Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

2 Pages<12
Trần Khải Thanh Thủy
viethoaiphuong
#21 Posted : Thursday, June 5, 2008 8:56:57 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Me Điền đứng dậy

Làng Me Điền* năm nào ta qua đấy
Quý yêu sao bao lá cỏ, cây rừng
Ai biết trước nơi này thành máu chảy
Đất yên lành nay bỗng hoá chiến tranh?

Cho lòng tôi ngược trở về đất cũ
Mồng 9 tháng 5 - lửa cháy tơi bời
Cả nghìn người đứng lên đòi sự sống
Đả đảo nhũng tham, đả đảo chính quyền

Tai tôi nghe tiếng kêu gào thấu ruột
Tiếng đau thương người đạp đất kêu trời
Tiếng dân làng gọi nhau trong tiếng thét.
Tiếng trẻ cào chảy máu cả vành nôi

Như lửa cháy lòng tôi, như dao cắt!
Trăm công an ập đến bắt dân lành
Bao nhiêu người gục ngã bởi dùi cui
Bởi tiểu liên và hơi cay lưụ đạn?

Cho lòng tôi trở thành hào che chắn
Thành tường rào cản lối đảng ta
Thành muôn vàn thiên la địa võng
Thành tiếng kẻng báo động, bốt canh

Thành bệnh viện, trạm y tế xã
Cứu bà mẹ bị đánh đến... trụy thai
Thành núi cao, rừng thẳm, sông dài
Giấu bao người bị bắt oan sai

Đất Bắc Giang vạn lần ta yêu mến
Nơi uy nghi cổ kính bởi chùa chiền
Nơi cháy ruột trong một ngày đảng cướp
Dã man hơn cả đế quốc bạo tàn

Hoàng Ninh ơi nhớ lấy ngày thảm sát
Mồng 9 tháng 5 đau đớn rụng rời
Việt Yên ơi, máu cha ông lại đổ
Cho đảng ta cõng rắn, cắn gà nhà

*Làng Me Điền, xã Hoàng Ninh, Huyện Việt Yên tỉnh Bắc Giang bị đảng chiếm đất bán cho Đài Loan làm sân golf. Ngày 9.5.2008 chính quyền đã huy động Đội đặc nhiệm 113 mặc áo giáp chống đạn, dùi cui, hơi cay và tiểu liên ập vào, đánh đập dã man những người dân tay không chạy ra ngăn lại, lăn ra đường để cản xe, làm nhiều người bị thương nặng phải đưa đi cấp cứu, trong đó có hai phụ nữ bị đánh đến truỵ thai, và bắt đi 30 người...
Hang Đá 16-5-2008
Trần Khải Thanh Thủy
(Hội Viên Hội Văn Bút Quốc Tế, lưu vong tại Việt Nam)
xem http://doi-thoai.com/baimoi0508_192.html
viethoaiphuong
#22 Posted : Thursday, July 24, 2008 9:59:10 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Hà Nội Mùa Này Lắm Những Tin Xui

