Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

9 Pages<12345>»
Những Bước Chân Hoang...
Tonka
#41 Posted : Wednesday, June 25, 2008 12:56:18 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Thấy hình rồi, cám ơn QA Blush
PC
#42 Posted : Sunday, July 6, 2008 5:00:59 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,669
Points: 28
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Hình của QA resize lại nhỏ quá, QA thử resize 600 bề lớn (bề nhỏ sẽ thu lại theo tỷ lệ), giống giống cỡ của hình chị Thiên Thư trên đây.

ductriqueanh
#43 Posted : Monday, July 7, 2008 6:25:20 AM(UTC)
ductriqueanh

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,295
Points: 345
Location: Westminster, CA

Was thanked: 10 time(s) in 9 post(s)
quote:
Gởi bởi PC

Hình của QA resize lại nhỏ quá, QA thử resize 600 bề lớn (bề nhỏ sẽ thu lại theo tỷ lệ), giống giống cỡ của hình chị Thiên Thư trên đây.




Hình như mỗi lần resize phải load lại vào đây, mà ngồi resize từng cái cũng lâu quá, em lười... thôi các chị coi tạm vậy, khi viết bài mới em sẽ cho hình to hơn.
PC
#44 Posted : Monday, July 7, 2008 4:31:39 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,669
Points: 28
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
Khi mình sửa lại trong photobucket thì trong đây đổi theo, khỏi cần phải sửa lại trong đây. Tuy nhiên trước kia thì một khi đã resize nhỏ lại rồi thì không thể đưa lớn trở lại được nữa. Chị chỉ góp ý cho các lần sau mà thôi. Mà cái size là tùy mỗi người thích nữa QA ơi. Chị bị lọat bài Luân Đôn hình ảnh cái lớn cái nhỏ cái vừa vừa nhìn thấy lổn nhổn quá, mà có lẽ không có thì giờ làm lại cho đều. Đành vậy.

xv05
#45 Posted : Tuesday, July 8, 2008 12:37:12 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
quote:
Gởi bởi ductriqueanh

[ Người đi lên cứ tiếp tục đi, người đi xuống nếu có sẵn xe thì cứ việc "dông" về nhà, nếu đi chung xe thì cầm chìa khóa, muốn chui vào xe ngủ thì vào, bằng không thì lang thang dưới đất trại ngắm cảnh mà vui.

Đối người đi lần đầu "luật bất thành văn" này khó có thể áp dụng. Hơn nữa đối với dtqa, cái thú lang thang cùng thiên nhiên dù có cuồng nhiệt, vẫn ở trong chừng mực để hiểu trách nhiệm của mình, không thể "cá mè một lứa" rồi "đem... bạn bỏ... rừng" được. Cuối cùng, dù tiếc thật tiếc, cũng đành hẹn Mt. Whitney lại một dịp khác vậy...



Uổng ghê ha, rốt cuộc cũng... giữa đường... gãy gánh...
Thành ra đi chơi với người ít có kinh nghiệm hay yếu đuối quá cũng khó mà... chơi hết mình!
PC
#46 Posted : Tuesday, July 8, 2008 11:23:08 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,669
Points: 28
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi xv05
Thành ra đi chơi với người ít có kinh nghiệm hay yếu đuối quá cũng khó mà... chơi hết mình!


Cái chơi nào cũng áp dụng được "chân lý" này, không cứ gì chơi núi!
Tonka
#47 Posted : Thursday, July 10, 2008 12:15:06 PM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
quote:
Gởi bởi ductriqueanh

Chuyến Đi Mt. Whitney Thứ Nhất



Đây là chuyến thứ nhất, vậy là còn nhiều chuyến nữa. Vậy chớ ĐTQA đã leo trèo tới đâu nữa rồi hở, kể tiếp đi Wink
ductriqueanh
#48 Posted : Friday, July 11, 2008 5:50:09 AM(UTC)
ductriqueanh

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,295
Points: 345
Location: Westminster, CA

Was thanked: 10 time(s) in 9 post(s)
quote:
Gởi bởi tonka

quote:
Gởi bởi ductriqueanh

Chuyến Đi Mt. Whitney Thứ Nhất



Đây là chuyến thứ nhất, vậy là còn nhiều chuyến nữa. Vậy chớ ĐTQA đã leo trèo tới đâu nữa rồi hở, kể tiếp đi Wink




Sở dĩ đặt là chuyến Mt. Whitney thứ nhất vì sẽ có chuyến thứ hai, chỉ là chưa biết khi nào. Cái chuyến thứ nhất đó mà đã phải chờ hết 6 năm. Em nghĩ lần tới tụi em... đi chui, bất quá lỡ bị kiểm lâm chặn hỏi thì đi về rồi đóng tiền phạt thôi, chứ chờ xin RSVP lâu quá.
Thật ra em không có đi nhiều. Trước chỉ đi Yosemite vì biết đường đi nước bước, dễ đi hơn, mỗi năm lên đó chừng 1,2 lần, có năm 3 lần. Còn lại thì đi những chỗ gần đây. Sau khi có baby rồi, thì phải ca bài "có kẻ... ôm con, bỏ cuộc chơi", không có người giữ baby để mà hiking... vung vít nữa. Nhưng mà em cũng ráng theo chân chị OH, tập cho hai đứa nhỏ thích đi hiking, vì cái "wish list" những nơi tụi em muốn đi còn dài lắm, nội trong nước Mỹ không thôi cũng đủ đi... tới già rồi.

Chị PC và chị xv:
Em cũng đồng ý với hai chị đó, nhưng nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, đôi khi mình cũng rơi vào cảnh là người yếu đuối và ít kinh nghiệm, làm người khác không thể chơi hết mình. Cho nên quan niệm của em là trong mọi cuộc chơi là nếu lỡ mà không theo kịp thì ít ra mình cố gắng không làm phiền người khác.
ductriqueanh
#49 Posted : Friday, July 11, 2008 5:53:37 AM(UTC)
ductriqueanh

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,295
Points: 345
Location: Westminster, CA

Was thanked: 10 time(s) in 9 post(s)
Yosemite Và Những Ngày Xưa....

Lần đầu tiên tôi nghe đến Yosemite là vào năm 1997. Lúc đó tôi qua Mỹ được bảy năm nhưng chỉ vẩn vơ xó bếp, chưa biết gì nhiều hơn là những thành phố quanh Little Saigon. Hôm đó đến nhà bạn chơi, một người quen của gia đình bạn cũng đến chơi mang tặng một poster lớn hình thác nước hai tầng tuyệt đẹp có hàng chữ Yosemite falls, phía dưới còn có dãy hình nhỏ những thác nước khác, cái nào cũng đẹp làm tôi mê mẩn. Người tặng còn nói về chuyến đi Yosemite của gia đình thật hào hứng. Nào là ngủ cabin, nào là cảnh đẹp hùng vĩ, nào là đi hiking cả nửa tiếng vào tận chân thác ngắm cảnh. Gia đình bạn tôi cũng thích muốn đi chơi cho biết thì người khách bảo, muốn đi phải đặt chỗ ngay cho hè năm sau, may ra mới được nơi tốt, mà cũng tốn kém lắm đấy. Tôi ngồi chầu rìa, ngắm thác mà tưởng tượng Yosemite như là một thế giới thiên nhiên xa vời ngoài tầm tay. Làm sao tôi đến được Yosemite nhỉ? Lần cuối cùng gia đình tôi đi chơi chung là năm 1990 trước khi sang Mỹ. Sang đây, ai cũng phải đi học, đi làm, tài chánh khó khăn, một chuyến đi chơi cho cả gia đình, chắc bố mẹ tôi chẳng... phí tiền thế đâu.

