Chập chùng bóng núi
Lính tráng thuộc nhiều gia đình khác nhau, năm cha ba mẹ, chẳng hề quen biết nhau trước, chưa hề nói chuyện với nhau một lần, vậy mà đùng một cái được phân công về cùng sống chung với nhau tại một đơn vị.
Ở thành phố còn có điều này điều khác để giải khuây. Nếu ai chưa có người yêu thì tới lui gặp gỡ, chỉ một liếc mắt đa tình hay một câu lả lơi chòng ghẹo, cũng có thể làm cho những chàng trai khoác áo trận thấy đời lâng lâng rộn rã.
Chia tay nhau, đêm về còn phảng phất niềm vui, đem bóng dáng người mơ vào êm đềm giấc ngủ. Người ta gọi đó là những người lính may mắn, đươc sinh ra dưới ngôi sao tốt, nên luôn luôn được đời ân sủng vô cùng.
Lính cũng có trăm ngàn kiểu lính, kiểu lính đi cho vui mà chẳng cần biết đến lương hướng, miễn là có cái thẻ quân nhân để khỏi bị quân cảnh, cảnh sát hỏi han. Lớp này được nhét vào những đơn vị có danh không thực, ngày rểu rong khắp mặt phố phường, có khi chẳng cần mặc quân phục với lý do làm nghề chìm nổi chi đó, mà mặt họ hiện diện khắp nơi, từ phòng trà quán rượu đến sàn nhảy động tiên.
Tiền mẹ cha lớp mua chuộc quan trên, lớp dấm dúi cho thằng con tha hồ quậy phá, nên tiếng là lính mà chiến tranh chẳng biết đến mảy may. Cuộc sống quân ngũ của họ chỉ là những bài ca
" anh tiền tuyến, em hậu phương " sặc mùi làm dáng.
Cậy có ô dù, có chỗ dựa, họ sống rất ngông nghênh, tán gái giỏi hơn cầm súng, tiền vung như giấy lộn khắp nơi. Mảng tự tung tự tác, lắm khi chạm nọc vào các lỗi lầm, quan trên dù có giả lơ, lâu lâu cũng phải ra đòn dằn mặt, đẩy đi các đơn vị tiền đồn, khóc như cha chết.
Tội cho các ông bà già cứ phải lạy lục khắp nơi, cấp trên cũng chỉ hứa hẹn và con cái vẫn phải đi ít lâu rồi mới được về lại.
Song có những người lính dường như sinh ra để vùi cả đời ở rừng xanh, núi đỏ. Quanh năm suốt tháng chỉ thấy bóng non chập chờn, đồi cao sừng sững. Cuộc sống họ bị lưu giữ lâu ngày trên chóp núi, đỉnh đồi, làm bạn với mây bay, gió thổi, hay lâu lâu gặp chú nai ngơ ngác đứng nhìn.
Đến đỗi họ quên đi hết cả, quên người tình bỏ lại phía sau, quên lời hẹn năm sau lại về thăm gặp. Thậm chí đến mẹ cha cũng bằn bặt tin nhau, lâu lâu đồn xa nhận được lá thư nhà do trực thăng chuyển đến, mừng như bắt đươc của.
Song khi đọc thư rồi lại thấy buồn thương. Một bà mẹ, ông cha đang bệnh nằm một chỗ, một bà vợ đang bụng mang dạ chửa chờ mong, một đứa con bắt đầu học hoang đàng phá phách rùm beng khiến ai cũng thấy đau đầu. Tâm hồn người lính vỡ toang như bị búa bổ, nỗi đau kéo ầm ầm làm rối trí chàng trai.
Những ngày phép không thể có ngay tức khắc, mà dẫu có chăng cũng không giúp được việc chi. Chuyện đòi hỏi cả năm dài may ra mới giải quyết được, về dăm ngày thì có là phép thánh vẫn bất lực, ích gì.
Cho nên đành gạt lệ chịu lời than trách, phó mặc cho con tạo xoay vần, rồi bóng đêm rình rập, rồi đạn nổ lung tung, người lính lại cố giữ mình, quẳng hết rắc rối cuộc đời ra khỏi vòng kẽm gai của đồn đang lo chống lại áp lực địch.
Những người lính thương nhau hơn ruột thịt của mình, chia nhau từng vui buồn, ám ảnh. Những người lính có khi ghét nhau cay đắng, song khi đạn nổ dòn thì lại rất sát cánh bên nhau. Lúc yếu đau, mẹ cha, vợ con có lên săn sóc được thì có khi chỉ còn nấm mộ nằm lù lù sau đồn. Một người ngã ra, có khi thân nhân hay tin thì chính đồng đội đã khóc hết nước mắt và vuốt mắt từ hôm qua, hôm kia hay từ ngày nào tuần trước.
Anh mang cái tâm trạng đó dai dẳng từ ngày rời trường mẹ ra đời. Lời tuyên thệ nơi vũ đình trường đêm mãn khóa còn vang lộng đâu đây. Câu tôn chỉ mang trên mũ của người sinh viên sĩ quan còn đậm màu trong trí : Tổ quốc - Danh dự - Trách nhiệm.
Ba chữ ngắn ngủi mà nặng ngàn cân làm cho người lính không do dự khi nhận lịnh lên đường. Mặc ai buôn lon bán chức, mặc ai điếu đóm xun xoe, mặc ai tranh giành địa vị, mặc ai chạy chọt bon chen, mặc ai đạp lên nhau mà tiến, người lính thực sự vẫn hăng hái lo tròn nhiệm vụ.
Có như thế, dù nhố nhăng thi nhau diễn ra nơi thị thành đô hội, dù người bênh kẻ chống về nguyên lý chiến tranh, dù có những người vẫn thích nằm nệm ấm giường êm mà cứ mơ một ngày đại đồng vô sản, thì những anh lính bị quăng lên các đồn lẻ trơ vơ vẫn chỉ biết có chiến đấu để sống còn với địch.
Ở nơi núi rừng trùng điệp này, không có ranh giới giữa cái sống và cái chết, không có sự phân biệt giữa hiện dịch hay trừ bị, không có sự giảm khinh giữa chính qui hay địa phương, anh vẫn nói giỡn với đàn em " hòn đạn vốn mù mắt, nó chạm vào ai thì máu cũng đỏ như nhau ".
Thầy trò cưu mang nhau như vợ lo cho chồng, yêu quí nhau như cha mẹ với con, cùng nghiền ngẫm với nhau về tình đời ấm lạnh, cùng văng tục với nhau vì dồn nén hằng ngày.
Những tia mắt hằn lên tưởng là sẽ dương ngay ngọn súng đòm cho nhau một phát, rồi tới đâu cũng được, vậy mà chỉ cần một lời : mày giận tao dữ vậy sao, là đã vỡ cười òa liền. Có như thế thì đồn mới trụ được để mỗi ngày cờ tổ quốc đươc kéo lên, nói cho mọi nơi biết hôm nay trời vẫn còn đầy nắng, và gió, và ánh sáng, và tự do.