Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

16 Pages<1234>»
Hồng Khắc Kim Mai
hongkhackimmai
#23 Posted : Wednesday, December 14, 2005 11:27:22 PM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
Thi tập Mắt Mầu Nâu


Tác giả Hồng Khắc Kim Mai

Xuất bản tại Sàigòn, năm 1965





Dậy Thì




Nắng đã tới
Tô môi cô nồng
Dậm má cô tươi

Sáo gọi gió
Gió lay rèm hồng
Cô nghe
Có tiếng vi vu trong lòng

Này cô gái
Tuổi vừa chín tới
Tóc mây bờ vai thả dài sợi nhớ
Cô đan tình thầm bên song

Với cô
Đôi mắt dịu dàng
Vời vợi trời mơ
Cô hong tơ cô ươm duyên
Thêu chuyện đá vàng
Mỗi phút đợi trông

Có tiếng sáo
Sáo nhảy trong lồng
Đùa chơi cắc cớ
Hỏi chàng đã về chưa
Đã về chưa ?
Tim cô run
Rộn ràng
Quên che lấp nỗi mừng vui
Ngập tràn
Lồng lộng mấy giòng sông




Độc Hành


Gió đầu thu nhắc người môi tái lạnh
Tóc bờ vai ôm phủ áo băng trinh
Buồn mây giăng giăng kín cổng đăng trình
Mắt hé lạnh làn mi chơm chớp nước
Người cúi đầu lòng chìm trong giá buốt
Gót giày gieo gieo từng bước suy tư
Hàng điện sáng nghiêng vai người cô lữ

Người nhìn trong mưa bay
Phố đường dài chuyến độc hành run rẩy
Nhà dãy cao cửa khép hững hờ trông
Hồn lâng lâng sau mộng sáng mây hồng
Nghe tê tái chĩu đè lên thân nhỏ
Bóng đổ rung rinh lướt hòai ngõ phố
Tà áo bay hôn hôn gió xuân thì
Người cắn tay mắt nhỏ lệ hoen mi

1960




Chanh Cốm Học Trò


Sáng sớm
Xôn xao buồng ngực
Trông em bên đường
Thương em thơ ngây

Em, cô thơ cô thơ
Mắt hay cười bâng quơ
Chết cái lòng anh rụng
Tức em điên cuồng
Quay người quay cu lơ


Con nhỏ mặc áo đầm
Xì xồ
Ba tiếng Pháp. Rất dễ ghét
Vậy mà sao
Thương đành thương đoạn
Theo em mấy năm trường

Em có cái nhún vai
Ranh mãnh
Cái bộ cái tịch
Không giống con nhà lành gái Huế
A! cô thơ cô thơ chanh cốm
Giả làm người lớn
Chết đám con trai Huế
Ngó lén cô trong vườn

Con nhỏ mặc đầm xòe
Cũng lạ
Xài chữ tung-thiên-man-nai
"Tung-thiên-man-nai" em học của ai?
Anh bắt chước hòai
Mê em
Mưa nắng qua vai

1960





Tỏ Tình


Em có cái mặt tình chi rất lạ
Miệng nói cười và tay thì quậy nước
Anh ngồi nhìn không nói nhưng anh hiểu
Anh ly chanh đường xóay tán hồn sôi

Em kêu chanh chua thì châm thêm đường
Ai không biết! nhưng anh thích chua chanh
Thanh thanh xanh vỏ có xơ có múi
Chưa ăn đã thèm giọt rớt giọt rơi

Em thấy anh ngồi nhìn ít nói
Làm em ngượng núc nửa ly chanh đường
Anh mỉm chi gật đầu vô tội vạ
Uống nốt nửa ly kêu say quá trời

Nước chanh mà say ? anh chỉ tổ xạo
Anh xoay cái ly, cái ly quay mòng mòng
Anh nói rất nhỏ anh say y cái ly
Vì nước miếng em như chất rượu nồng

Em chới với vì lời anh quá giỏi
Em quệt môi thích anh câu tỏ tình ...

1961


Đá Vàng

Hồng Khắc Kim Mai

Khi anh đến
Vầng trăng còn non
Tiếng em cười dòn
Mắt em như sao tỏ
Em đâu ngờ anh đã thương em

Khi anh đến
Vầng trăng còn xanh
Mắt em long lanh
Môi cười ngoan hơi thở
Đất trời rạng rỡ
Anh đâu ngờ đá biến thành thơ


Khi anh đến
Vầng trăng đang xuân
Em thôi cười
Vờ nghiêm sau nón
Anh biết rồi
Lòng ai đang mở hội
Nên
Suối trên rừng có lúc ngừng nghe chim hót
Lá trên rừng có lúc mừng quên đi ngủ
Mai trên rừng mai trên rừng
Và đá trên rừng khám phá đã yêu em

Yêu em từ muôn kiếp nào
Em biết chưa ?


Đêm Thánh Vô Cùng


Một mầu tối
Đen như mực
Một mầu sáng
Chớp như sao
Trên trời cao tôi nghe tiếng nhạc
Thánh thót
Tiếng nhạc
Êm đềm
Đêm Noel !

Vờn trên mây tôi đi về Bethelem
Đường quan san tôi quyết đến thiên đàng
Mây giăng mù
Trăng lu mờ
Sương đêm rơi

Đức tin làm địa bàn
Đường thiên đàng đo từ đáy con tim
Tôi nhắm mắt nguyện cầu Đức Mẹ

Và khi chuông thánh đường dồn đổ
- 12 giờ khuya -
Tôi giật mình thấy một mầu sáng chóa
Sáng như sao chong
Sáng cả thiên đàng và sáng cả trần gian
Bầy cừu non nằm ngoan trên nệm cỏ
Đoàn thiên thần bé nhỏ múa khúc Nghê Thường
Tiếng đàn dìu dặt
Réo rắt
Khoan thai
Giữa khung cảnh thần tiên của đêm huyền diệu
Tôi thấy
Tôi thấy một bà mẹ hiền đang bế con thơ
Hào quang sáng tỏa
Tôi cúi đầu quì xuống vì rõ đây là thiên đàng
Ôi tôi đã đến thiên đàng ở trần gian...




Dặn Dò


Khi nào mắt em ướt
Nhớ hôn lên rèm mi
Khi nào em không cười
Nhớ hôn lên đôi môi

Ngàn năm nữa sao dời
Đâu người còn yêu em
Ngàn năm nữa tóc trắng
Mà nhớ thương hoa thề
Bao tháng ngày kể lể
Chừ hôn lên đôi má
Chừ hôn lên đôi môi

Ngực em tròn rất tròn
Nhấp nhô từng hơi thở
Aùo cài khuy nút hở
Để người sờ thân em
Để người hôn lên trên
Cho ngươì em nóng bỏng
Cho tình yêu sôi động

Tất cả ngừng ở đấy
Người đừng tham thêm nhiều
Cho em yêu đau khổ
Cho dòng lệ cạn khô
Cho đời em dang dở

Lúc nào mắt em ướt
Nhớ hôn lên rèm mi
Khi nào em không cười
Nhớ hôn lên đôi môi




Rồi Mai Sau


Rồi mai sau không còn ngày hôm nay
Con tàu ra khơi xa bờ muôn hải lý
Đời người không níu nổi thời gian bay
Ai áo trắng nên giữ buồn thi vị









Lối Mòn Dĩ Vãng


Còn đâu nữa những ngày anh yêu tôi
Câu chuyện ngày xưa chừ đã xa rồi
Nhắc lại làm chi ân tình sầu muộn
Câm nín cho lòng đủ chán chê thôi

Còn đâu nữa những nụ cười trên môi
Cánh thiệp hồng đây còn chi để nói
Ngày mai anh đi và đi đi mãi
Muôn ngã đường dài tôi chúc anh vui

Tôi chỉ giận tôi những ngày xưa ấy
Nhốt hình hài trong ngục tối cô đơn
Tìm dĩ vãng soi bóng mình chỉ thấy
Khoảng trống ưu tư chen lẫn tủi buồn

1962




Tàn Thu


Trên rừng
Cành mây rẽ lá
Chim cất lời ca
Trăng thu tơi tả
Suối bạc chồi hoa
Đường ong trăm ngã
Lan sầu thiết tha
Sương rơi chan hòa
Chuỗi in nền cỏ
Chuỗi vàng trăm sao

Tàn thu rồi
Thỏ nhấm cành dâu
Vội vàng hơi thở
Tàn thu rồi
Rừng sâu man mác
Tơ vương bàng bạc
Đưa thu qua ghềnh
Vách đá buồn tênh

1962



Thao Thức


Cho em xin một ánh mắt thiết tha trìu mến
Và nửa vòng tay
Nửa vòng tay anh choàng qua thân em
Nửa vòng tay em chờ đợi
Và chỉ thấy trong mơ anh ơi !

Cho em xin một nụ cười âu yếm
Trên môi anh
Đôi môi thường hôn em trong giấc ngủ
Để tỉnh dậy em mới biết mình đang khóc
Nước mắt chảy dài thấm ướt môi trinh
Em hoảng hốt kêu tìm trong bóng tối
Trả về em giấc mộng mới thành hình
Để thấy anh cười để nghe anh nói
Hai bàn tay anh ghì chặt vai em
Những lời yêu thương thì thầm bên gối
Những lời hò hẹn mang tiếng dương cầm
Những lời yêu đương tha thiết
Dù chỉ là ảo mộng như là anh đã biết
Em thèm thuồng hơi thở ấm canh dài
Để gục mặt vào hồn anh say ngủ
Cho em xin một tình yêu chung thủy
Không chỉ kết thúc bằng một lễ vu quy
Em khẩn thiết van xin cùng Thượng Đế
Cho giấc mộng đời em biến thành thực tế
Vì mộng hay tàn buồn lắm lắm anh ơi
Một mình em thao thức tiếc đêm vơi...

1964





Tôi đãng trí



Người con gái nào mà không mang trong lòng
Ít nhiều kỳ vọng
Làm tư trang cho đẹp những nụ cười
Và một tình yêu êm đềm như hoa mộng
Bừng mắt nghe hồn thao thức tiếc đêm vơi

Nhưng chính tôi
Người con gái đã yêu bằng nước mắt
Của những tháng năm sầu khổ
Hãy hình dung những bước chân ngập ngừng
Chiếc đầu luôn luôn cúi
Chưa một lần dám ngửng mặt lên cao
Vì ngỡ rằng yêu nhau là phạm tội
Là tự đầy ải hồn mình vĩnh viễn trong một lỗ huyệt đang đào
Sợ bắt gặp lòng mình thèm, thèm thuồng khát vọng
Sợ tỉnh giấc để thấy mình thù hằn kiếp sống
Ngập ngụa những điên cuồng những chán chường mệt mỏi
Muốn ngữa mặt lên trời hét thật to cho bể toang buồng phổi nghẹn ngào
Nhưng e ngại không dám nghe chính lòng mình buông ra tiếng nói
Muốn úp mặt vào hơi thở người yêu
Để nghe hồn tuyệt vọng lênh đênh giữa đêm vắng đại dương buồn tủi
Hằng khao khát ánh sáng lân tinh của con đom đóm
Nhưng muôn đời thù ghét mặt trời
Vì mặt trời phơi sự sống trần truồng với muôn ngàn hình thù quái gỡ
Với những dư luận điên khùng chỉ có tác dụng làm cho mình nghẹt thở
Trong đó người ta nói rằng
Yêu nhau
Tôi đã phí phạm bao nhiêu tình ái
Và chỉ còn chờ đổ vỡ
Tôi đãng trí tưởng mình quên sầu khổ




Hồ Lệ Thủy


Ngàn thương mến tràn đầy lên ly rượu
Áo hoàng sa trong rừng nhạc thướt tha bay
Người dìu tôi hồn thả bướm ngang đôi mày
Nghiêng tai ngọc nghe thì thầm lời ân ái
Sóng trùng dương xô thời gian dừng trở lại
Người hôn lên áo trên trời sao lô nhô
Ôi là say mê trong khúc nhạc mơ hồ
Nghe dìu dặt bước chân theo theo từng bước
Tôi ngã đầu tóc mây huyền bay lả lướt
Mắt người si cuồng dại uống bóng môi tôi
Mà hoa đèn run nhắc người sắp tội lỗi

Ôi Slow, Slow
Điệu đàn nghe tình tứ
Lời êm êm mơ nhiều đến xứ đê mê
Mà yêu mến thêu thành gấm kết trăng thề
Khi người cúi vào mắt tôi hồ lệ thủy
Đây hé cười cho ngai đổ với thành suy

1964


Hoa Tương Tư



Mùa Xuân ơi sao mùa Xuân chưa sang
Hoa gì rơi mầu như mầu hoa tang
Chưa bình minh mây mù giăng sông Hàn
Chưa hoàng hôn sao nghe buồn mang mang

Tìm dư hương trên muôn ngàn hoa rơi
Sông dâng tràn cho thuyền hồn chơi vơi
Qua song dài nhìn mưa đan tơ trời
Ngày mai đây ta xa lìa đôi nơi

Người ơi hôm nay ta sầu chia tay
Người hôn rồi đôi môi còn nghe say
Người đi rồi ôi buồn cho mai này
Người đi rồi còn ai ôm trong tay ?

Mưa chiều buồn loang trên đôi môi son
Nhìn người đi đàng xa ta dưng hờn
Tâm tư chừ đây đang run lên cơn
Cô đơn chừ đây đang len vào hồn





Cho tròn giấc ngủ


Dỗ em đi anh
Dỗ cho kiếp sống vụn dày này an nghĩ
Dỗ cho trời cao xanh phải khóc
Em hôm nay như con trâu cày bừng đông mệt mỏi
Em như đá cổ sơ xôn xao ngày nhật thực
Có nghĩa lý gì một trăm năm đàng sau lưng hay đàng trước mặt
Quả bóng vỡ đi rồi và xà bong tan trong nước
Em chán chường quá trời ơi làm sao anh biết được

Dỗ em đi anh
Bàn tay ân cần ve vuốt
Em bán linh hồn từ muôn kiếp trước
Không còn chi để lại cho anh

Dỗ em đi anh
Mộ dài xanh cầm canh tóc cỏ
Nửa đời em thuyền ngửa nước bơ vơ
Có ai nghe tiếng gọi sông hồ
Có ai nghe cá bạc đang chờ con sao sủng ái
Em chắp tay mà khấn mà lạy mà cầu
Cho nắng dãi ngàn dâu
Em dâng khay trầm mặc
Miễng đèn phù du thâm quầng trên bốn phía
Xin ai đừng xẻ rộng vết thương

Dỗ em đi anh
Ngựa hồng té bên kia sông
Vòng đai đã thắt
Oán hờn xây tên dày khuôn mặt

Dỗ em đi anh
Dỗ em đi anh !

1964




YÊU

Hồng Khắc Kim Mai


Khi người áp môi chuyền ta ta hơi thở
Ta rúm người da say mùi cỏ dại
Ta dang mồm ưng nuốt cả trời mây
Ta đê mê nghe tim rớt vỡ hoang đầy
Ta cuồng dại rên tên người trong tiếng khóc
Môi ta khô ran mắt ngời sao lửa bốc
Ôi tình yêu ôi tin yêu vàng ngọc
Hồn ta quằn quại sảng khóai tới thịt xương

Người hãy ghì ta thêm chút nữa
Để thân ta loé hào quang say sưa giòng mật ngọt
Để ta ru giấc đời bằng tất cả trời cho
Khí huyết hai mươi sùng sục phút trào no
Ta đam mê trong đường gân rung rung giờ tuyệt diệu
Ôi tình yên ôi cơn ngất ngư trào dâng như sóng biển
Ta núc cạn rồi mà mấy cũng chưa bưa
Rót cho ta bao nhiêu tinh túy cũng chưa vừa
Ta thèm khát chắp môi hòai trong vạn đợi

Ôi tình yêu biển hồn ta chới với
Trăng rờn rợn mà cõi lòng ta thêm rờn rợn .....





Cho Chồng Cho Con

Anh cởi áo ngồi xuống đây em lau lưng cho
Đường đi xa trời xứ nóng như hỏa lò
Xem chừng hôm nay trên sở rất nhiều việc
Thấy anh buồn thở mãi em muốn theo lo

Đường kim này em dùng vá áo cho anh
Đêm dù khuya mai dù sớm không nỡ đành
Vợ chồng mình yêu thương nhau hoài anh nhé
Em sống suốt đời để chăm sóc cho anh

Cơm nước dọn cả rồi anh muốn ăn chưa
Chị làm công nấu anh chê nuốt không vừa
Em biết anh làm nũng thích đòi tay vợ
Cái gì cũng em cũng mai anh mới ưa

Tối nay anh bắt tắt đèn đi ngủ sớm
Công việc bộn bề em vẫn chiều anh hơn
Vì yêu vì thương em cũng thèm ân ái
Thân thể này trời chỉ dành cho anh thương

Ngừng một phút đi anh, nghe con khóc kìa
Tật con thèm sữa đòi ăn lúc đêm khuya
Thôi ngừng nghe anh, nâng đầu cho con bú
Ngực này anh hôn còn sữa chừa cho con thơ



Mắt Mầu Nâu


Lần đầu tiên tôi yêu một người con trai
Người con trai gầy gầy bóng đổ dài bờ đại lộ









(Còn nữa , sẽ post từ từ vào đây)
hongkhackimmai
#25 Posted : Saturday, February 18, 2006 10:33:29 PM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
Big SmileRose
hongkhackimmai
#26 Posted : Friday, February 24, 2006 10:45:50 AM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)

Journey to Glory
Mixed media on canvas, 36" x 36"
Artist : Hồng Khắc Kim Mai

hongkhackimmai
#27 Posted : Tuesday, March 14, 2006 1:34:51 PM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
Vỡ Tháp

Hồng Khắc Kim Mai


1-
Sau khi thấy tên mình trong danh sách những người bị bãi việc vì công ty thua lỗ, tôi nghĩ ngay đến một chuyến đi xa. Chắc là phải đi xa. Đây là cơ hội duy nhất để tôi thoát ra khỏi cái thế giới chật hẹp của tôi. Hơn ít chục năm nay, hầu như tôi cứ lẩn quẩn mãi với những công việc liên quan đến miếng cơm manh áo. Hoặc khá hơn một chút nữa là vùi đầu vào một mớ sách báo nói nhăng nói cuội về lịch sử loài người, về những hành tinh xa vời, về những chuyến bay trên không gian, về những thế giới không tưởng.

Không tưởng! Như thế nào là không tưởng? Không tưởng vì không ở gần tầm tay. Hay không tưởng vì bước chân người chưa đi tới ?

Wajkicasasamje Okijjugo!
Lật bản đồ trên thế giới, tìm khắp mặt sông hồ. Nơi nao trên trái đất có địa danh nầy? Gần mười hôm nằm nghiền ngẫm cho chuyến đi, tôi mệt dã dượi. Đi thì phải đi chứ, nhưng nên bắt đầu đi từ đâu? Sự phải-ra-đi lúc nào cũng canh cánh trong lòng, và không thể không đi được…

Hôm nay tôi vác cái túi vỏn vẹn có vài bộ quần áo, một ít lương khô, ít giấy tờ hộ thân cần thiết và quyết định lên đường.
Vừa ra khỏi nhà, một chiếc xe buýt chạy trờ tới và tôi phóng vội lên xe.
Xe sẽ đưa tôi đến chân trời nào, đến phương hướng nào, tôi không hề bận tâm. Tôi biết là tôi đang trên đường đi tìm một cõi an bình cho chính tôi. Tôi tự ý thoát ra khỏi cái chật hẹp của tháp ngà mà linh hồn tôi luôn thổn thức. Ra khỏi cái tháp ngà! A ha! biết bao thiên hạ đang ung dung tự tại trong tháp ngà với tiếng ca điệu kèn…

2-
Khi xe chuyển bánh, tôi ngả mình nằm dài trên nệm xe. Những tiếng động huyên náo xung quanh tôi cũng bớt dần rồi im hẳn. Tôi mơ màng nghĩ đến thành phố tôi sắp đến. Thành phố đó có điều gì bí ẩn mà tại sao trong những năm tháng đã qua nó luôn luôn ở trong tôi như một thôi thúc ?

Wajkicasasamje Okijjugo! tên gọi từ đâu tới mà sao nghe như quen như thuộc ? Đó có phải là âm vang của ký ức ? Đó có phải là một thành phố của huyền thoại ? Hay thành phố của một thời hưng phế nào đó trong một cõi xa xôi nào đó ?

***

“Xích vào ghế bên kia đi cha nội !”
Đi kèm với tiếng nói ồm oàm là một cái đá đau chết người vào khuỷu chân tôi. Tôi rút chân co người lại và choàng mắt ngó người bất lịch sự kia. Hắn xí xóa,
“Xin lỗi nhé! Kể ra thì đá có hơi mạnh”.

Mạnh là cái chắc. Còn giả vờ kể ra với không kể ra! Tôi tự bảo thầm như vậy, rồi ngồi thẳng người lên, đầu dựa vào thành ghế, mắt nhắm nghiền định ngủ tiếp. Người lạ khều tay qua làm phiền tôi,
“Ông bạn co giò lên cho tôi nhét cái túi xuống dưới ghế tí coi.”
Tôi lại nhổm người đậy và mở mắt liếc nhìn hắn. Rồi lẳng lặng không nói gì, tôi co hai chân lên. Cái túi màu đen hơi quá khổ nên hắn không nhét hết vào dưới ghế được, hắn cứ rút ra đẩy vô một lúc, rồi cuối cùng giã lã,
“Thôi thì thế nầy cũng được. Ông bạn có thể cho hai chân ngơi nghỉ trên cái túi của tôi. Nhưng nhớ đừng đạp mạnh đấy nhé ! Trong đó có nải chuối…”
Tôi bực dọc,
“Mẹ kiếp ! ông ở đâu tới mà cứ như là cha tôi ấy.”
Hắn lại cười,
“Sorry, sorry. Chốc nữa xe dừng ở trạm sắp đến, tôi sẽ thu xếp cho bạn được thoải mái hơn. Bây giờ tối quá, chả thấy gì cả.”

Quả thật trong xe tối om om. Tôi nhìn vào cái đồng hồ dạ quang đeo ở cổ tay. Chín giờ rồi cơ đấy. Như vậy là tôi rời nhà đã hơn mười hai tiếng. Lên xe buýt. Xuống xe buýt. Đi lang thang một lúc. Ma đưa lối quỷ dắt đường như thế nào lại dẫn xác đến ngay trạm Greyhound. Người bán vé cho biết Greyhound đang “on sale" . Một vé khứ hồi trên khắp nước Mỹ và có thể qua tới Canada chỉ có năm mươi chín đồng … Đi thì đi. Thế là đi. Tang bồng hồ thỉ nam nhi chí. Tôi cười mỉm một mình trong bóng tối và lan man nghĩ tới cái tang bồng rất bốc đồng nầy. Không thắc mắc một chút nào về con đường sắp đi tới. Lạ lùng thật ! Sự buông thả nầy làm tôi thấy thú vị lạ lùng.
Như một canh bạc đánh thẳng tay không sợ thua. Đánh không sợ cháy túi ! Tôi gật gù,
”So far so good.”
“What do you say.” ? Ông đã thức dậy rồi ư ?”
“Vâng. Ông làm tôi hết ngủ được. Có thuốc lá không, cho một điếu.”
Hắn nhổm người lên một chút, rút bao thuốc khỏi túi quần, lịch sự mồi thuốc rồi đưa qua cho tôi.
Tôi hít được vài hơi, chưa kịp thưởng thức được trọn vẹn cái khoái lạc của mùi thuốc lạ, thì có tiếng tru tréo từ ghế phía trước,
“Bác tài ơi ! Có người hút thuốc trong xe. Tôi ngộp thở chết mất thôi !…”
Tôi dụi ngay điếu thuốc. Niềm vui của mình là cái khó chịu của người khác…

Dòng tư tưởng của tôi bị cắt đứt khi người bên cạnh trầm giọng nói,
“Từ đây tới trạm mới phải mất hết một tiếng bốn mươi lăm phút. Bạn có thấy khó chịu vì cái túi của tôi không ?”
Tôi đâm ra dễ dãi,
“Không sao ! Tôi có thể ngồi như thế nầy cho đến khi trời sáng. Có chỗ gác chân cũng không đến nỗi nào. Chỉ sợ cho nải chuối của anh có thể bị dẹp mất.”
Hắn cười,
“Nải chuối cũng có số mệnh của nải chuối. Khi tôi bỏ nó vào trong xách tay, tôi không hề có ý nghĩ là nó sẽ nằm dưới sức mạnh của chân ai. Mà nay nó lại nằm dưới chân anh, thì tất nhiên nó phải đành cam chịu thôi.”
Tôi bật lên cười vì lời nói chuyện dí dỏm của hắn. Thấy thân thiện lạ lùng. Đưa tay ra bắt và giới thiệu,
“Art Lienen, tên tôi.”
“Hân hạnh ! Hân hạnh ! Bỉ danh là Gustave C , nhưng bạn bè thường gọi tôi là Craze Guff. Vợ tôi không thích cái tên nầy lắm, nhưng đôi lúc tôi thấy thoải mái với bằng hữu hơn là với bà xã…”
Hắn cười khì sau câu nói đó .

Craze Guff, cái tên cũng lạ! Tôi quay qua nhìn kỹ hắn hơn.
Đầu đội cái mũ dạ, miệng rộng và cằm vuông. Trong bóng tối, đôi mắt hắn sáng quắc và rất linh lợi. Đôi mắt như soi thấu tâm can tôi. Tôi quay tránh đôi mắt đó một chốc, rồi đột nhiên quay lại,
“Không nhẽ tôi đã gặp ông ở đâu rồi ? Hình như tôi đã gặp ông ở đâu rồi?”
Hắn cúi đầu. Câu hỏi của tôi chìm vào trong đêm sâu. Chiếc xe lao mình trên con đường dài hun hút của xa lộ.
Chỉ có bóng đêm và xe. Chỉ có tôi đối diện với lòng tôi, một khoảng trống ngút ngàn…



3-
Xe đến thị trấn Jonhatanburgs lúc một giờ trưa. Trời nắng chang chang và gió thổi hâm hấp rất khó chịu. Mồ hôi tôi vã ra như tắm. Tôi ước ao được nhảy tõm xuống một hồ bơi, lội ít vòng cho đã.

