Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

23 Pages«<1718192021>»
CHUYỆN VIẾT CỦA TÔI
Binh Nguyen
#361 Posted : Monday, September 15, 2008 8:05:03 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)

GIÀU ĐỔI BẠN, SÁNG ĐỔI VỢ

(tiếp theo)

Mary đã đưa Jason đến nhiều bệnh viện khác nhau. Căn bệnh của chàng không phải bẩm sinh, vẫn còn có thể chữa được, nhưng dĩ nhiên tốn kém rất nhiều. Số tiền để chữa trị cho Jason không nhỏ, nhưng Mary yêu chồng, chỉ mong chàng khỏi bệnh, bình thường như bao nhiêu người khác, còn tốn bao nhiêu nàng cũng không màng. Nàng cày thêm một công việc vào cuối tuần, lúc nào cũng đầu tắt, mặt tối, còn Jason thì sống trong hy vọng...

Cái ngày nhập viện cũng tới, Mary vừa lo mệt, vừa vui mừng, Jason cũng vui mừng. Jason được đưa vào phòng giải phẫu, còn Mary đứng ngồi không yên mong chờ. Rồi ca phẫu thuật cũng chấm dứt. Mary tiếp tục đút thức ăn cho chồng, bỏ mặc cả những buổi làm, bỏ luôn sửa soạn, trang điểm. Mong chờ từng ngày cho chồng lành lặn hẳn để xuất viện. Bao nhiêu niềm vui đang chờ đón vợ chồng nàng! Hai vợ chồng sẽ đi lại tuần trăng mật. Nhất định kỳ này nàng sẽ đi Hawaii, cứ nghe nói hoài mà chưa một lần được đặt chân tới...

Bác sĩ tháo từng lớp băng ra, Jason thấy mờ mờ khuôn mặt trước mặt mình, rồi rõ hẳn! Chàng biết chắc đây là Mary, vợ chàng, vì từ đầu đến cuối nàng vẫn nắm đôi tay chàng, nhưng điều chàng không ngờ và không tưởng tượng ra nổi, là nàng có thể xấu đến như vậy. Chàng than thầm: "Trời ơi, vợ tôi đây sao?" Tất cả những tưởng tượng trong đầu chàng biến mất. Mùi nước hoa vẫn vậy. Vẫn giọng nói nhỏ nhẹ, quen thuộc. Vẫn đôi tay nắm chặt đôi tay chàng sung sướng, nhưng khuôn mặt thì đây là lần đầu tiên chàng mới được đối diện, sau mười tám năm chung sống. Tự nhiên, chàng ước, phải chi chàng cứ sống mãi trong bóng tối như trước kia, với sự tưởng tượng của riêng chàng, có lẽ sẽ tốt hơn, chẳng như bây giờ...

Mary không đen lắm, nhưng mái tóc sụp xuống trán, và hai bên mặt, cốt ý để che đi khuôn mặt hơi to bản, làm mặt nàng tối hẳn! Mắt nàng thì lờ đờ, như buồn ngủ, không có tinh anh, trong sáng! Mũi nàng quặp xuống một cách kỳ quặc, giống như của mấy bà phù thủy trong những truyện tranh mà Jason vẫn được coi lúc còn bé, trước khi bị mù. Cái miệng Mary hơi rộng, với hàm răng không được đều lắm... Trời ơi, sao lại có thể như vậy? Đôi tay chàng đã không xác định được...

(còn tiếp)

BN.
Sương Lam
#362 Posted : Monday, September 15, 2008 1:07:32 PM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)
BN ơi,
Tựa bài viết là "Giàu Đổi Bạn, Sang Đổi Vợ" hay là Sáng Đổi Vợ hả cô nàng?
Chưa đọc hết bài viết nhưng SL đoán rằng anh chàng Jason này thất vọng vì vợ chàng không được đẹp như chàng mong ước và muốn..đổi vợ?QuestionBlack Eye
xv05
#363 Posted : Monday, September 15, 2008 1:56:02 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
Em đoán là "Sáng (con mắt) (thấy vợ xấu bèn) đổi vợ" đó chị S.Lam Wink
Binh Nguyen
#364 Posted : Friday, September 19, 2008 8:59:43 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi Sương Lam

BN ơi,
Tựa bài viết là "Giàu Đổi Bạn, Sang Đổi Vợ" hay là Sáng Đổi Vợ hả cô nàng?
Chưa đọc hết bài viết nhưng SL đoán rằng anh chàng Jason này thất vọng vì vợ chàng không được đẹp như chàng mong ước và muốn..đổi vợ?QuestionBlack Eye



Em Bình dùng chữ nào là cố ý chữ đó, đó chị, không có lộn đâu. Hi hi hi. Chị XV05 nói trúng phóc, anh chàng đó sau khi sáng mắt ra, bèn... đổi vợ. Angry Đón đọc phần kế tiếp! Xem anh ta "đổi" như thế nào. Smile

BN.
Binh Nguyen
#365 Posted : Thursday, September 25, 2008 2:45:01 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)

GIÀU ĐỔI BẠN, SÁNG ĐỔI VỢ

(tiếp theo)

Jason cảm thấy thất vọng. Nếu Mary đẹp được cỡ một nửa của cô y tá đứng kế bên thì hay biết mấy. So sánh vợ chàng với cô y tá, đúng là vợ chàng thua xa, hay vì tuổi tác chênh lệch, thời gian đã làm Mary xấu đi? Mary chắc phải hơn cô y tá kia đến hai chục tuổi chứ chẳng chơi. Cô y tá nhìn xinh xắn thế kia, mà Mary thì thật là thảm hại! Đầu tóc lung tung, như không được chải mấy ngày rồi. Cơ thể thì thẳng đuột, tay chân khẳng khiu, ốm nhom, như không có tí sinh khí nào. Jason nhìn Mary thất vọng! Mary nhìn ánh mắt của chồng mà chợt thấy hụt hẫng, tủi thân! Tự nhiên nàng muốn khóc. Nàng là người trời sinh bắt xấu, nên đã phải sống một thời gian dài cô đơn trước khi lấy Jason làm chồng. Thời gian đó, không có ai đoái hoài, tán tỉnh Mary, nàng chỉ biết có đi học, đi làm, cũng thèm một tấm chồng, nhưng hình như ai cũng tránh, nên nàng không thể tiến tới. Khi đến trại những người khuyết tật gặp Jason, thấy Jason lặng lẽ, cô độc giống nàng, nàng đem lòng thương hại, rồi trò chuyện, giúp đỡ, yêu nhau rồi lấy nhau. Nàng không ngờ rằng cuộc hôn nhân mười tám năm vẫn chưa làm cho nàng hiểu được chàng, nàng cũng cảm thấy thất vọng.