Trần Khải Thanh Thủy

Liên tiếp từ ngày 12,13,14 cho đến hôm nay (17-7-2008) đảng Cộng Sản Việt Nam lại tỏ rõ sức mạnh và sự... 'vĩ đại' của mình đối với dân với nước, đầu tiên là khối dân chủ bị chặn chốt, bị hành hung, bị "mời" lên đồn làm việc, từ ông Vũ Cao Quận, Phạm Thanh Nghiên, Nguyễn Xuân Nghĩa (Hải Phòng) Phạm Văn Trội, Vũ Hùng, Nguyễn Thượng Long (Hà Tây), Nguyễn Phương Anh, Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Vũ Bình (Hà Nội) Nguyễn Kim Nhàn (Bắc Giang), Nguyễn Bá Đăng (Hải Dương), Mục sư Nguyễn Công Chính (Pleiku) v.v... cuối cùng là tôi.
Hành đủ kiểu, hạ đủ trò, nào dằn mặt, đánh nát mặt trước cửa, ngoài đường (Nguyễn Công Chính, Vũ Hùng) nào cố tình va chạm xe máy gây tai nạn (Phạm Thanh Nghiên và người nhà). Nào hù dọa gọi lên gọi xuống đấu khẩu, vu cáo khiến người bệnh, người già như chú Vũ Cao Quận phát bực, phát ốm, phát mệt, vẫn không tha. Nào bắt, nhốt người vô cớ suốt 48 tiếng đồng hồ không thả như trường hợp Nguyễn Bá Đăng (Hải Dương). Nào giam lỏng tại quê khi về thăm mẹ ốm cả tuần liền như trường hợp anh Vi Đức Hồi ở Lạng Sơn v.v... Có thể nói từ biên giới phía Bắc đến đồng bằng Bắc Bộ, hễ ở đâu có tiếng nói trung thực, phản đối những hoạt động phản dân hại nước của đảng, là ở đó có chốt canh, có chó gác 24/24 giờ, theo đúng lời nhận định của cố Tổng Bí Thư Lê Duẩn - quan thầy của chúng: Lũ chó săn trung thành của thời đại.
Suốt những ngày đầu của Hội Nghị Trung Ương 7, tôi vẫn có cơ hội ra phố xá, lúc vào tận đội 5 xã Tiền Phong Thường Tín (Hà Tây) trong vai người thu mua giẻ vụn để đến nhà anh Dỗ Duy Thông. Lúc cùng người bạn xuống Ba La Bông Đỏ (Hà Tây) trong vai một cặp tình nhân đi lượn phố để gặp nhà thơ Trần Đức Thạch, rồi ra khu vực lăng, ngắm "mả to" nhất nước, nhất mọi thời (Từ phong kiến mục ruỗng, đến đế quốc thực dân độc ác, suy đồi). Rồi đến phố Nguyễn Cảnh Chân (nơi quan chức lãnh đạo Việt Nam nhất loạt trở thành... nghị gật), cũng là xem không khí phố phường, cảnh tượng bà con dân oan đón chào đại biểu ra sao? Người dân thủ đô biểu thị thái độ như thế nào, hay là măckeno hết?
Chỉ vừa kịp ngồi bên cạnh nhóm bà con Thái Bình mấy phút, hai chú chó nghiệp vụ của huyện Quỳnh Phụ, Thái Bình (những kẻ đã cam tâm tình nguyện làm theo lời đảng tặc, bám theo bà con từ những bước chân đầu tiên ra khỏi làng) đã băng mình, quẫy đuôi, nhảy vọt qua đường để sang Đền Quan Thánh - nơi chúng tôi ngồi, theo mật báo của những tên còn lại. Một người dân oan từ đâu bấm vào số máy của tôi, hét lên: - Đứng dậy ngay, hai chó đang đến.
Sống với lũ chó dại bao nhiêu năm, tôi thừa kinh nghiệm để đối phó. Nếu châm ngôn nước ngoài bảo: "Đối với hổ phải tránh xa 3 bước, đối với thằng say rượu tránh 7 bước"... thì với lũ chó săn cộng sản phải tránh xa... trăm bước, vì sự ác độc của chúng nó lên tận đỉnh điểm. Không thời nào, từ Đinh, Lý, Trần, Lê, và không thể chế nào trên thế giới có được. Hầu như tất cả mọi chi tiết, bộ phận trên người chúng đều bị nhiễm tư tưởng chó lòa của đảng mà Tổng Bí Thư Lê Duẩn đã kỳ công huấn luyện. Từ đầu óc, tim gan, răng đuôi, sắc phục... tất tật đều chó hết.. Tất cả giấu trong hình hài người... theo đúng lời ông cha đã dạy (đặc biệt trùng khít với xã hội cộng sản Việt Nam hiện nay): -"Làm người là khó, làm chó thì dễ". Nghĩ vậy, tôi đành đứng dậy, một người xe ôm vòng ngay xe bên cạnh, nói như ra lệnh:
- Nào lên đây!
Tôi ngoan ngoãn trèo lên, chiếc xe lập tức mất hút trong dòng người đông đúc. Lạng lách một hồi rồi dừng lại ở một gốc cây ven hồ. Tôi bảo:
- Nhờ anh quay lại đón các bác ấy lại đây, tôi đang bàn dở công chuyện.
Người "cầm lái vĩ đại", giãy nảy như đỉa phải vôi:
- Thôi thôi, bây giờ mấy thằng công an sang đến nơi rồi, đang hạch sách đám ông già bà cả đấy. Tôi quay lại là chúng hốt liền, chị có mấy cái mạng mà ngồi tù thay tôi?
Tôi ngán ngẩm đáp:
- Thế thì tôi đành ngồi chờ vậy, thực tình tôi không đành lòng bỏ bà con trong lúc này.
Anh ta ngần ngừ:
- Được rồi, chị đeo khẩu trang, kính đen vào, ngồi lên đi. Tôi hứa chỉ đèo chị đi vòng quanh khu vực vườn hoa để chị tập trung quan sát thôi đấy nhé, không dừng lại bất cứ ở đâu hoặc gặp bất kỳ ai tại khu vực "hot" ấy cả, tù như bỡn.
Vui chuyện tôi hỏi:
- Công an hôm nay sao đông thế, tôi nhìn thấy cả chục thằng mặc sắc phục.
Anh ta xì một tiếng:
- Cả chìm cả nổi ít nhất cũng 40 thằng chị ơi, ngồi nhẵn mặt 10 năm trời ở đây tôi còn lạ gì chúng nó.
Xe lưu thông đến đoạn đường Thanh Niên, nơi thiên nhiên ưu đãi nhất Hà Nội với hồ Dâm Đàm xanh biên biếc, đường Cổ Ngư một thời lượn vòng đẹp như tranh vẽ. Bao nhiêu đền, đài chùa chiền tồn tại tại từ cả gần một thế kỷ nay... Bỗng tiếng còi ủ chói lên gay gắt, xé tan bầu không khí yên tĩnh của đền đài chùa chiền, theo sau là cả một dãy dài các xe du lịch, xe 4 chỗ, 16 chỗ... chở quan khách đến địa điểm tập kết: số 4 Nguyễn Cảnh Chân... Ngoài số công an chìm nổi khống chế bà con, sẵn sàng bốc hót bà con khỏi vườn hoa khi có lệnh, là hàng trăm công an sắc phục màu xanh, an ninh màu đậm và cảnh sát giao thông màu vàng rải kín con đường từ Cổ Ngư, Hùng Vương, Lăng "bác" v.v... Tất cả trang bị tận răng, từ dùi cui điện, dùi cui gỗ, còng số 8, súng lục ngang hông... để bảo vệ an toàn tuyệt đối cho các nghị, mà sự gật không chỉ ở tầm cỡ quốc gia, còn lên tới cả quốc tế (!)
Bên trong khu vực vườn hoa, một nhóm bà con khoảng 40, 50 người từ các tỉnh Tiền Giang, Bắc Giang, Vĩnh Phúc, Thái Bình, Hải Phòng ngồi rải rác hoặc túm 5 tụm ba bên nhau, luôn trong tầm ngắm của công an, những kẻ sẵn sàng... vì ghế quên dân, vì thân phục vụ... Cho dù trọng tâm của hội nghị lần 7 đặt ra là vấn đề tam nông: Nông thôn, Nông nghiệp, Nông dân thì tất cả vẫn nguyên như cũ, người gật cứ gật, người đói cứ đói. Như những lời tôi vô tình nghe được trong nhóm bà con đổ bộ từ Bắc Giang, Thái Bình, Hải Dương về:
- Dào ôi, các ông ấy họp chỉ tổ tốn tiền dân, tiền lướt, toàn ăn sung mặc sướng, cao lương mỹ vị, trong khí cánh lông nghiệp thực thụ như chúng tôi thì chẳng có lỗi lông sản phụ mà ăn, đói rã họng ra... họp đ. gì mà họp lắm thế.
Nghe chuyện, một người dân Tiền Giang gạt đi :
- Các ổng họp thì cứ họp, sao kêu mấy thằng chả đàn áp dân mình, dân khổ thấu trời rồi, không để dân la to nỗi khổ của mình sao? Thiệt bậy.
Ngán ngẩm tôi gấp gáp ra về, sau khi đã kín đáo gặp gỡ hết lượt các đại diện bà con của một số tỉnh.
... Đã tưởng yên thân, toàn tâm toàn ý vào việc chữa bệnh, viết bài, bí mật gặp gỡ với bà con, đùng một cái sáng 15/7, chồng tôi vừa mở cửa đưa con đi học đã xanh xám mặt mày vì gặp tên Nguyễn Xuân Hoàng, công an phường Đức Giang, theo sau là một bọn lâu la, từ tên Quý dân phòng, đến những tên slockhome cấp quận, sở bộ... lập chốt canh ngay trước nhà, cái xe máy chắn ngang giữa lối đi trong lòng ngõ hẹp chưa đầy 80cm.
Ngay sau đó, chừng như không tin tôi đang còn ở trong nhà, chúng sai một tên mặt người dạ thú vào nghênh ngáo, ngó nghiêng hết mọi ngõ ngách xó xỉnh của tầng một, rồi bấm chuông inh ỏi.
Đang ở trên tầng 2 tôi phải ngó đầu xuống hỏi, giọng gay gắt:
- Cần gì thế?
Nó trâng tráo ngó lên, miệng trả lời những câu như đã sắp đặt trước:
- Tôi tìm nhà anh Bình, ở đây có ai là Bình không?
Biết ngay trò muôn năm cũ của lũ mũi thính, tai dài, tôi đáp:
- Ở đây không có ai là Bình cả, chỉ có những kẻ bất bình thường từ đâu mò đến chắn lối người qua lại thôi. Lần sau hỏi cho kỹ rồi hãy bấm chuông, làm phiền người khác nhé.
Nó ngơ ngáo đi ra, cái đầu mọc trên cổ, giống hệt đám lãnh đạo ù lì, trống rỗng, chẳng có tí chất xám nào.
Nhìn đồng hồ cũng hơn 7 giờ, dạ dày sau một đêm co bóp, làm việc, cũng đang cần gia cố các vết lõm, hơn nữa thuốc tiểu đường cũng vừa hết, định kỳ khám bệnh, cắt thuốc 5 ngày một lần, mỗi lần 5 thang cũng đã đến, tôi thay quần áo xuống nhà, đội nón, túc tắc đi bộ.
Vừa thấy tôi, hai con chó ngồi thu lu trong mép cửa nhà hàng xóm xông ra, tai vểnh ngược, miệng gầm gừ:
- Chị vào nhà ngay, chị nên nhớ chị đang trong thời gian quản thúc.
Nhận ra tên vừa bấm chuông nhà mình, biết ngay là loại chó bộ (như nhà văn Nguyễn Tuân thường gọi rượu của Bộ Công An là rượu bộ vậy) tôi vặc:
- Cậu căn cứ vào đâu mà bảo tôi bị quản chế hả? Đến bố các cậu, tức lũ chó Ba Đình cũng không dám ra lệnh quản chế tôi nhớ, có cần gọi điện thoại bẩm báo không? Gọi đi, xem ai ra lệnh quản chế?
Đuối lý, nó câm như miệng hến, lùi lại để cho mấy thằng dân phòng bảo vệ đứng ra chèo kéo:
- Thôi chị vào nhà đi, khổ, nói với bọn em thì ăn thua gì, chúng em chỉ biết làm theo mệnh lệnh thôi.
