Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

6 Pages123>»
Bảo Trân
Vũ Thị Thiên Thư
#1 Posted : Sunday, March 5, 2006 4:00:00 PM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,033
Points: 2,430
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
Tiểu sử Hình ảnh [ Sẽ bổ túc...]



Tiểu sử Bảo Trân:

Tên thật: Lý Tuyết Mai
Trung Học: Gia Long SG
Đại học: Văn Khoa SG
Những bút hiệu khác: Mimosa, Mai Trắng, Lý Tiểu Thơ
Hiện cư trú: Nam California
Tốt nghiệp ngành Quản Trị Xí Nghiệp nhưng đang làm việc ở Sở Xã Hội.
Viết là niềm vui. Bài viết gửi nhiều nơi, không cộng tác với một tờ báo nào nhất định.
Gia tài chỉ có một Vườn Mai.


Vũ Thị Thiên Thư
#2 Posted : Sunday, March 5, 2006 10:20:06 PM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,033
Points: 2,430
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
Làm Web

Hai đứa chúng mình, chưa đến ngày hưu trí
Con vắng xa rồi, mình thành “vợ chồng son”
Ngày lại qua ngày, sau bữa cơm tất bật
Tìm một niềm vui, cho đời đỡ héo hon

Dạ vũ - em ghen, cắm trại - em không thích
Xe đạp - chạy hoài cũng chẳng kịp cuộc thi
Trượt tuyết - vắng con, em buồn, không tha thiết
Anh nói: - “Biết rồi, anh làm Web cho em.

Trang Web chở đầy những bài thơ cũ, mới,
truyện ngắn, truyện dài, những bài hát của em…
Trang Web có những tên phụ đề rất lạ.
Nhưng trang đầu, trang chính là - Tên của em - .”

Sau bao ngày anh cặm cụi cùng sách vở
Học hỏi lung tung. Đầu cổ, tóc rối bời.
Và sau cùng thì Vườn Mai khoe nắng mới
Trang Web của em đã lên được mạng rồi

Từ sau ngày đó hai đứa đều bận rộn.
Công việc xong chưa? Trang Web nhỏ đang chờ.
Ở góc bên kia, anh hăng say lên mạng
Ở góc bên này, em mê mải làm thơ

Em bảo với anh: - “ Dạy em, cho đỡ mệt,
anh khỏi chong đèn thức khuya khoắt mỗi đêm,
“post post”, “link link”, rồi phải “pub.” lên Web.
Em làm được mà, em thức đã rất quen.”

Anh ngước nhìn em, mắt nhìn sao tha thiết:
- “ Làm Web cho em, anh đâu có mệt đâu!
Miễn mình vui, việc gì anh cũng làm hết,
cho đến suốt đời. Để đáp tạ tình nhau.”

Trang Web gửi bạn bè - Món quà kỷ niệm -
(Ngày anh với em, kết chặt mối tơ hồng.)
Món quà nhỏ dệt bằng - thương, yêu, nhớ, ghét -
Qua bao nhiêu năm, tình nghĩa vẫn mặn nồng.

Em cũng chẳng muốn học thêm phần kỹ thuật
(Mà có học thì em cũng sẽ quên mau)
Em muốn có anh làm Web cho em mãi
Để đến suốt đời đôi ta vẫn gần nhau.

Bảo Trân
Bảo Trân
#3 Posted : Saturday, April 15, 2006 3:06:22 AM(UTC)
Bảo Trân

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 635
Points: 132

Was thanked: 24 time(s) in 22 post(s)
Cám ơn Thiên Thư đã rào cho Bảo Trân một góc vườn. Để Bảo Trân sửa soạn rồi mời các chị em vào thưởng ngoạn nhé.
BT
Bảo Trân
#4 Posted : Saturday, September 8, 2007 1:58:42 AM(UTC)
Bảo Trân

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 635
Points: 132

Was thanked: 24 time(s) in 22 post(s)
THÂN MỜI CÁC CHỊ EM VÀO THĂM

GÓC NHỎ VƯỜN MAI

BT
www.vuonmai.net
Bảo Trân
#5 Posted : Saturday, September 8, 2007 1:59:51 AM(UTC)
Bảo Trân

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 635
Points: 132

Was thanked: 24 time(s) in 22 post(s)
Nhớ Con
Viết cho Ki, Nhím yêu dấu.
Nhớ Hai Con thật nhiều


Phương này mẹ ở, trời bừng sáng
Chốn ấy, con vừa đến giấc đêm
Mẹ hái cánh hoa hồng buổi sớm
chúc con – Một giấc ngủ êm đềm.

Con giờ phiêu bạt phương trời lạ
Mẹ vẫn nơi này trông ngóng con
“Chung giờ, mà lạc nhau sớm tối…” *
Thản nhiên, trái đất cứ xoay tròn

Ngày tiễn con đi, lòng quặn thắt
Vẫy tay từ biệt, mẹ gượng cười
Cắn môi, dấu lệ, cho con bước
mạnh dạn. Đi xây đắp mộng đời.

