Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

2 Pages12>
Trần Khải Thanh Thủy
Phượng Các
#1 Posted : Monday, March 26, 2007 4:00:00 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)



Hội Văn bút Quốc tế tuyên dương nhà văn Trần Khải Thanh Thủy nhân dịp 8/3

Minh Phượng
08/03/2007



Bản tin trên mạng của Liên Hội Nhân Quyền Việt Nam ở Thụy Sĩ cho biết nhà văn Trần Khải Thanh Thủy đã được Ủy ban Văn Bút Quốc tế Bênh vực Nhà văn bị cầm tù tuyên dương nhân dịp ngày Quốc tế Phụ nữ 8 tháng 3 năm nay. Minh Phượng đã nói chuyện qua điện thoại với bà Trần Khải Thanh Thủy và ghi nhận các ý kiến của bà về tình trạng phụ nữ ở Việt Nam.

Bà Thủy là một nhà văn được xếp vào thành phần phản kháng và sống trong tình trạng gần như bị quản thúc tại gia ở Việt Nam. Bà nằm trong số các nhân vật đối kháng được giải thưởng Hellman Hammett của Tổ chức Human Rights Watch của Hoa Kỳ và được Ủy ban Văn Bút quốc tế Bênh vực các nhà văn bị cầm tù tuyên dương nhân dịp ngày quốc tế phụ nữ 8 tháng 3 năm nay.

Chính bà Trần Khải Thanh Thủy chỉ được biết về vinh dự đó qua mạng Internet và một người bạn văn, vì bà cho rằng có thể Hội Văn Bút đã không liên lạc được với bà qua điện thoại. Bà nói rằng bà đã phải liên tục đổi số điện thoại vì những số điện thoại của bà, thậm chí của cả chồng hay con bà thường xuyên bị cắt.

Bà Trần Khải Thanh Thủy cho biết bà chưa chính thức bị tù lần nào, nhưng bắt đầu từ năm 2000, ngay khi bà tiếp cận với dòng văn học trái chiều được gọi là “ngoài luồng,” lúc bà còn đang làm báo “đảng”, bà đã bị theo dõi suốt. Bà nói rằng bà đã bị an ninh Phòng P25 phụ trách văn hóa phản động bám sát từng bước.

Bà Trần Khải Thanh Thủy cũng kể lại một diễn biến vào tháng 10 năm 2002, lúc bà đang đi xe đạp ngoài đường và bị một đoàn xe công an vây quanh và bắt bà đưa lên cục phản gián, viện cớ có “quần chúng tố cáo” bà buôn ma túy, và giữ bà đến 1 giờ sáng mới thả về. Theo bà thì từ đó bà bị đưa vào “sổ đen”, và thường xuyên bị mời lên thẩm vấn.

http://www.voanews.com/v...ese/2007-03-08-voa18.cfm
PC
#2 Posted : Wednesday, October 10, 2007 2:26:08 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
San Jose – Đông đảo văn hữu dự ra mắt sách Trần Khải Thanh Thủy- viết từ hang đá – nhỏ lệ cùng dân

Nguyên Khanh, Oct 08, 2007


Cali Today News - Khỏang gần hai trăm văn hữu và đồng hương đã đến hội trường học khu Franklin Mckinley, vào trưa thứ bảy 6-10-07, dự buổi ra mắt sách Viết Từ Hang Đá- Nhỏ Lệ Cùng Dân của Trần Khải Thanh Thủy.

Trần Khải Thanh Thủy là nhà báo nhà văn nữ trong nước với những bài báo chỉ trích sự vi phạm nhân quyền và gian dối của chế độ cộng sản đương thời, đăng trên nhiều báo chí và Internet ở hải ngọai.

Bà đã được Hội Human Right Watch trao giải thưởng Hellman Hamme, một giải thưởng vinh danh tinh thần can đảm của nhà văn này. Bà đã bị nhà cầm quyền cộng sản bắt giam từ tháng 4-2007.

Cơ sở thi văn Cội Nguồn ở San Jose gom một số bài viết của Trần Khải Thanh Thủy đã đăng trên các báo chí và Internet hải ngọai thành cuốn sách và tổ chức ra mắt bán sách ở Nam Cali hai tuần trước và kế đến là San Jose.

Trong buổi ra mắt sách tại Nam Cali, đã thu được số tiền trên 5 ngàn đô la và chỉ vài ngày sau, chuyện số tiền gửi về cho nhà văn Trần Khải Thanh Thủy đã trở thành một đề tài nóng bỏng trên Internet. Sự bất bình của một số nhà văn ở Nam Cali đối với cơ sở thi văn Cội Nguồn là nặng nề, thậm chí nhiều bài trên các diễn đàn đã sử dụng những từ ngữ rất nặng nề đối với tổ chức Cội Nguồn.

Sau đó, Cội Nguồn có phổ biến bức Tâm Thư trần tình sự việc, tuy thế, vẫn chưa giải tỏa được dư luận.

Điều này đã dấy lên một cuộc tranh cãi về mục đích không rõ ràng của cơ sở Cội Nguồn. Một số người cho rằng việc ra mắt sách của Trần Khải Thanh Thủy vừa để yễm trợ cho Cội Nguồn, vừa giúp đỡ cho nhà văn đang bị khó khăn tù đày này.

Chính vì lý do đó,trong buổi ra mắt sách tại San Jose, không chỉ ông Song Nhị mà một số người trong tổ chức Cội Nguồn đã lên phát biểu phân trần cùng quan khách về chuyện này. Chuyện phân trần này chiếm quá nhiều thời gian, lẽ ra để dành để nói về điều tuyệt vời trong tác phẩm và con người của tác giả. Thật đáng tiếc.

Và chuyện tiền bạc thu được từ bán sách, gởi về cho nhà văn nữ này trở thành một đề tài quan tâm khiến cho người điều khiển chương trình buổi ra mắt sách phải nhấn mạnh đôi lần.

Nữ thi sĩ Huệ Thu, bà Lê Diễm đã đại diện cho một số chị em cầm bút khác lên tiếng nhận trách nhiệm tài chánh về việc thu chi của buổi ra mắt sách Trần Khải Thanh Thủy tại San Jose để gởi về cho nhà văn đang bị tù đày này.

Thi sĩ Diên Nghị đã lên diễn đàn ca ngợi những bài viết của nhà văn nữ Trần Khải Thanh Thủy.

Những tiết mục ca hát do một vài khuôn mặt văn nghệ thung lũng hoa vàng phụ trách. Đặc biệt, một giọng nam tuy lớn tuổi nhưng rất điêu luyện trong ca khúc Giấc Mơ Hồi Hương của nhạc sĩ Vũ Thành làm mọi người vỗ tay tán thưởng.

Cho tới lúc ra về, không phải ai cũng cảm thấy thoải mái với những lời giải thích của nhóm Cội Nguồn. Cũng có nhiều lời ra và tiếng lại trong số người tham dự, vốn còn lại ít ỏi cho đến cuối buổi ra mắt sách.

Chuyện tiền nong về ra mắt sách này không còn dừng lại ở Nam Bắc Cali mà lan ra nhiều quốc gia và đến cả Việt Nam. Gần đây, các là thư của bà mẹ của nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, hay những lá thư từ Úc châu,… đã làm cho vấn đề càng cần được giải quyết một cách sáng tỏ… để tránh những nỗi đau từ nhiều phía…

Nguyên Khanh


calitoday
viethoaiphuong
#3 Posted : Wednesday, December 19, 2007 7:04:42 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
http://www.rfa.org/vietn...nKhai_Thanh_Thuy_VHung/

Sức khỏe nhà văn Trần Khải Thanh Thủy bị suy yếu trầm trọng trong nhà tù
2007.12.19

Việt Hùng, phóng viên đài RFA
Đã 8 tháng kể từ ngày bị bắt nhà văn nữ Trần Khải Thanh Thủy chưa hề được gặp mặt gia đình, mặt dù theo như lời ông Đỗ Bá Tân, chồng bà Thanh Thủy, hiện giờ bệnh lao phổi của vợ ông đang nguy cập. Nói chuyện với Việt Hùng của Đài Á Châu Tự Do, ông Đỗ Bá Tân trình bày vụ việc.

http://www.rfa.org/servi...07/12/19/vhung121907.mp3
viethoaiphuong
#4 Posted : Wednesday, January 30, 2008 2:52:53 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Bản Tin Liên Hội Nhân Quyền Việt Nam ở Thụy Sĩ



Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy
sẽ bị đưa ra tòa Việt cộng ngày 31 tháng 1 năm 2008



Nguồn tin từ Hà Nội sáng nay cho biết: ngày mai, 31 tháng 1, tòa sơ thẩm sẽ xét xử nhà văn Trần Khải Thanh Thủy sau hơn 9 tháng bị giam cầm và biệt lập độc đoán. Chưa rõ giờ nào phiên tòa bắt đầu. Cơ quan an ninh cộng sản chỉ mới báo tin cho ông Đổ Bá Tân, chồng bà Trần Khải Thanh Thủy biết hôm qua thứ ba. Gia đình chưa được trả lời về quyền tham dự phiên tòa.

Từ ngày tác giả Nhật Ký Ngục Tù, Hang Đá, Đối Thoại cùng Sông…bị bắt (21 tháng 4 năm 2007) đến nay, ông Đổ Bá Tân và hai cháu gái Đỗ Thủy Tiên và Đỗ Trần An Khuê không hề được gặp mặt. Vì bà Trần Khải Thanh Thủy bị bệnh lao nặng và bệnh tiểu đường, gia đình nhiều lần yêu cầu được trực tiếp nói chuyện hoặc nhìn thấy mặt từ xa để hiểu rõ tình trạng sức khoẻ người thân đang bị đày đọa bất công trong trại giam. Cuối cùng, câu trả lời duy nhứt của kẻ cầm quyền:"Đang trong thời gian điều tra, không thể gặp được". Đến tháng 9 năm 2007 là kết thúc thời gian 4 tháng tạm giam (theo Luật Hình sự CHXHCNVN), vẫn không thấy cơ quan Điều tra An ninh thông báo cho gia đình. Sau đó, nhiều lần gia đình chuyển đến họ lời đề nghị của Trung tâm điều trị bệnh lao Quận Đống Đa Hà Nội (nơi quản lý và điều trị bệnh lao). Thân nhân đã khiếu nại với Viện Kiểm sát Nhân dân và Phòng An ninh Điều tra Công an thành phố Hà Nội. Và yêu cầu cho bà Trần Khải Thanh Thủy được đi khám và điều trị bệnh, đúng theo phác đồ Trung tâm bệnh Lao (lấy kết quả khám nghiệm gởi về Trung tâm điều trị Lao Quận Đống Đa). Cũng như phải thông báo cho gia đình về việc gia hạn điều tra. Nhưng chỉ có im lặng và im lặng. Ngày 9 tháng 11 năm 1989, bức tường Ô Nhục Bá Linh đã bị giựt sập. Ngày nay, vẫn còn rơi rớt trên quả địa cầu của thế kỷ 21 một vài bức tường Phi Nhân, chẳng hạn như bức tường Im Lặng đằng sau lũy tre Việt Nam thật là kinh khiếp!

Đến tháng 10 năm 2007 thì Trung tâm điều trị bệnh lao ngưng cấp thuốc chữa bệnh. Lý do viện dẫn: "Nếu Trại giam không đưa cô Trần Khải Thanh Thủy đi khám và xét nghiệm đờm, thì Trung tâm không có cơ sở để kết luận tình trạng bệnh, sau 8 tháng điều trị’’. Nhà cầm quyền cộng sản đã nói dối gia đình là đã đưa nữ tù nhân đi khám và xét nghiệm tại Bệnh viện Thanh Nhàn - Hà Nội (Bệnh viện các bệnh về Phổi và Lao Hà Nội). Và họ nói rằng sức khỏe bà Trần Khải Thanh Thủy tốt, tăng cân, bệnh đã tiến triển tốt và kết quả Âm tính. Sau khi tiếp xúc với Bác sĩ điều trị Lao tại Trung tâm Đống Đa để xác minh thì gia đình mới biết là mình bị họ lừa dối. Chuyện tồi tệ khác nữa là gia đình tù nhân viết đơn khiếu nại nhưng không được kẻ đại diện guồng máy thống trị cứu xét nghiêm chỉnh và tôn trọng. Kẻ cầm quyền rất tùy tiện về việc vận dụng ‘’Luật Pháp’’ vào công việc họ đang làm. Sau thời gian bà Trần Khải Thanh Thủy ngưng dùng thuốc điều trị bệnh lao, hàng tháng gia đình gởi các loại thuốc chữa bệnh tiểu đường và bệnh viêm đại tràng cùng một số thuốc bổ dưỡng khác. Mặc dù tháng nào gia đình cũng gửi thuốc đều, vậy mà lần vào gởi quà mới đây (19 tháng 1 năm 2008), Phòng Y tế trại giam còn đòi trả 1 triệu đồng tiền thuốc cung cấp cho nữ tù nhân.

Bà Trần Khải Thanh Thủy, 48 tuổi, là một nhà văn có uy tín nhờ tinh thần độc lập, đầy sức sáng tạo, tác phẩm phong phú, dưới nhiều bút hiệu khác nhau (Nguyễn Thái Hoàng, Nguyễn Thị Hiền, Nguyễn Thái Bình, Nguyễn Quý Dân, Nguyễn Hải, Võ Quế Dương, Trần Thị Thanh Hằng, Phạm Xuân Mai, Mai Xuân Thưởng, v.v.). Bà còn là một nhà thơ, nhà viết tiểu luận, phóng viên và cộng tác biên tập với nhiều tờ báo, trong số đó có bán nguyệt san Tổ Quốc (báo Dân chủ Đối kháng bị cấm). Bằng ngòi bút trung thực, bà bênh vực những nạn nhân của bất công xã hội. Đặc biệt là bà đã viết về nhiều trường hợp cán bộ viên chức tham nhũng và lạm quyền, cướp đất chiếm nhà của hàng trăm nữ nông dân không có khả năng tự vệ và đối kháng. Bởi vậy bà trở thành đối tượng của nhiều cuộc sách nhiễu hung bạo và câu lưu để thẩm vấn lâu dài của công an về những bài bà viết phổ biến trên Internet. Bà bị canh chừng nghiêm ngặt, bị thẩm vấn hàng ngày. Bà từng bị bắt lại đầu tháng 10 năm 2006 và bị tra hỏi về các bài tiểu luận ‘‘Hang Đá’’, ‘’Tự Thuật’’ và ‘’Đối Thoại’’ được viết sau lần bà bị câu lưu hồi tháng 9. Bà cũng bị công an đưa ra giữa một phiên tòa án nhân dân tại một sân vận động, nơi mà đám đông khoảng 300 người bị bắt buộc tham dự vào cuộc ‘’đấu tố’’, sỉ nhục bà. Chưa hết, một đám đông khác đã bao vây nhà bà. Bọn người tỏ vẻ ‘‘hiềm thù’’ đó còn buộc tội bà là ‘‘kẻ phản bội và bán rẻ danh dự’’. Rồi tới chiều ngày 27 tháng 10 năm 2006, trước sự hiện diện của công an, một đám đông khác tràn vào nhà bà. Hai vợ chồng bà bị đánh đập tàn bạo. Chẳng những bọn công an từ khước bảo vệ bà, chúng còn cho biết đó là phương cách độc nhứt để buộc bà phải từ bỏ công cuộc đấu tranh tích cực của bà cho Tự Do Dân Chủ và Nhân Quyền. Bà bị mất việc từ tháng 11 năm 2006 trong lúc chồng bà, nhà giáo Đỗ Bá Tân, cũng bị thường xuyên sách nhiễu tại nơi làm việc.

Năm 2007, Đài Quan Sát Nhân Quyền (Human Rights Watch) trao tặng bà Giải Tự do Phát biểu Lillian Hellman/Dashiell Hammet*. Nhân Ngày Quốc Tế Phụ Nữ 8-3-2007, Văn Bút Quốc Tế đã tuyên dương bà Trần Khải Thanh Thủy (Việt Nam), bà Umida Niyazo (Ouzbékistan) và bà Serkalem Fasil (Éthiopie) tiêu biểu cho những nữ đồng nghiệp viết văn và làm báo dũng cảm đang bị giam cầm và bị hành hung vì sử dụng quyền tự do phát biểu. Qua cuộc vận động của Trung tâm Nhà Văn Việt Nam Lưu Vong và Ủy Ban Văn Bút Quốc Tế Bênh Vực Nhà Văn bị cầm tù, Trung tâm Văn Bút Anh Quốc đã bầu nhà văn Trần Khải Thanh Thủy làm hội viên danh dự. Bộ Ngoại Giao và Đại sứ Anh Quốc tại Việt Nam đã được báo động về tình trạng sức khỏe, điều kiện giam cầm bà Trần Khải Thanh Thủy và phiên tòa sơ thẩm có thể mở ra ngày mai tại Hà Nội. Nhà cầm quyền CHXHCNVN, qua Đại sứ của họ tại Anh Quốc, có thể đã tiếp nhận văn thư yêu cầu phiên tòa xử nhà văn Trần Khải Thanh Thủy được công minh và ông Đỗ Bá Tân, chồng bà được tham dự cũng như các nhà quan sát quốc tế.

Hiện nay, bà Trần Khải Thanh Thủy bị nhốt tại Trại giam B14 Xã Thanh Liệt Huyện Thanh Trì, Hà Nội.

* Giải thưởng Tự Do Phát Biểu Lillian Hellman/Dashiell Hammet 2007 dành cho 45 nhà cầm bút bị đàn áp, ngược đãi trên khắp thế giới. Trong số khôi nguyên có 8 nhà văn và nhà báo dân chủ đối kháng Việt Nam. Bên cạnh bà Trần Khải Thanh Thủy có nhà báo Nguyễn Vũ Bình (lúc ấy còn bị cầm tù và đau nặng), nhà viết tiểu luận Đỗ Nam Hải, luật sư Nguyễn Văn Đài, nhà bình luận Nguyễn Chính Kết, nhà báo cựu tù nhân Nguyễn Khắc Toàn, nhà viết quân sử CS cựu tù nhân Phạm Quế Dương và nhà luật học cựu tù nhân Lê Chí Quang.



Genève ngày 30 tháng 1 năm 2008

Liên Hội Nhân Quyền Việt Nam ở Thụy Sĩ

Ligue Vietnamienne des Droits de l'Homme en Suisse

Vietnamese League for Human Rights in Switzerland

viethoaiphuong
#5 Posted : Wednesday, January 30, 2008 4:16:40 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Trần Khải Thanh Thủy đã được trả tự do (2)
Người viết: Administrator
31/01/2008


(UPDATED 2) Phiên tòa ngắn ngủi ngày hôm nay đã kết thúc và chị Trần Khải Thanh Thủy đã được trả tự do, 3 năm quản chế được hũy bỏ . Khi Tòa Tuyên Bố là thả Tự Do cho chị Trần Khải Thanh Thủy thì thẩm phán tuyên bố là chị Trần Khải Thanh Thủy sẽ không bị "Cưỡng Chế" và nhiều người cho rằng "Cưỡng Chế" đồng nghĩa với "Quản Chế" . Vietland cố gắng tìm hiểu thêm về bản án thì chị Trần Khải Thanh Thủy vẫn bị quản chế 3 năm sau khi ra khỏi trại giam nhưng không bị cưỡng chế . "Cưỡng chế" theo pháp luật CSVN có nghĩa là khi đi ra khỏi địa phương thì phải báo cáo và có thể bị kêu gọi lên công an bất cứ lúc nào . "Quản Chế" có thể hiểu là nếu vi phạm lần nữa sau khi thả ra thì tội sẽ nặng hơn . Sau khi Vietland liên lạc với một luật sư tại Hà Nội để hỏi thêm về danh từ tòa án thì vị LS nầy cho biết là hai chữ "Cưỡng Chế" hay "Quản Chế" có thể hiểu giống nhau và như lời tuyên bố của tòa án thì CSVN có thể đã loại bỏ luôn hình thức 3 năm quản chế đối với chị Trần Khải Thanh Thủy .

Vietland được biết thêm là chị Trần Khải Thanh Thủy ra6't nhớ gia đình và 2 con trong một thời gian dài bị biệt giam nen sau khi tòa tuyên bố, chị Trần Khải Thanh Thủy đã bật khóc .

Theo nguồn tin VL nhận được thì tòa án CSVN đã tuyên bố trả tự do cho nhà văn Trần Khải Thanh Thủy vì lý do chị đã "chấp hành tốt" trong nhà tù cũng như bệnh tình của chị Thủy nên nhà nước "khoan hồng" . Tội của chị Thủy đã được tính theo thời gian bị giam cầm từ tháng Tư năm 2007 cho tới nay .

BBT Vietland xin chia vui cùng gia đình chị Trần Khải Thanh Thủy .

=================================================

Phiên tòa ngắn ngủi ngày hôm nay đã kết thúc và chị Trần Khải Thanh Thủy đã được trả tự do, tuy nhiên vẫn bị quản chế 3 năm . Theo nguồn tin VL nhận được thì tòa án CSVN đã tuyên bố trả tự do cho nhà văn Trần Khải Thanh Thủy vì lý do chị đã "chấp hành tốt" trong nhà tù cũng như bệnh tình của chị Thủy nên nhà nước "khoan hồng" . Tội của chị Thủy đã được tính theo thời gian bị giam cầm từ tháng Tư năm 2007 cho tới nay .





Vào lúc 7 giờ sáng ngày hôm nay tại Tòa Án Nhân Dân số 42 Hai Bà Trưng , Hà Nội, Cộng Sản đã mở phiên tòa để xử Nhà Văn Trần Khải Thanh Thủy . Phiên tòa nầy được giấu kín kể cả giờ cũng như địa điểm xử án . Hôm nay, số điện thoại của ông Đỗ Bá Tân không thể liên lạc được . Một điều đặc biệt khác là Mẹ ruột cũng như con gái của chị Trần Khải Thanh Thủy không hề biết gì về phiên tòa xử ngày hôm nay .

