Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

40 Pages«<7891011>»
Paris, Người nhớ gì sau một lần đã tới?
viethoaiphuong
#161 Posted : Monday, November 19, 2007 10:54:28 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Huế Buồn!!

http://www.trinhnu.net/l...&case=view&musicId=4708


Đây là bài thơ đầu tiên của ThyThy-HTMT được nhạc sỹ Lã Mộng Thường phổ nhạc=bất ngờ đầu tiên của thơ ThyThy với nốt nhạc!
Bài này được chính nhạc sỹ LMT trình bày, qua một giọng ca mà ThyThy nghe lần đầu và cho đến các lần sau đó đều phải phì cười! Bởi bữa nhạc sỹ "ra" bài nhạc này xong thì đã khuya và thấy n/s nhắn: tôi đói bụng vì mải làm cho xong hòa âm bài này...bây giờ tôi đi kiếm đại chút gì bỏ bụng, kẻo chết lả...! Khi bất ngờ nghe hát...tôi không dám nói gì, chỉ hơi "chọc" n/s: hình như n/s vớ được gói đậu phộng rang muối, phải không? Và từ đó tôi gọi n/s là ca sỹ giọng "đậu phộng". Sau này n/s phổ nhạc cho thơ của HTMT rất nhiều, nhưng không hát nữa và nói: tôi chỉ hát kỷ niệm đúng một bài cho mỗi người tôi phổ nhạc thơ của họ. Nhưng tôi nhớ, hình như có lần n/s nói: nếu tôi chịu khó giữ gìn thì giọng tôi cũng "ngọt" lắm chứ không đến nỗi nào (?). Tôi vẫn khẳng định: giọng ca của n/s không hề "chua" và n/s hãy yên tâm mà hát khi n/s muốn tự trình bày các nốt nhạc của chính mình. Hát bằng hồn nhạc kia mà??
Bài thơ này có duyên với nhiều người Huế là bạn bè của ThyThy và đặc biệt là với Vân Khánh, cô ca sỹ hát các bài về xứ Huế thật là thơ và hết sức ngọt ngào, mà tôi rất ưa chuộng, như một thần tượng một thời rất Huế ở trong tâm tưởng và nỗi nhớ riêng tôi.



Huế và Tôi,


Tôi còn nhớ như in lần đầu tiên gặp gỡ một số văn nghệ sỹ tại Paris, trong đó có anh Nguyễn Mạnh Bích, anh Hoài Việt và chị Huệ Châu (phu nhân anh Hoài Việt)=dân Huế 5/5. Lần đầu tiên tôi đọc thơ tôi cho các anh chị nghe. Khi nghe xong bài "Huế Buồn" này, anh Hoài Việt có ghi cho tôi mấy chữ vào tờ giấy nhỏ, anh hỏi tôi: Mi là ai và vì sao mà mi thương Huế lạ lùng vậy? Tôi bảo tôi là người Huế. Anh Mạnh Bích quay sang tôi : vậy nói mấy câu tiếng Huế nghe thử ( tôi lúc đó còn chưa biết Mạnh Bích là người Huế, vì anh nói tiếng Bắc Kỳ-Hà Nội không sai chút nào !). Tôi chỉ trả lời: anh sẽ tin HP là Huế trong máu huyết, nếu nghe em đọc chừng dăm bài thơ về Huế của mình. Nếu sau này gặp lại anh Mạnh Bích trên cao kia, hẳn anh sẽ cười và bảo: HP đã không sai, mặc dù đâu đó không hoàn toàn phải vậy (??).

Tinh-thơ đầu tiên gieo vào hồn tôi là giọng nói của một người con gái Huế, cứ hút hồn tôi đi theo ngọn gió lành chẳng hề biết tuổi cùng tên. Chị tên Lành (nếu tôi nhớ không nhầm)- chị ở đại học Huế ra trường tôi để làm luận án tốt nghiệp khoa Văn. Tôi bên khoa Sinh, khi ấy mới năm thứ hai đại học thì phải, theo thầy Hoàng Phương bên khoa Lý tháp tùng các anh chị đôi khi nơi khu tập thể Trung Tự Hà Nội. Khi gặp các anh chị, tôi chẳng dám nói năng chi nhiều, chỉ ngồi im một góc và nghe cho đã giọng Huế rất thơ của mọi người, đặc biệt là giọng chị Lành. Tôi còn nhớ khuôn mặt chị thật hiền hậu và dáng người cao hơn bình thường giữa các bạn bè của chị từ Huế ra hay so với các bạn bè tôi ngày ấy. Chị cũng rất cưng tôi, hay hỏi: khi nào HP lại ra thăm bọn chị? Nhưng tôi cũng chỉ gặp các anh chị có đúng ba lần thôi thì phải, vì tất cả đều bận học và việc đi lại ở Hà Nội khi đó thật sự là khó khăn về phương tiện. Sau này, khi đã đắm chìm với Thơ rồi, tôi mới tự phát hiện ra tình cảm của tôi với chị chính là tình-thơ, lãng đãng cõi tâm hồn, nhẹ như gió thoảng, hiền như mây chiều Hạ rất sớm, đôi khi...??

Người "tình đời" thứ hai của tôi cũng là xứ Huế, anh là kiến trúc sư và anh làm thơ thật hay. Tôi đã ngạc nhiên khi có bài thơ kia anh tặng cho tôi và trong một câu thơ anh ghi rõ tên tôi... như một nỗi đợi chờ, như một niềm thầm kín dấu trọn thiên-thu. Nụ tình thơ mộng này sớm phai phôi, vì hồi đó tôi đầy tràn tự ái, dễ cảm thấy bị tổn thương...nhưng mỗi bài thơ về Huế của tôi đều hiện về ánh mắt của Huế xưa.

Đứa bạn gái thân thật thân của tôi khi còn ở Đà Lạt cũng người gốc Huế 1/2, sau này bạn nói với tôi nhiều về đặc tính của người Huế và những câu Hò xứ Huế với chuyện Kiều...(ấy là lúc bạn ở Canada)

.....

Huế với thơ-văn và cuộc đời tôi nhiều lắm - kể cả cõi thật và cõi ảo, sẽ có một ngày tôi viết về từng tâm hồn, từng trái tim Huế nét diệu vời hay là Huế nét rất trung kiên.

.....

Nhưng Huế nhất nhất ở trong tôi là mùa Thu lần trước, ngã vào hồn người như chiếc lá mải bay bay...theo con chữ đổ hoài trên dòng-khuông năm tháng, dù cuộc đời này muôn ngõ lối chia xa...

Tôi trôi theo giòng nhạc, vẫn giọng hát nào rất rất đỗi riêng chỉ một người thôi...!!



*cho một buổi chiều nhớ và thương sao, ơi Huế!!

20/11/2007
ThyThy

PC
#162 Posted : Wednesday, November 21, 2007 1:24:46 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi viethoaiphuong
Mỗi lần vào nhà thờ Đức Bà là HP lại nhớ đến chị PC với cái nón để quên mà Lần tới chị PC qua, em sẽ lấy vé thang máy chạy tít lên tầng thượng cùng của tháp Eiffel nha? Hay là mướn trực thăng luôn hỉ?
Từng kỷ niệm không quên và từng con đường vẫn nhớ = dính liền với những mẩu chuyện cuộc đợi cùng văn chương hay những vần thơ mãi đẹp mãi thơ !!



Cám ơn HP, nhưng không biết có nên lại leo lên tháp Eiffel nữa không? Fe le cơ dài thoong thiệt là ngán ngẫm quá đi. Thì cũng chính vì ngán cái đuôi đó mà mình quyết định leo bộ mà.

viethoaiphuong
#163 Posted : Wednesday, November 21, 2007 5:52:07 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
quote:
Gởi bởi PC

quote:
Gởi bởi viethoaiphuong
Mỗi lần vào nhà thờ Đức Bà là HP lại nhớ đến chị PC với cái nón để quên mà Lần tới chị PC qua, em sẽ lấy vé thang máy chạy tít lên tầng thượng cùng của tháp Eiffel nha? Hay là mướn trực thăng luôn hỉ?
Từng kỷ niệm không quên và từng con đường vẫn nhớ = dính liền với những mẩu chuyện cuộc đợi cùng văn chương hay những vần thơ mãi đẹp mãi thơ !!



Cám ơn HP, nhưng không biết có nên lại leo lên tháp Eiffel nữa không? Fe le cơ dài thoong thiệt là ngán ngẫm quá đi. Thì cũng chính vì ngán cái đuôi đó mà mình quyết định leo bộ mà.





Oh! Chắc chắn nếu chị PC còn qua được tới Paris, thì việc leo lên tháp Eiffel chỉ còn là chuyện nhỏ mà thôi??
HP vẫn muốn một lần với chị PC ở đúng vị trí của lần trước, để xem chi PC còn nhớ lần trước HP đã nói gì và chị PC đã nói gì...về Paris, cảnh vật thiên nhiên và bàn tay cùng trí tuệ của con người?!
Nhưng HP nhớ mãi chuyện một ông nào đó nói mà chị PC nhắc lại: nếu được một lần đến sờ tận tay chân tháp Eiffel, thì sau đó có chết cũng mãn nguyện lắm rồi! (?)
Chẳng cứ gì ông ấy, ngay như HP đây cũng đã nhiều khi trong cõi mông lung của mình, đã thầm cám ơn Thượng Đế cho mình được sinh ra một lần thân kiếp con người, dẫu lắm khổ đau, lụy phiền...nhưng vô tình được trôi dạt đến nơi đây, Paris của mắt Đời nghệ sỹ: diễm lệ và xa hoa (trong ý tưởng tốt lành và đẹp đẽ!?)....nếu có phải chết sớm hơn vào một tích tắc nào đó, thiết nghĩ không còn gì tiếc nuối.
Bởi vậy hôm nay, HP lo bơi cho hết bến bờ của dòng đời mình, với những hạt cát phù sa nào còn có thể làm lên mầm cho những cỏ cây mùa tới: đơm bông trái lành, thiện cho sự-sống đời đời!
Chỉ biết có những nỗi buồn vẫn cào cấu nơi tim còn đập, nơi phổi còn lọc, thả khí trời, nơi hồn-linh còn biết gì về cảm nhận tới một cõi lạ hơn cuộc đời cơm-áo và những vật chất trần-gian như những xiềng xích thêm trói buộc mình, con người vốn dĩ đã không có đôi cánh tự do cho thể xác, lại thêm tự cắt đôi cánh tâm hồn....
Chi PC sẽ lại bảo: HP hay quá suy tư và quá lạc loài, phải không??
Thì biết làm sao, trời cho mỗi con người một ý tưởng lồng vào những trí tưởng chẳng hề giống nhau??
Em còn nhớ một lần trên tàu điện ngầm tốc hành, chị PC sợ khoảng trống phía sau cánh cửa đã đóng kín và hẳn rất an toàn...khi đó chị PC nói gì nhỉ và HP đã giảng giải ra sao lý lẽ của HP, mặc dù tất cả chỉ chợt chạy ra trong suy nghĩ của em khi mà bắt đầu chị PC nói tới điều đó? Nhớ không chị??
Dẫu sao, cũng đã có một "Chiều Paris, Em Chợt Đến", một ghi khắc nho nhỏ về Ora, và xin được tặng lại cho Đời!
"Mai sau"... nào ai biết chữ "mai sau" với những gì sẽ xảy ra sau đó?? Nhưng Ora và VHP thì không thay đổi nơi đây, dù chỉ trong ý nhị của ngôn từ...!?