(còn tiếp)

BN.
Binh Nguyen
#366 Posted : Friday, September 26, 2008 12:05:46 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)


GIÀU ĐỔI BẠN, SÁNG ĐỔI VỢ

(Tiếp theo)

Một tuần sau, Jason đưa đơn ly dị, với lý do đơn giản là chàng không thể sống chung với người vợ xấu như vậy. Chàng nhìn chàng trong gương, thật là xa lắc so với nàng. Mary không xứng với chàng một tí nào. Chàng vừa trẻ hơn, vừa đẹp hơn, lại đã sáng mắt rồi, kiếm một người vợ đẹp đâu có khó khăn nữa? Chàng quyết từ nay về sau chàng chỉ đi với những người đẹp, chứ nhất định không đi với người xấu như Mary nữa.

Mẹ Jason phản đối con bà. Bà bảo làm như vậy là không tốt với Mary, nhưng Jason nhất quyết không chuyển ý. Tình nghĩa 18 năm, chàng nhất định bỏ hết, để bắt đầu lại một cuộc đời mới. Chàng quyết định từ bỏ cuộc sống chán chường, không nhiều hứng thú đã kéo dài 18 năm uổng phí. Bao nhiêu đàn bà đẹp, hấp dẫn đang chờ đón chàng, tại sao chàng phải chôn mình trong cái nhà tù với một người xấu xí? Bà mẹ Jason đã khóc bao nhiêu năm sau khi Jason bị mù, bây giờ bà lại khóc nữa. Bà cũng biết Mary không được đẹp lắm so với con bà, nhưng Jason đâu có nhiều lựa chọn? Bà thông cảm cho Mary, nhưng Jason vẫn là đứa con trai duy nhất của bà, nó có quyết định sai lầm thế nào chăng nữa, nó vẫn là đứa con bà đẻ ra, bà đành phải chấp nhận ý nó. Bà lặng lẽ khóc. Mary vật vã khóc. Jason vẫn không chuyển ý. Đơn ly dị phải được ký! Năm đó, Jason vừa đúng 40 tuổi, đẹp trai, mạnh khỏe, tự tin bước vào cuộc đời, của một người bình thường sáng mắt. Jason về ở nhà mẹ. Bà lão 70 tuổi không có lựa chọn nào khác ngoài việc mở rộng cửa, đón con về. Tiền hưu của chồng bà để lại, và của riêng bà, dư cho bà sinh sống, nên thêm một miệng ăn của Jason cũng không phải là một vấn đề lớn.

Ba mươi lăm năm sống trong bóng tối, xã hội thay đổi khốc liệt, hay tại Jason mới nhìn thấy mọi việc, nên tất cả đều xa lạ đối với chàng? Ngày Jason còn bé, đâu có thông thạo như bọn trẻ bây giờ, xài máy vi tính một cách nhuần nhuyễn, thuần thục! Mary có chỉ dẫn cho Jason đánh máy, nhưng bây giờ mới được nhìn thấy màn hình, với bao nhiêu chuyện xảy ra khắp nơi, chàng mới thấy thật là hấp dẫn! Có cả những mạng phơi bày hình ảnh của những cô gái bốc lửa, khêu gợi dục tình, làm Jason thấy rạo rực, thèm thuồng. Jason bắt đầu làm quen với những cô gái trên mạng, đùa giỡn vui vẻ, những câu giỡn đùa thoải mái, phấn khích, làm Jason cảm thấy phấn chấn! Trên mạng, có cả những cô gái "con nhà lành" đưa lên máy cho chàng coi hình ảnh mặt mũi, thân thể của họ, chàng thấy quyết định bỏ Mary của chàng là một quyết định sáng suốt.

(còn tiếp)

BN.

Binh Nguyen
#367 Posted : Sunday, October 12, 2008 1:19:46 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Hôm nọ đến nay, đọc trên báo, người ta đăng truyện "Bỏ Vợ" của ông Hồ Biểu Chánh, thấy ghét mấy tay bỏ vợ, nên viết truyện này. Hôm nay, họ đăng thêm truyện khác của ông, "Bỏ Chồng", hì hì, không biết nên bắt chước ông viết cái gì nữa đây, hoặc ghét mấy ả nào để mà viết đây?

Duy có điều, ông HBC là văn sĩ miền Nam, (nghe đồn là thầy của chị Hai Bánh Ít), nhưng ông viết hỏi ngã rất rõ ràng, ngay cả trong mấy câu đối thoại cũng vậy. Thí dụ, sẽ xảy ra, là "sẽ" không là "sẻ", nhưng những chữ rất Nam Kỳ thì ông viết y chang, thí dụ, "tức nhiên" chứ không phải "tất nhiên". Chợt nghĩ đến chuyện bắt lỗi chính tả cho một bài văn hay một truyện ngắn, làm thế nào để sửa cái sai mà không sửa cái tính cách của tác giả đó? Và có những chữ tác giả đó dùng, nhiều khi người đọc không hiểu, nếu không ở trong miền đó, chẳng lẽ lại đi đổi hết cho mọi người cùng hiểu, đến đứa con nít cũng phải hiểu?

Láng cháng thế nào, tôi lại nói về chuyện sửa chính tả, thiệt là bậy bạ! Big Smile Nhưng nếu không nói, cứ ấm ức trong bụng, bụng đau...! Shocked

Làm thế nào để viết một truyện ngắn? Trước hết, phải có chủ đề cái đã, không có chủ đề, bạn mới chỉ viết một đoản văn, ý nghĩ lan man, chưa thể gọi là một truyện ngắn. Khi đã có chủ đề rồi, thì cứ đặt bút xuống viết, hay lên máy gõ, cứ để lời văn mình luôn tuồng, đừng cắt đứt, đừng gò bó, đừng trau chuốt. Đừng khó khăn lo đi đặt cái tựa đề trước, thường thường việc này nên để sau cùng, vì mình còn có thể đổi ý nhiều lần nữa. Tốt nhất là cứ như cụ HBC, Bỏ Vợ, thì cứ nói Bỏ Vợ, Bỏ Chồng thì cứ nói "Bỏ Chồng", không cần cắc cớ như BN "Giàu đổi bạn, Sáng đổi Vợ", chi cho mệt. Big Smile Cái chính không phải là cái tựa đề, mà là cái nội dung bên trong câu chuyện đó. Bạn có khi nào đọc cái tựa đề thật hay, thật hào nhoáng, mà bên trong chán như cơm nếp nát chưa? Nói tóm lại, lo viết cho hết ý của mình cái đã, đừng ngắc ngứ ở cái tựa đề, rồi "tịt ngòi" luôn, thì khốn!

Viết thì viết luôn, dùng những chữ mình thường nghe, thường nói, thường dùng, đừng bao giờ đi giở từ điển, hay bắt chước người nào đó, để xem chữ đó dùng như thế nào? Bạn giở cuốn từ điển ra, ý của bạn có thể chạy mất đấy! Chớ dại! Cứ viết, viết hết luôn một lúc thì tốt. Sau đó, bắt đầu đọc lại, coi có cái gì vô lý, những gì thừa thãi, luộm thuộm, thì xin bạn làm ơn can đảm cắt bỏ đi, bởi vì bạn đang viết truyện ngắn chớ không phải truyện dài, không phải tào lao thiên địa, hết chuyện trên trời, đến chuyện dưới đất, chuyện đầu xóm đến cuối đình. Big Smile Và lúc này là lúc bạn có thể giở từ điển, so sánh xem người ta đã dùng như thế nào, cách dùng của mình có hợp lý hay không, nghe khác người nhưng mà có hay không? Đây là thời gian bạn trau chuốt cho truyện ngắn của bạn. Dĩ nhiên cũng đừng ngắn quá, nếu chỉ có những thông tin, không có những lời diễn tả "vô tội vạ", thì đó chỉ là bản tin tức khô khan, chứ không phải là một truyện ngắn nữa.

