Rank: Advanced Member
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 9,291 Points: 11,028
Thanks: 758 times Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
|
.....Như là ngày mai....1 Khoảng Lặng và Khoảng Trống
Có một người, hẳn là một cô bé (!?) viết cho tôi thế này: "Em biết chị một ít qua một người (!) và một ít qua một người khác (!!) Biết - cái từ đơn giản nhất để chỉ một người mình không quen, nhưng ít nhiều họ cũng có trong trí nhớ của mình. Nhưng biết lấy từ gì để diễn tả một người mình yêu quý bằng cả tâm gan, nhưng rồi họ lại không tồn tại thật? Thôi - gọi tạm là đau. Em đã cố, cố tìm mọi lý do, mọi vốn từ, mọi câu chuyện... để tìm một điều gì đó chứng minh những gì mình đang biết là chỉ là một câu chuyện đùa, có một người đang đùa, mọi người đang đùa, nhưng có ai đủ nhẫn tâm để moi trái tim của mình ra chơi trò tung hứng đâu? Người đó đau, chị đau, và em, em biết mình cũng đau. Nhưng gió ngày mai vẫn thổi, mình sẽ tạ tri âm cũ bằng những hồi ức đẹp về người. Vì một lẽ giản đơn :" yêu người mình ghét đã khó, mà ghét người mình yêu lại càng khó hơn ". Năm lớp 3, em đọc câu chuyện " Con ngựa mù " và khóc suốt đêm, mỗi lần đọc lại vẫn là mỗi lần khóc. Tuy biết con ngựa " chỉ là một nhân vật ". Nhưng làm sao cản được trái tim yêu thương? Như mình bây giờ... cũng đang yêu thương và đau đớn cho nhân vật ta đã, đang và sẽ trân quý. Phải không chị? "Đường nhân gian nhiều ải thương đau, ai chưa qua chưa phải là người" Xem như mình vừa trải qua thêm một nạn kiếp để được làm người. Chúc chị vạn sự đều đủ nghị lực và sức mạnh để vượt qua. Một người em biết chị "
Tôi nhìn khá lâu tên của cô bé, không lạ cũng không quen! Bởi đọc lên thấy hài hòa giữa một dấu huyền và một dấu sắc. Thêm nữa, có một nửa giống tên tôi, có một nửa khác giống một nửa cõi hồn-mộng của tôi. Xong quả tình tôi chưa hề biết dòng tên như vậy trong đời. Có điều cô bé viết rất có lý và hay nữa!! Tôi đọc nhiều lần đoạn tin nhắn dài hơn một tin nhắn thông thường ấy!!! Tôi chỉ viết lại, đại để: Cám ơn em đã để ý tới những gì chị viết và cám ơn em đã biết về chị. Nhưng em là ai ?
Ngay sau đó, có thêm một người, hẳn cũng chỉ bậc đàn em tuổi đời, viết tiếp:
"Giữa các ý tưởng là khoảng lặng... giữa các khoảng lặng là khoảng lặng... vui là một ý niệm; buồn cũng là một ý niệm... khoảng lặng cũng là ý niệm... trực cảm trong khoảng lặng... Chúa hiện hình... Từ đó thiêng liêng!
Em bật nhảy vài câu cho... vui chị nhé!"
Ah! Hoàng "tiểu khanh"này thì tôi biết rõ là ai, cũng một cây lý sự, một cây thơ nhiều lắm suy tư và được tôi rất quý mên, trân trọng.
Không bao xa, tôi nhận được tin nhắn của người được cho là cô bé kia, thật là ngoạn mục thay những gì cô bé viết. Tôi đã phải ngồi hàng giờ để sắp xếp lại những chi tiết cô bé viết đó, và rồi tôi lại chìm sâu vào suy nghĩ...
