Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

4 Pages123>»
Tùy Em Tùy Anh Hay Tùy Ai?
thihanh
#1 Posted : Tuesday, July 17, 2007 4:00:00 PM(UTC)
thihanh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 735
Points: 21

Was thanked: 2 time(s) in 2 post(s)
Mở đầu bằng nụ cười Big SmileBig SmileBig Smile hở mười cái răng Big SmileBig SmileBig Smile
Làm thơ không khá nên Thi Hạnh định chuyển sang viết tiểu thuyết nhiều chương ... Big SmileBig SmileBig Smile ... nhưng chữ lại không đầy nửa thúng Shy ... Làm sao đây, làm sao đây?... Có lẽ phải bắt chước chị Linh Vang, ngày nào cũng viết, viết hoài sẽ hay (không hay thì dở) Big SmileBig SmileBig Smile (nhất định huề vốn chứ không lỗ vốn). Bắt đầu nhé!!!
thihanh
#2 Posted : Tuesday, July 17, 2007 9:09:08 PM(UTC)
thihanh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 735
Points: 21

Was thanked: 2 time(s) in 2 post(s)
Giữa Lòng Đại Dương

Sóng! Sóng! Sóng! Chưa bao giờ tôi thấy những con sóng cao lớn, quay cuồng, và giận dữ như ngày hôm nay. Những con sóng bạc đầu như đang cầu chực, muốn nuốt trôi những con tàu bé nhỏ, gọn gàng. Giữa lòng đại dương rộng lớn, nhìn quanh, nhìn quanh, chẳng thấy đâu là bờ là bến. Tôi mệt lả người. Đã nhiều ngày qua, không một hạt cơm trong bụng, người ta thấm môi tôi bằng những hạt nước, hiếm hoi. Tôi mơ màng, tưởng chừng như đang trở về bên mái nhà thân quen. Má tôi đó, tuổi đời ít hơn phong sương vai áo, đang ngồi vá cho tôi cái áo bị rách bên hông vì đánh lộn với thằng bé xóm trên. Tôi đến ngồi bên má, nhìn những đường kim lên xuống nhẹ nhàng, tôi nói:

- Mai mốt con lớn, má dạy cho con may áo nha.

Má tôi mắng yêu:

- Lo xa quá cô ơi.

Tôi năn nỉ:

- Nha má.

Má gật đầu:

- Ừ, được rồi. Má sẽ dạy cho con, nhưng để làm gì nè?
- Để con may áo cho búp bê.

Má cười nhẹ:

- Chừng lớn thì con đâu còn chơi búp bê nữa mà lo may áo.

Tôi ấp úng:

- Ờ thì... con may áo cho búp bê của con con.

Dường như má hiểu ý tôi, nên ngày hôm sau má may cho búp bê của tôi một cái áo đầm rất đẹp. Tôi ôm nó vào lòng sung sướng, với tay ôm cổ má hôn lấy hôn để, nhưng kìa... sao bàn tay tôi cứ xa mãi càng xa...

Hơi người, hơi xăng, dầu, nhớt... mùi ói mửa cộng với mùi chua của nhiều người nhiều ngày không tắm làm tôi xém chút ngọp thở. Người ta đã đem tôi lên khoang tàu trên, đặt tôi nằm ngay ngắn một nơi thoáng mát. Tôi cảm thấy dễ thở hơn với làn gió mơn man len khẽ vào bờ tóc rối. Đứng trước một sự đổi thay khá lớn trong cuộc đời, tôi chẳng còn biết phải làm sao, về đâu, chỉ biết thản nhiên cười đùa theo số phận. Chẳng phải số phận của riêng tôi, nhưng của biết bao nhiêu người Việt Nam đã bỏ nước ra đi, lênh đênh trên đại dương rộng lớn và mơ về một bến bờ tự do.


thihạnh


(còn tiếp)


thihanh
#3 Posted : Tuesday, July 17, 2007 11:23:11 PM(UTC)
thihanh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 735
Points: 21

Was thanked: 2 time(s) in 2 post(s)
Lo Bò Trắng Răng

Hôm qua nghe nhỏ Dã Quỳ bảo:

- Ta có nói chuyện với chị Linh Vang, và chị ấy khen nàng quá xá đó nghen nàng.