Biết rõ tất cả các nhà dân chủ đều bị lũ chó đói, chó độc, chó dại canh giữ vì sợ bóng gió có cuộc biểu tình vào ngày 16/7 do ba nhà dân chủ Hải Phòng khởi xướng, tôi không thèm chấp, chỉ bảo:
- Tôi cần đi ăn sáng, cắt thuốc. Để tôi đi, nếu không, cùng lắm các cậu lắp thêm cho tôi cái đuôi định hướng là được chứ gì?
Chúng nhai nhải như giẻ rách:
- Chị vào nhà đi, thuốc để hôm khác cắt cũng được.
Tôi đáp:
- Nhưng tôi không thể thiếu thuốc được, tôi có quyền công dân của tôi, nếu các cậu chưa kê tư tưởng Hồ Chí Minh xuống đít ngồi thì phải biết ai là người phát ngôn ra câu ấy chứ: - Mọi người sinh ra ai cũng có quyền bình đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền đó, đó chính là quyền ăn, quyền ở, quyền mưu sinh hạnh phúc cho mình...
Không cần biết tư tưởng chó lòa của bác kính yêu, nó cãi:
- Nếu cần chị có thể nhờ chồng, con chị, không nhất thiết chị phải đi.
Biết ngay giọng đểu, giọng cùn của bè lũ đói, rách vô học, ba đời củ chuối măng mai, thành tích lớn nhất khi lên làm lãnh đạo là đảo lộn mọi luân thường đạo lý, phép tắc hành xử trong xã hội. Tôi vặc:
- Nhưng tôi cần phải bắt mạch, xem bệnh tình tiến triển đến đâu rồi mới cắt được, biết không? Không biết thế nào là "sổ nam tào, dao thầy thuốc" à. Dốt thế!
Mấy kẻ đầu trò cứng họng, chỉ đám lâu la, hạ mình cầu cạnh:
- Thôi được rồi, chị cứ vào, rồi bọn em sẽ xin ý kiến lãnh đạo.
Biết lũ chó này không có một tí thuộc tính của loài người biết năng động suy nghĩ, cân nhắc, chỉ cắm đầu, cúi cổ nghe lệnh truyền, tôi hạ giọng:
- Dù thế nào tôi cũng cho phép các cậu được theo đuôi tôi như mọi khi, được chưa? Sống giữa xã hội cộng sản nguyên thủy: Người người mọc đuôi, nhà nhà mọc đuôi định hướng xã hội chủ nghĩa, tôi cũng như các nhà dân chủ - từ viện sĩ Nguyễn Thanh Giang, anh Đỗ Nam Hải, luật sư Bùi Kim Thành, ai mà chẳng được đảng hân hạnh gán đuôi vài chục lần.
Không theo nổi tư tưởng nổi loạn, cấp tiến của tôi, chúng cụp mặt xuống đất, tôi đành phải nói rõ:
- Thế nào các cậu để tôi đi chứ, 3 kèm 1, hay 5, hay 7, hay tất cả đây?
Chúng tức khí, cùn cằn:
- Chúng tôi không có xe, không có nhiệm vụ phải đưa đón chị.
Tôi đáp:
- Thì lấy xe nhà tôi, nào!
Chúng cố cùng liều thân:
- Nhà chị làm gì có xe, xe chồng chị chở con chị đi rồi thôi.
Tôi bảo:
- Ô hay, đấy là xe của chồng tôi còn xe của tôi chứ.
Nó thở lại cái giọng "ngu kỳ diệu" đúng đặc tính muôn đời của đảng Cộng Sản Việt Nam:
- Nhà chị làm gì mà lắm xe thế, thời buổi đắt đỏ này mỗi nhà chỉ có một xe máy thôi chứ.
Tôi hất hàm:
- Sao thế kỷ 21 này rồi mà mỗi nhà chỉ có một xe máy thôi à? Nhà nào chả có hai xe của vợ và của chồng? Hay bị đảng bóc lột hết rồi, nên các cậu không có nổi tiền để mua xe máy thứ hai?
Nó đuối lý, cãi cùn:
- Chỉ có tiền vơ ở nước ngoài, nhặt nhạnh từ các tổ chức lưu vong mới đủ tiền mua xăng xe thôi, còn cán bộ công nhân viên nhà nước thì có được một cái là quý lắm rồi.
Quả là bọn ngu trung, giá là một xe ô tô, hay máy bay còn có lý. Còn xe máy, 5-7, hay 10 triệu VND, cả đời một lòng theo đảng cũng không có nổi cái thứ hai ư? Trong khi lũ lãnh đạo đầu to, lũ chó Ba Đình ngồi xe hơi đắt tiền chưa đủ, còn làm hẳn sân bay lên thẳng để du ngoạn, cho sướng kia, mặc dân "bắc cạn" (nói lái) mà xơi? Không bán được chỉ còn nước chết đói, chết khát.
Biết có cố cùng liều thân với bọn óc chó, răng nhọn này chỉ tổ dại mặt. Khi ra nước ngoài gặp Việt kiều thì từ thầy lẫn tớ đều sợ đến vãi linh hồn ra, chỉ thiếu nước đi bằng 4 chân, đi đâu cũng trốn chui trốn lủi, đi bằng cửa hậu, cửa ngách chứ có dám đường hoàng, đối diện đâu? Chỉ về xứ sở mù lòa, điêu trác, dối trá, cái ác lên cầm đầu, trừng phạt cái thiện là vênh vác, hống hách theo đạo lý thời cộng sản: "Càng vô văn hóa càng là kẻ mạnh, càng có văn hóa càng trở thành kẻ yếu"... Chán ngán tôi quay vào, tìm cách liên lạc với bà con ngoài vườn hoa Mai Xuân Thưởng, nơi liên tục là điểm nóng, ngòi nổ, chất kích hoạt trong những ngày đảng gật, quốc hội... bù nhìn, xem hôm nay có khác hôm qua không?
Ngay lập tức nhận được cấp báo của bà con dội tới:
- Chị Thủy ơi, tôi vừa ngủ dạy, chưa kịp ăn sáng, vừa lò dò ra khỏi hố xí thì đã bị 10 thằng công an chặn ngay trước mặt, lôi tôi xềnh xệch lên xe về Quỳnh Phụ Thái Bình rồi. Bị bắt với tôi còn hai người nữa cũng là người của huyện Quỳnh Phụ, đó là ông Nguyễn Bá Hóa, 74 tuổi, anh Trần văn Thẩm (54 tuổi)... chúng tôi cùng trong đội chống tham nhũng của Thái Bình đấy chị ạ... Bản thân tôi chống cự ghê lắm, kiên quyết không về, nhưng chúng nó đông và ác quá chị ơi... chúng tuyên bố không đưa chúng tôi về nhà mà đưa thẳng vào công an huyện nhốt đấy chị ạ. Có gì chị thông tin giúp chúng tôi sang Hải ngoại với nhé.
- Ôi chao công an đảng ta. Một ông già 77 tuổi (sinh 1932) mà phải cần tới 10 công an vây bắt ư? Sao khi bọn Tàu đánh người Việt mình ngay trên đất thủ đô thì không có mặt thằng chó nào để can thiệp, khiến anh Trung, kỹ sư phải bỏ mạng nhỉ? Sao họ lên Hà Nội chống tham nhũng theo lời kêu gọi của đảng mà lại bị nhốt vào đồn công an của huyện nhỉ?
Mải nghĩ tôi chưa kịp hỏi thêm, thì đầu dây bác Bùi Gia Trạch (Xã An Vinh, huyện Quỳnh Phụ, Thái Bình) đã chủ động tắt máy:
- Thôi nhé, trên ô tô ầm lắm, không nghe thấy gì đâu, để về huyện tôi sẽ gọi lại kể chị nghe.
Thế là những người con của quê hương Thái Bình mà hôm qua tôi gặp, những người đã mạnh dạn tách ra khỏi hàng nghìn người dân xã Tiền Phong đang bao vây trụ sở ủy ban nhân dân xã để đòi lại 4 người bị đảng bắt vô cớ, lên Hà Nội, đồng nghĩa với việc phải mở đường máu để thoát ra khỏi cả trăm tên công an chặn gác, đã bị bắt lại. Kẻ bắt những người này không ai khác chính là bốn tên công an huyện Quỳnh Phụ, sau khi phát hiện ra họ không có mặt ở nhà đã bí mật bám theo, và suốt hai ngày theo họ nhằng nhẵng, vừa dỗ vừa dọa:
- Thôi nộp đơn xong rồi thì về chứ, ở lại vườn hoa làm gì.
Hoặc:
- Mấy bố già rách chuyện, ở nhà không thích, lại cứ thích lên Hà Nội quậy.
Lằng nhằng như đám giẻ đỏ sao vàng kéo níu dưới chân, khiến các lão nông tri điền phải chửi bố lên:
- Đ.mẹ lũ công an chúng mày, đứa nào dám bảo tao quậy, ruộng đất hương hỏa nhà tao chúng mày lấy, tao đi đòi là hợp tình hợp lý, bao nhiêu năm chúng mày không trả, chúng mày còn nói láo... Đ.mẹ lũ công an chúng mày.
... Chuông điện thoại lại rung, tôi áp chặt máy lên tai, đầu dây tiếng một người lạ hoắc:
- Chị Thủy ơi, chúng nó bắt hết chúng tôi lên xe chở đi rồi, hơn 100 thằng kéo 3 ô tô đến vật lộn với đám bà con chúng tôi chở về 110 Cầu giấy đây này. Chúng nó ác lắm, bắt cả trẻ con, người già phụ nữ. Chị phải làm sao lên tiếng cho chúng tôi chứ, chị cố tình bỏ mặc chúng tôi bị chúng nó đầy đọa ác độc như thế này à?
Bấm máy liên lạc lại với Lê Thị Kim Thu - người của dân oan trong thời điểm hiện tại, kể từ sau ngày tôi bị bắt, tôi nghe rõ tiếng la hét, thét gào của đám đàn ông, đàn bà con trẻ, trung niên, giọng trầm, giọng cao, giọng the thé:
- Đả đảo đảng cộng sản.
- Đ. m lũ công an bắt người vô cớ.
- Đảng cộng sản ăn thịt dân, bớ bà con.
- Công an Việt Nam là một lũ cô đồ, chuyên bắt bớ hành hạ dân!
Vừa kịp bắt máy, Kim Thu cho biết: - Chúng cố tình lôi bà con đi, chỉ mấy người còn loanh quanh đâu đó chưa đến kịp, mới thoát hiểm, hoặc bị chúng đưa về địa phương, còn lại, chúng dàn đều vào hai xe, mỗi xe hơn 20 người, gồm cả dân oan Tiền Giang, Vĩnh Phúc, Thái Bình, Hải Phòng v.v... Hai mẹ con cô giáo Thảo, bé Anh Thư (4 tuổi) bé Anh Biên (13 tuổi) con chị Trương Thị Quý cũng bị bắt đi rồi, chúng cố tình cô lập em với bà con, nhưng chị yên tâm đi, em phải bám bà con bằng được, vừa chụp hình tố chúng, vừa để bà con đỡ hoảng loạn.
Từng được anh Đào Văn Bình, chị Ai Nam Quan, anh Trần Khải, Ngũ-Lang, Trần Văn Lương v.v tặng cho những chữ: "Anh Thư nước Việt", "viên ngọc của những kẻ khốn cùng" tôi ao ước được chuyển lại cho Thu những mỹ từ thiêng liêng cao đẹp này. Giữa lúc công an nhiều hơn dân, các nhà dân chủ bị lập chốt canh gác, không có Thu thì bà con sẽ ra sao đây?
Buổi trưa, chị Nguyễn Thị Huần gọi điện thoại thông báo:
- Thủy ơi, chúng nó nhốt chị trong nhà canh giữ chị suốt từ sáng, may quá nhân lúc chúng đổi gác, ăn trưa, người vào mặc cả mua hàng đông, chị lẻn ra ngoài gặp được bà con rồi. Em không phải lo gì nữa.
Lạy chúa tôi, tôi đang sống ở xứ sở nào vậy? Đến cả một người dân oan đi kiện, tay không tấc sắt, phải thuê nhà trọ để vạ vật sinh sống trên đất ven đô, ngoại thành Hà Nội, cũng bị chúng lập chốt canh ư? Tiền của dân của nước đổ vào hầu bao của chúng chỉ để làm những việc trái nước, ngược gió như thế này ư?
Quả là: "Những điều thất đức làm nên đảng mình" như lời thơ bà con làm và rỉ tai cho nhau nghe.





