Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

4 Pages<1234>
Tùy Em Tùy Anh Hay Tùy Ai?
PC
#41 Posted : Friday, July 27, 2007 10:22:36 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi thihanh
gọi NMChâu bằng chú thí phải gọi YNguyên bằng thím,

Thấy nhiều người giải quyết vấn nạn nhức nhối này bằng cách gọi chàng là chú và gọi nàng là cô, không nhất thiết phải theo sát cách gọi trong tộc họ (vì có phải trong dòng tộc đâu mà phải gọi theo?). Nhiều người chồng thì hơn vợ tới hai oba chục tuổi thì được gọi là chú trong khi vợ được gọi là chị, mới là rắc rối cuộc đời!

PC thấy cả hai anh chị Liêu đều ít nói, nhưng lại nghĩ là cả hai đang tu. Blush

thihanh
#42 Posted : Wednesday, August 1, 2007 7:58:22 AM(UTC)
thihanh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 735
Points: 21

Was thanked: 2 time(s) in 2 post(s)
Mới

Chàng chẳng hiểu tại sao tôi lại thích đi shooping, và đi cả ngày mà không biết đói bụng hay mỏi chân gì cả. Mà lần nào đi cũng đều rinh về cái này hay cái nọ, dù rằng trong tủ còn rất nhiều thứ chưa gỡ mạc, bóc tem. Đến một hôm thì chàng có vẻ thông suốt được vấn đề, và hiểu rằng đó chỉ là một cái thú tiêu kiển của phụ nữ. Có người thích vun hoa trồng cỏ, có người thích nuôi cá bắn chim, và đa số phụ nữ thì thích shooping, cứ y như là tạo một collection quần áo mà không cần thiết phải mặc tới. Tuy đã suy luận như thế, nhưng chàng vẫn cố tìm hiểu để rút ra một đáp an cuối cùng. Tôi tỉnh bơ trả lời:

- Ờ thì phụ nữ thích đi ngắm quần áo, cũng giống như mấy ông thích đi thử máy móc mà thôi. Có gì lạ đâu.

Chàng biện hộ:

- Ngắm thì ngắm, nhưng ai bắt buộc phải mua đâu mà em cứ mua về cho đầy cả tủ, rồi nào có mặc hết được đâu.
- Ngắm mà không mua, vậy thì có vui gì đâu anh. Thà rằng đừng ngắm, chứ nếu ngắm được cái nào vừa ý rồi mà không được mua thì khó chịu lắm cơ à.
- Nhưng mua về có xài tới đâu.
- Thì chưa tới lúc xài tới chứ đâu phải không bao giờ xài tới.

Tôi bào chữa thêm:

- Thì họa may cũng có cái không xài tới thật, hay nói đúng hơn là chưa có cơ hội để xài tới mà thôi.
- Vậy thì mua làm gì?

Tôi kiên nhẫn:

- Anh à, một món hàng chưa vào tay mình thì nó không phải là của mình, mà không là của mình thì mình không làm chủ nó, mà không làm chủ thì khi cần xài cũng không có quyền xài. Quan trọng không kém là cái cảm giác được làm chủ một món đồ.
- Nhưng không xài tới thì làm chủ hay không làm chủ cũng nghĩa như nhau mà thôi.
- Khác chứ, thí dụ như mấy ông nhé, cũng có những thứ mình không làm chủ thì thèm thuồng được làm chủ, nhưng khi làm chủ rồi thì có xài tới đâu.

Chàng cười hô hố:

- Anh thì cái gì cũng xài.

Tôi chêm vô:

- Xài, nhưng mau chán.
- Thì xài hoài cũng chán chứ em, nếu không thì làm sao nhà sản xuất phát triển được vì sẽ không bao giờ tạo ra được cái mới.
- Anh thì chỉ biết bào chữa cho chính mình, nhà sản xuất thì liên quan gì đến mình mà anh lo. Anh nhớ không, dàn máy mới mua năm ngoái mấy chục ngàn, năm nay lại chê dở đòi mua cái khác.
- Thì cả năm rồi mà em, đâu phải mới hôm qua.

Tôi không chịu thua:

- Dàn máy người ta nghe cả chục năm còn được, mới một năm mà anh chê ỏng chê eo.
- Người ta khác, anh khác. Vì anh là người biết thưởng thức âm nhạc.
- Thôi đi ông tướng, đâu phải dàn nhạc không đâu, cái xe cũng vậy thôi, mới mua năm ngoái, năm nay đòi đổi xe mới.
- Thì đàn ông ai chẳng mê xe, nhất là xe mới. Em không biết cái cảm giác làm chủ một chiếc xe lần đầu tiên đâu. Chạy xe cũ thì đã qua tay biết bao người rồi, đâu có đã.

Tôi liếc chàng:

- Lại lý sự.
- Nói thì nói thế, nhưng em xem nhé, nhà mình mới thì cái gì cũng nên mới, vậy mới xứng hợp chứ.
- Vậy mỗi ngày em đều mặc quần áo mới nhé.