Cản bước con đi, lòng không nỡ
Con mẹ đang say mộng hải hồ
Thân trai bốn bể con vùng vẫy
Thỏa chí cho tròn một giấc mơ

Mẹ vẫn dõi tìm theo dấu chim
đang rời tổ ấm, vòng tay êm.
Đêm đêm mẹ chắp tay cầu nguyện:
- Con mẹ phương xa, gặp quí, hiền -

Bao giờ mỏi cánh đường phiêu bạt
Con hãy về đây, mẹ vẫn chờ
Mắt lệ rưng rưng ngày sum họp
Ôm con, mà vẫn ngỡ là mơ…

Bảo Trân


* Nhạc Trần Thiện Thanh

Bảo Trân
#6 Posted : Saturday, September 8, 2007 2:02:41 AM(UTC)
Bảo Trân

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 635
Points: 132

Was thanked: 24 time(s) in 22 post(s)
Sinh Nhật Con

Bỏ tiền vào nhà bank
cho con. Mừng Sinh Nhật
Nhận receipt lạnh lùng
Chợt nhớ con. Mẹ khóc.

Bao sinh nhật nữa rồi
Con vẫn chốn xa vời
Mẹ buồn, nhìn ngày tháng
Lặng lẽ, âm thầm trôi

Nhớ hòai sinh nhật xưa
Lúc con còn ở nhà
Mẹ lo cho tất cả
Con chỉ biết nhận quà

Mỗi năm ngày vui tới
Con háo hức mong chờ
Thổi đèn, mừng sinh nhật
Thì thầm, lời ước mơ

Khách khứa về hết rồi
Con vẫn còn nụ cười
Ôm mẹ, con thủ thỉ:
- Thương mẹ nhất, mẹ ơi -

Con của mẹ bây giờ
Đã hết thời bé thơ
Mỗi năm, đến sinh nhật
Còn háo hức, mong chờ?

Giờ con nơi quê người
Có ai chia niềm vui
Sinh nhật, một ngày mới
Hay lủi thủi, đơn côi?

Mẹ gởi tiền cho con
Làm quà mừng sinh nhật
Mà lòng mẹ héo hon
Thèm con ôm. Mẹ khóc!

Xa con một phương trời
Nhớ con, mẹ bùi ngùi
Ngày con mừng sinh nhật
Không có mẹ chia vui

Mẹ sẽ gọi cho con
đêm nay, tám giờ hơn
(Bên con vào buổi sáng)
Chúc sinh nhật vẹn tròn

Bảo Trân
Bảo Trân
#7 Posted : Saturday, September 8, 2007 2:09:27 AM(UTC)
Bảo Trân

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 635
Points: 132

Was thanked: 24 time(s) in 22 post(s)
XIN BẤM VÀO ĐÂY ĐỂ NGHE NHẠC
http://lvdl.cuc.at/VuonM...em_nam_nghe_song_vo.htm



Đêm nằm nghe sóng vỗ


Đêm nằm nghe sóng vỗ
Chợt thấy hồn bơ vơ
Chìm dần vào ký ức
Một niềm đau vô bờ

Đêm nằm nghe sóng vỗ
Chợt thấy hồn xanh xao
Đường trần sầu muôn lối
Biết tìm vui phương nào

Sóng hãy đánh tan những muộn phiền
Sóng xóa cho ta nỗi niềm riêng
Sóng cuốn trôi đi đời nghiệt ngã
Sóng vỗ về giấc ngủ bình yên

Đêm nằm nghe sóng vỗ
Từ cõi nào xa xăm
Tưởng chừng là tiếng khóc
Trong niềm đau âm thầm

Đêm nằm nghe sóng vỗ
Thương tiếc ngày vui xưa
Giờ tìm đâu thấy nữa
Sóng cuốn trôi xa bờ

Bảo Trân (10/05)
Bảo Trân
#8 Posted : Saturday, September 8, 2007 2:59:09 AM(UTC)
Bảo Trân

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 635
Points: 132

Was thanked: 24 time(s) in 22 post(s)

