Rank: Advanced Member
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 9,291 Points: 11,028
Thanks: 758 times Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
|
Hà Nội Mùa Này Lắm Những Tin Xui Trần Khải Thanh Thủy Liên tiếp từ ngày 12,13,14 cho đến hôm nay (17-7-2008) đảng Cộng Sản Việt Nam lại tỏ rõ sức mạnh và sự... 'vĩ đại' của mình đối với dân với nước, đầu tiên là khối dân chủ bị chặn chốt, bị hành hung, bị "mời" lên đồn làm việc, từ ông Vũ Cao Quận, Phạm Thanh Nghiên, Nguyễn Xuân Nghĩa (Hải Phòng) Phạm Văn Trội, Vũ Hùng, Nguyễn Thượng Long (Hà Tây), Nguyễn Phương Anh, Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Vũ Bình (Hà Nội) Nguyễn Kim Nhàn (Bắc Giang), Nguyễn Bá Đăng (Hải Dương), Mục sư Nguyễn Công Chính (Pleiku) v.v... cuối cùng là tôi. Hành đủ kiểu, hạ đủ trò, nào dằn mặt, đánh nát mặt trước cửa, ngoài đường (Nguyễn Công Chính, Vũ Hùng) nào cố tình va chạm xe máy gây tai nạn (Phạm Thanh Nghiên và người nhà). Nào hù dọa gọi lên gọi xuống đấu khẩu, vu cáo khiến người bệnh, người già như chú Vũ Cao Quận phát bực, phát ốm, phát mệt, vẫn không tha. Nào bắt, nhốt người vô cớ suốt 48 tiếng đồng hồ không thả như trường hợp Nguyễn Bá Đăng (Hải Dương). Nào giam lỏng tại quê khi về thăm mẹ ốm cả tuần liền như trường hợp anh Vi Đức Hồi ở Lạng Sơn v.v... Có thể nói từ biên giới phía Bắc đến đồng bằng Bắc Bộ, hễ ở đâu có tiếng nói trung thực, phản đối những hoạt động phản dân hại nước của đảng, là ở đó có chốt canh, có chó gác 24/24 giờ, theo đúng lời nhận định của cố Tổng Bí Thư Lê Duẩn - quan thầy của chúng: Lũ chó săn trung thành của thời đại. Suốt những ngày đầu của Hội Nghị Trung Ương 7, tôi vẫn có cơ hội ra phố xá, lúc vào tận đội 5 xã Tiền Phong Thường Tín (Hà Tây) trong vai người thu mua giẻ vụn để đến nhà anh Dỗ Duy Thông. Lúc cùng người bạn xuống Ba La Bông Đỏ (Hà Tây) trong vai một cặp tình nhân đi lượn phố để gặp nhà thơ Trần Đức Thạch, rồi ra khu vực lăng, ngắm "mả to" nhất nước, nhất mọi thời (Từ phong kiến mục ruỗng, đến đế quốc thực dân độc ác, suy đồi). Rồi đến phố Nguyễn Cảnh Chân (nơi quan chức lãnh đạo Việt Nam nhất loạt trở thành... nghị gật), cũng là xem không khí phố phường, cảnh tượng bà con dân oan đón chào đại biểu ra sao? Người dân thủ đô biểu thị thái độ như thế nào, hay là măckeno hết? Chỉ vừa kịp ngồi bên cạnh nhóm bà con Thái Bình mấy phút, hai chú chó nghiệp vụ của huyện Quỳnh Phụ, Thái Bình (những kẻ đã cam tâm tình nguyện làm theo lời đảng tặc, bám theo bà con từ những bước chân đầu tiên ra khỏi làng) đã băng mình, quẫy đuôi, nhảy vọt qua đường để sang Đền Quan Thánh - nơi chúng tôi ngồi, theo mật báo của những tên còn lại. Một người dân oan từ đâu bấm vào số máy của tôi, hét lên: - Đứng dậy ngay, hai chó đang đến. Sống với lũ chó dại bao nhiêu năm, tôi thừa kinh nghiệm để đối phó. Nếu châm ngôn nước ngoài bảo: "Đối với hổ phải tránh xa 3 bước, đối với thằng say rượu tránh 