Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

23 Pages«<1314151617>»
CHUYỆN VIẾT CỦA TÔI
Binh Nguyen
#281 Posted : Monday, October 1, 2007 5:27:33 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
quote:
Gởi bởi linhvang

quote:
Gởi bởi Binh Nguyen


: "Không ai tắm hai lần trong một dòng sông", tại sao lại không nhỉ?


BN phải nghĩ xa hơn nữa thì mới hiểu ý câu nói này. Not same water đó!



Bình có nghĩ đến điều này, nhưng nói như vậy thì có tối nghĩa quá không?


  • Hay là nên nói là: "Không ai có thể tắm hai lần một dòng nước trong một dòng sông"?

    Ôi, nghe vẫn không đặng! Shocked

    BN.
  • Binh Nguyen
    #282 Posted : Tuesday, October 2, 2007 12:21:58 AM(UTC)
    Binh Nguyen

    Rank: Advanced Member

    Groups: Registered, Editors
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 4,945
    Points: 1,581
    Location: Đông Bắc Gia Trang

    Thanks: 1 times
    Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
    Nếu viết một bài văn để xả lòng mình ra, tôi có nhiều thứ để mà viết lắm, đa số là những buồn bã, bực mình, đáng phàn nàn trong ngày. Nhưng tôi biết, cuộc đời này, thường buồn nhiều hơn vui, nếu cứ viết ra hết những nỗi buồn của mình, thì trở thành người hay than thân, trách phận, bi quan với cuộc đời. Tôi làm ngược lại, mỗi ngày ráng đi kiếm những niềm vui, để cảm nhận, để nhớ nó và viết về nó, ráng không đem nỗi buồn cho người đọc nữa.

    Tôi nói với bạn bè và với con tôi, là viết cho người ta đọc, khóc, dễ hơn là viết cho người ta đọc, cười! Chỉ cần, viết vài câu tả cái cảnh bão Katrina ở Mỹ, hay cái cảnh cầu sập ở Cần Thơ, Việt Nam, là người ta có thể mủi lòng, rưng rưng ngấn lệ, thương cho những nạn nhân, thương cho đất nước, thương cho dân tộc mình! Những vành khăn tang trắng, nghe thôi, đã thấy não lòng, cái cảnh màn trời, chiếu đất, đọc thôi, đã thấy xót xa, đó là tại sao làm cho người ta khóc dễ hơn làm cho người ta cười. Nhưng mà, giọt lệ đổ ra chẳng giải quyết được gì, chỉ chứng tỏ là mình thông cảm với người ta thôi, chứ thật lòng, là nó không giải quyết được việc gì, nên tôi cho rằng, làm điều đó không thực tế, và đôi khi trở thành giả dối!

    Những nỗi buồn của mình trong ngày, so với người ta, thật chẳng thấm thía gì. Bực mình, cứ la toáng lên như tôi một lúc, thế là xong! Nhiều người cho rằng, làm như vậy có khác gì người điên, có khác gì trẻ con, chỉ có người điên mới làm như vậy. Thế nhưng, các bạn không biết chứ những cơn điên nhẹ nhẹ đó, giúp cho người ta thóat được áp lực rất nhiều. Một ngày, một người nhận không biết bao nhiêu là áp lực, nên kiếm những niềm vui, kiếm những việc làm thư giãn, như đọc sách, đọc truyện, những truyện vui vui, để xóa bớt những nỗi buồn ấy đi. Thế mà nhiều khi lại vô tình đi đọc trúng ngay những truyện buồn, thì là mình chỉ có thêm áp lực, đã buồn lại buồn thêm.

    Bình Nguyên
    Tháng 10, 2007.


    Binh Nguyen
    #283 Posted : Friday, October 5, 2007 12:16:52 AM(UTC)
    Binh Nguyen

    Rank: Advanced Member

    Groups: Registered, Editors
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 4,945
    Points: 1,581
    Location: Đông Bắc Gia Trang

    Thanks: 1 times
    Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
    CÁI TÔI (Phần 4)

    Có lẽ tôi đang viết nhiều nhều một chút về mình, rồi gom tất cả lại đem in sách hay sao, mà dạo này viết nhiều thế? Trong Tuyển Tập Đặc Biệt của Phụ Nữ Việt, Góp Nhặt Hương Sen, 2007, tôi hoàn toàn viết về cái tôi, không thấy bố tôi nói gì, tôi cũng không dám hỏi, vì tôi sợ bố tôi la, là tại sao lại lấy chuyện gia đình ra viết. Từ nhỏ, bố tôi đã dạy, không được ngồi lê đôi mách, cứ nói chuyện người miết thì rồi sẽ nói đến chuyện mình, trở thành nói xấu, người này, người kia, không tốt! Viết về mình, tôi có khoe khoang không nhỉ? Có chứ, người ta nói "tốt khoe, xấu che", viết về mình, thì phải viết về cái tốt, chứ ai lại dại gì viết về cái xấu cho người ta biết.

    Nhiều khi, viết xong, lại sợ, sợ đụng chạm người này, sợ đụng chạm người kia. Vì có rất nhiều người rất nhạy cảm, chuyện hơi mé mé giống mình, là bắt đầu cho rằng nó đang xiên xỏ, nói xấu mình. Cũng có nhiều người bắt đầu sợ tôi, không dám nói chuyện với tôi nữa, vì sợ tôi bới móc chuyện của họ ra viết thành truyện. Cũng có nhiều người cho rằng, tôi không gặp trường hợp giống như họ, nên tôi không thể nào thông cảm với họ được, tôi viết về họ, thì chẳng khác nào tôi đang giỡn đùa về câu chuyện của họ, và họ cho rằng kinh nghiệm của tôi không nhiều để hiểu hết cuộc đời, và tôi không nên viết như vậy. Sợ đủ thứ, thành ra nhiều khi không dám viết nữa, viết ra, mai mốt đi đâu, người ta không dám kể chuyện của người ta cho mình nghe nữa, thì lấy tài liệu đâu nữa để mà viết.

    Hôm vừa rồi đi với một chị bạn, ra nhà hàng, chúng tôi nói về những món ăn, láng cháng thế nào lại nói về những món ăn làm người ta đau bụng. Chị kể, chị đãi anh bạn của chị đi ăn, chẳng biết gặp món gì, hay tại ăn quá sớm, mà anh ta ăn xong, vội vàng đi kiếm nhà vệ sinh, chị kể ra, chúng tôi cười quá trời là cười! Chuyện anh đi nhà vệ sinh không có gì vui, chị chỉ thấy áy náy, và lần sau không dám mời anh đi ăn nữa, nhưng chúng tôi cười, vì tưởng tượng cái cảnh đi kiếm nhà vệ sinh của anh thôi. Rồi tôi kể chị nghe, rằng, ở nhà tôi, mỗi lần nấu món gì có nước dừa, tôi nói: "Đứa nào xấu bụng, làm ơn đừng có ăn nghe!" Vì bụng nhiều người xấu lắm, dị ứng với nước dừa, ăn vào là đau bụng ngay lập tức. Chị bạn cười nói với tôi: "Người Bắc mình khi nói chữ "xấu bụng" còn có nghĩa khác, không chỉ có nghĩa đen là dị ứng với các món ăn đâu, mà "xấu bụng" còn có nghĩa là "tâm địa xấu" nữa đó!" Tôi cười lại với chị: "Thì em cố ý dùng chữ đó mà chị, chọc người nhà chơi đó mà! Chị quên em dám viết truyện cho đem in sách sao? Mấy cái chữ bình thường đó em không hiểu thì làm sao hiểu được những chữ khác, chỉ cần nói ra là em bắt được liền, em cố ý dùng chữ "xấu bụng" theo hai nghĩa luôn mà chị."

    Đó, chính vì tôi hay cười cợt với mọi người, với các câu chuyện của họ, và với cuộc đời, lại hay giỡn, nên nhiều người lại bị "dị ứng" với những gì tôi viết. Và vì, có người dị ứng với những gì tôi viết, nên tôi không dám viết nhiều, quảng bá nhiều, nhiều khi viết xong đem quăng, không dám đem đăng ở đâu hết. Có những người bạn giới thiệu thêm cho tôi nhiều websites khác, tôi vào coi rồi lại đi ra, cũng có lúc tính viết cái gì đó, nhưng rồi bận rộn, làm biếng, rồi lại thấy những bài viết của mình nó lảm nhảm quá, tôi lại thôi.

    Nói gì thì nói, viết về cái tôi dễ nhất, nhưng cũng lại chán nhất, vì đúng là nó lảm nhảm thật!

    Bình Nguyên
    Tháng 10, 2007.
    Binh Nguyen
    #284 Posted : Monday, October 8, 2007 12:47:32 PM(UTC)
    Binh Nguyen

    Rank: Advanced Member

    Groups: Registered, Editors
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 4,945
    Points: 1,581
    Location: Đông Bắc Gia Trang

    Thanks: 1 times
    Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
    BIỂN

    Sóng chẳng rạt rào, chỉ ào ào tiếng cười, tiếng nói của những người đi tắm biển, đi phơi nắng, tiếng trẻ con vui đùa, và cả những tiếng lòng thầm lặng. Ở xa trên bờ, sóng cũng chẳng rạt rào, chỉ có tiếng trò chuyện của những người bạn ảo lần đầu tiên gặp mặt, bình thường như những người bạn đã quen tự bao giờ. Áo tím nhé, áo đỏ sọc trắng nhé, nhưng không cần kiếm tìm, không cần đôn đáo, chỉ cần lắng nghe, để ý, nhìn, gặp, nói, là biết ngay người đó là ai. Ơ hay, quen tự bao giờ?

    Biển.