"Em là một người em trên LSB, bạn của người thứ hai trong lời nhắn trước (?) - và là một người em yêu thương, trao đi hết những cảm xúc nơi trái tim mình, một cách kiệt quệ, và trọn vẹn trong từng khoảnh khắc. Em yêu thơ, mến văn, thích nhạc, có lẽ nên em yêu quý chị BN, chị LL, SS hâm không có điều gì là ngạc nhiên chị nhi? Và em yêu bằng tất cả chân thành, để cũng đớn đau đầy đủ, cũng không có gì là ngạc nhiên phải không chị? Em biết chị qua lời kể của LL, của SS về chị cũng thik thơ, thik văn, thik BN và thik LL, thik SS... Một chị HP ( có lẽ theo tuổi em phải gọi bằng dì, em 19 tuổi ) Không nhiều, nhưng cũng đủ, để mỗi lần LL hay SS reo lên: " mới nhận được thư chị P" em không ngạc nhiên, mà chỉ có cảm giác vui vui :"Thích nhỉ" Không đủ nhiều để biết về cuộc sống chị, tình cảm chị, về những đấu tranh nội tại trong tâm hồn chị, không đủ nhiều nhưng cũng đủ để có thể gọi là biết... Em dám chắc, trong chúng ta, không ai đau nhiều hay đau ít hơn ai, vì yêu thương là vô hối và không gì so sánh, nên nỗi đau cũng thế, có khác, thì khác chăng là chúng ta thể hiện điều đó khác nhau mà thôi. Phải không chị? Nhưng nắng vẫn reo mừng ngoài kia, để rồi một phút sau, mưa ạt ào đổ xuống, vậy thì có gì để ngạc nhiên, khi cuộc đời cho chúng ta những lần đối mặt, những đổi thay chóng vánh của kiếp nhân sinh cũng đâu đủ để chúng ta gục ngã.? Chị đã đọc " Say nắng " của IVan Bunin chưa? Một trong những truyện ngắn đưa tên tuổi nhà văn trở thành bất tử trên bầu trời văn học Nga. Tất cả bể dâu, ái tình, khổ luỵ đều chỉ là say nắng thôi. Và chúng ta đủ dũng khí, để vượt qua nó, dù có khi sé khiến ta già mất nửa cuộc đời. Chúng ta, không ai có thể chết vì say nắng, phải không chị? Mến chị ! Chúc chị vượt qua được những chông gai (chông gai nào cũng xé máu bàn chân)".
Tôi có hỏi thăm một cô em-thơ mà thôi biết khá nhiều ở một vài nơi cõi ảo, về cô bé mới lạ này trong TN. Nhưng cô em-thơ này bảo không biết đó là ai cả. Thực ra tôi có thể hỏi thẳng LL hay SS hay chính cô bé. Xong, nghĩ cho cùng điều đó không mấy quan trọng. Quan trọng nhất vẫn là thơ&văn của cô bé khiến tôi rất chú ý. Lâu lâu không thấy bài của cô bé tôi cũng tự hỏi : cô bé đi đâu ta, mà im hơi Thơ thế kia!! Trong những gì cô bé viết cho tôi, tôi nghĩ là hôm nay tôi sẽ trả lời cô bé. -- Chị chưa đọc chuyện "Con Ngựa Mù". Nhưng nghe em kể em đã xúc cảm ra sao mỗi lần đọc chuyện đó khi còn nhỏ xíu vậy. Chị biết em là người rất mẫn cảm, một trái tim sống thật sự theo nhịp của sự-sống có hồn, chứ không chỉ là quả tim đập đều đặn như cái máy để nuôi một thân xác nhiều vật chất hơn là phần hồn. Một đứa trẻ như vậy, không thể nào khi lớn lên lại không mê thơ-văn?? Và quả tình cô bé ấy đã rất yêu thơ-văn!! "Đường nhân gian nhiều ải thương đau, ai chưa qua chưa phải là người" Xem như mình vừa trải qua thêm một nạn kiếp để được làm người. Ah, em nói không hề sai tí nào cả. Nhưng có bao giờ em nghĩ câu nói trên có