Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

40 Pages«<1819202122>»
Paris, Người nhớ gì sau một lần đã tới?
Ba Tê
#381 Posted : Tuesday, February 10, 2009 1:54:40 AM(UTC)
Ba Tê

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,175
Points: 423
Woman
Location: San Diego

Thanks: 15 times
Was thanked: 23 time(s) in 23 post(s)
HP, chị KN lấy trộm ảnh Tòa Đô Chính Paris của HP rồi.

Có một số hình ảnh chị đã chụp khi ngồi trên xe coach đi vòng quanh Paris nhưng chị không nhớ những nơi đó tên là gì . Nếu HP có cơ hội đi ngang qua những nơi ấy thì chụp ảnh và đưa ảnh lên đây , chị xin phép photographer cho "cóp" nhé.
viethoaiphuong
#382 Posted : Tuesday, February 10, 2009 8:16:11 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
quote:
Gởi bởi Ba Tê

HP, chị KN lấy trộm ảnh Tòa Đô Chính Paris của HP rồi.

Có một số hình ảnh chị đã chụp khi ngồi trên xe coach đi vòng quanh Paris nhưng chị không nhớ những nơi đó tên là gì . Nếu HP có cơ hội đi ngang qua những nơi ấy thì chụp ảnh và đưa ảnh lên đây , chị xin phép photographer cho "cóp" nhé.



Chị KN đó à,
Em nghĩ chị đang chu du mãi tận đâu giờ nầy kia?
Về chuyện hình ảnh - đa số em cũng đi bấm máy trong tình trạng i chang chị KN ấy thôi. Đó là điều hữu ích của Net Net, đúng không chị KN?
Riêng về Paris, em có một kho đủ các ngõ ngách và góc cạnh - nếu chị KN thích cứ nói tên là HP gửi chị liền à.
Theo quan niệm của em khi làm việc trên Net - điều chính yếu là em tìm tòi được điều gì hay ho và lý thú thì em muốn những người khác cũng được hưởng, hoàn toàn vô tư và không cần biết ai ở phía bên kia màn hình vi tính.
Nếu là bài chuyển tiếp, bao giờ em cũng ghi chú : bài chuyển tiếp + tên tác giả.
Nếu là trong diễn đàn cõi ảo như kiểu nhà PNV mình đây thì em đều xin phép hay báo cho người đăng bài đó biết. Nhưng khi đã quen rồi thì không cần thiết nữa, vì trong bài chuyển đi nếu người đó là tác giả mình đã gi tên họ. Em chả có dại gì u ơ để người ta tưởng là của mình rồi mình chịu tội nếu bài đó có vấn đề hay sao? Chị KN cũng thừa biết HP này tuy ngu ngơ lơ tơ mơ với cõi thơ nhạc, nhưng có Chúa Christ+ luôn ở bên nên Ngài "gõ đầu" cho tỉnh táo : làm việc gì cũng là vì Thượng Đế muốn ở mình, chứ không vì mình mà làm. Ngài đã trả công cho mình trước ở trên Thiên Đàng kia.
Điều em khoái nhất là khi em bắt gặp được những hình ảnh đúng với ý tưởng nào đó của mình, rồi em đặt cho nó một tên theo cung cách riêng để không nhầm lẫn với ai cả.
Tỉ dụ như mới tức thì em thấy bông Tulip là lạ nầy thì em đặt tên như vầy - chị KN xem có hợp lý không nha?
Thăm chị và chúc chị an vui,

ps- ah, mà chị chưa được em báo tin là hôm rồi em cũng "cóp" mấy hình hoa Trà Mi hay là hoa gì đó trong vườn nhà chị - lúc đó em đi tìm Phong Lan chứ đâu. Thiệt tình...!!




" Tulip thời trang diêm dúa "
viethoaiphuong
#383 Posted : Wednesday, February 11, 2009 12:37:34 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Dalat một thuở bên người


Dalat - mùa xuân 2009

" Chúc em ngày an lành và hưởng trọn vần thơ tươi mới nhất chạy ra từ tâm hồn và trái tim đồng loại.
Bên ngoài khung cửa sổ chị đang ngồi đây, sương mù đang thêm dày đặc. Chị rất thích nhìn sương mù trước khi mặt trời ló ra được để làm bừng tỉnh không gian và thời gian quanh cuộc sống. Cứ nhìn sương mù là chị là nhớ tới Luân Đôn và chị chỉ yêu Luân Đôn khi nhắc đến sường mù. Trong khi Dalat, nhắc điều gì cũng làm chị yêu cái thung lũng ngoạn mục đó, phải chăng vì chị cũng từng dám nói mình là người Dalat ( như chị từng nói mình là người xứ Huế, mà thực ra chị là dân Bắc Kỳ chính cống?) _thế thì tại sao H2t biết không?
Thân mến,
chị HTMT
ps- chị tặng H2t một bông hồng thơ và một trái tim Đấng Christ+ "
Roseheart

Đó là đoạn cuối của một lần nhắn nhủ cho cô bé đã làm tôi phải nhớ tới Dalat.
Và, kể từ hôm đó, bất kể điều gì cho tôi nhớ tới Dalat hay sương mù đều khiến tôi nhớ cô bé. Như mới tức thì khi check trong rừng email bài vở gửi vào hộp thư trong đêm rồi, tôi được trở về Dalat qua 9 tấm hình ai đó mới chụp từ Dalat và đưa vào một diễn đàn liên mạng có tôi tham dự. Tôi photographer "cóp" được 2 hình ảnh "bắt mắt" hơn cả. Sau đó đi tìm cô bé đây. Hi vọng cô bé còn chưa quên những gì tôi thường dặn cô bé mỗi khi nhắc tới cõi-ảo và tình-thơ...
Tỉ dụ như lời dưới đây :


"Chị lại nhớ có lần lâu lắm rồi ( khi còn trinhnu.net ) chị viết cho một cô bé kia thế này : con người ta nên thả cho "tâm hồn" mình được bay lên tầng mây ước vọng nào cao nhất ( khi trót vướng nợ thơ ca?). Nhưng bay tới đâu thì bay, mà không được đánh mất "linh hồn" mình?" - tức là sau khi ở ngoài cõi mộng chán chế thì phải "hạ cánh" an toàn về cõi thực.
...
...
viethoaiphuong
#384 Posted : Friday, February 13, 2009 3:17:22 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Tiếng Dương Cầm



Tiếng Dương Cầm - Văn Phụng - Kim Tước

Vào nhà T's tìm "bức hình chụp ngày tuyên thệ lễ nhậm chức của Tổng Thống Obama" để dán vào tin ngoạn mục mới hôm nay mà bà con kêu là "một hiện tượng không thể tin nổi" về kỹ thuật điện tử thời nay. Kết quả là không có hình đó. Nhưng bù lại tôi "rơi" vào bài Mén (Hải Âu) phải bay qua muôn trùng biển cả ( kiểu hải âu phi xứ?) đem về tặng các bạn T's yêu mến nhạc của mình. Phải nói là Mén chọn hình ảnh minh họa cho từng tựa đề bài hát rất ok. Nếu hôm nay không nhờ hình ảnh cô gái đang ngồi thả hồn bên chiếc dương cầm kia thì tôi không có cơ hội nghe lại ca khúc Tiếng Dương Cầm rất tuyệt vời này.

Và điều quan trọng hơn cả cho tôi là ca khúc đã cho tôi được nhớ tới nhiều người mà tôi từng yêu mến. Người đầu tiên đó là chị Minh Cầm ( nhà anh Phạm Đình Liên ), người thứ hai là chị Bích Huyền giọng vàng Thơ&Nhạc ( tên tôi đặt cho riêng chị) và người thứ ba là nhạc sĩ NT, tạm gọi là "người tình không chân dung" và cũng "...không lý lẽ" mà cũng "...chẳng chung đoạn dòng".

Chị MC là con gái Huế, rất Huế - rất đẹp và rất hiền. Tôi thường nói chị là công chúa của cố đô Huế. Và anh Liên hụt làm hoàng tử con vua Bảo Đại, nhưng anh lại may mắn có vợ là hoàng hậu với đầy đủ í nhị cuộc đời. Chị Minh Cầm "rơi" vào khoảng trời Thơ của tôi là do một tình cờ ngoài đời. Đó là lần đầu tiên tôi có mặt giữa bá quan văn võ văn nghệ sĩ Paris, nhân buổi ra mắt sách của anh Mạnh Bích và anh Hoài Việt ( Huế và Huế ). Chị Minh Cầm đã làm tôi khóc như mưa đầu mùa Hạ khi chị hát ca khúc "Em còn nhớ mùa xuân" của Ngô Thụy Miên và một ca khúc khác ( tự nhiên tôi quên tên vào lúc này?). Hôm đó có hai đứa nhỏ nhà tôi và ba của chúng đi cùng ( và mấy người bạn thân khác của tôi ở Paris đây ). Hiện tượng đó làm ba của mấy nhỏ nói với bạn của tôi : HP được "tắm" đã cho mắt nha ! Còn bạn tôi sau đó thì bảo : HP "thăng" theo nàng-thơ lên mây xanh ! Mấy hôm sau chị Minh Cầm tới thăm tôi lần đầu tiên ( chị lội tàu điện một mình giữa giờ trưa rất nắng nóng -- sau này bạn tôi nghe tin ấy, có một anh đã nói : "vậy là chị Minh Cầm quý mến nàng-thơ lắm đó, bởi thế "công chúa" mới quên mình mà "phong trần" tới cỡ đó... ). Chị Minh Cầm sau khi uống nước là ngồi ngay vào đàn và hát cho tôi nghe những bản nhạc nào tôi thích. Tôi lấy cái ghế tròn, thấp hơn ghế để ngồi đàn dương cầm, và ngồi bên cạnh chị. Những lần sau chị tới nhà tôi một mình hay đi cùng anh Liên, hoặc là khi tôi tới thăm anh chị, tôi đều không bỏ thói quen kéo cái ghế ngồi cạnh chị khi đàn hát.