    Không cần tả nữa, sóng cứ vỗ vào, lớp này đến lớp khác! Cát ướt, rồi lại khô, khô, rồi lại ướt! Có mấy đứa trẻ thầm lặng chơi với cát, đắp lâu đài, những cái lâu đài cát không bền vững, không tồn tại được lâu dài như những tình cảm con người, mà sao chúng cứ đắp lên?

    Gió cũnng thổi vào từ phía biển, đem theo hơi nước lành lạnh, "lông gà, lông vịt" nổi lên, bắt đầu thấy ớn lạnh, thấy muốn về, thấy muốn tìm chỗ trốn gió biển, trốn lạnh, trốn ướt, mặc dù biển Huntington ở ngay vùng rất nóng. Thấy muốn về! Ừ, thì về.

    Ừ thì về, những người bạn thật không gặp nhau được. Không sao! Biển vẫn là nơi hò hẹn tự bao giờ mà. Đã có bao nhiêu người có duyên gặp nhau trên biển?

    Biển ơi, về nhé! Tạm biệt biển. Mình về, biển nhé! Biển vẫn cứ vỗ sóng. Biển vẫn hiền hòa. Biển vẫn là nơi hò hẹn lý tưởng nhất. Biển của những người bạn ảo và những người bạn thật. Biển vẫn thơ mộng, lãng mạn, đẹp và buồn, không có từ ngữ văn thơ nào tả hết được.

    Biển.

    Biển của tôi không phải biển của quá khứ, không phải biển của tương lai, mà là biển của hiện tại. Tôi sống với hiện tại, không ra biển với những giận hờn vô duyên, trẻ con của quá khứ. Không ra biển với những buồn vui chưa biết được của tương lai. Tôi sống với hôm nay, tôi sống thật với bạn ảo, cũng như bạn thật, bạn nào thì cũng là một chữ "BẠN", người ta chọn bạn để chơi, bạn ảo, cũng như bạn thật. Trước khi chọn biển nào để đi, tôi chọn bạn!

    Biển nào thì cũng vậy thôi. Chỉ khi nào mình ra giỡn sóng, bị uống vài ngụm nước ở đó, mới biết đó là biển thật hay biển giả. Biển thật, nước mặn. Biển giả, nước ngọt. Bạn ảo và bạn thật cũng thế, bạn ảo quen nhau trên Net, bạn thật quen nhau trong đời. Nói chuyện trên Net và nói chuyện trong đời, tôi có thể cảm nhận được ít nhiều về người bạn đó như thế nào. Có những bạn mặn mà như nước biển, có những bạn ngọt ngào như nước sông, và cũng có những bạn vừa mặn mà, vừa ngọt ngào, lờ lợ, chan chát! Nhưng dù thế nào chăng nữa, khi tôi đã gọi người đó là bạn, dù là bạn thật hay bạn ảo, thì muôn đời người đó vẫn là bạn. Tình bạn không cần hợp đồng, tình bạn không cần nhân chứng, tình bạn, ảo mà thật, thật mà ảo. Tình bạn muôn năm!

    Chúng tôi ngồi trên bãi biển nói chuyện, không xuống biển, ngay cả để rửa chân. Chúng tôi nói đủ thứ chuyện, chuyện trên trời, dưới đất, chuyện cuối xóm, đầu đình, chuyện bạn mới, bạn cũ, chuyện nuôi dạy con cái, chuyện sinh hoạt trong Net, lâu lâu chìm trong câu chuyện, lại ớ người đi kiếm mấy đứa trẻ, thật vui! Biển sóng vẫn dạt dào, người người vẫn cười nói, chung quanh vẫn sinh hoạt bình thường. Biển của hiện tại, không vướng mắc quá khứ, không suy tư tương lai.

    Biển. Sóng. Con người. Tình bạn.

    Biển sóng, dạt dào, trùng dương lớp lớp đưa ta về nơi nao? Nhớ một lần đi thăm bạn, gia đình bạn dẫn tôi ra biển bắt sò. Những con sò to như những con sò lông, bám chặt vào những tảng san hô, phải dùng đến xà beng mới cạy chúng ra được. Về đến nhà, phải đem ngâm chúng qua một đêm trong những thau nước, để cho cát trôi đi bớt, rồi mới đem nấu. Thế mà, lúc nấu lên xong, bên trong con sò vẫn còn sàn sạn cát, ăn vào miệng mới biết, làm mất ngon đi rất nhiều, mặc dù thịt của chúng rất ngọt, và dai, thật là uổng!

    Biển sóng, dạt dào. Đã bao năm qua rồi, chẳng biết khúc biển đó có còn sò nữa không, gia đình người bạn có còn đi bắt sò nữa không? Hơn mười năm không gặp bạn, chẳng biết bạn đã thay đổi thế nào. Nghe chuyện buồn vui của bạn, nghe được, hiểu được, buồn vui theo được, nhưng không đối diện được với bạn, buồn! Muốn hẹn bạn ra biển. Bạn từ chối, không đi. Gọi nói chuyện với bạn qua điện thoại, bạn từ chối không nói. Đâu đó, trong câu chuyện, hình như vẫn còn những hạt cát sàn sạn, khó chịu, không rõ ràng, không thấy được, nhai vào rồi mới thấy. Cái cảm giác sàn sạn đó, khó chịu vô cùng! Những hạt cát của biển, biển sóng, đẩy cát dạt vào, vướng vất đâu đó, gây ra sự khó chịu.

    Bạn từ chối không nói chuyện, bạn vẫn giận. Nước mắt ứa ra! Không khóc, nhất định không khóc, khóc là hèn! Nước mặn rơi vào miệng, nước biển hay nước mắt?

    Bình Nguyên
    Tháng 10, 2007.


    Binh Nguyen
    #285 Posted : Sunday, October 14, 2007 6:11:28 AM(UTC)
    Binh Nguyen

    Rank: Advanced Member

    Groups: Registered, Editors
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 4,945
    Points: 1,581
    Location: Đông Bắc Gia Trang

    Thanks: 1 times
    Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
    TÌNH THỜI NAY

    Nàng ngắm nhìn nàng trong gương, vẫn còn đẹp lắm, nước da trắng, mắt to, hai lúm đồng tiền duyên dáng. Nàng nhìn xuống cặp chân dài, thẳng, đôi chân thường được khoe bằng cái váy thật ngắn, mà nàng vẫn tự hào. Nàng cao một mét sáu, ra đường, nhìn những người thấp, mà thấy tội nghiệp cho họ, và thấy tự hào mình cao chẳng thua gì dân Tây, bước một bước là có thể ưỡn ngực, thách đố với cuộc đời. Thế mà nỡ lòng nào nàng lại đi quen hắn, chỉ có một thước năm lăm thôi. Thật đúng là xui tận mạng!

    Nàng đâu có tính đi với người thấp như hắn, lại càng không bao giờ tính lấy hắn làm chồng. Chồng đâu mà thấp lè tè thế, lại còn không đẹp trai, không giàu có, chẳng có sự nghiệp gì trong tay, cũng là dân ở quê mới qua như nàng, chẳng có gì xuất sắc! Hai đứa đi chơi với nhau chơi, bày đặt cặp bồ với nhau như đám bạn bè, rồi chắng biết nàng quên nhớ thế nào, để có thai với hắn. Đúng là xui tận mạng! Cha mẹ nàng qua nhà hắn, bắt cha mẹ hắn phải làm đám cưới cho nàng với hắn. Cha mẹ hắn không muốn, nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ, nói xấu đằng sau lưng nàng, rằng chẳng biết đứa con trong bụng nàng có phải là của hắn không. Ơ hay, chẳng lẽ nằm ngủ với ai mà nàng cũng không biết nữa hay sao?

    Đám cưới chẳng rình rang gì, làm cho có, ai cũng gượng gạo, bao nhiêu ước mơ của nàng đổ hết xuống sông, xuống biển, nàng khóc như mưa, người ngoài cứ tưởng vì nàng thương nhớ cha mẹ lắm mới khóc nhiều như vậy. Họ đâu có biết rằng nàng quá thất vọng, bực tức vì đám cưới nhỏ cũng có, mà tức nhất là lấy phải thằng chồng không như nàng mong muốn. Nàng xấu hổ với gia đình, với bạn bè, chẳng còn thiết tha gì, kệ, đến đâu thì đến, nàng không cần gì cả, nàng bất cần. Cả hắn cũng nhìn nàng nghi ngờ, lạy gượng gạo, mặt mũi cũng buồn xo, chẳng biết rồi nàng có lấy được lòng tin của ai nữa không? Nàng nhìn hắn thất vọng. Nàng lấy hắn thất vọng.

    Lấy nhau về, nàng còn buồn hơn. Cuộc sống độc thân và có gia đình giống như thoát ly từ cái gia đình này, qua cái gia đình khác, chỉ có thành viên thay đổi, còn tất cả thì vẫn như nhau. Hắn vẫn bỏ nàng ở nhà một mình để đi chơi với bạn bè hằng đêm. Bụng nàng bắt đầu lớn. Dáng nàng bắt đầu ì ạch. Nàng mệt mỏi, buồn ngủ, chán nản chẳng muốn làm gì. Mà nằm nghỉ, hay nằm ngủ, trong lúc bà mẹ chồng làm việc, thật là bực mình. Bà ta như xoi mói, như muốn nhìn thấu con người nàng, để kiếm ra những khuyết điểm, những sai lầm, rồi đi ngồi lê đôi mách cho những người bạn của bà biết. Họ nói xấu về nàng tiếp, sau lưng nàng. Nàng biết, nhưng không biết phải làm sao. Thể xác mệt mỏi, nàng mặc kệ tất cả.