Tôi thích thiên nhiên. Khi còn ở Việt Nam mỗi lần được đi ra khỏi thành phố là tôi mê tơi, cho dù chỉ là một chuyến mẹ tôi đạp xe xuống Gò Vấp, Thanh Đa chở tôi đằng sau cũng đủ làm tôi hí hửng. Trông thấy con lạch nhỏ bên đường tôi cũng đòi dừng lại ngó xuống xem có... con cá nào không. Thấy cái gò đất nhỏ là tôi đã leo lên, trèo xuống, chứ đừng nói đến là một ngọn núi cao, chắc chắn tôi sẽ muốn lên đến đỉnh. Những chuyến đi Vũng Tàu cả ngày thì thôi khỏi nói, sẽ làm tôi lâng lâng hết mấy ngày sau đó. Sang Mỹ, đất nước rộng lớn, thiên nhiên cũng xa vời. Chạy vài phút ra đến biển, nhưng biển Huntington Beach gần nơi tôi ở chẳng... giống biển chút nào, nó "hiện đại" quá so với ý thích của tôi. Cũng may khi học ở UCI, tôi gần thiên nhiên được một chút. Trên đường đến trường còn có những đồng hoa vàng, những mảng xanh không bị hàng rào cản mắt. Trường tôi cũng tương đối gần biển, có thể tự đưa mình đến Corona Delma hưởng gió biển. Tôi thích biển ở đây hơn, yên tĩnh, thanh bình, và ít... hiện đại hơn.

Năm 1998, tôi gặp một người rất lạ. Không phải chỉ thích thiên nhiên sơ sơ như tôi, mà là đam mê thiên nhiên, đến độ bạn bè đùa gọi là "mountain man". Lúc đó tôi mới biết hiking là cái gì, back packing lại là làm sao. Ở nhà bạn tôi nghe nói đi hiking nửa tiếng vào xem thác đã thấy thích, nên những câu chuyện đi hiking 4,5 tiếng, đeo ba lô đồ dùng cá nhân trên vai, băng rừng lội suối, cắm lều ngủ bên cạnh suối chảy róc rách*... làm tôi cứ như được nghe những câu chuyện phiêu lưu mạo hiểm. Tôi bảo, có dịp dẫn tôi đi hiking, quên mất rằng chỉ chừng nửa tiếng trước đó, xen lẫn trong câu chuyện, "mountain man" (MM) có tuyên bố, người nào "đòi" dẫn đi hiking thì sẽ... lấy người đó Big Smile (oops!!! cho chừa cái tật ham dzui).

Khi được hỏi muốn đi hiking ở đâu, tôi đáp không cần suy nghĩ "Yosemite!" mặc dù lúc đó chỉ biết Yosemite nằm ở Cali, nhưng không biết là ở đâu của Cali. Những người bạn đi rừng của MM thì khuyên, chớ có dại mà dẫn "gái thành thị" đi rừng thứ thiệt ở Yosemite, nửa chừng "nó" bắt cõng xuống thì... chết dở, cứ thử đi những nơi gần gần trước đã, xem có thật sự thích hay không, rồi hẵng tính cũng chưa muộn. Và thế là thời gian luyện tập bắt đầu!

Vượt Sa Mạc Đến Hồ Isabella

Lúc đó có lẽ vào khoảng tháng tám, trời nắng như thiêu đốt. Chiếc xe Cressida đã bị hư máy lạnh lọc cọc lăn trên xa lộ 14. Cũng phải nói thêm rằng vào thời đó, Yahoo! mới thành lập được vài năm, Google chỉ mới bắt đầu và người ta còn vào nét theo kiểu... bấm số bằng cùng đường dây điện thọai. Người... thường chưa có TomTom, nên muốn đến một nơi nào đó, bản đồ giấy vẫn là cách rất... khoa học vào hữu hiệu. Trên xa lộ 14 có đi ngang qua Red Rock Canyon State Park. Vùng núi đá đỏ thật đặc biệt với những vết mòn thời gian xoáy vào đá, trông xa như những dãy nhà đồ sộ, những tòa lâu đài huyền bí... Trên đường về chúng tôi có dừng xe lại, nhưng chỉ dám đứng chụp hình ở tấm bảng có ghi "Hagen Canyon Natural Preserve. All Features Protected. All Vehicles Prohibited" và hình những "thành phố đá", chứ không đi bộ vào tận nơi, vì trông quang cảnh thật bí hiểm, rờn rợn, cứ tưởng tượng như có cái gì ẩn núp trong những tòa nhà trên núi ấy.



Khi đến xa lộ 178, theo bản đồ chúng tôi rẽ trái. Không hiểu vì con đường vốn luôn vắng vẻ, hay trời quá nắng không ai... điên xách xe ra đường cả, nên chỉ có xe của chúng tôi thong dong, càng đi cây cối càng thưa, dần dà chỉ còn lại cát, đát, bụi cỏ, và rất nhiều những cây cao như những người đứng giang tay và nhiều hình thù kỳ dị khác, sau này tôi mới biết đó là loại cây joshua. Chạy qua một bản bên đường có ghi "Entering California Desert Conservation Area". À thì ra chúng tôi đang chạy ngang sa mạc, hèn chi mà quá nóng, trời xanh ngăn ngắt không một bóng mây.

Qua sa mạc, chúng tôi vào quận Kern và đã bắt đầu thấy thấp thoáng hồ Isabella. Hóa ra hồ thật lớn, có rất nhiều nơi cắm trại hai bên đường, bên trái là những ngọn núi thấp, bên phải là hồ. Mải ngắm cảnh, khi ngửi được mùi hăng hăng khác lạ, nhìn lại thì thấy xe của chúng tôi đang... nhả khói. Chúng tôi phải dừng lại, lấy tất cả nước mang theo châm vào bình nước cho xe, nghỉ một lúc và đi tiếp. May sao cách đó không xa là một phố nhỏ, có trạm xăng, nhà nghỉ, quán ăn, v.v. Chúng tôi đưa xe vào trạm xăng có chỗ sửa xe và được thông báo: xe của quý bạn quá nóng rồi (overheat). Thế là chúng tôi phải để xe lại chỗ sửa, "khăn gói" tất cả hành trang, ghé quán ăn tối, mua thêm nước, và đi bộ đến một đất trại gần nhất, mặc dù ngay sát cạnh quán ăn là quán trọ mà... không thèm ở, vậy mới... chảnh Wink

Đất trại chúng tôi chọn thật vắng vẻ, chẳng thấy chiếc xe nào, ngạc nhiên hơn nữa là hồ ở đây không có ranh giới rõ ràng với bờ, đang thấy cách lằn vạch cho chỗ đậu xe đã thấy ngay mé nước, tưởng tượng nếu chúng tôi lái xe, không cẩn thận có thể lái ngay xuống hồ như chơi!

