Ba chị em, chị KT, TP và gdt đã hẹn gặp nhau lúc 14g 30 chiều nay để cùng đến tìm hiểu các trường hợp giới thiệu xin cấp học bổng ở các Q4, 6, và 8.
11g trưa, trời Saigon bỗng đổ mưa, những cơn mưa đầu mùa làm dịu bớt không khí oi nồng, nóng bức của tháng sáu, nhưng lại khiến gdt thấy nóng như hơ vì sợ cơn mưa kéo dài đến giờ hẹn thì tiêu. May sao ông Trời còn thương tình mấy chị em.
Lòng vòng qua những đường ngang ngõ tắt, chúng tôi tìm đến nhà bé Linh, một học sinh do HT Thích Chơn Không giới thiệu mà chị Trinh đã post ở đây
http://www.phunuviet.org...OPIC_ID=3687&whichpage=1Qua tìm hiểu, chúng tôi nhận thấy gia đình em này hiện chưa cần đến sự trợ giúp của chúng ta.
Tìm con đường gần nhất qua Q8, chúng tôi theo đường Bến Vân Đồn, qua cầu chữ Y đến đường Dương Bá Trạc. Ai đã từng đi tìm địa chỉ ở Saigon chắc là biết được cái cảm giác bực bội với cách đánh số rối rắm, lộn xộn ở thành phố này. Chúng tôi đã lạc vào mê hồn trận của những con hẻm được đánh số như ngẫu hứng hồi chiều này. Lòng vòng trong đó hơn nữa tiếng để tìm kiếm và hỏi thăm số nhà 414/15B, chúng tôi đành chịu thua khi ngay cả người dân ở đó cũng không biết, vì hầu như ít ai sống kỳ cựu ở đây, họ chỉ là dân tứ xứ vừa đến đây sinh sống. Bỏ qua địa chỉ nói trên, chúng tôi đi tìm căn nhà số 450/7 Dương Bá Trạc Q8. Hỏi thăm một anh đang ngồi trước cửa nhà, anh này ngơ ngác chẳng biết là ở đâu. Như nảy ra một ý, anh biểu chúng tôi đến hỏi “mấy bà tám” đằng kia chắc biết liền. Nhìn theo tay anh chỉ, hóa ra đó là một nhóm các cô, các chị đang ngồi tụm năm, tụm ba ở xa xa. Bật cười và nghe theo lời anh nhưng rốt cuộc “mấy bà tám” đó cũng “bó tay” luôn, gdt nói theo cách chàng Tiêu Phong lãng tử hay nói. Lại kiên nhẫn hỏi thăm và lòng vòng qua những con hẻm nhỏ chằng chịt như bàn cờ, chúng tôi tưởng chừng như vô vọng vì không tài nào tìm được địa chỉ có trong tay. Dừng hú họa trước một cửa tiệm tạp hóa, chúng tôi hỏi thăm mấy cô, mấy chị đang làm gì đó trước cửa nhà. Chị này ngó chị kia rồi..lắc đầu. Thấy mấy đứa bé đang chơi gần đó cũng trạc tuổi bé Yến, nhân vật mà chúng tôi đang vất vả tìm kiếm, gdt lại gần hỏi thử, biết đâu các bé học chung và biết nhau. Mừng húm khi biết bé gái này cũng học trường Nguyễn Trực và chung khối lớp 3, nhưng khi nói đến tên thì nàng lắc đầu. Thôi ! thua chắc rồi. May sao, khi chị Trinh buột miệng nói đùa “Kiểu này chắc ở nhà con bé này tên T. Mẹt hay gì gì đó, nên chẳng có ai biết tên thiệt trong khai sinh”. Con bé vừa được hỏi chợt à lên: “Hay là nhỏ Muối, hình như ở trường nó tên Yến” Hỏi “Con có biết nhà bạn không?” cô bé nhanh nhảu gật đầu. Như người chết đuối vớ phải cọc, chúng tôi vội nhờ bé chỉ đường.