hai chiều trong đó không? Và em đã chúc chị ở cuối tin nhắn đầu tiên vừa đủ lắm đó. Xong quả tình đâu có đến nỗi "hệ trọng" tới mức chị phải kiểu lấy hết sức bình sinh của mình để mà nhảy qua một cái vực vừa sâu lại vừa xa kia đâu cô bé ơi ! Bằng chứng là chị vẫn đấy thôi và miệt mài với những điều khác đang làm chị bận tâm nhiều hơn cả ở đoạn đời này của chị. Trong tin nhắn lần thứ nhì của cô bé tôi rất thích đoạn này: "Nhưng nắng vẫn reo mừng ngoài kia, để rồi một phút sau, mưa ạt ào đổ xuống, vậy thì có gì để ngạc nhiên, khi cuộc đời cho chúng ta những lần đối mặt, những đổi thay chóng vánh của kiếp nhân sinh cũng đâu đủ để chúng ta gục ngã.?" Tôi nghĩ cô bé rất có khả năng về âm nhạc, qua cách sắp xếp các từ trong một câu hay đoạn dòng...!! Bái phục cô bé mới 19 tuổi này đây. Và cũng lại một câu chuyện "say nắng" của nhà văn nào đó mà cô bé rất thích(?). Chắc hẳn cô bé cũng đã từng "say nắng" ! Nhưng đảm bảo chuyện em nhắc đây, làm tôi nhớ đến một chuyện cũng về nắng của LL "nắng tháng Tư" (?). Tất cả mọi chuyện trên trời, dưới bể gì mà LL viết tôi đều chưa bao giờ nghi ngờ đó là chuyện tưởng tượng cả. Tôi chỉ cảm phục sao cô bé nhỏ xíu ấy mà đã trải qua lắm "đoạn trường"!! Hồi trước, khi tôi buồn, hay khi tôi mệt mỏi...cuối mỗi ngày tôi đều tìm cách "rúc đầu" vào blog của LL để đọc cho đã. Nhiều khi đọc bài của LL một phần mà cũng đọc những "chí chóe" của đám bạn bè nhỏ ấy, thấy chúng "cấu xé" nhau bằng ngôn từ nơi cõi ảo, nghe tức cười chi đâu, mà dễ thương lắm! "Chúc chị vượt qua được những chông gai ( chông gai nào cũng xé máu bàn chân )". Dòng cuối cùng lần này của cô bé thì rõ ràng là tôi sẽ không thể quên. Như làm sao quên cho được những dòng máu còn tươi đỏ dưới bàn-chân-thơ của tôi, kể từ khi tôi bước vào đời lãng du, và vẫn trên con đường tranh đấu cho công chính với công bình. Tôi nhớ đến "Nỗi Đau Nghệ Thuật" mà có lần tôi từng "chạm" phải!! Cám ơn cô bé có tâm hồn trong sáng và đã rất hiểu người, hiểu đời, hiểu những gì về nghệ-thuật là giản đơn đúng hai từ "nghệ thuật"
-------
Còn Hoàng "tiểu khanh", "Giữa các ý tưởng là khoảng lặng... giữa các khoảng lặng là khoảng lặng... vui là một ý niệm; buồn cũng là một ý niệm... khoảng lặng cũng là ý niệm... trực cảm trong khoảng lặng... Chúa hiện hình... Từ đó thiêng liêng! "
Cậu bé biết không, còn điều này nữa: giữa các khoảng lặng và giữa các ý tưởng xen vào luôn có những khoảng trống đôi khi. Thế những khoảng trống gì đây cậu có biết không há ? Còn ta, ta đã đau thật sự khi nhìn vào những khoảng trống ấy đấy. Có những khoảng trống là vô nghĩa, nhưng có những khoảng trống đầy ý nghĩa. Khi đó, trực cảm trong khoảng trống sẽ hiện ra gì hở cậu bé??? Thưa hai cô, cậu em-thơ, chị tìm được câu này " Ton autre moi a toujours de la peine pour toi. Mais ton autre moi grandit grâce à cette peine; alors tout va pour le mieux." và " Sème une graine et la terre te donnera une fleur. Rêve au ciel ton