*Cho một buổi sáng rất nặng nề nơi góc nhỏ của riêng tôi...mọi thứ tưởng như có thể nổ tung thành trăm nghìn hay triệu triệu mảnh vụn...chắc sẽ dễ chịu hơn!!
Chỉ biết rằng, trên cao kia hẳn Chúa là người hiểu và thương con hơn tất cả mọi sự ở Đời!!
Chúa còn bị người đời đóng đinh, huống là con đang chịu những cực hình này...!!


**ah, HP phải xin lỗi tất cả những ai đọc những dòng dưới cùng này....nhưng vì trót viết ra rồi, cũng xin được giữ làm kỷ niệm cho hôm nay !! Chị PC đừng để ý nha, HP chỉ viết khi nào có điều gì thật dịu êm hay cũng quá bồ hòn. Chị giữ phần dịu êm thôi, đó là điều HP luôn mong muốn !!
viethoaiphuong
#164 Posted : Wednesday, November 21, 2007 5:58:26 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Bài Thơ Em Vẫn Viết



Em!!
Chiều nay ..
..nghe ..
..nghe ..

...Bã vã!!
...Trước gió mềm ..
...Chút ánh nắng trắng xanh ..
...Tạt xuống từ mảnh trời...

Kìa mùa Thu sao đã tới?!

17h- 18/09/2006

...............

Chiều nay tình cờ "rơi" vào bài thơ này, sau nhiều ngày yên lắng đến là đáng sợ...!!
Oh! Nếu mà người hiểu tôi thương mến người biết đến nhường nào (!!)
Cảm thông đến vô tận (!!)
Hiểu đến vô cùng (!!)
Xót xa đến tan nát ruột gan (!!)
Và đã bơ vơ...như đất cùng trời sắp tới giờ sụp đổ (!!)

"...Thu nào về đây nghe hồn quạnh hưu, giăng từng nhánh sầu, mây chiều lửng lơ, lá vàng Thu úa rung rung tình ta, còn một chút nắng len qua đời thừa, còn một góc trống ôm ngọt ngào quên, xin cho tình cuối, cuối cuộc rong chơi..." *

Cũng bất chợt nghe tới bài hát này...Hồn tôi lại ngẩn ngơ hơn và muộn phiên nào cho hết trọn giấc Thu nay!?
Sáng nay,
Bước dưới nắng nhạt, giẫm trên lá vàng...mà nghe lòng nhức nhối!!
Gió tạt vào má, môi...bỗng buốt giá cuộc đời!!
"Cát Bụi" dưng tìm về thành nỗi nhớ rất Thu!!
Tôi vừa đi vừa hát như một kẻ mộng du hay dư thừa tỉnh táo?!
Sao muốn gọi tên người
Nghe lời mưa lạc lối
Trách đường về buồn bã
Ngược cơn mê...!!
.............

"...Xin đời cho tôi hi vọng mỏng manh trên xót xa người, trên những muộn phiền không tên..." *

Oh, ngọt ngào ấy vẫn làm tôi say đắm!!
Nhẹ như mơ chiều
Yếu đuối tựa vần thơ
Những khúc quanh co
Vẫn muôn ngả...
Cuộc Đời!!

"...xin được nguôi quên tay người trăm năm, ru phận lênh đênh, môi còn câu nói bên đời vắng im, trôi về con suối xuyên qua ruộng cằn, xin người giấc tối trở về bình minh cho từng Thu tới không còn lẻ loi...!!" *

Và tôi đã bật khóc...!!
Ngó ra ngoài khung cửa sổ còn mới tinh: màn đêm đã che phủ. Bầu trời không trăng, sao. Chỉ có ánh đèn đường hắt sáng vàng mờ vào hàng cây đã rụng lá...những cành cây như cánh tay gầy dơ ra giữa không gian...chờ đợi!!
Đợi chờ chi, nếu ngày mai không về lại những cảm nhận như hôm nay tôi từng cảm nhận??
Nếu vắng đi một trong hai người
Đời sẽ đơn lẻ
Gót chân khuya
Mùa sẽ chẳng có tên mùa
Thu vắng mộng vàng Thu
......

Tôi kẻ đến sau cùng (?)
Nhưng biết mình, duy nhất
Đọc ý thơ người...hiểu nét vẽ đường nhân-gian!!

.....
* "Thu Nào Về Đây" - Cattuong


Tôi vẫn biết, có một ngày mai, khi người kịp nhớ tới tôi, kẻ viết nhiều vần ngu ngơ ngay cả trong giấc mơ (!?) sẽ hiểu: thơ văn đôi khi vẫn chỉ là nghệ thuật?
Và đây là bài thơ của mùa Thu năm trước,


Bài Thơ Em Vẫn Viết

Anh!!
Có bao giờ anh đọc
Những vần thơ ..
Em vẫn còn đang viết
...Theo chiều dài
...của tháng ..
...cùng năm ..
Và chiều sâu
...của không gian
...vô tận!
Về cuộc đời
Loài người ..
Loài thú ..
Loài cây ..
Trên mặt đất
...cằn khô ..
Hay đôi khi
...tươi mát ..

Đây quanh ta
Là sự-sống...
...với tất cả các sắc màu
Buồn!
Vui!
Đau khổ!
Lụy phiền!
Sướng sung!

Không quên lẫn những giận hờn
Riêng Anh!!

Ngọn cỏ trên đồi
Biết muộn phiền không nhỉ??

Em!!
Chiều nay ..
..nghe ..
..nghe ..

...Bã vã!!
...Trước gió mềm ..
...Chút ánh nắng trắng xanh ..
...Tạt xuống từ mảnh trời...

Kìa mùa Thu sao đã tới?!

......


thythyhoangthymaithao
00h00--22/11/2007


PC
#165 Posted : Wednesday, November 21, 2007 7:00:35 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi viethoaiphuong

Nhưng HP nhớ mãi chuyện một ông nào đó nói mà chị PC nhắc lại: nếu được một lần đến sờ tận tay chân tháp Eiffel, thì sau đó có chết cũng mãn nguyện lắm rồi! (?)

Mẩu chuyện này chị nghe từ chị Liêu thái thái đó HP ạ. Khi hai anh chị chở chị đi một vòng ngắm các nơi nổi tiếng của Paris, ghé vào khối sắt khổng lồ của ông kỹ sư Eiffel. Chị cũng mơ màng nhớ lại ao ước của mình từ những ngày còn thơ. Điều tưởng không bao giờ xảy ra đã xảy ra. Chị đã bâng khuâng muốn khóc, như Kiều khi gặp lại người xưa:
Tưởng bây giờ là bao giờ
Rõ ràng mở mắt còn ngờ chiêm bao
quote:
Dẫu sao, cũng đã có một "Chiều Paris, Em Chợt Đến", một ghi khắc nho nhỏ về Ora, và xin được tặng lại cho Đời!

Ừa, chị không sao quên được hình ảnh HP đứng kế bên anh Liêu, và say sưa thật sự hát sáng tác của HP. Trong khi anh Liêu kiên nhẫn ngồi đàn tới đàn lui.... chị Liêu lo lui cui nấu nướng cho cái bao tử của bọn mình. Tongue

Chiều nắng say con bướm vàng thơ thẩn
Bên nhà ai hiu hắt tiếng dương cầm
Hồn ai xưa khóc lại giữa thanh âm
Mối sầu ấy biết em còn tưởng nhớ

viethoaiphuong
#166 Posted : Wednesday, November 21, 2007 10:58:11 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
quote:
Gởi bởi PC

quote:
Gởi bởi viethoaiphuong

Nhưng HP nhớ mãi chuyện một ông nào đó nói mà chị PC nhắc lại: nếu được một lần đến sờ tận tay chân tháp Eiffel, thì sau đó có chết cũng mãn nguyện lắm rồi! (?)

Mẩu chuyện này chị nghe từ chị Liêu thái thái đó HP ạ. Khi hai anh chị chở chị đi một vòng ngắm các nơi nổi tiếng của Paris, ghé vào khối sắt khổng lồ của ông kỹ sư Eiffel. Chị cũng mơ màng nhớ lại ao ước của mình từ những ngày còn thơ. Điều tưởng không bao giờ xảy ra đã xảy ra. Chị đã bâng khuâng muốn khóc, như Kiều khi gặp lại người xưa:
Tưởng bây giờ là bao giờ
Rõ ràng mở mắt còn ngờ chiêm bao
quote:
Dẫu sao, cũng đã có một "Chiều Paris, Em Chợt Đến", một ghi khắc nho nhỏ về Ora, và xin được tặng lại cho Đời!

Ừa, chị không sao quên được hình ảnh HP đứng kế bên anh Liêu, và say sưa thật sự hát sáng tác của HP. Trong khi anh Liêu kiên nhẫn ngồi đàn tới đàn lui.... chị Liêu lo lui cui nấu nướng cho cái bao tử của bọn mình. Tongue

Chiều nắng say con bướm vàng thơ thẩn
Bên nhà ai hiu hắt tiếng dương cầm
Hồn ai xưa khóc lại giữa thanh âm
Mối sầu ấy biết em còn tưởng nhớ





http://www.trinhnu.net/n...&case=view&musicId=5171

Dạ,
Em vẫn nhớ kỷ niệm ngày hôm đó, khi em cố tình làm một "bộ trọn vẹn" Paris&Ora, để tặng chị PC cũng trọn vẹn "bất ngờ"... không bao giờ HP quên những cảm xúc và cảm động của lần đó, nhất là hình ảnh anh Ba mệt lử vì HP hành anh với những đoạn "lỡ nhịp" hoài hoài..."cuối cùng thì "gật đầu" cho xong HP nhỉ?" -A3 hỏi vậy ! Ngày hôm sau trên net trinhnu - các tình-thi của HP được "xôn xao"...!! Nhưng đến lần rồi khi thu âm "La Poussière" thì mới biết là không giản đơn và nhanh như gió vậy đâu - gần 10 giờ đồng hồ...mà cũng vẫn chỉ là thử nghiệm chưa hoàn chỉnh! owh!!l
Nico nhà em nó vẫn nhớ bác nhạc sỹ có cây dương cầm màu đen quá đẹp !!
ah! Chị PC mần 4 câu thơ hay quá!! Viết cho hết dòng thơ đi chị PC ơi !!
Em muốn tìm bản nhạc này của A3, nhớ hồi đó C3 có đưa vào trang nào đó, vậy mà bây giờ tìm mỏi mắt không ra -- đành để cái link không vậy nhỉ !
Ở trên là HP "rên", link dưới là ca sỹ thứ thiệt hát !
Thêm một lần kỷ niệm nhớ tìm về đây...?!


http://www.trinhnu.net/n...c&case=view&musicId=5773
viethoaiphuong
#167 Posted : Thursday, November 22, 2007 12:36:38 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Ora, Chia Ly!

