Rank: Advanced Member
Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 9,291 Points: 11,028
Thanks: 758 times Was thanked: 136 time(s) in 135 post(s)
|
Những điều có thể và không thể- Nói, hôm nay
Em! Giờ này bên NZ chắc đã sắp sáng rồi? Mới hồi đêm rồi ta mở mắt lúc bốn giờ sáng và lại ngẫm nghĩ sự đời, tình đời, con người, cuộc sống, nghệ thuật và nhân sinh quan... mọi nhẽ . Và tự nhiên lạc đề ta lại hỏi : giờ này bên NZ là mấy giờ chiều nhỉ? Ồ! Em thật là sung sướng, có tới ba tuần lễ liền được đi trước ta về thời gian, không gian, suy tư và tất tận... Hẳn vậy, những gì Em viết bên đó đều hay và sâu đậm. Giản đơn- Em sống một ngày bằng hai đó thôi, vì khi Em lặng dìm mình vào giấc ngủ mê mệt sau một ngày làm việc mà Em hay gọi là "như điên"? Thì bên trời Tây ta sống cho Em thêm một ngày nữa của mình - nhiều suy tư, ý nghĩ và tình cảm đều đổ về nơi Em đang ngoạn mục với thiên nhiên tuyệt diệu, hay đang âm thầm chịu cái nỗi khốn khổ của đời mình. Ta lại chợt nhớ đến bài thơ "Hoang" Sông một mùa hoang lũ Đất một ngày hoang cây Em một chiều hoang đợi Anh một đời hoang tay NT Cái người viết bài thơ Hoang có bốn câu ngắn tẹo đó (nhưng ý của bài thơ đó chắng "ngắn tẹo" tí nào?) đã giảng giải cho ta hiểu câu "ngược đời" nhất của sự hiểu biết lúc bấy giờ của ta ( năm 1980) như sau- "đau khổ cũng là một hạnh phúc bất tận!". Chưa bao giờ ta dám hỏi lại người này câu hỏi:" thế cái niềm hạnh phúc nhất ấy của anh là gì sau quá nửa đời người?" . Cái bài thơ Hoang ngắn tẹo ấy luôn như đoạn nhạc về "đời" về "tình" dễ nhớ mà cũng dễ quên chi đâu ... "Nhớ" và "Quên" cái nỗi đau của thiên nhiên một ngày thiếu đi cái sự hiển nhiên nào đó của nó? Như ta nhớ vế một mùa lũ, lũ trào bờ, lũ cuốn băng mọi viền sóng ra biển rộng... loại trừ thiên tai ra, ta sẽ mê li trước cái cuồng nhiệt sóng nước và âm thanh của con sông mênh mông bên mùa lũ ấy. Làm ta nhớ đến mối tình đầu, nụ hôn đầu, lời yêu thương dạt dào hối hả đầu tiên... Con người ta, nhất là những người hồn-mộng hơi chênh vênh vì thi-thơ hay nhạc, họa như Em, ta luôn cần con lũ đó hiển diện, đập xối xả vào lòng mình làm rối tinh linh hồn và thân xác của mình... Để qua ngòi bút của mình điều gì đó ta muốn nhắc tới, nhấn mạnh nó , biểu lộ cho được,... nó sẽ đích thực ra sao? Chúng ta hiểu những điều mơ hồ không thể làm nên một câu chuyện rất mơ, rất thơ? Vì nguyên liệu chính cho mơ và thơ vẫn phải là một sự thật ta "sờ-bắt" được nó, cảm nhận được nó? Đừng nói đến chữ yêu thương nếu ta không cảm nhận được nó dù ở xa hay gần? Khi yêu nhau vấn đề khoảng cách,thời gian, không gian, ... tất cả không có nghĩa lý gì? Đó là niềm tin, đúng hơn là đức tin tuyệt đối- tự nó linh cảm cho ta sự màu nhiệm và huyền diệu của tình yêu! Ta hãy hiểu cho rộng cái nghĩa của tình yêu trong văn học nghệ thuât hay ngay chính trong đời - nhiều khi chỉ là tình tri kỷ, tình thi thơ, ... Chắc hẳn ở đời rồi cuối cùng ta sẽ được thấy tình yêu nào hơn một tình yêu nào mà ta