Bảo Trân
#9 Posted : Monday, September 10, 2007 1:19:43 PM(UTC)
Bảo Trân

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 635
Points: 132

Was thanked: 24 time(s) in 22 post(s)
Học Đàn


Không ai như tôi, đi học đàn ở một cái tuổi đã bước vào "tri thiên mệnh". Ông chồng tôi gật gù :
- Thôi cũng được, hồi xưa ông bà mình ru cháu bằng câu hát ầu ơ, thì bây giờ bà ru cháu nội bằng tiếng đàn tính tịch tình tang, cái nào cũng có tác dụng ru ngủ con nít.
Ông chồng tôi chỉ nói ru cháu nội thôi mà không phải cháu nội với cháu ngọai là vì trước sau gì tôi cũng chỉ có hai cậu ấm, nhưng hiện thời thì hai cậu đều không ở gần tôi. Cậu cả của tôi thì đang lang thang hết nước này tới nước khác để dạy cho người "ngọai quốc" nói tiếng Anh và hiểu về lịch sử Mỹ. Còn cậu út thì đang đóng đô ở một vùng biển miền Nam Cali, chuẩn bị học làm thầy cãi, nuôi mộng bước vào tòa nhà trắng lãnh đạo quốc gia ?!
Có người hỏi tại sao tôi không cố gắng tìm một cô chiêu cho vui cửa vui nhà, bởi vì ở cái nước Mỹ này thì con trai dẫu có mang họ của mình nhưng lại thuộc vào thành viên của gia đình… người khác. Tôi nói tại cái công việc làm của ông chồng tôi hồi năm xửa năm xưa có liên hệ tới hệ thống nguyên tử hạt nhân, tốt xấu thì không biết nhưng cả một nhóm kỹ sư cùng làm với ông chừng mười mấy người mà không ai có con gái hết. Tôi lỡ có hai thằng cu rồi, tôi đâu có muốn thêm một thằng cu nữa chạy ra để hát cái bài "ba chàng ngự lâm pháo thủ."
Trở lại cái chuyện tôi đi học đàn. Tôi không biết từ đâu tôi có cái ý nghĩ đi học đàn, chỉ biết là hai năm trước tôi e-mail cho Nhất Khanh, người bạn gái thân thiết đã có ngón đàn tranh tuyệt diệu, bảo đi tìm cho tôi một cái đàn có khảm xà cừ thật đẹp, tôi sẽ cố tìm thầy học đàn, mà nếu học không thành tài thì tôi sẽ treo đàn đẹp lên mà ngắm.
Cô bạn Bắc Kỳ nho nhỏ, học sinh ưu tú của Quốc Gia Âm Nhạc, đã cầy cục đi tìm cho tôi một cái đàn làm bằng gỗ cây ngô đồng, khảm mai lan cúc trúc thật đẹp, rồi thản nhiên e-mail sang phán rằng :
- Có đàn rồi thì phải đi học, treo đàn lên là…hư hết đàn. Ráng mà học cho giỏi để mấy năm nữa mẹ bảo lãnh Nhất Khanh sang được Mỹ rồi thì hai đứa mình sẽ đàn với nhau.
Đàn đến tay tôi cả một năm trời mà tôi vẫn chưa có thì giờ đi học. Thỉnh thoảng e-mail sang Nhất Khanh cứ nhắc tôi đi học đàn. Tôi lấy cớ phải học cho xong cái bằng cử nhân đã bỏ dở dang từ bao nhiêu năm nên khất lần, khất lựa.
Tháng mười năm ngóai, trên đường đi thăm cậu cả ở Thái Lan, tôi có về Việt Nam thăm bạn được mấy ngày. Nhất Khanh tiễn tôi ra đến tận sân bay, trước lúc chia tay Nhất Khanh còn nhắc:
- Bây giờ tốt nghiệp rồi, còn cớ gì không học nữa đây? Bảo Trân có đúng ba năm để học đàn đó, Nhất Khanh vừa điều chỉnh lại giấy tờ bảo lãnh. Hẹn bạn đến ngày tái ngộ, ít nhất là phải đàn chung được một bài "Làng Tôi".
Tôi gãi đầu gãi tai, bảo để đi chơi về tôi sẽ tìm thầy.
Tôi trở về Mỹ, sau khi ăn chơi thỏa thích qua hết mấy ngày lễ, Tết, chợt nhớ đến lời hứa hẹn với Nhất Khanh tôi hỏang hồn, vì muốn đàn được chung với Nhất Khanh những ngày sắp tới thì có nghĩa là tôi phải đi học ngay từ bây giờ.
Thế là tôi đành phải mở báo ra tìm mấy lớp dạy đàn. Thời may có một người bạn mách cho số phôn của một ông thầy dạy nhạc nổi danh đang điều khiển một ban nhạc cổ truyền dân tộc ở quận Cam. Lớp học đàn này cũng ở gần sở làm của ông chồng tôi. Mừng quá, tôi gọi ngay cho ông thầy dạy đàn xin cái hẹn để xếp lớp học.
Ngày đầu tiên gặp tôi, ông thầy nhìn tôi có vẻ… ngại ngùng. Ổng nói là để ổng trắc nghiệm xem tôi có hiểu nhịp điệu là cái gì không, nếu không biết thì khỏi học. Ổng vỗ hai bàn tay vào nhau làm nhịp lốp bốp rồi bảo tôi đánh theo. Tôi bắt chước đánh theo cũng có nhịp có nhàng, ổng gật gù, cũng được, cũng được. Thế là tôi làm lễ bái sư.
Một tuần lễ tôi đi học một lần, trưa thứ bảy. Mấy cái bài nhạc ban đầu thì cũng dễ, tôi học đàn một ngón, rồi tới hai ngón, rồi tới bài tập song thanh đánh hai note cao thấp cùng một lượt, cũng được. Rồi qua tới bài chữ Á, tập vuốt dây, tập rung hai note La, Mi, cũng qua. Nhưng khi tôi bắt đầu học tới mấy cái bài dài hơn một chút thì cũng là lúc ông thầy của tôi bắt đầu thở dài bứt tóc.
- Chị đánh cái gì mà như nhảy lò cò vậy, cái note nào cần nghỉ thì chị không nghỉ, cái note nào cần chạy mau thì chị cứ tàng tàng.
Rồi có lúc ông lại thở than:
- Chị relax một chút có được không, cái bài "Tùng Quân" này mới vào có ba note do, re, mi mà chị đã phóng nước đại thì mấy cái note sau chị phải xài phản lực cơ mới theo đúng nhịp.
