, gọn gàng, hứa hẹn một mùa xuân rực rỡ trong vài tháng tới.

Phía rào bên phải này, Huệ cũng còn sáu bụi hồng leo khác nữa, cùng giống cùng màu. Sáu bụi hồng này là quà lễ mẹ của sư huynh. Khoe mình trong nắng, trong gió, trước rào, nhìn qua hàng xóm bên kia đường là bụi hồng leo Mindy, Huệ đặt tên theo bà hàng xóm người Đài Loan, thân thiết với Huệ như chị với em. Phía trong hàng rào là bụi hồng Eileen, đặt tên theo bà hàng xóm người Peru, ở kế bên nhà. Eileen có hai con nhỏ, mấy năm trước mỗi khi thấy Huệ là chạy sang để Huệ ôm nhấc bổng chúng lên, cười hắc hắc, nay chúng nặng quá bế hết nổi rồi. Dọc theo phía rào đằng sau, giáp ranh nhà hai ông bà Mỹ là bốn bụi hồng còn lại, một bụi đặt tên là Sunny, nick Huệ gọi sư huynh. Sư tỷ cũng gửi hồng leo về tặng Huệ trong dịp lễ mẹ, trồng dọc theo phía trong rào bên trái. Những bụi hồng sư tỷ tặng không nở suốt mùa, chỉ nở một lần vào đầu xuân, cũng hoa chùm, màu hồng cánh sen và mỗi mùa xuân thoang thoảng tỏa làn hương dịu dàng tặng những người hàng xóm dạo bước qua đây.

Hôm nay Huệ kể sớm những hứa hẹn của mùa xuân và những thương nhớ các con xa, xôn xao quá, dằn lòng không được.


ductriqueanh
#149 Posted : Sunday, March 2, 2008 12:34:37 PM(UTC)
ductriqueanh

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,295
Points: 345
Location: Westminster, CA

Was thanked: 10 time(s) in 9 post(s)

RoseRoseRose
ngodong
#150 Posted : Sunday, March 2, 2008 12:55:08 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Chị tên Huệ mà thích hồng giống em.
Huệ
#151 Posted : Monday, March 3, 2008 2:17:06 AM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0

Cảm ơn Đức Trí Quế Anh và Ngô Đồng. Quế Anh bận với hai bé Trí Anh, Trí Mỹ, có giờ ra vườn không? Thích hồng là giống sơ sơ thôi. Chị Huệ thích tất cả cỏ cây hoa lá, thấy cây nào yếu ớt, sắp chuyển sang từ trần là lật đật cứu, cái này mới giống nàng. Chị nhớ Ngô Đồng có viết NĐ thấy mỗi loài hoa đều có vẻ đẹp riêng. Đọc NĐ chị có thể thấy được cả khu vườn thật đẹp và nhiều công phu, hoa lá muôn màu, rau trái xanh tốt, cá lội dưới ao, chim trời đến trú ngụ, ở thung lũng hoa vàng. Hình như NĐ lóng rày cũng không kể trời lạnh, vẫn chạy ra vườn hoài mà. Chị HKKM cũng có một khu vườn đẹp và công phu và cũng thương cây, phải vậy không chị? Hì, Huệ chưa làm thêm bánh hạnh nhân chanh để chụp hình nên đang làm thợ lặn. Huệ vừa đọc xong As If No One There và nguyên tác Như Chẳng Có Ai của chị HKKM. Approve
Huệ
#152 Posted : Tuesday, March 4, 2008 10:36:07 AM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0

Hạt cỏ mới gieo chiều chúa nhật, chiều và tối thứ ba mưa rào nhẹ nhàng rơi xuống. Cảm ơn Chúa thương con và cỏ.
Sương Lam
#153 Posted : Tuesday, March 4, 2008 2:05:48 PM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)

Đi vào vườn hồng của Huệ gọi từng tên hồng là thấy vui rồi. Blush
Đọc niềm vui của Huệ khi nhổ cỏ trồng hoa người đọc cũng cảm thấy vui lây.Blush
Ở Portland,Oregon hằng năm đều có ngày lễ Rose Festival vào tháng 6 với những xe hoa được trang hoàng bằng bông thật rất đẹp. Khi mới đến xứ Mỹ, SL thường đi xem ngày hội hoa hồng ở dưới phố nhưng bây giờ thì lại nằm nhà xem tivi vì "my chauffer" làm biếng lái xe và sợ đội mưa đội nắng đi xem parade nên SL cũng đành phải nằm nhà xem tivi với chàng cho vui cảnh...tình già!Big Smile
ngodong
#154 Posted : Tuesday, March 4, 2008 11:48:50 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Nắng lên đẹp quá em khoe chị vườn em



Gốc cây này em cho củ hoa thủy tiên mỹ (Pam cho sinh nhật em cách đây vài năm) và củ hoa huệ đồng (người ta đào vứt đi em xin về không nhiều bây giờ con cái nó sinh sôi nẩy nở)



Thấy ghét quá hả chị





Hoa này đầy chung quanh nhà, em hay cắt mang vào trong nhà cắm khi có khách ghé .


