Rank: Advanced Member
Groups: Registered, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 735 Points: 21
Was thanked: 2 time(s) in 2 post(s)
|
Tuy chị Quỳnh Dao "cấm" viết về chị, nhưng tôi không thể nào không thuật lại những gì chị đã làm cho chúng tôi. (Không biết chị ấy có đọc được những dòng này không nhỉ). _______________ Đỗ Quỳnh Dao
Nhắc về những kỷ niệm tại Paris, thì tôi không thể nào không nhắc đến chị chủ nhà Đỗ Quỳnh Dao. Buổi đầu tiên, khi chúng tôi vừa tới cổng nhà, chị ngóc đầu ra cửa sổ, trả lời câu hỏi ngỗ nghịch của tôi:
- Nhà này không có chó, và chủ nhà rất chịu chơi.
Tôi có cảm tình với chị ngay, vì đó là hai điều tôi kỵ nhất, thông qua hai điều đó thì mọi chuyện khác với tôi đều như trở bàn tay.
Dáng chị nhỏ nhắn, và tôi tin rằng hồi trẻ chị rất xinh. Vừa vào đến bếp chị đã hỏi ngay để rõ ràng tiếng xưng hô:
- Đâu đâu, đứa nào là em đứa nào là cháu?
Bốn chị em tôi khúm núm như thuở xếp hàng đi lãnh lương thực của Cao ủy Liên Hợp Quốc. Chị Ba nhanh nhẩu:
- Thôi gọi chị hết cho rồi.
Tôi cũng chen vô:
- Gọi chị cho trẻ chị nhé.
Như Mộng húc cùi chỏ tôi:
- Gọi chị có kỳ không? Chị ấy chỉ nhỏ hơn mẹ mình một tí.
Tôi thành thật:
- Nếu chị ấy cho phép thì không sao.
Viết tới đây thì tôi lại nhớ câu chuyện thuở ấy, tôi cũng kêu một người lớn bằng chị, và sau này biết được họ không hài lòng và bảo tôi hỗn, dám gọi chị trong khi họ đáng hàng cô chú. Tôi im lặng, không biện hộ, vì tôi thiết nghĩ: nếu đã xem là hạng cháu chắt thì không nên chấp nhứt, còn như nếu không hài lòng với tiếng gọi chị của tôi thì hãy chỉnh sửa tôi từ đầu. Đối với tôi, thứ hạng hay tiếng xưng hô chỉ quan trọng nếu trong ấy có gói ghém chút tình thương mến nhau. Không tôn trọng nhau mà tôn lên hàng ông, hàng bác thì cũng thế. Có lẽ tôi bị ảnh hưởng tây phương chăng?... hay chỉ lai ”người miền nam”, thật thà, không khách sáo.
Chị Quỳnh Dao chỉ chúng tôi từng ngõ ngách trong căn nhà của chị. Leo lên hai cái cầu thang là tới ”gác trọ” của chúng tôi. Leo xuống ba cái cầu thang là tới phòng tắm. Hình như chị muốn chúng tôi phải gọn gàng thon thả để mặc áo dài, nên chị cho chúng tôi chạy ”học xì bơ” mỗi lần đi tắm. Có lần nàng Mộng nhà ta thắc mắc:
- Hình như mấy ngày nay không thấy nhỏ Hạnh tắm.
Nàng ơi là nàng, Hạnh nhà ta những khi ăn chay nằm đất thì chuyện tắm rửa chỉ là thứ phụ. hehehe. Tôi lấy tấm nệm đặt xuống đất, nói với chị Ốc Hương:
- Em nằm dưới đất, nhường cái giường lớn cho chị đó.
Ốc Hương ngạc nhiên:
- Giường lớn thế mà một mình chị nằm à?
Tôi nheo mắt:
- Không, để ngày mai nằm chung với Miên Thụy, tha hồ mà ôm.
Chị Quỳnh Dao chuẩn bị mền gối cho chúng tôi đầy đủ, cả những thức ăn sáng cũng mua sẵn để dành, chị dặn:
- Mai dậy sớm cứ tự nhiên ăn trước rồi đi đâu thì đi, đừng chờ chị.
Buổi sáng. Màu nắng chưa lên ngôi nên khí trời Paris vẫn lành lạnh. Tôi mặc chiếc áo ngắn tay, chị Quỳnh Dao cẩn thận dặn dò:
- Chút đi chơi, nhớ đem theo áo ấm.
Rồi chị kéo áo lên, chỉ cho chúng tôi bao nhiêu lớp áo chị mặc trong người, tôi chóng mặt:
- Bên em mùa đông, dưới 20 độ âm cũng chưa mặc nhiều như chị.
Chị cười:
- Ừ, chị sợ bịnh.
Đêm cuối cùng của chị Ốc Hương, chị Quỳnh Dao đã nói chuyện thật nhiều. Chúng tôi huyên thuyên về chuyện văn chương thi phú, cũng như so sánh giữa hai xã hội Pháp – Na Uy. Chị đã rất nhiệt tình với chúng tôi. Tương lai, nếu Ốc Hương trở thành một nhà văn ”tai tiếng” (từ ngữ của Ốc Hương để chỉ những người nổi tiếng), thì một trong những người Ốc Hương cần nhớ ơn đó không ai khác hơn là chị Đỗ Quỳnh Dao.
Nếu vô tình quên đi bao ngày tháng, thì tôi cũng không bao giờ quên được ngày cuối cùng ở Paris. Chị đã dắt tôi đi shooping, và kiên nhẫn:
- Nếu em chưa coi hết thì cứ việc coi tiếp nhé, về trễ tí cũng không sao.
Thường thì chị nghiêm trang, nhiều suy tư, nhưng khi đùa thì cũng cười ra nước mắt. Có lẽ hồi trẻ chị cũng phá phách không khác gì chúng tôi bây giờ. Đêm cuối cùng, trước khi anh chị sang chơi nhà bạn, chị hỏi tôi:
- Ở nhà một mình có sợ ma không.
Tôi nói cho chị yên lòng:
- Ma sợ em chứ em sợ gì ma.
Khi biết tôi đổi ý, không ở nhà một mình vì sợ buồn hơn sợ ma, chị đã giao cho tôi chìa khóa và dặn:
- Khi nào về thì cứ tự mở cửa vào nhà, đừng chờ chị.
Nghĩ tới ngày rời khỏi Paris, tôi sẽ nhớ căn nhà gọn gàng khang trang của chị, một nơi yên tĩnh, sạch đẹp, lại rất tiện xe vào lòng phố, nơi đã có những tiếng cười đùa nghịch phá của chúng tôi, tôi hỏi anh Hùng, chồng chị:
- Nhà này giá bao nhiêu vậy anh?
Anh nhìn tôi, nheo mắt:
- Thế nào, tính mua à? Đắt lắm đấy.
Rồi anh tiếp:
- Nhưng không mua được đâu, để lo lũ nhỏ hết rồi. Muốn được một phần thì phải làm con anh chị.
Tôi tiếc hùi hụi. Giá như có tiền và mua được, tôi sẽ mua lại để mỗi lần hè sang, rủ Ốc Hương, Như Mộng, Miên Thụy, và còn nhiều nhiều nữa cùng về ấy ngắm trăng, riêng Miên Thụy thì chỉ cần cho nghe ”mưa đêm” là đủ.
Ừ nhỉ, giá như tôi có tiền, giá như tôi mua được nhà, và giá như… được làm con anh chị. (để được hưởng gia tài) thihạnh (để kỷ niệm Paris 2k7)
|