Một điều đáng biết là ngày hôm qua, tất cả các nhà tranh đấu dân chủ đã bị công an đưa giấy mời bắt phải tới trụ sở hôm nay để " làm việc " về vấn đề " an ninh " nên không khí trước tòa án rất vắng lặng hơn phiên sử của LS Lê Thị Công Nhân & Nguyễn Văn Đài .

Trước cửa tòa an ngày hôm nay , công an mặc thường phục vẫn phục kích rất đông vây kín phía bên hai con đường Hai Bà Trưng và Lý Thường Kiệt , chung quanh khu vực tòa án . Họ đưa mắt theo dõi từng người qua đường xem có ai quay phim hay chụp hình thì họ sẽ tịch thu máy. Trước đây tòa án CSVN vu khống nhà văn Trần Khải Thanh Thủy qua bộ luật hình sự 88 về tội "Tuyên truyền chống phá nhà nước" cũng như tội nhận tiền từ những tổ chức "phản động hải ngoại" Nhưng hôm nay lại được tòa xử bằng tội danh nhẹ hơn là "Phá Rối Trật Tự Công Cộng" tòa tuyên án chị Trần Khải Thanh Thủy 9 tháng 10 ngày bằng thời gian giam giữ nên đã được trả tự do ngày hôm nay nhưng vẫn bị quản chế 3 năm sau khi được ra tù .

Phiên tòa giấu kín nầy đã không thông báo nên những phóng viên nước ngoài không có mặt để theo dõi cũng như tường trình về phiên tòa .


Tha^n A'i - Best Regards

Vietland Staffs

http://www.vietland .net


Cập nhật ( 31/01/2008 )
viethoaiphuong
#6 Posted : Wednesday, January 30, 2008 10:32:28 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Trần Khải Thanh Thủy được trả tự do tại Tòa
DCVOnline - Tin ngắn



HÀ NỘi, Việt Nam: Sáng nay, 31/1/2008 phiên Tòa xét xử Trần Khải Thanh Thủy đã diễn ra tại Tòa Án Nhân Dân số 42, Hai Bà Trưng, Hà Nội. Công an sắc phục và thường phục đứng rải rác phía ngoài Tòa Án. Không thấy có mặt các nhà báo ngoại quốc. Các bạn bè của bị cáo - những người bất đồng chính kiến sáng nay đều nhận được giấy mời ra công an "làm việc". Phiên Tòa diễn ra chớp nhoáng và Trần Khải Thanh Thủy (TKTT) được trả tự do. Được biết, không có quyết định quản chế nào áp dụng với TKTT sau khi được tự do.

Lý do Tòa tuyên bố trả tự do là vì TKTT đã "chấp hành tốt" nội quy trong nhà tù cũng như bệnh tình của bị cáo nên nhà nước "khoan hồng". TKTT đã bật khóc khi Tòa tuyên án và cho biết rất nhớ gia đình, nhớ các con.

Ngay sau khi phiên Tòa kết thúc, phóng viên DCVOnline đã liên hệ với ông Đỗ Bá Tân, chồng bà TKTT nhưng ông cho biết đang lưu thông trên đường trong điều kiện trời mưa và thời tiết rất xấu nên chưa thể trả lời phỏng vấn được.

Ông Tân cũng cho hay, TKTT vẫn chưa thể về nhà ngay được mặc dù được tha bổng. Hiện TKTT đang quay trở lại trại giam để làm thủ tục và lấy đồ dùng cá nhân. Ông cũng cho biết là phiên Tòa được giữ bí mật tới phút chót. Ông chỉ được thông báo về phiên Tòa xử vợ mình trước một ngày.

TKTT từng là giáo viên sau đó là nhà văn, nhà báo tự do. Bà là tác giả một số bài viết đăng trên báo giấy Đàn Chim Việt từ năm 2002, sau đó là DCVOnline và nhiều trang Web khác ở hải ngoại. Bà bị bắt ngày 21/4/2007, bị giam giữ 9 tháng tại Trại giam B14, Xã Thanh Liệt, Huyện Thanh Trì, Hà Nội. Trong thời gian này, bà bị bệnh lao và nhiều lần phải vào viện chữa trị. Trong suốt thời gian bị giam giữ bà không được gặp mặt gia đình với lý do "đang trong quá trình điều tra".

Trước khi bị bắt, bà đã nhiều lần bị khám nhà, đấu tố, dọa nạt, thẩm vấn... Người đọc biết đến TKTT với nhiều bút danh như: Nguyễn Thái Hoàng, Nguyễn Thị Hiền, Nguyễn Thái Bình, Nguyễn Quý Dân, Nguyễn Hải, Võ Quế Dương, Trần Thị Thanh Hằng, Phạm Xuân Mai, Mai Xuân Thưởng...

Cũng cần phải nhắc lại rằng, ngày 6/2/2007, TKTT là người phụ nữ duy nhất trong số 8 người Việt Nam được Tổ Chức nhân quyền quốc tế "Human Rights Watch" trao giải thưởng Hellman/Hammett. Đây là gỉai thưởng trao hàng năm của tổ chức này nhằm vinh danh những người tranh đấu cho dân chủ, nhân quyền.

Văn Bút Quốc Tế cũng tuyên dương bà như một đại diện tiêu biểu cho những nữ đồng nghiệp viết văn và làm báo dũng cảm đang bị giam cầm vì sử dụng quyền tự do phát biểu.
****
viethoaiphuong
#7 Posted : Thursday, January 31, 2008 7:35:53 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Ðọc lại một số bài viết của nhà vãn
Trần Khải Thanh Thủy trýớc khi chị bị
bắt giam tù hồi tháng 4 nãm 2007.
http://tkthanhthuy.blogspot.com/

From: Thao Nguyen <thuyvi1001@yahoo.com>

Vietnam: Woman Writer Released,
but Crackdown Continues

(New York, February 1, 2008) O The Vietnamese government released the award-winning writer Tran Khai Thanh Thuy from prison yesterday, but continues to hold dozens of other peaceful activists in prison or under house arrest, Human Rights Watch said today.
Thuy, who was arrested on April 21, was released after a sudden and unpublicized trial before the Hanoi PeopleOs Court on January 31. She was sentenced to nine months and 10 days, or time served, on charges of Ecausing public disorderE under article 245 of VietnamOs penal code.
Winner of the 2007 prestigious Hellman/Hammett prize for persecuted writers, Thuy, 47, is among close to 40 peaceful activists O including more than 10 women O who have been imprisoned or placed under house arrest during the last 18 months in Vietnam (http://hrw.org/ english/docs/ 2007/02/06/ global15273. htm).

They include human rights lawyers, opposition party members, underground publishers, independent church activists, cyber-dissidents, and labor union leaders.
ELike the dozens of other peaceful dissidents who have been jailed, Tran Khai Thanh Thuy should never have been arrested in the first place, E said Sophie Richardson, Asia advocacy director for Human Rights Watch. EThe Vietnamese government should stop locking people up simply for expressing their views.E
During her more than nine months of detention at Thanh Liet Detention Center (known as B14 Camp) in Hanoi, authorities prohibited Thuy from receiving visits or letters from her family. According to her family, authorities rejected requests that Thuy, who suffers from tuberculosis and diabetes, be transferred to the Dong Da Tuberculosis Center in Hanoi for better medical treatment. Instead, her health worsened and she developed rheumatism after months of sleeping without a blanket on the cement floor of a small cell, when HanoiOs winter temperatures drop below 7 degrees Celsius (45 degrees Fahrenheit).
A well-known author, poet and journalist, Thuy has written numerous novels, satirical essays and political essays criticizing the communist regime. Thuy was one of dozens of activists who emerged during a period of slightly loosened government controls over dissent in 2006 prior to Hanoi's hosting of the Asia-Pacific Economic Cooperation (APEC) summit in November 2006 and its acceptance into the World Trade Organization at the end of 2006.
In September 2006, Thuy joined the editorial staff of To Quoc (Fatherland) Review, a dissident bulletin printed clandestinely in Vietnam and circulated on the internet. In October 2006, she was involved in forming the Independent WorkersO Union, a group prohibited by law in Vietnam, where all unions must belong to the party-controlled union confederation. In December 2006, she founded an association for victims of land confiscation in Vietnam (Hoi Dan Oan Viet Nam).
Prior to her arrest, Thuy was frequently detained, interrogated and harassed by authorities.
In November 2006, she was dismissed from her job as a journalist.
During the APEC meetings that month, she was locked in her house by authorities and remained under effective house arrest afterwards. On March 10, 2007, police searched her home and confiscated her computer, cell phone, and hundreds of complaint letters filed by farmers protesting loss of their land.
After Thuy was arrested at a bus station in Hanoi on April 26, 2007, she was charged initially with conducting anti-government propaganda (article 88) and disturbing social order (article 245), but only the second indictment was maintained at yesterday's trial.
Other women imprisoned, detained, or placed under house arrest during the past 18 months include:

I Le Thi Cong Nhan, 29. An activist lawyer who was a founding member of the Committee for Human Rights in Vietnam and spokesperson for the Vietnam Progression Party, arrested in March 2007. She is currently serving a three-year sentence at Camp 7 in Thanh Hoa province under article 88 (conducting anti-government propaganda). Last month, she went on a one-week hunger strike to protest an apparent pattern of deliberate harassment by her cellmates.

I Tran Thi Le Hong, 49. One of the founders of the United Workers and Farmers Association, arrested in November 2006. She is currently serving a three-year sentence in Dong Nai province under article 258 (abusing democratic freedoms Oof speech, press, belief, religion, assembly, association to Einfringe upon the interests of the StateE).

I Nguyen Thi Tuyet. A member of the United Workers and Farmers Association, arrested in November 2006 and detained in Dong Nai province. She was released in December 2007 after more than a year in jail without trial.

I Tran Thi Thuy Trang, 33. A lawyer and associate of lawyer Le Quoc Quan, arrested in last March and detained for six months at a detention center in Ho Chi Minh City. She was released in September 2007, but remains under surveillance.

I Hoang Thi Anh Dao, 22. Secretary of the Vietnam Progression Party, arrested in February 2007. Last March, she was sentenced to a two-year suspended sentence under article 88. She remains under three years of probation.

I Le Thi Le Hang, 45. A member of the Vietnam Progression Party, arrested in February 2007 and sentenced to an 18-month suspended prison sentence under article 88 and released on parole. She remains under three years of probation.

I Ho Thi Bich Khuong, 35. A farmersO rights advocate, arrested in April 2007 in Nghe An province, where she is currently being held at the administrative detention center in Nam Dan district, Nghe An province under article 88.

I Duong Thi Tron, 60. A member of the independent Hoa Hao Buddhist Church, arrested in October 2006. In May 2007, she was sentenced to four years in prison in Dong Thap province, along with four other Hoa Hao believers convicted on charges of causing public disorder (article 245).

I Lu Thi Thu Duyen. A participant in farmers' protests and member of pro-democracy group Block 8406, she was placed under six months of house arrest in December 2007 in Ho Chi Minh City.

I Lu Thi Thu Trang (sister of Lu Thi Thu Duyen). A participant in farmersO protests and member of pro-democracy group Block 8406, she was placed under six months of house arrest in December 2007 in Ho Chi Minh City.

I Bui Thi Kim Thanh. A lawyer who assisted farmers with land-rights complaints, she was arrested in November 2006 and involuntarily committed to a mental hospital for nine months. Released in July 2007, she remains under surveillance.
While the Vietnamese government refuses to release information about its prison population, it is estimated that there are hundreds of religious and political prisoners in Vietnam who have been imprisoned for their religious beliefs, calling for democratic reforms, participating in peaceful demonstrations, or trying to flee to Cambodia to seek political asylum.
The arrests and imprisonments continue. On January 29, a court in Ho Chi Minh City sentenced two young men to six years in prison and three years of probation for allegedly distributing leaflets calling for an end to the ruling Communist Party.
The two men, Truong Quoc Huy, 28 O previously jailed for participating in an online democracy chat group O and Hang Tan Phat, 24, were charged under article 88 of VietnamOs penal code for conducting anti-government propaganda.
EHundreds of religious and political prisoners remain behind bars in Vietnam,E said Richardson. EDespite its membership in the UN Security Council and its claims to respect human rights, Vietnam continues to criminalize peaceful dissent, as well as unsanctioned religious groups, opposition parties and independent trade unions.E
For more of Human Rights WatchOs work on Vietnam, please visit:


http://www.hrw. org/doc?t= asia&c=vietna
To view the World Report 2008 country chapter on Vietnam, please visit:
http://hrw.org/ englishwr2k8/ docs/2008/ 01/31/vietna1763 0.htm
For more information, please contact:

In Washington, DC, Sophie Richardson:
+;1-202-612-4341 ; or +;1-917-721-7473 (mobile)
In London, Brad Adams: +44-20-7713- 2767 ;
or +44-79-0872- 8333 (mobile)
In New York, Elaine Pearson:
+;1-212-216-1213 ; or +;1-646-291-7169 (mobile)
viethoaiphuong
#8 Posted : Saturday, February 2, 2008 8:02:09 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
RFA phỏng vấn nhà văn Trần Khải Thanh Thủy
02/02/2008

Tòa Soạn Đối Thoại (doi-thoai.com): Đối Thoại đã sao chép bài phỏng vấn từ các chương trình phát thanh cuả RFA. Trong mục đích gởi đến độc giả các bài phỏng vấn bằng dạng viết thật nhanh, nếu có sự sơ sót , xin tác giả , độc giả và đài RFA thông cảm. Mời độc giả nghe lại buổi phát thanh để hiệu đính các chỗ sai trước khi sử dụng.
Trần Khải Thanh Thủy: Trước tiên là em xin nói lời cảm ơn tới cộng động hải ngoại, tới bà con. Em sống được và trở về và không bị gì trong tù, đấy là hoàn toàn nhờ vào tấm lòng của bà con mình.
Đỗ Hiếu: Thưa chị, về sức khỏe thì bây giờ ra sao?
Trần Khải Thanh Thủy: Trước khi em vào tù thì em mắc căn bệnh tiểu đường và bệnh lao phổi. Bây giờ em ra khỏi tù thì em mắc thêm ít nhất là một cơn bệnh nữa, đấy là thấp khớp ?? . Ở trong trại lạnh ghê gớm, hiện tại hôm nay tại khu vực Hà Nội là nhiệt độ ngoài trời 7 độ và nhiệt độ trong nhà 9 độ. Thế mà bọn em lại phải ở trong nhà đá nữa, thì lạnh đến mức chỉ biết dùng từ là lạnh đến quất tai, lạnh cứng hàm và lạnh run cả răng lên. Thế còn mùa hè thì chúng em phải sống trong cái gọi là lò hấp thịt người khổng lồ. Nóng ghê gớm, nhiệt độ ở ngoài là 40,5 C. Mà chúng em không hề có một tí hơi mát của quạt, hoàn toàn chỉ dùng giấy báo mà quạt tay thôi.
Điều kiện trong nhà tù khắc nghiệt vô cùng, nếu ai đã từng ở tù Việt Nam thì biết rồi. Chế độ ăn thì chỉ có rau và cơm thôi, một tháng thì mới được 3 gram thịt, nhưng toàn mỡ với cả lông. Ăn triền miên rau muống, mà nó già đến mức mà miệng nhai tai nghe. Cơm của trại thì ăn cơm cục và uống nước đục. Nước là mầm sống mà cũng là mầm bệnh. Nước ở trong nhà tù thì nó vàng khè, toàn là chất sắc bởi vì nó là nước giếng khoang…
Đỗ Hiếu: Mong chị dành chút đỉnh thời giờ để nói về phiên tòa, là vì các quan tòa nói là chị có cam kết là sẽ không tiếp tục hoạt động đấu tranh dân chủ nhân quyền. Sự thật ra sao, thưa chị Thanh Thủy?
Trần Khải Thanh Thủy: Vâng, xin anh nói với đồng bào hải ngoại là em là kẻ bại trận chớ không đầu hàng. Nghĩa là em bại trận vì cái thiện nó quá mỏng manh cho nên nó không thắng nổi cái ác. Em là con số lẻ, còn họ là số đông. Em buộc bị bại trận thì đó là điều đương nhiên thôi. Nhưng em không đầu hàng, điều đó thì chắc chắn, non sông dễ đổi bản tính khó dời. Trần Khải Thanh Thủy vẫn là Trần Khải Thanh Thủy. Còn hiện tại vì tình hình sức khỏe như thế cho nên bây giờ thì em có hai điều mất mác lớn. Đấy là em đã bị gạch tên khỏi hội nhà văn, em không còn là nhà văn Trần Khải Thanh Thủy nữa. Tùy mọi người nhìn nhận thế nào thì nhìn nhận, nhưng em cũng không lấy làm buồn vì chuyện đấy cả bởi vì bị gạch tên khỏi hội nhà văn Hà Nội thì em lại được trở thành hội viên danh dự của hội văn bút quốc tế.
Điều thứ hai nữa là Trần Khải Thanh Thủy hiện tại vừa mới ra tù trong môi trường khắc nghiệt như thế. Nghĩa là bóng tối chỉ sinh ra địa ngục, không sinh ra được thiên đường. Vì thế cho nên Trần Khải Thanh Thủy mất chữ ‘a’ ở giữa nên bây giờ thành “Trần Khỉ Thanh Thủy”. Và cũng chính vì lý do đấy cho nên sắp tới là em để ra khỏi được tình trạng tù thì em phải tập trung vào sức khỏe, khoảng 2 tháng và sau đấy thì em xác định cuộc sống riêng cho mình…
Đỗ Hiếu: Cũng biết là chị còn căng thẳng, còn mệt… cám ơn chị rất nhiều đã dành cho đài Á Châu Tự Do chúng tôi cuộc trao đổi vừa rồi. Cầu chúc chị và gia đình được nhiều may mắn, nhiều sức khỏe và hạnh phúc.
Trần Khải Thanh Thủy: Em xin cám ơn anh Đỗ Hiếu và xin cám ơn thính giả của đài RFA. Em hy vọng sẽ được trở lại vào một hôm khác khi sức khỏe được nâng cấp lên một chút.

http://www.doi-thoai.com/baimoi0108_411.html
viethoaiphuong
#9 Posted : Tuesday, February 5, 2008 8:48:16 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Bản Tin Liên Hội Nhân Quyền Việt Nam ở Thụy Sĩ
Không chấp nhận án tù và quản chế đối với bà Trần Khải Thanh Thủy,
Văn Bút Quốc Tế đòi phóng thích nữ văn sĩ vô điều kiện


Trong một Thông Cáo/Kháng Nghị Thư phổ biến toàn cầu chiều ngày 5 tháng 2 năm 2008, Ủy Ban Văn Bút Quốc Tế Bênh Vực Nhà Văn bị cầm tù chào mừng nhà văn kiêm nhà báo Trần Khải Thanh Thủy vừa được phóng thích ngày 31 tháng 1 năm 2008. Tuy nhiên, Ủy Ban bày tỏ sự quan tâm sâu xa về vụ án bất công đối với nhà nữ trí thức và những biện pháp hạn chế còn áp đặt đối với bà. Tòa nhân dân Hà Nội đã bị tuyên phạt bà Trần Khải Thanh Thủy 9 tháng 10 ngày tù giam (bằng thời gian bị nhốt trong trại tập trung) và 3 năm quản chế vì ‘’phá rối trật tự công cộng’’. Không thể chấp nhận phán quyết đó, Hiệp Hội các Nhà Văn Thế Giới tiếp tục đòi trả tự do cho bà vô điều kiện chiếu theo Điều 19 Công Ước Quốc Tế về các Quyền Dân Sự và Chính Trị mà chế độ Hà Nội đã tham gia ký kết. Cả thế giới đều biết bà Trần Khải Thanh Thủy mắc bệnh lao phổi nặng và bệnh tiểu đường khi bị bắt ngày 21 tháng 4 năm 2007. Vậy mà cơ quan an ninh điều tra và quản lý trại giam không cho gia đình bà thăm viếng, gặp mặt bà và không đưa bà đi tái khám tại Bệnh viện các bệnh về Phổi và Lao Hà Nội để chữa trị đúng cách và khẩn cấp. Rất lo ngại về tình trạng sức khỏe của nữ văn hữu, Văn Bút Quốc Tế yêu cầu nhà cầm quyền bảo đảm cho bà được tiếp tục trị bệnh sau khi ra khỏi trại giam B14, Thanh Liệt, Hà Nội.

Văn Bút Quốc Tế cũng nhắc rằng nhà văn Trần Khải Thanh Thủy đã bị quản thúc tại nhà từ tháng 11 năm 2006. Sau khi bị bắt giam, bà bị truy tố về ‘'tội tuyên truyền chống phá CHXHCNVN’’, theo Điều 88, bộ Hình Luật. Tội của bà là đã phổ biến trên mạng lưới Internet nhiều bài tiểu luận yêu sách Dân Chủ. Bà còn bị cáo tố là hội viên Khối 8406 tranh đấu cho Dân Chủ, hỗ trợ một Ủy Ban Nhân Quyền độc lập và tham gia tổ chức một Công đoàn bất hợp pháp dưới chế độ độc tài cộng sản. Cuối cùng, vì áp lực quốc tế và một số lý do chưa thể xác định, tòa án nhân dân đã biến cải những cáo trạng như vừa nêu thành ra tội ‘’phá rối trật tự công cộng’’.