Chị Bích Huyền là con gái Bắc di cư vào Saigon. Chị BH cũng đẹp, hiền hậu và rất Bắc kỳ. Tôi gặp chị là vì qua Net khi tìm tin tức và bài vở cho việc tôi tự nhận về phần mình chuyện khoác áo chính nhân. Cũng vì tin tức đài VOA có liên quan tới HV nên tôi chú ý và "rơi" vào một chương trình Thơ-Nhạc hi hiếm. Hình như bài đầu tiên có tựa đề " Màu Thời Gian" - một bài thơ tôi rất thích và một khoảng không gian tôi ưa nhắc nhở theo cung cách riêng mình khi "chạm" tới nàng-thơ. Ngay từ lần đầu giọng đọc của chị đã "hút" tôi như nam châm hút sắt vậy. Thế là tôi "dính" giọng vàng Thơ&Nhạc của chị rất âm thầm. Cho đến một ngày tình cờ thư chị gửi cho một nhóm bạn bè của chị mà lại "bay" vào hộp thư của tôi. Tất nhiên lúc đầu sự ngạc nhiên không phải ở "thư lạc" mà là ở nội dung bài viết. Khi đó là dịp Tết năm 2008, và tựa đề của chương trình lại làm tôi phải liên tưởng tới chút í nhị mà tôi nhớ tới HV qua một đôi lời hỏi thăm ngắn gọn giữa tôi và bạn ( HV là người rất kín đáo và nhẹ nhàng - trong đầu tôi luôn gọi HV là người Huế ). Sau đó tôi hỏi có phải vì một lần mới đây do địa chỉ email của tôi "dính" với các địa chỉ email khác trong số bạn bè của HV mà chị BH đã "nhắn" nhầm cho tôi. Tôi hỏi : có phải chị BH này là người làm chương trình Thơ-Nhạc radio VOA và CTM không? Chị trả lời đúng rồi, sao tôi biết chị? Tôi nói vì tôi lâu nay đưa chương trình của chị vào một số diễn đàn cõi ảo tôi tham dự... Thời gian này tôi bám sát tin tức của mấy đài phát thanh hải ngoại, nên tôi "chạm trán" chị BH hầu như hàng tuần, nhất là vào chiều chủ nhật qua " Một Thoáng Hương Xưa". Bạn bè tôi trong cõi ảo, có Tý Mơ cũng không lạ gì khi thấy hồn vía cõi Thơ của tôi "say" chị BH. Vì bạn tôi cũng tuyên bố xanh dờn nương ngô : giọng chị BH khi "bắt" micro là như bỏ bùa mê thêm vào Thơ. Tôi phải công nhận Tý Mơ nói gì cũng đúng không ít thì nhiều, nhưng đúng nhất là lần nầy. Tôi nói thêm : chí phải, Thơ mà lại còn có "châm" tí nhạc vào nữa, mà lại có chọn lọc bằng một trái tim chắc rất yêu thơ-văn của chị BH, thành ra càng cao thêm nồng độ "hương mê" ( khoản mê Thơ và sống lơ tơ mơ cõi mây vời chữ nghĩa thì tôi và Tý Mơ khá hợp nhau - thế nên có tên Tý Ngơ mới toanh trong nhà T's nơi Tý Mơ đã cao thủ lưu ly...!?). Khi chị BH "hạ cánh" xuống trời Paris lần đầu tiên, ở nhà tôi chị cũng ngồi vào đàn hát i chang chị Minh Cầm ngày nào, và tôi cũng vẫn một thói quen là kiếm cái ghế thấp hơn hẳn rồi ngôi say sưa bên cạnh để nghe. Nhưng chị BH hát một bản nhạc mà chị nói là của em trai chị là n/s PAD - bài nhạc đầu tiên từ một bài thơ của chính anh PAD, một hôm chị đọc bên cạnh đàn dương cầm đàn lên thành nốt và chị nói với anh PAD làm nhạc... Vì là giai điệu đi ra từ tâm hồn chị BH nên nghe thấm thía một cách khác lạ.

NT là người tôi chỉ mới biết đến qua ca khúc "Em Về" mà NL hát hồi tháng 8 năm rồi. Tôi "rơi" vào khung trời của người-nhạc nầy hơi đặc biệt. Đến nỗi đôi khi tôi cũng phải bật cười phì phì và thậm chí được cười rất nhiều... cười đến suýt chết sặc vì sự hài hước của người nầy, qua con chữ của những chuyện "phiếm" mà tôi gọi là "chuyện phịa". Tôi âm thầm theo dõi vết chân NT qua một rừng đầy đủ mọi "món" : nhạc, hội họa tranh ảnh, triển lãm và gần đây mới xuât hiện "Phiếm" mà tôi đặt tên là "chiện chí dị liêu trai". Người này cho tôi được cười nhiều nhất và làm tôi được nhớ nhiều tới một người tình-thi cõi ảo đầu tiên của tôi, ngay chính trong nhà PNV này đây, nơi mà giờ nầy tôi đang mượn font chữ Việt ở đây để gõ những dòng này...! Tôi rất mê lối hòa âm của NT cho các ca khúc do chính NT hay NL trình bày gần đây. Mà tôi gọi là lối chơi đàn rất lãng mạn...!!

Tôi thích nhìn ngón tay của người chơi đàn dương cầm. Phải nói là sự thích này rất lạ lùng... vì nhiều vô kể. Bất kể ai tới nhà tôi mà đàn thì tôi cũng đều để hồn linh bóng vía tôi chạy theo những ngón tay lướt như huyền thoại trên phím đàn...!! Và khi đi đâu nếu thấy ai đó chơi dương cầm tôi cũng chỉ để mắt tôi vào những ngón tay của người nghệ sĩ, còn lại tôi bỏ mặc thế giới xung quanh mình khi đó.

Tôi có rất nhiều người làm tôi mê li vì tiếng dương cầm thoát cõi hồn linh họ nơi ngoài cõi thật của tôi. Trong đó có các con tôi trước nhất ( vì tôi phải nghe và được nghe nhiều hơn cả ). Người đã ở hàng nghệ sĩ thứ thiệt "món" dương cầm nầy là Đăng Khoa. Tiếp đó là Ngọc và Đan Thanh.

Hôm nay tình cờ tôi lọ mọ ở trong nhà T's tim bài vở như tôi nhắc ở trên. Khi trở về hộp thư, tôi nhận mấy chữ chị BH viết kèm theo một pps về Monaco, chị hỏi / HP có nhớ Monaco không?
Tôi trả lời tức thì : Em nhớ Monaco chút xíu, còn lại là nhớ chị BH. Vì thế hôm lâu rồi thấy ai đó gửi vào Net cái pps Monaco, em đã nhờ làm thành cái link, nghĩ là để làm quà bất ngờ cho chị BH trong nhà TV. Ai dè cái pps này quá tải, nên bạn em không làm được link. Nhưng em sẽ nói Nico nó lấy ra một số hình em thích nhất. Rồi tôi gửi cho chị link có bài hát trên và hình ảnh cô gái đang ngồi đàn. Và tôi viết : Em đang nghe bài này và nhớ chị BH nhiều nhiều - nhớ bữa chị ngồi bên dương cầm ở phòng khách nhà em...!!

Trước khi đó tôi cũng vào Net kia và gửi cho n/s NT cũng lịnk bài hát này và link hình ảnh minh họa. Và nhắc đến ca khúc mới toanh của khổ chủ 100% NT.

Chỉ riêng chị MC là giờ này tôi không biết chị đang ở đâu - Paris ngay cạnh tôi đây, hay chị đang vi vu trời nào...? Nếu mà chị đang ở Huế thăm má chị thì chắc chắn là chị phải tỉnh giấc nồng...mà thắc mắc : ai nhắc tên mình hẳn...!

Một ngày trước ngày Lễ Tình Yêu năm nay, tôi mong sao tất cả & tất cả cùng hưởng trọn niềm hạnh phúc đời mình.



Paris, 20h _ 13 - 02 - 2009
VHP_HTMT


viethoaiphuong
#385 Posted : Monday, February 16, 2009 8:16:53 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
7 đoá Hồng trên Dương Cầm và những nốt Nhớ



Tặng ĐT và cám ơn về bài thánh-ca "Lớn Bấy Duy Ngài",
mà ĐT đã đệm đàn trong Lễ Thờ Phượng Chúa sáng Chúa Nhật 8 Fev 2009
t'aime je !




Lớn Bấy Duy Ngài

1.
Khi xem muôn vật trong tay Chân Chúa sáng tạo chúng
Cứu Chúa của tôi lòng cảm xiết bao kinh sợ
Tôi xem sao trời , tôi nghe muôn tiếng sấm rền nổ
Khắp khắp đó đây, quyền của Chúa ôi vô bờ

ĐK
Hồn ngợi khen Chúa, Cứu Chúa tôi Đức Chúa trời
Lớn bấy duy Ngài, quyền bính thay Ngài!
Hồn ngợi khen Chúa, Cứu Chúa tôi Đức Chúa Trời
Duy Ngài đại năng, cao cả quyền oai.

2.
Khi tôi lên ngọn non cao trông xuống dưới vực thẳm
Suối rớc rách reo hoà tấu khúc ca êm đềm
Tôi vô sâu rừng, muôn cây chen chúc cỏ mọc xanh
Ríu rít tiếng chim mừng hót khúc ca thanh bình

( ĐK : Hồn ngợi khen Chúa ... )

3.
Tâm tư ưu sầu im nghe năm tháng vẫn nhẹ lướt
Bối rối đắn đo, tìm ý nghĩa cho cuộc đời
Bao nhiêu tháng ngày trôi qua bên kiếp sống thờ ơ
Cúi xuống khẩn xin Thượng Đế dắt tôi trọn đường

Lòng nài xin Chúa, giúp chính tôi biết rõ Ngài
Chúa Đấng siêu việt, quyền bính vô cùng !
Lòng nài xin Chúa, giúp chính tôi rõ tận tường
Ban tình yêu thương, sức sống tràn tuôn .

4.
Tâm tôi suy nghiệm : Cha sai Con giáng thế chịu chết
Đã chẳng tiếc Con, Ngài phán cả cho tôi rồi
Ôi ơn sâu rộng, xưa tôi đâu nghĩ đến dường ấy
Chúa chết huyết tuôn vì gánh thế tôi muôn tội

( ĐK : Hồn ngợi khen Chúa ... )



Ai cũng khen tiếng đàn của ĐT vút lên ở khúc dạo giữa đoạn 2 và 3 ... Làm rung rinh hồn người và tỏa thương yêu ngập tràn không gian Hội Thánh. Còn ta chẳng nhớ gì hết, ngoài bàn tay ta vẫy về phía cây đàn dương cầm, ra hiệu cám ơn em khi đi trở xuống.

Hai đứa nhỏ của ta khi về nhà chúng sung sướng lắm và nói nhiều. Ta chỉ bảo : mẹ hát solo lần đầu tiên ở nhà thờ ba năm trước. Và đây là lần thứ nhì, nên nhiều người quên hẳn khi mẹ hát thì ra sao, so với khi mẹ ngồi im lặng ở một chỗ không di dịch trước giờ, mỗi khi đến nhà Thờ của mẹ. Cám ơn ĐT và anh H rất nhiều!

Hôm qua nghĩ là sẽ nói với ĐT về chuyện st Valentin cõi ảo ra sao. Nhưng em không đi Lễ. Tất nhiên là ta nhớ em và bebe HTh nhiều lắm!

Khi nhìn bình bông hôm nay chị H-aL chọn : 7 đoá Hồng màu hồng thật dễ thương và cắm trong cái bình cùng một kiểu giản dị mà thanh thoát ... Ta nghĩ là sẽ tặng lại cho ĐT một bông Hồng đẹp nhất từ bàn tay Chúa Christ+ . Qua chính bàn tay trái của ta đó, một bàn tay có Dấu Đinh của Chúa, mà hôm Chúa Nhật trước, sau giờ Thờ Phượng khi đó ĐT đang chạy đi đâu (?) ta có chỉ cho cô bé LT xem và bảo : em xem này bàn tay chị có Dấu Đinh! Úi chao, LT mắt tròn xoe ngỡ ngàng!

Ta chỉ muốn kể cho ĐT nghe : khi thấy ta loay hoay với bình bông và cái máy chụp hình thì không ít người sao nhãng. Và, chị H-aL phát hiện ra liền mà nói : người thích chụp hình, mê bông & tiếng đàn dương cầm ĐT. Ta nói là để tặng cho bạn cõi ảo và ĐT.