Bạn nên tránh cái màn "đầu voi đuôi chuột", cứ tràng giang đại hải thật dài, rồi cuối cùng kết thúc một cách mà thiên hạ hay nói là "lãng xẹt"! Chẳng biết mình muốn nói cái gì? Dĩ nhiên, cũng có lúc tác giả thích để cho mọi người suy nghĩ, nghĩa là kết thúc sao cũng được, cái sự kết thúc này phải làm cho thật khéo!

Việc cuối cùng trước khi gởi đi cho mạng lưới, hay cho bạn của bạn, hay để in sách, hay để đọc cho đỡ buồn lúc rảnh, thì cũng nên đọc lại từng chữ cái "truyện ngắn" của mình, coi có còn không vừa lòng với chữ nào hay không, hay với chi tiết nào hay không? Hỏi ngã sai, nghi ngờ cách phát âm, dấu đánh máy, thì nên đi hỏi người nào biết, và sửa lại. Và đã không hỏi thì thôi, khi đã hỏi, thì nên lắng nghe ý kiến của họ.

Đọc tới, đọc lui, vừa lòng với chính mình, vì nếu bạn chưa vừa lòng, thì người khác cũng không vừa lòng đâu bạn ạ. Họ còn khó khăn hơn mình nữa. Bây giờ, thì truyện ngắn của bạn mới hoàn thành, bạn có thể gởi đi được rồi đấy.

BN.
Binh Nguyen
#368 Posted : Wednesday, October 15, 2008 12:58:03 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Bài đăng trong Cung Thương Lỡ Nhịp của Đất Quê (datque.com):

TÌNH ĐƠN PHƯƠNG

Tôi đã quen anh vào một mùa hè rực nắng, cái nắng ấm áp của xứ Canada nổi tiếng "đất lạnh tình nồng". Chúng tôi quen nhau chung với anh chị em của anh, anh chị em của tôi, và của cha mẹ đôi bên. Tình như có tự bao giờ, tưởng như sẽ rất đẹp, nhưng rồi cuối cùng vẫn xa. Có thể anh chỉ coi tôi như một người em gái của anh, vì nếu anh thật sự có tình ý gì với tôi, tôi nghĩ anh đã nói, đã ngỏ lời, chứ không để tôi mòn mỏi đợi chờ, rồi tìm cách lánh xa.

Ngày ấy, đi bên anh, chung với các anh chị em chúng tôi, tôi cảm thấy xao xuyến, tuy vẫn vui vẻ, giỡn đùa, nhưng lúc nào cũng đợi chờ, hồi hộp! Tôi phá như con nít, cười đùa không ngớt, anh em anh đặt tên tôi là Vua Tếu Lâm, có lẽ vì thế anh không hiểu nổi ánh mắt tôi, anh không hiểu nổi nỗi lòng của người con gái mới lớn, cũng yếu đuối, lãng mạn như bao người con gái khác. Một lần đám cưới bạn anh, chúng tôi một đám đi chung với nhau, anh phải đi đón một người con gái khác, anh bảo là bạn anh. Tôi cười nhiều hơn, kể chuyện tếu nhiều hơn, vui cho anh, mà lòng tôi tan nát, anh vẫn vô tư không biết điều gì đã xảy ra. Còn khen, sao hai người mới gặp nhau mà hợp nhau thế? Tôi nói cười huyên thuyên, cả với cô bạn gái của anh, đúng là "hoa huệ sầu đời trong héo ngoài tươi", mọi người vẫn thấy tôi vui.

Anh đã không bao giờ ngỏ lời. Tôi đã không bao giờ khóc. Mối tình đơn phương tôi tự mang, suốt cả những năm tháng sau này. Tôi vẫn cười giỡn với bạn bè, coi tất cả như bạn, hay vì tất cả mọi người coi tôi như em? Tôi vẫn phá phách, trẻ con, coi mọi việc như pha, cũng có ý tìm cho mình một cung điệu tình yêu khác, nhưng tình cảm giống như tôi giành cho anh đã không bao giờ đến. Tôi tham gia vào những sinh hoạt xã hội, quen nhiều bạn bè, vui vẻ với bạn bè mới, nhưng tình cảm thì hình như đóng băng, tôi đổ lỗi cho anh. Thế rồi, tôi cũng nguôi ngoai, coi như tình đơn phương với anh trở thành một kỷ niệm đẹp trong đời tôi, "tình chỉ đẹp khi còn dang dở", người ta nói thế thì chắc đúng như thế!

Mấy năm sau, anh gởi thiệp, báo tin anh làm đám cưới với một người con gái khác, không phải cô gái lần trước mà tôi đã gặp. Tôi hững hờ, vui cho anh, kỳ này thì tôi vui thật sự, lòng tôi không tan nát như xưa nữa, bởi vì tôi cũng đã có một mối tình mới, tôi chấp nhận mối tình mới của anh dễ dàng, không xót xa, mừng cho anh kiếm được người vợ hiền, ngoan, mà anh thương. Không biết, anh có biết tí nào về mối tình đơn phương của tôi? Không biết, sau này khi gặp lại, chúng tôi có thể nói với nhau chuyện gì? Tôi có còn vui cười và kể chuyện tếu lâm được như xưa? Vợ anh có bao giờ biết được, đã từng có người con gái, không phải là chị, thích anh?

Về sau này, khi tôi đưa những bài thơ của tôi lên các diễn đàn điện tử, bạn tôi thắc mắc, hình như thơ tôi rung một cung điệu khác. Bạn tôi đâu có biết rằng tôi đã có một mối tình đơn phương tuyệt đẹp, nhờ nó tôi đã cho ra đời những vần thơ đó. Bây giờ, những vần thơ đó không viết được nữa, vì đâu có ai dễ dàng có hai mối tình đơn phương trong đời đâu chứ?

Bình Nguyên, tháng 8, 2008.
Binh Nguyen
#369 Posted : Friday, October 17, 2008 11:09:39 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
GIÀU ĐỔI BẠN, SÁNG ĐỔI VỢ

(Tiếp theo)

Jason bắt đầu bồ bịch. Hẹn những cô gái trên mạng ra gặp mặt để chọn lựa người mình ưng ý nhất. Có nhiều cô nói chuyện trên mạng rất hay, rất có duyên, nhưng đến khi gặp mặt, chàng rủa thầm trong bụng, nếu xấu như vầy chẳng thà tôi đi với Mary cho rồi! Mẹ Jason khuyên chàng đi kiếm việc làm, nhưng quãng thời gian ở trong bóng tối quá dài, lại làm biếng, nên Jason không học được nghề gì cả, không xin được việc làm. Mẹ Jason vẫn giữ liên lạc với Mary, bà khuyên nàng hãy quên Jason đi và nên làm một cuộc thay đổi.