Craze Guff lại gần, chìa cho tôi một trái cam đỏ ối. Ban ngày tôi được nhìn thấy hắn rõ hơn. Đó là một người đàn ông to lớn, với một vầng trán phẳng lì và cái nhìn cực kỳ thông minh. Ở hắn toát ra một vẻ gì rất vĩ đại , mà tự dưng tôi cảm thấy mình rất nhỏ bé và tầm thường khi đứng gần. Tôi lăn qua lăn lại trái cam trong hai tay, rồi ngửng đầu lên hỏi người đối diện một câu rất vô duyên,
“Không biết nải chuối bị dẹp có còn ăn được không?”
Hắn cười, giọng vỡ như sấm,
“Nải chuối đó không ăn được vì không phải là chuối thật.”
Hẳn tỉnh bơ khi thấy tôi nhún vai. Hắn kiên nhẫn giải thích,
”Nó được làm bằng một chất sáp đặc biệt, khi gặp thời tiết thay đổi bất thường thì sẽ biến dạng…”
“Như gặp cái nóng bây giờ, nó sẽ trở thành trái cam?”
Hỏi xong, tôi cảm thấy mình thật vô duyên. Nhưng Craze Guff hình như không màng đến điều đó. Anh ta điềm nhiên trả lời,
“Bạn nghĩ trái cam trong tay bạn không phải là của thật ư ? Không. Không. Của thật đấy. Ăn đi cho mát lòng.”
Không đợï tôi hỏi tiếp, hắn tiếp tục,
“Cái nóng bây giờ chẳng thấm tháp gì với sức nóng vạn năng của mặt trời khi ta đến gần. Nải chuối của tôi có mười hai trái như mười hai ngón tay. Mỗi ngón tay được chế bằng một chất sáp khác nhau, những chất sáp nầy có những khả năng đối kháng khác nhau.”
Tôi tròn xoe mắt kêu lên,
“Thực là khó hiểu ! Thực là khó hiểu! Tại sao không là mười ngón mà là mười hai ? “
“Mười hai ngón sẽ dùng sau khi ta đi xuyên qua mười hai lần mười hai vạn ngàn lớp khí quyển để vào không gian…Mười hai độ bay vô cõi Vô Ưu. Mỗi một ngón tay tan đi cho ta ước tính được khoảng xa gần của Hỏa tinh để tránh những bất trắc…”
Tôi đang ngơ ngác với những lời hắn nói thì Craze Guff dịu giọng,
“À nầy, bạn không để ý đến con số mười hai ư ? Người Á Đông họ có mười hai con giáp.... Một năm có mười hai tháng. Một ngày có hai lần mười hai giấc…”
Tôi thực tình không hiểu hắn muốn nói gì. Lồng ngực của tôi như muốn nứt ra. Tôi lắc đầu tỏ vẻ không thích thú lắm với câu chuyện kỳ quái của hắn.
Craze Guff nhún vai, bỏ đi. Tôi nhìn theo bóng dáng cao lớn dềnh dàng của hắn đang khuất dần sau đám cây xém lá.
Rắc rối ! Cuộc đời sao có lắm người bày ra nhiều trò thật rắc rối...

Tôi bóc cam ra ăn. Những múi cam mọng nước và ngọt lịm như đường. Cam đi tới đâu mát rượi đến đó, và trong tôi một nguồn sinh lực vô bờ tràn dâng.. Sinh lực. Mọng nước. Ngọt như đường. Tôi miên man nhớ tới đôi môi người tình năm xưa. Môi của nàng cũng ngọt nồng như thế. Em ! Bây giờ em đang ở đâu ? Bây giờ em đang ở đâu ? Lòng tôi bỗng quay quắt một trời thương nhớ…


Craze Guff trở lại. Hắn bảo xe sắp rời bến. Tôi theo gót hắn trèo lên xe tiếp tục cuộc hành trình. Người đàn bà chanh chua ngồi ở ghế trước không còn nữa, thay vào đó là một hành khách mới. Tên nầy cao và ốm lom nhom. Hắn ngồi dựa mạnh ra phía sau làm thân ghế suýt chạm vào mặt tôi. Mỗi lần hắn ẩy người là mỗi lần tôi phải thụt đầu lui rất khó chịu. Craze Guff liền ra tay tế độ. Hắn đập mạnh vào thân ghế của cái gã kia. Tên nầy tức thời đứng dậy vung tay. Nhưng khi đôi mắt hắn chạm phải cái nhìn như lửa của Craze Guff, hắn có vẻ lưỡng lự giây lát. Rồi lầm lì ngồi xuống. Và ngồi đàng hoàng. Tôi thở phào nhẹ nhõm…



4-
Chúng tôi đã đi xuyên qua rất nhiều ruộng đất khô cằn sỏi đá. Cỏ cháy xém ngọn buồn hiu. Lâu lắm mới thấy một bụi cây lơ thơ ít cành trơ trụi lá. Lãng đãng ở cuối chân trời có từng vòm bụi đỏ, trông xa như những cánh sen đang vươn lên trong sương khói, trong cõi mơ hồ. Đầu óc tôi chập chùng vô định.
Người bạn đồng hành nghiêng đầu qua nói nhỏ,
“Lúc nãy có người ghé qua xét giấy nhưng bạn ngủ say quá nên hắn không nỡ đánh thức.”
Tôi im lặng không trả lời.
Hắn tiếp tục,
“Bạn sẽ xuống bến nào ?”
Tôi không trả lời. Biết trả lời như thế nào bây giờ. Tôi mua vé để được ngồi trong xe, theo xe đi đến chân trời góc bể, đi cho mòn mỏi cuộc đời, đi cho tâm hồn dại khờ ra. Đi để được đi. Còn nơi chốn đến ? Tại sao tôi phải âu lo về nơi chốn sẽ đến ? Vả lại, nếu tôi nói cho hắn biết tên thành phố tôi muốn đến là Wajkicasasamje Okijjugo thì hắn sẽ có dịp cười vỡ mật ra, cười són đái ra à ?
Trong bản đồ thế giới đâu có nơi nào ghi tên cái thành phố lạ lùng đó. Làm sao tôi có thể trả lời câu hỏi của hắn khi chính tôi cũng không giải đáp được cái dấu hỏi to tướng trong đầu óc tôi ?


Tôi lách mình qua hai hàng ghế chật hẹp để đi về hướng nhà cầu ở phía cuối xe. Ở đó, tôi đụng đầu với cái anh chàng cao lêu nghêu. Cái anh chàng ngồi phía trước đã từng có lúc làm phiền tôi ấy mà.
Thấy tôi, hắn nheo mắt. Đôi mắt sao sắc như gươm, cái nheo đủ sức nghiến đời tôi làm hai mảnh. Tôi thấy đau ở buồng ngực và gập mình lại. Hắn cúi xuống đỡ tôi, miệng lắp bắp,
“Nầy ông bạn, ông bạn không sao chứ ?”
Tôi rùng mình khi hai bàn tay hắn chạm vào da thịt tôi. Một làn khí lạnh như băng chuyền vô thân thể tôi, qua ngũ tạng rồi nguội dần.
Tôi hổn hển,
“ Không sao, tôi không sao. Xin cám ơn.”
Tiếng hắn nói, nhẹ như hơi thở ,
“Tôi tên là Mun Yokalov.”
Chưa kịp để tôi được tự giới thiệu, hắn lách mình vào cái cửa nhỏ của nhà cầu khi người ở phía trong bước ra.

***
Đang chạy êm ru tự dưng xe lắc lư như đang đi vào một con đường có nhiều ổ gà. Người tôi cũng lắc lư theo xe. Nước tiểu chảy lỏng tỏng xuống lỗ của cái bàn cầu nhỏ xíu bắn tung tóe ra ướt cả hai ống quần.
Xe lại thắng mạnh làm tôi chúi mũi suýt đập đầu vào vách. Cây bút mực gắn ở túi áo văng ra rớt vào cái bồn rửa tay bằng thiếc. Trong đó, ai đã bỏ quên một mảnh gương soi hình tròn bọc bạc rất đẹp. Tôi kéo phẹc-mơ-tuya lên cài quần, mắt dán vào bồn rửa. Cây bút nằm bên cạnh gương ngời sáng lạ kỳ. Mắt tôi hoa lên, thấy hình như cây bút di động. Như có dòng chữ múa. Bút viết trong đầu :

Dỗi hờn của em
Bồng bềnh trên sông

Thơ ngây của em
Một dúm trăng non

Tinh chất của em
Ngọc nát vàng tan...
(hkkm)

Tôi đưa tay lên đè ngực. Ngọn sóng lòng như trào lên. Tôi vục đầu xuống bồn thiếc, hoang mang. Mảnh gương nhỏ lấp lánh hai chữ MY quấn vào nhau ở phía góc mặt. Hình như gương mà không phải gương. Hình như trăng mà không phải trăng. Hai thế giới mộng và thực đang quyện vào trong nhau để ép tôi vào giữa một trạng thái vô bờ.
Tôi tự hỏi tôi đang ở đâu. ..Là ai ? Là ai ? ….







5-
Chiếc xe đò từ từ tấp vào bên vệ đường và dừng lại trước một ngôi quán bằng gỗ nằm gần bên con lộ. Tiếng người tài xế văng vẳng qua máy phóng thanh cho biết xe sẽ dừng ở đây trong vòng mười lăm phút. Mọi người lục tục xuống xe để giãn gân cốt.

Nắng chiều đã dịu, trời mát và gió thổi rất nhẹ.
Trên đường lộ có nhiều sỏi màu đen bóng. Tôi lấy mũi giày ủi ủi lớp sỏi. Một đám bụi màu tro than bay lên bám tận gấu quần. Có lẽ họa hoằn lắm ở đây mới có một cơn mưa, vì hai bên vệ đường cỏ mọc từng bụi nhỏ lưa thưa có màu xam xám…

Từ lộ vào ngôi quán phải đi qua một mảnh đất nhỏ có kê hai cái băng ghế bằng gỗ cũ kỹ. Nhìn mặt ghế rất thảm hại với những vết hằn ngang dọc sần sùi loang lở những vết son đỏ tàn tạ, tôi liên tưởng tới da dẻ của người góa phụ hàng xóm đã về chiều luôn chểnh mảng trong việc săn sóc nhan sắc. Bà ấy hay biện minh bằng hai chữ cóc cần rất chối tai và gàn bướng, cho rằng cuộc đời bà coi như bỏ đi, coi như xong. “Thời gian là thủ phạm của mọi hủy hoại”, bà nói thế. Đôi khi tôi làm bà muốn điên lên khi cười cười nói rằng chính bà đã làm cho bà già hẳn ra với những ý nghĩ tương tự. Thời gian chưa hẳn là thủ phạm. Theo tôi, ta đang tự hũy hoại mình trước khi thời gian kịp hũy hoại ta. Bà la lên oai oái, kêu là tôi ác độc quá. Và tôi đã phải vội vàng nói .”sorry sorry "
liên hồi để bà nguôi giận… Bà liền hỏi,
“Thế thì tôi phải làm sao đây ?”
“ Làm sao đây ? Ôi dễ quá. Tại sao con người cứ dại dột nghĩ tới ngày chết làm gì. Phải biết chấp cái chết chứ. Ngày giờ nào còn sống thì phải biết sống cho ra hồn. Phải hưởng trọn từng tích tắc đồng hồ, và cứ mỗi giây sống được là mỗi giây lời. Khi nào Thần Chết đến thì đành đi thôi, vì không ai có thể sống muôn năm được”
Nghe tôi nói thế, bà thẫn thờ một lúc rồi lấy tay sờ sờ hai gò má. Dễ thường đang đổi ý, níu kéo thời gian chăng ?! Thực ra thì Debra, tên bà ấy, chỉ tròm trèm sáu mươi thôi, đâu đến nỗi nào. Như hai cái băng ghế này, chúng vẫn còn chắc nịch quá đi chứ, chỉ xấu nước sơn thôi...


Ngôi quán cô đơn một cách tội nghiệp, vì gần đó không thấy bóng dáng một sinh hoạt nào khác, chỉ là cánh đồng cát mông mênh tít mờ chân mây. Ngay trước mặt tiền của quán vỏn vẹn có một bảng nhựa màu trắng đã ngả vàng với giòng chữ “DONUTS & COFFEE HOUSE” sơn màu xanh dương. Gỗ ở bực thềm đã mục nhiều nơi, vì cứ mỗi bước chân của ai đó đặt lên là có tiếng ọp ẹp theo sau. Một người hành khách người Mễ Tây Cơ đi phía trước tôi khôi hài “Cứ như răng bà lão! “ làm vài người bật cười. Tôi cũng biểu đồng tình cười theo.

Tôi hỏi mua một gói thuốc lá, vài gói chips và một ly cà phê đen. Chủ tiệm là một người đàn ông khoảng trên dưới năm mươi. Đầu đội mũ cao bồi màu nâu sẫm, bên góc mũ có gắn cái lông trĩ dài, áo sơ mi màu xanh bạc lua tua những sợi dây nhỏ dính phía trước ngực, và ngay dưới tay áo cũng lòng thòng một mớ dây lua tua nữa.
Hắn đứng phía sau quày hàng, vừa không ngớt pha cà phê, hoặc gói bánh donut vào cái khăn giấy, vừa miệng bằng tay, tay bằng miệng đấu láo với khách rất vui vẻ. Hắn cho chúng tôi biết tên hắn là Travis.
“Travis Who ? “
“Travis Dumont “, hắn mỉm cười điềm nhiên trã lời.
Cái họ nghe như họ của người Pháp, tôi nghĩ, rồi phàn nàn cho có chuyện,
“Giá thuốc ở đây có vẻ hơi cao ? “
Travis xoa hai tay vào nhau,
“ Xin ông bạn thông cảm cho. Ở đây xa với tỉnh thành, hàng hóa mua phải qua nhiều chặng đường nên giá cả có cao chút đỉnh”
“ Dân cư xung quanh đây có nhiều không ông chủ ?“
“ Mười mấy gia đình, khoảng hơn năm mươi mống. Nhưng họ ở xa lắm, ở mãi tuốt trong kia, cách đây khoảng chừng vài chục dặm”
“Tiệm ông buôn bán khá chứ ?”
Travis lim dim cặp mắt, môi trề ra một chút rồi nói,
“Cũng tạm được. Cả ngày vắng như chùa bà đanh. Quán tôi chỉ sống được nhờ mỗi ngày có một chuyến xe bus đi ngang qua đây “.
“Một chuyến thôi sao ? “
“Vâng. Như quí ông biết đấy, dân cư thưa thớt như thế này nên chính quyền không đặt một cơ sở nào ở đây cả. Có chuyện gì liên quan đến hành chánh hay y tế là chúng tôi phải đi đến những quận lỵ lớn cách xa đây cả trăm dặm”
Hắn rít một hơi thuốc lá rồi nói tiếp “mà đặt làm chi cho tốn tiền của dân. Họ chỉ thuê một mình tôi bao sân là xong ngay. Ngôi quán này vừa là chỗ cho các ông dừng chân giải lao đồng thời cũng là tổng hành dinh của tôi “.

Khi nói tới chữ “tổng hành dinh”, Travis phá lên cười. Có thể trong suốt ngày của mỗi ngày, lúc hắn tiếp xúc với bọn khách như chúng tôi là lúc hắn sáng giá nhất. Mỗi ngày hắn đã cười như thế này một lần, mỗi khi có chuyến xe buýt ghé qua, và mỗi ngày chữ tổng-hành-dinh được lập lại, như một thói quen hay như một cố ý ?

Vì cái cười phá của hắn không được tự nhiên cho lắm , tôi lẩn thẩn nghĩ là hắn có một tâm sự gì đó. Một người trong bọn chúng tôi nhớm lên định hỏi hắn một câu thì hắn đã tiếp tục “ Tôi là sheriff của vùng này nhé, tôi cũng là người đại diện cho hãng xe đò Greyhound nhé, tôi cũng là .....”
“Là một bưu tá viên, vì tiệm của ông coi như là cái bưu điện địa phương “, tiếng một người vừa xô cửa vào nối tiếp lời của Travis.
Đó là người tài xế lái chiếc xe buýt cho chúng tôi. Hắn khệ nệ xách vào một cái túi vải trên đó có in hình con ó xanh với hàng chữ US Postal Service và một thùng giấy khá lớn vào. Bên ngoài thùng giấy có ghi địa chỉ của nơi đến là Platino Hills.




Platino Hills, Platino Hills ! Cái tên nghe thật mỹ miều. Nếu nhắm mắt quên hết mọi ưu phiền và nghĩ tới một chuyến hải hành, thì cái quán này không khác chi con thuyền nhỏ đang buông neo trên vùng biển lặng, mà sóng biển là những đụn cát vàng mơ nhấp nhô ngoài kia...

Tiếng Travis cất lên làm rung rinh bức tranh biển vừa mới thành hình trong đầu tôi. Hắn phân bua :
“Nhận thư, phát thư mà chả có đồng xu lương nào cả “ rồi quay qua người tài xế xe đò, hắn đon đả đổi giọng :
“ A, chào ông bạn ! Mấy năm rồi mới thấy ông bạn trở về với lộ trình này. Mạnh khỏe không bồ ?”
“Nhờ trời tôi cũng sống qua ngày. Lâu quá mới gặp lại, trông ông lúc nào cũng tốt tướng. Cô gì nhỉ ? À, cô Lola. Cô Lola vẫn khỏe chứ ?”
Tên chủ quán cười hề hề
“Xin cám ơn. Ối, nàng tiên của tôi lúc nào mà chả mạnh khỏe . Mình càng lúc càng già mà cô ả càng ngày càng dẻo càng dai“. Travis nheo mắt trả lời vừa đưa tay đỡ cái túi thư .
Anh chàng tài xế cũng không vừa:
“Thế thì nhất bạn rồi, tớ chỉ mong cho cái lão bà của tớ càng dẻo càng tốt ! “
Cả hai cùng phá lên cười vang rồi cùng trao đổi thủ tục hành chánh .
Hóa ra anh tài xế xe đò cũng kiêm luôn nhiệm vụ đem thư từ những thành phố lớn về những thôn làng xa xôi hẻo lánh.


Tôi tò mò đứng nhìn những hình ảnh treo la liệt trên vách quán.
Đập ào mắt mọi người là tấm bích chương quảng cáo hiệu xe đò Greyhound với một bản đồ to tướng ngang dọc những lộ trình xuyên bang. San sát bên nhau là hình những cầu thủ nổi tiếng của thế giới cắt từ những nhật báo nào đó và hình đào xi nê ăn mặc hở hang khêu gợï. Nhưng tôi chú ý nhất là khuôn giấy vàng úa của một bức tranh nằm dưới cùng, bên cạnh những mẩu giấy rao vặt linh tinh.
Đó là bản in một bức tranh của nhà danh họa Picasso. Nhìn nét vẽ của người nghệ sĩ tài danh này, tôi lặng người đi giây lát. Cảm nhận một sự quen thuộc lạ lùng.
Có thể nào ? Tôi nhớm bước đi ra cửa để rồi quay trở lại.

Nghe tôi ngỏ ý muốn mua bản in bức tranh cũ mèm đó, chủ quán đặt bình cà phê xuống bàn. Hắn xoi mói nhìn sâu vào mắt tôi một lúc, và không nói gì hắn gỡ bức tranh xuống.
Trao tranh cho tôi, lời hắn nói như trong mơ :
“ Lâu rồi có một ông ghé qua đây nhờ tôi đưa bức tranh này cho một người. Họ không nói tên người nhận là ai.Tôi có hỏi thì họ bảo đã có ghi tên ở đâu đó. Thấy bức tranh chỉ là một bản in tầm thường, chả quan trọng nên tôi nhận. Đã bao năm qua không thấy ai đếm xỉa đến nó. Ông là người duy nhất thích nó đấy, vậy thì cứ coi như vật đã tìm được chủ “
Tôi nói cám ơn và cũng không bận tâm mấy về những lời kể lể của hắn ta.
Khi cuộn tròn bức tranh lại, tôi thấy ở góc phải phía đàng sau tấm hình có một dòng chữ mực xanh đã nhòe. Ai đó viết rằng “Nghệ thuật là gạch nối giữa những...”. Tôi cố gắng vẫn không đọc được đoạn cuối câu...
“Nè ông ơi, xe buýt đã rồ máy rồi đó”, người chủ quán vỗ vai tôi nhắc nhở.
Tôi nói cám ơn thêm một lần nữa rồi hối hả chạy ra đường, phóc vội lên xe..




Craze Guff đã an vị. Thấy tôi, hắn thò tay lôi cái xách tay nằm dưới chân hắn lên và co giò cho tôi bước vào.Tôi hơi khựng người khi thấy vị hành khách ngồi bên tay trái của tôi không còn là ông lão đã từng chia xẻ với tôi một vài vui buồn trên đoạn đường từ Los Angeles đến đây. Thay vào đó là Mun Yokalov, người đã đụng đầu tôi hai lần trước kia. Hóa ra ông lão đã rời xe ở quán nước, và cái tên mà tôi ghét cay ghét đắng lại dời chỗ xuống đây!

Chiếc xe buýt chạy êm ru ngon trớn băng băng trên xa lộ.
Máy điều hòa không khí nhả những hơi lạnh mát rượi. Tôi rút bức họa của Picasso trong túi áo ra xem. Mảnh giấy in bức tranh đã úa vàng, nhưng đối với tôi, dù ở dưới dạng nào tranh Picasso vẫn luôn là một ám ảnh làm cho tôi xúc động khôn cùng. Tôi đưa tranh lui ra xa một tí để nhìn ngắm, để uống vào hồn những màu sắc sống động cuồn cuộn trong nhau.
Thế giới Picasso là thế giới huyễn thực: có nằm trong không có, tỉnh mà rất động, hạn hẹp mà vô song.Tranh Picasso đầy chất sáng tạo bởi lẽ khi càng nhìn lâu càng thấy nó biến thiên hình vạn trạng. Nhưng điều làm tôi bâng khuâng nhất là qua tranh của nhà danh họa này, đã có một lần , tôi bắt gặp được căn nguyên chìm nổi của chính lòng tôi. Đó là mối u uẩn của chính tôi quay cuồng lạc lối trong bao la của vũ trụ. Nghệ thuật vị nhân sinh phản chiếu muôn trùng bí hiểm nội tâm con người, nên nhịp thở của nhân sinh cũng là nhịp thở của vũ trụ.
Tôi cuộn tròn tranh lại. Giòng chữ ở sau bức tranh lại hiện ra “Nghệ thuật là gạch nối giữa những...”.
Tôi nhắm mắt định thần. Tiếng nói của tên chủ tiệm Travis Dumont lại vang lên, rõ mồn một,
“ Lâu rồi có một ông ghé qua đây nhờ tôi đưa bức tranh này cho một người. Họ không nói tên người nhận là ai.Tôi có hỏi thì họ bảo đã có ghi tên ở đâu đó.....Ông là người duy nhất thích nó đấy, vậy thì cứ coi như vật đã tìm được chủ “
Tôi giật nẩy mình. Trời ơi, sao lại lạ lùng thế ? sao lại có sự trùng hợp thần diệu đến thế kia?
Tôi tên là Arthur Lienen, gọi tắt là Art Lienen. Art Lienen. Art Lienen. Câu “"Nghệ thuật là gạch nối giữa những...." đúng ngay bon tên của tôi rồi ! Vậy thì tôi là gạch nối giữa những sự việc gì???? những biến cố gì???
Tôi rùng mình tóat mồ hôi. Sờ vai sờ cổ, sờ vào cả ghế ngồi. Vâng, đúng là tôi đây, con người bằng da bằng thịt, tầm thường quá mà! Tôi làm được tích sự gì để trở thành một gạch nối???

Craze Guff kéo tôi về với thực tại. Hắn nói xin phiền ông bạn nhấc chân lên cho tôi lấy cái xách tay. Lục đục kéo một hộp nhỏ ra, xong bỏ cái xách tay xuống, hắn nói cám ơn. Như có nghĩa là bạn để chân xuống được rồi. Và im lặng làm việc. Chắc là làm việc, tôi đoán thế, vì cái hộp hắn vừa mới lấy ra trông giống như một máy vi tính bỏ túi. Thỉnh thoảng máy phát ra những tia xẹt mầu tím, và hắn bấm lia lịa vào cái nút nhỏ. Tức thì trên màn ảnh con con hiện ra một bản phúc trình bằng những con số dài thậm thượt. Đôi mày Craze Guff cau lại, và rất nhanh, hắn bấm một tràng mật mã. Tất cả quả vượt quá xa sự hiểu biết của tôi.

Bên tay trái của tôi, Mun Yokalov ngồi im lìm đọc sách. “Động thuyết thượng thừa” của Abe Fujiyoto. A! cuốn luận đề này tôi cũng đã có lần đọc qua. Anh chàng này là một đại trí thức của viện nghiên cứu không gian NADSA của Nhật Bản. Sách được viết cách đây khoảng mươi năm, lập luận về cái giả thuyết cũ rích của Mariotte. Fujiyoto đi xa hơn, dẫn chứng rằng áp lực của khí thể không giản dị như người ta vẫn lầm tưởng. Những điều anh chàng nêu lên đã một thời trở nên những tranh luận bất phân thắng bại giữa giới khoa học gia. Sách của Mun Yokalov đang đọc được dịch bằng Nga ngữ. Đối với một người dốt đặc Nga ngữ như tôi, chữ nghĩa cũng bí hiểm như gương mặt ông khách ngồi cạnh ...

***
“Ông bạn đã thức dậy rồi ư ? “ tiếng của Craze Guff hỏi.
Tôi vươn vai đáp vâng. Hắn loay hoay cất vài thứ lặt vặt vào trong xách tay, đứng dậy quàng cái áo ấm vào rồi lại ngồi cúi xuống buộc giày.Tôi ngồi thẳng dậy, quay qua nhìn hắn, hỏi ông sẽ chuyển xe đi đâu. Hắn đáp rằng hắn có việc cần phải ở lại thị trấn sắp đến ít hôm, sau đó mới đi tiếp . Tôi xuýt xoa tiếc rẻ không được cùng hắn đi thêm một quãng đường nữa. Và bùi ngùi :
“ Bốn ngày đường vừa qua, ông đã rất tử tế với tôi. Xin cám ơn “
Hắn nói,
“Lu bu quá sức nên không được nói chuyện với ông nhiều “
“Tôi thấy ông khi nào cũng rất bận rộn, làm việc ngay cả khi đi du lịch “
Craze Guff cười xòa,
“Đi du lịch ? nghe có vẻ xa xỉ quá. Tiếc rằng tôi chưa có dịp được hưởng cái thú vị của một cuộc du lịch rong chơi thuần túy. Có nhiều thứ phải nghĩ tới quá, một ngày hai mươi bốn giờ đối với tôi không cảm thấy đủ. Nhưng trong chuyến đi này được biết ông, tôi thích lắm “
Tôi đáp nhỏ,
“Tôi cũng vậy...”
Hắn rút trong túi áo ra một tấm danh thiếp, vừa chỉ vào tên hắn trong đó vừa nói,
“Đây là tên thật của tôi. Mong có ngày chúng ta gặp lại”
Tôi nhận tấm danh thiếp. Tên của hắn ghi trên đó là Gustave H. Carlson, nhân viên trung tâm NASA, USA. Tôi trố mắt nhìn hắn.
Chính hắn đấy sao ? Craze Guff, người toàn nói chuyện trên trời dưới biển với tôi mấy hôm nay là một khoa học gia lừng lẫy của Hoa Kỳ đấy sao ? Trong vòng hai năm nay tiếng tăm của Gustave H. Carlson nổi như cồn qua những phúc trình viết về nguy cơ của thế giới địa cầu trong những ngày sắp tới. Bài viết đó làm rúng động hoàn cầu khi nói về những thiên thạch tìm thấy có dấu hiệu chuyển mình biến sinh thành một loài khác lạ, có trí thông minh vượt trội hơn chúng ta gấp bội lần....
Tôi bắt tay Gustave Carlson tỏ lòng ngưỡng mộ.
Ông ta nhìn tôi, đôi nhãn quan sáng rực. Những tia nhìn làm tôi chóa mất mấy giây, như mỗi khi mắt tôi chạm phải ánh sáng chói chan của mặt trời ngày tháng hạ.Tôi chịu đựng, không quay đầu đi chỗ khác. Gustave gật gù nói bạn khá lắm bạn khá lắm.Tôi nghe vui buồn lẩn lộn.
Rút ví ra trân trọng cất tấm danh thiếp vào, tôi tần ngần chưa biết nói gì thì Gustave chỉ tay vào một tấm hình trong ví của tôi :
“Cái hình này?”
Tôi ngắt lời “ Hình của mẹ tôi khi còn trẻ”
Ông ta gật gù khen mẹ tôi đẹp. Tôi nói mẹ tôi là người Việt Nam, mất từ khi tôi mới hai tuổi...

