Rank: Advanced Member
Groups: Registered, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 4,945 Points: 1,581 Location: Đông Bắc Gia Trang
Thanks: 1 times Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
|
BIỂN
Sóng chẳng rạt rào, chỉ ào ào tiếng cười, tiếng nói của những người đi tắm biển, đi phơi nắng, tiếng trẻ con vui đùa, và cả những tiếng lòng thầm lặng. Ở xa trên bờ, sóng cũng chẳng rạt rào, chỉ có tiếng trò chuyện của những người bạn ảo lần đầu tiên gặp mặt, bình thường như những người bạn đã quen tự bao giờ. Áo tím nhé, áo đỏ sọc trắng nhé, nhưng không cần kiếm tìm, không cần đôn đáo, chỉ cần lắng nghe, để ý, nhìn, gặp, nói, là biết ngay người đó là ai. Ơ hay, quen tự bao giờ?
Biển.
Không cần tả nữa, sóng cứ vỗ vào, lớp này đến lớp khác! Cát ướt, rồi lại khô, khô, rồi lại ướt! Có mấy đứa trẻ thầm lặng chơi với cát, đắp lâu đài, những cái lâu đài cát không bền vững, không tồn tại được lâu dài như những tình cảm con người, mà sao chúng cứ đắp lên?
Gió cũnng thổi vào từ phía biển, đem theo hơi nước lành lạnh, "lông gà, lông vịt" nổi lên, bắt đầu thấy ớn lạnh, thấy muốn về, thấy muốn tìm chỗ trốn gió biển, trốn lạnh, trốn ướt, mặc dù biển Huntington ở ngay vùng rất nóng. Thấy muốn về! Ừ, thì về.
Ừ thì về, những người bạn thật không gặp nhau được. Không sao! Biển vẫn là nơi hò hẹn tự bao giờ mà. Đã có bao nhiêu người có duyên gặp nhau trên biển?
Biển ơi, về nhé! Tạm biệt biển. Mình về, biển nhé! Biển vẫn cứ vỗ sóng. Biển vẫn hiền hòa. Biển vẫn là nơi hò hẹn lý tưởng nhất. Biển của những người bạn ảo và những người bạn thật. Biển vẫn thơ mộng, lãng mạn, đẹp và buồn, không có từ ngữ văn thơ nào tả hết được.
Biển.
Biển của tôi không phải biển của quá khứ, không phải biển của tương lai, mà là biển của hiện tại. Tôi sống với hiện tại, không ra biển với những giận hờn vô duyên, trẻ con của quá khứ. Không ra biển với những buồn vui chưa biết được của tương lai. Tôi sống với hôm nay, tôi sống thật với bạn ảo, cũng như bạn thật, bạn nào thì cũng là một chữ "BẠN", người ta chọn bạn để chơi, bạn ảo, cũng như bạn thật. Trước khi chọn biển nào để đi, tôi chọn bạn!
Biển nào thì cũng vậy thôi. Chỉ khi nào mình ra giỡn sóng, bị uống vài ngụm nước ở đó, mới biết đó là biển thật hay biển giả. Biển thật, nước mặn. Biển giả, nước ngọt. Bạn ảo và bạn thật cũng thế, bạn ảo quen nhau trên Net, bạn thật quen nhau trong đời. Nói chuyện trên Net và nói chuyện trong đời, tôi có thể cảm nhận được ít nhiều về người bạn đó như thế nào. Có những bạn mặn mà như nước biển, có những bạn ngọt ngào như nước sông, và cũng có những bạn vừa mặn mà, vừa ngọt ngào, lờ lợ, chan chát! Nhưng dù thế nào chăng nữa, khi tôi đã gọi người đó là bạn, dù là bạn thật hay bạn ảo, thì muôn đời người đó vẫn là bạn. Tình bạn không cần hợp đồng, tình bạn không cần nhân chứng, tình bạn, ảo mà thật, thật mà ảo. Tình bạn muôn năm!
Chúng tôi ngồi trên bãi biển nói chuyện, không xuống biển, ngay cả để rửa chân. Chúng tôi nói đủ thứ chuyện, chuyện trên trời, dưới đất, chuyện cuối xóm, đầu đình, chuyện bạn mới, bạn cũ, chuyện nuôi dạy con cái, chuyện sinh hoạt trong Net, lâu lâu chìm trong câu chuyện, lại ớ người đi kiếm mấy đứa trẻ, thật vui! Biển sóng vẫn dạt dào, người người vẫn cười nói, chung quanh vẫn sinh hoạt bình thường. Biển của hiện tại, không vướng mắc quá khứ, không suy tư tương lai.
Biển. Sóng. Con người. Tình bạn.
Biển sóng, dạt dào, trùng dương lớp lớp đưa ta về nơi nao? Nhớ một lần đi thăm bạn, gia đình bạn dẫn tôi ra biển bắt sò. Những con sò to như những con sò lông, bám chặt vào những tảng san hô, phải dùng đến xà beng mới cạy chúng ra được. Về đến nhà, phải đem ngâm chúng qua một đêm trong những thau nước, để cho cát trôi đi bớt, rồi mới đem nấu. Thế mà, lúc nấu lên xong, bên trong con sò vẫn còn sàn sạn cát, ăn vào miệng mới biết, làm mất ngon đi rất nhiều, mặc dù thịt của chúng rất ngọt, và dai, thật là uổng!
Biển sóng, dạt dào. Đã bao năm qua rồi, chẳng biết khúc biển đó có còn sò nữa không, gia đình người bạn có còn đi bắt sò nữa không? Hơn mười năm không gặp bạn, chẳng biết bạn đã thay đổi thế nào. Nghe chuyện buồn vui của bạn, nghe được, hiểu được, buồn vui theo được, nhưng không đối diện được với bạn, buồn! Muốn hẹn bạn ra biển. Bạn từ chối, không đi. Gọi nói chuyện với bạn qua điện thoại, bạn từ chối không nói. Đâu đó, trong câu chuyện, hình như vẫn còn những hạt cát sàn sạn, khó chịu, không rõ ràng, không thấy được, nhai vào rồi mới thấy. Cái cảm giác sàn sạn đó, khó chịu vô cùng! Những hạt cát của biển, biển sóng, đẩy cát dạt vào, vướng vất đâu đó, gây ra sự khó chịu.
Bạn từ chối không nói chuyện, bạn vẫn giận. Nước mắt ứa ra! Không khóc, nhất định không khóc, khóc là hèn! Nước mặn rơi vào miệng, nước biển hay nước mắt?
Bình Nguyên Tháng 10, 2007.
|