Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

3 Pages<123>
CÕI HƯ VÔ
viethoaiphuong
#21 Posted : Thursday, January 26, 2006 11:11:01 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
"Kỷ niệm theo nhau
về trong mùa lễ Tết
Theo thời gian trôi
tôi trở lại tìm người
Như vẫn trong mơ
Nỗi nhớ về trên hết
Xa vắng quê nhà...
Hẳn mình vẫn nguôi ngoai..."


Kỷ niệm mới đẹp làm sao ! Nếu ta đi tìm dịu êm, chỉ có niềm thương ở lại? Đừng tìm chi hờn giận, nỗi cực khổ trôi xa!?
Tôi cứ lẩm nhẩm đọc đi đọc lại những ý nghĩ miên man đó cho hai nàng tiên đang ngủ của tôi nghe.
Vậy là ngày cuối cùng của cái năm gọi là "hạn" này của tôi sắp qua rồi đây.
Chẳng còn bụng dạ nào mà nhớ Tết với nhất gì nữa cả.
Hồi sáng nay trước khi leo lên chiếc taxi quen thuộc kia tôi kip gọi về Paris cho các con tôi hỏi thăm tình hình ở nhà ra sao. Mấy đứa nhỏ thật dễ thương, chắc hẳn không muốn mẹ lo và buồn thêm , chúng thi nhau nói - ở nhà lần này ok lắm mẹ à, ba nấu cơm không bị cháy nữa như mọi khi, mình ăn tốt lắm.Mẹ cứ yên tâm ở bên đó với hai cô, đến khi nào các cô hết thèm ngủ nữa thì mẹ về và nhớ mang cả hai cô về Paris với mình nghe ! Ồ, hóa ra trẻ con chúng nó cứ nghĩ là hai cô KN và TN là thèm ngủ, giống kiểu" người đẹp ngủ trong rừng" như trong truyện cổ tích mà khi nhỏ đứa nào cũng thích nghe mẹ đọc mỗi đêm trước khi đi ngủ đó!
viethoaiphuong
#22 Posted : Sunday, January 29, 2006 5:31:14 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
"Anh !
Vậy là đã 34 cái Tết...kể từ ngày đó !
Giờ này em vẫn nơi đây giữa cõi trần gian "thật" đó mà đầy "hư hão"! Còn anh, anh đang ở nơi đâu giữa cõi "vô cùng" và "vô tận" kia, biết đâu đó mới là cõi "cõi thật"?! Điều gì chẳng có thể xảy ra?Như ngày nào chúng ta hay nói giỡn với nhau?
Ngày mai mới được gọi là Tết của bạn bè, theo phong tục Việt nam mình?( như trong ca dao người ta hay nhắc- "mồng một là Tết..., mồng hai là Tết, ..."?!).Năm nay em đi chúc Tết anh vào ngày sớm hơn qui định, vì em sợ ngày mai biết mình còn không mà kịp gởi đến anh lời chúc Tết đầu tiên...cho một cuộc đời, cho một cuộc tình vừa được "tái sinh" !
Anh còn nhớ lần đó anh ước: Nếu ngày mai anh phải chết, và nếu như ở dưới đất anh còn đươc quyền gì- thì anh chỉ mơ sẽ được làm TOÁN và làm THƠ !?
Em đã khóc khi đọc lại dòng này của anh cái hôm tình cờ em đọc lại "nhật ký" của anh đó.Bởi em hiểu anh muốn nói gì trong cái dòng chữ hết sức giản đơn và gần như vô tình đó. Liệu có ai trong mấy triệu người VIệt Nam đã đọc những trang nhật ký kia của anh ( cuốn nhật ký"Mãi mãi tuổi hai mươi"- đã làm xôn xao năm 2005 ở Việt Nam, một thời khi nó vừa ra mắt bạn đọc?)- hiểu được câu nói đó của anh, như là em đã hiểu nó hay không? Vì em biết chỉ có sự tình cờ nhất nhất đâu đó mới khiến em hiểu được anh...trong "lãng quên"!
Anh còn nhớ dòng cuối cùng- em đọc được của anh trước khi anh từ giã cõi đời đẹp như mộng này- anh có hỏi "Ngày mai..."
Và kể từ hôm đó, em sống cho "ngày mai..." mà anh mong ước!
Người lính trẻ của em, nửa hồn của em đã vĩnh viễn lạc nhau hoài nơi cõi sống, anh còn đó trong em như bông hoa đẹp nhất của "nàng thơ", như cây phong đẹp nhất của "sự sống" và như "Tình yêu "đẹp nhất của Tình yêu, với trái tim biết yêu mãnh liệt nhất cho một người tình đẹp nhất của lòng anh- tất cả chừng ấy "đẹp nhất nơi anh" - còn nguyên si trong tuyết trắng- ngàn năm...triệu năm...vĩnh cửu- khi còn loài người và trái đất này còn tồn tại.
Em chúc anh nơi đó- trên Thiên Đàng, như em hằng nguyện ước cho anh và cho tất cả những người lính khác của Việt Nam, kể cả những người lính Mỹ đã chết trận- bên hai chiến tuyến của cuộc chiến tranh đẫm máu Mỹ - Việt đã ghi nhận trang sử bi thương của thế kỷ 20 trong lịch sử nhân loại - tất cả được vui mừng chào một ngày Xuân mới mẻ, hẳn cũng mong như em giờ này- chiến tranh hãy ngưng và đau khổ sẽ chấm dứt ngày mai.Trái đất sẽ lại là vườn Thiên Đường đẹp đẽ như ngày đầu Thượng Đế đã tạo dựng, cái ngày mà Eva và Adam chưa bị sa tăng dụ dỗ mắc vào cạm bẫy của sự cám dỗ...để rồi loài người bị phạt từ ngày đó với kiếp đời tội lỗi của mình...Hãy nguyện cầu cùng em cho Thượng Đế mở lòng nhân từ ở mỗi "nhân tâm" con người, cho trái tim yêu thương được dạt dào tình ái... chỉ toàn điều tốt lành nhất và đẹp đẽ nhất !"


Cali - Mồng 2 Tết Bính Tuất 2006!