Và thế là người đã xa thật rồi! Tôi ngồi đây, trước màn hình magic... trong cái thế giới thật độc đáo nhờ Net này, kệ cho tâm tưởng trôi đi theo tiếng nhạc và chính tiếng hát của "khổ chủ" bài "Chiều Paris, Em Chợt Đến". Không phải để nghe mình hát ( vì quả tình tôi "dị ứng" với giọng mình khi nghe qua băng vidio, hay casset chẳng hạn!), mà để tiêm nghiệm sự màu nhiệm của cõi tâm-linh về một cuộc chia ly trong trí tưởng . Sở dĩ với tôi cuộc chia ly này rất ấn tượng bởi có lẽ không phải vô tình mà nàng-thơ của tôi đã trót gắn bó ngay từ phút đầu tôi nghe tên người và đã bật ra bài thơ "Net" đầu tiên, rồi cũng chính người là "người cõi ảo" đầu tiên tôi gặp mặt giữa đời thường(!)

Tôi sẽ thật sự sung sướng kể lại từng chi tiết nhỏ của cuộc gặp gỡ này vào một ngày nào đó cho cái gọi là "những điều có thể nói hôm nay?"

Còn bây giờ tôi muốn được tiễn biết người qua "trang tùy bút" của Net này, nơi đã làm thay đổi cuộc đời tôi nhiều, nhiều lắm.

Vài lời như thông lệ"chúc đường về an bình" và "hẹn ngày gặp lại"!

Người có biết, từ hôm nay có một góc phố của Paris đã được đổi tên thành Ora!!

Ora, cái tên tôi đặt cho riêng người!!

Nơi có quán café mà người sẽ là người nhớ tên (?Ora !) kế bên dòng Seine diễm tuyệt, tay phải là nhà thờ Đức Bà Paris...

Ora !!



*Bây giờ là 13h30 của Paris, chuyến bay của Ora là 17h?
Một ngày đầu mùa Hạ 2006
VietHoaiPhuong
PC
#168 Posted : Thursday, November 22, 2007 7:10:45 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi viethoaiphuong
Dạ,

ah! Chị PC mần 4 câu thơ hay quá!! Viết cho hết dòng thơ đi chị PC ơi !!


Shy Clown Không phải thơ chị đâu HP ơi, chị đâu biết làm thơ. Đọc thơ người khác nhiều lần nên nó nằm trong óc mình, đụng dịp thì tuôn ra vậy thôi. Nhiều lúc quên luôn ai là tác giả. Nếu chị nhớ không lầm thì tác giả 4 câu trên là Đinh Hùng.

viethoaiphuong
#169 Posted : Thursday, November 22, 2007 8:42:39 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
quote:
Gởi bởi PC

quote:
Gởi bởi viethoaiphuong
[green]Dạ,

ah! Chị PC mần 4 câu thơ hay quá!! Viết cho hết dòng thơ đi chị PC ơi !!


Shy Clown Không phải thơ chị đâu HP ơi, chị đâu biết làm thơ. Đọc thơ người khác nhiều lần nên nó nằm trong óc mình, đụng dịp thì tuôn ra vậy thôi. Nhiều lúc quên luôn ai là tác giả. Nếu chị nhớ không lầm thì tác giả 4 câu trên là Đinh Hùng.





Thế làm sao bây giờ? Đã trót ghi rõ ràng "thơ chị PC"!!
Bây giờ chị bảo "nếu chị nhớ không nhầm..." không biết chừng rồi có ngày trí nhớ của chị chợt hiện về một người khác thì khổ cái thân em phải đi sửa sai lỗi lầm này nữa sao??
Thôi thì đành đợi lời cuối cùng = như đợi cánh lá cuối cùng một mùa Thu, còn thơ thẩn con bướm vàng nữa hay đã quên...!!
viethoaiphuong
#170 Posted : Thursday, November 22, 2007 9:50:35 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Không Biết Nhắn Vào Đâu?

Chi MT

lâu thiệt lâu , ( cả 1 thế kỷ rồi ) mới vô lại Trinh nữ , đọc đỏan văn chị viết mới biết chị người Huế !!!! Rứa chị hí ! hèn chi không hẹn mà gạp nhau giữa 1 trang web đông đảo như ri. Vì răng rứa hỉ? Chắc có giòng máu Huế nào đó chảy trong huyết quản những người con Huế......

Một ngày vui nghe chị..........

Em

HV

........


Ah, "một người đẹp ngủ trong rừng" nữa đây!!

Nhưng,

Ngó vào khoảng trống phía dưới chờ "trả lời" - một dòng chữ cảnh tỉnh "hộp thư của người nhận đã đầy"

Một thế kỷ "cô bé" mới tỉnh cơn mê nào đó để "ngã" vào căn nhà "ảo" này, chả nhẽ không có cách nào để báo là "MT này cũng là kẻ lắm cơn mê, nhưng không đến nỗi quên lãng hẳn sự-tình, dù là nơi cõi "không thật" mà cũng không"sai" này đâu nha...! Nên đã đọc dòng tin nhắn cũng rất Huế kia, đúng hay sai (??)...Nhưng với mở đầu tin nhắn :"lâu thiệt lâu" tôi biết và tin rằng HV cũng một đời đã hay đang là người con xứ Huế = lắm mộng mơ..."

Làm sao MT quên, một lần kia tôi tình cờ "vớ" được bài viết về sương mong manh của HV, tôi nhắn vài dòng cho HV. Hôm sau tôi nhận tin nhắn "xanh rờn": chào anh HTMT!! Như thói quen một con chim bị trúng "tên" một lần sẽ biết sợ một đường cung (?) tôi vội vã đính chính thân phận nữ nhi của mình!! Và hình như cũng "chọc ghẹo" lại HV bằng vài câu thơ mềm mỏng. Cũng HV hôm sau đã đính chính : "ah ha!! hôm nay mắt nhắm mắt mở, thay vì bấm vào bài viết của HTMT, thì lại bấm luôn vào trang cá nhân... úi cha, một bất ngờ !! Hóa ra mình đã nhầm lẫn khi chỉ nghĩ đến tên bút hiệu." (?) Rồi, tôi thắc mắc: bộ tên HTMT làm HV nghĩ vậy sao? Tôi đã vì ngại tên VHP mà có nhiều người nghĩ là "nam nhi", nên đã đổi Hoàng Thy... cho được làm cọng cỏ đủ mềm và dư thừa hoang-dã... trước thế gian.

HV biến đi khỏi TN này cũng nhanh như lần HV chợt đến... nhưng tôi được một người tôi rất trọng nơi đây cho biết: tác giả của nhiều bài thơ dịch từ Pháp văn ra mà tôi đã thích đó...chính là HV (!) thì còn lại mãi nơi đây, cùng tôi dong dài với những trang thơ thời gian và trí tưởng là vô hạn định !?

Để nhắn lại HV rằng hộp thư đã bị đầy ắp...tôi đã được chạy "việt dã" với ngôn từ...dẫu chẳng Huế đâu, nhưng cũng lặng (!!) giống Hương Giang với tà áo trắng còn mải bay theo gió trắng trên cầu...!!??


thythyhoangthymaithao
22/11/2007
viethoaiphuong
#171 Posted : Friday, November 23, 2007 12:40:42 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Tên Một Giấc Mơ!?

Nào ai biết tên một giấc mơ trước đó? Bởi giấc mơ luôn tự nó tìm về vào một giờ của một đêm, không hề định trước?!
Tôi, kẻ sống nhiều trong mơ có lẽ nhiều hơn cả mọi giấc mơ, bởi cứ vừa chợp mắt là những cơn mê ập đến...Có nhiều lúc tôi quên không sót một chi tiết nào, thậm chí cả những cảm giác ở trong mơ. Như đêm rồi, tôi đã thấy...Giấc Mơ Đời Quên Lối, tôi đặt tên cho những điều hình như là trái ngược hay thuận chiều, tùy theo nếu tôi đặt mình ở trong hay ngoài giấc mơ, bên cạnh những ý nhị cuộc đời hay ngữ nghĩa thơ-văn.
Để diễn tả dòng đời tôi mượn ý thơ-văn. Để nói ý thơ-văn tôi mượn nghĩa cuộc-đời.
Như dưới này là một lá thư tôi viết về giấc mơ mới nhất của mình. Khi gởi thư đi rồi, tôi ngồi đọc lại và cắt ra từng ý để xếp lại thành bài thơ...
Tôi viết thư như thế đó, không kể ra chi tiết như lệ thường tôi vẫn biết, mà tôi xem lại cuốn phim của giấc mơ bằng sóng tâm-linh của khúc hồn-mơ sống lại. Và rải vào từng đoạn dòng những nốt nhạc mới tôi ưa...
Giấc mơ của tôi không bao giờ làm mộng ác, hầu như chỉ toàn ái êm...như mùa Thu trôi trên từng cánh lá đời...như dòng sông trôi trên từng con sóng rất bình yên...
Nhiều khi tôi nghĩ: vậy đó trời thương tôi hẳn nhiều, nên xoa dịu trái tim tôi, dẫu cuộc-đời đã bao phen muốn làm tôi ngã gục, những muộn phiền, đớn đau...
Trong khổ đau tôi tìm ra sung sướng. Giữa vơi đầy hạnh nguyện tôi thấy mình đã chợt thoáng niềm đau.
Khi tôi biết đau nhiều, ấy là tôi tỉnh thức: ý nghĩa được làm người lồng trong muôn vạn chiều đôi khi là trái ngược hẳn lại nhau: hạnh phúc và khổ đau là ngang bằng chân giá trị.
Những tốt lành tôi muốn cho người và cho đời, có một ngày tôi muốn được gởi trọn trong giấc mơ nào đó...Để sáng mai ngày tôi viết tiếp trọn một bài thơ, mang tên về nỗi dứt day nào còn làm tôi bã vã mãi chưa nguôi...!!
Người có là cánh mộng chở tôi qua đêm dài...Đời có đừng muôn lối vợi miên trường sớm mai...?!
Và đây lá thư tường trình cho một giấc mơ...như mãi ở trong mơ!?


Giấc Mơ Đời Quên Lối

Tôi thấy mình là gió
Lướt qua màu mắt ai
Một ngày Thu tàn sắc
Nương bước đời gió mưa
Tôi thấy mình đường khuya
Theo lối mòn gót mỏi
Trở về căn nhà cũ
Sưởi lòng đời Đông sang...
......

