Lưu Bút
Tuổi học trò của tôi, cũng như những đứa bạn đã lớn lên trên xứ Âu tây này, không có những tà áo trắng nên thơ như trong sách vở, như ở Việt Nam, và không có những trang lưu bút viết bằng tiếng Việt. Có lẽ tôi là đứa con gái duy nhất đã bày ra cái trò viết lưu bút bằng tiếng Việt Nam. Vì tôi nghĩ: ”người Việt Nam không viết bằng tiếng Việt chứ viết tiếng gì?” Và tôi ngoan cố giữ lập trường của mình. Con bạn chu mỏ:
- Viết tiếng noọc * được không?
Tôi cương quyết:
- Không! Đứa nào viết tiếng noọc thì không được viết.
Nó tròn xoe đôi mắt:
- Viết tiếng Việt khó thấy bà, tao không biết viết.
Nó giận, đẩy trả quyển lưu bút cho tôi và nguýt dài đuôi con mắt. Tuổi học trò, hờn đấy giận đấy, nhưng rồi lại làm huề rất nhanh, tuy thế nó vẫn không chịu viết cho tôi một chữ vì đối với nó, đánh vần một chữ là chuyện rất khó khăn.
Trong đám bạn, cũng có đứa ráng cắn viết để nhỏ cho tôi vài giọt mực. Có lẽ vì sự yêu mến chúng dành cho tôi, nên không nỡ từ chối cho dù viết một trang sách là điều khó khăn không thể tả.
Tôi lật từng trang giấy mỏng, mười mấy năm rồi vẫn còn nguyên như thế. Tôi đã dọn nhà bảy lần, tới bảy nơi khác nhau, và quyển lưu bút ấy vẫn theo tôi trên khắp nẻo đời muôn ngả. Những nét chữ tưởng chừng rất xa xăm, lại hiện về nhảy múa trên hàng giấy kẻ.
”… Mai mốt đây, tụi mình rồi cũng sẽ trưởng thành, và trong quá khứ mình chỉ còn tìm những kỷ niệm yêu mến của tuổi thơ mà thôi”…
Có phải tôi đang kiếm tìm lại những kỷ niệm của tuổi thơ không? Trăm phần trăm là như thế. Có những đứa đã ghi lại kỷ niệm của ngày đầu quen tôi:
…”một đứa bé mặc áo đầm ca rô đỏ lên hát bài Em Bé Quê”…
…”một con bé mặc chiếc áo vàng”…
…”riêng đối với mình, lần đầu gặp bạn ở Mariaholm, com bé tóc thề non choẹt ấy còn rất xa lạ chẳng có chi đặc biệt, mình tưởng nó thuộc đám đàn em Hạnh. Chẳng bao lâu sau cuộc họp cái chân tướng của bạn đã lòi ra, hiện nguyên hình một thiếu nữ trưởng thành, dạn dĩ, lanh lẹ, nhiều mộng mơ và… yêu âm nhạc. Đêm văn nghệ ấy đã gắn liền tên MT với nhạc phẩm Phượng Buồn”…
Rồi lại than vãn:
… ”sao kỳ quá há Thảo, tuổi tụi mình ở đây cứ thích gởi hồn về với chiếc áo trắng, hoa phượng đỏ để bâng khuâng, rồi xao xuyến với Phượng Buồn, bồi hồi vì Rong Biển, Mái Nhà Xưa, Khúc Lan Can Gãy…”
Những đứa con trai cũng bị tôi ép viết, băn khoăn lắm, khó khăn lắm, nhưng những đứa bạn ấy lại có nhiều điều muốn nói nhất. Có những sự tình cờ rất thú vị:
… ”lần thứ nhất gặp nhau, mình chỉ là hai đứa bé học lớp 1-2, lần thứ hai trùng phùng, mình đã là những cô cậu học lớp 11-12, mai mốt nếu mình xa cách, rồi gặp lại nữa chắc T đã là mẹ của mấy đứa bé rồi”…
Và đến nay, hơn mười năm, tôi chưa hề gặp lại người bạn ấy.
