Rank: Advanced Member
Groups: Registered, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 4,945 Points: 1,581 Location: Đông Bắc Gia Trang
Thanks: 1 times Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
|
Cái tôi (Phần 4)
NHỮNG NGƯỜI ĐÀN ÔNG TÔI QUEN
Tần là một trong những người "gồ ghề" nhất của lớp tôi. Tôi dùng chữ "gồ ghề" vì Tần ngồi ở cuối lớp, hay bị quở trách vì phá phách (có thể vì vậy nên mới bị ngồi cuối lớp), lại cao lớn, gồ ghề, có thể một số cô giáo yếu bóng vía cho là thành phần "bất trị". Học thì cũng xoàng xoàng, con nít mà, đứa nào mà chẳng ham chơi, chỉ là lộ liễu hay nghịch ngầm thôi. Tôi là đứa ngồi bàn đầu, vì thứ nhất tôi thuộc một trong những người "lùn" nhất lớp tôi. Thứ nhì tôi thuộc lọai nhát, chẳng dám phá phách gì ai, thuộc lọai biểu sao nghe vậy, vì sợ mất điểm hạnh kiểm, hay đạo đức. Thứ ba, tôi cũng đứng đâu hàng thứ mười trong những đứa học khá khá của lớp. Ối, mà ăn nhằm gì, còn có thứ mà đứng, là hên rồi! Vì một đứa ở đầu lớp, một đứa ở cuối lớp như vậy, nên chúng tôi ít quen nhau, ít nói chuyện với nhau, chơi ở hai nhóm bạn khác nhau. Trong một lớp mà hầu như ở hai thế giới khác, chúng tôi chỉ biết nhau thôi.
Tôi là đứa không giỏi môn văn lắm, nhưng cũng không dở lắm, thường là sáu trên mười, lâu lâu được bẩy trên mười. Nhưng tôi thường được những điểm khác bù vào. Hồi bé thì tôi được thêm điểm kể chuyện, điểm hát, thường là mười trên mười, nên chúng kéo điểm văn của tôi lên. Lên lớp lớn, thì tôi có thêm điểm tập làm văn nói, có lẽ tại tôi ăn nói dạn dĩ, bắt chước người ta khi lên nói diễn văn, thì cứ coi như không có ai trước mặt mình cả, rồi là cứ thao thao bất tuyệt thôi. Ở trong lớp, tôi nhát là thế, nên ít khi tôi lên ghi danh hay làm cái gì để lộ cái tôi biết được ra. Giờ tập làm văn nói, cả giỏi, cả dở, của lớp tôi lên ghi danh, mà tôi thì cứ im thin thít, cho đến khi cô văn hỏi:
- Còn trò nào chưa lên tập làm văn nói không?
Tụi nó quay nhìn hết trong lớp, rồi chỉ tôi, đã bảo tôi thuộc lọai nhát mà, không chủ động làm việc gì cả, nhưng đến lúc được kêu làm, thì tôi sẽ làm cho ra trò. Thế là tôi lên nói, nói chắc là hay lắm, cho nên tôi là đứa duy nhất trong lớp được vỗ tay rần rần sau khi tôi nói xong bài văn nói của tôi. Cô giáo cũng khen nữa, hình như cô cho tôi điểm chín kỳ đó, trong khi những đứa giỏi cũng chỉ được điểm tám.
Giờ trả bài, để thay đổi không khí và khuyến khích tụi tôi học văn, cô bảo:
- Ai thuộc hết bài thơ từ đầu chí cuối, không sai chữ nào, rồi trả lời được ba câu hỏi của cô về bài thơ đó, thì cô sẽ cho mười điểm.
Thế là, nhiều đứa về gạo bài thật kỹ, trong đó, dĩ nhiên có cả tôi. Nhưng đến giờ văn sau đó, tôi lại tiếp tục ngồi im, không dám giơ tay xin trả bài, vì nhát, và vì sợ nữa. Anh chàng gạo cội nhất lớp tôi về môn văn, Nguyễn Văn Căn, lên trả bài. Căn đọc ro ro bài thơ, nhưng vì quên một chỗ nên lặp lại một câu, trả lời đúng hết những câu hỏi, cô cho chín điểm. Cô nói, là không được lặp lại như vậy, lặp lại một chữ thôi cũng không tính là thuộc. Thêm một đứa nữa xung phong lên, cũng đọc đâu nửa chừng là quên, cũng chỉ được điểm chín. Cô nói:
- Thôi, một đứa nữa thôi, được hay không được gì cũng ngưng. Em nào xung phong lên đây?
Cả lớp im lặng, hai đứa gạo cội nhất về môn văn đã lên rồi mà không lấy được điểm mười của cô, thì những đứa xoàng xoàng còn lại mà ăn nhằm gì chứ? Chẳng biết can đảm đâu ra nhẩy vào trong tôi, tôi giơ tay lên, xin trả bài. Cô gọi tôi lên.
Tôi đọc thơ như ngâm, cố gắng giống như mình đang hát. Đang đọc giữa chừng, bỗng dưng tôi quên, à thì ra, khớp quá làm cho mình quên thật! Tôi đứng im có đến năm giây, tất cả cặp mắt đều dồn về phía tôi, rồi tôi chợt nhớ ra, tôi đọc tiếp, hú vía! Trả lời câu hỏi của cô xong, cô cho tôi mười điểm, cả lớp vỗ tay rần rần. Tôi thì cười mà lại muốn khóc. Đến cuối giờ, Tần chạy lên chỗ tôi, nói:
- Hồi nãy bạn ngừng ngay đó, tui cũng muốn đứng tim luôn!
Tần, một trong những người "gồ ghề" nhất lớp tôi, một trong những người thuộc "thế giới khác" cái thế giới của tôi, lo lắng cho tôi, tự nhiên làm tôi muốn khóc! Đâu cần nói chi nhiều, đâu cần khen gì đâu, chỉ cần nói một câu đơn giản như vậy, thật hỗ trợ tinh thần của tôi ghê gớm!
(Còn tiếp)
Bình Nguyên Tháng 7, 2007.
|