Chàng cười huề:

- Vậy thì không cần.

Tôi được nước, nói thêm:

- Nhà mới, xe mới, máy mới, bây giờ chỉ cần đem một cô vợ mới về là đủ bộ.

Chàng cười đắc ý:

- Ừ nhỉ, nếu như vợ cũng được mỗi năm mỗi đổi cho mới thì còn gì bằng.

Tôi liếc yêu chàng:

- Xí, thấy ghét!


thihạnh
linhvang
#43 Posted : Wednesday, August 1, 2007 8:53:56 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:
Gởi bởi thihanh


Không biết cụ Nguyễn Du, tác giả của Kiều được bao nhiêu cái duyên, nhưng theo chị Ba thì chị nhất định phải có duyên gấp đôi vị thi hào ấy. Nếu cụ Nguyễn Du có những năm duyên, thì chị Ba ít nhất cũng được mười. Đố quý vị biết tại sao. Eight Ball
thihạnh
(Để kỷ niệm Paris 2k7)



Vì chị 3 còn có bút hiệu Thập Duyên! Big Smile
Tonka
#44 Posted : Wednesday, August 1, 2007 10:38:38 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,652
Points: 1,551

Thanks: 95 times
Was thanked: 204 time(s) in 192 post(s)
Tonka
#45 Posted : Wednesday, August 1, 2007 10:52:42 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,652
Points: 1,551

Thanks: 95 times
Was thanked: 204 time(s) in 192 post(s)
thihanh
#46 Posted : Wednesday, August 1, 2007 11:41:14 PM(UTC)
thihanh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 735
Points: 21

Was thanked: 2 time(s) in 2 post(s)
Đàn Ông Lý Tưởng


Đôi mắt tròn, đen, như búp bê
Cô đã nhìn anh rất… Bắc Kỳ
Anh vái trời cho cô dễ dạy
Để anh đừng uổng mớ tình si…
(Nguyễn Tất Nhiên)


Không biết tự bao giờ mà hình dáng của những cô bé ”Bắc Kỳ” đã đi vào thi thơ không ít. Nói như ông thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên thì con gái Bắc Kỳ hẳn nhiên là ”khó dạy”, ít ra cũng khó dạy hơn những con gái miền khác, cho nên ông ta mới: ”vái trời cho cô dễ dạy”. Nhưng nếu quả thực con gái Bắc Kỳ khó dạy như thế, thì tại sao hình ảnh của những ”cô bé Bắc Kỳ” đã chiếm gọn con tim đa cảm của những ông thi nhạc sĩ, và họ đã lần lượt không ít đưa những hình ảnh đó vào thơ, vào nhạc? Phải chăng sự bướng bỉnh, cứng đầu của con gái bắc kỳ cũng là những điểm khá đặc biệt, khá lôi cuốn, và đã thu hút tuyệt đối sự hiếu kỳ của người đối diện ?

Ngoài sự bướng bỉnh đến ”khó dạy”, con gái Bắc Kỳ hẳn nhiên còn có những điểm rất khó thương như kiêu kỳ, lạnh lùng, hoặc dửng dưng với những sự việc chung quanh, không muốn nói là dửng dưng với những lời tán tỉnh mật ngọt của những tên học trò luôn luôn đếm bước theo sau. Làn gió mơn man vuốt ve bờ tóc đen buông xõa, hôn nhẹ trên lớp da trắng mịn màng thơm mùi hoa Sữa được ươm bằng tơ trời lóng lánh và khí hậu thoáng mát của thành phố Hà Nội. Con gái Bắc Kỳ đôi khi cũng nhí nhảnh lạ lùng. Kiêu sa trong ánh mắt nhìn rất ư ”con gái”. Nhưng tất cả, cho dù là ưu điểm hay khuyết điểm cũng đã quyện vào nhau một cách rất ư hài hòa và làm nên những nét dễ thương rất đỗi ”Bắc Kỳ”.


Em nhớ giữ tánh tình con gái bắc
Nhớ điêu ngoa nhưng giả bộ ngoan hiền
Nhớ khiêm nhường nhưng thâm ý khoe khoang
Nhớ duyên dáng ngây thơ mà xảo quyệt…
(Nguyễn Tất Nhiên)


Tôi là một người con gái như bao nhiêu người con gái ”Bắc Kỳ” khác, với những giận hờn vô cớ, bướng bỉnh bình thường, kiêu sa chừng mực, nhưng hình như lời lẽ của tôi có phần hơi sắc bén nên đôi khi đâm ra ngang ngược. Có lần tôi hỏi chàng về cảm giác lần đầu tiên gặp gỡ. Chàng đã thành thật:

- Anh nghĩ sẽ không bao giờ quen với con gái Bắc Kỳ chứ đừng nói chi đến yêu.
- Tại sao ?
- Vì con gái Bắc Kỳ nổi tiếng ngang ngược, bướng bỉnh, kiêu kỳ, chua chát, khó dạy, dữ dằn… và vì thế nên thường không phục tùng chồng mà đôi khi còn đàn áp cả chồng con nữa.
- Bị vợ đè đầu là tại chồng không có bản lĩnh chứ đâu phải tại vợ dữ dằn.
- Thì thế... nhưng anh nghe người ta nói như vậy mà.
- Thế bây giờ thì sao ?
- Thì… phải đối diện mới biết thực hư thế nào. Từ khi gặp em, anh thấy em ... có tất cả những điểm họ nói về con gái Bắc Kỳ, nếu không muốn nói: em có những thói quen rất ư lạ kỳ, tuy nhiên còn thêm nhiều điểm khác nữa mà phải đi sâu vào mới khám phá được. Nhưng theo anh thì con gái cũng cần phải ngang một tí, kiêu một tí, bướng một tí, khó dạy một tí... cộng thêm những bản tính thường tình của con gái sẽ tạo ra một nét đáng yêu tuyệt vời.

Chàng liếc yêu tôi, ngân nga mấy câu thơ:

Dễ dạy hay không chắc sẽ tùy
Môi hồng đâu dễ để phai đi
Hỡi cô em Bắc Kỳ nho nhỏ
Nếu muốn hôn em phải trả gì… ?
(Nhược Thu)


Tôi lẩm bẩm:

- Trả bằng cả cuộc đời đấy !


Còn chàng ư? Chàng là một người đàn ông rất có tự tin về bản lĩnh chinh phục phụ nữ của mình, nên chàng thường tỏ ra rất lịch thiệp và gă lăng đối với phụ nữ. Có lần tôi thắc mắc:

- Anh nè, sao cứ mỗi lần gặp phụ nữ lạ thì anh lại có vẻ vồn vã, hỏi thăm hết chuyện này đến chuyện nọ vậy ?
- Em cứ thắc mắc vớ vẩn không à, người ta mới dọn đến đây, lạ nước lạ cái, mình phải tỏ ra niềm nở chứ, giúp đỡ họ ghi nhận những thông tin cần thiết về tình hình ở đây, vậy mới chứng tỏ mình là một người đàn ông lịch thiệp, ga lăng.
- Em thấy anh đâu phải chỉ ga lăng với những người mới tới không đâu, mà hình như với phụ nữ nào anh cũng ga lăng hết á, mà gặp phụ nữ đẹp thì thấy anh lại càng ga lăng hơn.
- Ừa, thì thế. Cũng tại phụ nữ chúng em thường ưa thích những người đàn ông ga lăng cơ mà, đúng không ?
- Vâng, ai lại chẳng thích những người lịch thiệp, ga lăng, nhưng ga lăng thì cũng phải đúng nơi, đúng lúc, và… đúng người, nếu không thì sẽ rất lạt lẽo, vô duyên và thậm chí sẽ trở thành một người lăng xăng không cần thiết mà thôi.
- Ủa, ga lăng mà còn phức tạp vậy sao em ? Mà em nói: đúng người là sao ? Anh tưởng phụ nữ nào cũng thích được người ta ga lăng chứ.
- Dĩ nhiên, ai cũng thích được ga lăng, nhưng không phải ai ga lăng cũng được à nghen. Nếu như đó là một người có duyên, hoặc người mình mến, mình có cảm tình, thì sự ga lăng của người đó sẽ làm tăng thêm lòng mến. Còn nếu như đó là người mình có ác cảm từ trước, thì dù cho có ga lăng cách mấy cũng thành vô nghĩa và vô duyên, nhiều khi còn tăng thêm ác cảm nữa là khác.
- Đó là em nói người khác thôi, chứ còn lịch sự và dễ thương, lại có duyên như anh thì ai lại chẳng thích.
- Thôi đi anh ơi, giá như anh còn độc thân vui tính và trẻ đẹp như ngày xưa thì còn suy nghĩ lại, chứ bây giờ thì vợ con dắt díu, nên có lịch thiệp cỡ nào đi chăng nữa thì cũng coi như: ván đã đóng ”hòm”.
- Em cứ nói thế để hạ ”giá ” anh, chứ anh biết: cỡ như anh thì còn khối người mê.
- Thôi đi ông chồng ơi. Mê thì cứ việc ngắm cho lòi con mắt, chứ đem về thì chỉ tổ mà hầu.

Thế là chàng lại giận vì … tự ái, và sự tự ái đó cần được vuốt ve dỗ dành, nhất là những lúc có những tranh cãi về đề tài phụ nữ. Chàng là thế, vẫn tưởng mình rất có duyên, và luôn luôn tỏ ra là một người đàn ông lịch thiệp. Nhất là đối với phụ nữ đẹp, thì chàng lại càng ga lăng hơn, cứ y như trên đời này chỉ có mỗi một mình chàng là được sinh ra để phục vụ phái đẹp. Đành rằng chàng cũng đẹp trai, cao ráo, hào phóng, ăn nói nhã nhặn nên rất dễ chiếm cảm tình nơi người đối diện, nhưng vai trò của chàng bây giờ đã khác với xưa, chàng đã là chồng ”người ta” và hẳn nhiên vai trò này không còn cho chàng tự do để ga lăng nữa, dù chỉ là ga lăng lịch sự.