Jason kiếm được việc làm tạm thời, cũng chỉ lăng quăng làm người khuân vác, phụ việc, chẳng được bao nhiêu tiền. Chàng quen với Joanne, cô bạn làm chung, bắt đầu đưa đón, hẹn hò. Joanne là cô gái nổi tiếng có bộ ngực to nhất trong đám phụ nữ làm trong hãng Jason đang làm phụ việc. Khi bắt đầu tìm hiểu kỹ hơn để đi tới hôn nhân, Joanne dẫn chàng về nhà. Trong bữa cơm đầu tiên với gia đình nàng, chàng mới biết Joanne đã có một đứa con sáu tuổi, với người bạn trai trước, và đang là người mẹ độc thân. Trong bữa cơm đó, mẹ Joanne, người trông coi trực tiếp đứa bé hỏi thẳng Jason:

- Anh có tính thương thằng Brandon như con anh không?

Jason không biết trả lời sao, chàng đã có con bao giờ đâu mà biết thương con người khác như con chàng? Chàng cố gắng ăn hết bữa ăn, và trả lời nước đôi là chàng sẽ thương nó như con, nhưng cũng phải để chàng suy nghĩ lại. Thế rồi sau đó Jason đánh bài chuồn, chàng sẽ kiếm được người đẹp như Joanne không có khó khăn gì. Joanne gọi đến chàng mấy lần, nhưng chàng thoái thác, rồi lẩn tránh, bỏ luôn việc phụ việc, không làm nữa, kể ra lương bổng cũng chẳng có bao nhiêu! Joanne giận, không gọi cho Jason nữa. Jason lại đi tìm bạn trên mạng.

Trở lại những mạng lưới điện toán, chàng quen với một cô gái mang biệt hiệu Người Đàn Bà Đẹp (Pretty Woman). Cách nói chuyện, giỡn đùa trên mạng của nàng rất vui và phóng khoáng, có vẻ thông hiểu người tiếp chuyện rất nhiều, nên không những chàng, mà cả những tên khác trong phòng chat đều muốn làm quen với nàng. Người Đàn Bà Đẹp có vẻ bất cần đời, xuất hiện trên mạng một khoảng thời gian thôi, rồi biến mất, làm mấy anh tiếc ngẩn, tiếc ngơ, Jason cũng vậy.

Chàng xin được công việc làm trong nhà hàng, đứng ngay cửa chào khách, sắp xếp chỗ ngồi, lấy hóa đơn, tính tiền cho khách, và khéo léo mỉm cười, nhũn nhặn khi cần, với chàng chỉ cần một buổi là chàng học được hết, chẳng có khó khăn gì. Vicky cũng làm chung nhà hàng với chàng, cũng là tiếp viên, trẻ, đẹp và duyên dáng, nổi tiếng nhất ở nhà hàng Seven Gardens của thành phố. Sau những buổi làm việc mệt nhọc, hai người thường hẹn hò, đi coi xi-nê với nhau.

Vicky còn đẹp hơn cả Joanne, nước da hơi ngăm ngăm, cái kiểu đẹp của những người thừa tiền đi phơi nắng. Mắt, mũi, miệng, ngực, eo, cái gì cũng đúng hoặc trên tiêu chuẩn của những mực thước, được cho là đẹp. Thân hình nàng cân đối, không cao quá, cũng không thấp quá. Khách hàng vào ăn, ai cũng trầm trồ khen ngợi, và tiếc rẻ cho cô gái quá đẹp như vậy mà phải đi làm nhà hàng. Có người còn đánh cá với nhau, cô gái này đi thi hoa hậu thì bảo đảm ăn chắc! Jason cũng nghĩ như vậy, và điều quan trọng nhất là Vicky cũng có vẻ thích chàng. Được người con gái còn quá trẻ so với chàng, lại quá đẹp, yêu thích, Jason không dại gì mà không chộp lấy ngay, nhưng hai người chỉ mới đi chơi, đi ăn, hôn hít, ôm nhau, mơn trớn nhau, chứ chưa bao giờ đi khỏi giới hạn đó, vì Vicky rất kỹ càng vấn đề đó, không bao giờ để Jason tiến xa hơn, mà phải chờ cho đến khi hai người chính thức là vợ chồng.

Rút kinh nghiệm với Joanne, Jason dò hỏi Vicky về gia đình nàng. Vicky không giấu giếm gì, mà dẫn chàng về nhà chơi ra mắt mọi người trong gia đình. Vicky có bố mẹ tương đối khá giả và năm anh trai, hai người đã có vợ ra riêng, còn hai người vẫn ở với cha mẹ và nàng. Jason hỏi ý cha mẹ Vicky về hôn nhân của hai người, nhưng cha mẹ Vicky bảo nàng còn quá nhỏ, mới hai mươi, hãy để cho nàng thêm vài năm nữa cũng chưa muộn. Vài năm nữa, Jason bốn mươi mấy, không muộn cho nàng, nhưng chắc là đã muộn cho chàng. Jason hỏi ý kiến mẹ chàng, bà bảo bà cũng có cùng ý kiến với cha mẹ nàng. Nếu thương nhau thật tình, vài năm nữa không phải là vấn đề, còn có đủ thời gian để Vicky chín chắn, mặn mòi thêm chút nữa!

(Còn tiếp)

BN.
ngodong
#370 Posted : Saturday, October 18, 2008 12:12:01 AM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Viết như kể - hay quá Bình ơi.
Binh Nguyen
#371 Posted : Sunday, October 19, 2008 1:43:24 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi ngodong

Viết như kể - hay quá Bình ơi.



Cám ơn chị. Kisses Em kể chuyện mà.

Hôm nay đọc bài "Ai giết chết sân khấu cải lương" của soạn giả Nguyễn Phương trên báo. Có đoạn ông viết, sân khấu cải lương không còn, không phải vì soạn giả viết tuồng dở, mà tại vì tuồng của soạn giả viết xong, phải thông qua 4 giai đoạn của Hội Đồng Kiểm Duyệt của nhà nước, nên đứa con tinh thần của soạn giả thường bị bóp méo đi, đến không còn nhận ra hình thù đứa con của mình nữa. Đó là tại sao, khi có ban kiểm duyệt mó tay vào một tác phẩm, là ban kiểm duyệt đã vô tình giết chết tác phẩm.

BN.
ngodong
#372 Posted : Sunday, October 19, 2008 3:09:15 AM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Chị nghĩ nếu viết về tuồng tích, bị qua ban kiểm duyệt của "vc" thì chán thật, vì phải đổi sao cho đúng với đường lối tuyên truyền v.v. Thí dụ, thay vì hai đứa yêu nhau sau cái nhìn đầu tiên, phải yêu nhau thông qua lớp chính trị chẳng hạn.