    Nàng bàn với hắn ra ở riêng. Nhưng hắn tiếc tiền không muốn dọn, viện cớ muốn ở chung nhà để phụng dưỡng cha mẹ. Nàng khinh bỉ hắn quá, hắn có yêu thương gì nàng đâu, lúc nào cũng bo bo, bo bỏm cất giữ tiền trong túi riêng, không muốn chi tiêu cái gì cho nàng, nàng tiếc cho thân hình ngà ngọc của nàng phải rơi vào tay keo kiệt như hắn. Cha mẹ hắn thì ngang nhiên bắt hắn trả tiền thuê phòng, họ bảo lớn rồi, phải tự lập, ở chung nhà thì chỉ là đỡ hơn thôi, chứ không thể ở miễn phí hoàn toàn được. Hắn đi làm, nàng cũng đi làm, tiền phòng mỗi đứa góp vô một nửa, tiền ăn, cũng mỗi đứa một nửa góp vô, y chang như câu người ta thường nói "góp gạo thổi cơm chung", chẳng có không khí yêu thương gì như những gia đình khác. Đã vậy, lại còn phải giữ kẽ đủ thứ, ăn uống hoang phí một tí cũng không dám, ăn xong, muốn làm biếng rửa chén bát một bữa, là được xỏ xiên ngay là cái thứ "con dâu thời nay làm biếng", "dâu Bắc Mỹ nó chua hơn dâu Việt Nam rất nhiều"! Lắm lúc, nàng muốn hét toáng lên: "Có giỏi thì về mà kiếm dâu Việt Nam đi!" Là nói vậy thôi, chứ cho tiền nàng cũng không dám la lên như vậy, chỉ có khi gặp bạn bè nàng mới nói, và nàng mới bắt đầu đi nói xấu bà mẹ chồng. Mà có ăn nhằm gì, bà ta cũng đi nói xấu nàng, sau lưng nàng, đấy thôi!

    Vào hãng làm việc, thì lại gặp cái tên quản lý dê xồm, lúc nào cũng vuốt ve lưng nàng, ra vẻ là thương cho người đàn bà có bầu yếu đuối, nhưng thật ra là muốn kiếm chác chút xíu, thật là bệnh hoạn! Cái bụng làm nàng mệt mỏi, thây kệ, không thèm phản kháng, cũng chiều chuộng hắn một tí, để cho hắn để nàng làm những công việc nhẹ. Những người cùng chỗ làm bắt đầu bàn tán xôn xao sau lưng nàng là nàng ngoại tình, là thằng chồng nàng đang được mọc sừng mà vẫn ngây thơ không biết. Mấy cái con nhỏ xấu như ma lem thì ganh tị, bảo nàng là người không đứng đắn, thật là đáng ghét! Nàng thây kệ, bỏ ngoài tai tất cả, có ai hiểu được cho nàng đâu?

    (Còn tiếp)

    Bình Nguyên
    Binh Nguyen
    #286 Posted : Friday, October 26, 2007 8:29:36 AM(UTC)
    Binh Nguyen

    Rank: Advanced Member

    Groups: Registered, Editors
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 4,945
    Points: 1,581
    Location: Đông Bắc Gia Trang

    Thanks: 1 times
    Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
    TRUYỆN DÀI

    Hôm qua em gọi cho tôi. Em bảo tôi nên viết truyện dài. Tôi cười và bảo em, tôi đọc truyện dài của những người nổi tiếng đến sốt cả ruột, vì nói dài, thành nói dai, nói dởm! Ý là người ta đã nổi tiếng rồi đó, mà tôi đọc còn thấy chán, thì thử hỏi cái người không có một tí tiếng tăm như tôi, viết truyện dài ra, ai mà thèm đọc? Nhiều người mua sách vì cái tên tác giả, chứ thật ra chẳng phải vì cuốn sách hay, cũng giống như tôi, nhiều khi coi phim vì thích diễn viên nào đó, chứ chẳng phải vì cuốn phim đó hay.

    Tôi còn nghĩ thầm trong bụng có khi nào em ghét tôi, nên "xúi" tôi đi viết truyện dài không, vì tôi nhớ người ta hay nói "cứ ghét ai thì cứ xúi người đó đi in sách". Viết truyện dài mà không đem in sách, thì viết làm gì, viết cho ai đọc, chẳng lẽ viết truyện dài, đăng thành nhiều kỳ trên các báo, hay các diễn đàn, và gọi đó là truyện dài? Nếu thế thì, tôi cứ viết ngắn ngắn, lấy mấy cái tên khác nhau, hay bí quá thì dùng đại số thứ tự 1, 2, 3, 4 cho rồi, để người đọc đỡ "sốt ruột"! Chẳng nói dấu gì quý vị, bây giờ thời đại tên lửa, người ta không có nhiều thời gian để nhẩn nha đọc sách, hay đọc truyện nữa, lâu lâu vớ phải một khúc truyện của cái truyện dài nào đó, thì lại quên bẵng khúc trước mình đã đọc cái gì, rồi lại không có thời gian để đi lục lại, cho nên bỏ qua nó luôn. Đó là tại sao tôi chưa bao giờ có ý định viết truyện dài.

    Có một lần, một người bạn khác nói với tôi là bạn ấy cũng không viết truyện dài được, mà chỉ chuyên về truyện ngắn, tôi nói với người bạn đó rằng, cứ đem hết những truyện ngắn của bạn đem gộp lại cũng sẽ thành một cuốn truyện dài, có thể gọi là trường thiên tiểu thuyết cũng không biết chừng. Ngay cả truyện kiếm hiệp cũng vậy, tác giả cũng phải chia thành nhiều chương, nhiều hồi, cũng là nhiều truyện ngắn của nhiều người gộp lại, chứ đâu phải chỉ nói về một người, một chuyện từ đầu chí cuối, lâu lâu lại có đoạn: "Lại nói về..." nhân vật này, hay nhân vật nọ, chứ đâu có nói liền tù tì về một nhân vật một đâu?

    Có thể trong tương lai, tôi cũng sẽ cố gắng viết một truyện dài, nhưng trước tiên là tôi phải nghĩ là viết về cái gì cái đã. Tôi thấy nó thật khó chứ không phải giỡn chơi, mới nghĩ cái chủ đề thôi, còn chưa nghĩ ra, thì đến lúc mà nó thành hình, chắc phải là lâu lắm? Hoặc cũng có khi đến già cũng chưa sắp xếp được chuyện gì ra chuyện gì, và cái truyện dài đó cũng không bao giờ thành hình. Biết trước như vậy, nghĩ trước như vậy, thì mai này, lỡ có không viết được truyện dài nào cả, cũng chẳng có ai cười tôi.

    Em gọi cho tôi, bảo tôi viết truyện dài, nhưng nhờ cú điện thọai của em, tôi lại viết được một đoản văn và nói ra những gì tôi nghĩ, tôi phải cám ơn em lắm! Thật ra, quan niệm của tôi về truyện ngắn hay truyện dài là như thế này, truyện ngắn khó viết hơn truyện dài, ở chỗ, truyện ngắn phải ngắn gọn, không chiếm nhiều trang giấy, mà cái chủ đích phải khéo léo sắp xếp, để người đọc phải vừa đọc, vừa suy nghĩ. Còn truyện dài, nhiều khi cứ tràng giang đại hải ra giống như để giết thì giờ, tả nhiều chi tiết nhiều khi tôi cho là không cần thiết, nên vì như vậy mà nó dễ dàng hơn chăng?

    Chẳng biết đến bao giờ tôi mới viết được một truyện dài? Hay vì không viết được, nên tôi cho là nó dễ dàng, nên tôi không muốn viết? Kể ra, thì nhiều người có cái thú đọc truyện dài, cứ theo dõi hòai như coi phim bộ vậy, nhưng vì tôi không có cái thú đó, nên tôi ngụy biện cho cái việc tôi không làm được chăng? Nói gì thì nói, tôi sẽ cố gắng viết một truyện dài, nhưng ít nhất là không phải bây giờ, vì chắc là tôi chưa kiếm được ý, và chưa đủ kiên nhẫn nhớ mình đã viết cái gì. Chẳng lẽ, viết được đoạn sau, lại phải đi đọc lại đoạn đầu coi mình viết cái gì? Việc này, chắc cũng đòi hỏi khá nhiều kiên nhẫn đây!

    Bình Nguyên
    Tháng 10, 2007.
    namtrau
    #287 Posted : Friday, October 26, 2007 1:01:48 PM(UTC)
    namtrau

    Rank: Advanced Member

    Groups: Registered
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 235
    Points: 75

    Thanks: 6 times
    Was thanked: 11 time(s) in 11 post(s)
    Bình ơi, có viết truyện dài thì cũng viết hết cái Tình thời nay nha.
    ngodong
    #288 Posted : Friday, October 26, 2007 11:32:09 PM(UTC)
    ngodong

    Rank: Advanced Member

    Groups: Moderator, Editors
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 3,437
    Points: 1,167
    Woman

    Thanks: 85 times
    Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
    BN có nghe câu "chuyện dài nhiều tập" không? Chồng con nè, rồi cháu nè, chắt nè rồi mình nè...... tha hồ viết đó cưng.
    Chào chị NT
    Tonka
    #289 Posted : Friday, October 26, 2007 11:59:54 PM(UTC)
    Tonka

    Rank: Advanced Member

    Groups: Administrators
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 9,643
    Points: 1,524

    Thanks: 95 times
    Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
    Vậy thì mới được có 2 tập "chồng và con". Còn lâu lắm mới thành nhiều tập được Big Smile
    Binh Nguyen
    #290 Posted : Saturday, October 27, 2007 5:05:40 AM(UTC)
    Binh Nguyen

    Rank: Advanced Member

    Groups: Registered, Editors
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 4,945
    Points: 1,581
    Location: Đông Bắc Gia Trang

    Thanks: 1 times
    Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
    quote:
    Gởi bởi namtrau

    Bình ơi, có viết truyện dài thì cũng viết hết cái Tình thời nay nha.