Không quên nhắc với ĐT là hôm qua cũng rất ngạc nhiên khi thấy trong chương trình Thờ Phượng có bài thánh-ca dưới này :

My Peace and My Love

My Peace, I give unto you,
It's a Peace that the world cannot give,
It's a Peace that the world cannot understand,
Peace to know, Peace to live,
My Peace I give unto you.

My Love, I give unto you,
It's a Love that the world cannot give,
It's a Love that the world cannot understand,
Love to know, Love to live,
My love I give unto you


Vì, mới hồi tối hôm thứ Sáu khi nói chuyện qua điện thoại với chị HTr, ta bảo " một trong những bài thánh-ca lời rất ngắn nhưng làm em thích nhiều lắm là bài My Peace and My Love ".

Trên đường về nhà, ta đi cùng chị HTr một chặng dài RER. Khi đó hai chị em bàn luận về một số điều xung quanh cuộc đời thường. Rồi ta có giải thích cho chị HTr vì sao ta để một hàng những hình ảnh và ít dòng chữ nho nhỏ ... cho ngày Lễ Tình Yêu năm nay. Tất nhiên là ta sẽ nói cả cho ĐT hiểu điều gì đã chạy ra trong đầu ta qua những chữ đó?

16 Fev 2009
VHP_HTMT





Một ngày cả nhân loại ước mơ có Tình Thương Yêu chân chính


Trái đất Loài Người ngát hương vị Con Tim Đời Nhân Ái trên cành cây Sự Sống


Tôi ngắt một cành Hoa Hồng màu tím Thơ ngát ngao...
Tặng từng người Tình Nhân quý mến nhất nhân ngày Lễ Tình Yêu !

viethoaiphuong
#386 Posted : Tuesday, February 17, 2009 1:58:04 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
viethoaiphuong
#387 Posted : Wednesday, February 18, 2009 2:45:23 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Yên nghỉ trong Chúa
Reposer dans le Seigneur


( viết cho Dương Thị Minh Tâm )



Phước thay cho những người chết là chết ở trong Chúa vì những người ấy nghỉ ngơi khỏi sự khó nhọc và việc mình làm theo sau. (Khải huyền 14:13)
Heureux des à prèsent les morts qui meurent dans le Seigneur! Oui, dit l'Esprit, afin qu'ils se reposent de leurs travaux, car leurs oeuvres les suivent. (Apocalypse 14:13)


TA SẼ CHUNG NHÓM Ở TRÊN THIÊN-HÀ
(dịch lời của Robert Lowry, 1826-1899)

1- Phải chăng sau nầy họp trên sông vàng. Nơi muôn thiên-sứ hay lai - vãng. Sông kia tuôn dòng lưu - ly muôn đời. Lưu ra từ Ngôi Đức Chúa trời?

ĐK : Vâng, ta sẽ chung nhóm ở trên thiên - hà, là sông đẹp-xinh, đẹp-xinh không thể thuật ra. Sông đây nơi họp của thánh-dân muôn đời. Sông tràn từ Ngôi Đức Chúa Trời.

2- Kìa, song song bờ vàng nơi thiên-hà, tua lên muôn ức tia bạc tỏa. Chơn ngao-du lòng tôn-vinh hát vang, bên ngai Thần trong ánh ngày vàng.

3- Trước khi lên bờ sông quang-huy này, bao nhiêu lo lắng quăng thay thảy. Thiên-ân cho hồn ta được thanh-nhàn, ban kim-miện với áo rỡ - ràng.

4- Nay mai lên bờ sông muôn muôn hình, nay mai chung-kết bước linh - trình, bên sông kia lòng ta luôn sáng-ngời. Thiên thanh-bình reo suốt muôn đời.



Trên đây là câu Kinh-Thánh và bài Thánh-Ca mà tôi cùng hai ông mục-sư : Huỳnh Ngọc Bá và Bùi Quang Túc, và tất cả anh chị em của Hội Thánh Evry và Hội Thánh Torcy, có mặt đầu giờ chiều hôm nay, ngày 18 /2/2009, đã chia sẻ sự Nguyện-Cầu cùng Tâm lần cuối để tiễn đưa em về Nước Chúa.

Dẫu đã được báo trước là em sẽ giã từ cõi đời này và từ biệt chúng tôi...nhưng mỗi khi nghĩ đến em lòng tôi lại mềm yếu với nhiều xót thương. Tôi chỉ gặp em một lần duy nhất, khi tới dự Lễ tân-niên năm 2008 tại Hội Thánh Evry. Nhưng kể từ lần đó mỗi khi nhắc tới HT Evry tôi đều nhớ như in một cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn và rất hồn nhiên, giản dị. Em kể qua Pháp mới được một năm và trước mắt em là những dự định nhiều lắm cho một mái ấm gia đình và những hạnh nguyện đi trong Chúa. Suốt buổi Lễ Thờ Phượng Chúa và sau đó, trong bữa tiệc chung cùng anh chị em của nhiều Hội Thánh, hai vợ chồng em luôn sít sịt bên nhau, gương mặt cả hai tràn trề hạnh phúc. Sau đó chừng bốn tháng tôi nghe tin em vào nhà thương vì một căn bệnh hiểm nghèo.

Mỗi Chúa Nhật chúng tôi đều cầu-thay cho em trong giờ Thờ Phượng Chúa. Hàng ngày anh chị em bên Hội Thánh Evry cầu-thay cho em. Tất cả đều cầu-xin bàn tay của Chúa đặt lên thân-thể em và xoa dịu đau-đớn thân-xác cùng hồn-linh đứa con yêu của Ngài. Có nhiều lúc căn bệnh được thuyên giảm mang nhiều hy vọng lại cho mọi người.

Những ngày nằm điều trị tại nhà thương, nghe anh Trí kể lại : em rất thích đọc Kinh-Thánh. Nhiều khi em còn học tiếng Pháp lẫn tiếng Việt qua Lời Chúa. Sách em thích đọc nhất là Thi-Thiên, và câu chuyện "Dấu Chân Trên Cát" đã làm cho cả anh Trí và em khóc nhiều nhất. Câu chuyện nói về tình yêu tuyệt vời của Chúa dành cho con người trần-thế, mà trong đó hai vợ chồng em đều cảm nhận được rất rõ nơi hoàn cảnh của mình.

Trước ngày em được Chúa bồng về với Ngài, tôi biết em đã tin trọn nơi Chúa và bình tĩnh đón nhận sự giã biệt trần-gian.

Đó là điều tôi tin chắc nơi tất cả những người tin nhận Chúa với tấm lòng chân thành rất kính cẩn, vào giờ phút lâm chung chúng ta không sợ hãi và không nuối tiếc những vật chất nơi cõi tạm thế-gian. Ngoại trừ sự lưu ly mối tình thương mến trong Chúa nơi những người thân yêu và bạn hữu.

Nhìn tấm chân dung em trong chiếc áo dài thật dễ thương do chính em tự may cho mình và mặc trong ngày cưới ( chị Lệ nhắc thầm bên tai tôi ). Nét mặt em tươi cười như những cánh hoa hồng tự tay em làm bằng loại giấy mềm, xốp trong thời gian em đang điều trị bệnh và hai cây nến màu xanh nhạt mà em đã mua trước và dặn chồng em thắp vào ngày em ra đi... Bên cạnh là chiếc quan tài em nằm trong đó như đứa trẻ đang ngủ yên tĩnh. Trên nắp quan tài hai bó hồng Hông Trắng muốt và Hồng phơn phớt hồng. Vâng, tôi cũng như tất cả mọi người có mặt trong lễ an táng đều không ngớt xụt xùi. Tiếc thương em mới vừa 31 tuổi đời. Một cô gái ai cũng khen : công, dung, ngôn, hạnh vẹn toàn. Mục sư Bùi Quang Túc kể em tin nhận Chúa cũng rất hồn nhiên và giản dị. Em chăm chỉ đi Lễ mỗi Chúa Nhật. Em lúc nào cũng nhỏ nhẹ và niềm nở. Em luôn hết lòng vì mọi người. Em rất khéo tay, cắt may những bộ đồ ai nhìn thấy cũng phải khen. Và điều trên hết là em luôn sốt sắng tìm hiểu về Lời Chúa và sống đẹp lòng Ngài.



Tiễn biệt em riêng cung cách của mình, tôi xin chép lại Thi Thiên 90 tặng em và cầu mong linh-hồn em an-bình, sung-sướng nơi mé nước yên-bình của Thánh Chúa. Cũng là để tặng lại chính tôi và những người thân của em cùng trong nhà Chúa, mà nhắc nhớ tất cả rằng : khi được chứng kiến tận mắt sự ra đi của kiếp người trần-gian, chúng ta hãy biết quý những ngày còn lại nơi đây mà sống cho vui thỏa trong ý Chúa, Thương Yêu nhau nhiều hơn và biết làm việc hữu ích mà Chúa muốn ở mình. Hẹn gặp Tâm trong sự nhóm họp ở trên thiên-hà, khi tôi cùng như mọi người sẽ xa rời nơi cõi-thế. Lần đầu tiên trở lại gặp nhau mai sau, em sẽ đọc cho tôi nghe Thi Thiên 90 này nha, cô-bé thật đáng yêu của tôi và tất cả.



"Lạy Chúa, từ đời nầy qua đời kia Chúa là nơi-ở của chúng tôi. Trước khi núi-non chưa sanh ra, Đất và thế-gian chưa dựng-nên, từ trước vô-cùng cho đến đời đời Chúa là Đức Chúa Trời.
Chúa khiến loài người trở vào bụi-tro, và phán rằng : Hỡi con-cái loài người, hãy trở lại. Vì một ngàn năm trước mắt Chúa khác nào ngày hôm qua đã qua rồi, giống như một canh của đêm. Chúa làm chúng nó trôi đi như nước chảy cuồn-cuộn; Chúng nó khác nào một giấc-ngủ.
Ban mai họ tợ như cây cỏ xanh-tươi : Sáng ngày cỏ nở bông và tốt-tươi; Buổi chiều người ta cắt nó và nó héo.
Thật chúng tôi bị hao-mòn vì cơn giận của Chúa, bị bối-rối bởi sự thạnh-nộ Chúa. Chúa đã đặt gian-ác chúng tôi ở trước mặt Chúa, để những tội-lỗi kín-đáo chúng tôi trong ánh sáng mặt Chúa.
Bởi cơn giận của Chúa, các ngày chúng tôi đều qua đi; Năm chúng tôi tan mất như hơi-thở. Tuổi-tác của chúng tôi đến được bảy mươi, còn nếu mạnh-khoẻ thì đến tám mươi; Song sự kiêu-căng của nó bất quá là lao-khổ và buồn-thảm, vì đời sống chóng qua, rồi chúng tôi bay mất đi.
Ai biết sức sự giận của Chúa? Tùy theo sự kính-sợ xứng-đáng cho Chúa, ai biết sức sự nóng-nả Chúa?
Cầu-xin Chúa dạy chúng tôi biết đếm các ngày chúng tôi, hầu cho chúng tôi được lòng khôn-ngoan.
Đức Giê-hô-va ơi, xin hãy trở lại. - Cho đến chừng nào? - Xin đổi lòng về việc các tôi-tớ Chúa.
Ôi ! Xin Chúa cho chúng tôi buổi sáng được thỏa dạ về sự nhơn-từ Chúa, thì trọn đời chúng tôi sẽ hát mừng vui-vẻ. Xin Chúa làm cho chúng tôi được vui-mừng tùy theo các ngày Chúa làm cho chúng tôi bị hoạn-nạn, và tùy theo những năm mà chúng tôi đã thấy tai-họa.
Nguyện công-việc Chúa lộ ra cho các tôi-tớ Chúa, và sự vinh-hiển Chúa sáng trên con-cái họ!
Nguyện ơn Chúa, là Đức Chúa Trời chúng tôi, giáng lên chúng tôi; Cầu Chúa lập cho vững công-việc của tay chúng tôi; Phải, xin lập cho vững công-việc của tay chúng tôi." (Thi-Thiên 90 )


Paris, 18/2/2009 - một ngày Đông mưa lạnh.
Việt Hoài Phương
ThyThy _ Hoàng Thy Mai Thảo
viethoaiphuong
#388 Posted : Thursday, February 19, 2009 12:23:01 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


NGƯỜI ĐÃ RA ĐI



Một người đã ra đi
để lại bao nhớ thương và lưu luyến của người đời .
Và người ta cảm thấy cõi vĩnh hằng như gần lắm
Hình dáng và giọng nói của người quá cố như ở quanh đây.