Gương mặt Craze Guff đột nhiên tái lại trong giây phút. Nhưng rất nhanh, hắn bước ra cửa. Điều lạ là trước khi rời xe, hắn quay đầu lại nhìn tôi không chớp mắt. Như muốn nói một điều gì. Lòng tôi bỗng nao nao .....

hongkhackimmai
#28 Posted : Tuesday, May 9, 2006 2:26:25 PM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
Thi tập
Như Phù Vân


Tác giả
Hồng Khắc Kim Mai




TRỞ LẠI TRỜI THƠ



Mười mấy năm xa quê hương
Dẹp bút dẹp nghiên
Quẳng cha cái mớ trí thức tri thức vô thùng rác
Ta làm kẻ khù khờ
Đúng khuôn cái bản mặt
Kẻ đi ở nhờ
Của đứa mất nước
Tự thân muôn đời thấy xấu hổ
Nên
Ta rúc trong vỏ của con ốc sên
Chờ đêm ló đầu ra gặm lá nhà người
Gặm linh hồn rả mục của chính ta
Trong âm hao
Khí, phách
Ủ dột

Trong vỏ ốc
Xanh rêu nhơ nhớp của kẻ lưu vong
Vô tổ quốc
Ta thỉnh lời cầu kinh
Nhật tụng
Không thứ tha cho chính ta luôn bởi "Tại Vì.."
- Dứt khóat không có tại vì
Trong sử liệu của bất cứ quốc gia -
"Tại Vì.." tự nó vô cùng đốn mạt
Như cái bản mặt đê tiện của ta
Mất nhuệ khí làm người
Một thuở phong ba

Núp trong cái vỏ ốc
Chất vôi mỏng dính
Ta âm thầm luyện thân
Thân hèn mọn của cát
Nguyện cát vàng ròng
Óng ánh
Luyện hồn
Hồn nhỏ nhọc vọc sâu
Nhân tinh lược
Vá víu mảnh đời gió cuốn luồn kim
Kêu chữ nghĩa trở về trong tim
Thắp ngọn nến trầm tư
Im lìm khải mặc
Thân luyện thân

Mười mấy năm xa quê hương
Hôm nay ai vén ánh sáng
Lôi ta ra đời
Trở lại hoàn người
Nối lại vần thơ đứt đoạn
Kiếp nhả tơ?

Lạy Ngài!
Chính Ngài, đấng tối cao
Vô cùng ưu nhiệm
Vô cùng hải lượng
Vô cùng của vô cùng của vô cùng
Hữu niệm
Nhấc muôn linh hồn hoang phế lên đỉnh hồng
Hôm nay
Trong phủ phục hứng giọt Thường Ân
Lòng nhỏ mọn nhìn lòng Tự Vấn
Hạt ngọc Ngài đặt trong tâm
Nhấp nháy bồi hồi
Thần trí không ngừng kêu Tấu Lạy Ngài

Tấu Lạy Ngài Tấu Lạy Ngài
Kiếp kiếp đời đời



Thôi thì thôi cũng đành


Ta về thăm Sàigòn
Đứng giữa giòng người chợ Bến Thành
Nghe đất bồi hồi
Kể dông dài nỗi sầu nỗi nhớ nỗi tiếc nỗi thương
Cho chính ta
Cho chính Sàigòn
Dúm tro buồn đem khơi lại
Vết thương chưa tàn

Ta dựa gốc me
Trong lòng công viên
Đếm tủi buồn một đời lưu vong
Trên nhánh cây cỗi mòn
Thân bèo bọt
Phận người phận cây
Những tháng những năm
Long đong chất chở
Lội ngược giòng bên kia sông
Thấm đòn

Muốn ở lại không đành tâm về
Muốn níu áo Sàigòn
Tìm bắt chuỗi ngày khôn lớn
Chập chững học làm người
"Đứng-vùng-lên-nào-bao-thanh-niên-yêu-nước"
"Này-công-dân-ơi-đứng-lên-đáp-lời-sông-núi"
Hai bài quốc ca nhập tâm
Ăn sâu vào mạch máu

Muốn ở lại không đành tâm về
Quay mặt Huế thành đô nơi sinh trưởng
Chốn xa mờ bờ bụi
Của trái me chua chấm ruốc
Tiếng hít hà xé ruột
Muối ớt với khế xanh non
Bên Đại Nội
Từ cửa Thượng Tứ ra chợ Đông Ba
Hái trái sầu đông
Hốt ngàn bông bút bút quăng đầy sông Hương
Bầy cá tràu chạy trối chết
Mà tụi mình cười khúc khích quên thôi
Tuổi bé thơ ngây
Ngày Trường Tiền bay mấy nhịp
Mừng vui xô nhau qua đò

Muốn ở lại không đành tâm về
Bịn rịn muối Mỹ Khê,Tiên Sa Đà Nẵng
Chớm dậy thì
Lớp măng ngọc
Bày đặt học viết chữ YÊU
Trên trang giấy sông Hàn làm thơ tình thạch nhũ
Giọt Non Nước đá mòn đọng miết bên môi
Môi chưa biết thoa son
Đã biết thẹn thùng
Khi anh nâng cằm
Dạy miếng hôn nóng hổi


Cuối cùng thì cũng phải về
Về bên kia nửa quả địa cầu
Giấu chặt tình thương tuổi nhỏ
Giấu chặt hẹn hò thanh xuân
Quê hương
Nắng giãi mưa dầu
Khóa kín
Âm ỉ mãi trong lòng

Thôi thì thôi cũng đành...


1994


Một Thời Thuở Nhỏ


Khi ta theo giòng sông
Trở về nơi bến hẹn
Của Tourane - Collège Francais Đà Nẵng -
Bên bến Bạch Đằng
Hay Thượng Hiền
Ta lấy mắt xanh tuổi đời
Làm mực với giấy
Nắn nót tình xưa
Gửi cho em - mái trường môt thuở
Ta để nhớ, mãi nhớ
Ta để thương, dễ thương

Có cả một rừng cây xanh biếc
Sau ngôi nhà ông concierge
Có cả con đường sỏi dẫn xe đạp
Đi ngang qua văn phòng ông surveillant général
Ông Menguy
Hay Ông Béchir
Những ông già phát giờ phạt hiền như Bụt
Đứng trong sân trường
Chăn đám tây-con mũi tẹt
Chí chóe
Học bài sử ký đoàn người dân Gaulois
Nhưng trong tâm khảm
Vẫn luôn nhớ ta giống nòi đất Việt

Nếu đã nhớ
Thì nhớ tít mù khơi
Rặng dâm bụt
Đỏ chói bên giốc cầu
Những giờ đổi lớp
Có mi
Có ta
Từ classe maternelle lên tới première
Học chia verbes chết bỏ grammaire
Nè, vét-bờ có mấy tăng (temps)
Mà quên trăng sáng dọi vườn sao
Phòng thể dục những khuya tập hát tập hò
Húp chén chè đậu đỏ
Gân cổ Be-Bop-A-Lu-La của Nguyễn Duy Khoa Khôi
Có đứa mùi mẫn Anh-đưa-em-sang-sông
Nỗi lòng Trịnh Bão Cầm với Đỗ Nguyên Ngọc
Có đứa múa bút đường văn-châm-chích Đặng Tiến
Có đứa khề khà sân tòa Đào Ngọc Thụy
Có đứa khùng khùng điên điên tàng tàng
Hồng Khắc Lê Minh Nguyễn Gia Uyển Trần Minh Hoàng
Có đứa lên mây kiếm tiên
Võ Thị Diệu Ân Tôn Nữ Hồng Liên
Và ta
Núp trong bóng tối
Trốn bài dissertation làm thơ nhật nguyệt
Hể hả tự ca Hồng Khắc Kim Mai
Tiếng thơ một thuở nhủn lòng Hartmann, xanh mặt Vigouroux, điên đầu Descroix

Cô học trò một đổi cô giáo một thời
Thượng Hiền! Thượng Hiền!

Cũng chớ quên đôi môi nhếch mép cười duyên
Hòang Thiếu Quân
Cắm đầu nghe giảng bài công dân giáo dục
Sử sách Việt Nam, văn thơ truyện Kiều
Qua Ông Thầy Huyến, Bạch Thái Hà
Hay lớp đàn anh đàn chị trở lại lo đàn em
Này những Bích Trân, Trần Đình Thanh Lam
Thao thao bất tuyệt Hòang Đình Tuyên
Từ câu đường thi nhón gót Đặng Lệ Hồng
Đến cái phớt tỉnh Ăng-lê Võ Đình Ngọc Từ Tôn Sa
Ông Thầy Trung múa võ thần
Tên gàn tổ Hà Xuân Ba
Ai ơi
Có đi đâu hãy trở về
Gốc Tourane đã nhớ hay quên?

1996






Bụi đời Mười Phương



Vác một đàn con trên vai
Ta đi bụi đời
Chín hướng mười phương

Trạm đầu dừng chân
Chốn Ngọc Hà lừng danh xóm lưới
Bến dứa trổ gai
Thân tù tội
Ngày cơm cháy lót lòng không đủ no
Đêm nằm co sàn gạch
Lạnh rút gân nghe con khóc òa
Mẹ đứt ruột
Tiếng ù ơ rưng rức đêm thâu
Con muỗi buồn xo
Con muỗi vo ve

Vác một đàn con trên vai
Lôi thôi lếch thếch
Thân ăn mày
Tự đáy biển trồi lên đầu non
Mẹ nhìn con
Mây kêu nhức, gió rên buồn, sương kêu ốm
Con nhìn mẹ
Xơ xác liễu hồn
Quẹt nước mắt vắt nguồn thơ
Ăn qua bữa
Miếng tủi miếng thắt
Mặn lạt tình thâm

Bằng đôi chân của khủng long
Bằng đôi cánh đại bàng
Bằng trái tim gà mẹ
Ta áp đảo biển đông
Dọn đường thế hệ
Đưa con đến xứ hào quang
Rộng nhìn năm châu
Nở bừng trí tuệ

Đến đây
Bốn mùa tiết đổi
Cây trái ngọt lành
Mẹ mẹ con con
Lết mòn ruộng dâu
Từ đất bùn ta đứng lên
Cất tiếng hát mừng đời tự do
Tiếng hát thấm đòn
Tiếng hát vẫn dòn tan

Thấm thoát mười sáu năm
Ta tất bật bụi đời
Quên thời gian quên phấn quên son
Hôm nay nghe con ra trường
Ta rộn ràng
Thấp thỏm soi gương
Mới thấy hoang tàn đời dâu biển trên nét mặt
Mới giựt mình
Thấm mệt
Tuổi xuân đã tiêu ma

Hôm nay con mừng vui
Ai cũng mừng vui
Riêng ta
Ta đứng bùi ngùi
Riêng ta
Ta đứng bồi hồi
Nghe loa xướng danh tên con
Tân khoa tiến sĩ
Mẹ òa khóc
Tưởng gọi đúng tên mình


Mình em trên đường đời


Nếu bình tâm
Thì con đường dài vô tận
Em đi một mình
Sỏi đá mưa gió vùi dập
Sương gió giãi dầu nghe đời tan nát
Anh có hay ?

Anh biết rồi
Mà anh giả vờ không biết
Để em hôm qua
Nắng cháy mưa sa
Nghe giòng suối sầu thương sùi sụt
Tận đáy lòng
Nghe tim dậy cuồng phong
Từng sợi giận
Từng sợi thương
Xoáy vào hồn
Xoáy nát mạch thở
Để em võ vàng
Không còn là em
Như cành liễu rũ năm nao

Đường đã đi qua
Hơn một nửa
Cành hoa vẫn còn xuân không buồn nở
Một đời làm vợ là đời hoa đã lỡ ....


Anh biết không
Em thèm nằm ngoan
Rúc đầu vào chăn gối
Nức nở
Nghe tiếng lòng mình
Than thở
Nghe chính đời mình
Đang vỡ
Từng mảnh vụn
Sắt
Nhọn
Cắt giòng máu em dâng trào











Cho Em Hoàn Xanh Bóng Mượt


Biển quanh co trăm năm nhìn sóng vỗ
Khoảng không không mưa gió lộng đường chim
Liếc mắt thương em đồi trăng bỏ ngõ
Dõi mộng theo hình choáng ngợp bờ tim

Đừng là sông hương căm tan nụ biếc
Đừng là tuyết chộn rộn mấy hàng thơ
Đừng là tơ nghe bình minh ly biệt
Đừng là tình lệ ứa dãi khăn sô

Xin chớ đi rừng trần ai rậm lá
Xin chớ hùa đọt nắng tím thong manh
Xin đưa tay xoay nhanh vùng quá khứ
Cho em hoàn bóng mượt bước chân xanh

Em dáng thơ đẹp não nùng mỗi bước
Trước thu hà tắm gội những đường mây

1994


Như Tên Của Đời


Có giọt mưa non rưng rức đầu xuân
Có cuống liễu xanh tươi cong mày tằm
Có chút tình si nuôi trong gió kín
(Đốt lửa hong lòng suốt mấy tháng đông)

Anh đã về hơ nóng ngọn anh đào
Anh đã về nhả nhạc phím thanh tao
Tay anh ấm sờ đâu môi cũng nở
Nắng đa tình chết đứng những hàng sao

Vẫn yêu thương đó muôn năm dành dụm
Đất với trời có lúc cũng giao duyên
Là lúc tơ trắng đơm mây thành cụm
Khắng khít nên lời tiếng hót chim quyên

Rất nhỏ nhẻ bông cải vàng đưa đẩy
Mây non cao bay nhanh phất đỉnh đầu
Rất bẽn lẽn đêm nằm nghe vương vãi
Phút đưa tình ong bướm tận thâm sâu

Rồi cây táo sẽ kết trái ngon tươi
Rồi E-và sẽ có như thần thoại
Rồi trẻ thơ lăng xăng trong góc nôi
Rồi rứa đó thế hệ mang tên đời

1994




Tango Blues



Anh dìu em trong nhịp bước Tango
Tango, Tango Blues
Giữa hơi sương sa mù
Nhạc nở vàng son
Rừng khoan thai
Hương ấm lửa tròn
Em kề vai
Rót mật
Ru linh hồn anh chín ngọt
Nụ lòng
Sướt say sướt say !

Anh nâng em vào tận cung mây
Bước bước lướt ngàn
Du cõi mộng
Nghĩa tào khang
Tango, Tango Blues
Đôi mắt em ngời giọt thiên thu
Tràn câu óng mượt
Lượt là
Ve vuốt cõi đời ta

Như em
Thơm nức dương cầm
Non tươi áo lụa
Thân rũ mềm yêu thương
Êm như nhung
Êm như nhung ...






Tiếng kinh cầu và Thập tự giá


Ngày nắng rất u mơ
Hoa đào đã nở
Ai ngồi dưới cành xuân đầu mùa
Nghe lòng bỏ ngõ
Rụng một sầu bi


Tôi ở rất xa nghe kinh cầu từ trăm năm vọng lại
Hỏi rằng nguy khó có chừa ai
Tôi đứng ở giang đầu
Hai bên có tên bắn và đạn bay
Trên đầu tôi có Thánh Chúa
Trong tim tôi cố giữ một niềm tin
Mà lòng héo úa

Tôi ở nơi đây nghe ai cầu Bình Yên trong mùa Thương Khó
Giọt lệ trào tuôn Thập Tự giá
Nặng quá đôi vai
Ơn Cha có thấm nhuần khắp tạng phủ *
Mà linh hồn tôi sao bỗng rất xa xôi

Tôi vẫn quì hằng muôn triệu năm
Đốt hằng tỉ trầm hương phun khói ngập sông thương
Lạy Cha trên trời
Lạy Chúa Cứu Thế
Lạy miết nghìn phương
Và lạy cả chính tôi có Thần Linh Chúa thánh
Dẫy đầy ơn phước hạnh

Tiếng chuông và kinh cầu an
Từ phương xa ai gửi về
Nụ tầm xuân diệu vợi rừng sương
Một đời trăn trở
Giá băng và thê lương
Hơi thở tôi đông thành đá
Phù trì muôn thuở

Thập tự con nặng quá, thưa Cha
Vâng, nặng quá
Thưa Cha.....




*** trích thơ Hoàng Xuân Sơn, bài Cầu An



Thánh Nữ Vô Cùng


Có những ngày không nắng
Có những ngày không gió
Hừng hực bàn tay
Mùa Xuân trở giấc
Con ong nhỏ đi về
Trong em
Ôi tiếng thơ
Rủ rê lời thề

Bất tận câu kinh
Thập tự giá
Ai ngoan đạo một ngày
Ngã nghiệc trăm đêm
Mê ân ái với người thương

Chúa đâu có bắt quì
Buộc tội
Bởi em kiếp người
Bởi Chúa lấy xương ai
Nên Eva cong môi khóc làm nũng

Tội lỗi ?!
Sao kêu chi nghe rất gớm
"Nói chi nghe nặng rứa ?"
Như con giun con dế giết chết lời thơ
Mê mệt những đường trăng
Đêm thâu trở giấc nằm

Tự thuở cây mới mọc
Mặt trời chưa có
Rừng u minh đầy chướng khí
Con chim chưa có tổ
Ổ rơm chưa người nằm
Chúa bảo ta
Này ! Sinh con tạo loài người
Không có ai sao Eva sinh con ?
Để muôn năm đời kết tội
Gào kêu ta tội lỗi

Eva . Eva .
Chúa chưa bao giờ
Bắt tội ta




Phù Thế



Tôi đây tát gió bên đường
Hứng trăng vô giỏ lượm hồn vô bao
Đem về ngâm rượu thành cao
Bôi lên chỗ nhức cho hao cơn buồn
Ban ngày tôi dậm vết thương
Đêm đêm trở giấc nghe xương gậm mình

Ai leo lên đỉnh phù vinh
Theo chân vượn hú như mình xa xưa
Giốc đời những tuyết cùng mưa
Trong thui thủi ấy nghe khua sóng ngầm
Con đò tách bỏ bến sông
Đưa trăm phù ảo xuôi con nước ròng

Tôi về gom hết đục trong
Mở rương tìm bóng mở hồn tìm tôi
Ôi chao ơi mất tiêu rồi
Mớ phù sa ấy lở bồi cách xa
Ai kia đo dãi ngân hà
Thân như bướm trắng la đà trong đêm
Giấc nào nhỉ giấc cô miên
Tôi về thắp đuốc phù viên tặng đời

Lấy tình tôi
Cột gió đông
Lấy thơ tôi
Mua hương nồng
Dốc hết mùa thu vàng-như-khóc
Dốc hết phù vân đổi Ước Mong


Vô Thường

Hồng Khắc Kim Mai

Biển xanh xanh nồng
Sợi cỏ thấm sương
Chốn bụi hồng
Em rực rỡ
Như lòai hoa lạ

Hôm qua
Bên con suối vắng
Ta hái tơ trời
Cho hải đường lót dạ
Đám chim rừng rủ rỉ mừng reo
Trên non
Em đứng đó
Má phấn môi son

Ơi em yêu
Đôi mắt hoen ướt ráng chiều
Có soi bóng đời
Mất hiện ngòai hiên
Có nghe sóng đàn
Vương vất ưu phiền
Có hay
Tiếng tan vỡ
Than thở
Bên bờ quạnh hiu?

Này hỡi em
Chớ níu mừng vui
Mai ta về lấy trăng xẻ núi
Tìm hạt tinh khôi
Mai ta về hứng giọt mồ hôi
Đeo cho em ngấn cổ vô thường
Đeo cho em
Trăm nhớ nghìn thương







Rầu Rĩ Phòng Khuê


Ôi ông chồng yêu
Chuyên làm thánh trong phòng the
Em nhức tình nghe anh giảng đạo
Trong nhục thể
Em sầu bi

Ôi ông chồng cưng
Rất nghiêm rất đằm
Em say cơn nồng vui ngả ngớn
Anh cười chê
Trong nhục thể
Em trầm luân

Ôi thánh rất ngài
Ngài của em
Đức lang quân yêu dấu
Anh miên man thiên đàng tận đâu đâu
Em rầu rĩ cái phòng khuê









Bức Tranh Thần Kỳ



Ai quì xuống
Chờ trăng nhả ngọc
Hạt trắng ngầu trên đôi nhũ lê
Ôm bầu rượu tuyết thần kỳ
Ai núc từng đêm không biết mệt ?

Tóc em đen trên dòng sông
Sương đã mềm như mềm môi hôn
Đồi nắng sớm dật dờ cơn đồng thiếp
Ai nằm xoạc phơi đồi phơi núi
Nghe núi hú tiếng trăng hoa

Tinh túy của đất trời
Tụ kín trong vòi của con ong
Vẫn như em bụi cây
Thở run như run của lá
Õng ẹo ngọt ngào của bông
Vòi tình khi con nước cao dâng
Vòi cái nọc rất độc của con ong
Ôi cái chi chi rất sừng rất điệu
Vỡ òa tiếng rên
Kết trái ngon lành
Đời kêu trái sướng
Cho anh cắn miếng
Nước rệu
Rệu chảy thành hàng
Nhỏ giọt trên cằm

Ai đứng ngoài chợ
Ngắm nghía trái mơ bày hàng
Ngứa tay mân mê làn da xanh võ vàng lòng
Sờ cái lông tơ
Nhỏ xíu
Đời rịn nước đã thèm
Kêu một tiếng chết giấc

Em cho ai dăm phút thắng lại dây cương
........................................................



Đàn Bà
Một Mình
Nơi Phòng Riêng



Ba giờ sáng thức dậy làm thơ
Giòng thơ ngái ngủ
Như người vừa tỉnh rượu
Mà chất rượu là tình nồng
Chăn gối chưa đủ

Ba giờ sáng ngồi dậy làm thơ
Nghe gà gáy sáng
Tưởng mình còn hoan lạc
Nghe thân thể chín nhừ
Một trời mê sảng
Nơi chốn phòng khuê

Ba giờ sáng thức dậy làm thơ
Nghe cồn cào ở ruột
Nghe tim rớt bốn bề
Giòng thơ tuôn dồn dập
Tiếng rên dài lê thê

Xin hãy đến
Như hồ tinh chuyện liêu trai
Xin chớ dông dài
Vì nguồn hứng sắp cạn
Xin hãy rót một bình thơ rất loạn
Đục tiếng tục tằn trên biển hồ lai láng
Và tiếng khóc
Thật vô cùng sảng khóai

Vô cùng sảng khóai
Lúc trời hé cửa
Rạng đông


1994

Chim Làm Tổ

Hồng Khắc Kim Mai

Mua ngôi nhà vì trước sân có hàng cây liễu rũ
Đong đưa trên cành có căn nhà gỗ
Nhỏ rất nhỏ
Đám chim con ríu rít vào ra

Mua ngôi nhà vì bụi trúc xanh dòn trước ngõ
Cọ gần cọ xa
Xạc xào lời ru của gió
Lơi lả

Mua ngôi nhà vì mê sợi nắng dành danh lách qua khe hở
Lá đọt ngắn đọt dài úp úp mở mở che thân
Tình ư tình mùi ư mùi
Thuở nắng sớm mong manh

Ta mua luôn bởi chuỗi hoàng anh cười tươi vắt vẻo
Vàng rất vàng
Vàng như chanh như nghệ
Nhìn như thể áo gấm hương bay
Mà thương mà nhớ
Nhớ ngẩn nhớ ngơ nhớ cận nhớ kề
Nhớ tội chưa tề?

A ha!
Đêm đầu tiên xông nhà
Nhóm ngọn lửa hồng trong lò sưởi
Tiếng củi nổ nghe lách chách
Bên bờ vách bằng gạch
Thỏi than đỏ đổ mồ hôi choé vần thơ
Câu thơ nóng chi nóng
Sốt chi sốt đốt phỏng tim gan
Ta lăn ra sàn cười ốt dột
Nghe châu thân mặn nồng ứa giọt
Bốn mùa xuân hạ thu đông...

./.

1994


Trầm Kha



Con chim kên vênh mỏ đỏ mồm
Rêu rao từng sự thật
Đó chỉ là tiếng kêu ráo hoảnh
Bao che một rừng láo
Núp sau lưng

Đọc Từ Kinh
Chắp tay hỏi
Nước tràn vun trong ly trống
Hay ly đầy nước vắng?
Thinh không
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn
Mông quạnh nỗi lòng

Ngút ngàn tin yêu
Con tim cổ lổ sỉ không thể quay về
Bến mục ô dương
Rửa hồn thương đau

Xin đành lỗi hẹn
Xin đành quên
Sao bắc đẩu lộn nhào xuống ao
Và cảm quan tôi
Đứt hơi

Chèo vẫn xuôi không mát mái
Ô hô giã từ kênh kệu
Như lời vọng chim kên
Tan hoang trong vũng đồng teng

Thượng đế
Xanh xao, ốm đói
Trầm kha
Như linh hồn tôi



Tiểu Thuyết


Hằng ngày tôi vẫn bày hàng ra và dọn vào
Như trâu đi cày buổi sáng hừng đông
Tối lê thân già vô chuồng đánh giấc
Tưởng như ngủ
Nhưng chắc gì trâu đã ngủ?

Tôi không sống trong công việc hằng ngày
Với đám khách hàng khó tính
Với sổ sách lời lỗ
Này danh sách liệt kê chi thu
Này thuế má điên đầu
Bao nhiêu thứ phân tâm sầu não
Ban ngày
Con người máy
Làm làm làm theo mệnh lệnh bản thân
Rất đúng chỉ tiêu

Thú vị nhất khi đắp chăn tận cổ
Nhắm mắt quên hết muộn phiền
Sống riêng cho mình

Ở đó có con tàu mùa Xuân bồng bềnh trên sóng nước
Tiếng đàn nỉ non lời ru êm mật rót
Rất khẽ
Ai nói câu yêu thương vời vợi tình xưa
Gió hiu hiu hay nắng rám da
Hây hây đôi má đỏ
Lâng lâng con nước dâng

Ở đó có chim bằng vỗ cánh
Nền trời cao mùa Hạ nóng trần gian
Em xõa tóc bay theo cùng mây
Biển cát óng ánh bóng trăng say và bóng em ngây
Dỗi hờn mùa ghen
Xanh lơ vũng nhớ
Gọi từ chốn rất mơ hồ rất ư xa
Tên anh bằng những nét hoa
Phấn tiên
Mù sa
Bàn tay nạm ngọc
Đôi môi cong mời mọc một chiếc hôn

Hãy cùng em đi vào Thái Bình Dương
Đào sâu con đường Thủy Cung
Rong rêu vương miện
Hải sa lóng lánh tình ca
Những đại khúc vô tiền khoáng hậu
Tài hoa cự phách Mozart
Lả lướt đường tơ Debussy
Rưng rưng Chopin
Sướt mướt chàng Beethoven
Dương cầm rơi từng hạt mộng
Ướt gối san hô

Hãy cùng em theo bóng phù điêu
Nở cánh dù Muôn Thuở
Cây đổi lá như trăn thay da
Và em trẻ hòai trẻ mãi như cây như trăn
Cùng anh mây mưa đêm tuyệt tối tháng mười
Vũ bão tình si
Vân vân và vân vân

Từng đêm
Tôi ngu si sống nhiều vai trong tiểu thuyết
Và mỗi bài thơ
Dù ngắn
Là một trường thiên tiểu thuyết




Không Nên Lời

Thơ cho em Hồng Khắc Lê Minh, đã mất tích trên đường vượt biên năm nào


Thở hơi lạnh
Thịt da rên buốt
Nghe trong ta biển hồn mênh mông
Tiếng não nùng
Chùng sâu cội rễ
Ta nằm yên
Gác mộng bên đường
Để ta quên chính ta

Nếu chẳng được sinh ra
Có lẽ là khoẻ
Vì con người trên thế gian rất phiền lụy
Cho nên được sinh
Có nghĩa là đang chết
Được chết
Có nghĩa đã trả xong thôi

Quả đất tròn hay không chưa chắc biết
Nhưng nỗi sầu bi rất diệu vợi
Rất tròn
Của kiếp người cất khóc ban đầu
Đến lúc nằm yên
Không động không tỉnh

Thở hơi lạnh
Thịt da tan biến
Nghe quanh ta thoáng thoáng phiêu du
Nghe vây ta cõi cõi sương mù






Cyberspace, cõi nào rất xa mà gần?