Sau khi bà Trần Khải Thanh Thủy bị giam cầm độc đoán, Hội Nhà Văn Hà Nội dưới sự lãnh đạo của đảng CSVN đã xóa tên bà trong danh sách hội viên. Một hành vi làm kinh tởm tất cả nhà văn hội viên Văn Bút Quốc Tế khi họ biết rằng bà Trần Khải Thanh Thủy được các nhà văn Trung Tâm Văn Bút Anh bầu làm hội viên danh dự. Hành vi của Hội Nhà Văn Hà Nội làm nhớ đến phong cách của Hội Nhà Văn Liên Sô thời bạo chúa Staline ngự trị tại ‘’thành trì tổ quốc xã hội chủ nghĩa’’. Tương tự như Luật sư đoàn Hà Nội đã đối xử một cách thô bạo và phi nhân nghĩa đối với hai luật sư Nhân Quyền, bà Lê Thị Công Nhân, hiện bị đày đọa tại trại giam số 5, Cao Thịnh, Thanh Hóa và ông Nguyễn Văn Đài, tại trại giam K1, Ba Sao, Hà Nam. Bà Trần Khải Thanh Thủy là tác giả Nhật Ký Ngục Tù, Hang Đá, Đối Thoại cùng Sông và mấy mươi tác phẩm thơ văn, tiểu luận, bài báo khác. Trong Thông Cáo/Kháng Nghị Thư, Ủy Ban Văn Bút Quốc Tế Bênh Vực Nhà Văn bị cầm tù hãnh diện giới thiệu bà là một nhà văn, nhà thơ, nhà viết tiểu luận có uy tín. Bà còn là chủ bút tờ Tổ Quốc, một tạp chí đối kháng xuất bản không giấy phép. Ngay từ tháng 9 năm 2006, bà đã bị công an canh chừng nghiêm ngặt và sách nhiễu vì những bài bà viết chỉ trích chế độ đăng trên các trang nhà thông tin điện tử ở hải ngoại. Năm 2007, Đài Quan Sát Nhân Quyền (Human Rights Watch) trao tặng Giải Tự Do Phát Biểu Lillian Hellman/Dashiell Hammet cho bà Trần Khải Thanh Thủy và 44 nhà cầm bút ở khắp năm châu. Trong số khôi nguyên còn có nhà báo Nguyễn Vũ Bình (lúc ấy còn bị cầm tù và đau nặng), nhà viết tiểu luận Đỗ Nam Hải, luật sư Nguyễn Văn Đài, nhà bình luận Nguyễn Chính Kết, nhà báo cựu tù nhân Nguyễn Khắc Toàn, nhà viết quân sử CS cựu tù nhân Phạm Quế Dương và nhà luật học cựu tù nhân Lê Chí Quang. Nhân Ngày Quốc Tế Phụ Nữ 8 tháng 3 cùng năm, Văn Bút Quốc Tế đã tuyên dương bà Trần Khải Thanh Thủy (Việt Nam), bà Umida Niyazo (Ouzbékistan) và bà Serkalem Fasil (Éthiopie) tiêu biểu cho những nữ đồng nghiệp viết văn và làm báo dũng cảm đang bị giam cầm và bị hành hung vì sử dụng quyền tự do phát biểu.

Văn Bút Quốc Tế gởi Kháng Nghị Thư này đến chủ tịch, thủ tướng cùng bộ trưởng văn hóa và thông tin CHXHCNVN. Đồng thời, Văn Bút Quốc Tế yêu cầu các Trung Tâm Văn Bút trên thế giới gởi Kháng Nghị Thư tương tự đến nhà cầm quyền Hà Nội, để

- tuy chào mừng nhà văn kiêm nhà báo Trần Khải Thanh Thủy được phóng thích nhưng vẫn bày tỏ sự quan tâm sâu xa về vụ án bất công và những biện pháp hạn chế còn áp đặt đối với bà. Và đòi trả tự do cho bà vô điều kiện chiếu theo Điều 19 Công Ước Quốc Tế về các Quyền Dân Sự và Chính Trị mà chế độ Hà Nội đã tham gia ký kết.

- bày tỏ mối lo ngại sâu xa về tình trạng sức khỏe của bà Trần Khải Thanh Thủy và yêu cầu nhà cầm quyền bảo đảm cho bà được tiếp tục trị bệnh lao phổi.



(Nguồn tin: nhà thơ Nguyên Hoàng Bảo Việt, thành viên biên tập Ủy Ban Bênh Vực Nhà Văn bị cầm tù Trung Tâm Văn Bút Thụy Sĩ Pháp Thoại, hội viên Trung Tâm Nhà Văn Việt Nam Lưu Vong và Trung Tâm Âu Châu Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại. Tài liệu : LHNQVN-TS).



Genève ngày 5 tháng 2 năm 2008

Liên Hội Nhân Quyền Việt Nam ở Thụy Sĩ

Ligue Vietnamienne des Droits de l'Homme en Suisse

Vietnamese League for Human Rights in Switzerland

----------------------------------------------------------

Nguyên văn Thông Cáo/Kháng Nghị Thư của Ủy Ban Văn Bút Quốc Tế Bênh Vực Nhà Văn bị cầm tù (Luân Đôn, Anh Quốc) nhận được ngày thứ ba, 5 tháng 2 năm 2008. Bản văn còn được phổ biến toàn cầu trên hệ thống IFEX Action Alert Network.

……………………………………………………………………………………………………….



International PEN Writers in Prison Committee (PEN WIPC)

RAPID ACTION NETWORK 4 February 2008 Update #1 to RAN 24/07



VIETNAM: Award-winning writer and journalist Tran Khai Thanh Thuy (f) released.



The Writers in Prison Committee of International PEN welcomes the release of writer and journalist Tran Khai Thanh Thuy, who was freed on 31 January 2008 following trial and sentencing before the Hanoi People's Court. She was sentenced to nine months and 10 days, or time served, plus three years’ probationary detention on charges of "causing public disorder". PEN remains concerned that she still faces charges, and continues to call for her unconditional release in accordance with Article 19 of the International Covenant on Civil and Political Rights (ICCPR), to which Vietnam is a signatory. Tran Khai Thanh Thuy suffers from diabetes and advanced tuberculosis and serious concerns for her health remain.

Tran Khai Thanh Thuy was arrested at her home in Hanoi on 21 April 2007, where she had reportedly been held under house arrest since November 2006. She was originally charged with "disseminating propaganda hostile to the Socialist Republic of Vietnam" under Article 88 of the Criminal Code. The charges reportedly followed the publication on the Internet of a number of essays by Thuy calling for democracy. She was also accused of membership of the underground pro-democracy group Bloc 8406, supporting a dissident human rights organisation, and organising an illegal trade union. She was convicted of the lesser charge of ‘causing public disorder’ and released after her trial, but still faces three years of heavy restriction and surveillance.

Tran Khai Thanh Thuy is an established novelist, poet, essayist and editor of the underground dissident magazine To Quoc (Fatherland). She has been under heavy surveillance and harassment since September 2006 for her critical writings published online.

Tran Khai Thanh Thuy was featured in International PEN’s 2007 International Women’s Day action (8 March)

( <http://www.internationalpen.org.uk/index.php?pid=33&aid=559&type=current> http://www.international...33&aid=559&type=current) and is also one of this year’s Hellman Hammet Awards Winners

( <http://hrw.org/english/docs/2007/02/06/vietna15277_txt.htm> http://hrw.org/english/d.../06/vietna15277_txt.htm).



Please send appeals: (…)

Welcoming the release of writer and journalist Tran Khai Thanh Thuy, but expressing serious concerns about her unfair trial and continuing restrictions, and calling for her immediate and unconditional release in accordance with Article 19 of the International Covenant on Civil and Political Rights to which Vietnam is a signatory.

Expressing serious concerns about Tran Khai Thuy’s health, and calling on the authorities to ensure the continuity of the medical treatment she has been receiving to treat her tuberculosis.



Please note that there are no fax numbers available for the Vietnamese authorities, so you may wish to ask the diplomatic representative for Vietnam in your country to forward your appeals. It would also be advantageous to ask your country’s diplomatic representatives in Vietnam to intervene in the case.

----------------------------------------

International PEN Writers in Prison Committee, Brownlow House, 50/51 High Holborn, London WC1V 6ER, United Kingdom.
viethoaiphuong
#10 Posted : Sunday, February 10, 2008 7:40:47 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Ðại sứ quán Thuỵ Sĩ gặp gỡ nhà văn Trần Khải Thanh Thuỷ
Hội Bảo Vệ Nhà Văn Trần Khải Thanh Thủy

Hội bảo vệ nhà văn Trần Khải Thanh Thuỷ rất hân hoan khi biết tin chị được ra khỏi lao tù cộng sản. Xin chúc mừng chị, kính chúc chị một năm mới sớm phục hồi sức khoẻ, hội xin chia vui cùng chị khi biết tin đại sứ quán Thuỵ Sĩ mời chị đến nói chuyện.

Cảm ơn chị đã gởi đến hội tấm hình chụp tại đại sứ quán Thuỵ Sĩ, cũng như mọi phụ nữ khác, chị bầy tỏ nỗi buồn về vẻ bề ngoài là già đi xấu đi rất nhiều, "bây giờ là Trần Khỉ Thanh Thủy chứ không là Trần Khải Thanh Thủy nữa" (nguyên lời của chị).

Thưa chị, thời gian đè lên đôi vai thì chúng ta ai cũng phải già đi, ngoài thời gian chị còn cái gông cùm cộng sản, còn bị phân biệt đối xử, bệnh tật và gánh nặng gia đình, những gánh nặng ấy mà đến nay chị vẫn còn trái tim thiết tha với dân tộc, chị vẫn còn rất minh mẫn, vẫn còn châm biếm và khôi hài mặc dù chị rất mệt.

Ngạn ngữ rằng “Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân”. Với trí óc minh mẫn, tinh thần tỉnh táo cùng 2 cháu gái, Thuỷ Tiên đã 17 tuổi, chúng tôi tin rằng hình thức bên ngoài sẽ không là vấn đề để khó giải quyết. Chị hãy vững tin, cả thế giới quý mến chị không phải là hình thức bề ngoài mà là trái tim, là lý tưởng chị đã theo đuổi từ lâu.

Hình dáng bên ngoài mà chị buồn nó đã tố cáo cái chế độ nhà tù, hình dáng ấy nó thay cho hằng chục bài bình luận, phiếm luận, bút ký, tường trình và nhiều đơn khiếu kiện mà chị đã viết giúp đỡ dân oan. Mong chị đừng buồn mà nên hãnh diện với tấm hình này.

Hội bảo vệ nhà văn Trần Khải Thanh Thuỷ
Trúc Lê Phương Duy và Phùng Mai

http://trankhaithanhthuy...-trn-khi-thanh-thu.html
viethoaiphuong
#11 Posted : Wednesday, February 13, 2008 8:16:25 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Tết này em không về

Trần Khải Thanh Thủy

Vào trại, chị không ngờ lại biết được tin em qua một nhóm bạn tù vừa chuyển từ Hoả Lò về. Qua giọng nói, ngôn ngữ, chị cảm nhận mọi người quý trọng em lắm, như một nữ anh hùng thời đại, một cánh chim báo bão, dù bị đảng giương cung độc ác bắn gãy cánh ngang trời mà cú rơi tự do từ tột đỉnh "thăng tiến" xuống nền trại giam, mang đầy màu sắc...làm chị về phòng giam rồi mà cứ thao thức mãi. Số phận vô tình gắn hai chị em mình thành một, nên nỗi đau ngục tù số phận cũng chia đều. Ngoài đời chị ấm lòng vì trong cuộc đấu tranh dân chủ cho Việt Nam có em ở bên bao nhiêu thì trong tù lòng chị đau đớn bấy nhiêu. Trại hoả lò nơi em ở, vốn khét tiếng vì sự độc ác, tối tăm, chật chội và hắc ám, nơi nạn bạo hành, trấn cướp vẫn diễn ra hàng ngày, nơi người với người tranh giành nhau từng miếng ăn, chỗ ở, chỉ vì nạn ...đất chật người đông, kỷ cương pháp luật buông thả nên mỗi năm ba ngành toà án, công an, viện kiểm soát phải đảm bảo chỉ tiêu 6000 người "nhập khẩu" , vì vậy mỗi người chỉ được vẻn vẹn 60 cm để nằm trong một không gian chật chội 40 người một phòng 30 m2, tha hồ chen chúc giữa cái nắng như nung của bầu trời nhiệt đới, cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông trong lao hun hút gió lùa. Lúc là chảo rang người khổng lồ, khét lẹt mồ hôi, lúc là nhà đá lạnh lẽo bẩn thỉu, ẩm ướt, tối tăm, nơi ghẻ lở hắc lào là chuyện không có gì phải làm ầm ĩ ( mỗi người, mỗi ngày chỉ được chia một chậu nước để tắm rửa, vệ sinh) cũng là nơi ốm đau không được chăm sóc. Sự xỉ nhục, đánh đập của cán bộ quản giáo đối với tù nhân xảy ra như cơm bữa. Nơi yêu thương, đầm ấm, bao bọc, sẻ chia bị tước đoạt không thương tiếc, nhường chỗ cho nạn sùng tín trung cổ: Hằn gắt, dối lừa, xỉ nhục và thú tính phát triển vượt bậc...Một viên ngọc toả sáng giữa đời thường như em, giờ bị rơi vào bùn lầy nước đọng phải hoà trộn với bao sỏi đá. Một người vốn sinh ra là để hưởng tự do, an nhàn, phú quý, nền văn minh nhân loại thấm đẫm từ đầu đến chân, nay rơi vào chốn ô trọc, nhơ nhớp, tận cùng của sự mất vệ sinh, ô nhiễm. Một người sống trong sách vở, kính chúa yêu nước thương người, nay sống trong tăm tối, người với người sống để... hành hạ, sỉ nhục, trấn áp nhau. Một người không bao giờ tham gia vào các trò chơi mất phẩm giá như em , nay vì tình thế trớ trêu, cả bè lũ chó má nhảy lên bàn độc phán xét bắt bớ mà rơi vào giữa bọn lừa đảo, trộm cắp, ma tuý, tú bà, sở khanh, thật là xót xa đau đớn qúa Nhân ơi . ..
Cả hai lần em bị xử, dù đang bị biệt giam, không hề biết tin tức gì( ngoài những tờ báo lá cải của đảng bôi nhọ em), nhưng chị thừa biết tính chất phi luân của luật pháp Việt Nam, một thứ luật vô nhân, vô đạo, vô văn hoá. Là trí thức được học hành hiểu biết, ai cũng rõ ở bất cứ xã hội nào, trong bất kỳ thể chế nào luật pháp cũng phải dựa trên nền tảng là đạo đức xã hội . Nói cách khác, đạo đức chính là nguồn sống của pháp luật. Nếu vì bất cứ lý do nào, nguồn sống này mất đi thì luật pháp thực sự hết đất sống. Xã hội chủ nghĩa Việt Nam càng ngày càng hoàn thiện sự suy đồi nên mới bắt một người trong sáng , thánh thiện như em vào tù, buộc cho em đủ thứ tội mà em không hề có. Bỏ mặc em quằn quại vật vã, trong những ngày tuyệt thực, đau ốm, đi không vững, người choáng váng. Xúi bẩy những người cùng phòng khích bác, hạ nhục , bêu xấu em , chuyển trại em không hề thông báo cho gia đình biết để chăm sóc khi em đang 3 phần sống, 7 phần chết (vì tuyệt thực 1 tuần liền) trên chiếc xe tù bít kín, trên chặng đường 225 km, xóc nảy người, thiếu không khí khiến em ngất sửu trong thùng xe, chưa đủ còn ra lệnh kỷ luật em khi em chia xẻ chiếc chăn của nhà cho người bạn tù tại nơi ở mới, cố tình không cho em gặp mẹ khi mẹ từ Hà Nội xuống thăm v.v và v.v. Bao nhiêu đau khổ của trần gian trút xuống thân hình mảnh mai bé nhỏ của em mà em vẫn không chùn bước. Trước 3 cai tù canh giữ, em vẫn lớn tiếng tố cáo tính chất độc ác và giả dối của trại với mẹ....Người đàn bà hết lòng vì con, người xác định sẽ theo em đến cùng cả trong cuộc đấu tranh không khoan nhượng với đảng cộng sản cũng như trong thời gian em ở tù. Dù đường dài, chân mỏi, mắt hoa, không ít lần sa chân, ngã nhào vì tuổi già, vì cực nhọc...song sức mạnh của tình mẫu tử, của lòng tự hào luôn chiến thắng, mẹ lại một lòng một dạ vùng lên, đòi hỏi quyền lợi, tiếp tế cho em, cũng là nhận về sự xẻ chia của những người bà con, đồng bào từ Hải ngoại vào trại cho em...một sự vùng lên không ngừng của tình mẫu tử Việt Nam em ạ.
Tết này bà con hải ngoại nhắc em nhiều lắm, người con gái mảnh mai mà tâm hồn tràn đầy khí phách. Một hình bóng giai nhân mà cuộc đời bị giam trong ngục tối, một bóng dáng nữ lưu trác Việt, sinh ra giữa lòng cộng sản mà lòng đầy nhân nghĩa, yêu thương, một phẩm chất anh hùng thời đại, dám xả thân vì đại nghĩa mà tiếc thay cuộc đời do đảng cầm quyền lại đầy cạm bẫy, đau thương.
Năm ngoái bằng giờ này, ngày 2 tết em xuống Hải Phòng thăm những nhà dân chủ gồm Bạch Ngọc Dương, Nguyễn Xuân Nghĩa, bác Vũ Cao Quận...Tất cả giang tay đón tiếp em, như lòng biển bao la đón con sóng vào lòng...Năm nay, vắng bóng em thật rồi, mọi người tha hồ nhắc tới em, ôn lại kỷ niệm ngọt ngào mà sâu lắng này, lòng đầy chua cay, đau xót.
Tất nhiên người thương em nhiều nhất vẫn là mẹ, thân thể em do mẹ phân thân xẻ thịt mà thành, bao nhiêu năm thắt lưng buộc bụng, để nuôi em khôn lớn ...Giữa thời đảng trị, "bao nhiều, cấp ít". Gạo vừa 13 ký , suốt tháng cháo thừa, cơm thiếu , quanh năm no cậy nước. Vải tròn 4000 phân, suốt ngày quần thiếu, khố thừa, suốt đời ấm nhờ da... Bao nhiêu hy vọng mẹ đặt nơi em, và em như lắng nghe tiếng lòng của mẹ, nhìn sâu vào ánh mắt mẹ mà học hành giỏi giang, tấn tới, hiểu rõ về luật, lại giỏi ngoại ngữ... Lẽ ra, ở một xã hội dân chủ tự do, nơi tri thức được đặt lên hàng đầu, người như em phải được đề cao trọng vọng. tiếc thay, trong lòng xã hội chủ nghĩa việt nam , đảng luôn trừng trị những gì đi qúa giới hạn của đảng, đó là sự thông minh, hiểu biết, lòng can đảm, xẻ chia với dân nghèo, sự phê phán những việc làm thấp hèn, sai trái , sự độc đoán chuyên quyền của đảng cũng như của những kẻ cúi đầu làm theo mệnh lệnh sai trái của lãnh đạo đảng , chỉ vì đồng lương tháng, vì cấp bậc trên ve áo, vì nồi cơm của vợ con v.v. Chỉ vì gan to bằng trái núi, dám vượt qua giới hạn của đảng mà cả em và chị, đều là nạn nhân của sự trừng phạt này. Thay vì tư duy bầy đàn, vì ăn theo nói leo những tư tưởng mù loà sai trái của đảng thì em mở lớp học về nhân quyền tại việt nam , hy vọng sẽ biến việt nam từ xứ sở cằn cỗi tự do (như mưa bóng mây, như bụi gai cằn) thành khái niệm tự nhiên, rộng khắp như hơi thở, khí trời như biển hiệu, bến đỗ trong các nhà ga, trường học ..v.v.Vì đi qúa giới hạn của đảng mà chị em mình đã bị đảng ra tay trừng trị, giam vào ngục tối, nhằm thiến hết nhân cách phẩm giá làm người
Nhớ lại ngày 11-5 ở trong tù, nghe tin hai em bị xử, dù không được phép sử dụng giấy bút , chị đã làm thơ, vừa để nhắn nhủ em, cũng là tự nhủ với lòng mình:
Nhân, Đài ơi có chị ở bên
Ba chúng ta sánh vai cùng đạo lý
Ba gương mặt bình thường như lẽ phải
Sinh ra để xoá bỏ độc tài.
Cố tình bắt em , đảng cộng sản đã vập phải bức tường của lòng nhân ái, căm phẫn cao độ. Hàng trăm cuộc biểu tình lớn nhỏ phía bên kia bờ đại dương vọng về, hàng triệu khối óc cùng tập trung công sức, trí tuệ để kêu gào, kiến nghị với thủ tướng, dân biểu của nước sở tại ,đòi nhà cầm quyền Hà Nội phải thả em vô điều kiện. Hàng triệu tấm lòng nhân ái, yêu thương, ngày đêm lặng lẽ dõi theo bóng dáng bé nhỏ của em nơi trại tù xa lắc giữa gió lào cát trắng, nghiệt ngã, hoang vu. Hàng nghìn bàn tay tình nguyện chìa ra bồi lấp cho nỗi khổ thẳm sâu trong lòng em, lòng mẹ vợi bớt nguôi ngao. Bao nhiêu cuộc điều trần phía bộ ngoại giao, bộ công an cũng không thể nào xoá bỏ được việc làm bất nhẫn này. Cả thể chế tàn bạo của đảng gồm nhà tù, trại giam với bao nhiêu cực hình phải dùng để đối phó với khí phách hiên ngang của chị em mình, hai con người tiêu biểu cho hình ảnh người phụ nữ việt nam đội đá vá trời, khai sơn phá thạch, đi trên con đường lớn ...chứng tỏ sự hèn hạ, kém cỏi, bất lực của đảng, cho dù sớm hay muộn thì thế thua của đảng cũng là điều tất yếu. Đảng không thể độc tài, độc tôn, muôn năm mãi được
Tết này em không về , cả nhà mình mất tết, cả cộng đồng hải ngoại đón tết kém vui , ngôi nhà dân chủ việt nam mãi không nguôi ngoai nỗi đớn đau xa cách này, mẹ ngày ngày lặng khóc vì thương nhớ, đúng như cái tên của mẹ, cũng là những lời thơ chị viết : Không có em, cả nhà đầy nước mắt
Thuốc đắng cạn liều càng thấy đắng, đường xa dân chủ đắng cay nhiều, Hãy vững tin ở tương lai em nhé, con đường mà chị em mình lựa chọn còn đầy chông gai, bão tố, nhưng cái gì phải đến sẽ đến. Để xứng đáng với chiếc ghế của hội đồng bảo an không thường trực, để có chỗ đứng trong hàng rào mậu dịch WTO, đảng buộc phải nhìn nhận lại và âm thầm sửa sai những sai lầm chết người, trong đó có việc phóng thích em ra khỏi trại tù em ạ. Nếu không có gì thay đổi, theo suy đoán chủ quan của chị và những người bạn tù vừa chuyển từ Hoả lò về B14 cùng chị, chỉ tết 2009 em sẽ về đoàn tụ cùng mẹ và cộng đồng. Cố gắng lên Nhân ơi. Nhất định tết sau em phải trở về.

