Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

40 Pages«<678910>»
Paris, Người nhớ gì sau một lần đã tới?
viethoaiphuong
#141 Posted : Friday, March 30, 2007 11:17:33 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Vài Dòng Tâm Sự
Cùng Thời Gian Và Không Gian Nơi Cõi Đời "Ảo -Thật"


Có bao giờ bạn tự hỏi mình : vì sao hôm nay, vào giờ này - mình lại lang thang ở nơi đây - một chốn rất đông người, nhộn nhịp mà vẫn như trong cõi "hư không". Mỗi người dường như đang tự soi bóng mình trong chiếc gương không gian và thời gian... đang mãi trôi đi vào vô tận!

Chiếc bóng ấy hiện hữu dưới ánh sáng mặt trời và vẫn luôn miệt mài bám lấy ta và đi theo ta - để làm nên ta một kiếp người dài-ngắn trăm năm trần thế.

Nếu ta cứ mãi đi trên con đường dài, chiếc bóng như một người bạn thân thiết luôn luôn bám chặt với hình hài ta, nhưng vẫn chỉ là chiếc bóng - một hình hài ảo của chính mình mà thôi ! Ta thấy Nó nhưng không bao giờ cảm nhận được sự hiện hữu của Nó , như những ước muốn , những khát khao trong kiếp người mà ta không bao giờ nắm bắt được - vì Nó là "ảo ảnh" !

Phải chăng con người sống vì cơm áo? vì sự nghiệp? vì tiền tài và danh vọng?... Nên cứ mãi mệt mỏi đi kiếm tìm và tranh đấu để đạt được điều ây... Để rồi có cảm giác là mình được an toàn và hãnh diện, tự mãn, khi ẩn trú trong những gì mình tạo dựng được ( căn nhà , sự nghiệp, danh vọng ,...). Nhưng có những giây phút ai cũng cảm nhận thấy một nỗi trống vắng khát khao, mà Nó không có mặt trong những cái hữu hình về vật chất ở trên?

Vậy sự trống vắng khát khao ấy là gì?Mục đích của đời người là gì ? Điều mà tôi và bạn dù ý thức hay vô thức đều muốn tìm kiếm, phải không ??

Có lẽ điều này đâu đó, đều đã từng được đề cập và hướng dẫn cho chúng ta đi đúng con đường để đạt đến mục tiêu cuối cùng đó. Nhưng trong thế giới hơn năm tỉ con người hôm nay, thử hỏi rằng có được bao nhiêu người đang đi trên con đường này ( con đường dẫn đến chân lý ) ? Vì mỗi người đều đang có một con đường để đi, mà đường đời thì muôn vàn nẻo vời xa và rất nhiều trắc trở, gian nan.

Cho đến một ngày, ta bỗng phát hiện : chiếc bóng không còn là ảo ảnh đuổi miệt mài theo sau, mà Nó là chính mình - sống trong mình : cùng hân hoan, cùng ưu sầu và thật sự chia sẻ. Đó là lúc ta nhận ra được sự thật- Ta là ai ? Ta muốn gì ? Vì mục đích gì của kiếp người mà ta sống ?

Đối với riêng tôi hóa ra tất cả đều giản đơn : cái tôi đi tìm là một tình yêu thương chân thật - trong nghĩa gần là người bạn đời đi bên cạnh mình không còn là chiếc bóng, mà người ấy ở ngay trong trái tim, cùng tôi chia sẻ mọi buồn-vui, thăng trầm của cuộc sống . Là nửa mảnh để bổ khuyết cho tôi những gì thiếu sót – từ ý nghĩa hữu hình lẫn vô hình, để lấp đầy trong tôi mọi khoảng trống khát khao, khắc khoải mà tôi vẫn mãi kiếm tìm từ lâu trong tiềm thức sâu thẳm… ! Có đôi lúc tôi thoáng thấy Nó ở quanh mình, nhưng điều đó chỉ là "dường như" và Nó chỉ ở lại trong một khoảnh khắc hay một giai đoạn nào đó …rồi cũng chợt vụt mất như một ảo ảnh hoang mê. Để rồi đến một lúc tôi mệt mỏi, ngã quỵ và từ bỏ hẳn ý muốn đi tìm kiếm tiếp tục vì nghĩ rằng điều đó là không thể có thực trong kiếp người vô thường này.

Rồi bỗng một phút giây như tia chớp giữa bầu trời – nửa mảnh tâm linh, hình hài của chính tôi đã chợt tìm về - hòa nhập thật diễm ảo, vi tế- cho tôi được thấy chính chiếc bóng của mình – sống với mình thật trọn vẹn, đong đầy những âm hưởng dạt dào , trìu mến, trải rộng và loang xa vô biên giới : cho tôi ý thức trọn vẹn mục đích của đời người : là đức tin, tình yêu thương đúng nghĩa, và sự "tiểu ái" được kết hợp trọn vẹn này đã biến thành sự "đại ái" , mà tôi nghĩ rằng đó chính là "kim chỉ nam" sẽ hướng dẫn tôi mạnh dạn tiến bước, để đi trọn kiếp người.

Làm một người chân chính, biết sống trong ý thức bao dung, với trái tim rộng mở "không thẹn với lòng, không thẹn với trời" và chỉ nghiêng mình trước lẽ phải và công lý của Thượng Đế .


ThyThy-Hoàng Thy Mai Thảo
*trích tuyển tập « Đôi Tình Nhân Thế Kỷ 21 »- Paris -2007
viethoaiphuong
#142 Posted : Wednesday, September 26, 2007 7:56:56 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Paris, hôm nay, rất đỗi buồn nhiều chuyện... Nhưng có một nỗi buồn-đau hơn cả là tin cáo phó đăng tải trên báo chí Paris, mà tôi nhận được qua Net khắp nơi, và qua chị 7

Cựu Nhà Báo kiêm Nhạc Sĩ (Bầu & Sáo)
Đoàn Văn Linh

Vừa Thất Lộc tại tư gia Paris 20ème (Pháp)
Vào lúc 22 giờ 45
Ngày 25 -9 -2007
(tức Rằm Tháng Tám năm Đinh Hợi)
Hưởng Dương 73 tuổi
THÀNH KÍNH CHIA BUỒN CÙNG CHỊ LINH VÀ GIA QUYẾN

VHP cũng mới biết tin này hồi sáng nay khi xem tin tức trên Net, quá sững sờ!!
Em vẫn nhớ lần gặp anh chị Linh tại cuộc họp mặt "Thu Vàng Giao Duyên" do chị 7 tổ chức hồi mùa Thu năm đó (!)- chỉ gặp anh chị có lần đó thôi, cho đến hôm nay. Nhưng tất cả những kỷ niệm vẫn còn sống mãi trong em: một người anh hiền hậu trong tình người, một nghệ sỹ đam mê với đàn nhạc thơ ca, một người con rất trung kiên và can trường của Mẹ Việt Nam. Em hài lòng với mình vì từ những tấm lòng và trái tim như anh chị, đã cho em tấm gương sáng về ý thức dân tộc và chính nghĩa, để ngày hôm nay em không hổ thẹn với lương tâm mình và vững buớc tiếp tục những công việc các anh, các chị đang dở dang. Em biết dù ở cõi thiêng vợi vời giữa Đất và Trời, linh hồn những con người trung hậu như anh sẽ vẫn phù độ cho công cuộc tranh đấu vì tự do, dân chủ và phú cường của quê hương Việt Nam mình.
Hôm nay, em xin được nghiêng mình kính phục anh và chào anh lời chân tình nhất từ thế giới loài người.
Kính mong linh-hồn anh được ngơi nghỉ an bình cõi Trên.
VHP

ps. anh Linh còn nhớ bữa đó anh hẹn: Để anh dạy cho HP ngâm thơ?!
viethoaiphuong
#143 Posted : Thursday, September 27, 2007 8:05:37 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Cây Cầu Tội Lỗi

Bạn và Tôi cùng tất cả mọi người mang tên họ Việt Nam, hôm nay, đều đang trong sự kinh ngạc, đau thương đến sững sờ, vì tin cầu Cần Thơ vừa sập gãy!?

Tôi chết lặng khi mò vào blog yahoo của LyLy "cao bồi dính hơi sữa", sáng qua, thật không thể tin ở mắt mình! Hình ảnh phía trên là cây cầu mỹ miều lượn trên dòng sông như khoe mình với con mắt đời thường: "đây, một Việt Nam đang "đổi mới" và đã "khác xưa" nhiều lắm, kém gì ai?!". Còn ngay dưới đó là bức ảnh một dòng nước "chết lặng" với niềm đau không còn có thể xưng danh cho những gì thuộc về "tội lỗi" của thế gian trong con mắt của Thượng Đế ở trên cao!? Rồi tiếp đến là những hình ảnh tang thương: kẻ chết, người bị trọng thương, những sinh linh sống sót còn trong cơn bàng hoàng về tai họa...

Khi tôi báo tin này, con gái tôi nó trả lời trong nỗi im lặng sâu kín: "con đã đọc tin rồi Mẹ, khổ thật !!". Nó đi tới trường sau đó, còn tôi vẫy vùng trong "giận dữ" và "xót xa"!!

Tôi "giận dữ" với những kẻ đã "làm ra" cây cầu trong vô lương tâm và vô trách nhiệm, chắc hẳn đã không ngoài những lợi ích cá nhân của một vài hay rất nhiều kẻ nắm quyền lực hay nhận trọng trách "đấu thầu" và "thi công" công trình cầu Cần Thơ trong tay?? Lại những chuyện ăn hối lộ và đút lót đã thành thói quen bình thường "hóa" ở Việt Nam lâu nay rồi đây.

Tôi "xót xa" với tang tóc diễn ra hàng ngày trên quê hương tôi đó, thôi thì đủ các kiểu chết người quá "vô tình": chết vì bị cướp giật giưa ban ngày, ngay trên những đại lộ được coi là "xa hoa" của Sài Gòn, Hà Nội; chết vì đánh giết bởi tranh chấp chút đất đai, nhà cửa, nhiều khi ngay giữa cha mẹ, anh chị em ruột thịt; rồi vì lên cơn nghiện xì ke, ma tuy, thuốc lắc,... chết vì thù hận cá nhân đôi khi do tranh dành chút địa vị, quyền hành hay lợi lộc... chết vì từ chối những sai lệch trong đường lối dìu dắt dân sự và chết vì chống lại luật pháp bất công, không cơ sở tôn trọng quyền làm người, dù là cơ bản nhất: tự do phát biểu ý kiến, chính kiến của mình cho những lợi ích dân tộc...