Ra khỏi một giấc mơ...
Những trăn trở lại bồng bềnh...!!
Như tiềm thức chất chồng lên tiềm thức
Miền ý nghĩ nào mãi dạt sóng lênh đênh...!!
Những yếu đuối lại tìm về, lời dịu êm lại hành hạ con tim và tâm tưởng!!
Nếu mình chẳng gặp nhau, cuộc đời sẽ mãi như dấu chấm hỏi thật dài???
Nhưng gặp nhau rồi, mà đời vẫn chỉ từ dấu chấm hỏi (?) chuyển thành dấu chấm than (!) cũng vợi vời như năm cùng tháng...
Chẳng bao giờ lặng im!!!
Người ở đâu cho hồn tôi bơn bả kiếm tìm???
Người về đâu cho con tim tôi gõ lỗi nhịp mãi không thôi???
Đôi bàn tay tôi lạnh như tháng ngày phai phôi!!!
Trông Hạ xưa ấm lại nụ tình nồng trên môi!!!
Tìm nhau trong quá khứ
Lạc giấc chiều hôm mai
Người ơi tôi nhớ mãi
Lời tình buồn trên tay
Nắng rớt nghiêng vai gầy
Gió lay tóc mây dài
Mà nào ta có hay...?!
Thu nay còn mộng ước
Biết mai ngày nơi đâu
Cho nhau không dứt giọt sầu
Tặng nhau không đứt nhạt màu nắng trưa
Bên đời tơ mảnh rối đưa
Sợi dây tình-ái treo vừa khóa son "&"
.....

Qua khỏi giấc mộng này, tôi biết
Tình tôi cho người còn quá nhiều và quá nặng
Tràn đầy hồn linh, bóng vía...
Nên đôi khi thành ra quá đớn đau...!?


thythyhoangthymaithao
23/11/2007
* Cho một giấc mơ của một đêm nhiều khắc khoải!
PC
#172 Posted : Friday, November 23, 2007 7:30:42 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi viethoaiphuong
Thế làm sao bây giờ? Đã trót ghi rõ ràng "thơ chị PC"!!
Bây giờ chị bảo "nếu chị nhớ không nhầm..." không biết chừng rồi có ngày trí nhớ của chị chợt hiện về một người khác thì khổ cái thân em phải đi sửa sai lỗi lầm này nữa sao??
!



Đừng có mang đi đâu hết đó nha HP, thì khỏi có chuyện trót với trét gì.
Nói là nhớ không nhầm chớ nhiều phần đúng lắm. Thơ của Đinh Hùng hay, có bài được phổ nhạc, như Mộng Dưới Hoa.
Hồi xưa có thời rảnh không có chuyện gì làm thì chị lôi thơ ra học thuộc lòng, nhưng cái nào cũng lam nham, truyện Kiều dăm ba câu, các nhà thơ Vũ Hoàng Chương, Đinh Hùng, Du Tử Lê, và các nhà thơ tiền chiến.
viethoaiphuong
#173 Posted : Friday, November 23, 2007 5:19:39 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
quote:
Gởi bởi PC

quote:
Gởi bởi viethoaiphuong
Thế làm sao bây giờ? Đã trót ghi rõ ràng "thơ chị PC"!!
Bây giờ chị bảo "nếu chị nhớ không nhầm..." không biết chừng rồi có ngày trí nhớ của chị chợt hiện về một người khác thì khổ cái thân em phải đi sửa sai lỗi lầm này nữa sao??
!



Đừng có mang đi đâu hết đó nha HP, thì khỏi có chuyện trót với trét gì.
Nói là nhớ không nhầm chớ nhiều phần đúng lắm. Thơ của Đinh Hùng hay, có bài được phổ nhạc, như Mộng Dưới Hoa.
Hồi xưa có thời rảnh không có chuyện gì làm thì chị lôi thơ ra học thuộc lòng, nhưng cái nào cũng lam nham, truyện Kiều dăm ba câu, các nhà thơ Vũ Hoàng Chương, Đinh Hùng, Du Tử Lê, và các nhà thơ tiền chiến.




Chị PC biết không,
Với những người như HP, coi thơ-văn là nghệ-thuật = cõi tâm hồn và tâm linh = như đôi cánh mộng... chở con người ta ra khỏi thế giới loài người trong thân xác trói buộc của chính mình.
Chị đã đứng trên tháp Eiffel rồi? Lúc đó hẳn chị có cảm giác mình đang được bay lượn trên bầu trời Paris để chiêm ngưỡng toàn cảnh kiến trúc thượng tầng của "thủ đô ánh sáng" này (lần sau HP rủ chị lên đây vào ban đêm, sẽ tuyệt vời gấp trăm lần so với cảm giác ban ngày!)??
Vậy cớ sao chị lại bảo "Đừng có mang đi đâu hết nha HP"? Hóa ra tự mình nhốt mình chưa đủ lại muốn nhốt luôn cả những con chữ của mình? Không sao, nếu phải sửa lỗi gì thì sửa chứ sao đâu, miễn là biết lỗi của mình? Mà ai bắt lỗi chứ như em chả bắt lỗi ai bao giờ, bởi quá hiểu mấy chữ "nhân vô thập toàn", xong trong chuyện viết lách đã "bút sa gà chết" ( em đọc ở đâu đó các chị có bàn luận về câu này?) thì mình nên tránh những hiểu lầm cho người khác, và đôi khi cho chính những con chữ của mình, đúng không??


Chị biết không, chị nói : chị đọc thơ...nhưng cái nào cũng lam nham...? theo HP ấy cũng là một thiên phú của chị đó chứ, bởi nhớ ít mà lại nhớ đúng lúc, đúng nơi và đúng đoạn dòng...Nếu chị không nhớ vậy, làm sao HP hôm nay được lý giải này?

Vui nha chị PC
viethoaiphuong
#174 Posted : Friday, November 23, 2007 7:32:50 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Khi Tôi Buồn

Khi tôi buồn, tôi thích nghe nhạc. Những bản nhạc có âm hưởng buồn, nói như một số người, hay bản nhạc lãng-mạn như một số khác coi âm hưởng buồn của thơ-ca chính là lãng mạn của tâm-hồn.

Có người khi buồn thích đi tìm điều gì vui. Thì đó cũng là một phương cách? Chỉ biết rằng không ai giống ai về cung cách giải tỏa những tâm tư khúc mắc của mình?

Tôi vẫn muốn tôn trọng tất cả và muốn tất cả cùng tôn trọng nhau. Để hiểu nhau tốt hơn là không hiểu nhau?

Muốn hiểu nhau, theo như tôi biết về phía tôi, đó là chấp nhận ở người khác những gì người ấy là. Chấp nhận để chia sẻ những gì có thể cùng chia sẻ, chứ hoàn toàn không có nghĩa là để bắt người đó phải theo những gì mình cho là đúng, mà người kia cho là sai. Tất nhiên giữa những chấp nhận này không hoàn toàn có nghĩa là đồng tình, nếu bản thân mình nhận thấy đâu đó sai với ý chủ quan của mình? Bởi giữa những điều gọi là đúng, sai kia, đôi khi chỉ có một lằn ranh như tơ mành để phân biệt. Bản chất của con người ta là cố hữu với những định kiến của mình, thêm vào những giá trị cuộc sống hiện thực đôi khi không giống nhau? Thế nên những đụng độ có khi xảy ra. Và nhiều khi từ một chuyện khởi đầu là nhỏ thôi, nhưng thay vì coi chuyện con voi thành con kiến, thì lại biến con kiến thành con voi? Ai sẽ là người phải đau đớn với những đụng độ này? Không ai, trước tiên là với chính bản thân hai người không hiểu nhau kia? Người nào cũng có lý lẽ của người đó, nhưng nỗi đau thì không có lý lẽ nào ngoài cảm nhận ê chề và ngao ngán của phần hồn trước cuộc-đời? Những đau đớn này sẽ lan truyền sau đó, có thể kéo theo nhiều người hay rất nhiều người xung quanh mối liên hệ của cả hai?

Con người ta ai cũng muốn đi tìm sự an bình cho mình ?

Thế bạn có nghĩ sự an bình của bạn hôm nay chính là nhờ ở sự an bình của người khác, những người xung quanh bạn gần và xa...? Người ta thường hay nói đến phương cách Thiền Định tại Tâm. Không ai phủ nhận điều này, nếu đã từng thử nghiệm? Nhưng thiết nghĩ đó cũng chỉ là một phần nhỏ mà thôi, bởi con người ta sinh ra trong thế giới loài người là cùng loài người chung đụng đủ mọi lẽ sự-sống, không thể và khó mà tách rời mình như một tinh cầu cô độc và cô đơn? Trừ những người được gọi là có "chân tu". Nhưng có đi tu cũng là để sẽ lại đi cùng loài người để "cứu độ chúng sinh" ( nói theo ngôn ngữ Tôn Giáo chung chung ).

Tôi chỉ biết rằng: muốn người khác đối xử với mình thể nào, hãy đối xử với người ta thế ấy! ( trong Kinh Thánh )

Khi ai đó làm tôi đau, buồn... Tôi thường lặng chìm trong sự buồn, đau đó để tự mình suy ngẫm: điều gì đi ra từ sự buồn, đau này? Để tôi đi tìm nguồn gốc của sự việc và sự vật. Luôn là những lý giải có nửa phần đúng và nửa phần sai, mặc dù hoàn toàn hai nửa không phải ngang bằng nhau về giá trị. Vẫn chỉ là để hiểu và cảm thông với người đã làm tôi buồn, đau ấy. Nhưng không có nghĩa là tôi cho phép mãi xảy ra chuyện này, mọi thứ đều có giới hạn của nó, tùy theo sức chịu đựng của từng người? Tôi sẽ nhìn vào bản chất của sự vật và sự việc, để tránh cho tôi có thể gây ra lỗi lầm nào đó mà làm đau cho người khác. Tôi cũng vẫn mong mọi người đều biết về nỗi đau, nỗi buồn của mình cũng của những người quanh mình. Giản đơn, cho cuộc đời này bớt đi những thương đau, đôi khi là không đáng phải thương đau đến vậy. Hãy yên tĩnh và cảm nhận nỗi đau của mình, sẽ hiểu dễ hơn nỗi đau của người khác, để đừng làm nhau đau mãi nữa!!

Khi tận cùng của sự khổ đau, tôi thường nhớ đến Chúa của tôi...Hình ảnh Ngài bị người đời đóng đinh trên thập tự giá và những điều Ngài nói nơi phút cuối cùng còn làm tôi chấn động tâm-linh: kẻ đóng đinh Ta kia đâu có biết nó đang làm điều gì đâu, nếu biết được nó đã không làm điều đó rồi, cũng như đứa trẻ vậy ( đó là hôm nay Ngài đang nói cho tôi nghe! ). Và Ngài vẫn tha thứ!! Nên tôi đến với ai đó để mong làm bạn, cho cùng được vui vẻ và sung sướng trong nghĩa đời thường hay nghĩa đời nghệ-thuật, mà bạn làm tôi đau, buồn chỉ vì không hiểu nhau...Thì cũng không có gì quá lạ lùng cho tôi cả. Tôi chỉ cảm thấy lạ lùng cho cuộc đời này đã vốn sẵn lắm đớn đau và bất công, mà chính người-đời còn làm thêm ra những đớn đau và bất công nữa cho mình và cho cuộc-đời. Thật đáng tiếc và thật buồn!!