Bước chân hươu sao
Rộn ràng chi ngày ư rất xưa
Vũng nước âm hao mát rượi trong lòng
Gọi mùa thương cũ
Cõi nhớ lênh đênh
Gọi tên
Một tiếng thầm

Như trăng thiên cổ đã từ lâu mất bóng
Trang sách tiền thân
Dọc ngang ái ân
Vết mực loang nhừ chín trái tim son
Hàng hàng thiếp thiếp chan chứa lời nguyền
Run trong rừng Nuối
Mê bên núi Tiếc
Sông hò bến hẹn
Sương khói mang mang
Có tự bao giờ?

Gửi tấm lòng đi trong hư vô
Có lấy được nhau qua hơi thở?
Đêm cổ độ
Rót mật vào tai nghiêng nửa tầng trời
Mắt nâu như hươu sao
Dải ngân hà nơi lai sinh
Chín nốt nhạc Beethoven theo gót chân sen về đó
Rượu phù trầm
Môi con gái đỏ au au nguồn suối thương vĩnh cữu

Mắt nâu mắt nâu
Biết không anh
Trái tim em chẳng bao giờ cũ
./.



Huế buồn chi rứa


Huế buồn chi rứa hở eng?
Ai xa Huế nên Huế không quen
Hôm nao qua phố bên Gia Hội
Thấy eng cùng ai đi rước đèn

Nhà tui ở Ngã Giữa Ba Tuần
Năm thì mười họa coi một lần
Hát bội có già râu Đổng Trác
Quơ gươm chém Lã Bố rần rần

Tui cuốc bộ từ phố qua Mô Ranh (Morin)
Mua giùm eng ổ bánh ba ganh (bagel)
Bánh tây thơm ngát thời thơ ấu
Nhớ lại thèm ơi thôi đoạn đành

Khi eng cắp sách trường Quốc Học
Thì tui đã lang bạt kỳ hồ
Tiếng tây u tui xách một nách
Giữa ba quân tui đấu xì xồ

Tui về xứ Huế không quen ai
Ở lại thì buồn, bỏ thì sai
Nửa đêm dầm mình trong mưa ấy
Nghe gió sông Hương cắn đắn hòai

Huế buồn chi có phải buồn tui
Tui không về thì Huế vẫn vui
Tui xa quê ôm theo tiếng nói
Huế xa tui Huế mất tui rồi !

Eng viết bài thơ tui coi ké
Chuyện Huế mền, eng hót thiệt hay
Mơi eng có về eng nhớ nhé
Nói Huế rằng tui vẫn còn đây

(Cảm đề tập thơ Huế Buồn Chi của Hoàng Xuân Sơn)






Đêm Trai Ngộ



Ta ngửa cổ về trời
Xin nguồn ơn tác
Giọt vô biên
Đêm cữu huyền tâm trai ngộ
Bất biến nhật nguyệt
Vô ưu cõi sinh tiền

Ta vào thế giới Mộng Thực
Rạng đông bừng giấc
Tơ vàng bỏ ngỏ cửa Dại Khôn

Ta ngửa cổ về trời
Linh điểu sa ngay triền gối
Nhạc Âm Dương
Tưng bừng nhịp tấu
Hằng hà thương yêu
Sa số điệu vũ
Đong đưa hương nhụy cung đàn
Vầng trăng thế kỷ nở trăm hoa

Ta khấu đầu ôm nguồn ơn tác
Phiêu diêu giữa khinh khí
Từ trường Vô Ảnh
Tâm Vô Thức

Đêm trai ngộ!

Jan 16,1997 @ 2:00am




Vô Cõi Đời Nhau


Sông thu nào
Về buổi sớm mai
Giọt nắng hồng
Soi rọi đời ai
Nụ cười em ngoan
Hiển linh
Như hơi gió
Sóng sánh môi son

Thương ai trong lòng
Bao nhịp tình câm
Ngập ngừng
Tim không dám thở
Sợ bước chân sai
Tội má hồng

Thương em vô vàn
Duyên ai trắc trở
Ngậm ngùi
Tim se nỗi nhớ
Sợ tiếng mưa trong
Sắt đá lũng mòn

Quay lưng về?!
Không
Ta đưa ta vô cõi đời nhau











Nghệ sĩ và nàng Thơ trong ta



Khi ta cầm cọ vẽ tranh
Ta muốn vẽ Nguồn Cảm Hứng

Ta bắt đầu chấm nét Nhớ
Phá một nét Thương
Tô thêm nét Ai

Em, tiếng thơ tình như tình nhân
Đêm trăng thủ thỉ
Mở khóa tim ta rỉ sét

.......

Ôi nguồn cảm hứng vô bến bờ
Trốn trong tim tên cuồng si Nghệ Sĩ
Một phút vui phổ thơ thành nhạc róc rách suối reo
Một giây buồn nghêu ngao câu hát
Ôm sóng đàn huyên thuyên vừng sáng tạo
Một thoáng say vẽ như điên
Rừng nhiệt huyết
Tuôn trào tuôn
Tâm tư tối ngày chìu ta quá thể
Mà xác thân tục phàm không hề hay biết

Ôi nguồn cảm hứng tinh ma phất phơ đùa giỡn
Ta tưởng chẳng thích
Mà hóa rất cần không thể thiếu
Ta tưởng chẳng yêu
Mà hóa rất nhớ thiết tha
Ta tưởng mình xa lạ
Mà hóa rất gần ngay thân
Em trong ta mùi mẫn. Tiếng Thơ !

Ta pha sơn mầu tím làm nền cho Nhớ
Da diết trũng sâu
Ta chấm tâm điểm Thương
Bằng huyết đỏ cuồn cuộn đơm trào
Ta phóng nét Em
Bằng vệt trắng trăng sao
Soi linh hồn ta
Trinh nguyên
Muôn đời một cõi ấu thơ



Tự Tình



Không thể nói nên lời
Khi ngày tàn và cây rủ bóng
Đôi mắt ai trùng dương vời vợi
Redondo Beach
Sóng vỗ
Tuyệt tình ca

Đi mãi trong mùa thu
Cát gió
Trên xích đu Redondo
Redondo
Ngôi nhà thần tiên giữa hai hàng dừa đảo ngược
Trái tim em hỏi anh
Bao giờ mình về cùng nhau?

Đã lâu rồi
Trăng tắm cát như lòng ta sướt mướt
Rót rượu ân tình
Khơi ngọn trầm luân
Biển khuya khôi nguyên
Anh ôm không bao giờ quên

Nếu ta vẫn như đêm nao
Leo trăm nấc thang thẳng dốc
Tít rừng mây
Redondo Beach
Anh hái muôn tinh cầu
Kết một vòng hoa
Nhỏ một lệ tuôn
Môi em thơm nồng tình ca tháng chín
Giữa đời em
Đàn lên giây
Và hồn anh lịm say

Redondo Redondo
Rạt rào sóng xưa
Khua mãi đời nhau

Ai, nghệ sĩ nằm im trên cát
Lon bia lăn lóc
Đôi giày sương sóc bên góc cây đàn?



Biết Trả Lời Sao




Hỗm rày đi xa
Nhảnh nha mành tóc
Đêm trăng khuya vườn lay động
Rụng vai nào ươm nhánh xanh non
Mươi ngày đơm hột
Thơm ủ hơi em mùi tình tứ
Vương vấn cỡ nào những mãi còn say?

Hỗm rày đi xa
Thêu hoa nụ cười
Viền si đôi mắt hớp hồn nhau
Con tim lim dim
Bất kể sáng trưa chiều tối
Nao nao soi lòng đêm ngóng đợi
Hừng đông rưng rưng tiếng yêu lạ đời

Hỗm rày đi xa
Túi bụi vần thơ lu bu tơ vò
Lăng xăng mưa giông cầu vồng ướt áo
Lạy trời mai về ai hỏi
Biết trả lời sao?
?




Chiếc Quần Lãnh Đen



Em có một tủ áo xống rất nhiều mầu
Em sắm một đống quần rất nhiều kiểu
Em có một tá đồ đầm đồ đì
Rất lạ rất tuyệt rất tân kỳ
Và em có thiên hô vạn hát
Đồ nhung đồ mỏng đồ da đồ lông đồ đồng đồ bạc
Mong khêu gợi tình anh

Nhưng anh chỉ thích có cái quần lãnh đen
Cái quần em may ôm sát mông đít
Hôm em đi lấy chồng
Cái quần có hai ống rộng gió thổi bay
Đôi khi nghĩ bậy
Anh tím ruột nỗi ghen muốn chết !

Anh thích cái quần đen bóng cài khuy
Mỗi khi lần nút em thường hay quay mặt
Ngó lơ cho anh luồn tay sờ vặt
Để anh mãi si tình em

Cái quần lãnh đen
Áo lụa mềm
Em tôi ngoan dễ thương
Nết na kỳ lạ
Em trông anh xiểng liểng hít hà

Cái quần lãnh đen !



Tiếng Hát Liêu Trai



Xanh xao buồn
Nghìn xưa nỗi nhớ
Tiếng liêu trai

Chơi vơi trăng tà
Dậy lòng đau
Nhạc giòng sông
Mây đưa chim ngủ
Ai trở giấc trong sương mù?

Bên đồi
Hồn hoang gió cuốn
Lạnh hương sao
Chim sâu nhớ mưa
Héo hon nụ cười

Ai ?
Hư hư ảo ảo
Không gian thâm sâu
Nở cánh lệ sầu
Rụng giấc chiêm bao

Đêm
Đêm tàn
Trăng
Trăng tan
Thoáng vọng tiếng ngàn



Mẹ Nhân Gian


Chuỗi hoang sơ
(Kết hạt lúc Adam còn trần thân nhộng)
Làm bùa hộ pháp
Độ mạng ức ức dòng con

Ta làm Mẹ khi đất còn non
Nước vô biên ắp hai bầu sữa
Núm đỏ như son thơm môi sơ sinh Nhân Gian

Lần chuỗi khi tinh sương
Tâm bất động
Trong veo nguồn sông thương

Từ thuở trong nôi
Ta dạy con mùa Xuân theo tiếng chim
Bi bô lời ca ngọt ngào
Đơm mầm hạt Biết
Thắm đỏ bông Vui con ấm tiếng cười

Dạy con trong lớn khôn
Ngày Hạ có mặt trời thiêu đốt
Sao hôm là kim chỉ nam
Con đường trước mặt
Quan san nào con cũng phải tiến
Tiến đến kỳ cùng

Dẫu cho rừng xanh
Thâm u bóng đời ngang ngách muôn nẻo
Hãy lật tâm tư tìm trang suối Hiểu
Phân biệt bờ Mê bến Sáng
Dạy con trí sạch như băng dũng ngời như bạc
Dạy tâm con sôi nồng giọt Sống
Trong mơ ước có tình nhân lọai
Trong nguy khó không sờn bước

Giở giấc Thu mây mù giăng mặt nước
Sóng vỗ trùng dương mông mênh bể khổ
Ta dạy con can cường tiến thóai
Gạt lòng bi lụy
Mở trái tim từ bi
Dâng hiến

Khi Đông tuyết đổ
Lạnh căm căm đường đi một mình
Thân có mệt lấy hơi hà cho ấm
Tim có đau ngồi xuống băng vết thương
Trong túi xách con Mẹ để sẵn tâm dường
Con khơi ngọn
Đèn kia sẽ sáng

Hãy cúi đầu cho lòng thật lắng
Buông bỏ hành trang đi nhé con
Hãy ngu ngơ theo bước chân về
Biết không còn là Biết
Hiểu không chỉ để Hiểu
Tất cả biến không
Không
0
.
.




Hỡi con yêu
Hỡi con muôn vàn
Mẹ luôn ở trên cao





Như Gió Nửa Đêm


Nửa đêm thần gió đi ruồng mộng
Bắt gặp hồn ta thi sĩ
Bạt đường hoang

Mở trang sách Cổ Thi
Cò bay thẳng tắp
Cánh đồng cũ nở muôn hoa
Kỳ dị

Nửa đêm thần gió đi tầm trăng
Bắt gặp hồn ta thổn thức


./.


Mặt Trời Đại Đóa, sinh khí Thơ


Như mưa gió lạ
Mùa thu đã cũ
Phiến buồn cũng tan
Trên ghềnh đá

Bình minh gọi lá
Hây hây tiếng cười
Người về
Chớp bể mưa nguồn
Mướt yêu thương
Người về
Giọt nắng phơi sương
Ấm bên đường

Sinh khí mùa Xuân
Đẩy nước hoàng hôn
Lút bờ
Mặt trời theo chân ta
Khoe chùm đại đóa
Máu tin yêu
Rực sáng
Ngọn bình an

Hãy mở trái tim
Nghe dòng ước muốn
Bồng bềnh

Hương hoa nghìn năm
Nghìn năm nồng nàn
Viên thạch bích
Hôn trao
Đời không hẹn kiếp
Cội đá vươn mình
Buông
Nhả
Một vầng trăng

Ta vẫn đi trong trang kinh
Vàng phai nhân gian
Cài trên tóc một đóa rất xanh
Thúy lam bình
Tuyệt kỹ

Thơ
Văn
Nhạc
Họa
Trổ hoa tinh khiết




Chúc Mừng


Con chim sơn ca
Cắn sợi chỉ hồng
Buộc mối se duyên
Âm thầm kéo hai linh hồn xa lạ đến gần
Yêu thương nhau trăm năm

Cô gái đã qua xanh non
Cô lớn trong tiếng hát ngọt nồng
Hôm nay
Cô bỏ mẹ xa cha đi lấy chồng

Cho con cái gối thêu mây
Chúc cô đêm nằm đẹp mộng
Gió với trăng
Ứ đầy

Cho con chiếu nệm thủy chung
Chúc cô
Keo sơn gắn bó
Không lung tấm lòng

Cho con tấm chăn đơm bông
Chúc cô khuya sớm yêu chồng
Mềm thật mềm bên trong
Êm thật ấm bên ngòai
Được không ?

Cho con túi gấm kẹo khôn
Những khi hờn giận
Chúc cô
Nhớ
Ngậm viên vuông tròn

Rượu ngọt một ly
Uống cho đời say men đêm tân hôn
Chúc con tình thắm tợ son
Yêu mãi vợ
Yêu như yêu lúc hai đứa còn tình nhân
Cưng vợ hòai
Cưng như cưng trứng mỏng trong lòng
Được không ?

Chúc hai người
Đời đôi lứa
Đẹp mãi như bản tình ca trong xuân
Nghĩa tào khang
Vui như ngọn lửa hồng
Này này chúc mừng
Con một đàn
Tay bế tay bồng
Hạnh phúc một rừng
Vợ vợ chồng chồng
Đầu bạc răng long



Tháng Tư Đen


Chim một lần quên mất câu hót
Nắng một thời bỏ hết hè xưa
Ai một lần xa quê mất nước
Tôi nửa đời lệ ướt như mưa

Tôi có vòng tay ôi gai góc
Ôm nổi chìm một sớm hai trưa
Anh có buồn chi, buồn lên mốc
Gánh cơ cầu hai thúng thiệt thua

Ba mươi hai năm
Tuyết mùa đông riết rồi cũng quen
Gió heo may đà buốt trái tim
Năm tháng ngỡ vùi cơn ác mộng
Ngờ đâu còn đậm nhát thâm đen

Dẫu lưỡi liềm làm buồn trang sách
Trăng cũ vẫn là cốt nhục ta
Dẫu tháng tư chia bờ ngăn cách
Thương con ta dạy sử quê nhà

Tháng Tư Đen thắp một nén nhang
Trầm hương thơm mẹ, mẹ Việt Nam







Một Mai Kia


Đầu ngọn cỏ có hạt sương trong
Thơ khóc ta trên núi ngũ đồng
Trăng theo ta vào tranh hạc nội
Nhạc xuôi giòng trổi nhịp thủy chung

Ta có như xuân xanh mắt biếc
Hay mưa ròng tháng lạ buổi chiều đông
Rượu phù trầm đêm nay ta uống
Giọt tỉnh say
Ta rót nửa đời

Rượu cay chưa ?
Cho hồn lên men
Sầu đắng
Trong mê cung ta chán kiếp người

Viết lời thơ ghi những trang sách
Rải tàn tro lên khắp thế gian
Nếu mai kia ta về trên vách
Ai người nhỏ lệ
Kiếp hồng nhan ?

Hồng Khắc Kim Mai







(Còn nữa, sẽ từ từ post thêm .....)
Phượng Các
#29 Posted : Tuesday, May 9, 2006 9:13:12 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Kính chúc chị vui khỏe, sáng tác, và thỉnh thoảng kể chuyện đời sống mới cho tụi em nghe với.Rose


hongkhackimmai
#30 Posted : Tuesday, May 16, 2006 7:31:13 AM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)

Người Độ Mạng


Hồng Khắc Kim Mai






1-
Ông ấy


Lật trang sách mới mua về, bài thơ đầu tiên tôi đọc được thật quá hay. Hay vì nó nói đúng tâm trạng buồn hiu của tôi trong lúc này. Tôi lặng lẽ ngồi ôm sách, ngậm ngùi rơi lệ. Lại mở ra đọc thêm một lần nữa,


Love Me Now

If you are ever going to love
Love me now while I can know
The sweet and tender feeling
Which from true affection flow

Love me now while I am living
Do not wait until I am gone
And have it chiseled in marble
Sweet words on ice-cold stone

(Robert Paul Moreno)



(Hãy Yêu Thương Tôi Ngay Bây Giờ

Nếu các người hay nói đến yêu thương
Xin yêu thương tôi ngay từ bây giờ
Khi tôi còn tỉnh biết
Cảm nhận những dịu dàng trìu mến
Đến từ nguồn kính yêu thật lòng
Nhé các con !
Xin hãy yêu thương ta
Khi ta đang tại thế
Chớ chờ khi ta về
Về nơi cát bụi
Trên mộ bia cẩm thạch kia
Ngươi khắc ghi lời gào thương
Thống thiết
Ôi phiến đá nghìn năm
Lạnh căm căm
Nào có cảm giác gì ...
hkkm )

Cơn suyễn hành tôi suốt đêm. Người vợ mới nằm bên cạnh đã ngủ sau những giờ loay hoay chăm sóc tôi. Có lẽ nàng rất mệt mỏi nên không còn nghe được những trăn trở của chồng. Mới ngày nào hai tôi còn là người xa lạ, người phương nam kẻ phương đoài. Thế rồi trời xui đất khiến làm sao để chúng tôi trở thành người đầu gối tay ấp, khi tôi đã luống tuổi, còn nàng thì vẫn đang thời hương sắc .
Tôi không có điều chi trách vợ, bởi lẽ người đàn bà này vẫn là người đàn bà rất Việt Nam, cam phận khi đã lập gia đình. Hằng ngày bà ấy rất bộn bề vì ngôi nhà của tôi vắng bàn tay người nữ đã lâu nên không được ngăn nắp. Nhưng bận gì thì bận, nàng vẫn không quên sắc thuốc nấu cơm giặt áo, vừa nuôi tôi no đủ về miếng ăn thức uống, vừa bồi bổ tôi với những tiếng cười vui như tết. Người ta chẳng nói thế là gì, một trận cười hơn trăm thuốc bổ! nên ai gặp tôi sau này cũng đều khen là tôi trẻ và khoẻ hẳn ra ...
”Ơ sao đêm khuya rồi lại không ngủ ?”
Nàng trở giấc, trách móc, rồi lại bước xuống giường đi ra bếp. Ít phút sau nàng quay lại với chai thuốc gừng trên tay. Nàng nâng tôi ngồi lên để nước gừng thấm vào cổ từng giọt, từng giọt. Vẫn là cái giọng hay bông đùa ấy, nàng nói,
” Này, gừng cay muối mặn, anh có nhớ là cái gì không ?”
”Là thuốc nam trị suyễn rất hay. Từ ngày uống thuốc này đều đặn, bệnh anh đã đỡ nhiều hơn trước...”
Nàng ậm ừ,
”Chắc chắn thế rồi. Nhưng mà tiếng Việt, họ nói “gừng cay muối mặn” có ý khác cơ ...”

Tôi ôm choàng người đàn bà này vào lòng. Vâng, gừng cay muối mặn xin đừng bỏ nhau. Làm sao tôi có thể bỏ em, một cách nào đó, để ra đi. Tôi vẫn còn đủ sức sống với em, hy vọng thêm mươi năm nữa, gánh bớt cho em những đoạn trường mà em đã trải qua.
Tôi vẫn thường nghĩ thế với một hảo ý. Nhưng liệu tôi có cản được những mưa gió phũ phàng đang vây quanh nàng hay không?



Ai bảo rằng làm đàn ông thì không được khóc?
Phải, khi trực diện với người với đời, hay khi đối đầu với những hiểm nguy, người đàn ông nên hùng dũng hiên ngang. Nhưng trong đêm khuya chỉ còn riêng ta, ai cấm được lòng mình rơi lệ trước nghịch cảnh?

Tôi thương người vợ này quá. Bên tôi chỉ có nàng. Tấm lòng héo hon này, một chút lửa ấm còn sót lại này, không cho nàng thì cho ai?
Người vợ năm xưa của tôi đã ra người thiên cổ. Các con tôi chúng đều có gia đình không còn ngó ngàng gì đến tôi. Họ đã bỏ tôi rất trơ trọi trên thế gian này ...


2-
Ma ấy



Làm sao tôi có thể về một thế giới khác một cách nhẹ nhàng khi lòng trần của tôi vẫn còn rất nặng nợ ?
Tôi chết đã được mười tám tháng. Ngày đám tang tôi, người ta khóc ghê lắm. Nhất là cái lão già chết tiệt kia, lão bù lu bù loa, sau đó lão không đưa tôi vào đất để cát bụi trở về cát bụi, lại vớ vẩn ướp xác để tôi nằm tênh hênh thế kia!
Đất nghĩa địa thật heo hút lạnh lẽo. Hằng đêm bọn ma lâu năm ở đây lại hay ăn hiếp lũ ma mới như tôi. Eo ơi sợ lắm cơ! Tôi hét rã cổ cho lão già và lũ con tôi biết, cầu mong họ đưa tôi vào lòng đất hay thiêu xác tôi đi càng nhanh càng tốt. Nhưng chả ai nghe được lời tôi. Eo ơi sợ lắm cơ! nói dại nếu có hồn ma sừng sỏ nào mượn xác tôi đi đây đi đó ... Eo ơi, sợ lắm cơ !

Lão già không sống nổi một mình. Tôi biết rõ thế khi còn làm vợ lão trên trần gian. Tội nghiệp, trong bốn năm tôi nằm liệt giường, một tay lão tận tụy săn sóc tôi ngày đêm. Bọn con ngoài miệng ranh mãnh, láu lỉnh nói thương yêu tôi, nhưng năm thì mười họa chúng ghé qua hỏi thăm vài câu lấy lệ, rồi lại lấy cớ này cớ nọ để chuồn thật nhanh. Giận lắm cơ! mẹ đau nằm đó chúng chẳng cần biết, lại đem bạn bè về nhậu nhẹt tưng bừng. Tôi nằm trên giường bệnh, ước được chết phứt đi để khỏi thấy cảnh chướng tai gai mắt...
Ước sao được vậy! Tôi nhắm mắt lìa đời để lại lão già bơ vơ.

Sau cái chết của tôi, người lão như cây héo tàn. Bệnh này bệnh nọ hành xác lão ngày đêm. Cũng lạ, các con tôi thì đông mà chả có đứa nào ngỏ ý đem lão về nuôi . Một mình lão lui cui tối lửa tắt đèn. Một mình lão như cây đèn bão heo hắt trước gió...


...
Ngày thuộc người sống, đêm là thế giới của người chết.
Âm là khí lạnh, là đêm đen tĩnh mịch, là hồn ma bóng quế vất vưởng trong cõi ta bà, có như không, không như có. Là đến rồi biến khi trời rạng sáng .
Tôi tuy đã chết, nhưng quan tài không bám đất, thân chưa rữa nhụy chưa tàn. Tôi chết lúc mùa xuân đang qua tháng hạ, nắng nóng ươm da, lũ côn trùng khô nước chui vào hòm tha hồ rỉa rói. Tôi đau tôi nhức nào ai biết nào ai hay ?
Tôi hú lên tiếng bi ai hoài thương giữa đêm sương lạnh. Quạ đen ơi, dơi đen ơi, hãy rũ cánh ngoài hiên. Này rắn này rít đeo lủng lẳng trên trần nhà.
Người có nghe chưa, người có thấy không ?

Lạy trời, xác đã bất động nhưng hồn tôi vẫn quanh đây. Trong sương khói, hằng đêm tôi về với lão. Tôi về lục tủ lục nồi. Tôi về coi lại những trang sách cũ, những hình ảnh xưa. Tôi về phấn lượt gương soi, khăn hoa áo gấm môi tươi nụ cười. Tôi về nằm bên cạnh lão, mơn trớn lão, nuối tiếc những ngày còn tại thế. Tôi ôm lão thật chặt thật cứng, vì tôi là vợ lão cơ mà.

Cứ trời chạng vạng tối, lão bật máy truyền hình lên rồi để như thế suốt đêm. Hình ảnh những người di động trên màn ảnh và ánh sáng nha nhá làm tôi hoảng sợ. Tôi buồn lắm vì lão như có vẻ xua đuổi tôi. A! người không còn muốn liên hệ với tôi, vì tôi đã ở cõi khác chăng? Vậy tại sao lão lại đặt bàn thờ ở đây nhỉ. Cúng bái tôi trong nhà, tức mời tôi ở lại. Tình xưa nghĩa cũ không rủ cũng tới!

Bọn ma trơi nơi tôi tạm trú (chờ giấy gọi chầu của cửa âm luận tội) cũng khá đông. Có một số lêu bêu thất tha thất thểu không nơi nương tựa nằm đây đã lâu. Đứa cam phận ngồi cú rũ đọc kinh sám hối, hồn bám trên ngọn cỏ hay đong đưa trên nhành cây. Lắm đứa dữ như chằn chuyên môn ăn hiếp bọn ma đàn bà như tôi.
Vài đứa thấy tôi đêm đi sáng về liền mon men đi theo. Chúng kéo đến ngôi nhà xưa của tôi và phá như giặc. Chúng táy máy sờ cái này mó cái kia. Có lúc chúng thay đổi vị trí vật này vật nọ. Lại cả gan mở tủ lạnh tha hồ xơi bánh uống nước la cười ỏm tỏi. Chúng còn tinh nghịch kéo chân lão, mới là khỉ!
Có đứa hăm he đòi lôi lão đi, đi về cõi ma với chúng tôi. Lão cưỡng lại, vì lão vẫn tin rằng làm sao lão có thể chết lúc này được, khi mà lão chưa hoàn tất một sứ mạng thiêng liêng nào đó.
Vì vậy có bữa lão vùng dậy, nửa đêm mặc quần ống cao ống thấp ôm súng đi tới đi lui bắn xoành xoạch trong không khí. Bọn ma chúng tôi hoảng quá, chạy có cờ. Ghê ơi là ghê ...

