Rank: Newbie
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 2,105 Points: 0
|
quote: Gởi bởi Binh Nguyen
quote: Gởi bởi camel
quote: Gởi bởi tonka
quote: Gởi bởi camel
Trong bài bên trên chị nói đến việc "cõng" của dân Hàn Quốc. Để tui forward chị bài viết của 1 anh chàng VN đi Bắc Hàn về tả... chị đọc đến đoạn tả phụ nữ Bắc Hàn chắc... 
Chưa thấy anh đưa lên cho tui đọc 
Paste lại 1 đoạn nói về hình ảnh người phụ nữ tại Bắc Triều Tiên...
quote: Phần lớn thời gian tầu chạy men theo đường quốc lộ, trên đường chẳng mấy khi có xe cộ gì nhưng thỉnh thoảng có người đi bộ. Có lúc tôi nghĩ là không hiểu mấy người này đi bộ đi đâu vì nhìn xung quanh ra phía xa chẳng thấy làng mạc phố xá gì cả. Sau khi đã nhìn thấy rất nhiều người đi bộ như thế mới hiểu là ở Triều Tiên phương tiện giao thông công cộng chạy bằng xăng không có nhiều, xe đạp thì rất đắt tiền nên mọi người thường đi bộ nếu khỏang cách không đủ dài để đáng nhận vé tầu phân phối. Mỗi khi tầu đến một ga lại có rất nhiều người lên xuống chủ yếu là phụ nữ, trông có vẻ người buôn bán nhỏ. Loại đồ đựng nhiều nhất là túi vải thô đeo sau lưng, hình dáng giống balô lộn ngược ở ta thời trước nhưng quai đeo thô sơ hơn, trong đựng gạo hay một loại ngũ cốc nào đó. Nhìn những đồng chí phụ nữ ăn mặc đồ lính cũ, tuổi cũng trung niên chỉ cao khoảng 1.4m mà đeo balô nặng đến cả 40kg đi nhanh chúi người về phía trước trông rất thương. Mà không chỉ phụ nữ, trẻ con cũng đeo những cái túi lưng thực kiểu này cũng to cũng nặng quá khổ. Cả đám đông trông đều như kiến, mang vác nặng nề trên lưng đến nỗi thân trên gần như vuông góc với thân dưới đi lại vội vàng. Có điều đàn ông không mang vác gì hộ cho phụ nữ. Có nhiều đôi vợ chồng và con trai đi với nhau, chồng mặc quân phục đeo túi sache nhỏ bên sườn, vợ và con thì è cổ ra đeo gạo chạy theo bên cạnh.
Đọc đoạn này trong một bài này của tác giả Thiên Hương post trong trang 10 của chị Hai Bánh Ít, đem cho anh chị coi luôn để so sánh. Một buổi chiều năm 89, khi đứng đợi phà ở bến phà Bính, cô bạn Úc cùng làm việc chung đã nói với tôi:
“Sao tao ghét đàn ông Việt Nam quá?”
Trả lời cái nhướng mày của tôi, cô bạn nói:
“Mày nhìn mà xem, nãy giờ tao đếm 57 người đi từ bến phà lên và những người quanh các quán gần đây. 39 người đàn ông, hoặc chễm chệ trên xe máy, xe đạp, hoặc vắt vẻo hút thuốc, uống nước trà, tán dóc trong các quán. Còn lại là toàn đàn bà, hoặc gánh gồng, hoặc ngồi bán quán. Tao bảo đảm với mày bà nào cũng phải nuôi hoặc bố mẹ chồng, em chồng, con cái và nuôi cả mấy cái ông chồng để mấy ông có thì giờ rảnh rang như vậy.”
Dù tôi có cãi lý thế nào, lý lẽ của tôi cũng quá sức yếu ớt trước những con số hùng hồn như thế kia, và nhất là vì những hình ảnh ấy diễn ra ở khắp nơi. Từ những bà cụ già bước không nổi với một rổ con con bán các thứ vặt vãnh trên hè phố đến những người đàn bà gánh gồng, một bên thúng là đưá con thơ, bên kia là mấy bó rau nhúm nhó. Biết tới bao giờ, những người đàn ông Việt Nam mới gột bỏ hẳn được cái ý thức ta luôn là boss đã bám sâu trong tâm não. BN. Hiện giờ Huệ đang mê mải đọc chuyện của Bình, sẽ viết sau khi nào tổ nhập. Năm ngoái cậu em của Huệ đưa vợ con về thăm quê nhà, cậu ta vừa bế con, vừa xách giỏ nặng, vợ đi theo sau xách giỏ nhẹ vì có bụng. Vậy mà xóm giềng cũng có người lườm nguýt và chê trách cô em dâu của Huệ như là người đàn bà hư xấu, không có vượng phu ích tử. 
|