Bỗng tôi nghe thấy một tiếng nấc thật rõ như hai tiếng nấc cùng nấc lên một lúc !Tôi bất chợt quay lại, nhìn vào Như Tuyết - thật là hết cả hồn ! Và như linh tính gì đó báo trước, tôi ngó ngay sang Kỷ Niệm...Chúa ơi !! Tôi chỉ kịp thế rồi tự nhiên con mắt tôi dính chặt vào cái máy đo điện tim của Kỷ Niệm, và lập tức quay sang máy đo điện tim củaTuyết Như! Tôi như cái máy, bấm ngay số điện thoại ghi sẵn trong cái máy di động tôi đang có trong tay mấy hôm nay - tôi kêu như thất thanh, chẳng kịp nghe bên kia có ai nghe chưa :
- Tony, Tony, chạy lại đây gấp !
- Có chuyện chi vậy? tôi đang thăm bệnh nhân nơi cuối hành lang đầu này! Bình tĩnh, nói đi !
- Chạy tới ngay đi, nguy rồi !
- Được rồi, tôi gọi ngay giáo sư Albert nữa, cứ bình tĩnh và quan sát kỹ triệu chứng , rồi kể lại khi chúng tôi tới ! Mà Kỷ Niệm hay Tuyết Như ?
- Cả hai !
viethoaiphuong
#23 Posted : Monday, January 30, 2006 10:00:54 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Tôi nhìn những dòng lệ chảy từ từ trên đôi khóe mắt của KN và TN, vẫn như hai nàng tiên đang ngủ mê mệt, mà không cầm nổi nước mắt của chính mình ! Hai cái máy đo điện tim thi cứ loạn xạ hết cả lên - lúc thì tín hiệu bình thường như mọi khi, lúc thì vụt lên xuống thất thường thật là nhanh, rồi thì tắt ngấm- một đường thẳng...như đi vào cõi vĩnh hằng!
Tôi rụng rời hết cả chân tay, chỉ còn biết ngồi giữa hai cái giường bệnh đã được tôi kéo cho xích lại gần nhau cho tôi tiện ngồi ở giữa rồi thi thoảng cầm hai đôi bàn tay mềm mại của hai người bạn gái mến thương đó, trong đôi bàn tay mình và nói điều gì đó thầm kín nhất của lòng tôi, mà tôi biết chắc lúc tỉnh táo cả hai đều vẫn thích nghe tôi nói đó( như ngày nào- tôi phải nói với người này rồi lại mất thời gian để nói lại với người kia- cùng một chuyện - dù là chuyện thường đối với người đời, lại là chuyện đáng chú tâm của bọn tôi - kể từ cái ngày chúng tôi gặp lại nhau nhiều trên Net ! Bởi qua điện thoại nghe thấy giọng nhau cũng sướng lắm chứ, nhưng mà " lời nói thoảng gió bay !" ?chúng tôi hay bảo vậy !).
Giờ đây thì tay tôi run bần bật, tôi cầu Chúa của tôi thôi thì chẳng biết lời gì với lời gì cho cụ thể nữa - cứ như ý nghĩ chồng chất quá nhiều nên lời nói không đủ theo vận tốc của trí tưởng...Nước mắt tôi đầm đìa như suối thì phải, tôi thoáng thấy cảm giác lạnh thấm vào da thịt từ hai bên má, chạy thẳng xuống cổ rồi đến nơi ngực...
-Sao rồi chị ?
Tiếng Tony ấm áp, nhưng cũng đầy hoảng hốt không kém gì tôi lúc này. Anh đẩy cửa rất vội vàng, đến độ tôi có cảm giác là rất mạnh, như cơn gió mạnh kinh khủng khiếp, khác hẳn mọi lần trước- bao giờ cũng rất nhẹ, đến độ có bận Tony vào đứng kế tôi rồi mà tôi chẳng hề hay biết gì , nếu như anh không cất giọng hỏi tôi câu thường lệ :" Sao rồi?"
Tôi ngó lên nhìn mắt Tony ! Chúa ơi ! Như kẻ không còn hồn !
- Anh nhìn kìa ! Cả hai đó !
Tony thoáng như trở lại bình tĩnh .Làm như nếu anh có thế nào thì tôi sẽ là kẻ phải cứu trước hết giờ này.
- Tony ! Sao rồi ?
Giọng ông Albert, tôi nhận ra liền , thật trầm và thật nhỏ, như chính tất cả sức lưc và lòng nhiệt huyết với công việc của mình ông đổ vào cái giọng huyền bí đó ( mà từ hôm đầu tiên tội tiếp xúc với ông ở nhà thương này, tôi đã phát hiện ra ! Bởi thế tôi hiểu được ông nói gì là điều chính yếu tôi cần hiểu- trong cái thứ tiếng Mỹ như gió của người Mỹ, và cái thứ tiếng Anh của tôi, mà nó đã thất lạc gần như hết sạch trong hai mươi năm tôi không còn dùng tới nó kia , vậy mà ông bảo vẫn rất hiểu tôi muốn diễn tả điều gì qua đó !)
- Tôi e rằng mọi sự lại diễn ra như hai mươi năm trước đây, giáo sư ạ !
Tony quay sang ông Albert nhỏ nhẹ như thì thầm, cố tình để tôi khỏi nghe thấy gì nhiều hơn?
- Gọi Stef. đem ngay hồ sơ cũ tới đây ( g/s Albert hất đầu qua Tony ra hiệu)
- Allo Stef. ! Cô lấy ngay hồ sơ của Tuyết Như lại đây cho tôi ? phòng 909 !
- Dạ, mà ông để ở đâu ạ ? Tôi không thấy nơi mọi hôm nữa ?
-À , mà hồi chiều qua tôi lấy ra rồi để ngay trước bàn làm việc của tôi đó , nơi trước màn hình máy tính !
- À, tôi thấy rồi ! Tôi lại ngay đây !
Giọng g/s Albert bỗng như reo lên:
- Tony à, tôi lại nghĩ khác đó, nhìn máy đo điện tim của cô KN kìa ? Thật là kỳ diệu?
Tony đang chăm chăm phía máy điện tim của TN , quay vội lại phía máy điện tim bên KN !
- Oh !Thật là cảm ơn Thượng Đế của chúng ta !
Tôi chẳng hiểu hai người đó nói gì nữa. Nhưng trong bàn tay tôi đang còn nắm bàn thay của KN lúc nãy tới giờ ( tôi chỉ buông tay của TN, vì chỗ đó Tony lại gần để quan sát TN khi anh đi vào phòng )- hình như nóng dần lên và hơi đụng đậy ! Tôi ngó xuống bàn tay thật đẹp KN - vẫn còn các bông hoa vẽ trên các móng tay thật tài tình và thật khéo léo ( mà có lần tôi để ý thấy sau hôm thứ hai ở đây mà phải khen cái người thợ làm móng tay cho KN ấy thật là giỏi và tài hoa trong nghề của mình ).
Oh , mà KN cử động tay rồi g/s Albert và Tony ơi ! Nhìn này !! tôi kêu lên khe khẽ như không tin vào chính mình đang nói điều gì đó.
-Thưa g/s và ông Tony, hồ sơ của Tuyết Như đây ạ. Giọng của cô Stef. hơi the thé phia cửa ra vào ( tôi đã quen cái giọng như pha nửa người lớn và nửa trẻ con này của cô từ hôm đầu tiên tới đây, mặc dù người cô chẳng trẻ con tí nào với cái dáng hơi đẫy đà, nhưng chưa đến mức báo động phải kiêng cữ trong ăn uống, mà thật ra là phải chú ý rồi đó ! Nhưng khuôn mặt thì thật dễ thương và hiền dịu, đến độ khi cô nói thì cứ nghĩ cô rất đanh đá, mà trước mắt thấy cô thì là một cô tiên hiền từ, đúng với cài nghề thư ký của cô nơi bệnh viện này và phụ tá giấy tờ cho Tony )
- Cám ơn cô ! Tony nói với cô thư ký riêng.
- Này chị ! suỵt ! Bình tĩnh đi , có g/s ở đây với Tony nữa rồi chị yên tâm ! Stef nói nhỏ vào tai tôi khi cô lại gần tôi và đưa tôi mấy chiếc khăn mùi soa giấy mỏng tang !Như trong người cô có sẵn cái kho múi soa giấy không bao giờ hết ấy ( vì đây đà là lần thứ ba tôi được cô phát hàng miễn trả tiền hay trả gì như vậy, từ cái kho khổng lồ mùi soa của cô !).Rồi cô xoa nhẹ lên vai tôi như để giữ cho tôi khỏi khóc òa lên.
Trong khi đó hai người bác sỹ đang thì thầm gì đó !
viethoaiphuong
#24 Posted : Wednesday, February 1, 2006 9:10:13 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
-Kỷ Niệm ! Kỷ Niệm ơi !
Tôi gọi khẽ vào bên tai KN như chỉ để đủ KN nghe được bằng linh cảm, chứ không hẳn bằng lối thông thường- qua tai !
- Tuyết Như thì có lẽ lại như ngày xưa rồi Tony ạ !
G/s Albert quay sang nói thật nhẹ với Tony vẻ mặt đầy chia sẻ, rồi ông tiếp:
- Nhưng hi vọng sẽ thay đổi khả quan hơn ngày đó ?Như ta vừa thấy đó. Đoạn ông kiểm tra lại cuộn băng ghi điện tim từ lúc có sự cố bất thường mới đây.
-Xong thật tình bây giờ tôi thấy lo lắng !
Tony cầm bàn tay của TN trong bàn tay phải của mình. Tôi thấy anh run run.
- Mọi người có thể nói rõ ràng hơn một chút về điều này không ?
Tôi hỏi hai người bác sỹ- ý về tình trạng thật của TN ( cả ngày xưa và bây giờ)
-Ba ơi ! Ba ơi !
Tôi bừng tỉnh khi thấy như có cơn bão nhỏ lùa phía sau sau lưng, bên phải chỗ tôi ngồi !
-Xuỵt ! Xuỵt !
Tony lấy tay ra hiệu cho bầy trẻ vừa ùa vào bất thần đó.
-Bọn con bình tĩnh đứng vô góc kia hãy nghe, để ba với ông Albert xem xét cho xong cái tờ giấy này( ý là cái bản điện tim đồ).Má không sao đâu, chắc chắn là vậy !
Bốn đứa nhỏ đi nhẹ như mèo con vào phía cái bàn ở gần cửa sổ, nơi có cái máy tính xách tay của tôi đang mở ra đó , nhưng mắt đứa nào cũng ngó về phía TN như van nài sự yên lành nhất cho chính chúng !
- Dì Tư ơi !
Tiếng bé Tuyết Thu như khóc gọi tôi.Nó biết phải giữ im lặng, nên chỉ gọi nhỏ để tôi không cần nghe cũng hiểu nó cần gì, khi nó cứ ngó chăm chăm vào tôi và môi mấp máy...
- Má con sắp ngủ dậy rồi, nín đi !
Tôi nói như cái máy trấn an mọi người, chứ không phải để trấn an tôi giờ này.Tôi đi lại chỗ tụi nhỏ, sau khi đặt bàn tay KN vô trong tấm mền mỏng trắng tinh đắp tới ngang ngực KN.
Tôi giơ tay ôm Tuyết Thu và Tuyết Hạ vào lòng hai bên là Nam Phong và Nam Giang có vẻ đàn ông lắm, nhưng cũng tựa hẳn người vào tôi - như để thêm đức tin.
viethoaiphuong
#25 Posted : Sunday, February 12, 2006 11:12:27 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Điều huyền diệu chủ nhật ngày lễ TY 2006


Gọi là mùa gì cho đúng nhất? Chỉ biết thời gian vẫn là vội vã !
Sáng
Trời mát lạnh và không nắng, dẫu cái thứ ánh nắng Đông nơi này trắng lành lạnh như còn vương hơi tuyết !
Tiếng nhạc êm đềm quá đỗi - giữa những dòng nhạc như suối nước chảy thanh bình giữa cánh rừng một ngày xuân vừa về đầy mới lạ - đất trời như vừa bừng tỉnh sau mùa Đông lạnh buốt, buồn bã...hoa lá cỏ cây mặc lên mình chiếc áo mới- như sắp cô gái xuân thì sửa soạn đi lễ hội ngày chào cuộc đời người con gái- em thích gam màu nào cũng có đủ cho em - xanh như lá non mơn mởn trên cành, vàng như bông mai ngày Tết con chưa phai, hồng như cánh "Mai tiểu muội" của cô bé TNg và chị MT. hôm chợ hoa tết năm nay ở Sài gòn, hay của "nàng MTh" tặng cho "chàng thi sĩ" đắm say của lòng mình (!), hay tím ngát như màu thời gian của mắt ai(!!)...Chỉ cần cô gái với tay qua khỏi tầm suy nghĩ của mình, qua làn mi mở to của đôi mắt biết nói kia- trước cuộc đời ! Chim muông như ca hót đâu đây, không quá ồn ào, chỉ vừa đủ cho tất cả mọi âm thanh được vừa hòa quyên vào nhau tài tình bên cái gì vãn rất rõ rầng của riêng mình mà ta phải thật để tâm linh lắng nghe !Bỗng thi thoảng từng đợt sóng biển ào xô từ ngoài xa vào bờ cát trắng, có hàng dừa xanh chứng kiến sự đùa giỡn của thiên nhiên ! Cuối đoạn đường của thời gian là hồi chuông nhà thờ thánh thót vang lên- như âm hưởng của một thời yêu thương xa mà gần, hư vô ma rất thật đâu đây, gần lắm ! Đến nỗi ta có cảm giác chỉ đưa tay qua khỏi giấc mơ là đụng chạm được vào "sự thật" tuyệt diễm và đơn giản này- trái TY vừa chín rung rinh trên cành , nơi cánh cửa vườn Địa Đàng đang mở rộng cửa đón chào ấm áp thương yêu !Thanh bình và yên ả làm sao !
Mây nhiều quá hay không hề có mây - bầu trời chỉ một màu trắng đục thay vì màu xanh thẳm của mùa Thu. nên cái cảm giác mùa Đông còn rơi rớt lại rất rõ- đất và trời đã xích lại rất gần nhau- như tỉ dụ ta là một cánh chim én vừa quay trở về sau mùa tránh rét mướt - ta cố sức bay thêm lên tí nữa...ta sẽ đụng vào nền trời của cõi cùng không !
Trăng còn mơ màng trắng trắng lẫn bên cạnh nền trời trắng đục đó ? hẳn hôm nay phải là giữa tháng Giêng âm lich? Tết đã qua 2 tuần !

10h15- Giáo Đường ngày chủ nhật-
viethoaiphuong
#26 Posted : Friday, May 5, 2006 10:45:06 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Hoang-Đầy-Nếu-Phải-Đầy-Hoang!!!

Phải tới hai mươi bốn năm sau tôi mới tìm lại được Anh.

Bức thư ngắn tôi viết cho Anh qua điện tín đã cả tháng mà không thấy hồi âm. Tôi luôn nghĩ trong trường hợp ấy là địa chỉ email đó đã hết dùng lâu rồi. Và thế là lại lạc nhau... không buồn hơn, vì đã đủ buồn rồi của tất cả những tháng năm kia dồn lại!?
Thế rồi một hôm tôi nhận được cái thư ngắn, còn ngắn hơn cả bức thư rất ngắn mà tôi đã viết đó.
Vẻn vẹn mấy câu :" Anh vừa về Đà Lạt, nhận thư Em như một món quà của Thượng Đế! Đà Lạt vẫn chợt mưa chợt nắng, Mimoza vẫn vàng bên hồ...Anh chẳng biết nói gì hơn ngoài bài thơ này sẽ nói hộ giùm tất cả nghe Em!"
Bài thơ của Anh,

HOANG
Sông một mùa hoang lũ
Đất một ngày hoang cây
Em một chiều hoang đợi
Anh một đời hoang tay
NT

Tôi chết lặng với bài thơ có 4 câu quá ngắn gọn của Anh !!!
Tôi đã suy ngẫm rất nhiều và rất nhiều về bài thơ đó. Chỉ về cái hay, cái tinh xảo của thơ. Hồi đó tôi chỉ mới trở lại với cây bút và vẫn chỉ quen viết theo cả xúc của mình khi nào đó chợt đến... như cơn mưa chợt đến chợt đi của Đà Lạt mà Anh nhắc đến.

