Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

16 Pages«<45678>»
Hồng Khắc Kim Mai
hongkhackimmai
#104 Posted : Monday, May 14, 2007 7:25:36 AM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)




Chân dung HKKM vẽ bằng than
Tác giả Cao Văn Châu, VN



Thư của Nhạc Sĩ Nguyên Bích , Houston, Texas

Chị Hồng Khắc Kim Mai thân mến,

Tôi đang ngồi trên máy bay qua Paris, vội viết ngay những điều gì đã đến với tôi, cho chị. Để khi về có khi bận quá lại chả biết đến lúc nào mới viết được cho chị.

Cuốn sách nhạc của chị thật trang nhã. Tôi rất thích cách trình bày , có thêm vài tấm bìa, mầu, rất hài hòa, nơi phía cuối cuốn sách. Một trình bầy tôi chưa thấy ai thực hiện nên tôi chịu lắm.
Điểm đẹp khác nữa là nét chữ của chị. Chữ chị rất đẹp, cái chữ ký bộc lộ một con người phóng túng và rất nghệ sĩ. Tôi muốn nói đến cái đẹp của cách viết, giống như lối chơi đại tự của người Trung Hoa, chứ không định làm thầy bói, bói chữ ký đâu.

Tấm bìa của chị giản dị quá, mà lại siêu thực. Ngắm hình bìa, tôi như đang ở trong trung tâm NASA hoặc sẽ được đọc, được xem một truyện gì đó tiếp nối với STAR STREK. Đọc thêm vào trong, lời tựa của chính chị, lời dẫn đưa vào mê lộ của Nhạc và Thơ, thì cũng cảm nhận được rằng , mặt trăng đây là trăng đưa hồn vào mộng; như nhạc của chị đưa hồn người thưởng thức vào cơn mơ.

Lời tựa của chị cũng khá lạ, lạ ở chỗ không là một bạch văn, mà là một áng văn, một bài thơ được trình bày một cách riêng .
Văn tức là người. Văn, thơ, nhạc, họa của chị đều có chung một nét lãng đãng, thơ mộng, mông lung, siêu thực.

Riêng về âm nhạc thôi, chị cũng rất đa diện. Nhạc của chị sáng tác với mọi thể điệu, với các cung bậc khác nhau, trưởng có, thứ có . Đây là một điểm son trong nghệ thuật sáng tác vì đa số các nhạc sĩ tài tử thường sáng tác bằng guitare nên chỉ thấy cung C, F, G hoặc một ít Am, Dm. Các cung khác khó bấm quá nên thường ít được dùng đến. Âm vực chị sử dụng cũng toàn hảo, không cao quá, không thấp quá để ai cũng hát được. Nhạc của chị còn một điểm son nữa là không bị giống nhạc của ai đó khác. Chị có cái style của riêng chị. Trên thị trường nhạc, có một số nhạc sĩ mới được nhiều người thích (xin được miễn nêu tên ) nhưng nghe ra cứ như là một variation sur un thème de Ngô Thụy Miên (ví dụ như vậy) hay một nhạc sĩ nào đó đã nổi danh rồi. Tôi không thích điều này.

Nhạc của chị vào hạng cao đấy. Mặc dù cũng Rumba, Boléro, nhưng không bình dân. Nhạc của chị lãng đãng , mơ hồ như văn thơ của chị. Style nhạc theo thể tự do như một dòng nước chảy , róc rách, quanh co, không bị gò ép vào khuôn thước. Nghe như những khúc nhạc New Age lọai cà phê music của những John Tess, George Wilson, Suzanne Celine... Những soft music pianist đang được giới trẻ trí thức yêu mến. Tôi nói đến thể lọai tự do để diễn tả một lối viết nhạc không câu nệ vào những khuôn vàng thước ngọc cổ điển. Cũng giống như trong thơ, lối cổ điển là phải theo đúng niêm luật, bằng trắc, có mở đầu , kết luận, cân đối, v...v... Thơ tự do có khi hai chữ, bốn chữ, năm chữ hay không cần một thứ tự nào cả, miễn sao diển tả được điều mình muốn nói, là được.

Giòng nhạc, như giòng suối chảy, tiếng nhạc du dương hay không là nhờ vào chord progression. Nghĩa là một chuỗi các accords đi theo nhau từng bậc từng bậc làm cho tiết điệu bay lượn theo từng điệu múa khác nhau. Thí dụ như C--> Em ---> Am ---> G7---> C hoặc D-->F#m ---> Bm ---> Em ---> A7---> D.
Tùy vào hứng của nhạc sĩ mà chord progression có những bậc cấp khác nhau. Chị có chord progression rất hay, thật ướt át.

Chúc chị sáng tác mạnh. Chúc cho đứa con tinh thần đầy tình thương mến của chị chào đời được vuông tròn. Chúc cho tập nhạc của chị được nhân gian đón tiếp một cách nồng hậu, như một khóm hoa đẹp lớn mạnh trong vườn hoa nghệ thuật, làm đẹp hơn nhân gian, làm rộng hơn khu vườn, làm thơm hơn sự ngọt ngào của âm thanh.

Mong sớm nhận được tập nhạc chính thức của chị phát hành.

Thân mến,
Nguyên Bích



Thủ bút của BS Nguyên Bích

hongkhackimmai
#105 Posted : Saturday, May 26, 2007 8:42:31 AM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)

Cám ơn các ace đã vào trang của HKKM. Lâu nay chắc các ace đọc bài mãi cũng đã thấm mệt. Vậy HKKM mời các bạn ngồi nghỉ chân ăn cua do HKKM nấu nhé

Đây là dĩa Cua Rang Muối với tương hột theo kiểu của Quán nhậu đường Bùi Viện, trước năm 1975



Không phải nấu ngon là đủ, mà cách trình bày cũng phải rất nghệ thuật nữa

Nếu các ace cần ăn thêm rau thơm, xin mời ghé qua sau hè nhà, và hái tự nhiên. Lá tía tô, lá kinh giới, rau dấp cá, rau thơm, v....v.... đủ cả ! HKKM trồng rau, ăn thì ít , mà để trang trí vườn với những mầu sắc. Chỉ là rau thôi, nhưng rau vẫn đẹp và thơm...



Và đây là đầu bếp





Text by Barbara Dubin of the Oregonian staff , 1987

For Kimmai Hong, the long ride to owning the Saigon Express restaurant has hardly been express, and certainly not easy. Hong has overcome imprisonment by the Communists in South VietNam, escape as one of the boat people, near-starvation, survival as a refugee , a language barrier and poverty to fulfill a dream of cooking in her own Vietnamese restaurant.

The 45-year-old business woman is originally from Hochiminh city, formely Saigon , where she taught piano, painted, wrote poetry and proses, and learn how to cook from professional cooks, all as hobbies.

Learning to cook well was not only to please herself, but was "designed to please my husband", Hanh Van Pham,a medical doctor.
Following the Communist takeover of South VietNam in 1975, the family first decided to stay, "Because we feel we have the duty to restore the country after many years of war ".
As Hong put it, "There are a lot of things you read in the textbooks about communism that are not true. Everyday we saw a lot of unfair things.... We were very disappointed "

Hanh was put in a concentration camp; Hong was left to support their four children......

KimMai Hong is an artist whose resettlement has drastically changed her life and mode of expression. A poet and musician since childhood, Hong now invests her artistry in her cooking and creative entrepreneurship. Far from withdrawing into an artist's solitude, Hong has chosen the path of involvement in both old and new cultures, bringing them together through the most intimate and accessible of media, food.

In her restaurant, she becomes the hostess for the people of her host country with culinary creations intended to please eye, palate and imagination. On one wall hangs a picture she painted and on another a musical instrument (đàn tranh) she once played. In VietNam she was the author of a well-known book of poetry, Mat Mau Nau. She still composes poetry in Vietnamese, English and French and writes a novel based on her experiences. And now she is squarely in the business of feeding people or with her several specialty sauces. Her medium of expression has changed, but the quality of her performance has not.

Passion is undoubtedly the key ingredient, the quality that keeps her an artist in whatever enterprise she undertakes. She recalls her debut as a poet when her teacher asked her secondary school class to write a definition of passion, an assignment she ignored, setting to work on a love poem instead. Seeing her scribbling away while her classmates were staring blankly into space, the teacher picked up her paper and read the poem aloud. She was from then on the acknowledged poet of her school , expected to present something every day, a performance she kept up.

This artist, in both her work and her life, provides deep insights into the complexities and ambivalence ot the refugee's experience in America. She has used adversity as a tool for growth, making her displacement the occasion for an astonishing degree of concentration and productivity..............


hongkhackimmai
#106 Posted : Tuesday, May 29, 2007 7:28:53 AM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
Các anh chị em đã bước chân vào đây, thì tội gì mà không ngồi xuống nghỉ chân chốc lát, để thưởng thức một chén Cà Rờ do HKKM nấu. Nhé nhé.

Cà Rờ ? Ối , đấy là món Cà Rờ... i... ri -----> Cà Ri Dê đấy mà !
Đừng bụm tay ôm miệng cười, ngon đáo để chứ không phải giỡn đâu...

Cà Ri Dê

Hồng Khắc Kim Mai

Trong dịp lễ Vu Lan vừa qua, có người chơi khăm, mang đến tặng cho một miếng thịt dê. Lão chồng nhìn vợ, và vợ lại nhìn chồng. Đã từ lâu họ sống như tiên ông tiên bà, không tu mà như tu, ngày ngày lấy chuyện gió ngòai hiên, trăng trên trời để đùa vui, chứ còn chuyện trăng gió lộn mùng thì chớ hề màng tới.

Hôm nay miếng thịt dê được trao tận cửa. Chồng ôm cái gói thịt dê, cười khì :
"May họ cho có miếng nhỏ. Chứ họ khiêng cho nguyên con, mình muốn dê cũng không còn sức dê ai nỗi!..."
Nghe câu nói này, vợ đang ốm mấy ngày cũng phải lăn ra cười bò càng. Ai bảo rằng ăn thịt dê sẽ trở thành con dê xồm?Big Smile




Thịt dê!
Vợ lại ngồi mơ màng nhớ lại ngày xưa. Cái thời còn bé ở Huế ấy ...

Ngày xa thật xa lơ xa lắc đó, không hiểu bà mẹ tôi đọc sách ở đâu nói rằng sữa dê rất tốt, nên bà kêu người nhà đi tìm mua cho bằng được một con dê cái vừa mới sinh con xong.

Dê về nhà được tắm rửa sạch sẽ, và được thả trong một khu vườn thật rộng. Nó thích nhất là gặm lá mít , và đôi khi ăn cả những mít non . Dê có lông trắng, trông rất đẹp.Tụi con nít chúng tôi thương nó lắm. Chị ta thật mập mạp và mấy bầu sữa căng tròn .

Được ít bữa, mẹ tôi mới bắt đầu thực hiện ý của mẹ.
Mỗi buổi sáng, mẹ tôi bắt cả đàn con sắp hàng uống sữa dê. Sữa vừa mới vắt xong hãy còn âm ấm, và cái mùi của nó hăng không thể tưởng. Chúng tôi từ lâu quen với sữa bò có đường đóng hộp, nên khi bị mẹ bắt nhấm nháp sữa dê, mặt đứa nào cũng nhăn như bị.

Sữa hâm hấp nóng. Mẹ đưa ly đến tận miệng, bảo húp. Cái mùi gì mà kỳ ! nồng chết được .
Dỗ dành gì bọn nhỏ cũng le lưỡi, lắc đầu, không chịu uống. Thương con cho roi cho vọt, mẹ đã hết kiên nhẫn, phán :
"Uống!"
Rồi lại dịu giọng, năn nỉ:
"Uống vài hớp, thì tụi con sẽ quen dần. Con trai thì sẽ khoẻ như voi. Con gái thì nước da sẽ xinh đẹp..."
Thế là hai cậu con trai lắc đầu nguầy nguậy, nhất định không thèm làm voi. Con gái như tôi cũng cương quyết không thích được có da đẹp nếu phải uống sữa dê . Mẹ thở dài, buồn hiu ...

Mẹ tôi là một người đàn bà rất cương quyết. Đã muốn làm gì là bà phải làm cho bằng được (chắc tôi được thừa hưởng tánh này của mẹTongue).
Màn uống sữa dê cứ diễn hằng ngày mỗi sáng sớm. Bà mẹ thì cứ khi hét khi dỗ, khi hăm he khi hứa hẹn , ép đàn con uống sữa dê tươi. Còn chúng tôi, đứa nào cũng khóc thút thít, vừa uống vừa ói. Có lúc lại lăn ra nằm vạ....
Cho đến ngày ba tôi không còn chịu nổi cái cảnh đàn con uống sữa mà giống đang bị đi đày như thế này nữa. Đến phiên ông quát lên:
"Dẹp cái sữa dê đi giùm. Nuôi con gì mà đày đọa con thế?"
Thấy cha giận la me, bọn chúng tôi sợ quá. Cả bọn vội vàng lồm cồm đứng dậy, bưng ly sữa nhắm mắt núc cạn hết. Đó là lần đầu tiên chúng tôi thật sự uống sữa ra trò. Vì biết mẹ thương mình mà đã bị cha la .

Mẹ tôi đương nhiên là buồn lắm vì cái câu mắng của chồng. Và cũng từ đó, chúng tôi không còn bị bắt uống sữa dê nữa...

Ba tôi bảo người nhà làm thịt con dê đi .
Buổi sáng hôm đó là ngày chủ nhật nên chúng tôi không phải đi học.
Ngòai vườn, chú làm công đang rượt đuổi con dê cái chạy có cờ. Vừa chạy, chú vừa lấy roi đánh tới tấp vào con vật.
Dê chạy vòng vòng, có khi quính cẳng húc cả vào các chậu bông. Bị rượt nà, và bị đánh không thương tiếc, dê phóng qua các mương, và cuối cùng bị lọi giò nằm yên khi rớt xuống một cái hầm chông trong vườn...

Chứng kiến cảnh đó, cả bọn con nít chúng tôi núp sát vào nhau khóc. Thương cho con dê bị đánh đập tàn nhẫn. Tại sao mới ngày nào nó còn được thương yêu, mà sau đó không lâu lại bị đánh dồn?

Sau này lớn lên tôi mới hiểu tại sao con dê của nhà tôi lại bị đối xử lạ lùng như thế. Người ta nói rằng thịt dê rất hôi. Muốn ăn được, phải đánh đuổi cho dê chạy mệt nhòai. Chạy cho nó chảy tóat hết mồ hôi. Như thế miếng thịt dê mới dễ nuốt....





Ông nhà tôi lại cầm miếng thịt dê đưa cho tôi, bảo chiều nay đem qua nhà người hàng xóm tặng cho họ. Tôi ghét cái màn đẩy qua đưa lại, bèn đem cất thịt vào tủ lạnh, chờ lúc trong người khoẻ sẽ nấu một món gì đó.



Dê xào lăn? dê nhúng dấm? dê nướng?
Chắc chắn là dê ở ngọai quốc không bị rượt trước khi bị xẻ da róc thịt như ở quê nhà. Ở đây, ai làm như thế sẽ được ngồi chơi bóc lịch vài năm ! Vì tội tàn bạo với súc vật Blush
Mà nếu dê không bị rượt, chắc thịt của nó sẽ khó ăn lắm. Vậy thì nấu món gì để át cái mùi hôi đó đi?

A! Cà Ri. Vâng, hương vị nồng nàn của cà ri với nhiều gia vị khác cọng lại sẽ làm cho thịt dê không còn hôi nữa.

Có người nằm gác trán, suy nghĩ, và phen này sáng tác món ăn : Cà Ri Dê với hương vị Việt Nam Approve. Yeah!

Cái chuyện mua dê về mới có sữa tươi uống là chuyện xưa đời ông cố hĩ rồi. Ngày nay, cứ ra chợ có thiếu gì! Đi đến các tiệm chạp phô của những người Trung Đông, chúng ta tha hồ tìm thấy đủ các sản phẩm chế biến từ sữa dê, thịt dê , lòng dê , etc etc. Có điều, ở Việt Nam, không biết người ta có còn rượt dê trối chết trước khi tùng xẻo nó không?.

Người các xứ khác lại mê mùi của dê. Họ cho rằng thịt dê ngon nhất là thịt của những con dê đang khoẻ mạnh, nhởn nhơ trên cánh đồng. Những con nào có dáng mệt mỏi, mồ hôi tóat ra, khổ sở, thì thịt nó chẳng nên đụng tới. Vậy tại sao người Việt lại làm cho con-người-ta chạy hộc-xì-dầu trước khi đưa nó lên đoạn đầu đài?
Vậy cho nên, cùng một thứ, người thích thì khen thơm; người ghét chê thúi. Than ôi, khi thương trái ấu cũng tròn, khi ghét trái bồ hòn cũng méo !!!

Ở thời đại này miễn có tiền thì mua gì cũng có. Chợ Internet là chợ của bầu trời. Dù món hàng mình muốn đang ở hóc bò tó nào, mình cũng tìm ra được trong tích tắc. Tha hồ ót-đơ on-lai Big Smile.
Có nhiều nơi bán thịt dê có qua sự kiểm chứng của USDA đàng hoàng. Cho nên không còn cái màn nhìn thấy dê bị rượt cho chạy bán mạng, hay bị thọc huyết .
Người ta cho biết, so sánh với trừu, nai, bò, heo, gà vịt và nhiều lọai súc sanh khác nữa (hihihi, người có được classified trong danh sách không ta?) thì thịt dê lành nhất : ít cholesterol, ít mỡ etc etc.

Tôi biết về dê nhiều nhất là lúc xem phim bộ (truyện các bộ lạc nước Tàu). Người du mục hay nướng dê, uống sữa dê ngon lành. Họ hay treo bốn giò con dê để bạc-bờ kiu trên ngọn lửa hồng, và cầm tay nhau nhảy múa.
Đó, hình miếng thịt dê này chắc cũng đã được thui sơ cho cháy hết lông con? Cân nó thấy nặng 2 lbs(gần 1 kg?)



Xăn tay áo, tôi chặt thịt ra thành từng miếng nhỏ vừa ăn. Ngửi thử, không thấy hôi mùi-thịt-lạ. Không cảm thấy ói. So far so good!Approve



Dẫu gì lòng tôi cũng vẫn bị ám ảnh về mùi hôi của thịt dê, nhất là đã nấu thì phải ăn được. Đây là những thứ tôi sẽ dùng để lấy bớt mùi hôi của... dê xồm ra Big Smile





Cắt nửa trái chanh vắt vào tô thịt. Rắc 2 t muối . Trộn đều. Lúc này có vài miếng mỡ rớt ra, thì lấy vứt đi ----> (1).

Bắt nồi lên, đổ vào nồi 3 tô nước lạnh. Thêm 10 lát riềng cắt mỏng,10 lá chanh, 1 cây sả đập dẹp. Tất cả nấu sôi chùng 10 phút. Bỏ (1) vào trụng đều và đổ tất cả ra rá ngay. Lựa thịt bỏ vào tô -----> (2).

Dùng
1 T muối
1T đường
1/2 t tiêu
2 t tỏi bột
1t ớt xay
3 T bột cà ri đã pha sẵn

Tất cả đổ vào (2), trộn đều ------> (3)



Lấy film wrapper bao tô thịt vừa mới ướp, bỏ vào tủ lạnh một đêm (4)


Ngày hôm sau, chiên (4) cho thịt dê săn lại để khi nấu thịt mềm mà không bị nát.
Lấy sả lót nồi. Đổ (4) lên trên lớp sả. Bỏ vào 6 lá thơm (lá khô để nấu cà ri, mua trong các chợ Mỹ hay Ấn Độ) , thêm 1 t bột cà ri , châm vào 3 tô nước lạnh. Để lửa lớn. Khi sôi thì hạ lửa xuống medium. Nấu cho đến khi da dê mềm nhưng vẫn còn nguyên miếng.




Trong khi thịt dê đang nấu trong lò , luộc 5 củ khoai môn. Khoai vừa chín tới, lột vỏ cắt thành miếng nhỏ vừa ăn. Miếng nào cắt thấy cứng, mầu trong veo, ăn thử thấy sực sực thì bỏ đi, vì đó là khoai sượng.
Khoai môn nấu cà ri ăn rất dẻo. Bỏ khoai môn vào nồi thịt đang nấu ----> (5)


Hai (2) củ khoai lang , bào vỏ vứt đi. Chỗ nào sâu (bị hà) cũng hoe^'t chỗ sâu vứt đi. Cắt khoai thành miếng hơi lớn (vì khoai lang nấu dễ nát nên phải cắt lớn) .


Chiên sơ cho vàng các cạnh.. Nếu khoai lang không chiên thì chỉ nấu mươi phút là nát bét hết (cũng không ngon) . Mục đích chiên khoai làm cho nó chậm nát mà thôi.



Bỏ khoai lang chiên vào nồi thịt đang nấu. Thêm 1T muối, 1T đường -----> (6)




Nồi thịt đang sôi...


Nấu chừng 5 phút, hạ lửa xuống medium heat. Khi nồi cà ri chín ngon là lúc khoai lang vàng đã vỡ ra một số ở lớp ngòai nhưng nó vẫn còn từng miếng nhỏ. Những khoai vỡ làm nước cà ri sệt lại.

Múc một miếng nước nếm thử. Có lẽ hơi đậm đà, không sao (vì mình còn đổ thêm nước dừa. thì vừa ).
Trước khi khui lon nước dừa, lắc lon mạnh cho nước dừa bên trong không đóng cục. Đổ nguyên lon nước dừa vào nồi cà ri. Lửa vẫn để medium heat thêm 5 phút . Nếm lần chót: thêm muối hay đường tùy theo khẩu vị. Tắt lửa.

Khi ăn, dọn thêm ít múi chanh, ớt xay và hành trắng xắt lát để người ăn bỏ thêm tùy theo ý họ.
Ăn với bánh mì, hoặc với bún



Tô Cà Rờ đã nấu xong !
Mời cách anh chị em dùng thử. Một thành công lớn, vì không có mùi hôi như những người khác đã nấu cà ri dê từ trước đến nay

Bravo !







Bỏ công suy luận cũng đáng đồng tiền bát gạo, vì món Cà Rờ hôm nay nấu xong, thơm phưng phức.
Nấu Cà Rờ (cà ri dê) Việt Nam không mùi hôi là cả một nghệ thuật, như đã trình bày ở trên. Chanh và muối sát vào khi thịt còn sống, làm cho thịt săn lại và một phần mùi hôi được rửa bớt đi. Có lẽ vì chanh chua, có tác dụng tẩy chăng?
Củ Riềng + lá chanh + sả nấu sôi trong nước bốc lên một mùi thơm. Và khi đổ thịt dê vào trụng trong hỗn hợp nước đó, mùi hôi của dê cũng được át đi phần nào.
Ướp thịt dê với bột cà ri, bột tỏi và để cho thấm cách đêm. Tất cả những gì đã làm ở trên đã lọai bỏ được mùi nồng nặc (nguyên thủy) của thịt dê.

Mặc dù đã được khử mùi, món Cà Rờ vẫn còn phảng phất mùi thị dê, nhưng mà một mùi nhẹ thôi, ai cũng ăn được, chấp nhận được . Chứ nấu cà ri dê mà hoàn toàn không có mùi dê thì nấu thịt dê để làm gì?

Cho nên, chúng ta không cần phải hành hạ dê để ăn thịt , như người VN trước kia vẫn làm.

HKKM gọi món Cà Rờ trên là Cà Ri Dê Việt Nam, vì trên thế giới có rất nhiều nước nấu cà ri với thịt dê.
Ấn Độ, Jamaica, Mã Lai, Mông Cổ , Phi Luật Tân, và một số nước Trung Đông khác đều có Goat Curries, mà mỗi nước có cách nấu với đặc thù riêng. Đương nhiên, trong mỗi recipe được ghi, bột cà ri là gia vị chính. Có nơi cho thêm bột quế, có nơi cho thêm thì là, có nơi chỉ dùng sửa dê thay cho nước dừa , etc etc...

Cà Rờ của HKKM rất Việt Nam, với lá chanh, với củ riềng, với khoai môn trắng, khoai lang vàng, và với nước dừa.
Khi nước dừa đổ vào, nước cà ri trở mầu vàng óng ánh, chất sửa mượt mà . Ăn vào nghe ngọt cổ, cái ngọt của khoai lang vàng. Dẻo và bùi của khoai môn. Béo của nước dừa. Và hương vị đậm đà của thịt dê nấu vừa mềm mà không nát.

Khi bạn bè chồng đến viếng nhà; khi có tiệc với bà con, hay khách quí, các bà nên đãi món cà ri bất hũ này. Để ăn vào miệng vẫn súyt soa khen ngon. Để thấy dê không đáng sợ. Để thấy đời có thêm hương vị mới ...

Vừa ăn, thêm vào những điều biết về dê cho câu chuyện của buổi tiệc thêm vui. Như ngày nay thịt dê đang được cổ động bán nhiều trên Internet.
Nguồn sản xuất dê ở Mỹ là Texas. Có thể mua một con dê giống với giá 130 đô . Mua sĩ (trên 40 con) giá một con là 40 đô thôi. Còn mua vài kí để nấu cà ri thì đến các chợ VN, hoặc chắc ăn hơn thì mấy tiệm chạp phô Ấn Độ, hay Trung Đông đều có bán. Ở những groceries Mỹ cao cấp, có thể tìm thấy Goat Cheese dễ dàng.
Dê cái gọi là Nanny, Doe. Dê đực gọi là Buck hay Billy. Dê con gọi là Kid. Dê đực bị thiến gọi là Wether.
Thịt dê cái mềm hơn thịt dê đực, thường được làm steak, ăn như Bít tết.
Thịt dê được làm thịt khi dê chưa được đầy một tuổi, gọi là cabrito . Vì dê còn non nên thịt tanh. Thịt dê già hơn gọi là Chevon, có mùi vị hơn, dai hơn và ngon hơn nếu mình biết khử mùi .
Dê đực thịt cứng, rất hôi, nhất là dê đã bị thiến còn hôi ác !
So với tất cả các lọai thú khác, thịt dê ít mỡ nhất.

Tại sao dê được thiên hạ cho là dâm đảng? Ai dâm đảng thì bị gọi là dê xồm?
Vì dê đực rất mạnh về chuyện đó. Một con dê đực có thể nhảy cả 100 con cái liền tù tì không biết mệt.
Ở một trại dê trên Internet (hay trên TV Mỹ trong chương trình The Funniest Things(?) ) người ta có chiếu một cảnh được quay Video: một anh chàng dê đực đang đuổi rượt một đàn dê cái chạy có cờ ! Hể hắn Big Smile vớ được nàng nào là chị dê cái khụyu chân lại chịu trận... Xong việc là chàng lại tiếp tục rượt nàng khác !!!!!

Người thì có thế không? Sức mấy mà được như dê đực. Cho nên câu người ta ví những ông bờm xờm là... dê, thật không đúng chút nào.
Đàn ông làm... 1 (một) cú là phờ râu ông cụ Tongue, nằm thở dốc lấy sức, sạt bình rồi mới tiếp tục cú thứ hai (đa số là như vậy). Trong khi bà xã lên rồi, lên nữa, lên nữa nữa vẫn dư sức qua cầu. Phải không các chị em? Trong phòng the, ai dê hơn ai????Big SmileBig Smile

Bây giờ thì chị em đã hiểu tại sao HKKM đặt tên món cà ri dê này là Cà Rờ ?TongueBig Smile
?

Nói thế, nhưng trong thực tế cũng có người này kẻ kia. Đàn bà hay đàn ông cũng tùy người.

Người Việt bình dân mình hay nói : Ăn cái gì bổ cái đó (bổ sấp hay bổ ngữa???)Big Smile. Cho nên có nhiều bà đã đặt cọc hàng thịt một đôi.... ngọc hoàn dê, đem về hầm với thuốc bắc để cưng phu quân (ông hay, bà thích).

Chuyện đó xưa rồi. Thời nay, ông chẳng cần chờ cho bà hầm ba cái món ăn mắc dịch đó. Chỉ cần tháng tháng tới thăm Bác Sĩ, ông bẽn lẽn thủ thỉ xin cái toa mua thuốc V Big Smile đặc biệt, thế là hai vợ chồng đều hể hả. Nhỉ !

Chúc các bạn thành công với món Cà Rờ hôm nay
HKKM
Sep 07,2007








hongkhackimmai
#107 Posted : Thursday, May 31, 2007 12:57:46 AM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)



Mixed media on paper, 16" x 24"
Artist : Hồng Khắc Kim Mai
hongkhackimmai
#108 Posted : Wednesday, June 6, 2007 3:36:03 PM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
Bây giờ giữa tháng sáu (06/16/07) , HKKM đang ngợp trong rừng hoa vườn nhà. Nếu không bắt kịp nhịp sống của hoa đang độ, thì cái đẹp phù du kia sẽ biến mất. Vì thế, nếu không hưởng đời khi đời (hoa) đang đẹp, là một đáng tiếc.
Nên
Xin hãy để cho hồn tôi tắm trong ngàn hương sắc do chính tay tôi tạo nên, từ mảnh đất cằn cỗi năm trước, năm nay nó biến thành thế này đây.

Hãy để tôi dẫn bạn đi, đi tới góc vườn này, xó cạnh kia. Bạn sẽ hiểu đời tôi tại sao có thể bỏ tất cả để chạy theo những nét đẹp nào đó của nghệ thuật. Từ đó lòng tôi thăng hoa mà viết nên tác phẩm ...


Có lẽ ai đã đong mưa từ Oregon đem về Texas. Vì thế, người ta ngạc nhiên hỏi, sao Dallas đã tháng sáu trời mưa cứ lắt rắt mãi không thôi?
Vâng, lạy trời mưa xuống, lấy nước tôi uống, lấy ruộng tôi cày, đơm đầy bát cơm (đồng dao)
Nay tôi cũng chân quì miệng nói,
Lạy trời mưa xuống, cho cây tôi sống, cho mộng tôi tròn, cho hồn tôi thênh thang, thênh thang một cõi trần gian



Xin lả lơi cùng tôi theo dấu chân mây
Ghé bước sân nhà; nhìn xem cánh hoa mầu xanh dương trên giàn đang vươn lên chào đón




Và những cánh tay hồng lẳng lơ mời gọi



Hãy cùng tôi nhẹ bước chân tiên, men theo ven hồ. Nhìn xem đám lily đang độ xuân thì, vàng rực lối đi



Dậy giữa khóm vàng mơ, cành hoa-đào-Texas đua nhau nở rộ . Từng chùm hồng, đẩy đưa cùng gió, mặt hoa da phấn, ngất ngây một tình xưa.



Ô cũng một giống ấy mà mầu trắng quá đi. Vâng, bạch đào kia khoe sắc ngợp linh hồn ai những bước liêu trai
Hãy cùng tôi chìm đắm trong mê say. Nhạc réo rắt những âm giai trên mấy tầng trời. Một đàn chim sẻ bay qua, một giấc mơ nồng cháy, và hơi thở tôi run run





Đâu nỡ quên những cánh bướm tường vi chập chờn tuổi mới lớn
Đỏ tựa môi son cô nàng, thẹn thùng, lấp ló.
(Ô kìa, ô kìa kìa, nhìn kia những bờ môi xinh ở góc hình bên phải. Đỏ au au ai làm duyên con gái. Ai tìm vai ai tựa đầu, nhỏ nhẻ lời ca óng ánh tình xuân.



Bông gì trắng quá đọt cành non? Mưa tháng sáu trĩu đầy hoa quất. Quất ở Việt Nam chỉ đơm trái rộ ngày Tết, khi xuân sang .
Còn đây Dallas, một năm dăm lần cây sinh trái . Mứt nào ngon bằng mứt quất nấu mật ong?