Rồi sau đám tang, sau 1 năm, sau 10 năm, 100 năm.
Hình dáng đã biến tan, giọng nói cũng nhạt nhoà ,
thậm chí người đời sau cũng không biết .
Nhưng vẫn còn đó tình thương và lòng tốt của người đã ra đi,
nay còn để lại cho đời .
Nhớ người, chúng ta lại nhớ tới cõi bên kia,
tình thương như luôn gắn liền với cõi vĩnh hằng .
Và nhắc nhở chúng ta rằng : những gì được làm với lòng tốt và tình thương
thì luôn luôn tồn tai .
Vì nó phát sinh từ Ðấng là Tình Yêu
Ngài có tự đời đời và sẽ vĩnh viễn tồn tại.

Sống đời Kitô hữu là dám sống và chết như Ngài
Trong tình yêu và vì tình yêu .
Ðể đến cuối cuộc đời, người ta có thể yên tâm ra đi
Như nhà thơ Khalil Gibran của xứ Liban đã khuyên con rằng :
Con ơi, khi con chào đời, con đã khóc oe oe và mọi người nhìn con cười vui vẻ.
Con hãy sống làm sao để khi con sắp vĩnh viễn ra đi, con có thể an tâm
nở nụ cười nhìn những người chung quanh đều nhỏ lệ khóc thương .

Mùa thu đến cho lá vàng rơi rụng
Như cuộc đời thương khóc cảnh biệt ly
Xin nguyện cầu cho kẻ đã ra đi
Ðược sống mãi bên lòng thương xót Chúa



* Cám ơn Thy Thy đã chia sẻ bài tường thuật về sự ra đi của "EM". Xin Chúa cho linh hồn EM lên chốn nghỉ ngơi đời đời !

Trên đây là bài chị TP gửi, sau ít chữ trong dòng cuối cùng.
Tôi trả lời chị TP :

Bài viết hay quá !
Khalil Gibran là nhà hiền triết và tiên tri, mà em rất yêu thích văn chương và ý tưởng của ông. Sau khi "ngã" vào thế giới tâm linh của Khalil Gibran rồi thì ThyThy không còn có thể "say mê" được những người khác.
Từ đó em hiểu : khi con người ta đã uống nước suối tuôn ra từ nguồn Thánh Linh, người ta trở thành trong veo và nhìn Đời với ánh mắt thoáng đãng và dễ chịu hơn nhiều lắm.
Trước mọi nỗi khốn khổ mà cuộc đời đem đến cho mình, em đều nghĩ đến những gì Chúa của em phải chịu năm xưa...Và, tự nhiên có phép nhiệm mầu nào đó "chạy đến" tức thì. Phép lạ nầy xóa hết cho em những vết nhơ cõi đời muốn bám vào cõi hồn em. Vầng, đó là khi em chỉ vừa quỳ xuống và giơ đôi cánh tay về phía cõi trời cao trong xanh ngay trên đầu mình; Rồi đọc lời cầu xin : lạy Chúa, hãy cất ra khỏi con mọi xấu xa và tội lỗi thế-gian nầy !
Đó là sự chiêm nghiệm về điều Thánh sạch, khi đã chấp nhận chịu tẩy rửa hồn mình nhờ Huyết Chúa đổ ra trên Thập Tự Giá!
Cám ơn một thoáng mát lành hơi thở ắp đầy Lời Thánh Chúa.

Gửi tặng "EM" bài "Người Đã Ra Đi". Xin "EM" gửi tặng lại chị TP và tôi, cùng những người thân yêu còn dưới chốn trần-giân hôm nay nụ cười sung sướng, mãn nguyện từ Nước Trời !

Paris, 19/02/2009
ViệtHoàiPhương
ThyThy_HoàngThyMaiThảo
viethoaiphuong
#389 Posted : Friday, February 20, 2009 9:27:18 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Cám ơn sự vui vẻ và những nụ cười vô tư



"Trong cuộc sống mỗi ngày
Khi con người tự bày tỏ bằng sự hiện diện
bằng lời nói, hành động của mình
Là họ tự trao mình cho sự nhận xét của kẻ khác .
Và vì sợ sự nhận xét, đôi khi cả những nhận xét bất công
Con người lại đánh mất sự hồn nhiên của loài chim sẻ .
...
...

Tôi hỏi bầy chim : Làm sao vui vẻ ?
Chúng hỏi lại tôi : sao vắng nụ cười
Hãy vào đời bằng đôi chân chim sẻ
Vui tung tăng tin tưởng ở Tình Người."


Trên đây là một đoạn bài chị TP gửi vào Diễn Đàn liên mạng mà tôi check email và thấy.
Trước đó, như thường lệ mỗi sáng, tôi vào xem bài vở trong một vài nhà cõi ảo mà tôi còn tham dự. Từ nhà MGP, tôi được ngao du theo bước "chân dung mùa xuân" của TL với một trời toàn là Tulip...


Công chúa mùa xuân

Rồi thả hồn theo bài thơ "A First Rose In The Spring" ( Như nụ hồng đầu Xuân ) của TT...Và những nụ cười í éo theo bước chân nhảy nhanh hơn Sáo Sậu của mấy Út nơi đây.

Vòng qua nhà VB, nụ cười "rất trễ" của người-thơ có tiếng là luôn chậm trễ, mãi giờ nầy mới thả bài thơ để Chúc Tết nhà T's...

Tới khi "bò" được ra tới Paris gặp chị TH và mấy anh chị nhóm bạn của TH. Tôi lại được cười quá trời đất với những chuyện "rất các chị"...

Cuộc chia tay cho một lần gặp gỡ luôn ngắn ngủi với TH để trở về nhà, còn theo mãi tôi là ánh mắt và nụ cười sung sướng mãn nguyện của TH, bên cạnh nụ cười rất "trầm tĩnh" của anh N ( bạn bè của anh N mách với nhau rằng : "...N "nó" chỉ biết im lặng là chính, nhưng chuyện gì "nó" cũng biết hết!" Tất nhiên các chị vợ nghe thì ai cũng phải đồng ý, mà rằng (?)... rồi chọc ghẹo cặp TH&N. Khi đó TH lên tiếng liền : " ê sao các bà lại chĩa vào uýnh chồng tôi?". Thế là lại còn ầm ĩ hơn... Lúc ấy tôi tha hồ mà nhìn chị TH để được cười khoái chí lắm.

Về tới nhà, đã loay hoay với vụ sửa soạn cho cô Lan MMĐHĐ 3 vào chào mấy cô bác nhà PNV, mà trễ giờ làm cơm chiều...Tôi còn thấy máy mắt bên trái, nên lọ mọ vào nhà tetet. Ui chao, còn được cười hết ý cuộc đời thêm một trận nữa. Tôi vừa nghe người ấy hát một bài ca mới của một người ấy khác. Rồi tôi cứ lẩm bẩm một mình không thể đứt đoạn tiếng cười thầm mà rung rinh như điệu nhạc "trầm uẩn" mà "lưu ly " : thiệt là "cây đèn cù nó chạy í là vòng quanh", phải không ta? Mới hôm rồi khuyên khéo người ta "Hãy Quên!" Thế mà mấy ngày sau đã lại dỗ ngọt "hãy chờ!" = Chờ Nhau!. Điều dễ thương hơn cả là tôi sau một thoáng ngây ngô mà cười hì hì... đã lại được thưởng một lượt cả hai diễm phúc : tiếng hát NL rất liêu trai và tiếng đàn NT rất điêu linh.

Nhưng lời Thơ của hai lần "Quên" và "Chờ" làm tôi phải chú ý ít nhiều. Có lẽ vì đã gợi nhớ cho tôi về một kỷ niệm xa xưa...Người ta cũng nói với tôi, ra điều ta đây rất hiểu đời Thơ cõi ảo : "hãy quên đi coi như chưa từng gặp nhau, dẫu là trong cõi Thơ". Thế rồi ít lâu sau, cũng người ta lại tuyên bố chắc như bắp : "... Đôi khi KN suýt túm được tay áo của đằng í... vì chỉ có KN là hiểu HP nhất mà thôi...Nhưng mà...". Lại vẫn đằng sau một chữ "nhưng" là biết bao nhiêu điều để phải nhớ nhung đôi khi, dù chỉ như gió trắng thoáng đưa qua cầu làn mây tím ngát hay xanh nhạt của cái thuở ban đầu sao lắm ngu ngơ và u ơ là thế !?

Tôi còn nhớ vào quãng thời gian này, một ngày nỗi nhớ bỗng nhiên chạy về, khi chợt nhớ tới tất cả và tất cả, dù là nơi cõi đời ảo hay cõi đời thật, tôi viết bài sau đây :

Bài Thơ, Tình-Thơ, Tháng-Ngày...Và Kỷ Niệm
Tôi thích nghe Bài Thơ kể chuyện về Đời-Thơ và thích đọc Thơ của những đoạn-trường Tình-Thơ như một lá thư tình, với ngôn từ như những cánh lá của mùa Thu đang rơi...rơi...trên phiếm đá lạc thời-gian!!
Tất cả còn nằm lại trên mặt Đời thoáng chốc, rồi sẽ về ngủ yên lành trong lòng Đất hoang sơ.
Mặc cho chuỗi Tháng-Ngày cứ mải bay đi như gió cuốn theo chân mây, hay như nước một dòng sông cuộn sóng, mải trôi đi cho hết mọi bến bờ.
Ơi, Kỷ Niệm!!
Ta vẫn nơi đây trong Bài Thơ Chiều Mến
Lắng nghe tiếng nhạc-lòng vẫn quyến luyến...thoáng trần-gian, được làm người nhân-gian giữa khốn khổ nhân-gian, được khóc-cười giữa tiếng khóc, cười ngàn lệ đắng vu-vơ.
Lời mỗi bài thơ còn ở lại trên từng trang giấy-khổ, là hồn của riêng đôi ta, người Tình-Thơ một thuở.
Tôi và người, ta vẫn sống với cuộc-đời này qua sự-sống nối tiếp nhau.
Tới mai sau, giữa muôn ngàn lối nhỏ, qua từng hơi thở nhỏ...sắc hương mùa phôi pha, mong thắm lại nét môi người, như bỗng nở lại nụ cười trên khuôn mặt thoáng khổ đau, như khuấy động lại mặt hồ đã chìm lắng những xôn xao...từng nét vẽ hồn nhiên, từng nỗi nhớ dại khờ, từng suy tư trăn trở, từng dỗi hờn sao chẳng biết quên mau...??
Bởi kiếp người là thế, chất chồng nhiều chông-gai...niềm vui vừa chợt đến, đã vội vã ra đi...!!
Cánh cửa đời hạnh-nguyện mới hé mở, đã khép lại ngay phía trước lối về...!!
Đời hừng lên như nắng, rồi ngập chìm như mưa...!!
Người từng đêm trông ngóng, rồi lạnh lùng chia ly...!!
Hoàng hôn buông ráng đỏ, đẫm lòng chiều xót xa...!!
Hồn khuya nương cánh gió, thẫm dòng buồn thướt tha...!!
Thuyền xưa ôm bóng đê dài
Mưa rơi ngang bến lưu đày mắt Thu
Mộng tình-thơ
Là bài thơ
Với tháng-ngày
Là kỷ-niệm
Ơi người, có hay...!?
27/11/07


Tôi cũng công nhận rằng, khi người ta lãng đãng nhiều với cõi Thơ thì ắt tâm hồn người ta sẽ trở thành lơ tơ mơ giữa cõi thường. Không có ai là ngoại lệ cả. Tuy nhiên, những điều còn lại giữa cõi thực và cõi hư hoàn toàn phụ thuộc vào ý nghĩ của từng con người nơi cuộc sống trước khi bước vào đời Thơ.