* Một số dân oan tỉnh Vĩnh Phúc trước trụ sở tiếp dân 110 Cầu Giấy, Hà Nội, ngày 14-7-2008). (Ảnh: do chị Nguyễn Thị Huần, một dân oan Vĩnh Phúc chụp)

=END=
viethoaiphuong
#23 Posted : Monday, August 25, 2008 4:41:19 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Trần Khải Thanh Thủy : Giặc Giã Là Ai ?

http://danchimviet.com/a...ia-la-ai/TrangPage1.html
viethoaiphuong
#24 Posted : Wednesday, January 14, 2009 1:21:51 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Từ Ngọn triều Ngô Quang Kiệt tới Dáng Đứng Việt Nam!

(Hướng về Lê thị Công Nhân & Đức TGM Ngô Quang Kiệt)



Trần Khải Thanh Thuỷ



Kêu gọi Thanh Niên:

Thanh niên ơi!, mau hiến thân dưới cờ!

Thanh niên ơi!, mau làm cho cõi bờ!

Thoát cơn tàn phá, vẻ vang nòi giống

Xứng danh ngàn năm giòng giống Lạc Hồng!

("Thanh Niên Hành Khúc", Lưu Hữu Phước)



Em đứng đó giữa một bầy thú dữ

Chuyên cướp tự do, chân lý, hoà bình

Chúng nhân danh bao điều cao cả

Để bắt em vào chốn ngục tù


Ơi em! người con gái Việt Nam

Bé nhỏ thế mà oai hùng biết mấy

Một mình em đào tơ, yếu liễu

Mắt hiên ngang, kính trắng, yêu kiều


Một mình em giữa bầy cướp dữ

Không óc tim, trâng tráo, đui mù

Người dân kháo nhau: đó "Hậu Duệ" bác Hồ !

Theo gương "Bác" -- một loài hồ cáo!


Chúng sinh ra từ bà mẹ lam lũ

Theo lệnh đảng, hạ nhục tổ tiên

Dâng non sông gấm vóc cho Tàu

Chuyên bắt bớ những người con ưu tú

Cả đời em, không phút giây tội lỗi

Chỉ răn mình trong đạo lý cha ông

Luôn hướng mình theo tiếng gọi núi sông

Bỗng thành "giặc!" trong nanh vuốt đảng


Em sẽ sống, triệu lần sống mãi

Trong mỗi tấm lòng cô bác, nhân dân

Em viết tiếp bản hùng ca nghiệt ngã

Trên bước đường dân chủ gian truân


Em sẽ dìm lũ cộng nô xuống hố

Bầy súc sinh gian ác tày trời

Em là hiện tại của Việt Nam tăm tối

Chúng là bóng đêm - ác qủy - tội đồ


Bên cha Lý là hình em bất diệt

Là niềm tin của thế hệ tương lai

Lũ công an chó chết ươn hèn

Sống nhục nhã giữa muôn điều ngang trái

Những huân chương chúng cài trên ngực áo

Là máu đỏ oan khiên giữa giống nòi

Là tội ác giết muôn điều cao quý

Giết niềm tin, lẽ sống muôn đời


Ôi em, người con gái hiền ngoan

Em sẽ về trong vòng tay nhân ái

Của cộng đồng yêu dấu nay mai

Ta theo gương Tổng Kiệt (*) làm người!


Em đứng đó hiền hoà , lặng lẽ

Bao niềm đau tê tái dâng trào

Em là niềm tin, lẽ sống, tự hào

Để lớp trẻ theo gương xốc tới


Thanh niên ơi! Ngày Việt Nam đứng dậy

Dưới "Ngọn triều Ngô Quang Kiệt" và Lê Thị Công Nhân

Mọi người hiên ngang hành xử nhân quyền!

Từø hai mươi tháng chín năm không tám (20/9/08) (**)



Triệu cờ đảng, ảnh bác và lăng sói

Bao bất công, u tối , suy đồi

Chôn sâu vào dĩ vãng u mê

Hoa độc lập giữa tự do bừng nở


Tương lai Cộng đảng sẽ là đêm đen tối

Đang lùi dần vào chỗ chết em ơi!

Cờ đảng kia ủ rũ héo mềm,

Phủ xuống sắc phục đen huỷ diệt!


Em đứng đó dịu hiền trong sáng ,

Kiêu hãnh, thông minh , yêu dấu vô ngần

Dù quanh em - một thể chế bạo tàn

Không nao núng, ngẩng cao đầu , em đứng...


Hà Nội 1-11-2008

Trần Khải Thanh Thuỷ

Hội viên hội văn bút quốc tế

Cựu tù B14 Thanh Liệt- Hà Nội

* Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt khẳng định trước Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố Hà Nội ngày 20/9/2008: quyền tự do tôn giáo là một quyền tự nhiên mà con người được hưởng, chứ không phải ân huệ "xin - cho"!

** Ngọn Triều Ngô Quang Kiệt -- qua bài viết của một nhà tranh đấu hải ngoại --, bùng nổ từ 20/9/2008.



Mẹ ơi xin đừng trách


Con muốn là con bọc mình trong sách vở

Vươn tới tầm cao trí tuệ loài người

Sống cuộc đời nhàn nhã thong dong

Trong ngôi đền thi ca chói lọi


Giữa thời đại chó nhảy lên bàn độc

Con làm sao ngoảnh mặt, quay đầu

Biến bút, nghiên thành kiếm nhiệm màu

Đâm giữa đầu lũ cộng sản thối tha


Mẹ ơi xin đừng trách

Sao con chẳng vinh hoa trong hưởng thụ?

Chẳng bán chữ đổi đồng tiền bát gạo

Lại đi đấu kiếm liên miên

Với bọn lờ đờ* xó chợ, cầu tiêu


Dù không muốn, chẳng được yên mẹ ạ

Chúng bắt con câm như súc vật giữa đời

Bao trí tuệ phi thường , chúng giết

Nhà tù, trại giam mọc giữa óc, tim người


Nên có chết, mẹ ơi xin hãy hiểu

Rút kiếm thơ, con kiêu hãnh làm người



*(L.Đ) Lãnh đạo- viết tắt

Trần Khải Thanh Thuỷ




Bây giờ


Bây giờ Hồ hoá nắm xương

Đảng hô, đảng hét theo gương giặc Hồ*


Hồ mưu mô, đảng mưu mô

Muốn dân bách tính vật vờ xác xơ


Đầu Thu mừng đảng bài thơ

Đốt lên rải khắp lăng Hồ Chí Minh


Đảng ta một đảng sát sinh

Một bầøy cướp đất, bán trinh đàn bà


Thôi rồi ngày ấy đâu xa

Đảng ơi đảng sắp hoá ma như Hồ**


Cái gì rồi cũng hư vô

Cờ đảng, lăng bác nhét cho đầy bồ


Hồ mưu mô, đảng mưu mô

Càng gian manh lắm, xuống mồ càng nhanh


*Từ nhiều năm nay đảng cộng sản Việt Nam ra cả một chiến dịch học tập tư tưởng Hồ Chí Minh , áp dụng tư tưởng Hồ Chí Minh vào đủ các lĩnh vực giao thông vận tải, thuỷ lợi, cầu đường v.v vô cùng lố bịch

**Ca dao thời đại:

Đảng tan năm sửu, cung đoài

Tuổi thọ bác với độc tài ngang nhau

Năm Sửu : 2009

Cung đoài( phía Tây)

Trần Khải Thanh Thuỷ



THƠ TÙ


Tự do


Tự do không sắc màu

Mà bao người đổ máu

Cũng bao người ẩn náu

Trong độc tài, đêm đen ...