Ớt này ăn suốt mùa Đông, hai vợ chồng em ngạc nhiên hết sức .

Cỏ nhà em không trồng từ hột, bây giờ nó đang ngủ mai em sẽ post hình tiếp đến giờ sửa soạn đi làm rồi.
linhvang
#155 Posted : Wednesday, March 5, 2008 1:57:55 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Chị Ngô Đồng,
Thấy ớt nhà chị mùa này mà còn có trái chín như vậy, làm LV...ganh tị. Big Smile Xứ nắng ấm có phải! Sáng nay trên này...32 độ (F).
linhvang
#156 Posted : Wednesday, March 5, 2008 7:05:26 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
Bây giờ nắng ấm rất đẹp - tuy vậy đi ra ngoài vẫn cần khoác thêm một áo len mỏng. Xứ này, thấy nắng quý ghê.
ductriqueanh
#157 Posted : Wednesday, March 5, 2008 6:38:45 PM(UTC)
ductriqueanh

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,295
Points: 345
Location: Westminster, CA

Was thanked: 10 time(s) in 9 post(s)
quote:
Gởi bởi Huệ

Cảm ơn Đức Trí Quế Anh và Ngô Đồng. Quế Anh bận với hai bé Trí Anh, Trí Mỹ, có giờ ra vườn không? Thích hồng là giống sơ sơ thôi. Chị Huệ thích tất cả cỏ cây hoa lá, thấy cây nào yếu ớt, sắp chuyển sang từ trần là lật đật cứu, cái này mới giống nàng. Chị nhớ Ngô Đồng có viết NĐ thấy mỗi loài hoa đều có vẻ đẹp riêng. Đọc NĐ chị có thể thấy được cả khu vườn thật đẹp và nhiều công phu, hoa lá muôn màu, rau trái xanh tốt, cá lội dưới ao, chim trời đến trú ngụ, ở thung lũng hoa vàng. Hình như NĐ lóng rày cũng không kể trời lạnh, vẫn chạy ra vườn hoài mà. Chị HKKM cũng có một khu vườn đẹp và công phu và cũng thương cây, phải vậy không chị? Hì, Huệ chưa làm thêm bánh hạnh nhân chanh để chụp hình nên đang làm thợ lặn. Huệ vừa đọc xong As If No One There và nguyên tác Như Chẳng Có Ai của chị HKKM. Approve