Cái lão ấy bình thường trông rất hiền, ấy mà khi lão giận lão cũng dữ đến khiếp!



Gần đây lão có vẽ hí hửng. Đàn ông có thay đổi tức đang có mèo. Trông lão tu chỉnh bộ vó, lòng tôi sôi sục vô bờ. Tôi vật vã khóc than. Ối trời ối đất ối quỉ thần ôi, ai bảo làm ma thì hết ghen tuông ???
Ông ơi ông ơi, duyên nợ tôi với ông chỉ ngần ấy thôi sao?



3-
Cô ấy


Chồng tôi tên Phạng Trọng Thủy, làm nghề cạp bạc, hỗn danh Thợ Hù. Anh ta lắm thủ đoạn, lại kết bè kết đảng rất đông với bọn đầu trộm đuôi cướp nên chúng tôi làm ăn rất khấm khá. Lần vung mẻ lưới nào cũng thu vào bộn tiền, vì thế mà nhà cửa chúng tôi xênh xang, xa mã rộn ràng. Đôi lúc sợ đứa nào thơ rơi thơ rớt cho bọn công quyền IRS điều tra lôi thôi, chúng tôi hay vào chùa sì sụp lạy Phật, cúng chùa bao nhiêu là tiền, bao nhiêu là của! Có ăn có nhả, tôi hối lộ người khuất mặt khuất mày như thế, hy vọng họ phù hộ cho tôi tai qua nạn khỏi ...
Trọng Thủy bì bõm học lỏm ở đâu nghề bói toán bấm độn, phán rằng bố tôi sắp chết. Anh ta bàn với tôi nên nhân cơ hội này quịt nợ. Ít nhiều gì chúng tôi thiếu ông cụ thân sinh tôi hơn nửa triệu tiền đô. Của ăn vào bụng rồi làm sao trào ra được.?..

Chồng tôi ôm máy thu âm xuống lầu. Chúng tôi dự định sẽ tra vấn ông cụ hôm nay cho ra lẽ, vì tuần trước ông cụ gọi điện thoại báo tin cho hay đã gặp một mụ sồn và quyết định sẽ cưới y thị.
Đây đúng là tin sét đánh ngang mày, vì tất cả anh em chúng tôi vẫn đinh ninh rằng cụ sắp chầu tổ sớm. Vợ chết đi, ông cụ như mất chỗ dựa tinh thần, có thể nào sống được lâu. Bọn chúng tôi đã bàn nhau chia chác gia tài đâu vào đấy cả. Cơ khổ !
Bọn anh em chúng tôi đã lục tục đến đầy đủ. Ông Cụ được mời ngồi ngay chính giữa nhà, vây quanh là các con với dâu rể đề huề. Bố tôi tự dưng được các con xưng tụng làm quan tòa bất đắc dĩ. Đám anh em chúng tôi chí chóe làm bồi thẩm đoàn. Chồng tôi giữ chức biện lý diều hâu.Tôi làm phụ tá cho chàng. Kẻ tử tội, hay đúng ra là nghi can, không có mặt. Cũng không ai làm luật sư biện hộ cho y thị. Cần gì có công bằng và bác ái ở đây, xử khiếm diện được rồi!

Thợ hù Phạng Trọng Thủy lấy tay chùi nước mắt. Y quay mặt qua ngoảnh mặt lại cho mọi người nhìn thấy, nhất là ông cụ. Cho chắc ăn hơn, hắn khịt khịt lấy khăn giấy hỉ mũi. Ối nghề của chàng!

Trọng Thủy mở màn,
“Thưa bố, con khúm núm khấu đầu, muôn vàn bái tạ, suốt đời tri ân bố …”
Ông cụ tôi tằng hắng giọng,
“Thôi đủ rồi! Lời chú mày nghe sao như giọng lưỡi của những kẻ bán nước ngày xưa. Đúng là cung cách của bọn bị trị, khiếp nhược trước ngoại xâm Tàu hay Pháp... “
Không có chút xấu hổ, Thợ Hù vờ vịt cúi đầu lom khom đặt một xấp hồ sơ lên bàn. Mọi người có mặt đều im lặng nín thở, vì chưa bao giờ chàng rể lại trịnh trọng đến thế. Để không khí bớt ngột ngạt, tôi ngọt ngào thưa với cụ,
”Bố cũng biết từ ngày mẹ mất, chúng con rất thương bố...”
Cụ ngắt lời tôi ngay,
”Mày khéo đóng kịch! Thương là thương như thế nào? Chúng mày về đây tiệc tùng tối ngày, nào có thăm hỏi bố nửa lời? ... Nay bố kiếm được người tâm đầu ý hợp về bầu bạn, chúng mày lăm le định dở trò gì đây? “
Trọng Thủy vội vàng bênh tôi,
”Xin bố chớ rầy oan vợ con. Mỵ Châu lúc nào cũng nghĩ đến bố ngày đêm. Chính vì thế hôm nay chúng con hội họp để dâng bố xấp hồ sơ này mà con đã thuê người điều tra và thu thập được “
Ông cụ còn đang ngơ ngác chưa hiểu thì chàng rể tấn công liền,
”Xấp tài liệu này nói rất rõ về thành tích chết đói của người bố định cưới. Y thị bằng lòng lấy bố chẳng qua là đến đào tiền của bố. Trong quá khứ, thị đã khai phá sản đến bao lần. Thị dám khoe khoang là tốt nghiệp đại học trong khi chữ nghĩa không đầy lá mít, phải đi làm mướn, làm nghề neo (nail) hạ tiện sống qua ngày ...
Tôi đứng nhổm dậy tiếp lời chồng,
“Gia đình chúng ta là gia đình danh gia thế phiệt. Này là ngũ long, này là tứ quí. Chúng con không thể chấp nhận một con đĩ về làm vợ bố…. Nhà mình là nhà phụng nhà hoàng. Bố như vua như chúa, lấy chi thứ đầu đường xó chợ ?”
Người anh cả của tôi, tục danh Chung Danh Bại, tiếp lời,
“Vâng, thưa bố, em U Tối (tên tục của tôi trong gia đình) nói đúng. Con đàn bà này là giày dép dưới chân ta, không xứng đáng làm mẹ chúng con...”
Bố tôi giận run lên. Ông quát,
”Trọng Thủy, sao con láo thế, dám bịa bao nhiêu chuyện để vu oan giá họa cho người ta?”
Điểm mặt tôi, ông gầm lên,
”U Tối, mày đoảng vừa vừa cho thiên hạ nhờ. Có nhớ ngày xưa mày đi lấy chồng như thế nào không ? Bố mẹ chồng chẳng thèm đi cưới, nhục ơi là nhục ...Chúng mày vội quên rằng trong thời gian đầu đến xứ người, chúng mày từng có lúc bưng bô đi đổ phân trong các viện dưỡng lão hay sao? Mẹ chúng mày từng làm con sen giữ con cho người ta, từng rửa rau lau bát ở nhà hàng...”
Chung Danh Bại định phân trần nhưng không còn kịp. Ông cụ đã tiếp hơi một tràng dài,
”Còn con, ngày xưa bố hà tằn hà tiện chắt bóp lấy tiền gửi con qua Mỹ du học. Tưởng con nên người thì khôn ra, ai dè con ăn nói ngu đần như thế kia? ai là giày dép của ai? Ở xã hội tân tiến nhất thế giới mà ăn nói, hành xử dở hơi thế à? ..”
Danh Bại vội vã cắt ngang lời cha tôi,
”Xin bố bớt giận. Chúng con chỉ muốn phân trần điều hay lẽ phải, cốt mong bảo vệ bố ...”
Ông cụ ngồi xuống, lấy tay quệt mấy giọt mồ hôi đang vã ra trên trán .

Bất kể sự giận dữ của cha vợ, Phạng Trọng Thủy đưa xấp hồ sơ lên như những bằng chứng xác thực. Cứ sau mỗi đoạn anh đọc qua, anh dừng lại vài phút để lên án người đàn bà mà chúng tôi chưa hề gặp. Bố tôi ngồi im, mặt lạnh như tiền. Trọng Thủy phùng mang trợn mắt, phì phì bọt mép kết tội người bạn gái của cha vợ . Không còn nén được cơn giận, ông cụ quát lên,
”Hỗn láo! Nhà thật vô phúc. Toàn một lũ láo lếu mất dạy! “
Nói xong, cụ đi về phòng riêng …

Bọn chúng tôi lập tức có hội nghị bàn tròn ngay tại chỗ. Danh Bại cầm xấp hồ sơ kết tội trên tay, lắc đầu,
”Chú Trọng Thủy tìm đâu ra những dữ kiện này thế? Đánh bố tôi kiểu này có ác độc quá không?”
Phạng Trọng Thủy cười ha hả,
”Trong bất cứ trận chiến nào, nguyên tắc muốn thắng đối thủ là phải phạng phủ đầu, đánh trối chết, không nhân đạo cái con mẹ gì hết ...”
Các cô em gái của tôi lao xao,
”Thế mình phải làm gì bây giờ ?”
Cậu em trai út của tôi mau mắn góp ý ngay,
”Phong tỏa bố! Bằng mọi giá mình cắt đứt liên lạc giữa bố và con mẹ kia. Em sẽ ăn cắp cell phone của bố, thế vào cái phone khác y chang, ông chả nghi gì đâu “

Mọi người gật gù tán thưởng. Tôi nói đó chỉ là giải pháp nhất thời. Phải làm một cái gì ác liệt hơn thế nữa cơ. Suốt tuần qua vợ chồng tôi đã nghiền ngẫm một kế hoạch mà bố tôi, vì tin con, sẽ dễ dàng mắc bẫy.
Thừa lúc mọi người đang sôi sục với những chi tiết của xấp hồ sơ còn nằm nóng hổi trên bàn, tôi lôi trong cặp ra một hồ sơ dày cộm khác. Mọi người chúi mũi vào đọc. Ai cũng khen là kế hay đáo để. Ngày mai phải áp dụng ngay tức khắc.
Phạng Trọng Thủy xoa hai bàn tay vào nhau, miệng cười chúm chím,
”Các cô các cậu biết gì không, chúng ta hãy nên học cách của đảng Cộng Sản mà áp dụng vào gia đình này là chắc ăn nhất”
Cô em dâu người Mỹ của tôi chưa hiểu, đòi giải thích. Tôi nhanh nhẩu kể cho mọi người biết về chính sách hộ khẩu, và mánh khóe vừa ăn cướp vừa la làng ... Vâng, trị ông cụ bằng cách nắm chặc cái bao tử của ông ấy, thì đố ông cục cựa được.
Đứa em gái út của tôi có chút thắc mắc,
”Chị Mỵ Châu à, làm như thế này mình có mang tội phản cha không ? “
Lại có tiếng cười đểu cáng của thợ hù Phạng Trọng Thủy,
”Nào cô khéo lo ! Tiền của bố thì mình lấy, lọt sàng xuống nia, có sao đâu “
”Nhưng mà, nhưng mà, bố chưa phải người tàn phế mà mình làm giấy giữ gia tài, e không đúng luật ???”
”Luật ? Ối! nếu cần mình chích cho cụ mũi thuốc gì ấy. Chích chút chút thôi, vừa đủ để cụ điên tí ti. A ha, cụ sẽ lú lẫn, phán bậy phán bạ. Trong khi thần trí cụ chưa tỉnh, a lê hấp, mình đưa cụ ra nhà băng ký giấy tờ. Mỗi chúng ta đều có phần, ăn sống chứ không chờ cụ chết mới được hưởng. Vừa gian cụ, vừa gian nước Mỹ, khỏi đóng thuế lợi tức. Sau này cụ tỉnh ra, nếu cần, cứ việc cho thêm tí thuốc, tống cụ vào viện tâm thần ở với bọn điên vài ba ngày. Cứ như thế mình lập hồ sơ bảo cụ mắc bệnh cõi trên, thế là xong ngay…Đôi lúc phải làm như vậy cụ mới biết sợ mình…”.
Tôi tiếp lời chồng,
“Tất cả chúng ta đều rủng rỉnh có thêm tí tiền. Phản ông cụ thì được, vì cụ sắp về với mẹ nay mai rồi. Vã lại, nếu có chuyện gì xảy ra, cụ là cha chẳng nhẽ tố giác con? Điều quan trọng là anh em chúng mình không phản nhau nhé, nếu không thì ủ tờ cả lũ đấy ....”
” Ngộ nhỡ cụ vẫn khư khư đòi cưới vợ ?”
Danh Bại xen lời,
”Phần tôi sẽ soạn thảo một cái giấy bắt mụ ta ký, trong đó nó cam đoan lấy bố vì thương bố, cam đoan tiền nó nó ăn, không dính một đồng xu của gia đình ta. Tôi cũng sẽ đem máy ghi âm đến, đặt những câu hỏi để bố bị rối trí, lừa lúc bố sơ hở sẽ thu vào máy tức khắc. Như thế cụ sập bẫy ngay ”
Mọi người vỗ tay đồng lòng. Trước khi vào cỗ bàn ăn uống, tôi phát biểu thêm,
” Nó sẽ chỉ là một con ở không lương, không phải thế sao ?’
Không phải thế sao ?



Đêm đã muộn. Mọi người đều lục tục ra về. Vợ chồng chúng tôi vào phòng trong xem xét. Chúng tôi chờ mãi, ông cụ vẫn còn đủng đỉnh trong nhà cầu chưa chịu ra. Chồng tôi nháy mắt làm hiệu cho tôi sẳn sàng.
Khi ông cụ còn bận buộc lưng quần, vợ chồng tôi xông lại. Người đè, người chích. Tôi nhanh tay ấn mũi kim vào người bố ruột mình. Trước khi ngã xuống, ông cụ còn biết phản ứng bằng câu nguyền rủa,
”Trời sẽ tru, đất sẽ …đất sẽ …diệt… diệt… diệt….mày ...”
Tôi lạnh người. Từ đây trở đi, làm sao tôi quên được câu nói ai oán đứt quãng này thốt từ miệng cha ?


4-
Người ấy


Ông nghiêm trang đưa tay lên thề, và lập lại lời của người chủ lễ hôn phối cho chúng tôi,
”Trong sung sướng cũng như trong gian khổ, tôi sẽ cùng em chia sẻ mọi điều . Kể từ nay em là vợ của tôi “
Và ông cầm tay tôi lên, đeo vào đó chiếc nhẫn vàng.
Theo đúng nghi lễ, tôi cũng làm như thế cho ông. Chúng tôi ôm chầm lấy nhau. Ông hôn lên môi tôi rất nhẹ, nước mắt đầm đìa …
Nếu có ai hỏi tại sao tôi chịu gá nghĩa cùng ông, tôi không biết phải trả lời sao để họ hiểu. Trong một xã hội mà tiền bạc và danh vọng được đặt hàng đầu, có ai tin những chuyện chỉ có có thể xảy ra như thần thoại?
Chúng tôi gặp nhau trong tình cờ, không ai biết thân phận của ai. Rồi một sớm một chiều chúng tôi trở thành đôi bạn đời, thề nguyền tối lửa tắt đèn có nhau.
Đêm tân hôn tôi ngồi tôi khóc. Chồng hỏi tại sao khóc. Tôi nức nở nói tưởng đời mình đã thoát nợ. Không ngờ đêm nay khám phá ra kiếp trước có nợ ông. Trời xui chi cảnh oái oăm cho tôi gặp ông quá muộn. Này, mặn nồng ai ăn, để bã cho tôi quét tôi dọn. Này, ngọt bùi ai hưởng để buồn để tủi cho thân tôi.
A! có ai ép-dầu-ép-mở-ai-nỡ-ép-duyên đâu mà ỉ ôi than thở? Thế là tôi quẹt nước mắt, nhớ lại buổi ban đầu hai chúng tôi gặp nhau.
Ngày đó người đàn ông và người đàn bà chỉ ngồi chuyện trò. Chuyện qua chuyện lại, trúng ý nhau cười bằng thích. Cười xong, ông hỏi,
”Tôi cưới bà nhé”
Tôi gật đầu.
Ngoéo tay.
Xong!
Hai người cười nắc nẻ, vui như hội. Đời tưởng giản dị chỉ có thế.

Cuộc đời năm chìm bảy nổi đã làm tôi vững chãi hơn khi đối đầu với sóng gió. Không có điều gì có thể làm cho tôi sợ hãi khi trí óc tôi vẫn còn sáng suốt và thân thể tôi vẫn khỏe mạnh. Việc các con chồng cố tình mạ lỵ hay bôi nhọ không hề làm tôi bận tâm. Họ chỉ là những con người tầm thường, luôn xét người khác qua tầm lăng kính nhỏ hẹp ...

Ngay từ phút đầu đặt chân về nhà chồng, đêm ấy tôi có cảm giác rất khó chịu. Nhà cửa
tuy cao ráo và nằm trong khu vực sang trọng, nhưng chỉ là một căn nhà trống lạnh lùng. Hầu như tất cả những gì gọi là đáng giá đều đã được dọn đi hết. Âm khí ở đây dày đặc, nặng nề. Trên bức tường trong phòng khách, hình người đàn bà vợ trước của ông, vẫn còn treo đó. Đôi mắt bà ta như người sống, nhìn tôi lườm lườm.
Ông phân bua rằng nệm kê sát đất vì khi ngủ ông sợ lăn té. Ông kéo tôi nằm xuống, dỗ dành, bảo rằng ngày mai sẽ có người đến lau dọn. Vâng, tôi cũng đã nhìn thấy là nhà quá dơ bẩn...
Tôi không ngủ được vì lạ nhà lạ cửa, nhất là cái máy truyền hình cứ chiếu những phim ảnh chóa mắt. Tôi cố tắt nó vài lần, nhưng chồng tôi không chịu. Ông ấy nói rằng ông không thể yên ngủ nếu phòng ngập bóng tối. Quả như thế, vì khi biết ông đã say ngủ tôi lén tắt đèn, thì ông bắt đầu ú ớ. Chồng tôi vùng vẫy, làm xàm những câu tôi không thể hiểu. Tôi quay qua ôm ông, vỗ về.
Như người mẹ dỗ con thơ, tôi hát ù ơ cho đến khi mệt lả, thiếp đi lúc nào không hay .

Liên tiếp ba đêm, chồng tôi cũng vẫn như thế. Ông ngủ không yên, lăn qua lộn lại, hai chân tống đạp lung tung. Ai có thể ngủ được với một người có thói xấu thế kia ? Tôi giận dỗi lay người ông, rồi cáu tiết gắt lên,
”Sao anh kỳ thế, mấy đêm liền em không ngủ được chút nào...”
Nửa thức nửa tỉnh ông xin lỗi tôi, rồi nói rất nhỏ “anh vừa bị ma đè...”
Trời, ma đè ! Nói gì lạ thế ?
Nói gì ghê thế kia ? Tôi vùng dậy, mở đèn sáng choang. Vâng, mở tất cả các đèn từ nhà trong ra nhà ngoài. Tôi xuống bếp lấy con dao, huơ huơ trong không khí…
Chẳng có con ma nào dám thò mặt ra.
Tôi ngồi thẳng trên ghế, mắt thao láo suốt đêm.
Gớm thiệt, tại sao tôi lấy người này làm chồng, để phải đương đầu một lúc với một lũ ma sống và ma chết ?



Có lẽ dứt khoát với quá khứ là một điều rất khó. Vì thế ma chỉ ngưng quấy phá chồng tôi ít hôm, sau ấy đâu lại vào đó.
Đêm nay, dưới ánh sáng lung linh của hai ngọn đèn bạch lạp, tôi ngồi đọc sách.
Đằng kia, chồng tôi đã ngủ sớm như thường lệ. Hơi thở ông đều đặn, thỉnh thoảng lại ngáy to.

Khi kim đồng hồ nhích một giờ rưởi sáng, đâu đây có tiếng động rất khẽ. Tôi buông sách, ngồi thẳng người trong tư thế sẳn sàng, tinh thần căng thẳng tột độ.
Lại có tiếng lột rột ngoài nhà bếp. Tôi giật mình sởn ốc, rồi thở phào nhẹ nhõm khi nghĩ đó là những viên đá trong tủ lạnh rơi xuống .
Nhưng ô kìa, sao căn phòng bỗng dưng lạnh thế kia ? Gió từ đâu thổi vào làm hai ngọn bạch lạp như muốn tắt . Tôi đứng dậy quơ nhanh chiếc mền bông quấn chặt vào người. Đằng kia, tiếng chồng tôi liên tiếp ú ớ những tiếng “mẹ” hay “mợ”, là những từ ông gọi bà ấy ngày xưa. Càng lúc ông có vẻ như nghẹt thở. Ông ằng ặc như người đang bị bóp cổ . Ông oằn ọai.. Hai tay ông dẫy đập không ngừng trên nệm, hai chân quặp vào nhau như người đang bị ai xiềng .
Tôi liệng mền bông xuống đất, nhanh tay chộp cái búa dấu dưới gầm ghế rồi chém loạn xạ, miệng gầm lên,
”Mẹ nào, mợ nào ? có giỏi thì chường mặt ra coi, ai sợ ai ?...”
Chồng tôi trở lại bình thường được vài phút rồi lại ục ặc. Tôi chém mạnh búa xuống mặt bàn, đôi mắt tôi gờm gờm nhìn tứ phía .
Không ma nào hiện ra .
Tôi ngồi sát bên cạnh chồng, một tay ấn lên vai ông để trấn an, tay kia huơ huơ búa trong không khí . ..


Nửa giờ sau .
Tiếng kẽo kẹt bắt đầu phát ra từ góc nhà cạnh vườn. Từ đâu, một đàn dơi bay lượn qua lượn lại rồi cuối cùng đậu dính vào nhau dán đầy các cửa kính . Những mảng đen dơi liên tục di động thành các hình thể khác nhau .
Một luồng gió lạnh thấu xương đẩy các cửa phòng mở ra ập vào không ngừng. Có khi gió vi vu, nghe như tiếng ai rên rỉ, khóc than. Có khi gió rít đến ê tai .Tôi bắt đầu nao núng, hai tay bám chặt thành giường, tim đập mạnh.

Bây giờ không còn là tiếng gió nữa mà là tiếng sầm sập như bước chân của một đội lính đang duyệt binh .
Tôi hít một hơi dài rồi thở ra thật mạnh để giữ bình tĩnh.
Một con dơi to tướng bay vụt lên, nó đụng trần nhà thì rơi xuống nằm cạnh chân tôi. Tôi đá thốc vào người nó thật mạnh. Dơi ré lên tiếng kêu thật lạ lùng, và muôn vàn dơi khác đáp lại. Tôi sởn da gà, đầu như muốn vỡ ra, mắt như lòa đi...

Bất thình lình, hai ngọn bạch lạp phụt tắt . Tiếp theo đó, đèn trong nhà đồng loạt bật sáng lên một giây rồi tắt ngấm cùng một lúc.
Tất cả đều chìm trong bóng tối…
Toàn thân tôi cứng ngắt như bị trói. Có ai đang siết cổ tôi .Tôi càng cố vùng vẫy thì càng bị đè lún xuống, lún xuống, lún xuống. Trong giây phút tuyệt vọng, hồn tôi bỗng kêu lên hai tiếng “Lạy Cha” .

Lạy Cha. Lạy Cha. Thần diệu thay, trong tích tắc, bao nhiêu trói buộc đều không còn nữa.

Trong đêm đen, tôi ngồi xuống . Mắt nhắm nghiền, hai tay đặt lên đùi, tôi liên tục cầu nguyện,
“Lạy Cha là đấng tối cao, quyền lực Ngài vô song vô lượng . Lạy Cha, Ngài là Vua của tất cả các vì vua trên dương thế cũng như trong cõi siêu linh. Nơi nao ánh sáng của Cha dọi đến là kẻ hung tàn phải bỏ chạy. Có Cha bên cạnh, con không còn sợ hãi bất cứ ai . Lạy Cha đêm nay xin Ngài ban cho con thần uy để con đối đầu với loài quỉ dữ. Chúng phải lùi trước bước tiến của con . Âm không thể thắng dương . Tà ma không thể lấn áp người “
Xin Thánh Linh hãy ngự trong tôi . Có Ngài, người hung dữ phải qui hàng, kẻ bội phản phải sám hối ..."

Khi tôi mở mắt trở lại, đoàn dơi đã biến mất, những gì quái đản không còn nữa .Tôi cảm thấy kiệt sức. Có lẽ tôi đã dùng quá nhiêu năng lực trong trận chiến vừa qua, giữa người và ma .


***
Hằng ngày tôi giúp chồng đọc thư. Hôm nào cũng như hôm nào, thư đến như núi. Ngoài một vài giấy đòi tiền điện nước, đa số còn lại đều đến từ nhiều hội thiện nguyện trên khắp thế giới. Qua công việc duyệt thư này, tôi biết được trong quá khứ chồng tôi đã đóng góp rất nhiều cho những công tác hay hội đoàn từ thiện. Từ đó, tôi mở mắt thấu triệt được nguyên do chính đã đưa tôi vào cuộc đời ông.
Đúng rồi, người đàn ông này rải ơn phước rất nhiều cho đời. Khi ông bơ vơ cuối đường, Chúa đã thưởng tôi cho ông. Điều gì Chúa làm, Chúa chẳng bao giờ sai. Phàm ai biết cho, thì sẽ nhận. Ai gieo từ tâm sẽ gặt được từ tâm.


Đôi lúc chồng tôi hỏi tôi có buồn không khi gia tài của ông không cánh mà bay. Tôi an ủi ông, nói rằng trong kiếp sống con người, có lắm điều cần thiết và đáng quí hơn tiền bạc . Cái tài sản vô giá ông thực sự có, không phải là đồng tiền phù du đã bị soán đọat, mà là núi đức độ ông đã vun trồng, tích lũy trong nhiều kiếp qua . Đáng lý ra các con được thừa hưởng đức của cha, nhưng vì họ bất hiếu, đói tiền, chúng đã đánh mất cái ân sủng đó... Phước thay cho tôi, lành thay cho tôi được nhận trọn gia bảo của chồng .

Ông thủ thỉ vào tai vợ,
"Ngày xưa anh có mua nấm mồ để mai kia chết sẽ có chỗ chôn. Nếu chẳng may thiếu hụt, anh sẽ bán nó đi để mình tiêu đở. Trời sẽ không bỏ mình đâu... "
Tôi bông đùa,
"Gớm, phải bán mồ để nuôi vợ ! chuyện thế gian có một không hai..."
Nước mắt chảy hai hàng, tôi ngã vào lòng chồng.
Hạnh phúc là như thế đấy...





5-
Giấy mã vàng bay


Các con tôi bò vào nghĩa địa cầu xin tôi giúp chúng diệt người vợ mới của cha. Lão già cũng nhiều lần mò vào đây tìm tôi than khóc. Lão cầu tôi, khấn tôi giúp lão vì các con đã ăn ở thất đức.

Người trần họ chẳng biết chẳng hiểu gì cả! Tôi chỉ là một con ma vất vưởng chưa được siêu
thoát, làm sao tôi giúp được ai ? Khi lão kết tội con hư tại mẹ, tôi chỉ biết cúi đầu đầm đìa nước mắt, không biết nghĩ sao về chính mình. Khi các con tham lam đòi tôi trừ diệt người đàn bà chưa phạm tội nào với lão già kia, làm sao lời nói của các con nghe lọt được tai ?
Ôi thôi oan gia ơi oan gia. Xin mọi người hãy cút hết đi, để cho tôi được tĩnh tâm nghe chuông bát nhã gọi hồn sám hối.