Mưa


Mưa rơi lắc rắc sân tù

Trong buồng tối thẫm, mịt mù muỗi bay

Cúi đầu, gục giữa đôi tay:

" Làm chi còn máu... nuôi mày, muỗi ơi((!)



Hỏi còn đâu hơn


Ngồi buồn hai bóng ngắm nhau,

Ngày dài dằng dặc, đêm thâu mỏi mòn...

Lắt lay như những cô hồn

Khổ đau, oan nghiệt, hỏi còn đâu hơn?



Cảm ơn


Biết bao người đã đến đây

Ngổn ngang chữ ký giăng bày khắp nơi*

Cảm ơn người nhé, người ơi

Khi hay người nói những lời động viên



*Chữ ký do người tù lấy vật nhọn giấu được , khắc lên tường của trại tù, sau mỗi câu thơ, đoạn văn, lời nhắn nhủ do họ viết




Đời ta đóng góp


Buồng giam ngục tối là đây

Bao nhiêu đau xót uất đầy tâm can

Dù cho lá rụng, hoa tàn

Đời ta đóng góp một phần tự do(!)



Tiếng kêu


Ai đưa ta đến chốn này?

Xung quanh song sắt, đêm ngày lặng câm

Một mình nằm bệ xi măng

Tiếng kêu uất nghẹn... đóng băng đời tù




Bao giờ ?


Quên đời , quên hết thảy tai ương

Bệ đá xi măng lạnh cả người

Buồng tối, đêm dài, không ngủ nổi

Bao giờ cộng sản hoá thành ma?




Giam thân


Giam thân trong 4 bức tường

Dài lưng đo nỗi chán chường khổ đau

Xác thân như bãi cỏ nhàu

Bao giờ hết cảnh thảm sầu người ơi?



Rõ bọ giòi


Trong lao lạnh tối, bao tâm sự

Thêm thấm cô đơn nỗi hận đời

Cộng sản Việt Nam là thế đó

Đau ốm không tha, rõ bọ giòi




Dạ nhàu như tương


Mình lắng nghe, dõi theo trong bóng tối

Tiếng bạn tù than thở suốt đêm thâu

Đắng cay, tê tái, âu sầu

Thương mình, thương bạn, dạ nhàu... như tương



Khắc khoải



Giữa tột cùng, đau khổ, tang thương

Thơ hiện ra như một niềm khắc khoải

Bao kỷ niệm theo vào trong lao ải

Thương mẹ cha và cả quãng đời thừa




Tóc mẹ


Xa con, tóc mẹ bạc trắng đầu

Có ai đến thay con dành dỗ mẹ?

Hai trăm tám lăm ngày trong ngục

Con đâu dám nhớ nhiều, sợ mẹ đau.




Nhớ mẹ


Phận tù cơm hẩm cháo ôi

Nhớ mẹ cùng với bao lời nhỏ to

Chỉ vì độc lập, tự do

Bao giờ giông tố tràn bờ, mẹ ơi?




Mẹ !


Đã bao lần con khóc giữa cơn mơ

Khi hình mẹ ùa vào trong tâm trí

Mẹ ơi mẹ, con làm sao khác được

Khi đảng hoá thân thành cướp giữa đời?


Trại tù B14- Thanh Liệt Hà Nội

TKTT
viethoaiphuong
#25 Posted : Sunday, December 13, 2009 12:12:44 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Bản Tin Liên Hội Nhân Quyền Việt Nam ở Thụy Sĩ



Những Bẫy sập trong Guồng máy Độc tài Thống trị

của hai chế độ Hà Nội và Tunis

từ nhà văn Trần Khải Thanh Thủy đến nhà báo Taoufik Ben Brik




Bản Tin ngày 10.12.2009 có đăng bài viết của nhà thơ Nguyên Hoàng Bảo Việt dưới tựa đề : Ngày Văn Bút Quốc Tế Bênh vực Nhà văn bị đàn áp và cầm tù’’ (15.11.2009). Trong đoạn cuối của bài này, tác giả có viết như sau :

‘’Cũng giống như trường hợp nhà báo Taoufik Ben Brik* bị bắt giữ mới đây ở nước Tunisie, nhà văn dân chủ đối kháng Trần Khải Thanh Thủy là nạn nhân của một vụ khiêu khích hoàn toàn được tổ chức (và điều khiển trong bóng tối nhằm gây sự để đánh đập bà rồi vu oan để bắt giữ bà). Công an CS đã công bố một tấm hình cho thấy một người đàn ông bị thương. Thật ra, các nhà viết nhựt ký điện tử Việt Nam đã mau lẹ phát hiện sự ngụy tạo của công an CS. Bức ảnh đó đã được chụp ngày 28 tháng 2 năm 2005 chớ không phải ngày 9 tháng 10 năm 2009, như công an CS đã phao tin sau khi giam nhốt bà Trần Khải Thanh Thủy.’’ (Trích bản dịch Việt ngữ của Nguyễn Ngọc).

Vì khuôn khổ hạn hẹp của Bản Tin, không thể phổ biến Phần chú thích* có liên quan đến vụ nhà cầm quyền Tunisie bắt giam và phạt tù nhà báo Taoufik Ben Brik. Cho nên phải chờ đến Bản Tin hôm nay để bổ túc Bản Tin kỳ trước như được trình bày dưới đây.



* Từ nhà văn Trần Khải Thanh Thủy đến nhà báo Taoufik Ben Brik



Ngày 29 tháng 10 năm 2009, nhà báo Tunisie Taoufik Ben Brik bị đòi trình diện công an và bị bắt giữ ngay tiếp theo đơn kiện của một người đàn bà (chưa ai biết mặt), tên Rym Nasraoui, 28 tuổi, do luật sư đại diện nộp cho nhà cầm quyền. Bà này khai rằng ông Taoufik Ben Brik đã cố ý lái xe tông vào xe bà, chữi mắng bà rồi đánh đập bà giữa đường phố Tunis. Ngày 26 tháng 11 năm 2009, ông Taoufik Ben Brik bị phạt 6 tháng tù về các tội ‘’hành hung’’, ‘’gây hư hại cho tài sản người khác’’ và ‘’xâm phạm thuần phong mỹ tục’’. Ông Taoufik Ben Brik phủ nhận mọi sự cáo buộc và tuyên bố rằng tôi là nạn nhân của một bẩy sập do công an dàn dựng ra để trừng phạt tôi. Tái đắc cử lần thứ 5 với gần 90% số phiếu bầu (còn kém nhiều so với các lãnh tụ CSVN) sau 20 năm ngự trị, tổng thống Zine El Abidine Ben Ali không bao giờ dung thứ ông Taoufik Ben Brik vì những bài ông viết chỉ trích chế độ độc tài Tunis thường đăng trên các báo ở ngoại quốc, nhứt là Pháp.

Trước khi nhận được lệnh trình diện công an, ông Taoufik Ben Brik đã kể cho các đồng nghiệp Pháp rõ diễn tiến biến cố như sau :

Hôm ấy, khoảng 16 giờ 45, tôi lên xe để đi đến trường đón con gái tôi, Khadija, 10 tuổi. Trước khi tôi mở máy cho xe chạy thì một chiếc xe R19 màu xanh lá cây đậu ngay sau tôi tông thẳng vào xe tôi. Xuống xe, tôi nhìn thấy không có hư hại gì cho xe tôi lẫn xe đã húc vào xe tôi. Nhưng một người đàn bà ngồi cầm tay lái của chiếc xe R19 hỏi vặn tôi :

‘’Sao anh không có thể chú ý vậy !’’.

Tôi trả lời: ‘’Nhưng chính bà mới là người làm lỗi. Tôi chưa có đặt chìa khóa mở máy xe tôi nữa mà !’’.

Chẳng nói chẳng rằng, bà ta la lên ầm ĩ : ‘’Anh nhục mạ tôi... anh cắn tôi...’’. Rồi bà ta nhào tới quào cấu tôi. Bà xé rách áo choàng, áo len và áo gilet của tôi.

Tôi chợt hiểu, vội kêu cứu bằng cách hô to rằng : ‘’Bà này là người của công an’’...Nhiều người đi qua đường chạy tới can ngăn, tôi mới thoát được và lên xe, khóa tất cả các cửa xe. Nhưng bà ta lao tới trước đầu xe tôi và nói: ‘’Anh không được rời khỏi chỗ này trước khi công an tới đây!’’ Và từ đâu chẳng ai biết, một công an mặc thường phục đột nhiên xuất hiện. Anh ta đập thật mạnh nhiều lần tấm nắp đậy xe tôi và ra lệnh buộc tôi xuống xe. Tôi liền mở máy xe và chạy trốn. Tôi chạy trốn vào lúc đó vì nếu tôi tuân lệnh đi theo họ thì chắc tôi sẽ không bao giờ ra khỏi nhà tù. Nhìn khối lượng những bài tôi viết về các cuộc ‘’bầu cử’’ năm 2009, phải là thánh thần mới tin rằng Ben Ali (tổng thống) sẽ ‘’tha thứ’’ cho tôi. Cho nên tôi luôn luôn chờ đợi hành vi phản ứng của họ, nhưng tôi không muốn bị giam nhốt bằng cách thức họ gài bẫy để vu oan như thế đó.