Quá nhiều sai trái, quá nhiều bi thương cho dân Việt tôi, mà tất cả hầu như phát sinh từ những vô ý thức và vô tình cảm, từ lòng dạ con người trong một xã hội vô phương hướng, mục nát luân thường đạo lý.

Bạn tin rằng sẽ có nhiều kẻ được xét hỏi tội, sau vụ cầu Cần Thơ sập hôm qua ư? Tôi không tin đâu, có chăng lại những vở tuồng đã cũ rích rồi. Thì truy xét rồi cũng làm bộ tranh cãi trách nhiệm và khai thông những rò rỉ, gian dối trong suốt quá trình thành hình cây cầu Cần Thơ? Rồi lại như cây đèn cù chạy vòng quanh... nhưng cấm không có đụng đến đường lối quá tuyệt vời của đảng ta, đó chỉ là các cá nhân làm sai phạm con đường đẹp kia mà thôi, ra tòa thì cùng ra tòa, cãi đã có chính luật pháp "một chiều" che đỡ trước sau, nhất lại thời buổi "kinh tế thị trường" mà tiền là vua là chúa và tiền là cán cân của công bình nơi mẩu trần gian nhỏ xíu Việt Nam xa tít mù khơi kia (ah, mà "xa tít" trong mắt trần gian, nhưng là ngay trước mặt Đấng Tạo Hóa hiển hiện từng khoảnh khắc của sự sống loài người, chớ có khi dễ cơn thịnh nộ của Cha mình!). Họa chăng đi tù vài tháng, vài năm trong kiểu tù nhung lụa, bởi có tiền mua tiên còn được, huống hồ mấy cai ngục thích tiền, ham bạc, chuộng vàng?? Hết hạn tù lại nhởn nhơ và múa gậy vườn hoang tiếp, bởi tiền hồi trước hối lộ, cướp giật tinh vi, thì ăn chơi phè phởn tới ba đời đâu có hết?? Nhưng chớ có lầm tưởng sẽ mãi là đế vương như thế, hỡi kẻ mù lòa lương tâm!

Tôi còn nhớ, trên thành phố biển nơi tôi đã hân hạnh được sinh ra và tập những bước đi đầu tiên làm người chính nghĩa trong làng thơ-văn, cùng các "bạn" học cùng trường trung học của tôi như Thế Lữ hay Văn Cao... cây cầu Rào năm nao cũng giữa đêm trăng thanh thì phải, bị gãy làm đôi. Nhưng rất may, khi đó chỉ có một cặp tình nhân đang thơ thẩn dạo mát trên đó và không hiểu nhờ linh tính gì mà họ kịp thoát thân ngay trước cảnh tưởng hãi hùng trong vòng tích tắc. Rồi cũng huề cả làng. Tôi nghe nói tất cả những cây cầu bị sập rồi kia đều đã được báo động từ lâu, vậy mà không hiểu kiểu gì nhà nước ấy vẫn bình tâm để người dân đi qua lại như không hề hay biết? Và hôm nay nếu tôi không nghe nhầm thì có một cây cầu nữa là cầu Sài Gòn lối đi Thủ Đức (?) cũng do thi công bậy mà võng xuống từng đoạn dài, thế mà người ta có cấm xe cộ qua lại như mắc cửu từng giây phút đâu?? Tôi không thấy ở đâu mà mạng người rẻ như ở trên đất nước tôi?

Bạn hỡi, bạn nghĩ gì xa hơn những nỗi đau đang trĩu nặng trong tâm linh của Mẹ Việt Nam chúng ta hôm nay? Bạn có nghe thấy gì trong tiếng gió trời bao lời trầm buồn đượm hồn thiêng sông núi?

Hãy cùng nhau, ta khóc cho quê hương mình, tiễn đưa những con người vô tội về nơi an nghỉ. Hẳn hồn linh những người anh em cùng màu da, cùng dòng máu Lạc-Hồng của chúng ta còn lắm tức tưởi, điêu linh và khắc khoải giữa khoảng cùng của Đất và Trời hôm nay, làm sao mà siêu thoát cho nổi??

Hỡi những người con xấu số của Mẹ Việt Nam ơi, một khi tôi còn sống, còn một giọt máu trong trái tim tôi thôi, tôi cũng xin nguyện gởi vào cây bút của mình nơi tân cùng của mười đầu ngón tay tôi - tôi sẽ viết tất cả những gì là sự thật của nỗi đau dân tộc Việt Nam mình. Tôi sẽ thở tiếp hơi thở đứt đoạn của các ông bà, anh chị em thương đau đã ngã xuống hôm qua, hôm nay, để phà vào vào từng con chữ của tôi, gởi đến những sinh linh còn đang hiện hữu khúc linh hồn mà Thượng Đế đã ưu ái cho tạo vật linh thiêng mà Người sinh ra ấy: cùng sống kiếp người sung sướng và hạnh phúc với tình thương và lẽ phải đơn sơ với những công bình rất tự nhiên của luật pháp nước Trời, chứ không hẳn là luật pháp quay lưng lại luật pháp của cõi trần gian tội lỗi chúng ta đang chứng kiến hôm nay?

Phải, những cây cầu sập gãy kia không làm nên tội lỗi gì cả, mà tội lỗi sinh ra từ những kẻ đã "vẽ" ra cây cầu qua những bàn tay ma qoái ! Những kẻ đó là ai và đang trốn ở đâu? Có khó vạch mặt chỉ tên không nhỉ? Chỉ cần bạn, tôi, mọi người Việt Nam còn chút ít lương tâm và nhiều hơn một vòng ý thức là ta sẽ nhìn ra và dám cất tiếng gọi đòi họ phải trả giá cho những gì họ đã gây ra trên đất nước mình??


28/09/2007
thythyhoangthymaithao

viethoaiphuong
#144 Posted : Friday, September 28, 2007 5:54:04 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
quote:
Gởi bởi mienthuy

Gửi lại HTMT cái link này nhé

mt

http://www.taongo.net/fo...PIC_ID=4059&whichpage=3



Rose Chào một sớm mai tốt lành cho tất cả!


Món quà nào cũng rất đẹp
Tự cảm nhận "cách cho" qua mỗi con chữ đến từ ai đó
vào bất kỳ một khoảnh khắc nào
dẫu nơi cõi đời ảo rất xa
mà cũng quá gần này
(cách nhau chỉ bởi một màn hình máy vi tính?!).
Ta thức dậy trong suy tư, và
Ta nhớ tới tất cả bạn bè
những "tâm hồn", đã
thoáng một lần "đi qua" từng "nếp nhớ" quá đỗi vô-tư
hồn-nhiên nơi thế giới nội-tâm nhiều kỳ-ảo rất riêng Thy.
Rồi tự Thy thắc mắc:
ai cho ta nỗi nhớ
ai cho ta lời buồn
ai cho ta bay theo từng cánh gió
ai nhận chìm ta vào dòng xoáy mắt bão giông...?
oh, không thể nào hiểu nổi đôi khi!
Nhưng có một điều chắc chắn
đó là Chúa của tôi luôn kế cận, để
kịp "đánh-đòn" khi tôi "sai-trái,
"ban-thưởng" cho những "ăn năn trọn" gữa tôi
chữa lành những vết thương trong tâm-hồn đứa con cưng của Ngài.
Trong đó không ngoài những dòng chữ hay ý nghĩ của bạn, đôi khi
gởi tới tôi vào những giờ phút rất mong-manh nào đó riêng đời sống tôi
Tất cả không ngoài những sự sắp định trước rất vi tế nơi một bàn tay thần kỳ vô hình quả là quyền năng siêu nhiên??
Đa tạ bạn đã chia chung nỗi buồn đau với tôi, bên
những tai họa đang xảy ra trên quê hương chúng mình
Một cây cầu Cần Thơ sập gãy đã mang đi cả trăm linh-hồn vô tội
nhưng lại giúp cho trăm ngàn hay cả nhiều triệu những linh-hồn khác được xích lại gần nhau và cùng đau chung cho nỗi đau dân tộc mình hôm nay!?
Hãy cùng nhau ta gởi vào trang giấy
như một nét phác họa dòng-đời
ngọn nến trắng vĩnh cửu cho người ra đi
đóa hồng xanh màu niềm tin và hi vọng sáng soi
cho những kẻ còn ở lại
Tất cả cùng chung vai, sát cánh
cất cao lời bài đất Mẹ thương đau
đợi trông non nước sẽ một ngày
khoác trên mình manh áo mới
tình -thương
màu của tự-do
hương mặc nhiên dân-chủ
sắc nắng vàng ươm giấc mộng chiều quê...!!


* mọi ngả nào cũng có thể chảy về chung một dòng sông Thơ, có phải không MThuy?