Xấu hổ biết bao khi có thời gian tôi đã về quấy phá lão già. Những lúc đó, tôi đã ghen tương ấm ớ. Xin Đức Phật từ bi tha tội. Tôi đầy dẫy tham sân si và nghiệp chướng, chết vẫn tưởng chưa chết, vọng tưởng mình còn là vợ lão khi hồn đã lìa xác.

Tôi thức tỉnh khi vợ lão già giải thích cho biết vị thế của tôi trong cuộc sống của họ. Phải, tôi đã là người quá cố, người của dĩ vảng. Duyên nợ của tôi và lão đã thực thụ chấm dứt khi hơi thở tôi không còn, khi tim tôi ngưng đập. Trang sách đã được lật qua chương mới, ngôi nhà xưa không còn dính líu đến tôi. Tôi không có quyền lui tới chốn đó. Tôi không có quyền đòi hỏi người đàn bà kia phải cúng bái thờ phượng tôi.
Không bất cứ ai có quyền ấy.

Mỗi khi lão đi đây đi đó, tôi cảm động xiết bao trước cảnh vợ lão dựa mình vào xe lăn để đẩy lão già lên dốc . Làm sao tôi có thể tha thứ cho mình vì có lúc tôi đã nhập xác con, mượn miệng nó, mày tao chi tớ để mắng chửi hạ nhục bà?
Ngày ấy, sau khi nghe lũ con bàn luận toan bỏ bố vào viện tâm thần sống với những kẻ điên để chúng chiếm đọat gia tài một cách danh chánh ngôn thuận, ông đã quyết định cưới người vợ mới sớm hơn dự định. Vâng, làm sao tôi có thể tha thứ các con khi chúng lòng lang dạ thú thế kia?

Tôi thức tỉnh khi nghe lão nói với vợ ,
”Kiếp sau anh nguyện kết cỏ ngậm vành đền ơn em ...”

Ôi, nghe lão già nói thế, tôi chỉ muốn gào kêu các con cùng tôi quì xuống sụp lạy tạ ơn bà, người độ mạng lão già…


***
Luồng khói ám vần vũ trên mái nhà của con gái tôi là dấu báo hiệu gia chủ có những ý đồ đen
tối . Quả như thế, cô ả đã mất hết lương tri .
Tại sao lại phải thuê thầy cúng thầy bái làm bùa phép trù ếm người mẹ kế ? Tôi không thể ngăn chận việc làm độc ác của người dương thế, nhưng tôi cũng không thể nào đành tâm để con tôi giết người một cách lạ lùng như vậy . Nếu sinh mạng người bị hại có như thế nào, chắc chắn hậu họa sẽ rất tàn khốc. Đời con đời cháu của kẻ sát nhân trong vạn kiếp sẽ không bao giờ cất đầu lên nổi ... Vã lại lão già rất chí tình, lão đã tận tụy chăm sóc tôi trong những năm tháng cuối đời tôi . Nếu người vợ mới của lão bỏ lão ra đi tức tưởi thế kia, chắc chắn lão sẽ đau buồn cay đắng . Đây chính là lúc tôi phải đền ơn báo nghĩa cho lão .

Tên phù thủy cất tiếng chim, niệm thần chú. Tay hắn múa may, hai chân hắn dạng ra. Hắn phun
rượu vào không khí, rồi lia lịa miệng úm ba la, tay cắm phập những kim châm vào một hình nộm có ghi tên tuổi vợ lão già.
Ở một nơi khác, linh hồn tôi tức khắc làm tia xẹt bao quanh thân thể người đàn bà đang bị ếm. Vâng, tôi nguyện làm bia hứng đở đầu tên mũi đạn cho bà . Tôi nguyện làm người hộ mạng để vợ chồng lão có những ngày đầm ấm bên nhau . Họ xứng đáng được như thế.

Ôi, đau quá con ơi cho hồn ma tôi bị trầm thương ám khí .
Ôi thảm thiết thay những mũi kim gian ác đâm xuyên trái tim người mẹ.
Con ơi con ơi mẹ đang dẫy dụa dưới móng vuốt của con đây ...

Tôi lết hồn thương đau về bên cửa thiền. Khi màn đêm buông rũ, tôi dựa lưng gốc cây nghe các Sư tụng kinh. Tôi nương theo nhan khói ước cầu được tịnh độ. Than ôi, hương khói không đủ sức nâng hồn tôi lên, vì tội lỗi của các con càng lúc càng nhiều, để hồn mẹ bị vạ oan.

Ở cõi âm, tôi quì gối hằng đêm, đầu đội chậu máu và lửa, hứng tội lỗi của các con. Cứ mỗi một giọt ân oán trên trần thế rơi vào chậu là con đường siêu thóat của tôi lại xa thêm một khúc. Máu là sức sống của dương gian, lửa là hận thù. Máu đỏ trong lửa chập chùng rất cần được dập tan.

Lạy Thượng Đế, lạy tất cả các chư Phật, xin rưới giọt từ bi ...



***
Họ quì đó đầu mọp xuống chiếu, lạy lục cúc bái trong ngày mản tang tôi hai năm. Lão già không đến vì cho rằng tôi đã sinh cho lão một bọn con bất hiếu.
Nhưng ô kìa, trong giờ phút linh thiêng nhất, hồn lão bỗng vút tới.
Trên bậc thềm trước Phật đài, lão già quì đó, hồn lão dật dờ đội sớ kể lể những tội ác của ai đã
hại lão.
Chính vì vậy mà tôi bị liên lụy. Chính vì lời oán than da diết của lão mà tôi bị đọa.
Tại sao các người tàn nhẫn thế kia ? Tại sao các người ích kỷ thế kia ?


Tôi không biết phải làm cách nào để nhắc nhở các con về câu nói của nhân gian,
”Dù xây chín cửa phù đồ
Không bằng làm phước cứu cho một người ...”
Các con ơi, các con ơi, các con bất hiếu với cha với mẹ, hại người . Dù có cúng muôn vạn núi
tiền cũng không rửa sạch được miệng thế nhân,

"Trăm năm bia đá thì mòn
Nghìn năm bia miệng hãy còn trơ trơ..."



Cho nên hôm nay,
Khi trầm hương nghi ngút khói tỏa, khi rộn ràng giấy mã vàng bay, đầu các con chạm chiếu lạy mẹ. Mẹ run rẩy như lá trên cành khi khỉ rung cây . Mẹ như con thằn lằn đứt đuôi ngơ ngẩn trên bức tường vôi đổ.
Trống dồn.
Chiêng đánh.
Chuông ngân.
Hồn tôi như con đồng say tẩu hỏa . Tôi muốn vút thật cao nhưng có sức nào từ đâu ghìm ghìm xuống . Tôi quay quay tít trong gió bụi mịt mùng rồi đâm đầu lộn nhào xuống vực sâu.
Tội tình mẹ lắm các con ơi!
Tội tình mẹ lắm các con ơi!


Cho nên hôm nay,
Khi các sư phụ kinh kệ ê a gõ mõ cố đưa tôi về cõi Phật, than ôi linh hồn tôi bị tội lỗi của các con xiềng xích, không nhấc ra được vũng tối bùn nhơ.

Tôi dập đầu muôn lạy chư vị Thánh Thần tha cho hồn tôi thóat nợ oan khiên . .
Phật Tổ ơi, tôi xin Ngài tế độ gia ân .

Các con ơi, các người ơi, xin quay đầu sám hối cho hồn tôi được an nghỉ nghìn thu ...


6-

Một tháng sau

Ngày lễ Mother Day mới đúng là ngày bà ấy chết được hai năm . Vợ tôi đưa tôi lên chùa thắp nhang cho người quá cố .
Vợ tôi sờ vào tên người xưa, lâm râm khấn nguyện.
Tôi rơi nước mắt mừng vui vì hai người đàn bà, một đầu đời tôi và một cuối đời, đã bắt tay thân
ái hiểu được nhau.
Xin Sư ông đăng đàn liên tục cầu kinh cho hồn người chết được thăng về cõi vô ngã .

Chuyện trần gian xin để lại cho người trần gian ...


HKKM
5/15/2006


hongkhackimmai
#31 Posted : Tuesday, May 16, 2006 10:30:24 PM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
quote:
Gởi bởi Phượng Các
Trong profile chị có cần đổi lại từ Tây Bắc Hoa Kỳ thành Houston, Texas không vậy? Em chỉ nhắc thôi chớ ghi từ đâu là toàn quyền của thành viên.

Rose



Cám ơn Phượng Các nhắc nhở. Đã edit lại profile rồi đó. HKKM chỉ là một nghệ sĩ bạt ngàn, không thích những danh xưng, nếu có tên mình trên bảng phong thần thì sẽ... nhột lắm và nguy to . Vì vậy xin được trốn. Lâu lâu vào đây nói phét hay post bài thì được. Chờ khi nào HKKM chết rồi PC hãy bỏ tên hắn vào, bi giờ thì tha cho hắn nhé Blush
hongkhackimmai
#32 Posted : Wednesday, May 17, 2006 9:00:57 AM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
Thế tonka có bị ma đè chưa mà xác nhận rằng HKKM tả đúng?

ma nào dám đè HKKM? tonka không thấy hình 2 bàn tay của HKKM với giòng ghi chú dưới đó hay sao?
Đây là nói thật (không đùa) nhé để mọi người hiểu. Người âm hay kẻ dương cũng vậy. Nếu người bị đè chịu cho "kẻ kia" đè, thì nó mới đè được mình. Còn nếu mình không chịu thì mình tống cho nó một đạp, nó sợ khiếp vía, sức mấy dám đè.
Nhân vật trong truyện bị con ma vợ cũ đè, ông ta vì tình xưa nghĩa cũ mới chịu "đồng lõa" như vậy. Một khi chịu cho nó đè là mình thua rồi, dần dà sẽ bị hút hết sinh khí mà chết

Do đó mình phải hiểu rằng âm mạnh thì dương suy, and vice-versa
Người quen thì người quen, nó đã là ma rồi thì phải dứt khóat đuổi nó đi , đừng vị tình. Nếu vị tình thì nó sẽ gieo họa... Chỗ của ma là về nơi thờ phượng nghe kinh nghe kệ để được giải thóat, không được về nhà người sống

Trong truyện "Người Độ Mạng" HKKM không tả , không thấy, không nghe, không biết .
HKKM ngồi thiền, hồn của mỗi nhân vật (người và ma) nhập vào viết để kể lể những chuyện của họ làm.
HKKM không chịu trách nhiệm về những lời thú tội hay tâm tình của họ. Những hồn đó nói gì
thi` cây viết của HKKM ghi vậy thôi. Họ là ai, HKKM không biết.
hongkhackimmai
#33 Posted : Thursday, May 18, 2006 1:27:43 AM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
Xin giới thiệu nhạc phẩm Bến Đậu Quê Nhà
Nhạc và Lời : Hồng Khắc Kim Mai
Ca Sĩ : Bông Mai








Xin click vào link dưới đây để nghe nhạc :

http://giaocam.saigonlin...istingHongKhacKimMai.php
Song Anh
#34 Posted : Thursday, May 18, 2006 6:39:13 PM(UTC)
Song Anh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,004
Points: 18


Song Anh xin thưa chào chị Hồng Khắc Kim Mai,
Đọc bài chị viết...và lời đối đáp qua lại với chị Tonka...em nghe mà phát " nổi da gà " hà...,
Em thường thức khuya ngồi làm việc một mình...mà lại " nhát gan "...Shy
Bây giờ mỗi lần nghe chút động tĩnh...là vội vàng...đi ngủ ngay...

Chúc các chị một ngày vui...
Rose

hongkhackimmai
#35 Posted : Thursday, May 18, 2006 10:30:35 PM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)

Magnolia


Hồng Khắc Kim Mai


Whatever happens is truly the will of God.

1-

Heavy rain drops fell continuously for several days. Water from the tiled roof poured through the rain gutters in torrents, too fast to be drained, overflowing in tiny whirlpools to drench the lower steps of the porch. Gusts of wind splattered sheets of rain into the window panes. The glass fogged up and water dripped into the house.

NgocLan wiped the windows and peered outside into the garden. On the small pebbled path that led to the house, fallen plums lay scattered amidst leaves and a few broken branches. Several of the hanging floral baskets tossed dizzyingly from side to side, listing as if wanting to cast down the frail, tattered orchids to the ground. These delicate flowers had tightly knotted roots and appeared to be holding on for their lives. None of them had been evicted. Some of their rich purple flowering branches were broken at an angle, still tenaciously clinging on, their colorful offerings swaying easily while the heaven let loose its power.

It was the bamboo that did not fare as well. The entire cluster was laid flat, one plant atop the other. The sharp bamboo leaves cleaved to each other in a thick green mass, their tips pointing down to conduct the rain water as a thousand tiny spouts, melting the earth around them into a huge mud hole.
A small bird suddenly flew into view and landed gently on the leaves of the rose bush. He turned his head intently from side to side, a friendly bird who had lost his way, chirping all the while. So strange! The rose stems were so slender and fragile, yet under the weight of the bird they did not bow down. His spirit must have been as light as air. NgocLan remembered her mother telling her that a person with evil or sinful thoughts had a spirit as heavy as lead.

Mother must have been right.

The bird finished chirping and launched himself into flight out of sight. Suddenly, the verses of the 19th century poet Nguyễn Công Trứ came into NgocLan’s mind:


“Kiếp sau xin chớ làm người
Làm cây thông đứng giữa trời mà reo
Giữa trời vách đá cheo leo
Ai mà chịu rét thì trèo với thông”

(In the next life, do not be a man
But a pine tree under the sky,
Under the sky, by the steep cliffs
Who’d brave the cold to stand with the pine)


No, to be an evergreen pine standing in one place on the mountain was too lonesome. NgocLan changed her mood,


“Next time I will be a bird
Spreading,
Spreading my wings to fly high
And to roam
All corners of the sky”

“I will sing
A note-
Enchanting allure
I will drive
A chariot of
Splendid words
Glorifying you,
Mankind”

“Be my space,
Gorgeous
Be my heart,
Joyous
Be my all,
Climbing steps
To heaven”

(hkkm)


Poetry led NgocLan to the piano. The young woman sat pensively for a second before her hands took on a life of their own, drifting lightly over the ivory. Ah! “La prière d’une Vierge” by Badarzewska. It had been a long time since she’d had any time to practice, but the music sounded smooth enough. She then dreamily went into “Le Lac De Côme” by Mme Louis Roche. Floating in the air was the joyful sound of a bubbling brook: condolezza, condolezza first, so comforting! The music changed tone to the sorrowful dolorosa . “Oh Virgin Maria, oh please hold me in your arms and transform my life …!” The prayer went deep into one’s soul. It lifted the spirit to diaphanous clouds and from there, Eternity took place….




2-

April 30, they came and won the war.

Uncle Ho the Great.
The Party disciplines, the Government manages, the People own.
Nothing is more precious than Independence and Freedom.
Economical, Honest and Just.


Those were propaganda on richly bright yellow banners everywhere. A portrait of Uncle Ho was displayed at the entrance of each home.





3-

NgocLan was cleaning up after lunch when Nhi came to visit. Nhi was a distant relation of her husband’s. He was just thirty-one years old, a security deputy from the North recently transferred to Ho Chi Minh City. Nhi had a bright countenance, calm manner and speech, and a frequent smile. Among the number of relatives, distant and otherwise, Nhi seemed to be the most sincere and down-to-earth.

Nhi draped his raincoat over the chair on the porch then stepped inside. He bowed in greeting,
“Sister.”
“Good to see you again, Nhi. Sit down and relax.”
NgocLan went in the kitchen and came back with a pot of tea. She poured some hot green tea in a porcelain cup and offered it to the young man.
The latter took one gulp and lamented, “Lord, the rain here is endless. Just sitting around and watching the rain makes me homesick.”
“We are in the rainy season. But it’s quite strange this year! Usually in Saigon, we have huge rainstorms. They come and go, not dragging on like this. Maybe God despairs as we do—“
The woman realized her slip too late. She stood up, pretending to pour more tea.
Nhi’s face became somber. “I know the people of the South are not yet used to the new regime, and there is still much bitterness. But the difficulties that you are facing are only temporary.”
He grew thoughtful for a minute, then confided, “You see, even the people in the North have obstacles to face, not just you. Like me, for example. I was very good in school, but the only way for me to advance myself is through the police force.”
“Why don’t you apply to go abroad to study?”
“Goodness! Only the children of the big fishes in the Party can go abroad. My father is a Party member, but he is among the ranks of the lowly shrimp, so what does it matter?”

The lady of the house walked over to a desk nearby and took out a small box from a drawer. It held the new Seiko watch that she had bought the day before. Falteringly, she handed it to Nhi.
Nhi stared at the wristwatch for a moment and burst out joyfully,
“Really, this is for me? My God! I’ve dreamed of having a watch with a date window like this for such a long time. You really want to give it to me?”
NgocLan nodded, touched, as Nhi tremblingly put the watch on his wrist. He confided, “A lot of the other Northerners and I came here to liberate the people from the domination of the American imperialists. But we truly did not know that the Southerners were so prosperous. I think this time, it is more correct to say that it is the Northerners who are being liberated…”
He shivered and changed subject. He pointed at the magnolia tree in bloom in the garden and said,
“You own such a beautiful place.”

NgocLan looked out. On the right hand side of the paved path, the magnolia tree was loaded with white flowers. Nearby were low-hanging plum trees, in season and heavy with fruits. Bunches of pinkish-red hồng đào plums so overburdened their slender branches that some brushed against the pebbled path.
And the orchids! The pure whiteness of the petals was faintly touched with pink, as light and translucent as the wings of a butterfly. And the irises! Rich purple dusted with saffron-colored powder from their pistils, like invitations and endearments for those who love and admire flowers. The bonsais were cultivated from pines and oaks, grown here and there among the orchids, giving the impression of masculine strength and power beside the gentle coquetry of young noble ladies.
NgocLan sighed,

“Hạt giống ai gieo mảnh đất này
Nắng mưa sương gió bấy lâu nay
Này cây này lá này hoa đẹp
Trái ngọt trái bùi trái đắng cay”

(Who has sown the seed in this land
Sun rain dew wind to withstand
Now tree now leaves now beautiful flowers
Fruits sweet and tasty, fruits of pain)


(hkkm)

Nhi raised his voice. “Why ‘fruits of pain’ ? “
NgocLan whispered,
“Outside of this place, Saigon is filled with chaos and uncertainty. We all are prisoners
…”





4-


NgocLan sat on the front step. Her head sagged, filled with troubled, restless thoughts. When night fell, the magnolia fragrance became even heavier, the sky pitch black. It was September, and the air was dry and much cooler. NgocLan stood up to spray the water hose over the garden. The magnolia tree had appeared a bit odd over the past few days. The tips of its leaves were touched with yellow-brown and drooped, as if affected by some ill winds.

At 8:30 pm, NgocLan joined other women in the neighborhood to attend an unusual meeting, buổi họp nhân dân khu phố , at a public house nearby.
The district chief công an Ba Tung arrived very late, trailing behind him were three other công an officers. All were carrying guns prominently. They appeared mulish and did not utter a word.

Ba Tung pulled a chair and sat down at the front desk to begin the buổi họp nhân dân, the people’s meeting. He raised his arms, signaling everyone to sit down. Clearing his throat several times, Ba Tung began his speech,
“People, all of us are children of the great beloved Uncle Ho. He had shed his own blood and sweat to chase away the imperialists so that we can have warm homes and full stomachs. All the conspirators in the old regime are now receiving full clemency from our government, and they are allowed to attend reeducation. For their wives and children, we must help them to build a new life suitable with the ideals of the revolution….”

In hearing these words, NgocLan felt her stomach tying itself into knots. Up in front, the high rank officer was still heaping verbose praises on Uncle Ho and his Party. Each time he finished a sentence, he clapped his hands soundly, and everybody in the room clapped their hands to follow him.
Ba Tung finally stopped speaking. A man stepped up to stand next to Ba Tung, introducing himself as head representative of the people. His name was Bien, a second-generation trash collector at the Truong Minh Giang open market, well established in his working-class background. His more significant credential with the revolution was earned, when he supposedly helped Nguyen Van Troi by carrying Troi’s bicycle to escape after the failed attempt to bomb the Cong Ly bridge and to kill the evil imperialist, McNamara.
Head representative Bien reported that the supply of pork had not been distributed in sufficient amounts by the district last week. He announced that from now on, each household had to wait its turn to buy meat. Every week, only twenty households were allowed to get meat, rotating in turn with all the families in the district. The limit on pork was 300 grams per household, regardless of the number of people in each.

There was uproar in response to the alarming news.

Ba Tung banged on the table, calling for quiet. He urged the people to think of some way for the district to be self-sufficient in food production, especially meat. He rolled his eyes around the spacious meeting room and landed a suspicious look at several individuals.
“I noticed that the orchid garden in Sister NgocLan’s home is a shameful trace of the materialist world. Those flowers might please your eyes but they do not please your stomach. Let’s use Sister NgocLan’s garden to raise pigs for our subdivision… ”
NgocLan stood up, lamenting,
“Comrade…!”
Ba Tung cut her short,
“You! Who’ll be your comrade? You have to be a little more careful of what you say! Well, the decision has been made. Nothing will change that.”

The clamor from the room became a single voice. At the same moment, NgocLan felt as if her whole world was crashing from under her feet.





5-


Darkness was falling.
NgocLan sat on the sofa on the porch, looking out. On the ground laid a tapestry of white wilted magnolia flowers whose fragrance still wafted through the air.
Little Pao swooped into the mother’s lap, pouting. “Mommy, why isn’t Daddy home? I miss Daddy.”
“Daddy goes to a school far away; he will be back soon.”
“Why does he have to go to school when he’s so big? Does he have a teacher like mine?”
“Ah, your school is kindergarten, for itty bitty kids like you. Daddy’s school is for hard-headed grown-ups. Do you remember the công an officer who came to our house yesterday? The people at Daddy’s school probably look just like him.”
“Mommy, he was so mean. Is it he who will take our garden to raise pigs?”
“Oh, yeah. The pigs will make oink, oink noises all day… You will have fun with them, for sure.”
The daughter burst out laughing, her lips sounding out “oink, oink, oink,” while her little bottom shook from side to side.
What a cute darling girl!

The bell rang in one long burst.
Little Pao hurried to the door and shouted back, “Mommy! Mommy, Y is home!”
NgocLan went to open the gate for her eldest daughter. Y had just turned six, but in her blue skirt, white shirt and red scarf uniform, she looked very serious and mature. On her face was a trace of sadness.
The mother affectionately greeted Y. “Ok, pal, are you hungry yet? Today I‘ve got lots of caramelized pork and a crème flan for you.”
“Flan!” she yelled. “That’s my favorite! It’s been so long since we left Can Tho and you made crème flan.”
While Y changed her clothes, NgocLan brought the food out to the yard for her to eat in the cool air. Little Pao buzzed around her sister, “Sister Y, what did you do today at school?”
“I went to a youth’s meeting for our town,” she spoke with utmost solemnity.
The two little girls chattered like birds. The older sister bragged, “I’ve learned a lot of new songs.”
Her little sister begged immediately, “Sing it, sing it!”
The school girl stood up, her face set sternly, and sang,

“Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng…” (author unknown)
(As if Uncle Ho on our day of joyous victory…)

NgocLan watched intently while the younger one kept up her non-stop chatter, “Teach me that song, would you please? I love to sing! When you go to meeting again, please, please bring me along!”
“Ok, ok. Calm down. You are too noisy, I can’t remember. Here’s another song:

“Bé bé bòng bong, đôi má hồng hồng
Mẹ đi sơ tán bế bé theo cùng
Mẹ mua xe gỗ cho bé ngồi trong
Bao giờ bé lớn mẹ đưa bé về phố đông”

(author unknown)

(Little, little bubble, cheeks pinky pink,
Mommy fleeing the enemy, bringing you along
Mommy bought a wooden cart, taking you for a ride
When baby gets bigger, Mommy will take you to the North side…)


This song was easier on the ear than the last one. NgocLan urged, “Now sit down and finish eating. Your rice and soup are getting cold.” Then she lovingly asked, “When you came home today, you looked a little sad. What happened?”
“Mom, I was mad. The other kids kept calling me the enemy conspirator’s kid and they did not want to play with me. Is Daddy the enemy conspirator?”
“Yes, that’s what they call anyone in the South who used to be in the army or work for the government, but as long as we’re not what they called us, it does not matter. You should not bother paying attention to them.”
“Ah, the soldier and the house mother taught us that we have to compete very hard to become Uncle Ho’s favorite”
“Like what?”
“Mom, every meeting, we have to stand up and tell everyone what our parents do at home. Does any stranger come to the house? Do our parents hide anything? Where do they hide it?…”

NgocLan closed her eyes, feeling dispirited.

Her children shook her by the shoulder, “Mom, what happened to the magnolia tree? It has been wilting the last few days.”
“Darling, the tree is sick. And I am sick, too.”
“Mommy, who will take care of us if you are very sick? You are not the magnolia, aren’t you?”
“Oh, yeah, I am,” she replied, fading away.
The two little girls cried and screamed, “Mommy! Mommy, please do not keep your eyes closed so long. Please do not leave us! We never want to be Uncle Ho’s favorite. Never!”
As always, pouting her lips, Little Pao spoke to herself, “I’ll go water the magnolia tree for my Mommy to wake up.”


From somewhere, a song floated in the air:

“Magnolia
Viva the pretty tree
Under the sun shine
My love is free”

“Magnolia
Wipe out your beautiful tears
And smile
Because your face is dear”

“Mag-no-li-a!
Mag-no-li-a!
Oh, Magnolia of my dreams
You are so pure and so quiet
So white and so light
You walk into the moon
You dance in my soul”

“La, là, lá, la”

“Mag-no-li-a
Viva the goddess
Of my endless
Imaginings
You are my fondest
Reverie….” (music and lyrics by hkkm)


HKKM






















Song Anh
#36 Posted : Thursday, May 18, 2006 10:51:02 PM(UTC)
Song Anh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,004
Points: 18

quote:
Gởi bởi hongkhackimmai
... Ngăn chận và đề phòng bọn dữ tợn đó như thế này :
1) ăn trộm : Đèn ngòai sân để sáng. Set alarm ON. Phone để sát bên mình. Nếu nghe có tiếng động khả nghi, gọi 911 tút xụyt . Nếu chúng đã lọt được vào nhà rồi, hì hì hì , quì lạy chúng ngay lập tức, huhuhu thưa ông chìa khóa đây ông muốn lấy gì thì lấy , tha mạng cho con nhờ. Lấy lẹ lẹ lên rồi đi kẻo con đang ị trong quần đây Big SmileBig SmileBig Smile Chớ có dại mà chống cự, nó lụi cho 1 dao thì bỏ xừ. Của mất còn làm lại được, người mất là trở thành.... ma le, ma đói, mà cà bông [}:)]

2) ma : Mua củ hành tây đỏ vỏ (red onion) cắt lát rãi khắp các cửa ra vào (phía ngòai). Ma kỵ củ hành.
Muốn được cảm thấy an toàn khi mình ngồi say sưa với cái computer , thì cũng vặn đèn trong phòng sáng lên. Nên nhớ là ai làm việc trong bóng tối phần nhiều đều có lý do... mờ mịt cả (ie: sợ người trong nhà biết mình đang tò tí với ai đó . Thấy không? kẻ gian bao giờ cũng sợ sệt !!!)
...


Chị HKKM,
Cám ơn mấy lời khuyên bảo của chị...
S.A không dè chị cởi mở và tếu thế...vậy mà cứ ngại...lảng vảng ngoài cửa...may mà S.A lên tiếng trước thấy hôn...nếu không dám có bửa "u đầu" bất tử lắm à. TongueBig Smile

SmileRose
hongkhackimmai
#37 Posted : Friday, May 19, 2006 7:34:23 AM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
Hồi nhớ....