Hoàng hôn ở đây có chân trời màu tím than thật thơ mộng, không gian vắng lặng, mang chút đìu hiu, quạnh quẽ. Chúng tôi sớm chọn chỗ khô ráo cắm lều, vừa xong thì trời sụp tối. Đêm rằm, trăng sáng ánh xuống mặt hồ lung linh. Chúng tôi ra mé hồ chơi, nước mát thật mời gọi. Tôi lội mấy vòng chơi, ngạc nhiên thấy hồ ở đây nước thật thấp, đáy lại bằng như đường trải nhựa. Giữa cái lãng mạn của cảnh hồ mênh mông ánh trăng, tắm sống cũng thật thú vị, nhưng chúng tôi phải bỏ dở để vội vàng chui vào lều vì... quá nhiều muỗi!


hình mượn trên net

Sáng hôm sau thức dậy sớm thu dọn hành trang vác lên vai, băng qua đường, bắt đầu một ngày tập sự đi bộ đường núi. Đây là lần đầu tiên tôi được dẫn đi leo núi, cảm giác như ngày đầu tiên cắp sách đến trường, có chút nôn nao xen lẫn lạ lẫm, thích thú. Phong cảnh có những rặng núi màu lam lung linh trong làn sương sớm, có bầu trời xanh ngăn ngắt không một gợn mây và mặt hồ phẳng lặng, im vắng. Đường lên Isabella Peak chỉ có hai chúng tôi, xunh quanh hoàn toản tĩnh mịch. Khoảng giữa đoạn đường có một lối vào đường mỏ thấp và đen hun hút. Vào thế kỷ 19, khu vực quận Kern đón nhận làn sóng những người đi tìm vàng. Cơn sốt đi qua để lại trong lòng núi những đường hầm đứt đoạn, không tên gọi, không người thừa nhận. Cửa đường hầm để ngỏ, có bảng ghi đường dài 70 feet nhưng chúng tôi không vào thử, có lẽ lúc đó chưa đủ độ... lì.

Với sức tôi thời đó, lên đến đỉnh cũng đủ thấm mệt, dù đoạn đường chỉ có 3/4 mile. Nói là đỉnh chắc là chưa đúng hẳn, có lẽ là một ngọn đồi cao so với những đỉnh xung quanh thì đúng hơn, nhưng đối với tôi, đó là một "chinh phục" đáng kể. Kinh nghiệm đầu bao giờ cũng được khuếch đại!

(Xin mở ngoặc ở đây để nói rằng, sau này khi tìm hiểu thêm về hồ Isabella thì tôi mới biết đây là một hồ chứa nước nhân tạo được hình thành năm 1953, nằm ở đoạn chuyển tiếp giữa phần thượng nguồn và hạ nguồn của sông Kern... Sông chảy vào hồ ở hướng đông bắc và chảy ra khỏi hồ ở khoảng hướng tây nam. Một con đập đã từng được xây tại đây với mục đích kiểm soát lượng nước nhưng sau đã được xác nhận là không cản nổi dòng nước vào mùa lũ. Khu đất trại mà chúng tôi đến thuộc về phía đông của hồ, sở dĩ vắng vẻ là vì đã bị ngập nước ở nhiều nơi, chính là lý do tại sao hồ ở đây không có phân định rõ ràng với bờ, và vùng "hồ" đáy bằng như tráng nhựa mà tôi bơi đêm qua thật ra là bãi đậu xe bị nước... nhận chìm!)


Một chút khung cảnh đầm lầy Everglades (Florida) ngay tại Cali. Hình mượn trên net


Chuyện Cả Ngố Lên Rừng

Sau chuyến chơi hồ Isabella, và thêm vài lần đi hiking loanh quanh gần nhà, chúng tôi hí hửng chuẩn bị chuyến... tấn công Yosemite.

Lúc đó, chúng tôi đã biết đến tiệm REI, chuyên bán dụng cụ các môn thể thao ngoài trời. Trước đó, chúng tôi chỉ biết đến Big 5. Ở Big 5, hay ngay cả tại các tiệm như Target, Walmart, cũng có bán dụng cụ hiking, nhưng không phải là "hàng chiến". Big 5 tuy là một tiệm chuyên về thể thao, nhưng lại không phải là thể thao ngoài trời. Ở REI có tất cả những gì bạn cần cho các sinh hoạt ngoài trời, từ đạp xe, chèo thuyền, đến hiking, leo núi, cắm trại, v.v. Để có được thẻ hội viên của REI cũng rất dễ dàng, chỉ cần đóng một lần lệ phí vài chục là bạn có thể mua sắm thoải mái ở đây. Đặc biệt là đem trả bất cứ lúc nào không cần giữ biên nhận. Thậm chí khi bạn đã dùng dụng cụ, nhưng vì không thích hay không hoàn toàn "hép-pì" vẫn có thể trả lại và đổi đồ mới. Nhưng biết và đến REI, không có nghĩa là chúng tôi biết mình phải mua gì ở đó. Thật sự ban đầu chúng tôi như những tay mù đi xem voi, có khi mua trúng và có khi mua trật (mua cái không cần). Lần đi Yosemite đầu tiên chúng tôi chỉ biết đường sắm những thứ căn bản: lều, túi ngủ, đồ lọc nước, lò ga và nồi bỏ túi, và lương khô. Tất cả những thứ khác dùng đồ đã có sẵn.