rêve et il t'amènera ton être aimé." ( Khalil Gibran ) Nhưng hẳn giữa những khoảng lặng cũng có thể sẽ là đầy ắp ngôn từ và ý nhị thơ-văn, đúng không? Có một người bạn Thơ-Văn, viết thư trao đổi về bài vở với chị và sau cùng có dòng này: Chúc mọi sự An Lành và Hạnh Phúc dưới bầu trời Paris! Chị viết trả lời, cũng những dòng dưới cùng: ...Nhưng Paris mùa này đang rất lạnh. Mưa gió bão bùng suốt đó thôi. Như bài thơ ThyThy "ra" hôm qua, khi bất chợt ngó ra ngoài khung cửa sổ trắng toát nơi ThyThy đang ngồi gõ bàn phím: Trời đầy những mây xám trắng, gió hơi nhiều, và có một kẽ hở đủ vừa trên nền trời u ám: Một mặt trời yếu ớt, nhìn thẳng vào cứ việc vô tư mà suy tư và cảm nhận cái buồn của mùa Đông nơi đây...!! Gởi hai nhỏ cùng đọc bài thơ đó nha?! Paris, chiều 10/12/2007-- thythyhoangthymaithao
Mặt Trời Mùa Đông
Mặt trời mùa Đông nơi đây mang màu trắng. Tôi đã rất bàng hoàng với màu trắng của mùa Đông Tất cả vũ trụ nơi đây là một gam màu trắng. Ngày Đông buồn những mây trắng phủ kín không gian. Thời gian buồn những gió trắng rít xanh xao.
Giữa những kẽ hở của không gian Xen vào những kẽ hở dòng thời gian Một mặt trời hoang-trắng Ngay cả ta nếu nhìn thẳng vào mặt trời cũng thành trắng Nốt xôn xao...!!
Những rơi rơi từng hàng bông tuyết trắng Làm mỏi mềm suy tư Cho ta thêm nôn nao muộn màng muôn nỗi nhớ Nếu còn...(!) Cho ta thêm lao đao những đoạn đường trống vắng Nếu còn...(!)
Đất và Trời đảo điên trong vòng quay dường rất ngắn Có phải ngày mùa Đông không dài Cho đêm Đông từng đoạn ngắn Chắp lại thành trang thơ Nối dài những giấc mơ Chỉ toàn gam màu trắng Mây trắng Gió trắng Không gian trắng Thời gian trắng... Bất tận dòng nhạc trắng Chữ nghĩa thành mênh mông.
Bởi mặt trời mùa Đông Là màu trắng Phôi phai hơn những ý tưởng trắng ngần Rất ý nhị chỉ riêng thơ!
Mùa Giáng Sinh 2007 09 Dec thythyhoangthymaithao&_&
13/12/2007 Thương gửi chị HP... Em không nghĩ mình lại đọc được những dòng chữ ấm áp này ở một nơi xa xôi nào đó, giữa hư vô và bạt ngàn trời đất, bạt ngàn những " ý nhị thơ văn ". Món quà nhỏ của chị em sẽ cất giữ mãi cho mình. Như bất kì một thiếu nữ nào cũng có ngăn bí mật cho yêu thương, cho rung động, cho ngọt lành, cho chua đắng... Cám ơn chị đã thả trôi vào dòng sông con gái của em những cánh hoa thơm ngát. Ngày đầu tiên vào comment cho chị ở Khoảng lặng và khoảng trống. Em không có ý nghĩ gì khác ngoài chia một ít cảm xúc của mình để mong chị vơi đi cảm giác em đã từng và đã trải qua. Có những đêm em nằm chờ sáng, thấy quanh mình thời gian bỏ đi lặng lẽ, không lời từ biệt, em nghĩ không biết chia ly như vậy có đỡ đau hơn không? Bởi vì khi ta tỉnh dậy mọi việc dù sao cũng đã qua rồi... Em không biết nói gì ngoài tiếng cảm ơn chân thành nhất đến chị... Để biết rằng bên mình, nỗi đau thật bao nhiêu, yêu thương cũng chân thành bấy nhiêu. Thương mến Em - Hoàng Khánh ( Hoàng Khánh đơn giản là Hoàng và Khánh... thôi chị ah)2 Chúa cho con khổ...