HTMT
viethoaiphuong
#145 Posted : Saturday, September 29, 2007 4:12:36 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Chủ Nhật, 7h45 ---
Đang nhâm nhi café, chợt ngó qua khung cửa sổ rất rộng... ồ, vẫn một khoảng trời đẹp quá! Những ráng mây tím hồng thật mềm mại như một màn tơ lụa ảo huyền ai để hững hờ trên nền trời xanh nhạt sớm Thu nay. Tôi tự tặng riêng cho ý tưởng của mình một món quà, đặt tên "Mùa Hạ Indien, giấc mơ đời bỏ ngỏ"! Hình như, vẫn chỉ từ khung cửa sổ trắng này là đất&trời đem lại cho tôi nhiều màu sắc tôi thương? Bởi ý nhị cuộc đời vẫn đi ra từ đây và in lên các đoạn, dòng tôi gởi vào sự-sống, đặt lại tên cho sự-sống quanh tôi... rồi gởi tặng một ai đó, có thể là người bạn trong cõi ảo, hay người bạn ngoài đời, trong đó hẳn có những con người tôi vẫn còn chưa được biết, chưa một lần gọi tên... sau khi đã tự tặng cho tôi vì giản đơn là từ những ngón tay tôi đặt trên từng phím gõ, và trí não tôi vừa thả ra đã lại kịp nhận vào những gì đã thành từng từ để nối lại thành câu, dẫu vu vơ hay ngu ngơ, khờ khạo...?! Tôi gọi nơi tôi đang ngồi đây là một góc nhỏ thiên-đường của nàng-thơ tôi đó, dẫu không ít phần đắng cay hay xa xót thấm đẫm lắm trang đời. Phải chăng, nhờ một điều giản đơn "tôi được cảm giác sống thật nhất là tôi", nơi những ý niệm cuộc đời bỗng được khai danh mùa sáng tạo, bất chấp mưa gió hay bão bùng của tạo vật quanh tôi. Đi qua một dòng sông, nổi trôi bên từng con nước... mới biết hết nông-sâu những đoạn-giòng, để rồi mới có thể đặt tên thật cho đời-sông, hay nỗi niềm trên con sóng... sóng đại ngàn hay sóng lặng kín dòng-khuông...?!
Chưa bao giờ để gõ có chừng ấy dòng chữ mà gần một giờ qua trọn... những cuốn phim sóng-đời chạy lướt qua... đôi khi đứng khựng lại giữa một mẩu trời xa xăm, như dấu bước chân ai không hề phai đã in vào tận cùng của những năm dài, trôi qua từng tháng ngắn, một ngày trong những giờ, bên những phút với những khoảnh khắc bất tận là phiêu linh!!
Tôi lại thầm cảm ơn sự-sống này vẫn còn đây hơi thở tôi, cho tôi một vùng tiềm thức mênh mang, để hiểu và để biết dần từng ngày những chân lý cuộc đời.
Hôm rồi, một người bạn tôi nơi cõi ảo này đã nói rằng: "để cảm nhận rất nhiều điều đẹp đẽ của cuộc đời này, đôi khi ta chỉ cần có niềm tin", khi được tôi hỏi một đoạn ngắn ngữ từ về cảm nhận những cảm thông nơi cuộc sống!? Phải thế không??
Đã đến giờ người bạn đến đón để cùng đi lễ nhà Thờ.


thythyhoangthymaithao
viethoaiphuong
#146 Posted : Monday, October 1, 2007 10:15:24 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
"Em sắp 20 tuổi rồi, vậy là cũng nhớn rồi đó, không còn teen nữa."

- Tuổi đời không làm nên sự "nhớn" hay "bé" nơi con người đâu Zora à.

"Tuổi tròn 20, em ùa vào đời"

- Ok!! "Ùa vào đời" để hiểu đời và biết mình ý nha, chớ để đời lôi mình đi vào con đường mây mù và ngõ cụt? Hãy bay lên tầng cao để nhìn về trái đất loài người này chính xác nhất với những gì NÓ đã, đang là?? Bao giờ tới đó , Zora kể chị nghe chuyện cuộc-đời và lời của Gió như một bài ca sự-sống đẹp nhất và thơ nhất nhể, chị sẽ thích nghe hơn những cằn nhằn nơi chữ nghĩa ngôn từ...

Zora nì, chị chép hai câu này của Khalil Gibran và Zora làm một bài philo thử xem nha:
"Un jour, en regardant une femme, j'ai vu sur son visage tous ses enfants qui n'étaient pas encore nés."
" Et en me regardant, une femme a reconnu sur mon visage tous mes ancêtres qui étaient morts bien avant sa propre naissance."

Chị dịch tạm như sau (nên nhớ là chị không biết tiếng Pháp nhiều lắm đâu, hiểu qua loa cho khỏi đi lạc, đôi khi bước chân ngơ rơi vào nơi xa hay chốn lạ, một ngả đường!) :

" Nhìn một người phụ nữ, tôi đã có thể thấy trên gương mặt bà ấy tất cả những đứa con của bà, dù những đứa trẻ đó còn chưa được sinh ra"
" Cũng như, nhìn vào tôi, một người phụ nữ đã có thể nhận biết trên gương mặt tôi, tổ tiên của tôi dù họ đã qua đời, hẳn trước khi cô ấy chào đời."

Có người bạn chị dịch từ tiếng Pháp qua tiếng Anh như sau:

"One day, by looking at a woman, I saw on his face all his children who
had not been born yet. "
"And by looking at me, a woman recognized on my face all my ancestors
who had died well before his own birth."


Hi vọng Zora không trễ viết, để chị được sớm đọc nhỉ?!

VHP


** chị vừa viết cái bài ngắn tí tẹo ở trên, vào post cho vui cuộc đời 2 phút thôi, ai dè thấy Zora viết pm trả lời - chị đọc mà phì cười !! chào "cụ bà" Zora nha ( nhưng đã tên là Zora thì không bao giờ già cả - mãi mãi là trẻ-thơ, hic!!)

Thôi chị đi mua bánh mì cái đã, bé con nhà chị nó giục giã lâu rồi kìa!

Học bài giỏi nha Zora, việc hôm nay vẫn là quan trọng nhất cho hôm nay và cho cả ngày mai, nhớ nhé!
viethoaiphuong
#147 Posted : Tuesday, October 2, 2007 11:48:49 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Mùa Mưa Quê Hương, Một Ngày Ngang Qua Bước Chân Thơ

Mùa mưa năm cũ ấy vẫn theo tôi như một miền hoang sơ nhắc nhở cho trí não không mỏi mòn, điểm giao hòa giữa tầng không vô hạn định với mặt đất còn rắn chắc chốn gian trần.

Chiều mưa hôm đó mãi bên tôi như một vệt nhớ khắc khoải cho con tim không nhạt phai, niềm cảm thông giữa những con người đồng-loại, phút hạnh ngộ giữa những ý-nhạc và lời-thơ.

Long Khánh, có nhiều duyên kỳ ngộ của Thơ và Nhạc nơi cõi đời Ảo này đây(!?), một lần tôi ngang qua trên bước chân ngơ quả tình không định sẵn.

Bữa đó mưa thật to và mưa kéo dài như thể không có thể nào ngơi nghỉ, vốn dĩ ý tưởng đã lắm phiêu-du, tôi thoáng lo và thoáng ngại: ngộ nhỡ trời cứ mưa như thế, làm sao tôi sẽ quay về Sài Gòn cho đúng hẹn? Nhưng bù cho tất cả, tôi được thêm vài giờ ngồi lại bên cạnh những người bạn lớn. Để thưởng thức thêm những bài thơ vọng-tưởng, mà chưa từng một lần tôi biết tới, qua giọng ngâm thơ thật ngọt của Hữu-Nguyện. Để nghe cho trọn vài bản nhạc rất lạ lùng cung nốt của cả "ba chàng ngự lâm" và cùng hát ca trong vô tư ý niệm. Câu chuyện "nhấc cái nón đội đầu", chào nhau theo phong cách Nhạc, một thỏa thuận ngầm giữa các khóa nhạc Sol làm tôi phải buồn cười nhiều nhất.

Cây đàn ghita bị bể của Hải-Nguyên, vẫn như tròn lắm những melodie rất trẻ trung và đôi khi khác lạ của anh, làm tôi luôn áy náy. Tôi nhớ có đề nghị anh cho phép tôi được tự tay lựa một cây đàn khác để tặng cho các bản nhạc mới sẽ ra đời trên các ngón tay người nhạc-sỹ là anh. Kỷ niệm tình bạn nhạc-thơ rất hiền hòa, như sóng biển mùa bình yên bão-gió, có "lặng lẽ" đến-đi, qua vai đời nhiều khi là mệt mỏi.

Mẩu giấy có ghi vội hai bài thơ nhỏ của Giang-Nguyễn tôi còn giữ. Trong đó có một bài anh Nguyễn viết tặng riêng cơn mưa hôm đó cùng tôi, mà một câu thơ tôi nhớ hình như không quên : "Mưa tiễn em, còn tôi tiễn tôi"(?)

Bản nhạc "Buồn" thật là ngộ-nghĩnh ý tưởng cả thơ và nhạc, mà anh Nguyện bảo tôi lý do làm nhạc bài đó, rồi cả hai cùng viết ít chữ tặng cho bản nhạc, như tặng cho chính nỗi buồn còn mãi trong tâm tưởng của riêng tôi: quê hương còn tiếng khóc, thơ-thi còn điêu linh. Anh nhìn theo từng nét bút của tôi mà kêu rằng: ái chà, con chữ của nàng-thơ chẳng mềm-lòng như tên họ Hoàng Thy! Tôi nhớ, hình như tôi đã trả lại cho anh một nụ cười rất thật thà mà không kém phần tinh nghịch: "tên-họ không định nghĩa một con người, đôi khi còn là điều ngược lại kia?".

Nam, cậu tài xế trẻ cứ tròn xoe mắt mà thán phục các chàng ngự lâm nhà ta. Trên đường về cậu bé còn nhắc mãi tới các anh và thật không ngờ cậu cũng là người rất thích thơ-ca, văn học. Khi còn trung học, cậu học lớp chuyên Văn ở Thanh Hóa thì phải, nếu tôi nhớ không nhầm.

Nhưng người làm tôi nhớ như in và hết sức mến phục là chị Nguyên, một người phụ nữ nhỏ nhắn, hiền lành và khiêm nhường đến độ e-dè quá. Chị nói với tôi: em thật cảm phục các chị nhà thơ, giỏi thế làm được thơ. Tôi phải cười giàn hòa với chị rằng: làm thơ thì có gì đáng cho là giỏi đâu, chẳng qua là lãng-đãng quá với mây cùng gió đó thôi? Chứ người như chị mới thật là giỏi kia, chị đã sống cuộc sống của chị thật nhất, và có nhạc sỹ bên cạnh mình mà anh Nguyên lại chẳng bị lạc cung điệu bài thơ nào cả, đúng không?? Thế là tôi được chị Nguyên thưởng cho một nụ cười thật dễ thương!!