Chúng tôi đi Yosemite vào dịp lễ Độc Lập Hoa Kỳ, đơn giản vì có thêm ngày nghỉ. Chúng tôi khởi hành ngày thứ Bảy. Buổi sáng loay hoay sắp xếp, khởi hành trễ hơn dự định vài tiếng. Các xa lộ lớn khá kẹt, ngay cả khi vào xa lộ nhỏ, xe vẫn nối đuôi nhau. Đây là chuyến lái xae đi chơi xa lần đầu tiên của tôi, nên dọc đường cái gì cũng thấy lạ, thấy hay, cứ đòi dừng xe lại chụp hình (thời đó còn dùng máy chụp bằng phim, hình như tôi đem theo khoảng hơn 20 cuộn 36 tấm). Chúng tôi băng ngang qua những đồng cỏ khô cháy, những đồi đất trơ trọi, những vách núi đá đồ sộ, rồi dần dần độ cao càng tăng thì các cây bên đường cũng cao lên theo. Khi vào xa lộ 41, quang cảnh đã thật tuyệt với đối với tôi. Con đường ngoằn nghoèo ôm chân núi nhìn xuống thung lũng rừng thông tật thơ mộng. Chui qua một đường hần dài đến nơi dừng xe ngắm cảnh đầu tiên. Điểm này khá phổ biến, có cả một bản đồng ghi vài chi tiết về Yosemite và một bãi đậu xe khá lớn. Hầu như ai đi chơi Yosemite cũng sẽ dừng ở đây ít là một lần. Điểm dừng nằm bên trái đường đi, bên phải đường về, nên thường là du khách sẽ dừng lại trên đường về. Đứng ở đây sẽ ngắm được toàn cảnh của thung lũng Yosemite, bên trái sừng sững một mỏm đá dốc thẳng đứng mà sau này chúng tôi biết là El Capitan, xa xa là Half Dome, phía thấp hơn là thác nước. Vào ngày trời trong tầm nhìn có thể phóng đi rất xa. Lúc chúng tôi đến trời đã ráng chiều, nên chỉ đứng ngắm cảnh một lát là phải lên đường.

Cứ tưởng rằng đã nhìn thấy thung lũng thì chỉ chạy xe một đoạn sẽ tới. Vậy mà quanh co mãi chẳng thấy đi... tới đâu mà trời thì đã xụp tối. Đường trên núi không có đèn điện, phản lần theo những cây gắn "đèn" dạ quang để thấy đường mà khỏi lao xuống vực hay xộc vào rừng. Bên vực cũng đen hun hút mà cánh rừng cũng hún hút đen. Trên đường còn rất ít xe chạy. Đang lúc không biết sẽ phải dừng lại ở điểm nào và cũng đang phân vân hay là đã đi lạc, thì le lói có ánh đèn ở cuối đường, biết rằng đã đến được lối vào phía nam của Yosemite. Lúc đó đã khoảng mười giờ tối, trạm vào không có người gác, đọc bảng thì thấy ghi, nếu không có người gác cứ tự nhiên vào, lúc ra về trả tiền sau. Chúng tôi lấy một bản đồ Yosemite rồi lại tiếp tục chạy tiếp với hy vọng rằng không còn bao xa nữa sẽ vào đến trung tâm, hay ít ra là một đất trại để... cắm lều. Chạy một đoạn thì đến trạm xăng có đề bảng "cơ hội cuối cùng để đổ xăng, không có trạm xăng trong thung lũng Yosemite". Thế là chúng tôi lại tấp vào. Ở đây cũng có một tiệm tạp hóa, nhưng ngoài những ngọn đèn ở chỗ đổ xăng, còn thì xung quanh vắng lặng như một thành phố bỏ hoang. Đổ xăng xong lại chạy tiếp. Đi một đoạn nữa thì chúng tôi chạy ngang một tòa nhà trắng hai tầng có bảng Wawona Hotel. Con đường tiếp tục quanh co bên núi bên vực như lúc chưa vào cổng Yosemite chẳng có vẻ gì là sẽ đến được "trung tâm" hay đất trại. Chúng tôi quyết định đổi kế hoạch, quay lại Wawona Hotel tìm phòng trống.

Ngay tại bãi đậu xe đã thấy có bảng khuyến cáo du khách không nên để đồ ăn, vật dụng gì trong xe cũng như ngủ trong xe để tránh gấu. Chúng tôi ôm đồm tất cả đồ đặc vào khách sạn, len qua những vị khách sang trọng đang ngồi nhắp rượu ở "phòng trà" (tea room). Người ở quầy đón khách nhìn chúng tôi từ đầu tới chân rồi e dè hỏi chúng tôi cần gì.
- Chúng tôi cần phòng.
- Đã hết phòng.
- Có chắc không? Phiền ông kiểm lại xem.
- Chắc chắn. Dịp July 4 nào chúng tôi cũng hết phòng từ mấy tháng trước.
- Vậy chúng tôi cần ăn.
- Xin lỗi, nhà hàng không mở cửa cho khách ở ngoài.
- Vậy ông có biết nơi nào còn phòng trống?
- Cũng khó nói, vào giờ này thì rất nhiều nơi đã kín.
- Còn bao xa thì vào đến thung lũng Yosemite.
- Khá xa đấy. Mà tôi khuyên là không nên vào vào giờ này, sẽ chẳng có chỗ ngủ đâu. Quý vị nên quay trở ra, bên ngoài phạm vi của Yosemite hy vọng có nhiều chỗ nghỉ hơn.

Thế là chúng tôi đành khăn gói trở lại xe, trong lòng hơi lo không biết tối nay sẽ ngủ ở đâu. Nếu như ở những vùng khác thì dễ rồi, tấp vào lề đường ngủ trong xe là xong. Nhưng ở khu này, nằm như thế khác nào "mời" gấu đến thăm mình. May sao, tôi chợt nhớ là phía ngoài cổng Yosemite có một khách sạn mà khi chạy ngang hình như tôi thoáng thấy chữ Vacant. Quả đúng như thế, ra khỏi cổng Yosemite chỉ một đoạn ngắn là đến Apple Tree Inn. Khác với Wawona Hotel có một bãi đậu xe thênh thang, chỗ đậu xe trước văn phòng chính của Apple Tree In chỉ có chừng 5,6 chỗ đậu. Rút kinh nghiệm lần trước, chúng tôi chưa vội vác hành tranh lỉnh kỉnh vào làm gì. Thật là may mắn, không những họ còn phòng trống, mà vì đã quá 11 giờ đêm, chúng tôi chỉ phải trả nửa giá.

Không giống như những khách sạn hay nhà trọ khác có một dãy phòng liền nhau, Apple Tree Inn thiết kế như một làng nhỏ. Chúng tôi được nhận một bản đồ và hướng dẫn... lái xe đến phòng của mình. Dọc theo con đường quanh co chúng tôi thấy những nhà chòi nhỏ bằng gỗ. Nhà chòi của chúng tôi nằm ở gần cuối, sát cạnh một đường đi hiking. Hóa ra mỗi nhà có ba phòng, hai phòng dưới lầu và một phòng trên lầu. Hai phòng dưới lầu có ban công quay hai hướng khác nhau thật riêng tư. Mỗi nhà đều có tên riêng: Pine, Redwood, Oak, v.v. Phòng ngủ hai giường và đầy đủ tiện nghi. Quá mệt sau một ngày dài ngồi trên xe, chúng tôi nấu mì gói ăn vội và... lăn ra ngủ.