7 bước"... thì với lũ chó săn cộng sản phải tránh xa... trăm bước, vì sự ác độc của chúng nó lên tận đỉnh điểm. Không thời nào, từ Đinh, Lý, Trần, Lê, và không thể chế nào trên thế giới có được. Hầu như tất cả mọi chi tiết, bộ phận trên người chúng đều bị nhiễm tư tưởng chó lòa của đảng mà Tổng Bí Thư Lê Duẩn đã kỳ công huấn luyện. Từ đầu óc, tim gan, răng đuôi, sắc phục... tất tật đều chó hết.. Tất cả giấu trong hình hài người... theo đúng lời ông cha đã dạy (đặc biệt trùng khít với xã hội cộng sản Việt Nam hiện nay): -"Làm người là khó, làm chó thì dễ". Nghĩ vậy, tôi đành đứng dậy, một người xe ôm vòng ngay xe bên cạnh, nói như ra lệnh: - Nào lên đây! Tôi ngoan ngoãn trèo lên, chiếc xe lập tức mất hút trong dòng người đông đúc. Lạng lách một hồi rồi dừng lại ở một gốc cây ven hồ. Tôi bảo: - Nhờ anh quay lại đón các bác ấy lại đây, tôi đang bàn dở công chuyện. Người "cầm lái vĩ đại", giãy nảy như đỉa phải vôi: - Thôi thôi, bây giờ mấy thằng công an sang đến nơi rồi, đang hạch sách đám ông già bà cả đấy. Tôi quay lại là chúng hốt liền, chị có mấy cái mạng mà ngồi tù thay tôi? Tôi ngán ngẩm đáp: - Thế thì tôi đành ngồi chờ vậy, thực tình tôi không đành lòng bỏ bà con trong lúc này. Anh ta ngần ngừ: - Được rồi, chị đeo khẩu trang, kính đen vào, ngồi lên đi. Tôi hứa chỉ đèo chị đi vòng quanh khu vực vườn hoa để chị tập trung quan sát thôi đấy nhé, không dừng lại bất cứ ở đâu hoặc gặp bất kỳ ai tại khu vực "hot" ấy cả, tù như bỡn. Vui chuyện tôi hỏi: - Công an hôm nay sao đông thế, tôi nhìn thấy cả chục thằng mặc sắc phục. Anh ta xì một tiếng: - Cả chìm cả nổi ít nhất cũng 40 thằng chị ơi, ngồi nhẵn mặt 10 năm trời ở đây tôi còn lạ gì chúng nó. Xe lưu thông đến đoạn đường Thanh Niên, nơi thiên nhiên ưu đãi nhất Hà Nội với hồ Dâm Đàm xanh biên biếc, đường Cổ Ngư một thời lượn vòng đẹp như tranh vẽ. Bao nhiêu đền, đài chùa chiền tồn tại tại từ cả gần một thế kỷ nay... Bỗng tiếng còi ủ chói lên gay gắt, xé tan bầu không khí yên tĩnh của đền đài chùa chiền, theo sau là cả một dãy dài các xe du lịch, xe 4 chỗ, 16 chỗ... chở quan khách đến địa điểm tập kết: số 4 Nguyễn Cảnh Chân... Ngoài số công an chìm nổi khống chế bà con, sẵn sàng bốc hót bà con khỏi vườn hoa khi có lệnh, là hàng trăm công an sắc phục màu xanh, an ninh màu đậm và cảnh sát giao thông màu vàng rải kín con đường từ Cổ Ngư, Hùng Vương, Lăng "bác" v.v... Tất cả trang bị tận răng, từ dùi cui điện, dùi cui gỗ, còng số 8, súng lục ngang hông... để bảo vệ an toàn tuyệt đối cho các nghị, mà sự gật không chỉ ở tầm cỡ quốc gia, còn lên tới cả quốc tế (!) Bên trong khu vực vườn hoa, một nhóm bà con khoảng 40, 50 người từ các tỉnh Tiền Giang, Bắc Giang, Vĩnh Phúc, Thái Bình, Hải Phòng ngồi rải rác hoặc túm 5 tụm ba bên nhau, luôn trong tầm ngắm của công an, những kẻ sẵn sàng... vì ghế quên dân, vì thân phục vụ... Cho dù trọng tâm của hội nghị lần 7 đặt ra là vấn đề tam nông: Nông thôn, Nông nghiệp, Nông dân thì tất cả vẫn nguyên như cũ, người gật cứ gật, người đói cứ đói. Như những lời tôi vô tình nghe được trong nhóm bà con đổ bộ từ Bắc Giang, Thái Bình, Hải Dương về: - Dào ôi, các ông ấy họp chỉ tổ tốn tiền dân, tiền lướt, toàn ăn sung mặc sướng, cao lương mỹ vị, trong khí cánh lông nghiệp thực thụ như chúng tôi thì chẳng có lỗi lông sản phụ mà ăn, đói rã họng ra... họp đ. gì mà họp lắm thế. Nghe chuyện, một người dân Tiền Giang gạt đi : - Các ổng họp thì cứ họp, sao kêu mấy thằng chả đàn áp dân mình, dân khổ thấu trời rồi, không để dân la to nỗi khổ của mình sao? Thiệt bậy. Ngán ngẩm tôi gấp gáp ra về, sau khi đã kín đáo gặp gỡ hết lượt các đại diện bà con của một số tỉnh. ... Đã tưởng yên thân, toàn tâm toàn ý vào việc chữa bệnh, viết bài, bí mật gặp gỡ với bà con, đùng một cái sáng 15/7, chồng tôi vừa mở cửa đưa con đi học đã xanh xám mặt mày vì gặp tên Nguyễn Xuân Hoàng, công an phường Đức Giang, theo sau là một bọn lâu la, từ tên Quý dân phòng, đến những tên slockhome cấp quận, sở bộ... lập chốt canh ngay trước nhà, cái xe máy chắn ngang giữa lối đi trong lòng ngõ hẹp chưa đầy 80cm. Ngay sau đó, chừng như không tin tôi đang còn ở trong nhà, chúng sai một tên mặt người dạ thú vào nghênh ngáo, ngó nghiêng hết mọi ngõ ngách xó xỉnh của tầng một, rồi bấm chuông inh ỏi. Đang ở trên tầng 2 tôi phải ngó đầu xuống hỏi, giọng gay gắt: - Cần gì thế? Nó trâng tráo ngó lên, miệng trả lời những câu như đã sắp đặt trước: - Tôi tìm nhà anh Bình, ở đây có ai là Bình không? Biết ngay trò muôn năm cũ của lũ mũi thính, tai dài, tôi đáp: - Ở đây không có ai là Bình cả, chỉ có những kẻ bất bình thường từ đâu mò đến chắn lối người qua lại thôi. Lần sau hỏi cho kỹ rồi hãy bấm chuông, làm phiền người khác nhé. Nó ngơ ngáo đi ra, cái đầu mọc trên cổ, giống hệt đám lãnh đạo ù lì, trống rỗng, chẳng có tí chất xám nào. Nhìn đồng hồ cũng hơn 7 giờ, dạ dày sau một đêm co bóp, làm việc, cũng đang cần gia cố các vết lõm, hơn nữa thuốc tiểu đường cũng vừa hết, định kỳ khám bệnh, cắt thuốc 5 ngày một lần, mỗi lần 5 thang cũng đã đến, tôi thay quần áo xuống nhà, đội nón, túc tắc đi bộ. Vừa thấy tôi, hai con chó ngồi thu lu trong mép cửa nhà hàng xóm xông ra, tai vểnh ngược, miệng gầm gừ: - Chị vào nhà ngay, chị nên nhớ chị đang trong thời gian quản thúc. Nhận ra tên vừa bấm chuông nhà mình, biết ngay là loại chó bộ (như nhà văn Nguyễn Tuân thường gọi rượu của Bộ Công An là rượu bộ vậy) tôi vặc: - Cậu căn cứ vào đâu mà bảo tôi bị quản chế hả? Đến bố các cậu, tức lũ chó Ba Đình cũng không dám ra lệnh quản chế tôi nhớ, có cần gọi điện thoại bẩm báo không? Gọi đi, xem ai ra lệnh quản chế? Đuối lý, nó câm như miệng hến, lùi lại để cho mấy thằng dân phòng bảo vệ đứng ra chèo kéo: - Thôi chị vào nhà đi, khổ, nói với bọn em thì ăn thua gì, chúng em chỉ biết làm theo mệnh lệnh thôi. Biết rõ tất cả các nhà dân chủ đều bị lũ chó