Tiếp lời Thiên Lang...
Nhóm đến Cần Thạnh trễ hơn giờ hẹn khoảng 10 phút vì chuyến xe từ phà Bình Khánh đến Cần Thạnh khá dài, bác tài lại chạy chậm rì rì để đón thêm "Thượng đế" vào chiếc xe bé tẹo. Tuấn đón chúng tôi và cho biết mọi người đã đến đủ cả hồi 9g, dù thông báo là 9:30 hãy có mặt.
Sau
tiết mục trao học bổng và tiền sữa, Q, X và TL bắt đầu bày trò vui cho mấy em nhỏ. Trò chơi đã khiến các em thật vui và hớn hở vì cả người thua lẫn người thắng đều có một món quà nho nhỏ gồm bánh, kẹo, sữa tươi mang về. Bé Phát có vẻ khoái hộp bánh khi chỉ ôm khư khư mỗi nó, bỏ lại mấy hộp sữa trên bàn. Xong việc thì cũng đã 11g, Q đại diện mọi người nhắn nhủ vài lời đến mấy em nhỏ cùng gia đình. Không ngờ cô bạn này có tài ăn nói ghê. Tôi có thể
suy tư vạn điều trong cái đầu nhỏ bé này và viết ra trăm thứ (cho riêng mình xem
), nhưng chuyện phải nói năng trước đám đông thì tôi...đầu hàng.
Chia tay các em, chúng tôi cùng nhau hát bài " giờ ăn đến rồi, giờ ăn đến rồi" . Bỏ qua quán ăn nho nhỏ bên đường, chúng tôi đồng lòng cuốc bộ thêm một quãng đường nữa trước viễn cảnh được ngồi ăn và tận hưởng không khí thoáng mát trong một khoảng sân rợp bóng cây. Nhưng....Sự hăng hái của chúng tôi bị dập tắt như đống lửa đang cháy bị tạt một gáo nước khi nhìn thấy tấm bảng được treo trước quán với dòng chữ phũ phàng " Tiệm nghỉ bán vào những ngày...." Đứng nơi ngã ba đường, chúng tôi phải chọn lựa hướng đi: hoặc quay lại cái quán nho nhỏ bị từ chối ấy, hoặc cuốc bộ thêm một quãng nữa dưới cái nắng nóng khoảng 38 o C - 39 o C ( được đo bằng mấy cái
nhiệt kế biết đi này
) để đến một quán ăn nhìn ra biển có cái tên nghe mát ơi là mát : Gió lộng.
Thôi thì đã lỡ
chót thì phải
chét , chúng tôi đồng lòng hăng hái cuốc bộ thêm một quãng đường nữa. Có sao đâu cà,
chuyện nhỏ như con thỏ. Các cậu trai thì có ngại gì nắng mưa, còn các cô à ? chỉ là một chút mặn mà cho thêm phần duyên dáng thôi mà. Chẳng phải người ta hay nói: nước da ngăm ngăm trông thật duyên đó sao
Trời không phụ lòng người. Cuối cùng chúng tôi cũng đã sung sướng an tọa trong quán ăn "Gió lộng", có sân vườn và tầm nhìn ra biển rộng ( dù phải hơi rướn người qua mấy tấm chắn vô duyên dựng lên để tránh cát). Bên kia đã là Vũng Tàu, nó trông thật gần như thể chỉ cần bơi vài chục sải tay là đến được. Xoa dịu cơn đói và khát bằng một tô mì Lá Bồ Đề, một dĩa mì xào hải sản của xứ biển cùng vài loại nước giải khát khác nhau, chúng tôi chuyện phiếm và nghỉ ngơi một chút để có sức cuốc bộ về bến xe, trở về Saigon thân thiết.
13g. Lại được lắc lư và nhún nhẩy trên con đường đã đi qua sáng nay, nhưng chuyến về có vẻ ngắn hơn với những giấc ngủ ngắn chập chờn trên xe. Thật nhẹ nhõm và vui mừng khi bóng dáng quen thuộc của chợ Bến Thành xuất hiện trong tầm mắt. Gần đến nhà rồi ! Chỉ một chuyến xe nữa thôi là chúng tôi có thể trở về mái nhà xưa yêu dấu.
Chuyến đi thật mệt nhưng cũng rất vui. Hòa cùng tiếng cười của các em nhỏ, chúng tôi thấy mình như trở về tuổi thơ đã qua; Vui cùng niềm vui của bậc cha mẹ, chúng tôi thấy mình trở nên thân thiết và gần gũi với họ hơn như thể là người thân trong cùng một gia đình.
Tạm biệt Cần Thạnh ! Hy vọng chúng tôi có cơ hội quay lại đây vào năm sau để cùng mang đến và chứng kiến niềm vui trong những ánh mắt trẻ thơ và những con người lam lũ ở quê nghèo.