Xong tôi vẫn là tôi như thuở nào... và tôi viết bài thơ để "nhạo" lại Anh. Vì tôi mới nghe khối chuyện về cuộc sống của Anh bây giờ và về các Anh, những người thuộc phái mày râu vẫn đa số bị phái yếu than van đó thôi?! Cái bài "Đầy" ra đời như để xoay ngược lại dòng chảy, hay để bù lại cho hết hẳn cái "Hoang" của Anh vậy. Nhưng tôi cũng nhấn mạnh là tôi "nhạo giỡn" thôi, qua mặt Anh, nhà thơ đã có tên có tuổi.

Đầy
Sông một mùa đầy sóng
Đất một ngày đầy hoa
Em một chiều đầy mộng
Anh một đời đầy ham

Tôi gởi cho Anh bài này cùng với mấy bài nho nhỏ về những điều Anh nhắc trong thư đó- mưa Đà Lạt và Mimoza Đà lạt.
Gởi luôn cho TK, vì qua TK tôi biết địa chỉ và tin tức của Anh.
Không nhận thư trả lời của Anh sau đó, nhưng có thư của TK với bài thơ làm tôi quá ngạc nhiên , cũng chỉ vài câu ngắn gọn và một bài thơ.

Nếu
Nếu... gió thổi, thiếu mây sao
biết gió?
Nếu... làm mây, vợi gió mây còn bay?
Nếu... cạn tình, anh sao còn hoang
đợi?
Nếu... đầy hình, em vơi
mộng chiều hôm?
TK

Tôi hoàn toàn sững sờ lần này. NT thì tôi biết hẳn đã là nhà thơ và tôi cũng đã được nhận thơ tặng từ khi gặp lần đầu tiên. Còn TK thì rõ ràng là trong đầu tôi không có ý niềm chi về thơ với thẩn!!! Tôi lại ngẫm nghĩ...Tôi chỉ viết cho TK và nói giản đơn: "TK muốn báo thù cho TN phải không?", hẳn là vậy, bênh nhau mà. Thì cũng như phải yếu chúng tôi hay bênh nhau đó thôi? Nhưng TK không thể hiểu những gì tôi viết kia, chắc hẳn là thế, vì TK còn quá quá trẻ để hiểu đời. Nhưng tôi thốt lên: ""owh! TK trong thơ thì "chín" quá rồi đó nha , bái phục!!!" Và hãy coi thơ chỉ là thơ và tôi thì biết luật của thơ lắm.
Họa lại TK cái "Phải" nhỉ

Phải
Nếu - phải- Em- sông anh- Hè-vắng lũ?
Nếu - phải- Anh- em bớt mộng-chiều Thu?
Nếu - phải- Người- mây, gió về... Đông lạ?
Nếu - phải- Đời- nắng mãi một.. .mùa Xuân?

Rồi tôi cũng phải thú thật cái "đầy" ấy là tôi "nhạo đời" chút xíu thôi. Chứ tôi cũng suy tư nhiều lắm với cái "Hoang" của NT và tôi cũng nhớ tới mình chứ, và cái "Đầy" thật của tôi cho cân đối với cái "Hoang" của NT thì phải là thế này:

Đầy
Em một hồn đầy sóng
Em một lòng đầy thương
Em một tim đầy nhịp
Đầy một vòng tay anh?

(*Rom - Ciampino 26/2/2005)

Cái ý nghĩ "Đầy" này chợt "ra" trong đầu tôi sau mấy ngày ngắn ngủi tôi ở Rom, với bao nhiêu là cảm xúc đến với tôi, cùng với bao nhiêu những nhiệm màu của tâm-linh mà tôi tự nhiên cảm nhận được lúc đó. Ở sân bay Ciampino chờ chuyến bay quá lâu! Tôi cứ quẩn quanh với đủ mọi điều của những ngày vừa mới qua đó... và tôi chợt nghĩ về chính tôi, tôi đọc ngân nga trong đầu cái "Hoang" của Anh và tôi hiểu cái "Đầy" thật sự của tôi nó ra làm sao!?

Như thường lệ tôi vẫn gởi cho Anh và cho cả TK mỗi lần có thơ họa lại hay tặng cho Anh.

Sau này tôi thi thoảng nhận thư Anh đều hơn, nhất là mỗi khi có sự kiện gì đáng ghi nhớ hơn cả- như Anh về Đà lạt, hay Anh trước khi đi đâu thật xa và từ xa trở về Quảng Ngãi, nơi Anh sống bây giờ, hay khi Anh đang ngồi trầm tư nơi góc quán nào đó, giữa Sài Gòn ồn ào và nóng nực, thường thì anh viết cho tôi trễ lắm, dường như chỉ muốn cho tôi được hưởng cái mát mẻ dìu dịu của Sài Gòn khi đã vào đêm, hay hiểu được sự tĩnh lặng của không gian và thời gian...

Tôi hay bảo Anh, sao Anh luôn viết rất ngắn vậy? Thì Anh luôn trả lời: chỉ từng ấy là đủ cho chuyện ấy thôi Em? Nhưng tôi nhớ mãi câu Anh nói cho tôi khi Anh biết tôi giờ đã "si mê với thơ" như thế này"Hãy yêu nàng thơ hết lòng. Bao giờ mình hết lòng vì thơ thì thơ sẽ đến với mình!". Tôi cũng gởi cho Anh khá nhiều thơ, khi nào có dịp nhận thư anh mà lúc đó đang có thơ sẵn mới ra. Chưa bao giờ anh sửa thơ của tôi hay góp ý gì về thơ tôi. Khi tôi báo là tôi đang chuẩn bị in thi tập, Anh chỉ bảo: giá mà Anh ở bên đó lúc này thì công việc sẽ đỡ cho Em rất nhiều và Anh gởi tôi bài thơ khác mới viết ngay trên máy. Anh làm tôi suy nghĩ phát khờ cả người lần này(!) Tôi nhớ đó cũng vào dịp tháng Năm này đây, Anh đang chuẩn bị để trở lại Budapest kỳ đó...

Dịp tháng trước khi tôi chuẩn bị đi Budapest và trở lại Vien thì đúng hai ngày trước đó Anh viết thư báo là Anh sẽ đi Budapest vào tháng Năm. Vậy là không gặp nhau rồi, tôi tiếc lắm khi thư lại cho Anh, phải chi Anh nói tôi biết sớm tin đó thì đã có thể có có hội găp nhau bên Budapest.

Trên đường từ Budapest trở lại Vien, tôi thật rối bời với lòng mình. Tâm tư nửa như yên tĩnh đến kỳ lạ, nửa lại như chơi vơi... chơi vơi như chính dòng nước chảy rất xiết của Danube-xanh vào mùa lũ này đó- đã đúng 101 năm dòng Danube-xanh mới lại dữ dội như vậy vì cơn lũ của chính mình! Tôi đã bàng hoàng khi nhìn dòng sông mênh mông ấy đã mất đi vẻ hiền hòa đâu đó bởi lũ, khi ngay hôm đến Budapest tôi đứng từ trên thành Var nhìn xuống phía dưới là dòng Danube-xanh, mà màu xanh cũng chỉ còn trong trí tưởng nhiều hơn là thực tại cũng bởi chính con lũ đó của chính mình!

Bài thơ "Hoang" của tôi ào ra, như theo dòng nước xanh kia để chỉ như kịp đổ ra biển Đen vào một giờ đúng nhất mà Chúa đã chọn sẵn cho mình!?


HOANG

Hoang như những dòng sông
Giữa một mùa lũ lớn
Cuốn băng ra biển rộng
Hết trọn viền sóng xanh

Hoang như gió chiều hanh
Mang đi mùa thu sớm
Để hồn nghe đườm đượm
Tiếng nhạc miền viễn du

Hoang như mộng về ru
Chỉ những điều hư hão
Trời không mưa, giông, bão
Mà lòng buồn mênh mang

Hoang như giọt nắng hoang
Rớt giữa đường hoang vắng
Vụt trôi vào thinh lặng
Mặc dòng đời mong manh

Hoang niềm vắng phong phanh
Như một tà áo mỏng
Khoác vội vàng trong mộng
Để mộng hờn tan hoang!!!

(*Trên đường trở lại Vien- 13h10- 15/04/2006)

Và tôi thật sự ngạc nhiên khi đọc lại tựa đề các họa khúc thơ đó "Hoang-Đầy-Nếu-Phải-Đầy-Hoang". Phải chăng là như thế, sự tình cờ đôi khi hết còn là tình cờ vào một giờ nào đó và ở một nơi nào đó?! Như người ta hay nói trái đất là tròn? Mọi điểm ra đi để lại trở về một điểm đã cũ? Như một bài thơ kia em viết một ngày nào đó:"Cứ nhớ anh là em....bỗng....vẽ vòng tròn!"?!(HL)


12h10 - 06/05/2006
*cho một ngày thứ Bẩy trời không nắng...
VHP
viethoaiphuong
#27 Posted : Monday, May 8, 2006 11:47:33 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Cho một lần Em trở về

viethoaiphuong
#28 Posted : Monday, May 8, 2006 11:50:20 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Cho một lần Em trở về

Em về lại hôm nay, sau bao nhiêu ngày rồi nhỉ? Ta đã chẳng còn muốn đong đếm thời gian trôi...

Để mặc Em yên... ta cũng muốn tĩnh yên sau những gì là bão tố. Cơn bão lòng ta luôn chẳng hiểu đến từ đâu và rồi sẽ đi về đâu...Giữa bộn bề của cuộc sống thường và cuộc sống thi-thơ đã có sắc màu của hư-hão đâu đó. Ta là kẻ cũng rất ngay thẳng với chính mình và với tất cả mọi người nên ta không tìm cách nói dối.Vì ta biết khi mình nói ra điều này không thiếu người đang đợi để chụp cho mình cái mũ "khùng điên" hay chi chi nữa cũng nên?! Mà có sao đâu, ai nói gì thì nói, ta vẫn là ta với tất cả những gì mà ta có và ta tự hiểu, tự biết. Như một lần Anh bảo: Sự việc chính không ở câu nói hay cách nói, mà ở bản chất của sự việc, vấn đề ta đang nhắc tới?!

Em, một trong những hồn thơ của ta, Em có biết ta đã trải qua những giờ phút khó khăn đến mức nào không? Hẳn là có không nhiều thì ít, bởi đọc những gì Em viết đó! Như ta vẫn nói với bạn bè thi-thơ: "đằng sau con chữ là những linh hồn không thể nói dối một khi đã là Thơ!"? Phải, ta đã run rảy như chiếc lá sắp rụng khỏi cành và biết trước rồi cái sự lìa đời của mình…

Sợ hãi!!
Không thể nói là ta không sợ hãi trước cái chết khi mà ta đang muốn sống? Hay cả khi ta đang không muốn sống thật sự, như khi ta nghe chính những người thoát nạn sau khi tự tử hụt ( còn những người đã thành công trong ý đố này thì đâu có kịp nói gì cho ta biết họ có sợ hay không? Bởi chỉ có trước khi biết mình chết họ dám nói thật nhất của mọi sự thật?). Và bây giờ khi sắp được sống lại và đang sống lại... cũng làm ta có cái cảm giác sợ hãi ấy, thật lạ lùng!?

Bao giờ cũng thế, một lần Em ra đi là một lần ta không thể nghĩ mình có thể tồn tại nếu Em không trở về.

Vì sự ra đi của Em mang đi hết ánh sáng... cho ta nhìn thấy vạn vật xung quanh còn tươi tốt, đẹp đẽ.