Tôi nghe nóng ở bên tai, như vài hôm trước chính chị Linh Vang cũng đã nói là chị ấy thường khen tôi khi nói chuyện với bạn. Được khen ai lại không mừng, nhưng tôi lại lo, vì không biết mình có đáng được khen như thế hay không. Có lẽ tính tôi hay lo sảng, như Má tôi thường mắng yêu:

- Bay rõ chỉ hay lo bò trắng răng.

Ngày ấy, bạn bè cũng thường la tôi như thế, khi chúng thấy tôi hay lo lắng mỗi khi được anh chàng nào quan tâm săn đón. Được yêu ai lại không thích, nhưng tôi lại lo. Con bạn chau mày:

- Sao mi cứ hay lo vớ lo vẩn.
- Lo chứ sao không.
- Lo gì chứ?
- Lo… lỡ người ta yêu, mà mình không yêu thì người ta khổ.

Nó trợn mắt:

- Sợ người ta khổ thì mi cứ yêu lại người ta đi, cho người ta khỏi khổ.
- Yêu lại? Thì cũng lo vậy.
- Lo gì nữa?
- Lo… mình khổ!
- Khiếp!!!

Nó nguýt tôi:

- Rõ là lo bò trắng răng. Big SmileBig SmileBig SmileBig Smile
linhvang
#4 Posted : Wednesday, July 18, 2007 4:41:10 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:
Gởi bởi thihanh

Mở đầu bằng nụ cười Big SmileBig SmileBig Smile hở mười cái răng Big SmileBig SmileBig Smile
Có lẽ phải bắt chước chị Linh Vang, ngày nào cũng viết, viết hoài sẽ hay (không hay thì dở) Big SmileBig SmileBig Smile (nhất định huề vốn chứ không lỗ vốn). Bắt đầu nhé!!!



Chị ủng hộ, dù bận rộn, vẫn vào đây đọc và vỗ tay. Cooling ApproveKisses
thihanh
#5 Posted : Wednesday, July 18, 2007 5:45:57 PM(UTC)
thihanh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 735
Points: 21

Was thanked: 2 time(s) in 2 post(s)
Có chị LV ủng hộ thì em sẽ mạnh tay mà dziết ... Blush ...
... biết chừng đâu một ngày đẹp trời lại được lãnh cả giải Linh Vang Big SmileBig SmileBig Smile
thihanh
#6 Posted : Wednesday, July 18, 2007 5:49:10 PM(UTC)
thihanh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 735
Points: 21

Was thanked: 2 time(s) in 2 post(s)
Miên Thụy


Bắt chước chị Linh Vang, tôi bắt đầu viết vài chữ mỗi ngày cho tư tưởng khỏi chất chồng, rồi thì tôi lại bắt chước chị Miên Thụy viết về ”người ta”. Mở màn bằng một bài viết về Miên Thụy. (Chết chửa)!!! Big SmileBig SmileBig Smile
_______

Miên Thụy, nội cái tên thôi cũng đã gợi lại trong ai một trời kỷ niệm, không tin thì bạn hãy nghe lại Khúc Thụy Du của nhà thơ Du Tử Lê do nhạc sĩ Anh Bằng phổ nhạc mà xem.

hãy nói về cuộc đời
khi tôi không còn nữa
sẽ lấy được những gì
về bên kia thế giới
ngoài trống vắng mà thôi
Thụy ơi và tình ơi…


Không phải chỉ riêng Sài Gòn, mà chính Paris cũng chợt mưa chợt nắng. Trong những giọt mưa mong manh mùa hạ, tôi đã có duyên gặp Miên Thụy vào những ngày của mùa hè năm 2007 tại Paris.

Khi chưa gặp Miên Thụy, tôi hình dung chị là một người rất nghiêm nghị và khó tính, nhiều suy tư và một khoảnh khắc chán đời, (có lẽ tôi bị ảnh hưởng Khúc Thụy Du chăng?)… Gặp chị lần đầu ở Gard Du Nord, tôi nhận ra liền vì đã thấy hình của chị rất nhiều trên net, tuy nhiên, tôi không dám tự giới thiệu mình, vì đứng trước ”người lạ”, tôi thường tỏ ra nhút nhát, im lặng (có lẽ chỉ để xem xét tình hình mà thôi), nhưng cũng có lẽ vì tôi nghĩ Miên Thụy thế nào cũng nhận ra tôi nên không cần giới thiệu. Sự rụt rè và e lệ chỉ kéo dài chừng độ dăm ba phút, sau đó thì chứng nào tật nấy, hiện nguyên hình ”con ranh con”. Big SmileBig SmileBig Smile