Hang đá 2 tết 2008.
Trần Khải Thanh Thuỷ
viethoaiphuong
#12 Posted : Sunday, February 24, 2008 1:46:29 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Dân biểu NaUy kể lại cuộc gặp gỡ nhà văn Trần Khải Thanh Thủy
2008.02.23
Việt Long, phóng viên đài RFA
Hôm thứ tư, 21 tháng hai, dân biểu Na Uy Peter Gitmark đã đến tận nhà để thăm viếng và vấn an nhà văn nữ Trần Khải Thanh Thuỷ, là người vừa được trả tự do hôm cuối tháng trước, sau hơn 9 tháng bị giam nhốt vì đã đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền. Ông Peter Gitmark, 31 tuổi, là dân biểu quân hạt Tây Ac-Đe ở cực nam nước Na Uy, cũng là chủ tịch Liên đoàn quốc tế những nhà dân chủ trẻ.
Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy và Dân Biểu Na Uy Peter Skovholt Gitmark. Hình do các nhà tranh đấu trong nước cung cấp.
Bà Trần Khải Thanh Thuỷ năm ngoái đã được Tổ chức Ân xá quốc tế trao tặng giải thưởng Hellman/ Hemmett, dành cho những cây bút chứng tỏ được sự dũng cảm trước mọi hành động đàn áp của các nhà cầm quyền độc tài toàn trị. Việt-Long thực hiện cuộc phỏng vấn.
Việt-Long: Trước hết xin cám ơn ông Dân biểu đã dành cho chúng tôi cơ hội phỏng vấn này. Ông vui lòng cho biết nguyên do vì sao ông đã tìm cách tiếp xúc với nhà văn bất đồng chính kiến Trần Khải Thanh Thuỷ?
Dân biểu Na Uy Peter Gitmark: Bà Thủy là một trong những nhân vật đấu tranh mạnh mẽ cho dân chủ tại Việt Nam, và bà cũng là người rất quan trọng đối với chuyến thăm của tôi ở Việt Nam hiện nay.
Việt-Long: Ông có gặp trở ngại gì khi đến thăm nhà văn TKTT không ?
Dân biểu Na Uy Peter Gitmark: Tôi rất may mắn, là vì công an canh giữ nhà bà Thuỷ vừa rời khỏi nơi đó vài hôm trước khi tôi đến đó. Tuy nhiên cũng còn khá nhiều nhân viên công lực lảng vảng quanh những chỗ tôi đi, như là họ muốn tìm biết tôi và một số người khác làm gì, đi đâu trong thời gian này, là lúc tôi đang ở Việt Nam. Chúng tôi may mắn trong ngày hôm nay, nhưng để coi ngày mai ra sao, may ra thì cũng hên vì tôi còn muốn thăm gặp thêm...
Việt-Long: Ông có mục đích gì khi đi thăm nhà văn tranh đấu ấy, khi ông biết rằng có khó khăn mà vẫn tìm cách để gặp bà Thanh Thuỷ?
Bà Thủy là một trong những nhân vật đấu tranh mạnh mẽ cho dân chủ tại Việt Nam, và bà cũng là người rất quan trọng đối với chuyến thăm của tôi ở Việt Nam hiện nay.
Dân biểu Na Uy Peter Gitmark
Dân biểu Na Uy Peter Gitmark: Gia đình của bà bị theo dõi và canh giữ thường xuyên trong khi bà Thuỷ bị ngựơc đãi rất tệ ở trong tù. Cho nên điều cực kỳ quan trọng là phải nêu những tình cảnh đó cho cộng đồng quốc tế được biết để có sự quan tâm tới những người tranh đấu cho dân chủ ở Việt Nam và đặc biệt là cho nhà văn Trần Khải Thanh Thuỷ. Đó là lý do sự có mặt của tôi ở Việt Nam hiện nay, để phổ biến thông địêp ấy cho thế giới
Việt-Long: Ông có nghe bà Thuỷ kể về việc được đối xử ra sao ở trong tù không?
Dân biểu Na Uy Peter Gitmark: Có. Bà ấy bị tra tấn và đánh đập tàn tệ, bị nhốt chung với tù thường phạm để những kẻ này đánh đập bà. Vẫn còn những vết sẹo của những trận đòn ấy, cách đây đã bốn tháng. Như thế ta có thể mừong tượng bà ấy đã bị tra tấn và ngựợc đãi đến mức nào.
Việt-Long: Bà Thuỷ có nói gì với ông về dự tính trong tương lai không?
Dân biểu Na Uy Peter Gitmark: Tôi rất vui mừng khi có thể nói rằng bà Thuỷ là một trong số những người tha thiết muốn tiếp tục cuộc đấu tranh cho một nước Việt Nam tự do và dân chủ, cho sự thay đổi của Việt Nam theo chiều hướng đó. Cho nên đó là điều hết sức quan trọng, khi bà Thuỷ và những người bất đồng chính kiến khác tiếp tục cụôc đấu tranh mạnh mẽ và thiết yếu đó.
Việt-Long: Ông có nghĩ đến bỉện pháp nào dành cho những người tranh đấu ở Việt Nam không?
Dân biểu Na Uy Peter Gitmark: Chuyến thăm của tôi nhằm chuyển thông điệp về sự ủng hộ mạnh mẽ của cộng đồng thế giới đối với những người đấu tranh cho dân chủ tự do ở Việt Nam. Tôi cũng là chủ tịch của một tổ chức quy tụ những đảng chính trị trung hữu, gọi là Liên đoàn quốc tế những người dân chủ trẻ tuổi. Tôi muốn qua đó vận động cả thế giới giúp cho dân chủ ở Việt Nam.
Đặc biệt là chúng tôi cũng liên lạc với những tổ chức như thế ở châu Á. Chúng tôi cần thấy những hành động cụ thể của các nước láng giềng với nhau, trong việc tìm cách nào tốt nhất nhằm thúc đẩy các chính phủ để cho mọi người được tin tưởng vào những gì họ muốn tin, và tranh đấu cho những gì họ muốn tranh đấu, bằng những biện pháp dân chủ. Và đó mới là bứơc đầu.
Việt-Long: Quốc hội Na Uy có hành động nào để ủng hộ những người dân chủ Việt Nam?
Dân biểu Na Uy Peter Gitmark: Tuần trước tôi có trao cho ông chủ tịch nước Việt Nam một bức thư do khoảng 20% dân biểu của quốc hội Na Uy ký tên. Thư lên án chế độ của ông chủ tịch đã sử dụng biện pháp tra tấn, cùng những phương cách bất hợp pháp để kiểm soát người dân, không chế dân chủ và nhân quyền. Vì thế sự ủng hộ cho phong trào dân chủ Việt Nam gần như đã mang tính cách toàn cầu.
Việt-Long: Xin cám ơn dân biểu Peter Gitmark của quốc hội Na Uy, đã dành cho chúng tôi cuộc phỏng vấn ngày hôm nay.

viethoaiphuong
#13 Posted : Thursday, February 28, 2008 6:59:47 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Chia sẻ tâm tình với nhà văn Trần Khải Thanh Thuỷ sau hơn 9 tháng bị cầm tù CSVN
http://www.radiochantroi...om/spip.php?article3442
viethoaiphuong
#14 Posted : Friday, February 29, 2008 11:43:49 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Thư của Trần Khải Thanh Thủy, ngày 25-02-2008
http://take2tango.com/News.aspx?NewsID=7121
viethoaiphuong
#15 Posted : Saturday, March 1, 2008 6:18:28 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Gặp lại người thân
Như hưu về suối cũ


Trần Khải Thanh Thuỷ
Thế là tôi về nhà đã được hơn nửa tháng. Thay vì cỗ xe thời gian trôi chậm rì chậm rịt trong tù, suốt ngày chỉ biết khóc, cười, thủ thỉ đếm thời gian trôi - một sự im lặng rợn người, một sự tù mù quái đản vây bọc 24 trên 24 giờ, một cõi bất tri thăm thẳm khôn cùng, hệt như huyệt mộ, không bút nào tả nổi và cũng không biết bao giờ mới chấm dứt... thì bây giờ thời gian cũng như sổng khỏi tù, tuột xích theo tôi ra ngoài, lại bi bô ca hát, hẹn hò, giao lưu, buồn vui qua mạng, qua điện thoại, hoặc gặp gỡ tại nhà, hay điểm hẹn
Trong vòng nửa tháng, dù được nhà cầm quyền liên tục nhắc nhở, khuyên bảo, doạ nạt, sẽ lôi tôi trở lại trại tù theo điều 88, tôi vẫn tranh thủ gặp gỡ, giao lưu với hầu hết những người quen cũ như chú Nguyễn Thanh Giang - người đầu tiên dắt tay tôi vào xa lộ dân chủ rộng lớn, xa hun hút, đầy bão tố, cũng vô cùng vinh quang, cay đắng, chú Vũ Cao Quận, người từng gạt nước mắt thú nhận : Hễ cứ đi thăm ai là người ấy bị bắt vào tù, từ Lê Chí Quang, Nguyễn Vũ Bình, Phạm Hồng Sơn, Lê Thị Công Nhân, Nguyễn văn Đài và cuối cùng là tôi... Sự việc lặp lại hai lần phải chăng là số phận? Huống hồ sự việc lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần như vậy, hẳn là định mệnh(!). Bởi vậy, sau khi vào thăm tôi tại bệnh viện lao Thanh Nhàn, từ cuối tháng 4-2007, chú đã thề là sẽ không đến thăm nhà dân chủ mới lộ diện nào nữa, để họ khỏi bị “ ám vía " chú, để phong trào dân chủ không bị hao người, tốn của, để ánh sáng của tự do dân chủ sớm đến với quê hương Việt Nam (!) Hay cô Trần Thị Lệ, người mẹ yêu con hết lòng song cũng đầy trách nhiệm công dân với Tổ Quốc, người luôn bên cạnh động viên và khích lệ quan điểm, lập trường, ý tưởng, mơ ước của con gái, dù biết cái giá phải trả cho đảng độc tài vô cùng đắt. Tình mẫu tử phải đổi bằng mồ hôi, máu và nước mắt... Luật sư Bùi Kim Thành, luật sư của dân oan, người đã từng được đảng tạm giam trong 4 bức tường trại oan và trại điên suốt 8 tháng 10 ngày, sống được là nhờ phúc ấm tổ tiên và bề trên che chở, nên những viên thuốc, mũi tiêm đã bị hoá giải khi đảng chỉ đạo đưa thuốc độc, thuốc bệnh vào người, liên tục một ngày 3 mũi, rồi anh Nguyễn Xuân Nghĩa - người tình nguyện dùng thi ca làm đòn xoay chế độ, coi thiên chức, sứ mệnh của nhà thơ là phải thức tỉnh cả một nền đạo đức, văn hoá của dân tộc Việt Nam đang thiếp ngủ trong lòng đảng, nên thay vì những câu thơ vỗ tay ca ngợi thành tích công lao, qúa khứ của đảng, câu thơ anh đong đầy nước mắt, khóc cho tôi và Lê thị Công Nhân những ngày sa vào lao tù cộng sản, khóc cho bao người con, em yêu dấu của Việt Nam bị đảng vô cớ giam cầm, đánh đập, bỏ đói chỉ vì không chịu cúi đầu làm theo lệnh đảng.
Và hôm nay, khi biết rõ không thể thoát ra khỏi nhà dự tang lễ bác Hoàng Minh Chính tại bệnh viện Thanh Nhàn, câu thơ anh đứng làm khăn trắng, cúi đầu nhỏ lệ cùng tất cả những người may mắn có mặt vì không bị công an canh giữ ...
Lại như ngày xưa và hơn cả ngày xưa, khi tôi chưa phải vào nhà tù cộng sản, trong căn phòng nhỏ của gia đình tôi tại hang đá ngoại ô, lại vang lên những tiếng nói thân thương:
- Chị Thuỷ ơi, vừa được nghe chị trả lời đài RFA, vui quá.
Hay :
- Chú đã đọc bài "hồn thu thảo "của bà Huyện Thanh Quan qua cách cảm cách nghĩ của cháu rồi , hay đấy.
Và:
- Vừa đọc mấy bài đầu tiên của chị viết sau khi ra khỏi nhà tù nhỏ, hoành tráng ra phết v.v… và v.v…
Vừa trong âm u mịt mù, xa cách không gian, thời gian, giờ trở lại môi trường cũ, tôi như hươu nai được về lại bờ suối cũ, tung tăng gặm cỏ kiếm ăn, soi mình trong dòng nước mát, song như con chim đậu phải cành cây cong, lúc nào cũng bị ám ảnh bởi cặp sừng nghênh ngang qúa khổ của mình, đụng vào đâu cũng vướng, vướng từ rong rêu, (khi tôi soi mình ,thủ thỉ bên bờ suối vắng với họ hàng, làng mạc, người dân trong xóm), đụng cả tường rào, dây thép gai (khi tôi tiếp các nhà dân chủ và những người dân oan trong nhà), đụng cả cổng nhà tù với điều 31 CP, 56CP rồi 88 CP khi tôi viết bài nói rõ về những yếu kém, tồn tại của đảng và nhà nước xã hội chủ nghĩa Việt Nam, về những kẻ coi việc núp bóng đảng làm bậy, giết chết tâm huyết người lương thiện là lũ công an ký sinh trên cơ thể xã hội Việt Nam, hay khi tôi tham gia trả lời phỏng vấn báo đài Hải Ngoại, với mong ước lớn lao sao cho Việt Nam sớm dựa vào bức tường WTO mà nghển cổ, kiễng chân lên với bạn bè, láng giềng như Thái Lan, Hàn Quốc, Nhật Bản v.v… Nghĩa là từ vi mô đến vĩ mô, từ đáy suối đến bờ cây, ngọn cỏ, từ làn gió quanh Lăng chủ tịch Hồ Chí Minh , đến nắng quái Ba Đình, gi gỉ gì gì cái gì cũng vướng. Giấu bớt đôi sừng kềnh càng của mình đi cho đỡ động chạm, vướng víu thì không được, bởi trời sinh ra đã thế, có muốn co nhỏ mình, gọt sừng cho hợp với tầm kích muôn người của thời đại, đặc biệt là số phận làm người ở một nước cộng sản, nhược tiểu, văn dốt, võ dát, (chỉ biết dùng sự chuyên chính như một thứ vũ khí độc hại nguy hiểm chết người mà thực thi mệnh lệnh điều hành) cũng khó... To gan không được , bạc nhược không xong, đành phó thác cho mệnh trời run rủi vậy.
Chưa bao giờ câu châm ngôn thế giới lại đúng như điều kiện, hoàn cảnh và thể chế ở Việt Nam như lúc này: Hươu nai tung tăng ở đầu suối nhưng mạng sống của chúng thì treo nơi gác bếp. Cái gác bếp đầy tro tàn, mạng nhện, lưu cữu cáu bẩn vì những tư tưởng lỗi thời của chủ nghĩa Mác Lê, của tệ nạn sùng tín trung cổ, của sự dốt nát, bất tài, vô học v.v đã treo bao nhiêu mạng sống của những con người tâm huyết với đất nước, từ nhân văn giai phẩm, nhóm xét lại chống đảng đến các nhà dân chủ Việt Nam, toàn những tên tuổi quen thuộc một thời: Nhà văn Nguyễn Hữu Đang, nhà thơ Hoàng Cầm, Hữu Loan, Phù Thăng, nhà văn Vũ Thư Hiên, Tuân Nguyễn, viện trưởng viện triết học Hoàng Minh Chính, đại tá quân đội Trần Thư, nhà văn Bùi Ngọc Tấn, nhà văn Dương Thu Hương, viện sĩ Nguyễn Thanh Giang, Cựu chiến binh kiêm nhà văn Vũ Cao Quận, linh mục Nguyễn văn Lý, nhà báo Nguyễn Vũ Bình, Bác sĩ Phạm Hồng Sơn v.v gần đây nhất là luật sư Trần Quốc Hiền, bác sĩ Lê Nguyên Sang, anh em Trương Quốc Huy, Nguyễn Tấn Hoành , luật sư Nguyễn văn Đài, Lê thị Công Nhân v.v... Gác bếp khổng lồ của đảng đầy mồ hôi, hơi thở của sự độc tài và ám khí... đến mức trước và sau khi ở tù, cứ mỗi lần nghe tin một người nào đó trong nhóm dân chủ bị bắt là tôi bất giác ngửa mặt lên trời kêu to: "Trời ơi xuống cứu chúng con, bao nhiêu người con tâm huyết của dân tộc Việt Nam sa vào tay đảng quỷ, thành zum bô* trong ngục hết rồi". Trên bức tường trai giam hay ngay tại bàn của buồng cung, chi chít những dòng chữ của những con người quả cảm, tâm huyết ấy. "Luật sư Lê Chí Quang đã ở đây từ ngày 21-2 đến 21-4 năm 2004". Rồi "Quân B20 ơi, cố gắng". Và "Ngoan nhớ cô Thuỷ" v.v…
Trại giam B14 Thanh Liệt, nơi tôi ở, một trại giam nổi tiếng về kỷ luật, nề nếp của công an, một trại rất kén người vào... Tất cả các bệnh như giang mai, hoa liễu, si đa v.v.. không hề được bén mảng, cũng là trại được coi là "nhân văn, trí thức" vì giam toàn những cử nhân kinh tế, những doanh nhân thương mại, những người tổ chức đưa người đi hợp tác lao động tại các nước phát triển như Nhật Bản, Hàn Quốc, Nga v.v.. Tất cả vẻn vẹn 3 tầng, 6 dãy buồng, với số lượng hơn 100 người, chỉ chục năm trở lại đây đã giam giữ 9 người con ưu tú của Tổ Quốc, đó là nhà văn Dương Thu Hương, viện trưởng Hoàng Minh Chính, cựu Chánh Văn phòng Bộ Công an Lê Hồng Hà, viện sĩ Nguyễn Thanh Giang, đại tá Phạm Quế Dương, luật sư Lê Chí Quang, Tiến sĩ Hà Sĩ Phu, luật sư Lê Quốc Quân, và tôi... Nếu kể đủ các nhà tù khác, từ Sài Gòn, Hà Nội, Thái Bình, Ninh Bình, Thanh Hoá, Nam Hà v.v... thì những người bị đảng treo mạng sống trên "gác bếp", không biết bao nhiêu mà kể. Hiện tại, giữa thời hội nhập toàn cầu, nơi quyền làm người được đề cao, sự tự do, dân chủ được đưa lên hàng đầu, như cơm ăn, như hơi thở, khí trời, mà số người bị bắt vì nói thẳng, nói thật, bộc lộ quan điểm, chính kiến một cách ôn hoà... đã lên tới cả trăm người. Lùi thời gian vào những thời điểm mê muội, "đêm giữa ban ngày" thì số người này qủa là chật cứng trong gác bếp của đảng độc tài.
Trở về với cộng đồng, người thân, vui mừng bao nhiêu trước sự lớn mạnh không ngừng của phong trào dân chủ. Một cây lớn nằm xuống, cả khoảng trời không hề trống vắng (dù bị cả thế lực tàn bạo của đảng đàn áp) mà ngược lại: "Tre già, măng mọc", gốc này lụi thì hàng chục gốc khác mọc lên, xum xuê, tươi tốt. Người này bị vô hiệu hoá thì hàng chục người khác ra công khai. Một người bị khoá thì cả triệu cánh tay giơ lên, những tiếng nói phẫn uất từ bên kia bờ đại dương tràn bờ, tiếp sức cho các nhà dân chủ trong nước, trong song sắt nhà tù, buộc những vị dân biểu, những ngài đại sứ phải lên tiếng can thiệp v.v… Những tên tuổi mà trước khi vào tù tôi không hề được biết như Phạm Văn Trội, Vi Đức Hồi, Nguyễn Thượng Long, Phạm Thanh Nghiên v.v…, điều này chứng tỏ trong cả vũng ao chật hẹp tù túng, vẫn có những mạch ngầm, bọt khí nổi lên. Giữa nền văn hoá đảng tham tàn, bạo ngược, dối lừa, mị dân, v.v… vẫn có những con người qủa cảm, không đang tâm với việc đảng làm, những lời đảng nói, với thành tích ảo, (xoá đói giảm nghèo cho 34 triệu người năm 2007, kinh tế phát triển vượt bậc, mức độ tăng trưởng cao nhất đông Nam Á... Ngôi sao đang lên của Châu Á) v.v... Song trên thực tế vẫn là một nước nghèo và vô cùng hèn so với thế giới, thua kém ngay cả nước láng giềng Thái Lan, về tất cả mọi mặt: Kinh tế, văn hoá, xã hội , đặc biệt là lĩnh vực nông nghiệp. Không biết đồng đất Thái Lan có rộng và tốt hơn ở Việt Nam không mà sao hoa quả của họ, thứ gì cũng ngon và đắt gấp 3,4 lần hoa quả bày bán tại Việt Nam. Giá như các nhà lãnh đạo Việt Nam biết "dụi mắt" nhìn ra bên ngoài một lần để học tập, nghiên cứu, mày mò, thay vì kêu gào, ảo tưởng, sùng bái tư tưởng Hồ Chí Minh, có phải tốt cho 85 triệu dân Việt Nam bao nhiêu...
Sống giữa lòng đảng độc tài, hy vọng cặp sừng kềnh càng của tôi không vướng víu đến mức bị đảng gọt đầu, bôi vôi, cưa sừng bỏ vào nơi ngục tối một lần nữa. Tất nhiên niềm tin, sự hy vọng nào cũng ẩn chứa sự... mù quáng, song không đến mức phải chuyển từ hy vọng chứa chan thành... chán chưa hở trời. Việc tôi được chuyển tội danh từ điều 88 (tuyên truyền chống phá nhà nước Việt Nam) như rất nhiều nhà dân chủ khác, thành điều 245 (quấy rối trật tự công cộng) hết sức vớ vẩn, nực cười, chẳng phải thể hiện rõ quan điểm lập trường của đảng trong thời điểm hiện tại này sao? Nếu đủ mạnh, đủ sự độc tài, ác độc, không sợ dư luận thế giới lên án can thiệp, đảng biến tôi thành "phản động, gián điệp" như Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Vũ Bình ngay... song đàn áp một người phụ nữ đau khổ và ốm yếu, một người cầm bút chân chính như tôi, dưới ánh sáng của nền văn minh nhân loại, tri thức toàn cầu, đảng trở thành lố bịch, như một thứ quái vật thời tiền sử. Bao nhiêu công sức của lực lượng công an trong việc "thức cho dân ngủ, gác cho dân yên", "vì bình yên cuộc sống", tan thành mây khói hết, chỉ vì bắt bớ những nhà dân chủ, những tiếng nói trung thực, mạnh mẽ, chói loà sự thật mà đảng như loài dơi ẩn mình trong bóng tối, vô cùng sợ hãi.
Cho đến phút chót, sau cả quãng dài giam tôi trong ngục, đảng vẫn sợ những bài viết của tôi, sợ cái khí phách anh hùng, hào kiệt của linh mục Nguyễn Văn Lý có thể lan sang tôi, sang lớp trẻ trong cộng đồng người Việt tại quốc nội, vì thế mà đảng sợ chính con em, phóng viên của đảng. Thay vì phải xúm vào viết bài tuyên truyền nói xấu, đánh hôi cha, giấu đi những bí mật khốn cùng của đảng trong việc hành xử người vô tội, thì cái lũ ong nuôi trong tay áo đảng đã chớp lấy thời cơ chụp ngay bức ảnh có một không hai trên thế giới bán cho các hãng thông tấn nước ngoài lấy tiền. Thế là sự thật lập tức có đường đi riêng của nó, hình ảnh cha Lý bị chính bàn tay lông lá, bẩn thỉu của đảng còng tay, bịt miệng trước toà được post lên mạng toàn cầu, găm vào não bộ của hàng triệu triệu người khắp thế giới làm đảng bẽ mặt, xấu hổ, loay hoay mãi vẫn không sao xoá bỏ được hình ảnh chiếc quần nhân cách bị tụt xuống tận đầu gối giữa phiên toà, thò ra sự độc tài, vĩ đại, quang vinh vô cùng rậm rạp, kệch cỡm, thô bỉ của Đảng suốt 77 năm tuổi đời (1930- 2007). Chính vì vậy mà khi xử tôi, đảng đành rút kinh nghiệm tuyệt đối, không cho phép bất cứ phóng viên nào của đảng được lọt vào. Thà là để tôi được yên thân, không bị lũ hung thần của đảng đánh hôi, bôi nhọ, còn hơn là một hình ảnh dối trá, bạo ngược của đảng bị lọt ra ngoài lên mạng toàn cầu làm xấu mặt đảng. Cho dù có trí trá, lươn lẹo, hứa hẹn thề bồi để vào được hội đồng bảo an không thường trực, hay WTO thì bức ảnh cha Lý bị bịt miệng cũng tố cáo đầy đủ tính chất dã man, vô văn hoá, thiếu dân chủ, nhân quyền ở Việt Nam, chỉ một lần là đảng tởn đến già...
Dù thế nào thì tôi vẫn quyết định phải giữ chắc đôi sừng kềnh càng của mình, cho dù động chạm, vướng víu thì đã có các tổ chức nhân quyền, những người bạn trong và ngoài nước gỡ giúp và vinh danh... Quan trọng là hươu chạy đúng đường mà đạo lý tổ tiên, ông bà đã vẽ. Đảng càng làm liều thì càng sớm phải tiêu vong. Đó chính là định đề chân lý, không những bất di bất dịch mà còn đang cận kề trước mắt những người con ưu tú của đất Việt, những người thực thi quyền làm người tối thiểu là tự do, dân chủ, giàu mạnh, văn minh cho Việt Nam
Hà Nội 16-2-2008
Ngày đưa tang bác Hoàng Minh Chính
Trần Khải Thanh Thủy
viethoaiphuong
#16 Posted : Friday, March 7, 2008 6:10:07 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Ôi, Việt Nam Xứ Sở Mù Lòa ..