Vì sự ra đi cả Em mang đi hết âm hưởng... cho ta nghe thấy tiếng ngân nga của tâm hồn những con người đang ở quanh tai (dù xa xôi hay gần gũi).

Vì sự ra đi của Em mang đi hết những ngôn từ... cho Thơ của ta thành hàng lối hay vần điệu mong manh... như nó phải là vậy mới được gọi là Thơ.

Em ra đi ta trống trải như dòng sông không có sóng dập dờn, không có mùa thủy triều lên xuống... cho thơ mộng mỗi trưa hè oi bức.

Em ra đi như trước đại dương bao la không có sóng bạc đầu gầm gào... cho dòng thơ bốc lửa trên nước, bên những cánh Hải Âu chao liệng gọi tình yêu của lứa tuổi hai mươi.

Em ra đi trời cao không còn gió... để thổi những đám mây trắng trôi hừng hờ, hay bay mê mải về phương mà người Thơ mong đợi.

Em ra đi đất dầy không còn một tấc... cho ta đào huyệt mộ để chôn ta, khi nàng-thơ đã mất nguồn khải-thị lời yêu thương, lời ngọt ngào say đắm.

Ta tự ép xác-hồn ta vào những nhành thơ khô héo để đợi chờ ngày Em trở lai.

Rồi Em về bất thình lình, ta không kịp tỉnh giấc chiêm bao, nơi cuối con đuờng Thơ là Em đứng đó như một bóng thiên-thần lung linh trong hào quang rực rỡ!

Nhưng ta sợ làm sao! Thay vì đến gần để sờ cho đúng là da thịt của Em, người ta mong, ta đợi... vậy mà lần này ta muốn lẩn trốn Em.

Em có hiểu vì sao hỡi thiên- thần mộng ảo của thơ ta???

Ta là vậy tự bao giờ? Chính ta cũng không muốn biết nữa!?

*13h45 -09/05/2006

Lặng Lẽ!!!

Ta lặng lẽ...
Nhìn!!
Lặng lẽ...
Hiểu!!
Lặng lẽ...
Nghe!!

Rời lặng yên
Trong lòng ta
Sóng cuộn...
Mảnh hồn hoang
Tơi tả!
Vụn!!
Giữa bóng Em về!!!

Ta muốn gió chiều nay
Cuốn ta ra biển rộng
Sóng là Em
Hãy nghiền nát
Tấm thân mềm...
Để ta tan
Một lần cho trọn vẹn
Rồi chìm vào
Dòng xoáy
Mắt bão giông.

Đời vĩnh viễn qua đi
Những
Buồn!
Đau!
Khổ lụy!

Ta đã rã rời!!
Mỏi mệt!!
Với
Tháng...
Năm...


Nhắc chi Em
Nhắc chi biển... vợi vời ..
Nhắc chi gió ..
Nhắc chi mây ..
Nhắc chi niềm nhung nhớ ..
Nhạc cung trầm ..

Màu hoa ấy ta thương!!!

Mặt đất dưới chân ta
Đang rung chuyển
Ngọt ngào!
Ngọn cỏ
Lao xao!!
Ôi! Nỗi nhớ!!!
Có vô biên?!


11h15 - 09/05/2006
*ngọn cỏ buồn... khe khẽ hát tên ai .., Em- nàng thơ!
VHP
viethoaiphuong
#29 Posted : Tuesday, May 9, 2006 10:48:24 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Thương nhớ đến bao giờ!


Có những ngày là như vậy, như hôm qua tôi muốn gục ngã dưới chân của "nàng-thơ" sau những giờ phút chơi vơi... như bên trời không còn đủ khoảng không gian cho tâm tưởng tôi bay đi xa hơn nữa!?

Có những giờ là như vậy, tôi ngây ngất với những vần thơ thật đẹp và thật thơ của cái người làm ra hồn thơ của tôi khi đó... như trong trời thơ có hai nửa tâm hồn kịp bắt với được tay nhau, để cùng bay về cửa ngõ của Địa-Đàng, ở bến Địa-Đàng của Thơ thì chỉ có Thơ và Thơ!?

Có những phút là như vậy, tôi hoàn toàn không kiểm tra được suy nghĩ của mình hay bất kể cái gì mình viết... khi bóng của người Thơ thoáng hiện đâu đó. Đó là lúc tình cảm làm chủ hoàn toàn con người tôi. Thơ làm chủ tôi và Thơ điều khiển tôi, tôi chỉ còn là kẻ nô lệ, người đi chép thuê cho Thơ!?

Có những tích tắc là như vậy, tôi thật sự không còn tồn tại nơi cõi trần, tôi chết nơi cõi thật để được sống chỉ tích tắc ấy nơi cõi hư-vô, mà tôi gọi là Thiên Đường!?

Tôi không bao giờ hối tiếc với những ngày, nhừng giờ, những phút và những tích tắc đó.

Ngẫm tưởng sẽ kết thúc trạng thái đó khi sáng nay tỉnh dậy... lý trí tự nhủ thầm: phải chiến thắng để không ngã xuống!

Nhưng đôi khi là như thế, như sáng nay Thơ lại còn cho tôi thêm một liều "độc dược" nữa mà có lẽ chỉ Thơ biết là tôi còn chưa đủ cái nông nỗi của hôm qua chăng ??

Em, hồn thơ của tôi lại đến! Em lại rực rỡ hơn hôm qua và như muốn được yêu chiều bằng ngôn từ ở tận cùng của âm hưởng luyến lưu. Và từ từ một dòng nhạc chạy ra trong tận cùng cõi tâm linh của tôi...

Lần này tôi không sợ hãi nữa. Tôi đê mê đi trong cung điệu của bài ca, mà Em luôn đứng trước các khuông, dòng...

Tôi tưởng tượng ra cái dáng Em trước Net mộng mơ và tới cái người làm ra hồn thơ của chính Em lúc viết ra bài thơ đó . Và nếu là HTMT, thì HTMT sẽ theo gió về bên Em và hát cho Em nghe bài hát của riêng Em và nàng thơ cuả HTMT lúc này đây?! Không có gì "tinh-thi" hơn thế và đẹp hơn thế !? Khi chỉ có tâm hồn cảm nhận tâm hồn không có gì là trần tục nơi thể xác cả?! Đó là cái lãng mạn tuyệt vời và tuyệt đối khi HTMT biết tới Thơ và nguyện mãi mãi bên Thơ, để tôn vinh "nàng-thơ" những bài tình ca đẹp nhất!!!

Và hôm nay, Em là một trong những bài tính ca tuyệt đắm đó đây. Em hẳn sẽ thấy trái tim mình mềm trở lại bên thi thơ của mình và sẽ thấy cuộc đời này mới đẹp làm sao ? Thiên Đường chính là nơi dưới trần gian này khi ta đang sống và được buông lơi tâm hồn thanh thảnh nhất và bình yên nhất bên Thơ .
Tăng "Em" ! Tựa đề bài thơ cũ như Em viết và gởi cho tôi sáng nay!

*Ừ, HTMT cũng biết mình là kẻ "đa tình" - nhưng chỉ lắm tình cho Thơ thôi chứ chẳng hề có tình đời rắc rối làm chi!
Nên thơ của ai hay mà "cảm" được HTMT, thì HTMT " cảm" lại họ thế thôi. Như Thơ của Em hay được ưu ái đó???

14h30 -10/05/2006
Thương nhớ đến bao giờ

"Trót trao lời thơ
Hẹn hò nhau trong vu vơ
Thương đến bao giờ... "*


Em
Đưa tôi đôi bàn tay
Đêm nay khi nhạc buông
Cho sóng bỗng rơi tuôn

Em
Có nghe trong lòng chao
Như sóng mãi lênh đênh
Bên gió mãi thênh thênh

Em
Ta như trong cơn lốc
Sẽ cuốn trôi băng băng
Nghìn sóng biếc lang thang

Em
Ta như cơn nắng Hạ
Mùa Sao giăng đầy lối
Mùa Thương giăng bồi hồi

Em
Nghe không trong chiều nay
Mây trắng khẽ bay bay
Tơ rối mỗi kẽ tay

Em
Con thuyền mây rẽ mây
Cho hồn ta vương vấn
Nhớ nhung khi đệm đàn


***Còn đây muôn cung nốt
Nhớ thương đến bao giờ
Gợi gì thêm đau xót
Hỡi Em nơi cuối trời!!!


10h10 - 10/05/2006
*cho một bài thơ cũ .. "Em"!
VHP
viethoaiphuong
#30 Posted : Thursday, May 11, 2006 4:23:44 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Riêng Em!


Không bao giờ sai câu nói: "Quá tam ba bận"!

Những tưởng đã quá cùng với cái bể khổ thứ hai, hôm qua đó. Còn đang ngẩn ngơ chưa ra khỏi cõi "phiêu".. thì cuối ngày, Em, nàng-thơ, lại lung linh như chính vì sao hộ mệnh của ta "Sirius"- ngự ngay lối vào màn đêm của một ngày, mà ta phải tạm gọi là Hạ sớm. Ở cái xứ sở Tây Âu cũng hơi gần gũi với Bắc Cực này, vào tháng Năm ngày đã dài ra như sắp bất tận... để đợi đến đúng lịch của Tây Âu, bắt đầu mùa Hạ sẽ là ngày hai mươi tháng Sáu, ngày dài nhất trong năm. Khi đó đã tới hơn hai mươi hai giờ trời hãy còn sáng lờ mờ, và hôm sau chỉ chưa đầy năm giờ sáng trời đã sáng bảnh.

Ta lại run rảy trước hào quang của Em, nửa sợ hãi, nửa đê mê! Không thể rời mắt khỏi những con chữ của nàng-thơ Em. Đầu óc ta bắt đầu quay quay, tim ta đập thật nhanh và ta cảm thấy quá ngợp ngạp, như trong cái nhà này không còn đủ không khí cho ta thở...

Sau chừng mươi phút lặng im trong căng thẳng tuột cùng của Em và của ta, Ta lắc lắc cái đầu và từ từ trái tim ta mềm trở lại với niềm hạnh phúc vô bờ. Biết nói sao cho đúng, cho thật lòng nhất nhỉ?

Phải, ta cần thấy những con chữ được viết ra từ đôi bàn tay hẳn rất đẹp của Em, vì em là nghệ sĩ Tây Bán Cầm điêu luyện lắm rồi(?) hay nghệ sĩ Vĩ Cầm(?) hay Dương Cầm(?) gì đó, vì đọc thơ Em ta thấy cả một trời âm thanh thật hài hòa vang lên từ những thứ nhạc cụ đó thôi!

Ta đọc thơ mà lại được nghe đệm đàn nữa, thế chẳng quá sung sướng hay sao?! Rồi qua tâm linh của mình như hòa nhập với tâm hồn mỏng manh của Em, ta thấy trước mắt mình là một bức họa có gam sắc đủ cho một cây cầu vồng đẹp nhất, đẹp như nó phải đẹp đến mức mà chính Em nói rất thích kia, do một lời hứa của mối tình đầu đã trao tặng cho Em!? Biển thì xanh thẳm. Trời thì xanh nhạt. Gió thì trắng. Mây thì hồng. Hoa Hồng thì đỏ thắm. Nắng thì chín vàng. Cơn mê thì tím ngát,... mà hồn Em thì trong suốt như pha-lê. Ta là con thuyền đang bơ vơ giữa sóng cả của một đại dương mơ-tưởng mênh mông!