Hôm nay, giờ này tôi cũng đang có những nỗi buồn không nguôi. Nhưng nàng-thơ của tôi đã chắp cánh cho tôi được bay ra khỏi thế giới loài người trong ý nhị của thơ-ca, mà như chính lúc này âm-nhạc, bản nhạc buồn tôi ưa đã cho tôi đàn trải tâm hồn mình để cùng nhau Tôi và Nhạc được xoa dịu! Tôi nhớ đến nỗi buồn, đau nào đó của chính người đã làm tôi buồn, đau kia! Trái tim tôi mềm lại...!!

Hãy cho tôi được nói lời xin lỗi chân tình nhất, cho nỗi buồn, đau ấy! Ơi người!! Ơi đời!!


thythyhoangthymaithao
24/11/2007
viethoaiphuong
#175 Posted : Friday, November 23, 2007 10:37:14 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Những Chia Sẻ,

Từ những chia sẻ nghệ-thuật, con người có thể hiểu nhau hơn và tìm được sự hài hòa về những nét vẽ nơi ý nghĩ và trí tưởng. Tôi nghĩ, sau những bài viết của một người mà làm nảy sinh ra một bài viết khác, dù chỉ là đi tiếp một trong các ý tưởng nào đó về cuộc đời hay nghệ thuật, với tôi điều đó chính là sự đẹp đẽ và đáng trân trọng cho nghệ thuật và con người. Tôi rất tán thành!
Như nhiều khi tôi đọc bài thơ hay đoản văn của ai đó, hay nghe một bản nhạc nào đó, tôi cảm hứng và viết những cảm xúc của tôi thành một bài thơ, hay đoản văn, hay một lời nhạc-thơ...tôi đều cảm ơn tác giả của những khởi xướng kia! Cũng như hôm nay, khi đọc bài tôi viết mới nhất "Khi Tôi Buồn", người bạn thơ và cũng là bạn ngoài đời lớn tuổi của tôi, anh đã tặng cho riêng tôi bài thơ dưới này, xin được cám ơn nhà thơ Thanh Nhã. Tôi muốn anh đính chính lại "tặng riêng cho bài viết " Khi Tôi Buồn" của HP" thì đúng hơn? Bởi bài thơ của Thanh Nhã rất ý nghĩa và rất hay, không xa lắm với ý tưởng của đoản văn tôi viết đó, mà tôi lại muốn: nghệ thuật là của chung, không của riêng một ai cả. Và tôi cũng muốn gởi đến các bạn tôi thêm một góc cạnh suy-tư của một người tới cuộc đời và người đời hôm nay, qua một ngôn ngữ cũng rất độc đáo: tiếng Pháp và Thanh Nhã, người sống ở Pháp, chỉ biết tiếng Việt Nam qua người mẹ đẻ là gốc Việt Nam của mình, anh không sống ở Việt Nam trước đây bao giờ. Nhưng anh đọc tiếng Việt rất ok và làm thơ tiếng Việt cũng rất hay.
Xin các bạn cùng chia sẻ bài thơ này: C'est toi ! L'HOMME


C'est toi ! L'HOMME


C'est toi ! L'homme

D'où tu viens ?

- du néant, de rien

De l'obscurité à la lumière

établit cette vie éphémère


Pour qu'un jour ce sera l'envers

Tu vas de la lumière

Vers l'obscurité et à l'infini...

Et plus rien tu seras dans l'oubli....

Pourtant c'est TOI ! L'HOMME plein d'intelligence

Qui a créé le courant

de l'illogique tu fais la logique

de la logique tu as bâti dans l'illogique

Le Monde sans toi n'a plus de vie et de signification

C'est TOI ! L'HOMME qui tue dans les confrontations

La Guerre, la Paix..., l'amour, la haine la vengeance, c'est TOI

Et c'est TOI qui as crée les difficultés entre toi

Qui fais la loi et les lois.....

Qui donnes raison qui donnes tort qui s'entretues

A la fin tout se tue pour CE JOUR FINI

Tu rentres dans l'oubli.


Thanh Nha 13/4/2006
*anh xin tặng riêng một mình em bài này vì nó có nghĩa như em đã viết đoản văn "Khi Tôi Buồn"

PC
#176 Posted : Sunday, November 25, 2007 7:14:39 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)

quote:
(lần sau HP rủ chị lên đây vào ban đêm, sẽ tuyệt vời gấp trăm lần so với cảm giác ban ngày!)??


Paris có mỹ danh là kinh đô ánh sáng, ngắm Paris ban đêm cũng là một điều rất nên, nhưng nhà chị Liêu ở khá xa trung tâm cho nên cứ tối đến là chị phải bồn chồn tính chuyện ra về.

quote:
Vậy cớ sao chị lại bảo "Đừng có mang đi đâu hết nha HP"? Hóa ra tự mình nhốt mình chưa đủ lại muốn nhốt luôn cả những con chữ của mình? Không sao, nếu phải sửa lỗi gì thì sửa chứ sao đâu, miễn là biết lỗi của mình? Mà ai bắt lỗi chứ như em chả bắt lỗi ai bao giờ, bởi quá hiểu mấy chữ "nhân vô thập toàn", xong trong chuyện viết lách đã "bút sa gà chết" ( em đọc ở đâu đó các chị có bàn luận về câu này?) thì mình nên tránh những hiểu lầm cho người khác, và đôi khi cho chính những con chữ của mình, đúng không??

Phải nói cho rõ, không mang đi đâu là vì nếu HP chưa biết chắc thơ chị trích là của ai, lại mang đi quăng tứ tung trên mạng, bảo thơ của các ông Thái Sơn Bắc Đẩu là thơ của PC thì thật là .....Shy. Cái chuyện bắt lỗi chính tả với lại sửa lỗi người thật có khác xa. Sửa lỗi người khác được khuyên không nên làm khi đó là lỗi về tính tình, tư cách hay đạo đức. Còn lỗi chính tả, lỗi lý luận, lỗi kiến thức thì chỉ là sự học hỏi lẫn nhau. Đó cũng là một mục đích của forum. Chớ nếu chỉ dùng nơi này để mà rót nước đường cho nhau uống thì lâu ngày......wait a minute, lâu ngày sẽ như thế nào đây nhỉ .... trong máu sẽ tăng lượng đường, ừ hén.....
Đó chỉ là thiển ý, còn ai khác muốn dùng nơi này để đánh giá tư cách, tính tình người khác là quyền của họ. Quy nạp từ các con chữ người ta viết ra để mắng nhiếc họ là điên là ngu là khùng thì hì hì....Shocked. Còn coi kiến thức của mình là giá trị bản thân để ai động đến là tam bành lục tặc nổi lên thì cũng ..... hì hì...luôn.

quote:
Gởi bởi viethoaiphuong
Chị PC biết không,
Với những người như HP, coi thơ-văn là nghệ-thuật = cõi tâm hồn và tâm linh = như đôi cánh mộng... chở con người ta ra khỏi thế giới loài người trong thân xác trói buộc của chính mình.


HP với thơ, như đôi tình nhân mà nghiệp chướng bắt phải đeo mang. Cái cảm giác bị trói buộc phải chăng thực sự chỉ là nợ áo cơm, nợ thân nhân trì níu? Khiến chị nhớ tới tâm trạng một nhà thơ đã nhân cách hóa Thơ với một người con gái.

Em hãy khóc để lệ vàng rơi rụng
Chuỗi sầu mơ kết lại trái hoa đời
Mai trần thế xa mờ như chiếc bóng
Ta và Em dựng lại chút tính ngưới

(Trần Tuấn Kiệt)

Với HP thì nàng thơ không khóc mà là HP khóc vì nàng thơ, có phải?




  • viethoaiphuong
    #177 Posted : Monday, November 26, 2007 1:20:09 AM(UTC)
    viethoaiphuong

    Rank: Advanced Member

    Groups: Registered
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 9,291
    Points: 11,028

    Thanks: 758 times
    Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
    quote:
    Gởi bởi PC


    quote:
    (lần sau HP rủ chị lên đây vào ban đêm, sẽ tuyệt vời gấp trăm lần so với cảm giác ban ngày!)??


    Paris có mỹ danh là kinh đô ánh sáng, ngắm Paris ban đêm cũng là một điều rất nên, nhưng nhà chị Liêu ở khá xa trung tâm cho nên cứ tối đến là chị phải bồn chồn tính chuyện ra về.

    quote:
    Vậy cớ sao chị lại bảo "Đừng có mang đi đâu hết nha HP"? Hóa ra tự mình nhốt mình chưa đủ lại muốn nhốt luôn cả những con chữ của mình? Không sao, nếu phải sửa lỗi gì thì sửa chứ sao đâu, miễn là biết lỗi của mình? Mà ai bắt lỗi chứ như em chả bắt lỗi ai bao giờ, bởi quá hiểu mấy chữ "nhân vô thập toàn", xong trong chuyện viết lách đã "bút sa gà chết" ( em đọc ở đâu đó các chị có bàn luận về câu này?) thì mình nên tránh những hiểu lầm cho người khác, và đôi khi cho chính những con chữ của mình, đúng không??

    Phải nói cho rõ, không mang đi đâu là vì nếu HP chưa biết chắc thơ chị trích là của ai, lại mang đi quăng tứ tung trên mạng, bảo thơ của các ông Thái Sơn Bắc Đẩu là thơ của PC thì thật là .....Shy. Cái chuyện bắt lỗi chính tả với lại sửa lỗi người thật có khác xa. Sửa lỗi người khác được khuyên không nên làm khi đó là lỗi về tính tình, tư cách hay đạo đức. Còn lỗi chính tả, lỗi lý luận, lỗi kiến thức thì chỉ là sự học hỏi lẫn nhau. Đó cũng là một mục đích của forum. Chớ nếu chỉ dùng nơi này để mà rót nước đường cho nhau uống thì lâu ngày......wait a minute, lâu ngày sẽ như thế nào đây nhỉ .... trong máu sẽ tăng lượng đường, ừ hén.....
    Đó chỉ là thiển ý, còn ai khác muốn dùng nơi này để đánh giá tư cách, tính tình người khác là quyền của họ. Quy nạp từ các con chữ người ta viết ra để mắng nhiếc họ là điên là ngu là khùng thì hì hì....Shocked. Còn coi kiến thức của mình là giá trị bản thân để ai động đến là tam bành lục tặc nổi lên thì cũng ..... hì hì...luôn.

    quote:
    Gởi bởi viethoaiphuong
    Chị PC biết không,
    [brown]Với những người như HP, coi thơ-văn là nghệ-thuật = cõi tâm hồn và tâm linh = như đôi cánh mộng... chở con người ta ra khỏi thế giới loài người trong thân xác trói buộc của chính mình.[/teal]


    HP với thơ, như đôi tình nhân mà nghiệp chướng bắt phải đeo mang. Cái cảm giác bị trói buộc phải chăng thực sự chỉ là nợ áo cơm, nợ thân nhân trì níu? Khiến chị nhớ tới tâm trạng một nhà thơ đã nhân cách hóa Thơ với một người con gái.