Tôi ngạc nhiên vì Miên Thụy khác hơn tôi tưởng. Chị hoà đồng rất nhanh, và là một người chị có máu khôi hài và phá phách, dám chắc hồi trẻ chị phá chẳng thua gì tôi. Những ngày ở Paris, nếu không có chị thì những câu chuyện vui của tôi sẽ trở nên rất ư là lạt lẽo. Chị hay ”thêm dầu vô lửa” những lúc tôi chọc ghẹo người ta. Thế là chị em hùa nhau ”chơi sát ván”. Coi chừng nay mai phải mở cả công ty, hoặc mở thêm chi nhánh để ”mãi võ sơn đông”. Big SmileBig SmileBig Smile

Viết tới đây, tôi lại phì cười. Chị thích học hỏi và tìm biết thêm nhiều thứ, nhưng lại hay quên đây quên đó. Anh Ba hứa chỉ chị vài chiêu yoga, chị dọn hết đồ đạc lên nhà sư phụ ”học đạo”, lại còn hí hửng hỏi tới:

- Học yoga thì mặc gì cho thoải mái?
- Thì mặc quần thể thao.

Chị lo lắng:

- Nhưng Thụy không đem quần thể thao theo, vậy mặc quần ngủ được không?

Tôi thấy chị giỡn nên hùa theo:

- Cùng lắm là khỏi mặc.

Chiều về lại gác vắng, không còn chị, tôi thu dọn mọi thứ linh tinh, chợt nhìn thấy cái quần ngủ chị xếp gọn gàng, mà lại để quên trên giường không đem theo. Tôi thở dài:

- Điệu này thì yoga khỏi mặc quần… ngủ!!! Big SmileBig SmileBig Smile

Sang thì chị hạng nhất trong bốn đứa chúng tôi. Xài sang!!! Chị khoe chị có vài chục bộ áo dài, thế mà còn bỏ ra 250 euro để mua thêm một bộ. Riêng tôi thì chưa bao giờ mua một cái hơn 50 euro. Nhỏ Như Mộng nghe mà muốn xỉu… tại chỗ.

Chỉ có bốn ngày, mà có lẽ chuyện dài nhiều tập của Miên Thụy kể mãi chắc cũng chẳng xong. Thôi thì đành mượn thêm đôi dòng của Khúc Thụy Du để kết thúc vậy.

như loài chim bói cá
trên cọc nhọn trăm năm
tôi tìm đời đánh mất
trong vũng nước cuộc đời
trong vũng nước cuộc đời
Thụy ơi, và tình ơi!




thihạnh
mùa hè 2k7

oc huong
#7 Posted : Wednesday, July 18, 2007 8:03:56 PM(UTC)
oc huong

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,180
Points: 0

Chít bà!Black EyeShockedEight BallBig Smile
OH
thihanh
#8 Posted : Wednesday, July 18, 2007 10:29:09 PM(UTC)
thihanh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 735
Points: 21

Was thanked: 2 time(s) in 2 post(s)
Ốc Hương từ từ, đừng gấp.
Em sẽ cho chị "lên dĩa" Big Smile Big Smile Big Smile
Binh Nguyen
#9 Posted : Thursday, July 19, 2007 6:39:57 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi thihanh

[purple] Miên Thụy

Thế là chị em hùa nhau ”chơi sát ván”. Coi chừng nay mai phải mở cả công ty, hoặc mở thêm chi nhánh để ”mãi võ sơn đông”. Big SmileBig SmileBig Smile

- Điệu này thì yoga khỏi mặc quần… ngủ!!! Big SmileBig SmileBig Smile

thihạnh
mùa hè 2k7[/size=3]




Khi nào mở thêm quán mãi võ sơn đông, nhớ kêu Bình hùn vốn nhé. Big Smile

quote:
Gởi bởi thihanh

Ốc Hương từ từ, đừng gấp.
Em sẽ cho chị "lên dĩa" Big Smile Big Smile Big Smile



Nhớ làm thêm chén nước mắm gừng nữa. Cooling

BN.
thihanh
#10 Posted : Thursday, July 19, 2007 5:25:47 PM(UTC)
thihanh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 735
Points: 21

