quote:
Gởi bởi linhvang
Với những từ như thế này, chắc là...tránh xài, cho chắc ăn.
Lại càng không nên "nhụt chí" như chị Linh Vang, là tránh xài nó. Cái câu nói của người ta dùng chính xác là "cổ lổ sỉ" thì mình phải để đúng là "cổ lổ sỉ" hay "cổ lỗ sĩ" cũng được chớ, sao lại tránh? Bình chắc chắn, cho dù chị viết "lổ sỉ" hay "lỗ sĩ" người đọc cũng đều biết chị viết từ tiếng Hán ra, và sẽ không bắt bẻ chị những lỗi đó.
Còn bàn về chữ "rưỡi" của chị Ốc Hương, thì Bình thấy, chị Linh Vang và chị Tiểu Thu trong đây có phần lợi thế hơn, ở chỗ, chỉ cần quay qua lật tự điển "Mình ơi" là xong ngay. Anh Ng và phu quân của chị TT là Bắc Kỳ nên... dễ tính! Hi hi hi...
Bình nói theo giọng Bắc, thì lúc nào cũng dùng chữ
rưỡi, dấu
ngã, để chị cho một nửa cái gì đó, thí dụ như nửa giờ sau 8 giờ, thì gọi là tám giờ
rưỡi. Một ký-lô và một nửa ký-lô, thì gọi là một ký lô
rưỡi. Một ngàn và năm trăm thì gọi là một ngàn
rưỡi.
Chữ
rác rưởi thì là dấu hỏi,
rưởi dấu
hỏi, không có nghĩa là một nửa, mà chỉ những thứ phế thải, bỏ đi. Chị Ốc Hương cứ nhớ vậy cho dễ nhớ, chứ mất thì giờ đi tra mấy cuốn "tử" điển (từ điển "chết"), thì lâu la, và mất thì giờ lắm, lại cũng chưa chắc trúng. Cứ học từ điển trong nhân gian là tốt nhất!
Còn viết sách, cứ viết hết những gì mình nghĩ ra, đừng bận tâm cái vụ chính tả. Xong rồi chịu khó đi "nhờ" người ê-đít giùm. Rồi để ý coi người ta sửa mình những chữ nào, thì kỳ sau mình tự sửa lấy, không cần người ta sửa cho nữa, vì đúng như chị Linh Vang nói "nhờ" hòai cũng "kì"! Hi hi hi.
Mong rằng các chị vẫn viết nhiều, mà ít lỗi chính tả.
BN.