Tháng sáu năm 2005 HKKM về Việt Nam thăm mẹ đã 86 tuổi. Trong thời gian ở Saigon chỉ quanh quẩn trong nhà. Được 10 ngày, thấy quá rổi rảnh, tự nhiên HKKM muốn thực hiện một cái CD. Thế là ngòai những lúc tâm tình với mẹ hay săn sóc mẹ, thì giờ còn lại HKKM ngồi soạn hòa âm cho những bản nhạc của mình .
Sau gần hai mươi ngày sát cánh với các ca sĩ và nhạc sĩ, CD Mắt Mầu Nâu thành hình, được thâu thành hai bản gốc (master) chờ ngày về Mỹ để làm production.

Một tuần trước khi trở về Hoa Kỳ, HKKM đi về nhà quê thăm một bà cô, em ruột của cụ thân sinh. Lúc nầy bà cũng đã lớn tuổi. Sau hơn 30 năm mới gặp lại nhau, hai cô cháu không những vui, cảm động, mà còn rất thích và sướng (đó là chữ rất đặc biệt của người Huế để nói lên cái hạnh phúc tuyệt vời giữa hai con người đồng điệu ).

Tại đây HKKM gặp lại gia đình người cousin, mà cả gia đình từ chồng cho đến vợ và các con còn nhỏ đều là nhạc sĩ thanh nhạc. Một ngày một đêm, thịt thà tuy đầy mâm, nhưng hai chị em con cô con cậu không ăn. Họ chỉ uống nước cầm hơi để đàn, để hát, để liên miên đọc thơ cho nhau nghe.

Bên kia vách, cô cũng không ngủ, thỉnh thoảng chẳng đặng đừng, cô lại chạy qua nói vài câu "Nằm nghe hai người thao thao bất tuyệt chuyện từ trăm năm, tuyệt quá. Tui nghe tui mê, không cách chi ngủ được....".
"Tui" ở đây là cô nói với cháu.. "Tui" ở đây là mẹ nói với con. Bởi vì cả ba chúng tôi, tâm hồn đều lãng mạn bằng nhau.
Trong câu chuyện, khi bàn về sự tuyệt vời trong sáng tác, có lúc chúng tôi đã đề cập đến tâm linh. HKKM cho người cousin biết cách đây khá lâu có viết một bài thơ lạ khi thức giấc nửa đêm...

Buổi sáng sớm hôm sau trước khi quay trở lại Saigon, HKKM nhận được phone của một anh ở Vũng Tàu hỏi cho biết đang ở đâu để đến thăm. Nói đang ở vùng XXXX. Ồ như vậy là từ chỗ của em đến chỗ người bà con của Cô có hai giờ thôi. Vậy Cô chờ cho chúng em gặp nhé.
Không chờ được đâu, phải về Saigon ngay cho kịp chuyến xe.


Không hiểu sao khi sắp đồ đạc vào valise để chuẩn bị ngày rời VietNam thì thấy 1 trang giấy trong tập thơ rớt ra. Cầm lên đọc, ngạc nhiên thấy đó chính là bài thơ mình vừa đề cập đêm trước.
Không còn thì giờ nữa, vội vã nhét bài thơ vào ví, ra xe đò trở lại căn nhà của bà cô ở vùng quê .

Vừa đến ngỏ, chó sủa vang, người cousin chạy ra. Rất đổi ngạc nhiên, và mừng vui, anh ta khoe :
"Thật không ngờ O lại quay gót đến đây lần nữa. Vừa có mấy anh Giáo Viên ở đâu dưới Vũng Tàu gọi, hỏi về O. Chắc O đã cho họ số phone ở đây ?"
'"Ừ."

HKKM còn đang chưa tính gì hết, thì người cousin đã bắt cell phone lên gọi ai và nói qua nói lại không ngừng. Ít phút sau, anh ta cho hay là những ai đó ở Vũng Tàu rất ao ước được gặp mặt nhà thơ mà họ rất hâm mộ (sic). Họ là những người rất trẻ ở VietNam, đã từng theo dõi những bài viết của HKKM từ lâu. Họ cũng rất thích những bài viết bằng Anh ngữ.
Hai giờ sau, hai chị em đèo nhau trên chiếc xe Honda, chạy ra lộ lớn. Điểm hẹn là một ngã tư nào đó. Đến nơi, hai chị em đều ngơ ngác, vì không biết mặt những người hẹn là ai.
Một lúc sau, có chiếc xe Honda chạy rà đến, và hỏi " Có phải Cô HKKM không?"
"Phải"
"Vậy em chạy trước dẫn đường, xe cô theo sau nhé "

Chạy loanh quanh một hồi, chúng tôi dừng lại trước một quán nước. Bảng hiệu của quán nước chỉ có một chữ thật lớn "NGỘ"
HKKM bàng hoàng một giây.

Chúng tôi kéo nhau vào quán nước. Phe này là hai chị em con cô con cậu. Phe kia ba người, đều là Giáo Viên Anh Văn cấp hai ở Vũng Tàu. Họ nhận họ là những người hâm mộ HKKM qua Internet. Họ khoe đã đọc được tất cả các bài viết của tác giả HKKM, và chính họ cũng là những người đã chuyển bài đi cho nhiều người bạn khác đọc .

Nghe thì cũng vui, nhưng thật không cần thiết lắm đối với HKKM. Bởi vì trong lòng HKKM đang rung động lạ kỳ. Trên các vách quán có dán những chữ trùng hợp với một số chữ của bài thơ đang nằm trong ví.
Rút bài thơ ra chia sẻ với mọi người có mặt. Ai cũng sửng sốt. Thật là lạ lùng. Từ Mỹ về VN, hành lý có bài thơ viết về Ngộ, để rồi nay đến quán NGỘ với bài thơ đó trong túi !
Tại sao có rất nhiều quán không đến, mà lại đến nơi chỗ NGỘ này nhỉ?

Hôm nay , viết bài thơ đó xuống đây :

Đêm Trai Ngộ
(Xin đọc bài thơ này trong thi tập Như Phù Vân, trang 2)


Bài thơ này được đăng trên báo Thế Kỷ 21, năm 1997.
Có lần HKKM đã chia sẻ với một vị Thiền Sư có khá nhiều môn đệ. Ông nói, ông đã thiền nhiều năm, nhưng chưa bao giờ đạt đến cõi Vô Ảnh hay Vô Thức



Phượng Các
#38 Posted : Tuesday, June 6, 2006 5:05:09 PM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi viethoaiphuong
có đi tìm chị một vòng mà không nhớ ở đâu cả, nản quá! Tự nhiên giờ này lọ mọ rồi rơi đúng nhà chị nè!Chắc ông Trời thương em quá?


Muốn tìm bài của thành viên nào thì HP cứ bấm vào tên của họ, được dẫn vào profile, mình sẽ thấy list các topic có bài của đương sự. Voila`!
hongkhackimmai
#39 Posted : Wednesday, June 7, 2006 12:32:21 PM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
Tìm Đâu Suối Thương

Hồng Khắc Kim Mai



Nhã Nhạc

1-

Đường nhỏ như thân rắn quanh co giữa hai bờ tre cao ngất. Đường nhỏ như con suối vắng ngoằn ngoèo giữa vùng lau lách cỏ sợị Khách bước đi hoang mang dưới trưa hè nắng chóị Ở đây lá tre không kết cành, lá tre không che nổi mặt trời, và con đường thì như cứ dài ra …

Khách đến từ nơi thị thành. Hành lý mang theo là ta bà bụi đỏ và những vết xứa bầm dập năm tháng. Khách đi trên con đường không tên không tuổị Con đường hun hút lạ lùng, ốm o, khô róm. Con đường nước khát rát bọng cổ da…

Nước non ơi!

Cuối cùng, khách cũng tìm ra được chỗ mình muốn đến. Ẩn dưới rặng dừa là bóng hiên nhà cất sơ sàị Đến nơi thì cổng trúc đã mở rộng tự bao giờ.

Có tiếng đàn tranh vọng ra đón khách. Tơ đàn láy tiếng quen thuộc. Quen thuộc đến độ khách mỉm cười mừng vuị A! bài học nhập môn Xuân Phong, mà cố nhân đã dạy cho khách ở cái xứ Huế mưa dầm buồn hiụ Hơn năm chục năm! Này,

“Lòng dặn lòng
Ai mặc ai
Thương cứ thương
Nhớ cứ nhớ
Chuyện vui cười
Người ở đời
Đừng đem dạ, đem dạ từ chối
Ai mà thoát khỏi ra vòng nợ duyên?..."
(lời người xưa)

Lấy nhạc mà rải lối thay những cánh hồng thảm đỏ, thì chỉ có cố nhân mới làm được điều đó!
Quả nhiên cố nhân bước ra, tay cầm gậy trúc, gương mặt hồng hào nhân hậụ Miệng cố nhân nở rộng nụ cười khoe độc một cái răng cửa, nhưng không vì thế mà cố nhân xấu rạ
Khách bước tới ôm chầm người đàn bà tuổi đã mấp mé cửu tuần , mừng mừng tủi tủi,
“Cô! mấy chục năm rồi …”
“Ừ, cuối đời cô còn được gặp lại con, cô sướng quá “
“Cô lại tấu bài nhạc cũ? ”
“Ừ, con là thi sĩ, gió lúc nào cũng xanh như xuân ..."
Rồi cố nhân lại tiếp tục,

“Rứa cũng nên
Miễn cho bền
Mà lòng chớ ưu phiền…”

(lời người xưa)

Cố nhân là một danh cầm nhã nhạc của Huế rất xa xưa, và là một trong những vị thầy đã hướng dẫn khách đi vào thanh, nhã nhạc tự thuở còn bé thơ …

2-

Buổi cơm tối nhà nghèo chỉ có thế thôi . Một bát canh tần ô nấu với cua đồng, một đĩa thịt luộc, một đĩa rau xàọ Cộng vào đó là tiếng thao thao bất tuyệt của mọi người có mặt. Nói sao cho vừa những kể lể dông dài về giòng họ người mất người còn. Nói sao cho hết những buồn vui cuộc đời sau cuộc biển dâụ

Cơm ngon không phải vì cơm có gạo ngon. Mà cơm ngon vì lòng vui quá độ. Khách ăn cầm chừng không phải vì khách phương xa chê của nhà nghèo, mà khách đang nghiền ngẫm những tình thâm.
Gia chủ, con trai của cố nhân, đứng lên mời khách,
“Này O ăn đi chứ, sao ngồi tủm tỉm hoài vậy ?”
“Tủm tỉm gì đâủ đang ngó cái món rau xào chi kia kìa !”
Múc một nhúm rau bỏ vào chén khách, gia chủ giới thiệu,
“Sau nhà có giàn thiên lý, tụi này hái hoa xào với tỏi …”
“Hoa thiên lý xào tỏi!” khách gật gù
Và khách lại tủm tỉm,
“Cái món ni chưa từng ăn bao giờ, nhưng thấy thật hấp dẫn đó nghe! …”
Hết miếng cơm này đến miếng cơm nọ, khách chỉ ăn Thiên Lý xào

Thiên Lý xào ?
Phải! khách vượt bao nhiêu ngàn cây số mới ăn được đĩa rau xào đồng quê . Đường thiên lý khách đi chân đà thấm mệt, nhưng hương hoa Thiên Lý làm khách ngậm ngùi . Nhớ ngày nào mẹ đi chợ, mẹ hay mua vài nhúm hoa Thiên Lý xanh xanh, búp búp những cánh nhỏ, đem về cúng ông bà. Hương thơm nhẹ nhàng của hoa tỏa ra khắp nhà, và mẹ thì thầm rất kính cẩn,
“Này, bà ngoại đang về đó nghe tụi bay!”

Thiên Lý xào ?
Có lẽ nào khách chỉ đang ăn mùi hương trầm quế của tuổi ấu thơ?
Không, mỗi miếng rau và vào miệng là và luôn cả quê hương vào lòng.
Để tự đó dấy lên những u hoài, những tình tự. Để từ đó văng vẳng tiếng ca dao đâu đây,

“Tóc em dài em cài hoa lý…”

Hay lời thơ bay trong nhân gian,

“Nhà tôi ở dưới chân đồi
Có giàn thiên lý, có người tôi thương…”
(Chính Hữu)


Và tiếng nhạc ru,

“Xin cô xinh bước chân rằm
Xin em thiên lý đêm thầm nở hoa
Môi thơm một đóa môi tình …….…..”
(hkkm)

Mỗi một miếng rau xào và vào miệng thì thơ ai lại về, để khách được hưởng thêm hương hoa của miếng thơ,

“Sột soạt gió trêu tà áo biếc
Trên giàn thiên lý bóng xuân sang …”
(Hàn Mặc Tử)

“Em muốn đôi ta mộng chốn nào
Ước nguyền đã có gác trăng sao
Chuyện tâm tình: dưới hoa thiên lý
Còn lối bâng khuâng: ngõ trúc đào …”
(Đinh Hùng)


Cứ như thế, cùng với thơ với nhạc với ca dao, khách ngất ngây ăn hết đĩa rau xào

Hồn khách tơ lơ mơ say theo tinh hoa thiên lý…


3-

Trời chạng vạng tốị Cái nóng bức ban ngày đã đội nón ra đi, nhường cho một không khí an lành tĩnh mịch của vùng quê hẻo lánh.
Gia chủ mời khách vào căn nhà giữạ Đèn dầu được thắp sáng lên.
Nhà đơn sơ với vài cái ghế, một bàn viết, còn thì dưới đất la liệt đủ các loại nhạc khí. Vật sáng chói nhất trong gian nhà này là bức tranh họa hình gia chủ khi anh ta còn là một nhạc sĩ nhã nhạc, tài danh khét tiếng ở Huế. Thuở ấy, đêm đêm tiếng đàn tranh rất tình, rất lả lướt của anh chàng đã làm rung động không biết bao nhiêu trái tim trinh nữ Đồng Khánh.

“Ngân tranh cửu dạ ân tình lộng
Tâm khiếp cô phòng bất nhẫn qui”
(Vương Duy) *


Ba đứa con của gia chủ, từ tám đến mười hai tuổi, lục tục ôm đàn bước vào và ngồi vào chỗ được chỉ định.
Bên tay mặt, đối diện khách, là chú bé tám tuổi tên Tì. Cậu ngồi xếp bàn, ôm cây đàn bầu vào lòng, gương mặt thật nghiêm trang. Trước mặt khách là cô bé Tần Tranh, với cây đàn tranh gác dài trên đôi chân nhỏ bé. Bên cạnh đó là Bảo, mười tuổi, với cây đàn nhị. Mẹ của các bé, Thúy, ngồi bên cạnh khách với cây đàn nguyệt. Gần đó, người cô ruột của khách, tuổi gần chín mươi, cầm song loan, một loại phách của nhạc truyền thống dân tộc.

Gia chủ lịch duyệt hỏi khách muốn sử dụng nhạc khí gì ?
Khách thót tim chột dạ. Đã từ lâu quảy gánh đi ăn mày xứ lạ, đàn địch trở nên chuyện xa xỉ, và khách đã gửi lại vốn liếng phong lưu của mình cho quê nhà hết cả rồi Bây giờ hỏi khách muốn sử dụng nhạc khí gì thì quả đã làm khó khách !

Tuy khách này không phải là dân cự phách, nhưng cũng thuộc loại dân điệu, dân liều mạng, nên xin gia chủ đưa đàn gì thì ta sẽ cầm đàn đó. Bèn đở cây đàn tì bà từ tay gia chủ...
Theo lệnh của cha, các tiểu nhạc sĩ sẽ biễu diễn chào mừng khách với bài “Ta là con cháu nhà Nguyễn”.

Bé Tì bắt đầu bằng những tiếng rung của đàn bầụ Tuy còn nhỏ nhưng tiếng đàn của chú nhạc sĩ bé tí ti này rất sắc, gọn, chứng tỏ đã được luyện tập rất kỹ.

Với Thập lục huyền cầm, bé Tần Tranh theo em đưa khách vào những luyến láy biến cung của Họ, Xự, Xàng, Xê, Cống… (ngũ cung, tương đương với Sol, La,Do,Ré, Mi).
Những biến nắn kỳ ảo của đàn tranh làm năm âm thanh chính biến thành thiên hình vạn trạng, nên ngũ cung không còn là ngũ cung nữạ
Khách không chỉ lắng tai mà còn phải lắng lòng mới cảm nhận được hết vẻ đẹp của cung đàn.
Khách rùng mình, biết mình sắp đi vào tinh hoa của nhã nhạc.

Sau những luyến láy nhạc dạo, đàn tranh tiếp tục ngân rung mở lối cho đàn Nguyệt và đàn nhị nhập cung.

Tiếng đàn nguyệt như mật óng lảy từng tiếng rồi thướt tha chuyển từng cung bậc, lúc nhặt, lúc khoan, lúc trầm lúc bổng.
Không chịu thua ai, đàn nhị vang tưng lên, tơ đồng thả tiếng mười phương.
Khách nhắm mắt lại, hình dung cảnh vạc bay trong ánh chiều tà. Cánh vạc chao nghiêng trên nền trời cao rộng rồi vẫy cánh buông tiếng gọi đàn.
Nhưng ô kìa, đàn nhị đã chuyển hướng, khởi sắc hơn, rộn ràng hơn, tưng bừng hơn.

Trong đầu óc khách ẩn hiện rừng núi chập chùng, điệp điệp trùng trùng. Ở đó nhạc vươn những cánh tay dài rất thần diệu, rất kỳ tình. Những âm ba ngút ngàn mùa Xuân. Những vi điệu rung ngân, huyễn hoặc giữa cái Có cái Không. Thần trí khách chìm trong vùng mông lung ư ư vô tận …

Giữa lúc khách như đang mê mẩn lạc lối giữa rừng nhạc thì có tiếng ca cất lên.
Khách giật mình, nhận ra bây giờ bản nhạc mới bắt đầu đi vào giai điệu chính.
Gia chủ, cũng là người cha, hát lên lời ca, do chính anh biên soạn, theo tiếng đàn của vợ con và nhịp phách của mẹ già.
Khách thấy lòng rưng rưng xúc động. Trong sa cơ tiếng đàn lời ca vẫn hiên ngang xưng tên xưng tộc. Trong bần hàn vẫn không quên giòng giống cha ông...


Tì bà đã trao cho, dễ thường mình ôm đàn ngồi chầu rìa mãi saỏ Khách chợt nhớ hai câu thơ của Bạch Cư Dị,

“Đê mi thân thủ tục tục đàn
Thuyết tận tâm trung vô hạn sự”

Khi đàn tì bà thì nhíu lông mày lại mới diễn tả hết nổi lòng ?
Họ Bạch là người Trung Hoa, nên ông nói theo cách người Tàu .

Khách ta là người Việt, nhíu mày moi hết tim óc ra tìm bài trả lễ.

Khách ngồi trầm tư một giây, rồi ôm đàn khảy khảy vài tiếng để lấy thần.
Đằng kia, ánh đèn dầu rọi bóng khách xuống nền nhà. Bóng lung linh theo phím tơ rung, đưa hồn khách đi về cõi nhớ. Từ tiềm thức âm điệu tuôn ra mười ngón taỵ Khách hát lên,

“Em như (ư’ ư), vạt nắng (ư ừ) vào (ạ), vào (a) Thu (u u )
Ươm (á à) ươm, (à) trong khóe mắt, (a’ a à) hoang vu (ù u), (ơi à ơi) nổi
(a) buồn

Tình tang tích tịch à tình tang , á a ơ ờ ợ à tình tang tang !

”Em như sóng biển đại dương
Ru anh vô những thiên đường thật xa
Em làm võng bạc kiêu sa
Ru anh ru cả phong ba đời mình… “
hkkm

Em làm (a), võng bạc (a à ) kiêu sa (a á a)
Ru anh (á à) ru (u) cả (ạ à ơi à ơi) phong ba (á a) phong ba (a)
đời mình


Phong ba đời mình! Khách ngưng một vài giây như thổn thức, rồi lại tiếp tục,

Tích tích tình tang, a à tình ự, á a tình ư, tình à tang tang …

……….”



Cứ như thế, nhạc và người hòa lẫn vào trong nhaụ Hương hoa thời gian chập chờn giữa ánh nhạt phai hồng trần. Giọt sầu vươn mắt cô phụ. Đoạn trường nhả nhạc nhã nhạc Nam Ai, điệu buồn muôn thuở !

Khi bài hát vừa dứt thì bà cụ đứng dậy vỗ taỵ Không khen hay, mà bảo,
“Tiếng đàn lời ca sao nghe chi đứt ruột! Từ Hải ở đâu, sao chưa đến để sa lệ vì Kiều ?”



Nhả Nhạc


4 -


Tiếng ve sầu kêu râng lên đâu đây làm khách giật mình tỉnh giấc. Nhìn qua mùng, trời đã sáng trưng tuy mới sáu giờ.
Khách lại nằm xuống lim dim đôi mắt tận hưởng Nhạc Ve .
Đã từ lâu rồi, tiếng ve sầu tưởng như chỉ còn trong ký ức, nay lại đang tấu lên bản nhạc rừng. Âm vang ran ran, khô mà chói chan. Đôi lúc nó im bặt một phút, rồi rỉ rả như lấy hơi, rồi lại ran lên một tràng dàị
Khách thích thú miên man nghe mà lòng quá vuị
Hè đã về rồi ư ? Tiếng ve, phượng hồng, lưu bút ngày xanh! Tuổi thanh xuân như đang đứng bên kia mùng. Khách vùng dậy, thấy lòng mình rất trẻ. Nhưng ô kìa, tiếng ve hình như đã tấu xong lời cuối, tự dưng ngưng bặt …


Khách rón rén bước ra vườn saụ Gia đình nhà chủ vẫn còn đắm chìm trong giấc điệp. Gió buổi sáng mát nhẹ làm khách thấy vô cùng sảng khoáị Khách hát nho nhỏ, vừa đủ mình nghe, vừa tung tăng đây đó . Bước chân sáo dẫn khách vào đám cau trước mặt.
Thân cây cau lêu khêụ Ngước nhìn lên cao, từng chùm bông rất lớn, mầu phớt vàng trắng, đang nhả một mùi hương hăng hắc. Những bẹ cau mỏng mảnh đưa qua đưa lại theo cơn gió thổi tạo nên những âm thanh vui taị
Khách ngửng cổ lên nhìn, tai lắng nghe nhạc caụ
Nhạc cau!
Nhạc cau rù rì, nhạc cau đong đưa tiếng thở. Thở rằng,

"Ầu ơ,
Vôi nồng trầu cay
Duyên ai nấy đặng
Duyên mình, mình say"

"Ầu ơ
Hôm nao ai đem cau trầu chạm ngõ
Em vui mừng, hết vò võ năm canh
Đêm nay mình ngồi nhìn con sao tỏ
Em thành vợ, ở sao cho vừa
à ạ à ơi, vừa lòng anh ?"
hkkm

Khách nhìn quanh xem có trầu không ? Có chứ. Những giây trầu xanh lá đang bám leo lên thân caụ Màu xanh, xanh biếc lòng thiếu phụ. Màu tươi, tươi rói hồn thi nhân .
Nào vôi đâủ Vôi đâủ Vôi đâu cho ta têm miếng trầu cau ấm nồng hơi thở tân nương!

Khách lại mon men đi lạc vô rừng phi laọ Có phải là phi lao không? sao thính giác khách như ngửi mùi thơm của Ngự Bình năm cũ ?
Lá xạc xào, phất phơ rũ xuống y như tóc lụa Tây Thị Nhạc rào rào như lời thì thầm của đám cung nữ khi nghe vó câu Phạm Lãị Ố ồ đây là rừng tràm. Hóa ra là nhạc tràm. Nhạc tràm. Nhạc tràm!

Khách thơ thẩn đi sâu hơn. Và kia kìa, một rừng tre xanh ngát hiện rạ Thân tre có nhiều đốt, mảnh khảnh, màu vàng nhạt óng ả dưới ánh sáng mặt trờị Chúng không như đám tre khô cháy cao nghều nghệu mà khách đã nhìn thấy bên hai vệ đường khi đi tìm nhà cố nhân.
Tre ở đây mượt mà bóng bẩy, với những cành lá thon thả ôm đan vào nhaụ Xuyên qua các khe hở, những tia nắng lấp lóa trên những cọng lá mầu xanh non ngọc bích. Sát vào thân cành, lá sẫm hơn, xanh mặn mà như người đàn bà đã qua một vài hương lửa…Trên vùng đất rộng, lá tre khô dòn bao phủ như một tấm thảm vàng úạ Mỗi bước chân khách đi qua, nghe vang lên tiếng động của lá vỡ vụn.
Cứ mỗi một cơn gió đi qua thì thân tre xô vào nhau kêu kĩu kịt như những chiếc võng đưa, lá tre cọ vào nhau làm thành âm điệu khô liu xiu, lít xít. Nhạc tre rào rào một lượt rồi ngưng, lại rào rào tiếp một lượt rồi ngưng, như một điệp khúc lạ lùng...

Tre yểu điệu thục nữ lại có chút lả lơi mời gọị Ta bỗng động tình xuân…
Ta mở rộng vòng tay ôm nhạc Ve, ôm nhạc Cau, ôm nhạc Tràm, ôm nhạc Tre vào lòng. Ta ôm hết thảy nhân gian, ôm hết vũ trụ.
Ta ôm hết những mùa Thu chín hạt phong lưu, đỏ hồng môi ngọc lựu
Hương hoa thiên lý. Văn thơ vạn kỷ.
Này nhạc cung đình, này sóng thu ba

Hơi thở ta nhả một hồn nhạc mới …


5-

Chòi lá được cất đơn sơn giữa một cái aọ Thoạt trông nó như cái nhà thủy tạ nhỏ, nhưng nơi đây không có bông sen bông súng, không có bóng thuyền câu, không có khách thập phương ngao du sơn thủỵ Ở đây, vũng nước xanh lè rợp bóng lá rừng quanh năm. Ở đây đìu hiu hơi gió có tiếng chích chòe kéo nhau về rỉa lông làm tổ. Có bụi chuối vườn tre hiền hòạ Có sâu bọ bò lổm ngổm chờ ngày hóa bướm...

Gia chủ vén áo chùi sơ cây kèn clarinette đã cũ. Anh nâng nó lên kê vào miệng, rồi dồn hết tâm trí vào bài nhạc. Nhạc phẩm “Đêm Tàn Bến Ngự” của Dương Thiệu Tước trổi lên. Nghe buồn da diết. …Khách ngã đầu dựa vào lan can chòi thủy tạ, đôi mắt lim dim. Tiếng clarinette trầm bổng bay trong gió, đưa hồn người thưởng ngoạn về với Huế buồn hiu hắt đêm mưạ Về với Thượng Tứ. Về với Gia Hộị Về với Nội thành. Về với ngày cầu Trường Tiền sập, trăm con gái tóc thề vén tà áo trắng học trò, leo lên đò đi qua sông Hương. Buổi sáng sớm, mặt sông lãng đãng sương mù. Đẹp làm sao bóng những con đò không mui, nhỏ như lá tre giữa giòng, mờ ảo chèo qua chèo lại như con thoị Bến Phú Văn Lâu bên nay đi qua bờ bên kia là trường Đồng Khánh, Quốc Học, Pellerin… Bến tôi, đò xưa có đó, suối thương đâu tìm ?

Tiếng kèn đã ngưng mà khách lòng những vấn vương.