Đây không phải là lần đầu mà chế độ Zine El Abidine Ben Ali đã dùng tới hình thức gài bẫy tồi tệ và lộ liễu như thế đó để bịt miệng Quyền Tự do Phát biểu Quan điểm và Quyền Tự do Báo chí. Trước khi ông Taoufik Ben Brik lâm nạn, ông Hamma Hammami, một nhân vật chính trị đối lập thiên tả, bị công an đi lùng bắt về tội đánh đập một người vô danh trên đường phố. Chưa hết, nhà văn Moncef Marzouki, giáo sư, chủ tịch danh dự Liên Hội Nhân Quyền Tunisie (bị buộc lưu vong tại Pháp), trả lời cuộc phỏng vấn của nhà báo Taoufik Ben Brik: ‘’chế độ độc tài không bỏ tù những người như tôi để không biến tôi thành kẻ tử đạo hoặc người anh hùng. Thượng sách đối với bọn độc tài là làm ung thối cuộc sống của tôi và những người như tôi: bao vây, canh chừng tư gia, cắt điện thoại, thanh lọc, kiểm tra những khách đến thăm... Bọn độc tài chỉnh trang để biến nhà bạn thành nhà ngục. Rồi bạn phải trả mọi chi phí về sự ‘’chỉnh trang’’ đó và cả sự bảo trì nhà ngục lẫn việc nuôi tù nhân là chính bạn. Hơn thế nữa, họ buông thả đám côn đồ du đảng xông về phía tôi. Tôi không còn có thể đi trên đường phố mà không bị chúng chận lại để sỉ nhục. Có một lần, một người đàn bà (tôi chẳng biết là ai) bổng dưng vừa nhảy xổ vào tôi vừa kêu la rằng tôi là kẻ hiếp dâm’’.

Và còn nữa, để tống xuất ông Nabil Jumbert, giám đốc Pháp Tấn Xã ở Tunis, nhà cầm quyền Tunisie không ngần ngại dàn dựng một cái ‘’bẫy sập’’. Tại một bãi đậu xe, giữa ban ngày, một em bé gái ngã xuống trước mặt ông và hét to lên như đau đớn lắm. Ông Nabil Jumbert vội chạy tới xem có thể giúp gì không thì cô bé mới kêu khóc bị hãm hiếp. Một đơn kiện ông được nộp tại đồn cảnh sát. Phải cần tới sự can thiệp mạnh mẽ của tòa đại sứ Pháp mới cứu được nhà báo bất hạnh khỏi bị ra tòa án của chế độ Ben Ali.

Sau khi được tin nhà báo Taoufik Ben Brik bị phạt 6 tháng tù về các tội ‘’hành hung’’, ‘’gây hư hại cho tài sản người khác’’ và ‘’xâm phạm thuần phong mỹ tục’’, một người Pháp kể cho ký giả báo Nouvel Observateur nghe một chuyện của riêng ông như sau :

‘’Lúc tôi đặt chân lên cảng La Goulette - Tunis, một viên chức quan thuế Tunisie bắt tôi đứng ra riêng một chỗ không ai thấy, để tống tiền tôi. Nghĩ rằng tôi hoàn toàn không có làm điều gì trái phép để bị phạt vạ, tôi từ chối nộp tiền. Tức thì ông ta vừa đập mạnh bàn tay vào mắt ông ta vừa bắt đầu la hét làm như ông ta là nạn nhân của một vụ hành hung. Tôi đành phải bảo ông ta bình tĩnh lại và dúi tiền cho ông - người đại diện của một chế độ độc tài, tham nhũng và tàn bạo - vì tôi không muốn bị ném vào nhà giam một cách vô lý và phi pháp như thế. Tôi tin rằng ông Ben Brik cũng đã rơi vào một tình thế khốn nạn như tôi nhưng tôi đã may mắn thoát ra được mà chỉ mất một ít tiền’’.

Trông cảnh đồng nghiệp, văn hữu bị đàn áp bất công ở Tunisie rồi nhớ đến bạn ta, anh chị em tranh đấu cho Tự do Dân chủ, Nhân quyền và Nhân phẩm bị hành hạ, giam nhốt, lưu đày ngay trên quê hương yêu dấu của mình. Nếu bạn chưa đọc, xin hãy tìm đọc Bản Tường trình của ông Đỗ Bá Tân, chồng nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, về sự việc hai vợ chồng ông bị nhiều kẻ lạ mặt gây chuyện, lấy cớ để hành hung tối ngày 8 tháng 10 năm 2009, rồi công an cộng sản đến bắt giam bà Trần Khải Thanh Thủy vì đã ‘’cố ý gây thương tích’’ cho một người nào khác (Bản Tin LHNQVN-TS ngày 26 tháng 11 năm 2009).

Theo tin của nhà thơ Nguyên Hoàng Bảo Việt, Trung tâm Văn Bút Tunisie đã được Đại hội Thế giới Văn Bút Quốc Tế họp ở thành phố Linz nước Áo cuối tháng 10 công nhận là Trung tâm hội viên Văn Bút Quốc Tế. Hội đồng Đại biểu Văn Bút Quốc Tế đã nồng nhiệt mở vòng tay đón Trung tâm tân lập của các văn thi hữu Tunisie vào đại gia đình Hiệp Hội các Nhà Văn Thế Giới. Chỉ tiếc vào phút lịch sử đó, có vài phiếu trắng lẻ loi của mấy đại biểu có thể vì ở xa không được thông tin về tình trạng Quyền Tự do Phát biểu Quan điểm bị vi phạm trầm trọng ở Tunisie và các nhà cầm bút Tunisie, nhà văn lẫn nhà báo, đã và đang bị trấn áp nghiệt ngã một cách hạ cấp và gian hiểm. Mặc dù tương đối còn đỡ hơn CHXHCNVN !

Ghi chú : nguồn tin về Tunisie của Phóng Viên Không Biên Giới, Văn Bút Quốc Tế, IFEX, báo Nouvel Observateur, le Monde, đài RFI và các báo điện tử Pháp thoại.



Genève ngày 12 tháng 12 năm 2009

Liên Hội Nhân Quyền Việt Nam ở Thụy Sĩ

Ligue vietnamienne des droits de l’homme en Suisse

Vietnamese League for Human Rights in Switzerland


viethoaiphuong
#26 Posted : Thursday, September 16, 2010 9:52:06 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy bị đánh đập trong tù

Khoa Diễm
, phóng viên RFA
2010-09-16

Bà Trần Khải Thanh Thủy, 1 trong 6 người cầm bút Việt Nam đã đượcTổ chức Theo dõi Nhân quyền trao giải Hellman/Hammett vào đầu năm nay, hiện đang bị cầm tù tại nhà tù số 5 ở Lam Sơn, Thanh Hóa.

http://www.rfa.org/vietn...haithanhthuy.com-305.jpg[/img]

Ông Đỗ Bá Tân và bà Trần Khải Thanh Thủy
Photo courtesy of freetrankhaithanhthuy.com

Phần âm thanh
Tải xuống âm thanh
Email bản tin này

Bị đánh vì quản giáo không can thiệp

Bị kết án 3 năm rưỡi tù giam trong phiên xử ngày 5/2/2010 với tội danh cố ý gây thương tích, trong lần thăm nuôi mới nhất vào ngày 1/9, gia đình bà đã nhận thấy những dấu vết bị hành hung và tinh thần không được tốt của bà. Sau những lần gặng hỏi, ông Đỗ Bá Tân, chồng bà Thủy, được cho biết bà đã bị đánh đâp dã man khắp người, đặc biệt là những chỗ nguy hiểm.

Ông Tân kể lại những gì biết được: "Sau hôm 3/8 khi gia đình vào thăm Trần Khải Thanh Thủy xong, thì tối hôm đó, Thủy về trại và đã được cảnh báo là sẽ bị đánh. Có một phạm nhân tên là Cúc, cũng ở trong cùng khu nữ đó thì không biết vì lý do gì cũng đã phao tin là sẽ đánh Thủy. Khi Thủy biết tin bị đánh thì Thủy cũng đã báo với quản giáo tên là cô Mai, báo tới lần thứ 3 thì cô Mai đã phản ứng và nói là sẽ xác nhận lại thông tin này và sẽ xử lý nhưng thực tế thông tin đó không được xử lý. Chuyện đã xảy ra là vào tối mùng 5, lúc 21 giờ, Thủy đã bị phạm nhân Cúc đột nhập vào phòng giam và bắt đầu đánh. Phạm nhân Cúc đã đánh rất hiểm độc, dùng toàn cùi chỏ tay và đầu gối để thúc vào ngực, vào bụng và đánh cả vào phần hiểm của Thủy”.

