Rank: Advanced Member
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 9,291 Points: 11,028
Thanks: 758 times Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
|
Mùa Mưa Quê Hương, Một Ngày Ngang Qua Bước Chân Thơ
Mùa mưa năm cũ ấy vẫn theo tôi như một miền hoang sơ nhắc nhở cho trí não không mỏi mòn, điểm giao hòa giữa tầng không vô hạn định với mặt đất còn rắn chắc chốn gian trần.
Chiều mưa hôm đó mãi bên tôi như một vệt nhớ khắc khoải cho con tim không nhạt phai, niềm cảm thông giữa những con người đồng-loại, phút hạnh ngộ giữa những ý-nhạc và lời-thơ.
Long Khánh, có nhiều duyên kỳ ngộ của Thơ và Nhạc nơi cõi đời Ảo này đây(!?), một lần tôi ngang qua trên bước chân ngơ quả tình không định sẵn.
Bữa đó mưa thật to và mưa kéo dài như thể không có thể nào ngơi nghỉ, vốn dĩ ý tưởng đã lắm phiêu-du, tôi thoáng lo và thoáng ngại: ngộ nhỡ trời cứ mưa như thế, làm sao tôi sẽ quay về Sài Gòn cho đúng hẹn? Nhưng bù cho tất cả, tôi được thêm vài giờ ngồi lại bên cạnh những người bạn lớn. Để thưởng thức thêm những bài thơ vọng-tưởng, mà chưa từng một lần tôi biết tới, qua giọng ngâm thơ thật ngọt của Hữu-Nguyện. Để nghe cho trọn vài bản nhạc rất lạ lùng cung nốt của cả "ba chàng ngự lâm" và cùng hát ca trong vô tư ý niệm. Câu chuyện "nhấc cái nón đội đầu", chào nhau theo phong cách Nhạc, một thỏa thuận ngầm giữa các khóa nhạc Sol làm tôi phải buồn cười nhiều nhất.
Cây đàn ghita bị bể của Hải-Nguyên, vẫn như tròn lắm những melodie rất trẻ trung và đôi khi khác lạ của anh, làm tôi luôn áy náy. Tôi nhớ có đề nghị anh cho phép tôi được tự tay lựa một cây đàn khác để tặng cho các bản nhạc mới sẽ ra đời trên các ngón tay người nhạc-sỹ là anh. Kỷ niệm tình bạn nhạc-thơ rất hiền hòa, như sóng biển mùa bình yên bão-gió, có "lặng lẽ" đến-đi, qua vai đời nhiều khi là mệt mỏi.
Mẩu giấy có ghi vội hai bài thơ nhỏ của Giang-Nguyễn tôi còn giữ. Trong đó có một bài anh Nguyễn viết tặng riêng cơn mưa hôm đó cùng tôi, mà một câu thơ tôi nhớ hình như không quên : "Mưa tiễn em, còn tôi tiễn tôi"(?)
Bản nhạc "Buồn" thật là ngộ-nghĩnh ý tưởng cả thơ và nhạc, mà anh Nguyện bảo tôi lý do làm nhạc bài đó, rồi cả hai cùng viết ít chữ tặng cho bản nhạc, như tặng cho chính nỗi buồn còn mãi trong tâm tưởng của riêng tôi: quê hương còn tiếng khóc, thơ-thi còn điêu linh. Anh nhìn theo từng nét bút của tôi mà kêu rằng: ái chà, con chữ của nàng-thơ chẳng mềm-lòng như tên họ Hoàng Thy! Tôi nhớ, hình như tôi đã trả lại cho anh một nụ cười rất thật thà mà không kém phần tinh nghịch: "tên-họ không định nghĩa một con người, đôi khi còn là điều ngược lại kia?".
Nam, cậu tài xế trẻ cứ tròn xoe mắt mà thán phục các chàng ngự lâm nhà ta. Trên đường về cậu bé còn nhắc mãi tới các anh và thật không ngờ cậu cũng là người rất thích thơ-ca, văn học. Khi còn trung học, cậu học lớp chuyên Văn ở Thanh Hóa thì phải, nếu tôi nhớ không nhầm.