- Anh nè, em nói anh nghe nha. Không phải em hạ giá anh đâu, giá của anh từ trước đến giờ vẫn cao lắm đó chứ, và nếu phải đem ra đấu giá thì chắc gì em đã đấu nổi người ta. Cũng may là em chịu chơi, nên đã mua đứt bản quyền từ ngày ấy. Chứ nếu để đến bây giờ, chắc gì đã tới tay em.

Chàng liếc tôi, vẫn đôi mắt nửa giận hờn, nửa yêu thương ấy. Tôi cười thầm, ... lặng thinh.

(còn tiếp)
linhvang
#47 Posted : Saturday, August 4, 2007 1:02:42 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:
Gởi bởi thihanh

Đàn Ông Lý Tưởng
-...Cũng may là em chịu chơi, nên đã mua đứt bản quyền từ ngày ấy....
(còn tiếp)



Đúng là giới nhà văn nhà thơ nói chuyện, há TH! Big Smile
thihanh
#48 Posted : Monday, August 6, 2007 9:02:32 PM(UTC)
thihanh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 735
Points: 21

Was thanked: 2 time(s) in 2 post(s)
Tôi nhận cành Lan từ tay chị, bối rối:

- Chị làm em ngại quá, chị em giúp nhau là điều bình thường mà.
- Chị chỉ muốn tỏ một chút lòng cám ơn em, vì nếu không có em giúp cho chương trình thì buổi tiệc hôm qua sẽ không vui vẻ và thành công như thế. Khách khứa ai cũng hài lòng vì đã dự một bữa tiệc thật vui. Mấy người bạn Na Uy cũng thích quá chừng.
- Mọi người hài lòng là em vui, vì mục đích của em cũng chỉ có thế.

Đặt cành Lan trên bàn, tôi lấy cho chị ly nước. Từ ngày dọn về đây, bạn bè đồng trang lứa chỉ đếm trên đầu ngón tay, nên chúng tôi thường qua lại với những anh chị lớn hơn chúng tôi khá nhiều tuổi. Trong buổi tiệc, có một chị đã hỏi tôi:

- Em quen thế nào với gia chủ?

Có lẽ chị trông thấy tôi khá trẻ, chỉ có thể là em út trong gia đình mà thôi, nhưng khi gia chủ giới thiệu những người trong gia đình thì lại không có tôi trong ấy. Bạn bè ư? Bạn gì mà nhỏ tí tị ti thế? Không phải riêng chị ấy, mà rất nhiều người khác cũng hoang mang. Họ thắc mắc cũng đúng, vì bữa tiệc năm sáu chục người, không là gia đình thì phải là bạn bè thân thiết.
Tôi trả lời:

- Em ở đây, có lẽ được anh chị gia chủ quý mến nên mời đến chung vui.

Tôi nghe văng vẳng tiếng đàn ông ở phía sau:

- Mai mốt có tổ chức gì, tôi cũng mời cô ấy làm MC, cái miệng lanh quá mà biểu.

Tôi nghĩ thầm:

- Chẳng lẽ đó là một câu khen chăng?


NhânSinhNhưMộng
#49 Posted : Monday, August 6, 2007 9:25:44 PM(UTC)
NhânSinhNhưMộng

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 163
Points: 0

Hoa hồng...có cành lan thôi ...sao hai đứa mình cưa đôi đây hở Nhỏ.Eight Ball.
Đã bảo khi làm MC có hoa hồng....phải chia cho Mộng mà. smile.

thihanh
#50 Posted : Monday, August 6, 2007 9:38:00 PM(UTC)
thihanh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 735
Points: 21

Was thanked: 2 time(s) in 2 post(s)
quote:
Gởi bởi NhânSinhNhưMộng

Hoa hồng...có cành lan thôi ...sao hai đứa mình cưa đôi đây hở Nhỏ.Eight Ball.
Đã bảo khi làm MC có hoa hồng....phải chia cho Mộng mà. smile.




Ơi Mông nặng Mộng Big Smile Big Smile Big Smile
Hay đem bán cành lan nhé .... rồi chia đôi floating

ai mua lan tui bán lan cho
bằng như mua cả chuyện hẹn hò
tui bán cho người luôn nàng Mộng
đem zìa bên ấy để cùng ... ho Big Smile Big Smile Big Smile
NhânSinhNhưMộng
#51 Posted : Monday, August 6, 2007 9:55:52 PM(UTC)
NhânSinhNhưMộng

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 163
Points: 0

quote:
Gởi bởi thihanh
[Hay đem bán cành lan nhé .... rồi chia đôi floating



Ừ bán đi...làm vốn cho...dâu ta...còn ta...Nhỏ có marketing kiểu mấy...cũng muộn rồi Nhỏ ơiTongue.