Relax, trời ơi, ông thầy đâu có hiểu nỗi lòng của tôi. Mỗi sáng thứ bảy, sắp tới giờ đi học, nhìn ông chồng tôi xếp đàn, bỏ vô thùng, đem ra xe là tim tôi nó nhảy lộp bộp như tiếng vỗ tay trắc nghiệm của ổng hồi hôm nào, bởi vì tôi đâu có biết là tới chút nữa tới lớp học tôi có trả bài nổi không hay lại bị rầy la.
Từ thuở ban đầu, sau cái ngày bái sư, tôi cũng đã báo trước với ông thầy dạy đàn là…ổng phải có kiên nhẫn, bởi vì tôi thuộc cái lọai "chậm tiêu". Cái gì thì hình như tôi học cũng tới, nhưng chỉ có khác biệt là cái vô chậm, cái vô mau trong đầu tôi thôi.
Mà âm nhạc là một trong những cái thứ đi tà tà vô trong đầu của tôi. Ông chồng tôi dạy hòai có mấy cái điệu tango, cha cha cha, valse để mỗi mùa Noel đi dự tiệc trong sở ông í, mà tôi cũng lộn qua lộn lại, mặc dù cũng từng đó bước tới lui. Chừng ông dạy qua tới cái điệu valse thì ổng nói tôi nhảy như nhảy lò cò trong cái hộp. Học riết điệu nào cũng không ra điệu nào, tôi nổi cộc nói: - thôi được rồi, hễ mà có phải đi tiệc thì mình nhảy…slow cho chắc ăn. -
Phải chi mà đánh đàn dễ như làm thơ thì tôi không ngại. Bởi vì từ hồi năm đệ ngũ, tôi cũng có theo học ông vua… Lê Thánh Tôn làm thơ, xém chút nữa là tôi đã gom góp được mấy đứa bạn học trong lớp để lập thành "thi xã". Tôi cũng đã làm được những bài thơ nói chuyện với bác mặt trời, chị gió, chị mây. Tôi lại là thi sĩ của trường phái thơ tự do, không câu nệ câu cú, và cũng đôi khi không cần thiết phải theo đúng vần đúng luật, mà tôi vẫn thấy…hay.
Còn cái món đàn này, không biết tôi nuốt có trôi không, bởi vì đàn sai nhịp thì đúng là nhảy lò cò như ông thầy thân ái của tôi đã phàn nàn. Cái món đàn gì mà phải …rung mới hay, còn phải mổ cho thanh nữa. Chưa hết, cái note "fa" mà nhấn "mi" không mạnh là không nghe ra "fa". Còn cái note "si" nó nằm ở đâu thì tôi chưa thấy, tôi chưa học tới, nhưng mà tôi không muốn hỏi, bởi vì mới chỉ có từng đó note thôi mà tôi vẫn phải kè kè cái bảng "cửu chương" bên cạnh bản nhạc phải đàn.
Nhưng khi tôi học đến cái bài "Lý Cây Đa" này thì quả là trần ai, cái bản nhạc này nó nhất định hành hạ tôi. Tôi đàn hòai mà cũng không nghe ra là đang trèo lên cây đa. Khổ hơn là ông thầy tôi lại trắc nghiệm tôi bằng cách đem cây đàn nguyệt ra đứng bên cạnh tôi lên giây rồi phán: "Hồn ai nấy giữ" (Ổng đâu có biết là hồn tôi đang lơ lửng ở chín từng mây).
Tôi ngồi bốn tuần dưới gốc cây đa như chú Cuội đang chờ giờ gặp chị Hằng Nga. Thấy rầy tôi hòai mà kết quả cũng không tiến triển gì hơn, và thấy tôi ở xa (gần một tiếng đồng hồ lái xe) mà cũng bỏ công lặn lội, ông thầy thấy tội nghiệp nên an ủi tôi.
- Thôi mình học từ từ cũng được, không gấp chị há, miễn sao đánh cho thành bài thì thôi, mấy bà bẩy, tám chục tuổi học còn được, cỡ tuổi chị nhằm nhò chi , cố công mài sắt thì cũng có ngày nên kim.
Tôi tưởng ổng nói giỡn, chứ mấy bà bẩy, tám chục tuổi hết chuyện làm rồi sao mà lại đi học đàn. Ai dè, có một ngày đẹp trời, tôi đang ngồi tập lại cái bài "Lý Cây Đa" thì có hai bà già dẫn nhau đến tập để tuần sau trình diễn. Một bà tóc trắng khỏang tám chục tuổi, đánh đàn bầu, còn bà tóc đen bẩy chục tuổi, đánh đàn tranh. Nhìn hai bà lên giây đàn, tôi biết là mình nên tháo móng, bỏ vào thùng ngồi nghe cho phải phép. Vừa nghe hai bà dạo lần thứ nhất tôi đã giật mình, nhưng hai bà bảo còn chưa được, phải làm lại hồi hai, hồi ba cho nhuyễn. Ông chồng tôi, đang lò mò đi vô lớp để chờ khiêng đàn xuống xe cho tôi, nghe tiếng đàn cũng rón rén bước tới ngồi lại bên cạnh tôi thưởng thức. Chừng ra về, ông dõng dạc tuyên bố:
"Chắc khi nào tôi bằng cỡ bà tóc trắng (tám chục tuổi), thì tôi cũng đánh thành bài, thành bản. Lúc đó, ông sẽ thâu ngón đàn tuyệt diệu của tôi tung lên "mạng nhện" cho thiên hạ thưởng thức!?"
Tôi trở về nhà, tập lại cái bài "Lý Cây Đa" vì ông thầy không cho học qua bài khác, ổng đã lấy viết chì ngăn cái bản nhạc ra thành năm bẩy khúc . Ông biểu tôi tập từng đọan ngắn, nghe xuông tai rồi ráp từ từ thành một đọan dài trước khi đánh hết nguyên bài. Ông nói: - "mấy cái bài dễ dễ này phải học thuộc lòng". - Bài này dễ dễ, có nghĩa là mấy bài sau không có dễ!! Tôi mở sách, lật qua mấy trang sau. Trời đất ơi, leo lên cây đa chưa xong mà sắp tới "Qua Cầu Gió Bay". Cầu thì đã lắc léo ( rung), mà lại còn phải bay (mổ), điệu này là gió sẽ thổi tôi bay qua luôn bên kia cầu, bay tuốt luốt…
Tôi cố gắng leo lên cây đa, nắm từng nhánh nhỏ, nhánh gần nhất, như ông thầy đã biểu, trước khi leo lên nhánh thứ hai, cao hơn. Leo hòai, nắm hòai mà cũng không lên được nhánh cây đa nào hết, tôi bèn tháo móng, cất lên giá, chạy xuống lầu, mở computer ra…làm thơ.

