Rank: Advanced Member
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 9,291 Points: 11,028
Thanks: 758 times Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
|
Vĩnh Cửu !!!
Có giây phút đã trở thành Vĩnh Cửu Không còn Em và cũng chẳng còn tôi Chỉ còn đây cái cảm giác tuỵệt vời Tình Yêu đó lại trở về hiển hiện
Bàn tay Em trong tay tôi mầu nhiệm Truyền cho nhau tất tận những dư hương Của yêu thương chất ngất, gọi - "Vô Thường"! Cho tôi biết ánh hào quang hư-thực
Giữa không gian của Đất-Trời vô cực Tôi tự mình rơi lọt gữa đời Em Trong mong manh, diệu vợi đến yếu mềm Nhìn vạn vật ra chung màu huyền hoặc
Ôi! Tất cả đã trở thành dòng mạch Suối ngàn trong cho Sự Sống Hồi Sinh Chắp cánh bay vào giữa cõi yên bình Tôi bỗng hiểu Tình Yêu, Em đơn giản
Chính nơi đây, dưới mặt trời tỏa rạng Giữa muôn người đang hiện-hữu quanh ta Sự sống vương những dây dợ ngọt ngào Thiên-Đường đó, đâu phải chi ảo vọng
Em cho tôi một hoàng hôn thơ mộng Nửa hồn thơ bỗng gặp lại nửa mơ Con tim côi run rảy đập loạn hồi Rồi tất cả hòa tan trong đồng loại
Em yêu tôi, biến tôi không ngần ngại Tặng lại Đời tất tận những niềm yêu Nên thi-thơ hội tụ trọn yêu chiều Xin gởi lại Tình Yêu này cho nhân-thế
Khắc tên Em phút giây kia Vĩnh Cửu Khắc tên mình bên cạnh mỗi bài thơ Khắc nên mơ đày đọa mối tình hờ Là sự thật tôi hôm này lên tiếng!!
Paris, 27/06/2006 Việt Hoài Phương Hoàng Thy Mai Thảo
Riêng tặng Ora, linh hồn bản Nhạc-Thơ : "Chiều Paris, Em Chợt Đến" Em, nàng-thơ!
(Thi tập LỜI NĂM THÁNG)
PS.
Paris, Người nhớ gì sau một lần đã tới?!
Ồ, sao không phải là "người ấy" nhớ .. mà lại là chính cái thân tôi nhớ đây .. mới khốn khổ làm sao!
Thật lạ lùng!! Con đường ấy "người" đã cùng tôi dạo gót, tay trong tay... và lời thơ trong thơ,... Hay quá hiện thực nên đã trở thành vô tưởng? Quá dạt dào nên đã thành một giấc mơ?? Tôi bồng bềnh giữa biển người như biển sóng... không còn nghe ai nói gì... tất cả cứ mông lung như con sóng ập về bất thình lình chỉ định kéo tôi trôi băng băng ra giữa đại ngàn của nhớ nhung và thiếu vắng!!
Phải, tất cả xung quanh tôi đã trở thành ảo ảnh và duy nhất chỉ có một người .. là sống thực. Một bàn tay .. là vẫn còn êm dịu và ấm áp trong chính đôi bàn tay dường như trống rỗng của tôi lúc này đó thôi! Ôi ngọt ngào làm sao là tình-thơ ấy, "Một phút huy hoàng" là vậy đó ư!?
Có bao giờ "người" được biết tới cảm giác này không nhỉ? Chắc chắn là không, hay không thể như tôi cái lúc này... Khi tôi chợt hiểu "điều đó không thể lặp lại lần thứ hai trong một "mối tình-thi". Bởi thời gian và không gian cùng vạn vật sẽ không bao giờ lặp lại cùng một lần nữa, ở một địa điểm nào đó và ở một con người nào đó! Mà hôm nay, nơi đó là trên cái đại lộ đã trở thành huyền thoại của Paris hoa lệ "đại lộ đẹp nhất thê giới, Champs Elysee" và con người đó tình cờ lại là tôi!
Vẫn như thường lệ, để ghi nhận lại cảm giác đó thật hơn cả, tôi luôn phải nhờ đên nàng-thơ. Dù chính nàng-thơ là cái lõi của vấn đề, như chính "người ấy " đã chẳng ngần ngại mà "chỉ trích" tôi về cái tôi hay tự nhận là "tình-thi' của mình (?)!
Ai sẽ ở lại lâu hơn với thơ của tôi, sẽ là người tình-thi tôi yêu mến nhất. Tôi sẽ chẳng ngần ngại làm thân kiếp của loài chim thiên-di đi tìm "người" nơi đầu ghềnh cuối thác. Tôi sẽ chẳng ngơi nghỉ dệt những vần thơ, như đi tìm kiếm những cánh Hồng Vàng để cho đủ cả triệu đóa thơ ngây, dâng tặng cho "người" tất tận. Đơn giản, bởi tôi đi tìm Tình Yêu của mình và nếu vô tình "người" chính là Tình Yêu đó của tôi? Giữa một nửa linh hồn tôi và một nửa linh hồn "người" sẽ là linh hồn "nàng-thơ" trọn vẹn trắng trong và mếm yếu, ngu ngơ, khờ dại... đôi khi???
Và đây là bài thơ Vĩnh Cửu, tôi vội vã viết ra trong những phút ngây ngô nhất của tôi, khi nàng-thơ về làm bá chủ trái tim tôi và hồn vía của tôi!
|