Còn viết kể như em, khi in thành truyện ngắn, ban kiểm duyệt của tuyển tập, đứng đầu là Bình Nguyên, chỉ tìm lỗi chính tả, dời dấu chấm câu - thay tên nhân vật vì tác giả "nhầm", nếu có phải hiệu đính gì, thì cũng chỉ thay đổi chữ cho câu truyện thêm mượt mà, sau khi được chính tác giả sửa lại hay đồng ý. Do đó khi giao truyện cho ban tuyển tập Phụ Nữ Việt, chị nghĩ không ai viết bài " Ai giết văn chương Việt Nam" trong tương lai đâu đó nha .

Bàn tán với em cho vui, vì dư âm ngày o bế tuyển tập còn đọng lại trong lòng.
ngodong
#373 Posted : Monday, October 20, 2008 10:43:21 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Bình Nguyên ơi! Em đâu rồi?
Chị báo cho em tin này nè - tuần sau sách sẽ in xong la lá là.
Binh Nguyen
#374 Posted : Tuesday, October 21, 2008 2:36:33 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi ngodong

Bình Nguyên ơi! Em đâu rồi?
Chị báo cho em tin này nè - tuần sau sách sẽ in xong la lá là.



Em vẫn đây nè chị, nhưng không có thời gian trả lời, hì hì. Tuần sau có sách, ai đặt hàng từ BN bây giờ sẽ được giảm 20%. Bảo đảm không hay không lấy tiền, chúng tôi money back 100% guarantee. Tuyển Tập Văn Phụ Nữ Việt 2008, một tuyển tập gồm những truyện được tuyển lựa, o bế rất đàng hoàng, một tuyển tập khá nhất trong các tuyển tập của 20 nhà văn nữ hải ngoại. Một tuyển tập bảo đảm sẽ gây một tiếng vang lớn trong nền văn nghệ Việt Nam.

Để coi còn có gì để nói nữa không hè?

Cái chuyện "Ai giết chết sân khấu cải lương" không phải tự nhiên em nhắc tới, mà tự vì, em còn đang lo cho sách báo Việt Nam trong những ngày tháng sau này. Khi cỡ những đứa nhỏ ở đây lớn lên, không biết có ai còn mua bán sách báo tiếng Việt không? Làm sao để bảo tồn tiếng Việt ở hải ngoại cũng như ở trong nước? Đúng là dư âm của những ngày sửa chính tả vẫn còn, vừa làm mà vừa lo, làm sao để viết tiếng Việt, làm sao để vừa thâu nhận cái mới, vừa bảo tồn cái cũ? Làm sao để phát huy, viết trên những diễn đàn, không phát hành sách, có làm mai một khả năng của một người viết không? Ôi, bao nhiêu thứ luẩn quẩn trong đầu.

Chính vì vậy, chưa viết tiếp được.

Chính vì vậy, không chỉ lo sợ cho sân khấu cải lương, mà còn lo cho sách truyện tiếng Việt.

BN.
Binh Nguyen
#375 Posted : Saturday, October 25, 2008 2:31:28 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
GIÀU ĐỔI BẠN, SÁNG ĐỔI VỢ

(Tiếp theo)

Đi làm, đi lại với nhau một năm, Jason lại bắt đầu thấy chán, nhưng Vicky hình như không coi trọng lắm. Sau nhiều khuyến khích của gia đình, bạn bè, người yêu, Vicky bèn ghi danh đi học lại, theo ngành Thiết Kế Thời Trang. Được nhiều người khen về sắc đẹp của mình, Vicky bèn ghi danh thi hoa hậu ở trường và trúng giải nhất. Vicky bắt đầu bận rộn với những cuộc thi cao hơn, giữa các trường, rồi giữa các tỉnh, và cuối cùng là dự định đại diện cho cả quốc gia đi thi hoa hậu hoàn vũ. Từng bước, từng bước Vicky đi lên, từng bước, từng bước Jason rời xa nàng, và nàng cũng không còn thời gian để trở lại với Seven Gardens nữa. Buổi hẹn hò cuối cùng với Vicky, Jason trở nên ít nói, chàng cảm nhận một điều là chàng đã quá già so với nàng. Chàng thử ôm Vicky vào lòng, đòi hỏi, nhưng Vicky đẩy chàng ra, ra ý không bằng lòng. Tự nhiên, Jason nhớ tới Mary, nàng chưa bao giờ từ chối chàng cả. Hình như có điều gì đó không đúng lắm với Vicky, Jason có cảm giác như vậy và bắt đầu cảm thấy thất vọng, và chán nản. Chàng lại tìm quên trên mạng, và bắt đầu làm quen với men rượu, cũng như bất cần với công việc nhà hàng, cứ bữa làm, bữa nghỉ.

Mẹ Jason qua đời, để lại căn nhà cho chàng, chàng tha hồ tự do, muốn đi lúc nào thì đi, muốn về lúc nào thì về, nhưng hình như Jason cảm thấy buồn hơn vì thấy căn nhà quá vắng lặng. Không có vợ, không có mẹ, Jason thường ăn ở ngoài, ít khi nấu nướng. Chàng thường nhớ tới món súp mà Mary vẫn thường nấu cho chàng ăn trong suốt những năm ở với nhau. Nhiều lúc Jason tự hỏi, hay là trở lại với Mary? Jason thấy chán và buồn, nhưng chàng vẫn không muốn trở lại với Mary, vì đã gặp những người đẹp như Joanne, như Vicky, trở lại với người vợ xấu, Jason cảm thấy mất mặt, nhất định phải kiếm được một người đẹp hơn Mary, và phải biết chiều chuộng chàng hơn Mary.

Chàng quen với một cô gái khác trên mạng, nhưng ở thành phố khác, cách nơi chàng ở cả ngàn cây số. Sau khi hỏi thăm, hẹn hò, Jason xin chủ cho nghỉ phép để đi thăm gia đình, nhưng thật ra là thăm nàng. Chàng muốn diện kiến người bạn gái đã từng liên lạc với nhau qua điện thư, mà chưa trực tiếp thấy mặt. Cái cảm giác nôn nao như lần đầu hẹn hò với Mary trở lại với chàng, Jason cảm thấy mình trẻ lại. Chàng chuẩn bị mọi thứ để đi gặp người yêu mới. Mona Lisa là biệt hiệu của nàng ở trên mạng, còn tên thật của nàng là gì chàng chưa được biết, nhưng dù thế nào chăng nữa, Mona Lisa là người nổi tiếng có nụ cười hấp dẫn, chàng nhất định phải đi gặp mới được.

Thành phố Boston của nước Mỹ nổi tiếng là một thành phố đẹp, Jason như được mở rộng tầm mắt, với những hàng cây cao, những hồ nước hữu tình. Kể ra, đi tới một thành phố khác như vầy cũng tốt, vừa có cái nôn nao của sự hẹn hò, vừa được gặp người mới, vừa được ngắm những phong cảnh đẹp, lại vừa được thay đổi không khí, cho nên người ta bỏ tiền ra đi du lịch cũng phải.