Cũng cành ấy hôm qua, sáng nay trời tạnh búp đã nở , đòng đành khoe sắc, cánh ngọc trắng ngần






Đã khoe thì khoe luôn cho trót . Lượn vòng trong, cây hồng đang đơm quả. Mai mốt chín đỏ , lủng lẳng đèn treo. Lạy trời, một sớm lưng đèo, hai trưa mưa nắng, ba khuya theo chồng



Ai kia tóc rối bồng bồng, tay vin vã chín nhành sung đợi chàng. Ai về bên nớ mà thăm, Vã kia làm gỏi rau răm nhớ hòai. Một trăm lại muốn trăm hai. Giữa trưa đứng bóng tóc phai mái đầu.




Bổ đôi ,ruột vã đỏ vàng. Mầu sắc rực rỡ trên cánh lá sen, trông như ánh hào quang. Ai dừng chân lại, lòng những ngổn ngang. Nhắm mắt hồi tưởng cảnh đời quê mẹ một chiều sương



Này khách viễn xứ, có nhớ không Huế Huế rất xưa cũ. Áo lấm bụi đường dại cả trăm hoa. Hoa nào là hoa ngũ sắc. Hoa nào là hoa mắc cỡ. Hoa nào cười khúc khích khi nở?



Ấy ấy hoa vàng. Vàng quá. Vàng cả trang sách mùa lưu bút. Vàng cả tấm lòng son





Hãy cùng tôi sưỡi cho ấm đóa hồng cô đơn. Da ngọc lan, môi nồng, tim đỏ. Thế mà nửa đời trăn trở, giữa đường rả gánh đường tơ



Đây một đàn con gái đẹp như thơ. Lá xanh, hoa thắm, chúm chím bờ môi . Xinh chưa những nụ cười




Chớ hái nhánh hoa gai. Xin hãy nhẹ hôn cành lai-dơn mầu cam pha đỏ. Bên trong em là cả một hỏa diệm sơn phun lửa.



Giữa hai núi đó có tim trinh tiết. Giữa hai đường ngôi có một ông sao. Giữa hoa hoè hoa sói, có lòng đang ươm nở. Nụ hoa nào dẫu gió mưa, vẫn nao nao?
Áo em trắng quá nhìn không ra ! (khuyết danh)



Và đây sen đó, sáng choang như đèn, dẫn lối đưa đường đưa người qua khỏi biển trầm luân


(bàn tay của chủ vườn HKKM)







hongkhackimmai
#109 Posted : Thursday, June 7, 2007 1:02:45 AM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
Xem hoa ngắm cây là thuở ban sơ. Trải tấm lòng xin dẫn bạn vào nhà mừng câu tao ngộ. Một chén trà sen một ly rượu thuốc. Một bình bông thơm ngát ....






Đây, biển sâu ký ức. Thăm thẳm trong rừng thương sầu nhớ, ấy bút lông và sơn ai vẫy trên khung. Ngút ngàn những giọt nước mắt. Mà hồn ta đứng trên lưng rồng bay, thổn thức







(tranh và tác giả)


Thành phố nào trong hồi tưởng? Đà Lạt mù sương hay Oregon với những ngàn thông xanh ngất. Trong ánh tà dương, mang mang những chòm hoa khói. Lãng đãng một trời thương





Oregon trong hồi tưởng. Tranh sơn acrylic trên vải bố. Tác giả : HKKM


hongkhackimmai
#110 Posted : Thursday, June 7, 2007 4:29:39 PM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
Vinh Hao <vinhhao@vinhhao.net> wrote:

Kính chị HKKM,
VH đã có vào xem qua trang Văn của chị. Chị thật là con người tài hoa, đáng nể. Thơ, văn , họa, thứ nào chị cũng tài tình và ở trình độ "thượng thừa".
VH đã trích đăng hết những bài thơ của chị, đưa vào mục Đọc Thơ của vinhhao.net
Cám ơn chị thật nhiều .
À, không biết chị có vui lòng cho phép, thỉnh thỏang xin trích một tấm tranh của chị để làm bìa cho tạp chí Phương Trời Cao Rộng (do VH chủ trương) không? Hiện nay VH có Võ Đình, Đặng Thị Quế Phương, Nhiên An, Ngô Nguyên Dũng (tặng tranh và hình để làm bìa).
Thân mến,
Vinh Hao

www.vinhhao.net

Cám ơn anh Vĩnh Hảo . Xin anh cứ tùy nghi sử dụng những gì anh thấy, anh đọc và anh nghe trong trang Hồng Khắc Kim Mai ở Phụ Nữ Việt .

Cũng luôn tiện đây xin nhắn các chủ báo khắp nơi, hay chủ của các trang văn học nghệ thuật trên Internet, nếu có trích đăng bài vở hay tác phẩm nào của HKKM, xin nhớ ghi thêm nguồn www.phunuviet.org nhé.

Chùm Khế Ngọt
#111 Posted : Saturday, June 9, 2007 11:32:18 PM(UTC)
Chùm Khế Ngọt

Rank: Newbie

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3
Points: 0

Nghe đọc Trên Vòm Trời Kia
Tác giả : Hồng Khắc Kim Mai
Diễn đọc : Hồng Vân

http://www.vietlove.com/doanhdo...oiKia-HongKhacKimMai.mp3
hongkhackimmai
#112 Posted : Monday, June 11, 2007 1:01:00 PM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
Rất vui mừng khi thấy Chùm Khế Ngọt đến "nhà" của HKKM trên trang PNV một lần nữa. Lần này CKN trở lại, tay ôm một đứa con tinh thần của tác giả, để tặng tác giả .

Đó là truyện Trên Vòm Trời Kia do Hồng Vân đọc trên đài VOA một lần nào đó .

HKKM nghe mà ngậm ngùi nhớ lại ngày mình đã rời thế giới này, rồi quay trở lại đây sống thêm một quảng đường nữa .

Phải, có một lần trong quá khứ không xa, máu của mẹ cha cho đã đến ngày cạn. Máu đang chảy trong huyết quản bây giờ đây là máu của đời cho.

Xin tạ ơn đời cho tôi một kiếp sống mới.
Xin cám ơn Chùm Khế Ngọt.

Bài thơ Phục Sinh trong truyện Trên Vòm Trời Kia, chính là nhạc phẩm Ánh Khôi Nguyên mà các ace đã có dịp nghe trước đây.
HKKM cũng rất thương nhớ con chim bồ câu đang ở nơi nao trên vùng trời Portland, Oregon.
Chim ơi chim, chim đang ở nơi nào?
Chim tha trái tim ta đi về đâu?...

hongkhackimmai
#113 Posted : Wednesday, June 13, 2007 9:03:05 AM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
Trong những postings trước các ace đã nhìn thấy những hình ảnh của đàn vịt đi trong an bình. Hôm nay HKKM xin chia sẻ những hình ảnh kỷ niệm của đàn vịt.... người Big Smile




Đây là bức hình xấu xí của một đàn vịt xấu xí tuyệt vời ở dưới nước mới lội lên.
Vịt mẹ là HKKM đã cùng bốn con vừa trải qua cuộc vượt sóng thập tử nhất sinh. Ảnh cá nhân của từng người đã được chụp tại đảo Pulau Tengah để làm hồ sơ phỏng vấn đi định cư.
Hình người đàn ông ở hàng dưới là người chồng cũ của HKKM (BS Phạm Văn Hanh, được HKKM bảo lảnh đến Mỹ năm 1982, sau khi ra khỏi trại cải tạo ).

Bức hình cuối trang (bottom of the page) là hình các cháu sống trong trại tỵ nạn ở đảo Pulau Tengah (Mã Lai Á). Đi chân đất, mặt mày lem luốc......!

Khi phu quân được HKKM bảo lảnh qua, nhìn hình này của các con, câu đầu tiên người ấy buột miệng : "Sao chúng nó giống những con chuột thế?"
Mẹ rớt nước mắt khóc. Sống sót thành chuột đã là phước ! Năm mẹ con chân yếu tay mềm làm sao tranh được thức ăn và áo quần của hội Hồng Thập Tự phát cho? Vì thế những phần ăn của năm mẹ con bị những người đàn ông vạm vỡ cướp đọat. Trong thời gian ở đảo, HKKM và các con đã trở thành những người ăn mày thật sự. Để sống còn đã phải ngữa tay xin ông đi qua bà đi lại chút cơm thừa canh cặn. Bốn đứa trẻ đã ăn mặc như thế đó, dưới trời nắng cháy da của đảo tỵ nạn.



Một tuần sau khi đến Hoa Kỳ. Ở tạm nhà một người Việt đến trước



Và vịt mẹ vừa mới lột xác :




Sáu tháng sau khi định cư :






Và 10 năm sau.
Vịt mẹ và đàn con đi trượt tuyết ở Mt Hood (Oregon), một núi có tuyết quanh năm





Ngày nay bốn baby vịt đã thành tài vẻ vang. Bé gái lớn nhất có thời làm ăn-mày-con ở đảo Mã Lai Á, là Trung Tá Bác Sĩ trưởng khối Nhãn Khoa của Không Quân Hoa Kỳ ...


Ai bảo rằng đàn bà không nuôi nổi đàn con và chồng trong hoạn nạn ?

Đối với HKKM, không có trường đại học nào lớn bằng trường đời HKKM đã trải qua.
Và cũng không có bằng cấp nào vĩ đại hơn cái bằng dưới này :






hongkhackimmai
#114 Posted : Sunday, June 17, 2007 4:04:21 AM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
Ông Cha Nuôi

Năm 1975, Việt Cộng chiếm Miền Nam. Một thời gian ngắn sau đó, thân sinh của HKKM qua đời . Mỗi năm khi ngày Father's Day đến, HKKM không khỏi không nhớ đến cha. Và mỗi lần nhìn đám sâm mọc trong vườn nhà, làm sao không khỏi bùi ngùi ?
Thân sinh của HKKM khi sinh tiền rất yêu nhân sâm... Một lần thư cho con gái, Mẹ đã gửi một gói hột giống, nhắc chừng con nên trồng nó thật nhiều thật nhiều trong vườn...

HKKM đang sống với một người đàn ông, và người đó chính là đức lang quân bây giờ. Ông ấy là nhân vật Lão Trượng trong truyện Thần Thọai (HKKM). Lão Trượng chỉ gặp cô Tấm ba ngày liền xin cưới.
Lúc ấy, nhân sĩ gặp người nghệ sĩ, hai tâm hồn đồng điệu đều đang cô đơn. Mỗi người tràn đầy một tâm sự, mong được trút cho vơi nỗi lòng. Vì vậy, không cần suy nghĩ lôi thôi, chúng tôi tấp bến cập bờ, đồng lòng chia ngọt xẻ bùi trong những năm tháng còn lại ...

Bởi lẽ đó, khi nghe tin Lão Trượng làm lễ thành hôn với tôi, người đàn bà xa lạ, mà chưa được phép chấp thuận của các con (sic), họ lồng lộn lên . Để trừng phạt cha, với những mưu mô quỉ quái, họ đọat hết bạc tiền, phủi tay, đoạn tình tuyên bố từ cha, không hề ngó ngàng đến...

Bởi lẽ đó , Lão Trượng bỗng trở thành người.... mồ côi con . Các con như đàn ngỗng hoang, đành tâm quên máu huyết cha già đang còn luân lưu trong thân mình, đập cánh tan tác trốn núp ở bụi bờ nào???
Tôi bỗng nhiên được đóng nhiều vai trò cùng một lúc. Lão Trượng, ngài vừa là phu quân, vừa là người bạn thiết, vừa là người anh cả và cũng vừa là ông cha nuôi của tôi . Đôi lúc, khi trái gió trở trời, tôi lại kiêm luôn vai mẹ, vỗ về năn nỉ ông uống thuốc... ...

Sáng nay thức giấc, việc đầu tiên tôi làm là quay người qua ông, thì thầm câu : Happy Father's Day (06/17/07).
Ông mở mắt ra nhìn tôi một lúc. Nước mắt lưng tròng, ông cầm tay tôi, không nói một câu. Đã hai năm qua, tôi và ông chung lưng đấu cật sống rất tận lòng với nhau. Vì ông nói, tuổi ông canh cô. Vì ông nói đời tôi nay chỉ còn có mình em. Câu nói đó làm tôi động lòng. Chắt chiu lại càng chắt chiu hơn. Tận tụy càng tận tụy hơn. Làm thế nào đành tâm lơ đi, khi có người đang thật cần mình?

Không phải chỉ làm vợ theo cái giấy giá thú đã ký ở Las Vegas vào ngày lễ Tạ Ơn mà đủ. Không phải chỉ thay thế một-đàn-con-kia để cung cúc ngày ngày (một tuần 7 ngày/ mỗi ngày 24 giờ) lo cho ông , người cha nuôi bất đắc dĩ, mà đủ. Trời đất dun rủi thế nào để tôi trở thành cây gậy cho ông tựa nương.


Sáng nay là ngày lễ Từ Phụ. Tôi lôi ông cha nuôi ra vườn, chụp cho ông nhiều tấm hình



Cả mấy chục năm trước, ông quá bận rộn với mưu sinh và việc cộng đồng, có bao giờ ông biết được thú ngắm hoa? Vì vậy sáng nay đứng bên cành hồng, ông kêu lên sao hồng thơm thế !

Sáng nay, tay cầm đóa sen, ông cũng kêu lên, sao sen đẹp thế



Sáng nay, tôi cắt một nhánh lài đưa cho ông, ông cũng kêu lên, nhài thơm quá là thơm
Và đây này là một bó hoa tươi, công của tôi vun trồng nhiều ngày nhiều tháng

HAPPY FATHER'S DAY



Ông nói với tôi, ông hạnh phúc quá. Đây là một ngày Father's Day tuyệt vời

Đương nhiên là tuyệt vời, ông cha nuôi của tôi với nụ cười trẻ thơ




*****

Trước kia, không hiểu vì nguyên cớ gì, ông ít khi ăn cơm nhà. Riết rồi quen.
Tánh ông thích la cà đây đó. Chả là vì Ông, con người của quần chúng, chỉ thích ngồi hàng quán, sung sướng thấy người này đến chào hỏi, người kia đến bắt tay gật đầu. Ông rất thích được trọng vọng như thế, không cần ăn cũng đủ no. Hình như ai ở Dallas cũng biết Ông. Khi ông còn trẻ, ông rất năng động. Ông là một nhân vật phục vụ cộng đồng người Việt ở hải ngọai rất hăng say, không biết mệt mỏi. Nổi tiếng coi tiền như giấy, ông đã vung tay giúp đỡ nhiều đoàn thể và những người nghèo khó. Chả hèn gì ông là người của quần chúng !

Khi cưới vợ mới về, cực chẳng đã, ông phải ngồi vào bàn ăn trịnh trọng đồng vợ đồng chồng. Được ít bữa, ông nhất định đòi phải đi ăn cơm hàng cháo chợ. Viện cớ rằng tuổi ông con ngựa, phải chạy phải phi . Tôi cười xòa, thừa biết tẩy trong bụng ngài. Thôi thì tuổi ông đã già, muốn gì thì cứ cho nấy. Cho ông sướng cái sướng của riêng ông, thì mình đở tay đở chân.

Người ta độ cá với nhau, rằng con mụ ấy chỉ sống với ông già không quá ba tháng. Vì ông đã liệt dương sẽ không làm ăn gì được. Không còn một xu trong túi (ôi cái thuở oanh liệt nay còn đâu?). Về hưu, tay chân run rẩy, bệnh tật nan y. Vân vân và vân vân...
Họ đã thua cá mất rồi.
Với Lão Trượng, bà tha hồ trồng hoa giãi sầu, được ngồi vẽ mút chỉ, miên man thức khuya viết bài mệt thì thôi, và bà sống trên mây trên mưa... Đó là những nhu cầu bà cần có, và bà đã được có .
Với tôi, ông thật là người quá dễ thương. Lúc nào nụ cười cũng sẵn trên môi. La cũng cười. Hét cũng cười. Làm sao giận và bỏ được con người ấy?
Chính nụ cười của ông đã giữ được chân bà ở lại đến ngày thiên thu .


******

Hôm nay là ngày lễ Từ Phụ . Ông lên lầu thắp nhang cho Bố đã mất từ đời xửa đời xưa. Lời ông khấn trong tiếng nấc. Nghe thật não lòng.

Hôm nay là ngày lễ mừng Cha, Father's Day. Ông chịu ăn cơm nhà.
Giản dị thôi. Một bát canh cà chua nấu nấm với đậu phụ. Một đĩa rau xào. Một đĩa cá kho.
Tôi đóng vai vợ, xới cơm âu yếm mời chồng xơi.
Lại đóng vai con, rót rượu vang chúc mừng cha thượng thọ.
Tưởng thế cho vui. Ngờ đâu ông vỡ òa tiếng khóc.

Ông đang mủi lòng nhớ đến đàn con ông đã dày công nuôi dưởng nên người, công thành danh tọai. Giờ họ đang sống, mà ở đâu? không về lăn ra xin tạ tội cùng cha? Giờ họ đang sống cùng thành phố, sao như xa cách nghìn trùng?

Từ cha! Sao cuộc đời lại ngược ngạo, óai oăm và bi thảm đến thế? Luân thường đạo lý ở đâu?

Ông mếu máo kể chuyện ngày xưa đó ở làng Sơn Tây. Ông hư đốn đi thi không đậu bị Bố rầy la. Thay vì ăn cơm một chén, ông ăn hai chén cho cha bớt giận. Vì ông biết, dẫu đang giận buồn con, cha bao giờ cũng muốn cho bụng con no .

Ông kể chuyện ngày xưa nhà rất nghèo, phải chăn trâu làm ruộng. Bố bán trứng vịt nuôi con thành ông thầy thuốc, vẻ vang giòng họ .

Ông kể chuyện ông cực nhọc hy sinh trần ai nuôi từng đứa con khôn lớn như thế nào. Có đứa ông đã bán xe cho con du học...... Có đứa ông đã cầm nhà cho con làm ăn.......Có đứa ông đã....ông đã..... ông đã........Câu chuyện này tôi được nghe đi nghe lại hằng ngàn lần. Định van xin ông thôi kể, nghe hòai đã mỏi và nhức hai tai...

...Nhưng hôm nay là ngày lễ Từ Phụ kia mà . Ông là một người cha gương mẫu tận tụy. Ông có quyền được nói tất cả nổi lòng, ông có quyền được khóc trong ngày Father's Day. Một ngày đáng lý ra, Ông xứng đáng được các con tôn vinh, yêu dấu và kính quí .


Khóc cho đã đi, ông cha nuôi của tôi .


HKKM
Chủ nhật 06/17/2007


----------------------------------------------------------------------------------




Sáng nay ông cha nuôi của tôi thức dậy sớm để đi bộ quanh xóm và tập thể dục ngay bờ hồ. Nhưng khác hơn mọi lần, hôm nay ông về sớm mười lăm phút. Vừa bước chân vào cửa, ông hỏi ngay ,
- Em ơi, đã có ai gọi phôn chưa vậy?
Tôi sựng đi một giây, rồi trả lời ,
- Chưa tới bảy giờ sáng, đâu có ai gọi phôn sớm thế. Mà anh có trông chờ điện thọai của ai à?
Ông nói rất nhỏ, giọng run run,
- Hôm nay là sinh nhật của anh (June 29). Mong điện thọai của đám con.

Vâng, tôi cũng biết hôm nay là ngày sinh nhật của chồng, nên tôi đã ra vườn cắt một bó hoa tươi mừng ông.
Chờ cho ông tắm xong, tôi trao hoa, chúc mừng Happy Birthday. Ông ôm bó hoa vào lòng. Ông nhìn hoa rồi nhìn tôi. Khen hoa hồng thơm và đẹp. Khen vạn thọ có mầu vàng thật tươi. Nhất là hoa vừa mới hái, sương còn long lanh trên lá trên bông.

Tôi sờ hoa vạn thọ trên tay ông, nói ông sẽ vạn thọ như hoa.
Ông cũng biết tán vợ, nói em sẽ mãi mãi tươi đẹp như hoa hồng hôm nay

Đó là những câu đẹp của đầu ngày, giữa hai vợ chồng .
Họ thường hay đối xử với nhau như thế. Tương kính như tân.
Tôi chụp cho ông vài tấm hình kỷ niệm. Nụ cười của ông lúc nào cũng hiền hòa






Khách hàng hôm nay khá đông. Mọi thân chủ đều tay bắt mặt mừng chúc tụng ông một ngày vui. Ông giả lả cho qua chuyện, nhưng gương mặt có phần đăm chiêu. Tôi biết ông đang ngóng trông lời chúc tụng của chính các con, vì mỗi khi có tiếng điện thọai reng ở văn phòng, ông đều ngừng tay chẩn bệnh, hỏi vọng ra ,
- Ai gọi phôn đó em?
- Khách gọi xin hẹn...
Tôi biết ông buồn lắm. Khi chờ đợi một điều gì, mà điều đó chưa xảy đến, thì thời gian như dài vô tận.


******

Buổi trưa vào giờ cơm, ông thở dài,
- Năm ngóai chúng nó đã quên cha. Chắc năm nay cũng vậy. Tuổi anh canh cô.
Tôi im lặng. Không biết nói gì để an ủi.
Thấy ông ăn nửa chừng rồi bỏ ngang miếng sandwich, tôi không đành lòng. Vội vã đứng lên đưa ly nước, nhỏ nhẹ
- Làm sao mà canh cô? Không phải là còn có em bên cạnh anh hay sao? Hôm nay là ngày birthday, không được buồn. Nếu anh buồn thì em sẽ buồn lắm lắm.

Nghe nói thế, ông rất sợ. Ông sợ, vì nếu người đàn bà đang đi bên cạnh cuộc đời ông buồn thì gia đình lứa đôi sẽ rất buồn thảm, làm sao ông sống nổi? Vì thế, ông cầm miếng sandwich lên ăn tiếp. Nhưng vừa cắn xong một miếng, ông vứt mẩu bánh xuống bàn, gầm lên:
- Thật là một bọn ăn cháo đá bát...
Không để cho ông nói tiếp, tôi đứng dậy qua ôm vai chồng. Thấy ông đang giận các con, tôi nói nhỏ vào tai ông,
- Cha ơi, cha đừng giận ai nữa mà. Cha đang có con đây nè....

Ông cha nuôi của tôi lại rơm rớm nước mắt. Tôi biết là lòng ông đang như dao cắt. Những giọt nước mắt tủi thân. Những giọt nước mắt đau lòng bị ruột thịt phản bội...

Cho đến chiều tối, điện thọai chúc mừng cha vẫn không reng... Họ đã biến thành người dưng mà ông không hay! Hoặc đã hay, nhưng cố bám víu. Bề gì máu huyết tình thâm. Bề gì cũng là cốt nhục, sao có thể đành đoạn đến thế?

*******

Cứ vào ngày thứ sáu tuần cuối của mỗi tháng, Hội Cao Niên ở Dallas đều có bữa cơm ăn chung tại nhà hàng để mừng các thành viên có ngày sinh nhật trong tháng.
Bữa cơm tuần này lại nhằm đúng vào ngày sinh nhật của ông cha nuôi tôi. Vì thế, dẫu công việc còn nhiều, chúng tôi cũng bỏ hết để đi tham dự với hội Cao Niên.

Trong đám đông, bao giờ ông cũng rất vui. Đôi mắt ông rực sáng.
Trong đám đông, sức sống của ông vươn lên, để tiếng nói ông oang oang vang dội hội trường. Để thuở ngày-xưa-còn-trẻ trở về với bao nhiêu hùng khí.
Vâng, đứng trước mọi người, tay ông hết run, chân ông không mỏi, và tấm lòng của ông bao giờ cũng trải rộng một mùa hy vọng thật trong sáng, thật huy hoàng, thật vững bền ... cho quê hương của ông

Nhất là hôm nay, trong dịp mừng sinh nhật, chỉ có mình ông sinh vào tháng sáu, ngày 29. Vì vậy ông trở thành ngôi sao duy nhất của bữa tiệc. Ông vui lắm. Vui lắm. Vui lắm lắm. Ông đứng dậy, hai tay cầm hai cây pháo bông, miệng cười toe.

HAPPY BIRTHDAY





Ông cha nuôi của tôi, ông hãy nên cười luôn luôn. Vì từ nay khi mỗi ngày đang đi qua, ông hãy hưởng hương thơm của đời. Hãy ôm trọn nó, đừng để nó vuột bay với thời gian. Đừng để một hương tấc nào phí phạm.
Những gì không xứng đáng để nghĩ đến, hãy coi như không có, để lòng luôn được bình an.

Tôi là vợ của ông, đồng thời cũng là con nuôi của ông.
Trên đời này có lắm lúc, người con nuôi săn sóc, lo lắng cho cha mẹ nuôi còn tận tình hơn con ruột...

Và cũng có lắm lúc, tình bạn xa thắm thiết hơn kẻ hàng xóm


HKKM
Thứ Sáu, 06/29/07

Binh Nguyen
#115 Posted : Tuesday, June 19, 2007 4:47:30 AM(UTC)
Binh Nguyen

Rank: Advanced Member

Groups: Registered, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 4,945
Points: 1,581
Location: Đông Bắc Gia Trang

Thanks: 1 times
Was thanked: 36 time(s) in 35 post(s)
Chị Hồng Khắc Kim Mai,

Những bài viết về cha, lúc nào cũng làm Bình rơi lệ, chẳng hiểu tại sao?

BN.
hongkhackimmai
#116 Posted : Tuesday, June 19, 2007 6:41:40 AM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
Big Smile
Đã chuyển bài thơ ở đây vào Thi Tập Gọi Mùa Xuân Cũ, trang 11
Sẽ đưa một tác phẩm khác vào đây
hongkhackimmai
#117 Posted : Monday, June 25, 2007 9:05:56 AM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
Như Chẳng Có Ai
Hồng Khắc Kim Mai


You are to be what you are to be …
(hkkm)

1-

Chiếc xe van rỗng ruột nằm đó thật cô đơn. Mọi người ai đi qua cũng hờ hững lướt nhìn rồi bỏ đi. Họ không đoái hoài tới nó vì chiếc xe thiếu mất một cánh cửa lớn ngang bụng. Đã rỗng ruột mà lại toang hoang thế kia, ai thèm rước của nợ này về?

Chỉ có mình tôi xem xét nó thật lâu. Chẳng qua tôi tò mò và có sở thích ngược đời: thích những cái gì ít ai thích, và khám phá cái đẹp nào đó nơi những gì người khác thoạt nhìn không thấy đẹp. Tôi thường lượm những gì ai chê ai bỏ, múa may biến những rác thành hoa, nên gian truân khởi điểm từ đấy.

Chiếc xe van rất dài với hình dáng hơi cổ lỗ sĩ. Bề gì thì năm tuổi của nó cũng đã dật dờ với gió sương, ai thèm dây dưa với cái xe bà già đời 1975? Đã thế, đó là xe loại tám máy, uống xăng ăn nhớt như hũ chìm. Có mà điên, lãnh nó về để trả “biu” (bill) chết bỏ!

Xe sơn mầu vàng đậm đặc, cái mầu rất đặc biệt dành cho xe cộ cửa công quyền nhà nước Mỹ. Nước sơn đã tróc vỏ ở một vài nơi, lòi ra mớ sắt đen sì, ứa những vệt rỉ dài xuống hai bên lườn xe; không khác chi lớp mồ hôi cáu ghét của người dày dạn phong trần.

Vất vả lắm tôi mới mở được cánh cửa xe. Ghế ngồi đóng đầy bụi bạc phếch, và da ghế khô róm. Người ngồi lên nó có cảm tưởng như đang ngồi trên gai góc cuộc đời, hay mộng mơ huyền hoặc hơn, như ngồi trên ghế phi thuyền bị rớt ở một nơi lạ lẫm nào đó từ ngàn năm.

Chủ để sẵn chìa khóa lủng lẳng nơi ổ đề xe. Tôi rồ máy. Xe kêu eng éc, cà giựt cà giựt nổ rồi tắt, nổ rồi tắt. Tôi nhấn bàn đạp bơm xăng. A! máy lẹc khẹc vài tiếng như tiếng ho cụ già. Một lát sau toàn thân xe rung lên, nổ ầm ĩ, nhả khói đen thui. Khói mù mịt tám hướng và có mùi đắng nghét. Chắc là xe đã nằm ụ từ lâu. Chắc là xe bị bỏ hoang phế vì một dự án dở dang nào đó.

Tôi kiên nhẫn ngồi chơi với xe, đạp ga đạp thắng, táy máy mở hết nút này nút nọ. Cũng may radio còn chơi được, máy nóng còn phát ra hơi ấm, máy lạnh còn phát ra hơi gió, và quạt nước còn gạt bên này quay bên kia. Đèn pha một ngọn bật cháy, ngọn kia tắt ngúm từ khuya…

Sau chục phút, máy bỗng trở mình chạy, êm như ru.



2.

Chiếc xe van được đưa vào sân bán đấu giá buổi chiều hôm ấy. Hội trường cả ngàn người, nhưng chẳng ai thèm lên tiếng khi đấu giá viên oang oang mời gọi. Giá xe bắt đầu bằng mười ngàn đô, tụt dài xuống còn năm trăm. Tiếng hô lớn, dội vào tai mọi người,
“Five hundred.”
Chỉ chờ có thế, tôi bật người đứng dậy đưa bàn tay lên cao khỏi đầu, có nghĩa chịu giá. Ngay tức khắc, trên bục gỗ cao, miệng tên rao hàng leo lẻo nâng con số cao thêm năm chục. Giọng lưỡi của hắn thật nhịp nhàng, dẻo như kẹo, khi lên khi xuống, khi trầm khi bổng như hát,
“Five hundred fifty... Five hundred fifty... Five hundred fifty...”
Hắn không ngớt lập lui lập tới ba chữ “năm-trăm-rưởi,” đầu phắt qua phía này ngoẹo qua phía kia, đôi mắt láo liên nhìn mọi người trong hội trường. Phía dưới đất, đám cò mồi chạy lăng xăng cố mời nhiều khách nhập cuộc.
Da mặt săn lại, đôi mắt tôi cũng láo liên nhìn quanh.
Vài phút trôi qua. Kia rồi, có bàn tay ai khác đưa lên. Chộp ngay cơ hội, tên đấu giá viên đưa ngón tay chỉ ngay tôi, miệng lại múa liên hồi,
“Six hundred, six hundred, six hundred, six...”
Tôi lắc đầu. Hắn vẫn kiên trì không buông tha. Đám cò mồi lại vây quanh tôi, mời mọc. Có đứa dụ dỗ,
“Rẻ quá mà, cái xe chỉ có hơn hai chục ngàn miles. Rẻ quá mà! Rẻ quá mà!...”
Bùi tai, tôi chần chừ giây lát rồi gật đầu. Thế là cả đám ong vò vẽ kia lập tức chạy qua phía đối thủ của tôi, chúng tấn công hắn tới tấp,
“Six fifty, six fifty, six fifty...”
Mọi con mắt đổ dồn vào hắn. Cứng cựa hơn tôi, hắn đứng yên không nhúc nhích. Tiếng rao giá càng lúc cày gay gắt thêm. Đám bung xung không ngừng chạy lui chạy tới khắp hội trường, mời mọc người này, níu kéo người kia. Vẫn không có ai ngã lòng tranh giành với tôi.
Cuối cùng, biết không lôi cuốn được ai thêm, đấu giá viên dịu giọng xuống, nhấn từng chữ,
“Six hundred fifty, one time...”
“Six hundred fifty, two times...”
Và,
“Final time: S...I...X... H...U...N...D...R...E...D... FIFTY.”