Nhà em không có vườn, chỉ một xíu đất xung quanh nhà thôi, nhưng nếu vào tay người khéo làm vườn thì chắc cũng sẽ được một mảnh vườn xinh xinh, giống như mấy nhà hàng xòm của em. Đằng này, nhà em không ai thích làm vườn, người thích ra vườn trồng cái này cái kia như em thì không có thì giờ. Nhưng coi bộ là đất nhà em rất tốt, nên tuy là không chăm tưới bón, mà đám hồng cứ mọc lên như rừng, nếu có thì giờ cắt tỉa chắc là sẽ ra hoa nhiều hơn.
Cái số của em hình như trồng cái gì cũng lên... một đống, nuôi thú thì sanh một đàn. Ngày xưa ở nhà cũ, vườn rất rộng, bày đặt tự đào hồ cá, mua mấy con cái koi nhỏ nhỏ với hai con rùa nhỏ. Xong mua một cây diên vỹ (iris) và chừng hai đám lục bình bỏ vào, gắn vòi nước, đèn, sắp đá xung quanh, trồng thêm cây chuối gần đó, ban đầu trông cũng tươm tất. Mỗi ngày đi làm về có một góc nhỏ để thư giãn. Được mấy tháng, lục bình mọc lên đầy hồ, chen chúc, cao nhồng, phải lấy bớt ra. Giá mà lúc đó biết cách... "thương mại", lên... ebay rao bán lục bình chắc đã kiếm được bộn tiền (nghe mà ham Big Smile). Xong rồi cây diên vỹ, lên hoa hai lượt thì "xồ" ra, choáng hết chỗ cá bơi, đành phải lấy lên, nhưng thấy cây còn tốt không nỡ đem vứt nên để ở góc vườn, thế là nó "nhảy" thành một dàn lổn nhổn như răng chưa niềng Big Smile. Cây chuối lúc trồng là cây con, vậy mà cũng nhảy ra thành bụi, chặt bớt bỏ thùng rác, không để ý là còn rớt lại, thế là thành ra... hai bụi. Cá koi cũng lớn, đẻ con đầy hồ, nhưng sống sót đến lớn thì không còn bao nhiêu vì khi cá đổi màu từ đen sang vàng đã có hai chàng rùa chờ sẵn (rùa xanh lớn cũng rất nhanh), rồi thêm mấy con cò đánh hơi ve vãn... Cho nên cuối cùng cái góc thư giãn... tanh banh Black Eye
hongkhackimmai
#158 Posted : Thursday, March 6, 2008 2:48:16 AM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
Mấy lúc gần đây bận quá, bây giờ nghe Huệ nhắc đến tên mới bò vô xi lô xi la vài tiếng Big SmileBig Smile cho vui cửa vui nhà. Huệ cũng thích làm vườn quá hén ! ừ không làm thì thôi, chứ đã nhúng tay vào thì khối chuyện làm !

Nơi vườn nhà, từ tháng Jan năm nay hoa đào nở đỏ ối cả cây, cho đến bây giờ vẫn còn. Tháng hai hoa daffodils mầu vàng chanh thật dễ thương, và qua tháng ba hồ sen đã nhú lá đầu tiên. Xuân đã đến, Xuân đã đến ! Tưởng bở, mình rinh hơn trăm gốc quất ra sân, để rải rác khắp nơi.

Được ít ngày, hôm đi ăn với cô nàng Hồng Hải về, tuyết đổ rào rào. Thế là vặn đèn lên một mình chạy ra sân trước sân sau, đội tuyết rinh các cây quất vào nhà để (tạm thời) trốn tuyết ! Trời ơi, mỗi chậu to 7 gallons đầy đất mà HKKM phải bê, là phải biết mình Hercule như thế nào !Black Eye. Rinh hết để chật đầy cái nhà bếp và patio . Mệt thở hộc xì dầu, áo quần ướt nhẹt và lạnh thấu xương...

Vừa tắm xong, chàng than là cây cối trong nhà nhiều quá, khí carbonic có thể giết mình. Tớ bảo mở hé các cửa sổ ra. He nói trời lạnh mà hé cửa sao được.
Thế là tớ lại xăn tay áo. Nhưng lần này hết xí quách, không thể bê chúng được vì nặng quá. Hồi nãy là phải tranh đấu với tuyết, với gió, với lạnh thì..... sỏi đá cũng thành cơm Tongue, chứ bi giờ áo ấm, khiêng hết nổi ! Cây ướt vì mưa tuyết nên nước đất chảy ra đen thùi. Chỉ còn một cách là lấy cái khăn tắm thật lớn, đặt một chậu cây lên trên và từ từ lôi từng thằng ra garage. Như thế cái floor nhà mới không dính đầy bùn dơ.
Xã xệ đứng nhìn, tắc lưỡi bảo là bà thông minh gớm, xoay sở hay ! Thưa cha, con không làm thì ai làm đây?
Làm không nghỉ tay hơn hai tiếng đồng hồ mới xong với đám... ranh quất. Mệt đứt hơi. Labor of Love !!!!!!!!!!!!!
Thương cây kiểu này mệt bỏ xừ Big Smile

Hai ngày sau Texas lại nóng chảy mỡ. Tớ lại thuê thằng Mễ đến move cây ra vườn. Đặt đâu vào đó tươm tất. Một vài cây hôm trước để sót lại không khuân vô, lá héo rũ xuống thật tội nghiệp.
Cây nằm ngòai trời đúng một ngày, xã xệ lại báo động "nè em, mai lạnh dưới 30 độ. Mua nylon phủ tạm các cây " . Ban đầu tớ còn lờ đi, định thây kệ, nhưng chiều vào Internet coi forecast thấy nói sẽ có mưa, storm và tuyết ngày Friday. Nếu có storm thì nylon chịu sao nỗi? Trời gì kỳ dậy ta? Hôm nay nắng chói mà mai đã gió bão, tuyết rơi ư? Đúng là trời Dallas crazy !!!!