Hôm nay tôi là con chim sẻ, nhờ không đánh mất sự hồn nhiên của mình qua chừng ấy nụ cười nguyên một ngày từ trong cõi ảo, ra đến cõi thật, và rồi lại ngất ngư vì cười trong cõi ảo. Với tôi đây chính là Hạnh Phúc cuộc đời.

Hạnh phúc này thật vô cùng, tuy rất đơn sơ, giản dị ! Nhưng là Thật bởi vì tôi cảm nhận được Tình Người nhờ vào sự tin tưởng nơi những con người tôi "chạm mặt" được với Người, qua ý nghĩa Chúa chính nơi tôi, nơi người mà nên đồng loại. Giữa muôn loài, có gì được yêu quý hơn chính loài người trong ánh mắt, qua nụ cười và thẳm sâu trái tim Thượng Đế?

Tôi phải lớn tiếng mà cám ơn Chúa ban cho tôi sự vui vẻ và những nụ cười vô tư, nhờ những người bạn của tôi đã tặng lại cho cõi đời hôm nay mà tôi được làm nhân chứng.

Trở lại với Tulip : Tôi gọi loài hoa Tulip là những nàng công chúa của đất trời vào thuở mới bắt đầu có mùa xuân nhân loại ( vì quãng đời của Tulip rất rực rỡ, nhưng chỉ vào đầu mùa xuân và kéo dài không lâu lắm, trừ khi người ta cố tình "cấm cung" công chúa?). Tulip Đen tôi cũng đồng ý như người ta đặt tên cho nàng là "nữ hoàng của ban đêm".

"Tulipe : Trong thần thoại Hy Lạp, Tulip, con gái Thần Biển Prote làm mê đắm Vertum, Thần mùa thu. Vị Thần cai quản vườn tược này đã lo ngại không làm siêu lòng được Tulip, dường như nàng không cảm nhận được tiếng lòng của chàng. Vertum có tài cải hóa, chàng đã dùng mưu kế nầy để tự biến dạng trong việc săn lùng và gài bẫy Tulip trong rừng. Diane, nữ Thần săn bắn đã cứu nàng bằng cách biến dạng thành một loài hoa trồng vào mùa thu và nở vào mùa xuân. Tiểu thuyết của nhà văn nổi tiếng Alexandre Dumas viết vào năm 1850 đã dự phần vào huyền thoại Tulip Đen. Lịch sử đã diễn lại trong vương quốc Hòa Lan ở thế kỷ 17 và kể về sự đam mê của Cornelius Van Baeerle đối với hoa Tulip và những cố gắng của họ để tạo ra giống hoa Tulip Đen. Phải đợi tới năm 1986 mới có được nhành Tulip Đen đầu tiên."
( Theo lời yêu cầu của TL , khi cô em trích một đoạn tiếng Pháp tóm tắt về loài hoa Tulip, tôi tạm dịch ra tiếng Việt như vậy )


Riêng một bông tuy là Tulip Đen, nhưng thực ra là màu Tím lịm... Tôi gọi tên là "Tulip Tím của Thiên Chúa".




20 /02/2009
Việt Hoài Phương
ThyThy_HoàngThyMaiThảo
viethoaiphuong
#390 Posted : Sunday, February 22, 2009 8:33:11 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)


Julio Iglesias - Un Jour Tu Ris, Un Jour Tu Pleures...




Une chanson que me fredonne l'automne,
les taches rousses de septembre, ma chambre,
une dernière cigarette, peut-être,
et puis je vais aller dormir.

Je pense a tous les solitaires sur terre
qui vont éteindre la lumière pour faire,
l'aller-retour, la vie, le rêve, je lève
mon verre a leur prochain sourire.

Un jour tu ris, un jour tu pleures,
un jour tu vis, un jour tu meurs,...
Départ mouchoir,
retour velours,
histoire d'amour...

Un jour ça va, un autre non,
un jour lilas, un jour flocons,...
C'est ça la vie:
Un jour tu pleures,
un jour tu ris.

J'étais au chaud dans ta romance, dimanche.
Lundi j'ai froid dans le silence, l'absence.
J'aurai peut-être une semaine de peine;
puis sûrement je t'oublierai.

Et je dirai d'autres "je t'aime", quand même.
Je feuillerai d'autres visages, les pages
du livre de cette aventure future,
ma vie, mes joies et mes regrets.

Un jour ça va, un autre non,
un jour lilas, un jour flocons,...
C'est ça la vie:
Un jour tu pleures,
un jour tu ris.




Một ngày em cười... Một ngày em khóc...

Một ca khúc làm cho tôi thoáng nhớ về mùa thu,
Những vết nâu đậm tháng 9, trong căn phòng của tôi,
Một mẩu thuốc lá cuối cùng, có lẽ thế,
Và rồi tôi sẽ đi nằm nghỉ mệt.

Tôi nghĩ tới tất cả những nỗi cô đơn trên trái đất này
Mà nó sẽ làm tắt đi ánh sáng,
Đi-về, cuộc đời, ước mơ,
Tôi nâng chiếc ly đời đón một nụ cười mai tới.

Một ngày em cười, một ngày em khóc,
Một ngày tình yêu tới, một ngày tình yêu hết...
Chiếc mùi-soa đẫm lệ bỏ xuống,
Trả lại chiếc khăn lụa mềm,
Lịch sử một mối tình...

Một ngày thật dễ thương, một ngày không như thế,
Một ngày như cánh hoa Lilas, một ngày là bọt xà vông...
Đời là như thế :
Một ngày em khóc,
Một ngày em cười.

Tôi vừa được sưởi ẩm bởi lãng mạn của em vào ngày Chúa Nhật
Thứ Hai tôi đã phải lạnh run vì sự im lặng, niềm trống vắng
Tôi sẽ đón đợi một tuần lễ của khổ đau,
Và tin rằng tôi sẽ quên được em.

Và tôi sẽ nói với một người khác "Tôi yêu em", hiển nhiên
Tôi sẽ lật qua những gương mặt khác,
Những trang khác của cuốn vở lãng du tiếp tục,
Cuộc đời, những niềm vui và những tiếc nuối riêng tôi.

Một ngày em cười, một ngày em khóc,
Một ngày tình yêu tới, một ngày tình yêu hết...
Chiếc mùi-soa đẫm lệ bỏ xuống,
Trả lại chiếc khăn lụa mềm,
Lịch sử một mối tình...

Một ngày thật dễ thương, một ngày không như thế,
Một ngày như cánh Lilas, một ngày là bọt xà vông...
Đời là như thế :
Một ngày em khóc,
Một ngày em cười.

ThyThy_Hoàng Thy Mai Thảo
chuyển sang Việt văn, le 23 Fev 2009






Ngày thứ Hai của tuần lễ cuối cùng một tháng Hai


Hôm qua đã sau nửa đêm còn thấy chạy vào hộp thư email của KV _ người lặng lẽ. Kèm theo một mẩu chuyện nhỏ với tựa đề rất kêu : "Chúc Thư của người tình chung thủy" là một mp3 ca khúc. Tôi đọc "người tình chung thủy" trước tiên. Một lượt... rồi hai lượt : trước hết là cười, sau đó là để ý xem những gì một người dặn dò một người khi nói đến hai chữ "tình yêu"? Loại bỏ những chữ không mấy dễ chịu đi, thì tôi vẫn được cười hết ý cuộc đời. Tôi có mở mp3 ra nghe thử, nhưng bài hát đó tôi cho dừng lại giữa chừng. Rồi tôi đi viết trả lời "người lặng lẽ" chút xíu ý nghĩ của tôi, để cám ơn KV đã làm cho tôi được cười haha...!! Vì trí tưởng tượng quá phong phú của người viết. Nếu như bài viết này không bị "dính" mấy từ "ngoại vi tuyến" kia thì tôi đã đem vào "dán" trong chủ đề "con gái 3 miền" rồi. Cho bà con được dịp tìm ra "cô gái" nầy là thuộc về miền nào của Việt Nam quê hương tôi? Nhưng vì cũng muốn một vài người bạn thân thiện khác cùng được chia nụ cười "không tốn tiền" nầy, nên tôi tìm một vài địa chỉ email quen thuộc hơn cả. Sáng ngày ra, khi check email, hơi ngạc nhiên chút xíu vì một người tưởng sẽ phải cười trước tiên, hóa ra lại không cười được mà còn thẳng tắp một đường : bài viết không hợp chủ đề nên không đọc, nhưng bài hát thì hay nên nghe. Tôi chỉ "ừm...!" một tiếng rồi lẩm bẩm : cười mà cũng phải tìm chủ đề nữa sao? Người này vốn dĩ đâu có kỹ càng chuyện chữ nghĩa, ấy vậy mà bỗng dưng "nghiêm túc" nha. Nhưng thế cũng là tốt, vì hi vọng sẽ không giống như "người tình chung thủy" của mẩu chuyện rất hài hước kia.
Trong khi một người khác thì cười liền và còn kể tiếp : Trong lũ bạn chúng tôi có chị giống y chang chị này
tôi vừa nghe hôm nọ câu này
"Khi tôi chết , anh đừng lấy tiền của tôi mà cho nó nhé !"


Thế là huề đó chứ, đúng không?