Khi Thủy biết tin bị đánh thì Thủy cũng đã báo với quản giáo tên là cô Mai, báo tới lần thứ 3 thì cô Mai đã phản ứng và nói là sẽ xác nhận lại thông tin này và sẽ xử lý nhưng thực tế thông tin đó không được xử lý.

Ông Đỗ Bá Tân - chồng bà Thủy

Khi bà Thủy kể đến đây thì ông Tân có hỏi tại sao không kêu lên để được trợ giúp nhưng được bà Thủy cho biết là càng kêu to thì sẽ bị đánh mạnh hơn và nếu đó có ai giúp thì người đó cũng sẽ bị liên lụy. Đã có những trường hợp những phạm nhân nói chuyện với bà Thủy và ngay ngày hôm sau đều bị cách ly như phạm nhân Phạm Thanh Nhiên và phạm nhân Trần Ngọc Anh. Ông Tân nói rằng ông không thể tin được một chuyện như phạm nhân hiếp đáp nhau lại có thể xảy ra như vậy mà không có sự can thiệp nào của các quản tù thì ông đã được các cán bộ giám sát xác nhận.

Ông Tân nói.

“Hôm đó có hai cán bộ giám sát, có nghĩa là ghi chép lại cuộc nói chuyện của chúng tôi, gồm có cán bộ Trại và cán bộ Lượng. Cán bộ trại có xác nhận là chuyện này đã xảy ra và để mời hai người lên để giảng hòa và phía trại có xử lý phạm nhân Cúc nhưng xử phạt như thế nào thì chẳng ai biết được.”

Bị cô lập

[img]http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/Update-on-Tran-Khai-Thanh-Thuy-s-status-in-prison-KD-09162010063623.html/1852_04-250.jpg" alt=""/>

Cô Đỗ Thủy Tiên và Mẹ là nhà văn Trần Khải Thanh Thủy.
Photo courtesy of lyhuong.net

Bà Thủy và ông Tân cho rằng những hành động của phạm nhân Cúc và quản tù chắc đã được sắp xếp từ trước vì theo lệ thường thì các phạm nhân không được phép cũng như không thể qua phòng người khác khi không có lệnh của trên và quản tù đi kèm. Bản thân bà Thủy cho rằng trong tù bà sống rất được lòng mọi người và không có lý do chính đáng nào dẫn đến những việc đã xảy ra cho bà.

Ông Tân cho biết về tinh thần của bà Phạm Khải Thanh Thủy:

“Thủy luôn luôn bị những áp lực rất nặng nề là trong thời gian đó Thủy luôn bị khám xét, lục xét khắp bản thân. Khi Thủy ra khỏi trại đi lao động thì Thủy bị cán bộ khám xét túi quần áo xem có gì không thì tất nhiên trong người Thủy luôn luôn có thuốc vì một ngày phải uống rất nhiều thứ thuốc mà do bên y tế quản lý. Những thứ thuốc mà gia đình hàng tháng gởi vào thì họ phát cho vào đầu ngày. Thuốc thường xuyên để trong túi áo, luôn luôn bị lục soát ra và thẩm vấn, luôn luôn bị tra vấn về tinh thần, rất là khó chịu. Trong thời gian này Thủy cũng phát hiện ra là Thủy đã bị cách lý hoàn toàn và đã nghiêm cấm các đối tượng xung quanh không được tiếp xúc, quan hệ với Thủy.”

Mỗi lần gia đình vào thăm thì rất là đau xót với hình ảnh của Thủy vì sức khỏe không chịu nổi. Cái thứ hai là áp lực tinh thần vì bây giờ Thủy bị cách ly và cũng là cái cớ cho mọi người ruồng bỏ Thủy trong cái môi trường đó.

Ông Đỗ Bá Tân - chồng bà Thủy

Ông Tân bày tỏ nỗi lo cho người vợ đang trong cảnh lao tù của mình:
“Mỗi lần gia đình vào thăm thì rất là đau xót với hình ảnh của Thủy vì sức khỏe không chịu nổi. Cái thứ hai là áp lực tinh thần vì bây giờ Thủy bị cách ly và cũng là cái cớ cho mọi người ruồng bỏ Thủy trong cái môi trường đó.”

Ông Tân cho biết ông chỉ mong thời gian trôi qua mau để đến đầu tháng ông lại có thể vào thăm vợ. Ông hy vọng mọi người có thể chia sẻ những gì vợ ông đang chịu đựng và nhìn thấy được sự thật cũng như những gì đang xảy ra nơi mà nhân quyền không có đất sống. Ông cho rằng những gì vợ ông đang chịu là một điều rất vô lý và vô nhân đạo khi bà Thủy đã không làm bất cứ điều gì sai trái.
viethoaiphuong
#27 Posted : Thursday, June 23, 2011 7:22:00 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Trần Khải Thanh Thủy Ra Tù, Được Đưa Sang Mỹ,
Dân Biểu Sanchez Đã Đón Tiếp Nhà Văn...


(06/24/2011)

WASHINGTON, D.C. – Dân Biểu Liên Bang Loretta Sanchez (CA-47), Đồng Chủ tịch Nhóm Congressional Caucus on Việt Nam phát biểu trước sự tự do của nhà văn Trần Khải Thanh Thuỷ. Từ năm 2009 tới nay, Dân Biểu Sanchez đã nhiều lần kêu gọi tự do cho các tiếng nói lương tâm như Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy qua những lời phát biểu và các lá thư vận động tại Hạ Viện Hoa Kỳ. Dân Biểu Sanchez cũng đã gặp gia đình của Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy và công khai lên tiếng cho bà trong cuộc họp với Bộ Trưởng Ngoại Giao, Hillary Clinton.

"Cùng với cộng đồng người Mỹ gốc Việt, tôi hân hoan chào đón Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy về với tự do. Nhưng chúng ta hãy nhớ rằng sự giam giữ bất công của nhà tranh đấu dân chủ ôn hoà Trần Khải Thanh Thủy trong hai năm vừa qua không nên bao giờ xãy ra, khi bà phải đối đầu với những ngày tháng lao tù không có sự chăm sóc y tế cần thiết. Tôi kêu gọi nhà nước Việt Nam hãy tiếp tục trả tự do vô điều kiện cho tất cả các tù nhân lương tâm, gần đây nhất là Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đỗ Thị Minh Hạnh, Đoàn Huy Chương, Mục sư Dương Kim Khải, Trần Thị Thúy, Phạm Văn Thông, Cao Văn Tỉnh, Nguyễn Thành Tâm, Nguyễn Chí Thành, và Phạm Ngọc Hoa của Tỉnh Trà Vinh, Tiền Giang và Bến Tre trong các phiên toàn gần đây. Nhà nước Việt Nam nên tiếp tục có những nỗ lực cho thấy họ thật sự tôn trọng các quyền tự do báo chí, ngôn luận và tự do hội họp."

"Tôi rất vui mừng khi được Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ cho biết Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy đã được đoàn tụ an toàn với người con gái của bà tại thành phố San Francisco, California, nơi mà tiếng nói và niềm tin của bà sẽ được tôn trọng.”

"Tôi cũng muốn cùng với người dân Việt Nam và cộng đồng Việt Nam trên toàn thế giới nói lên mối quan tâm của họ trong vấn đề tranh chấp Biển Đông của quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Tôi kêu gọi nhà nước Việt Nam nên tôn trọng các quyền căn bản của tự do ngôn luận và hội họp vì mỗi người dân Việt Nam đều có quyền bày tỏ mối quan tâm của họ đối với vấn đề của đất nước.”


==============//===============

Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy đến Mỹ tị nạn



SAN FRANCISCO (NV) - Nhà văn, nhà báo tự do Trần Khải Thanh Thủy được nhà cầm quyền Việt Nam phóng thích nhờ sự can thiệp của chính phủ Hoa Kỳ và Dân Biểu Loretta Sanchez và một số dân cử khác.

Bà Trần Khải Thanh Thủy bị người của công an hành hung vỡ đầu ngày 8 tháng 10, 2009 nhưng lại bị kết án tù vì “cố ý gây thương tích.” (Hình do gia đình cung cấp)

Cũng nhờ sự vận động đó, bà Trần Khải Thanh Thủy đã được đến Mỹ định cư tị nạn cùng với cô con gái út 14 tuổi. Ông chồng là Ðỗ Bá Tân vẫn còn ở lại Việt Nam.

Theo bản thông cáo báo chí của văn phòng bà Dân Biểu Loretta Sanchez, bà nói rằng: “Tôi rất vui mừng khi được Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ cho biết nhà văn Trần Khải Thanh Thủy đã được đoàn tụ an toàn với người con gái của bà tại thành phố San Francisco, California, nơi mà tiếng nói và niềm tin của bà sẽ được tôn trọng.”