Sáng thức dậy sớm bước ra ban công hít một hơi đầy lồng ngực bầu không khí trong lành đẫm mùi nhựa thông lẫn trong làn sương mỏng. Trời lành lạnh, xung quanh yên tĩnh, chúng tôi đi bộ xuống phòng ăn dùng điểm tâm. Rất nhiều khách sạn thường quảng cáo "complimentary breakfast included" nghe có vẻ hấp dẫn nhưng thật ra chỉ là vài chiếc bánh ngọt hay donuts, cà-phê, và nước trái cây qua loa tượng trưng. Thế nên chúng tôi không mấy... hào hứng về bữa điểm tâm miễn phí bằng một chút tản bộ buổi sáng, nên khi xuống đến phòng ăn đã gần hết giờ khách sạn phục vụ bữa ăn sáng, nhưng nhân viên khách sạn vẫn nhã nhặn "không sao, quý vị cứ thủng thẳng, chúng tôi chỉ ghi giờ cho có mà thôi". Nhìn quanh phòng, thế này mới đúng là "complimentary breakfast"! Trên những chiếc bàn kê dọc quanh tường là đủ các loại bánh ngọt, bánh mì, donuts, vài loại nước trái cây, sữa, cà-phê, và trái cây tươi. Thêm nữa, nhà bếp còn sẵn sàng các món chuẩm bị ngay tại chỗ theo yêu cầu như bánh mì kẹp trứng và thịt, bánh mì thịt nguội, súp, v.v.

Khung cảnh nhẹ nhàng yên tĩnh của khách sạn đã giữ chân chúng tôi khá lâu, mãi cho đến giờ phải trả phòng. Sau đó chúng tôi theo đường cũ tiếp tục lái xe vào Yosemite, lần này vào cổng có người gác, chúng tôi hỏi đường đi thì được cho biết là nếu không giữ chỗ trước ở đất trại và dự định đi backpacking qua đêm thì có thể đậu xe ở Curry Village. Chúng tôi phải chạy quanh co thêm một đoạn khá dài và mừng thầm là đêm qua chúng tôi đã quyết định đúng khi nghỉ đêm tại Apple Tree Inn. Ở đoạn cuối, đường trở thành một chiều, hai bên đường đã thấy những đất trại tập nập người, xe. Có một đoạn, chúng tôi thấy nhiều xe tấp vào bên đường, tò mò chúng tôi cũng dừng lại. Quang cảnh ở đây khá đẹp, có thể thấy El Capitan rất gần và vài thác nước ở xa. Tôi thấy có nhiều người khum tay che nắng nheo mắt nhìn mỏm đá El Capitan, nhiều người khác thì chia nhau cái ống nhòm rồi chỉ chỉ chỏ chỏ, làm tôi rất ngạc nhiên chẳng hiểu họ đang tìm gì? Sau này tôi mới biết, người ta dừng lại ở đoạn đó không phải chỉ để ngắm El Capitan, mà còn để xem những người leo núi toòng teng trên bề mặt thẳng đứng của mỏm đá hoa cương nguyên khối nổi tiếng này.


(đường leo được đánh dấu màu đỏ, hình mượn trên net)

Đi chơi vùng thiên nhiên lần đầu tiên, cái gì cũng thấy đẹp, phong cảnh hùng vĩ choáng ngợp làm chúng tôi trong chốc lát quên mất mục đích chính của mình. Thôi kệ, lang thang một tí chắc cũng chẳng sao. Khi chúng tôi đến được bãi đậu xe thì đã... quá ngọ. Cuối tuần nghỉ lễ có khác, xe kín mít. Bãi đậu xe tự túc ở Curry Village không phải là loại trải nhựa có kẻ ô, mà là một bãi đất rộng đựoc ngăn thành từng dãy bởi những hàng cây rợp mát. Cứ hễ chỗ nào có thể "nhét" xe vào được mà không choáng lối xe chạy và chắn đầu đít xe nào khác thì chủ xe cứ việc đậu, vẫn nhớ là phải dọn xe kỹ càng để tránh gấu. Curry Village, giống như tên gọi, thiết kế như một làng nhỏ, có lều cho người ở qua đêm (phải đặt chỗ trước và Curry Village cũng rất đắt khách, hết chỗ rất nhanh), có các quán ăn, tiệm tạp hóa, quá lưu niệm, phòng vệ sinh, phòng tắm, hồ bơi, v.v.

Từ Curry Village có thể bắt xe shuttle đi khắp nơi trong thung lũng Yosemite. Chúng tôi xem bảng chỉ dẫn, thấy ghi Upper Yosemite Fall xuống trạm số 8. Lên xe, ngồi được một lát đến trạm dừng đầu tiên, khách trên xe xuống hết chỉ còn lại hai chúng tôi. Tài xế hỏi lại hai ba lần hai vị có chắc là không muốn xuống hay không. Tưởng tài xế rành hơn mình cho nên thôi xuống thì xuống. Thấy người ta băng qua cầu và nói chuyện với nhau rằng "trail head" ở bên kia cầu. Nghe trail head là chúng tôi mừng rơn. Người ta đi đâu mình đi theo đó vậy, không sợ bị lạc!

Thế là chúng tôi bắt đầu chuyến leo núi thực thụ đầu tiên. Lúc đó đã khoảng 3 giờ chiều, trễ hơn dự định rất nhiều. Trời vẫn còn nắng, nhưng may mắn là đường đi trải nhựa đoạn đầu lên dốc thoai thoải nên cũng dễ dàng. Đường này rất đông người, nam phụ lão ấu đủ cả, dân đi săn ảnh khệ nệ dụng cụ cũng có, chúng tôi còn gặp cả người mẫu thủng thẳng... leo núi bằng giày cao gót nữa. Nói chung, đường đi dành cho mọi người, nhưng nếu để ý thì thấy họ chỉ mang hành trang sơ sài, chứng tỏ họ chỉ leo chơi đến một đoạn nào đó rồi trở xuống, trong khi chúng tôi vác cả... cái nhà ở sau lưng. Hàng trang của tôi lúc đó là chiếc backpack màu tím MM thấy... dễ thương nên mua cho tôi ở Big 5. Tôi nhét vào đó quần áo của hai người, đồ dùng cá nhân lỉnh kỉnh, dụng cụ nhà bếp, ít thức ăn và nước dùng trên đường đi. Trong backpack của MM có một lều, hai túi ngủ, đồ lọc nước, bình ga, thức ăn chính, thêm đồ dùng cá nhân và nước dùng dọc đường. Lúc này mới thấy, những lần leo núi tập sự của chúng tôi chẳng thấm vào đâu. Chỉ cần đi một đoạn tôi đã thấm mệt, nhưng cố gắng, luôn luôn nghĩ rằng đi từng đoạn rồi cũng sẽ đến nơi mình muốn đến.