TRẦN KHẢI THANH THỦY.
Việt Báo Thứ Tư, 4/18/2007, 12:02:00 AM
Thời gian này, tôi luôn phải sống trong hai trạng thái tình cảm: yêu thương, căm giận, sung sướng và khổ đau, hai làn ranh giới rõ nét. Bước chân ra cửa là gặp công an canh ngõ. Vì vậy cứ mõm chó đi đến đâu là bóng quạ mổ, diều hâu bâu vào đến đấy, người tử tế thì chép miệng: "Cái con bé sao mà dại, viết bài chống đối chế độ để cho công an nó xúi đầu gấú vào nhà phá đám hết làn này lần khác mà còn không tỉnh ra à? Khổ, nói thẳng, nói thật làm gì. Dù lãnh đạo ăn tiệc, bà con Quảng Bình ăn giun ăn dế, ăn nòng nọc đi chăng nữa thì cũng mặc cha chúng nó, bản thân mình ăn rau dưa đạm bạc qua ngày, không ăn thịt dân như lãnh đạo đảng, cũng không phải ăn đủ thứ mọi rợ như người dân ở những nơi đói kém là được rồi...Hơi đâu mà thương vay khóc mướn, mà ôm dân cho... dặm đảng.
Rồi:
- Động đến chính trị, chính em làm gì, chúng nó có chính quyền, có bạo lực trong tay, mình chỉ là đàn bà, con gái, l. vừa bằng cái bát úp, có phải Nữ Oa - bằng ba mẫu ruộng đâu mà đòi đội đá vá trời?
Những kẻ rách chuyện, sáng tai... đảng, điếc tai dân lành thì bảo:
- Tội gì chứ tội nói xấu cụ Hồ là cấm kỵ. Cụ Hồ là người có công với dân, với nước này, đặc biệt có công đào tạo ra lớp người kế cận là đảng viên đảng cộng sản hiện tại, tí tuổi đầu nó đâu có biết ngày xưa khổ như thế nào? Đến cơm không có mà ăn, quần áo không có mà mặc, trong nhà không có bóng dáng ti vi, nhưng ngoài đường, ngoài ngõ, "ti vi" chạy đầy đường, phấp phới như những cánh buồm đỏ thắm, nâu sồng, đen, trắng, tím than trên lưng mọi người(!) từ lớn, bé già trẻ đủ loại. Toàn "màn hình" 21 inh, can dài từ vai đến gấu cả lượt. Đói cơm, rét cật, dậm rật giữa giường còn không xong. Bây giờ cơm ăn ba bữa, quần áo mặc cả ngày, no cơm ấm cật, dậm dật mọi đường, nào nhà hàng khách sạn, nào giường đệm sa lông, rồi ti vi màu, xe máy xịn, nó còn muốn gì, đòi hỏi gì nữa? v.v
Mấy lão cựu... chén binh thì bảo:
- Tôi không cần biết đảng này xấu xa tồi tệ đến mức nào, chỉ cần mỗi tháng nó trả cho tôi 3 triệu 8, bằng mức thu nhập của người nông dân trong một năm, là tôi phải biết ơn đảng rồi, giờ nó viết bài đòi lật đổ đảng, liệu đảng khác lên thay thế có trả nổi tôi từng ấy không? Mặc xác mấy thằng cựu... chán binh, nó ít công lao thành tích, kém may mắn, không biết luồn lọt, đội đơn, trình báo, khai láo thành tích thì phải chịu... thân ai người ấy lo, bồ ai người ấy cưỡi, kêu gào gì, lật đổ ai?
Những ả đàn bà thích họp chợ cùng... vịt hơn thì lên giọng quác quác quác, quạc quạc quạc
- Sinh năm 1960 nó cũng được ăn kẹo của bác Hồ rồi đấy, thế kẹo ấy không phải bằng đường, bằng sữa thì bằng đất à? Cái con bố láo... nó được như thế này là nhờ ai, có phải nhờ đảng, nhờ bác, nhờ chồng con chúng tao hy sinh ngoài chiến trường không?
Và như động chạm đến nỗi đau muôn thưở, họ kéo đến tận cửa, ùa và tận nhà tôi gầm lên:
- Hở cái con phản động kia? Mày có phải ra trận ngày nào không? Phải cầm súng ngày nào không, trong nhà mày có ai là liệt sĩ không. Mà mày phủ nhận công lao của chồng, cha, con, anh em chúng tao thế hả. Mày còn dám vu cáo Bác Hồ nào là có vợ, nào là có con, nào là giết dân, phá nước, không yêu tổ quốc, đồng bào...Bác Hồ mà thế à? Cả thế giới người ta yêu quý bác Hồ, cả Việt Nam thờ phụng bác... Thờ cả cái của quý của bác. Chỉ có mày... mày... Ôi giời ơi, cái con phản động kia... cái con giời đánh, thánh vật kia... Mày chui từ đâu ra hả, mày không phải con cháu bác Hồ như chúng tao thì mày là con cháu ai hả? Hay mày được mấy thằng lưu vong phản động nó thí cho tí tiền bẩn của đế quốc Mỹ nên mày tối mắt lại? Mày cố tình viết bài nói xấu đảng, nói xấu bác, rước chúng nó về để chúng nó đội bom lên đầu chúng tao, bắt chúng tao phải chịu cảnh giặc giã đói kém, vì thắt lưng, buộc bụng, dồn sức lực tiền của để đánh lại chúng nó? Đánh đánh! Bà con ơi, đánh chết mẹ nó đi. Công an, chính quyền người ta cho phép đấy đánh chết mẹ nó đi, tội vạ đâu đã có nhà nước cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam chịu... đánh...
Quả là một trận cuồng phong bão tố, một cơn chấn thương trong... tiểu sử cuộc đời 46 năm làm người của tôi. Cơn bão đen giết hàng vạn dân oan tưởng đã thực sự chấm dứt sau những giọt nước mắt cá sấu của ông Hồ rồi, sao 50 năm sau vẫn còn bão rớt, hở trời?
Đảng cộng sản Việt Nam xem ra vẫn chứng nào, tật ấy, vẫn lưu manh côn đồ, vẫn thích bơm máu đen vào cơ thể dân tộc, và những người dân thấp cổ bé họng, những người cả đời không ra khỏi vòng vây của những ô tem phiếu trong thời đảng trị, hay vòng vây của cuốn sổ chi tiêu trong gia đình chật hẹp, của dung tích dạ dày: 1200 cm3. Cả đời cắm đầu xuống đất, úp mặt vào niêu cơm, ăn trông nồi, ngồi trông bác.... hễ nhác nghe ai nói đến đảng, lãnh tụ là sợ xanh xám mặt mày, không mảy may nghĩ xem trên thế giới người ta sống như thế nào... Có ao tù nước đọng như ở Việt Nam không?... Chính sự khiếp sợ cố hữu, bản năng của họ... đã vô tình tiếp nhận dòng máu đen của đảng một cách vô tư lự nhất nên không biết gì về thời cuộc, không biết đến xung quanh, không những ngu si hưởng... bất bình mà còn tỏ ra tức tối khi có người không chịu ngu si trước những cảnh ngang trái bất công do lãnh đạo đảng và nhà nước gây ra như mình. Trước kia, nghe lời đảng gọi, bắt đấu tố địa chủ, vì địa chủ "bóc lột" nên không đủ cơm ăn, áo mặc, nay nghe lời công an xúi, bắt đấu tố "phản động" vì phản động nhận tiền của nước ngoài, rải thảm đỏ rước Bush vào, gây ra cuộc chiến tranh chống Mỹ lần thứ 2 (!)
Thật là miệng công an có vu có khống, còn đầu dân đen thì vừa tối, vừa ngu. Oan này còn một, kêu cụ Hồ lên xem, nếu cụ có linh, không bị đảng chôn nổi trong cái mả to nhất nước, không bị đảng lôi cả phổi phèo ruột gan ra ngoài ổ bụng để đem chôn nơi khác, chắc chắn cụ sẽ hiện lên, với hai hàng nước mắt đầm đìa lệ tuôn, vì tội đã đưa cả dân tộc Việt Nam tới ngõ cụt, đường cùng, không lối ra của chủ nghĩa xã hội, đến bến bờ của sự diệt vong của thế giới cộng sản, khiến trăm dân điêu đứng, nhà nhà lầm than, đứng đầu thế giới về đủ các tệ nạn xã hội, ô nhiễm môi trường, đỉnh cao trì trệ, đỉnh cao đói nghèo.
Nếu cụ là người có tâm, có thế, có lý, có lẽ, cụ sẽ phải mắng vào mặt lũ cháu gian ngoan mà rằng:
- Các người thật là ngu hết chỗ nói, tại sao lại phải tôn sùng, thần thánh hoá ta cơ chứ, ta khi sống cũng đủ bảy đặc tính như mọi người, nghĩa là ái ố, hỉ nộ, tốt xấu đan cài, sai lầm chồng chất. Thời trẻ ta từng mơ được như Trần Thủ Độ, lật đổ nhà Lý, đưa đất nước vào trang sử hiển hách của đời Trần, nhưng cái tâm ta tối, cái tài ta vơi, nên đã để quan thầy lợi dụng, coi ta như con rối để giật dây, hết đưa đất nước theo Mác xít, Lê nin lại Mao ít xấu xa tồi tệ, biến hàng vạn dân oan thành dê tế thần trên bàn thờ đảng cộng sản Trung Hoa, chưa đủ còn đẩy dân tộc vào vòng thù hận, anh em sát phạt lẫn nhau, gây cảnh nồi da xáo thịt, rễ đậu đun hạt đậu...Đời ta là một chuỗi sai lầm, ta lừa thầy, phản bạn, giết hại cả vợ con, các người không mở mắt ra nhìn lại còn tôn thờ thần thánh hoá một kẻ sai lầm như ta ư? Sao các người không biết rằng: Thần thánh hóa lãnh tụ là căn bệnh của những kẻ ngu đần.
Sở dĩ nước Nhật hơn nước ta vì họ không mắc căn bệnh này, vì khi Nhật Hoàng nhận chức đã đi xuống tận các vùng xa xôi hẻo lánh gặp dân, để cho dân biết Hoàng đế cũng là người trần, mắt thịt, cũng ăn, ngủ, bài tiết, sinh con đẻ cái như người thường chứ không phải con trời, không phải thần phật. Hơn nữa, đà bay của thế hệ sau bao giờ cũng cao và xa hơn đà bay của thế hệ trước, nên khi lãnh đạo của thế hệ trước đã chết đi, thì điều tối kỵ là không được làm theo di chúc của người đã chết, đặc biệt trong lĩnh vực khoa học, kinh tế, cũng như văn hoá, xã hội. Bọn lãnh đạo hiện tại nó tôn thờ ta vì nó cũng cơ hội, lưu manh như ta, chỉ bọn lưu manh mới tôn thờ lãnh tụ lưu manh... các người không biết mà còn cắm đầu cắm cổ nghe theo chúng nó, biến cả triệu triệu dân ngoan Việt Nam khắp 64 tỉnh thành cả nước thành dân oan Việt Nam, đội ngũ điệp điệp trùng trùng. Đời cha khiếu nại, đời con tố cáo, coi lá đơn hơn cả mạng sống?
Oan khuất như thế mà các người còn ra tay đàn áp, một bà Nguyễn thị Năm, một ông Trịnh văn Bô do ta gây ra chưa đủ hay sao mà lũ lãnh đạo các người còn gieo rắc thêm mầm mống đại hoạ lên đầu ta nữa, vào đám con dân nghèo khổ cơ cực trong đám con dân của ta nữa? Các người hãy đổi mới đi, hãy giải phóng cho họ đi, để họ được quyền vùng thoát ra khỏi thời đại Hồ Chí Minh chết người của ta, tiến vào thời đại trí thức, thời đại thông tin, văn minh a còng của chính bản thân họ, đưa đất nước ra khỏi vũng lày tăm tối, đêm giữa ban ngày. Nên nhớ cả thế giới này chỉ có một đất nước mặt trời mọc là Nhật và cũng chỉ có một đất nước mặt trời lặn là Việt Nam thôi đấy. Sao các người không tự hỏi xem cùng là nền văn minh cầm đũa mà thu nhập bình quân trên mỗi người Nhật Bản hơn Việt Nam cả trăm lần? Sao họ là đất nước mặt trời mọc, còn Việt Nam là đất nước mặt trời lặn? Sao họ tự do bày tỏ quan điểm, ý kiến của mình, còn Việt Nam thì tù đày, bắt bớ, xiết họng báo chí, bịt miệng thầy tu (trong phiên toà xử 30-3-2007). Tôn giáo cho con người niềm tin và hy vọng, đồng thời xây dựng cho con người có đạo đức, có tình thương yêu, sao các ngươi đàn áp tôn giáo, phá bỏ tượng thờ, bỏ tù các nhà tu hành? Các ngươi ngu đần, khốn nạn, bảo thủ và cố chấp như vậy lại dương dương tự đắc sống, chiến đấu, lao động và học tập theo gương vĩ đại của ta ư? Ôi chao! Các người quả là những kẻ thích đùa, ông tổ của Ezit nê xin...
Tiếc rằng ông chết không toàn thây, chết ngoài mọi dự tính định liệu, di chúc dặn dò của ông, nên chẳng được địa táng hay hoả táng mà là nhân táng... nghĩa là bị lũ ác nhân chôn nổi, nên đến bây giờ ông không những không sửa nổi sai lầm khi sống mà còn oán oán chất chồng, hàng triệu gia đình không xóa đói giảm nghèo nổi vì thân xác ông, tư tưởng ông, mỗi ngày ngốn cả tỉ đồng việt nam để nuôi cả một bộ tư lệnh bảo vệ Lăng, đề phòng bọn nghèo đói quá khích xông vào cướp xác vứt vào vườn bách thú, nơi nuôi đủ các loại hổ, beo, cá sấu, vì tội Đảng coi rẻ mạng sống hơn mạng chết, coi ông hơn cả vua chúa quan lại thời xưa, đến mức người dân phải tự tìm câu trả lời sau cả vài chục năm chiêm nghiệm:
Vạn niên là vạn niên này
Đảng đem dốt nát đoạ đầy muôn dân
Triều đình độc ác muôn phần
Toàn dân gẫy cổ, mát thân cụ Hồ.
Ấy thế mà một người cầm bút như tôi lại bị đảng cấm đặt bút vào những vấn đề bị coi là "tế nhị", "vùng cấm", "điểm nóng" này, dù xung quanh những vấn đề này đảng treo đủ cá loại băng zôn, khẩu hiệu, nào là: dân biết, dân bàn, dân kiểm tra, dân hưởng thụ, nào một chính quyền cho dân và vì dân, nào tham nhũng là quốc nạn, các chiến sĩ trên fatrânạ báo chí phải kiên quyết bài trừ tệ nạn tham nhũng v.v và v.v, ấy thế mà hễ tôi hướng ngòi bút của mình vào đó, đảng xúi bầy đảng mafia, đầu gấu cùng đám quần chúng ít học vì bị đảng nhồi sọ theo cả hai hướng: ngu đần và lưu manh hoá để xúm vào la lối, như thể ngòi bút của tôi là dao mổ, tôi chuẩn bị giơ dao kề cổ đảng, chọc tiết, moi gan, xẻ thịt đảng đến nơi... để lũ tiểu yêu hết lần này lần khác khám nhà tịch thu phương tiện làm việc, vo ve quanh nhà tôi cả 6 tháng trời chưa đủ còn xui đầu gấu vào để giở luật đảng, luật rừng trừng phạt tôi hết lần này lần khác, bắt tôi phải khăn áo gió đưa ra khỏi nhà, xa chồng, lìa con, lại tìm những chốn đoạn trường mà đi.
Một xứ sở mà người dân coi internet như kẻ thù, coi những người cùng bọc (bào thai) với mình ở hải ngoại như phản động, coi đảng gian manh là bạn, bác Hồ xảo quyệt dâm ô là cha, coi mác xít lê nin là kim chỉ Nam, coi kẻ lấn chiếm đất đai tổ tiên của mình là hoàng đế, sẵn sàng cúi đầu phục vụ, trù dập những người nói thẳng nói thật như cá nhân tôi - một phụ nữ không tấc sắt trong tay, nặng vẻn vẹn 45 ký, cao 1,52 vì suy dinh dưỡng nặng trong thời đảng trị: "Bắt ăn mì phải ăn mì. Đảng xa hoa cấm tị bì, kêu ca"... Một đất nước như thế có xứng đáng với tên gọi của bài viết: "Ôi Việt Nam xứ xở mù loà?
Xin sửa lại lời thơ Chế Lan Viên để phù hợp với bối cảnh xã hội chủ nghĩa Việt Nam lúc này (chỉ thay chữ đẹp bằng chữ tệ hoặc chữ đểu):
Những ngày tôi sống đây là những ngày đểu nhất
Vì mai sau đời không thể tệ hơn
Quán Nét Đức Giang, sau ngày bị Đảng cướp.
Đêm 8-4-2007
(Tù nhân dự khuyết số 1 của đảng cộng sản Việt Nam)
TRẦN KHẢI THANH THỦY
viethoaiphuong
#17 Posted : Wednesday, March 26, 2008 9:12:13 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Nói với em Phạm Thanh Nghiên
Trần Khải Thanh Thủy

