quote:
Gởi bởi tonka
quote:
Gởi bởi Binh Nguyen
May sao tui đã nhanh chóng tìm cách thóat thân, chạy được về quán này, mệt quá! Để thở cái đã!
Mèn, mém chút nữa bị quăng cho chim với vịt ăn rồi 

Mó-đờ, Phá-đờ ơi (bắt chước chị Ba Tê), người bắt cóc Cúng chùa, còn tính "thủ tiêu" Cúng Chùa nữa, cái này chắc là "hận lồng bàn", chứ không phải chuyện bắt cóc "túng tiền" tầm thường rồi.
Chuyện Mụ DâuTui tính viết truyện Mụ Dâu cho bà con hàng xóm coi chơi, dè đâu về nhà, lôi cây viết trong hộc bàn ra, gặp ngay cái thư của một người bạn, thế là lo vội vàng trả lời, mất luôn hứng viết. Mém chút, tui đã cho ra đời thêm một tác phẩm để đời, thôi thì số trời, Mụ dâu chưa được nói tới, và có thể sẽ không bao giờ được nói tới. Âu cũng là cái số!
Tui tính, truyện Mụ Dâu của tui sẽ hay thiệt là hay, nổi tiếng, thiệt là nổi tiếng, người nào phải bỏ tiền ra, năn nỉ tui xuất bản, thì tui mới cho in. Dè đâu, đúng như người ta nói "Người tính không bằng trời tính"! Bi giờ, tui tin ông trời, "Bắt phong trần, phải phong trần" (*), cái số không bao giờ nổi tiếng thì sẽ không bao giờ nổi tiếng.
Chuyện Tầm BọCó những điều có lẽ đúng, không nên nói ra làm gì, trong phim Tàu họ nói, "Nói ít hổng ai biểu mình câm", nghe cũng nhiều lần chí lý lắm, chỉ khổ cái tội hay nói, mà lại nói thẳng thắn, nên cứ mắc tội hòai. Cái chuyện tầm bọ, viết tới, viết lui, viết đến phát chán, mà hổng ai chịu đọc hết, ngay cả bản thân tui cũng ít đọc, và ít nhớ, đến lúc có ai nhắc tới thì lại lui hui lấy ra đọc, và thấy mình sai thiệt, quê dễ sợ!!! Viết thẳng thì sợ mất lòng, viết vòng vèo, thì người đọc chẳng hiểu gì cả, nên giận, rồi cũng "vòng vèo" theo mình. Mình cứ lặp đi, lặp lại mãi nhiều khi cũng chán. Tầm bọ mãi cũng chán, thôi để tui đi tầm "con gián" hay "con sên" vậy.
BN.
(*) Tên một truyện ngắn của chị Võ Thị Điềm Đạm.