Khi chúng tôi đến được chiếc cầu gỗ bắc ngang con suối thì ả hai đã khá mệt rồi. Rất nhiều người ngồi nghỉ ở cầu. Phía xa là thác nước đổ xuống trắng xóa. Tôi lôi máy hình ra chụp lia lịa, cơn mệt cũng theo đó giảm đi rất nhiều. Sau đó chúng tôi lại tiếp tục lên đường. Thêm một đoạn nữa thì đường có ngã rẽ. Nếu đi thẳng là Mist Trail, rẽ phải là Johm Muir Trail đi mãi cho tới tận Mt. Whitney nhìn phát ơn lạnh, thế nên chúng tôi chọn đi thẳng. Mist Trail bọc sát bờ suối, phong cảnh thật đẹp và thơ mộng, có lẽ vì vậy mà tôi hay kiếm cớ dừng lại chụp hình, luôn tiện nghỉ mệt. Khi có thể nhìn thấy nơi thác đổ xuống, nghĩa là đã lêo đến lưng chừng thác, tôi mới... thấm thía thế nào là "Mist Trail". Ở đoạn dưới thấp tôi thấy vài người mặc áo đi mưa, cứ thắc mắc, đường đi râm mát như thế này mà mặc áo mưa có phải là... hâm không? Thì ra họ chuẩn bị cho đoạn đường kế tiếp. Bụi nước theo gió cứ thản nhiên táp vào vách đá, đường đi sũng nước. Tất nhiên chúng tôi không có áo đi mưa nên đành chịu trận, ướt nhẹp từ đầu đến chân. Ở đoạn này, đường đi là những bậc thang, nhiều bậc khá cao, lại có những đoạn hẹp chỉ vừa một người đi. Người leo lên và xuống đều đông, nên đôi khi phải nhường nhau. Backpack của chúng tôi cồng kềnh, lại càng phải cẩn thận hơn, lỡ mà quẩy trúng người nào làm họ mất thăng bằng thì cũng rớt xuống thác chứ chẳng đùa. Khi vác nặng, lúc đi sẽ dễ dàng giữ thăng bằng hơn là lúc dừng lại. Thế nên mỗi khi phải dừng lại nhường đường (và chúng tôi phải làm rất thường xuyên, phần vì đi chậm phần vì hiểu rõ hành trang của mình quá vướng víu đối với người khác) chúng tôi phải đứng sát vào bên trong, dựa backpack chắc chắn vào vách núi, chứ mà đứng lớ ngớ ở ngoài, mình không đụng người, người lại đụng mình thì khổ!

Đoạn cuối cùng trước khi lên đỉnh thác là những bậc thang vừa bằng đá vừa đắp đất. Mà đất gặp nước thì như bùn trơn trượt vô cùng. Tôi đã quá mệt, có lẽ mặt cũng đã đổi màu xám ngoét. Sở dĩ biết thế là vì rất nhiều người đi xuống nhìn tôi ái ngại với những câu hỏi thăm đại loại như "you're OK?" "Need help?" "Sure you can make it?". Mệt thì mệt, vẫn OK chứ, không cần hép, và chắc chắn là tôi sẽ "make it", dù là có phải... bò lên như rùa. Và quả thật đó là cách tôi "leo" ở đoạn cuối, bằng chân lẫn bằng tay.

Trên đỉnh thác là một khoảng mặt đá rộng dốc thoai thoải la liệt người ngồi nghỉ mệt và có thể ra đứng ngay phía đầu thác nhìn xuống dòng nước đổ trắng xóa và con suối phía dưới len lỏi giữa hai bờ thông xanh ngăn ngắt đưa hồn thơ bay bổng...

Nghỉ ở đây một đỗi, chúng tôi lân la hỏi chuyện những người cũng vác backpack nặng như chúng tôi thì được biết xung quanh đỉnh thác này không có đất trại ngủ qua đêm. Muốn dừng đêm, cần phải đi thêm một đoạn cỡ bằng đoạn vừa qua. Họ tỏ ra lo ngại về thể lực của chúng tôi (của tôi thì chính xác hơn), khuyên chúng tôi nên trở xuống vì cũng đã xế chiều. Chúng tôi ậm ừ cảm ơn nhưng vẫn cứng đầu đi tiếp. Đang tìm trailhead thì gặp hai ông bà lão, tay chân đã cằn cỗi nhăn nheo, dễ đã đến tuổi "thất thập cổ lai hy", ấy vậy mà trên vai lại có đeo backpack, chứng tỏ là hai ông bà đã... qua đêm trên núi. Bà lão chống gậy (không phải gậy... lão, mà là gậy đi hiking) từng bước xuống trước, thấy tôi đang... há hốc mồm nhìn, bà cười bắt chuyện:
- May quá đã xuống được nửa đường, già yếu rồi, phải xuống sớm kẻo chẳng thấy đường.
- Thế còn bao xa?
- Vượt một cái thác nữa, rồi đi thêm một đoạn thì đến chỗ nghỉ. Đất trại ở đấy yên tịnh, có một bãi cát nhỏ, ông nhà tôi còn vác cả cần câu nữa đấy.
- Có cá không cơ?
- Có đấy, những con nhỏ thôi, câu giết thì giờ ấy mà, chả được con nào. Chúng tôi ở hai đêm, không khí trong lành, thích thật. Thôi chào nhé. Cố gắng lên, cô cậu vui nhé.

Chúng tôi như được nạp thêm năng lượng. Hai ông bà già thế mà còn... tình, còn gân, chẳng lẽ sức trẻ chúng tôi mà không lên được tới nơi thì tệ quá. Đường lên đình thác thứ hai chủ yếu là các bậc chữ chi (switch back) nhưng đi trong rừng, cảnh lại đẹp nên ở đoạn đầu không cảm thấy mệt. Tưởng rằng thác thứ nhất đã đẹp lắm rồi, ngọn thác thứ hai lại càng đẹp hơn. Thác cao hơn, đổ nước tung bụi mù một khoảng lớn. Xung quanh chân thác đá lên rêu xanh rì, thấp thoáng nhánh cầu vồng ẩn hiện trong làn nước. Đặc biệt có một tảng đá ngồi bó gối trên một tảng đá phẳng ngay chân thác, nổi bật trên nền thác trắng xóa, trông thật cô đơn, nhưng cũng thật đẹp. Quang cảnh thác nhìn từ qua những rặng thông lại mang một vẻ đẹp khác. Từ trong bóng râm nhìn ra, dòng thác cuộn một mảng chói lòa huyễn hoặc.

Chiều trên núi xuống chậm chạp. Mặt trời đã khuất nhưng ánh hoàng hôn hắt lên triền đá khiến chúng rực sáng lên như hổ phách. Chúng tôi đã thấm mệt, chân bắt đầu loạng choạng, bụng cồn cào. Đường đi lúc này thật thưa thớt, có nhiều đoạn chỉ có hai chúng tôi lọt thỏm giữa những tảng đá to. Chúng tôi không dám dừng lại, chỉ giảm tốc độ trong lúc ăn một chút lương khô cầm chừng, gặp người nào dù họ đi lên hay đi xuống chúng tôi đều hỏi độc một câu "còn bao xa", ai cũng bảo sắp đến rồi mươi, mười lăm phút thôi. Ấy thế mà chúng tôi đã đi mất lượt mươi, mười lăm phút vẫn chẳng thấy đến đâu...