    A, chị Năm cũng có đọc Tình Thời Nay, nếu vậy em sẽ cố gắng viết tiếp, đúng là viết theo đơn đặt hàng, hi hi hi. Nhưng để cho hàng có chất lượng, Bình cần phải có thời gian, chị ạ. Chị đừng nản chí nha?

    Chị Ngô Đồng biểu Bình viết về mình (1), chồng (2), con (3), cháu (4), chắt (5), tính sơ sơ thôi đã thấy 5 tập rồi, mà sao chị Tonka biểu Bình chỉ có 2 tập thôi ta? Hi hi hi. Ý là, nếu mình tài lanh, viết về cha, mẹ nữa là có đến 7 tập rồi. Mà chuyện bà nội nhiều khi cũng có rồi, phải tính là 8 tập mới phải. Thôi, bỏ đi... Tám! Nói nữa, các chị "tẩu hỏa nhập ma" luôn đó!

    Big Smile

    BN.

    Binh Nguyen
    #291 Posted : Monday, October 29, 2007 10:47:31 PM(UTC)
    Binh Nguyen

    Rank: Advanced Member

    Groups: Registered, Editors
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 4,945
    Points: 1,581
    Location: Đông Bắc Gia Trang

    Thanks: 1 times
    Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
    TRUYỆN DÀI Big Smile

    CÁI TÔI (Chương I, Hồi thứ 5)

    Lại nói về con bé. Nó có biết bơi đâu, thế mà cũng bày đặt theo anh, theo chị, theo em, ra hồ chơi chèo thuyền. Đứa nào cũng có mặc áo phao, ở đây, người ta cho mướn thuyền, bắt buộc như vậy cho an toàn, con bé không biết bơi, nghĩ cái áo phao đã đủ an toàn rồi, và nghĩ chỉ ở trên thuyền, đâu có nhảy xuống nước làm gì, mà sợ.

    Hồ nước bao la, trong xanh, cây cối chung quanh tuyệt đẹp. Hai cái thuyền nhỏ đi song song bên nhau, mỗi thuyền chở chừng 3, 4 đứa, đứa chèo cuối, đứa chèo mũi, hai đứa ở giữa không có chuyện gì làm, lấy tay khóat nước, rồi tạt lên nhau. Một thằng em của con bé, tính tình cộc cằn, bị tát nước ướt, nên mạnh tay tát lại. Nước vào thuyền mỗi lúc một nhiều, và chìm lỉm luôn, con bé sợ quá, bám vào cái thuyền của thằng em, và hỏi nhỏ nhẹ:

    - Em có biết là chị không biết bơi không?

    - Em cũng không biết bơi, nhưng mà không sao, ha ha ha...

    Em đang say men chiến thắng, vì cái thuyền tát nước mình đã bị ngập nước, em cười nghiêng ngả, cái thuyền của em cũng bị lật úp luôn! Con bé điếng hồn, không biết bám víu vào đâu, cái áo phao hình như không có tác dụng, con bé có cảm giác nó bị chìm xuống, tay chân nó cứng lại, chẳng biết quơ làm sao. Một thằng em khác vơ lấy chị, dìu con bé lại gần một cái thuyền khác của người Tây đang đi ngang qua. Nó kêu ông anh con bé giúp đỡ một tay, vì hình như dìu một người không biết bơi, nó nặng lắm! Hai anh em trai dìu được con bé qua cái thuyền của người Tây, hai vợ chồng người Tây chắc đang bơi thuyền, ngắm cảnh, cho con bé bám vào thuyền họ rồi chèo vào bờ, với sự hộ tống của hai anh em con bé. Người Tây hỏi con bé:

    - Mày biết bơi không?

    - Không.

    - Mai mốt không biết bơi, đừng ra chơi nước nghe chưa? Nguy hiểm lắm, chết như chơi!

    Con bé lên tới bờ, ngồi nghỉ vì sợ, chứ không phải vì lạnh. Nhìn qua thằng em, nó lạnh run lên, da trắng bệch ra vì ngâm nước quá lâu. Nhìn qua người anh, chân bị xước, chẩy máu vì đạp phải hòn đá nhọn. Con bé vẫn còn sợ, và cảm thấy hối hận, cuối cùng thì mình không bị gì cả, chỉ có người khác lo lắng cho mình là bị. Lời khuyên của hai người Tây đã cứu nó, con bé sẽ nhớ mãi, đừng ra chơi nước khi mình không biết bơi. Những cái thuyền khác, nghe nói có thuyền bị nạn, bèn quay trở lại, bỏ dở cuộc chơi. Một ông anh họ nhìn con bé thắc mắc:

    - Tại sao mà em có thể "panic" lên như vậy? Em có cái áo phao cơ mà, làm sao mà chìm được? Em chỉ chìm, chỉ vì em "panic" thôi. Tại sao em lại "panic" lên như vậy?

    Thằng em họ, người cứu con bé vào, nói với ông anh đó:

    - Không, em thấy chị ấy rất bình tĩnh, đâu có "panic" tí nào, nhưng rõ ràng là chị ấy có chìm xuống.

    Con bé cũng nhớ là con bé bình tĩnh lắm mà. Nó cũng nhớ là nó đã rất bình tĩnh báo cáo với người em họ kia là nó không biết bơi, nhưng khổ nỗi người em họ kia không thèm nghe, đang trong men chiến thắng, giỡn đùa, và cộc cằn, để cuối cùng con bé lại bị dằn vặt vì cái không biết bơi của mình.

    ...

    Bình Nguyên.


    Binh Nguyen
    #292 Posted : Thursday, November 1, 2007 7:49:51 AM(UTC)
    Binh Nguyen

    Rank: Advanced Member

    Groups: Registered, Editors
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 4,945
    Points: 1,581
    Location: Đông Bắc Gia Trang

    Thanks: 1 times
    Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
    TÌNH THỜI NAY (Tiếp theo)

    Một cô bạn làm chung, bắt đầu nhỏ to với nàng về tên quản lý, không phải chỉ có một mình nàng bị hắn rờ rẫm, mà nhiều người khác cũng bị. Những người bị hắn rờ rẫm đang bàn nhau thưa lên cấp trên, để cho hắn nghỉ việc, nàng không muốn làm mất lòng tên quản lý vì nàng đang được hắn ưu tiên nhất, dại gì thưa hắn, hắn sẽ thù nàng. Thấy nàng dễ dàng, hắn rủ nàng đi chơi, đi ăn, nàng trốn chồng đi chơi với hắn. Thật ra, cũng không cần phải trốn, vì tên chồng của nàng đâu có để ý, lo lắng gì cho nàng đâu, nàng đi chơi với ai là quyền của nàng. Đi với tên quản lý, nàng cảm thấy thật ấm cúng, vì hắn mua sắm đồ đạc cho nàng, trọng vọng nàng, mơn trớn, vuốt ve nàng, và điều quan trọng nhất, là hắn cao hơn nàng đến nửa cái đầu, đi ra đường thật xứng đôi, vừa lứa! Nàng nói lại với hắn chuyện mấy cô bạn làm chung đang tính thưa hắn, để hắn đề phòng. Hắn bảo, từ lúc quen nàng, biết nàng, hắn đã gạt bỏ hết mấy cô đó ra, cho nên mấy cô đó ganh tị với nàng, nên muốn bêu xấu hắn, chứ thật ra hắn rất đứng đắn, chẳng có rờ rẫm ai cả. Đâu đó trong tiềm thức, nàng muốn vạch mặt hắn, nhưng nghe hắn nói cũng có lý, có thể mấy con kia không đi được với hắn, nên tìm cách hại hắn chăng?

    Nàng lại ngắm đôi chân dài của mình, đang bị cái bụng che khuất, một tí, và chân đang bắt đầu phù lên, chắc nàng sắp đẻ. Tất cả cũng tại tên chồng thấp của nàng, hắn đã làm xấu đôi chân đẹp của nàng. Nàng lại ước, ước gì chồng nàng là tên quản lý thì thật hay biết mấy! Nàng kêu chồng đi mua đồ, sắm sửa cho nàng để nàng đi đẻ, hắn ừ ừ, hử hử, rồi bỏ qua luôn. Hắn vẫn nghi ngờ đứa con trong bụng nàng, hay vì keo kiệt không muốn bỏ tiền ra lo lắng cho nàng? Tên quản lý không phải chồng nàng, mà nay tặng cái này, mốt tặng cái kia, cái này cho em bé sắp ra đời, cái kia cho người phụ nữ sắp làm mẹ. Thật chu đáo! Thật tỉ mỉ và tâm lý, như là đã có rất nhiều kinh nghiệm vậy!

    Bà mẹ chồng, càng được dịp nói xấu nàng. Đó, mày thấy chưa, đâu phải con mày, nó đi với người này, người kia, đâu phải chỉ có mình mày, làm sao biết đó là con ai? Khi không người ta "ăn ốc" bắt mày "đổ vỏ", mày không kiếm đường bỏ nó đi, thì mày là một thằng ngu, một thằng khùng! Thật là buồn cười, bà ta cứ lén nói xấu nàng, nói để cho nàng không biết, nhưng cuối cùng thì cái gì nàng cũng biết, cứ người này nói lại với người kia, người kia, nói lại với người nọ, và cuối cùng thì nó cũng tới tai nàng. Buồn cười nhất, là mỗi lần một người nói xong lại bảo với người nghe, là chuyện này anh hay chị nhớ giữ kín nghe không, tôi không muốn người ta nói tôi nhiều chuyện. Buồn cười, mà nàng lại cười buồn, bụng càng to, người càng mệt mỏi, nàng không muốn đính chánh, tranh luận nữa, thây kệ!