Sau khi hỏi thăm, dò đường, Jason đã đúng hẹn trong cái góc nhỏ của quán rượu Cheers nổi tiếng. Mona Lisa đã dặn chàng rằng nàng sẽ mặc cái áo ngắn tay màu đỏ, Jason cảm thấy hồi hộp, mỗi khi có một cái áo đỏ thoáng qua. Tuy nhiên, những cái áo đỏ đó không phải của mấy ông thì cũng là của mấy bà già già không hợp với Jason, tuyệt nhiên không có người nào có bất cứ cái nét hay nụ cười giống Mona Lisa cả. Hai tiếng đồng hồ chờ đợi, Jason đã bắt đầu thất vọng, có lẽ chàng đã làm một chuyến công cốc, Mona Lisa có lẽ là một người không có thật, cho nên nàng mới hẹn chàng ở đây, mà không cho địa chỉ nhà nàng.

Ngồi thêm nửa tiếng nữa, uống thêm một ly bia, Jason bắt đầu tính đến chuyện bỏ về, thì một người đàn bà áo đỏ xuất hiện và đi thẳng đến chỗ chàng. Người đàn bà này vẫn không có một nét nào của Mona Lisa, nhưng nói chung cũng đẹp, chứ không xấu, giọng khàn khàn của người đàn bà vang lên làm Jason suýt đánh rơi ly bia, vì nó ồm ồm như của đàn ông:

- Anh có phải là Jason, người có hẹn với Mona không?

Jason gật đầu liền, như vậy chắc nàng tới không được nên nhờ người nhà ra báo cho chàng biết chăng? Như vậy cũng tốt, ít nhất chàng đã không phải đi không, về không, mà tình huống này, chắc chắn người nhà của nàng sẽ mời chàng về nhà.

- Vâng, tôi chính là Jason, tại sao Mona Lisa không tới vậy ạ? Xin lỗi, bà là gì của Mona Lisa ạ?

Qua bao ngày tháng làm việc trong nhà hàng, Jason đã học được cách nói chuyện rất lịch sự, nên chàng thực hiện ngay, hy vọng sẽ chiếm được cảm tình của người nhà Mona Lisa trong buổi gặp gỡ đầu tiên này.

- Ồ không, Jason! Mona Lisa đây. - Người đàn bà vừa nói, vừa nở nụ cười thích thú.

Jason trợn mắt nhìn, người đàn bà trước mặt chàng, cỡ tuổi mẹ chàng là ít! Jason cảm thấy bực dọc, lại có chút hơi bia trong người, tự nhiên chàng muốn la to lên, la lên như người điên vậy, cho hả cơn bực dọc!

(Còn tiếp)

BN.
Binh Nguyen
#376 Posted : Saturday, November 1, 2008 4:06:01 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)

GIÀU ĐỔI BẠN, SÁNG ĐỔI VỢ

(Tiếp theo)

Nhưng Jason không la lên mà lại cười hắc hắc, như có điều gì thú vị lắm. Nhiều năm trong bóng tối không cho chàng kinh nghiệm về tuổi của người phụ nữ phía đằng sau những con chữ mà họ dùng. Ngay cả những con chữ trên màn hình đã là những mới mẻ với chàng rồi, thì làm sao chàng có thể đoán ra người ngồi đằng sau những con chữ đó? Mười tám năm chung sống với Mary cũng không cho chàng được kinh nghiệm đoán tuổi phụ nữ, bây giờ đối diện với những điều mới mẻ, Jason lại càng cảm thấy lạ lùng. Chàng cười thú vị về con người thật của Mona Lisa, nó làm chàng ngỡ ngàng như lần đầu tiên chàng được thấy khuôn mặt của Mary vậy. Tuy vậy, để không làm mất lòng người đối diện, Jason khen đại một câu:

- Bà có nước da thiệt đẹp như con gái mười tám vậy!

Mona Lisa cười thích thú, nụ cười làm bà trẻ lại thật:

- Thật không? Đừng có nịnh tôi nghe, coi vậy chứ năm lăm rồi đó, và... vẫn còn độc thân!

May quá, vẫn còn trẻ hơn mẹ chàng đến mười mấy tuổi, nhưng nếu chàng đi với "nàng", thì chàng lại trẻ hơn "nàng" đến mười mấy tuổi lựng, và cái mác độc thân của "nàng" hình như cũng không có nhiều khả năng thuyết phục lắm. Jason quyết định phải đánh con bài chuồn lần nữa. Tốt nhất là trở lại với Vicky, nàng vừa trẻ, vừa đẹp, lại vừa dùng tên thật, tương lai không thành hoa hậu, thì cũng có thể tốt nghiệp với công ăn việc làm đàng hoàng, để cho chàng nhờ vả. Nghĩ vậy, Jason cười giả lả:

- Tôi nói thật đó chứ, bà nhìn cỡ chừng mốn mươi thôi!

- Hồi nãy anh bảo tôi giống mười tám, câu thứ hai đã cho tôi lên đến bốn muoi rồi, thêm một câu nữa, chắc là tôi về đúng số tuổi của mình.

Cả hai cười vang. Jason nhận ra sự hớ hênh của mình, nhưng lời nói đã thoát ra rồi, không thể rút lại được nữa. Kể ra cũng không tệ lắm cho lần gặp mặt này, vì hai người cũng nói chuyện được vui vẻ. Khi chia tay, Jason cũng cảm thấy quyến luyến và mến người đàn bà này, nhưng vẫn tiếc rẻ cho số tuổi của bà ta, phải chi bà ta trẻ lại hai mươi năm thì quá tốt cho chàng. Jason không muốn để lại địa chỉ, không muốn để lại số điện thoại, và quyết định sau lần gặp này sẽ không gặp nhau nữa. Cho nên, chàng cũng không buồn hỏi tên tuổi, địa chỉ, điện thoại của Mona Lisa. Cả hai đều nhận thấy rằng đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng họ gặp nhau. Hai người cảm thấy không có duyên với nhau thì gặp nhau làm gì? Jason lên xe ra về, lòng buồn vô hạn, không còn hứng khởi như lúc đi nữa. Chàng nghĩ tới Mary, Joanne, Vicky, Mona Lisa, chẳng lẽ số phận của chàng không thể khá hơn hay sao?

(Còn tiếp)

BN.