    Em hãy khóc để lệ vàng rơi rụng
    Chuỗi sầu mơ kết lại trái hoa đời
    Mai trần thế xa mờ như chiếc bóng
    Ta và Em dựng lại chút tính ngưới

    (Trần Tuấn Kiệt)

    Với HP thì nàng thơ không khóc mà là HP khóc vì nàng thơ, có phải?





  • oh! Thật tình là HP này cool lắm, vậy mà cũng "ức" quá thôi -- ngồi gần nửa giờ gõ chán chê, mê mải, cũng đúng đến đoạn chót bài "trả lời" thì đụng đâu đó và máy xóa "trắng tinh" - như "tàng hình" vậy !! chỉ biết hỡi ôi, là chữ nghĩa của HP!!
    Thêm một lần, HP tự hiểu và xoa diu mình:
    - một là có thể Trời cũng biết là chị PC đã biết HP sẽ trả lời sao rồi, chẳng lạ lẫm gì (??) - nên khỏi bắt chị PC phải đọc lại điều mình đã hiểu, đã hay?!
    - hai là muốn thử sự kiên nhẫn của HP, hay xem "tâm" của HP "định" đến đâu rồi chăng? Nếu vậy, xin để một lần khắc HP sẽ "trả lại bài thi" kỳ này với tất cả?
    Bây giờ HP chịu khó gõ lại ý đoạn sau chót : 4 câu thơ trên và Trần Tuấn Kiệt,
    HP nhớ hồi kia chị PC cũng đã bỏ thời giờ và tâm trí ra chép cho HP một bài thơ rất dài và rất hay của TTK này đây, đúng không? Họ "Trần" của nhà thơ này khiến HP liên tưởng tới một họ "Trần" rơi tự nhiên trên trời vào hộp thư của HP vậy, không hiểu sao và tự bao giờ?? Nhưng HP để đó làm một kỷ niệm đẹp (tự đặt cho người không quen nay cái tên "Trần Vô Danh", tuyệt đối không xử dụng địa chỉ đó !)
    Chị PC đoán đúng đó: "với HP thì nàng-thơ không khóc mà là HP khóc vì nàng-thơ!". Đôi lúc, HP tự hỏi: sao lại "rơi" vào HP những đoạn-dòng không khác nào tơ vương hết năm cùng tháng vậy, để đến một ngày tất cả xung quanh HP như một "võng lưới" trũng cuộc-đời, để rồi giờ đây cũng chính HP ngồi ưu-tư "gỡ" những thắt-nơ ấy trong chiều Thu bỡ ngỡ, cho hiểu nhiều hơn những chữ "nhân tình", "thế thái"...!! Quả tình, nếu đong, đo được "mưa lòng" của Thơ có lẽ biển ngoài kia sẽ tràn qua thềm lục địa, để về cửa ngõ địa-đàng cho "Chuỗi sầu mơ kết lại trái hoa đời"... có phải?? hihi!!
    viethoaiphuong
    #178 Posted : Monday, November 26, 2007 10:43:40 PM(UTC)
    viethoaiphuong

    Rank: Advanced Member

    Groups: Registered
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 9,291
    Points: 11,028

    Thanks: 758 times
    Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
    Bài Thơ, Tình-Thơ, Tháng-Ngày...Và Kỷ Niệm

    Tôi thích nghe Bài Thơ kể chuyện về Đời-Thơ và thích đọc Thơ của những đoạn-trường Tình-Thơ như một lá thư tình, với ngôn từ như những cánh lá của mùa Thu đang rơi...rơi...trên phiếm đá lạc thời-gian!!

    Tất cả còn nằm lại trên mặt Đời thoáng chốc, rồi sẽ về ngủ yên lành trong lòng Đất hoang sơ.

    Mặc cho chuỗi Tháng-Ngày cứ mải bay đi như gió cuốn theo chân mây, hay như nước một dòng sông cuộn sóng, mải trôi đi cho hết mọi bến bờ.

    Ơi, Kỷ Niệm!!

    Ta vẫn nơi đây trong Bài Thơ Chiều Mến

    Lắng nghe tiếng nhạc-lòng vẫn quyến luyến...thoáng trần-gian, được làm nhân-gian giữa khốn khổ nhân-gian, được khóc-cười giữa tiếng khóc, cười ngàn lệ đắng vu-vơ.

    Lời mỗi bài thơ còn ở lại trên từng trang giấy-khổ, là hồn của riêng đôi ta, người Tình-Thơ một thuở.

    Tôi và người, ta vẫn sống với cuộc-đời này qua sự-sống nối tiếp nhau.

    Tới mai sau, giữa muôn ngàn lối nhỏ, qua từng hơi thở nhỏ...sắc hương mùa phôi pha, mong thắm lại nét môi người, như bỗng nở lại nụ cười trên khuôn mặt thoáng khổ đau, như khuấy động lại mặt hồ đã chìm lắng những xôn xao...từng nét vẽ hồn nhiên, từng nỗi nhớ dại khờ, từng suy tư trăn trở, từng dỗi hờn sao chẳng biết quên mau...??

    Bởi kiếp người là thế, chất chồng nhiều chông-gai...niềm vui vừa chợt đến, đã vội vã ra đi...!!

    Cánh cửa đời hạnh-nguyện mới hé mở, đã khép lại ngay phía trước lối về...!!

    Đời hừng lên như nắng, rồi ngập chìm như mưa...!!

    Người từng đêm trông ngóng, rồi lạnh lùng chia ly...!!

    Hoàng hôn buông ráng đỏ, đẫm lòng chiều xót xa...!!

    Hồn khuya nương cánh gió, thẫm dòng buồn thướt tha...!!

    Thuyền xưa ôm bóng đê dài

    Mưa rơi ngang bến lưu đày mắt Thu

    Mộng tình-thơ

    Là bài thơ

    Với tháng-ngày

    Là kỷ-niệm

    Ơi người, có hay...!?



    27/11/07
    thythyhoangthymaithao
    viethoaiphuong
    #179 Posted : Wednesday, November 28, 2007 8:32:44 PM(UTC)
    viethoaiphuong

    Rank: Advanced Member

    Groups: Registered
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 9,291
    Points: 11,028

    Thanks: 758 times
    Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
    Paris, Về Lại Giữa Mùa Thu Nay

    "Nhớ Người Đi, Thương Người Ở Lại", đó là tựa đề, hay nội dung của một bài nhạc, một bài thơ hay một bài phóng sự nào đó...mà tôi chắc chắn là sẽ có mặt trên nhiều báo chí điện tử ngày mai, hay ngày tới... ở rất nhiều nơi xa, gần với Paris. Nhưng hẳn sẽ còn lại như một kỷ niệm đẹp khó quên suốt nửa cuối mùa Thu nay, nơi tâm trí từng người trong số khoảng trên dưới hai trăm người có mặt tại cuộc họp mặt chiều hôm nay, do báo Nhân Ái và hội văn nghệ sỹ vùng Paris tổ chức đặc biệt .

    Nhớ một người đi, nhạc sỹ Xuân Lôi!

    Xuân Lôi ra đi đã một năm,
    Như vừa một mùa của năm-tháng vội vã vẫn đến-đi, trong vòng tuần hoàn của thời gian vĩnh cửu (?).
    Hay như đã qua một mùa của lá vẫn tơi tả bay bay, trong cơn gió thoáng mạnh khắc Thu vời, cũng đều đặn tới-lui nơi mắt Đời trần-thế mãi không phai nhạt sắc màu lạ kỳ là quyến rũ những hồn thơ-nhạc mải lênh đênh (?!)
    Và cũng trọn một lần đóng-mở những khuông nhạc không kém phần "huyền thoại" của Xuân Lôi, một thời và mãi mãi không quên, trong lòng rất rất nhiều người Việt Nam chúng ta, dẫu đang nơi quê hương mình còn nhiều đớn đau, khắc khoải, hay đang bươn chải và trăn trở nơi xứ người hôm nay.

    Lần đầu tiên tôi được nghe khá đầy đủ những chi tiết nổi bật về cuộc đời Xuân Lôi, nghệ thuật và tâm tưởng. Điều làm tôi cảm mến, kính phục nhạc sỹ hơn cả, đó là tâm hồn đời nghệ sỹ và tấm lòng của ông ( qua phần giới thiệu của nhà văn Hồ Trường An và nhà thơ Đỗ Bình )

    Nghệ thuật cũng phần nhiều về quê hương, với những mượt mà hương đồng, gió nội...Những hiền hòa sông nước mênh mang...Trong nắng chiều bay lượn khắp không gian...Lẫn trong nhiều âm hưởng ca dao, dân ca thật đẹp và có vui-buồn hòa trộn vào nhau thật ý nhị, sâu xa....Lần đầu tiên tôi nghe trọn nhiều ca khúc : "Nhạt Nắng", "Chồng Em Lính Mới", "Tiếng Đàn", "Chiều Bâng Khuâng"...Qua những giọng ca quen thuộc với người Việt tại vùng Paris: Bích Chiêu, Văn Tấn Phước, Tuyết Dung, Lệ Thanh ( lần đầu tiên tôi biết mặt, tuy nghe tiếng hát Lệ Thanh đã nhiều lắm ), Trần Anh Kiệt, Thu Hồng, Giao Phương...( cũng là lần đầu tiên tôi biết các ca sỹ này ). Nhạc sỹ Võ Thu Chánh Tâm ngồi cạnh tôi thỉnh thoảng lại đệm theo "version" của anh khi nghe một bài hát rất quen thuộc nào đó của Xuân Lôi ( tôi không nhớ tên bài hát ) "người từ phương Bắc vô phương Nam, ghé qua nhà Tâm...Tâm thương liền...!" với giọng hát hơi hướng nhạc techno, nhưng trong trẻo, vô tư, hồn nhiên, xong hơi hài hước của anh thật buồn cười và không thể không cảm mến. Quả tình Xuân Lôi rất tài hoa!! Hơn nữa, qua người bạn thơ-nhạc rất quý-trọng của tôi (!!), tôi đã từng được biết Xuân Lôi còn là nhạc công, ông biết xử dụng nhiều loại nhạc cụ rất điêu luyện. Tôi tiếc là chưa từng được nghe chính Xuân Lôi biểu diễn lần nào, nhưng thật may mắn cho tôi là qua chính nhạc sỹ Xuân Giao, con trai của Xuân Lôi, mà tôi đã được chứng kiến bởi thính giác không kém phần nhạy cảm với "âm thanh" của mình: thật vậy, Xuân Lôi rất nhiều tài năng, tài hoa được gởi lại ở một tài hoa khác, nối dõi dòng họ-tên tài hoa - Xuân Lôi + Xuân Giao!! (( Chính là nhờ qua mười nhạc phẩm của nhạc sỹ Cát Tưởng đã được Xuân Giao thực hiện phần hòa âm - Tuyển Tập Nhạc "Vòm Trời Nào Cho Em"- Cát Tưởng, Paris- 2005 )). Và hôm nay, trong ngày tưởng niệm một năm Xuân Lôi qua đời, ban nhạc có Xuân Giao tham dự phần khá quan trọng ( synthétiseur, kèn saxophone ) - mà tôi đã khẳng định những tài hoa này luôn sống mãi. Tôi đã chụp hình hầu hết các ca sỹ trình bày các bản nhạc tên-tuổi của Xuân Lôi và có một photo cố ý ghi lại hình ảnh của Xuân Giao đang say sưa bên đàn để làm món quà bất ngờ cho ít nhất hai người (??).