đói, chó độc, chó dại canh giữ vì sợ bóng gió có cuộc biểu tình vào ngày 16/7 do ba nhà dân chủ Hải Phòng khởi xướng, tôi không thèm chấp, chỉ bảo: - Tôi cần đi ăn sáng, cắt thuốc. Để tôi đi, nếu không, cùng lắm các cậu lắp thêm cho tôi cái đuôi định hướng là được chứ gì? Chúng nhai nhải như giẻ rách: - Chị vào nhà đi, thuốc để hôm khác cắt cũng được. Tôi đáp: - Nhưng tôi không thể thiếu thuốc được, tôi có quyền công dân của tôi, nếu các cậu chưa kê tư tưởng Hồ Chí Minh xuống đít ngồi thì phải biết ai là người phát ngôn ra câu ấy chứ: - Mọi người sinh ra ai cũng có quyền bình đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền đó, đó chính là quyền ăn, quyền ở, quyền mưu sinh hạnh phúc cho mình... Không cần biết tư tưởng chó lòa của bác kính yêu, nó cãi: - Nếu cần chị có thể nhờ chồng, con chị, không nhất thiết chị phải đi. Biết ngay giọng đểu, giọng cùn của bè lũ đói, rách vô học, ba đời củ chuối măng mai, thành tích lớn nhất khi lên làm lãnh đạo là đảo lộn mọi luân thường đạo lý, phép tắc hành xử trong xã hội. Tôi vặc: - Nhưng tôi cần phải bắt mạch, xem bệnh tình tiến triển đến đâu rồi mới cắt được, biết không? Không biết thế nào là "sổ nam tào, dao thầy thuốc" à. Dốt thế! Mấy kẻ đầu trò cứng họng, chỉ đám lâu la, hạ mình cầu cạnh: - Thôi được rồi, chị cứ vào, rồi bọn em sẽ xin ý kiến lãnh đạo. Biết lũ chó này không có một tí thuộc tính của loài người biết năng động suy nghĩ, cân nhắc, chỉ cắm đầu, cúi cổ nghe lệnh truyền, tôi hạ giọng: - Dù thế nào tôi cũng cho phép các cậu được theo đuôi tôi như mọi khi, được chưa? Sống giữa xã hội cộng sản nguyên thủy: Người người mọc đuôi, nhà nhà mọc đuôi định hướng xã hội chủ nghĩa, tôi cũng như các nhà dân chủ - từ viện sĩ Nguyễn Thanh Giang, anh Đỗ Nam Hải, luật sư Bùi Kim Thành, ai mà chẳng được đảng hân hạnh gán đuôi vài chục lần. Không theo nổi tư tưởng nổi loạn, cấp tiến của tôi, chúng cụp mặt xuống đất, tôi đành phải nói rõ: - Thế nào các cậu để tôi đi chứ, 3 kèm 1, hay 5, hay 7, hay tất cả đây? Chúng tức khí, cùn cằn: - Chúng tôi không có xe, không có nhiệm vụ phải đưa đón chị. Tôi đáp: - Thì lấy xe nhà tôi, nào! Chúng cố cùng liều thân: - Nhà chị làm gì có xe, xe chồng chị chở con chị đi rồi thôi. Tôi bảo: - Ô hay, đấy là xe của chồng tôi còn xe của tôi chứ. Nó thở lại cái giọng "ngu kỳ diệu" đúng đặc tính muôn đời của đảng Cộng Sản Việt Nam: - Nhà chị làm gì mà lắm xe thế, thời buổi đắt đỏ này mỗi nhà chỉ có một xe máy thôi chứ. Tôi hất hàm: - Sao thế kỷ 21 này rồi mà mỗi nhà chỉ có một xe máy thôi à? Nhà nào chả có hai xe của vợ và của chồng? Hay bị đảng bóc lột hết rồi, nên các cậu không có nổi tiền để mua xe máy thứ hai? Nó đuối lý, cãi cùn: - Chỉ có tiền vơ ở nước ngoài, nhặt nhạnh từ các tổ chức lưu vong mới đủ tiền mua xăng xe thôi, còn cán bộ công nhân viên nhà nước thì có được một cái là quý lắm rồi. Quả là bọn ngu trung, giá là một xe ô tô, hay máy bay còn có