Và ta, thêm một lần nữa chông chênh trong màn đêm với vùng trí tưởng của nàng-thơ ập đến...

Ta hiểu lắm những đêm triền miên như thế.

Phải,
Đêm từng đêm... Ta gối đầu trên một vạn sợi thương, để được rã rời bên muôn vàn sợi nhớ- Em, những ngôi sao nho nhỏ, khẽ lăn vào vần thơ!!


Ta nói chuyện với bóng của màn đêm. Màn đêm khẽ nhỏ rơi giọt lệ- Trời, thương áng tơ đơn lẻ, bay giữa mùa Thu se...

Bỗng ở đâu ngàn cơn mây huyền ảo... tràn về miền cỏ dại mơn man...Gió, có phải Người phát ban cho Thy nhòa mưa hạn?!

Cỏ, tự tình với Mây câu chuyện thời dĩ vãng .. xa nhau chưa mà màu môi mắt hòa lẫn gam xanh ngắt- hạt nắng vàng ta ưa...

Ồ! Không phải hiển nhiên cỏ trên đồi thành úa? Lá rừng Phong chuyển sang màu đỏ?? Cửa lòng ta bỏ ngỏ, mà cuộc đời thờ ơ???

Lời của những câu thơ có vu vơ không nhỉ?! Hay Em về gởi lại vấn vương?! Ta đứng giữa con đường, phân vân nhìn hai hướng...


Hôm nay
Ta xin
Làm đôi cánh loài thiên di
Bay đi..
Tìm Em
Nơi đầu nguồn cuối bến
Gởi về Em
Chỉ những niềm thương mến
Mãi không nguôi!!


Ngày mai
Khi Hạ về
Em hãy nhìn
Qua khung cửa sổ màu xanh
Có cánh nhạn xanh
Có dòng nhạc xanh
Vẽ trên nền mây xanh
Hình ảnh nhánh cỏ xanh
Phất phơ lưng đồi xanh
Quanh co con suối nhỏ thật mát lành!?

Đó,
Quà ta tặng riêng Em
Cho một lần Em về lại
Dẫu thân ta có hóa dại
Nghĩa lý gì,
Vẫn còn lại ngày mai?!


11/05/2006
*cho một đêm trắng..với Em, nàng-thơ
VHP
viethoaiphuong
#31 Posted : Tuesday, May 16, 2006 11:15:54 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Nỗi Đau-Nghệ Thuật ..

Ta lại sững sờ đọc hai bài thơ mới nhất của Em trong Blog 360° !!

Sao mọi cái chính Em đều muốn về điểm khởi đầu- cái vòng tròn 360° hay chính cái câu Em đã ghi lại một lần trong bài thơ mà ta rất thích: "cứ nhớ anh ... em lại vẽ những vòng tròn" đó thôi?

Thế thì nghi ngờ gì Tình Yêu của Em nữa hả dấu yêu?

Quan trọng nhất cho hôm qua là Em đã cảm nhận thấy tình yêu. Đẹp đẽ nhất cho Em hôm nay là Em được biết và khẳng định Em đã yêu, dù người trả lại Em chỉ là niềm cay đắng(!). Và hiền dịu mãi mai sau trong trái tim Em đó linh-cảm không thể quên của Tình Yêu đầu đời ấy(?)

Ta nhìn nỗi khốn khổ của Em qua những vần thơ làm tim ta rứa máu.. Em cho ta hiểu được đầy đủ hơn những đau đớn, giận hờn của một kẻ bị phản bội(!?). Để ta hiểu hơn cuộc đời, hiểu hơn tình đời, hiểu người và hiểu chính ta.

Ta lặng nghiêng mình trước những tuyệt tác của Em.

Trên nỗi đau và những chia sẻ muộn phiền, ta muốn được bên Em những giây phút này để tôn vinh nghệ thuật.

Không có tình yêu ấy không thể có những nỗi đau làm cho tim Em tứa máu; lời Em phải kêu rên trong cùng thẳm của đêm trường... để nhạc buồn tự tuôn ra như những viên ngọc bích lung linh, óng ánh,... Những ấn phẩm của Em đó thôi?

Ta rất hiểu khi Em viết câu chuyện về loài Họa Mi lạ - hát cho đời nghe, hát cho mình chính mình nghe, cái cung điệu tuyệt đỉnh của say mê, huyền bí ... đến độ chính nó sẽ gục chết trên cành hồng vàng tươi đang rực rỡ của một sớm mai, khi mặt trời của nhân loại thức giấc(!). Mà chính Em để trong ngoặc kép "Nỗi đau nghệ thuât"?

Em biết không, có một lần ta đã run lên như chiếc lá non bắt buộc phải lìa cành, trong cái nỗi mỏng manh của tâm hồn +(?) khi đi cùng bão gió dữ dội của đam mê nghệ thuật.

Hôm đó là buổi trình diễn cuối năm của trường nhạc thành phố nơi ta ở, lần này người ta tổ chức trong nhà thờ Thánh Pierre - Thánh Paul. Hai đứa trẻ của ta đàn mấy bản nhạc của Mozart. Một chị cũng có con đang học trường nhạc này, tự nhiên nói với ta:" Chị nhỉ, khi ta nghe những bản nhạc, bài hát hay những bài thơ làm cho ta xúc động đến mê man.. thì ta phải biết cái người là tác giả của những cái đó đã phải chịu đựng niềm xúc động ấy gấp trăm, gấp ngàn ta?! Thật là khổ sở và Thật là tuỵệt vời !!" Ta rùng mình như lên cơn sốt bất thần mà Chúa trên cao đó đã đích thực muốn gởi vào ta. Em thấy không, sau này ta mãi nghĩ suy về sự tình cờ nho nhỏ đó, nếu là từ người nào đó nổi tiếng rồi thì lời của người phụ nữ kia sẽ được ghi nhận như một lời tiên chỉ? Với riêng ta đó đã là lời tiên chỉ, vì chỉ ta hiểu được nó đúng ra sao, đến mức nào trong trườngh hợp của riêng ta, khi cuộc đời ta bỗng dưng ở trang cuối cùng lại say mê với nàng-thơ và nhạc, họa! Và dĩ nhiên sự tình cờ nho nhỏ đó đã thành sự tình cờ rất ghi nhớ và lớn lao của đời ta. Đó là mùa Giáng-Sinh năm hai ngàn lẻ bốn.

Hôm nay, phải chăng nhờ thế ta hiểu được nhiều hơn và nói ra được chính xác hơn cái gì đằng sau những bài viết của Em, của bạn bè ta nơi cõi ảo này ( những trang Web ta gặp gỡ nhau trong thầm lặng đôi khi?!).

Ta hiểu được Em nhờ ta hiểu được chính ta qua những trắc nghiệm đã nhiệm màu, qua những gì ta đã trải .. Và điều đó làm cho ta sung sướng. Ta tự chia sẻ với Em tất cả hôm nay- cái nỗi buồn, khổ, cô đơn,... và cả những điều gây nên nghi ngờ vào tình yêu, cuộc sống ...

Kệ đó cái đoạn sau cùng.. ta sẽ nói với Em vào một lần nào đó đúng hơn là vào giờ này(?)

Khóc cho đã đi Em, nước mắt sẽ rửa sạch bụi đời và soi đường cho Em bước trong tương lai !

Cám ơn những tình yêu đã sinh ra cái nỗi đau nghệ thuật!


14h15- 17/05/2006



Nỗi đau-Nghệ thuật ..


..Ta ngoảnh mặt
Nhìn Em
Ra đi…
Trong ánh chiều hoàng hôn
Vụn vỡ!!

Nhạc trên tay
Rớt xuống mỗi
Đoạn ..
Dòng ..
Này là
Đớn đau!
Và này là
Thương nhớ!

Ngỡ ngàng…
Ta tìm lại
Nguồn cơn
Nơi đi ra
Nỗi khổ!
Những giận hờn
Phôi pha…

Có phải gió-mưa
Đưa Em lời
Vội vã ..
Không kịp tìm lý lẽ
Khúc chia ly?!

Lòng chợt buồn
Như vạn cánh sao tuôn
Những nụ hoa tình-ái
Rụng…
Rụng…
Xuống đời
Mưa rơi!!!

Làm chút gió thưa
Ta đứng đợi
Bên trời
Em ơi!
Đến bàn tay ta tìm nóng
Sưởi lòng mình cho nhạt bớt lạnh, hư-không…

Cũng như mưa
Ta chỉ có giọt buồn
Thêm Em nhé
Cho nhạc buồn
Vương trọn ngã

Cùng nhìn về dĩ vãng
Như chiều nào Em ghi:

Nỗi đau của nghệ thuật
Tìm linh-hồn tái tê!?


Paris – 12h30 -17/05/2006
*Cho nhạc chiều từ nơi ấy Em đi .. NZ –HLy
VHP
viethoaiphuong
#32 Posted : Thursday, May 18, 2006 1:35:19 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Những điều có thể và không thể- Nói, hôm nay


Em!
Giờ này bên NZ chắc đã sắp sáng rồi? Mới hồi đêm rồi ta mở mắt lúc bốn giờ sáng và lại ngẫm nghĩ sự đời, tình đời, con người, cuộc sống, nghệ thuật và nhân sinh quan... mọi nhẽ . Và tự nhiên lạc đề ta lại hỏi : giờ này bên NZ là mấy giờ chiều nhỉ? Ồ! Em thật là sung sướng, có tới ba tuần lễ liền được đi trước ta về thời gian, không gian, suy tư và tất tận... Hẳn vậy, những gì Em viết bên đó đều hay và sâu đậm. Giản đơn- Em sống một ngày bằng hai đó thôi, vì khi Em lặng dìm mình vào giấc ngủ mê mệt sau một ngày làm việc mà Em hay gọi là "như điên"? Thì bên trời Tây ta sống cho Em thêm một ngày nữa của mình - nhiều suy tư, ý nghĩ và tình cảm đều đổ về nơi Em đang ngoạn mục với thiên nhiên tuyệt diệu, hay đang âm thầm chịu cái nỗi khốn khổ của đời mình.

Ta lại chợt nhớ đến bài thơ "Hoang"

Sông một mùa hoang lũ
Đất một ngày hoang cây
Em một chiều hoang đợi
Anh một đời hoang tay
NT

Cái người viết bài thơ Hoang có bốn câu ngắn tẹo đó (nhưng ý của bài thơ đó chắng "ngắn tẹo" tí nào?) đã giảng giải cho ta hiểu câu "ngược đời" nhất của sự hiểu biết lúc bấy giờ của ta ( năm 1980) như sau- "đau khổ cũng là một hạnh phúc bất tận!". Chưa bao giờ ta dám hỏi lại người này câu hỏi:" thế cái niềm hạnh phúc nhất ấy của anh là gì sau quá nửa đời người?" .

Cái bài thơ Hoang ngắn tẹo ấy luôn như đoạn nhạc về "đời" về "tình" dễ nhớ mà cũng dễ quên chi đâu ... "Nhớ" và "Quên" cái nỗi đau của thiên nhiên một ngày thiếu đi cái sự hiển nhiên nào đó của nó? Như ta nhớ vế một mùa lũ, lũ trào bờ, lũ cuốn băng mọi viền sóng ra biển rộng... loại trừ thiên tai ra, ta sẽ mê li trước cái cuồng nhiệt sóng nước và âm thanh của con sông mênh mông bên mùa lũ ấy. Làm ta nhớ đến mối tình đầu, nụ hôn đầu, lời yêu thương dạt dào hối hả đầu tiên...

