[/quote]
Thiệt không bõ công Bình ngồi đợi! Chị Huệ kể chuyện gẫy gọn, và có duyên lắm! Lại có chút khôi hài trong câu chuyện nữa. Mặc dù nghe chuyện có vẻ vui, khôi hài, nhưng lại có giọt lệ ở đâu đó đọng trong khóe mắt, thiệt là lạ! Chuyện của anh Camel cũng vậy, thiệt cảm động!
Tên chú Hai Giang Ác mà không "ác" tí nào, có mấy người trong đời này đối xử được với người dưng như vậy? Ơn tiền, ơn bạc còn trả được, cái ơn nghĩa đó, chị Huệ có xây trăm cây cầu, Bình nghĩ cũng không trả nổi.
BN.
[/quote]
Bữa nay đi làm về là chạy liền dô đây chơi.
Huệ có trở lại Cà Mau thăm và cảm ơn gia đình chú Hai Giang Ác nên mới biết thêm về cái tên của chú đó chớ. Hồi đầu nghe tên chú, Huệ chẳng hiểu ra làm sao. Huệ vẫn nói về chú với cái tên chú Hai Giang Ác, một cách hãnh diện giùm cho chú, là vì ai tên gì thì tên, đó chỉ là cái...bảng hiệu, chính tấm lòng con người ta mới định nghĩa được người ta. Làm sao mà trả nổi ơn chú thím Hai hả Bình. Còn nhiều chi tiết sau này nữa nhưng Huệ không kể, hoặc nói né qua một bên, vì không muốn làm phiền đến chú Hai và cũng không muốn nói về mình nhiều, các bạn thông cảm nha. Mình nói chuyện cái cầu khỉ là chính mà. Rồi nhân đó cầm lòng không đậu Huệ kể chuyện chú Hai Giang Ác để các bạn biết được cái đẹp của cuộc đời. Vẫn goi tên chú Hai Giang Ác là có mục đích đó các bạn ơi. Huệ không nhớ nhà chú ở ngay chợ thị xã hay ở cái chợ nhỏ, vì Huệ chỉ biết có một cái chợ đó thôi hà, xuống bến xe, có đi qua cái cầu xi măng, nhà chú ở sát mé sông, chắc là cái chợ nhỏ, hai mươi mấy năm rồi. Chuyện ghe thuyền Cà Mau mỗi năm mỗi khác, tùy theo nó là năm nào, nên cũng khó nói lắm Camel. Cậu của Huệ hồi đó cũng đi một chuyến Cà Mau, mua bãi đàng hoàng, mà sáu tháng sau mới quay về nổi lại nhà Sài Gòn. Còn Huệ đi chuyến đó xong là tảng thần, không bao giờ thử chuyến nào nữa, ba năm sau Huệ đi theo diện Hết Cây Rồi (HCR). PC và tonka ơi, chừng nào PC và tonka có dịp ghé qua Cà Mau, cho Huệ biết, sẽ nhờ hai bạn đến thăm gia đình chú Hai. Camel, từ chợ Cà Mau ra Gành Hào sông rộng và xa ghê lắm, ghe nhỏ đi không nổi đâu. Huệ chỉ kể vắn tắt trong vài dòng thôi, để nó khỏi thành một cái truyện ngắn. Ngoài Gành Hào, người dân cũng thảo lắm, buổi chiều ghe cá về, những người ngư dân trên ghe kêu chòm xóm xách rổ ra lấy cá tha hồ, muốn lấy nhiêu thì lấy, không mua bán gì hết, chừng nào chòm xóm lấy cá xong họ mới bán cho bạn hàng.
Đang viết cái có điện thoại phải tạm ngưng rồi viết tiếp, đói bụng rồi, Huệ phải xuống bếp kiếm chút cháo, hổng thôi mấy đứa "anh em ruột" nó kèo nèo. Nè, Bình ơi, đưng có khen, tui nở mũi, kể xong chuyện mũi Cà Mau, tui sắp kể tới chuyện ải Nam Quan à nha. Không có hứa đâu nghe các bạn. Hôm nay tui không nấu cơm, chỉ nấu một nồi canh khoai môn với tôm khô và tôm tươi, bỏ hành ngò và lá thì là, ăn trừ cơm, ai chưa dùng cơm tối thì ghé nhà tui nha, thêm đũa thêm chén thôi mà, hổng có sao đâu. Huệ