Và ở Long Khánh tình cờ tôi lại gặp Phượng Vi, cô em-thơ rất đáng nhớ cho riêng kỷ niệm của thơ tôi nơi Net này. Tóc Vi dài in trên bìa CD được phổ nhạc từ Thơ của Vi đó. Tôi kể cho các ngự lâm nhạc-thơ nghe cuộc đụng đầu rất ngoạn mục của Vi và tôi trong ngôi nhà ảo trinhnu.net mùa Giáng Sinh năm trước. Tất cả cùng cười vui vẻ như bài thơ "ghen" bất tận của Vi một thời.

Rồi cơn mưa tầm tã hôm đó cũng ngớt khi đã khá trễ. Chúng tôi chia tay nhau và hẹn sẽ tái ngộ một lần sau.

Mưa ngày hôm sau tiễn tôi về một miền biển khác. Trước khi rời Sài Gòn tôi viết bài thơ-nhạc "Chiều Mưa Em Hát" đề tặng Long Khánh, cho Nhạc của các anh và chính Thơ tôi: Chiều mưa em hát Thơ Thy nhạt nhòa Nghìn câu nhung nhớTrao nhau giọt buồn Nhìn mưa rơi xuống Bên hiên cuộc đời Lòng em xa xót Nghe anh dạo đàn Đàn ngân cung nốt Xa xăm lạ lùng Chiều như thoáng chốc Trôi theo ngàn trùng... Em say cơn mưa Mưa bỗng bay bay Em say bên thơ Thơ bỗng ngập ngừng Dòng mưa anh hứng Chia em ngọt mềm Trời mưa anh đứng Em chia đoạn trường Mai em đi xa Mưa có tiễn đưa Mơ kêu tên mưa Anh nhớ đệm đàn... "Chiều mưa em hát" Cơn mưa đổ ào!!! 23h - 04/08/2006 . Tôi gọi cho Hữu-Nguyện mà không tài nào được. Chán chê thì gọi được cho Hải-Nguyên, tôi chỉ kịp hát qua cho anh Nguyên nghe một lần ý nhạc của bài thơ và lưu ý anh một số đoạn tôi thích cung điệu "bung phá" ra sao. Tôi nói anh hay anh Nguyện làm bản nhạc-thơ đó để ghi dấu lần đầu tiên gặp gỡ của tôi và các anh cùng vần tên Nguyen.

Tưởng đi khỏi Long Khánh rồi, Mưa sẽ hết còn rơi nhiều như đã thấy. Ai dè đâu, chỉ vài ngày sau tôi được anh Nguyên nhắn tin hoảng hốt: anh bệnh rồi, không còn hi vọng gì nữa!

Thi thoảng tôi chỉ còn dám liên lạc với anh Nguyện để hỏi thăm tình hình Long Khánh. Anh cũng quá buồn với những gì Hải-Nguyên đang phải chống chọi, tôi còn nhớ câu anh nói nếu như anh ở vào chỗ của Hải Nguyên thì anh sẽ làm thế nào(?). Tôi thật sự hiểu và cảm thông ý nghĩ của anh. Nhưng thật tình là tôi buồn lắm, không còn có thể "buồn ngộ-nghĩnh" như anh hay chọc tôi nữa kia!? Tôi thương nhiều hơn cả là cho chị Nguyên, không hiểu người phụ nữ ấy biết phải làm sao với cuộc-sống trước mặt chị, nếu như Hải-Nguyên có mệnh hệ gì? Bởi dường như chị hoàn toàn nương cậy vào Hải-Nguyên nơi tinh thần.

Trở về Paris tôi chỉ biết cầu nguyện cho Hải-Nguyên và nhớ tới những gì anh muốn được tặng lại cho Đời qua Nhạc-Thơ, anh còn nói: để anh bỏ thuốc lá và hát nữa kia. Tôi có báo cho Hải-Nguyên là ở nơi tôi đang sống, có rất nhiều con Chúa trong nhà Thờ của tôi, hàng ngày cầu thay cho anh. Anh phải chiến thắng bệnh tật, không bao giờ mất ý chí và đừng rời bỏ đức tin, Ơn Trên sẽ phù độ cho anh! Nhưng ý nghĩ của tôi vẫn chẳng thể nào hết xót xa. Một chiều kia, tôi nhìn mưa Paris chớm vào Thu rồi tôi chợt nhớ tới Hải-Nguyên, và "Bản Nhạc-Mưa" ra đời. Sau khi gởi bài này cho Hữu-Nguyện muốn anh soạn nhạc đề tặng Hải-Nguyên. Nhưng chưa được anh trả lời. Tôi nghĩ dại-khôn, vì cũng đã lâu chẳng ai báo cho tôi hay về tình hình Long Khánh... Thế là người duy nhất có thể làm được điều tôi muốn ngay lúc đó là nhạc sỹ Nguyễn Minh Châu. Tôi viết một thư khá dài cho AC3, kể về lai-lịch "Bản Nhạc-Mưa". Hôm sau món quà Nhạc-Thơ rất riêng đó đã được gởi tặng Hải-Nguyên, chút tặng vật tâm-hồn của nàng-thơ ThyThy-Hoàng qua nốt-nhạc Minh Châu-Nguyễn cùng về lại Long Khánh, nơi mùa mưa năm đó vẫn còn chưa dứt.

Cách đây vài tháng, thật vui mừng khi Hải-Nguyên nhắn tin cho tôi: anh đã khỏe mạnh hoàn toàn và bây giờ anh muốn thực hiện CD nhạc cho MThao, như đã dự tính trước kia. Tôi nhắn anh cứ làm tất cả những gì anh thích cho nhạc đi, tùy anh lựa bài và chọn ca sỹ, những riêng bản "Lặng Lẽ" thì phải là anh hát, như anh đã hứa.

Thế rồi tất cả lại như "rơi" vào khoảng-lặng! Tôi cũng tơi bời với bão-gió nơi tôi, nên không còn để ý gì nữa.

Hôm nay, dưng không vào trang Nhạc nhà ảo mà tôi và các anh quen biết nhau ấy, đi tìm Hữu-Nguyện, hỏi thăm tình hình Long Khánh và nhớ còn "nợ" bài "Mùa Mưa Quê Hương Đổ Trên Trời Long Khánh, Một Ngày Ngang Qua Bước Chân Thơ". Nhớ cơn mưa rất lạ lùng mà tôi gặp một lần, khi bước chân thơ tôi đi ngang qua đó chẳng hẹn hò!

Đặt dấu chấm than (!) cho đoạn kết bài này, tôi cũng chỉ còn biết chờ tin hồi âm của những người bạn Nhạc-Thơ nơi trời Long Khánh rất xa xôi kia thôi. Không biết năm nay, bên đó có còn cơn mưa đổ ào ào (!!) bất thình lình như tôi đã chứng kiến lần về trước? Tôi cầu mong cho các bạn bè tôi được mọi bình an và vui vẻ. Còn tôi, vẫn trở về quê hương mình hàng ngày, qua những con chữ, trong những ý tưởng và trí tưởng rất riêng tôi đó thôi? Có khi nào "ba chàng ngự lâm nhạc-thơ" họ Nguyen, thấy rõ ràng là MThao đang cùng đàm đạo với các anh chuyện thơ-ca cùng non-nước?!


03/10/2007
thythyhoangthymaithao



http://Trinhnu.net/tho/?66053
© Hoàng Thy Mai Thảo
viethoaiphuong
#148 Posted : Wednesday, October 3, 2007 3:59:00 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
http://www.youtube.com/watch?v=stHh54T8As0

Paris, 8h30 -- 04/10/2007
Tôi đón ngày mới nơi này với một dòng tin nhắn rất đẹp từ những người như tôi = những đứa con của Mẹ Việt Nam, còn biết đau với nỗi đau dân tộc mình.
Cám ơn "dân oan" đã luôn nhớ tới tôi !
VHP

http://www.youtube.com/watch?v=stHh54T8As0
viethoaiphuong
#149 Posted : Saturday, October 6, 2007 7:13:31 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Gởi chị !
......
......

Gà Nhíp của chị
04/10/2007

!!!???

Giữa Các Khoảng Lặng...!?


rester cool et lucide

stay cool and lucid

要保持冷靜和清醒


*Một đêm trắng... Rồi đón một ngày mới cũng lại với nụ cười đương nhiên của chính Ta.
Không có gì giận hờn và không có gì phải trách móc.
....

Được bù lại là cõi lòng Ta trở về nhẹ nhõm, vì không có một con người mang tên-thơ BN lìa xa cõi này bởi một tội ác ghi danh vào thiên-cổ bằng hai trái bom nguyên-tử rơi xuống xứ sở hoa anh-đào, mà Ta rất cảm phục những người con của dân tộc đó hôm nay. Tin BN không chết sẽ làm cho sư-phụ của Ta hẳn cũng mừng lắm, bởi hồi Ta xót thương cho BN thì thầy của Ta cũng mãi thắc mắc với cái tên BN, vì thầy hay dịch nghĩa trước-sau một họ-tên và thầy bảo: Bạch Ngọc là viên ngọc màu trắng, cũng như là thiếu sắc-màu vậy... nên "yểu tướng" không chừng ! Ta thì trái ngược, chẳng bao giờ chịu để ý tới mấy việc tướng-số này, cả đời Ta chỉ tin duy nhất một điều không suy suyển, đó là phải có một Thượng Đế chung cho cả thế gian, và Ta kính-sợ Ngài nhất nhất trên đời, mà nhờ vào đó Ta biết nghiêng mình trước mọi sự thật, dù là sự thật nào đi chăng nữa !
Văn học nghệ thuật là văn học nghệ thuật, không có ý tưởng và không đủ trí tưởng thì làm sao có thể ra tác phẩm dẫu có muôn vàn sự thật quanh mình, đúng không? Ta yêu nghệ thuật thì đi tìm chữ nghĩa ngôn từ chép thành linh-hồn của đoạn dòng bài viết nào đó mà Ta "rơi" vào được -- vậy là cũng đủ cho Ta "cảm" ai là chủ nhân tên gọi thơ-văn này rồi? Vậy cớ gì mà Ta đi bắt lỗi một bài thơ hay một bài văn, hay nhiều hơn thế? Chẳng phải từ bài thơ hay đoạn văn nào đó, hay đôi khi chỉ từ những tin nhắn rất vu vơ (?!) mà Ta đã đi tiếp ý tưởng người để làm nên một bài thơ hay đoạn văn mới theo con chữ riêng Ta, vậy Ta cuối cùng vẫn chỉ nên cám ơn Thơ, Văn cùng bút hiệu một con người nào đó hẳn cũng rất thật như Ta đây, ngay phía sau của màn hình vi tính hôm nay??
Ta vẫn giữ lời hứa với Zora như đã thỏa thuận trước khi được đọc lá thư rất ngoạn mục hồi rất trễ tối qua (!) Bài thơ "một lần, tuổi hai mươi" cũng vừa đặt dấu chấm câu sau cùng. Ta xin gởi tặng cho tất cả, vẫn chỉ với giá rất vô tư !
Hồi sáng ra, thờ phào...!! Rồi nhờ người bạn tìm cho câu tiếng Pháp ra chữ Tàu và nói con gái tra xem tiếng Anh có đúng như đã viết không? Bởi cũng biết nơi này có nhiều người còn suy xét từng con chữ, kể ra cũng không sai tí nào cả, điều gì làm được cho tốt hơn vẫn còn hơn là để nó kém tốt??