Binh Nguyen
#377 Posted : Saturday, November 1, 2008 11:29:07 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
GIÀU ĐỔI BẠN, SÁNG ĐỔI VỢ

(Tiếp theo)

Trở lại thành phố cũ, Jason trở về thăm Mary, dầu gì hai người cũng đã từng là vợ chồng. Ly dị rồi, vẫn có thể coi như bạn, đâu ai ngăn cản họ thành bạn đâu? Đã hơn ba năm rồi, Jason không liên lạc với Mary, con đường ngày xưa, chàng trở lại bỗng thấy lạ và ngại ngùng. Mười tám năm ở trên con đường này, chàng chưa bao giờ được ngắm nó. Đến lúc ngắm được, thì chàng đã vội vã ly dị để dọn về với mẹ. Tất cả đã dường như xảy ra quá nhanh, Jason chợt cảm thấy ân hận, nhưng hình như đã quá muộn, chàng đứng trước căn nhà cũ lưỡng lự, không biết nên vào hay không. Không biết Mary có ở nhà không? Một người hàng xóm, mở cửa ra, nhìn chàng ngờ ngợ:

- Ồ, Jason phải không? Lâu quá không gặp!

Chàng gật đầu chào, cười với bà Pat ở cách hai căn bên phải nhà chàng. Trước kia, thỉnh thoảng bà cũng qua giúp chàng, khi Mary bận đi làm.

- Bà Pat, bà khỏe không? Tôi đã dọn đi chỗ khác. Hôm nay trở lại thăm Mary thôi, không biết nàng có ở nhà không.

- Tôi lại tưởng Mary dọn đi với ông rồi. Cô ta đã dọn đi hơn hai năm nay rồi, chưa thấy trở lại bao giờ. Ủa, cô ta không liên lạc với ông sao?

Jason bối rối:

- Không. Chúng tôi đã ly dị với nhau.

- À, thì ra thế - Bà Pat chép miệng như thông cảm.

Hai người nói chuyện bâng quơ, hầu như đều tránh nói về Mary. Jason hỏi thăm bà Pat thế nào, bà nói hai vợ chồng bà đã già, con cái đã tự lập ra ngoài hết, chỉ thỉnh thoảng mới về thăm. Tụi nó vẫn hỏi thăm bà về chàng. Jason mỉm cười, cám ơn, rồi cáo từ ra về. Con đường về như chợt xa hơn. Ba năm thôi, tất cả đã thay đổi. Vậy là, chàng đã mất liên lạc với Mary. Âu cũng là số phận! Bây giờ, chàng có muốn quay trở lại với người vợ cũ, cũng không còn cơ hội nữa. Vả lại, chàng cũng chỉ tính quay lại thăm nàng thôi, chứ cũng không phải quay lại ở với nàng. Người đàn bà xấu xí đã ra khỏi cuộc đời chàng, và chàng đã nhất quyết không bao giờ lấy người xấu xí như vậy nữa. Nghĩ vậy, Jason cảm thấy phấn chấn hơn, chàng sẽ trở lại thăm Vicky, không biết người tình bé nhỏ của chàng đã đi đến đâu rồi?

(Còn tiếp)

BN.
Binh Nguyen
#378 Posted : Wednesday, November 5, 2008 12:45:52 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)

GIÀU ĐỔI BẠN, SÁNG ĐỔI VỢ

(Tiếp theo)

Trở lại làm việc, ngày lại ngày trôi, Jason đi kiếm Vicky, nhưng không gặp, nàng đã đi thi hoa hậu thế giới, không có ở nhà. Những lúc rảnh rỗi, Jason ngẫm nghĩ không biết có nên trở lại với Vicky không? Nàng còn quá trẻ, đi với nàng, người ta có thể tưởng lầm chàng là cha. Lên mạng kiếm bạn, thì Jason lại sợ gặp người như Mona Lisa nữa, chàng bối rối không biết phải làm sao. Jason quen với một cô khác, cũng cỡ bằng tuổi của chàng, là khách hàng thường tới ăn ở Seven Gardens. Thỉnh thoảng hai người cũng hẹn nhau đi chơi, nhưng cái cảm giác hồi hộp, thú vị khi hẹn hò hình như không còn nữa. Người bạn gái này khác với những người bạn gái trước kia của Jason ở chỗ, cô ta không phải người Mỹ giống chàng, mà là một người con gái Á Đông. Theo tiêu chuẩn của người Mỹ thì nàng không đẹp, nhưng dáng mảnh khảnh, yếu đuối, hiền hậu, có vẻ chịu đựng của nàng, dễ thu phục được sự thương hại của người đối diện. Nhiều lần thấy nàng vào quán một mình, với vẻ cô đơn, Jason thấy tội nghiệp nên đến làm quen. Ai dè, nói chuyện với nhau lại thấy hợp, đôi má của Thu Thủy thường hồng lên mỗi khi nói chuyện với Jason, trông thật đẹp. Thu Thủy lớn tuổi hơn Jason, nàng đã 45, nhưng nàng trông trẻ hơn, có thể vì nàng là người Á Đông, lại nhỏ con. Nàng vẫn thường đùa với chàng một câu nói của người Việt Nam: "Nhất gái hơn hai, nhì trai hơn một", để bào chữa cho sự chênh lệch giữa chàng và nàng. Trước kia, cũng nhiều người theo đuổi Thu Thủy, nhưng nàng vẫn không vừa ý với những người nàng đã gặp, đã quen, vẫn mong kiếm được người hoàn hảo nhất. Để rồi, vật đổi sao dời, nàng trôi dạt xứ người, mất dần những cơ hội tốt nhất để có một tấm chồng, trên vai vẫn nặng gánh gia đình, nàng dần dần già đi lúc nào không hay. Nàng đi làm cho sở thuế chính phủ, suốt ngày làm việc với những con số khô khan, nên càng lúc càng khô khan đi. Quen Jason muộn màng, nhưng vẫn còn hơn không, Thu Thủy mơ ước một mái ấm gia đình, và lo sợ không biết nàng còn khả năng sinh đẻ không?

Jason cũng âu lo, khi biết tuổi thật của nàng. Bốn mươi lăm, nhiều cơ hội, để không thể sinh đẻ nữa. Chàng bối rối, không biết muốn lấy vợ, hay muốn có con? Cái tiêu chuẩn lấy vợ đẹp với chàng, bắt đầu sụt xuống, nhưng cái tiêu chuẩn tuổi tác lại tăng lên, có thể nào Mary ở với chàng mười tám năm mà không có con được, bây giờ nếu lấy Thu Thủy về, nàng cũng không có con được thì sao? Jason tâm sự cho Thu Thủy nghe về Vicky, Thu Thủy giận, tìm cách nói xấu Vicky đủ điều, tự nhiên Jason cảm thấy thất vọng, và cảm thấy nàng chợt xấu đi. Tâm tư con người khi thể hiện sự giận dữ lên nét mặt cũng có thể làm cho người đó xấu đi như vậy, Jason chợt nghĩ có thể sự mệt mỏi, lo lắng của Mary trong thời gian đó, đã làm nàng xấu đi chăng? Chứ thật tình nàng không có xấu đến như vậy. Để thỏa lòng ghen tức, Thu Thủy tìm hiểu về những bước đi của Vicky, và khám phá ra một điều hết sức ngỡ ngàng, nàng vội vàng chạy đến chỗ Jason để báo cho chàng hay.