Vội vàng đóng cửa tiệm sớm, chạy một lèo đi kiếm thằng Mễ. Cả thầy cả tớ lại hì hục khuân cây vào garage. Thằng Mễ to lớn như con bò mộng mà khuân cây tóat cả mồ hôi hột. Tớ phải tiếp tế xăng (nước ngọt) liền tù tì, thỉnh thoảng lại cho nó break .
Bây giờ thì bọn cây lại nằm yên trong garage, chắc mươi ngày nữa mới ra ngòai trời, cho chắc ăn.

(Bức tranh đang vẽ dở dang trên giá, phải đẩy vào vô góc dành chỗ cho cây Big Smile)




Xã xệ không thích tớ xài computer ở nhà, vì đêm nào tớ cũng thức quá khuya để viết bài. Lão ta sợ tớ bệnh, quay cu lơ, không người bầu bạn với lão. Không ngờ không cho bà làm cái này thì bà lại tìm việc khác. Đêm nào cũng thức đến hai ba giờ sáng tháp cây và gầy giống.
Đêm qua tớ mới prune một số ngọn của cây quất trái tròn và tháp vào giống quất trái dài (kumquat). Cây này có gốc khá lớn, vào cuối tháng ba sẽ có chồi mới giống mới. Và Tết sắp đến sẽ cho hai lọai quả trên cùng một cây. Đó là niềm vui của HKKM hằng ngày. Always keep myself busy....



Việt Hòai Phương ơi, hôm trước cô nàng thấy trái chín đầy , trái là trái mà nàng tưởng giả. Bây giờ hãy nhìn trái non nè. (đấy là đã cắt đi ít khúc ngọn để tháp giống mới ). Vài tháng nữa đám trái non này lớn lên là đẹp hết biết Approve. Ở thời đại này everything is possible, cho nên đừng nghĩ là đồ giả.



Kiểu chơi nào cũng có cái mệt riêng, nhưng mệt được đền bù khi cây đơm hoa ra trái đẹp để mình nhìn ngắm thì cũng đáng công, phải không Huệ?


À Huệ ơi,
HKKM có mấy cây bông lâu năm, khô, và ra hoa ra trái èo uột lắm. Đổ chậu ra thấy toàn là rễ chùm, ăn hết đất ! Liền cắt bớt 3/4 rễ, rửa sạch và ngâm cây trong nước root stimulator qua đêm. Ngày hôm sau trồng vô chậu trở lại. Một tuần sau cây sống mạnh, xanh um và ra trái thật nhiều, thật lớn.
Cho nên lần sau nếu phải đào cây gì lên mà bị phạm vào rễ, chớ lo . Vì đôi khi cây mọc lâu năm ra rễ thật dài, mình phải cắt bớt đi. Đến Home Depot, mua 1 chai root stimulator, hoặc Take Root, làm theo instructions rồi trồng trở lại. Cây sẽ sống tốt và mạnh

Friday :
Sáng sớm ngủ dậy thấy tuyết trắng xóa mái nhà.
Bây giờ ngồi nhìn qua cửa sổ thấy trời nắng chang chang!!! Trời chi mà lạ thiệt Tongue

ngodong
#159 Posted : Friday, March 7, 2008 11:32:07 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Niềm vui của N Đ là hôm nay đã có bài hát Phụ Nữ Việt do các bạn bên Đặc Trưng hoàn thành - nhạc và hợp ca




Cô Gái Việt - Hùng Lân - Bấm vào đây để nghe nhạc
Huệ
#160 Posted : Saturday, March 8, 2008 5:44:33 AM(UTC)
Huệ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,105
Points: 0

Chào cả nhà, Huệ đang ở San Diego, thăm gia đình mấy hôm nay bên này, mượn laptop của cô em dâu, nên chỉ đọc là chính, tối mai về sẽ dán nhiều hơn. Cảm ơn tất cả các bạn đã ghé nhà. Sáng thứ tư tuần rồi ghé phi trường Dallas chờ máy bay đi tiếp, Huệ kiếm máy tính gửi ít hàng đến chị Hồng Khắc Kim Mai, nhưng loay hoay một hồi không gửi được. Hình như hôm nay đám cưới Cẩm Vy con gái chị Vi Hoàng ở Nam Cali.
Users browsing this topic
Guest (179)
89 Pages«<678910>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.