Hay ở chỗ là sáng nay thức dậy, thấy "người lặng lẽ" không bàn loạn gì nhiều mà gửi tiếp cho tôi ca khúc "một ngày em cười, một ngày em khóc" được chàng Julio Iglesias "rên" rất chuẩn cung nốt thuộc về đề tài "tình yêu muôn thuở" như thường lệ.
Đã là năm thứ 3 tôi quen biết KV nhờ Net, tình cờ từ ca khúc "tuổi hai mươi" của người-nhạc CT khi tôi gởi vào radio Berlin. Chưa một lần tôi hỏi KV về tất cả những gì thuộc về cuộc đời riêng tư của KV, và ngược lại KV cũng thế. Nhưng tôi được gởi tặng bài vở, tin tức và nhất là nhiều vô kể những link pps ( mỗi khi thấy pps nào "rơi" vào hộp thư của tôi mà thấy hay, là tôi lại nhờ KV làm cái link để tôi có thể đưa vào diễn đàn cõi-ảo cho bà con được thưởng lãm "ké"...). Nếu một trong hai người lên tiếng không mấy hài lòng về một hình ảnh hay lời một ca khúc, hay nội dung bài viết nào đó... thường là tôi ( tôi biết mình cũng hơi khó tính?!). Và, nếu bật tiếng trước tiên mà ngợi khen điều gì... ấy cũng là tôi. Chỉ đôi ba lần rất hiếm hoi "người lặng lẽ" mới cất tiếng qua màn hình vi tính : làm việc tốt lắm ! Hoặc tỉ như : ah, đây chính là philo-philo rất HTMT...
Tôi nghĩ KV rất hiểu tôi cần gì nơi cõi ảo mà ngày đêm dí mắt vào màn hình vi tính và lội bì bõm theo ngọn nguồn sông nước. Hay bay vèo vèo như "đạn bay" hay "tên lửa vút"... cùng sóng gió của một trời diễn đàn liên mạng toàn cầu. Tôi lường được sức chịu đựng của "người lặng lẽ" nên cũng thỏai mái khải thị những suy tư của tôi trước bất kể sự gì, nếu là từ email của KV gửi tới. Chắc chắn những đường thẳng hay những góc cạnh nơi ý nghĩ, tư tưởng của tôi KV là một trong những người "không chân dung" nhưng nhìn rõ hơn cả.
Ca khúc "một ngày em cười, một ngày em khóc" tôi dịch ra lời Việt tặng lại KV và các bạn bè cõi-ảo vào sáng thứ Hai nầy. Cõi đời mà chúng ta đang cùng hiện diện hôm nay, vẫn như thể một chiếc mùi-soa đẫm lệ bỏ xuống, trả lại chiếc khăn lụa mềm... để lần khác lau ngấn lệ đầy vơi cho một câu chuyện tình vẫn là vui-buồn muôn thuở !

Paris, 23 Fev 2009
ThyThy_HoàngThyMaiThảo

viethoaiphuong
#391 Posted : Monday, March 2, 2009 7:18:57 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
.....Như là ngày mai.....

3


Giữa Chiều Biển Động

Chị HP!
...
Nhớ chị.
...
Năm nay, em 20 đấy.
Tuổi không còn là cô bé,
tuổi không còn là tròn trăng,
không là mơ mộng,
mà là phải bước ra đời rồi.
Vậy mà em vẫn bướng,
vẫn hay khóc, và
vẫn cứ rất già.
Sợ mình không đủ hồn nhiên để đón tuổi mới,
lại sợ mình chưa kịp để lớn với mọi người,
với nhân gian.
Nhưng có ai lại chẳng phải đi qua thời thơ ấu ấy.
Đi qua những nỗi sợ ấy.
Ha chị ha?

Vậy là Bắc hà lại xôn xao màu đào,
vậy là miền Nam lại vàng rực rỡ - Mai.
Những vất vả đời chị đã qua mấy lần lửa lớn?
Có còn đang giữa chiều biển động hay không?

Gửi chị lời chúc an lành,
lời chúc bình an.
Và lời cầu mong khẩn thiết cho những tâm tư yên bề gió sóng.

HK - Tiểu Muội


********

HK quý mến,

Thật không thể ngờ vào đúng giờ này chị HP lại có thư của HK!! Phải chăng đây là một ban tặng đẹp đẽ và trọn vẹn hơn cả mà Chúa của chị thưởng cho chị, sau những chuỗi ngày phải nói là đầy cay đắng hơn những ngọt ngào của đời người trần gian + đời người lãng du + đời Thiên Chúa?

Chị đã khóc như đứa bé đúng là hoàn toàn ngây ngô trước cánh cửa thế gian tội lỗi và dối gian !! Mấy cuốn tiểu thuyết cả nghìn trang cũng không đủ cho chữ nghĩa có thể diễn tả ...!!

Và thật lạ, là chị luôn nhớ tới HK. Thật sự muốn nói với em đôi điều quan trọng hơn nơi thơ văn nghệ thuật và ý tưởng làm người. Nhưng rồi không khi nào chị qua được ý muốn đó của mình, bởi chị chỉ muốn HK sẽ từ từ bước vào cuộc đời này một cách đẹp ý Thượng Đế hơn cả. Tự Ngài sẽ làm việc đó, khi nào Ngài thấy cần thiết? Chị nghĩ, chị chỉ là cơn gió thoảng qua mà Thượng Đế gợi sự chú ý nào đó của HK thôi, còn lại phải là thời gian và những sự lựa chọn của riêng em? Ngay chính Thượng Đế còn để con người tự do lựa chọn theo Ngài hay không theo Ngài kia mà?

Hôm qua chị thức tới 4 giờ sáng, để gửi thư cho gần hết tất cả những người thân quen của chị bên hải ngoại, Net và Đời thật. Cuối cùng thì chị gửi cho chính con gái chị, nó ở ngay trong nhà này (chị sẽ gửi cho em đọc ). Sáng nay ở nhà Thờ của chị, chị đến là lo chuyện xin cầu thay cho những người công giáo bên Hà Nội và cả những người tham dự mọi chuyện bạo động có thể xảy ra ( phía có vũ lực). Chị không muốn dân mình đau khổ mãi nữa . Đã quá đủ chiến tranh, bom đạn = máu và nước mắt rồi? Nhưng chỉ có Thượng Đế mới có thể đụng chạm nơi lòng con người để làm điều gì đúng nhất mà lương tri mình mách bảo? Phải có đối thoại trong ôn hòa và tôn trọng những người được coi là thua thiệt thân phận kia HK ạ. Hãy đặt mình vào địa vị những người dân hiền lành và luôn chịu sự đè nén cưỡng chế đó . Và, hãy vì Dân Tộc là trên hết, không điều gì có thể giá trị trước giá trị của Dân Tộc và giống nòi? Chủ nghĩa nào cũng chỉ là tạm thời? Có khi đúng nửa vời, mà có khi là sai hoàn toàn về giá trị nhân bản? Điều quan trọng biết đã sai thì phải mạnh dạn mà sửa sai? Đôi khi cắt bỏ một cánh tay để sống những phần còn lại của thân thể tốt lành hơn? Bởi thân xác chỉ là tạm bợ = chủ nghĩa cũng vậy? Chỉ có tâm hồn, nếu giữ được đặc ân ấy mà Thượng Đế đã ban cho loài người, thì phần này sẽ trường tồn?? Một trăm năm kiếp người có là chi đâu em nhỉ, mới đó em 20 tuổi? Chị nhắm mắt lại còn thấy tuổi 20 của chị như mới một phút trước đây thôi!?

Hôm nay ở lớp Thần Học của chị, có một nam sinh viên lớn tuổi kia, nói với một nữ sinh viên : ngày xưa mình để ý hình thức đẹp xấu? Bây giờ biết là đã hết còn là hình thức của ngày xưa, vì tàn tạ nhạt phai nhan sắc? Thế thì người ta lo chăm sóc phần tâm linh là đúng? Chị kia ớ ra còn chưa hiểu gì (?) thì anh kia nói tiếp : vì khi càng lớn tuổi sẽ biết là mình sắp chết, đúng không? Và, vì thế thì mình ít nhất cũng còn mong có một thứ gì ở lại cùng, chứ chả nhẽ để thấy mình mất hết tất cả? Trời ơi! Chị thấy câu đó hay làm sao?? Và khi chị giải thích lại cho tất cả nghe điều gì nơi câu nói đó? Cả lớp thích quá, ngày cả người nói câu nói đó!

Đêm qua, chị thực sự muốn gửi em thư mà chị gửi chung cho tất cả kia, nhưng rồi chị lại thôi . Chị bảo : không biết HK có để ý gì bên VN lúc này không? Vì làm sao để biết được ta? Trong khi bên ngoài VN thì như sôi sục vì tin tức như mưa sa!! Thôi, để em hưởng những tháng ngày còn trẻ trung của em chứ? Và, đương nhiên phần nào đó chị sẽ gánh cho thêm em và tất cả những người một lần lướt qua cuộc đời chị, mà không làm điều gì Ơn Trên muốn ở họ, vì một hoàn cảnh nào đó . Nếu gánh trên vai chị nặng, thì gánh trên vai mọi người sẽ nhẹ bớt, chả tốt hơn sao? Bởi, với chị thì dù sao cũng đã có Chúa của chị gánh hết cho rồi, chị chỉ là chung chuyển gánh đó từ mọi người tới Chúa của chị thôi?

Một lần em nói : "...chị đã thả trôi vào dòng sông con gái của em những cánh hoa thơm ngát" tức là chỉ những điều tốt lành. Thế thì hãy để cánh hoa đó làm đẹp giấc mơ thời tuổi mộng của em được ý nhị hơn. Thượng Đế có chương trình cho loài người nói chung và Ngài có công việc cho từng người nơi trái đất. Nếu Ngài chỉ muốn chị làm cánh hoa trên dòng sông nào đó, thì Ngài hẳn biết riêng một việc đó đã là đủ cho phần của chị rồi. Còn lại là phần của HK đúng không?

Mùa này đóa hoa nghệ thuật của chị trổ bông khá nhiều, tất nhiên chỉ dành cho ai có con mắt thiên về nghệ thuật thôi? Còn con mắt Đời thì khó thấy những loài hoa dại đơn sơ giữa một rừng có nhiều màu sắc quá nổi bật vốn đã có sẵn từ ngàn đời ?? Chị thường nói : chính chị còn không muốn bước lên những bước chân cũ của chị, chứ đừng nói chị lại muốn bước lên bước chân của người khác!?

Ừ, thế đó HK à .

Chị về nhà là nhào ngay vào Net xem có gì động tĩnh bên Hà Nội không? Nhưng hình như nhờ Trời còn yên ắng!! Cầu nguyện thôi chứ biết sao bây giờ??

Phần HK, chị chỉ dặn em một điều, dù trong hoàn cảnh nào cũng nên đã biết nghe ngóng và lọc lựa được cho bản thân những bài học riêng hợp với mình hơn cả : như trong hai điều tốt thì biết chọn điều tốt hơn cả? Và trong hai điều xấu thì biết chọn điều nào ít xấu nhất? Luôn đặt người khác trước mình về sự "nhận" và luôn đặt mình trước mọi người về sự "cho".

Mong là việc học hành của em luôn thuận lợi. Học chữ là phần nhỏ, học làm việc được là phần lớn hơn? Và, học làm người là điều khó nhất? Nếu từ khi nhỏ tuổi mà chưa học được gì hay ho, thì khó học được gì nhiều mai sau, ngoài những điều chỉ có xấu hơn mà thôi?

Chị gửi HK mấy bài viết nho nhỏ gần đây nha.

Bảo trọng và vui vẻ +an lành!
Quý mến,
chị HP

ps - thế HK thích điều chúc gì từ chị HP cho tuổi 20 của em nhỉ? Để chị gởi HK bài thơ "Một Lần, Tuổi Hai Mươi" của chị làm lâu rồi, chưa từng post đâu, chỉ mới gởi một số báo điện tử . Chị sẽ cầu nguyện Chúa của chị ban cho HK mọi khôn ngoan của người đời, mọi đẹp đẽ của Thơ-Văn, mọi vui tươi của sự-sống, mọi tốt lành của niềm tin. Và dòng sông nơi em sẽ mãi ắp nước trong xanh cho cánh hoa Thơ chị HP được tha thẩn trong an bình!!