(Còn tiếp)

BN.
Binh Nguyen
#379 Posted : Monday, November 10, 2008 1:34:14 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Giàu đổi bạn, Sáng đổi vợ (tiếp theo)

- Jason, anh biết gì chưa?
- Biết gì?
- Vicky, bạn gái của anh đã trúng giải Hoa Hậu Thế Giới rồi đó.
- Ồ, thật à?

Nghe Jason có vẻ ngạc nhiên, Thu Thủy bực mình:
- Bao lâu rồi, anh không liên lạc với cô ấy?
- Hai năm rồi.
- À ra thế! Nhưng chắc anh không nghĩ ra cổ được giải hoa hậu gì đâu ha?

Giọng Thu Thủy có vẻ mỉa mai, châm chọc, Jason cũng bực mình:
- Tôi có thể đoán biết điều đó. Vicky rất đẹp. Nàng đã trúng giải hoa hậu ở trường đại học, rồi ở cấp thành phố, thì trúng giải thế giới cũng đâu có gì lạ?
- Cái vấn đề là cô ta đã trúng giải Hoa Hậu Thế Giới của những người đổi hệ. Cô ta là con trai đã đổi hệ thành con gái đó.
- Hả?

Jason ngả người, dựa vào ghế, lần này thì chàng muốn hét lên thật sự. Thảo nào, Vicky không có một rung động nào khi ở gần chàng cả. Cái thế giới này đúng là loạn rồi! Đàn ông thành đàn bà, đàn bà thành đàn ông, hai người đàn ông lấy nhau, hai người đàn bà lấy nhau, không còn ra thể thống gì nữa cả! Thu Thủy cười đắc thắng:

- Không nghĩ ra, phải không? Một con người đẹp như thế, hoàn hảo như thế, có ai mà ngờ? Vicky là đứa con thứ sáu trong gia đình có sáu thằng con trai. Cha mẹ Vicky sẵn tiền, thấy thằng con trai út giống con gái, thế là dắt nó về Thái Lan cho nó đổi giới tính. Vicky thích đi làm để tập tự lập, chứ không có nghèo đói, khó khăn gì. Trước kia, nàng tên Victor, sau này mới đổi thành Vicky. Trên Net có đầy đủ hết các chi tiết về nàng, anh muốn xác định cho rõ thì lên Net mà coi. Dạo này anh còn lên mạng không?

Thu Thủy vẫn nói đều đều bên tai Jason, nhưng chàng chẳng còn nghe gì nữa cả. Tất cả chỉ còn lại sự giả dối đến phũ phàng! Tất cả mọi người trong gia đình Vicky đã thỏa thuận với nhau lừa dối Jason, đóng một màn kịch hoàn hảo, và cười đùa trên sự thành thật của chàng. Jason cảm thấy vừa đau, vừa xấu hổ. Nếu mẹ chàng còn sống, biết được sự thật này, bà sẽ đau lòng đến cỡ nào? Chàng nhớ bà còn khuyên chàng ráng đợi Vicky vài năm. Cái vài năm đó đã xảy ra, nhưng cái đám cưới của chàng với Vicky không thể xảy ra nữa. Thu Thủy chợt dễ thương lạ lùng khi nàng an ủi Jason:

- Đừng buồn nữa, Jason. Rất tốt là cô ấy cho anh biết sự thật bây giờ, trước khi đi quá xa với anh. Cuộc đời này còn nhiều chuyện dễ sợ hơn, chuyện của anh chưa phải là chuyện tệ nhất. Anh vẫn còn có những bạn bè khác. Anh còn có tôi. Hãy quên hết những chuyện đó, mình đi coi phim đi.

Tự nhiên, Jason thấy Thu Thủy thật sáng suốt. Vicky có là đàn ông thì cũng không phải là tận cùng của thế giới. Chàng cũng đã chia tay với Vicky từ lâu, nên cũng chẳng nên buồn phiền gì. Thu Thủy có ghen với Vicky thì cũng là chuyện thường tình của những người phụ nữ. Chàng có thể coi Thu Thủy như người yêu hay như bạn bây giờ, nhưng không biết tình cảm giữa chàng và Thu Thủy là tình yêu, hay tình bạn. Jason cảm thấy bối rối. Cái cảm giác tình yêu, chàng chỉ có duy nhất lúc bị mù, lúc mới quen với Mary thôi. Tối hôm đó, trong một quán rượu nhỏ của thành phố, Jason ngồi tâm sự cho Thu Thủy nghe về mối tình đầu tiên của chàng với Mary, rồi sau đó tới Joanne, rồi Vicky, và Mona Lisa. Sau những thất bại liên tiếp mà chàng đã gặp, Jason không muốn giấu giếm tình cảm thật sự của chàng đối với Thu Thủy nữa. Chàng nói với nàng, chàng chỉ coi nàng như bạn. Thu Thủy ngồi nghe Jason tâm sự. Nàng lặng lẽ khóc cho nỗi buồn của Jason. Nàng lặng lẽ khóc cho mối tình chưa nở vội tàn của riêng nàng. Bao nhiêu ghen tương, ganh tị với Vicky tự nhiên trôi đi hết. Nàng cảm thấy tội nghiệp cho Jason, rồi lại tội nghiệp cho chính Mary, người phụ nữ nàng chưa được gặp mặt, nhưng chắc là có diện mạo không được đẹp lắm.

Đêm đó Jason quá say, Thu Thủy phải dìu chàng ra xe, chở chàng về. Trong cơn say, Jason gọi tên Mary, làm Thu Thủy thấy xót xa. Nàng đi vượt biên năm 22 tuổi, bị hải tặc hãm hiếp. Thu Thủy tưởng chừng nàng đã không thể sống được nữa, thế mà nàng vẫn sống, chuyện của Jason so với chuyện của nàng thì có ăn nhằm gì? Những ngày đầu mới lên đảo, Thu Thủy thất thần như người điên, người ta phải đưa nàng tới bác sĩ tâm thần. Sau đó, chú nàng bảo lãnh nàng qua Mỹ, nàng đi học, và đi làm, phải đến mấy năm sau mới bình thường trở lại, nhưng người đàn ông nào đến với nàng cũng đều làm nàng hoảng hốt và sợ hãi. Khi lấy lại được một chút lòng tin, thì nàng đã để qua mất thời con gái, thời kỳ mộng mơ, yêu đương để kiếm một người chồng như bao nhiêu người khác. Từ đó nàng sống nhiều trong cô đơn. Đến khi bảo lãnh gia đình qua, nàng đỡ cô đơn hơn, nhưng rồi các em nàng cũng đi lấy vợ, lấy chồng, nàng lại sống trong quạnh quẽ với người mẹ già. Đằng nào, nàng cũng đã quen cô đơn rồi, bây giờ có chia tay Jason cũng không làm nàng buồn hơn được nữa.

(Còn tiếp)

BN.
Binh Nguyen
#380 Posted : Monday, November 10, 2008 10:21:51 PM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Truyện đã viết ra rồi, không thể dừng ở đây. Bắt buộc phải viết cho đến cuối! Chờ coi đoạn kết!

BN.
Users browsing this topic
Guest (13)
23 Pages«<1718192021>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.