14/12/2007
owh! Hoàng Khánh đó à ,
Bài chị post đã 2 ngày mới được đưa lên. Đã là khoảng trống giữa các khoảng lặng, bây giờ thêm khoảng trống giữa khoảng trống nữa?
Nếu chị biết chính mình đã thả trôi vào dòng sông con gái của HK những cánh hoa Thơ dễ thương như thế... thì chị đã đợi thêm những khoảng lặng yên tĩnh khác tặng HK thêm cánh hoa đăng của Paris mùa lễ hội này nhỉ. Đêm qua chị đưa một người tình cũ của đứa bạn gái rất thân từ hồi con gái của chị ( người kia cũng là anh họ của một đứa bạn gái thật thân khác của chị, chơi cả nhóm với nhau, nhưng người anh họ nầy thì bây giờ chị mới biết mặt, tuy nghe tên đã thuộc lòng vì một chuyện tình lãng mạn thời còn là sinh viên ). Đưa người bạn của bạn đi Paris by night... choáng ngợp vì đèn đường quá đẹp !! Mới đầu chị nghĩ : có lẽ mắt mình từ hồi "ngã" vào lòng nàng-thơ thì nhìn gì cũng ra màu tím !! Nên chị hỏi người kia : "anh thấy đèn màu tím đẹp lạ lùng?". Người kia trả lời : "ừ, quả là Paris diễm lệ với đại lộ được mệnh danh là đẹp nhất thế giới này đây" ! Vậy đúng là chị không bị loạn-thị nhờ Thơ?!
* Để chị viết lại thành một đoản văn ngắn ngắn tặng bạn chị và tặng HK thêm món quà nhỏ từ Paris thủ đô ánh sáng nha !!
Sao mà ít tuổi vậy đã phải qua đêm nằm chờ sáng hở HK? nếu nằm nghe nàng-thơ đi qua vùng trí tưởng thì ok?
Ừ, khổ đau cho con người hoặc là lớn lên, hoặc là chết luôn đó HK biết không? Nên chị mới có câu này :
Chúa cho con khổ, để con biết thương người khổ. Chúa cho con buồn để con biết tương tư. Chúa cho con suy tư để con biết có Chúa hữu-hình!
ah, Hoàng Khánh chị biết giản đơn là Hoàng Khánh chứ, có điều chị hay tự vẽ cho mình những vòng tròn đi theo chiều ngược kim đồng hồ đó mà...
Đôi khi chị viết bài cho ai đó nhiều hơn, bao giờ chị cũng nghĩ đến những mẩu nhỏ khác của trái tim mình -- thế là ai cũng không phải tị nạnh với ai, đúng không? Bởi đa số mọi người vẫn nghĩ rất cổ điển : tình cảm là "Cho" & "Nhận" như 1 quả táo cắt ra. Thành ra ích kỷ? Còn chị biết và hiểu tình cảm thực ra là sự cùng chia sẻ, càng "Cho" càng nhiều ra : một trái táo chia đôi sẽ thành hai trái táo nguyện vẹn của hai nửa khác cùng ghép lại? và cứ thế nhân lên tới một ngày người càng biết "Cho" sẽ có trái tim khổng lồ giống Thượng Đế , đúng không? Thượng Đế yêu thương được cả thế gian kia mà? Như một mẩu tâm-hồn - ai đo, đếm, cân, đong được nó là bao nhiêu??
Em vui là chị được vui lây rồi.
Em gìn giữ những con chữ là chị biết chị sẽ sống thêm những tháng ngày trong tương lai dù thân xác có xa rời cõi này? Con người biết gửi lại hồn mình là con người sống lâu hơn cả?
Chị gửi cho HK xem photo chụp Paris by night từ con mắt thơ-thơ của chị nha !
... ...
|