Nhưng người làm tôi nhớ như in và hết sức mến phục là chị Nguyên, một người phụ nữ nhỏ nhắn, hiền lành và khiêm nhường đến độ e-dè quá. Chị nói với tôi: em thật cảm phục các chị nhà thơ, giỏi thế làm được thơ. Tôi phải cười giàn hòa với chị rằng: làm thơ thì có gì đáng cho là giỏi đâu, chẳng qua là lãng-đãng quá với mây cùng gió đó thôi? Chứ người như chị mới thật là giỏi kia, chị đã sống cuộc sống của chị thật nhất, và có nhạc sỹ bên cạnh mình mà anh Nguyên lại chẳng bị lạc cung điệu bài thơ nào cả, đúng không?? Thế là tôi được chị Nguyên thưởng cho một nụ cười thật dễ thương!!
Và ở Long Khánh tình cờ tôi lại gặp Phượng Vi, cô em-thơ rất đáng nhớ cho riêng kỷ niệm của thơ tôi nơi Net này. Tóc Vi dài in trên bìa CD được phổ nhạc từ Thơ của Vi đó. Tôi kể cho các ngự lâm nhạc-thơ nghe cuộc đụng đầu rất ngoạn mục của Vi và tôi trong ngôi nhà ảo trinhnu.net mùa Giáng Sinh năm trước. Tất cả cùng cười vui vẻ như bài thơ "ghen" bất tận của Vi một thời.
Rồi cơn mưa tầm tã hôm đó cũng ngớt khi đã khá trễ. Chúng tôi chia tay nhau và hẹn sẽ tái ngộ một lần sau.
Mưa ngày hôm sau tiễn tôi về một miền biển khác. Trước khi rời Sài Gòn tôi viết bài thơ-nhạc "Chiều Mưa Em Hát" đề tặng Long Khánh, cho Nhạc của các anh và chính Thơ tôi: Chiều mưa em hát Thơ Thy nhạt nhòa Nghìn câu nhung nhớTrao nhau giọt buồn Nhìn mưa rơi xuống Bên hiên cuộc đời Lòng em xa xót Nghe anh dạo đàn Đàn ngân cung nốt Xa xăm lạ lùng Chiều như thoáng chốc Trôi theo ngàn trùng... Em say cơn mưa Mưa bỗng bay bay Em say bên thơ Thơ bỗng ngập ngừng Dòng mưa anh hứng Chia em ngọt mềm Trời mưa anh đứng Em chia đoạn trường Mai em đi xa Mưa có tiễn đưa Mơ kêu tên mưa Anh nhớ đệm đàn... "Chiều mưa em hát" Cơn mưa đổ ào!!! 23h - 04/08/2006 . Tôi gọi cho Hữu-Nguyện mà không tài nào được. Chán chê thì gọi được cho Hải-Nguyên, tôi chỉ kịp hát qua cho anh Nguyên nghe một lần ý nhạc của bài thơ và lưu ý anh một số đoạn tôi thích cung điệu "bung phá" ra sao. Tôi nói anh hay anh Nguyện làm bản nhạc-thơ đó để ghi dấu lần đầu tiên gặp gỡ của tôi và các anh cùng vần tên Nguyen.
Tưởng đi khỏi Long Khánh rồi, Mưa sẽ hết còn rơi nhiều như đã thấy. Ai dè đâu, chỉ vài ngày sau tôi được anh Nguyên nhắn tin hoảng hốt: anh bệnh rồi, không còn hi vọng gì nữa!
Thi thoảng tôi chỉ còn dám liên lạc với anh Nguyện để hỏi thăm tình hình Long Khánh. Anh cũng quá buồn với những gì Hải-Nguyên đang phải chống chọi, tôi còn nhớ câu anh nói nếu như anh ở vào chỗ của Hải Nguyên thì anh sẽ làm thế nào(?). Tôi thật sự hiểu và cảm thông ý nghĩ của anh. Nhưng thật tình là tôi buồn lắm, không còn có thể "buồn ngộ-nghĩnh" như anh hay chọc tôi nữa kia!? Tôi thương nhiều hơn cả là cho chị Nguyên, không hiểu người phụ nữ ấy biết phải làm sao với cuộc-sống trước mặt chị, nếu như Hải-Nguyên có mệnh hệ gì? Bởi dường như chị hoàn toàn nương cậy vào Hải-Nguyên nơi tinh thần.