PS: Bên(HN)...(nơi Nhỏ rủ ta đi giang hồ ấy)...có người...mất gà...đi tìm...có chạy nhầm vào chuồng gà nhà Nhỏ không?...nghi quá.Smile
linhvang
#52 Posted : Tuesday, August 7, 2007 1:50:15 AM(UTC)
linhvang

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,933
Points: 1,248
Woman
Location: University Place, Washington State, USA

Thanks: 23 times
Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
quote:
Gởi bởi thihanh


Tôi nghe văng vẳng tiếng đàn ông ở phía sau:
- Mai mốt có tổ chức gì, tôi cũng mời cô ấy làm MC, cái miệng lanh quá mà biểu.
Tôi nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ đó là một câu khen chăng?



Blush
thihanh
#53 Posted : Tuesday, August 7, 2007 6:49:49 PM(UTC)
thihanh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 735
Points: 21

Was thanked: 2 time(s) in 2 post(s)
Chị LV
Có nghĩa là ....
.
.
... phải thừa thắng xông lên ???
.
.
Big Smile
Dã Quỳ
#54 Posted : Tuesday, August 7, 2007 11:51:24 PM(UTC)
Dã Quỳ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 66
Points: 0

Nàng ui, thì sẵn dzậy, mở dịch vụ làm MC luôn đi. Phải thừa thắng xông lên chớ.
thihanh
#55 Posted : Wednesday, August 8, 2007 3:29:32 AM(UTC)
thihanh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 735
Points: 21

Was thanked: 2 time(s) in 2 post(s)
Dã Quỳ: Mới có người tới nhờ nữa nè Tongue
Chết không cơ chứ, chạy xô free thế này thì chỉ có mà hao nước .. miếng Big Smile Big Smile Big Smile
thihanh
#56 Posted : Friday, August 17, 2007 5:51:42 PM(UTC)
thihanh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 735
Points: 21

Was thanked: 2 time(s) in 2 post(s)
Đàn Ông Lý Tưởng

tiếp

Thấy tôi thích văn chương, viết lách, thường hay vu vơ hạt mưa hạt nắng nên chàng sợ tôi bị vướng vào cái nghiệp cầm bút. Chàng lo lắng vì nghĩ rằng viết văn, nhất là làm thơ đòi hỏi sự lãng mạn, mà có đôi người quá lãng mạn cái đâm ra lãng xẹt. Chàng dò xét:

- Em à, người ta bảo phụ nữ làm thơ thường lãng mạn lắm phải không?

- Phụ nữ hay đàn ông gì cũng vậy, lãng mạn là tùy bản tính chứ đâu phải tại vì họ làm thơ.

- Thế à.

- Dạ, theo em nghĩ thì những người lãng mạn chưa chắc đã biết làm thơ, cũng như những người làm thơ không nhất thiết phải lãng mạn.

- Em nói thế nghĩa là sao?

- Lúc mới tập tành làm thơ, dĩ nhiên người ta cần biết mơ mộng để thêu dệt cho vần thơ thêm phần diễm lệ. Nhưng sau khi đã quen với thế giới thơ ca, thì người thi sĩ cần có cái nhìn chính chắn và phân rõ ràng đâu là thế giới trong thơ, và đâu là thế giới thực tế ngoài đời.

- Anh không hiểu gì hết.

- Này nhé, thơ chỉ là thơ mà tác giả cố tình trau chuốt thêu dệt bằng những lẽ lời hoa mỹ, quan trọng là tạo vần vẻ nhịp nhàng. Còn nội dung đôi khi chỉ là một sự rung cảm nhất thời, chứ không phản ảnh được con người của tác giả.

- Em nói vậy có nghĩa là một người thi sĩ có thể rất chung thủy trong những vần thơ của mình, nhưng lại rất bạc bẽo ở thực tế ngoài đời?

- Có thể lắm chứ, vì theo em nghĩ thì trong thơ cái gì cũng đẹp, nhưng thực tế đâu có như vậy. Người ta có thể dệt thơ để nói lên niềm mơ ước của riêng mình, mơ ước một tình yêu hạnh phúc, một xã hội công bằng bác ái, một thế giới an bình không thù hận. Vì thế nên thơ chỉ diễn đạt được những nỗi miềm, những khao khát của tác giả, chứ không nói lên được con người và bản tính của tác giả ra sao.

- Trước đến giờ anh vẫn hay nghe người ta nói: ”người làm sao chiêm bao làm vậy”, nên anh cứ ngỡ là tác phẩm phải phản ảnh được con người của tác giả ra sao chứ.

- Chưa chắc, vì chiêm bao là mơ chứ không phải là mơ ước. Thí dụ như một người hay dệt những vần thơ hạnh phúc, chắc gì họ đã có hoặc đang sống trong hạnh phúc, mà ngược lại có lẽ cuộc đời của họ rất gian truân và lắm đoạn trường, nên họ khao khát được nâng niu trong tay một chút niềm hạnh phúc, để rồi đem những niềm ao ước đó dệt thành thơ. Nhưng cũng có những người sống trong hạnh phúc thật, và dùng thơ để chia sẻ hạnh phúc đó với mọi người. Nói tới nói lui thì em cũng chỉ muốn nói rằng: đọc thơ rồi đoán con người của tác giả thì không bao giờ chính xác.