lý. Còn xe máy, 5-7, hay 10 triệu VND, cả đời một lòng theo đảng cũng không có nổi cái thứ hai ư? Trong khi lũ lãnh đạo đầu to, lũ chó Ba Đình ngồi xe hơi đắt tiền chưa đủ, còn làm hẳn sân bay lên thẳng để du ngoạn, cho sướng kia, mặc dân "bắc cạn" (nói lái) mà xơi? Không bán được chỉ còn nước chết đói, chết khát. Biết có cố cùng liều thân với bọn óc chó, răng nhọn này chỉ tổ dại mặt. Khi ra nước ngoài gặp Việt kiều thì từ thầy lẫn tớ đều sợ đến vãi linh hồn ra, chỉ thiếu nước đi bằng 4 chân, đi đâu cũng trốn chui trốn lủi, đi bằng cửa hậu, cửa ngách chứ có dám đường hoàng, đối diện đâu? Chỉ về xứ sở mù lòa, điêu trác, dối trá, cái ác lên cầm đầu, trừng phạt cái thiện là vênh vác, hống hách theo đạo lý thời cộng sản: "Càng vô văn hóa càng là kẻ mạnh, càng có văn hóa càng trở thành kẻ yếu"... Chán ngán tôi quay vào, tìm cách liên lạc với bà con ngoài vườn hoa Mai Xuân Thưởng, nơi liên tục là điểm nóng, ngòi nổ, chất kích hoạt trong những ngày đảng gật, quốc hội... bù nhìn, xem hôm nay có khác hôm qua không? Ngay lập tức nhận được cấp báo của bà con dội tới: - Chị Thủy ơi, tôi vừa ngủ dạy, chưa kịp ăn sáng, vừa lò dò ra khỏi hố xí thì đã bị 10 thằng công an chặn ngay trước mặt, lôi tôi xềnh xệch lên xe về Quỳnh Phụ Thái Bình rồi. Bị bắt với tôi còn hai người nữa cũng là người của huyện Quỳnh Phụ, đó là ông Nguyễn Bá Hóa, 74 tuổi, anh Trần văn Thẩm (54 tuổi)... chúng tôi cùng trong đội chống tham nhũng của Thái Bình đấy chị ạ... Bản thân tôi chống cự ghê lắm, kiên quyết không về, nhưng chúng nó đông và ác quá chị ơi... chúng tuyên bố không đưa chúng tôi về nhà mà đưa thẳng vào công an huyện nhốt đấy chị ạ. Có gì chị thông tin giúp chúng tôi sang Hải ngoại với nhé. - Ôi chao công an đảng ta. Một ông già 77 tuổi (sinh 1932) mà phải cần tới 10 công an vây bắt ư? Sao khi bọn Tàu đánh người Việt mình ngay trên đất thủ đô thì không có mặt thằng chó nào để can thiệp, khiến anh Trung, kỹ sư phải bỏ mạng nhỉ? Sao họ lên Hà Nội chống tham nhũng theo lời kêu gọi của đảng mà lại bị nhốt vào đồn công an của huyện nhỉ? Mải nghĩ tôi chưa kịp hỏi thêm, thì đầu dây bác Bùi Gia Trạch (Xã An Vinh, huyện Quỳnh Phụ, Thái Bình) đã chủ động tắt máy: - Thôi nhé, trên ô tô ầm lắm, không nghe thấy gì đâu, để về huyện tôi sẽ gọi lại kể chị nghe. Thế là những người con của quê hương Thái Bình mà hôm qua tôi gặp, những người đã mạnh dạn tách ra khỏi hàng nghìn người dân xã Tiền Phong đang bao vây trụ sở ủy ban nhân dân xã để đòi lại 4 người bị đảng bắt vô cớ, lên Hà Nội, đồng nghĩa với việc phải mở đường máu để thoát ra khỏi cả trăm tên công an chặn gác, đã bị bắt lại. Kẻ bắt những người này không ai khác chính là bốn tên công an huyện Quỳnh Phụ, sau khi phát hiện ra họ không có mặt ở nhà đã bí mật bám theo, và suốt hai ngày theo họ nhằng nhẵng, vừa dỗ vừa dọa: - Thôi nộp đơn xong rồi thì về chứ, ở lại vườn hoa làm gì. Hoặc: - Mấy bố già rách chuyện, ở