    (Còn tiếp)

    Bình Nguyên.
    Binh Nguyen
    #293 Posted : Thursday, November 1, 2007 10:53:46 PM(UTC)
    Binh Nguyen

    Rank: Advanced Member

    Groups: Registered, Editors
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 4,945
    Points: 1,581
    Location: Đông Bắc Gia Trang

    Thanks: 1 times
    Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
    TÌNH THỜI NAY (Tiếp theo)

    Cái ngày mà nàng trông đợi cũng đã tới, nàng đau bụng, kêu thằng chồng chở đi đẻ, thì chẳng biết hắn đã đi đâu để mà tìm, hắn đi đâu suốt, điện thọai tay cũng chẳng thèm bật lên, nàng tức đến phát khóc, thật đúng như người ta nói: "Đàn ông đi biển có đôi, đàn bà sinh nở mồ côi một mình"! Vào trong bệnh viện, những người chung phòng, ai cũng có chồng đi theo, kẻ thì mất ngủ, người thì mất ăn. Kẻ thì ngồi im lặng, bồn chồn, lo lắng chờ đợi, người thì đứng ngồi không yên, mang theo máy quay phim, máy chụp hình, để đợi giây phút mà họ cho là quan trọng nhất để ghi lại. Nàng nhìn người bác sĩ, như van lơn, như cầu cứu, nàng vừa đau, vừa chửi tên chồng vắng mặt, người bác sĩ không hiểu nàng nói cái gì, nhưng nghĩ là nàng đau quá, nên la lối thôi, ông ta vẫn thản nhiên nhìn và khám, xem nàng sắp đẻ chưa. Trong khi đó, người y tá, nhìn nàng một cách nghi ngờ, cô ta đề nghị nàng nên chích thuốc giảm đau sau sống lưng, để khỏi la lối om xòm nữa. Mẹ nàng vừa tới, bà hỏi nàng cô y tá nói cái gì, nàng nói cô ta muốn nàng chích thuốc giảm đau sau sống lưng, bà la lên:

    - Đừng! Con đừng chích cái thuốc đó, sau này sẽ đau lưng chết luôn đó! Ráng một chút đi con, đừng có chích!

    Sau này, có đau lưng hay không thì nàng không biết, nhưng bây giờ thì nàng đau muốn chết mẹ đây nè, thì bà không lo, ở đó mà lo sau này! Nàng bật nói luôn thành lời, bằng tiếng Việt với cô y tá, và bảo cô ta cứ chích. Cô y tá cứ ngớ ra, chẳng hiểu nàng nói cái gì, chỉ hiểu cái phần cuối, là nàng đồng ý chích, cô ta đi chuẩn bị ống chích. Thấy vậy, mẹ nàng hầm hầm:

    - Nói cái gì mày cũng cãi. Mai mốt, có đau, đừng kêu tao, nghe chưa? Bởi lì như vậy, nên thằng chồng mày, nó đâu có chịu vô đâu, thấy chưa?

    Nàng cắn răng, nhất định không khóc! Mẹ nàng đã vô tình khơi cái nỗi đau của nàng thêm chút nữa, đã đau đẻ lại còn đau lòng, cái đau như tăng lên gấp bội, nàng lại chửi tên chồng vắng mặt dữ hơn. Cô y tá chích vào xương sống nàng một mũi thuốc, nàng thấy phần dưới thân nàng tê dại đi, nàng tự nhiên thấy lòng nhẹ nhàng, muốn ngủ.

    (Còn tiếp)

    Bình Nguyên.
    Tháng 11, 2007.
    Binh Nguyen
    #294 Posted : Sunday, November 4, 2007 12:59:03 AM(UTC)
    Binh Nguyen

    Rank: Advanced Member

    Groups: Registered, Editors
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 4,945
    Points: 1,581
    Location: Đông Bắc Gia Trang

    Thanks: 1 times
    Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)


    TÌNH THỜI NAY (Tiếp theo)

    Nhưng cô y tá không cho nàng ngủ, cô ta lay nàng:

    - Nè, đừng có ngủ! Mày ngủ bây giờ là ngủ luôn đó. Dậy, dậy! Em bé sắp ra rồi! Mày có biết hít vào, thở ra không? Mày hít vào, rồi thở ra giống như tập thể dục vậy.

    Nàng lùng bùng, không hiểu rõ lắm cô y tá nói cái gì. Hít vào lúc nào và thở ra lúc nào? Lúc rặn hít vào, hay lúc nghỉ hít vào? Cũng tại cái tên chồng cà chớn, nên nàng mới ra nông nỗi này. Lâu lâu, nàng lại đau lên, nhưng nhờ mũi thuốc, nàng không còn cảm thấy đau dữ như trước nữa, mà chỉ bần thần, âm ỉ thôi. Tiếng khóc của đứa bé làm nàng chợt tỉnh. Một đứa con trai. Tiếng chúc mừng của bác sĩ, y tá chung quanh vang lên, tự nhiên nàng thấy mình thật siêu phàm, nàng cười trong khi tóc tai rũ rượi, phần dưới của nàng bê bết. Những người bác sĩ, y tá lại lạnh lùng làm công việc của họ. Nàng nên đặt tên con nàng là gì nhỉ? Bây giờ, nàng mới biết là chưa bàn với chồng đặt cho con tên gì. Mà đúng ra, có lúc nào hắn nói chuyện đó với nàng đâu. Nàng tủi thân, tự nhiên muốn khóc! Rồi nước mắt nàng trào ra, mẹ nàng la con, nhưng thấy nàng khóc lại tội nghiệp, bà vỗ về:

    - Nín đi con! Vui quá rồi khóc hả? Con trai đó con ơi. Nó giống y chang thằng cha nó, y chang bà nội nó. Kỳ này, coi bả còn nói nó là con người khác, nữa thôi? Mày khỏe, nó khỏe, vậy là được rồi, tao không mong gì hơn. Bây giờ, con có muốn ăn cái gì không?

    Nàng nhìn con nàng, rồi nhìn mẹ nàng. Tự nhiên nàng thấy thương mẹ, người ta nói đúng, có con mới biết thương mẹ. Cái sinh vật bé nhỏ, dễ thương kia sẽ bắt đầu sống ra sao đây? Cái thằng chồng của nàng đến giờ cũng chưa xuất hiện, nàng và con sẽ sống ra sao đây? Nàng lại ứa nước mắt, lo lắng cho tương lai sắp tới. Mẹ nàng lại la:

    - Mới đẻ, đừng có khóc, hại cho sức khỏe đó. Nó mạnh khỏe, bình thường là mừng lắm rồi, sao mà cứ khóc hòai vậy? Nè, ăn đỡ miếng cơm với thịt kho mặn đi. Má mới nấu hôm qua đó.

    (Còn tiếp)

    Bình Nguyên.
    Tháng 11, 2007.
    namtrau
    #295 Posted : Sunday, November 4, 2007 2:10:53 AM(UTC)
    namtrau

    Rank: Advanced Member

    Groups: Registered
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 235
    Points: 75

    Thanks: 6 times
    Was thanked: 11 time(s) in 11 post(s)
    Truyện tới hồi hấp dẩn rồi.Kisses
    Chào chị Ngô Đồng.
    Binh Nguyen
    #296 Posted : Friday, November 9, 2007 6:31:20 AM(UTC)
    Binh Nguyen

    Rank: Advanced Member

    Groups: Registered, Editors
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 4,945
    Points: 1,581
    Location: Đông Bắc Gia Trang

    Thanks: 1 times
    Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
    TÌNH THỜI NAY (Tiếp theo)

    Nàng ôm con thất thểu, theo người chị ra xe chở về. Đó là một buổi sáng tháng 3, trời vẫn còn đổ tuyết, bước chân của nàng chỉ chực đạp lên nhau, bụng nàng chưa nhỏ hẳn, lòng nàng vẫn nặng nề, đứa con mới sinh, mà dường như rất nặng. Không hiểu tuyết rơi hay nước mắt nàng đang rơi, nàng tủi thân vì cuối cùng chồng nàng cũng không đến, bà mẹ chồng cũng không đóai hòai, chỉ có người cha chồng gọi điện thọai hỏi thăm một tí. Hắn viện cớ phải đi làm, không vào đón nàng được, chị nàng phải bỏ một buổi làm, đi đón em, theo lệnh mẹ. Nhất định lần này về, nàng sẽ bỏ hắn, vợ chồng mà không có hôn thú, chẳng có gì ràng buộc, nàng sẽ bỏ dễ dàng, chồng hay không chồng thì cũng vậy thôi, đi đâu cũng phải đi một mình, thà không chồng cho xong!

    Về tới nhà, nàng chui vào căn phòng nhỏ, ôm con ngồi khóc, đứa con ngây thơ vẫn ngủ vùi, đâu biết sóng gió sắp sửa xảy ra với nó. Bà mẹ chồng đi làm về, ghé mắt vào nhìn cháu được một tí, không nựng nịu, không khen chê, lạnh lùng hỏi bây giờ nàng tính làm sao. Tính cái gì, cháu bà, thì bà phải lo chứ, sao lại bắt tôi tính, nàng la thầm trong bụng như vậy. Để nàng đỡ đỡ được một tí, nàng sẽ thóat khỏi căn nhà này, không ở đây nữa, nhưng mà nàng sẽ đi về đâu đây? Người cha chồng về, kêu con nhỏ em chồng dọn phòng cho chị dâu nó, nó hỉnh mũi lên, quay ngắt đi lên lầu, ông cha chửi con vài câu, rồi bảo nàng cứ ở yên trong phòng, ông sẽ kêu con em chồng đem cơm lên phòng cho nàng sau, không cần phải lo lắng. Bà mẹ chồng nấu cơm, canh chua cay xè, nàng vừa nuốt cơm, vừa khóc. Người chồng là quan trọng nhất, thì lại không nói câu nào, chỉ nhìn đứa con dò xét, bộ hắn không nhìn ra thằng bé giống hắn sao?