- Rắc rối nhỉ.

- Ừa thì rắc rối chứ ai nói đơn giản bao giờ. Cũng giống như, ai cũng có thể đọc thơ, nhưng không phải ai cũng hiểu thơ.

- Sao lại đọc mà không hiểu?

- Đọc thơ thì ai biết chữ cũng đọc được, nhưng muốn hiểu thơ thì phải có hồn thơ, vì thơ là cô đọng. Thơ không diễn đạt được hết tất cả những tình tiết trong câu chuyện như văn, nên người đọc phải dùng hồn thơ để cảm nhận được cái hay và nét độc đáo của mỗi một bài thơ.

- Em càng nói càng phức tạp, nhưng nói cho cùng thì theo em làm thơ không nhất thiết phải làm người lãng mạn sao?

- Vâng, em nghĩ thế.

- Vậy là một người thi sĩ có thể đòi sống đòi chết vì tình yêu trong thơ, nhưng bên ngoài thì vẫn sống khơi khơi mặc cho thói đời gian dối.

- Thì thế, nên nếu cô nào mà làm thơ tỏ tình với anh thì anh đừng có tin nha, vì tin là chết đó, em không chôn đâu.

Chàng cười hô hố:

- Vậy là anh an tâm, không sợ em lãng mạn, đòi sống đòi chết cho tình yêu.

Tôi cười ruồi:

- Anh yên tâm. Có nhiều người cho là chết cho tình yêu là lãng mạn, nhưng em không nghĩ như vậy. Con người sinh ra có một đời để sống, vài lần để yêu, nhưng chỉ một lần để chết. Cái chết có khi nhẹ như lông hồng, có lúc nặng tợ Thái Sơn, nhưng chết vì thất tình, vì yêu mới thật sự là lảng xẹt.

Chàng đắc ý, cười to …



Và cũng đôi lần chàng tưởng mình là cái rún của vũ trụ này, nên thường hay lý sự để trốn phụ vợ việc nhà. Chàng cho đó là việc của đàn bà, những việc mà không làm phát triển một xã hội văn minh, nên chàng chúa ghét khi phụ nữ đòi quyền bình đẳng. Có lần tôi đã nói:

- Anh ơi, rửa dùm em mấy cái chén nha anh.

- Trời, chuyện nhỏ như rửa chén mà em cũng nhờ anh sao?

- Không nhờ anh rửa chén chứ nhờ anh làm gì bây giờ. Chuyện nhỏ như thế mà có bao giờ anh làm đâu.

- Ờ thì anh là đàn ông mà. Đàn ông chuyên lo việc lớn, chứ ai lại đi rửa chén bao giờ.

- Anh nói thế chứ em thấy mấy ông anh rể của em rửa chén hoài mà, có sao đâu.

- Ừ thì tại mấy bà chị của em đòi bình đẳng. Ủa, mà hôm nay em cũng đứng lên đòi quyền bình đẳng nữa hay sao vậy cà ?

- Nếu nói nhờ chồng rửa chén là đòi bình đẳng thì em không cần đòi bình đẳng gì hết, vì em nghĩ: chồng giúp vợ là chuyện bình thường chứ không phải bình đẳng. Còn nếu bảo đòi, thì em chỉ cần đòi sự công bình chứ không đòi bình đẳng.

- Em nói thế nghĩa là sao?

- Anh nghĩ xem: mỗi ngày đi làm về, em phải ghé đón con, rồi tắm rửa cho chúng, rồi cho chúng ăn sơ chút gì cho đỡ đói. Sau đó phải chạy vào bếp nấu cơm, rồi dọn dẹp… trong khi chồng chỉ ngồi đọc báo, coi ti vi hoặc internett. Thấy vợ lăng xăng đủ thứ việc mà không giúp đỡ, nhờ một tí thì lại bảo là đòi bình đẳng bình quyền.

- Ơ hay, hôm nay em lý lẽ nhỉ.

- Tại em ghét mấy ông cứ hở một tí là nói mấy bà đòi bình đẳng. Theo em thì giúp vợ rửa chén hay lau nhà là việc bình thường chứ không phải bình đẳng, không những bình thường mà còn là một nhiệm vụ cao cả đấy cơ. Anh nghĩ xem, thời xưa ông bà mình thường nói: ” đồng vợ đồng chồng tát bể Đông cũng cạn”. Thời nay chẳng thấy tát bể Đông bể Tây gì cả, chỉ nhờ rửa có tí chén mà cũng lần lữa, phàn nàn.

- Đúng rồi, thì tát bể Đông là chuyện lớn, còn rửa chén là chuyện nhỏ ai cũng làm được, cần gì anh phải nhúng tay.

- Thế chuyện cần anh nhúng tay là chuyện lớn gì, ông chồng nói đi, em nghe.