Bảo Trân (2005)
Sương Lam
#10 Posted : Monday, September 10, 2007 2:06:26 PM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)

Hi Bảo Trân,
Thê' là BT đã post được hình lên PNV rồi.Approve Người đẹp thông minh quá!Approve
BT kể chuyện đi học đàn vui ghê.Big Smile Không cần phải giống bà tóc trắng hay bà tóc đen trong câu chuyện BT kể, nếu BT có tóc nữa đen nữa trắng và cố gắng đập đàn vào lúc nữa đêm về sáng thì thế nào BT cũng leo lên được cây đa nói chuyện với chú Cuội và chị Hằng Nga.Big Smile
Chúc BT vui nhiều và thành công trong việc học đàn.

Bảo Trân
#11 Posted : Monday, September 10, 2007 2:31:20 PM(UTC)
Bảo Trân

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 635
Points: 132

Was thanked: 24 time(s) in 22 post(s)
quote:
Gởi bởi Sương Lam


Hi Bảo Trân,
Thê' là BT đã post được hình lên PNV rồi.Approve Người đẹp thông minh quá!Approve
BT kể chuyện đi học đàn vui ghê.Big Smile Không cần phải giống bà tóc trắng hay bà tóc đen trong câu chuyện BT kể, nếu BT có tóc nữa đen nữa trắng và cố gắng đập đàn vào lúc nữa đêm về sáng thì thế nào BT cũng leo lên được cây đa nói chuyện với chú Cuội và chị Hằng Nga.Big Smile
Chúc BT vui nhiều và thành công trong việc học đàn.





Hi sư tỉ,
Cám ơn sư tỉ đã chỉ bảo. BT còn phải học nhiều thứ lắm, chẳng hạn như là cách đưa bài vào hình để khỏi phải nhờ ai đó làm giùm. BT đã ngưng học đàn, bởi vì... đàn sầu từ thuở mất tri âm

Chị ơi, đây là Khúc Đàn Đau


http://www.vuonmai.net/VuonVoUu/Khuc_dan_dau.htm
Bảo Trân
#12 Posted : Friday, October 5, 2007 4:02:12 PM(UTC)
Bảo Trân

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 635
Points: 132

Was thanked: 24 time(s) in 22 post(s)
Dấu Yêu Xưa


Gió thổi sang mùa, hong dấu xưa:
- ngày yêu thương cũ, buổi mong chờ,
những chiều hò hẹn xa xưa ấy -
Ẩn hiện xa vời, như bóng mưa

Tóc xõa buông dài nghiêng xuống vai
Em ngày xưa đó, nét trang đài
Chân sáo khua vang đường quen lối
Lời tình e ấp, dám trao ai?

Từ buổi xa trường một cuối xuân
Tha hương thấm ướt lệ phong trần
Bụi mờ che khuất trời quê cũ
Tương phùng, chẳng lẽ - mộng phù vân?

Yêu dấu ngày xưa vẫn ấp đầy
Ngàn năm hồ dễ đã tan, phai
Sầu thương quay quắt đời ly xứ
Vẫn mộng, vẫn chờ - một thái lai.

BT
HongHai
#13 Posted : Saturday, October 6, 2007 12:08:46 AM(UTC)
HongHai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 572
Points: 114

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
Thấy cô BT đi học đàn, em nhớ cái lần đi học golf. Em quất một phát, sư phụ coworker nhảy nhổm, rồi chạy dài, tuyên bố hông dạy nữa. Mùa hè rồi có mời được sư cô mới. Nhưng mà học hông vô. Lại sợ nổi tiếng một lần nữa.
Bảo Trân
#14 Posted : Saturday, October 6, 2007 8:57:26 AM(UTC)
Bảo Trân

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 635
Points: 132

Was thanked: 24 time(s) in 22 post(s)
quote:
Gởi bởi hnguyen

Thấy cô BT đi học đàn, em nhớ cái lần đi học golf. Em quất một phát, sư phụ coworker nhảy nhổm, rồi chạy dài, tuyên bố hông dạy nữa. Mùa hè rồi có mời được sư cô mới. Nhưng mà học hông vô. Lại sợ nổi tiếng một lần nữa.