Was thanked: 2 time(s) in 2 post(s)
quote:
Gởi bởi Binh Nguyen
Khi nào mở thêm quán mãi võ sơn đông, nhớ kêu Bình hùn vốn nhé. Big Smile



Bình: Mở công ty thì cần vốn, còn Mãi võ sơn đông thì khỏi cần, vì ...
... đụng đâu "mãi" đó Big Smile Big Smile Big Smile
thihanh
#11 Posted : Thursday, July 19, 2007 6:29:07 PM(UTC)
thihanh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 735
Points: 21

Was thanked: 2 time(s) in 2 post(s)
Ốc Hương

Tôi chẳng biết con ốc ấy nó ra làm sao vì chưa bao giờ thấy, và cũng chẳng biết người mang tên ấy ra làm sao vì chưa bao giờ gặp. Cũng như Ốc Hương đã một lần khẳng định khi tôi đòi mang ốc hương đi nấu bún:

- Đúng là Thi Hạnh chẳng biết Ốc Hương, mà cũng chẳng biết ốc hương luôn.

Cho đến một hôm, viet.no tổ chức sinh nhật hai tuổi, cũng nhằm vào ngày trao giải truyện ngắn viet.no, tôi mới hân hạnh gặp chị lần đầu. Hôm đó, tôi tới rất sớm để phụ giúp trang hoàng hội trường và xếp bàn ghế. Khi thấy người nào tới cũng nhìn thật kỹ coi có phải là Ốc Hương không, nhưng đều thất vọng. (Đây là lần đầu tiên Ốc Hương để tôi chờ, và dĩ nhiên sẽ có những lần kế tiếp). Chương trình khai mạc trễ hơn giờ giấc được mời, bao lần vẫn thế, dường như đó là thói quen của người Việt Nam. Ốc Hương xuất hiện, chị nhận ra tôi, tài thật!!! ”Klem” một cái, tôi chưa chuẩn bị nên hơi e dè, nhưng nhỡ ai ”hun” thì cũng phải ”hun” lại, chứ không thì lỗ chết. Big Smile Big Smile Big Smile

Chị mời tôi tới nhà cho biết, và tiện thể giúp chị cài mấy program fonts chữ đẹp. Tự nhiên tôi cảm thấy thương chị hơn, vì tấm lòng của chị đối với chữ nghĩa thì bao la, mà program anti virus thì lại không có (hay có mà không work). Chị cứ lo lắng, nếu máy hư thì bài vở mất hết, nhưng lại không biết làm sao cho an toàn hơn. Hỏi người xung quanh thì không ai rành, nên phó thác.

Cuộc sống của chị, cũng như con người của chị, rất thanh nhàn, điềm đạm, đơn giản, không cầu kỳ sa hoa, không đua đòi hơn thiệt. (Không như tôi, lúc nào cũng muốn nổi loạn). Chị hỏi tôi về cách layout, tôi vui lòng chỉ cho chị tất cả những gì tôi biết, và cuối cùng thì chị giao luôn cho tôi phần trình bày tác phẩm đầu tay của chị, Mai Nở Miền Tuyết Trắng. Nhưng biết hơn về chị, hiểu hơn về chị thì phải nói chính là lần chung du Kinh Thành Ánh Sáng vừa qua.

Chị hoà đồng, vui vẻ. Chỉ riêng cái giọng cười khì khì của chị thôi cũng đủ cho tôi dựng mười mươi câu chuyện. Tôi thích chọc quê chị, nhưng chị thì lại chẳng bị quê tí nào, thế có chết không cơ chứ!!! Những ngày ở Paris, chị luôn là đề tài và mục tiêu cho những tiếng cười rộn rã của chúng tôi. Chị đăm đăm nhìn tôi, tưng tửng hỏi:

- Hình như Hạnh thù chị? Big Smile Big Smile Big Smile

Chuyện đó bắt đầu thế này.
Khi bà con hăm hở đi Paris thì Ốc Hương cũng nao núng rủ tôi theo. Tới cận ngày đi thì tôi mách cho chị biết chỗ mua vé rẻ, thế là chị một hai ba book vé ngay mà không cần bàn ghế tính toán gì hết. Đi thứ sáu, về thứ năm, trăm phần trăm, không thay đổi. Tôi book vé để cùng đi chung với chị cho vui. Hí ha hí hửng chờ ngày khởi hành. Không ngờ vài ngày trước đó chị báo tin rằng:

- Hạnh ơi, chị đã đổi vé để về thứ ba. Anh Hai muốn thế nên đành chiều ý ảnh. Sorry Hạnh.