Trở về Paris tôi chỉ biết cầu nguyện cho Hải-Nguyên và nhớ tới những gì anh muốn được tặng lại cho Đời qua Nhạc-Thơ, anh còn nói: để anh bỏ thuốc lá và hát nữa kia. Tôi có báo cho Hải-Nguyên là ở nơi tôi đang sống, có rất nhiều con Chúa trong nhà Thờ của tôi, hàng ngày cầu thay cho anh. Anh phải chiến thắng bệnh tật, không bao giờ mất ý chí và đừng rời bỏ đức tin, Ơn Trên sẽ phù độ cho anh! Nhưng ý nghĩ của tôi vẫn chẳng thể nào hết xót xa. Một chiều kia, tôi nhìn mưa Paris chớm vào Thu rồi tôi chợt nhớ tới Hải-Nguyên, và "Bản Nhạc-Mưa" ra đời. Sau khi gởi bài này cho Hữu-Nguyện muốn anh soạn nhạc đề tặng Hải-Nguyên. Nhưng chưa được anh trả lời. Tôi nghĩ dại-khôn, vì cũng đã lâu chẳng ai báo cho tôi hay về tình hình Long Khánh... Thế là người duy nhất có thể làm được điều tôi muốn ngay lúc đó là nhạc sỹ Nguyễn Minh Châu. Tôi viết một thư khá dài cho AC3, kể về lai-lịch "Bản Nhạc-Mưa". Hôm sau món quà Nhạc-Thơ rất riêng đó đã được gởi tặng Hải-Nguyên, chút tặng vật tâm-hồn của nàng-thơ ThyThy-Hoàng qua nốt-nhạc Minh Châu-Nguyễn cùng về lại Long Khánh, nơi mùa mưa năm đó vẫn còn chưa dứt.
Cách đây vài tháng, thật vui mừng khi Hải-Nguyên nhắn tin cho tôi: anh đã khỏe mạnh hoàn toàn và bây giờ anh muốn thực hiện CD nhạc cho MThao, như đã dự tính trước kia. Tôi nhắn anh cứ làm tất cả những gì anh thích cho nhạc đi, tùy anh lựa bài và chọn ca sỹ, những riêng bản "Lặng Lẽ" thì phải là anh hát, như anh đã hứa.
Thế rồi tất cả lại như "rơi" vào khoảng-lặng! Tôi cũng tơi bời với bão-gió nơi tôi, nên không còn để ý gì nữa.
Hôm nay, dưng không vào trang Nhạc nhà ảo mà tôi và các anh quen biết nhau ấy, đi tìm Hữu-Nguyện, hỏi thăm tình hình Long Khánh và nhớ còn "nợ" bài "Mùa Mưa Quê Hương Đổ Trên Trời Long Khánh, Một Ngày Ngang Qua Bước Chân Thơ". Nhớ cơn mưa rất lạ lùng mà tôi gặp một lần, khi bước chân thơ tôi đi ngang qua đó chẳng hẹn hò!
Đặt dấu chấm than (!) cho đoạn kết bài này, tôi cũng chỉ còn biết chờ tin hồi âm của những người bạn Nhạc-Thơ nơi trời Long Khánh rất xa xôi kia thôi. Không biết năm nay, bên đó có còn cơn mưa đổ ào ào (!!) bất thình lình như tôi đã chứng kiến lần về trước? Tôi cầu mong cho các bạn bè tôi được mọi bình an và vui vẻ. Còn tôi, vẫn trở về quê hương mình hàng ngày, qua những con chữ, trong những ý tưởng và trí tưởng rất riêng tôi đó thôi? Có khi nào "ba chàng ngự lâm nhạc-thơ" họ Nguyen, thấy rõ ràng là MThao đang cùng đàm đạo với các anh chuyện thơ-ca cùng non-nước?! 03/10/2007 thythyhoangthymaithao http://Trinhnu.net/tho/?66053 © Hoàng Thy Mai Thảo
|