Chưa từng gặp em chưa từng trao đổi quan điểm, tư tưởng cũng như lý tưởng của em, chỉ nhìn em qua ảnh, nói với em vài câu ngắn ngủi qua điện thoại, song điều cảm nhận đầu tiên của chị về em là một người dũng cảm, tràn đầy hào hứng đi trên con đường lớn của cha ông mình ngày xưa, con đường nằm gai nếm mật, tràn đầy khổ ải, cũng là con đường "làm giặc" của chi. Dương Thu Hương, của các nhà dân chủ bây giờ, từ chú Vũ Cao Quận, Hà Sĩ Phu, Nguyễn Thanh Giang, Lê Hồng Hà, Hoàng Minh Chính v.v... Nhưng điều mà chị băn khoăn là em đã tự trang bị đầy đủ kiến thức, tinh thần, nghị lực, bản lĩnh để đi trên con đường đầy chông gai bão tố đó chưa? Tư tưởng đẹp nhưng phải biết bảo vệ, phải dám đấu tranh để giành giật lấy nó thì mới có ý nghĩa em ạ.
Qua sự nhìn nhận đánh giá của chị, bản thân em có một vẻ đẹp nội tâm đầy trong sáng, nhưng thực chất vẫn chỉ là một cơ thể mảnh mai yếu ớt, một nữ nhi bình thường, sinh ra là để sống với một xã hội tốt đẹp, nhân bản, hoàn thiện, chính nghĩa từ đầu đến chân, chứ không phải một xã hội đầy ma cô, đàng điếm, tư tưởng sặc mùi hôi thối, phản dân hại nước, phản đạo lý cha ông- như xã hội cộng sản hiện tại. Tiêu biểu là tầng lớp lãnh đạo đảng và bọn công an khốn kiếp. Chúng luôn biểu hiện một lối sống ích kỷ, thấp hèn, lừa miếng với cộng đồng, với dư luận xã hội, với thế giới văn minh... Tất cả những việc chúng đã và đang làm với những con người quả cảm, hiên ngang, dám đứng ra thành lập đảng, phái, hội đoàn (Trừ hội nuôi ong, nuôi cừu, dê, lợn, gấu, chó, mèo v.v... chứ không thể nuôi tư tưởng lớn như độc lập tự do, hạnh phúc, dân chủ và giàu mạnh)... quả là kinh tởm nhất thế giới này em ạ.
Nghiên ơi, em có biết con đường mà em đang đi còn vô vàn ẩn số, những chông chênh quỷ quyệt, những cạm bẫy ghê người ... Liệu em có lường hết những khó khăn mà bản thân phải trải qua như đã từng trải qua với chị em phụ nữ chúng mình, từ chi. Dương Thu Hương, Lê thị Công Nhân, Bùi Kim Thành hay bản thân chị không?
Lý do em làm đơn xin vào khối 8406 thật đẹp, nhưng liệu em có hình dung được tất cả những khó khăn sẽ ập đến với mình khi khi lũ ma cô thời đại- dị vật của xã hội cộng sản, sẽ theo lệnh quan thầy khốn nạn đánh em hay không? Bản thân em với chưa đầy 40 kg trọng lượng, sẽ bị trần cho tơi tả... Đầu tiên là đòn đánh hôi của công an đủ các cấp ngành, bộ sở, quận, phường, vụ, cục v.v ... Chúng sẽ ra cả một chiến dịch để triệt phá tên tuổi, danh dự của em, nào tung tin em hư hỏng, chậm tiến, đốn mạt, kém cỏi, đầy khiếm khuyết, ngu muội, bướng bỉnh, không biết nghe lời "đảng đoàn" và "chính quyền" địa phương nên bị mọi người ghét bỏ, bạn bè xa lánh... Thậm chí sẽ không lấy nổi chồng như đã từng thách đố Lê thị Công Nhân. Nào em không biết nhìn xa trông rộng, không biết suy xét trước sau. Nào ngày xưa bản thân em và gia đình khổ sở như thế nào: Cơm không có mà ăn, áo không có mà mặc, xe đạp không có để đi, đài đóm không có để nghe, còn ngày nay dưới sự ... lờ đờ (lãnh đạo) của đảng, người dân Việt Nam đã tiến những bước "đại nhảy vọt" ra sao? Không những cơm ăn ba bữa, quần áo mặc cả ngày, dép đi cả đôi, quần xỏ cả hai ống, phóng uế ở WC v.v...
Làm người ở mức súc vật như những con đầu đàn đang sống, quả là thừa thãi, hả hê em ạ, nhưng nếu không chịu bị lãnh đạo đảng súc vật hoá như chúng đã từng áp đặt cho dân cho nước, thì phải chịu nhiều oan trái ... . 8 năm đi trên con đường lớn (5 năm đồng hành cùng các nhà dân chủ trong bóng tối, với đủ các tên hiệu, bút danh ) chị nghiệm ra một điều cơ bản: Trước khi cái thiện trở nên phổ biến thì cái ác còn tràn ngập, vì vậy em có dám đương đầu với cái ác, bảo vệ cái thiện, hay chấp nhận làm quen với cái ác, tập sống chung với nó như hầu hết người Việt Nam mình đã từng phải chung sống và quay mặt với cái thiện hay không?
Bản thân chi. Dương Thu Hương - người đàn bà đầu tiên của chính thể cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam, người dám đứng lên vạch trần bộ mặt thật, khốn nạn, đểu giả của chúng, bị chúng dựng cả một cuộn băng "làm tình" với Việt Kiều Bùi Duy Tâm trên bãi biển, hòng bắt chị phải "chết đứng" luôn . Luật sư Bùi Kim Thành bị khép bệnh tâm thần hết lần này đến lần khác, mỗi ngày chúng sai những tên lương y kiêm ... hổ đói tiêm ba mũi thuốc thần kinh cho chị, rồi bỏ mặc chị nằm rên rỉ, co quắp trên giường bệnh, mắt trợn trừng, miệng sùi bọt mép... Tất cả bạn bè, kể cả chồng con đều không được vào, nếu không chịu nghe theo những lời nhồi sọ, xúc xiểm của chúng, nếu không chịu khuyên giải; đầu độc chị về quan điểm, tư tưởng, để chị vĩnh viễn từ bỏ con đường dân chủ, từ bỏ những người dân oan đáng thương... Riêng chị, bị chúng ra cả một chiến dịch bôi bẩn, nào ngoại tình, nào nửa đực nửa cái, nào sáng ra vừa quạt bếp than, vừa chống nạnh cãi nhau với hàng xóm, nào suy đồi đạo đức, nhận tiền của "phản động" để lật đổ chính quyền nhân dân, v.v và v.v (lăng nhăng và lăng nhăng.) Cả Nguyễn Bích Ngân, vợ Nguyễn Vũ Bình, từng coi chú Nguyễn Thanh Giang như cha chú, như một nạng chống tinh thần để không bị ngã ngồi trên mặt đất khi chồng bị bắt, hai con thơ dại, đồng lương khốn khó... cũng bị bọn mũi thính, tai dài, răng nhọn - những con chó trung thành - chuyên dọn các chất thải, cặn bã của các lãnh đạo đảng và bộ, sở, ngành để nhận về đồng lương bố thí (thông qua 122 khoản thuế của dân). Chính những kẻ này đã tung tin, nói xấu, gán ghép, xuyên tạc mối quan hệ cha con, chú cháu đầy nhân bản, trong sáng của chú Nguyễn Thanh Giang và vợ Nguyễn Vũ Bình thành mối quan hệ bồ bịch, vừa non nhân ngãi, vừa non vợ chồng. Điều này chính cô Tuyết Mai, vợ chú Thanh Giang nói lại cho chị nghe, khi chị đề nghị hai cô cháu chụp chung một bức ảnh đưa lên mạng, phản đối lại bài viết cỏ giả "chính trị và chiếc giường " của họ nhà khuyển, có tên Ngô Tử Lân, nhằm triệt hạ uy tín, tên tuổi của chị và chú ...
Lê thị Công Nhân còn khốn khổ hơn vì cảnh mẹ goá con côi, chúng phá cửa, bẻ khoá, xộc vào nhà bất cứ lúc nào hai mẹ con đi vắng, đặt đủ thứ camera, máy ghi âm nghe trộm cuộc nói chuyện của tất cả các thành viên trong nhà cũng như của bà con hải ngoại - những người mà chúng cho là lưu vong phản động - gọi về... Ra khỏi cửa một bước là bị chúng ngăn, nào chặn đường đi Ba Lan khi tham dự ngày thành lập công đoàn độc lập, nào ngăn cản trên đường ra bến tàu khi nhận lời tham gia bào chữa cho một Việt Kiều bị kết tội buôn bán ma tuý tại Quảng Bình ... nào cố tình đụng xe để Lê thị Công Nhân, Vũ thị Hà (vợ Phạm Hồng Sơn), Dương Thị Xuân ngã sóng soài, sây xát giữa đường... Vì thế, con đường mà em đang đi cũng chính là kiếp nạn mà các chị đã trải qua... Rồi em sẽ phải bàng hoàng sửng sốt trước tin dữ về một người bạn đồng nghiệp, người đồng chí hướng quan điểm với mình, một sáng ra bị bắt trên đường đi mua thuốc, hoặc trên giường ngủ tại nhà, với độc một bộ quần áo ba lỗ trên người, hay trong quán Nét giữa hàng trăm người chứng kiến, hoặc trên đường tham gia giao thông với tội danh dựng ngược: Buôn bán ma tuý, buôn tiền giả, buôn phụ nữ và trẻ em ra nước ngoài ... Biết đâu sau này sẽ lại đến lượt em?
Lê thị Công Nhân đã từng tâm sự với chị ngay từ những ngày đầu tham gia đảng Thăng Tiến, rằng... sáng sáng mở hộp thư điện tử, thấy tràn ngập những lời đe doạ của công an. Khi thì chúng hí hửng báo tin, tối ấy, tối nọ đã đưa Trần Khải Thanh Thuỷ ra sân vận động của khu tập thể đấu tố, trước sự hiện diện của 5-700 con người, phải cố che chắn để Trần Khải Thanh Thuỷ không bị dân la hét, đánh đập, chửi bới... Rồi hôm qua nhà Trần Khải Thanh Thuỷ bị cả một lực lượng quần chúng nhân dân, hơn 200 người tràn vào giáo dục, cảm hoá vì tội chạy theo những đồng tiền của bọn "lưu vong phản động", rước Đế Quốc Mỹ trở lại Việt Nam... kèm theo lời dạy dỗ: "Nếu Lê thị Công Nhân không biết dừng lại, sẽ được "thăng tiến" trên sân vận động hàng Đẫy trước sự chứng kiến của cả triệu người dân, hoặc vẫn ngoan cố, không ra khỏi đảng Thăng Tiến, không cự tuyệt mọi mối quan hệ với Cha Lý, với Nguyễn Phong, với các nhà dân chủ thì sẽ bị bắt bớ tù đày, bị kẹt xe, ngã gẫy cổ v.v và v.v...
6 tháng ra công khai, chị được lãnh đạo đảng "quan tâm" ra cả một chiến dịch huỷ diệt, cướp phá... Từ trụ sở của bọn cướp chuyên nghiệp( 87 Lý Thường Kiệt, 15 Trần Bình Trọng, 34 Âu Cơ v.v..., đứng đầu là Lê Hồng Anh, Nguyễn Đức Nhanh, Hoàng Công Tư, Phan Hùng v.v ... Chúng tràn vào nhà chị cướp đi tất cả những gì quý giá nhất : Từ sổ tay văn hoc, sổ ghi lượng sách, lượng tiền còn gửi ở khắp 30 tỉnh thành cả nước, đến máy vi tính, máy scan, ô? USB, xe máy Spacy v.v ...
Chưa kể còn xích tay, lôi đi giữa tiếng khóc như xé vải của con thơ, sự đau xót hẫng hụt của mẹ già, sự căm thù, uất hận của em trai, sự thương cảm, đè nén của em dâu, chồng, người thân v.v.. Công an là thế em ạ, chúng đại diện cho cái hèn ác, ngu xuẩn, suy đồi, thối tha của xã hội cộng sản này, và ngày càng tỏ rõ sự ngu trung ác độc của chúng với đám quan thầy thối nát. Ban ngày chúng ăn trên mồ hôi, xương máu, sự đau khổ, bất hạnh của người dân (đặc biệt là dân oan) đêm đêm chúng kê đầu ngủ trên tiếng khóc của hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn trẻ thơ, con của những nhà dân chủ, những người bất đồng chính kiến, những người dân oan đáng thương, không tấc sắt chống trả, cũng không tấc đất cắm dùi. Trong cốc rựơ.u phè phỡn của chúng đọng bao nhiêu nước mắt oán hờn tủi cực của người dân, từ trí thức đến sinh viên, công nhân, nông dân... .Chúng trâng tráo cướp bóc, trâng tráo đánh đập, bẻ tay, bắt bớ người lương thiện và coi đó là làm theo lệnh đảng. Chúng hoàn toàn mù loà về đạo lý và tình người, hoàn toàn mất khả năng suy xét trước cái đúng, cái sai, nhân nghĩa ở đời, hoàn toàn là thú tính, bởi con người mất đi nhân tính, mầm thiện thì quảu là không bằng con vật.
Chỉ loài vật mới ngoảnh lại trước nỗi đau của đồng loại để chăm chăm săn sóc cho bộ lông của mình. Nói dại, nếu đảng này bắt chúng phải từ bỏ bố mẹ, bắn giết anh em, vì đồng lương bố thí, chắc chúng dám làm lắm, như chính quan thầy của chúng - chủ tịch nước và tổng bí thư Trường Chinh, kẻ đã dám chỉ mặt và tuyên bố từ bố đẻ, để chứng tỏ sự trung thành tuyệt đối với đảng độc tài, ngu muội của mình, sẵn sàng dìm nửa đất nước trong bể máu để giữ vững ngai vàng quyền lực, từ tay trung cộng, trong chiến dịch "thủ ti cở cải" (cải cách ruộng đất). Gần 80 tuổi, vừa kịp rẽ ngoặt trong tư duy, vừa kịp hô khẩu hiệu: "đổi mới hay là chết", vừa kịp ghi hồi ký, tổng kết và ăn năn vì quãng đời "ăn cháo, đá bát" của mình thì cả phần hồn lẫn phần xác đều... rẽ ngoặt vào chốn âm ti địa ngục, trước khi mềm oặt ở chân cầu thang, do bị một thanh gỗ của anh Ba, Sáu Búa nện vào đầu, cùng với sự biến mất của cả một tiểu đội bảo vệ trong nhà, và tiếng thét ngơ ngác của Đặng Văn Bích (con cả): - Phải làm sáng tỏ cái chết của bố tôi, bố tôi không thể chết bất đắc kỳ tử, chết chưa kịp ngáp như thế được?!
Cái ác không biết dừng lại, càng không thể đầu hàng cái thiện nếu không gặp phải một trở ngại lớn hơn. Nếu Dương Thu Hương không có bà vợ tổng thống Pháp can thiệp thì cộng sản có chịu thả ra khỏi nhà tù không? Hay ngồi bắt rận, gãi ghẻ trong tù đến hết đời? Nếu luật sư Bùi Kim Thành không được dư luận quốc tế biết đến, liệu có được ra khỏi nhà thương điên sau 8 tháng 10 ngày bị giam giữ, tiêm thuốc hay không? .
Còn chị, có được chuyển tội danh từ điều 88 thành 245 (gây rối trật tự công cộng) để ra trước thời hạn hay không? Hay chết dần chết mòn vì tiểu đường và lao phổi trong tù?
Riêng em, với sức vóc mảnh mai của mình có chịu đựng được tất cả những đòn khủng bố, tra tấn tinh thần của lũ công an đảng, vừa đê tiện vừa bỉ ổi, thấp hèn hay không? Có dám tôi trong lò lửa, nước lạnh và ống đồng, thậm chí cả cổng nhà tù của cộng sản hay không? Điều chị muốn nói với em còn dài, nhưng thực tình điều kiện sức khoẻ của chị lúc này chưa cho phép... 48 năm làm người, chị chưa từng một ngày được sống đúng với nghĩa của từ này, em ạ. Tất cả chỉ là một sự "khát sống" - như tên một tác phẩm chị từng viết mà thôi. Sinh ra trong một gia đình khoa bảng, túc nho, với chỉ số IQ không đến nỗi nào, chỉ cần nhặt hết chữ nghĩa trong bồ chữ của ông bà cha mẹ, tổ tông, là đủ để hơn bọn lãnh đạo khố rách áo ôm một cái đầu, song trong xã hội cộng sản, mọi thứ đều đảo lộn, vàng thau lẫn lộn, cá lớn nuốt cá bé, thằng dốt trị thằng giỏi, chất nghiệp dư lấn lướt tính chuyên nghiệp, chất lượng công dân vô cùng thấp kém . Tất cả là một sự xập xí, xập ngầu, vô nguyên tắc biến thành nguyên tắc, cái được phép trở thành không thể, cái bị cấm đoán lại được tung hô, khuyến khích. Kẻ cướp thành quan toà, người lương thiện biến thành... gián điệp, lợi dụng quyền tự do dân chủ(!). Việt kiều yêu nước, thương dân thành lưu vong phản động, gây rối, quá khích, súi bẩy những con người qủa cảm ở trong nước nổi dạy chống đảng v.v... Một xã hội đang trong thời mạt vận, rất cần những người dũng cảm như em và muôn vàn phụ nữ cao quý khác . Giặc đến nhà đàn bà phải đánh, giặc nội xâm, bán đất, bán biển, bán tài nguyên thiên nhiên quý giá của đất nước (quặng thô, dầu thô) đã và đang từng ngày, từng giờ hiện hữu trước mặt em rồi, phải vùng lên là điều tất yếu. Dù thế nào chị cùng bao nhiêu nhà dân chủ khác đều đặt niềm tin vào em Nghiên ạ, em chính là một Lê thị Công Nhân thứ hai của Việt Nam, một bông hoa mỏng manh giữa rừng gươm, dám hy sinh hạnh phúc riêng tư của mình cho ngày toàn thắng của chính nghĩa, của tự do, dân chủ và giàu mạnh trên mảnh đất đau thương của Việt Nam ...
Bệnh viện Châm Cứu Trung Ương 15-3-2008

Trần Khải Thanh Thủy.
viethoaiphuong
#18 Posted : Saturday, March 29, 2008 8:20:02 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Chỉ xin nói lại lời người xưa...
Trần Khải Thanh Thủy

(LÊN MẠNG Thứ sáu 28, Tháng Ba 2008)

Phan Huy Chú (1782- 1840) sống qua hai thời vua Gia Long và Minh Mệnh. Là người am hiểu thời cuộc sâu sắc, có chí lớn, làm quan mà luôn đứng về phía dân, che chắn cho nỗi khổ của dân. Ngay từ những năm đầu của thế kỷ 19, tuy mới ngoài 30 tuổi, ông đã từ bỏ chốn quan trường, chui vào trong núi dựng lều ở ẩn để chuyên tâm vào việc viết sách. Tại núi Sài Sơn, ông đã hoàn thành một tác phẩm vô cùng đồ sộ là lịch triều hiến chương loại chí, gồm 10 bộ môn, có liên quan mật thiết với nhau, và đều là vấn đề cốt lõi của quốc gia (còn gọi là 10 chí như dư địa chí, quan chức chí, nhân vật chí, khoa bảng chí, lễ nghi chí v.v). Trong đó bộ môn đầu tiên được coi là quan trọng nhất có tên là dư địa chí. Tai đây, qua việc khảo sát về đất đai, phong thổ từ các đời trước và trong thời của mình, ông viết:

Muốn cho dân có tài sản, chủ yếu là việc quản điền. Bởi tai hoạ trong một nước do chỗ ruộng đất không quân bình. Nếu tài sản mọi người được bình thường thì nhân dân tất nhiên đầy đủ. Tiếc thay chế độ ruộng đất tại Bắc Hà từ trước tới nay sổ sách thiếu xót không thể tra cứu được. Về đại thể, ruộng đất của nông dân để mặc cho bọn cường hào chiếm đoạt. Hơn một nghìn năm nay, những người làm vua, làm chúa trong nước không ai khôi phục lại chế độ ruộng đất của đờì có để từ bỏ tai vạ cho dân...

Của báu của một nước không gì quý bằng đất đai, nhân dân và của cải do đó mà sinh ra.

Đọc sử xưa để liên hệ tới hiện tại mà không khỏi bùi ngùi xót xa cho hiện trạng của đất nước hôm nay. Trong khi nông dân chiếm tới gần 80% mà chế độ ruộng đất của người dân càng ngày càng bị thu hẹp, phần do công nghiệp hoá nuốt chửng phần rơi vào tay các "quan đồng chí". Cái gọi là "của dân, cho dân và vì dân", chỉ là những ô ruộng lày thụt, đất trũng đồng chiêm, sống ngâm da, chết ngâm xương. Các quan không sực được. Phần bờ xôi ruộng mật bằng cách này hoặc cách khác, từ năm trước đến năm sau sẽ biến thành nhà vườn, trang trại hay quán ăn, nhà nghỉ của các quan lớn địa phương. Từ chỗ: Dân bất ly hương thành dân ắt ly hương, vì ruộng đất đã ít lại cằn cỗi nên không thể đủ để "thoả mãn bần cố nông" theo kiểu ông bà dạy: Cơm ba bát, áo ba manh.