… ”ta không hiểu sao quen nhau đã lâu mà ta chẳng bao giờ thấy ”nước mắt học trò” của mi, trai lại, mỗi lần ”trốn không xong” ta chỉ được xem mấy hột bắp trắng toát của mi mà thôi”… ”nếu thế thì ta tiếp tục cự với mi cho mà xem”…
Có muốn ”cự” cũng hết còn được rồi H ạ, vì thời gian không đứng lì một chỗ để chúng ta mãi mãi cự nhau đâu. Có đứa không để hình cũng không viết tên, chỉ có duy nhất một chữ ký nguệch ngoạc làm tôi đoán điên cả đầu. Tôi lật thêm một trang, rồi một trang nữa, có nhiều chữ đã bị phai theo dòng thời gian xa lắc:
… ”hiện tại ở đây, sao ta thấy lưu bút có vẻ đơn độc, lẻ loi quá. Hiếm hoi lắm mới có cô học trò hay mơ mộng, lãng mạn như mi mới còn giữ được lưu bút thôi”…
Rồi những lời mắng yêu:
… ”người gì đâu mà cười nhiều mà nói cũng nhiều nữa”…
Có đứa viết cả một bản nhạc hay một bài thơ mà mình yêu thích để lấp cho đầy một trang hay hai trang tùy theo sự ”trả giá” của tôi, và chấm dứt bằng ”thôi đủ rồi, không viết nữa”. Có đứa còn kết bằng hai chữ ”thương hoài” mà không biết có thương hoài thật hay không? Tôi cười mỉm, lật thêm một trang. Tên tôi, ừ nhỉ, được kết bằng những cánh hoa dại tim tím, phơi khô. Công phu lắm! Và cảm động hơn nữa là nó được kết bằng bàn tay của một đứa con trai. Tôi không đọc, lật tiếp:
… ”MT biết không, bây giờ đã hơn một giờ sáng rồi”…
Lạ nhỉ, có những đứa viết cho tôi vào ban đêm, có lẽ không ngủ được nên mới nhớ ra ”món nợ” sắp bị đòi của tôi nên mới lật đật lôi ra viết. Sao thương quá những đứa bạn ngây thơ thuở đó. Bây giờ mỗi đứa đã mỗi nơi, có đứa hạnh phúc bình yên, có đứa lênh đênh trên biển tình sóng gió. Một vài đứa đã bỏ xứ ra đi, đến tận bên xứ Mỹ. Có lẽ chúng không còn nhớ những gì chúng viết cho tôi đâu, vì chữ cũng sẽ như thời gian, đưa tất cả đi vào quên lãng, chỉ có tôi là còn giữ lại, y nguyên.
… ”tất cả cũng chỉ là một vài cố gắng để ghi lại những ước mơ ngây thơ, những cảm xúc rộn rã của một trái tim đang lớn”… ”hy vọng nó sẽ mãi mãi làm trẻ trung tâm hồn ta với những ước mơ không bao giờ tắt”…
Có tắt hay không thì những ước mơ thuở ấy cũng phải qua đi, để dành chỗ cho một ước mơ khác.
… ”bởi vậy mai đây khi trả lại tuổi vàng, mình hãy giữ lại cái nhìn đa dạng, tâm hồn phóng khoáng để có thể thấy nét đẹp trong mọi hoàn cảnh bất kể thế thái nhân tình thế nào. Biết đâu thời kỳ mới đó chẳng là tuổi vàng thứ hai (24 kara?) )
Cám ơn các bạn của tôi, dù đang ở một nơi nào đó, rất gần hay xa lắc, đã một thời đem lại cho tôi những nụ cười, hờn dỗi, vu vơ… Thời gian có qua đi, nhưng kỷ niệm vẫn còn đó nếu như ta muốn tìm về. Các bạn vẫn gần gũi với tôi trong từng trang lưu bút, và tôi hy vọng rằng, trong các bạn cũng sẽ còn mãi mãi bóng dáng của một loài Cỏ năm xưa.
thihạnh
* norsk = tiếng Na Uy