Đám khách mua không ai nhúc nhích. Lập tức có tiếng búa gỗ phạng xuống mặt bàn chát chúa. Ngón tay trỏ chỉ về hướng tôi, tên đấu giá viên đứng trên bục gỗ la lớn vào máy phóng thanh,
“SOLD! Six hundred dollars.”
Tôi bàng hoàng, nửa mừng vui, nửa lo ngại.
Con trâu già này tôi mua về, không biết nó có thuần cho tôi cỡi, để tôi nghêu ngao bài ca trong tiếng tiêu chiều tà,
“Ai bảo chăn trâu là khổ
Chăn trâu sướng lắm chứ”

(Em bé quê/Phạm Duy)

Hay là nó sẽ vật tôi tới tận trời xanh?



3.
Người thợ quen biết trong xóm ra nghĩa địa xe, nơi bãi chứa hằng ngàn chiếc ô tô phế thải, hư hao méo mó vì tai nạn hay vì hư hỏng gì đó, được kéo về đây. Anh ta hí hửng khoe rằng đã tìm thấy một cánh cửa, có kích thước lấp được lỗ hổng lớn của chiếc xe van tôi vừa mới tậu tuần trước.

Tôi theo chân người thợ vào nghĩa địa. Chỉ cần trả tiền lệ phí vào cửa năm mươi đô cho mỗi người, chúng tôi tha hồ săn lùng những phụ tùng hay bộ phận cần có.

Đi quanh co một hồi, người thợ đồng hành chỉ cho tôi thấy một cánh cửa mầu đỏ chói của một chiếc xe vận tải bị húc móp đầu đang nằm bẹp bên cạnh đống rác lớn. Gớm, cái mầu đỏ như máu trông thật khiếp! Lấy thước đo tới đo lui, chiếc cửa này hơi nhỏ một chút, so với khoảng trống của chiếc van, nhưng người thợ bảo đảm sẽ xoay sở để lắp ráp nó vào, khả dĩ sử dụng được.

Từ sáng sớm đến chiều tối, chúng tôi bận rộn gỡ nơi này một cái tên hiệu ngộ nghĩnh, tháo đàng kia một dàn kẽm viền xe, lục lọi góc xó nọ bốn vỏ bánh xe còn khá tốt.

Chúng tôi gom góp mọi thứ thành một núi, không biết cơ man nào là phụ tùng. Khi sắp sửa rời nơi đây, tôi chợt thấy hai tảng sắt đồ sộ với dây nhợ lòng thòng nằm ụ bên hông cửa ra vào nghĩa địa. Người thợ giải thích đó là hệ thống cất hàng bằng hơi, hydrolift. Tôi quyết định lấy thêm món này về nhà.




Sau bao tháng ròng rã cắt xén hàn xì, chiếc xe đã có cái mã mới, cửa đỏ chói chang bật nổi trên thân nền vàng như nghệ. Tôi rùng mình. Vội vàng đem thổi xe lại thành mầu xanh rêu đậm. Khi sơn hãy còn ướt, những vệt đen trắng được chấm phá đây đó. Có những chỗ, ba mầu rêu, đen và trắng quyện vào nhau, tạo nên nét linh động của bốn vó chân một con vật đang phi; và tận đuôi xe mơ hồ như có cái đuôi phất lên cao. Ngay trên hai nắp đèn pha, tôi lại cho hàn thêm hai ống sắt nhọn quặp ngược lên, như hai cái sừng. Quả chiếc xe, với chút mắm muối tưởng tượng, trông rất giống con trâu nước ở làng quê tôi ngày rất xa xưa. Nhìn nó, thiệt rất… lãng tử phiêu bồng!

Miếng sắt dày có hai phần xếp chồng lên nhau, được hàn ngay dưới chân cửa. Khi công-tắc điện bấm mở, lập tức tảng sắt đẩy một phần cơ thể nó ra phía trước rồi từ từ hạ xuống sát đất. Nó có khả năng nhấc một vật nặng nghìn cân lên hoặc xuống xe dễ dàng.

Chẳng dấu gì, tôi có chiếc dương cầm cũ kỹ, cũng mua đấu giá từ đời năm tèo năm tẹo, khi mới đến định cư ở Mỹ được một vài năm. Tuy nó xấu vỏ nhưng rất tốt lòng. Âm thanh của cây đàn thật ấm, gỗ chưa hề bị mọt ăn, hệ thống dây đồng và tất cả các phím đều hoàn hảo. Nó nặng quá chừng, nhưng nhờ có bốn bánh và với cái hệ thống nhấc bổng dã chiến này, việc đưa dương cầm vào xe trở nên dễ như trở bàn tay.

Trên nóc xe, người thợ gắn một cái máy truyền hình nhỏ được điều khiển bởi một thẻ điện tử. Bên cạnh đó là hệ thống truyền tin, có khả năng bắt đài liên lạc với cảnh sát hay dân địa phương trong vòng trăm dặm. Nếu chẳng may xe bị tai nạn mà người lái bất lực không điều động được mọi thứ, chỉ cần một va chạm mạnh với áp độ XX, hệ thống còi báo động tự phát ra tiếng hụ inh ỏi cho đến khi được tắt.

Hệ thống âm thanh quá tuyệt, có thể nghe được làn sóng ba chiều từ mọi phía. Hệ thống phòng cắp rất bén nhạy. Hễ ai léng phéng toan cướp xe, máy sẽ tự tắt nếu người lái không bấm mật mã trước khi xe lăn bánh trở lại.

Hệ thống cứu hỏa cũng nhất. Chỉ cần có chút hơi bốc khói đâu đó, dàn xịt thuốc lập tức phun chất hóa học dập tan được ngay.



Tôi hoan hỉ khánh thành chiếc xe vào một buổi sáng chủ nhật đẹp trời. Bọn con nít trong xóm ầm ĩ kéo tới đông như kiến. Chúng túa lại tíu tít trầm trồ, táy máy sờ cái này cái nọ, nghịch phá hai cái sừng. Thích quá, thích quá. Cụ già hàng xóm cứ thắc mắc tại sao chiếc xe lại biến thành con gì gì thế kia. Tôi cười xòa khai lai lịch mình, rồi lại lang bang kể chuyện tích cũ. À chẳng là ngày xưa ấy, khi tất cả chưa được máy móc hóa, ruộng đồng nhờ trâu cày dân tôi mới có gạo ăn. Tôi huyên thuyên tả cảnh ngày lúa chín nơi quê cha đất tổ, và hình ảnh chú mục đồng ngất ngưởng trên mình trâu đi bên hai bờ ruộng...

Bob, tên người Mỹ già, gật gù,
“You chắc là đang rất nhớ nhà?”
Tiếng tôi tắt trong cổ họng “Vâng”
Và nghẹn lời.



4.

Những buổi ăn trưa tôi thường bỏ sở làm để sống với xe. Thương xe như người ta mê tình nhân. Vâng, chiếc xe van này là cơ ngơi của tôi, là nơi tôi dựa lưng, là nơi tôi gửi gắm nỗi lòng. Có nỗi lòng nào mà không sầu bi?

Vì thế, cách sở làm không bao xa, giữa bãi parking rộng và vắng vẻ, trong lòng chiếc xe van, tôi tỉ tê làm bạn với chiếc dương cầm. Những âm thanh rưng rưng trong không gian nhỏ bé chỉ để riêng cho tôi nghe, mà ngoài khung cửa kia là thế giới khác, thế giới của tạp nhạp, bon chen, phiền toái.

Đó là lúc khoảng cách giữa đời và mộng rất gần, hai chục thước.
Như con thoi, tôi chạy lui chạy tới giữa cơm áo và mộng ảo.




Tháng Mười. Gió lộng phăng phăng qua ngàn thông xanh. Trời chùng xuống thấp và mưa, mưa mãi không thôi. Mưa ngoài đời nhiều đến nỗi mưa sũng cả ruột gan.

Khi nắp đàn mở lên, tôi cúi đầu xuống, hai bàn tay từ tốn đặt nhẹ lên dương cầm. Và tiếp theo tiếng sấm vừa nổ dòn đâu đó như một hiệu lịnh, tay tôi chạy trên phím, nhả những âm giai réo rắt của trường tấu khúc bất tận Symphonie Inachevée của Schubert.

Ô, nhạc reo như thần chú, nhạc át hết mưa gió trần ai, đưa hồn tôi bay bổng lên tận đâu?




Không phải lúc nào cũng thế.
Không phải lúc nào ở bãi đậu thành phố, tôi cũng đắm đuối với Waltz of the Flowers của Tchaikowsky, lơ lửng với Sonate Au Clair De Lune của Bethoveen, hay não nùng sầu muộn với Tristesse của Chopin.

Có những lúc ngồi nhìn những giọt mưa rơi ngoài kia, nhạc tự đáy lòng bỗng vươn dậy. Nguồn sáng tác về tự lúc nào không hay. Tay phải của tôi sột soạt những đơn thể có âm vang rời rạc. Chúng từ từ quyện vào nhau thành chuỗi, thành mạch nhạc linh động. Trong tiết tấu nhịp nhàng, tay trái chơi hợp âm Đô Trưởng, âm điệu hòa thanh với ngón đàn tay phải, nghe rất ngọt.

Cùng chảy theo tiếng đàn, thơ tuôn trào, và tiếng hát mê sảng cất lên,
“Lá nào gội nước trời Thu… Nhạc nào réo rắt đường tơ… Ơi đây này câu hát rừng mơ...”
(lời và nhạc hkkm)

Vô hình chung, theo ngọn trào dâng của lòng, nhạc chuyển cung qua điệu thức La Thứ. Lời trở nên tha thiết,

“Ta về
Dãy núi ngàn xưa
Có quê hương
Sau lớp bụi mờ
Nghe lòng...
...Nhỏ giọt...
...Thương đau...
Nghe đời...
...Ngấm những...
...Vũng sầu”

(lời và nhạc hkkm)






Tháng Mười Một. Gió heo may rít qua những hàng cây. Khắp nơi lá đều chín đỏ. Tôi ngồi trong lòng xe, lặng lẽ nhìn thời gian đi, từng giờ khắc được ghi dấu qua mầu lá biến chuyển. Từ sắc đỏ lá trở mình qua mầu cam. Như nấc thang, lá lại xuống cung vàng, ...cho đến khi lá úa, lìa cành.

Dưới bầu trời nhạt nhòa nắng phai, lá bay theo cơn lốc gió bụi...
Âm điệu Rumba lại vang lên,
“Lá bay chiều nay… như lòng tôi say… đong đưa hư ảo... Ngõ nào trong tim… đưa tôi về đâu… trên con đường nhỏ
Ô ngôi trường cũ… Nhặt lá bàng rơi… chiều hanh hao nắng…
Nhớ thuở trăng thề… môi ai sóng sánh… lời ca tiểu thơ…”

(lời và nhạc hkkm)

Cứ thế, tiếng đàn nâng lời hát lên cao, để lời trở nên tráng lệ.




Khách bộ hành nào đi ngang qua bãi đậu xe cũng đều dừng chân lại. Họ tò mò ngắm nghía cái xe van có hình thù lạ kỳ kia, rồi nhíu mày khi nghe tiếng nhạc có nhiều mầu sắc vang vọng trong cái lồng sắt ngộ nghĩnh. Họ à lên một tiếng, tên nghệ sĩ ngông cuồng nào đây?

Có rất nhiều người đứng im lặng nghe. Và khi đến giờ phải trở về với đời sống thực tế, tôi mở cánh cửa nhỏ bước ra trên sỏi đá cuộc đời. Họ tràn đến bắt tay thân thiện. Họ ngả mũ chào.

Tôi mỉm cười, cúi đầu lầm lũi đi, âm thanh của bài ca còn quyện theo vết chân,
“Trong chiều sương…
Ai đi
Nhạc vương sắc áo
Đời cắm cúi mê say”

(hkkm)


5.

“Trâu ơi ta bảo trâu này
Trâu ra ngoài ruộng trâu cày với ta”

(Ca dao)

Con trâu với kẻ mục đồng luôn sát cánh bên nhau. Gặp tên mục đồng lãng tử, trâu ắt mệt nhừ. Tôi xách trâu đi lang bang, vì ruộng của tôi là ruộng bốn bể, không ranh giới không bến bờ. Trâu ngọ ngoẹ đi theo, lao đao cùng chủ.

Kể từ ngày có chiếc xe van này, định mệnh đã đưa đẩy tôi thành người một người khác. Tôi không còn làm việc một chỗ nhất định như trước. Vốn đa nghệ, nơi nào có việc làm cần người, tôi tấp bến ít lâu để kiếm cơm. Khi rủng rỉnh có tí tiền độ nhật trong túi, tôi lên đường lang bạt kỳ hồ.

Cũng may chiếc xe van rất ngoan, chưa hề đình công nằm vạ dọc đường.





Có những ngày chiếc xe van không khác chi lò nướng thịt hầm hơi. Tôi chạy xe ra ven đô, tìm đến phi trường nằm sát bên dòng sông lớn. Mùa hè xứ Mỹ nắng như thiêu.

Trời cao, sông rộng và gió thổi lồng lộng. Thỉnh thoảng vẳng lại từ phi đạo tiếng quạt gió ầm ĩ của máy bay nào đó đang chuyển động để lấy đà cất cánh.

Trên trời cao bay lơ lửng nhiều trái cầu hơi to tướng bằng ni-lông xanh đỏ tím vàng. Chúng di động theo hướng gió, trông rất đẹp mắt. Dưới sông xuôi ngược những chiếc thuyền con với cánh buồm sặc sỡ. Gần hơn là đám nam nữ đua nhau trượt nước.

Chạy dọc theo bờ sông một lúc để tận hưởng những luồng gió mát rượi, tôi ngừng lại trước một đám đông đang tụ họp quanh một chiếc xe buýt. Hỏi ra, a! họ đang chuẩn bị cho một cuộc chơi kỳ thú. Đa số đều là thanh niên thiếu nữ sung sức đầy nhiệt huyết. Trang bị với bộ đồ nhái xanh xanh đỏ đỏ, một chiếc mũ cao su ôm sát đầu, và đôi giày mỏng đế dán chặt vào chân, các cô cậu bận rộn làm những cử động hô hấp, chờ tới phiên được chở đến địa điểm Z...

Z - như ‘Zebra’, như ‘Zodiac’ .

Hai chiếc phi cơ trực thăng có sơn hai chữ Z1 và Z2 to tướng, bay vù vù trên cao thật cao. Mọi người đứng bên sông háo hức nhìn lên. Phi cơ đảo qua đảo lại ít vòng rồi bay song song nhau. Ít phút sau, hai chiếc thang dây được thả thòng xuống. Từ lòng trực thăng hai người nhái bước ra, bám vào nấc thang thấp nhất. Phi cơ như hai con chuồn chuồn lại bay vút lên cao, nhả những sợi khói trắng, quần lui quần tới để vệt khói viết thành vần Z trên nền trời xanh lơ, trông rất ngoạn mục. Bám theo thang dây là hai hình nhân lủng lẳng trên không trung, đong đưa trong trời mây.

Chờ cho hai phi cơ sắp bay sát vào nhau, họ buông tay tung mình lên cao. Tuyệt vời thay, trong nháy mắt, họ đã đổi chỗ. Nhân sự áo đỏ của Z1 bám được thang dây của Z2. Anh ta loay hoay trèo lên nấc cao và ngạo nghễ đưa tay vẫy chào mọi người dưới đất. Nhân sự áo xanh của Z2 bây giờ đang làm chủ thang dây Z1. Cô đưa hai ngón tay mở rộng dạng chữ V, dấu hiệu của chiến thắng, trước những hò hét cổ võ của chúng tôi.

Trực thăng bay cao hơn để hai hình nhân chuyển thế. Bây giờ họ bám thang ngược đầu. Toàn thân họ được dính cứng vào thang dây bằng hai móc chân. Tôi nín thở theo dõi khi con chuồn chuồn Zebra 1 vụt lên cao. Xem kia, áo xanh đã buông chân, và nhanh như chớp, áo đỏ lượn tới bắt hai tay người áo xanh. Hú hồn, họ đã chụp được nhau! Bốn cánh tay như đan cứng không rời và hai thân thể lửng lơ bay tòn ten trong mây.

Z1 bay là là xuống kề bên Z2. Lập tức áo xanh tung mình về với trụ cũ. Không chần chờ giây phút nào, áo đỏ phóng mình qua bám chặt vào hai chân của cô nàng áo xanh. Thật không thể tưởng tượng được sự nhanh nhẹn của họ.

Cứ thế họ liên tục chơi trò nhào lộn trong không trung, cho đến khi một ai đó bị vuột tay rơi tòm xuống nước.





Cảnh sống động của ngày hè làm lòng tôi vui, vui không thể tưởng. Đậu xe thu mình trong bóng mát tàng cây, tôi hứng chí lục lọi tìm giá vẽ.

Trong chiếc xe van, tôi giam mình vào cõi riêng, miên man với thế giới của sơn và cọ. Tiêu đề của tranh hôm nay được dàn trải trên vải bố —
“Tôi bơi thuyền trên dòng sông trẩy nắng
Có dải mây hồng vắt qua ngang vai
Có gió xôn xao lùa vui tóc rối
Có lửa trong tim nung nấu hình hài”

(hkkm)

Từ dạng phác họa cho đến khi khung bố biến thành tranh, thời gian cũng theo đó trôi mau.
Trời đã nửa khuya. Ngoài kia không một bóng người lai vãng. Chỉ còn nghe tiếng sóng nước vỗ tấp vào bờ, càng lúc càng lớn. Trên cao, trời tối đen như mực, thỉnh thoảng nhấp nhóa bóng đèn của một vài phi cơ làm tín hiệu chuẩn bị hạ cánh.

Trong xe, ngọn đèn nê-ông hai tấc chạy bằng pin tỏa ánh sáng dịu mềm. Tôi khóa cửa cẩn thận rồi ngồi ngã người trên ghế. Tôi vừa nhai cơm tối với mẩu bánh mì chấm cá hộp, vừa ngắm nhìn bức tranh mới vẽ xong. Có chút chưa vừa ý với người trong tranh. Hình như tóc nàng bay chưa lả lướt bằng gió bằng mây. Hình như nụ cười còn rất gượng gạo. Tôi đứng dậy điểm thêm vệt nắng trên mắt để cái nhìn của người đàn bà trong tranh thêm sống động. Thêm một chấm nắng nữa vào môi để nụ cười trở nên hấp dẫn, mời đón, gợi thương.

Khi tôi thực thụ buông cọ để nằm nhoài trên chiếc ghế bố, trời đã sáng lúc nào không hay...



6.

Ai đó có nói, đi một ngày đàng học một sàng khôn. Điều đó quả thật rất đúng.
Rày đây mai đó với chiếc xe van, tôi làm tên du tử tha hồ dong ruổi đường trường. Đương nhiên tôi đã thu nhận rất nhiều sàng khôn, trong đó quí báu nhất là rèn luyện được đức tính nhẫn nhục để vượt qua tất cả những thử thách khốn cùng. Trong nhẫn nhục có sức chịu đựng gan lì và khiêm cung. Thế nhẫn nhục là thiền tại tâm, là tim óc bất động trước những tàn ác của tha nhân và nghịch cảnh.

Nơi đồng bằng, nơi biển rộng, nơi trời cao, tôi cảm thấy tấm lòng như được mở trói.





Mùa Xuân về, khí trời ấm áp, dễ chịu. Có nhẽ tại đầu năm, như con sơn dương, như con gấu rừng mới ngóc đầu thức dậy sau mùa Đông tuyết giá, các chủ hãng còn vươn vai khệnh khạng sắp xếp công việc, nên người thất nghiệp hơi nhiều nơi thành phố tôi ở. Vì thế, khi may mắn được một công ty giao cho trách nhiệm về một thị trấn xa xôi hẻo lánh để giải quyết một vài công việc có tính cách khẩn và ngắn hạn, tôi không nề hà. Tôi quyết định lên đường ngay.

Sáng sớm, mây mù dày đặc sa xuống thấp, chiếc xe van chạy chậm như rùa bò vì người lái không thấy được con đường trước mặt. Xe đi trong sương khói, xe cứ chạy miết, chạy mãi...

Càng lúc, nhà cửa càng thưa vắng, và hai bên đường san sát những hàng thông xanh cao ngất.

Tôi lật bản đồ ra xem. Hình như tôi đi quá xa với lộ trình đã định...

Tôi loay hoay quay đầu xe, trở lại đường cũ. Đèn đồng hồ xăng báo cho biết là nguồn nhiên liệu sắp cạn. Cũng may, tôi luôn luôn thủ theo một bình xăng xơ-cua, nên xe có thể chạy thêm ít nhất thêm mười dặm nữa. Cẩn thận hơn, tôi vói tay nhấn nút vào máy liên lạc cấp báo, xin cho biết địa điểm trạm nhiên liệu hay xóm làng gần nhất.

Không ai trả lời. Như vậy có nghĩa tôi đã vượt quá tầm ra-đa của cảnh sát?

Chẳng hiểu như thế nào, xe loanh quanh rồi lạc lối vào giữa lòng một cánh rừng bát ngát. Rừng được xẻ làm đôi bằng con đường mòn quanh co, gồ ghề và dài hun hút. Thỉnh thoảng đây đó có những ụ cây chất thành đống cao, thân cây thẳng tắp, nhẵn nhụi lá cành. Chắc là gỗ ai đó đã đốn rừng nằm chờ được tải về thành phố? Tôi thấy hơi an tâm, hy vọng có bóng người lui tới nơi này.

Tôi có cảm tưởng đôi lúc xe như đang lên dốc vì con trâu bò rất nặng nhọc, thở phì phì những luồng khói đặc. Bánh xe bị kềm giữa gọng siết của bộ phận thắng, bốc ra mùi khét lẹt. Có lúc tôi như chúc đầu xuống núi vì trâu đâm đầu chạy phăng phăng như bay...

Cứ lên cứ xuống, xe chạy hơn mười dặm vẫn chưa đưa tôi đi về đâu. Đồi núi trùng trùng điệp điệp. Trước mặt vẫn là rừng thông ngút ngàn, vẫn là mầu xanh có mùi hăng hắc, ngai ngái tạt vào xe muốn ngộp thở, lại có hơi nước phủ đầy kiếng xe.

Thần trí lao đao, tôi tấp trâu vào bên lề nghỉ mệt và để xe nguội máy. Quay kiếng xuống, tai nghe rõ tiếng nước chảy ầm ĩ. Hóa ra nơi tôi đang đứng là điểm cao chót vót, có thác nước ồ ạt đổ ào xuống thế gian.

Như linh khí, mây bao quanh mỏm núi. Mặt trời rọi ánh sáng vào tia nước từ thác hắt lên, trông giống những đốm pháo bông ngày hội. Ở đây cao quá và chắc là xa lắm, tôi không nhìn được bóng dáng thành phố, không còn nhìn được thấy ai. Cuộc đời trần tục như lui vào dĩ vãng. Con trâu và tôi, hai thể chất khác nhau, có cùng chung một thể hồn nhẹ phây phây như hơi gió thoảng trên đỉnh thượng ngàn?

Từ muôn hoa nở bên hóc đá, hương thơm — thơm quá là thơm — bay thoảng trong không gian tinh khiết. Hoa trắng có cánh mỏng dính lung linh những phấn mầu vàng anh, thật vô cùng diễm tuyệt. Tôi đưa tay hái một nhánh. Ngay tức khắc, cánh hoa rụng tơi tả bay mất hút trong gió. Tôi đặt tên hoa là hoa Hoa-Phong-Dao.

Tôi vốc những đám mây đang cuộn tròn dưới chân, quanh thân.
Khi tay chạm mây, mây tan. Tôi đặt tên mây là Mây-Biên-Ảo.

Hôm nay, lạc loài nơi chốn NHƯ-CHẲNG-CÓ-AI, tôi quì xuống khắc tên mình trên đỉnh núi.

Trên trời xanh, dương cầm cùng ta nhả những hoan ca…



***

Núi cao lên dễ, xuống khó.

Để đỡ hao xăng, tôi tắt máy xe, nhấc cần lái vào vị trí thả lỏng.
Sẵn đà dốc, trâu chúc đầu, bò từng bước rất chậm xuống sườn núi. Tên mục đồng kềm chặt thắng, nhả chân từng chốc chỉ đủ để trâu lê từng bước đi ngược đầu. Địa ngục thấp thoáng trước mặt. Chuyến tìm đường về này là một thử thách quá khiếp đảm mà mạng sống của chủ tớ như chỉ treo mành. Thỉnh thoảng tôi nói với trâu như nói với chính tôi “cứ thế mà tiến”. Vâng, cứ thế mà tiến, rất chậm, rất vững, rất tự tin. Quả là một chuyến phiêu lưu tối ư nguy hiểm.

Tôi thở phào khi vượt qua được khúc quanh hiểm nghèo nhất.

Nhưng không, Tử Thần đang chơi trò cút bắt một cách thần sầu. Khi xe đi thêm một đoạn, mặt trời bỗng chiếu thẳng vào cửa kiếng những tia nắng quái ác, mắt tôi chói lòa không còn thấy gì nữa. Tôi đưa tay mặt lên che ánh nắng, chân đạp mạnh bàn thắng. Xe dộng về phía trước, và nhanh như chớp xe xoay quanh một vòng ba trăm sáu mươi độ. Tôi hoảng hốt cố ghìm xe bằng thắng tay nhưng đã trễ, con trâu của tôi húc vào một thân cây rồi trợt giò bay xuống vực sâu...

Tất cả xảy ra quá nhanh. Chỉ còn biết tôi như một mũi tên được bắn ra, bay vèo trong không gian...



7.

…Mũi tên cắm ngay chóc vào một cành cây; hay nói đúng hơn, một cành cây ở đâu đã vươn cánh tay dài ngoằng ra đâm xuyên qua vạt áo sau, móc tôi lơ lửng giữa tầng trời.

Tôi không biết mình đã nằm như thế này trong bao lâu. Tứ chi quơ quào tứ phía, tôi khác chi con nhện hỏng giò bị rơi bên ngoài máng lưới. Trời sinh miệng nhện nhả tơ để tự cứu, còn tôi làm thể nào để thoát ra khỏi cảnh này? thôi, đành chờ cho cái đói cái khát giết mình dần mòn...

Thần trí tôi chập choạng giữa mê và tỉnh. Mơ hồ nghe tiếng vọng của trâu rống từ nơi nao. Có phải là tiếng kêu gào của con vật bị thương, hay chính cõi lòng tôi đang tuôn niềm thống khổ?

Nước mắt ứa trào, không có sự chọn lựa, tôi chấp nhận chết nơi rừng thiêng xó núi, biệt tông tích. Tôi lắp bắp khấn lời xin Trời Đất cứu rỗi, cho tôi được đi về cõi kia không đớn đau, ước cầu cho linh hồn sẽ được yên nghỉ. Nói trong lòng những lời từ biệt với những ai thân thương. Tha tội cho những ai đã đem đến phiền não cho đời mình. Còn gì để nói nữa không. Còn gì nữa không. Còn gì nữa không? Còn chứ. Thôi xin giã từ văn chương thơ phú cung đàn. Thôi vĩnh biệt tranh hoa phim ảnh. Tất cả đều phù phiếm, như chính bản thân tôi, không có gì phải xót thương nuối tiếc…

Ngay trong giờ tuyệt vọng nhất, có tiếng kêu lắc cắc của cành cây đang cưu mang tôi. Nhánh cây càng lúc càng trĩu xuống dưới sức nặng của người.

Tiếng động của cành lá muốn gẫy mỗi lúc mỗi gia tăng, như tiếng rung báo tử, như tiếng vỗ tay đắc thắng của Tử Thần.

Tôi vụt mở mắt nhìn quanh. Ô kia, không xa lắm, có vài nhánh cây khác chìa ra, chằng chịt những dây xanh nâu lòng thòng. Một tia hy vọng bật sáng. Đầu óc tôi bỗng linh hoạt lạ thường. Nhanh như điện, hình ảnh đôi nam nữ nhào lộn trên không trung hôm nào hiện rõ mồn một. Trong tâm não, khúc phim đó được chiếu đi chiếu lại từng cử động của họ. Cho đến khi, cho đến khi, cho đến khi nhánh cây đứt lìa, hất tôi ra ngoài.

Sức mạnh nào làm tôi quật người lên, vung chân phóng mình bám được sợi dây leo bên kia thế nhỉ? Quả là một phép lạ, hay vì ý chí chiến đấu cho Sống Còn mà con người có thể vượt qua tất cả những hiểm nguy khi phải đối mặt?…




****

Muốn trèo xuống cây không phải là một điều dễ làm, nhất là ngực tôi đã bị chấn thương từ lúc nào không hay. Có lẽ là lúc xe đâm vào thân cây trước khi lao xuống vực. Hình như miếng xương sụn nối liền hai buồng sườn đã bị gẫy.

An toàn là việc phải làm trước nhất. Tôi nghe thân thể đau nhừ mỗi khi với tay kéo những sợi dây luộc dài ngoằn dài ngoèo lên quấn chặt quanh bụng. Dù đau cách mấy cũng ráng buộc thêm vài sợi vào hai cổ chân. Lại thắt ít sợi vào hai cổ tay. Nếu chẳng may tôi có ngủ gật, sẽ chẳng rơi xuống hố. Ít nhất, tôi phải sống cho qua được đêm nay.

Phải đó, màn đêm đã bao trùm không gian. Gió hú qua ngàn cây nghe thật khủng khiếp. Như loài vượn hoang, tôi bây giờ đang ngồi cú rũ dưới tàng lá, cheo leo trên ngọn cây cao, không biết giờ phút sau số mạng đưa mình về đâu. Mỗi phút khắc trôi qua như một thế kỷ...

Quá mệt mỏi, tôi gục xuống, đầu kê lên chòm lá, hai tay vòng xuống ôm chặt cành, hai chân quắp vào nhau.

Làm thế nào tôi có thể chợp mắt được trong một hoàn cảnh bi đát như thế này?
Để trốn sự sợ hãi, để đầu óc luôn bận rộn, để biết mình vẫn còn sống, tôi miên man đi về quá khứ...

Đã nhiều năm rồi, hình ảnh trong đêm giữa Rừng Lá vẫn chưa phai,

Cha tôi bị lột cởi trần, mặc quần xà lỏn. Hai tay chắp trên đầu, dưới ánh trăng xuyên qua kẽ lá, tóc cha — trông bạc hơn ngày hôm trước — rủ xuống trán, ông quì gối trước họng súng của hai tên bộ đội choàng khăn rằn. Tuổi chúng chỉ khoảng mười bảy mười tám. Chúng hung hăng lấy chân đạp vào ngực cha, đòi ông phải cung khai địa điểm dấu vàng, nơi đậu của tàu vượt biên, cùng với tên tuổi người tổ chức. Cha tôi im lìm không nói. Chúng đập báng súng lên đầu cha. Ông gục xuống, bất động... Tôi ngồi núp trong bụi rậm, nước mắt đầm đìa...

Tôi rờ rẫm soát lại coi các dây có còn cột chắc vào thân không rồi lại nhắm mắt, miệng lâm râm khấn cầu Cha mình.

Bóng tối dày đặc làm tôi sợ quá.

Sợ quá? Lẽ tất nhiên! Sợ có thua đêm nào:

Khi nghe những tiếng súng nổ chát chúa đây đó và tiếng chân chạy sầm sập rất gần, tôi phóng mình xuống cái đầm nước ẩn núp. Một con ễnh ương nhảy ngang qua mặt và đậu trên vai tôi, tôi hất nó qua một bên. Dưới ánh trăng thấp thoáng bóng một tên bộ đội ôm súng chạy qua chạy lại trên bờ mương. Hắn hét lớn, bắt lấy nó, bắt lấy nó, giọng đằng đằng sát khí, giọng the thé của một người nữ miền Bắc. Quá hoảng sợ, tôi thụp đầu lặn dưới những cánh bèo... Trên kia, tiếng súng nổ càng lúc càng nhiều, và người qua lại hình như đông hơn, vì tôi nghe họ nói năng rổn rảng, chửi tục om sòm. Giọng của một đám đàn ông. Chúng báo cáo đã bắn được hai người.