Nghe Hải kể chuyện "quất" sư phụ mà sợ quá, chắc là có người sửa soạn...chạy dài.
Tongue
HongHai
#15 Posted : Sunday, October 7, 2007 11:03:32 AM(UTC)
HongHai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 572
Points: 114

Was thanked: 1 time(s) in 1 post(s)
hi hi hi hi....Xin cô đừng có chạy, mấy con cóc nó xuống đường đó.
Bảo Trân
#16 Posted : Tuesday, January 29, 2008 3:15:56 PM(UTC)
Bảo Trân

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 635
Points: 132

Was thanked: 24 time(s) in 22 post(s)
Đưa Táo Về Trời

Hôm nay ông Táo về trời
Vợ chồng tôi cũng bồi hồi tiễn ông
Cá, tôm, thịt, cúng tỏ lòng
Đưa ông đến cửa Ngọc Hòang trên cao
Lời trần nhờ Táo trình tâu
Xin cho hạnh phúc dài lâu, vuông tròn
Xin cho phước đức các con
Học đâu đậu đó. Gặp tòan quí nhân.
Xin cho sức khỏe hai thân
Tuổi già vẫn ấm hồng ân thọ trường
Xin cho thân hữu xa gần
Buôn may bán đắt, tiến thăng chức quyền
Xin cho gặp được bạn hiền
Cùng nhau chia xẻ nợ duyên ân tình
Xin cho những giấc mộng lành
Người Năm Châu bớt điêu linh, thóat nàn
Xin cho nước Việt tang thương
Thóat vòng khổ ải tai ương chất chồng
Xin cho thế giới một lòng
hòa bình chung sống, Tây Đông hiệp hòa
Xin cho Xuân đến mọi nhà
bình an, hưởng khúc Xuân Ca vẹn tòan

BT
Bảo Trân
#17 Posted : Tuesday, January 29, 2008 3:18:40 PM(UTC)
Bảo Trân

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 635
Points: 132

Was thanked: 24 time(s) in 22 post(s)
Dấu Vết Sầu

Vẫn không quên được mùa xuân ấy
Tháng bốn năm nào biệt cố hương
Ra đi không kịp lời từ tạ
Ngậm ngùi ôm dấu vết sầu thương

Nơi này chấp nhận đời lữ thứ
Vẫn nghe xa lạ cuộc hành trình
Ba mươi năm lẻ làm tầm gởi
Vẫn vấn vương hòai một gốc tranh

Thời gian vẫn cứ trôi biền biệt
Phố cũ đường xưa vẫn mịt mờ
Gió Bấc xóay hồn người viễn xứ
Cành Nam tổ ấm mãi trong mơ

Ba mươi năm lẻ, ừ nhanh thật
Vẫn giữ trong tim hận quốc vong
Vẫn nghe lệ nóng tràn cay mắt
Vẫn nén đau thương tận đáy lòng

Bao giờ xóa được sầu tháng bốn?
Thanh thản giữa trời quê yêu thương
Chim Việt hòa đàn tung cánh lượn
Rộn ràng góp mặt hội trùng dương

BT








Bảo Trân
#18 Posted : Saturday, April 19, 2008 12:17:52 PM(UTC)
Bảo Trân

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 635
Points: 132

Was thanked: 24 time(s) in 22 post(s)
Miss Saigon

Còn một đọan đường ngắn nữa là về tới nhà, tôi vẫn chưa ngừng tiếng khóc. Nước mắt đã khô cạn từ lúc nãy lại thi nhau tuôn trào. Những tiếng khóc tức tưởi từ trong lồng ngực tôi thóat ra càng lúc càng dữ dội hơn là lúc còn ngồi trong rạp hát. Tôi đã chỉ mới khóc lại đây từ sau khi thả mẹ con Grace xuống trước cửa nhà. Lúc nãy ở trên xe, suốt quãng đường từ Los về, tôi quên khóc vì còn mải mê tranh cãi với mẹ con Grace về cái vở nhạc kịch vừa xem, trong lúc Thảo chỉ chăm chú lái xe và im lặng lắng nghe. Jacob tấm tắc khen cái kỹ thuật mà ban kịch đã xử dụng làm cái sân khấu nhỏ có vẻ vĩ đại hơn. Grace thì bảo ông đạo diễn thật tài, tìm ra cô đào thủ diễn vai chính vừa đẹp vừa có giọng hát cao vút. Tôi nói tôi chỉ quan tâm đến cái phần diễn xuất mà thôi, tôi chả nghe được lời hát nào ra lời hát nào vì cái lỗ tai nhà quê của tôi không thích hợp mấy với lối hát opera. Tôi đã trêu Grace:

- You mà cũng khóc nữa sao? You đâu có ở trong tình trạng của me đâu để hiểu cái hòan cảnh đau thương đó.