Người xưa nói: "Giặc giã là ai, giặc giã là dân đấy, nuôi dân không đủ thì dân thành giặc". Suy xét trong thời đại của mình, từ 1774 đến 1801(triều Tây Sơn), từ 1802 đến 1819 (thời Gia Long) rồi từ 1820 đến 1840 (thời Minh Mạng), Phan Huy Chú thấy rõ những nguy cơ tiềm ẩn trong lòng xã hội, trung bình cứ một tháng lại nổ ra một cuộc khởi nghĩa nông dân, tất cả đều xuất phát từ đói, rét, bất công trong chuyện chia ruộng canh tác. Chứng kiến mọi sự, học giả họ Phan lo lắng: "Chỉ riêng chuyện nhà vua phải đối phó với các cuộc khởi nghĩa xảy ra quanh năm suốt tháng đã quá mệt, lại còn cảnh cung tần mỹ nữ, thê thiếp lẽ mọn (một đêm ngủ với 7 cung phi, đẻ ra một công chúa và năm hoàng tử), mỗi năm... tòi ra vài chục quý tử, còn đâu tâm trí thời gian mà lo cho nước, cho dân, cho sự đổi mới, canh tân của đất nước?". Chính vì mối lo canh cánh đó nên ngay sau khi hoàn thành bộ bách khoa toàn thư của mình, ông đem vào triều, kính cẩn dâng lên nhà vua. Thời gian đầu, ông được vua Minh Mệnh ban thưởng hậu hĩnh: Ngoài 30 lạng bạc, đủ để mua cả đụn gạo ăn rả rích trong năm, còn một chiếc áo sa để mặc khi lâm triều, 30 cái bút, 30 thỏi mực để ông tiếp tục nuôi chí lớn "Câu thần lại được bút hoa vẽ vời". Đương nhiên còn cả những lời ngợi khen, khuyến khích. Sau đó được nhà vua vời vào triều ban cho chức Biên tu trường Quốc Tử Giám (Biên soạn, chỉnh sửa sách giáo khoa cho trường). Năm 1823, khi sang tuổi 41, ông được thăng chức Lang trung bộ Lại (tương đương với chức vụ trưởng bây giờ).

Không ỉ lại việc được vua yêu, quần thần kính nể, ông luôn đề cao nhân cách kẻ sĩ của mình, quyết đánh thức lương tâm đang thiếp ngủ trong lòng cung tần mỹ nữ của vị vua háo sắc, "mắn đẻ". Vì thế ông viết bản điều trần từ tất cả sự hiểu biết tâm đắc của mình, gồm 4 việc:

1. Hãy xem dân là gốc của nước, gốc có vững, xã tắc mới yên, muốn vậy triều đình phải thư sức cho dân, bớt thuế bớt lính, bớt những phiền hà khác

2. Thực hiện chế độ quản điền, làm thế nào để mỗi tấc đất của lãnh thổ phải được khai khẩn, mọi người đều có ruộng để trồng cấy, dập tắt nạn áp bức, chiếm đất của bọn cường hào, lý dịch. Khi dân có ruộng để cày cấy thì làng xã mới yên ổn, từ đó mà hướng dẫn xây dựng phong tục, kỷ cương cho dân.

3. Bãi bỏ ngay các cuộc hành binh dẹp loạn. Dân nổi loạn là vì đói rét,, nếu không giúp họ được no đủ thì mầm loạn diệt chỗ này sẽ nổi lên ở chỗ khác

4. Nghiêm trị bọn quan lại tham nhũng. Thượng bất chính, hạ tắc loạn, các quan phải tự mình tu nhân, tích đức, thì mới giáo hoá được dân. Đơn giản vì dân bắt chước người trên còn nhanh hơn pháp luật. Pháp luật sở dĩ không nghiêm, không thi hành được là do người trên phạm vào... không thể bỏ qua được

Thuốc có cam thảo, nước có lão thần, thuốc phải có cam thảo mới dung hoà, được các vị thuốc trong toa để tăng hiệu lực, không công kích nhau, đồng thời dẫn giải thuốc ngấm đều vào mao mạch, tế bào... Nước không có lão thần can gián thì vua sa đà vào chuyện truỵ lạc dâm ô, gió sở mưa tần, làm sao trị vì nổi thiên hạ? Tiếc thay, một lão thần giỏi giang và xuất chúng như Phan lại không được nhà vua trọng dụng. Vừa đọc xong, Minh Mạng xanh xám mặt mày, lớn tiếng: "Phan Huy Chú là con một đại thần ở Tây ngụy, phụ thân hắn tức Phan Huy Ích đã từng làm lễ bộ thượng thư (*) của triều Tây Sơn, một triều nổi tiếng là nguỵ tặc, đánh hết nhà Nguyễn đàng trong, đánh cả nhà Trịnh đàng ngoài, lại còn thôn tính cả nhà Lê để cướp ngôi của họ... Nhờ có chút học vấn mà trẫm không những không nỡ hẹp bụng, còn trọng dụng, cho hưởng quyền cao chức trọng, ai ngờ hắn không biết mình, biết người, muốn bay bổng, trèo cao, nên ăn nói như kẻ ngoa ngôn, loạn trí. Hãy xem trong lúc giặc cỏ nổi lên làm loạn, mà hắn lại khuyên trẫm nên bãi binh dẹp loạn? Hoá ra Trẫm chỉ là kẻ khoanh tay đứng nhìn ư? Trong lúc trẫm ban thưởng ruộng đất cho những người có công của triều đình, để triều đình ngày càng vững mạnh, hắn lại khuyên trẫm phải chia ruộng đất cho dân đen, vì dân là gốc... Thử hỏi nếu trẫm không muốn mang tiếng ác, thì riêng những việc sàm tấu này cũng đủ để trẫm giao hắn cho hình quan xét xử rồi...

Chỉ vì trực ngôn, lo toan cho việc triều chính, mong vận nước sẽ sớm thay đổi, tiến lên yên bình, thịnh vượng mà học giả họ Phan bị kết tội nặng nề. Nếu là triều đình cộng sản thập kỷ 50, hẳn ông đã bị thủ tiêu không thương tiếc, chỉ vì cái tội dám vượt mặt lãnh đạo, đưa ra những kế sách vượt qúa tầm hiểu biết của đám lãnh đạo ù lì, ngây thộn... Còn ở thập kỷ 70, 80 thì cũng tù mút mùa, như một lô các khai quốc công thần ở Việt Nam như Phó chủ tịch quốc hội Dương Bạch Mai, tướng Đặng Kim Giang, viện trưởng viện triết học Hoàng Minh Chính v.v

Biết rằng số phận đã an bài, lời xiểm nịnh dễ nghe, còn lời ngay khó lọt, nếu có ở lại triều, dù câm điếc cũng không tránh được miệng lưỡi thị phi, có khi lại còn bị vu oan giá hoạ, chết bất đắc kỳ tử, khó có đất chôn, ông viết đơn, cáo quan về lại vùng núi Sài Sơn mở trường dạy học.

Kết quả, nhân bảo như thần bảo, 20 năm trời trị vì (từ 1820 đến 1840) triều đình Minh Mạng có tới 234 cuộc khởi nghĩa lớn, nhỏ. Khi Phan Huy Chú chết (1840) cũng là lúc triều đình sụp đổ, đất nước vốn đã chìm trong đói rét, loạn ly, tủi cực, càng trở nên khốn khổ, lầm than hơn.

Gần 200 năm qua rồi, do tính chất thối nát của đảng cộng sản nên vẫn không sao thay đổi được thực trạng của đất nước, thậm chí còn nguy hại hơn về mặt xây dựng những chuẩn mực nề nếp, các phong tục, tập quán trong dân... Giữa thời buổi hội nhập, toàn cầu mà cả triệu triệu nông dân thấp cổ bé họng vẫn ngày ngày úp mặt vào mông trâu lầm lũi bước, với 122 khoản thuế trên lưng, từ thuỷ lợi phí, đến cầu đường, trường trạm, nhi đồng, phụ lão v.v... Nền nếp sinh hoạt yên bình ở thôn quê bị đảo lộn tận gốc, rễ. Cá lớn nuốt cá bé, nghèo thì hèn, giàu thì hợm, trộm cắp, lừa đảo xảy ra hàng ngày, không sao mà kể xiết. Cũng bởi thuế má tăng cao nên thu nhập phải tụt xuống. Để có thể "xoá đói giảm nghèo" cho 34 triệu con người cùng khổ, đói rách rạc dài, mình trần thân trụi, "triều đình" cộng sản đặt ra mức xoá vô cùng... ngoạn mục, chỉ cần thu nhập mỗi đầu người 200.000 VND/ tháng (sấp sỉ 12 USD) đã ra khỏi diện nghèo, ngang nhiên bước vào diện khá giả (Thu nhập từ 7-10.000VNĐ một ngày... tức 250 đến 300.000 VND) trong khi giá cả tăng vọt, thị trường lạm phát chưa từng có.... Nếu GDP tăng 8,5% thì mức lạm phát tăng gấp 2 so với cùng kỳ năm ngoái. Bài toán kinh tế mang nghiệm âm, chỉ vì sách quý bỏ quên, lời hay không đọc, tai nghe không lọt..., nên đất nước lâm tình cảnh vừa đói khổ, vừa bạc nhược, hèn yếu như hiện tại.

Rất may cho học giả họ Phan là cuốn sách không bị đốt, nhưng rất không may cho dân tộc Việt Nam là những kẻ làm quan, mang trọng trách to lớn trên vai lại ngủ quên trên ngai vàng quyền lực. Lấn chiếm Miền Nam xong rồi là bắt đầu chia nhau quả thực, lấy câu khẩu hiệu của "cha già" làm hành vi che giấu mọi ý đồ tội lỗi, "một cây kim sợi chỉ của dân không lấy", chỉ làm giàu trên xương máu nhân dân.

Sang đời Thiệu Trị, tồn tại 7 năm (1841-1847) phải đương đầu với 58 cuộc khởi nghĩa nông dân, nghĩa là khoảng 2 tháng lại có một cuộc khởi nghĩa nổ ra, triều Tự Đức(1848-1883), số cuộc khởi nghĩa tuy có ít hơn nhưng lại toàn là những cuộc khởi nghĩa lớn, như cuộc khởi nghĩa Mỹ Lương của Lê Duy Cự, Nguyễn Kim Thanh, Cao Bá Quát (1854) được coi là điển hình nhất trong lịch sử Việt Nam thời xưa, tiếp đó là cuộc khởi nghĩa của anh em quận He, quận Hẻo tại Hải Dương v.v

Suốt 78 năm thời cộng sản, người dân bắt đầu hiểu thấu nỗi khổ của họ do ai mà có, đặc biệt là người dân Miền Nam, nín nhịn từ 1975 đến nay, bao nhiêu uất ức nảy sinh, bao nhiêu đám cháy trong lòng như một hoả diệm sơn, một khối thuốc nổ truyền từ đời ông, bà, cha mẹ sang đời con, cháu. Điển hình như cuộc nổi dậy của đồng bào Tây Nguyên (phía Nam) và Thái Bình, Hà Tây (phía Bắc). Chỉ tính riêng từ thiên nhiên kỷ thứ 3 đến nay, vẻn vẹn 7,8 năm mà hàng trăm cuộc nổi loạn của nông dân, công nhân, sinh viên trí thức nổ ra, đặc biệt là trong lĩnh vực dân oan... Bị đảng cướp bóc trắng trợn còn hơn cả thời mạt vận, tăm tối do địa chủ cường hào bóc lột. Từ chỗ buộc phải kính yêu đảng, dân đã vượt qua cơn sợ hãi bản năng để kéo nhau đàn đàn lũ lũ ở các khu vực công cộng như vườn hoa Mai Xuân Thưởng, phòng tiếp dân 110 Cầu Giấy, hay 210 Võ thị Sáu v.v... tay vung cao, miệng hô khẩu hiệu: Đả đảo đảng cộng sản. Đả Đảo... Tiếng hô từ trong phòng xử án, nơi cha Lý bị bịt miệng, vọng đến Gia Lâm, nơi tôi bị đảng tràn vào nhà cướp, bóc và còng tay bắt đi, trong tiếng khóc xé vải của con gái bé bỏng, sự bàng hoàng hụt hẫng, đau đớn của mẹ già ốm yếu và bây giờ sau gần một năm truy quét, bắt bớ những con người có nghĩa khí, dám đứng lên vì tương lai đất nước, tiếng hô tràn vào khu vực dân oan, sinh viên. Một tiếng hô không còn lạc lõng nữa mà đã được quần chúng nhân dân ủng hộ, tiếp sức, tràn xuống đường biểu tình, biểu lộ sự căm phẫn trước một nhà nước cộng sản gian tham, đớn hèn, bạc nhược.

Cái gì phải đến sẽ đến. Bao nhiêu năm đảng ngồi trên đầu, trên cổ dân, hưởng cảnh chuột sa chĩnh gạo rồi, thì đến năm Mậu Tý này đảng chỉ còn là một thứ chuột chạy cùng sao mà thôi.

Từ xuân Canh tý (1840) đến xuân Mậu Tý (2008) chả phải đất nước vẫn loạn ly, đói rét hay sao?

Hãy xem lời sấm trong dân:

78 năm cơ trời đã định
đảng đi, xuân đến giữa lòng dân
Đinh Hợi qua rồi Mậu Tý đến
Cờ vàng bay ngập khắp nhân gian.

Trại tù 30-1-2008

Viết lại 28/2/2008

Trần Khải Thanh Thủy
(Hội viên hội văn bút quốc tế)

viethoaiphuong
#19 Posted : Wednesday, April 2, 2008 11:55:04 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Nghĩ về Linh mục Tadeo Nguyễn Văn Lý

Trần Khải Thanh Thuỷ

Tôi chưa từng gặp cha, ngoài vài ba cuộc trao đổi ngắn ngủi trên điện thoại. Hôm ấy tôi nhớ, khoảng trung tuần tháng 9 năm 2006, vừa kịp ra công khai tên tuổi của mình, cũng là lần đầu tiên cha gọi điện thoại cho tôi. Nhấc máy lên đã nghe giọng cha cười khà khà trong máy, hết sức thoải mái và tin cậy, cha hỏi:

- Trần Khải Thanh Thuỷ phải không
Tôi đáp:
- Dạ, phải ạ!
Cha hỏi tiếp:
- Nguyễn Thái Hoàng phải không?
Tôi lặp lại câu trả lời cũ:
-Dạ, Vâng ạ
Cha cười, bộc bạch:
- Khá lắm, đã đọc rất nhiều bài của Nguyễn Thái Hoàng, không ngờ lại là phái nữ nhi, quần hồng, trong khi từ ngôn ngữ đến khí phách trong bài viết, không có chút nào là của sự thường tình cả, đặc nam nhi đại trượng phu.


Cũng trong buổi đầu mang tính phát hiện và làm quen đó, cha bộc lộ: "Hầu hết những bài của Nguyễn Thái Hoàng, Võ Quế Dương, Nguyễn Thái Bình, Nguyễn Quý Dân ... cha đều phô tô ra cả nghìn bản để gửi đi khắp nước, từ mũi Cà Mau đến địa đầu Móng Cái, đặc biệt là ở Đồng Nai, Lâm Đồng v.v... Tuy cha có chủ trương ra tờ báo: "Tự do và ngôn luận", nhưng sức chứa chưa được nhiều, ngoài mục đích là đối đầu với đảng cộng sản ra, còn phải lấy thêm bài viết có tính chiến đấu cao của các nhà dân chủ, người bất đồng chính kiến, cả trong cũng như ngoài nước để in ra và phát tán, nhằm thúc đẩy sự tự do, dân chủ rộng, sâu hơn trong cộng đồng người Việt, để thức tỉnh những cái đầu u mê, những tư duy bầy đàn do đảng trị và công an đàn áp.
Lần sau và sau nữa, lần nào cha cũng nói rất nhiều về Lê thị Công Nhân và khuyên hai chị em phải trao đổi email cũng như gặp gỡ tiếp xúc với nhau để tăng thêm sức mạnh "quần hồng "...

Qua lời cha, tôi hiểu: "Nếu mỗi nhà dân chủ như một ngón tay mảnh mai, xoè ra riêng lẻ, sẽ bị cả lũ công an cộng sản đè bẹp một cách dễ dàng. Còn nhiều người, đặc biệt là chị em phụ nữ cùng bảo nhau nắm chặt lại thành nắm đấm thì không những chúng khó có cơ hội bẻ gãy mà sẽ có ngày mình tung cả nắm đấm vào bộ mặt gian dối, đểu giả, lừa lọc của chúng, khiến chúng phải lấm lưng, trắng bụng giữa sàn đấu công khai dân chủ, văn minh và hội nhập"

Sợ tôi không đủ thời gian và sự quan tâm đến Lê thị Công Nhân - một nhân vật nữ mới nổi, một bà Trưng, bà Triệu của thế kỷ 21, giữa thời đại cộng sản, xã hội chủ nghĩa Việt Nam, cha chủ động gửi email và số điện thoại của Nhân cho tôi với đề nghị càng liên lạc gấp càng tốt.
Không ngờ thời gian quen biết cha chưa được bao lâu thì tôi nghe tin cha bị bắt.

Năm 2007 quả là năm đại hoạ cho nền dân chủ non trẻ của Việt Nam. Lãnh đạo cộng sản vốn văn dốt, võ dát, sợ khối 8406 của cha có thể nổi lên thành lực lượng chính thống, thành quả đấm chủ lực của phong trào dân chủ với đảng cộng sản ngày càng xa rời lý tưởng và mục tiêu, nên đã ra lệnh bắt Cha cùng cộng sự vào ngày 6 tết, cốt cho cha không kịp trở tay, lấy đi cả nghìn bản phô tô coppy bài viết trên mạng, cả nghìn tờ tự do ngôn luận mà cha chưa kịp phát tán, cùng 6 chiếc vi tính cha đã cất trong tủ, hàng chục sim điện thoại, đĩa mềm v.v
Vào tù, hình ảnh cha luôn sống động trong tôi, đặc biệt trong những đêm không ngủ.... Bị hai tên công an kẹp nách lôi đi xềnh xệch, cha vẫn cố vận nội công, trương căng cơ ngực, cơ bụng, quằn quại để quẫy đạp, bứt phá, khiến hai kẻ phản động phải mím môi, mím lợi mới đẩy được cha - người con của tự do, lương thiện ra giữa vành móng ngựa của bọn quỷ đỏ khốn nạn...
Một phiên toà ô uế nhất trong lịch sử đảng cộng sản Việt Nam, cũng là nỗi nhục muôn thưở của đảng với các cường quốc tiến bộ trên thế giới.... Thật không thể ngờ nổi, một cơ thể mảnh mai gầy yếu, từng tuyệt thực cả nửa tháng trời như cha lại bùng lên một sức mạnh quật cường đến thế. Giữa kẻ thù, từ thẩm phán, quan toà, đến viện kiểm sát, công an mà cha vẫn vững vàng, cố xoay chiều, đổi thế, tìm mọi cách tố cáo công an cộng sản cùng lũ lãnh đạo gian ác, trước ống kính và hàng chục cặp mắt theo dõi của các phóng viên nước ngoài qua màn ảnh nhỏ. Sức mạnh của cha đâu chỉ đơn thuần là năng lượng khởi nguồn từ cơ bắp, mà là sự đè nén uất ức của cả một dân tộc quật cường bùng khởi bị đảng biến thành bạc nhược, ù lì, nay được dịp bùng lên.
Cuối cùng với sự cự tuyệt phản kháng, quyết liệt, sử dụng âm thanh ở tất cả các cung bậc, từ lối khinh miệt của người quân tử với bọn hèn ác khốn cùng, tới sự la lối, căm thù của người lương thiện bị dồn tới bước đường cùng, khiến phiên toà phải một phen náo động toáng toàng. Thế là hoàn toàn ngược với bài bản bưng bít, dối lừa quen thuộc của toà án cộng sản, dưới con mắt người dân và phóng viên ngoại quốc, cha đã kiện toàn vai một nhân vật đầy bi kịch mà xuất chúng của thời đại cộng sản, khiến triệu triệu người dân chứng kiến phiên toà (dù trực tiếp hay qua màn ảnh nhỏ) phải nhỏ lệ khóc thương cha, và bày tỏ thái độ khinh bỉ, căm phẫn lũ cộng sản, độc tài, thối nát.
Trong ngăn chuồng ngột ngạt tăm tối, cả diện tích, không gian không bằng dãy chuồng heo, tôi nằm co quắp trên sàn xi măng giá lạnh, nhớ lại những việc làm trắng trợn, thối tha của đảng cộng sản Việt Nam, với mình và các nhà dân chủ mà lòng không khỏi bừng lên căm phẫn. Trong vòng 3 tháng của năm 2007 (từ tháng 2, tháng 3, tháng 4) đảng xuống tay bắt 4 con người, đại diện cho Khối 8406, Đảng Thăng Tiến, Uỷ Ban Nhân Quyền và Hội Dân Oan Việt Nam, bất chấp dư luận trong nước cũng như quốc tế, đảng ngang nhiên thể hiện sự khốn nạn, cởi truồng về nhân cách của mình. Như một ngọn núi lửa trào tuôn nham thạch, tôi uất ức làm thơ:

Bắt Cha Lý, đảng tụt quần quá gối
Bắt Đài, Nhân, quần tụt xuống chân rồi
Bắt tôi nữa, quần đảng rơi xuống đất
Đứng tô hô cho cả thế giới nhìn
Khốn nạn vô cùng đảng Việt Nam ơi

Bài thơ dài 10 khổ, là một trong 172 bài tôi làm trong tù khi chưa bị tịch thu bút và cướp trắng bản thảo, khiến tôi chỉ còn nhớ lõm bõm một số đoạn:

...Hình cha Lý thành hình ảnh Chúa
Giữa cộng đồng bị đảng đóng đinh
Giữa địa cầu, bức ảnh được phóng lên
Treo khắp phố phường, dọc ngang nước Mỹ
Ba trăm mười bốn triệu công dân Mỹ
Khinh bỉ nhìn đảng cộng sản Việt gian
Tưởng bịt miệng cha là bịt miệng muôn người
Không dân chủ, tự do, lập đảng, hội chi hết
Tất cả phải cởi truồng nhân cách
Phải tô hô như đảng vẫn làm
Khốn nạn vô cùng đảng Việt Nam ơi...