“Tôi cũng muốn cùng với người dân Việt Nam và cộng đồng Việt Nam trên toàn thế giới nói lên mối quan tâm của họ trong vấn đề tranh chấp Biển Ðông của quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Tôi kêu gọi nhà nước Việt Nam nên tôn trọng các quyền căn bản của tự do ngôn luận và hội họp vì mỗi người dân Việt Nam đều có quyền bày tỏ mối quan tâm của họ đối với vấn đề của đất nước.”

Cô Lyly Ngọc Hiếu Nguyễn, đại diện văn phòng bà Sanchez tại quận Cam California cho hay bà Thanh Thủy và con gái tới phi trường quốc tế San Francisco sáng ngày Thứ Năm, 23 tháng 6.

Bà Trần Khải Thanh Thủy, 50 tuổi, bị nhà cầm quyền Việt Nam dàn dựng một vụ đánh nhau trước nhà ở Hà Nội ngày 8 tháng 10, 2009 rồi bắt giam vì bà đã từ Hà Nội xuống Hải Phòng theo dõi vụ xử án nhóm 6 người chống Trung Quốc, chống tham nhũng đòi dân chủ ở Hải Phòng.

Bà bị đưa ra tòa kết án tù 3 năm rưỡi ngày 25 tháng 2, 2010.

Các luật sư biện hộ cho vợ chồng bà Thủy ở phiên tòa ở thẩm cũng như phúc thẩm ngày 16 tháng 4, 2010 đã trình bày cho thấy vợ chồng bà là nạn nhân của một vụ hành hung lại bị biến thành “hung thủ,” tính chất của một vụ dàn dựng rất vụng về. Các chứng cứ đưa ra đều bị bác, các chứng cớ ngụy tạo lại được chấp nhận.

Tháng 10 năm ngoái, ông Tân cho báo Người Việt hay là bà vợ ông đã bị đánh trong tù.

Nhờ các nỗ lực vận động của bà Dân Biểu Sanchez với bà Ngoại Trưởng Clinton suốt hơn một năm qua và Bộ Ngoại Giao Mỹ áp lực lại Hà Nội mà mẹ con bà Thanh Thủy mới được trả tự do và đi tị nạn. (TN)

NGUOI VIET Tin chính - Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy đến Mỹ tị nạn - www.nguoi-viet.com
viethoaiphuong
#28 Posted : Friday, June 24, 2011 7:35:29 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Bà Trần Khải Thanh Thủy nói về 'cảm giác tự do'



Bà Trần Khải Thanh Thủy bị kết án ba năm rưỡi tù giam với tội danh 'hành hung người khác' trong vụ 'va chạm giao thông' hồi năm 2009.

Việt Nam vừa trả tự do cho cây bút bất đồng chính kiến, đồng thời là một nhà hoạt động dân chủ, bà Trần Khải Thanh Thủy.

Từ California, bà Thủy cho BBC hay qua điện thoại rằng bà như 'từ địa ngục đến thiên đường' và vẫn còn 'lâng lâng chưa tin' rằng đã được tự do.

Bà cho hay "Họ giữ bí mật đến phút chót" về việc thả bà ra từ nhà tù tại Thanh Hóa:

"Họ cho tôi mặc bộ quần áo trại, đội chiếc nón mê. Đến khi ra cửa thấy rất nhiều an ninh mới biết có chuyện gì đó. Rồi họ đọc lệnh tha bổng."

Bà nói bà bị đưa ngay ra sân bay, không kịp qua nhà riêng.

Bà nói "Tôi không tin được dù đó là sự thật. Nhiều lúc đang ngủ vẫn mơ ngỡ như mình vẫn trong tù, có cảm giác bị canh gác,"

Bà cho hay bà ở cùng trại tù số 4 ở Lam Sơn, trong khu giam nữ, nơi hiện nhà đấu tranh Phạm Thanh Nghiên cũng bị giam.

Tuy nhiên bà cho hay cô Phạm Thanh Nghiên không ở chung phòng tại một nơi người tù gọi là 'lam sơn chướng khí'.

Khi được hỏi về các thông tin bên ngoài lọt vào nhà tù, bà cho hay chỉ mới được nghe về các cuộc biểu tình phản đối Trung Quốc, vì báo chí gửi vào trại giam không hề đăng các chuyện đó.

Cảm ơn những người đấu tranh cho bà được tự do, bà Trần Khải Thanh Thủy nói:

"Tôi được như thế này là một thắng lợi không chỉ cho phe dân chủ Việt Nam, mà còn nhờ sự đấu tranh lâu dài của mọi người ở hải ngoại."

Bà cũng cho hay sau 21 tháng tù, nay bà sẽ "đấu tranh cho dân chủ gấp đôi gấp ba" giai đoạn trước đây.

Trong một tuyên bố ngắn gọn, Bộ Ngoại giao Việt Nam nói: "Trần Khải Thanh Thủy đã được thả và sang Mỹ định cư vì các lý do nhân đạo."

Bà Trần Khải Thanh Thủy ra khỏi tù hôm thứ Tư và được đưa lên máy bay sang Hoa Kỳ, một viên chức giấu tên từ Bộ Công An cho biết.

Được biết đây là lần đầu tiên kể từ nhiều năm qua việc thả người như vậy được thực hiện.

Tôi được như thế này là một thắng lợi không chỉ cho phe dân chủ Việt Nam, mà còn nhờ sự đấu tranh lâu dài của mọi người ở hải ngoại

Bà Trần Khải Thanh Thủy

Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ đã gây áp lực trong việc thả bà Thủy.

Nay phát ngôn nhân Beau Miller của Bộ Ngoại giao hoan nghênh việc trả tự do cho bà.

Ông nói: "Việc hợp tác trong vấn đề nhân đạo vẫn là một vấn đề quan trọng trong quan hệ song phương. Chúng tôi tiếp tục thúc giục chính phủ Việt Nam tôn trọng các quyền con người đã được quốc tế công nhận."

Được biết bà Thủy và con gái đã tới San Francisco.

Vinh danh

Bà Trần Khải Thanh Thủy, 50 tuổi, là một trong số ít các nhà bất đồng chính kiến Việt Nam cổ súy cho hệ thống đa đảng, vốn không được chính quyền cộng sản chấp nhận.

Bà bị kết án hồi năm ngoái với tội danh "tấn công hai người" trong vụ cãi cọ vặt về va chạm giao thông ở bên ngoài nhà.

Phiên tòa phúc thẩm đã giữ nguyên mức án ba năm rưỡi tù giam, nhưng các nhóm nhân quyền quốc tế cáo buộc vụ va chạm là do các đối tượng du côn được cảnh sát chìm sử dụng để tấn công bà Thủy, qua đó kiếm cớ bỏ tù nhằm trừng phạt các hoạt động chính trị của bà.

Sau vụ bắt giữ hồi tháng Mười 2009, tòa đại sứ Hoa Kỳ tại Hà Nội nói họ quan ngại về việc bà "bị đánh đập và bị bắt giữ" và Washington đã gây sức ép để Hà Nội trả tự do cho bà.

Tôi rất vui mừng khi được Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ cho biết Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy đã được đoàn tụ an toàn với người con gái của bà tại thành phố San Francisco.

Dân Biểu Liên Bang Loretta Sanchez

Dân Biểu Liên Bang Loretta Sanchez từ California ngày hôm qua ra thông cáo nói:

"Cùng với cộng đồng người Mỹ gốc Việt, tôi hân hoan chào đón Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy về với tự do.

"Nhưng chúng ta hãy nhớ rằng sự giam giữ bất công của nhà tranh đấu dân chủ ôn hoà Trần Khải Thanh Thủy trong hai năm vừa qua không nên bao giờ xảy ra, khi bà phải đối đầu với những ngày tháng lao tù không có sự chăm sóc y tế cần thiết.

"Tôi rất vui mừng khi được Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ cho biết Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy đã được đoàn tụ an toàn với người con gái của bà tại thành phố San Francisco, California, nơi mà tiếng nói và niềm tin của bà sẽ được tôn trọng."

Hồi năm 2007, bà Thủy cũng từng bị bắt giữ vài tháng.

Bà bắt đầu có hoạt động bất đồng chính kiến kể từ năm 2006, khi bà tổ chức giúp đỡ các công nhân và nông dân bị mất đất.

Bà Thủy, từng làm việc nhiều năm trong hệ thống truyền thông nhà nước, sau đó đã viết bài cho một tờ báo mạng ủng hộ dân chủ, và duy trì một trang blog riêng.

Hồi năm ngoái, tổ chức theo dõi nhân quyền có trụ sở tại New York, Human Rights Watch, đã vinh danh bà cùng năm cây bút Việt Nam khác bằng giải thưởng thường niên Hellman/Hammet vì sự dũng cảm trong việc dám đương đầu với sự đàn áp chính trị.

Tổ chức Ân xá Quốc tế, Amnesty International, nói rằng hàng chục nhà chỉ trích chính trị ôn hòa đã bị bỏ tù dài hạn kẻ từ khi Việt Nam tiến hành trấn áp tự do ngôn luận, cuối năm 2009.
Users browsing this topic
Guest (5)
2 Pages<12
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.