Chị PC và chị KL cứ "đàm đạo" chuyện tu thỏai mái ở đây nha, đâu có ai nói cái góc này chỉ dành cho chuyện hiking đâu nè.
Bây giờ nói chuyện sợ thú vật. Đàn ông thì em không biết, chứ phụ nữ (trong đó có em) thì hình như ai cũng sợ một con gì đó, nhện, sâu, bọ, ếch nhái, ong, thằn lằn, rắn rết, gián dế... Nói rộng hơn kể cả nam lẫn nữ thì có rất nhiều chứng sợ hãi, -phobia. Chuyện này rất bình thường, có cách chữa, nhưng hầu hết không quan tâm mấy vì nói chung không ảnh hưởng đến đời sống bình thường.
Còn nếu bàn về khía cạnh tu thì em nghĩ rằng cái cảm giác sợ và cảm giác thương vẫn có thể đi đôi với nhau. Sợ nó nhưng vẫn thương nó được chứ. Thương nó bằng cách không giết nó, tránh nó đi hay bảo vệ nó, như vậy cũng đã thể hiện được tâm từ. Ngược lại, có nhiều người không sợ nhưng lại thích giết những con vật bé nhỏ, thích phá tổ của nó, đập trứng của nó, bắt con của nó, v.v.. Nói tóm lại, em không nghĩ rằng mình sợ một con vật nào nghĩa là mình ghét nó và như thế là không đạt đựơc tâm từ.
Nhưng, nếu nói rằng tâm sợ là tâm ảo, biết ảo mà vẫn sợ là tu... chưa đặng, nói vậy thì em chịu

. Các vị chân tu và Đức Phật sở dĩ không sợ súc vật là vì (có lẽ) họ đã đạt đến mức xem các cảm giác buồn vui, lo, sợ.... chỉ là không thật, cho nên coi nhẹ nó.
Tu làm sao thì kiếp sau mới được làm người trở lại? Tuy nói rằng khả năng trở lại làm người rất hiếm, rất khó, nhưng không phải là bất khả, vậy tại sao không cố gắng nằm trong số ít? Như nói chuyện hiking, có những nơi khó, chỉ 5-10% là đi đến đích, có người nghe vậy thì bỏ cuộc, đi xuống, thấy người kia khỏe vậy còn đi xuống huống chi mình, có người lại nghĩ 5-10 người đến được thì mình cũng đến được chứ sao, và họ cố gắng đi tiếp. Em nghĩ sở dĩ số người tu để trở lại làm người ít, (có thể) là vì số người nghe khó mà bỏ cuộc chiếm đa số.
quote:
Có vị đi tu cả đời, nhưng chỉ vì móng cái tâm tham cái áo cà sa mà chết hóa thành rắn chui vào nẹp áo. Hoặc ông nhà giàu vì tham của cải chôn dưới nền nhà mà hóa kiếp thành chó để giữ của đều là các thí dụ về các sự trôi nổi của tâm thức không lường được. Thậm chí trong sách nào đó còn bảo vị hòa thượng nọ tu sắp thành chánh quả rồi mà vì mê bụi mía tốt mọc sau vườn mà hóa thành con sâu rọm bò trong bụi mía.
Đoạn mà chị PC trích ở trên người thì "tham", người thì "mê", vậy tham sân si vẫn còn đầy như vậy lấy gì tu đặng? Người bình thường tham còn dễ hiểu. Đã tu mà còn tham áo, mê mía thì trở thành con sâu con rắn cũng đâu có gì là khó hiểu. Theo em thì càng tu tập nhiều càng gặp nhiều thử thách để xem họ có vượt qua hay không.