"Chị nhé, nếu đọc những gì em viết rồi, chút nữa hoặc ngày mai, mai sau,... em có còn được nói chuyện với chị nữa không ? Hay là chị sẽ im lặng ?
Dù sao em vẫn mong câu "dù còn ở trên cõi đời, chị sẽ dắt em bay theo gió" đấy.
Và em muốn mình thanh thản."


"Làm sao chị lại có thể bắt lý trí của mình dừng nói chuyện với Zora của chị nhỉ ?
Rất có thể giữa các khoảng-lặng cũng vẫn sẽ là đối thoại tiếp nối các dòng-khuông?
Chị không phải người bị chuyện này làm che mắt chuyện kia, ấy là trái tim chị luôn có lý lẽ của nó??
Hãy luôn thanh thản như gió thoảng mây bay trước muôn sự hôm nay hay vạn sự mai sau. Chị tiếc là Zora không giỏi tiếng Pháp để chị gởi cho đọc những gì thật sự là tuyệt vời mà chị đọc được ít lâu nay - chị hay gọi đống sách chị nhờ sự tha-thẩn tìm kiếm được là kho lương thực nuôi chị sống đoạn đời ngắn lắm làm kiếp người, tất nhiên quan trọng hơn cả vẫn là những gì chị nhìn thấy tận mắt mình, nghe bằng tận tai mình và cảm nhận được qua thực nhất con tim mình, từ vạn vật ngang bước ta qua (!?).
Nhưng chị sẽ cố gắng dịch ra ít đoạn để Zora giữ làm "nguồn sáng" cho tri tưởng của mình nhể ?
Thương mến và trân quý Zora lắm đó nha.
Mọi sự thật đều đáng để ta nghiêng mình kính phục và nể sợ ??"

Có bài hát kia chị rất thích, mà trong đó chị ngấm nhất câu này: "dẫu cây đời đắng, trái tim hồn nhiên nặng tình" - ( "Ta Một Mình Đi" - Cát Tưởng )

05/10/2007
thythyhoangthymaithao
viethoaiphuong
#150 Posted : Thursday, October 18, 2007 3:04:48 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
La Poussière
Cát Bụi

Tôi là cát bụi bay cùng với gió lang thang trong cuộc đời
Tôi yêu tiếng khóc nụ cười của loài người
Âm thanh của gió tự tình cùng lá cây
Trái tim rung vì đâu, vì đâu, vì đâu
Thời gian vẫn trôi đi
Tình yêu đến như mây nhè nhẹ một buổi chiều
...nào ai biết tại sao
Chỉ biết rằng trái đất, bầu trời nơi tận cùng thế giới
...cần đền sự-sống này như cần ánh mặt trời


*ý thơ dịch từ "La Poussière"

Chỉ còn đúng hai ngày nữa, "La Poussière" - "Cát Bụi", ý thơ này của Cát Tưởng, qua dòng nhạc Cát Tưởng, với giọng hát rất đặc biệt và phong cách biểu diễn cũng quá là đặc biệt của Cát Tưởng sẽ được ra mắt khán giả tại vùng Paris.
Đại hội nhạc lần này được "hội trẻ em Đông Dương" ( Association les enfants de l'Indochine ) tổ chức, với sự góp mặt của nhóm ca sĩ Cambodge được mời qua Paris lưu diễn thời gian ngắn. Do một tình cờ đặc biệt, nhạc sĩ Cát Tưởng được biết đến và được mời trình diễn ngay sau chỉ duy nhất vài giờ tập dượt cùng một nghệ sĩ rất tài hoa là anh Võ Thu Chánh Tâm.
Có thể nói đây cũng là một duyên kỳ-ngộ đáng ghi nhớ cho dòng nhạc Cát Tưởng.
Tất cả đều không ngoài chữ "duyên" khi hội tụ được đủ các "yếu tố" để làm "nở bông hoa nghệ thuật" nào đó một cách thật sự. Con đường đời vốn đã nhiều lắm những chông gai, nhưng con đường nghệ thuật, như hôm nay tôi được chứng kiến qua riêng nhạc của Cát Tưởng lại còn chông gai gấp bội phần, đến từ mọi ngã của cõi đời hôm qua, hôm nay và hẳn vẫn còn đang đợi chờ nơi tương lai. Nhưng tôi tự hào vì được là nhân chứng và góp phần trong những nhân chứng đó, cho dù có phải trả giá đắt tới đâu. Bởi nghệ thuật là "vô giá". Chỉ cần biết nếu có ai đó được cảm nhận ít nhiều rung động thật nhất ở họ từ nơi ý thơ hay bài nhạc phát ra và họ bắt gặp được, thì điều đó đã là "có giá". Một giá trị được là "có" nơi một tâm hồn của bất luận là ai, thì nghiễm nhiên đã là "vô giá", bởi không có gì có thể đo lường hay định đoán "giá" của tâm hồn, ngoài chính tâm hồn được rung động!?
Tôi muốn cho tất cả cùng được cất cánh bay vào tình thương yêu của Thượng Đế khi đến với nghệ thuật, dù là người làm ra nghệ thuật hay người thưởng thức nghệ thuật. Hãy đến với nghệ thuật, dù nhiều hay ít vốn thời gian của mình, bằng một tấm lòng vui vẻ và vô tư nhất, như con trẻ đến với cuộc đời trên đôi tay nâng gượng của Đấng Toàn Năng xuyên qua tình thương yêu của một người là Mẹ và một người là Cha, hay qua tấm lòng rộng mở và tình thương vô phân biệt của nhân loại, không phải bởi bất kể sự lựa chọn nào, ngoài bởi Tình Yêu cần cho sự-sống muôn đời.
Chúc nhạc sĩ Cát Tưởng đem hết tâm trí, sức lực và linh-hồn mình gởi đến cho gần một ngàn khán giả hôm này, trọn vẹn nhất ý tưởng quá phiêu du của một lần làm thân kiếp con người.


** La Poussière, ca khúc đầu tiên bằng tiếng Pháp của Cát Tưởng.

Paris, 19/10/2007
thythyhoangthymaithao
viethoaiphuong
#151 Posted : Thursday, October 18, 2007 11:50:43 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Thức Hết Cuộc Đời

Qua khỏi bóng đêm ta tìm ra ngõ rạng
Ánh sáng trong đầu rọi chân lý bao la
Qua khỏi gió mưa ta nhẹ cơn bã vã
Thức hết cuộc đời ta trở lại trẻ thơ.

Ta hết muốn đi con đường xưa lạnh lẽo
Ta hết muốn nhìn đời bạc bẽo, dối gian
Ta muốn bay cao trên tầng mây thông thoáng
Nhìn phút sau cùng, thời: tội lỗi, người: gian tham.


15/1/2006
viethoaiphuong


Sống Lại Một Ngày

Nhưng hôm nay
sau mỗi lần đã chết đi
ta lại trở về
nơi ta từng đến
làm lại một cuộc đời
đã khác hẳn hôm qua
đổi mọi thói quen
đổi suy nghĩ hẹp hòi
đổi cách nhìn nơi vạn vật quanh đây
đổi dòng máu còn nuôi trong tim, phổi
đổi hình hài mình cho đúng nhất kiếp trần-ai
Xong, có một điều không đổi thay suy chuyển
nhạc hồn Thơ vẫn lang thang miền viễn
hòa nhịp linh-thiêng nơi hơi thở bình yên
vẫn là một của một lần hòa nhập
một nửa Adam trong một nửa Eva
Xin dâng lên môi đời
trái tin yêu và tấm lòng lành đi từ nơi con trẻ
hát lên ơi người
cho Tình Yêu hóa Đôi Cánh Tình Yêu!!


12/10/2007
thythyhoangthymaithao


* Sư phụ nói với con rằng "cặp bài" này để đăng vào mùa Giáng Sinh rất phù hợp! Con muốn thưa với sư phụ : với riêng ý nghĩ của VHP-HTMT thì tất cả mọi thời điểm đều có thể là mùa Tái-Sinh, để sống lại một kiếp làm người cho đúng với ý của Đấng Tạo Hóa khi muốn có loài người trên trái đất này, cho tất cả cùng trọn vẹn đẹp đẽ và tốt lành, có phải?! Con đăng "cặp bài" này hôm nay để tặng riêng sư phụ và để ghi nhớ quãng đời thơ-văn của con đã có mặt sự dìu dắt của thầy, rất đặc biệt cho riêng con ở mọi thời điểm ôn hòa, cũng như gay gắt của biển đời nhiều bão táp, phong ba...!!
(à g/s Võ Thu Tịnh)


Một Tia Sáng, Sáng Hơn Sự Thường Tình và Dài Hơn Lẽ Bình Thường

Đăng "cặp thơ" tặng riêng thầy và mấy lời "tường trình" vừa xong là con lại nhớ đến hình ảnh thầy hàng đêm làm việc tới đúng zero giờ. Quả tình lúc này con rất lo âu cho sức khoẻ của thầy, nhất là khi được thầy luôn thông báo về một ngày nào đó của một sự "trở về" nhẹ nhàng nơi cội nguồn đến-đi của thân đời cát bụi hư vô, mà linh-hồn mãi mãi là bất diệt!!