...
...

Paris, 15h55 ngày lịch sử 27/01/2008
VietHoaiPhuong
ThyThyHoangThyMaiThao
viethoaiphuong
#392 Posted : Wednesday, March 4, 2009 5:01:20 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

Rose
viethoaiphuong
#393 Posted : Wednesday, March 11, 2009 11:49:42 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Kỷ Niệm về gọi tên của một thời xa vắng

Chưa khi nào một giấc mơ về cõi-thơ mà lại diệu vợi như thế.
Tôi đem hai đứa nhỏ của tôi đến tận nơi thăm người mới đêm rồi.

Đó là một ngày mùa thu rất rõ nét. Gió, lá vàng, con đường quen thuộc và khung trời màu bàng bạc...cùng rất nhẹ đung đưa...như thời gian không chịu đến-đi, mà lặng yên một chỗ.

Mình gặp lại nhau mà không như hai người khách lạ. Tất cả bình dị đến lạ lùng, như thể tôi trở về chính nơi tôi đã từng ở đó một hay nhiều lần quãng đời tràn mộng ảo. Nhưng không hề là ảo mà là thật như trên bàn tay tôi đã hứng những giọt sương đêm để trở về trong mọi sớm mai.
Bọn nhỏ tung tăng như ở chính nhà một người thân nào đó.
Riêng hai đứa mình nói chuyện không nhiều, mà chỉ nhìn nhau làm việc gì đó rồi nói chuyện giỡn vu vơ.

Một lần tôi thức dậy, người đã đi đâu đó. Nhưng đặt trên bàn ăn buổi sáng là một ly cà phê tôi ưa thích và một tờ giấy nhỏ gập đôi, có cây bút đặt trên. Tôi như tỉnh hẳn, linh cảm tờ giấy gập đôi kia giữ một điều bí ẩn. Chưa nhấp cà phê, tôi nhẹ nhàng mở tờ giấy ra coi. Một bài thơ, đúng hơn là một câu thơ trong đoạn tôi và người đối đáp với nhau. Lạ lùng khi tôi nhìn sang góc bên trái nơi bài thơ, giống như nơi có ghi lại ngày tháng trong một nhà cõi-ảo nào đó ngày xưa, mà mình từng "bứt ít sợi tóc bạc" trên mái đầu còn "xanh dờn" của nhau : đó là năm 2006. Bài thơ và mốc thời gian ấy làm tôi thức tỉnh một điều gì đó.

Tôi cầm tờ giấy đi ra phòng khách. Nhưng giữa chừng lối đi dẫn đến phòng khách thì người xuất hiện. Người đến bên cạnh tôi, nhìn ánh mắt hơi hối hận. Tôi vẫn chưa hỏi gì mà chỉ nhìn dò hỏi...?! Bỗng nhiên người dúi mặt vào người tôi mà chỉ im lặng thôi. Tôi vuốt nhẹ tóc người và khẽ xuỵt nho nhỏ. Vừa lúc đó cậu ấm nhà tôi đi qua. Nó nhìn hai đứa mình mà cười bẽn lẽn và nháy mắt với tôi rồi gật đầu.

Sau đó là người đi chuẩn bị làm cơm, xung quanh những là rau xanh và trái cây, nhìn ngon lắm. Rồi thì một đoàn các bà chị gái của người tới thăm. Mọi người kể cho nhau nghe về những bài thơ của cô em gái mình làm mê mệt các chàng trong Net ra sao. Tôi ngồi ru võng mình tôi lấy ên. Trong tiềm thức mình, tôi biết là mọi người không biết có sự hiển diện của tôi ngay cạnh những câu chuyện tới tấp của họ. Có lẽ vậy mà họ cũng tự nhiên hơn và liên tiếp chuyện trò. Rồi bỗng nhiên tôi thấy người đi ra phía ngoài cửa sổ để đóng cửa kính. Vì trời bỗng mưa và gió. Còn cánh cửa kính thì bị hở, phải đi ra phía ngoài đẩy vào mới được. Tôi cũng không kịp thắc mắc tai sao người ta có thể đứng ở ngoài không gian như vậy mà không rớt xuống? Chỉ biết tới đúng lúc nầy thì một bà chị quay ra nhìn người mà nói: con nhỏ nhà mình nó vẫn thế. Rồi mọi người kể cho nhau những khoảng thời gian nào với nick name là gì thì người làm vướng tơ-thơ ai và ai...?? Tự nhiên tôi chú ý tới tên một ông nhạc sĩ nào đó rất quen thuộc. Khi đó rất nhanh, tôi hỏi một chị : hồi đó là nick name gì ạ? Chị trả lời tôi tỉnh bơ : Mai Thi
Tôi à lên một tiếng rồi lại lặng yên đưa mắt nhìn ra phía ngoài khung cửa sổ...

Bấy giờ trời lại đã chuyển sang Xuân, chắc thế nên thấy lá những cây bên đường rất xanh. Ai đó kể về một loài "rồng lửa xám". Tôi trả lời lửng lơ : àh, loài "rồng lửa xám" mới này họ phát hiện thấy trong cái thành phố kế nhà tôi đây. Khi ấy ai cũng nhìn thấy một cây giống loài thông, và ngang thân cây có một con vật nhỏ xíu đang gập người di chuyển, màu nó xám nhạt, thân hình nổi gai li ti, mặt nó hiền lành và coi bộ chẳng thèm sợ ai khuấy động không gian của nó cả.

Rồi bỗng nhiên tôi ngồi nhìn người bứt những cánh hoa cúc dại màu xanh. Khi đó chỉ còn hai đứa. Tôi khẽ hỏi. Bài thơ trong tờ giấy kia là của Hoài Phương viết cho Kỷ Niệm.
Người gật đầu, nhìn qua tôi một thoáng rồi vội vã quay mặt đi...
Tôi thở dài... gọi khẽ tên Kỷ Niệm của ngày xưa...

Khi tôi thức giấc sáng hôm nay đã khá lâu, vậy mà tiềm thức của tôi còn mải mê trong cõi vắng. Tôi nhìn vẫn rõ khuôn mặt người, nụ cười và ánh mắt...

Khi xuống dưới nhà, mở máy vi tính cho chạy, nhưng rồi để im đó. Tôi nhìn ra ngoài trời...trên mái nhà còn ướt đẫm sương đêm giống như mưa đi qua còn rất mới...!!

Giấc mơ đêm này xin trả lại người tình-thơ Mai Thi Kỷ Niệm...

Paris, 11 Mars 2009
ThyThy_Hoàng Thy Mai Thảo


viethoaiphuong
#394 Posted : Thursday, March 19, 2009 3:49:42 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

hoa hồng dưới nắng _ photo by NgocThe

Kristianinota Hoàng

. . . là hoa cỏ mây, hay tên của một loài chim biển . . .
viethoaiphuong
#395 Posted : Saturday, March 21, 2009 4:53:27 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

I Believe In You

nhạc - lời - hòa âm - trình bày : Ngọc Thể

I felt the change by hearing your name.
A feeling I couldn’t explain.
When you came, you changed it all.
I never felt the same!

I have fallen in love with you from the first time we've met.
I hate the thought of losing you when there's much more to gain!

I believe in love! I believe in you. I believe in everything the two of us can do!
I believe in miracles. I've seen them all come true.
So won't you take the chance with me because I believe...in you!

And when I look upon the sky, the stars are shinning bright.
Suddenly, your smile appears and everything seems right.
Now I've come to realize you are the one for me.
After the all the pain I've felt, you came and set me free..

You've came and set me free...!


2009




Je Crois En Toi

Un changement s'est produit en moi, en entendant ton nom
Un sentiment que je ne pouvais expliquer
Quand tu es venu, tu as tout changé
Je ne me suis plus jamais sentie pareille

Je suis tombée amoureuse de toi dès notre première rencontre
Je ne peux supporter l'idée de te perdre quand nous avons encore tant de choses à gagner!

Je crois en l'amour, je crois en toi, je crois en tout ce que nous pouvons faire à deux
Je crois aux miracles, je les ai tous vu s'accomplir
Alors saisis notre chance car je crois en toi

Et quand je lève mes yeux au ciel, les étoiles scintillent
Soudain, ton sourire m'apparaît et tout semble bien aller
Maintenant, je réalise que tu es l'unique pour moi
Après toute la souffrance que j'ai enduré, tu es venu et tu m'as libérée

Tu es venu et tu m'as libérée


traduit par Alexandra Vo
18 Mars 2009




Tôi Tin Tưởng Nơi Người

Có một sự biến đổi trong tôi, khi nghe tên người
Một cảm giác tôi không thể nào có thể giải nghĩa
Khi người đến, người làm thay đổi tất cả
Tôi chưa từng cảm nhận về nỗi niềm tương tự

Tôi cảm thương người từ phút đầu chạm mặt
Tôi không thể chịu đựng nổi ý nghĩ sẽ mất người, khi mà chúng ta đang còn biết bao điều với tới

Tôi tin tưởng ở tình yêu, tôi tin tưởng ở người, tôi tin tưởng ở tất cả những gì chúng ta có thể cùng làm
Tôi tin tưởng vào sự mầu nhiệm, tôi đã nhìn thấy tất cả rất thật
Hãy nắm bắt lấy may mắn của chúng ta vì tôi tin tưởng nơi người

Và, khi tôi ngước nhìn lên bầu trời, những vì sao lấp lánh
Bỗng nhiên, nụ cười của người thoáng hiện ra và tất cả báo hiệu điều tốt lành
Ngay khi này, tôi nhận biết rằng người duy nhất thuộc về tôi
Sau tất cả nỗi khổ đau mà tôi đã chịu đựng, người đến và người đã giải thoát cho tôi

Người đến và người đã giải thoát cho tôi


ThyThy _ Hoàng Thy Mai Thảo
chuyển sang Việt ngữ
viethoaiphuong
#396 Posted : Saturday, March 28, 2009 12:44:53 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

như một buổi sáng mùa Hạ, như một cơn gió lạ...


Dấu Yêu ơi...
Kristianinota, ở một nơi xa xăm...có nụ hôn thần thoại...!?

...chỉ biết rằng, thế giới cỏ mây không như thế giới của loài người trần gian hôm nay...
Có thể là của một ngàn năm sau nữa, hay là một ngàn năm nào đó đã trôi qua...?!



Kristianinota,
Tên của một vì sao chỉ vừa mới chợt hiện ra trên bầu trời nằm ngoài vũ trụ loài người, trong khoảng cuối cùng một đêm mùa đông này. Ấy là khi tôi làm làn mây xanh, bay theo cánh gió trắng mong manh, để lang thang trên đầu nhân gian mà nhởn nhơ cùng năm tháng và bắt gặp ..

Như đôi khi, trong đêm ta nhìn lên bầu trời vợi vời và bỗng dưng gặp được một vì sao nào đó mà mình cho là lấp lánh nhất ... chỉ cần mình chớp mắt một cái thôi là khi mở mắt ra ... vì sao ấy đã lạc mất đâu rồi ?