Theo những con hẻm ngoằn ngoèo bề ngang vừa đủ cỡ hai chiếc xe honda chạy song song sát nhau, cô bé dẫn chúng tôi đến căn nhà số 290C/43/12/2 Dương Bá Trạc. Hổng lẽ hổng phải vì địa chỉ đâu có đúng, hỏi thăm một bé gái trong nhà đi ra khi thấy chúng tôi đứng bàn tán lố nhố trước cửa nhà, thì y chang, “nàng” đây rồi. Người mẹ phụ bán café gần đó được mời về. Hỏi thăm chị về sự khác nhau giữa địa chỉ được cung cấp và thực tế, hóa ra trước đây căn nhà trong hẻm này lấy theo địa chỉ của căn nhà ở hẻm lớn hơn trước mặt, đổi tới đổi lui thành ra như hiện giờ. Thiệt tình!
Quên hỏi tên cô bé chỉ đường nhanh nhẹn, dễ thương, chúng tôi giục bé trở về nhà vì sợ người nhà trông và lo vì chúng tôi lạ hoắc mà cả gan chở bé đi.
Vào nhà hỏi thăm gia cảnh, chị Trần Thị Thu Hà cho biết, năm nay chị 40t, chị có hai cô con gái. Cô lớn gần 18t, đang học dở lớp 7 thì nghỉ, cô nhỏ là nhân vật chính của chúng ta, bé
Liêu Minh Yến, sinh năm 1997, học lớp 3/5 trường Nguyễn Trực Q8.Chị Hà và cô con gái lớn hiện đang phụ bán café kiếm 20.000 – 30.000 đ/ngày để lo cái ăn, cái mặc cho ba mẹ con và việc học hành cho cô út . Chồng chị, anh Liêu Văn Thuận, 41t, vốn đạp xích lô kiếm sống đã mất hôm mùng 1 Tết vừa qua do tai nạn giao thông. Chị Hà vốn là trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ, được bà dì ruột đem về nuôi dưỡng và gã chồng. Sống hạnh phúc cùng chồng con được gần 18 năm thì tai họa ập tới. Từ lúc anh Thuận mất, chị và hai cô con gái dọn về sống chung với gia đình bà dì . Trong căn nhà vỏn vẹn ước chừng 12 – 13 m2 này hiện là nơi tá túc của 11 con người. Ban ngày thì còn đỡ vì mọi người túa nhau đi kiếm tiền; đêm về, căn nhà nhỏ trở nên chật chội, nóng bức với 11 con người lớn có bé có cùng tụ lại sau một ngày dài làm việc và học hành.
Biết Yến là bạn học của một bé người chăm tên Malavie trong danh sách được giới thiệu, chúng tôi từ giã gia đình chị Hà. Nhờ Yến chỉ đường, chúng tôi nhanh chóng tìm được nhà của Malavie, tưởng là bé gái, hóa ra là một bé trai hay cười . Qua câu chuyện của mẹ em, chúng tôi cho rằng gia đình này cũng không cần đến sự giúp đỡ của chúng ta. Dừng chân ở một quán nước ven đường, chúng tôi cùng bàn bạc và quyết định tranh thủ luôn chiều nay để đến thăm nốt địa chỉ cuối cùng trong danh sách hai em được HT Thích Chơn Không giới thiệu. Lần tìm kiếm này tương đối thuận lợi hơn, nhưng tiếc là không gặp được bé Thủy vì bé hiện đã về quê nội ở Trà Vinh để thăm cha. Mẹ bé đang là nhân viên dọn vệ sinh ở bv phụ sản Hùng Vương, cha mẹ bé hiện đã ly dị. Qua tìm hiểu sơ bộ, chúng tôi cùng đồng ý sẽ có thông tin chi tiết cho các AC trường hợp cần giúp đỡ này sau đợt thăm bé lần hai.
Chia tay nhau tại đây, chúng tôi hòa vào dòng xe cộ đông đúc trở về nhà, mang trong lòng những nỗi buồn vui lẫn lộn sau chuyến đi. Ngồi sau lưng TP, tôi chợt nhớ đến câu nói đã đọc ở đâu đó: “Hạnh phúc phải chăng là khi ta có ai đó để yêu thương và một điều gì đó để hy vọng?” Đúng hay không, tôi cũng không biết nữa…..lòng chợt thấy buồn vô cớ suốt trên quãng đường về…
PS: Phần hình ảnh của bé Liêu Minh Yến xin nhờ TP há. Cảm ơn nghen. Vậy ra TP có tài "dụ khị" hay vậy sao S? Mèn ! Giờ mới biết nha.
Lù đù vác cái lu mờ chạy hén TP