Grace gật đầu:

- Khóc chứ, tại nội dung cái câu chuyện thương tâm quá mà. Đến cái lúc mà người mẹ cất cao giọng hát…"give my life to you"… thì tôi đã biết chuyện gì sắp xảy ra. Tội cho người đàn bà đã gian nan cam khổ vì con, cuối cùng đành phải chịu xa con, cũng chỉ vì mong muốn cho con có được một cơ hội tốt đẹp.

Jacob xen vào:

- Thì phải vậy chứ mom, chứ làm sao có cái kết cuộc vẹn tròn nào hơn cho từng đó người, khi người cha muốn giữ lại đứa con, nhưng lại bị giằng co bởi hai người vợ. Người mẹ phải đành hy sinh thôi.

Thảo thì không khóc, hay chàng chỉ khóc âm thầm trong lòng. Cả cái ông già Moreno và bà vợ cũng không khóc. Hai ông bà đi xem nhạc kịch với tôi và Grace vì ham vui với tụi tôi, vì tò mò để tìm hiểu đến cái cuộc chiến ông đã không dự phần vào vì ông đã giải ngũ sau trận chiến Triều Tiên. Cuộc chiến Việt Nam đến sau đó 15 năm, lúc ông đã đứng tuổi.

Con nhỏ Ngim thì cũng không khóc, nó cũng đi xem kịch vì tò mò như ông già Moreno. Tuy nó là dân láng giềng với tôi thật đấy nhưng nó có biết gì về cuộc chiến Việt Nam đâu. Nó cũng chưa từng chứng kiến cảnh chia ly kẻ đi người ở. Sau ngày Cambochia thất thủ, nó vẫn sống bình yên với gia đình ở một vùng ngọai ô Phnom Penh xa xôi, hiền hòa. Cho đến những ngày tháng sau này khi nền kinh tế trở nên khó khăn, ngặt nghèo thì gia đình nó mới rời bỏ vùng quê đó mà tham dự vào một cuộc đào thóat của Walk People.

Tôi thì không tò mò vì đã được đọc qua cốt truyện từ quyển sách quảng cáo mà những người bạn cùng sở đi coi kịch về đưa cho xem. Với tôi, cái cốt truyện cũng chẳng có gì là xuất sắc, hấp dẫn, nếu không muốn nói là chỉ bình thường, bởi vì những câu chuyện kể về tấm lòng hy sinh của người mẹ đối với đứa con đã là những câu chuyện rất bình thường trong đời sống, đâu có ai đem lên để làm kịch, làm nhạc đâu. Tôi chỉ muốn đi xem nhạc kịch với Grace, với Ngim, vì mấy cái con nhỏ bạn đồng nghiệp thân thiết với tôi đã nhiều lần kèo nài tôi đi chơi chung với chúng nó để quên hết những giờ làm việc mệt nhọc, và cũng bởi vì tôi có nghe nói đạo diễn đã phải đi tìm hết năm châu bốn bể để cho ra cái người nữ diễn viên vừa có giọng hát thanh thóat, vừa dịu dàng đằm thắm để thích hợp với vai chính của vở nhạc kịch này.

Thảo vỗ nhẹ vào tay tôi:

- Thôi nín đi, kẻo không về các con nó lại cười mẹ, đi giải trí gì mà tốn sức lao động quá.

Tôi ngưng tiếng khóc, không phải vì tôi sợ các con cười, vì các con của tôi, đã quá quen thuộc với những cảnh mẹ khóc với những môn giải trí. Tôi ngưng tiếng khóc vì tôi có vẻ mệt sau trận khóc dài từ chiều tới giờ, hơi thở tôi đã bắt đầu dồn dập, khó khăn, tôi đã hụt hơi.

Ở nhà tôi có bốn người, thì ba cha con Thảo về cùng một phe, chỉ thích coi phim giả tưởng khoa học, họat họa, vui cười. Tôi thì trái lại, phải tìm mấy cái phim tình cảm lâm ly bi đát, tốn phí nhiều nước mắt mới chịu coi. Mà tôi dễ khóc thật, nghe một câu chuyện thương tâm, tôi khóc; đọc một bài viết não lòng, tôi khóc; nhìn người khác khóc, tuy không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng thấy nước mắt rơi là tôi khóc. Thảo đã bảo, nếu tôi ở bên Đài Loan hay Hong Kong, thì có lẽ tôi đã được mời đi đóng phim "khóc" phụ với cô đào nổi tiếng khóc hay, khóc lẹ Lưu Tuyết Hoa rồi. Còn mấy đứa con tôi, thỉnh thỏang mở cửa phòng tôi ra, nhìn thấy tôi ngồi chúi mũi vào cái màn ảnh Tivi mà nước mắt nước mũi đầm đìa, bên cạnh là một thùng giấy tissue rối nùi là chúng lắc đầu đóng cửa lại đi một nước xuống nhà. Chả thế mà hôm qua, lúc báo tin cho hai đứa con là vợ chồng tôi sẽ đem hai đứa sang nhà bà hàng xóm gửi để đi xem nhạc kịch "Miss Saigon", Ki, thằng con lớn của tôi, đã đọc quảng cáo ở đâu đó rồi nên bảo Thảo:

- Good luck bố, nhớ đem cho mẹ một hộp tissue nghe.