    Tấm lòng Xuân Lôi rộng lắm, với người và cũng với quê hương.
    Tôi nghe một câu chuyện thật cảm động, khi anh Đỗ Bình kể lại. Đó là chuyện lần kia nhóm văn sỹ tổ chức văn nghệ ở một nhà người bạn yêu mến thơ-nhạc, chủ nhà có việc phải đi đâu vắng mặt và giao nhà cho ban văn nghệ. Hôm đó trời trở lạnh bất ngờ. Ban văn nghệ được chủ nhà dành cho xử dụng căn nhà phía ngoài sân. Đỗ Bình hơi lo lắng cho sức khỏe của bác Xuân Lôi và mọi người tham dự và anh nghĩ có thể chuyển vào nhà phía trong ( nếu tôi không nhầm thì có nghĩa ban văn nghệ đã từng tổ chức ở nhà phía trong rồi ?). Nhưng nhạc sỹ Xuân Lôi nói ngay: người ta tốt với mình đến thế này, cho mượn chỗ để mình sinh hoạt văn nghệ, thế là tốt lắm rồi và vui vẻ ca nhạc đi chớ, lo lắng làm gì chuyện nhà ngoài hơi lạnh với nhà trong sẽ nóng hơn (?) Rồi suốt buổi đó nhạc sỹ Xuân Lôi đã đàn nhạc rất vui, vô tư lắm. Võ Thu Chánh Tâm và tôi nghe vậy nói với nhau: đó mới là người nghệ sỹ thứ thiệt, sống bằng tâm-hồn vô biên, và tấm lòng thật chân thành, giản dị, chẳng câu nệ những nhỏ nhặt ở đời về những vấn đề vật chất nặng nề kia?

    Xuân Lôi là người nghệ sỹ rất hòa đồng với quần chúng, nhạc sỹ sống giữa bạn bè thân, sơ đều rất chân tình và rộng mở. Vào những năm cuối đời, ông thường tham gia văn nghệ trong một số nhóm bạn kể cả thuộc giới văn nghệ sỹ hay đời thường và ở đâu tôi nghe nói Xuân Lôi rất giản dị, vui vẻ, sôi nổi. Khi Nhạc sỹ qua đời có nhiều người thường quen tham gia các nhóm sinh hoạt văn nghệ trước đây có Xuân Lôi, đã cảm thấy buồn bã và đã thôi không lai vãng tới các buổi văn nghệ vắng Xuân Lôi.

    Với quê hương, nhạc sỹ Xuân Lôi là người luôn trăn trở và hoài vọng về một tương lai sáng láng cho ngày mai. Nhạc sỹ vẫn không hề ngơi nghỉ cho công cuộc tranh đấu vì tự do, dân chủ thực sự của Việt Nam suốt từ khi rời khỏi quê nhà, cho tới ngày nhắm mắt.

    Phải, có những con người dù có rời khỏi cõi sống hiện thực này thật, nhưng rõ ràng đó chỉ là sự ra đi của thân xác, như cát bụi lại trở về cát bụi. Nhưng chắc chắn tâm hồn, tấm lòng của họ sẽ vẫn còn ở lại với cõi trần: ít, nhiều hay xa, gần...Điều đó tùy thuộc vào nơi tâm hồn và tấm lòng của những người đang con sống và những con người sẽ nối tiếp ngày mai? Tùy thuộc những mối liên quan giữa con người với con người khi ta con đang sống: qua sự Cho và Nhận, mà đang đối xử, hành xử, đang đối thoại, hay độc thoại...Mà chữ Tình Người được coi trọng và nâng gượng!? Hơn nữa, với người nghệ sỹ, như Xuân Lôi chẳng hạn, cuộc đời của nhạc sỹ sẽ còn được nối tiếp và trân trọng nhờ những giá trị nghệ thuật của ông, mà nơi tinh thần và tâm hồn của tất cả những người đã, đang và sẽ được nghe, cảm, thương mến các sáng tác của Xuân Lôi - họ sẽ ghi nhận và làm sự-sống này được kéo dài, dưới hình thức khác. Và hẳn vẫn không ngoài nơi tấm lòng và tâm hồn của con người với con người và con người với nghệ thuật. Tôi nghiêng mình kính trọng và cảm mến nhạc sỹ Xuân Lôi với tấm lòng con người và với tâm hồn người nghệ sỹ. Tôi cũng đồng cảm với nỗi đau dân tộc hôm nay của Xuân Lôi đang gởi lại phần của mình, nơi tất cả những con người không thờ ơ với vận nước non, sông núi Việt Nam .

    Thương Người Ở Lại, đó là Nguyễn Thụy Long, Đoàn Yên Linh, hai nhà văn.

    Tôi chỉ được biết các anh với một vài chi tiết tóm tắt, qua chương trình giới thiệu về lần sinh hoạt văn nghệ sỹ lần này. Biết những đọa đày, gian khó và kiềm chế mà các anh đã, đang và sẽ còn phải chịu đựng bên quê nhà. Điều này đã không còn là chuyện lạ lùng cho tất cả chúng ta. Nhưng cũng là một người cầm bút như các anh, tôi hiểu và cảm thấu được đầy đủ những nỗi khốn khổ của các anh. Như con người còn giữ được đôi cánh tự do về tâm hồn mà Thượng Đế ban tặng trong kiếp này, để vẫy vùng nơi ý tưởng và trí tưởng của mình qua văn thơ nghệ thuật...Ấy mà khổ thay lại bị chế độ độc tài và đảng trị của Việt Nam hiện thời tìm mọi cách nhốt các anh vào tù ngục hữu hình và vô hình. Tôi chỉ biết cảm thông chia sẻ những gì tôi còn có thể chia sẻ cùng các anh trong công cuộc tranh đấu cho tự do và dân chủ thực sự của quê hương mình. Mong cho đất nước mình ngày mai sẽ có một tương lai tươi sáng, mọi người dân được ấm no và hạnh phúc trong thanh bình đúng nghĩa nhất.

    Phần hai này của chương trình văn nghệ, một số ca khúc đã có tiếng của nhạc sỹ Trịnh Hưng, nhạc sỹ Lê Mộng Nguyên và nhạc sỹ Đan Trường làm chủ trì sân khấu và lòng bạn hữu.

    Nhạc sỹ Trịnh Hưng vẫn với mũ phớt trên đầu, không thay đổi mấy về nụ cười nét mặt, giọng nói ( Tôi mới nói chuyện qua điện thoại với anh cách đây chừng hai tuần lễ ). Anh là người nghệ sỹ đàn anh mà tôi cảm thấy dễ gần hơn cả, anh nói chuyện rất cởi mở, chân tình và bình dị. Tôi có lẽ là một trong những người được nghe anh kể cho nghe nhiều chuyện đời nghệ sỹ của anh, nhiều chuyện cười bể bụng, mà cũng không ít chuyện làm rơi nước mắt. Nghe chuyện anh, tôi hay nói đùa "ngàn lẻ một - Trịnh Hưng", anh chỉ cười hiền lành.

    Nhạc sỹ Lê Mộng Nguyên, mà khi nhìn lại nhạc sỹ tôi không khỏi nhớ đến câu nói của cô em bé nhỏ Đan Thanh: "mode tóc bạch kim" ( khi gặp Đan Thanh lần kia mà nhắc đến chuyện tóc bạc của chúng tôi ). Nhưng nhạc sỹ lúc nào cũng có sẵn trên gương mặt nụ cười, mà tôi luôn ngạc nhiên, cũng cảm mến và đặt tên nụ cười ấy là "hào sảng và nghệ-sỹ" cho riêng anh. Có lẽ bởi vậy, mà nhạc sỹ mãi trẻ trung và vui vẻ giữa bất kể cuộc họp mặt văn nghệ nào ( như tôi đã từng có mặt trước giờ, tuy chỉ mới có đúng bốn lần )

    Rất tiếc tôi không có thời gian để ngồi lại tham dự trọn vẹn phần hai này. Nhưng qua người bạn thân là "công tử Bến Tre" và cũng là "Vệ Sỹ Vô Danh" Võ Hùng Anh, tôi hỏi được các chi tiết tôi muốn biết khá tỉ mỉ. Vì Võ Hùng Anh luôn là người đến sớm mà về trễ nhất của mọi cuộc họp mặt. Anh và tôi cùng đồng ý vế ý nghĩ "chia sẻ trọn vẹn". Bởi có những niềm vui hay hạnh phúc bất ngờ ở một giây phút nào đó mà mình hoàn toàn không thể định biết trước? Đã đến để vui văn nghệ thì phải xem và nghe từ đầu chí cuối, thậm chí nếu cùng được tham gia khuân chuyển máy móc kỹ thuật cùng ban nhạc, thì anh cho là một hãnh diện, không hề phàn nàn. Đi đến nơi nào mà có "bóng vía" của người bạn này là tôi an tâm nhất, chả phải lo lắng gì cả!

    Tôi biết tất cả cùng kết thúc rất tốt đẹp! Thật mừng, vui!