Vì sao ấy đổi ngôi, hay vì sao ấy đã nổ tung như một vụ nổ thiên thạch ngoài vũ trụ siêu nhiên ??

Kristianinota,
Nếu lui về một ngàn năm nào đó .. em đã là chính hình hài ta. Để một ngàn năm nữa hôm nay, ta làm mây bay bay, có em là chiếc bóng nối dài lời thơ ngây. Khi gió ở trên cao gọi mời ta vào sự sống .. vườn địa đàng một ngàn lẻ năm sau .. quay trở lại nơi trái đất lần cuối cùng này, em sẽ là hình hài .. xin cho ta làm bóng. Bóng cuộc đời vẫn thể một dòng sông .. có mênh mông là sóng vỗ .. có vô thường những giấc mộng thật dịu vời là viển vông?!

Kristianinota,
Tên gọi một loài cỏ hoa, hay là tên của một loài chim biển, người bắt đầu cuộc đời mình từ một miền đất lạ rất xa xăm...
Có thể là đất nước Italia...?!

Ở Italia, ai cũng thích nhất trời mùa thu đi qua điệp trùng của vùng Firenze yên tĩnh. Khi đó, mỗi chiều về ta rất thích ngắm nhìn những hạt nắng óng ánh vàng, khẽ chiếu nghiêng nghiênh lên ngọn đồi những cây oliu già cổ thụ . Loài Oliu có lá màu bạc xanh và trái chín cũng màu xanh, chen chúc đan xen nhau vào giữa các nhánh cành nặng trĩu.
...
...

ThyThy_Hoàng Thy Mai Thảo
viethoaiphuong
#397 Posted : Tuesday, April 7, 2009 9:15:35 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
pour les larmes d'amants

euh, il me semble que tu nies toute existence d'un quelconque amour , ami ou amant
je me demande meme sans , on peut ecrire ces lignes un tantinet tragique, digne de Hamlet,
ces dilemmes corneliens sont tjs d'actualite, mais nous avons revetu d'autres habits, parle un autre langage, mais on ne s'echappe pas des bras d'Eros
rassure toi, rassure moi, les instants de bonheur indescriptibles existent aussi, et quand ils sont en toi, tous les malheurs du monde s'envolent comme par enchantement
merci HP
TH
viethoaiphuong
#398 Posted : Sunday, April 12, 2009 7:06:24 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Nụ Hôn Thần Thoại
audio - đọc thơ trên nền nhạc


inside flower - photo by NgocThe


Ở một nơi xa xăm...
...có nụ hôn thần thoại

Có người hỏi tôi:
- Nụ hôn nào đẹp nhất?

Tôi trả lời :
- Trong bài thơ hay trong bản nhạc thơ.

Người hỏi tiếp :
- Cách hôn nào dễ thương nhất?

Tôi trả lời rằng :
- Trong cung cách nàng-thơ.

Bỗng nhiên, tôi nghe nhè nhẹ từ phía bên kia bờ Đại Tây Dương, qua con gió thổi của cuối một mùa đông ẩm ướt chuyển về, thêm câu hỏi khác rất chi là "liêu trai"... Dường như trong một cơn mê ngủ vùi :
- Môi hôn nào làm dậy sóng trùng dương?

Tôi phải cười hì hì mà trả lời chậm rãi :
[i]Thì ráng bơi ra giữa lòng đại dương, để tìm con sóng trắng. Sóng đại ngàn sẽ vuốt nhẹ bờ vai. Mái tóc dài chưa từng chải đã mấy mùa bão nổi, đã mấy mùa mưa sa... Ở mãi rất xa xăm là mùa thu lá đổ. Kín khắp mặt đường màu lá đỏ xác xao rơi... Những cánh tay gầy của cành cây tiễn lá... Xót xa một đời đành vội vã từ ly. Đêm này người đi về đâu, ta về đâu giữa mênh mông quãng vắng... Chỉ biết rồi sẽ lặng lẽ nhớ nhung nhau?!

Ôi! Đẹp đẽ là Tình Yêu và hồn nhiên làn nắng ấm, lướt khẽ lên môi cuộc đời những cánh lá mềm trở lại tìm mùa xuân. Hãy giữ lấy ngàn câu thơ trong xanh như ước mộng. Hãy giữ lấy nụ cười còn đọng ướt hạt sương mai. Hãy giữ chặt ngày mai qua từng cung nhạc lạ. Gió sẽ lại tìm về kể tiếp bên tên người chuyện thần thoại một nụ hôn.

Ở một nơi rất xa xăm của muôn ngàn lời nguyện cầu tình ái. Tôi sẽ làm ngôn từ như thể lời mộng ngái, rồi cùng với nàng-thơ bay trên cánh gió trắng thần tiên. Sẽ đem về, đặt bên gối mộng giấc mơ người còn khao khát mãi một bài thơ - thơ mộng nhất cõi trần gian, với tựa đề: Ở một nơi xa xăm...có nụ hôn thần thoại
...rất nhẹ mà rất thơ...

............!?_?!............

Và, sau cùng dấu chấm...
một cánh hoa nhạt xanh
để tầm mắt em trong xanh
đuổi bắt đám mây nhẹ gam màu xanh
đang trốn tìm gió trắng mong manh một buổi sáng se sắt lạnh
...........................................................................nhưng yên lành



Paris, Kristianinota Hoàng _04 Mars 2009
ThyThy_HoangThyMaiThao

viethoaiphuong
#399 Posted : Tuesday, April 14, 2009 8:15:58 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

lênh đênh... photo by NgocThe

Dấu Yêu ơi...
Kristianinota, ở một nơi xa xăm…có nụ hôn thần thoại...!?


1.

Ta không biết mình đang ở đâu thật sự nhất...ngay giây phút này...giờ này...ngày này...

Có hai khoảng thời gian trong một ngày làm ta vội vã nhất, đó là bình mình bên em và chiều tối bên ta. Khi mình biết đếm từng giọt thời gian được cẩn thận lôi kéo ra từ trong niềm nhớ... Rồi thật nhanh đem sợi nhớ thả vào quãng không đứt đoạn của một ngày… Để làm thêm nên một dòng melody cao vời tình thân ái. Và, ở những phút giây không hề định trước, mình cùng bay lạc vào một vũ trụ gọi tên Tình Nhân. Làm cánh gió trời ta chao nghiêng chào cuộc đời qua một thời hồi tưởng.
Mây, Nắng trên trời tất cả hóa thiên thanh.

Nhưng qua đi…trôi đi…giữa một vòng nhật nguyệt… Khi kịp hiểu ra là gì sự rời khỏi một triền sông :
- đôi ta lại phải tạm biệt nhau rồi…
- ơi chao là tiếc nuối…


Ấy là khi,
lòng ta lại bão nổi...
mà biển trời quá xa xôi...
bàn tay của em đâu sao không với tới...
biết ngày mai... rồi sẽ ra sao...
ta yêu nhau vì trời cao chỉ lối...
ta rã rời vì ngàn mối tương tư...

Và, ta chỉ biết thốt lên thật khẽ mà thật sâu :
Ta thương em
Ta thương ta
Ta thương những gọi mời thật xa
Ta thương tất cả mọi con đường nào em đã từng đi qua
Còn chưa một lần ta bước tới
Nhưng đã ngàn vạn lần đếm gót chân em qua không gian cách trở…

Rồi mới tối hôm qua còn có trận mưa đá chạy ngang qua đây, mạnh và nhanh.
Những tiếng mưa đập dữ dội và ào ạt vào cửa kiếng của góc này, nơi ta ngồi trong thinh lặng mà nhớ nhung em...
Như đã từ rất lâu rồi, ta đã ở đây và đợi chờ em trở về một lần mới, trong một ngày rất mới...
Không kể đến thời gian, không nhớ đến tháng ngày...
Không kể đến không gian, không nhớ đến tên mùa...
Không kể những buồn vui, có hay không có lướt nhẹ qua quãng đời...
...của một thời em chưa từng có mặt trong sự sống ở nơi đây.
Nhưng mà ta đã biết mình vẫn hoài mong em...trông ngóng em...như thế!

Và, như thể ta vẫn còn chưa là ta lần này nơi kiếp đời trần thế, mà người ta thường gọi tên Cõi Đời Trầm Bể...
Tiếng mưa này của đất trời sao đồng điệu với tiếng Mưa của lòng ta khi đó đến thế. Ta cảm thấy cơn ớn lạnh từ mãi nơi đâu thật xa và thật lạ, chạy về nhanh hơn cả tiếng động của âm thanh, nhanh hơn cả đường đi của ánh sáng...

Nhưng em về đúng lúc ta ngó trân vào khoảng không nơi cõi vắng mà chết lặng nghe tiếng lòng mình sắp nức nở bật lên,
Gọi tên em Dấu Yêu!
Kristianinota,
...ở một nơi xa xăm...
...ngàn năm mai sau...
...hay đã là một ngàn năm về trước...
Đối với ta em là nguyện ước...
Là xuân mùa lá xanh mãi không phai...
Là hương hoa mộng ngái chẳng biết tàn...
Là tất cả gọi mời lời tình mến, Đấng phát ban.

Mỗi lần trở về là những câu đầu tiên em thường hay hỏi :
...
?!_!?
...

Paris, Kristianinota _ 23 Mars 2009
ThyThy_ Hoàng Thy Mai Thảo
viethoaiphuong
#400 Posted : Thursday, April 16, 2009 7:19:43 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)

khúc tâm hồn đồng điệu ... run rảy .. trong nắng xuân khi gió nhẹ đi qua :-) oui ...je...!!
Paris, 15/3/2009


Một Dải Tới Thiên Đường

Đôi dòng chữ không bao giờ chở hết
Những cõi lòng với dào dạt yêu thương
Lời chưa hết, mà dòng đời đã hết
Bay về đâu, đôi mảnh vỡ còn vương?!

Tôi sẽ gởi những linh hồn mai tới
Sống cho mình và cho kẻ tôi thương
Dòng trinh trắng, mảnh tình nơi sương khói
Nối giùm tôi một dải tới Thiên Đường !

Nàng Thơ hỡi ở lại nơi dương thế
Chớ có buồn vắng một kẻ lãng du
Chớ có khóc một chiều mai đơn lẻ
Chớ âm thầm nhỏ đẫm lệ mưa Thu !?

Em hãy viết cho tôi dòng cắt quãng
Em hãy tìm cho tôi nét thanh quang
Em ghép nhạc cho tôi lòng vương vấn
Em gieo hồn tôi trở lại tìm thân.

Đôi ta trót một kiếp này lầm lỡ
Để tình sầu héo hắt tím dòng thơ
Đôi ta lỗi một kiếp đời tội lỗi
Chỉ mải tìm cái lỗi bởi Tôi – Tôi?

Thôi ta sẽ chia tay dòng lệ trắng
Để dòng đời dang dở vẫn tinh nguyên
Màu trong trắng gởi làn mây trăng trắng
Gió trắng còn đeo đuổi giấc trinh tuyền.

Hẹn em nhé một kiếp sau nếu có
Tôi tìm về nối ghép mảnh tình ta
Thơ lại tím mà gam màu ngan ngát
Ta chung tình ươm ướp mộng thiên thu !?


Paris, 24/10/2005
Việt Hoài Phương_Hoàng Thy Mai Thảo
Users browsing this topic
Guest (22)
40 Pages«<1819202122>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.