Đã quá 12 giờ trưa, hai anh chàng "thổ địa" dẫn chúng tôi vào tạm nghỉ trưa tại một quán càphê ven biển. Ngồi đây có thể nhìn sang Vũng Tàu khá rõ ràng .......nếu có ống nhòm :D hihihii.
Ảnh hai anh "thổ địa" đã giúp chúng tôi đi tìm hiểu các em:
Sau gần 45 phút ngồi "tám" chúng tôi tiếp tục lên đường đến nhà em Đào Thế Phát, một em khá "nổi tiếng" về cảnh ngộ.
**********************************************************
Vào con hẻm dẫn đến nhà em
Đào Thế Phát mới thấy nổi bật rõ những ngôi nhà của làng chày ven biển, với cách thiết kế như những căn "biệt thự" tạm bợ dùng cư trú qua ngày (như ảnh).
Trước nhà của em Đào Thế Phát
Đào Thế Phát sinh năm 2002, cư ngụ tại khu phố Vòng Ao, bẩm sinh bị chứng khờ, câm, điếc, và một căn bệnh quái ác ngay từ lúc sinh ra là bệnh tim (hiện đã được giáo xứ Cần Giờ hỗ trợ chi phí phẫu thuật tim, nhưng vẫn còn phải theo dõi khám định kỳ). Em Phát đang theo học các lớp kỹ năng tại trường Chuyên Biệt Cần Giờ.
Gia đình em gồm có cha mẹ và thêm ba anh em trai:
-Cha bé Phát tên Lế sinh năm 1965, là công nhân vệ sinh, đi làm với mức lương 700.000đvn/tháng, là trụ cột chính trong nhà nuôi cho con ăn học và chi tiêu gia đình.
-Mẹ bé Phát tên Nhàn, sinh năm 1966 làm nội trợ gia đình.
-Người anh lớn nhất sinh năm 1990 hiện đang học lớp 10.
-Người anh kế sinh năm 1992 học lớp 6.
-Người em út sinh năm 2005.
Theo cha bé Phát kể thì gia đình đã có thời gian thuê nhà sinh sống tại tp Hồ Chí Minh, nhưng do không thể hoà nhập vào lối sống vật chất nơi thành thị nên gia đình phải dời về miền đất Cần Thạnh(được 3 năm) hòng kiếm kế mưu sinh.
Ảnh Đào Thế Phát
Gia đình em Phát:
Một câu chuyện cảm động mà chúng tôi được biết khi tiếp xúc với cô hiệu trưởng trường Chuyên Biệt Cần Thạnh về gia cảnh của bé Phát là: (xin trích lại một phần câu chuyện mà cô hiệu trưởng đã kể: "
....hôm qua, cha bé Phát có đến tìm tôi, nhờ tôi đánh máy giúp một cái đơn. Lúc đó tôi cũng rảnh nên nhận lời và đánh giúp, đánh xong tôi đưa cho anh Lế, anh cảm ơn và đi ra huyện...Một lúc sau anh quay lại và hỏi tôi ở đây có máy photocopy không ? photo giúp anh một tờ! Tôi trả lời là không và chỉ anh sang bên cô Mỹ ở giáo xứ photo giúp, nhưng một lúc lâu khi tôi quay ra ngoài văn phòng thì vẫn thấy anh ..đi vòng vòng ở đó, hỏi anh mới biết là không gặp được cô Mỹ. Tôi thấy thế mới hỏi anh: "sao anh không mang ra huyện để photo? cao lắm chỉ có 1000đvn thôi !" Ngập ngừng một lúc anh trả lời rằng: "hiện giờ thì đến 1000đvn anh cũng không có trong túi nữa thì lấy gì mà photo !" nghe vậy tôi định cho anh 10.000đvn nhưng móc tìm mãi chỉ còn được 4000đvn, tôi cho anh luôn số đó! Anh cầm lấy số tiền với vẻ rụt rè và cảm ơn tôi rối rít......và còn đáng thương hơn là bé Phát rất chăm học, em thường xuyên có mặt ở trường vì....về nhà thì em phải bị đói. còn ở trường thì được lo cho cái ăn trưa.") nghe được hoàn cảnh đó ai mà không khỏi xúc động, 1000đvn - một số tiền chỉ uống được một ly trà đá ở một quán ven đường thậm chí không đủ để "gậm" 1/3 ổ bánh mì mà đối với anh Lế lại như là một số tiền khồng lồ không thể xoay sở kịp vào lúc này !
Rời khỏi gia đình của bé Phát mà lòng tp không khỏi nghẹn ngào trước tình cảnh của gia đình và bé Phát cũng có một phần an ủi là được một người cha hết lòng lo cho gia đình.