Con người ta, nhất là những người hồn-mộng hơi chênh vênh vì thi-thơ hay nhạc, họa như Em, ta luôn cần con lũ đó hiển diện, đập xối xả vào lòng mình làm rối tinh linh hồn và thân xác của mình... Để qua ngòi bút của mình điều gì đó ta muốn nhắc tới, nhấn mạnh nó , biểu lộ cho được,... nó sẽ đích thực ra sao? Chúng ta hiểu những điều mơ hồ không thể làm nên một câu chuyện rất mơ, rất thơ? Vì nguyên liệu chính cho mơ và thơ vẫn phải là một sự thật ta "sờ-bắt" được nó, cảm nhận được nó? Đừng nói đến chữ yêu thương nếu ta không cảm nhận được nó dù ở xa hay gần? Khi yêu nhau vấn đề khoảng cách,thời gian, không gian, ... tất cả không có nghĩa lý gì? Đó là niềm tin, đúng hơn là đức tin tuyệt đối- tự nó linh cảm cho ta sự màu nhiệm và huyền diệu của tình yêu! Ta hãy hiểu cho rộng cái nghĩa của tình yêu trong văn học nghệ thuât hay ngay chính trong đời - nhiều khi chỉ là tình tri kỷ, tình thi thơ, ... Chắc hẳn ở đời rồi cuối cùng ta sẽ được thấy tình yêu nào hơn một tình yêu nào mà ta nhắc đến ở trên?

Bởi vậy đôi khi người ta hay nhắc đến tình yêu theo một thói quen mà tự mình cho nó là như vậy, chẳng qua chỉ như một sự cần thiết cho một nhu cầu của cuộc sống trần tục, chứ không được chiêm ngưỡng nó như một đóa thần tiên của tâm hồn. Nơi linh-hồn loài người được Thượng Đế hà hơi màu nhiệm để cảm chứ không phải để đong, đo, cân, đếm và lôi ra hành hạ như xác thịt? Vết thương qua xác thịt sẽ lành lặn với thời gian, nhưng vết xước nhỏ linh-hồn sẽ không bao giờ lành được dù muôn đời, muôn kiếp!

Xong có những điều hôm nay ta còn chưa thể nói ra. Không phải ta không dám nói ra vì lý do nào đó mà là vì ta muốn giành cho mai sau, một ngày nào đó, một giờ nào đó đúng nhất. Bởi lời nói mà không đúng thời điểm sẽ như gió thoảng bay và như là sự đánh mất ngôn từ và cũng có nghĩa là tự đánh mất linh-hồn mình?!

Hôm nay ta, Em-tôi-bạn-mọi người, hãy cứ hưởng hương thơm của trái chín trên cành cây sự sống và tình yêu, để làm nảy sinh thêm trong lòng ta nhiều hơn nữa tình cảm con người thương yêu, chiều chuộng, luyến lưu chan hòa,... kịp sẻ san cho đồng loại. Đặng cất bớt đi cho nhau cái gánh khổ, bể khổ của đời trần đang càng ngày càng cảm thấy chĩu nặng hơn. Bởi hằng hà vô số những nguyên lý, giáo lý, chỉ tiêu đo lường của một xã hội mà dường tất thảy đều hiển hiện cái sự thật đáng rùng mình- vật chất làm bá chủ thay cho linh-hồn.


Mà ta thì đã quá hiểu nghĩa gì khi từ ngàn xưa loài người tiên nhiệm câu nói bất hủ: thân ta như cát bụi, cát bụi sinh ra từ cát bụi rồi lại trở về với cát bụi một ngày nào đó..

Nhưng hỏi bao nhiêu người trong chúng ta có thể hiểu xa ra hơn một chút, cái nửa khác thuộc về con người mình -thứ linh-hồn không phải được sinh ra từ cát bụi kia???

Ta hỏi Em câu này: Em cần cho mình một tấm thân an nhàn sung sướng đủ đầy no nê vật chất hay Em cần một chút an lành và yên tính nơi tâm tư, ý tưởng, hồn-linh? Cho sau cái nỗi vất vả của cuộc sống bình thường như ta phải có để sống và tồn tại, thì ta sẽ được nhẹ nhàng bay váo vùng yên ả, thư giãn tâm linh. Không còn muộn phiền, tự chất vấn chính mình về muôn vàn cái lý lẽ đời thường như một con tạo xoay vần với những vòng luẩn quẩn không ngơi nghỉ.
Phải, còn biết bao điều ta chưa thể nói hôm nay?


16h30 - 18/05/2006

Những điều không thể nói

Những điều không thể nói
Đành để giành mai sau
Hỡi người ơi hãy đợi
Bóng thời gian trôi mau

Như giòng nước triều thôi
Nhịp vần thơ theo sóng
Anh là mùa bão nổi
Em dịu hiền chờ trông

Hạ mới gối đầu Xuân
Nắng đã nhòa khắp ngã
Đôi vòng tay luẩn quẩn
Vẫn cứ hoài xa nhau

Dòng sông ấy nơi Anh
Vẫn xanh màu ngọc bích
Nơi đây lòng sóng sánh
Em lặng nhìn mây bay

Như cánh gió bủa vây
Mang chỉ lời nhung nhớ
Mây ơi sao vội vã
Bỏ quên lời năm xưa

Thôi chiều hãy chùng buông
Khuông nhạc nào êm nhất
Để màn đêm hắt xuống
Khúc giao hòa ngất ngây

Em lặng lẽ đưa tay
Đôi tay gầy yếu ớt
Cho hồn Anh nương tựa
Chỉ một lần sau mưa

Những điều không thể nói
Ta để giành mai sau???


9h30- 18/05/2006
VHP
viethoaiphuong
#33 Posted : Saturday, May 27, 2006 5:32:50 AM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Trang thơ tặng chiều Paris, em chợt đến!

Vẫn biết em đến rồi em sẽ lại đi... nhưng sao mà mới sáng ngày ra trời-đất Paris nghe buồn bã đến thế! Mưa trong gió hay gió trong mưa? Tôi cũng không biết nữa ... chỉ một màu ảm đạm quanh tôi, khi nhìn qua khung cửa kính tôi hay ngồi nơi đây nhìn ra và lãng đãng theo mây và theo gió... Có biết bao nhiêu bài thơ đã "rơi" ra từ khoảng không kỳ diệu này của thiên nhiên - đủ một khoảng trời vừa cho nàng-thơ của tôi tung cánh bay đi tìm mộng ước. Đủ một khoảng đời vừa cho con tim tôi luôn nức nở âm thầm trong cái bể khổ của riêng cõi lòng tôi.
Hôm này khác lạ làm sao!!!
Ngày mình gặp nhau em đã không hề muốn cuộc gặp mặt này của hai đứa mình, bởi em sợ hình ảnh của em không nuôi nổi hồn thơ của tôi? Còn hôm nay sau những giờ phút sung sướng, êm đềm bên nhau quá ngắn ngủi kia... nàng-thơ của tôi lại không muốn xa rời em chút nào cả. Tôi rã rời ôm cái bóng của thời gian cứ lặng lẽ vút đi không ngơi nghỉ và không hề biết mỏi mệt. Sao mà tàn nhẫn thế hả thời gian ơi? Và cả không gian hôm nay đây cũng như đồng tình với thời gian để buộc tôi phải đưa tiễn em ra đi... về phương trời mà ở nơi đó tôi biết có một ngày trong cô đơn, em sẽ biết thê nào là nhung nhớ!!
Mưa rơi nhẹ như bay bay. Mây trôi nhẹ theo mưa lung lay... lung lay cái tâm-linh hết sức mong manh và mềm yếu của tôi đây thôi. Tôi bỗng thì thầm trong tiếng thở của chính tôi đã trở lên xa lạ tự bao giờ... Dòng nhạc chia ly lại khẽ khẽ ngân nga... dịu êm như thơ và ngỡ ngàng như mơ...
Em còn chưa đi mà sao Paris trời đã nghe buồn bã thế!?
Mưa theo mưa... lạnh buồn câu thơ... làm cho khuông nhạc bỗng trở nên trắng toát!
Tôi bỗng thấy một tiếng vọng bâng khuâng đâu đây như lời em nghẹn ngào chào nhau hôm qua ấy, khi chia tay. Nhìn theo bước chân em đi vội vã... em vội vã trốn ánh mắt buồn .. hẳn là buồn lắm của nàng-thơ. Và vô tình em đã để lại những nốt nhạc vương lại đằng sau mình, khi con tàu đã lăn bánh trôi đi...
Tôi muốn van xin cho thời gian dừng lại phút giây cho cuộc chia ly đừng quá mặn đắng nơi môi em đang mấp máy như muốn dặn tôi: đừng buồn nha nàng-thơ!!! Ồ, phải rồi, đừng vội bước đi xa... phía ấy chỉ thấy màu mây loang loang... sao mà lặng lẽ thêm cho nặng nỗi lưu ly!!!
Nếu được ứng nghiệm một lời cầu xin, tôi sẽ xin một lần cuối, cho cái chiều cuối cùng này đây, nơi con đường rẽ về hai ngả... sẽ in lại bóng hình của em... của tôi... để mai có xa nhau rồi thì mình sẽ chẳng cảm thấy xa xôi, thì luôn còn lại nơi đây hình bóng của nhau khi nhớ tới con đường này, cuộc chia ly này. Thương ơi là ánh mắt luyến lưu và chạy trốn... cái nỗi buồn không thể níu kéo, cũng chẳng thể buông tha...
Tôi đứng lại nơi sân ga, khi con tàu đã đi khuất từ lâu... tôi lại chỉ còn biét cầu xin... cầu xin cho con đường nơi kia em về lại, sẽ luôn ngập nắng vàng óng ả. Cho cái chiều nào đó em phải nhớ nhung... thì cái sợi nắng ấm áp ấy sẽ giúp cho em thêm nỗi miên man để hồn em thêm lâng lâng trong lặng vắng thương yêu. Tình yêu cuộc sống, tình yêu con người, đồng loại gần và xa em đó thôi.
Em hẳn sẽ nhớ Paris? Em hẳn sẽ nhớ bạn bè nơi đây, dù chỉ gặp gỡ nhau nửa ngày thứ Năm rồi. Thì đây, tôi xin tặng cho em trang thơ, trang thơ chiều Paris, em chợt đến! Để khắc ghi một thoáng tâm tình cái khúc đời lãng du của em, của tôi và của bạn bè.. cùng cái nghiệp thi văn. Em sẽ nhớ tôi và tôi sẽ nhớ em nhiều hơn thế rất nhiều, em biết hay chăng, hỡi người tình-thi của nàng-thơ tôi.
Nhận nghe em món quà đặc ân của bạn và của tôi tặng riêng em chiều này, mong cho một ngày nào đó không xa mình sẽ trở lại gặp nhau nơi đây, Paris diễm lệ của văn chương mà em hằng yêu mến!
Bây giờ em còn nói Net và Đời khác lạ nhau nữa không em??