Thỉnh thoảng tôi vén bèo trồi lên mặt nước để thở rồi lại hụp sâu. Tôi nằm trong nước như thế suốt đêm.

Khi bọn bộ đội đã kéo nhau đi hết, tôi lú đầu lên, hú hồn mình đã thoát nạn.

Trong đêm vắng thỉnh thoảng nghe có tiếng chó tru ma, tiếng ếch nhái kêu ồm ộp. Lúc này tôi mới cảm thấy lạnh cóng. Lết lên bờ, tôi cuốn lá chuối khô vào mình rồi bò vào ổ rơm gần đó để trốn tiếp.

Trời hừng sáng, tôi vội vã ra đường cái đón xe Lam... Xe chạy về chợ Bà Rịa…

Ngồi bên gánh hàng quà ăn tô bún dằn bụng, tôi nghe nhiều tiếng xầm xì bên cạnh. Có tật giật mình, tôi bỏ đi ngay, chui vào lồng chợ mua cái nón lá, mua đôi dép nhựa và vào cầu tiêu công cộng thay bộ đồ bà ba mới, vì áo quần tôi mang trong người vẫn còn dính đầy vết đất bùn.

Tiếng phèn la đánh ỏm tỏi của bọn ba mươi mang băng đỏ, cùng với tiếng loa phóng thanh của đám công an khu chợ gióng lên rêu rao cho biết quân ta đã bắt được hai tên phản động ngụy đêm hôm qua. Tôi chen chúc trong đám đông để xem chúng bày xác hai người nằm dài trên cái bàn dơ bẩn giữa chợ. Đầu và mặt của hai người quá cố được đậy lại bằng một vuông khăn xám nhàu nát.

Ẩn mặt dưới cái nón lá rộng vành, tôi cúi đầu đứng mặc niệm, nước mắt chảy như suối, vì hai người chết chẳng ai khác hơn là các anh N. T. Linh, anh T. N. Thủy, những chiến sĩ đồng nhóm, đầy nhiệt huyết, gan dạ, đấu tranh cho lý tưởng quốc gia trong một hoàn cảnh rất khó khăn. Chúng tôi về họp nhau ở một địa điểm bí mật để phân chia công tác chống lại chính quyền đương thời, thì bị phá tán, xảy ra cớ sự…

Dưới trời nóng chang chang, một tên đầu sỏ đứng đọc bản án kết tội hai kẻ phản động. Cuối cùng để dằn mặt dân chúng, hắn đưa súng dí vào màng tang của anh Linh. Mọi người nín thở bưng tai chờ đợi. Nhưng hắn chỉ dọa thế thôi rồi gọi thuộc cấp mang hai tử thi đi…


Trong lòng tôi vết thương này chẳng bao giờ lành. Xin anh em hãy tha thứ cho tôi chưa hoàn thành được nhiệm vụ ngày xưa, chưa làm được những điều muốn làm.

Cái đau xé thịt phát ra từ ngực lôi tôi về với hiện tại. Mồ hôi toát ra ướt đẫm áo. Hai hàm răng tôi đánh lập cập. Tay chân tôi run lẩy bẩy. Hơi thở phát ra từng luồng nóng hổi. Lạnh quá. Lạnh quá. Lạnh chết được!

Tôi biết mình đang bị cơn sốt hành. Có lẽ vết thương ở ngực đang làm độc, hay tôi đã nhiễm phong hàn? Đôi lúc tôi muốn chồm dậy giật tung hết những dây nhợ ra, lao mình xuống hố kết liễu cuộc đời. Nhưng tay chân tôi quá bải hoải không thể nào nhấc lên nổi...



8.

Ngày lại về.

Tôi cựa mình thức dậy, hé mắt thấy nắng đang nhảy múa trên những ngọn lá. Chưa bao giờ tôi thấy ghét nắng thậm tệ như lúc này. Chính ánh mặt trời đã đưa tôi vào cảnh khốn cùng hôm nay.

Một giòng nước dãi chảy ra khoé miệng. Tôi quệt môi. Bàn tay xanh lè chất nước sền sệt. Nhớ lại đêm qua tôi sốt quá. Trong cơn điên cuồng tôi đã túm lá nhét đầy miệng, nhai ngồm ngoàm. Có lẽ vì đau, vì đói, vì khát quá độ. Cũng may, không phải là lá độc.

Tôi ôm ngực từ từ ngồi dậy, dáo dác nhìn tứ phía. Đám chim rừng vô tư líu lo chuyền cành nghe thật rộn tai.
Dưới xa, không thấy gì hết ngoài mầu lục mông mênh của cây lá. Giờ đây tôi cũng ghét cay ghét đắng cái mầu này. Nó ngăn tôi với thế giới đồng loại, nó cô lập tôi với mọi thứ.

Dẫu muốn, với tình trạng bị thương và đau ốm như hiện nay, tôi không thể tụt xuống cây. Mỗi cái nhúc nhích đều làm cho ngực tôi như có muôn ngàn kim đâm nhói. Cũng may khi trườn ra xa một chút, tôi bắt gặp hai tổ chim. Một tổ có năm cái trứng vỏ mầu xanh dương. Tổ kia có một bầy chim non mới ra ràng. Không chần chờ, tôi vớ ngay tất cả, dấu vào túi áo.

Tôi bỏ quả trứng vào mồm, nhai luôn vỏ. Chất béo của trứng làm mắt tôi sáng rỡ, tôi có cảm tưởng như mình mạnh hẳn lên.

Tôi bốc những chim con ra khỏi túi, ngắm nghía nhìn. Trong lòng bàn tay tôi, mình chúng đỏ hỏn, lơ thơ một đám lông tơ. Đôi mắt chúng nhắm lại nhưng mỏ thì cứ há chìa ra, quơ bên này quơ bên kia tìm ăn. Tội nghiệp quá, chúng đâu biết chúng đang là miếng mồi cứu tôi trong lúc thập tử nhất sinh này. Mới ít giờ trước đây thôi, khi bụng đói quay quắt, tôi đã có ý nghĩ cắn ngay thịt mình để ăn, rồi ra sao thì ra. Hóa ra khi bị dồn đến con đường cùng, bất cứ điều gì cũng có thể làm

Buổi trưa, có tiếng máy bay vù vù đâu đây. Quên cả đau, tôi đứng phắt dậy. Quả thật đàng xa kia thấp thoáng một chiếc phi cơ nhỏ đang bay về hướng tôi. Thật không có gì vui mừng hơn.

Nước mắt chan hòa, soát lại các dây chung quanh mình, tôi lần mò bò ra khỏi vòm lá, nhưng rồi lại thất vọng não nề. Mặc cho tôi hét lên cầu cứu khản cổ, phi cơ đảo qua đảo lại vài lần rồi mất biến sau dãy núi. Họ không thấy tôi. Họ không nghe được tôi.




Nắng đã tắt và bóng tối ngự trị vùng không gian rộng lớn. Tôi run rẩy trùm cái áo lủng lưng lên đầu. Cũng như đêm trước, tôi rúc trốn trong vòm lá rậm.

Càng lúc núi rừng càng thâm u bí hiểm. Khi trăng lên, tiếng sói tru và tiếng con gì gầm nghe rợn người, sởn tóc gáy. Tôi dán chặt mình vào thân cây, đầu óc cố nghĩ đến một kỷ niệm nào đó để lấp cơn sợ.

Tình hình ở Sàigòn lúc đó rất găng. Nhiều người thân thích và bạn bè đã dần dần bị bắt. Tay bồng tay bế các con, tôi tìm đường thoát thân và có lúc đã bị tóm cổ. Các con còn quá nhỏ không kham nổi đời sống thiếu thốn của cảnh tù tội, nên khóc la suốt ngày. Nhờ thế sau hai tháng bị bắt giam ở...
hongkhackimmai
#118 Posted : Tuesday, July 3, 2007 7:56:06 AM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)

AS IF NO ONE THERE

Hong Khac Kim Mai



1.

The hollowed out van lay there in loneliness. Everyone who passed by gave it only a mere glance before going on. They had no interest in a van missing a large door in the middle. Who would want to take home a burden like this, stripped bare and decrepit as it was?

Only I took my time, examining it carefully. Maybe it was curiosity. I had a taste for things contrary to others’. I liked what few others did, and discovered beauty where others at first glance did not see it. I often brought home items discarded as trash, and turned waste into wealth. No wonder it was the source of my tough life.

The van was very long and so old fashioned. By its age going on through wind and dew, who would want to mess with a van made in 1975? Furthermore, armed with a V-8 engine, it would consume gas and oil like a deadbeat drunk. I must be crazy to take it home and be killed by the bills!

The exterior paint was a thick dark yellow, a color special to American public vehicles. It had peeled off in patches to reveal black metal underneath, which oozed streaks of rust that ran downward on both sides of the body, like proof of endurance marked on someone whose life had gone through many ups and downs. I patted it comfortingly and said a few words of reassurance, as if the van were a dear old friend.

I struggled yanking open the driver's door. A thick layer of gray dust covered the seats. The vinyl was dried and cracked. Sitting on it was like sitting on the rough edges of life, or with more imagination, like sitting inside a missile that had crashed years ago in some strange and remote place.

The owner had left the key dangling in the ignition. I turned it on. The engine squealed, sputtered on, then off, on, then off. I pumped the gas pedal. Aha! The engine coughed weakly a few times like the expectorations of an old man. A moment later, the entire vehicle shook roughly, gave off loud exploding sounds from the exhaust pipe and began emitting black smoke. The smoke surrounded me in all directions with a strong bitter smell. The van must have lain there for a long time, asleep and forgotten from some unfinished project.

I patiently stayed and played with the van, trying out the gas and brake pedals, pushing all the buttons and knobs. The radio still worked, the heater still generated a warm flow of air through the vent, and the windshield wiper still moved from one side to the other. One of the headlights still turned on, while the other had burnt out years ago.

After ten minutes, the engine suddenly shifted and began running smoothly. I looked at the odometer. Twenty thousand miles. The engine had only been used for twenty thousand miles; could this be true?




2.

The van was brought onto the auction floor that afternoon. More than a thousand people were present at the site, but no one bothered to bid when the auctioneer yelled out his call. The price began at ten thousand dollars and then slid rapidly down to five hundred dollars. The loud call rang out:

“Five hundred.”

Seizing the opportunity, I raised my hand above my head to signal that I accepted the price. Immediately, from his elevated post, the auctioneer raised the bidding price fifty dollars. His voice was melodious, stretchable like taffy, now up now down, now deep now high, like he was singing, “Five hundred fifty … five hundred fifty … five hundred fifty …”

He repeated the three words continuously. All the while his head turned from side to side, eyes darting toward every single person in the room. Below, the baiters ran here and there, calling for more customers to join in the bidding.

My face taut, I looked anxiously around me.

A few minutes passed. And there, another hand rose. Jumping on the chance, the auctioneer pointed right at me, his voice now repeating urgently. “Six hundred, six hundred, six hundred …”

I shook my head. His voice was insistent, not giving up. The baiters now surrounded me, cajoling. One of them said, “It’s so cheap, and the car has only twenty thousand miles! So cheap! So cheap!”

Swayed, I hesitated for a moment then nodded. The buzzing hive immediately swarmed toward my opponent and attacked. “Six fifty, six fifty, six fifty …”

All eyes were on him. Tougher than me, the man stayed quiet and did not budge. The auctioneer’s voice became shriller with every moment that passed. Meanwhile, the baiters scattered around the floor, inviting this person, pulling that person, to join the bid. Still, no one had any interest in competing with me.

At last, realizing that he could not draw in anyone else, the auctioneer softened his voice and slowed down to emphasize each word.
“Six hundred fifty, one time.
“Six hundred fifty, two times …
And, “Final time: SIX ... HUNDRED ... FIFTY.”

No one on the floor moved. The sound of the wooden gavel hitting the table rang out like a shot. Pointing at me, the auctioneer stood tall on his wooden post and yelled into the microphone, “SOLD! Six hundred dollars.”

I was dazed, half elated, half worried. Well, I had just bought an old buffalo. I wondered if this animal would let me ride it peacefully; me, singing along with a flute at sunset time,

“La la la, who's said
To herd a buffalo
Is a hard job
To do?

Herding a buffalo
Is
An enjoyable show ...”

Or would this old buffalo throw me to kingdom come?




3.

My neighbor, a handyman, went to the wrecking yard where thousands of discarded vehicles, damaged and twisted from accidents or other causes, were towed. He excitedly boasted that he had found a door that might fit the gaping hole in my van that I had bought a week ago.

I followed the adept handyman to the automobile cemetery. After paying an admission fee of fifty dollars per person, we could hunt to our hearts’ content for any needed parts or accessories.

We circled around for a while until the handyman pointed toward the bright red door of a truck whose front end had been smashed in, lying next to a large mountain of garbage. The red color looked disgustingly like blood!

I measured, and measured, and measured the door. It was a little smaller compared to the dimensions of the opening in the van, but my friend the handyman assured me that he could make it fit and usable.

From early morning to late afternoon, we worked to remove from here a whimsical car's emblem, from there a length of wire, digging out from under another pile four car tires in rather good condition …

We gathered everything together into a mound. When ready to leave, I suddenly saw two heavy metal beams with a thick cable dangling from them, next to the entrance of the cemetery. The handyman explained that it was a hydro lift. I decided to take this additional item home.

After a few long months of cutting and mending and soldering, the van finally had a new door: a bright red one standing out in contrast to the deep turmeric yellow body. That really made me shudder! I hurriedly had it painted a dark mossy green. While the paint was still wet, I added dots of black and white here and there. In some areas, the three colors--moss, black and white--swirled together, creating the kinetic sense of four legs of an animal in a galloping position; at the rear end of the vehicle, one could make out its tail, swishing up high. Right above the two headlights, I soldered two metal wires, twisted sharply upward like two antlers. Truly, the van, with dashes of spices and imagination, looked remarkably like the water buffalo in my poor village of long ago. Looking at it, really, you could feel some sort of gypsy's life, of wandering here and there!

The thick metal plate, with two parts folding one on top of the other, was attached to the bottom of the door. When the electrical switch was on, the bottom plate automatically folded outward and the entire contraption slowly lowered itself to the ground. It could easily lift up or bring down any object, up to a thousand pounds.

Nothing to hide, truly, I had an ancient piano, also bought at an auction a few years after I came to reside in the U.S. Despite its ugly appearance, it had a very good core. The tone sounded deep, the wood had never been damaged by termites, and the wires and all the keys were in perfect condition. The piano was heavy, but due to its four wheels and my mobile lifting system, the job of lifting it into the van became as easy as waving our hands.

Hanging from the ceiling of the van was a small TV with a remote control. Next to it was the communication system that would allow one to contact the regional police, or local people within a hundred mile radius. In case of an accident in which the driver became disabled, the alarm box-- receiving an impact at a certain pressure-- would send out a loud and non-stop siren until it was turned off.

The sound system was marvelous. One could hear the three-dimensional waves from any corner. The anti-theft system was impeccably sensitive. If anyone attempted to steal the car, its engine would automatically turn itself off if the driver failed to enter the right password for the car to roll again.

The anti-fire system was also the best. The faintest smell of smoke anywhere in the van would cause the fire extinguisher to immediately release chemicals to eliminate the flames.

I happily had an inauguration party on a beautiful Sunday. Like a crowd of ants, excited children in the neighborhood gathered in my backyard. They jostled each other, oohing and aahing, as they curiously touched this and that, even messing around with the antlers. It’s cool, really cool, they said. My elderly next door neighbor kept asking, “Why did the van become such a strange animal?”
Laughing heartily, I introduced myself, and then I began to tell the old tales from my homeland. “Well, long ago, when everything was not yet mechanized, in order for us to have rice to eat, water buffaloes were used to pull the plough in rice paddies.”

I passionately described the busy rice harvest time in the land of my ancestors, and the poetic image of herders riding with ease on their water buffalos’ backs on the embankments along the pleasantly green rice fields.

Bob, the elderly neighbor, nodded. “You must be really missing your home? “

My voice caught in my throat. “Yes, I do.” And I couldn’t continue.



4.

At lunch time, I usually left work to be with my van. I loved it like someone newly in love. Yes, this van was my own corner of the world where I could lean back, where I was able to express my innermost feelings. And what feelings are there, that do not contain some melancholy?

Therefore, not very far from work, in a vast and deserted parking lot, inside the van, I befriended my piano. The sound of music rang forlornly in this small space just for me to hear, while outside the van's windows was another world: a world filled with pettiness, mediocrity, and trouble.

The distance between real life and dreams was so close, only a few yards.
Like a shuttle, I ran back and forth between reality and dreams.



October.
Fierce winds blew straight through the forest of evergreens. The sky dropped low and the rain was nonstop. The unending rain was so oppressive that my heart felt bogged down in my chest.

Once the cover of the piano was lifted up, I bent my head and gently touched the keyboard. Following the clap of thunder that exploded somewhere in the sky as if a signal, my fingers swept over the keys to pour out the sweet resonant notes of a well-known unfinished symphony by Schubert.

Ah, the music resounded like a magic spell, so vibrant that it drowned out the rain and wind of the real world. My soul soared to the skies …

It was not always like that.

It was not always that in the parking lot I would immerse myself in the music of Tchaikovsky’s “Waltz of the Flowers,” nor would I drift in mid-air with Beethoven’s “Moonlight Sonata,” nor drown deeply in sorrow with Chopin’s master piece “Tristesse.”

There were dreary moments when, as I sat still and watched the rain dripping outside, music suddenly welled up from the depths of my heart. Inspiration came unexpectedly. It flowed into my right fingers to generate separate, isolated notes, which slowly blended into each other, and finally metamorphosed from a continuous chain of sounds to a lively stream of music. Rhythmically, my left hand played the chords in C Major to accompany the melody of my right hand, and the harmony was sweet to the ear.

Flowing along with the music, poetry spilled forth, and my voice recited in song:

What leaves are bathing now under the autumn rain ...?
“What music is playing its sad tale?
”Here is the song of my dreams
…”

Formlessly, but again flowing from the instincts of my heart, the chords then switched to A Minor. The lyrics became more fervent:

I go back
”To the mountains of old age,
”To find my homeland
”Behind clouds
”Of dust.

”I hear my heart drip
“Its pain.
”I hear my life
”Soak
”In pools of sadness...”


November.
The winds hissed throughout the trees. Everywhere, the leaves ripened to redness. Sitting inside the van, I silently observed the movement of time that marked its second, its minute, its hour, through the color changes of the leaves. From red, the leaves turned to orange. In steps, the leaves went down to yellow… until at last, they wilted and fell from the branch.

Under the fading autumn sunlight, the dusty pile of leaves scattered in the whirlwinds.
The tempo of Rumba rang out:

“The leaves are flying this afternoon … like my soul in drunken state … dangling there a vision of a lonely moon … where to find the way in me ... the road to lead me home …

Oh my old school … who picked up those falling leaves … of a palm tree … in a pale afternoon … of my young age… whose lips were wavering … the image of a song.... where pretty girls belonged.”

Thence, the sound of the piano lifted up the voice, and made the lyrics even more beautiful.

All the pedestrians who passed by the parking lot stopped for a moment. They would stare at the extraordinarily shaped van and frown when they heard the lively music emanating from within the strange metal cage. Often, they would say, “Ah, who is this crazy artist?”

There were many people who stood in silence to enjoy the music. And when the time came for me to go back to work, I opened the small door to step out onto the gravel of real life. They surged toward me to shake my hand amicably. They took off their hats in greeting.

I would smile in return and walk away, my head bent down. The melody of the song still followed my footsteps:

In the mist
”Of a dewy afternoon,
”I walk away
”Music caught on my sleeves

”Life is intent
”With passion.”



5.

Buffalo, buffalo,
Let’s go to the field to plough with me.”


The water buffalo and the herder were always side by side, in each other’s company. However, when the herder was a wanderer like me, a real buffalo would surely tire quickly. I would bring my poor animal here and there because my rice paddy field extended to four corners of the world, with no frontier or shore. The water buffalo would go along with me, sharing all of my hardship.

Since the day I owned this van, my destiny changed. I no longer worked steadily at one designated place like before. I became multi-skilled. Where ever there was a job, I landed there like a worker bee for a while to earn some income. Once my pocket filled up with a handful of money, I went back on my way for more adventures.

Fortunately, the van functioned smoothly; it never failed me on the road.

In the summer, there were times that the van was as hot as an oven on high heat. I drove it to the outskirts of the city and went past an airfield next to a big river.

The sky was cloudless and high and the wind blew incessantly. Once in a while, I could hear the deep drone of aircraft fans coming from the runway--certainly an airplane was in the process of taking off.

In the air, several beautiful multicolored balloons floated and moved with the direction of the wind. Below, on the surface of the river, small boats with vibrant sails went up and down the current. Nearby there were a number of people surfing.

After driving along the riverbanks for a while to enjoy the fresh cool air, I finally stopped at a place where a crowd of people gathered around a bus. Ah! I learned that they were preparing for an interesting and extraordinary game. Most of them were teenagers full of energy and enthusiasm. Equipped with either green or red outfits, rubber hats glued on their heads, and tight-fitting shoes on their feet, they were waiting for their turn to be transported to a Z location …

Z, like Zebra, like Zodiac.

Two helicopters with two big words--Z1 and Z2--painted on their bodies banked over the river. Standing on the riverside, everyone was excitedly gazing up at them. The aircrafts first made a few rounds back and forth, then flew side by side. Some minutes later, a rope ladder was dropped down. From the inside of the helicopters, two people in sky-diving outfits stepped down, until they were clutching tightly to the ends of the ladder. The choppers, like two dragonflies, flew high and spat strings of smoke. They zigzagged back and forth until the smoke spelled out the letter Z in the blue sky. All the while, the two individuals dangled in the sunny sky. When the helicopters hovered next to each other, the daredevils swung, released their hands and threw themselves into the air. Amazingly, in a blink, they switched places: the person from Z1 grasped the rope from Z2. He then climbed up the rope and proudly waved his hand to the spectators standing on the ground. The person from Z2 was now in possession of the Z1 rope. She lifted up her two fingers in a shape of a V, symbol for victory, in response to our cheering shouts.

The helicopters flew higher. The acrobats now hung upside-down, their feet hooked firmly to the rope. I held my breath as the dragonfly Z1 suddenly soared up high. Oh look, the green one had already released her feet, and quick as a wink, the red one reached out to catch his partner’s hands. My Lord, they made it! The four hands grasped each other tightly and the two bodies, one above another, dangled in the clouds.

Z1 skimmed along slowly next to Z2. Immediately, the girl in green outfit threw herself back to her initial post. Not wasting a minute, the boy in red flung himself to catch the girl’s feet. It was absolutely astonishing to see how fast they moved.

And so on, they kept playing the game in the air, until someone lost control and dropped himself into the water.

This lively summer scene exhilarated me. I parked in the shadow of a tree and excitedly looked for an easel.

I locked myself in the van, and slipped into the private world of painting. The subjects of today’s scene were laid out onto the canvas–

I’m sailing on a sunny river
With a silky pink cloud on my shoulder
With a joyful breeze blowing through my entangled hair
With a fiery hearty bliss feeding my soul‘s fare.”


From the sketching of the forms to the moment color transformed the canvas into a painting, Time flew. It was midnight. Outside, there was absolutely no one around. I could only hear the sound of waves clapping at the shores, louder and louder. The sky was pitch dark. Once in a while, there were blinking lights of an aircraft signaling that it was ready to land.

In the van, the two-foot battery neon bulb shed a soft light. I checked the lock on the door carefully, then prepared a dinner of bread and sardines. As I ate, I observed the artwork I’d just finished. Something did not go well with the person in the painting. Her hair did not fly as softly as the wind or the cloud. Her smile was very strained. I stood up to add a dash of sunlight at her eyes to make her look lit with joy. Another dash at her lips to make her smile more attractive, more inviting, and more lush.

When I finally dropped the brush and lay down on the rough camping chair, exhausted, morning had come without my knowing it.




6.

Someone somewhere said that one would reap a basket of wisdom for every day he was on the road. That was very true.

Going here and there with my van, I became a gypsy on the way to the end of the world. Of course, I acquired some wisdom, and the most precious was the art of quiet suffering to overcome all challenges. In long suffering, there is bold endurance as well as modesty. The long suffering position is like practicing Zen, when the mind and heart are unmoved while facing a stranger’s meanness or dealing with adverse circumstances.

In the countryside, on the open beach, or at the high sky, I felt untied and free.

In spring, the weather was warmer and pleasant. There were many unemployed people in my hometown. Perhaps because it was the beginning of the year, and, like the wild goat or the bear in the jungle just awakened after a long sleep during winter, many business owners were still taking their time organizing their schedules. So when a company offered me a temporary job far away in the countryside, I did not mind taking it. I decided to hit the road; the sooner the better.

I left in the early morning. Heavy fogs hung low over the road and the van went at a snail’s pace because I could not see the road ahead of me.

The further I went, the scarcer the houses became, and the landscape became more rugged with tall evergreens lining the two sides of the road.

I pulled out my map and discovered that I had gone too far off the planned itinerary.

I managed to backtrack to the original route. The fuel light flashed on to inform me that the gasoline supply was low. Fortunately, I always carried an extra can of fuel for emergency purposes. The van could go at least ten more miles. As an extra precaution, I pushed on the communication button, requesting information about the closest gas station in the area, or the closest neighborhood.

No one replied. Did that mean that I had gone beyond the reach of police radars?

Somehow, in turning the van around, I had gotten lost in the heart of a rugged highland. The heavily wooded stretch was bisected by a winding, rough trail snaking to nowhere. Once in a while, here and there, piles of straight trees denuded of branches and leaves appeared on the side of the road. It looked like as they were logs that some one had cut down, waiting to be hauled away to town. I felt some relief, hoping that there were people around this remote area.

I had the impression that sometimes the van was climbing up a slope, because the buffalo moved its steps forward heavily. Thick smoke spewed from its nostrils. The tires, under the pressure of constant brakes, released a burning rubber odor. At other times, I felt like I was hurtling downward a steep mountain, because the buffalo charged ahead at high speed, as if it was flying.

Going up and then down, the van kept running more than ten miles to nowhere.
Mountains and hills blended into each other into a continuous blur. In front of me lay the vast, thick green of the pine forest, which sent out an acrid smell that permeated the inside of the van, stifling me and steaming up the windshield.

Feeling my spirit and mind overwhelmed, I pulled the van over to rest and to cool the engine down for a while. Winding down the window, I heard the rumbling noise of running water. As it turned out, I was standing on a high bluff where a waterfall was rushing and pouring down to the earth.

Like a divine aura, the clouds circled the mountain crest. The sun shone through the droplets of water spraying from the waterfall, giving me as spectacular a show as firecrackers during festival time. It was very high here, and surely it was apart from the world, because I could not see any sign of towns or cities, or anyone around. Earthly life seemed to regress into the past. Did the buffalo and I, beings in different physical forms, possess the same spirit as light, as the breeze wafting at the mountain peak?

A soft fragrance, coming from a multitude of flora blooming everywhere in the rocks, filled the pure air. The white flowers with transparent and fragile petals, highlighted by a dusting of glittering yellow powder, were strikingly beautiful. I reached out to pick a few. As soon as I touched them, the petals fall apart and scattered in the wind. I named them the “Wandering-Wind-Flowers.”

I bent down to scoop up the clouds that swirled around my legs, around my body. As soon as I touched them, they melted away. I named them the “Dreamy-Bliss-Clouds.”

Today, lost in this place as if no one there, I kneeled down to carve my name, at the top of a mountain.

There, under the blue sky, the piano and I played triumphantly joyful music.




+++++

It was easier climbing the high mountain than going down.

To save some fuel, I turned off the engine, shifting the gear to neutral. The buffalo crawled slowly, step by step, down the steep slope. The herder kept the brakes on constantly, releasing it barely just enough for the buffalo to inch forward head first. Hell was somewhere in front. The road home was a perilous challenge with the lives of both van and myself dangling on the line. I kept telling the buffalo as well as myself, “Keep moving ahead like that.” Yeah, keep moving like that; very slowly, very stable, very confident.

I breathed a sigh of relief when we went past the most dangerous curve.

Yet, Death was always lurking right around the corner. After we had gained a few more yards, the sun suddenly shot its horrible glaring rays straight through the windshield, blinding my eyes in an instant. I lifted my right hand to shield the sunlight while my feet pushed hard on the brakes. The van lurched forward, and within a blink, spun around 360 degrees. Panicked, I grabbed the wheel tightly and tried to use the emergency hand brakes. But it was too late. My buffalo slammed into a tree, and, losing its traction, slid down to the deep abyss.

The whole thing happened too fast. I only knew that, like a dart, I was shot into space.




7-

...The dart landed into a branch; or to be more specific, a branch somewhere had stretched out its lengthy arms to pierce the sweater on my back, holding me in the air.

I did not know how long I had been in this position. My arms and legs were in frantic motion, just like a spider that had dropped from its web. God gave the spider threads to weave, an ability to rescue itself. As for me, how could I save myself from this horrendous situation? Well, I suspected I could wait for hunger and thirst to kill me slowly …

My spirit flip-flopped between consciousness and reality. In the midst of desolation, I vaguely heard the dramatic cry of a wounded animal. Or was it a cry of suffering wrenched from the depth of my own heart?
I felt tears coming. Without any choice, I accepted death at this remote area, without anyone’s knowledge. I mumbled some prayers begging God for salvation, to let myself go to another world without pain and to rest in peace. I said goodbye to all the people I loved. I forgave anyone who’d hurt me badly during my life. And what else should I do? What else? What else? Oh yeah, good bye to all my writing, to my poetry and to my music. Goodbye to my artwork, to my dear time with photography. Everything in my life was in vain; thus nothing to feel sorry for, nothing to regret.

Right at the moment when desperation grabbed hold of me, the branch which bore me afloat rattled. Under my weight, it kept bending down.

The cracking noises of a branch ready to break became more and more urgent. It was like the sound of bells signaling the end of life. It was like the victorious clapping hands of Mr. Death.

I suddenly opened my eyes and looked around frantically. Not very far away, I could see some trees with branches reaching towards me, and numerous green and brown roots hanging down.
A spark of hope flashed in my head. My brain somehow became extremely active. Suddenly, the image of two acrobats performing stunts above the river re-appeared vividly in my mind. As if watching a movie, I saw the short scene playing and replaying every movement of the actors, until … Until the branch finally broke apart, and dropped me into nothingness.

What kind of force was it that made my body bounce into action, that made me kick my legs and fling myself to grasp those roots firmly? Was it truly a miracle, or just the prospect of Death that can cause human beings to overcome any obstacles to survive?

It was absolutely not possible to climb down the tree, especially when I found that my chest was wounded, something that I had not noticed before. Possibly the damage to my chest happened when the van slammed the tree before it went down the mountain. I guessed that the sternum linking my ribs was broken.

Securing myself was the first priority. My body ached terribly each time I stretched my arms to pull the lengthy roots upward in order to coil them tightly around my waist. Despite the pain, I gingerly kept tying more roots around my ankles and around my wrists. This way, if I happened to fall asleep, I would not drop to my death. At least, I could live through the night.

Darkness blanketed the whole area. The persistent whistling wind through the trees terrified me. Like an ape, I was now dangling under a canopy of leaves, wondering what fate would bring me in the next minute or the next hour. Time slowed, each hour like centuries …

Drained and exhausted, I slumped down and rested my head on top of a bundle of leaves, my arms and legs still clutching a branch tightly.