Đó là lý do tại sao mọi người về hết mà tôi thì vẫn nằm co ro trên gác vắng, nghe tiếng mưa rơi róc rách trên mái nhà rồi than Paris buồn não nuột.

Ốc Hương to con, ít nhất thì chị cũng to con nhất trong đám chúng tôi, chẳng lẽ vì chị ưa ăn chè chuối???(Suỵt!Cấm cười!) Big Smile Big Smile Big Smile

Bốn nàng, ngơ ngơ ngáo ngáo trong lòng Paris, quận 13, để tìm vài món lót lòng. Sàng qua sàng lại trước đủ thứ các quán, để rồi chui quán Mùi gọi bánh cuốn. Sau khi “làm láng o” hai dĩa bánh cuốn và bún thịt nướng thì Ốc Hương kêu thêm chè chuối. Miên Thụy, Như Mộng và tôi thì đành ngồi ngó chứ ăn hết nổi. Ông chủ đem chè ra, chị Ốc Hương ăn ngon ơ. Ăn xong nửa chén thì tôi phát giác, bèn hỏi:

- Ơ hay, rõ ràng chị gọi chè chuối mà, sao họ lại đem chè bắp.

Ốc Hương ngạc nhiên:

- Ừ nhỉ, có để ý đâu. Mà thôi, ăn sắp hết rồi còn đâu.

Tôi không thua:

- Kêu chuối mà đem bắp, đâu có được. Chị để em gọi lại cho chị.

Chị gạt ngang:

- Thôi kệ đi, đằng nào cũng ăn gần hết rồi.

Tính chị vẫn thế, thà chịu đựng chứ không khi nào muốn làm phiền kẻ khác. Tôi thì không, nhất định đòi lại công bằng cho chị:

- Ông chủ, chị tôi gọi chè chuối cơ mà, sao ông lại đem bắp.
- Chắc nhà bếp làm lộn đó cô, thôi để tôi đem chuối ra nhé.

Cả bọn ngây thơ, tưởng rằng ổng sẽ đem trái chuối ra để chúng tôi cắt cho vô tô chè bắp, ai ngờ ổng trở lại với tô chè chuối trên tay. Ốc Hương rên:

- Trời ơi, ăn gì nổi.

Miên Thụy chen vô:

- Chuối cứng quá hả, không ngon à.

Miên Thụy tính kiện ông chủ về dzụ chuối hái không đúng mùa, nhưng Ốc Hương can, chị không muốn đám em “sinh sự” nên đã gồng mình ăn luôn tô chè chuối. Tài thật!!! Blush

Còn nói về “lửa đạn” trong dòng văn của chị thì ôi thôi không ngừng. Chị đã từng tâm sự:

- Chị viết ngắn không được. Bao lần tính viết ngắn mà nó cứ dài.

Còn tôi tính viết dài, mà nó cứ ngắn!
Đó có thể là sự khác biệt lớn nhất của chị em chúng tôi. Kisses

[img]http://i157.photobucket.com/albums/t70/thi2k7/thi.jpg?t=1184923730[/img]

thihạnh
trưa hè 2k7
Liêu thái thái
#12 Posted : Thursday, July 19, 2007 7:31:23 PM(UTC)
Liêu thái thái

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,677
Points: 786
Woman
Location: thôn bọ ngựa

Thanks: 8 times
Was thanked: 38 time(s) in 38 post(s)
Rose TH
xơi Ốc Hương này ấm cả bụng, khỏi cần gừng Big Smile
Kisses
NhânSinhNhưMộng
#13 Posted : Thursday, July 19, 2007 11:23:51 PM(UTC)
NhânSinhNhưMộng

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 163
Points: 0


...thôi...xong Tongue
linhvang
#14 Posted : Friday, July 20, 2007 6:52:41 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
TH,
Có tính viết về chị chủ nhà trọ không? Chị chờ.
thihanh
#15 Posted : Friday, July 20, 2007 6:58:44 AM(UTC)
thihanh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 735
Points: 21