21h55 - 27/05/2006

Chiều Paris, em chợt đến

Xa nhau chưa
Mà trời Paris nghe buồn bã
Mưa theo mưa
Lạnh buồn câu thơ khuông nhạc trắng
Nghe bâng khuâng
Từng hàng mưa rơi cung đàn lắng
Chân em đi
Gieo nốt tơ vương muộn sầu...

Đừng vội vã
Trao nhau chia ly mặn đắng trên môi
Đừng vội bước
Đi xa về phía hoang mây lặng lẽ lưu ly
Xin bên nhau
Một chiều hôm nay con đường rẽ
Mai xa rồi
Hình bóng sẽ mãi không xa?!

Tôi mong sao
Đường về bên kia luôn ngập nắng
Em miên man
Thả hồn lâng lâng trong ngày vắng
Đây trang thơ
Tặng chiều Paris, em chợt đến
Khắc ghi tình
Một thoáng kiếp lãng du!?


8h30 - 27/05/2006
* cho một thoáng mưa rơi, ngày thứ Bẩy buồn ..

VHP
viethoaiphuong
#34 Posted : Monday, May 29, 2006 8:43:14 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Ora, Chia Ly !


Và thế là Em đã xa thật rồi! Tôi ngồi đây, trước cái màn hình magic ... trong cái thế giới thật độc đáo nhờ Net này, kệ cho tâm tưởng trôi đi theo tiếng nhạc và chính tiếng hát của "khổ chủ" bài "Chiều Paris, em chợt đến". Không phải để nghe mình hát ( vì quả tình tôi "dị ứng" với giọng mình khi nghe qua băng vidio, hay casset chẳng hạn!), mà để tiêm nghiệm sự màu nhiệm của cõi tâm-linh về một cuộc chia ly trong trí tưởng . Sở dĩ với tôi cuộc chia ly này rất ấn tượng bởi có lẽ không phải vô tình mà nàng-thơ của tôi đã trót gắn bó ngay từ phút đầu tôi nghe tên Em và đã bật ra bài thơ "Net" đầu tiên, rồi cũng chính Em là người cõi ảo đầu tiên tôi gặp mặt giữa đời thường(!)
Tôi sẽ thật sự sung sướng kể lại từng chi tiết nhỏ của cuộc gặp gỡ này vào một ngày nào đó cho cái gọi là" những điều có thể nói hôm nay?" .
Còn bây giờ tôi muốn được tiễn biết Em qua "trang tùy bút" của Net này, nơi đã làm thay đổi cuộc đời tôi nhiều, nhiều lắm.
Vài lời như thông lệ"chúc đường về an bình" và "hẹn ngày gặp lại"!
Em có biết, từ hôm nay có một góc phố của Paris đã được đổi tên thành Ora!! Ora, cái tên tôi đặt cho riêng Em! Nơi có quán café mà Em sẽ là người nhớ tên (?) kế bên dòng Seine diễm tuyệt, tay phải là nhà thờ Đức Bà Paris, ...


*Bày giờ là 13h30 của Paris, chuyến bay của Em là 17h?
viethoaiphuong
#35 Posted : Friday, June 2, 2006 11:58:41 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Phượng Tím Cali và một chiều Hạ sớm

Cho đến mãi tối hôm thứ Năm rồi, khi đã rất trễ- lò mò vô trang tùy bút của người bạn "ảo" đọc bài .., tôi mới tin là có thật phuợng vĩ màu tím trên đời này!
Và cái tên Phượng Tím thì lần đầu tiên Thy nghe nhắc đến!
Một thời .. Một đời .. Và như đã tiền kiềp .. Thy rất thương bông phượng-vĩ.
Phượng-vĩ đỏ rực mỗi khi Hạ về, còn vương đầy trong ánh mắt của tuổi thơ một
Hoàng Thy Mai Thảo trẻ dại và đầy ước vọng, trước cánh cửa đời còn chưa hé mở... ngày ấy!! Khi được Thượng Đế trao cho món quà đặc ân là "nàng-thơ" và bước vào cuộc đời lãng-du, Thy lại thêm một lần nữa si-mê với màu phượng- trắng ( một Phượng-Trắng tượng trưng cho hồn thơ của riêng HTMT)... Để đến nỗi, đôi khi, bước chân của Thy gần như đã lạc mất đường về trần-gian!? ( Như khi Thy "ra" bài thơ "Chiều Paris, em chợt đến" mới sáng thứ Bẩy ngày 27/05/2006 rồi đó, mà ngay sau đó bài thơ này đã được nhạc sĩ Nguyễn Minh Châu với những nốt nhạc "thần thoại" của mình đã làm ra một tên tuổi HTMT mới mẻ giữa bạn bè "ảo" và" đời". Vì chắc chắn sẽ là lần đầu tiên và lần duy nhất Thy tự hát bài hát của "khổ chủ"!)
Và đêm qua, Thy đã được dự báo là hồn thơ của mình sẽ "chết" vì màu hoa phượng-tím của Cali đó thôi?? Thy ngồi copy lại tất cả các photo phượng-tím vào máy của mình để giữ làm của riêng...
Biết nói gì để cám ơn PT nhỉ??
Phải, một ngày mới hôm nay đã bắt đầu vì màu PT ngao ngát như tình yêu, tím ngát như màu thơ... Một khung trời mơ chỉ có một màu tím phớt xanh huyền diệu!! Làm chao đảo cái cõi tâm-linh quá ư là mong manh của Thy rồi đây!!!
Và Thy biết cái màu tím ấy sẽ còn đeo đuổi quãng đời cuối cùng của mình, trên cõi dương-gian kể từ ngay mai, ngày sau, rồi những ngày sau nữa và cho đến ngày tận chót của đời mình... Như ta mải mê đi tìm một giấc mơ chỉ có được nhờ nàng-thơ của nghệ thuật?!
Xin gởi đây cho PT Cali, bài thơ nho nhỏ vừa chạy ra trong đầu Thy:


Giấc mơ màu tím

Em đến đây
Vào một ngày không hẹn
Một giờ thêm ..
Một phút nữa ..
Ngỡ trong mơ!

Tím, câu thơ
Mang bao nỗi đợi chờ
Nhìn Hạ đến
Điểm tô cành Phượng-Vĩ

Mơ đêm nay
Đã chuyển sang giấc lạ
Em bên đời
Tỏa ngát một niềm say

Khẽ rung lay
Cho tôi biêt vội vàng
Tìm trong nhớ
Màu mơ kia huyền hoặc

Thôi để mặc
Cho hồn thơ rong ruổi
Đuổi bắt hoài
Cái ý tưởng xa xôi ..

Mộng mơ ơi
Cho ta thấy một lần
Em có thật
Màu tím-xanh, ngao ngát

Phượng tìm thơ
Mơ đi tìm màu tím
Đời yêu chiều
Tặng Phượng Tím
Chỉ riêng Thy!?

Paris- 9h10 - 02/06/2006
Hoàng Thy Mai Thảo


Thy đã đăng bài thơ này vào các Net mà mình tham gia, để ghi nhớ một kỷ niệm đẹp với PT!

Sau một ngày trọn vẹn đẹp đẽ nhờ PT, sáng nay ra, một thứ Bẩy có nắng đẹp của Paris, Thy nhận thư gởi từ PT, với cái dòng đầu tiên đã cho biết PT là kẻ cũng si-mê Phượng-Vĩ-Tím đến chừng nào?!
"...NA mê Phượng-Tím, nên tự đặt cho mình cái tên Phượng Tím.
Cho tới hôm nay, vẫn còn mê màu phượng tím, và chắc sẽ mãi mãi còn mê...
Mùa này là mùa phượng tím, mê lắm, nên chụp rất nhiều hình...
Đã mạn phép gởi vô trang Ty rồi bài thơ phượng tím, kèm theo hình con đường phượng tím. Mê ly chưa? Nhìn bên ngoài còn đẹp hơn gấp bội phần, đẹp mê mẩn người, đẹp cuốn hút, đẹp lắm! Tầm mắt nhìn như không còn giới hạn cho hồn thơ..."
PT biết không, chiều tối qua khi vô trang thơ của Thy ở một Net có chị 7 cùng tham dự thấy chị "dinh" cái con đường tím ngát ngao phuợng tím đó của Cali vào cúng mấy câu thơ tím của PT và Thy ... làm Thy xỉu đó nha!! Đáng yêu làm sao!!
Thy cám ơn Thượng Đế cho Thy còn được sống tới ngày hôm nay để đê mê với cái đẹp lạ lùng của màu phượng tím đó, cho nàng-thơ của Thy được"thăng" cùng cái hài hòa vô độ đó của thiên nhiên bên cạnh bàn tay lao động của con người: hai hàng phượng tím làm tím mát cả trời mây non nước, trên con đường thật đẹp của Cali, vắng lặng rãi tím ngát những cánh phượng tím rơi... rơi ... !!!
Thy đã kêu lên : ước chi một ngày chính Thy được dạo gót trên con đường mơ ấy và cứ để cho thơ chảy tuôn mãi theo mơ... Có ai cấm cản được cơn mê? và có chi cấm cản được nàng-thơ??
Và đây Thy thêm một nhành thơ cho Cali mùa Hạ sớm này, có Phượng Tím của niềm mê và thơ hòa đồng, bằng ngôn từ của gió và của mây, sẽ bay về phương đó bên em, người bạn "ảo" rất thật vì rất thơ???

Paris, 15h45 - 03/06/2006


Phượng Tím, Cali


Em nhắn nhủ mùa này, mùa Phượng Tím
Tím cả chiều, Cali đó, Hạ sang
Con đường ngang hay chạy dọc mơ màng
Đều tím ngát một màu thơ huyền diệu

Mới nghe tên đã nghe lòng Thu liễu
Rụng tơi bời bên lối nhỏ về khuya
Tím-xanh-xao mát tỏa khắp địa-đàng
Vờn theo gió, cánh hoa về cõi mộng

Khúc nhạc rung như sóng trào biển động
Cho ngập hồn mới lạ kín dòng không
Không phải thơ, cũng chẳng đủ thật lòng
Đành để vậy bức tranh màu trinh trắng

Tím như mây thuở ngày xưa xa vắng
Vẫn vẽ hoài trong trí tưởng phù du...
Ướp trang thơ, khi mơ đã muộn chiều
Đem tô điểm cho tình yêu nhân thế

Những dòng say theo mây bay mùa tím
Gởi trọn về nơi xa ấy Phượng ơi
Giữ nghe em, thêm cung nốt vợi vời
Bài nhạc tím hôm nay, xin riêng tặng

Hoa tím buồn
Bởi tím mãi thủy chung !!

Paris- 13h05- 03/06/2006
Hoàng Thy Mai Thảo
Phượng Các
#36 Posted : Tuesday, June 6, 2006 5:57:28 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
Nghe HP cứ bảo là có Nàng Thơ, làm PC nhớ tới nàng thơ của Trần Tuấn Kiệt, có lẽ rất gần với tâm cảm của HP. Trong đây PC thích nhất hai câu:

Người thi sĩ đã một ngày gặp gỡ
Thì ngàn năm bóng sáng vẫn chưa tan

Có những giây phút quý hiếm trong đời, lòng ta chợt bừng chói một cảm xúc tuyệt vời, bất khả diễn tả thành lời. May thay (?) cho những ai đang làm bối cảnh, hay là chất xúc tác cho giây phút nhiệm mầu ấy.