Những ngày trong bệnh viện, nhờ xoa bóp, châm cứu, bấm huyệt, thuỷ châm v.v trí nhớ được phục hồi phần nào, tôi nhớ thêm hai đoạn:

Linh mục ơi, người đã hoá thánh thần
Chịu nhục hình để triệu dân cất tiếng
Để thế giới văn minh bừng mở mắt
Bắt đảng câm mồm, hạ vũ khí, van xin
Kẻ bịt miệng cha, kẻ gieo rắc đói nghèo
Gieo rắc bao nhiêu điều tệ hại
Trộm cắp, dối lừa, tham nhũng, hoang dâm
Đến một ngày sẽ tự tiêu vong

Hy vọng những dự cảm về một ngày mai tươi sáng của dân tộc Việt Nam, cũng là ngày tàn của bạo chúa trong bài viết này sẽ là điều đã và đang diễn ra, sẽ kết thúc trong nay mai, để cha sớm trở về với chúa, với cộng đồng người Việt, cả trong cũng như ngoài nước - những người hằng yêu thương, quý mến cha - người đã vì tương lai dân tộc mà lâm nạn hết lần này đến lần khác. Trước cái ác vẫn không hề nhụt lòng, nản chí, không vợi niềm tin về một ngày mai tất thắng của chính nghĩa, của tự do, dân chủ và hội nhập toàn cầu ...

Viện Châm Cứu Trung Ương, 3 -2008

Trần Khải Thanh Thuỷ
viethoaiphuong
#20 Posted : Tuesday, April 29, 2008 1:10:25 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Cảm nhận 30-4
Trần Khải Thanh Thuỷ



Sinh năm 1960 nên ngày 30-4-1975 tôi tròn 15 tuổi, đang còn ngồi trên ghế nhà trường phổ thông trung học. Tin miền Nam hoàn toàn giải phóng dội tới từng công sở , xí nghiệp, trường học làm nức lòng toàn dân , nét mặt ai cũng hân hoan khúc khải hoàn ca. Lây tâm tâm trạng chung của mọi người , tôi cũng cảm thấy nhẹ bỗng như người không trọng lượng. Cảm giác của người chiến thắng, nở hoa trong hồn, vui mừng không sao kể xiết. Khắp góc chợ, vỉa hè, đâu đâu người dân cũng đưa tin nước nhà giải phóng, chế độ nguỵ quyền sụp đổ. Các quầy báo đông nghịt người xếp hàng mua báo quân đội, nhân dân, Hà Nội mới, để xem tin chiến thắng . Một cuộc cách mạng long trời, lở đất, một chiến thắng vĩ đại của quân và dân Việt Nam, cũng là một cuộc cách mạng mùa thu tháng 8 -1945 lần thứ hai của người Việt Nam, thời kỳ khổ ải trường kỳ kháng chiến, thắt lưng buộc bụng qua rồi ,giờ chỉ còn xây dựng đất nước to đẹp đàng hoàng gấp 10 lần xưa thôi....




Mẹ tôi mừng gấp đôi vì đã hơn 20 năm trời xa cách , nay mới gặp được chị cả, di cư vào Nam từ 1954 theo chồng. Người chị mà vì có họ hàng dây mơ, rễ má, máu mủ ruột thịt mà cả nhà phải ngậm đắng, nuốt cay, tám anh chị em trong nhà, kể cả mẹ tôi không ai được kết nạp đảng dù thoát ly, làm đường, thanh niên xung phong từ năm 16 tuổi, phải sống, cống hiến, lao động và chịu đựng hơn gương Bác Hồ vĩ đại cả ngàn vạn lần , vẫn ra rìa, vì trong gia đình có người đầu hàng , theo địch... một vết nhơ trong gia đình, dòng tộc mà ngay cả khi thống nhất đất nước vẫn không thể nào gột rửa được

Loay hay vất vả mãi, tận năm 1976 mẹ tôi mới xin được cán bộ tổ chức cơ quan một tờ giấy phép vào Nam ( thời gian đầu, nhà nước chỉ xét các đối tượng trong diện vợ chồng, con cái, bố mẹ...) khỏi phải nói đến sự mừng tủi của hai chị em sau 21 năm xa cách. Bác ôm lấy mẹ tôi khóc khi hay tin cả bố và mẹ đẻ đã mất ngay sau khi tiến hành cải cách ruộng đất, nhà bị đưa vào diện địa chủ, bóc lột. Ông tôi khi ấy đang làm hiệu trưởng trường cấp I, vì uất ức mà phải giằng kính khỏi mắt đập mạnh xuống nền nhà cho mắt kính vỡ tan để lấy một mảnh nhọn và sắc nhất rạch ruột tự tử ngay trước mặt cán bộ cải cách...Khi cả đoạn ruột lòi ra ngoài ổ bụng, một viên bác sĩ người Pháp vội vàng chạy đến băng bó, cấp cứu, nhưng ông tôi đưa tay ra hiệu không cần thiết, kèm câu nói chứng tỏ sự lựa chọn đúng đắn của mình: "Một xã hội mà kẻ vô văn hoá lên cầm đầu, trừng trị người lương thiện, cũng là người đã góp phần nuôi cả đại đội chiến sĩ trong nhà ăn no đánh thắng, giết giặc, lập công...thì xã hội ấy chỉ còn là sự đồi bại, tha hoá, cướp bóc, trừng trị, không những không đưa đất nước ra khỏi quỹ đạo luẩn quẩn của nghìn năm Bắc thuộc, mà còn không bằng xã hội trong thời kỳ phong kiến thối nát"...Một xã hội bất công, vô lý như thế thì tôi còn sống làm gì ? Làm sao cam tâm nhìn cảnh đất nước bị tàn phá, lương dân bị giày xéo ....Đời người chỉ chết có một lần, sống mà phải mang vết nhơ gia đình mình là địa chủ, chuyên áp bức, bóc lột dân lành thì sống sao nổi?


Nói lại những lời hùng hồn trăng trối cho viên bác sĩ người Pháp nghe xong, ông tôi nhắm mắt trút hơi thở cuối cùng. Bà tôi không chịu đựng nổi cái chết phi lý, đường đột của ông, lại chứng kiến cảnh mất nhà, cướp đất của lũ cán bộ cốt cán, từng ăn mòn bát, ngồi mòn chiếu nhà mình, một điều u, hai điều con, nay giở mặt gọi bà là địa chủ bóc lột, đòi đưa ra đấu tố, trong khi con cái ly tán khắp các phương trời góc bể, Từ Hải Phòng, Lạng Sơn, Hà Tây , Hà Nội v.v nên cũng ốm đau , mòn mỏi, đành nhắm mắt, xuôi tay khi tuổi đời chưa tròn một vòng hoa giáp...


Khóc cho bố mẹ chán, bác tôi quay ra khóc cho mình, cho cả đại gia đình 9 đứa con, gần 30 chục cháu nội ngoại cùng 9 cặp dâu rể đang trong cảnh bấn loạn tinh thần. Chỉ vì tin ông bà còn sống mà nấn ná ở lại, cấm con cái không được "lầm đường lạc bước theo giặc, bỏ quê cha đất tổ mà đi"... Giờ cơ hội đã lỡ, tất cả đều trong cảnh sống giở chết giở, 6 anh con trai là sĩ quan cộng hoà đều phải đi học tập cải tạo mút mùa, vợ con không ai nuôi nấng, chăm sóc ...Đang từ xã hội tiêu thụ, gi gỉ gì gi, cái gì cũng có, thành xã hội bao nhiều, cấp ít, gi gỉ gì gi, cái gì cũng thiếu ...ai cũng hoang mang chán nản, bởi cuộc sống đã bị cướp đi những gì quý giá, căn bản nhất, không còn là sống mà chỉ là sự tồn tại, vạ vật cho qua ngày đoạn tháng, đau khổ đến chết và đói nghèo đến chết, thậm chí có người không chịu đựng nổi cảnh địa ngục trần gian do bọn phát xít mới đưa lại đã lặng lẽ tìm đến cái chết, hòng làm đứt tung mọi sự ràng buộc, gian díu với đời


Khi tôi vào, điều cảm nhận đầu tiên của tôi là sự hụt hẫng, suốt dọc đường trên chuyến tàu xuyệt Việt, tầm mắt chỉ được nuôi dưỡng bằng cảnh nghèo, cái đói . Không phải "Đường vô xứ nghệ quanh quanh, non xanh, nước biếc như tranh hoạ đồ" như thơ Tố Hữu miêu tả mà là :


Đất nước mình đâu cũng mái nhà gianh ,
Gương mặt người ai cũng xám xanh ,


Đơn giản vì đồng đất bạc màu, hoang hoá, hết tím hoa mua lại trắng mùa hoa sở. Thứ hoa dại vốn chỉ mọc ở ven đồi, sườn núi, đẹp thì có đẹp nhưng không nuôi sống nổi con người.


Vào đến Sài gòn, nếu nhà văn Dương Thu Hương đã phải ngồi thụp xuống vỉa hè vì đau xót, hẫng hụt trước một sự thực trần trụi: Nền văn minh mọi rợ chiến tháng nền văn minh hiện đại thì tôi cũng có những nỗi buồn tương tự. Đất nước liền một dải, non sông thu về một mối, nhưng lòng người đầy cách ngăn. Một con sông bến Hải, một vĩ tuyến 17 ngày và đêm, một nhịp cầu Hiền Lương vẫn tồn tại trong lòng mỗi con người. Dù là tình máu mủ, ruột thịt, anh em, họ hàng, bà con, cô bác vẫn không sao xoá nhoà được ranh giới của kẻ thua, người thắng, kẻ bắc, người Nam, kẻ lấn chiếm, người bị động...Khắp thành phố, sự phân biệt kị thì vẫn hằn lên trong từng ánh mắt, giọng nói, điệu cười. Các anh chị tôi tiếp đón một cách vừa phải , qua quýt, không thân cũng chẳng sơ. Nếu không có bác tôi làm cầu nối hẳn cuộc đón tiếp còn gượng gạo, buồn tủi hơn nữa. Đơn giản vì tôi là người miền Bắc, người của phe đối địch, bị đầu độc từ tấm bé, nên mọi lời ăn tiếng nói đều do "cha mẹ sinh con, đảng đoàn xã hội chủ nghĩa sinh tính"...Động mở miệng là nhắc đến bác Hồ, gọi tên thành phố cũng là thành phố Hồ Chí Minh chứ không phải Sài Gòn, càng không dám nói "Sài Gòn hoa lệ" hay "hòn ngọc Viễn Đông". Đã thế còn luôn bảo vệ ý kiến mình theo đúng đường lối, chủ trương, chính sách, quan điểm của đảng và chính phủ. Ngay cả khi bác hỏi: "Ngoài Bắc, mỗi tháng được phát mấy lon sữa, hả con?" Cũng phải lên gân, lên cốt trả lời theo đúng những lời dạy dỗ khuyên bảo của thầy cô trên lớp học của mình: "Cần gì đâu bác, không một gram sữa, không một ký thịt nào mà vẫn đánh thắng bè lũ đế quốc và tay sai đấy thôi".


Biết bao ông bố bỏ lại vợ con ra căn cứ địa cách mạng rồi tập kết ra Bắc, trở về dắt theo cả vợ lẽ, con thêm . Biết con trai đi học tập cải tạo, con dâu một nách 4,5 con nhỏ, vẫn không một lần lên trại thăm nuôi, còn dài giọng trách: - "Ai biểu nó vô Việt Nam cộng hoà, quay súng bắn lại cách mạng, Giờ tao vô trại cũng có bảo lãnh cho nó ra được đâu"... khiến con dâu vì nghèo, đói, uất ức mà phải tự tử, bỏ lại bốn, năm đứa con côi cút, găm thêm vào lòng người chồng đang ngồi tù cải tạo một vết thương sâu hoắm


Trong khi người miền Bắc thích ăn món cua bể (bê của) hàng hoá rùng rùng chuyển động ra phía bắc, thì trong nam cứ dần dần nghèo đi, câu hát của người dân miền Nam như lưỡi dao đâm vào tim người miền Bắc đau nhói: " Đi ta đi giải phóng miền Nam, đi đến khi nào người dân không còn cái quần, thì ta còn chiến đấu, quét sạch chúng sinh , lời bác sui dại bên tai, chiến đấu cho đến ngày Nam, Bắc nghèo bằng nhau".


Một dân tộc bị qúa khứ lịch sử chia đôi thành hai vùng địa lý, chính trị, thuộc về hai chiến tuyến. Một vết cắt xuyên thấu mỗi gia đình, số phận, tưởng chừng giải phóng được rồi là tình người, no ấm về theo. Ai ngờ, vì những chính sách cai trị man dợ kéo dài mà kéo theo bao cảnh ba đào loạn ly, trước tiên là cảnh chia đàn xẻ nghé của tất cả các gia đình "nguỵ quân, nguỵ quyền" chồng, con, anh em vào trại cải tạo, vợ con ở lại nheo nhóc đói khổ, phải đương đầu với cuộc sống vô cùng khắc nghiệt cùng bao quyết sách man rợ, sai lầm chết người của đảng cộng sản: Tài sản bị cướp trắng sau cải tạo công thương nghiệp, giết chết cái gọi là mầm mống tư sản mại bản để đề cao lý tưởng xoá bỏ chế độ người áp bức bóc lột người. Đổi tiền "Nguỵ " ra tiền đảng với gía trị gần như không, đến mức người dân phải thốt lên đầy cay đắng khi cầm một nhúm tiền của đảng, bác trên tay:


Bố cạn tiền rồi cán bộ ơi,
Đổi tiền mà sao đến nỗi này
Chưa tiêu đã hoá tiêu đi hết
Chú phỉnh tôi rồi, chính phủ ơi"


Trong khi đại bộ phận người dân thành phố nghèo đi trông thấy, thì những anh bộ đội cụ Hồ, ba lô con cóc lép kẹp trên lưng với chiếc khung xe đạp, con búp bê nhựa xấu xí hôm nào, bỗng giàu lên một cách đáng ngờ. Từ vô sản thành hữu sản, còn người dân chịu cảnh đấu tranh giai cấp, cải tạo công thương nghiệp , nên đi từ hữu sản thành vô sản. Không những khốn khổ vì đời sống thấp kém, còn khốn khổ vì bị cán bộ cách mạng đè đầu cưỡi cổ, sách nhiễu lung tung.


Biết bao cán bộ lãnh đạo với khẩu hiệu - tưởng chừng bất di bất dịch như một chân lý sống: "Một cái kim, sợi chỉ của dân không lấy" , bỗng vụt hiện lên thành các quan cách mạng, quan đồng chí. Vừa ngủ quên trên ngai vàng quyền lực, chia nhau quả thực, vừa quay lưng lại nỗi khổ của dân, hà hiếp cai trị dân, dù đó là những người từng nuôi dưỡng bao bọc che chở cho mình trong suốt những ngày cách mạng còn gian khổ cam go nhất. Bao nhiêu tàn dư đế, quốc, phong kiến, tưởng đào tận gốc, trốc tận rễ bỗng rùng rùng trở lại, gấp cả trăm, nghìn lần những tiêu cực yếu kém của thời kỳ tồi tệ, hà khắc, phong kiến trước kia- tàn dư của chế độ mới xã hội chủ nghĩa. Càng giành được chính quyền, giành được quyền tự chủ, tự quyết thì càng lòi sự dốt nát, bất lực trong phương pháp quản lý của đảng cộng sản. Đất nước liền một dải nhưng lại thực hiện chính sách, ngăn sông, cấm chợ, khiến 400 quận, huyện trong cả nước biến thành 400 lô cốt, pháo đài riêng biệt...Từ Lạng Sơn tới mũi Cà Mau, đất nước bị băm nát thành trăm nghìn mảnh vụn bởi các trạm gác, chốt canh, nhân viên thuế vụ v.v Chỉ đem cân gaọ, lạng thịt từ tỉnh này sang tỉnh khác, huyện này sang huyện khác đã bị coi là buôn lậu và bị phạt, bị bắt, bị nhốt vô tội vạ, khiến lòng dân tứ tán ...Làn sóng di tản ồ ạt, di tản bằng mọi giá, gần 90% các sĩ quan ra khỏi trại cải tạo trở về là cùng vợ con bỏ đất nước ra đi, tạo thành một làn sóng lưu vong nhiều không kể xiết, nạn thuyền nhân khủng khiếp nhất thế giới...Chưa kể các trại tù mọc lên như nấm suốt dọc bờ biển Đông để nhốt người vượt biển. Hiếm có người nào đi một lần đã trót lọt. Người bỏ mình trên biển thẳm, người bị bắt hết lần này lần khác, người trở thành nạn nhân của bọn hải tặc Thái Lan v.v Đau thương nhiều không kể xiết... Đất nước không phải của toàn dân tộc Việt Nam như lời cha già dân tộc nói mà chỉ là của một phe nhóm những kẻ lãnh đạo cộng sản, còn những người dân thấp cổ bé học thì thuộc tầng lớp bị trị, bị cai quản, đầy áp đặt thô bạo và phân biệt đối xử không khác gì bài học lịch sử đau xót của cả nghìn năm trước đó: "Được làm vua, thua làm giặc". Hễ là người miền Bắc dù không có chứng chỉ văn bằng, năng lực lãnh đạo, quản lý, nhưng đều được cất nhắc lên thành cán bộ. Con em " Nguỵ quân, nguỵ quyền" bị phân biệt đối xử, bị xem xét về lý lịch, thành phần . Bao nhiêu khẩu hiệu dùng để tập hợp lực lượng, thu hút quần chúng sớm đến ngày chiến thắng, giờ trở thành đầu môi, chót lưỡi , thành sự bội ước với số đông đồng bào, đồng chí, anh em, cô bác. Xã hội bị tha hoá , tuột dốc từng ngày. Thời điểm trước "giải phóng", miền Nam Việt Nam dưới sự chỉ đạo của chính thể cộng hoà, 21 triệu người đã ra khỏi sự đói nghèo luẩn quẩn của nghìn năm lịch sử, nay nhờ được đảng cộng sản "giải phóng" mà cả nước húp chung một niêu cháo loãng, cả nước lặn ngụp trong những ô tem phiếu, nhá bo bo, mì hạt sái hàm, ăn khoai và củ mì đớ họng. Từ chỗ vượt xa Nam Hàn và Thái Lan trong thập kỷ 70, thì ngay sau "giải phóng" một năm, đã kém xa Nam Hàn và Thái Lan về mọi mặt. Mượn lý tưởng "xoá bỏ chế độ người bóc lột người" để liên tục đánh vào tầng lớp hữu sản, để dần dần thay thế vai trò, từ vô sản thành hữu sản và ngược lại . Ngọn cờ của giai cấp vô sản càng giương cao thì tầng lớp cán bộ, lãnh đạo đảng càng giàu lên một cách bất ngờ, trong một thời gian vô cùng ngắn ngủi , trong khi bao nhiêu căn cứ cách mạng, bao nhiêu vùng nông thôn rộng lớn phải sống cảnh giật gấu vá vai, ăn bữa nay, lo bữa mai thì cán bộ cộng sản ăn chơi phè phỡn , ăn luôn cả thành tựu cách mạng bao năm gây dựng trong lòng dân . Khắp thành phố khi đó là một bức tranh hiện thực trơ trụi , xám mgoét, hậu quả tất yếu của sự lãnh đạo dốt nát, cộng với chủ nghĩa cơ hội, ăn xổi ở thì, cũng như kiêu ngạo, ảo tưởng của kẻ chiến thắng. Vừa công kênh cái dốt, đề cao cái ác, lại vừa giày xéo lên lương tâm của những người lương thiện, chưa kể còn cố tình bám vào những lý thuyết sách vở lỗi thời là chủ nghĩa Mác, Lê để níu kéo sự phát triển hài hoà của cuộc sống . Càng giương cao ngọn cờ "bách chiến bách thắng" trong mọi lĩnh vực thì càng khủng hoảng, thua lỗ. Càng nêu cao khẩu hiệu "nói thẳng , nói thật , đổi mới tư duy, nhìn thẳng vào sự thật" thì càng dối lừa, gian trá, khiến cho bài toán kinh tế mỗi ngày lại mang thêm nghiệm âm


Hàng nghìn gia đình bị dồn lên khu kinh tế mới, mới chẳng thấy đâu, chỉ thấy mênh mông mịt mùng là rừng, núi, vách đá dựng đứng. Ngày nắng rát da, đêm lạnh thấu xương. Một ngày trải đủ 4 mùa xuân, hạ, thu, đông, chẳng biết làm gì để ăn, để sống đành ôm nhau mà khóc, ôm nhau mà sợ, rồi không thể ôm nhau mà chết, đành dắt díu lếch thếch kéo nhau về lại nơi ở cũ, vạ vật nơi xó chợ, lề đường, vì nhà cũ đã được quan cách mạng chiếm cứ, trưng dụng vô điều kiện ...


Ba mươi ngày ở lại Miền Nam thâm nhập thực tế, trở ra lòng tôi trĩu nặng. Cũng như tất cả những người dân miền Nam khác trong thời kỳ đó, tôi không nhận được gì từ chế độ mới xã hội chủ nghĩa mà chỉ cảm được nỗi đau, nỗi khổ, nỗi bàng hoàng, hẫng hụt, bất bình của người dân với chính quyền cộng sản


33 năm qua rồi , nỗi đau còn đọng lại, vẹn nguyên, làm tổ, kết kén trong hồn tôi, càng ngày càng mưng mủ, và bây giờ vỡ toác trên trang giấy ...


Bệnh viện Châm Cứu 28-4-2008
Trần Khải Thanh Thuỷ

http://www.vietnamexodus...ws&file=article&sid=3910
Users browsing this topic
Guest
2 Pages12>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.