How was I to make it through the night?

To escape the feeling of fear and to know that I was still alive, I kept my mind busy by going back to my past.

Many years had passed, but the images of the night in Rung La had not been swept away in my mind:

My father, forced to bare a naked torso, wore only short underpants. His hands were crossed on top of his head. Under the moon light shining through the leaves, his hair--now looking grayer than the day before--hung on his forehead. He was kneeling down, facing the pointed rifles of two Viet Cong soldiers who were about seventeen or eighteen years of age. These two soldiers kicked my father’s chest, asking him about the location of the gold he had hidden, the location of the boat which he had planned to use to escape, and the names of people who had organized the trip. The old man remained silent. Furious, they hit my father’s head with the rifle butts. The victim collapsed on the ground, still. I hid myself in a bush and felt tears stream down my face.

I checked that all the roots around my body were secure, then closed my eyes and silently mumbled a prayer to my father. The darkness was so thick it frightened me. Fear came as strong as it did one night long ago:

When the rapid sounds of scattered gunfire and the rustling noises of running people came close to me, I threw myself into a nearby murky swamp. A big frog jumped in front of me and landed on my shoulder. I swept it aside. Under the moon light, I saw indistinctly the shadow of a Viet Cong soldier running back and forth on the embankment of a trench, screaming “Catch him! Catch him!” It was the sharp, acidic accent of a female soldier from the North. Frantic with fear, I immersed myself beneath the water lilies … In the distance, the sounds of gunfire bursting came more frequently, and it sounded like there were more soldiers around because I heard the shouts and swearing of male voices. They were reporting that they had caught two persons alive.

Once in a while, I pushed away the water lilies and pulled myself above the water to breathe, then quickly re-immersed myself deeper in the water. I stayed there the whole night.

When all the Viet Cong soldiers were gone, I got out of the swamp, thanking God for my safety.

In the quietness of the night hours, once in a while I could hear dogs howling, and frogs croaking. I felt so cold. I crawled on the ground while covering myself with dry banana leaves and sought refuge in a pile of hay.

At sunrise, I hurried to the road to find my way home. A small Lambretta brought me to...
hongkhackimmai
#119 Posted : Thursday, July 5, 2007 1:36:28 AM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
HKKM luôn coi đối tượng mình đang xúc tiếp là một cơ hội để mình sáng tạo tác phẩm (an opportunity to serve ---> to embellish life and to create...)

Nghề làm cho người đời đẹp, là một trong những đam mê của HKKM

Vào đề...

Nắng chói hay biển xanh
Rù rì gió thổi
Em ngồi đây cho tôi lấy bình minh
Dán lên đường ngôi
Một nét xuân thì

Em tuổi bao nhiêu
Tôi không cần biết
Hãy để tôi
Mang lên làn da tiêu điều
Một nét vẽ
Đơn sơ
Khi khuya về
Em sẽ tươi trong bóng tối
Và nói
Chị ơi
Thơm quá
Những tình thương

Tôi sẽ đơm mùa xuân
Nhỏ sương trong trái tim
Cho em
Dáng ngọc hương ngà
Cho em
Làn da tươi mát
Như thuở tình xanh bát ngát

Hãy ngồi xuống đi em
Để môi tôi ươm
Lời thơ dịu ngọt
Kiếp tằm xin nhả
Tơ vương
...


HKKM
07/23/07



Nắng cháy nám da, rám lá...

Hồng Khắc Kim Mai, M.A.P., L.E.



Nắng bay qua cửa
Chói cây bông đỏ
Cây buồn lá xém
Những đọt buồn xo
hkkm



(Sáng nay ngủ dậy, chắc Trời biết HKKM đang chuẩn bị viết những bài về sắc đẹp, bắt đầu với đề tài NÁM, nên đã dọi qua cửa những tia nắng cho HKKM ... chụp vào máy ! Xin tạ ơn Nắng )

Đây là một hình chụp tự nhiên, tuyệt nhiên không có được touch up, không dùng Photoshop or whatever.
Nếu tia nắng chiếu trực tiếp vào da của chúng ta lúc 12 giờ trưa, thì chỉ có nước... nám đen, khóc là cái chắc Black EyeBlack Eye .
Vào mùa nắng gắt, Oregon và California hay bị nạn cháy rừng hằng ngàn hếch-ta (hectares), vô cùng khiếp đảm .


Khi HKKM nói mặc dù mình đứng dựa cửa sổ trong nhà, tia nắng mặt trời vẫn có thể làm mình bị nám da như thường, chắc có nhiều người không tin.

Hãy nhìn kia, tia nắng mười giờ đang dọi qua khung cửa. Bắt gặp chậu hoa nho đỏ (Begonia), hắn bèn đậu vào lá. Trong khoảnh khắc lá rám , lổ chổ , mất mầu xanh tươi.






Ai cũng nghĩ ánh nắng buổi sáng tốt, nên các bà mẹ hay bồng trẻ sơ sinh ra hưởng nắng cho da bé hồng hào và xương bé cứng. Đúng như thế, nhưng sắp đến mười giờ rồi, mẹ hãy bồng bé vào nhà đi thôi !
Nắng 10 giờ ! Đó là lúc mặt trời bắt đầu phóng ra ánh sáng với những tia phóng xạ để gây chút họa cho nhân gian. Với lá cháy xém, chủ nhà chỉ cắt đi và vứt vào sọt. Xong ngay !

Nhưng với người thì sao?
Đương nhiên tia nắng quái ác nào có tha ai. Hắn lại đậu lên má của giai nhân, đóng dấu cho nàng những hạt thời gian. Tiếng Anh gọi là age spots.
Hạt-thời-gian? cái tên nghe chi mỹ miều ! Thơ mộng thế sao ? Ôi chao, đâu có ! Mỗi rón rén của chân thời gian đi qua lại điểm thêm mỗi chút nắng để những hạt kia càng đậm thêm trên má nàng. Nào phải cái lá rám, mà dễ cắt dễ bỏ ?


Có một số người sống ở những thành phố tương đối lành, như Dalat mộng mơ hay Paris hoa lệ (không có nắng cháy như ở Phi Châu , nắng gắt Saigon), thì tưởng rằng an toàn , nên cứ ỷ y

Trời Ba-Ri em đi mà không nắng
Không như trời Châu Phi nắng rám đen da
Ra đường em hở cổ, áo bà ba
Dìa nhà em thấy nám bâu đầy người

Dalat núi đồi lạnh ngươ lạnh ngắt
Làm gì có nắng hắt cháy tận da?
Nói chi lạ rứa răng, răng rứa hè
Chừ năm chục, thấy nám đầy mặt... mốc!
Big Smile

Nên họ không thèm che chở cho da , lại cho rằng da sạm là mốt.... của đời . Kết quả là khi tuổi.... hạc Big Smile đã cao, nàng khám phá ra tàn nhang tòm lom trên mặt . Nàng đâu có biết là nám đã cắm sào dưới da nàng từ khuya !

Cho nên họ than lên một câu :

Chị ơi , mờ em ... nám từ hồi nào hổng hay !


Khi nám đã lòi ra cho hay, là đời.... phiền rồi.
Con người sống dưới ánh mặt trời đều bị ánh mặt trời chiếu cố đến. Trừ những người quanh năm sống dưới hầm kín , hay ở trong các cốc thâm sâu trong rừng không bị ánh mặt trời chi phối , thì họ mới không bị... nám. Nhưng họ da xanh lè, trông rất ốm yếu bệnh hoạn.
Ngay cả những người da trắng (caucasian), họ cứ nghĩ họ không được khỏe mạnh, vì da trắng xanh (pale) quá, cho nên họ hay tắm nắng, hay đi tanning để làm cho da sạm lại , chứng tỏ mình mạnh khoẻ (có thật sự họ mạnh khoẻ không? mạnh thì có mạnh, nhưng khoẻ thì chắc là không, vì họ có thể bị cancer da....).

Cho nên, ai đang sống, sinh họat bình thường , dẫu cho tự thấy mình có làn da tuyệt hảo, cũng sẽ giật mình khi biết được rằng da mình cũng..... có bị nám. Đương nhiên nám có nhiều cấp. Có cấp nám vẫn còn núp dưới da, chưa đến ngày trồi lên. Có cấp đã trồi lên trên mặt.
Không tin ư? HKKM có máy scan. Nằm dưới máy này, da của bạn như thế nào nó sẽ hiện lên rõ , và in một rì-po khai ra hết những... tội lỗi của da.

Nám có nhiều trường hợp. Nhẹ và nặng. Có cái chữa được, có cái vô phương.

1)Nám đang còn nằm dưới da, chưa hiện lên : đề phòng, ngăn chận bằng cách bôi sunscreen 365 ngày, bất kể mưa tuyết hay nắng chói. Tại sao? vì dẫu trời mưa hay trời tuyết vẫn có ánh mặt trời (ban ngày) ở đó. PHẢI XỨC SUNSCREEN ( a Must-do thing)

2) Khi mang thai, da mặt bị sạm lại như nám (người ta gọi là pregnancy mask) : Không sao. Không cần bôi kem trị nám gì cả. Da sạm đi vì hormones trong người thay đổi, sau khi sinh một thời gian ngắn, da sẽ trong trẻo trở lại

3) Nám vì đi ra nắng nhiều : nếu là mới bị thì cũng dễ chữa. Trên ba năm, rất khó. Có thể làm nhạt dần , trông đở hơn. Còn làm cho biến mất hoàn toàn thì cần bà tiên có cây..... đũa thần! Big Smile

Những ai đi làm nail, bị hơi (fume) của thuốc làm móng (rất độc) bám vào làm nám da. Mấy người nấu bếp (chef - cook) hằng ngày nấu nướng nhiều, nhất là những ai nấu chảo , hơi lửa bốc lên phừng phực. Còn nấu trong nhà (bà nội trợ) khônBig Smileg sao cả, vì lò điện hoặc bếp ga ở xa mặt, và sức nóng cũng không tàn bạo . Hơi nóng của bếp lửa nấu bằng củi hay rơm mới bị xém da nếu mình kê miệng thổi lò . Lúc ban đầu lửa nóng làm má hồng, vài ngày sau đó da sạm lại. Một vài lần không sao, nhưng nếu bị luôn như vậy thì sẽ ăn vào da luôn.

Đi biển, gió biển mặn + nắng ------> cháy da . Tình trạng da cháy này có tính cách giai đoạn. Sau vài ba hôm da nứt , da cháy sẽ bong ra từng mảnh và sẽ lành, không bị nám lâu. Tuy nhiên , nếu đi tắm biển hà rầm, nằm phơi nắng thì là chuyện khác. Ngay cả đi tắm piscine hòai và nằm phơi nắng thì cũng cơ nguy nám.... dài dài !.

Nên nhớ , người giống da trắng (caucasian) cảm thấy da họ tái quá không có màu sắc, cho nên họ cần tắm nắng , hay đi tanning, trở thành cái mốt. Da rám nắng của họ có màu hồng đỏ , trông cũng hấp dẩn. Còn da người VN mình là giống vàng............ khè , mà tắm nắng thêm là thành............. da chì . Lốm đốm thêm nám thì giống da cẩn........xa cừ. Cho nên mốt miết như thế xin đừng. Nám của người da vàng khó chữa hơn nám của giống người da trắng.

4) Những người lột da mặt mạnh ( deep peel), da còn non mà đi ra nắng, bị nắng táp . Nhất là những ai làm tài khôn, tự mình lột da bằng những củ này củ nọ , hay đi mua những thuốc nặng ký như lait Candès. Không biết giữ gìn cho nên da nám rất dễ sợ. Trông từng bợn đen xám, lổm chổm chỗ trắng chỗ đen .

Năm ngóai HKKM đi về Orange county. Tạt vào một hiệu mỹ phẩm rất đắt tiền. Bán tòan thuốc (kem) với giá cắt cổ. Nhưng người bán là một cô với một cái mặt nám đen. HKKM rùng mình. Với cái mặt như vậy mà dám đứng bán mỹ phẩm (chắc cô ta là chủ, chứ nhân viên như vậy ai mà mướn đứng bán mỹ phẩm ). Dẫu cho cô có thuyết phục hụt hơi những hàng này hàng nọ tốt, HKKM cũng lắc đầu đi ra. Vì với mỹ phẩm đắc giá như vậy, chúng nó không có effect với you, thì làm sao tôi tin là hàng cô tốt?


Nám ! Nám ! Nám vì rám nắng, mà
Nàng gọi đó là tàn nhang ư?
Tàn nhang một hạt thì duyên, trăm con tụ lại truân chuyên nỗi buồn. Mây buồn mây trổ đám mưa. Nàng buồn xám xịt một vùa... thâm đen . Nào ai dễ dấu thân quen. Soi gương lấm chấm những mầu thương đau...




Đến đây, các chị em đều biết rằng chúng ta sống trên trái đất, thì khi mặt trời lên là lúc chúng ta có Ban Ngày (day time).
Đúng như vậy, mặt trời ban cho ta nhiều thứ tốt , nhưng đồng thời những tia nắng chói chan của mặt trời cũng làm hại ta không ít (giả dụ như trong truyện Như Chẳng Có Ai của HKKM, chính mặt trời đã làm lòa mắt người lái xe nên tác giả đã bị thảy xuống hố làm bạn với cây và ăn thịt chim sống để vật lộn với cái đói TongueBlack Eye )

Mặt trời làm hại da. Vì trong tia nắng mặt trời có 3 lọai :
1) Tia sáng mình nhìn thấy được (visible light)
2) Infrared rays (tia hồng ngọai )
3) Ultraviolet radiation (gọi tắt là UV) --->Tia cực tím , luồng phóng xạ mà mắt không nhìn thấy


Cái anh chàng thứ ba (UV) là thủ phạm làm cho da bị Nờ a mờ am sắc NÁM mà mọi người rất ghét. Ngòai ra anh ta cũng làm cho da nhăn, già trước tuổi . Làm cho da chì , thấy mà ghê! Làm cho da mất bớt sự co dãn. Làm cho da chảy sệ xuống . Làm biến cái màu đỏ hồng duyên dáng của da thành màu nâu sẫm , dễ ghét tệ ! Và còn đáng sợ hơn nữa là từ từ tạo nên những tuyến ung thư (pre-cancerous lesions).


Thường thường nám có vì dang nắng nhiều quá. Vết nám bắt đầu thấp thoáng khi 18 tuổi , và sau đó càng ngày càng đậm thêm lên. Trong UV ultraviolet radiation đó có hai lọai : UVA và UVB
Khi chạm vào da , thì một phần ánh sáng phân tỏa ra và phản chiếu với lớp đầu tiên (stratum corneum), những phần ánh sáng khác thấm vào lớp thứ hai (epidermis). UVB có độ sóng ngắn hơn UVA nhưng mạnh hơn. Tuy nhiên, nó chỉ thấm vào lớp epidermis khoảng chừng 10% thôi. Trong khi khỏang 50% UVA đi sâu vào lớp da thứ ba (dermis).
Vì thế, lúc đầu chúng ta chưa thấy nám, nhưng về lâu về dài thì vết nám hiện ra. Và khó chữa vì nó đã mọc rể trong sâu

- UVA là cái.... thằng gây cho da nhăn nè
- Sức tàn phá của hắn ăn sâu vô tận tới dermis (nhắc lại lớp da chết là stratum corneum, rồi đến lớp thứ nhì là epidermis (da thiệt), rồi đến dermis (hễ mình lụi dao Tongue tới đây là nó phụt ra thành sẹo lồi đó , eo ơi Black Eye)
- hắn làm hại đến sự phát triển của collagen nè

80% trong UV radiation là UVA
Nếu đi tanning, thì phải biết là những đèn đuốc gắn nơi giường tanning có sức tàn phá tương đương với UVA. Ghê chưa? Đừng xài cái thứ nguy hiểm đó , chớ tin ai nói xài nó an toàn. ClownClownClown. JUST SAY NO

Còn UVB thì làm cho da bỏng đỏ (inflammation)

Cho nên khi đi mua thuốc SUNSCREEN để bảo vệ da thì phải mua lọai có chất titanium oxide chống UVA and UVB.

Các chị em nên dùng Sunscreen, chứ không phải Sunblock.
Khác biệt giữa Sunscreen và Sunblock như thế nào?
Sunscreen (lọc tia nắng) bảo vệ da khỏi nám cháy, nhưng vẫn cho ta chút những gì tốt của mặt trời. Ôi trời ban cho mà không lấy thì ta sẽ èo uột xương lắm đó.
Còn Sunblock là đá tia nắng mặt trời văng tưng ra. Bờ lốc mà !

SPF ----> Sun Protection Factor
SPF15 -----> chịu đựng được sức tàn phá của ánh mặt trời trong vòng 15 phút
SPF30 ------> 30 phút
SPF 45 -----> 45 phút
and so on...
Không nên dùng lọai SPF cao (SPF60) vì như thế chất chống tia nắng dày quá, tội cho cái măt.... mo của chúng ta. Mà ai biểu đứng dang nắng làm chi ngòai trời cả giờ rứa hỉ? Nướng bánh tráng như rứa thì chỉ có nước tùng tiêu thôi !

Nếu đi bơi hay đổ mồ hôi ra nhiều, thì phải bôi lại sunscreen nhiều lần hơn


Sunblock nên dùng sau khi lột da mặt bằng acid , hoặc sau khi lột da bằng tia Laser. Vì sau khi lột da mạnh, lớp da mới của chúng ta rất rất rất non, dễ bị táp nắng. Giống như cái bánh tráng hơ sát lửa , (bánh) sẽ bị phồng lên và lắm lúc cháy đen một vài chỗ. Da non bị táp nắng trông dễ sợ lắm, như bị vằn làm cho gương mặt loang lổ không đều. Đánh phấn vào che, ẹ hết biết !

Muốn ít bị nám , thì tránh nắng giữa thời gian từ 10:00 am - 4:00 pm
Ngay cả những ngày mưa gió tơi bời Big SmileBig Smile, hay vào mùa đông cũng nên bôi SPF15
Đội nón rộng vành, mặc áo tay dài, và bận quần dài (quần tây cũng là quần dài)Tongue
Đừng cho trẻ con chạy chơi ngòai nắng sau 10 giờ, vì da chúng non rất dễ bị táp nắng
Luôn luôn tìm bóng mát mà đứng
Tắm nhớ kì da chết Big SmileBig SmileBig SmileBig SmileBlush
Khi lái xe, xin các chị nên treo một tấm màn che dán lủng lẳng (sun shields) nơi cửa kính bên tay trái vì đa số chúng ta bị nám bên má trái rất nhiều...


Trước '75 ở VN , các cô các bà yểu điệu thục nữ. Sau '75 lao động là vinh quang, ai cũng ra đường buôn bán kiếm sống nên.... đen thui Tongue! Hơn hai chục năm nay, ý thức được sự nguy hiểm của UVA , và cũng vì ngại khói và bụi, ra đường các bà các cô hay đeo khăn mặt để tránh nắng, TỐT !

Còn ở Mỹ, khi lột da hay không lột da, đi ra đường lúc trời nắng chang chang, mình có thể giả đóng bộ làm người nữ xứ Trung Đông, trùm khăn che kín đầu và mặt, đâu có sao !
Coi như là tạo mốt Big Smile


Ở trên có nói nên tìm bóng mát mà đứng. Thật ra đứng trong bóng mát là để khỏi bị cháy da thôi, chứ không phải là không bị nám. Tia mặt trời đi tới đâu cũng thấu. Cũng như ta đứng dựa cửa sổ trong nhà để mơ màng, anh chàng ánh nắng vẫn táp được da của ta mà hun như thường ! (hun như hun khói, làm nám da , chứ không phải hôn Big Smile). Không tin à? mấy chị em ở Mỹ nhà cửa kín mít nhé, thế mà ba ngày không lau là bụi bám đầy bàn ghế và cái màn ảnh truyền hình . Bụi đó đi theo ánh nắng mặt trời mà đi xuyên qua các cửa kính.
Người Việt nói chi có đó Chạy trời không khỏi nắng !

Cho nên phải hiểu rằng Nắng là kẻ thù của da

Nhiều khách kêu điện thọai hỏi giá. Họ mong được chữa trị với giá thật tối thiểu , nên tả với HKKM : Da em mới bị nám đây thôi, có ít mụt tàn nhang, chút xíu hà

Ngàn lần như một, khi họ đến giáp mặt mình, mình chỉ biết than trời như bọng. Một về nám trên mặt đen thui, mà dám nói là.... chút xíu ! Nếu chút xíu thì họ tìm tới mình làm gì? họ sẽ tự mua thuốc bôi tùm lum tà la., tàn phá cho đã. Khi nào bất trị, tọa họa ra rồi mới quính lên chạy tìm thầy !Tongue

Những trẻ em, do bẩm sinh (di truyền), có tàn nhang (freckles), không phải là nám. Người Việt họa hoằn lắm mới có một ca. Trong khi người giống da trắng (caucasian) thì rất nhiều. Có những đứa trẻ mới 5,6 tuổi mà mặt đầy tàn nhang. Trường hợp này là trời sinh, không nên làm gì hết , vì không có cách làm gì cho freckles biến đi .


Tàn nhang (các chị em hay gọi thế) của những lứa tuổi trên 40, không phải là tàn nhang, mà là dấu-ịn-thời-gian (của đời sinh tử, đóng dấu lên khuôn mặt của nàng, cho nàng biết nàng đã không còn tơ liễu xuân xanh nữa, cứ cẩu thả với nhan sắc thì.... thì...thì....sắp già khú đế đó !).

Có lọai tàn nhang (chữ của ai, không phải chữ của tui) nổi lổm ngổm, nôm na gọi là mụn thịt (fibromas) do tuổi tác, hay một biến chứng nào đó của da. Những mụn thịt này (nặn không ra hột mụn như mụn thường, mà ra chút bầy nhầy trắng của mở) lồi lên, nên táp nắng nhanh, trở nên sậm màu hơn so với da chung quanh. Cũng có người do bẩm sinh , nhưng đa số là vì tuổi tác, sống lâu lên lão làng Big SmileBig SmileBig Smile.

Mụn thịt thích (!) luẩn quẩn dưới mắt một đàn nút lớn nút nhỏ . Trên gò má cũng có. Có người thì chúng bám từ màn tang xuống cổ. Ở chỗ cổ này, khi tuổi càng cao thì phát sinh thêm một đống nút da dư (skin tags). Eo ơi , đứng gần tưởng người này là mật là đường, ngọt quá nên ruồi bu kiến đậu !!!
Lúc ban đầu những mụn thịt này mầu trắng, càng về sau càng đậm hơn. Và có người họ có mụn thịt to và đen thui mà họ lầm tưởng là mụt ruồi.
Thường thường , một khi lấy đi thì sẽ hết. Không lấy đi thì càng ngày nó càng lớn thêm.

Cũng có những vết nám nằm sát da, mầu cà phê sữa, mặt bằng, nhân gian gọi là liver spots. Không hiểu tại sao họ gọi vậy. Thật ra những vết nám này không ăn... nhậu (nhập) gì với lá gan của các bạn cả, không phải vì đau gan mà sinh ra tàn nhang.






Tàn nhang kiểu này (hình trên, Before and After) nhiều lốm đốm trên mặt là do nắng tàn phá làm cho mình mau già, da khô và nhăn (thường người caucasian hay bị vì tắm nắng quá nhiều )

Đa số người Việt bị nám, vì dang nắng, thì ít khi bị như vậy, mà bị lốm đốm.
Khi bị như vậy, nhất định không phải vì một sớm một chiều mà có. Đã là một chuyện trường kỳ thâu góp tàng trữ (accumulative) từ lâu, và nó đã mọc rễ vào tận sâu.

Đáng gớm hơn hết là nám do lột da không đúng phương thức, sau đó cẩu thả không giữ gìn khi đi ra nắng. Da bị nám loang lổ, mầu sắc không đồng đều , từng mảng, từng về (melasma). Dẫu cho lấy phấn đánh lên che, đứng đàng xa vẫn thấy ửng lên một về màu hơi xanh xám (da sẫm + phấn hồng). Thấy có vẻ bệnh hoạn. Không biết họ đau khổ như thế nào, nhưng mình nhìn thấy họ , tự nhiên lòng mình cũng dâng lên một sự đau khổ.... giùm.
Cách đây ba tháng, có một bà bước vào clinic của HKKM. Vừa vào tới cửa thì ngồi khóc. Hỏi tại sao? Cho biết vừa xin việc ở tiệm Fitness bên cạnh, và có cảm tưởng như bị xô đuổi. Không biết thực hư. Nhìn người này có gương mặt nám xịt , từ trán cho tới cằm chỗ trắng chỗ nâu, lổm chổm như tổ ong. Mới nghĩ ra là chắc bà ta có mặc cảm, chứ ở Mỹ mà có hành động đuổi xua thì... ủ tờ dzô dziên vì tội kỳ thị.... nhân dáng. Tội kỳ thị là tội Liên Bang, đền tiền.... chết bỏ luôn !Black Eye
Hỏi ra, lại là một tên.... họa sĩ ma cà rồng Big Smile nghèo xác nghèo xơ. Động lòng (trái tim HKKM mềm xèo à , cho nên dễ bị lường gạt. Nhưng mình thấy cũng OK , không sao. Ai lường gạt mình thiên tào bắc đẩu đều ghi vô sổ giùm hết rồi ) chữa giúp một phen. Mụ ta là họa sĩ, mình cũng họa sĩ. Mụ ta vẽ trên giấy, trên vải bố, trên vách. Còn tui thì dùng mặt mụ ta mà vẽ, sướng chưa? Với HKKM, mỗi khách là một tác phẩm sống của mình, tha hồ vẽ rồng vẽ rắn để làm đẹp cho đời . Đến nay , vết nám của... thị, ít nhất không còn loang lổ nữa , và đã phai đi 80%...


Có nhiều thuốc để bôi vào làm giảm bớt vết nám. Trên thị trường đầy dẫy Retin A, AHA, Hydroquinone, etc etc. Ngòai ra cũng có một số khoáng chất thiên nhiên, bôi vào hằng ngày da sẽ sáng dần....

(Xin đừng dùng Retin A, tuy rất hiệu nghiệm cho mụn, cho nám , cho da nhăn, nhưng side effect của nó cũng tàn bạo lắm. Nó sẽ lột liên tục, da không chịu thấu đâu. Sẽ mỏng dính như giấy kiến see-through skin). Sẽ nói nhiều hơn trong đề tài da nhăn (wrinkles) . Hydroquinone (đã bị FDA hũy bỏ không cho dùng )
FDA ------> Food and drug Administration , cơ quan kiểm sóat thực phẩm và thuốc men của Hoa Kỳ

Nhưng không phải ai cũng giống ai. Tùy theo sự học hỏi, kinh nghiệm và tìm tòi, mỗi "thầy" có một bí quyết (bí kíp Big Smile) riêng , trade xơ-cờ-rịt riêng mà lị !

Người ta quảng cáo trên báo nhiều thứ thuốc trị nám , có nên mua không?
Xin hãy nghe cô em này nói :

... nghe nhiều người da bị vết nám nói rằng họ dùng thuốc theo toa bác sĩ cho, mua cả trăm đồng một tube nhỏ xíu, mà nám vẫn hoàn nám.

Thấy chưa? thuốc Bác Sĩ cho mà còn không ăn thua gì, huống chi các thuốc quảng cáo hùm bà lằng trên các báo chợ? Ai bán hàng cũng đều quảng cáo hàng của mình số dzách cả...

Nếu thuốc ngòai chợ hay quá hay, thì HKKM có mà chết.... đói !


Có nhiều cách lột da để vết nám mờ đi. Tuy nhiên những lọai lột nặng (deep peel,) dùng chất hóa học như phénol hay TCA (với nồng độ cao) phải do những chuyên viên ở các clinic BS làm mới an toàn. Nếu làm lạng quạng sẽ rất nguy hiểm, lủng và cháy da gây thương tích . Đẹp đâu không thấy, sẽ hóa ra vũ nữ Cẩm Nhung !Black Eyeđi ăn mày đầu đường xó chợ.

Ngòai ra có một thuốc lột da khá mạnh là dùng chất rong biển đặc biệt (nếu các chị em muốn trị nám bằng chất liệu thiên nhiên ). Sea-weed peel (medium peel)

Các việc lột da ở các mỹ viện không đi đến đâu, vì nồng độ của acid mà chinh quyền cho phép họ dùng rất nhẹ (light peel,).
Đa số họ dùng buffered acid ( acid đã được pha loảng) chứ không phải pure acid (acid nguyên chất).
Nồng độ (percentage %) được ghi trên các nhản của các nhà sản xuất (manufacturer) không giống nhau .

Ví dụ : 50% acid glycolic (AHA) (của hãng A) không giống 50% acid glycolic (của hãng B), vì mỗi hảng có một formula riêng. Nói rõ hơn, 50% họ ghi đó ----> 50% of the whole ingredients listed on the label , the other ingredients might be.... water and something else. Cho nên trong những nhản như thế này, chất acid là buffered acid, và khách hàng hay bị nhầm .

Còn nếu là acid nguyên chất, họ sẽ ghi rõ PURE ACID . Acid lọai này rất nguy hiểm.
Da người Việt rất mỏng , phải cẩn thận khi xài acid !

1) Lột da nhẹ ----> buffered acid hoặc microdermabrasion ( chỉ lột được lớp da chết trên mặt) (very superficial peel)
2) Lột da sâu hơn một tí ( 0.06 mm) ------> pure acid 20% - 25% (superficial peel)
3) Và sâu hơn nữa (0.6 mm) ------> pure acid 30% (medium peel)
4) Sâu hơn nữa nữa ? (0.8 mm) ----> pure acid 35% ( medium peel )
5) Sâu sâu hơn nữa? coi chừng ! coi chừng ! rất nguy hiểm vì sơ sẩy sẽ bị thẹo (deep peel) ----> phenol.

Có dư tiền ? đi thử lột da bằng tia Laser một chuyến xem sao !

Nám quá sá quà sa ? go for Laser Resurfacing? Ố là la , cái này phải suy nghĩ cho kỹ nhen, vì MM thấy Laser không work cho da người Việt. Khi mới làm xong thấy được lắm, nhưng mấy tháng sau vết nám từ từ trở lại đó !



Hy vọng trong tương lai, với sự tiến triển không ngừng của khoa học , nám sẽ không còn là một ưu tư của các chị em mình nữa





ngodong
#120 Posted : Saturday, July 7, 2007 2:39:53 PM(UTC)
ngodong

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 3,437
Points: 1,167
Woman

Thanks: 85 times
Was thanked: 35 time(s) in 34 post(s)
Chị thật là người đàn bà tài năng hiếm hoi em được biết.

Cám ơn chị.
hongkhackimmai
#121 Posted : Monday, July 30, 2007 5:30:07 AM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
MICRODERMABRASION

Hồng Khắc Kim Mai, M.A.P., L.E.