Lời thi sĩ gởi cho nàng thơ


Người đi mất hay vẫn còn đứng ngóng
màu chiều bay cánh mỏng dặm băng đồi
Người đứng lại giữa cây tàn bóng xế
trần gian nào thả mặc địa cầu trôi

Trên bóng trăng cao hay lòng đất mát
Giữa đại dương ôm ấp mãi tình người
Bàn tay bỏ hay bàn tay buông bắt
Dặm tình xưa thần thoại đã lên ngôi

Hỡi thi sĩ của trần gian khô héo
Cỏ hoa kia sao chẳng thấy nô cười
Ngày biền biệt lơ thơ làn tóc nhỏ
Tự thuở nào em đã đến bên tôi

Tôi hát khúc trần gian đầy ân ái
Em dạo cung hồ cầm đó ngày xưa
Cơn gió xuân xa, lưng trời thổi lại
Mông bình yên thôi đã mất bao giờ

Bước mải miết trên cỏ đồi có mỏi
Làn hơi xanh môi má đã mơn hồng
Em ngồi đó bàn tay đầy hoa lá
Chắn buổi chiều dùm em nhé bão giông

Người thi sĩ đã một ngày gặp gỡ
Thì ngàn năm bóng sáng vẫn chưa tan
Hỡi đôi mắt của nàng tôn nữ đó
Chớp nhanh chi hay ngại ánh xuân tàn

Em cứ bỏ về non xanh dặm biển
Ta cứ xa vời xa thẳm hoài mong
Rồi phút chốc bút sầu ta hiển hiện
Cánh tay em thành một áng cầu vồng

Em hãy khóc để lệ vàng rơi rụng
Chuỗi sầu mơ kết lại trái hoa đời
Mai trần thế phai mờ như chiếc bóng
Ta và em dựng lại chút tình người

Trần Tuấn Kiệt




viethoaiphuong
#37 Posted : Wednesday, June 7, 2006 10:17:13 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
quote:
Gởi bởi Phượng Các

Nghe HP cứ bảo là có Nàng Thơ, làm PC nhớ tới nàng thơ của Trần Tuấn Kiệt, có lẽ rất gần với tâm cảm của HP. Trong đây PC thích nhất hai câu:

Người thi sĩ đã một ngày gặp gỡ
Thì ngàn năm bóng sáng vẫn chưa tan

Có những giây phút quý hiếm trong đời, lòng ta chợt bừng chói một cảm xúc tuyệt vời, bất khả diễn tả thành lời. May thay (?) cho những ai đang làm bối cảnh, hay là chất xúc tác cho giây phút nhiệm mầu ấy.

Lời thi sĩ gởi cho nàng thơ


Người đi mất hay vẫn còn đứng ngóng
màu chiều bay cánh mỏng dặm băng đồi
Người đứng lại giữa cây tàn bóng xế
trần gian nào thả mặc địa cầu trôi

Trên bóng trăng cao hay lòng đất mát
Giữa đại dương ôm ấp mãi tình người
Bàn tay bỏ hay bàn tay buông bắt
Dặm tình xưa thần thoại đã lên ngôi

Hỡi thi sĩ của trần gian khô héo
Cỏ hoa kia sao chẳng thấy nô cười
Ngày biền biệt lơ thơ làn tóc nhỏ
Tự thuở nào em đã đến bên tôi

Tôi hát khúc trần gian đầy ân ái
Em dạo cung hồ cầm đó ngày xưa
Cơn gió xuân xa, lưng trời thổi lại
Mông bình yên thôi đã mất bao giờ

Bước mải miết trên cỏ đồi có mỏi
Làn hơi xanh môi má đã mơn hồng
Em ngồi đó bàn tay đầy hoa lá
Chắn buổi chiều dùm em nhé bão giông

Người thi sĩ đã một ngày gặp gỡ
Thì ngàn năm bóng sáng vẫn chưa tan
Hỡi đôi mắt của nàng tôn nữ đó
Chớp nhanh chi hay ngại ánh xuân tàn

Em cứ bỏ về non xanh dặm biển
Ta cứ xa vời xa thẳm hoài mong
Rồi phút chốc bút sầu ta hiển hiện
Cánh tay em thành một áng cầu vồng

Em hãy khóc để lệ vàng rơi rụng
Chuỗi sầu mơ kết lại trái hoa đời
Mai trần thế phai mờ như chiếc bóng
Ta và em dựng lại chút tình người

Trần Tuấn Kiệt




Hehe!!!Chị PC ơi!
Nếu chị nhớ thuộc lòng được bài thơ này của TTKiệt và lại viết ra câu này nữa:"Có những giây phút quý hiếm trong đời, lòng ta chợt bừng chói một cảm xúc tuyệt vời, bất khả diễn tả thành lời"
Thì hẳn chị đã phải là thi sĩ rồi đó nha chị! Hay là chị làm thơ rồi giấu đi "hưởng" một minh? ích kỷ đó nha!!!
Ừ, bài thơ của TTK quá hay rồi! Em cũng thích lắm hai câu mà chị bảo chị thích nhất đó.
Em chẳng hiểu sao có những nỗi buồn cứ đi theo em quanh năm ngày tháng...
Có lần em nói với chị gì nhỉ? Có những mối tình đi qua đời ta một lần... con người làm ra mối tình đó dù có ra đi, thì TY còn ở lại... ta, người "thi sĩ" hay "văn sĩ" hay "nhạc sĩ" hay "họa sĩ" tự giữ và tự nuôi cho TY đó mãi lớn lên bằng ý tưởng và mộng tưởng của mình và nghệ thuật mà mình có được trong tay. Bởi ta cần có nghệ thuật để sống, vô tình ta cần TY đó sống để nghệ thuật còn tồn tại. Quẩn quanh cũng chỉ "nghệ thuật vị nghệ thuật" thôi?
Em gởi đây tặng chị vài vần thơ nho nhỏ cho cái chị đang nghi ngờ về "nàng-thơ" của VHP, đúng thế không??


Gói buồn trong gió

Em gói buồn trong ngọn gió chiều hoang
Để mây bay chập chững khóc thành hàng
Vương trong nắng giọt mưa màu thạch thảo
Rớt xuống đời đọng lại những dòng loang

Hết ngày dài còn mọng đỏ trong đêm
Giấc ru thương bạc bẽo mối tình đầu
Em dừng lại bên con đường rẽ lối
Ngắm bóng hình đơn lẻ của mình đi

Bao giọt buồn gởi hết lại tình-thi
Có nàng-thơ chia sẻ với em rồi
Anh có vội cứ đi về phương ấy
Riêng chữ "Tình" em giữ lại nuôi thơ

Mộng thật nhiều sẽ thấy được vần "mơ"!?


07/06/06
VHP-HTMT
Phượng Các
#38 Posted : Wednesday, June 7, 2006 10:59:08 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,689
Points: 20,007
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 654 time(s) in 614 post(s)
quote:
Gởi bởi viethoaiphuong
Mộng thật nhiều sẽ thấy được vần "mơ"!?



Mộng vừa vừa thì chỉ thấy có "xơ"! Shy
viethoaiphuong
#39 Posted : Wednesday, June 7, 2006 11:28:27 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
quote:
Gởi bởi Phượng Các

quote:
Gởi bởi viethoaiphuong
Mộng thật nhiều sẽ thấy được vần "mơ"!?



Mộng vừa vừa thì chỉ thấy có "xơ"! Shy



oh!PC ơi!!
Chị lại giễu "nàng-thơ" của VHP rồi nha!!!


Mộng thật nhiều sẽ thấy được vần "mơ"
Mộng vừa vừa sẽ thấy nửa vần thơ
Mộng chút xíu sẽ thấy chữ nghi ngờ
Chẳng mộng mị sẽ trọn đời trơ trơ???
[/teal]

hic!!hic!!!!
Chị không kịp đánh đòn, HP đã trốn mất tiêu vô cõi hư-vô rồi nè!!
viethoaiphuong
#40 Posted : Thursday, June 8, 2006 6:50:08 PM(UTC)
viethoaiphuong

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,342
Points: 11,181

Thanks: 761 times
Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
Có những lúc..

Đôi khi, vẫn là như thế?? Tôi chỉ biết cám ơn Thượng Đế đã cho tôi được một lần làm kiếp người trần-gian, để tôi có khả năng hiểu con người như mình đang mang trên thân xác... qua tất cả những gì đang hiển diện hay tàng hình trước mắt tôi hay chỉ nhờ qua linh cảm. Giữa các giác quan của con người, tôi thích hơn cả là đôi mắt và tai nghe. Cái mà tôi ghét nhất đôi khi là chính cái miệng của mình, khi nó biết nói ra sự thật... bởi sự thật chỉ cần cho tôi mà lại không cần cho ai đó mà tôi trân quí và yêu thương(!) Nên tôi sợ nhìn thấy người kia buồn hay giận tôi, có thế thôi!
Trong những cái thuộc về"linh" thì tôi thích hơn cả "linh-cảm". Nó cho phép tôi nghe được tiếng của "gió"! Nó giúp tôi hiểu được tiếng của "tâm". Và hơn cả nó dạy cho tôi biết được chữ "nhân".
Có những lúc phải được cười thì tôi khóc!
Có những lúc đáng phải khóc thì tôi cười!!
Khóc hay Cười thì cũng tốt cho chính tôi thôi, vì Chúa cho tôi tự biết khóc và cười cho đúng lúc nhất, ngoài ý muốn của tôi???
Và để khỏi nói nhiều thì tôi viết thơ cho bắt kịp cái thoáng mong manh sẽ vỡ như bọt xa bông trong nháy mắt, nếu ta chần chừ?!
Khi Thơ chẳng chở nổi cái thuyền quá tải của tâm-tư thì tôi lại thích viết nhiều cho hết ý mông lung, không thể dứt ra khỏi ý tưởng.
Giản đơn hay phức tạp, cũng thể một con người tôi thôi đó?!

11h38- 09 /06/2006

Có những lúc ..


Phải,
Có những lúc ..
Ta trầm mình trong nhận thức
Đời!
Vô thường, từ im lặng ..
Mênh mang...

Con chữ "thương!"
Đôi khi,
Hóa như thừa
Vì vẫn thiếu
Nửa "tin-yêu"
Ghép lại?!

Mãi đi qua
Những ngày
Khô
Như Hạ
Nắng
Chan hòa
Nước mắt lẫn khổ đau

Quẩn quanh chi
Chữ nghĩa
Lẫn
Ngôn từ
Nhiều ý nghĩ
Mà con tim- đơn điệu

Thôi không hỏi
Sao con đường dài quá
Mãi không cùng ý tưởng, bước chân qua ..
Tháng-năm trôi theo muôn chuỗi nhạt nhòa ..
Ta chấm sáng .. chỉ một lần le lói?!

Ừ,
Đôi lúc,
Ngả đời chia khúc rẽ
Mải mê tìm bức vẽ của riêng ai
Hướng ta đi ngược hẳn với muôn người
Thì cũng đúng, nếu nhìn về dĩ vãng?!

Đi nghe em
Đừng để chiều cắt quãng
Lối em về sẽ nắng ngập đường xa
Tôi vẫn xin ân-tứ Chúa đổ hoài
Riêng em nhé! ... Đành hẹn nhau kiếp khác???


11h10- 09/06/06
VHP-HTMT
Users browsing this topic
Guest
3 Pages<123>
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.