Mới mấy tháng trước khi Thảo rủ tôi xem bộ phim thời sự đài truyền hình Mỹ mới làm về 20 năm trước và 20 năm sau của cuộc chiến Việt Nam tôi đã từ chối. Tôi từ chối vì tôi nghĩ, tôi đã không còn cái cảm xúc mãnh liệt như những ngày đầu tiên ly xứ, khi tôi mới xa cách Saigon. Tôi không muốn khơi lại một quá khứ đau thương, một dĩ vãng u buồn, đã được chôn kín từ bao nhiêu năm nay. Tôi vẫn nhớ Saigon, tôi vẫn nhớ những hình ảnh cũ, nhưng sau 20 năm ở đây, quay cuồng với vòng bánh xe đời xoay chuyển, tôi đã muốn vùi chôn những hình ảnh đau thương xưa cũ đó vào sâu trong tiềm thức, tôi không muốn có một chút gì vương vấn trong tôi.

Nhưng hôm nay tôi đã khóc! Không phải là những giọt nước mắt âm thầm lăn dài trên đôi gò má, hay là những giọt nước mắt lã chã rơi xuống như lúc tôi ngồi xem mấy cái bộ phim tình cảm của Quỳnh Dao, mà là khóc thật, khóc to thành tiếng, những tiếng nấc tức tưởi, nghẹn ngào như khi bị bố quất cho những lằn roi ê mông hồi nhỏ. Tôi đã không ngăn cản được tiếng nấc của chính tôi. Tôi phải cắn chặt cái khăn mù xoa giữa hai hàm răng, để khỏi làm kinh động người chung quanh. Nhưng đúng ra thì tôi không phải lo âu đến như vậy, vì phần đông những người ngồi xem nhạc kịch với tôi cũng đang nức nở. Tôi đã nghe được những tiếng nấc, tiếng sụt sùi nho nhỏ ở hàng ghế trước mặt tôi, chung quanh tôi.

Thật tình thì lòng tôi đã rất bình thản để xem hết phần đầu của cái vở nhạc kịch. Tôi chỉ bật khóc nức nở khi nhìn thấy hai cánh cửa tòa đại sứ đóng sầm lại, nhìn thấy cảnh người chen chúc hỗn lọan bên ngòai, lúc chiếc máy bay trực thăng Mỹ xà xuồng bốc người lên, nhìn những cánh tay gầy guộc cố bám víu chung quanh hai cái càng sắt bên hông chiếc trực thăng, nhìn những tấm thân người rã rời rơi lả tả xuống mặt đất…Những hình ảnh hãi hùng lôi thôi, lếch thếch của hai mươi năm trước lại hiện về, những ngày cuối cùng ở lại Saigon với cơm hàng cháo chợ, và đêm Tân Sơn Nhất rét run nằm chờ chực chuyến bay, đã cuồn cuộn trôi về như thác lũ. Những hình ảnh mà tôi nghĩ đã nằm vùi sâu trong tiềm thức, đã ngủ quên.

Tôi đã thật sự khóc vì nhớ Saigon của tôi. Nhớ những ngày học vui năm cũ. Nhớ những con đường phố chợ thân quen. Nhớ những ngày hẹn hò ở những con đường tình yêu có cây dài bóng mát. Nhớ… Những hình ảnh ngày xưa tôi tưởng tôi đã có thể quên được lại hiện về trong trí nhớ nhỏ nhoi của tôi, rất rõ ràng, có thứ tự, lớp lang. Những hình ảnh này đang bóp nghẹn trái tim tôi. Thì ra, những cay đắng của cuộc đời từ hai mươi năm nay đã chưa làm tim tôi chai đá. Tôi vẫn không thể nào quên được nơi chốn mà tôi đã được sinh ra và lớn lên, nơi tôi đã có một tuổi thơ tuyệt vời, nơi mà tôi đã bỏ lại một thời yêu thương hoa mộng.

Một nơi chốn mà giờ này tôi vẫn chưa có thể ung dung, thanh thản để trở về.



Bảo Trân (7/95)





Bảo Trân
#19 Posted : Thursday, December 4, 2008 2:56:27 PM(UTC)
Bảo Trân

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 635
Points: 132

Was thanked: 24 time(s) in 22 post(s)
Mời cả nhà đọc một bài mới post trong VM.

http://www.vuonmai.net/Van/DW-GopMotBanTay.html
Bảo Trân
#20 Posted : Saturday, February 28, 2009 5:38:54 AM(UTC)
Bảo Trân

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 635
Points: 132

Was thanked: 24 time(s) in 22 post(s)
"Đô" Vật

Phụ trội thêm giờ sở đã cho
Việc thì không muốn, chỉ muốn "Đô"
Tám giờ khai thuế hồn ngơ ngáo
Nửa tiếng lái xe phách dật dờ
Muốn tiền rủng rỉnh đành chịu khổ
Mong việc lơ thơ để được nhờ
Một năm vài tháng làm phụ trội
"Đô" vật nên người ngợm ngác ngơ
Users browsing this topic
Guest
6 Pages123>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.