nhà không thích, lại cứ thích lên Hà Nội quậy. Lằng nhằng như đám giẻ đỏ sao vàng kéo níu dưới chân, khiến các lão nông tri điền phải chửi bố lên: - Đ.mẹ lũ công an chúng mày, đứa nào dám bảo tao quậy, ruộng đất hương hỏa nhà tao chúng mày lấy, tao đi đòi là hợp tình hợp lý, bao nhiêu năm chúng mày không trả, chúng mày còn nói láo... Đ.mẹ lũ công an chúng mày. ... Chuông điện thoại lại rung, tôi áp chặt máy lên tai, đầu dây tiếng một người lạ hoắc: - Chị Thủy ơi, chúng nó bắt hết chúng tôi lên xe chở đi rồi, hơn 100 thằng kéo 3 ô tô đến vật lộn với đám bà con chúng tôi chở về 110 Cầu giấy đây này. Chúng nó ác lắm, bắt cả trẻ con, người già phụ nữ. Chị phải làm sao lên tiếng cho chúng tôi chứ, chị cố tình bỏ mặc chúng tôi bị chúng nó đầy đọa ác độc như thế này à? Bấm máy liên lạc lại với Lê Thị Kim Thu - người của dân oan trong thời điểm hiện tại, kể từ sau ngày tôi bị bắt, tôi nghe rõ tiếng la hét, thét gào của đám đàn ông, đàn bà con trẻ, trung niên, giọng trầm, giọng cao, giọng the thé: - Đả đảo đảng cộng sản. - Đ. m lũ công an bắt người vô cớ. - Đảng cộng sản ăn thịt dân, bớ bà con. - Công an Việt Nam là một lũ cô đồ, chuyên bắt bớ hành hạ dân! Vừa kịp bắt máy, Kim Thu cho biết: - Chúng cố tình lôi bà con đi, chỉ mấy người còn loanh quanh đâu đó chưa đến kịp, mới thoát hiểm, hoặc bị chúng đưa về địa phương, còn lại, chúng dàn đều vào hai xe, mỗi xe hơn 20 người, gồm cả dân oan Tiền Giang, Vĩnh Phúc, Thái Bình, Hải Phòng v.v... Hai mẹ con cô giáo Thảo, bé Anh Thư (4 tuổi) bé Anh Biên (13 tuổi) con chị Trương Thị Quý cũng bị bắt đi rồi, chúng cố tình cô lập em với bà con, nhưng chị yên tâm đi, em phải bám bà con bằng được, vừa chụp hình tố chúng, vừa để bà con đỡ hoảng loạn. Từng được anh Đào Văn Bình, chị Ai Nam Quan, anh Trần Khải, Ngũ-Lang, Trần Văn Lương v.v tặng cho những chữ: "Anh Thư nước Việt", "viên ngọc của những kẻ khốn cùng" tôi ao ước được chuyển lại cho Thu những mỹ từ thiêng liêng cao đẹp này. Giữa lúc công an nhiều hơn dân, các nhà dân chủ bị lập chốt canh gác, không có Thu thì bà con sẽ ra sao đây? Buổi trưa, chị Nguyễn Thị Huần gọi điện thoại thông báo: - Thủy ơi, chúng nó nhốt chị trong nhà canh giữ chị suốt từ sáng, may quá nhân lúc chúng đổi gác, ăn trưa, người vào mặc cả mua hàng đông, chị lẻn ra ngoài gặp được bà con rồi. Em không phải lo gì nữa. Lạy chúa tôi, tôi đang sống ở xứ sở nào vậy? Đến cả một người dân oan đi kiện, tay không tấc sắt, phải thuê nhà trọ để vạ vật sinh sống trên đất ven đô, ngoại thành Hà Nội, cũng bị chúng lập chốt canh ư? Tiền của dân của nước đổ vào hầu bao của chúng chỉ để làm những việc trái nước, ngược gió như thế này ư? Quả là: "Những điều thất đức làm nên đảng mình" như lời thơ bà con làm và rỉ tai cho nhau nghe.
* Một số dân oan tỉnh Vĩnh Phúc trước trụ sở tiếp dân 110 Cầu Giấy, Hà Nội, ngày 14-7-2008). (Ảnh: do chị Nguyễn Thị Huần, một dân oan Vĩnh Phúc chụp) =END=
|