Thế giới mới
Rực sáng trên thềm
Hoa có nở
Nụ bần quân?
Hay hoa rỗ
Như tổ ong
Ô hoa
Nhăn rúm
Khi trăng chưa già....

hkkm


Đứa con nít Huế hay thích nhâm nhi trái bần quân (hay là mần quân). Cái trái tròn tròn, khi sống thì xanh chát chát, khi chín có màu nâu nâu, ngọt ngọt. Người có da sạm nắng, gọi là da bần quân.
Người đến tuổi dậy thì, lúc trổ mã, thì trên mặt bắt đầu lấm tấm mụn. Mụn là do hột ổi hột é gắn lên đó làm duyên chăng? Ồ Clown ! Ai làm duyên gì kỳ thế? Ấy ấy là nổi buồn của nhân gian, vì mụn đậu lâu ngày, có lúc phải chín thì rụng, và có lúc phải rụng thì thành thẹo. Eo ơi, gò má xinh tươi đã phải mang dấu ấn ấy suốt đời chăng?
Người ta dang nắng vì việc đồng áng đã đành, còn tôi đi nắng vì thích... bụi đời, muốn làm người thời thượng.... Chẳng bao lâu da điểm đồi mồi , khô róm và nhăn nheo từng lớp. Mới băm mấy mà trông như sáu mươi. Mới bốn mấy mà trông như lão bà Black Eye

Thế là da nám, da thẹo hay da nhăn đều là những con mồi đua nhau nhào vào nơi đâu quảng cáo cà da, mài da , mại dô mại dô !



Microdermabrasion bắt đầu được phát minh tại Ý vào năm 1985; sau đó bành trướng qua các nước Âu Châu trước khi tràn vào Hoa Kỳ.

Vào những năm 1997-2000 ở Hoa Kỳ, phong trào cà da nổi lên rầm rộ, nóng bỏng. Máy microderm Parisian Peel là máy đầu tiên bước vào thị trường , được quảng cáo là có khả năng biến các bà lão trở nên các cô gái (bề mặt, chứ bên trong thì sụm bà chè rồi Big Smile), các bà có làn da xám xịt trở nên mơn mởn đào tơ, các người có mụn trở nên mịn màng , và ai có làn da rỗ sẽ được bằng phẳng trở lại. Nói tóm lại là cứ y như phép thần!

Úm ba la, úm ba la, lột da bà già Big Smile)

Âu cũng tại con buôn cứ lấy cái nhản Bờ-a- Ba Rờ-i RI (Ôi Paris sang cả !) để loè người. Và các cô các bà có tiền đâm đầu vào như thiêu thân, sắp hàng cả cây số chờ tới phiên.... bị bịp. Một lần cà da là 15 phút với giá 200 đô, và khách phải trả tiền trước từ 6 cho đến 10 lần cà ( tốn khoảng 1 ngàn cho đến hai ngàn Black Eye). Tại sao họ tính đắt như thế? Tại vì máy Parisian Peel lúc bấy giờ trị giá 45 ngàn đô ! !!!

Thấy Parisian Peel lôi kéo được hằng triệu bà (cô) nhẹ dạ, con buôn nhào vô sản xuất nào là Mega Peel, nào là Power Peel, Ali (Baba) peel, etc etc.... ôi thôi đủ các thứ tên . Khác nhau chỉ là cái máy chạy (motor mạnh hay nhẹ mà thôi ), còn ngòai ra thì cách xử dụng và công hiệu thì.... một chín một mười .

Microdermabrasion là một cái máy nhỏ chạy bằng một cái mô-tơ bằng điện. Máy có gắn hai bình thủy tinh, một đựng cát trắng mịn (gọi là crystal) theo ống dẫn chạy đưa cát sạch lên , và một bình thủy tinh hút cát dơ xuống.
Khi mở máy chạy, tùy theo mình chỉnh cho áp suất cao hay thấp, ống plastic hút cát sạch vào đầu tay cầm ( có hai phận sự là phun cát ra từ bình 1, và hút cát dơ vào bình 2. Chuyên viên cầm cái đầu máy chạy lên chạy xuống trên da của của khách. Cát sẽ cà những lớp da chết đi......

Công việc làm cho toàn khuôn mặt chỉ tốn không quá 15 phút nếu nhân viên tận tâm với nghề nghiệp của mình. Khi cà xong, khách rờ vào thấy da sạch , mịn. Yeah ! tốn 200 đô cho 15 phút, thì phải được cái gì chứ !!! 200 tì chứ có phải giởn chơi đâu ! ông xả cày muốn chết cho bà.... xài tiền bá láp.

Nói hai chữ bá láp này có thể HKKM bị thiên hạ (tiệm bán máy, và những người đang làm chủ máy) rượt lắm à nhen !

Đương nhiên khi vừa được cà da xong mất hết hàng chục lớp da chết, thì bây giờ mới lộ ra lớp da thật. Lớp da thật trông rất.... dễ thương Big Smile. Và bà cảm thấy thỏa mãn.

Da người mỏng, không chịu nổi nếu.... bị cà hai, ba lần một tuần. Cà da mặt cách nhau một tuần thì chấp nhận được. Chuyện gì xảy ra giữa khoảng cách bảy ngày đó?

Đó chính là vấn đề Blush
Song hành theo bước chân thời gian , chúng ta càng lúc càng già . Da cũng thế. Vì vậy, khi lớp da chết được cà đi, thì giây phút sau đó lại có lớp da chết khác trồi lên. Vậy thì trong bảy ngày kế tiếp, da không còn đẹp như khi vừa mới được cà nữa. Cho nên khi đến kỳ hẹn sau, da khách đã trở lại như cũ (go back to square one !Big Smile). Và người chuyên viên lại lập lại công việc cũ, cũng như da khách lại được cà tốt trong một thời gian rất ngắn, rồi đâu lại hoàn đó. Cái vòng lẩn quẩn !

Sở dĩ không đi đến đâu cả, châu về hiệp phố, vì microdermabrasion không cà da được sâu. Nó chỉ lớt phớt trên lớp da chết khoảng 5 mm, hoặc quá lắm là sâu thêm tí ở lớp da thật (epidermis) mà thôi ! Thường khi chạm vào đây, khách hay ré lên kêu đau. Phải dừng tay lại ngay.
Mặc dù tại văn phòng Bác Sĩ, microdermabrasion có thể đi sâu vào da hơn là nơi mỹ viện, nhưng đi sâu rất có cơ nguy phạm vào lớp dermis , và như thế có thể gây nên thẹo.
Vì vậy kết quả của công việc cà da (microdermabrasion) chỉ có tính cách tạm thời.

Sau một thời gian xử dụng máy microdermabrasion, có thể có rất nhiều người chủ máy khám phá ra được là microdermabrasion không giúp gì được cho thân chủ của họ, nhưng vì họ đã lỡ bỏ ra một số tiền quá lớn để mua máy , vì vậy họ tiếp tục sống trong ảo tưởng, và tiếp tục lừa gạt khách hàng .

Trong bao nhiêu năm ở trong nghề, HKKM đi đến kết luận như trên , và luôn thẳng thắn giải thích cho khách biết sự thật . Nhiều thân chủ cũng đã thú nhận điều nhận xét của HKKM là đúng, sau khi đã làm vài chục lần microdermabrasion vào những năm trước đó.

Và để chứng minh điều nói trên, trên thị trường hiện nay, giá một máy làm microdermabrasion đã tụt dài, từ $ 45,000.00 xuống....trên dưới một ngàn đô la mà thôi.
Ngòai ra có nhiều chỗ bán máy Laser, vì số máy microdermabrasion tồn kho bị đọng lại, họ sẵn sàng biếu không cho người mua máy Laser vài cái máy microderm xài chơi. Đương nhiên là HKKM không thể từ chối khi người ta cho không. Vì vậy khi dùng máy microdermabrasion, HKKM đã hoàn toàn miễn phí cho khách hàng Blush, coi như là tặng cho khách thêm một bonus !

Vài năm gần đây, người ta bỏ lối xài cát trắng (crystal) mà thay vào đó một đầu kim lọai nhám , gọi là diamond, dùng để cà da. Cũng không đi đến đâu ! Gặp phải tay nghề non, có thể làm sướt cái mặt mình, chảy máu và có thể sinh chuyện nguy hơn.

Microdermabrasion tự nó không phải là một phép thần như người ta đã đề cao và tán tụng. Tuy nhiên, nếu dùng nó để phụ thêm với cách chữa trị khác cho da thì sẽ có kết quả tốt hơn.


Có người tỉ tê :
...Chả là lúc còn trẻ tôi bị mụn bọc nhiều nhưng vì lúc đó ở Việt Nam không biết cách chữa thành ra đến bây giờ thì da mặt tôi xem như hư rồi vì bị thẹo lốm đốm như bị rỗ vậy. Tôi nghe quảng cáo là microdermabrasion có thể xóa hoặc làm mờ những vết thẹo.
.... Giờ nghe cô nói làm microdermabrasion không chữa được thẹo làm tôi lo quá
....


Vâng, đúng như vậy. Microdermabrasion đã làm thất vọng nhiều người trong việc trị mụn, trong việc trị nám và cả trong việc làm mờ những vết thẹo.
1) Mụn : nếu chỉ là mụn cám thì khi dùng máy microdermabrasion cà đi lớp da chết, nó cũng tạm thời lôi đi lớp mụn cám đang có lúc đó. Còn đối với mụn đang làm mủ thì rất nguy. Cà da mạnh sẽ làm cho mụn vỡ, mủ chứa nhiều vi trùng (bacteria) bung ra sinh sôi thêm nhiều mụn con.
2) Nám : nếu da đã bị nám lâu thì vết nám đã ăn tận sâu (như đã viết trong bài Nám ở trên), do đó microdermabrasion chỉ lướt lướt ở mặt trên, không thể nào hết nám. Có thể nó tạm thời làm sáng da hơn chút đỉnh, nhưng rồi đâu lại hoàn đó.
3) Microdermabrasion hoàn toàn không làm mờ được vết thẹo rỗ
4) Microdermabrasion cũng không làm hết vết nhăn
5) Khả năng "làm việc" của Microdermabrasion rất hạn hẹp

Nói tóm lại, Microdermabrasion chỉ có công hiệu trong việc lấy đi lớp da chết . Nếu công hiệu chỉ có chừng ấy thôi, thì xin các chị em nên nghe lời HKKM : đừng tốn 200 đô la để trả tiền làm microdermabrasion. Hãy dùng phương pháp giản tiện nhất và không tốn một xu : kì da mặt khi tắm (xin trở lại topic Bí Quyết Làm Đẹp để đọc lại những postings HKKM đã viết )

DERMABRASION : Từ Thế Kỷ 20, người ta đã dùng phương thức mài da (dermabrasion) mục đích để làm mờ các thẹo do mụn gây ra, hoặc do bị rỗ vì đậu mùa. Dermabrasion thường do các Bác Sĩ hay các chuyên viên được huấn luyện kỹ tại các bệnh viện (mới đủ hiểu biết) làm công việc này.
Dermabrasion ---> dùng một máy chạy điện có đầu tròn dẹp bằng chất kim lọai (gần gần giống như cái máy khoan nhỏ của nha sĩ dùng để khoan răng) để chà (sanding) cho những lớp da trên mòn xuống .
Khi làm việc này, khách sẽ được tiêm thuốc tê tại nơi da được chà vì... rất đau, đau lắm, và nhiều khi bị chảy máu nữa.
Sau khi làm xong thì mặt đỏ rần và sưng lên, ăn uống hay nói chuyện rất khó. Cảm thấy như bị kim chích, rát bỏng và đau đớn. Phải uống thuốc giảm đau. Sau đó vết thương đóng vảy khoảng 2 tuần . Trong khi vết thương sưng tếu lên thì ta có cảm tưởng như vết thẹo đã không còn. Phải ở nhà một thời gian để chờ cho da lành. Và tuyệt đối tránh ánh mặt trời trong sáu tháng. Không có gì bảo đảm là khách sẽ hết thẹo. May xui hên rủi TongueTongue

Qua hơn mười mấy người đã được làm dermabrasion ở bệnh viện, HKKM đã chứng kiến vết thẹo cũ...... vẫn còn đó sau khi da trở lại bình thường Dead, không có gì thay đổi !Tongue. Trong một vài trường hợp lại càng tệ hơn trước Blush! Với một số người thì có đở hơn chút đỉnh, không đáng kể . Một số khách khác thì gật gù , coi như hài lòng, vì họ đang SỐNG TRONG ẢO TƯỞNG. Chứ kẻ bàng quang như HKKM thì thấy.... it does not work !
Khách êm ru bà rù , vì trước khi làm, BS đã bắt khách ký trăm thứ giấy tờ , cho nên đừng hòng thưa kiện hay đòi tiền lại !BlushBlush


DERMAPLANING -----> Bào da
Khi HKKM nói đến BÀO DA, xin các chị em hãy tưởng tượng người thợ mộc với cái bào gỗ bằng tay (mà ngày xưa người ta hay dùng)
Khi bào da..... người, chuyên viên ở phòng mạch hay nhà thương sẽ dùng một lưỡi dao nhỏ , rất bén, bào nhè nhẹ để hớt bớt một lớp da trên mặt, với hy vọng là da sẽ mòn.... xuống với vết thẹo. Phương pháp này không làm khách đau đớn như kiểu trên , nhưng cũng không đi đến đâu .....

Như đã trình bày, không những Microdermabrasion, mà Dermabrasion lẫn Dermaplaning đều không thành công trong việc mài thẹo.




Bây giờ HKKM xin trình bày quan điểm của mình : Có thể sai vì người ta chưa áp dụng , có thể đúng.... trong tương lai Big Smileb. Cross the fingers !

Da có ba lớp :
1) Stratum Corneum : nằm trên mặt , gồm một đống da chết (khoảng 2,3 chục lớp dán chặt vào nhau bằng một chất lipid). Đây là thành trì che da thật nằm phía dưới. Nếu để cho dày quá, thì đôi khi da chết bong ra như vảy. Nhiều người tưởng là da mình bị khô.ClownClown Đó là những tế bào chết cần bỏ , chứ đừng đi mua moisturizer về dán nó trở lại. Da chết dày quá làm cho sắc mặt mình như có mây đen bao phủ , không trong sáng, dáng mệt mỏi. Lấy lớp da chết đi, không có gì nguy hiểm cho da cả . Đừng sợ là sẽ lấy nó đi thì coi như mất đi đoong. Không bao giờ mất. Vì da chết lấy đi thì có lớp khác chết bò lên thế liền. Blush

2) Epidermis : lớp da thật, mỏng. Người ta hay nói rắn lột da. Người có lột da không? Có có có có Blush
Cứ mỗi chu kỳ hăm tám ngày nó tự lột một lần. Cho nên mới có cái vụ da chết đùn lên trên đó đó. Trong lớp da thật này ta thấy có lổ chân lông và lổ của tuyến mồ hôi, có mầu sắc (pigments) của da nữa chứ.
Nám nằm ngay đây. Trầy nằm ngay đây . Mình làm gì bậy là nó la lên liền. La cách nào? dị ứng đó. Ví dụ con muỗi chích cho một phát , thì nó sưng lên một cục ngứa . Mình lờ đi một lúc thì cũng qua... cơn hoạn nạn, nhưng nếu mình gãi gãi gãi thì da này chảy máu, trầy trụa. Là cái thằng epidermis này đó. Cho nên nó nhạy lắm, vì nó muốn bảo vệ chủ (xác phàm). Cho nên nếu microdermabrasion đi mạnh tay một chút là nó không bằng lòng Big Smile

3) Dermis : Dưới lớp epidermis là Dermis . Các chị em có thấy da bò, da trâu hay bất cứ con vật nào etc etc mà người ta đem ngâm thuốc và phơi khô để sau đó làm bóp đầm hay giày dép không? Đó là lớp dermis .
Lớp này dày hay mỏng tùy theo nơi. Trong chỗ dermis này có mạch máu, có tuyến dầu, có giây thần kinh, có những mô liên kết ( fibroelastic connective tissue ---> làm cho da có khả năng dãn ra khi cần, và săn lại theo dạng của cơ thịt Big Smile ). Trong mô liên kết này có Collagen fiber và Elastic fiber. Nói tóm lại, trong lớp Dermis này có lung tung thứ, đụng vào đây là..... có chuyện đấy ạ. Theo HKKM , đây là vùng cấm địa

(Tối hôm qua nằm nghĩ mãi không biết nói thế nào để các chị em hiểu rõ hơn về lớp dermis. Mới sực nhớ ra món bò kho của người Việt mình. Thường thường món bò kho được nấu với thịt bắp đùi vì có gân, và một lớp thịt có chút nạc dính bạng nhạn bầy nhầy (mô liên kết), trong đó ta thấy có một lớp mỏng dai dai , màu trắng, (elastic fiber) ăn nghe sực sực như dây thun-----> vâng , tất cả thịt bầy nhầy mà ăn rất ngon trong món bò kho ấy là lớp dermis
  • của da bò đó !)





    Sở dĩ dài dòng như thế này để hiểu tại sao lại xảy ra chuyện sẹo ( thẹo)?

    Ta lấy mụn làm ví dụ . Mụn bị nhiễm trùng làm độc nên có mủ. Mủ nằm đó ít ngày là vi trùng ăn những tế bào (cells) vùng epidermis của chỗ có cục mụn. Sau khi mủ khô, da chỗ đó lành nhưng lại lún xuống nằm sát trên vùng dermis, tức là đang nằm sát mé vùng cấm địa . Cái lổ lún xuống đó gọi là sẹo.

    Nếu đào cái sẹo đó xuống sâu thì chuyện gì sẽ xảy ra? dưới dermis sẽ phụt lên một cục thịt gọi là sẹo lồi (kaloid). Tránh võ dưa lại gặp võ dừa Big Smile. Vì thế không ai dám đào sâu chỗ đang bị thẹo, mà lại chà lớp da đang tốt (healthy) để nó lún xuống cho bằng mặt với cái thẹo !!!!! Thật là điên rồ !!!!!


    Nan đề ! Nan đề !

    Nếu một thửa đất bị thả bom, thì chỗ đất đó lún xuống thành hố. Có hai cách giải quyết dưới đây, các chị em chọn cách nào?

    -1) Ta nên đào đất chung quanh hố thật sâu, sâu đến đáy hố, để đất cả vùng trở nên bằng phẳng?????
    Đó là công việc lâu nay người ta vẫn làm khi da bị sẹo, bằng cách dùng microdermabrasion, dermabrasion, dermaplaning hay chemical peels, để chà để bào để lột, hy vọng rằng da sẽ bằng phẳng với vết sẹo. Và công việc này rất đa đoan : nếu làm nhẹ quá thì chẳng đi đến đâu tiền mất tật mang , mà làm mạnh tay sẽ gây nhiều phiền phức. Nên hiểu rằng da nơi chỗ vết sẹo là da đã bị xơ cứng (không co dãn được) đấy nhé Blush

    - 2) Ta nên tìm giải pháp lấp hố? để tất cả mặt đất trở nên bằng phẳng?
    Công việc sẽ gọn hơn nhiều. Chỉ mua vài xe đất đổ vào là hố sẽ được lấp ngay.

    Đất thì dễ thế đấy. Da con người thì khó hơn nhiều. Lấy chi mà đắp??? Cắt da chỗ khác mà ghép (graft) vào ư? Đã bảo sẹo nằm sát vùng cấm địa , và nó đã trở thành xơ cứng, nó đã chai lì, đụng vào nó là.... nó phọt ra tùm lum tà la thì phiền to. Vả lại sẹo do mụn hay do bị rỗ (vì bệnh trái đậu) thì nó nằm rải rác đây một hột kia một hột, hay nhiều khi khắp cả mặt. Nếu làm ghép da thì phải ghép đây một chút kia một chút, mình có tiền đủ để trả công cho Bác Sĩ hay không? Vả lại, không ai dám bảo đảm việc mổ xẻ khi nào cũng thành công 100%. Chẳng may chuyện gì xảy ra, là đời mình.... lúa !Black Eye

    Lấp hố dễ hơn là đào hố .
    Nhưng với sẹo thì không lấp được. Black Eye

    Có một phương pháp khác: Một Bác Sĩ nọ độn phía dưới sẹo lên cho cao, ngang bằng với lớp da tốt. Đó là một ý rất hay !
    Ông ta đã chích dưới chỗ sẹo một chất gì đó, không làm dại cho da . Khi mới làm xong thì rất đẹp, mặc dù da chỗ sẹo có hơi "cứng" (vết xơ cũ), nhưng cũng chấp nhận được, hơn là một cái hố... bom trước kia. Khách vô cùng hài lòng. Đề nghị dùng microderm chà sơ qua vài lần như đánh bóng. Không làm được, vì chà qua chà lại sẽ động chất phía dưới mới được tiêm vào. Thôi, như vậy đủ đẹp rồi.
    Nếu chất phía dưới chịu nằm yên thì quá tốt. Đằng này nó là một thể ngọai (corps étranger) đưa vào cơ thể mình, cho nên vui thì nó đứng, buồn thì nó đi ... ta bà đâu đó, tìm không ra Big Smile giống hệt như Botox vậy. Vậy là sẹo hoàn..... sẹo !

    Ý của ông BS nọ, HKKM chịu lắm. Nhưng làm như ông thì không làm, vì chỉ là công dã tràng.
    Theo HKKM suy luận thì mặc dù sẹo là chỗ da bị xơ (chết), nhưng dưới chân nó là lớp dermis sống.
    Vậy tại sao ta không kích thích lớp dermis (nằm dưới chân vết sẹo) đó để tạo ra collagen của chính mình . Lớp collagen này là đồ thật (chứ không phải của dỏm từ ngòai đem vào ) sẽ nâng cái sẹo lên. Một khi nó được chính chủ nó tạo ra, thì nó sẽ nằm yên, không có cái chuyện.... ta buồn ta đi lang thang bởi vì đâu Big Smile

    Làm thế nào để tạo ra được cái lớp collagen đưới chân vết sẹo?

    Để xóa thẹo do mụn hay rỗ, HKKM không dùng phương pháp đang thịnh hành hiện nay là cà da (microdermabrasion), hoặc chà da (dermabrasion), hoặc bào da (dermaplaning) hay lột da mạnh (strong chemical peels), mà dùng một kỹ thuật khác: đó là dùng tia nóng (radio frequency energy) bắn sâu vào trong lớp dermis, nằm ngay dưới vết sẹo, để kích thích chỗ đó tự tạo nên collagen (một chất protein của da). Từ đó chất collagen này sẽ đội chỗ bị sẹo (đáy hố) lên lên lên dần. Voilà !

    Đây có thể nói là một sáng tạo của HKKM , vì chưa ai làm như thế.
    Tia nóng này kích thích lớp dermis làm sinh sôi một lớp collagen ngay dưới chân vết thẹo. Tự tạo không thể là một công việc xuất thần trong chớp mắt. Từng chút một, lớp dermis chuyển động và trong vòng sáu tháng thì kết quả mới thấy rõ.

    Lập luận hay sáng kiến này có đứng vững không?
    Tại sao không?

    Thời gian
    Như bánh xe lăn
    Ai cày từng vũng
    Sũng bóng trăng
    Nát má em tôi?

    Ôi vùng trăng đổ
    Lổm chổm những mụn rằn
    Buồn hiu
    Cuộc đời ghi dấu
    Hằn khuôn mặt rỗ

    Tôi đến với em
    Gở từng địa đàng chết
    Những tế bào
    Đáng ghét

    Tôi đến với em
    Luồn hơi ấm dưới làn da
    Xanh mét
    Cho em một nụ cười
    Cho em nét
    Xinh tươi

    Hỡi em yêu
    Hôm qua mùa Xuân đã đến
    Rạng rỡ tình thương mến
    Tôi trao cho đời

    hkkm


    Lập luận hay sáng kiến của HKKM là làm cho da của người bị rỗ tự tạo collagen, có đứng vững không?
    Tại sao không?

    Vào những năm khi phong trào sửa sắc đẹp còn đang trong thời kỳ phôi thai, người ta dùng chất silicon để độn mũi lên cho cao. Miếng silicone được bào mõng dính và đẩy sát vào nằm trên miếng xương sụn của mũi . Trong nhiều trường hợp, công việc này rất thành công không gây biến chứng, làm cho nữ chủ nhân của nó có gương mặt thanh tú hơn với chiếc mũi dọc dừa. Nhưng không phải ai cũng may mắn như thế.
    Có một số bà, cơ thể của họ không chấp nhận vật lạ. Sau ít năm, chỗ mũi giả làm độc, Bác Sĩ bắt buộc phải lấy miếng xi-li-côn ra. Đặt vào thì rất dễ, nhưng lấy ra đòi hỏi nhiều thì giờ hơn. Vì miếng xi-li-côn nằm quá lâu đã bám chặt vào miếng xương sụn của khách, tưởng như nó đã mọc rễ !
    Mặc dù đã được chích thuốc tê, nhưng khách lăn lộn đau đớn, vì miếng xi-li-côn vẫn lì lợm không chịu nhả ra .
    Miếng xi-li-côn kia đã mọc rễ thật ư?

    Trong thời gian vật lạ tạm trú trong mình, cơ thể con người đã tự tạo ra collagen và ít mô liên kết để lấp đầy những chỗ nằm giữa vật lạ và da thịt của mình .
    Cuối cùng miếng xi-li-côn mõng dánh kia được rút ra . Sau khi vết thương lành hẳn, HKKM quan sát thấy mũi của khách, không còn miếng xi-li-côn, so với hình cũ (Before) đã chụp, quả thật có cao hơn trước khi độn mũi .

    Như vậy, nếu ta kích thích những tế bào sống nằm dưới chân vết sẹo, thì sẽ làm cho chỗ đó sinh ra chất độn nâng vết sẹo lên cao .


    (sẽ bổ túc bài này thêm, nếu cần)
    Big Smile




  • hongkhackimmai
    #122 Posted : Tuesday, July 31, 2007 11:24:45 AM(UTC)
    hongkhackimmai

    Rank: Advanced Member

    Groups: Registered
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 1,788
    Points: 774

    Thanks: 3 times
    Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
    Cỏ mọc trên cánh đồng son
    Trông như mạ ngày nào
    Hoa trồi
    Lấm tấm
    Nụ con con
    Bẽn lẻn môi hồng

    Thuở cài trâm
    Đấy ư mắt sáng
    Đấy ư trăng rằm
    Hoa kia bỗng nở
    Những tầm xuân

    Chớm dậy thì
    Bâng khuâng em hỏi
    Đóa nào đang nũng nịu
    Trên má tôi
    Để lại những vết thâm?

    Sầu thương
    Em hỏi
    Đóa nào theo ong bướm
    Bào mòn
    Để lại những vũng sâu
    Đồi núi?

    Đời
    Em quay mặt
    Buồn hiu

    hkkm

    08/14/2007


    MỤN, ngươi từ hành tinh nào đến?
    Hồng Khắc Kim Mai, M.A.P., L.E.



    Khách là cậu bé Ryan, mười lăm tuổi, người da trắng. Trên mặt cậu lấm tấm không biết cơ man nào là mụn. Lớn có, nhỏ có. Có những mụn đã chín già, lộ ra những chấm đen, chờ ngày rụng thành thẹo. Có những núm sưng đỏ lên, bóng lưởng , đang làm độc (!). Có những nụ đang nhầy nhụa mủ. Nhìn sát hơn, dưới ánh đèn, thấy rõ dưới da cậu thấp thoáng vô số mụn con, chờ ngày trồi lên mặt. Đó là gia tài đầu tiên trong đời bung nở, hay bung mủ (!) mà cậu được thừa hưởng của cha ông.

    Ryan rất ngoan. Cậu nằm yên trên giường. Chuyên viên giải thích cho biết việc lấy mụn ra sẽ làm cậu không được thỏai mái lắm. Cậu gật đầu, cương quyết nói sẽ cố gắng chịu đựng được. Cậu tâm tình "tôi không muốn những monsters (quái vật) này nằm mãi trên mặt tôi. Tôi không muốn sau này có gương mặt đầy thẹo như cha tôi".

    Khách là một cô gái mười tám tuổi, người Trung Hoa. Mắt sáng, mũi cao, miệng đẹp, môi hồng. Tất cả đều cân xứng trên khuôn mặt trái soan. Duy có làn da làm cho cô sầu não. Rải rác trên khuôn mặt là những vết sậm mầu (blemishes), tàn dư của mụn. Nơi này có những nốt mụn bọc. Nơi kia có những mụn đang vỡ ra. Lổ chân lông của cô rất lớn ở cằm, hai gò má và trên đầu mũi. Hai cánh mũi dày dặc những chấm đen. Cô thú thật đã làm mọi cách mà mụn không hết. Cô thú thật cô rất khổ sở, rất thù ghét chúng. Cô cũng thú thật mụn đã làm cho cô có nhiều mặc cảm trong cuộc sống...

    Khách là một thanh niên hai mươi lăm tuổi, người Việt, một sinh viên thật xuất sắc ở trường. Trong tiến trình chữa trị, đôi lúc anh ứa nước mắt vì đau. Nhưng anh luôn miệng nói "Xin cô cứ làm công việc phải làm của cô, mà đừng để ý đến sự đau đớn của con ". Điều đó tôi rất thông cảm, vì qua lời anh tâm tình, những mụn trên mặt đã làm anh có một cuộc sống rút lui, cô đơn. Anh ít cười ít nói. Anh chỉ biết chúi mũi vào công việc học hành, ngòai ra không dám tán tỉnh bạn gái. Vì anh nghĩ chính anh còn ghê sợ gương mặt của anh thay, huống chi người khác.
    Quả như thế, mụn đã làm chủ mọi nơi trên gương mặt này. Phát sinh từ tuổi dậy thì, mụn tràn lan khắp nơi để lại những vết thẹo lổm chổm trên hai gò má , dưới đuôi mắt. Mụn đóng đô trên trán, trên mũi, trên cằm, trên má, lan ra cả vành tai. Cái mụn này dính vào cái kia thành chuỗi thành hàng. Không thấy gì ngòai những da sưng đỏ tấy máu. Không thấy gì ngòai những bọc mủ nằm nhô đầu lên, chứa đựng không biết bao nhiêu con trùng đáng ghét, đáng gớm....

    MỤN, sao ngươi làm khổ ta ?

    Vâng, tại sao da mặt tôi lại đầy cả mụn, làm tôi khổ như thế này ?
    Tôi đã làm gì sai chăng , như bị lây ai đó, như dùng mỹ phẩm không đúng, như ăn phải chất nóng, hay vì tôi không rửa mặt sạch? Vô lý ! hằng ngày tôi rửa mặt cả chục lần. Mỗi lần rửa tôi dùng khăn và xà phòng chà thật mạnh cơ mà !....


    Nguyên nhân bạn có mụn không hoàn toàn vì những điều đã ghi trên. Mụn sinh ra từ huyết thống di truyền. Hoàn toàn không phải lỗi vì bạn. Đương nhiên mỹ phẩm xấu, thức ăn nhiều dầu mỡ, cay; hoặc sự thay đổi những kích thích tố (hormones) trong người làm cho tình trạng mụn xấu hơn. Việc rửa mặt nhiều lần mỗi ngày là điều không tốt, nhất là dùng khăn có xà phòng chà thật mạnh. Khi làm thế, bạn đã vô tình kích thích cho tuyến dầu sinh ra nhiều dầu hơn, hoặc bạn sẽ làm vỡ những mụn đang làm mủ khiến cho vi trùng lan ra những vùng da lân cận...

    Chúng ta hãy trở về với cách kết cấu da mặt của chúng ta để từ đó tìm hiễu mụn từ đâu mà ra. Nó có phải từ một hành tinh xa lạ nào đến không?

    Da có những lớp chính : Epidermis (1), Dermis (2) và Subcutaneous tissues (3)

    Nằm trên cùng của (1) có những lớp da chết. Vùng này gọi là stratum corneum, dày cả chục lớp da chết.
    Sau đó mới đến da thiệt (epidermis) ----> có nhiều lớp nhỏ có những chức năng khác nhau. Chúng ta thấy có những lổ như lổ mồ hôi nơi tiết ra những chất dơ, lổ dầu tiết ra dầu để làm trơn và bảo vệ da . Dầu nhiều quá thì sinh ra chất sền sệt gọi là sebum, và lổ tiết ra mùi (ví dụ như ta ăn tỏi, thì nó tiết ra mùi hôi hăng hắt của tỏi ) .
    Tất cả những lổ này đều nằm trên mặt da (nhìn qua kính hiển vi mới thấy).
    Những lổ này là cửa miệng của những tuyến (glands) nằm sâu trong lớp Dermis (2) và Subcutaneous (3) : tuyến mồ hôi ( sweat gland ). Riêng hai tuyến dầu (oil gland), và tuyến mùi (scent) tiết ra từ những lổ chân lông (hair follicles) .

