Rank: Advanced Member
Groups: Registered, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 735 Points: 21
Was thanked: 2 time(s) in 2 post(s)
|
Ốc Hương
Tôi chẳng biết con ốc ấy nó ra làm sao vì chưa bao giờ thấy, và cũng chẳng biết người mang tên ấy ra làm sao vì chưa bao giờ gặp. Cũng như Ốc Hương đã một lần khẳng định khi tôi đòi mang ốc hương đi nấu bún:
- Đúng là Thi Hạnh chẳng biết Ốc Hương, mà cũng chẳng biết ốc hương luôn.
Cho đến một hôm, viet.no tổ chức sinh nhật hai tuổi, cũng nhằm vào ngày trao giải truyện ngắn viet.no, tôi mới hân hạnh gặp chị lần đầu. Hôm đó, tôi tới rất sớm để phụ giúp trang hoàng hội trường và xếp bàn ghế. Khi thấy người nào tới cũng nhìn thật kỹ coi có phải là Ốc Hương không, nhưng đều thất vọng. (Đây là lần đầu tiên Ốc Hương để tôi chờ, và dĩ nhiên sẽ có những lần kế tiếp). Chương trình khai mạc trễ hơn giờ giấc được mời, bao lần vẫn thế, dường như đó là thói quen của người Việt Nam. Ốc Hương xuất hiện, chị nhận ra tôi, tài thật!!! ”Klem” một cái, tôi chưa chuẩn bị nên hơi e dè, nhưng nhỡ ai ”hun” thì cũng phải ”hun” lại, chứ không thì lỗ chết.
Chị mời tôi tới nhà cho biết, và tiện thể giúp chị cài mấy program fonts chữ đẹp. Tự nhiên tôi cảm thấy thương chị hơn, vì tấm lòng của chị đối với chữ nghĩa thì bao la, mà program anti virus thì lại không có (hay có mà không work). Chị cứ lo lắng, nếu máy hư thì bài vở mất hết, nhưng lại không biết làm sao cho an toàn hơn. Hỏi người xung quanh thì không ai rành, nên phó thác.
Cuộc sống của chị, cũng như con người của chị, rất thanh nhàn, điềm đạm, đơn giản, không cầu kỳ sa hoa, không đua đòi hơn thiệt. (Không như tôi, lúc nào cũng muốn nổi loạn). Chị hỏi tôi về cách layout, tôi vui lòng chỉ cho chị tất cả những gì tôi biết, và cuối cùng thì chị giao luôn cho tôi phần trình bày tác phẩm đầu tay của chị, Mai Nở Miền Tuyết Trắng. Nhưng biết hơn về chị, hiểu hơn về chị thì phải nói chính là lần chung du Kinh Thành Ánh Sáng vừa qua.
Chị hoà đồng, vui vẻ. Chỉ riêng cái giọng cười khì khì của chị thôi cũng đủ cho tôi dựng mười mươi câu chuyện. Tôi thích chọc quê chị, nhưng chị thì lại chẳng bị quê tí nào, thế có chết không cơ chứ!!! Những ngày ở Paris, chị luôn là đề tài và mục tiêu cho những tiếng cười rộn rã của chúng tôi. Chị đăm đăm nhìn tôi, tưng tửng hỏi:
- Hình như Hạnh thù chị?
Chuyện đó bắt đầu thế này. Khi bà con hăm hở đi Paris thì Ốc Hương cũng nao núng rủ tôi theo. Tới cận ngày đi thì tôi mách cho chị biết chỗ mua vé rẻ, thế là chị một hai ba book vé ngay mà không cần bàn ghế tính toán gì hết. Đi thứ sáu, về thứ năm, trăm phần trăm, không thay đổi. Tôi book vé để cùng đi chung với chị cho vui. Hí ha hí hửng chờ ngày khởi hành. Không ngờ vài ngày trước đó chị báo tin rằng:
- Hạnh ơi, chị đã đổi vé để về thứ ba. Anh Hai muốn thế nên đành chiều ý ảnh. Sorry Hạnh.
Đó là lý do tại sao mọi người về hết mà tôi thì vẫn nằm co ro trên gác vắng, nghe tiếng mưa rơi róc rách trên mái nhà rồi than Paris buồn não nuột.
Ốc Hương to con, ít nhất thì chị cũng to con nhất trong đám chúng tôi, chẳng lẽ vì chị ưa ăn chè chuối???(Suỵt!Cấm cười!)
Bốn nàng, ngơ ngơ ngáo ngáo trong lòng Paris, quận 13, để tìm vài món lót lòng. Sàng qua sàng lại trước đủ thứ các quán, để rồi chui quán Mùi gọi bánh cuốn. Sau khi “làm láng o” hai dĩa bánh cuốn và bún thịt nướng thì Ốc Hương kêu thêm chè chuối. Miên Thụy, Như Mộng và tôi thì đành ngồi ngó chứ ăn hết nổi. Ông chủ đem chè ra, chị Ốc Hương ăn ngon ơ. Ăn xong nửa chén thì tôi phát giác, bèn hỏi:
- Ơ hay, rõ ràng chị gọi chè chuối mà, sao họ lại đem chè bắp.
Ốc Hương ngạc nhiên:
- Ừ nhỉ, có để ý đâu. Mà thôi, ăn sắp hết rồi còn đâu.
Tôi không thua:
- Kêu chuối mà đem bắp, đâu có được. Chị để em gọi lại cho chị.
Chị gạt ngang:
- Thôi kệ đi, đằng nào cũng ăn gần hết rồi.
Tính chị vẫn thế, thà chịu đựng chứ không khi nào muốn làm phiền kẻ khác. Tôi thì không, nhất định đòi lại công bằng cho chị:
- Ông chủ, chị tôi gọi chè chuối cơ mà, sao ông lại đem bắp. - Chắc nhà bếp làm lộn đó cô, thôi để tôi đem chuối ra nhé.
Cả bọn ngây thơ, tưởng rằng ổng sẽ đem trái chuối ra để chúng tôi cắt cho vô tô chè bắp, ai ngờ ổng trở lại với tô chè chuối trên tay. Ốc Hương rên:
- Trời ơi, ăn gì nổi.
Miên Thụy chen vô:
- Chuối cứng quá hả, không ngon à.
Miên Thụy tính kiện ông chủ về dzụ chuối hái không đúng mùa, nhưng Ốc Hương can, chị không muốn đám em “sinh sự” nên đã gồng mình ăn luôn tô chè chuối. Tài thật!!!
Còn nói về “lửa đạn” trong dòng văn của chị thì ôi thôi không ngừng. Chị đã từng tâm sự:
- Chị viết ngắn không được. Bao lần tính viết ngắn mà nó cứ dài.
Còn tôi tính viết dài, mà nó cứ ngắn! Đó có thể là sự khác biệt lớn nhất của chị em chúng tôi.
[img]http://i157.photobucket.com/albums/t70/thi2k7/thi.jpg?t=1184923730[/img]
thihạnh trưa hè 2k7
|