    Ba tháng sau, hết thời gian ở cữ, nàng trở lại chỗ làm, trong khi họ cho nghỉ đến cả năm, nhưng nàng chỉ lấy phép ba tháng, vì nàng muốn ra khỏi căn nhà lạnh lùng đó. Nàng hỏi người chị và về ở với chị, mẹ nàng ở đó coi chừng con chị nàng, thì coi chừng cho con nàng luôn, để nàng đi làm. Người anh rể hiền lành, thương vợ, tội nghiệp cô em vợ, cho mẹ con nàng vào tá túc, nhưng cũng khuyên, đó không phải là cách. Gia đình chồng không bịn rịn, bảo tùy nàng. Tên chồng thì hèn yếu, biểu để từ từ rồi hắn tính, nàng cứ qua ở tạm bên nhà bà chị đi cái đã, dầu sao thằng bé có bà ngọai lo cũng đỡ tốn tiền gởi người ta. Cuối cùng, cũng là vì hắn keo kiệt, không muốn tốn tiền cho bất cứ chuyện gì! Rồi hắn cứ đi đi, về về, nửa ở bên nhà hắn, nửa ở bên nhà chị vợ. Nàng muốn cắt đứt hẳn với hắn, nhưng lại sợ thằng con không có cha, nên cũng mặc kệ, không dứt khóat hẳn.

    Sáu tháng sau, nàng bắt đầu lấy lại được thân hình cũ, thằng bé cũng rất dễ, đúng là trời sinh, trời nuôi, nó mũm mĩm và ăn rất khỏe, điều đó cũng làm nàng an ủi đôi chút. Tên quản lý ở chỗ làm bắt đầu tới thăm nàng thường xuyên hơn, người ta nói "gái một con trông mòn con mắt", khi chồng nàng bắt đầu tiếc nuối, thì cũng là lúc nàng quyết định bỏ hắn, nàng đề nghị tên quản lý mướn nhà cho nàng ra ở riêng. Tên quản lý đã có một đời vợ ở Việt Nam, hắn bằng lòng lấy nàng, mướn nhà cho nàng ở, với một điều kiện, là không được bắt hắn ly dị vợ. Tên chồng của nàng thì giằng co, nói là nàng làm gì cũng nên nghĩ đến con, bỏ hắn, thằng con sẽ chẳng có cha. Cho dù, hắn không lo cho con chu đáo, nhưng con vẫn là con của hắn.

    Nàng chưa cần cái tinh thần cho con sau này, bây giờ nàng cần một chỗ để trú thân cái đã, biểu hắn đi mướn nhà ra ở riêng, thì hắn trù trừ không muốn, vì sợ tốn tiền, kẹo quá như vậy nàng còn tiếc nuối làm gì? Bây giờ, người nào chịu trả tiền cho nàng, cho nàng và con nàng một chỗ dung thân, lo lắng cho mẹ con nàng, mới là cái nàng cần. Mà nàng vẫn có đi làm, nàng đủ sức đi làm nuôi con, cho dù bây giờ không có ai đi chăng nữa, thì nàng vẫn sống được, nếu có người lo lắng thêm, phụ vào cho nàng thì càng tốt, nàng chấp nhận điều kiện của tên quản lý. Nàng lại dọn nhà lần nữa.

    (Còn tiếp)

    Bình Nguyên.
    Binh Nguyen
    #297 Posted : Friday, November 23, 2007 12:07:27 AM(UTC)
    Binh Nguyen

    Rank: Advanced Member

    Groups: Registered, Editors
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 4,945
    Points: 1,581
    Location: Đông Bắc Gia Trang

    Thanks: 1 times
    Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)

    TÌNH THỜI NAY (Tiếp theo)

    Căn nhà nằm trên đồi, mùa hè, nhìn xuống đường, nàng thấy thích, vì thấy mình cao hơn thiên hạ. Đến mùa thu, lá vàng rơi xuống, bay hết qua nhà người khác, nàng không phải quét lá như người ta, cảm thấy thật mát dạ! Nhưng khi mùa đông đến, đường đóng băng trơn trượt, lại phải na theo thằng bé trong cái ghế ngồi của nó, nhiều hôm xúyt té, nàng lại khóc. Tên quản lý, bây giờ đã là người chồng thứ hai của nàng, nói với nàng, ở đây ít người Việt Nam, ít bị người ta dòm ngó, hãy cố gắng ở đây, khi nào cần đi đâu, thì kêu cha ruột của nó tới, chở nó, na nó đi. Nàng vẫn giữ quan hệ với hai chồng. Chồng cũ, vì con trai của hắn, kêu lại chở đi mua sữa, mua tã, mua đồ ăn, thường là phải đi, mỗi lần đi, là mỗi lần cằn nhằn, cãi nhau, hắn la nàng sao không ở bên nhà bà chị, có bà ngọai lo, theo thằng quản lý làm gì, tại sao coi thường hắn, lại đi với người khác? Chồng mới, không phải con của hắn, hắn không có trách nhiệm, hắn lo cho nàng chỗ ở là quá đáng lắm rồi, mà hắn còn nặng gánh gia đình bên Việt Nam phải lo nữa. Mỗi lần khóc cho số phận của mình, cái cao ngạo trong nàng lại giảm đi một ít.

    Thế mà trầy trật, nàng cũng ở đó được một năm, tưởng con đã lớn, nàng có thể đỡ lo, có thể ở yên trong căn nhà này, thì một chuyện khác lại xảy ra. Sau những kiện cáo, tên quản lý bị đuổi việc, vì đã xâm phạm tính dục với nhiều nữ nhân viên, và chơi xấu với nhiều nam nhân viên trong hãng. Tên chồng mới mất việc, căn nhà không giữ được, phải để cho nhà băng bán, mẹ con nàng không có giá thú, không có hôn nhân, chỉ ở như người thuê, thì dĩ nhiên là bị đuổi! Đó là một ngày mùa thu, trời ảm đạm, cảnh sát theo lệnh nhà băng tới mời những thành viên trong nhà đi ra trước 8 giờ tối, để người mới dọn vào. Tên chồng cũ phải xuất hiện, để giúp đỡ gói ghém những đồ dùng của vợ cũ và của con hắn. Mặt hắn hầm hầm, nhưng trong bụng thì thích thú, vì hắn không phải tốn kém một xu nào, vẫn lọai bỏ được tình địch một cách danh chính ngôn thuận.

    Nàng trở lại nhà người chị, nhất định không đặt chân lại nhà người chồng cũ, vì làm vậy thì mất mặt, sẽ rất quê với bà mẹ chồng. Tên chồng cũ lại đi đi, về về. Tên chồng mới trốn qua xứ khác, làm bộ tung tin với mọi người là hắn đi tìm đất khác để sống, vì ở đây cuộc sống khó khăn quá, hắn không sử dụng tài năng của hắn được, và người ta cũng không biết quý trọng tài năng của hắn. Nhưng nàng biết, hắn chỉ trốn về Việt Nam, để chơi bời cho đã, cho thỏa dục vọng. Người vợ làm trên giấy tờ cũng chỉ để lấy tiền người ta, mục đích đem người qua, chứ chẳng thương yêu gì. Nàng chúc phúc thầm cho người vợ trên danh nghĩa đó của hắn, mong rằng, cô ta chỉ mất tiền chứ không mất tình như nàng hay những cô gái khác.

    Bơ vơ lại hoàn bơ vơ! Mẹ nàng nhìn con gái út của mình xót xa! Người chị lại phải cưu mang người em gái trong nhà mình, vừa tội nghiệp, vừa lo, nhưng nàng không dám cãi lệnh mẹ. Tính nàng yếu đuối, hay thương người, thấy mẹ, và em gái lo, nàng cũng lo theo. Nàng đề nghị người anh kêu mẹ về ở, nhưng mẹ nàng nói, sợ con dâu, từ chối không về. Không muốn em gái út ở chung nhà, vừa chật chội, vừa lo sợ cho chồng của mình, vì cô em gái đẹp hơn nàng, dữ hơn nàng và nhanh nhẹn hơn nàng, đã vậy nó "một con trông mòn con mắt", trong khi nàng có đến ba đứa con phải lo. Cho dù ngày xưa sắc đẹp của nàng có làm mắt ai mòn, thì bây giờ cũng mòn không nổi nữa.


    (Còn tiếp)

    Bình Nguyên.
    viethoaiphuong
    #298 Posted : Thursday, December 6, 2007 10:27:37 PM(UTC)
    viethoaiphuong

    Rank: Advanced Member

    Groups: Registered
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 9,291
    Points: 11,028

    Thanks: 758 times
    Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
    Hương Đời Kỳ Diệu !!

    Khi được Bình nhắc đến TT-PNV lần này một lần kia, tình cờ "gặp" nhau trong nhà trinhnu : "chị đã có "Hương Đời Kỳ Diệu" chưa?" Nếu Bình không quên đằng sau hay đằng trước (?) của bốn từ đó: "Tuyển Tập - Phụ Nữ Việt 2007" (?) thì đảm bảo VHP sẽ trả lời : "ah! VHP đã có tự bao giờ mỗi từ của bốn từ đó"! Mà sao Bình hỏi vậy ta??

    Sau khi đã ok là Bình gởi cho VHP đi nha, thì rất ngạc nhiên một lần khác khá xa lần Bình hỏi, tự nhiên thấy máy báo có thư riêng. Hóa ra là SA:
    "Chị Hoài Phương ơi,
    Hôm qua S.A có nhận được sách của Bình Nguyên gởi từ Canada, trong đó có 1 quyển " Hương Đời Kỳ Diệu " Bình gởi cho chị...
    Nhớ Pm địa chỉ sang cho S.A nhé...sẽ gởi cho chị liền...
    Từ Canada sang Pháp mất hết 40 ngày đó chị...
    Nhưng từ em qua chị có trể lắm thì chỉ có 2 ngày thôi là có trong tay rồi...
    Vui nha...S.A phải chạy rồi..."
    ((SA này lúc nào cũng "vội vã" !!))