Ánh hoàng hôn trên các vách núi đã dần dần dịu đi. Tiếng muỗi vo ve xung quanh là chỉ dấu của đêm. Chúng tôi không còn sức bước nhanh hơn, không ai bảo ai, nhưng cả hai đều đang lo trong bụng, nếu đêm xuống trước khi chúng tôi kịp đến đất trại, có nghĩa là chúng tôi phải cắm lều giữa đường, một điều rất cấm kỵ trong khu thiên nhiên hoang dã (wilderness). Tuy nhiên, chúng tôi cũng để ý thấy bên đường có vài dấu nhóm lửa cũ, chứng tỏ đã từng có người cắm lều giữa đường, và cũng chứng tỏ đã vào được phần đất tương đối an toàn có thể ngủ lại nếu cần. Thôi kệ, bất quá thì ngủ bên đường, chẳng sao.

Đang ngó quanh quất tìm nơi bằng phẳng để hạ hàng trang, may ra còn chút ánh sáng để thấy đường dựng lều, thì phía xa có hai thanh niên xoảy bước tới, thấy chúng tôi họ khoác tay: Cứ đi theo chúng tôi, chỉ còn một đoạn ngắn thôi, cố gắng lên. Quả nhiên, qua một khúc quanh nữa đã hiện ra con đường cát bằng phẳng lối đi rõ ràng giữa hai lề sắp bằng các thân cây nằm ngang. Chỉ một đoạn ngắn thì có bằng chỉ đường vào đất trại. Chúng tôi mừng không bút nào tả hết!

Lúc đó trời đã tối hẳn. Chúng tôi nhắm hướng những ánh đèn pin le lói bước tới. Gặp lại một số gương mặt quen trên đường, họ cười chào thân thiện, chúng mừng chúng tôi đã đến được đích và chỉ cho chúng tôi một chỗ tương đối tốt để cắm lều. Thời đó, chúng tôi chưa dùng loại đèn đội đầu nên phải đặt đèn cầm tay lên một tảng đá và dựng lều cũng hơi khó khăn. Màn đêm trên núi đậm đặc, nếu không có đèn, từ gốc cây này sang gốc cây khác mắt không thể chọc thủng bóng tối.

Khi lều tạm xong, chúng tôi mang hàng trang dựng ở một gốc cây xa các lều và chuẩn bị ăn tối. Không thể nấu các món nóng vì trời quá tối, chúng tôi ăn những món chuẩn bị để ăn dọc đường, và cũng có phần... thơm là bánh mì chả lụa và bánh mì chà bông nên phải "tiêu thụ" trước để khỏi phải hấp dẫn cái mũi thính của mấy chú gấu háu ăn. Khi ngồi ăn chung quanh đống lửa với những người ngủ rừng khác, chúng tôi được biết mình đang ở đất trại tên là Little Yosemite, một trong những đất trại dành cho dân backpack rất phổ biến vị là trạm dừng của những chuyến đi nhiều ngày. Đa số những người nghỉ ở Little Yosemite sẽ leo Half Dome vào ngày hôm sau, một số khác đi Cloud Rest, và một số ít nữa sẽ đi trở xuống một đoạn rồi bắt qua John Muir Trail đi Mt. Whitney. Vì thông dụng nên đất trại được xem là tiện nghi, tất nhiên là theo tiêu chuẩn đi rừng, có nhà vệ sinh (loại đào hố), có vòi nước, có một nơi nhóm lửa chung, và có các thùng sắt để đồ cá nhân tránh gấu. Vài tuần, đội kiểm lâm và những người tình nguyện viên sẽ lên đây dọn dẹp và lượm rác. Muốn ở lại tại Little Yosemite thì trước khi lên phải ghé một trạm kiểm lâm xin giấy phép sử dụng đất trại.

Càng nghe những người khác nói, chúng tôi lại càng "ngộ" ra cái sự... ngố của mình. Chúng tôi vốn dự định đi lên đỉnh thác Yosemite có hai tầng, cho nên khi đi ngang qua hai cái thác, chúng tôi cứ ngỡ là mình đang vượt hai tầng của thác Yosemite. Hèn chi mà tôi cứ thắc mắc, sao nhìn trên hình rõ ràng là hai tầng đổ xuống liên tục, nối nhau bằng một đoạn ngắn ở giữa, vậy mà sao lúc đi, hai "tầng" lại cách xa nhau đến như thế! Hóa ra hai "tầng" ấy chính là hai thác Vernal và Nevada. Mist trail nằm dọc theo thác Vernal, lên cao hơn là thác Nevada. Vì không dự định đến Little Yosemite, nên chúng tôi không xin giấy phép sử dụng đất trại, chỉ có giấy phép vào khu hoang dã, cũng có nghĩa là đêm đó chúng tôi ngủ... chui!

Đêm đầu tiên trong rừng thật là một kinh nghiệm khó quên...








[còn tiếp]

* cắm lều ngủ bên cạnh suối: nói... văn vẻ thì là như thế, nhưng thực tế thì cần phải cắm lều cách bờ nước một khoảng (ít là 100 ft) để bảo vệ nguồn nước và tránh thú vật.
ngodong
#50 Posted : Friday, July 11, 2008 9:53:33 AM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Chị đọc thích quá QA.
Vũ Thị Thiên Thư
#51 Posted : Saturday, July 12, 2008 1:53:03 AM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)

Quế Anh
Chị hoàn toàn đồng ý , tập cho hai đứa nhỏ hiking...
Chị và PQ có đam mê giống nhau, nghe nhắc Đi là anh hỏi Chừng nào? Nơi nào?
Biển thì khỏi nói...Lúc các con còn bé, hàng năm đều mang các con đi một chuyến dài ra biến [ chị muốn tới biển thì ít nhất cũng 17 đến 20 tiếng lái xe...] còn Hồ thì ,,,cuối tuần mang cả nhà ra nằm trong park...
Các con hàng năm chấm một địa điềm trên bản đồ.Vùng Đại Tây Dương từ Main xuống Key West đã đến rồi Vùng vịnh Mexico thì từ New Orleans qua Galveston......Thái Bình Dương thì từ San Diago lên Haft Moon...còn phài qua Oregon và Washington nữa thì giáp giới.
Chị hưởng dòng máu mê du lịch từ Thân Sinh, các con có cả hai từ Bố Mẹ , nên đếu mê lang thang. Khi ra trường , chúng nó đều lên đường lang thang ít nhất là một chuyến...
PC
#52 Posted : Saturday, July 12, 2008 2:39:34 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,669
Points: 28
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi Vũ Thị Thiên Thư
Thái Bình Dương thì từ San Diago lên Haft Moon...còn phài qua Oregon và Washington nữa thì giáp giới.


Chị TT,
Vùng West Coast nghe nhiều người nhận xét thì từ Big Sur đi lên phía Bắc có phong cảnh đẹp hơn khúc phía Nam. Có người bạn từ Úc qua đi từ San Francisco lên tới Seattle, rồi so với đoạn từ SF tới LA, khen cái đoạn phía Bắc Calif đẹp hơn.