    Về Lại Niềm Thương-Nhớ

    Lâu lắm rồi, đã hơn hai năm, tôi mới lại xuất hiện giữa làng văn nghệ sỹ Paris, dù vẫn chỉ như một người đàn em còn bỡ ngỡ nhiều trước mắt của lớp người đàn anh đi trước về thời gian, và các sáng tác. Tôi không khỏi hồi hộp, bởi tôi biết ở đó tôi sẽ có cơ hội gặp gỡ lại những người bạn lớn tuổi rất quý mến của tôi. Quả tình, ngạc nhiên đầu tiên của tôi đó là Thúy Hằng ngồi bàn tiếp tân, ghi danh sách...Kế tiếp là anh Huỳnh Tâm, người tôi quen khá sớm khi tôi đến với thơ-văn, do một tình cờ, tôi có trao đổi với anh đôi lần qua email về chuyện Thơ. Sau này cũng do tình cờ biết anh chính là Huỳnh Tâm của Nhân Ái, nơi nhạc sỹ Cát Tưởng, người mà tôi ái mộ tài âm nhạc và thơ ca, được giúp đỡ để thực hiện tác phẩm đầu tay của mình. Tôi cũng cảm động khi anh là người đã nhận diện tôi, trước khi tôi phải đi hỏi mọi người xem ai là anh Huỳnh Tâm? Bất ngờ hơn cả với tôi khi còn đang bơ vơ quanh bàn tiếp tân, vì thấy ai cũng bận rộn...Kìa, có ai đang chụp hình bàn tiếp tân ngay cạnh tôi đó? Tôi phát hiện ra "một nửa" đồng tác giả Bình Huyên, người thầy kính mến của tôi thuở mới bước vào đời thơ-văn. Thật là mừng rỡ khôn xiết! Tôi chạy lại chào thầy rồi như thường lệ, tôi hỏi ngay: "chị Huyên đâu anh?". Làm gì có chuyện anh Bình đi đâu mà không có chị Huyên kế cận? Cặp "tài tử thơ-văn" này đã nổi tiếng trong làng văn nghệ sỹ Paris và nhiều nơi khác, kể cả nhiều nơi khắp các Châu lục, nơi nào có văn nghệ sỹ và báo chí Việt Nam hải ngoại, với tên bút hiệu không như thường lệ đơn lẻ hay nối gạch nào đó, mà là "đồng tác giả Bình Huyên" ( mọi thời gian và mọi nơi chốn?). Anh Bình nói với tôi, chị Huyên đang ngồi bàn số 8, nhưng anh lại đưa tay chỉ cho tôi về phía khác của nhà hàng China Town . Đấy chính là nguyên do dẫn tôi đến một chuyện tức cười kế liền sau đó. Khi đã "vất vả" điều trần với ban tổ chức mà có bàn cho đủ bốn người cùng nhóm với tôi ( thầy Võ Thu Tịnh, bà Hồ Phi Long ( một người bạn của nhạc sỹ Xuân Lôi ), nhạc sỹ Võ Thu Chánh Tâm ). Tôi vội vã đứng lên đi tìm chị Huyên. Tôi chạy ra gian ngoài của nhà hàng, bàn số 8? Rõ ràng trước mắt tôi đó thôi, nhưng trong số năm người đang ngồi ung dung ăn uống kia, tôi không thể nào tìm ra "một nửa" khác của "thầy" tôi. Tôi ngẫm nghĩ: chả lẽ chị Huyên thay đổi đến thế ư, nên không có ai đang trước mắt tôi kia có thể là chị Huyên cả? Ờ thì hai năm cũng nhiều đấy, nhưng đáng gì so với thời gian luôn vút đi như gió thổi, mưa bay...!! Đành hỏi người chạy-bàn đi qua để xác định lại bàn số 8 ( tỉ dụ là bàn số 6 hay 9, thì còn bảo tôi loạn thị ??). Người chạy-bàn chỉ tôi xong rồi nhìn tôi có lẽ quá thắc mắc (??) nhưng ngay sau vài tích tắc ( hẳn suy tính trong đầu rất nhanh, qua nét mặt ngu ngơ của tôi hay gì đó ?) mà anh này nói ngay: bàn cô tìm hẳn là trong kia, nơi tổ chức gì đó? Tôi lật đật quay vào, lại anh Huỳnh Tâm chạm mặt tôi, tôi mừng quá, vội than van: bàn số 8 nơi đâu anh Tâm? Anh chỉ cho tôi hướng bàn số 8! Chúa ơi! ngay kế bàn tôi ngồi đó thôi. Tôi len chân giữa các bàn, chạy ào đến để tìm cho ra chị Huyên, lạ chưa chị ngồi ngay kế tôi nữa chứ, nghĩa là ngay sau lưng tôi, phía tay mặt!! Tôi ở trước mặt chị, khẽ cúi xuống và hỏi nhỏ: chị Huyên nhớ ai đây không? Học trò của chị, Hoài Phương nè!! Chị hơi sững người rồi kêu lên: Hoài Phương phải không? Oh!! Mừng quá!! Trời ơi lâu quá rồi? Mà nếu gặp, không nhìn kỹ chắc chắn là chị không thể nhận ra Hoài Phương đâu, em khác quá !! Vừa lúc đó anh Bình vô, anh nói nhỏ nhẹ : có lẽ tại Hoài Phương để tóc dài hơn ngày xưa, nên đã khác lạ đi. Chị Huyên nói ngay với tôi : từ bây giờ gọi anh-chị đi nha, đừng "thầy", "cô" gì nữa, cho thân mật! Tôi cứ ngồi một lát lại chạy sang ghé cạnh chị Huyên để tâm sự thơ-văn, bài vở và đôi dòng nho nhỏ về cuộc-đời. Anh Huyên, như rất quen thuộc mỗi khi tôi thấy anh trong các cuộc văn nghệ, hội họp: anh ghi chép liên tục vào xấp giấy nhỏ và chụp hình nhiều lắm. Gặp được anh chị là điều tôi mong nhiều hơn cả kể từ sau lần cuối cùng, dưng không đứt đoạn, ngay cả qua trao đổi email. Nhưng sâu thẳm ý nghĩ của tôi, tôi biết không bao giờ tôi làm mất lòng tin và nhiều hi vọng tốt lành nơi anh chị về rất nhiều khía cạnh Đời, Đạo và Nghệ Thuật. Hơn ai hết, anh-chị Bình Huyên và tôi đều hiểu và cảm thông với nhau về nghiệp thơ-văn của mình.

    Còn một người nữa tôi phải tìm gặp, nếu không niềm vui của tôi hôm nay kém trọn vẹn đâu đó...!? Tôi nhìn mà chẳng thấy gì cả. Đành hỏi thăm thêm lần nữa. Ah! Kia rồi!! Tôi lại len lỏi qua dàn quay phim để ngay giữa lối đi giữa hai hàng bàn ăn, chật chội...Ai đây chị Cầm? Oh! Hoài Phương!! Chị Minh Cầm vẫn tươi như đóa hoa rất thơ của xứ Huế. Nụ cười rạng ngời trên khuôn mặt quá hồn hậu, dễ thương...như muôn thuở không đổi thay, dù thời gian có đến đi vội vã, chị vẫn trẻ, đẹp kiểu riêng của chị. Không riêng gì Hoài Phương quá lãng mạn với thơ-thơ mà đã kéo chị vào hồn của rất nhiều bài thơ nghe khá là tình-tự một thời không ngơi nghỉ, mà đến cả bầu trời một nửa non, nửa già dễ "chết" vì nét dịu hiền của chị. Được cái anh Liên luôn cười rất to ( con trai út tôi, nó đặt tên bác Liên "người có tiếng cười của một trăm người khác") và rất vui giữa đám bè bạn lớn tuổi hay nhỏ tuổi của chị Cầm, anh chẳng cần phải ghen ghét hay dữ dằn để "canh" chị. Tôi khi nào cũng vui như hội nếu ở gần chị Cầm, nhưng đảm bảo người làm tôi sinh ra thơ tặng chị hay tặng anh-chị nhiều ngày ấy chính là những câu nói hay câu chuyện rất hóm hỉnh hay dễ thương lắm của anh Liên đó mới là lạ kia! Hình như vẫn theo một cách quá quen thuộc, nơi nào cũng thấy bộ ba Huế bên nhau: Minh Cầm, Đình Liên và Lê Mộng Nguyên! Thế nên tôi sau khi chụp riêng với chị Cầm ba photos, thì tôi chụp luôn hai kiểu liền ba trái tim Huế kia. Phải nói đó là hai tấm hình tôi ưng nhất với con mắt nghệ thuật và tình bạn, như tôi ghi chú dưới photos gởi lại tặng nhạc sỹ Lê Mộng Nguyên. Thế mà khi anh gởi thư lại cám ơn thì anh lại thêm vào: hình rất đẹp, nhất là lúc thi sĩ Hoài Phương chụp cùng ca sĩ Minh Cầm!! Thiệt tình tôi chỉ biết cười thật khốn khổ !!

    Xong điều làm tôi hài lòng và mãn nguyện hơn cả cho lần văn nghệ này, đó là khi tôi thấy "thầy" Võ Thu Tịnh sau khi đi chào một số bạn bè, người quen của thầy trở về chỗ ngồi cạnh tôi, thầy rưng rưng và bảo: bác rất cám ơn con đã "cho" bác cơ hội gặp lại mọi người, sau hơn một năm bác vắng mặt ( chỉ khi tôi mời thầy mới chịu đồng ý đi hôm nay ). Thầy bảo : bác thấy buồn vì là mừng gặp lại bạn bè! Chỉ có riêng một mình tôi hiểu thầy muốn nói gì trong cảm nghĩ của mình. Tôi kính trọng và thương mến thầy về mọi khía cạnh của cuộc đời: tình người, nghĩa đạo và ý thơ-văn.

    Trên đường trở về nhà, nhìn lên bầu trời đã sắp tối mà còn giăng đầy những ráng mây tìm hồng rất nên thơ! Tôi chợt nghĩ đến việc ghi lại một vài điều gì còn đầy ắp trong tôi cho lần gặp gỡ này, để được thêm vấn vương mãi trong chuỗi ngày kế tiếp!?


    25-11-2007
    Việt Hoài Phương
    Hoàng Thy Mai Thảo

    viethoaiphuong
    #180 Posted : Thursday, November 29, 2007 7:18:30 PM(UTC)
    viethoaiphuong

    Rank: Advanced Member

    Groups: Registered
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 9,291
    Points: 11,028

    Thanks: 758 times
    Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
    Mời các bạn cõi ảo: cùng chia sẻ, suy tư và thắp lên ngọn nến xanh của niềm tin, hi vọng về một tương lai tươi sáng cho Việt Nam -- với link dưới này, mà cũng rất tình cờ tôi vừa tìm được nơi cõi ảo !!

    Những Thiên Thần Trong Bóng Tối

    http://thongtin.brinkste...ienthantrongbongtoi.htm

    Khi xem đoạn video nhạc này và trầm lắng trong nghĩ suy...tôi đã lại thêm một lần thấy trời đất đảo điên!! Thương nỗi đau người!! Thương nỗi đau tôi!! Thương nỗi đau dân tộc mình!! Thương nỗi đau nhân loại !! Hôm Nay - Mai Sau -- cho biết tới bao giờ hết khổ đau nơi trần-thế??
    Dòng nước mắt này, hôm nay tôi xin gởi tặng riêng em Lê Thị Công Nhân, bái phục lòng quả cảm của em trước bạo tàn và phi lí nơi Việt Nam quê hương chúng ta!!
    Xin tặng em đóa hoa hồng này Rose để làm đẹp mãi giấc mơ nhân quyền, dân chủ...cho mỗi sớm mai nơi em còn trong tù ngục csvn?
    Xin trao em trái tim này heart để làm chứng cho sự cảm thông và đồng điệu nhịp đời người tranh đấu...cho mỗi khi trước vành móng ngựa vô luân thường đạo lý kia...em sẽ không nao núng và mãi trung kiên !!
    Users browsing this topic
    Guest (55)
    40 Pages«<7891011>»
    Forum Jump  
    You cannot post new topics in this forum.
    You cannot reply to topics in this forum.
    You cannot delete your posts in this forum.
    You cannot edit your posts in this forum.
    You cannot create polls in this forum.
    You cannot vote in polls in this forum.