Chưa bao giờ con viết về thầy, giữa những trang dòng vẫn luôn hối hả của con, tuy vậy mỗi lần tình cờ thầy đọc được vẫn là một lời động viên, nâng đỡ hết sức hào sảng và nhân từ (!!). Con bảo đó chính là thầy, còn thầy thì luôn có lời ngược lại (?). Con chỉ đành nói câu tiếp theo: bởi thầy là thầy và con là con, mà trong con đã có ý nghĩ của thầy và trong thầy đã là ý nghĩ của con, tất cả đều đến, đi hay ở lại vĩnh viễn một lần từ nơi phần hồn đã thuộc về tâm-linh và đẫm mệt thương mến chữ nghĩa cùng nghệ thuật, để đi tìm điểm cuối cùng là chân lý cuộc đời, vì sao ta lại được sinh ra, vì sao ta được nếm đầy đủ những dư vị ngọt ngào cùng cay đắng lắm đôi khi, dẫu chỉ một lần thôi làm thân kiếp con người!?

Con vẫn vô cùng cảm động khi biết từng đêm đêm, nhiều khi ròng rã cả hơn nửa năm trời, thầy với bao bề bộn của riêng mình và chung nhiều sự vụ, thầy vẫn luôn cầu nguyện cho con được yên bình và an lành để trở về nơi có vòng tay luôn hạnh nguyện đợi chờ chia sẻ thương yêu của Chúa, qua những tấm lòng hết sức ưu ái của rất nhiều người con cái Chúa luôn dành cho con. Và con đã trở về nơi cuộc sống thật, để bước tiếp con đường mình đã được chọn lựa trong một lần của sự-sống hôm nay.

Và tấm gương làm việc cũng như phụng sự không biết mệt mỏi của thầy, cho những công việc chính đáng nơi cuộc đời gần chín mươi năm tròn... Một Tia Sáng, Sáng Hơn Sự Thường Tình và Dài Hơn Lẽ Bình Thường. Điều đó luôn làm con ngưỡng mộ và học hỏi nhiều lắm! Thầy đã cho con tự học tập một phương cách làm việc và suy luận các vấn đề có gốc, ngọn mà vẫn luôn hài hòa, xong rất kiên quyết khi cần bảo vệ chính kiến của mình. Nhiều điều thầy bảo thầy học ở con, nhưng con biết đó là lời khích lệ cho con được vững tin ở mình trên con đường sáng tạo nghệ thuật của riêng mình, nhưng đã là của chung nghệ thuật. Thầy dạy cho con biết khiêm nhường và vị tha nơi cuộc sống. Nhưng cũng thầy dạy cho con biết dũng cảm đương đầu trước bão táp, mưa sa, mọi ngã đời của đời sống và nghệ thuật. Con luôn nhớ câu: tấm lòng thiện lành và ngay thật là tảng đá của nơi căn nhà mình tạo dưng cho đức tin; hữu xạ tự nhiên hương là khoảng trời nơi ngôn từ bắt gặp phần những tâm hồn đồng điệu, để cùng thăng hoa hay làm đẹp một trang thơ.

Nhưng ngày hôm nay vẫn là đừng lãng phí thời gian và tâm trí vào những chuyện phù du, hãy làm việc cần mần như bầy ong đi tìm hương hoa làm mật ngọt cho đời mai sau, dẫu chính mình có khi chẳng được đủ thời gian để nếm vị cây đời làm nên hoa trái của mùa thi-thơ mà mình là kẻ gieo mầm một khi? Xong con nghĩ, đã thoả mãn lắm rồi nếu có người hưởng thay mình điều tốt lành sự-sống gởi lại trong phần hồn của chính những bài thơ hay đoản khúc ngu ngơ là chừng ấy!!

Con vẫn nhớ có một lần viết trong lời tựa cho "Tiếng Vọng Những Dòng Sông", đề tặng hai sư phụ, và cùng là tri kỷ, con hẹn một ngày sẽ gặp lại tất cả, ở một nơi: thời gian có thể vẫn còn, mà không gian đà tan loãng, nơi thượng tầng của tất tận mọi ý nhị siêu-linh, “ta đã chẳng còn là ta, nhưng cũng hẳn chẳng đổi thay”, ở một góc cạnh nào đó rất sâu sa nơi ý niệm về “hình hài”? Mà chắc hẳn linh-hồn sẽ trở lại tìm-quên!! Để lại hàn huyên muôn sự của quá khứ và tương lai, con nghĩ thầy sẽ là người hỏi con rằng:

- Thế ở đâu rồi “hiện tại” của con, Hoài Phương?

Con sẽ trả lời thầy có lẽ cũng ngay tắc lự:

- “Hôm nay” chính là những gì con đã sống rồi đó, chuỗi ngày trên dương gian mà thầy vắng khi xưa, con sống cho cả phần thầy còn gởi lại nhân gian một thuở có xa vời?!


11h23 - 19/10/2007
thythyhoangthymaithao

*con để tên HTMT, vì thầy bảo thầy thích bút hiệu này của con, nghe nó thơ và hài hòa
viethoaiphuong
#152 Posted : Sunday, October 21, 2007 3:03:47 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
La Poussière, Cuộc Hành Trình Vào Đời và Bước Đi Vào Lòng Người

Và thế là tất cả đã cùng bay vào cuộc đời hôm nay như "cát bụi", đẹp và thơ...làm ngơ ngẩn hồn khán giả.
Kể cũng lạ lùng lắm, CT dợt có chừng hơn 1 giờ với nhạc sỹ Võ Thu Chánh Tâm từ bữa thứ Tư, vậy mà buổi sáng thứ Bẩy CT báo: bị cảm thì phải và hình như mất giọng thiệt... rồi thì đủ mọi thứ chuyện xảy ra, đến độ CT nói lúc 19h30: để CT chở Thy lên nhà hát, rồi kệThy xoay xở!! Chúa ơi!! Thy mà hát thay CT được sao ta, chưa hề tập dợt bao giờ, chỉ có thử nhấp theo CT đúng ba lần hồi chiều nay, khi nghĩ ra một ý tưởng là lạ (?). Tới nơi CT bảo: không còn ra giọng nữa thật! Phải chạy ra ngoài trời đã nhuốm "lạnh câm" để CT hát thử: vẫn tốt như thường, làm gì có chuyện CT mất tiếng, ấy là Thy phát biểu sau khi nghe CT hát nho nhỏ vài câu đầu " Je suis la poussière...s'envole avec l'air...errante dans la vie...". Nhưng rõ ràng là CT lo lắng, bởi khi tới nhà hát, thấy họ thử loa mà có vẻ không ok lắm như ý mình, âm thanh nghe "chát" chứ không ấm, mà nhà hát thì mênh mông và cao vút! Thy phải trấn an CT, sau khi đã dò hỏi anh VTCT về kỹ thuật âm thanh, anh bảo: đúng là không tốt như mình muốn, nhưng không đáng lo ngại lắm cho CT đâu, vì giọng CT vượt ngoài tầm kiểm soát của máy móc rồi.
-Kệ, cứ hát tự nhiên như gió bay ngoài đồng cỏ hoang vậy!
Đến khi, MC gọi tên CT...ông chủ tịch "hội trẻ em Đông Dương" dắt tay người hát "La Poussière" lên giới thiệu xong xuôi...chỉ chờ bắt đầu... ah!! chương trình cài sẵn cho hòa âm bị xóa trắng tinh, ai đó rút dây điện ra hồi nào? anh VTCT thông báo nhỏ! Thôi rồi!! Thế là phải thay thế phần trình bày của ca sỹ khác, có tới ba tiết mục liên tiếp. Cuối cùng anh VTCT cũng báo hiệu ok!!
CT hát, còn Thy(?) và tất cả nín thở !!
Bà thị trưởng của thành phố Villepinte lên tặng hoa hồng thật hồng thắm, cùng ông chủ tịch hội (bà thị trưởng là người đảng cánh hữu UMP, chứ không phải đảng PS, ở bên Pháp đảng PS hay lấy tượng trưng là bông hồng màu đỏ).
Tất cả bạn bè và người thân của Thy tới dự hôm nay đều ôm hôn và chúc mừng CT, ai cũng nói: lời bài hát rất hay, nhạc rất hay và CT trình diễn rất hay, không còn gì để nói thêm, ngoài chúc CT chắp cánh nghệ thuật để dâng tặng cho đời từ đây! Thy nhớ lắm ánh mắt nhìn hết sức trìu mến và tin tưởng của tonton, tata TKĐ, cô Sáu hay anh chị V-H đã dịu hẳn những xa lạ lần đầu biết mặt. Lời nhận xét của anh VHA khiến tôi cảm động và trân quý những cảm nhận nơi anh, đến từ thực nhất khi chứng thực dòng nhạc này. Mà anh cũng như nhiều người khi lần đầu nghe nhạc CT đều nói: đâu đó có âm hưởng Trịnh Công Sơn! Thy mỗi lần lại kiên quyết đính chính: làm gì có chỗ nào giống nhau giữa hai dòng nhạc này, nếu thử để ý kỹ một chút lời thơ, ý nhạc, tư tưởng hay tình tự của ca khúc. Không phải vì Thy cảm nhạc CT rồi Thy bay trên mây?? Hôm nay VHA bảo ý như: quả tình là chị HP nói không sai? VHA như một lần thêm nữa khẳng định với CT, khi anh nói với nhạc sỹ lúc chia tay: La Poussière của chị đã đi vào lòng người rất tự nhiên! Có phải anh VHA muốn nói: ca khúc đó của CT đi vào tâm hồn những người có duyên gặp gỡ nhạc CT hôm nay, như chính con người ta khi đã ở một "nơi" nào đó khá "lạ xa" với bình thường về ý nghĩ thân kiếp mình, thì như chính "cát bụi" này mà CT đặt tên cho ý tưởng lời nhạc, bỗng nhiên hiểu: Ta đến với cõi đời này nhẹ nhàng như thế đó, dẫu đôi lúc chẳng hẳn ngọt ngào, nhưng cũng đã từng biết đến những cảm giác thật là vi tế, mà ta chỉ có thể cảm nhận chứ không có thể diễn đạt lại cho người khác hiểu bằng ngôn từ thông thường. Nhưng qua những nốt nhạc thêm một cung bậc diệu huyền cho lời thơ, ta được rung động lại cùng người nhạc sỹ và người ca sỹ? May mắn thay cho nhạc của CT là chính CT lại biết thể hiện tôt hơn ai hết "đứa con nghệ thuật" của chính mình! H và P thì hẳn vẫn ngạc nhiên lắm khi được gặp CT lần đầu ngoài đời, chứ H đã nói rồi: em thấy chị CT nhiều lắm trên Net! ah, điều này thì đến lượt Thy ngạc nhiên , vì có tới hai năm nay Thy chẳng có dịp gặp H-P, nhưng nhớ lắm một lần lâu rồi, khi Thy đã quen với CT, thì H đã kêu trời chi đó khi gặp Thy qua điện thoại (!?). H nói chị CT đã thành công thật mỹ mãn!!
Khi ra cửa để về, anh chàng ca sỹ Pháp, gặp hồi chiều ở phòng nhạc của VTCT, nói là ok lắm, không có gì phải phàn nàn về âm thanh (bởi chính anh cũng lo ngại hồi gặp chúng tôi và nói về âm thanh ở nhà hát này, và bữa nay anh không hát như dự tính). Và hẹn sắp tới cùng chung một vài chương trình ca nhạc vơi VTCT. Nhưng trên đường về, Thy nhận điện thoại VTCT nói: cậu ca sỹ Tây đó nó bảo anh: "cô bé ấy sao mà có giọng hát cao vút đến lạ lùng!!" và ông đàn-trống ban nhạc Lào cũng rất khen ngợi CT...
Còn ông chủ tịch hội TriệuVV thì báo lại: mọi người hát thấy âm thanh bị nhòa (ồn ào?) nhưng "La Poussière" thì hết nhòa đó, chắc âm vực giọng CT đã quá khỏi băng tần nào đó rồi?! Ông chủ tịch TriệuVV hẹn CT tháng 11 và 12 sắp tới sẽ ra mắt nhạc Việt Nam của CT cho khán giả của ông ở các thành phố phụ cận Paris!
Hi vọng tất cả sẽ bắt đầu tốt lành cho mùa trổ bông của nhạc CT!