- Ờ thì…

Suy nghĩ một lát, chàng nói:

- Thí dụ như… sửa xe…

- Em thấy anh đâu có sửa gì đâu. Xe mà dở chứng thì anh chỉ nhìn một tí rồi đưa vào tiệm cho người ta sửa không à.

- Ờ thì…anh sơn nhà.

- Sơn nhà thì em cũng sơn cơ mà, đâu phải riêng anh.

- Thì tại em thích sơn thôi chứ anh biết đó là chuyện của anh, nên anh đâu có nhờ em.

- Em biết anh không nhờ em, nhưng khi thấy anh làm mệt thì em tình nguyện giúp một tay thôi. Ai thương chồng thì cũng đều làm như em cả, chẳng cần đắn đo chuyện bình đẳng hay bình thường.

Chàng im lặng... suy tư…


Cũng vì cái giọng điệu lý sự của chàng nên tôi hay chọc và hỏi toàn những chuyện không ra đâu vào đâu:

- Anh à, trên đời này có đàn ông lý tưởng không ?

- Dĩ nhiên là có rồi, em hỏi làm gì những câu thừa thãi ấy. Đàn ông lý tưởng đứng ngay trước mặt em nè, hổng thấy hay sao mà còn hỏi.

- Đâu, lý tưởng chỗ nào đâu, anh thí dụ coi nào.

- Cần gì thí dụ xa xôi. Đây nè, anh đang làm cho em ly bơ sữa đường nè, hổng phải anh là một người đàn ông, một người chồng lý tưởng lắm hay sao ?

Nhìn ly bơ đầy sắp tràn ra khỏi miệng ly, tôi ngạc nhiên:

- Trời đất, anh làm bơ nhiều cỡ này thì chỗ dâu mà bỏ sữa và đá vào nữa. Bình thường em chỉ làm nửa quả bơ thôi. Quả bơ to gần nửa ký, anh nhét hết vào cái ly đó làm sao còn chỗ cho những thứ khác.

- Thì tại vì em keo như kẹo kéo, nên chỉ ăn mỗi lần nửa quả, anh rộng rãi nên ăn một lần cho đáng ăn mà.

- Thôi đi ông chồng à, cái này gọi là lý sự á.

- Gì mà lý sự. Em nghĩ coi không phải sao. Nếu làm nửa quả thì còn nửa quả kia phải gói cho kỹ, cất cho cẩn thận, vì nó rất dễ bị đen. Nếu bị đen rồi thì ăn sẽ không còn ngon nữa, rồi mất công phải đem đi vứt. Vậy chi bằng mỗi lần ăn luôn cả một trái, khỏi cần nghĩ tới chuyện bảo quản làm chi cho mệt.

- Ông chồng tôi ơi, đây không những lý tưởng mà còn là lý luận nữa đấy nhé. Nghe em nói nè. Mỗi khi ăn bơ sữa thì em chỉ làm cho em một nửa quả thôi, còn một nửa kia em làm cho anh. Có nghiã là một trái chia làm đôi, không cần cất giữ hay bảo quản gì hết. Chứ còn anh làm hết một quả cho riêng mình em như thế này thì còn đâu chỗ mà bỏ sữa và đường, rồi còn đá nữa, mà phải bỏ nhiều đá vô ăn mới ngon cơ.

- Vậy thì em đổ nó ra cái tô, rồi bỏ sữa và đá vô cho rộng rãi.

- Ái cha, ông chồng tôi lại lý lắc nữa rồi. Bộ anh tính nuôi em như nuôi con heo hay sao mà cho ăn bơ sữa bằng tô.

- Thì ai bảo em không lo ăn mà cứ lo cằn nhằn cái … ly. Đáng lẽ em phải mừng và cảm thấy hạnh phúc vì em có một ông chồng rất ư quan tâm săn sóc cho em, còn ăn bằng ly hay bằng tô gì cũng đều là chuyện không đáng kể đó mà.

Ông chồng tôi thì lúc nào cũng có rất nhiều lý do mà tôi không bao giờ nói lại, nhưng cái lý do có lý nhất vẫn là: những gì anh ấy làm cho tôi đều làm vì tình thương yêu. Tôi không nói gì thêm nữa, lẳng lặng ăn hết ly bơ, không bỏ xót một tí nào, mặc dù tôi biết rằng: nhất định đêm nay mình sẽ khó ngủ.

thihạnh
Song Anh
#57 Posted : Sunday, August 19, 2007 12:11:46 AM(UTC)
Song Anh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,004
Points: 18

quote:
Gởi bởi thihanh
Nếu làm nửa quả thì còn nửa quả kia phải gói cho kỹ, cất cho cẩn thận, vì nó rất dễ bị đen. Nếu bị đen rồi thì ăn sẽ không còn ngon nữa, rồi mất công phải đem đi vứt.



