quote:
Tiệm có phở "Con Gián" hay con... không?
Con gián đã bay ra khỏi cửa và con kia thì bò...chưa tới

Bây giờ kể chuyện ông Len nhé
Dân Ăng-lê có khác, tính khí ông Len thật cao ngạo

Ông vẫn giữ quốc tịch Anh, tôi đoán vậy vì mấy năm trước ông phải đưa vợ về Anh để mổ tim vì ở Mỹ ca mổ tốn 180 ngàn. Ông bà sang Mỹ làm việc đã nhiều năm và trong lần nói chuyện với họ mới đây thì biết rằng họ có số an sinh xã hội. Ông không thích đóng thuế cho Mỹ vì ông bảo "vô lý". Ông còn nói Tony Blair chẳng ra cái tích sự gì, làm hao tốn biết bao nhiêu tiền ở nước ngoài với chiến tranh Irag trong khi người già ở Anh hàng năm chết nhiều ngàn người vì không có tiền mở sưởi trong mùa đông

Ông than ở Anh vật giá quá mắc mỏ. Năm 2000 khi vợ chồng ông về nước, họ mang theo gạo và một số đồ khô có thể mang được. Khí hậu ở Anh thì lại quá khắc nghiệt với ông bởi vì cơ thể ông chỉ có thể chịu nóng chứ không chịu lạnh. Họ lang thang ở Cali, miền nam Tây ban nha, và nhiều nơi khác trước khi chọn Arizona vùng sa mạc làm quê hương. Ông bà mua một cái mobile home nghe đâu khoảng 50 ngàn đô, gần đó có chợ Ranch "99" tức là chợ của người Hoa có bán thực phẩm Á đông, sinh hoạt tất cả nói chung đều rẻ so với những nơi khác. Ông là người thẳng tính, đúng nói đúng, sai nói sai và đôi khi chủ quan đến...gàn theo ý của tôi. Có lẽ ông khá thành công trong đường đời, hăng say làm việc với tinh thần quả cảm cho nên người nào trông có vẻ làm biếng và thất bại trong sự nghiệp thì ông sổ...toẹt ngay.
Có một lần tôi đấu khẩu với ông. Ông cho rằng một người siêng năng, chịu khó học hỏi và cầu tiến thì nhất định sẽ thành công, còn mà làm biếng sẽ "chẳng ra làm sao sất cả"

Tôi phản bác rằng trong sự thành công của một người thì 50 phần trăm nhờ vào học vấn/sức lực/tài trí/siêng năng/cần cù. Phần còn lại là do sự may mắn của họ. Tại sao bao nhiêu người cùng đi học, cùng ra trường nhưng có người có việc và có người không có việc. Đâu phải là họ không siêng năng, không thông minh hay không thích làm việc

Có nhiều người với bằng cấp cao nhưng vẫn không sao kiếm được việc đúng với khả năng của mình. Tôi không nhớ niềm tin tôn giáo của ông là gì, có lẽ là vô thần nên ông không thể chấp nhận việc thành bại của cá nhân còn tùy vào hên xui may rủi, phúc phận. Nói sao đi nữa, tôi đè bẹp ông với lập luận của tôi

Nói chung ông bà là người tốt. Đi đâu thì đi, ông bà luôn nhớ tới ba mẹ tôi và tìm cách ghé thăm mỗi khi có dịp. Lần này họ lái xe từ Arizona về Cali, ở vài ngày rồi lái xe về. Bà Len thích nấu ăn nên bà nói với mẹ tôi hãy cho bà vào bếp. Bà chỉ cho tôi nấu món đậu bean, đủ thứ bean (garbanzo, lima, lentil, pinto,...) nấu thành một nồi ăn dần. Đậu bean rất tốt, có nhiều chất đạm. Bà chỉ cho tôi làm bánh pie nhân đậu bean và khoai tây với mùi vị cà-ri. Món này ngon nhưng vỏ bánh thì có hơi nhiều chất béo, 1.5 pounds bột mà những 12oz magarine. Món này thì thỉnh thoảng ăn thôi chứ không thể xơi mỗi ngày được. Tôi đưa chị K hai cái ăn thử. Sau khi biết vỏ bánh làm như thế nào, chị lè lưỡi....

Lần sau nếu có làm, tôi sẽ làm nhân bằng củ cải trắng, nấm, cải bắc thảo, ham chay,...đại khái là nhân người mình thích ăn, có lẽ sẽ ngon lắm