Was thanked: 2 time(s) in 2 post(s)

Chị LV : Chị chủ nhà cấm rồi, nên hổng dám Shy ... lạng quạng mai mốt trở lại Paris, em sợ bị "bỏ mạng" Big Smile Big Smile

Như Mộng : Gì mà xong vậy cưng, chưa tới cưng mà, xong sao được Big Smile Big Smile Big Smile
thihanh
#16 Posted : Saturday, July 21, 2007 2:44:00 AM(UTC)
thihanh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 735
Points: 21

Was thanked: 2 time(s) in 2 post(s)
Mộng

Trong đời người, có lẽ ai cũng có một giấc mộng để ươm. Riêng tôi, từ ngày mới lớn, tôi vẫn mộng được làm cô giáo để ”gõ đầu trẻ”, nhưng luật ở đây không cho ”hành hung” con nít, và hơn nữa, học trò ở đây cũng rất bướng bỉnh, khó dạy, nên tôi mộng cao hơn, ba bậc. Bậc thứ nhất: bachelor. Bậc thứ hai: master. Bậc thứ ba: nộp luận án tiến sĩ để được giảng dạy sinh viên, (và để được mãi làm ”sinh viên” hạng lớn). Má tôi nói:

- Thôi con à, học cao làm gì cho mệt, rồi cũng lấy chồng mà thôi.

Tôi đã quen với tư tưởng của Má nên im lặng. Má tiếp:

- Con gái học cao khó lấy chồng lắm, chẳng lẽ bay lại muốn ở giá.

Tôi không quan tâm nhiều về những lời Má nói, nhưng có lẽ Má tôi cũng đúng phần nào. Cho tới bây giờ tôi cũng đã chứng kiến điều đó. Những đứa bạn của tôi, càng học cao thì càng lận đận trong đường tình duyên. Tôi không thắc mắc nhiều hơn, vì cái gì cũng có giá phải trả của nó.

Giấc mộng của tôi, ba bậc, tôi đã phải dừng lại ở bậc thứ nhất. Không phải vì lời ”đe doạ” của Má tôi, nhưng vì hoàn cảnh. Ngày xưa, tôi không bao giờ tin vào hoàn cảnh, và cho rằng thiên hạ vốn chỉ bày ra hoàn cảnh để đổ thừa khi không cố công vượt thoát. Càng sống, tôi càng cảm thấy sức người có hạn, nên đôi khi không có thể thay đổi được hoàn cảnh. Không phải nói thể để an ủi riêng ai, cũng không phải để buông xuôi mặc số phận đẩy đưa, an bài. Áo quần, giầy dép cũng có số, và thường đi chung với giá cả, quan trọng là mình chịu trả giá thế nào cho món hàng mình ưa. Trong cuộc đời cũng thế, cái gì cũng có giá phải trả. Điều đáng nói vẫn là: làm sao tìm được cái mình ưa thích mà không cần phải trả giá quá cao.

Tôi an phận với cuộc sống bình thường, nhưng vẫn không quên rằng mình có một giấc mộng đã từng ôm ấp. Chàng bảo:

- Thì em cứ đi học tiếp đi, chẳng lẽ anh lại không nuôi nổi em.

Hạnh phúc đơn sơ chỉ có thế, nhưng làm sao có thể khi trách nhiệm với con cái còn nhiều. Tôi nói với chàng:

- Một trai một gái có lẽ đủ rồi anh nhỉ.

Anh muốn thêm, nhưng không dám đòi hỏi, vì sinh con và nuôi con thì cực khổ vẫn là do người đàn bà lãnh chịu. Mẹ chàng thì không hài lòng, đòi thêm vài đứa ”làm giống”. Quái lạ, chẳng biết giống giếc làm gì mà mấy cụ ngày xưa quan trọng thế.