    Vùng Dermis (2) là nơi tụ hội những giây thần kinh, tuyến mồ hôi, tuyến dầu, tuyến chân lông , tuyến mùi, tuyến cảm nhận etc etc... Ngòai ra ta còn thấy những bầy nhầy bạc nhạng (collagen fiber, elastine fiber , etc etc....). Những gân máu trong cơ thể cũng đi xuyên qua dermis.... Cho nên, như đã nói trong các bài viết khác, vùng này chớ nên phạm vào. Phạm vào là điên đầu bể trán Big Smile

    Sâu hơn nữa, Subcutaneous Tissues (3): Đây là vùng mỡ (fat) đáng ghét , đáng ghét, đáng đáng ghét .

    Da của chúng ta được cấu tạo như thế này đây





    Sách vở nhiều nơi đều viết rằng da là cơ quan lớn nhất được sinh ra để bảo vệ thân thể. Có thật thế không, hay đó chỉ là những lời rao truyền từ đời nọ qua đời kia, để mọi người cứ như thế mà tin (myth)?
    Vâng, quả như thế. Vì da không phải là cơ quan bảo vệ thân thể chúng ta ! Da chỉ là cơ quan lớn nhất bao phủ tất cả các cơ quan khác, cái nọ dính liền cái kia, thành một khối (the whole body). Y hệt tờ giấy gói một món hàng.

    Cái gì mới thật sự bảo vệ cho gói hàng không vỡ ra, lòi chành té bứa? đời bây giờ người ta ít dùng giây cột, vì giây có thể đứt. Người ta hay dán bằng băng keo (scott tape) cho gói hàng được chắc.
    Với da, tuyến dầu tiết ra một chất gọi là lipoprotein bao phủ da để bảo vệ cho da. Hắn đó đó Big Smile! Hắn bảo vệ cho da không bị khô mà nứt, rách tét ra Blush Hắn tuy vô hình, rất âm thầm, rất khiêm tốn nhưng đã đóng một vai trò tối quan trọng trong sự sống hằng ngày của mỗi chúng ta. Không có nó da sẽ dễ bị nhiểm trùng, lở loét gây những biến chứng , để cái bệnh này có thể dẫn đến bệnh kia v...v....v.

    Trẻ sơ sinh trong vòng sáu tháng đầu nhờ thừa hưởng những kháng tố (immunity) của người mẹ mà chống chỏi với đời, cho nên bé chưa có chất lipoprotein để tự bảo vệ mình. Vì thế da của bé hay bị đỏ, ngứa.....Sáu tháng sau, cơ thể bé bắt đầu làm việc. Bên cạnh tuyến dầu có một bọc nhỏ trong đó có một số vi trùng sinh sống ----> chúng tiết ra chất protein để tạo thành lipoprotein ----> đi qua tuyến dầu, trồi lên mặt da để bảo vệ da. (Nếu mình bị mụn, thì chất lipoprotein ở chỗ mụn bị tiêu hủy. Vì thế, nếu mình bôi gì lên đó, nó sẽ biến thành độc tố đi vào máu Black Eye Ví dụ thuốc Resortinol đi vào máu làm hại gan. Nếu là bà bầu thì nó làm hại bào thai etc... )

    Mụn, mụn, mụn, buồn ơi là buồn ! Ai có mụn?

    Thưa cô, cháu chẳng muốn đi party chung vui với các bạn. Vì cái mặt cháu sao ghê quá. Cháu buồn lắm cô ơi.

    Vâng, người có nhiều mụn thường hay có đời sống xa lánh (social withdrawal). Khi ai nhìn mình thì mình có mặc cảm là người ta đang nhìn mấy cái mụn của mình. Hay cảm thấy buồn chán. Thiếu tự tin. Hay dễ giận và tức tối. Thấy khó chịu (embarrassment). Hay bị ám ảnh về gương mặt của mình

    Mụn là một tai họa bình thường ở thế gian. Gần như 80% những người đến 12, 13 tuổi đều có lấm tấm chút mụn trên mặt. Tùy theo trường hợp, có người nhiều người ít. Tuy nhiên những ai có cha hay mẹ bị mụn, thường có nguy cơ nhiều mụn hơn người bình thường. Và có khoảng 20% có thẹo do mụn để lại.

    Tuổi dậy thì là lúc cơ thể phát triển để lớn. Do đó có sự mất thăng bằng vì những kích thích tố trong người không điều hòa. Như tuyến dầu nở lớn gấp ba, mức sản xuất (!) dầu do đó cũng vượt trội, và những vi trùng nằm trong tuyến dầu tạo ra độc tố.
    Nơi người Nam, kích thích tố Testoterone làm tuyến dầu tiết ra nhiều hơn, và thường bị mụn nặng hơn phái nữ.
    Với người nữ, kích thích tố Progesterone làm cho mụn sinh sôi mạnh, nhất là trước khi sắp đến thời kinh kỳ .

    Qua thuở dậy thì, mụn sẽ bớt dần, có khi hết hẳn .

    Đương nhiên, người da nhờn (oily skin) có nguy cơ mọc mụn hơn người khác. Nhưng không hẳn mọi người đều thế. Lắm người có lổ chân lông thật lớn, nặn ra có chất nhầy nhụa trắng bóc, lâu lâu mới có một mụn đỏ đây đó.
    Ngược lại , người có mụn nhiều (acne prone skin) đương nhiên da họ có tích trử một số dầu không phải nhỏ, nhưng đôi lúc cũng ráo hoảnh vì họ dùng thuốc hoặc đi tanning . Nhưng khi có mụn, cái nào cái đó rất lớn, đỏ ngầu, bưng mủ. Dưới da chằn chịt những con rắn mụn chực chờ thò đầu lên. Eo ơi !
    Người da khô, cũng có đôi chút.... mụn lăn tăn li ti ở những lổ chân lông, thường thường ở vùng cằm. Ít thấy nhưng rờ thấy nham nhám mấy ngón tay .
    .
    Ngòai những người có các lọai da đã kể ở trên, những chị em có lọai da hổn hợp (combination skin), thì trên mũi , hai cánh mũi và hai bên hông mũi có nhiều lổ (pores) chân lông nở lớn. Đôi lúc nặn ra có sợi lông nhỏ đi kèm.

    Tại sao đang bàn về mụn, mà lại nói đến lổ.... lông vậy cà?
    Tại vì hai cái này có liên quan với nhau. Các chị em hãy nhìn lại hình trên. Tuyến dầu là những túi có hình tai bèo nằm sát bìa sợi lông. Dầu chui qua sợi lông mà thóat ra ngoài. Lông và tuyến dầu gắn bó như vậy, cho nên hễ anh này nhức mình nhức mẫy là anh kia cũng sái quai hàm !Big Smile
    Thường mụn xảy ra vì lổ chân lông và tuyến dầu có vấn đề. Cái gì mà có vấn đề là phiền to rồi ! Big Smile Vấn đề ở đây gây ra bởi sự hổn loạn bên trong của da.
    Có khi sợi lông sinh chuyện, không chịu mọc ra mà lại mọc vô (ingrown hair). Nó sưng đỏ lên. Có người nhầm tưởng đó là mụn, nặn ra không có gì hết. Chỉ cần lấy cây kim, đốt đầu kim giết vi trùng, đâm một lổ nhỏ lòi ra mầu đen của lông. Lấy kim khươi lông ra, và lấy nhíp nhổ lồng ra. Voilà ! da sẽ lành lặn trở lại trong vài ngày.

    Khi tuyến dầu nở lớn, dầu trồi lên trên mặt, ép sợi lông nằm qua một bên. Gặp vi trùng hay da dơ , thì tụ lại một chỗ thành một túi mụn.




    Có hai lọai mụn không sưng đỏ : mụn đầu đen , và mụn bọc

    - Mụn đầu đen : nằm ngay lổ chân lông. Lúc mụn còn non, nặn ra có những sợi bầy nhầy mầu trắng. Khi mụn nằm đó hơi lâu thì trên đầu có cái vảy cứng. Trên đầu vảy, dầu bị ốc xy hóa nên có mầu sẩm đen. Nếu nặn sâu thì sẽ thấy chất nhầy mầu trắng ở phía dưới. Muốn nặn thì hấp mặt (hoặc sau khi tắm nước nóng) cho lổ chân lông nở sẽ lấy ra dễ dàng. Nếu nặn sớm thì lổ chân lông nhỏ lại. Nếu để lâu thì dầu càng ngày càng độn lên, và cái nút mụn đó càng ngày càng to thêm ra, làm lổ chân lông không khít lại được. Chúng như những nùi chai, bít kín các lổ chân lông... Điều chị em cần nhớ là khi mình làm lổ chân lông nở ra (để nặn mụn), ngay sau đó phải làm cho lổ chân lông nơi đó khép lại, như đắp lên mặt một cái khăn ướp lạnh. Nếu không, cửa nhà toang hóac, kẻ trộm sẽ nhào vô gây phiền hà. Kẻ gian tà ở đây là bụi bặm hoặc vi trùng.

    Mụn đầu đen làm lổ chân lông lớn. Và nó càng lớn thì càng tiết ra nhiều dầu làm da rất nhờn . Nếu đánh phấn thì những người có lọai da nhờn này hay bị phấn đóng từng mảng rất dày. Đến trưa nóng, phấn chảy -----> trông cái mặt giống như người hát bội Tongue quết phấn đầy mặt diễn tuồng trên sân khấu.
    Lời khuyên : nên tránh đánh phấn. Đánh phấn không những làm cho cô nàng trông rất ẹ, mà phấn càng làm cho da xấu hơn. Da quá khổ sở vì bị cầm tù hai lớp : dầu và phấn


    Mụn đầu đen đã lâu ngày. Những mụn lớn, khi lấy ra chắc chắn lổ chân lông này sâu hoắm như con đường mòn, và dầu cứ sẽ từ trong đùn ra hòai hòai . Khi bị lâu như thế này, vô phương xóa vì đường hầm (tunnel) này như là vết thẹo sâu.

    Lọai mụn đầu đen này thường thấy ở trên mặt, trước ngực và sau lưng. Thỉnh thoảng trong vành tai cũng có điểm một vài mụt làm duyênTongue

    - Mụn bọc : dầu trồi lên trên, gặp da chết quá nhiều thì trộn vào nhau. Vì còn nằm dưới da nên hổn hợp này quyện vào nhau làm thành một viên tròn mầu trắng. Mặt lấm tấm những cục u nho nhỏ mầu trắng bóc.




    Nặn ra ngay khi mụn bọc vừa xuất hiện, thì da sẽ lành lặn lại. Nếu để lâu ngày, thì dầu lại cứ trào lên gặp da chết -----> cục mụn càng ngày càng to thêm.
    Mụn bọc lấy ra cẩn thận, da sẽ liền lại bình thường, không làm thẹo.
    Điều nên nhớ : Khi lấy hột mụn bọc ra , phải lấy cho hết gốc thì da mới lành. Nếu để sót chút nào, dầu và da chết lại có chỗ dung thân để mọc trở lại. Vì vậy diệt cỏ phải diệt tận gốc.


    Với một cái mụn bọc lớn như thế này, người này đã dành dụm Tongue ít nhất là vài ba năm !!! Khi khéo tay nặn ra, nó phụt ra như con sán lãi dẹp.



    ***
    Chớ bao giờ tích trử mụn như trường hợp mụn đen và mụn bọc giống hai hình trên . Vì như thế.... eo ơi, cái mặt mình thấy như cử-xa-cầnTongue nhiều quá không mấy hấp dẩn !!!

    Có những lọai mụn sưng đỏ :


    Trường hợp này lổ chân lông rất lớn và trong mỗi lổ đều có chút mụn đầu đen, tuy nhiên cũng chưa đến nổi nào. Mụn đầu đen thì xử lý như đã nói trên, còn những chấm chấm nhỏ nằm gần cái mụn lớn cần phải lấy ra ngay , thì da sẽ lành lặn lại. Ra pharmacy mua lọai kim disposable (xài xong là quăng đi ), đâm một lổ nhỏ trên đầu rồi lấy cái đồ nghề nặn mụn đè xuống thật mạnh. Mụn sẽ phụt ra.dễ dàng



    Về cái mụn lớn (có mũi tên), chờ khi trên đầu vừa có chấm trắng (mủ) thì cũng làm như vậy. Tuy nhiên cái mụn này lấy ra hơi khó vì cái cồi (core) còn nằm trong sâu. Đè mạnh xuống, lắm lúc nó phụt ta kêu cái bựt, cùng máu chảy ra. Cái cồi ra nguyên có hình tròn, sờ thấy mềm mềm, có dính chút máu. Khi cồi đã ra, lấy alcohol lau vết thương, tiếp tục đè xuống cho đến khi chỉ còn nước vàng chảy ra, rồi thì để yên. Có thể có chút máu ứa lên sau đó, nhưng nó sẽ khô rồi cái mày tự rớt ra và da liền lại . Khi mày rớt, da chỗ đó sẽ có mầu tai tái, chừng vào ba bữa sẽ trở lại bình thường. Lấy gốc ra khi mụn vừa chín tới như thế này , da sẽ lành nhanh mà không gây ra thẹo. Chắc ăn hơn, bôi chút nghệ tươi. Nghệ hiền, có khả năng làm liền da (healing agent )

    Việc gì xảy ra nếu không nặn?
    Mụn rồi cũng có lúc đến ngày tàn. Khi nó tàn, một vết thâm đen sẽ nằm lại với da. Cồi đã lắng xuống và thu gọn lại nhưng vì sự có mặt của nó mà các tế bào xung quanh bị chết tạo nên ----> vết thâm (blemishes). Nhiều chị em đã có gương mặt với nhiều tì vết thâm đen như vậy. Đó là da đang có problem. Nó đang mang nổi-buồn-xứ-lạ Big Smile Muốn xóa những vết thâm ấy, lấy cái đầu kim đã khử trùng chích ngay giữa tâm của vết thâm. Lấy cây nặn mụn đè mạnh xuống, cái cồi mụn nho nhỏ sẽ trồi ra , và nặn hết máu thâm đi. Như vậy vết thương mới lành, và da mới tươi vui được.



    Chị này đã để mụn hơi già, bên trong có một bọc vừa mủ vừa máu vừa mụn, nhất là cái anh chàng kề bên miệng . Tuy nhiên vẫn còn hy vọng cứu vãn được, vì trên mặt của chúng nó chưa hoàn toàn bị phủ mầu vàng đục của mủ. Mủ là vi trùng . Khi mà vi trùng đã ăn lan rộng ra thì vùng đó không tử cũng bị thương Big Smile----> thờ eo theo nặng -----> thẹo Black Eye !
    Xin làm như cách đã chỉ ở trên, nhưng vết thương sẽ lành chậm hơn. Điều phải nhớ là nặn cho ra hết máu bầm, nặn đến khi nào cồi ra hết và chỉ còn nước vàng rỉ ra

    Nặn Mụn

    Nặn mụn cũng phải biết làm
    Không thì mặt mũi nát tan, dập bầm
    Không thể chờ đợi âm thầm
    Phải thanh tóan "nó" từ nằm trong nôi
    Nhìn ngòi trắng, nhỏ biết rồi
    Mụn đang phát triển, mau thôi, thành già
    Già rồi mụn rớt, thẹo ra
    Sẹo đầy khắp mặt mới là khổ thân
    Mụn bọc cũng thế, có nhân
    Nhưng màng che phủ, phải cần đến kim
    Sát trùng, cho tâm được yên
    Khều nhẹ, mụn vỡ, khoe nền trắng tinh
    Hút ra, sạch sẽ mặt mình
    Thoa thêm một chút nghệ tinh cho đều
    Da non sẽ kéo dần theo
    Mặt trơn láng bóng, yêu kiều mỹ nhân

    Bảo Trân




    Acne vulgaris :lọai mụn đáng sợ, nếu không ngăn kịp, khi ra đi nó sẽ khắc dấu kỷ niệm trên gương mặt của mình



    Cho đến nay, chưa có ai biết chắc tại sao lại có thứ mụn này. Tất cả vẫn còn nằm trong giả thuyết. Và cũng chưa có ai quả quyết sẽ diệt được nó. Đương nhiên trên thị trường, để câu khách, có rất nhiều mỹ phẩm tuyên bố xanh dờn là mỹ phẩm của họ có thể diệt mụn trong vòng năm ngày !! Nếu tin vào những lời quảng cáo đó thì có ngày bạn sẽ bán hết thóc giống Big Smile

    Như đã nói từ đầu, mụn do di truyền.

    Nhìn hình trên, chị em có thấy là mụn tràn lan trên khắp mặt không? như đường đi lởm chởm những sỏi đá. Nằm dưới da là những luồng (lesions) , như rắn, trườn khắp nơi, trong bụng nó có những con trùng tên là Propioibacterium acnes, gọi tắt là P. acnes. Khi lổ chân lông bí thở vì nghẹt , con rắn quậy tứ tung cố trồi lên, sưng đỏ, làm độc, làm mủ. Cuối cùng thì bung ra, lở loét , rồi khô và thành sẹo. Nói đại khái thế, tả thế, để chị em có thể hình dung ra, chứ nếu cứ đem những từ chuyên môn hoặc khoa học vào đây, chắc nhiều người sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.

    Những mụn (nodules) này thường rất lớn, bề ngang có khi đo được từ bốn đến năm mi-li-mét đường kính. Khi sưng, rất đau. Khi vỡ, nhầy nhụa những mủ, máu và nước vàng. Khi chết, để lại thẹo. Người không may bị lọai mụn này rất đau khổ, tinh thần cũng như thể xác. Nhiều mặc cảm.
    Trong thời dậy thì, con trai hay bị hơn con gái. Và khi lớn tuổi hơn, thì đàn bà hay bị hơn đàn ông.

    Các mỹ phẩm (phấn) thường làm cho mụn tồi tệ hơn. Nếu bất đắc dĩ, vì một lý do nào đó, cần dùng kem hoặc phấn, thì chị em nên đọc nhản, mua lọai kem hay phấn nào mà nhản có để là "noncomedogenic". Tuy nhiên, xin khuyên chị em đừng dùng mỹ phẩm thì tốt nhất, và cũng đừng tin quá về những lời quảng cáo. Vì những hãng chế mỹ phẩm là những tên bán mộng (selling dreams) và mộng thì ít khi thành thật . Nếu dreams come true , thì quá tốt. Sợ rằng mình chỉ mua...ngổng trời thì buồn vì mất tiền toi Big Smile

    Về thuốc men, các Bác Sĩ thường cho những steroids, lithium, vài thứ antiepileptics và iodides, v..v... Trước kia , lọai thuốc Isotretinotin (Acutane) cũng khá hay, giúp cho các mụn này xẹp xuống. Nhưng từ khi khám phá ra Acutane gây những biến chứng khá độc (như làm nguy hại đến bào thai ) hay làm cho người bệnh bị trầm cảm nặng , thì chính phủ Hoa Kỳ đã cấm xài Acutane.
    Những ai đã xài Acutane, chớ bao giờ wax hoặc xe da họ để lấy lông mép hay lông trên mặt. Vì da rất mỏng, dễ dàng... đi luôn !

    Ở Việt Nam, ngay tại thành phố Saigon, có những người làm nghề giác hơi và ... nặn mụn ngòai đường. Nơi làm ăn của họ rất giản dị : một cái ghế nằm xập xệ , một cái bàn nho nhỏ, vài cái ghế đẩu , một nồi nước sôi, và dễ sợ nhất là một chùm ống tre để.... hút mụn.
    Bà thầy "ba trợn" lui cui nhóm bếp nấu nước cho sôi, xong thảy vào nấu vài chục ống tre dài chừng 4 inches nổi lềnh bềnh trên nước. Con bệnh ngồi trên chiếc ghế đẩu ngước mặt lên cao . Bà phù thủy, chắc chắn là không làm vệ sinh rửa tay, liền vớt một ống tre ra. Mụ lấy cây kim băng trong túi áo, chích vào cái mụn. Lại đặt ống tre lên trên đầu mụn, ấn ống xuống và máu mủ phụt ra. Mụ vứt cái ống tre xuống đất. Cứ thế mà làm hết cái mụn này tới cái mụn kia.
    Dưới đất la liệt những ống tre đầy mủ và máu... người. Thấy rùng mình!
    Khi xong việc, mụ rửa sơ các ống tre rồi xài đi xài lại, đến nổi các ống tre trở mầu, đen thui ! Tongue Nên nhớ mủ trong mụn đầy những vi trùng. Và vi trùng có thể chui vào những sứa tre mà sống. Mấy cái người đi trị mụn kiểu này không khác gì trao thân cho tướng cướp Black EyeBlush

    Không hiểu bộ Y Tế của nhà nước ở đâu mà lại làm ngơ trước những nghề nghiệp như thế này ??? Chiều chiều đi dạo con đường (gì quên rồi) dọc chợ Cầu Muối, thấy có cả chục thầy hành nghề cà lơ mọi rợ như vậy đó !



    Đồ nghề hút mụn tại Việt Nam (mới, chưa bao giờ xài). Một đầu bít, một đầu hở. Mua đem về Mỹ làm kỷ niệm, một món hàng rất đáng sợ...

    Làm cách gì để giúp các chị em bớt các lọai mụn ghê rợn này?
    Sure, dễ gì chịu thua nó?
    Mặc dù không có cách gì để trị tuyệt căn khi mụn đang thời kỳ sung mãn, làm chủ tình hình, bộc phát dữ dội, nhưng các chị em yên tâm, người trong nghề vẫn tìm ra được một vài phương pháp để... vật lộn với chúng.

    Trên kia, đem hình ảnh những con rắn độc ác để so sánh với những đường luồng dầu có độc tố do con P.acnes tạo nên, nghe thật gớm.
    Nếu để đèn chiếu thẳng vào da người đang có nhiều mụn lổm chổm trên mặt, thì ta sẽ thấy hằng hà sa số mụn con nằm lấp xấp bên cạnh các mụn đang bọng mộng. Không thể một sớm một chiều mà đánh được đoàn quân ác quỉ này, vì diệt cái này thì sau đó có cái khác trồi lên ngay.

    Trước hết, bỏ cái đồ nghề nặn mụn (stainless steel) vào autoclave để hấp sát trùng. Nếu không có autoclave thì gói nó vào trong miếng giấy bạc, bỏ vào trong lò nướng bánh nho nhỏ. Vặn 350 độ, để chừng 15 phút cho chắc ăn. Dưới nhiệt độ này, vi trùng sẽ chết.
    Rửa mặt sạch, lau sơ qua với alcohol. Lấy đầu kim disposable (xài xong vứt đi), đâm 1 lổ nhỏ trên đầu cái mụn đang làm mủ. Lấy cây nặn mụn đè nhẹ lên cái mụn cho xì mủ và máu ra. Làm tới đâu lau tới đó bằng bông gòn có alcohol. Cho đến khi cái cồi ra thì mới xong việc. Làm qua cái mụn khác cho đến hết thì thôi .
    Rửa mặt sạch, để ráo. Đổ một ít Tend lotion (cái này người ta bán cho ai bị ingrown hair , lông mọc ngược, nhưng xài cho người bị mụn cũng rất tốt, vì lotion này có Salicylic acid) lên miếng bông gòn, lau toàn mặt. Tend lotion sẽ làm cho các đầu mụn khô lại, và có thể một lớp da mỏng trên mặt bị lột nhẹ.
    Như vậy mình đã lọai trừ được những thằng đầu sỏ đang tác oai tác quái.
    Cách hai tuần làm như thế một lần để trị những thằng mới ở dưới thò đầu lên. Cứ như thế mà làm, mục đích là không cho mụn phát tán, làm mủ, lây lan. Càng lúc, mụn sẽ bớt dần vì da khô và lột. Nếu không chận kịp thời thì mủ sẽ ăn lan rộng, và khi khô sẽ để lại thẹo.

    Đó là cách các chị em có thể làm ở nhà. Tại chỗ chuyên môn, người ta làm với phương pháp mạnh hơn là dùng salicylic acid với nồng độ cao , cách một tháng khách đến một lần. Thường là năm lần thì đã lọc cạn được cái luồng dầu có chứa sâu P. acnes.
    Như có nói ở trên, thuốc trụ sinh uống vào giết vi trùng được. Nhưng nên nhớ là mụn chỉ nằm ở một số chỗ đặc biệt (local) mà khi uống trụ sinh thì thuốc nó đi khắp mọi nơi làm cho người nhừ, bị hành vì thuốc. Nặn mụn cho khéo, không để lại thẹo, và cũng không có gì nguy hiểm hoặc biến chứng nếu mình làm hợp vệ sinh và tất cả đều được sát trùng.

    -Tránh rửa mặt nhiều lần trong một ngày.
    -Tránh dùng các lọai xà phòng có nhiều chất nhờn
    - Tránh chà mặt mạnh khi rửa mặt
    -Tránh đánh son phấn trong thời gian mụn đang bộc phát
    -Tránh ăn đồ cay, hay đồ xào nhiều dầu nhiều mỡ.






    (còn tiếp)

    Ghi chú : Tất cả những bài viết của Hồng Khắc Kim Mai về những đề tài liên quan đến da đều dựa vào những điều căn bản đã học hỏi ở các bệnh viện, ở các Giáo Sư Bác Sĩ chuyên khoa , và ở các Tiến Sĩ Hóa Học (ngành mỹ phẩm). Họ đều là những bậc thầy thượng thừa .
    Nhưng quan trọng hơn hết vẫn là những kinh nghiệm thực tiển mà người chuyên viên phải đối đầu hằng ngày với khách hàng. Qua công việc làm, và qua kết quả đã thu lượm được, Hồng khắc Kim Mai viết ra với một tấm lòng chia sẻ. Có thể có những điều Hồng Khắc Kim Mai viết ra nghe lạ, khác với những điều các chị em thường nghe qua (lời đồn ----> myth) và có thể có những người tài giỏi hơn chưa vừa ý . Trên con đường khoa học rộng mênh mông bát ngát, ai cũng cần phải học, học hòai vẫn không bao giờ hết. Vì vậy, Hồng Khắc Kim Mai luôn luôn đón nhận thêm những điều gì HKKM chưa biết, hoặc cần phải biết thêm... Nodody is perfect...

    Để tránh những ngộ nhận và với tinh thần vô tư, HKKM sẽ không bao giờ đề nghị bất cứ các lọai thuốc nào, hay những mỹ phẩm nào để các chị em tự mua lấy về nhà dùng. Vì như thế rất nguy hiểm cho chính quí vị , nếu quí vị dùng không đúng liều lượng hay không đúng cách .




    hongkhackimmai
    #123 Posted : Sunday, August 5, 2007 1:49:01 AM(UTC)
    hongkhackimmai

    Rank: Advanced Member

    Groups: Registered
    Joined: 6/24/2012(UTC)
    Posts: 1,788
    Points: 774

    Thanks: 3 times
    Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
    Thi Tập

    Gọi Mùa Gió Cũ

    Hồng Khắc Kim Mai



    Tranh sơn nước (water color) trên giấy croquis
    12" x 14"
    Tác giả Hồng Khắc Kim Mai


    Có Lý Nào


    Khi giòng email của bằng hữu còn tươi rói trên Internet
    (Chúng tôi bàn về nhạc phá luật ấy mà !)
    Trong bụng tôi
    Máu rỉ từng giọt
    Chẳng hề hay biết

    Khi những giọt sầu đau
    Đọng đã lâu
    Kết thành chùm vươn cao vươn cao
    Đêm Oregon
    Trăng vỡ òa lênh láng
    Tôi nằm yên
    Nghe thân xác chảy những giòng thơ
    Đỏ ối

    Mùa thu đang đi
    Sương lạnh rúm màu da
    Tử Thần ôm lưỡi hái rón rén bên hiên nhà
    Thơ như đóa gladolious
    Nở những sắt son tô môi họ Hồng
    Thơ lốm đốm hơi thở baby breath
    Trắng xóa không gian

    Có lý nào tôi đi giữa rừng thơ và nhạc
    Tịch liêu một mình
    Ướt đẫm Mắt Mầu Nâu ?

    Có lẽ nào tôi ngủ luôn giữa mùa tranh
    Sung mãn vô hạn định
    (Unlimited Prosperity)
    Chim phương nao
    Hót chi lời câm nín
    Journey to Glory ?


    Đường tiễn biệt
    Có khi rất gần rất xa
    Đêm thứ bảy
    Vọng từ Washington DC đài phóng thanh hải ngoại
    Chương trình sáng-tác-mới
    Cất vang hòa ca Lời Người Xa Xứ
    …lời người xa xứ !
    Đúng lúc tôi đang hấp hối nơi bệnh viện

    Nhạc réo rắt tình quê hương
    Ngân nga nổi lòng tha phương

    Nhạc như sóng
    Cuồn cuộn
    Nhạc như Nước
    Non xa
    Lay hồn tôi thức tỉnh

    Ô !
    Nhạc như đuốc
    Khôi nguyên
    Soi đời tôi đi tiếp

    Tôi sống dậy
    Giữa âm vang ngũ sắc trời mây
    Tôi sống lại
    Giữa nhạc chú thần kỳ thiên nguyện
    Đời có thôi mê sảng ?
    Tình có thôi mê hoảng ?

    Tôi đứng lên
    Thơ ươm nở
    Hạt lưu ly
    Xanh
    Tươi
    Ngòi viết





    Ghi chú :

    Gladolious = hoa glaieul
    Baby breath = tên một lòai hoa nhỏ trắng, lấm tấm như bông tuyết
    Những chữ viết màu đỏ là tên những tác phẩm thơ, văn, nhạc, họa
    của HKKM


    Ánh Khôi Nguyên


    Thắp lên vòm cây một ánh khôi nguyên
    Thắp lên vành môi một tiếng chim khuyên
    Và cung đàn dâng cao sóng trùng dương

    Thắp lên đồi mơ một nhánh trăng sao
    Thắp lên tình yêu một núi thanh cao
    Và lời ca thánh thót ý mừng vui

    Em, tóc mây thạch thảo
    Chúm chím hai bờ môi
    Em, gió hương linh bảo
    Ùa ngập tuổi đôi mươi

    Thắp lên tình thương một đóa tinh anh
    Thắp lên trời xanh một dáng mong manh
    Và trái tim em rộn rã tình ca nồng nàn
    Và giấc mơ hồng nhuộm thắm má thi nhân

    Em, đôi mắt sương trinh
    Lung linh một bóng hình
    Em, như thơ u mơ
    Miên man một phiến tình


    Thân thương

    Bút hoa như giáng tiên
    Ẻo lả giòng văn
    Đêm Houston
    Một mình giữa năm canh
    Trăng không tàn
    Nguyệt chẳng thẹn
    Ta vẫn tươi trong sầu đông
    Người có biết ?

    Giữa gió sương
    Mở trang sách cổ nhân soi gương vẻ chân mày
    Nụ sắt son hé nở trên vành môi
    Nửa cho đời
    Nửa gói lại thân thương

    Đếm từng gót sen
    Thả cánh ngọc
    Xanh trôi rừng xuân bát ngát
    Hỏi trời mây
    Ai ngây ngất những lửa hương ?

    Feb 3/2006 @ 4:33 am





    10- 24-06



    Hoa nho nở đầy trên cây. Hoa giấy hồng song cửa. Hoa quất trắng hiên nhà.