3h30- 21/10/07
thythyhoangthymaithao


http://dactrung.net/phorum/tm.aspx?m=323519
viethoaiphuong
#153 Posted : Monday, November 5, 2007 6:29:35 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Một ngày như mọi ngày nơi đây, Paris đã rất vàng với màu sắc và chất Thu mê đắm...!! Nhưng có lẽ cũng đã rất khác những ngày đã qua, hay với những ngày sắp tới?! Dẫu biết quá khứ, hiện tại và tương lai luôn có những mối liên quan chẳng thể tách rời...
Tôi đang trong "võng lưới" của cuộc đời, điều đó có thể không sai!?
Vào những lúc như thế này tôi thường biết phải giữ vững đức tin trước đấng đã tạo dựng ra tôi là Thượng Đế, và lòng ngay thẳng của mình trước tất cả: cuộc đời, con người giữa dòng trôi của thời gian và tận cùng của không gian tĩnh lặng mãi trên kia...!!
.....
Bắt đầu một chặng mới của cuộc hành trình đã định sẵn cho tôi!!
Con xin cảm tạ Ngài, Chúa Cứu Thế Ngôi Hai, và xin nguyện làm sáng danh Ngài cao cả, rất linh-thiêng!!
Như con đã xin ghi qua lời thơ và ý nhạc bài Thánh-Ca "Gió Mang Tim Đời" (Thy-Tưởng)

thythyhoangthymaithao
viethoaiphuong
#154 Posted : Thursday, November 8, 2007 4:24:55 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Thêm một lần, tôi biết cuộc đời này là một cõi vô-thường!
Thật đau lòng khi phải thông báo tin buồn cho các con: "Fabrice không còn nữa!"
Alex không thể tin và cứ bần thần nhắc đi nhắc lại :" con không thể nghĩ đó là sự thật, mới mấy tuần trước, lúc ghé qua trường nhạc, còn nghe thấy tiếng đàn của Fabrice từ phòng dạy nhạc!!"
Tôi trong nước mắt, chỉ kịp nói với cô bé :" cuộc đời là vậy, đôi khi là quá ngắn ngủi với một người có nhiều chân giá trị?"
Chiều nay vô tình gọi đến trường nhạc để đăng ký học đàn cho con trai tôi vừa trở về nhà. Sau khi đã xong mọi thủ tục, tôi kịp hỏi :
- Vẫn là piano với Fabrice như cũ?
- Không, Fabrice đã mất !
Bà thư ký trả lời cũng trong xúc động lắm. Nhưng tôi không tin và hỏi lại như "kêu gào" khe khẽ :
-Bà nói sao? Làm gì có chuyện đó, tôi đang hỏi ông thầy dạy piano kia mà?
-Fabrice mới phát hiện bị ung thư cách đây vài tuần thôi và ngày mai đám tang, tất cả chúng tôi đều đi dự tang lễ ở Paris!
Giọng bà thư ký vẫn nhẹ nhàng như xoáy vào ý thức nửa tỉnh táo, nửa mơ hồ của tôi...
- Fabrice đã để lại tâm-hồn mình trong mỗi góc nhỏ tâm-hồn mọi đứa học trò anh từng dạy dỗ ở trường nhạc này!
Thật là không công bằng cho người nghệ sỹ tài năng ấy!!
Anh mới 36 tuổi
Và đứa con gái nhỏ của anh chỉ vừa mới chào đời được vài tháng
Tôi còn nhớ như in tất cả các lần tôi được gặp anh, đôi khi là những giờ tôi đưa con đi học đàn rồi ngồi lại nghe cách dạy của anh. Đôi khi là những buổi biểu diễn của học sinh trường nhạc, hay những lần hòa nhạc của riêng các thầy-cô... ít nhất cũng vài lần trong một năm. Anh hay kể cho học trò của anh nghe chuyện hồi bé anh học đàn ra sao, tỉ dụ con trai tôi thích nhất câu chuyện: lần kia mẹ anh làm bếp, bà nấu gì đó bằng nồi hơi, khi nồi hơi xì hơi qua cái van nó kêu nhanh lắm... và anh đã đàn theo nhịp của tiếng kêu đó, làm mẹ của anh quýnh hết cả hồn-vía!
Ở trường nhạc có bốn thầy dạy piano, nhưng học trò nào cũng "xí phần" với thầy Fabrice, nên thường phải đăng ký rất sớm để có thể được xếp đúng giờ mà học trò muốn và là với ông thầy này.
Anh là một người nghệ sỹ rất nghệ sỹ và quả là có tài năng, tôi nghĩ không ai có thể quên những bản nhạc đã từng được anh biếu diễn đâu đó.
Anh là một người thầy rất giỏi với phương pháp dạy đàn rất riêng của anh, anh hiểu mỗi đứa học trò lớn hay nhỏ gì anh được giao dạy, từ tính nết đến khả năng học, để có một lối thích hợp cho từng học trò.
Anh là một người rất hồn hậu và hết sức tinh tế, thêm nữa là vui vẻ, cởi mở.
Hôm nay anh không còn nữa, nhưng tôi tin là với các con tôi và tất cả học trò của anh, bạn bè anh, người thân của anh... Fabrice còn mãi mãi trong tâm tưởng và trong một góc trái tìm đời!
Riêng phần tôi, hẳn mỗi lần nghe các con tôi đàn là tôi sẽ lại thoáng nghĩ tới anh, tiếng piano thật ngọt mềm và điệu đà tuôn chảy mãi cùng thời gian, không gian còn tồn tại quanh đây...!!
Khi viết những dòng cuối này, con trai tôi chạy xuống nhà, ghé mắt vào tôi hỏi:
-Mẹ lại viết thơ à?
-Mẹ viết một bài về Fabrice!
-Thế có ai biết Fabrice không?
-Mẹ biết là ngày mai sẽ có nhiều bạn bè của mẹ biết đến Fabrice của con!
Thật đáng tiếc...khi một con người đã ra đi khỏi cõi đời, mới được biết tới bởi một con người khác cũng nơi cõi đời...!!
Nhưng dẫu sao, những con chữ này của tôi cũng giữ Fabrice ở lại lâu hơn và xa hơn là anh có thể nghĩ tới một lần khi anh còn sống, và đó cũng là một "duyên kỳ-ngộ" giữa chúng ta, những kẻ có khúc tâm-hồn đã hơi khác lạ với trần-gian!!
Hãy an nghỉ yên bình cùng với những bản nhạc nào làm anh mê đắm nhất nha Fabrice!!
Một chiều Thu khi tôi vừa tình cờ kết thúc bài thơ ngắn " Em Hát Chiều Thu".


08/11/2007
Việt Hoài Phương

viethoaiphuong
#155 Posted : Tuesday, November 13, 2007 1:24:22 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Tùy Bút 12/11/2007

Paris mùa Thu, cũng là ý niệm " mùa Hạ Indien"...!!
Nắng và gió vẫn thật nhiều, nên càng thêm se sắt mắt môi thơ
Vẫn nơi nhà hàng nho nhỏ ấy
Nhưng không cùng một chỗ ngồi
Và ngồi kế cạnh
Tấm tình-thơ
Tôi có thói quen
Luôn chỉ gọi tên món súp xủi cảo tôm suông
Và sữa đậu nành nóng.

