Rank: Advanced Member
Groups: Moderator, Editors Joined: 6/24/2012(UTC) Posts: 4,933 Points: 1,248  Location: University Place, Washington State, USA Thanks: 23 times Was thanked: 45 time(s) in 43 post(s)
|
Đăng lại bài viết cũ nhân dịp nhắc tới hiking. Thứ tư, ngày 28, tháng sáu, năm 2006 Cái ông deputy director của bộ tôi làm đã mất tích từ hôm thứ bảy. TV, radio, báo chí các vùng quanh đây đều đăng tin này. Chủ nhật, ông có hẹn cùng đi họp với bà bộ trưởng, nhưng ông đã không đến. Chiều chủ nhật, bà đi báo cảnh sát, vì làm việc chung với nhau lâu, biết ông không phải là người vô trách nhiệm, có làm việc gì thì cũng nói cho người khác biết. Thứ hai, bọn tôi vào sở nhốn nháo lên vì tin này từ radio và báo chí, sau đó thì nghe người ta đã tìm thấy chiếc xe của ông đậu ở Olympic National Park. Một nhân viên kiểm lâm cho báo chí biết là bà đã nói chuyện với ông vào chiều thứ bảy, thấy ông đi một mình. Nhiều toán đã chia nhau đi soát ba con đường mòn trong công viên quốc gia này. Chó lùng, máy bay trực thăng cũng đã được đem đến, để sử dụng trong việc tìm kiếm. Mà vẫn chưa tìm ra dấu vết của ông! Cuối ngày chỉ biết thêm là trên một cái trail trong ba cái trails, cả hai con chó đã phản ứng giống nhau, nên người ta đoán chắc ông đã đi qua cái lối đi này. Bà director túc trực ở trung tâm điều hành, gọi về khi nhân viên tụ lại hai lần một ngày để nghe tin mới nhất. Ông là cánh tay mặt của bà! Bọn tôi góp tiền, rồi một người vào Costco mua thức ăn, bánh trái, nước uống để đem tặng những người đang tham gia vào việc tìm kiếm. Cũng có một banner để cùng nhau ký vào. Bốn ngày đã qua! Ai cũng hy vọng sẽ tìm thấy ông còn sống, lành mạnh vì thời tiết đang tốt, ông có kinh nghiệm biết xoay xở để sống còn trong hoàn cảnh hiểm nghèo - trước đây có đi lính qua vùng Vịnh-, sức khoẻ tốt, chỉ có điều, qua lời bà bộ trưởng, là ông lệ thuộc hẳn vào cặp mắt kính, mất cặp kính, kể như ông đui! Gil Gilman 47 tuổi, độc thân – qua báo chí thì biết ông có bạn gái ở Boston. Mẹ ông được bà bộ trưởng báo, từ mặt đông (New York) đã bay qua chiều nay. Tôi vốn không phải loại người thích mạo hiểm, vốn không thích hiking, lâu lâu nghe những chuyện như thế này, lại càng thêm sợ. Giá ông đi với ai, giả dụ ông trượt chân ngã ở đâu đó –tôi sợ đứng gần những ven núi đồi, sợ đất chùi-, thì đã có người thấy mà chạy đi kêu người ta tới cứu rồi. Đằng này, đâu có ai biết ông ngã ở hố sâu vực thẳm nào? Hay nói dại, kẻ gian ác nào đã giết ông rồi dấu xác ông ở đâu? Hay có khi nào ông đi...tự tử không, vì căng thẳng của đời sống chẳng hạn? Mấy người làm chức cao chưa chắc là đầu óc của họ đã được thanh thản. Nào ai biết được! Cứ mỗi ngày trôi qua thì cơ may sống sót mỗi nhỏ lại. Cả sở quan tâm, nhưng cho dù có quan tâm tới cỡ nào thì cũng không bằng người thân của ông. Sống trong sự chờ đợi như thế này, thương tâm quá!
Thứ sáu, ngày 30, tháng sáu, năm 2006 Hôm nay, nhiều người trong đó có tôi mặc cái polo shirt có huy hiệu của sở để cùng nhau cầu mong sự trở về bình an của ông deputy director – tuy không ai nói ra, nhưng có lẽ đều nghĩ trong bụng, gần bảy ngày rồi, chắc ông đã bỏ xác ở đâu đó trong rừng rậm của Olympic National Park rồi! Cuộc tìm kiếm vẫn tiếp tục. Chuyện gì đã xảy ra thì vẫn là điều bí ẩn. Toán lặn đã lặn hai lần xuống giòng sông mà được cho là có thể ông đã bơi qua, nhưng vẫn không thấy gì - nước trong veo, họ đã nhìn kỹ lưỡng dưới đáy và tự tin rằng ông không có nằm dưới đó! Những chiếc trực thăng vẫn rà rà tìm kiếm, đã qua ngày thứ ba. Có cả máy bay chiếu tia sáng hồng ngoại. Một bầy chim lạ cứ đuổi theo một chiếc trực thăng mỗi khi nó bay qua, nhưng đó là vấn đề cho những chú chim này hơn là cho chiếc trực thăng mà chúng đuổi theo. Ở dưới đất, trong khi vẫn tiếp tục tìm kiếm tất cả ba cái trails, họ chú trọng vào cái trail mà nghĩ là ông đã đi trên cái này – nghiên cứu qua máy computer ở nhà ông, họ đã quả quyết như vậy. Những con chó đã không còn đánh mùi được nữa, điều này cũng không có gì lạ, vì đã qua mấy ngày rồi và thời tiết thì lại nóng. Tôi nghĩ những con chó hay thiệt, cứ cho ngửi vào áo quần, đồ vật của ai đó, rồi cứ thế mà chúng dùng mũi đi tìm! Rồi tôi cũng nghĩ, con người mình tiết ra mùi “nặng” đến thế sao? Mà mỗi người mỗi mùi, không ai giống ai? Một tuần đã qua. Cái bộ của tôi ngày nào cũng được nhắc trên đài truyền hình, truyền thanh và báo chí. Tự dưng đâm ra nổi tiếng!
|