QA,
Viết mà truyền được cái cảm xúc mê leo núi cỡ như QA thiệt là xuất sắc. Với chị leo núi là mệt mà chán nhưng nếu được đọc các bài của QA thì cũng thấy đã đời, giống như mình không sống trong vùng băng giá được thì đành đọc của Jack London cũng đỡ ghiền.

Tonka
#53 Posted : Saturday, July 12, 2008 9:58:02 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Sáng hôm nay thấy tin tức trên tivi nhá bản tin "missing hiker". Trò chơi này nên chơi chung vài người, chứ đi một mình nguy hiểm quá. Đi tới những nơi này thì cho dù có cell phone cũng có khi không dùng được vì "mất sóng" Question Đi nhiều người thì lỡ có chuyện gì thì còn có thể giúp đỡ cho nhau.
ductriqueanh
#54 Posted : Sunday, July 13, 2008 8:11:02 AM(UTC)
ductriqueanh

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,295
Points: 345
Location: Westminster, CA

Was thanked: 10 time(s) in 9 post(s)
Em cũng nghĩ như chị tonka, nhưng dân đi hiking một mình cũng nhiều lắm, phụ nữ đi một mình cũng có nữa.
Chị VTTT, lúc nào em cũng nói, mai mốt đi chỗ này chỗ nọ, hy vọng sẽ có dịp đi thật, còn từ trước đến giờ không bận chuyện này thì bận chuyện khác, rồi lại thiếu tài chánh, thiếu ngày nghỉ... Hôm trước đi dự sinh nhật người bạn 36 tuổi, cô ta than, cuộc đời gần 40 là... xuống dốc rồi. Em thì nghĩ 40 chỉ mới lên được tới đỉnh, sau 50 mới may ra bớt vướng bận (con cái, sự nghiệp...), sống cho mình nhiều hơn tí, rồi hết "60 năm cuộc đời" muốn xuống dốc, lúc đó mới thủng thẳng mà xuống :-)
Chị N Đ, PC và các chị, cám ơn các chị "chiếu cố" cái góc... rừng này của em.
xv05
#55 Posted : Sunday, July 13, 2008 4:10:16 PM(UTC)
xv05

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,044
Points: 3,390
Woman
Location: Lục điạ hình trái táo

Thanks: 340 times
Was thanked: 45 time(s) in 44 post(s)
lúc nào em cũng nói, mai mốt đi chỗ này chỗ nọ, hy vọng sẽ có dịp đi thật, còn từ trước đến giờ không bận chuyện này thì bận chuyện khác, rồi lại thiếu tài chánh, thiếu ngày nghỉ...

Chị Q.Anh, dám chờ mơi mốt dề hu, hai đứa mình đi (giang hồ) chung hông?! Wink
ductriqueanh
#56 Posted : Sunday, July 13, 2008 7:04:39 PM(UTC)
ductriqueanh

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,295
Points: 345
Location: Westminster, CA

Was thanked: 10 time(s) in 9 post(s)
quote:
Gởi bởi xv05

lúc nào em cũng nói, mai mốt đi chỗ này chỗ nọ, hy vọng sẽ có dịp đi thật, còn từ trước đến giờ không bận chuyện này thì bận chuyện khác, rồi lại thiếu tài chánh, thiếu ngày nghỉ...

Chị Q.Anh, dám chờ mơi mốt dề hu, hai đứa mình đi (giang hồ) chung hông?! Wink



Hẹn dzậy đi hén beerchug
PC
#57 Posted : Sunday, July 13, 2008 8:36:47 PM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,669
Points: 28
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi ductriqueanh
Hôm trước đi dự sinh nhật người bạn 36 tuổi, cô ta than, cuộc đời gần 40 là... xuống dốc rồi.

Cô bạn này lạc quan quá, chớ tục ngữ VN có câu:
Trai ba mươi tuổi còn xoan
Gái ba mươi tuổi đã toan về già
"Băm" là thấy rồi đời rồi ....Tongue

Thành ra muốn làm cái gì thì làm đi, đừng có hẹn hò chi hết. Tới năm 40 là mắt thì mờ, từ đó sức khoẻ dần dần yếu đi, nản lắm!
Vũ Thị Thiên Thư
#58 Posted : Monday, July 14, 2008 12:27:29 PM(UTC)
Vũ Thị Thiên Thư

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,031
Points: 2,424
Woman
Location: Thung Lũng Lá Rơi

Thanks: 231 times
Was thanked: 87 time(s) in 84 post(s)
Chị PC
Đoạn phía Bắc chưa đi nên không dám nhận xét
Đọan phía Nam thì đã đi nhiều lần và rất thích...

Quế Anh
Lúc các con còn nhỏ, tài chính eo hẹp, thì chuẩn bị các thứ rồi lái xe đi , mang theo cơm gạo như đi trại , đến Rest Area thì dừng lại ăn uống...
Không ở khách sạn năm sao mà ngủ trong cabin , hay lều...ngàn sao...Wink
tùy theo tình trạng tài chính , chiếc Minivan của chị thật đáng đồng tiền bát gạo đó, nhờ đó mà lang thang...
ductriqueanh
#59 Posted : Monday, July 14, 2008 1:29:04 PM(UTC)
ductriqueanh

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,295
Points: 345
Location: Westminster, CA

Was thanked: 10 time(s) in 9 post(s)

Chị VTTT ơi
Ông bố của hai nhóc nhà em cẩn thận lắm, một mình em dẫn hai đứa ra mall chơi mà còn lo tụi nó hắt hơi sổ mũi nữa là đi chơi xa. Chắc phải chờ bé nhỏ qua một tuổi daddy nó mới chịu cho "xách" đi xa. Hơn nữa dạo này ông bố bận túi bụi, cả nhà trốn đi chơi cũng khó. Vấn đề tài chánh có thể xoay sở (hay xoay xở?) được, vấn đề thời gian thì kẹt hơn một chút.
camel
#60 Posted : Tuesday, July 15, 2008 2:46:31 PM(UTC)
camel

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 385
Points: 60

Thanks: 1 times
Was thanked: 17 time(s) in 16 post(s)

Chị VTTT nếu từng đi qua Yellowstone thì xin chia sẻ ít kinh nghiệm ngủ bụi hay ngủ xe van 1 cái.

Nếu có thể thì ngủ lều vẫn thích hơn là ngủ cabin chị Thiên Thư ơi. Trong Yosemite mấy cái cabin nó tích tụ đủ thứ mùi , nhất là sau mùa đông bà con ở , ăn trong đó ui chu choa tối mà đóng cửa sổ thì hết ngủ... em lần nào cũng thà 2 giờ sáng xếp hàng trước đồn Ranger để first come first serve kiếm cái đất trại nào đó hạ cái lều vẫn thích hơn là reserve cabin.
Users browsing this topic
Guest (4)
9 Pages<12345>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.