    Đốt một đóa tình trên mây hỏi người năm cũ. Đốt một sắc môi nung trên ly đỏ. Rượu nồng đêm nay phải uống cho say phải uống cho ngây.

    Cung đàn đã lỡ . Nhịp đã tàn phách đã bay sao lòng rười rượi những thương và nhớ .

    Hoa nho đỏ như trái tim. Hoa giấy như tiền mã. Hoa quất như khăn tang
    Anh đã đi rồi không còn thương em nữa ???


    HKKM



    Theo sao trên trời


    Nửa khuya
    Trên xa lộ xuyên bang I-5
    Từ đồng bằng băng qua đồi núi
    Anh làm sao trên trời
    Dẩn dắt em

    Đường trên cao không có bóng chim bay
    Dưới đất vệt dài rất thăm thẳm
    Hai ta song hành
    Đi về đâu?

    Hãy để em vùi sâu
    Những ý tưởng lẩn quẩn của đớn đau
    Khi xe lao
    Tốc độ tám mươi miles một giờ
    Gió ào qua cửa
    Vỡ chuỗi buồn tênh

    Có lẽ không bao giờ cây kết được trái ngon
    Dưới bầu trời
    Khổ sở
    Có lẽ không bao giờ tiếng thương yêu
    Được yên lành
    Giữa hai lằn dây điện cao thế ven sông

    Nhạc jazz từ máy radio
    Gào thét cuồng điên giữa những sóng xô
    Nói điều lòng mình không dám tỏ
    Đêm một mình lái xe như bay trên I-Five
    Em theo anh
    Mút chỉ trần gian

    Trên trời
    Ngôi sao nhấp nhô như người đang say
    Anh đưa em về đâu
    Cuối ngõ chân mây ?

    Trên trời
    Ngôi sao lang thang như người đi hoang
    Anh dẫn em về đâu trên đường xuyên bang ?

    ./.

    09/10/2007



    Mộng Mị


    Đôi mắt người xưa vẫn rất tình
    Yêu em
    Nghìn năm chôn dấu
    Rưng rưng lệ
    Tương tư

    Ai đã mở vòng tay đan võng
    Buộc làn dây tình sử
    Trói người?
    Ai đã lấy mặt gương trong veo mầu hồ thủy
    Rưới lên hương trúc đào
    Để lòng nghe
    Giọt nước lao xao
    Ướt những đồi sim
    Và vỡ
    Những bóng trăng

    HKKM

    09/05/2007




    Đi qua nơi yên nghỉ Julietera


    Nàng Juliet nghiêng đầu trên vầng cẩm thạch
    Rơi nước mắt thành sông Adige chăng
    Hay trái tim nàng đang nở
    Nghìn hoa trong vườn Giusti Gardens ?

    Ôi tình yêu
    Tình yêu đã lên đỉnh tột cùng
    Vĩnh cữu là thiên sử
    Shakespeare
    Một mùa khóc thật não nùng

    Anh như chàng Goethe đứng trên đồi thơ
    Níu kéo làn âm thanh của gió
    Kết ngàn phương vô một cánh mây
    Trữ tình

    Anh như Romeo
    Ngã nghiêng ánh xanh lơ
    Rạo rực buồng tim thương nhớ
    Trăng bâng quơ
    Bẽn lẽn lối về
    Đã rất xưa

    Thôi thì thôi
    Thả thơ lên đá
    Cẩm thạch muôn năm mãi hồng không sắc tím
    Rượu Soave ngọt chát ân tình
    Verona

    Là lúc bình minh
    Ửng đôi má em
    Tình sữ
    Julietera




    *** Verona, một thành phố của Italy, nơi có nấm mồ của nàng Juliet.
    Cũng là nơi sản xuất rượu chát Soave nổi tiếng





    Hoa Giấy

    Hồng Khắc Kim Mai



    (hình chụp sáng nay 09/25/07)


    Dẫu tên Hoa là Giấy
    Hoa vẫn hồng song cửa
    Một năm ba bận
    Đỏ những chồi son

    Em ngước mắt lên bắt con bướm lạ
    Nhốt vào tim như hạ đến hôm nào
    Khung cửa vẫn
    Là nơi cho hơi ấm
    Nụ hôn xưa đến với
    Môi rất nồng

    Ôm em đi dẫu xuân không còn nữa
    Trước sau gì
    Tên hoa vẫn là Giấy
    Bút mực rưng rưng lời khóc ấy
    Đời đi qua
    Những bước
    Rất
    Hoang mang

    Anh có vì em gửi những thương quen
    Xô vô tận sóng
    Vào trong khung kín
    Hâm buồn vui
    Ngọt. Đắng.
    Giây đàn
    Để mai kia không còn anh
    Em về đâu
    Một bóng
    Bích Câu?


    Dẫu không mơ
    Tên hoa này là Giấy
    Bút em ghi hạt lệ dính đôi hàng
    Thôi anh
    Đừng chôn mình rất kín nhé
    Bởi mai kia không còn anh
    Duyên mình vẫn
    Kỳ ngộ
    Trái tim em
    Vẫn
    Bàng hoàng

    ./.

    09/25/2007




    Thiên Sủng

    Hồng Khắc Kim Mai



    Mặt trời chìm thấp xuống bờ Aegean Sea
    Bầy quạ vung cánh trước khi trời tối
    Tôi đó
    Đói khổ trên con đường về nhà
    Thèm vùi đầu trong nệm gối
    Một giấc ngủ khôi nguyên
    Thật bình yên

    Lạy Thiên Chúa xin cho tôi trải lòng tin
    Trên bánh xe lăn không ngừng của thời gian
    Ức vạn niên kỷ
    Không có khởi đầu cũng chẳng nơi kết
    Tôi đi tìm chìa khóa để mở
    Trái tim thiện mỹ

    Trên ngai nhiếp thượng lai
    Đôi mắt như muôn triệu tia lửa
    Lời phán buông giữa những hồng phúc
    Ở nơi vô cùng tận
    Mùa gặt hái thiên sủng
    Sáng láng bầu trời vạn tuế

    Thiên thần vẫn giăng đôi cánh
    Rạng ngời tin yêu
    Cởi bỏ giùm tôi những khổ não triền miên
    Chông gai hằng quì

    Lạy Thiên Chúa
    Xin cho tôi nung trái tim thật chín không hề rã
    Cho tôi đi suốt con đường trầm lai không tỏa
    Mặc khải kinh luân
    Cho tôi quì bên bệ Ngài
    Muôn thuở tri ân

    Lạy bề trên
    Tôi đã trở về nguyên thủy
    Số không
    0


    11/1207



    Treo đèn tháng Tám
    Hồng Khắc Kim Mai



    Cầu vồng vừa vắt qua thành phố
    Đi đâu cũng thấy dăm mầu xanh đỏ
    Lồng đèn buổi liên hoan

    Em cũng vừa thắp ngọn nến tâm can đi trong sương trắng
    Lũ lượt những cơn mưa sầu tủi
    Rơi trong sâu kín
    Để anh chẳng bao giờ nghe tiếng em thở dài trong đêm
    Một thời quạnh quẽ
    Muôn nỗi đăm chiêu

    Bài đồng dao ca vang giữa đường
    Huyền hoặc đêm trăng có cung Quảng Hàn ở giữa trần gian
    Em níu đời trăm hoa em nuôi mộng cũ
    Cùng Tô Đông Pha đi hoang trong hồn thu
    Trường Giang một thuở

    Anh chẳng bao giờ hiểu nổi
    Những si mê cuồng yêu trong mùa thắp lửa
    Trái tim chị Hằng cũng đỏ như trái tim em đang nở hoa

    Anh sẽ muôn đời là chú Cuội ngây ngô
    Núp trong cây đa
    Nghêu ngao cường điệu
    Bài tình ca đã cũ
    Cây đàn
    Đã mòn giây

    ./.

    09/29/2007








    Độc Tấu

    Hồng Khắc Kim Mai


    Đàn ơi
    Ngươi theo ta đi bốn phương trời
    Đã từng leo núi
    Đã thường lội sông

    Đàn ơi
    Một thoáng nghiêng trông
    Trăm năm
    Biển mộng rừng sầu
    Vẩy lên khúc tấu
    Cho mình ta nghe

    Đàn ơi
    Nhạc dạo nốt một
    Hôn mê
    Nốt hai lỡ bước
    Tơ rung
    Não nề

    Một mình độc tấu trong đêm
    Dương cầm
    Nhỏ lệ
    Sụt sùi thanh âm

    Khúc ca phơi trắng cơ cầu
    Nhịp phách trăn trở
    Bạc đầu
    Tim ơi!

    08/26/2007




    Mẹ làm tượng đá trông con

    Hồng Khắc Kim Mai



    Chúng đã bay đi mất
    Tổ không còn chim con lao nhao đòi mồi
    Như hôm nao mẹ còn tha cọng rơm bắt sâu non nuôi từng đứa

    Chúng đã đi hết rồi ư
    Căn nhà bỗng trống như đồng hoang hết lúa
    Lửa tắt ngúm câu ru mẹ hò
    Nhạt nhẽo nồi cơm

    Bây giờ mùa nào cũng là mùa đông
    Mẹ ngồi im làm pho tượng đá
    Rêu phong đã phủ kín
    Tận tim

    Nỗi nhớ mong có lúc thành rễ
    Chôn mẹ qua đêm mộng thường
    Con không còn thấy
    Bước chân xưa mẹ dẫm muôn trùng
    Đưa con vượt núi

    Có những hên xui trời đất nào hiểu thấu
    Những khuya lơ đâm nhói cơn buồn
    Mẹ làm tên tù binh
    Đeo gông cùm tình thương buộc gói
    Khi mẹ con mình đã đứt giây
    Ờ, đứt giây rốn
    Rồi

    ./.

    HKKM
    09/30/2007



    Như Biển Yêu Trăng

    Hồng Khắc Kim Mai


    Anh là tên nhạc sĩ viết năm trăm bài nhạc
    Rưới khắp cả thế giới bằng những nốt sol si đô
    Hay ré mi fa la gửi đi bằng đường hầm xe lửa
    Hú còi giữa đêm khuya
    Còi vang mùa vọng động
    Biến thành những DVD sáng chói

    Anh là tên đàn ông thu mình trong xó tối
    Yêu em bằng những cung thương sầu điên
    Chất ngất mấy dãy trường canh
    Thề nguyền
    Với biển xanh

    Em không thể
    Không thổn thức trên phím mây
    Năm giòng kẻ
    Đường tơ mang dấu thăng hay dấu giáng
    Dẫu mình hay tăng thêm bậc tám
    Phần trầm dương cầm
    Hài âm
    Buồn ơi buồn day dứt

    Giữa tỉnh thức ta chéo tay nâng ly Bloody Mary
    Nghe âm giai đi trong hồi đoạn* Long Beach
    Bài tình ca ngọc bích
    Thấm đẫm giọt mưa non tháng giêng hai
    Đau môi em
    Long lanh hạt rượu
    Thất trình **

    Biển thấp lúc bình minh
    Hồn ngự át âm***
    Thủy triều đang rút chân hài
    Ta đi vào giai kết nhé

    Đam mê nào rồi cũng hết, phải không anh ?

    Trên mặt nổi
    Anh là tên nhạc sĩ viết năm trăm bài nhạc rải khắp thế giới
    Độ rề mi fá sol là sí đố ố …ố...ô.. véo von lời chim hót
    Em chạy tầng arpèges lên tuốt đỉnh cao
    Dưới mặt chìm
    Trầm thống nổi thương đau
    Nguyên thể

    Ai đã yêu em
    Như biển Monterey
    Yêu
    Trăng
    ./.




    * Reprise (Da Capo)
    ** Quãng bảy
    *** Dominante




    Thanh Âm Xưa Cũ

    Hồng Khắc Kim Mai



    Em đi bỏ áo bên bờ dậu
    Em về áo mới cuối nương dâu
    Trăm con chim hót vàng giây đậu
    Quặn lòng đau xót giọt mưa ngâu

    Ly biệt có phải đã từ lâu
    Theo em nhón gót bên giang đầu
    Ai xui đàn kia lên khúc tấu
    Để mảnh tình thu bỗng héo sầu

    Tư lự mãi, đời có đợi đâu
    Chiều tàn se sẻ mấy song câu
    Mơ phai làn khói muôn tinh đẩu
    Trắng quá không gian một sắc mầu

    Em đi bỏ bến, bỏ nguyệt lầu
    Em về lộng ngọc sáng mắt nâu
    Mặt trời thấp thỏm bao nung nấu
    Cháy vạn tình thư dấu cơ cầu

    Hương lửa thôi đành cất trong sâu
    Tơ lòng buông theo mái tóc nhầu
    Thanh âm xưa cũ trong mai hậu
    Theo đàn nức nở những canh thâu


    11/10/2007



    Giấy Hoa

    Hồng Khắc Kim Mai



    Thuyền trôi lờ lững trên giòng sông khuya
    Người đã theo ta từ muôn năm trước
    Đem theo vết thăng trầm
    Buộc tờ giấy hoa

    Ta nghĩ mãi không ra lời thơm chân khiết
    Ghi lên trang hồ điệp
    Mùa hoa ngát chưa qua mà lá đã vàng cây
    Bâng khuâng nhịp rụng
    Không đành buông tay

    Ta sẽ cài lên vai ai hạt sương mai
    Đếm tuổi hoa niên mờ phai sắc biếc
    Nửa giọt lưu ly đọng khóe mắt tình
    Lung linh phong nhụy
    Thề ước có bay xa?

    Nụ cười ta vẫn nở những hôn mê
    Mực không hề phai mầu diệp lục
    Giấy hoa như lụa hồng như xiêm y
    Sao người mãi đắm đuối
    Bên góc trời thơ?

    ./.

    10/26/07



    Ta Say Vì Em

    Hồng Khắc Kim Mai





    Cắm ngọn sào lên trên đỉnh núi
    Khêu vầng trăng đang tỏa thế gian
    Mầu xanh tím áo
    Khuya khoắt một mình nàng

    Dẫu trăng không lõa thể
    Vẫn khoe cái vô ngần
    Sao ta nở vô tình
    Quay mặt không yêu em?

    Thì yêu là cuồng loạn
    Xé những khoảng không thành trăm con bướm
    Vỗ cánh dát hoa
    Ta viết lên phiến lưng trần lời thệ ước
    .............
    Dấu chấm chưa xong
    Em tháo giải dây buộc
    Điên đảo những trầm hương

    Thì yêu là đưa em vào trong mê mải
    Lậm đường lá gió
    Nhởn nhơ cười trên đôi sắc tố rực hào quang
    Cả trời cả ta cả em đều nghe yêu thương chảy hòai khe nước
    Sữa tươi vun đầy một biển khơi

    Thưa em
    Ta yêu em bằng thuần kinh bát ngát
    Thấm đẫm suối reo
    Lai láng ngọt ngào
    Thăm thẳm mầu sơ cung tuế nguyệt
    Dậy men tình hoang cổ
    Ta yêu em không vơi giọt xuân tình
    Mềm trĩu hương trinh
    Mảnh băng sương quyện hồn muôn kiếp

    Đêm nay ta gác huyền mộng trên đài gương
    Đưa em vào lầu tía
    Nõn nà vầng trăng đã vì ta thề nguyền khôn lung
    Đã vì ta nhựa cháy môi trần
    Ngất ngây bao nẻo

    Vì em
    Ta say tận chín tầng mây
    ./.


    11/16/07



    Sau Ngày Nine-Eleven

    Hồng Khắc Kim Mai




    Chụm đầu bên ánh đèn và khoan nói lời trách cứ
    Bởi đằng nào anh cũng đã quyết bay tốc hành
    Bất cứ giá nào để được gần em
    Ngay sau Nine-Eleven

    Anh hãy hôn lên da thơm kẻo thời gian sẽ qua mau
    Không kịp để mình bắt đầu trở lại chuyện đời xưa cũ
    Đêm đã khuya và dế mèn đã ngủ
    Rượu đã ngà và men cũng đã say

    Anh hãy trầm mình trong hương cay mầu môi em đang chín
    Ngây dại một đời là những hơi run trên ốc xanh rêu
    Ngực em thắp lửa dậy mùi hoa lý
    Ngọt ứa tình yêu
    Mãi mãi
    Chẳng bao giờ phai

    Anh hãy ôm em
    Đôi mắt mê mẩn
    Người-đàn-bà-không-tuổi
    Khúc khích bốn mùa nở những đài hoa
    Nóng
    Ấm
    Ngon
    Thơm

    Anh hãy ăn em
    Rất bão tố trên đỉnh trời cao vút điên đảo thần linh
    Anh hãy yêu em
    Rất cuồng bạo hung tàn thành quách
    Không còn gì cho bất cứ ai
    Ngòai em

    Chụm đầu bên ánh đèn và khoan nói lời trách cứ
    Bề gì chúng ta cũng lốc xóay
    Bình an
    Sau Nine-Eleven

    Nine-One-One
    Dậy trời bốc cháy thảm họa New York
    Đời sống con người bỗng rất bấp bênh bèo bọt
    Anh không dấu nổi bất an
    Tìm về em ẩn núp trái tim cô đơn
    Như cuộc đời đang trên miệng vực

    Mình ôm nhau lăn quay theo nhịp sống
    Hơi thở anh đôi lúc mỏi mòn
    Trên cây em vẫn đâm chồi lá non
    Dù bên lề cuộc chơi ai đã gieo tàn bạo bột anthrax

    Phải hoan ca ngay cả khi biết mình sắp chết
    Phải là con thú hoang gầm gừ hù bầy quỷ dữ
    Ta lột phăng đưa hai bờ vai trắng ngần Chức Nữ
    Anh thèm em khát khao
    Yêu đắm say yêu lao đao
    Nhất định không phải là cuồng dâm không phải hoang độ
    Mà là thách đố

    Nếu ngày mai anh phải xách ba lô đi ra khỏi cuộc đời em
    Đi tức tưởi
    Cũng chẳng sao
    ./.


    Ở Cùng Em

    Hồng Khắc Kim Mai


    Thu đã đi
    Và hoa tuyết về bay trên mây
    Tóc rất thơ dòng tứ tuyệt
    Anh bỏ em đi biệt rồi sao ?

    Thì đời ru em bằng sóng võng
    Cong mùa trăng ngõ vẫn thanh tân
    Anh đừng nhìn vào hư không
    Tưởng rằng
    Phong lan đã úa

    No way!
    Sáng nở tối khép
    Lâu nay hoa vẫn đó
    Reo ca nghìn dâu rịm mầu búp đỏ
    Bảng lảng hai núi thương
    Trên bầu ngực vỡ
    Những sầu nhớ miên man sầu nhớ
    Miên man tươi
    Rất sầu nhớ

    Mật lúa tháng mười hai thơm là thơm
    Anh ở cùng em nhé giấc cuối năm
    Mình đếm nắng đông
    Xếp những vuông thời gian không cho nhăn nếp
    Đặt nhân duyên lên tờ thếp
    Thủ thỉ tiếng gì
    Rất
    Yêu mê

    Ở cùng em
    Ở cùng em đi
    Ôm vùng eo biển bụng thóp san hô
    Trăm năm thủy triều vẫn dư sức dâng dâng
    Lạc khóai
    Có khi trầm luân
    Có khi siêu thóat
    Một trời thơ

    Ở cùng em
    Đi cùng em nheo con mắt thuyền
    Tình tứ trên dòng sông vĩnh cữu
    Để ta không lạc lòai
    Giữa hủng
    Sâu

    ./.
    12/24/07





    Mộng Cuồng

    Hồng Khắc Kim Mai


    Da bần quân đòi nhuộm thành trắng
    Phấn son kia đắp đổi má hồng
    Thương chi sơ
    Ráng gói tình nồng
    Xanh lơ thấm vắng
    Đòng đòng mua vui

    Gạch đang nung gắt
    Đỏ mầu nóng hổi
    Gió chưa thổi
    Đời chưa mỏi
    Sờ không phỏng không động lòng sao
    Rượu hổ phách
    Tuyết thanh cao
    Nâng ly
    Uống ngụm sóng đào

    Chả là vừa tầm tay với
    Bến thắp nguồn sông
    Mộng cuồng
    Ngông
    Nỏ hay ngọt sớt cung đàn
    Thiên cơ đôi chữ
    Đa Tình
    Trong tim

    Hỡi người giá tuyết trung trinh
    Xưa kia rơi lệ
    Lệ rơi hàng hàng
    Hỡi người đốt ngọn phù sinh
    Trao cho hơi ấm
    Miên trường biển dâu

    Một bình minh một giang đầu
    Một giây thức tỉnh
    Bạt ngàn thương đau
    ./.


    12/27/07



    Đèn đường và cây và nước và đời và ai
    Hồng Khắc Kim Mai



    Lái xe xuống phố
    Xuống phố xuống phố
    Xuống phố lúc nửa đêm
    Đưa tay vẫy
    Muôn vàn đèn thức dậy

    Loay hoay định hướng
    Cột đèn nhìn không nói
    Lũ đường khoe tên rắc rối
    Ai dấu nỗi phiền phiền
    Ai dấu nỗi ươn ươn
    Cất vào cơm áo
    Những xót thương

    Nửa đêm qua xa lộ tạt bộ ven rừng
    Hỏi rặng lá
    Nước có buồn không?
    Lá kêu mỏi cổ đứng ngồi không yên
    Ai mủi lòng phà cho lá chút sương
    Nghe cây thở
    Mệt nhòai
    Năm tháng đợi...

    Nửa đêm
    Thành cầu lồng lộng gió
    Đèn câu soi rộ bóng người
    Giòng sông sâu
    Giòng sông sâu
    Giòng sông sâu đen ngầu lớp sóng vỗ
    Đàn dơi bay khờ chân mây
    Đoàn dân oan bì bõm lội nước non này

    Nửa đêm giao thừa
    Đèn cầu nức nở tiếng cười
    Ai bắt chước cười theo
    Sóng trên mặt nhăn nheo
    Rụng mảng phấn sân khấu cuộc đời
    Từng tên
    Từng người




    Tháng Tám

    Hồng Khắc Kim Mai



    Tháng tám mình hẹn gặp nhau
    Mà nắng San Jose đỏ hoe tóc chị
    Bên hè phố
    Lao xao nhạc trỗi
    Chị chờ lá quỳnh em trao
    Bông trắng pha tím
    Cánh vàng hay cam
    Nào ai biết ?

    Như Hoa không đến
    Lỡ mùa thương của chị


    Tháng tám Cali
    Chân trời rực chín
    Ửng đôi núm đào
    Chị cởi yếm trong
    Phong phanh dăm mảnh
    Hồn thơ


    9/7/08



    Như đã yêu người....

    Hồng Khắc Kim Mai


    Trời cho tôi trái tim nóng hổi
    Nóng quá nóng
    Như mùa hè rực lửa quạt hồng không đủ mát
    Tôi đem tình yêu bỏ vào văn thơ tranh nhạc
    Cuồng say
    Như thuở yêu anh xưa nào

    Thì cũng thế thôi
    Bút hoa giá vẽ cung đàn
    Thì cũng thế thôi
    Bỏng cháy nồng nàn
    Cũng thế thôi thế thôi

    Một mình đêm khuya
    Trông cây ngã nghiêng buồn hiu
    Tôi sẽ yêu cây
    Thầm lặng
    Như yêu người...

    Bằng kinh Mi Tiên
    Tôi nâng cây nâng cây
    Bằng tin yêu
    Như chính mình khi ngã xuống
    Đôi tay băng những vết thương
    Đen bạc
    Đôi lúc tim phờ phạc
    Vẫn rất tha thiết...


    Đứng lên nào dù đời bão tố
    Đáng gì đâu
    Những hỉ nộ ái ố
    Đáng gì đâu đôi cành lá vô bổ
    Cắt đi nhé
    Ngờ ngọng vui buồn
    Mình xóa đi
    Tuổi cũ
    Vứt vết thời gian

    Lộc mới này là lộc tình xanh đẫm
    Ngọt thơm hương quất
    Đẹp tình Si
    Gắn nguồn sống mới lên đời đã cũ
    Đem hương hoa gội thắm tơ lòng
    Nắn nót từng mũi dao
    Tháp nỗi mê say
    Đơm rạo rực lên từng nhánh
    Kết háo hức thành cành
    Mai kia
    Cây đơm búp nồng trỗ nghìn sắc mộng
    Đẹp tình quân

    Tôi nghệ nhân
    Yêu điên cuồng mọi thứ có trong tay
    Bất chấp mọi đàng
    Như đã yêu người khi trao thân...





    Bắt đầu lại tuổi thơ...

    Hồng Khắc Kim Mai

    Anh hãy giúp em cất dấu mười mươi hờn dỗi
    Chớ cho ai nhìn lén
    Anh hãy giúp em tìm trăm con én
    Đan một mùa Xuân
    Vô-úy-thí

    Mỹ lệ nào cũng đi qua
    Như hương hoa thơm nở sắc quỳnh
    Mong manh một thoáng
    Tâm tư theo sóng dồn tận nơi đâu về đâu
    Không về đâu

    Anh hãy giúp em nào
    Giúp em cởi bỏ chiến bào tranh-lo-ưu-phiền
    Trăm năm săn hận
    Nghìn nghìn giận
    Em sẽ ê a đôi chữ từ bi
    Trên môi hàm tiếu

    Anh hãy vì em mở cửa thả trầm luân
    Tuôn cho hết giòng hội tụ
    Mình bắt đầu lại tuổi thơ đếm từ một hai ba
    Cầm tay dẫn em đi nhé
    Không thừa chẳng thiếu
    Chập chững học từng bước
    Thứ tha

    Em sẽ vâng lời trong phép quán
    Niệm đuốc tâm linh tháo mở đường giây
    Tìm về Ơn Vô Lượng
    Ơn rất hằng hà


    Đời không hơn gì bọt nước
    .......

    07/16/08



    Hãy đến với tôi
    (Cho người phụ nữ (người Việt) không quen, lang thang ăn bờ ngủ bụi trên hè phố Garland .....)
    Hồng Khắc Kim Mai


    Tuyết treo trên đầu cây
    Băng giá những ngọn sầu
    Phương trời lạ
    Ngợp nỗi bơ vơ

    Cô đẩy xe đi về đâu
    Về đâu dưới chân mây
    Thấm ướt phũ phàng
    Về đâu trong đêm tối
    Gậm mối thương đau ?

    Lệ không còn
    Để khóc than cuộc đời
    Vui cũng không còn
    Để hầu nhân gian
    Và tóc cô phai như nhan sắc kia
    Tàn tạ
    Đục mòn
    Bao vết thương

    Cô không màng nữa ư
    Mà lết chân hoang trên đường phố buồn tênh trời đông tuyết
    Ngã nghiêng thân điên dại
    Lột hồn này
    Phơi gió nọ
    Ủ ê
    Treo mảnh trăng tàn phế trên khuôn công viên
    Còn chi để thề nguyền
    Còn chi để than van .......



    Tôi không thể làm kẻ bàng quan
    Nhìn cô -khô nước mắt- ngậm bất đắc chí
    Lội trong đọa đày
    Tôi cũng không làm quan tòa
    Phán xét cân đo
    Bởi chúng ta -làm người- rất nhiều oan trái
    Rất nhiều mưu toan rất nhiều nan giải

    Rét quá mùa Christmas
    Hãy cho tôi lấy đôi tay làm ngọn lửa hồng
    Ôm sưởi đời cô trong giây lát
    Hãy nhận trái tim tôi
    Làm nơi trú ẩn
    Hãy cho tôi ru
    Lời ru rất nhỏ - mà tự đáy lòng cô mãi thèm nghe -

    .... Ầu ơ
    Chim kia dẫu có lạc đàn
    Núi kia dẫu có bạt ngàn sá chi


    Hãy đến với tôi
    Hãy đến với tôi đi
    Hỡi người phụ nữ lạc lòai
    Cơm bữa đói bữa no
    Bụi trần dày trên ngấn cổ


    Hãy đến với tôi
    Cho tôi được vá
    Mảnh hồn cô tơi tả
    Cho tôi được băng những vết hằn cô ấp ủ
    Không-nói-được
    (Hay không-thèm-nói)
    Cho tôi được dìu cô đi
    Trở về
    Con người lành lặn cũ

    Ngày mai
    Khi mặt trời rọi tia nắng đầu tiên vào năm hai ngàn không không chín
    Cô sẽ vươn vai đứng dậy
    Can đảm trực diện với đời
    Sống nốt kiếp làm người
    Cho đáng con người ...................



    HKKM
    12/12/08



    Bên thềm Kỷ Sửu (năm 2009)

    Hồng Khắc Kim Mai



    Bích đào đã nở
    Hỏi han chào Xuân
    Xuân Kỷ Sửu
    Trâu có cày khổ
    Như những tháng năm xưa?

    Người nông dân năm hai ngàn không không chín
    Bấm nút computer
    Trâu phóng giò chạy phom phom trên đồng lúa ngút ngàn
    Trâu gặt trâu hái quanh co
    Xúc thóc sàn gạo tải bao trong nháy mắt
    Hôm qua cánh đồng bắp còn phấp phới lá đùa với gió
    Hôm sau bắp thành sóng Ethanol trào sôi
    Nuôi trâu cong đuôi
    Chạy trăm năm khắp địa cầu
    Đắt đỏ

    Hỡi chú mục đồng chỉ còn trong ký ức trong sách vở hòai niệm
    Hỡi tiếng sáo diều trong quá khứ trong thơ văn nung niềm nhung nhớ
    Hỡi xóm vắng chiều thưa
    Lim dim đôi mắt
    Nhìn tóc phất phơ đuôi gà
    Thong dong tôi nếm lại
    Mật đường quê hương xưa
    Ngon ngọt dặm lòng

    Không thể ngồi ôm khóc năm qua để quên hiện tại
    Kỷ Sửu đang đến
    Giữa những tháng đông trên vùng đất mới
    Obama du hành từ Philadelphia đến Washington
    Xe lửa triều quang cân đai huy hoàng

    Muôn triệu trâu trên khắp năm châu
    Ngời thắp tin yêu
    Hy vọng

    Hành ngôn bên thềm Kỷ Sửu
    Bạch lạp phà hơi thở lên phím Laptop
    Gửi chị em lửa ấm cúng lửa hùng bi
    Nhen vô lòng nhen tận thâm cung những làn rung đương đại

    Kỷ Sửu Kỷ Sửu
    Chớ giả hình khi bầu trời quan ngại
    Thời trang như hồi ý
    Nhã nhặn chữ Tết
    Trong căn nhà có bánh chưng xanh ly rượu đỏ
    Chúc nhau tiếng thiệt thà nở vạn tình yêu
    Bên tô phở
    Tháng giêng tây
    Bốc khói

    Mâm ngũ quả
    Giấy mả bạc vàng
    Xì xụp đưa lão Táo đi chầu
    Rước Kỷ Sửu mầu da Barack
    Chống mắt
    Chờ xem hai kình địch
    Osama Bin Laden tận Trung Đông
    Obama-Biden cường quốc Mỹ
    Mưu thần chước quỷ
    Đẩy nhân lọai đi về đâu ?

    Tất bật dọn hành trang giã từ vàng son
    Quay quắt tìm nơi trú ẩn
    Cô Tí Chuột buồn hiu như người câm điên
    Ú ớ miếng cười ruồi tiếp dẫn
    Hello anh Kỷ Sửu
    Nhi nhô mời anh
    Hớp rượu
    Phù đồ




    Jan 19, 2009
    Cuối năm Mậu Tý
    Users browsing this topic
    Guest (45)
    16 Pages«<45678>»
    Forum Jump  
    You cannot post new topics in this forum.
    You cannot reply to topics in this forum.
    You cannot delete your posts in this forum.
    You cannot edit your posts in this forum.
    You cannot create polls in this forum.
    You cannot vote in polls in this forum.