    Có nghĩa là VHP chưa hề nhớ ghi địa chỉ cho Bình, hay Bình cũng quên ghi lại địa chỉ của VHP ? Mà nhớ ra rồi, lần đó hình như Bình và VHP lo bàn luận tới một vấn đề khác ngoài lề tin nhắn chính, nhưng lại trong lề cuộc sống này đây (?)

    VHP đợi thêm không phải hai ngày như SA nhắn quả quyết đâu nha, mà có tới cả tuần lễ kia!! Mặc dù đã dặn kỹ con bé lớn: - Nhớ mẹ sẽ có gói bưu kiện quà tặng là sách đó con, đừng có quên của mẹ.
    Nó hỏi liền:
    - Mẹ không xem thư à?
    VHP trả lời thành thật :
    - Mẹ đâu biết chìa khòa nào đâu là của thùng thư ?
    - Ah!! Hóa ra mẹ chỉ nhớ có cái máy vi tính của mẹ thôi với lại Thơ ??
    Đành chỉ trả lời cũng rất thật:
    - Biết làm sao, vì đó là sự thật!
    Con bé nghe VHP trả lời vậy. Nó thở dài đánh sượt một cái rõ dài và nguýt mắt đến là đáo để, mặc dù không kém sự cảm thông.

    Chiều qua đi học về, nó gọi với từ dưới nhà:
    - Có thư của mẹ này, mẹ ơi !!
    Không cần suy nghĩ, VHP hỏi liền:
    - Sách cô SA gởi mẹ đó, cô Bình bên Canada gởi qua.

    VHP liếc mắt tới cái bì thư thiệt kỹ lưỡng kia, và nghĩ ngay: SA này cẩn thận đến thế !! Và lại nhớ tới lần đầu tiên gặp SA đi "nhận mặt" chị PC, bữa đó SA đãi những người "chưa đi tu" món Bò Lá Lốt. VHP đã để ý thấy tất cả các gói nho nhỏ Bò Lá Lốt SA đã cuốn thật là khéo léo và đều chằn chặn, như thể cuốn bằng máy!! Phải nói SA là người làm gì cũng hết trách nhiệm và tấm lòng. VHP thầm khen ngợi và thân mến nể-trọng con người này!!
    VHP chỉ kịp nhắn với Bình là VHP nhận "món quà" rồi và hẳn sẽ "xơi tái" Bình trước tiên.

    Đêm qua VHP tính thức trọn để đọc sách và cũng là canh chừng cậu út của VHP tự nhiên bị đau ( cậu bị viêm họng và sốt cao, con của VHP, cả hai đứa hễ cứ đụng đau đớn gì là chúng nó bám rít lấy mẹ, dù đã to đùng !!). Chạy tới chạy lui phòng nọ qua phòng kia cứ chưa đầy mười lăm phút một.

    Việc đầu tiên là mở bao thư cũng rất cẩn thận, thấy bìa cuốn sách đợt này đẹp hơn hẳn, cầm trên tay có cảm giác rất mềm mới lạ chứ!! Sau đó đưa ngón tay một cách tình cờ để dở giữa chừng xem sao, thì lạ chưa rơi trúng bài của BN, khi liếc xuống phía dưới trang giấy: bên phía tay trái là " Con Nga", còn bên tay mặt là "Bình Nguyên". VHP thoáng thấy có điều gì "bay lượn" trong đầu mình và tâm tưởng :
    - Không có lẽ đây cũng là một tình cờ Trời ban cho riêng ta và BN ??
    Ừ, để trọn vẹn một món quà tặng, đôi khi là như thế! VHP này đã quen quá với rất nhiều những điều chẳng thể giải thích quanh chính cuộc sống, và trí tưởng của mình kia: bằng cách nào cho đúng nhất mà không sợ mình làm sai sót đi ý chính của sự việc ấy đã xảy ra cho riêng mình?

    Thế nhưng, VHP chỉ đọc sơ sơ vài dòng "Con Nga", rồi đi xem một lượt...tự nhiên cũng lại rơi vào nhiều "tình-thơ" của chính VHP hay ít nhất ai đó VHP cũng đã từng "quậy phá" nơi nhà PNV này rồi đây!! Sau thì bình tĩnh hơn, VHP coi phần mục lục, liếc mắt dài từ trên xuống dưới, ít nhất không thấy một người đâu cả, cũng hơi buồn (nhưng sau đó xem ở trang kia, có mấy lời chào đón thì lại thấy tên của người !!). Coi qua một số tác giả, phát hiện lần này rất hay: trước mỗi trang cá nhân có một bức họa rất ý nhị và phải nói là đẹp ! Có nhiều tác giả chịu để photo mình, tôi coi ngay một vài người đã có trong TT-PNV 2 và cũng phát hiện là chân dung nhiều người có thay đổi. Tôi mỉm cười với mấy người liền (?) và lại nhớ ra hồi năm ngoái tôi từng "chọc ghẹo" các "nàng" cũng về chuyện nhìn qua hình đó thôi, và không khỏi khoái chí cười một mình vậy, biết làm sao?! Duy nhất có một người VHP cố tình đi tìm, mà người này vẫn không chịu để photo của mình, nhưng còn biết thay vào đó là một bông hoa trắng muốt, thật là Thơ (!!). Ai đó hẳn giật mình phát đau tim đây nha...haha!!

    Cuối cùng thì cũng yên chí lớn mà đi "xơi" liền Bình Nguyên. VHP đọc bài "Con Nga" đó chỉ ngưng có hai lần đi lấy thuốc và để khăn lạnh lên trán, cho cậu ấm ở phòng kế bên. VHP phát hiện : hình như Bình hơi không có lý lắm đôi chỗ ( vì trí nhớ của VHP không dở đâu nha, có người cũng phải công nhận đấy Bình ơi, dù đôi khi VHP chỉ mới đọc lướt qua một bài thơ hay một bài viết nào đó!!). Nhưng quả tình là Bình tài tình thật, nếu cho rằng đó chỉ là một chuyện sáng tạo của nghệ thuật. VHP tự hỏi ngay từ đầu: Bình thấy tất cả những gì về Nga là thật, ở đâu đó cũng thật, từ bên Việt Nam qua tới bên Mỹ? Nhưng sao mà ngợp ngạp quá cho VHP, chẳng có một kẽ hở nào của may mắn cả vậy Bình? Như xem một cuốn phim trọn vẹn về một cuộc đời, những bước đường trần-ai của một con người. Từ khi là đứa trẻ mới sinh, tới khi là đứa bé còn rất dại, đến lúc đã là một cô gái cũng chẳng phải là khôn ngoan, tuy không hẳn là quá khờ khạo...chỉ toàn là đắng cay và những là dập vùi bởi cuộc đời với những người đời cũng rất bất hạnh như nhau. Ngang bằng hai từ "bất hạnh", nhưng không ngang bàng hai chữ "công bình" và hai từ "tình người"!! VHP chỉ chẳng hiểu còn đứa bé của "con Nga" kia nó ở lại với người mẹ nuôi của Nga thì ra sao về sau đó? Nhưng dòng cuối cùng của trang giấy mà Bình kết thúc cho bài của mình đã làm một VHP " tắt thở", chỉ kịp thở dài thật sâu và buồn muốn phát khóc! VHP vẫn biết, trong cách viết của mỗi người có một nét riêng của người đó cho mình và cho các nhân vật, dù là thật hay tưởng tượng. Nhưng VHP bỗng tự hỏi Bình trong đầu rất nhiều lần sáng nay ra:
    - Nếu Bình mà biết VHP buồn làm vậy và phải suy tư nhiều đến thế này thì liệu Bình có dịch ngòi bút của mình một chút về phía có ánh sáng không ta ??
    - !!!???
    Chỉ có riêng Bình sẽ trả lời được câu hỏi đó mà thôi?!

    Nhưng khi đọc xong bài của Bình, VHP đã ngó lại photo của Bình. Cũng không nghĩ, chính đây là người đã, đang và sẽ còn "quậy" không thua kém gì ai trong nhà PNV trước giờ. Lẫn trong nửa khác tâm tưởng của VHP còn về "Con Nga"...!!

    Người thứ hai mà VHP đọc sau Bình là chị Mây Lành của OMCT!! Không thể nào dứt ra được cái lối viết rất có đầu có đuôi của chị...Mà VHP chưa từng bỏ sót bất kể một chữ nào chị viết dù ở đâu đó, tình cờ hay cố ý VHP được đọc. Nhưng đang giữa chừng đoạn hẳn gần cuối thì cậu con trai của VHP nó sốt cao quá, gọi mẹ ời ơi!! Đành dỗ nó chạy vào phòng của VHP, nằm cạnh mẹ, trên cái clic-clac ( kiều đi-văng, khi kéo ra thành cái giường lỡ cỡ, nếu là người "ngủ ngoan" thì vừa dư sức cho cả ba hẳn hòi. Còn không một người sẽ là rộng và khi hai người sẽ là chật chội!? ). Chả hiểu sao, chị Mây Lành lần này viết cũng chuyện buồn đau chi đâu. Mong sao khi đọc đoạn cuối sẽ không đến nỗi VHP này "tắt thở" luôn...Thôi thì, các đoạn dòng của chính VHP sẽ là đau đớn nhất...!!??
    Và TT-PNV 3 sẽ thiếu đi hẳn một người đọc kỹ càng "Hương Đời Kỳ Diệu" hẳn là cũng không nhất thì nhì, cùng lắm là xuống hàng thứ ba...!!hihi!!