Thi Hạnh,
Mẹo vặt của bếp tây hay làm vầy nè:
Muốn cho nửa quả bơ còn lại không bị thâm đen...thì giữ hột lại trên nửa quả mà mình muốn cất lại



Trong DVD 88 , trung Tâm Thúy Nga đang có ý tuyển chọn Ca sĩ và MC đó...
Đã gởi phiếu dự thi chưa nè SmileWink

Vui nha...
beerchug
thihanh
#58 Posted : Monday, August 20, 2007 4:28:58 PM(UTC)
thihanh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 735
Points: 21

Was thanked: 2 time(s) in 2 post(s)
Cám ơn chị SA mách kế hay Approve

Mà sao ... lâu rồi không thấy mình được ăn bơ nữa ... lạ nhỉ !!! Eight Ball
Dã Quỳ
#59 Posted : Monday, August 20, 2007 11:54:17 PM(UTC)
Dã Quỳ

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 66
Points: 0

quote:
Gởi bởi thihanh

Cám ơn chị SA mách kế hay Approve

Mà sao ... lâu rồi không thấy mình được ăn bơ nữa ... lạ nhỉ !!! Eight Ball




Bơ hết mùa dzồi Tongue
thihanh
#60 Posted : Sunday, August 26, 2007 11:55:20 PM(UTC)
thihanh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 735
Points: 21

Was thanked: 2 time(s) in 2 post(s)
Tóc


Chỉ chừng một năm, mà tóc tôi đã dài đến gấp đôi. Mùa hè năm trước, khi không chịu nổi cái nóng oi bức của Sài Gòn Nhỏ, tôi đã không ngại ngần ”xuống tóc” đến ngang vai. Thế mà hè năm nay, tóc tôi đã dài đến ngang lưng. Tôi vẫn nghe đâu đây lời mắng yêu của Má tôi khi còn con gái:

- Nuôi bay chỉ uổng cơm. Ăn bao nhiêu cũng chỉ hòng nuôi tóc.

Mà thật thế, thuở ấy, tôi ăn rất nhiều, nhưng lúc nào cũng ốm tong ốm teo đến không ai hiểu nổi. Cộng thêm cái nước da bánh mật của tôi, nên trông tôi cứ như con cò đói. Đối với đa số người Việt Nam, thì nét đẹp của người con gái thường được gắn liền với những cụm từ như: trắng trẻo, tròn trịa, mủm mỉm. Tôi thì không được điểm nào trong những điểm đó, nên Má sợ tôi ế chồng thì cũng là điều hiển nhiên, dễ hiểu.

Nhà tôi có bốn chị em gái. Ba cô đầu thì trắng như bánh bèo, chỉ có tôi, út ít mà lại đen như bánh mật. Đã vậy mà còn ưa hong nắng nên nhìn tôi cứ như người ngoại tộc. Sau khi vượt biên, đến định cư ở một nơi xa lạ, không còn mẹ bên mình, tôi mới thấm thía cái đau của một đứa bé không có Mẹ để chở che. Bạn bè cười tôi, chọc tôi, ngay chính người anh kế cũng có lần tinh nghịch bảo tôi là ”con nuôi”. Tôi tức tưởi, viết thư về hỏi Má cho rành rẽ. Chừng lớn hơn một tí, hiểu đời hơn một tí, nhớ đến những ngày của tuổi thơ, tôi lại mỉm cười về sự ngây ngô của mình.

Không được nước da, nhưng được mái tóc, đen, nhiều và dầy. Con bạn ghen tỵ với tôi vì tóc nó không đủ để chải, mà còn hay rụng, dùng bao nhiêu loại xà bông mà vẫn không khá hơn. Thuở ấy, tôi không quan trọng, và thậm chí còn ghét ư ghét để mái tóc này, vì nó nặng ơi là nặng, cắt cho nhẹ bớt mà nó cứ mau dài. Nản! Tôi gạt nó qua một bên. Kệ!

Người tây phương chuộng da ngâm hơn da trắng. Mỗi khi hè đến, nắng lên, họ lại ồ ạt rủ nhau đi phơi nắng cho đen. Nước da ”bánh Ít” của tôi tự nhiên lên giá, làm cớ cho lũ bạn mũi lõ mắt xanh trong lớp ngưỡng mộ ít nhiều. Nắng xuyên qua những bực thang của sân trường trung học, nơi tôi ngồi xõa tóc trong những giờ ra chơi. Một hôm, cô giáo lớp bên đi ngang trông thấy, bà vuốt nhẹ lên nó và hỏi:

- Em xài loại xà bông nào mà tóc mướt thế?

Tôi thật thà:

- Em không biết cô ạ. Nhà em có loại gì thì em xài loại đó.

Cô nhìn tôi, nhỏ nhẹ:

- Em có mái tóc rất đẹp, đừng cắt ngắn nhé, uổng lắm.

Tôi cúi đầu, cám ơn khe khẽ, để rồi từ ấy, tôi chăm chuốt nó hơn.

Ông anh họ ghé nhà tôi chơi, khi bàn tán về bốn cô em họ thì anh đã quả quyết rằng:

- Trong nhà có lẽ cô Cả đẹp nhất. Cô Út tuy không đẹp, nhưng được cái lại có duyên nhất nhà. Big Smile Big Smile

thihạnh
Users browsing this topic
Guest
4 Pages<1234>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.