Và cho đến hôm nay thì tôi vẫn ”an phận” như cũ, và giấc mộng ngày xưa thì có lẽ cũng vẫn chỉ là giấc mộng mà thôi.

thihạnh


(TB: nếu ai chưa thỏa mãn thì xin xem tiếp phần sau, tựa: Như Mộng, sẽ được "lên dĩa" trong nay mai) Big Smile Big Smile Big Smile
NhânSinhNhưMộng
#17 Posted : Saturday, July 21, 2007 3:59:54 AM(UTC)
NhânSinhNhưMộng

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 163
Points: 0

quote:
Gởi bởi thihanh
[brb
Như Mộng : Gì mà xong vậy cưng, chưa tới cưng mà, xong sao được Big Smile Big Smile Big Smile



_________

Big Smile Nhỏ, Mộng lần này coi như....từ đi đứt đến..bị thương điBig Smile.
Không biết có qua khỏi con trăng này ko nữa.Big Smile

...ê ẩm mình mẩy rồi....cho nhừ tử luôn.Big SmileTongue
thihanh
#18 Posted : Saturday, July 21, 2007 6:34:49 AM(UTC)
thihanh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 735
Points: 21

Was thanked: 2 time(s) in 2 post(s)
Thứ Bảy

Tối thứ bảy. Buồn thiu buồn thỉu. Mọi người đi đâu hết cả? Những diễn đàn cũng vắng hoe không một bóng người. Tôi chẳng biết làm gì, đi đâu. Cái máu ”giặc” trong tôi lại nổi loạn mà không có chỗ quậy. Thế mới khổ! Tôi nhấc phone gọi chị Miên Thụy phá, nhưng đầu giây bên kia im ru gà rù, chẳng ai trả lời. Tôi rủa thầm:

- Chẳng lẽ bả cho mình số phone của sở thú.

Năm phút sau. Gọi tiếp. Tiếng phone cứ píp píp liên hồi. Hình như báo hiệu đầu giây bên kia đang bận. Gọi lần thứ ba, vẫn không được. Tôi rủa tiếp: Big Smile Big Smile Big Smile

- Không biết 888 với ai mà 8 lắm thế.

Leo lên máy. Mở hộp thư. Viết:

- Chị cho em số phone nhà đi, rảnh em kiếm chị quậy chơi, chứ số phone tay chị cho em gọi hoài chẳng được gì hết.

Tính viết thêm:

- Chị ơi, hồi nãy em gọi phone cho chị, mà không biết sao lại đến ngay ty cảnh sát, họ nói gì em chẳng hiểu, ỡm ờ một hồi rồi cũng hiểu được vài chữ, em quýnh lên...

May quá, gặp nhỏ Mộng giải khuây, không thì Miên Thụy “chịu trận” kỳ này.
Big Smile Big Smile Big Smile
thihanh
#19 Posted : Sunday, July 22, 2007 4:36:47 AM(UTC)
thihanh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 735
Points: 21

Was thanked: 2 time(s) in 2 post(s)
Như Mộng

Khi nghĩ về giấc mộng, viết xong Mộng, thì tôi không thể nào không nhắc tới nàng Như Mộng của chúng tôi. Trước khi gặp nàng, tôi thường hình dung về một người chị lớn tuổi, không muốn nói là ”già”, ví như không già thì chắc cũng khá cỗi cằn với thời gian. Hình ảnh đó đến từ cái nick name Nhân Sinh Như Mộng. Nàng ít cười, ít nói, ngay trong diễn đàn cũng chỉ thường lấp ló mà thôi.

Tôi gặp nàng lần đầu tiên ở phi trường, ngơ ngác, ngạc nhiên, hơi choáng váng vì hình ảnh đập vào mắt tôi khác nhiều hơn những hình ảnh tôi đã sắp xếp trong đầu. Miệng tôi trời sinh khá nhanh nhẹn, nên gặp ai cũng ”chào chị” ngon ơ. Lần này thì không. Tôi không biết nói gì, chào ai, vì người đứng trước mặt tôi là một cô gái có lẽ còn trẻ hơn tôi nhiều.

Chị Ba gỡ rối gọn gàng:

- Hai cô, ai lớn hơn ai nhỉ?

Như Mộng nhỏ nhẹ:

- Chắc là em.

Tôi chen vô:

- Sao lại chắc chắn thế, tuổi con gì nào?
- Cọp giấy.

Tôi thở phào, nhẹ nhõm. Cọp giấy thì xé được ai? Chắc chắn là không thể nào xơi được con mèo sắp thành tinh như tôi. Mà thật, nàng nhỏ nhẹ đến nỗi không vảnh lỗ tai thì không nghe nàng nói cái gì, (không như tôi, lúc nào cũng ào ào như ăn cướp). Giọng ”bắc kỳ”, nhưng lại ngọt ngào, còn tôi, cũng giọng bắc kỳ, nhưng nghe sao mà chan chát. (Rõ khổ!) Big Smile Big Smile Big Smile

Dạo quanh lòng phố Paris, nàng muốn mua một món quà kỳ niệm đem về (cho ai không biết). Chợp thấy một chiếc tháp xinh xắn làm bằng thủy tinh, được người bán dạo bày bán dọc đường. Nàng muốn mua, cũng cái tật ma lanh, tôi hỏi dùm:

- How much?
- Seven euro.