Tôi thích hơn cả quán cà phê ngó sang nhà thờ Đức Bà
Trước mặt là sông Seine
Bao giờ cũng ngồi đúng cái bàn được lựa chọn một lần
Chỉ có đúng hai chỗ
Một cho tôi
Một cho một nửa
Bóng hình thơ
Ly cà phê của tôi luôn là tên kỷ niệm
Viennois!
Nhưng trầm ngâm suy tưởng
Không thật giống mỗi lần
Mà cũng không xa...
Vẫn những ý nhị cuộc đời
Trong ý nhị thơ-ca
Vẫn lãng đãng
Như mây chiều bảng lảng
Vẫn dại khờ
Như gió lộng ngàn phương...!!
Bao giờ cũng tận cùng trí tưởng
Tôi tự hỏi mình, hỏi người
Ai thực kẻ tìm-quên...??
Lời bài thơ nối lại
Những đoản rời
Đoạn kết
Thành khúc linh hồn quanh quẩn ắp không gian
Cùng chung hồi chuông
Vẫn lâu lâu gõ nhịp
Báo hiệu thời gian...
Sự-Sống hồi sinh
Sự-Sống mãi trường tồn...!!

Bài tùy bút này
Xin gởi tặng mọi tình-thi
Cả những người đã đến
Cả những người còn chưa
Paris gót mỏi tình buồn
Một ngày gặp gỡ
Vạn ngày tương tư...

........................................

Cho kỷ niệm một năm đầy...!!
Thu đến...Thu đi...Rồi Thu lại trở về...!?
Theo dòng thời gian vội vã
Theo giòng đời vẫn lã chã mưa bay
Lay theo tiếng vọng của không gian
Vẫn muôn vàn trầm bổng
Con đường chiều qua
Nương bước nhẹ
Nắng vàng rơi...
Ta ở trong mơ
Mơ thương hoài vần nhớ
Thơ ở trang đời
Lời Tình Tự Mưa Bay
Cho ngàn năm ru mãi
Khúc mùa Thu say...!!


thythyhoangthymaithao
PC
#156 Posted : Tuesday, November 13, 2007 8:29:00 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi viethoaiphuong

Tùy Bút 12/11/2007


Tôi thích hơn cả quán cà phê ngó sang nhà thờ Đức Bà
Trước mặt là sông Seine
Bao giờ cũng ngồi đúng cái bàn được lựa chọn một lần
Chỉ có đúng hai chỗ
Một cho tôi
Một cho một nửa
Bóng hình thơ
Ly cà phê của tôi luôn là tên kỷ niệm
Viennois!
thythyhoangthymaithao



Rosebeerchug
viethoaiphuong
#157 Posted : Monday, November 19, 2007 6:56:21 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
quote:
Gởi bởi PC

quote:
Gởi bởi viethoaiphuong

[green][size=3]Tùy Bút 12/11/2007


Tôi thích hơn cả quán cà phê ngó sang nhà thờ Đức Bà
Trước mặt là sông Seine
Bao giờ cũng ngồi đúng cái bàn được lựa chọn một lần
Chỉ có đúng hai chỗ
Một cho tôi
Một cho một nửa
Bóng hình thơ
Ly cà phê của tôi luôn là tên kỷ niệm
Viennois!
thythyhoangthymaithao



Rosebeerchug



Vậy là chị PC không có quên chút kỷ niệm về Paris "gót mỏi tình buồn..."?
Vẫn mong có thêm một lần khác, thơ của HP sẽ để chị PC dẫn đường đến ngồi nhâm nhi cà phê nơi quán "thiên thạch" đó nha? Không hiểu sao, bữa đó HP nhớ chị PC có cắt nghĩa cho HP về cái tên này, vậy mà HP muốn tìm lại điều đó được ghi dấu ở đâu...nhưng chịu thua!! Chị PC nhớ không? HP chỉ nhớ trên một khăn lau miệng nho nhỏ mà chị PC chỉ cho HP dòng chữ in rõ ràng bằng tiếng Pháp (hay tiếng Anh?)??
Chỉ nhớ hôm đó chị PC nhận lời gặp HP vì một câu nói "xanh rờn" và "trong veo" của HP, đúng không? Chị có nhớ câu gì không? hehe!!
Chúc chị thi thoảng nhớ mình đang thơ-thẩn ở Paris, dẫu ngày nắng hay mưa...!!
viethoaiphuong
#158 Posted : Monday, November 19, 2007 6:58:20 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Vài Suy Tư Bên Cánh Lá Cuối Cùng Một Mùa Thu

Ngoài kia, trời đang mưa nhẹ. Cây cối đã trơ cành với những chiếc lá cuối cùng còn lay lắt run đưa...
Bên trong, nơi tâm trí và hồn vía của ThyThy không thể nào dứt khỏi âm hưởng của "La Poussière"="Cát Bụi"...


Một mùa của lá
Cũng
Một đời riêng ta
Cát bụi bay xa
Có nhớ
Có thương
Để vần vũ
Lại tìm về...!?
Viết thêm dòng thơ lạ
Hát thêm lời vu vơ
Đau thêm một lần mới
Nhìn lá vàng rơi...rơi!!

Xin gởi tặng Người năm tháng phai phôi
Xin gởi tặng Đời phút lãng đãng tinh khôi
Mai sau nếu có xa xôi
Tìm câu thơ cũ nhặt lời tri-âm
Môi mềm dẫu có lặng câm
Con tim vẫn gọi hạt mầm nên tên
Bóng người che khuất bóng đêm
Tình người ấm lại bên thềm thế gian...!?

20-11-2007
thythyhoangthymaithao

PC
#159 Posted : Monday, November 19, 2007 10:31:08 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi viethoaiphuong

Vậy là chị PC không có quên chút kỷ niệm về Paris "gót mỏi tình buồn..."?
Vẫn mong có thêm một lần khác, thơ của HP sẽ để chị PC dẫn đường đến ngồi nhâm nhi cà phê nơi quán "thiên thạch" đó nha? Không hiểu sao, bữa đó HP nhớ chị PC có cắt nghĩa cho HP về cái tên này, vậy mà HP muốn tìm lại điều đó được ghi dấu ở đâu...nhưng chịu thua!! Chị PC nhớ không? HP chỉ nhớ trên một khăn lau miệng nho nhỏ mà chị PC chỉ cho HP dòng chữ in rõ ràng bằng tiếng Pháp (hay tiếng Anh?)??
Chỉ nhớ hôm đó chị PC nhận lời gặp HP vì một câu nói "xanh rờn" và "trong veo" của HP, đúng không? Chị có nhớ câu gì không? hehe!!
Chúc chị thi thoảng nhớ mình đang thơ-thẩn ở Paris, dẫu ngày nắng hay mưa...!!



Những ngày ở Paris thật tuyệt vời. Nhớ lại mà không khỏi cảm động vì sự chu đáo của các chị, bạn ở Pháp. Hp có nhớ chị để quên cái nón Charlot của chị trong Notre Dame de Paris không? Không ngờ trở lại nó vẫn còn nằm ở đó, ngay tượng bà Jeanne d' Arc.
Cả năm rồi mà cặp giò của chị vẫn chưa hoàn toàn phục hồi 100% sau chuyến leo bộ lên tầng 1 của tháp Eiffel.

viethoaiphuong
#160 Posted : Monday, November 19, 2007 10:50:01 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,291
Points: 11,028

Thanks: 758 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
quote:
Gởi bởi PC

quote:
Gởi bởi viethoaiphuong

Vậy là chị PC không có quên chút kỷ niệm về Paris "gót mỏi tình buồn..."?
Vẫn mong có thêm một lần khác, thơ của HP sẽ để chị PC dẫn đường đến ngồi nhâm nhi cà phê nơi quán "thiên thạch" đó nha? Không hiểu sao, bữa đó HP nhớ chị PC có cắt nghĩa cho HP về cái tên này, vậy mà HP muốn tìm lại điều đó được ghi dấu ở đâu...nhưng chịu thua!! Chị PC nhớ không? HP chỉ nhớ trên một khăn lau miệng nho nhỏ mà chị PC chỉ cho HP dòng chữ in rõ ràng bằng tiếng Pháp (hay tiếng Anh?)??
Chỉ nhớ hôm đó chị PC nhận lời gặp HP vì một câu nói "xanh rờn" và "trong veo" của HP, đúng không? Chị có nhớ câu gì không? hehe!!
Chúc chị thi thoảng nhớ mình đang thơ-thẩn ở Paris, dẫu ngày nắng hay mưa...!!



Những ngày ở Paris thật tuyệt vời. Nhớ lại mà không khỏi cảm động vì sự chu đáo của các chị, bạn ở Pháp. Hp có nhớ chị để quên cái nón Charlot của chị trong Notre Dame de Paris không? Không ngờ trở lại nó vẫn còn nằm ở đó, ngay tượng bà Jeanne d' Arc.
Cả năm rồi mà cặp giò của chị vẫn chưa hoàn toàn phục hồi 100% sau chuyến leo bộ lên tầng 1 của tháp Eiffel.





Mỗi lần vào nhà thờ Đức Bà là HP lại nhớ đến chị PC với cái nón để quên mà không bị mất như thường lệ? Có lẽ tại mình dừng khá lâu ở trước góc nhỏ thờ Jeanne d'Arc, nên được nữ tướng này phù trợ?? Câu chuyện về cuộc đời Jeanne d'Arc luôn làm HP chú ý, nhất là những giấc mơ lạ lùng và mầu nhiệm của nữ Thánh này, HP nghĩ hẳn chị PC cũng sẽ không làm ngơ với những ý nghĩ này đâu!?
Vậy mà ở Wien, khi em trở về đó năm rồi, cũng để quên cái beret rất dễ thương của em là bị mất tích liền, bây giờ không thể tìm ra cái thứ hai giống vậy!!
Hơn một năm rồi mà chị còn đau "cặp giò" vì vụ lội metro Paris và trèo thang chân lên tháp Eiffel sao? Tất nhiên là vì chị không nói trước với HP về sự yếu đuối nơi sức khoẻ của chị, mãi khi lên nửa chừng rồi mới biết, thì không biết phải làm sao cả...!! Tất nhiên là HP đã ân hận nhiều vô cùng. Lần tới chị PC qua, em sẽ lấy vé thang máy chạy tít lên tầng thượng cùng của tháp Eiffel nha? Hay là mướn trực thăng luôn hỉ?
Từng kỷ niệm không quên và từng con đường vẫn nhớ = dính liền với những mẩu chuyện cuộc đợi cùng văn chương hay những vần thơ mãi đẹp mãi thơ !!
Users browsing this topic
Guest (5)
40 Pages«<678910>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.