nhắc đến ở trên? Bởi vậy đôi khi người ta hay nhắc đến tình yêu theo một thói quen mà tự mình cho nó là như vậy, chẳng qua chỉ như một sự cần thiết cho một nhu cầu của cuộc sống trần tục, chứ không được chiêm ngưỡng nó như một đóa thần tiên của tâm hồn. Nơi linh-hồn loài người được Thượng Đế hà hơi màu nhiệm để cảm chứ không phải để đong, đo, cân, đếm và lôi ra hành hạ như xác thịt? Vết thương qua xác thịt sẽ lành lặn với thời gian, nhưng vết xước nhỏ linh-hồn sẽ không bao giờ lành được dù muôn đời, muôn kiếp! Xong có những điều hôm nay ta còn chưa thể nói ra. Không phải ta không dám nói ra vì lý do nào đó mà là vì ta muốn giành cho mai sau, một ngày nào đó, một giờ nào đó đúng nhất. Bởi lời nói mà không đúng thời điểm sẽ như gió thoảng bay và như là sự đánh mất ngôn từ và cũng có nghĩa là tự đánh mất linh-hồn mình?! Hôm nay ta, Em-tôi-bạn-mọi người, hãy cứ hưởng hương thơm của trái chín trên cành cây sự sống và tình yêu, để làm nảy sinh thêm trong lòng ta nhiều hơn nữa tình cảm con người thương yêu, chiều chuộng, luyến lưu chan hòa,... kịp sẻ san cho đồng loại. Đặng cất bớt đi cho nhau cái gánh khổ, bể khổ của đời trần đang càng ngày càng cảm thấy chĩu nặng hơn. Bởi hằng hà vô số những nguyên lý, giáo lý, chỉ tiêu đo lường của một xã hội mà dường tất thảy đều hiển hiện cái sự thật đáng rùng mình- vật chất làm bá chủ thay cho linh-hồn.
Mà ta thì đã quá hiểu nghĩa gì khi từ ngàn xưa loài người tiên nhiệm câu nói bất hủ: thân ta như cát bụi, cát bụi sinh ra từ cát bụi rồi lại trở về với cát bụi một ngày nào đó.. Nhưng hỏi bao nhiêu người trong chúng ta có thể hiểu xa ra hơn một chút, cái nửa khác thuộc về con người mình -thứ linh-hồn không phải được sinh ra từ cát bụi kia??? Ta hỏi Em câu này: Em cần cho mình một tấm thân an nhàn sung sướng đủ đầy no nê vật chất hay Em cần một chút an lành và yên tính nơi tâm tư, ý tưởng, hồn-linh? Cho sau cái nỗi vất vả của cuộc sống bình thường như ta phải có để sống và tồn tại, thì ta sẽ được nhẹ nhàng bay váo vùng yên ả, thư giãn tâm linh. Không còn muộn phiền, tự chất vấn chính mình về muôn vàn cái lý lẽ đời thường như một con tạo xoay vần với những vòng luẩn quẩn không ngơi nghỉ. Phải, còn biết bao điều ta chưa thể nói hôm nay?
16h30 - 18/05/2006 Những điều không thể nói Những điều không thể nói Đành để giành mai sau Hỡi người ơi hãy đợi Bóng thời gian trôi mau Như giòng nước triều thôi Nhịp vần thơ theo sóng Anh là mùa bão nổi Em dịu hiền chờ trông Hạ mới gối đầu Xuân Nắng đã nhòa khắp ngã Đôi vòng tay luẩn quẩn Vẫn cứ hoài xa nhau Dòng sông ấy nơi Anh Vẫn xanh màu ngọc bích Nơi đây lòng sóng sánh Em lặng nhìn mây bay Như cánh gió bủa vây Mang chỉ lời nhung nhớ Mây ơi sao vội vã Bỏ quên lời năm xưa Thôi chiều hãy chùng buông Khuông nhạc nào êm nhất Để màn đêm hắt xuống Khúc giao hòa ngất ngây Em lặng lẽ đưa tay Đôi tay gầy yếu ớt Cho hồn Anh nương tựa Chỉ một lần sau mưa Những điều không thể nói Ta để giành mai sau???
9h30- 18/05/2006 VHP
|