    * Sáng ra đụng vào cuốn sách lần nữa, tình cờ vào đúng trang đầu tiên sau tờ bìa, có hai dòng chữ:
    "Mến tặng chị Việt Hoài Phương
    Hoàng Thy Mai Thảo"
    Và ở dưới là chữ ký "binhnguyen", thật giản dị và không hề đứt quãng!!

    owh! RoseĐa tạ Bình đã cho VHP món quà đẹp nhất của mùa Giáng Sinh năm nay 2007 !!

    ** Cậu con trai muốn ăn Crêpes, như thường lệ mỗi khi cậu thích được chiều chuộng ( VHP gọi nó là "vua crêpes", vì nó có thể ăn một lúc cả mươi cái nho nhỏ ). Vừa lấy sữa và bột ra, trong khi cho máy vi tính chạy. Lạ chưa kìa: tự động thấy trên màn hình vi tính hiện ra trang quảng cáo, hôm nay là "cách làm Crêpes ngon nhất: 1kg bột mì, 3kg sữa, 1 quả trứng... để tủ lạnh 2h - 3h. Bạn sẽ có những cái crêpes ngon nhất mời mẹ của bạn. Jeremy." VHP chạy gọi con trai:
    - thật là magic kia Nico ơi, mẹ bật máy vi tính thấy ngay món con thích, ai đó là Jeremy viết công thức.
    Mà có điều gì tới 1kg bột với 3kg sữa, chỉ 1 quả trứng thôi và đường thì có chút xíu, không thấy bơ...đâu cả ?? Chắc anh chàng Jeremy này làm crêpes kiểu ảo.
    - Bao giờ Ti lớn, Ti làm crêpes mẹ ăn nha ?
    VHP hay hỏi nó câu này, mỗi khi đi làm crêpes mà có nó đứng cạnh chờ đợi.
    - Ừ..!!
    Thằng bé trả lời VHP hôm nay sao mà uể oải làm vậy!!

    *** Vừa quậy bột, VHP vừa chạy vô nhà PNV phát hiện thêm sự nữa...!! Haha!! Có người khen "HMTT quả là có trí nhớ giỏi lắm nha !" Nhưng rõ ràng thấy trước mắt VHP đó: người mới chính là có trí nhớ giỏi nhất! Vì có nhiều điều người đã để nó biến vào không gian rồi mà còn tìm cách lấy lại được nguyên si, không thiếu một từ nào (?)


    07/12/2007
    Việt Hoài Phương
    ThyThy-Hoàng Thy Mai Thảo
    Binh Nguyen
    #299 Posted : Saturday, December 8, 2007 12:10:16 AM(UTC)
    Binh Nguyen

    Rank: Advanced Member

    Groups: Registered, Editors
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 4,945
    Points: 1,581
    Location: Đông Bắc Gia Trang

    Thanks: 1 times
    Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
    quote:
    Gởi bởi viethoaiphuong

    Hương Đời Kỳ Diệu !!

    Chiều qua đi học về, nó gọi với từ dưới nhà:
    - Có thư của mẹ này, mẹ ơi !!
    Không cần suy nghĩ, VHP hỏi liền:
    - Sách cô SA gởi mẹ đó, cô Bình bên Canada gởi qua.

    VHP chỉ chẳng hiểu còn đứa bé của "con Nga" kia nó ở lại với người mẹ nuôi của Nga thì ra sao về sau đó? Nhưng dòng cuối cùng của trang giấy mà Bình kết thúc cho bài của mình đã làm một VHP " tắt thở", chỉ kịp thở dài thật sâu và buồn muốn phát khóc! VHP vẫn biết, trong cách viết của mỗi người có một nét riêng của người đó cho mình và cho các nhân vật, dù là thật hay tưởng tượng. Nhưng VHP bỗng tự hỏi Bình trong đầu rất nhiều lần sáng nay ra:
    - Nếu Bình mà biết VHP buồn làm vậy và phải suy tư nhiều đến thế này thì liệu Bình có dịch ngòi bút của mình một chút về phía có ánh sáng không ta ??
    - !!!???
    Chỉ có riêng Bình sẽ trả lời được câu hỏi đó mà thôi?!


    07/12/2007
    Việt Hoài Phương
    ThyThy-Hoàng Thy Mai Thảo




    HẬU "CON NGA"

    Sau những công kích ở trên net cũng như ở cuộc đời, tôi nghĩ chị phải cool lắm chứ, nhưng không, chị vẫn dễ khóc, dễ cười và dễ buồn như vậy! Đó là cái đặc biệt của chị, rất nhạy cảm với những gì xảy ra chung quanh, và cả trên trang sách, và tôi quý trọng cái đặc biệt đó của chị. Chị hỏi tôi, nếu bài của tôi làm cho chị buồn như vậy, thì tôi có dịch ngòi bút của tôi đi một tí về phía ánh sáng không? Câu trả lời có lẽ là không. Không phải vì tôi ngang bướng không làm theo yêu cầu của độc giả, hay không uyển chuyển ngòi bút của mình cho có vẻ lạc quan hơn trong câu chuyện mình viết, mà vì cái cuộc đời của Con Nga vốn dĩ là như vậy, tôi không thể nào bẻ cong sự thật, tôi không thể nào nhìn điều bất hạnh mà cố gắng nghĩ ra điều hạnh phúc. Trong cuộc đời này, còn bao nhiêu sự không công bằng, còn bao nhiêu lối hành xử không có tình người? Phải nói là nhiều, nhiều lắm! Và tôi chỉ kể lại được có một phần mà thôi.

    Con bé đi nhận xác mẹ nó, vì đó là một cái xác vô thừa nhận. Người ta hỏi nó nghĩ gì, vẻ mặt của nó ngây thơ, sợ sệt và buồn, trả lời câu hỏi một cách hời hợt, nửa tiếng Anh, nửa tiếng Việt. Đó là cái đời sau của Con Nga, rất thật và rất phũ phàng, và tiếp tục không nhìn thấy ánh sáng ở cái điểm nào! Để mà một tác giả như tôi cố gắng viết tiếp, cố gắng làm cho người đọc như chị đỡ ngạt thở, cố gắng làm vừa lòng người đọc, cố gắng viết một cái truyện "có hậu". Ngày xưa, tôi ghét những người kết thúc truyện một cách ngang xương như vậy, vì họ bắt tôi phải suy nghĩ, phải tưởng tượng ra cái kết luận, tôi cho họ là "kết thúc kỳ cục". Nhưng bây giờ, có lẽ quá nhiều công kích, quá nhiều chướng tai gai mắt của cuộc đời, tôi cũng viết như vậy, rồi ai muốn hiểu sao thì hiểu.

    Tôi không thể nào kể tiếp, con của Con Nga lớn lên đi học, đi hành giống người ta, nó học giỏi, thông minh và siêng năng. Nó cũng có những nét nhìn giống mẹ nó, nhưng nó có một điểm khác mẹ nó rất nhiều, là ý chí của nó mạnh mẽ hơn, cuộc sống của nó đầy đủ hơn, xã hội của nó đang sống và lớn lên công bằng hơn. Cho dù nó chưa làm ra tiền, nó vẫn có thể xin tiền xã hội để sống. Cái hậu đó tôi xin để mọi người tự phán quyết, tôi viết truyện Con Nga, không phải Hậu "Con Nga", và truyện Con Nga đã kết thúc ở đó, tôi không thể nào viết dài hơn, mặc dù rất muốn viết.

    Mong rằng bài viết này tôi đã trả lời về sự "vô lý" của tôi cho chị biết, bởi vì trong cuộc đời này, còn nhiều cái vô lý hơn như vậy nữa!

    Bình Nguyên
    Tháng 12, 2007.
    viethoaiphuong
    #300 Posted : Saturday, December 8, 2007 1:11:22 AM(UTC)
    viethoaiphuong

    Rank: Advanced Member

    Groups: Registered
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 9,291
    Points: 11,028

    Thanks: 758 times
    Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
    VHP vào thế giới PNV, thấy nhà Bình đèn sáng vàng thật sáng, và đi vô đây ngạc nhiên thấy giờ "đồng hồ" báo có tới bốn con số bốn: 4444!
    VHP trả lời, chẳng biết có đúng đoạn dòng không nữa, những lạ lùng...!!
    Viết đã đời rồi cũng bị máy xóa trắng tinh !! Thiệt tình không biết sao nữa, dẫu biết chắc chắn là do mình gõ nhanh rồi đụng vào phím "cấm" nào đó. Nhưng chắc là không viết lại được, vì luôn nghĩ đó là ý Trên muốn Bình chẳng cần đọc những gì VHP viết ấy chăng??
    Cám ơn Bình về đoạn "hậu con Nga" và những điều nếu Bình không viết thì VHP không hề hay biết gì cả !
    Vậy là VHP hết buồn rồi đó Bình à! Dẫu biết một truyện viết là một chuyện như thế thôi, như cuộc đời là muôn mặt và tình đời là muôn phương? Văn,Thơ là chuyện của con chữ, ý từ là chuyện của mỗi bàn tay?
    Tiếp tục những trang văn rất Bình Nguyên nha!! VHP luôn đón nhận với tất cả trân trọng và cảm mến của nghệ thuật.
    Binh làm VHP phải nhớ tới sự bướng bỉnh của một người đấy !!hihi!!

    Rose
    Users browsing this topic
    Guest (17)
    23 Pages«<1314151617>»
    Forum Jump  
    You cannot post new topics in this forum.
    You cannot reply to topics in this forum.
    You cannot delete your posts in this forum.
    You cannot edit your posts in this forum.
    You cannot create polls in this forum.
    You cannot vote in polls in this forum.