Nàng bảo rẻ, mua được. Tôi lắc đầu. Quay lại ông bán hàng, trả giá:

- Four.

Ổng đòi:

- Five.

Như Mộng nóng ruột móc bóp:

- Rẻ mi ơi, mua cho rồi.

Tôi gạt Mộng, chắc nịch:

- Four.

Ổng lắc đầu không bán. Tôi không thua, bảo nàng:

- Thôi mình đi, thế nào ổng cũng gọi lại bán cho mà coi.

Mà thật thế, cả bọn đi được vài bước thì ổng gọi lại bán cho Mộng với giá bốn đồng. Mộng hài lòng trả tiền và ôm lấy tháp. (Thế mới biết, lanh chanh chứ cũng có khi được việc lắm chứ bộ).

- ”Ấn đờ wue” một đồng một cái, mại dzô.

Thế là chị em chúng tôi tha hồ lựa. Ai cũng hài lòng với giá cả ”như bèo”, tôi thì không, bèn nói với ông chủ:

- Một đồng một cái lớn, còn cái nhỏ … ít vải, tôi nghĩ chỉ nên bán nửa đồng mà thôi.

Tôi cầm hai cái lên so sánh để thấy sự chênh lệch. Lạ gì với cái thói trả giá của tôi, ổng lắc đầu:

- Không! Một cái một đồng, lớn nhỏ gì cũng thế.

Tôi quay sang Như Mộng:

- Tụi mình xui, chứ như chị Ốc Hương thì lời to. Big Smile Big Smile Big Smile

Cả bọn cười khúc khích. Miên Thụy chọn xong, hối như giặc vì sợ trễ giờ. Tôi chọn hoài chẳng xong vì cái tội ham mua nhiều. Mộng giúp tôi chọn hàng mà cũng xanh cả mặt. Vừa chọn vừa trả giá vì cái miệng không yên. Rốt cuộc thì ông chủ cũng bằng lòng tặng thêm cho mỗi nàng một cái quần … lót.

Chú thích: phần trên có thông dịch khi cần chuyển âm tiếng Pháp. (Cũng may là tôi không biết tiếng Pháp, chứ không thì còn nhiều tập lì kỳ hơn).

Mộng đòi vác gạo đến nhà tôi, để chừng mười tám năm sau ”bắt quàng làm họ”. Làm xui với Mộng cũng khoái chứ nhỉ, nhưng tôi cũng hỏi một câu gỡ gạt:

- Thế thằng bé có đẹp trai không?

Mộng khẳng định:

- Chắc chắn rồi.

Tôi nghĩ thầm: ”giống mẹ thì có lẽ đẹp, còn như giống bố thì… not sure!

Không nói, nhưng tôi vẫn phục thầm Như Mộng, vừa đi học, vừa đi làm, thậm chí đi chơi cũng còn đem sách theo học. Tôi thì không được thế, nên đã bỏ học từ ngày xuất giá tòng… người dưng.
Big Smile Big Smile Big Smile

[img]http://i157.photobucket.com/albums/t70/thi2k7/DSC00108.jpg?t=1185132321[/img]

thihạnh
(để kỷ niệm mùa hè 2k7)
NhânSinhNhưMộng
#20 Posted : Monday, July 23, 2007 5:34:32 AM(UTC)
NhânSinhNhưMộng

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 163
Points: 0


Mộng tính kỹ rồi.......lỡ sau này mình già lẩm cẩm...mà gái cưng của Nhỏ, dâu và giai cưng của Mộng bỏ bê mình....là Mộng rủ Nhỏ...2 đứa mình....đi giang hồ á Nhỏ Tongue....đi ăn hàng và...đi đánh bài nữa chứ. Big SmileBig SmileBig Smile

Nhỏ tới giờ....Mộng biết chơi có " tam cúc" à.Big Smile
Users browsing this topic
Guest (2)
4 Pages123>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.