Cô Thúy, vợ chủ nhà, lom khom bưng một lò than kê gần chiếc bàn tre đặt giữa chòị Lại đặt trên lò một nồi nhỏ bằng đất nung. Trong ấy, cháo trắng sôi lỏng bỏng, trào bọt lên tận miệng nồị Hình như gạo đã chín nát thành hồ.
Mùi gạo mới thơm ngon làm khách cảm thấy đói bụng.
“Mình phải ăn một chút gì đi nhé”, gia chủ nói
“Mời chị dùng cháo đi anh” Thúy thỏ thẻ với chồng

Gia chủ với tay lấy cần câu gần đó. Không cần mồi, anh ta tung giây xuống aọ Nhanh như chớp, một chú cá cắn câu ngaỵ Con cá bống mập ú lớn bằng ngón tay cáị Trong lúc chú ta đang còn dẫy dụa thì gia chủ thả ngay chú vào nồi cháo đang sôị Cá chìm xuống dưới nồi vài giây rồi nổi lên, nở bung rạ Từ màu xám tro, thân cá nở thành bông trắng, xòe cái bụng trứng vàng ối… Trong nước gạo sền sệt mầu hồ, những con hoa cá trắng phau điểm nhánh nhụy vàng trông thật đẹp. Đôi mắt khách say nhìn, mê đắm mê đắm...

Gia chủ rót thêm bia vào ly khách. Hai người lại cụng lỵ Họ cười khúc khích. Gương mặt hồng lên, khách lè nhè hỏi,
“Tui uống ly này là ly thứ mấy hè?
Tên bợm nhậu kia đưa hai ngón taỵ À, hai ly ! tợn nhỉ ! Bạn mấy ly rồi ? Hắn lại đưa sáu ngón taỵ Ghê thế à ? Trời! lâu lâu có chị về, Bá Nha gặp Tử Kỳ, say một bữa cho nghiêng trời sập đất…


Khách sớn sác đụng vào lon bia đang khui dở để gần đó. Nước bia đổ tung toé trên sàn trẹ Khách cúi xuống phủi cái quần bị ướt. Ngay dưới chân khách có mảnh báo rất cũ, giấy vàng ố, rách một góc. Khách tò mò nhặt giấy lên.
Mảnh báo in một bài thơ đã nhòe với năm tháng, và tên tác giả không còn ở trên đó nữạ Khách gật gù, thích thú đọc. Rồi thích chí quá, khách lại theo thơ mà hát lên…

Nhà chủ châm thêm biạ Khách cầm nốc cạn nửa ly, đầu óc chập choạng. Hình như nguồn hứng khởi đang đi về. Hồn khách lơ lửng như mây trờị Lênh đênh trong tâm tư mùa thương biển nhớ. Sóng sánh trong lòng giọt ứa đầy, vơi … Không gian bỗng như quánh lại với những âm ba vang vọng từ cõi nàọ
Ôm đàn Tây Ban Cầm, đôi mắt xa vời, người nghệ sĩ khách ta đi vào sáng tác…

“Nguyệt động …Nguyệt động bờ môi …
Hồn bay …hồn bay…
Cõi nào sương rơi …đàn ta chơi vơi…
Bên đồi, bên suối…Trăng đẩy ... à ạ à ơi ..thuyền ta trôi…

Tìm đâu suối thương ?..
Tìm đâu bến bờ…
Tìm đâu gối ấm
Gửi lòng chăn bông …

Nguyệt lặng… Nguyệt lặn bờ ao…
Về đâu …về đâu nhân ảo…………………………
…………………………

hkkm

Trên cao, chị Hằng nhú đầu ra khỏi rặng cây lắng nghe giòng nhạc chảy những tiếng thơ
nồng nàn, tha thiết,
Mây say bên rừng. Thương mong trong lòng. Tóc buồn tóc rốị Gọi người trăm năm …

Dưới ánh trăng vàng, bóng người nghệ sĩ với cây đàn in trên vũng aọ Sóng nước lăn tăn xô hình ai nhấp nhô trong đêm mờ ảọ

Tìm đâu suối thương ? Tìm đâu bến đổ tơ vương bụi trần. Tìm đâu ?

Hồng Khắc Kim Mai
May 29, 2005 @ 2:59 AM

_________________________________________
Chú thích:

Đàn bầu : chỉ có một giây, thường được gọi là độc huyền cầm .

Đàn tranh: có mười sáu giây, thường được gọi là Thập Lục huyền cầm

Đàn nguyệt: tròn và to bản, có hai giây, trông như cái banjo của ngoại quốc.

Đàn nhị: thoạt nhìn, từa tựa như cây vĩ cầm của nhạc Tây phương, nhưng nó chỉ có hai giây, và khi sử dụng thì cầm đàn đứng và kéo cò, chứ không kê trên vai và ép vào cằm như vĩ cầm. Tuy nhiên về kỹ thuật thì hai đàn nói trên như nhau

Đàn Tỳ Bà của Trung Hoa có âm thanh sắc thái khác với nhạc truyền thống Việt Nam. Cách của Trung Quốc chủ yếu về rung theo lối Tây phương (trémolo) bằng tay mặt, cho nên họ cầm đàn dựng đứng. Trái lại với nhạc truyền thống Việt Nam , âm thanh được rung bằng tay tráị Do đó phải cầm ngang


*Ban đêm nghe tiếng đàn tranh ngân nga, thì ân tình của người đàn bà trổi dậy, để lòng sợ hãi không dám trở về với sự cô quạnh của mình.



*****
Xin giới thiệu gia đình Nhạc Sĩ Vĩnh Tuấn, những nhân vật của Tìm Đâu Suối Thương trong đoạn HKKM viết về buổi trình diễn Nhã Nhạc






Người ngồi ghế chính giữa là Nhạc Sĩ Trần Văn Khuê, thân phụ của Nhạc Sĩ Trần Quang Hải,
bên tay trái của NS Khuê là nữ sĩ Tôn Nữ Hỷ Khương. Những người còn lại thuộc gia đình nghệ sĩ Vĩnh Tuấn và vợ và các con








hongkhackimmai
#40 Posted : Saturday, June 10, 2006 12:34:48 PM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
Gởi bởi HH_Liên

"Tìm đâu suối thương"...

Cuộc đời : Ai chẳng có quê hương - Ai cũng nhiều kỷ niệm - Dòng sông tuổi thơ dầu đẹp như mơ hay muôn nẻo long đong vẫn luôn cháy bỏng trong lòng.
Với KHÁCH [ trong Tìm đâu suối thương ], cố nhân đã dùng những nốt nhạc làm thảm hoa rải lối về - Nốt nhạc có cao - có thấp, có trầm - bỗng, có ngắn - dài, quanh co gập ghềng như đường đê quanh ruộng lúa. Nhưng KHÁCH như đang lướt trên phím đàn - như nhập vào hồn nhạc - như trôi vào vòng tay cố nhân.
Về và ngồi lại bên muôn vàn kỷ niệm, bên mâm cơm thanh đạm nhưng đậm đà hương vị quê hương - trong một bức tranh gia đình đầy chất thơ - nhạc - ấm áp tình thân - Cảm nhận hương hoa lan tỏa trong lòng - nghe ve sầu nhớ cánh phượng hồng ngày xưa - bay theo cánh hạc trong chiều...
Tre trúc ngập lối đi cho Bá Nha - Tử Kỳ nhấp chén đầy vơi - xơi vài con cá bống mập ú...beerchug Big Smile.
Lời như thơ, ý như suối chảy tràn bờ, tuôn trào lai láng, làm người đọc cũng vội vàng lướt theo như thuyền trên sóng - nếu khg, e rằng nốt nhạc tình hoài của KHÁCH trôi đi mất...
KHÁCH và miếng cơm có hương hoa thiên lý và luôn cả quê hương vào lòng.
Tôi đọc " Tìm đâu suối thương" như đang và từng con chử vào lòng và thấm nghe những cung thương réo rắt trầm bỗng - lòng rạt rào trong nỗi nhớ bâng khuâng.

......................................
....................................




Anh (Chị) HH_Liên thân mến,

Hôm nay KHÁCH đang lưu lạc ở chốn hồng trần của thị trấn Little Saigon , ăn bát bún mắm ở quán Mai cùng với một số thân hữu của PNV. Ở đó các chị yêu cầu KHÁCH nên quay gót trở về . Đương nhiên là phải trở về thôi !

Trở về đâu, nếu không là nơi cây xưa chốn cũ ?

Về đây, mở ra mục đầu tiên để đọc, mới biết có người đang chờ mình sẵn trong bài viết về "Tìm đâu suối thương" .
Rất cảm động, vì những chỗ được nhắc đến, đúng là những điểm đắc ý nhất nhất của KHÁCH .
Bá Nha với Tử Kỳ trong truyện là người của ngày tháng đã qua . Còn bây giờ, có phải Bá Nha này đã gặp được Tử Kỳ trong đoạn đường hôm nay chăng ?

Lời ai đó viết cho KHÁCH cũng rất thơ rất nhạc . Cũng rất mượt rất mà . ...





[purple][i]Thân ái chào Tác Giả,
Tác giả vui và cảm động khi đọc bài của HH_L - Đồng Cảm là điều quan trọng nhất khi ta đọc 1 tác phẩm...hay ngắm 1 bức tranh. Vì vậy HH_L cũng vui lây với cái vui của KHÁCH...Rose
- Ngày xưa , có Bá Nha - Tử Kỳ , người đời nay làm sao so sánh được...
- Cảm nhận và chia xẻ cho nhau trong đoạn đường hôm nay đã là có thể gọi 1 chút " Tri Âm - Tri Kỷ "...
- Rất mong được làm quen với Tác Giả và mong 1 ngày gần đây được ra mắt các bạn trong PN Viet tại Cali.
Chúc Vui nhiều...
______________________________





Xin chia sẻ với các ace PNV và với riêng HH_Lien, ít cái link dưới đây :

http://www.nguoi-viet.co...viewer.asp?a=31679&z=54


Gởi bởi HH_Liên:
Dạ, Cám ơn Chị Rất nhiều....
Nhưng link thứ nhất khg xem được chị ạ !

-Đọc trang viết về Chị, xin được gọi bằng Chị, ngoài vấn đề tuổi tác, còn là sự kính nể và cảm mến Chị nữa...
*Kính nể : Bởi như... BS Đỗ Hồng Ngọc, Thi sỉ Du Tử Lê V...v... Còn nói lên lời, viết lên thơ, đưa lên nhạc để khen tặng Chị.
*Cảm mến : vì bài viết cho Chị là những nhận xét thật ấu trỉ, vậy mà vẫn được Chị ưu ái...
* HH_L sẽ tiếp tục đọc tất cả những bài thơ của Chị, xem tranh và cố gắng tìm một vài mới lạ trong văn thơ nhạc họa của Chị.
* Mấy bức tranh vừa xem qua : thật lãng mạn - mỗi bức tranh là một giấc mộng - mộng đến và sẽ tan - trong cơn mơ người như muốn níu lấy giấc mộng, sợ mộng bay đi như sương khói, biến vào hư vô - để tỉnh ra chỉ còn lại vài nét chấm phá - góp nhặt trong từng giấc mộng để mộng thành sự thật - nhập vào đời của người con gái có tên thật hay - lạ : HỒNG KHẮC KIM MAI.

Thân chúc Chị Vui nhiều.


hongkhackimmai
#41 Posted : Saturday, June 17, 2006 12:19:08 AM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
Bó Hồng Cho Nước Việt Nam
Roses For VietNam
Hồng Khắc Kim Mai


Tặng tất cả những ai đã một thời (1963-1972) cùng chung một lý tưởng với Anh Doi, mưu đồ tìm hòa bình cho nước Việt Nam . Riêng cám ơn anh Shuji Doi, người ngọai quốc đã bỏ tất cả, để đem hết tấm lòng hiến dâng cho quê hương tôi thuở bấy giờ đang trong vòng lửa đạn


Từ khuôn viên Đại Học Waseda, Đông Kinh, ngùn ngụt ngọn lửa thiêng ấm tình nhân lọai, Anh ôm lý tưởng theo đoàn thanh niên, ngược xuôi thăm hai miền quê hương em, Nam Bắc dậy trời khói lửa đao binh.

Thọat gặp em nơi phi trường, chưa buông tiếng nói đã thấy lòng run.
Chiều nắng quái áo em văn khoa vô cùng. Trong mơ hồn Anh bỗng ngợp, hệ lụy tình em cô gái Sàigòn .

Anh bỏ nhà bỏ Nhật Bản bỏ người hôn thê hiền như đất
Anh lây lất nơi đất nước Việt. Lang thang cùng làng khắp xóm. Góp nhặt từng mảnh hình tang tóc trên đất nước em.
Từ Bắc chí Nam hai bên sôi sục chiến trường.
Có những đứa trẻ chưa đầy thôi nôi miệng còn ngậm vú mẹ trong hố bom chết ngồi. Có người cô phụ điên, mê sảng gào ôm gã thương binh đòi trả chồng mình. Và cái giò lủng lẳng treo trên dây kẽm gai đã sình. Và chén cơm pha máu ngã màu tím sẫm.
Đường đô thị rướm lệ, đầu lưỡi Anh tê, bước chân Anh lê sờn giày không biết mỏi. Vì anh yêu em, yêu luôn nước Việt Nam, muôn đời trong tim.

Anh khâu vết thương lòng Việt Nam bằng sợi chỉ tình em.
Lụa dệt lụa rừng rừng triển lảm tranh. Dân Nhật xầm xì "ừ thảm quá, người dân xứ Việt, Nam Bắc phân tranh ". Họ xúm xít hỏi nhau nước Việt nơi nào. Anh tự hào gọi đất sinh ra em, my beloved land !

Bên góc phố Tokyo dưới trời tuyết đổ Anh cô đơn cầm biểu ngữ gọi tình nhân lọai. Trong biểu ngữ thấp thoáng bóng em cô gái văn khoa lồng lộng lá cờ Việt Nam. Hồn thơ Việt xuống đường , bài thơ diễm tuyệt Anh đọc suốt đời thấy vẫn hay.
Nhớ câu "Arigato Gozaimasu" , trong mưa tuyết mắt nghe cay thương quê hương em vô vàn
Việt Nam!
Việt Nam. Việt Nam !


Rồi một ngày tiếng kêu đã thấu đến Trời. Anh trở lại Việt Nam tìm bóng hình xưa khi binh lửa đã tàn.
Mọi người Anh quen đã bỏ đi.
Hòa bình rồi. Họ đi về đâu. Tại sao?

Mười mấy năm
Anh vẫn còn cất nâng niu mớ tranh triển lảm. Đã từ lâu định cho em làm gia bảo quê nhà.
Bây giờ em ở đâu? Thâm tình Anh đành xếp bó bỏ nằm lăn lóc bên hè phố. Sàigòn một nơi không còn em, Việt Nam trong Anh bỗng nhức nhối lạ lùng.
Cô gái văn khoa. Bài thơ tình lả lướt dị thường. Mối tình điên dại không bao giờ hối tiếc.


Trong phố xá tấp nập Suginami, Tokyo
Ngày ngày Anh kết bông hồng làm lẽ sống. Thương em qua bông. Thương em mỗi bó Anh đều gọi "Roses For VietNam" trong lòng.
Em nghe không???


HKKM

Doi San, I hear you, arigato gozaimasita !
Anh có một tấm lòng đem hạnh phước cho mọi người. Nhưng anh không hiểu được sự phân hóa trong lòng người Việt . Đa số những người đã bỏ ra đi vì họ không chấp nhận cường quyền. Một hòa bình bề mặt chưa đủ, khi đất nước tôi vẫn đang còn trong tình trạng đảng lựa và dân chọn. Anh xem kia, tuy đã hết chiến tranh bom đạn, nhưng chiến tranh trong lòng mọi người vẫn âm ỉ nung nấu. Không ai có thể chối cãi được sự xuống dốc vô cùng của những người lãnh đạo. Sau hơn 30 năm, xã hội Việt Nam có quá nhiều bất công hơn trước, những tệ đoan càng ngày càng đầy dẫy , và lớp người lao động vẫn sống lầm than...

Chắc anh cũng đồng ý tuổi trẻ ngày xưa của chúng ta quá lý tưởng, ôm mộng đội đá vá trời. Nhưng anh thuộc thành phần phản chiến vì không chấp nhận sự chém giết giữa con người và con người. Còn những người trong cuộc như chúng tôi thì nhìn chiến tranh dưới một góc độ khác. Nếu cần phải đánh nhau để đem lại cơm no áo ấm cho toàn dân và công bằng cho xã hội; nếu cần phải đánh nhau để nhân quyền được tôn trọng và những áp bức không còn; nếu cần phải đánh nhau để bẻ gãy búa liềm cộng sản thống trị , thì nên đánh.
Thà chết chứ không hàng, đó là lòng dân muốn như thế ở hội nghị Diên Hồng ngày xưa. Vâng, người dân Việt của chúng tôi cũng thèm muốn được tự do dân chủ như những người dân ở các nước tiên tiến trên thế giới.

Ở nơi đâu không có tự do, thì ở nơi đó chiến tranh vẫn còn...



Hình ảnh của huyền thọai, của tuổi trẻ bất khuất



Thuở ấy, HKKM trong vóc dáng phù tang, 1969 tại Tồ Kỳ Ồ, Tố Ky Ô








Đời bềnh bồng như chiếc thuyền nan
Tồ Kỳ Ồ Tô Ký Ô



Giã từ Tokyo :


HKKM (bên tay phải) và một người bạn Nhật Bản, tại phi trường ở Tokyo (Japan) 1970, chụp hình lưu niệm trước khi lên máy bay trở về Việt Nam

hongkhackimmai
#42 Posted : Saturday, June 17, 2006 12:37:26 PM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)



L Á TH Ư T Ừ B ÊN KIA TH Ế GI ỚI.


Bác sĩ Alizabeth Kubler Ross, người tiền phong trong lãnh vực nghiên cứu về hiện tượng hồi sinh cho biết: "Con người sợ chết như con nít sợ ma, họ đã nhìn cái chết một cách sợ hãi, ghê tởm và cố gắng phủ nhận nó vì nó làm gián đoạn sự liên tục của đời sống. Nhưng nếu họ biết chấp nhận sự chết một cách bình thản, giản dị thì họ sẽ thấy chết là một sự kiện tự nhiên cũng như lúc sinh ra vậy.

Bất kỳ lúc nào chung quanh chúng ta, sống và chết cũng luôn luôn tiếp diễn. Lá cây rụng để nhường chỗ cho những mầm non xuất hiện, hết mùa đông lại có mùa xuân. Một hiện tượng tự nhiên và cần thiết như thế không lẽ lại chẳng bao hàm một ý nghĩa thâm sâu nào đó? Phải chăng chính vì có sự chết mà sự sống hiện hữu, có sự xây dựng thì cũng phải có sự hủy diệt, đâu có gì tồn tại vĩnh viễn. Người ta không thể hiểu được ý nghĩa đích thực của sự sống nếu họ không chịu chấp nhận sự chết, và đã đến lúc người ta phải nghiên cứu cặn kẽ các sự kiện này chứ không thể chấp nhận những lý thuyết mơ hồ nào đó được".

Sau đây là tài liệu được trích lại từ cuốn La revue spirite:

Bác sĩ Henri Desrives là một khoa học gia hoạt động, vui vẻ và yêu nghề. Như mọi nhà trí thức khác, ông sống một cuộc đời rất thực tế và không buồn lưu ý đến những điều mà khoa học chưa giải thích được. Ông không tin rằng có một linh hồn tồn tại sau khi chết vì thể xác chỉ là sự kết hợp của các vật chất hữu cơ và trí thông minh chẳng qua chỉ là sản phẩm của các tế bào thần kinh. Khi thể xác đã hư hoại thì trí thông minh cũng không thể tồn tại. Một hôm khi bàn chuyện với các con về đề tài đời sống sau khi chết, ông hứa sẽ liên lạc với các con nếu quả thật có một đời sống bên kia cửa tử. Cậu con trai Piere Desrives, cũng là một y sĩ, đã nói: "Nếu đã chết, làm sao cha có thể liên lạc với con được?" Bác sĩ Henri suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Cha không tin có một đời sống hay cõi giới nào ngoài đời sống này nhưng nếu sau khi chết mà cha thấy được điều gì thì cha sẽ tìm đủ mọi cách để liên lạc với các con". Vài năm sau, bác sĩ Desrives từ trần, các con ông vì bận việc nên cũng không để ý gì đến buổi bàn luận đó nữa. Khoảng hai năm sau, một nhóm nhân viên làm việc trong bệnh viện lập bàn cầu cơ chơi, bất ngờ cơ bút đã viết: "Xin cho gọi bác sĩ Piere Desrives đến vì tôi là cha cậu đó và tôi có mấy lời muốn nhắn nhủ với các con tôi". Được thông báo, bác sĩ Piere không tin tưởng mấy nhưng nhớ lại lời dặn của cha, ông bèn gọi các em đến tham dự buổi cơ bút này. Một người cầm giữ đầu một sợi dây, đầu kia cột vào một cây bút chì và chỉ một lát sau cây bút đã tự động chạy trên các trang giấy thành một bức thư như sau:

Các con thân mến,

Cha rất hài lòng đã gặp đủ mặt các con nơi đây. Gần một năm nay, cha có ý trông đợi để kể cho các con về những điều ở cõi bên này mà cha đã chứng kiến nhưng không có cơ hội.

Như các con đã biết, hôm đó sau khi ở bệnh viện về, cha thấy trong người mệt mõi lạ thường, cha bèn lên giường nằm và dần dần lịm đi luôn, không hay biết gì nữa. Một lúc sau cha thấy mình đang lơ lửng trong một bầu ánh sáng trong suốt như thủy tinh. Thật khó có thể tả rõ cảm tưởng của cha khi đó, nhưng không hiểu sao cha thấy trong mình dễ chịu, linh hoạt, thoải mái chứ không bị gò bó, ràng buộc như trước. Các con biết cha bị phong thấp nên đi đứng khó khăn, vậy mà lúc đó cha thấy mình có thể đi đứng, bay nhảy như hồi trai tráng. Cha có thể giơ tay giơ chân một cách thoải mái, không đau đớn gì. Đang vẫy vùng trong biển ánh sáng đó thì bất chợt cha nhìn thấy cái thân thể của cha đang nằm bất động trên giường. Cha thấy rõ mẹ và các con đang quây quần chung quanh đó và phía trên thân thể của cha có một hình thể lờ mờ trông như một lùm mây màu xám đang lơ lửng. Cả gia đình đều đang xúc động và không hiểu sao cha cứ thấy trong mình buồn bực, khó chịu. Cha lên tiếng gọi nhưng không ai trả lời, cha bước đến nắm lấy tay mẹ con nhưng mẹ con không hề hay biết và tự nhiên cha ý thức rằng mình đã chết. Cha bị xúc động mạnh, nhưng may thay lúc đó mẹ con và các con đều lên tiếng cầu nguyện, tự nhiên cha thấy mình bình tĩnh hẳn lại như được an ủi. Cái cảm giác được đắm chìm trong những lời cầu nguyện này thật vô cùng thoải mái dễ chịu không thể tả xiết. Lớp ánh sáng bao quanh cha tự nhiên trở nên sáng chói và cả một cuộc đời của cha từ lúc thơ ấu đến khi trưởng thành bỗng hiện ra rõ rệt như trên màn ảnh. Từ việc gần đến việc xa, ngay cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng đều hiện ra rõ rệt trong tâm trí của cha. Hơn bao giờ hết, cha ý thức tường tận các hành vi của mình, các điều tốt lành, hữu ích mà cha đã làm cũng như các điều xấu xa, vô ích mà cha không tránh được. Tự nhiên cha thấy sung sướng về những điều thiện đã làm và hối tiếc về những điều mà đáng lẽ ra cha không nên làm. Cả một cuốn phim đời hiện ra một cách rõ rệt cho đến khi cha thấy mệt mỏi và thiếp đi như người buồn ngủ.

Cha ở trong tình trạng vật vờ, nửa ngủ nửa thức này một lúc khá lâu cho đến khi tỉnh dậy thì thấy mình vẫn lơ lửng trong một bầu ánh sáng có màu sắc rất lạ không giống như màu ánh sáng lần trước. Cha thấy mình có thể di chuyển một cách nhanh chóng, có lẽ vì không còn xác thân nữa. Cha thấy cũng có những người đang di chuyển gần đó nhưng mỗi lần muốn đến gần họ thì cha lại có cảm giác khó chịu làm sao. Một lúc sau cha đi đến một nơi có đông người tụ họp. Những người này có rung động dễ chịu nên cha có thể bước lại hỏi thăm họ một cách dễ dàng. Một người cho biết tùy theo các rung động thích hợp mà cha có thể tiếp xúc được với những người ở cõi bên này. Sở dĩ cha không thể tiếp xúc với một số người vì họ có sự rung động khác với "tần số rung động" (frequency) của cha. Sự giải thích có tính cách khoa học này làm cha tạm hài lòng. Người nọ cho biết thêm rằng ở cõi bên này tần số rung động rất quan trọng, và tùy theo nó mà người ta sẽ lựa chọn nơi chốn mà họ sống. Cũng như loài cá ở ngoài biển, có loài sống gần mặt nước, có loài sống ở lưng chừng và có loài sống dưới đáy sâu tùy theo sức ép của nước thì ở cõi bên này, tùy theo tần số rung động mà người ta có thể tìm đến được các cảnh giới khác nhau. Sự kiện này làm cha cảm thấy vô cùng thích thú vì như vậy quả có một cõi giới bên kia cửa tử và cõi này lại có nhiều cảnh giới khác nhau nữa.

Khi xưa cha không tin những quan niệm như thiên đàng hay địa ngục nhưng hiện nay cha thấy quan niệm này có thể được giải thích một cách khoa học qua việc các tần số rung động. Những tần số rung động này như thế nào? Tại sao cha lại có những tần số rung động hợp với một số người? Người nọ giải thích rằng tùy theo tình cảm của con người mà họ có những sự rung động khác nhau; người có tình thương cao cả khác với những người tính tình nhỏ mọn, ích kỷ hay những người hung ác, không hề biết thương yêu. Đây là một điều lạ lùng mà trước nay cha không hề nghĩ đến. Cha bèn đặc câu hỏi về khả năng trí thức, phải chăng những khoa học gia như cha có những tần số rung động đặc biệt nào đó, thì người nọ trả lời rằng, khả năng trí thức hoàn toàn không có một giá trị nào ở cõi bên này cả. Điều này làm cho cha ít nhiều thất vọng. Người nọ cho biết rằng cái kiến thức chuyên môn mà cha tưởng là to tát chẳng qua chỉ là những mảnh vụn của một kho tàng kiến thức rất lớn mà bên này ai cũng có thể học hỏi được. Người nọ nhấn mạnh rằng, điều quan trọng là con người biết làm gì với những kiến thức đó. Sử dụng nó để phục vụ hay tiêu diệt nhân loại? Sử dụng nó vào mục đích vị tha hay ích kỷ? Sử dụng nó để đem lại niềm vui hay để gây đau khổ cho người khác? Thấy cha có vẻ thất vọng, người này bèn đưa cha đến một thư viện lớn, tại đây có lưu trữ hàng triệu cuốn sách mà cha có thể tham cứu, học hỏi. Chưa bao giờ cha lại xúc động như vậy. Có những cuốn sách rất cổ viết từ những thời đại xưa và có những cuốn sách ghi nhận những điều mà từ trước tới nay cha chưa hề nghe nói đến. Sau một thời gian nghiên cứu, cha thấy cái kiến thức mà mình vẫn hãnh diện thật ra chẳng đáng kể gì so với kho tàng kiến thức nơi đây. Đến khi đó cha mới thấm thía điều người kia nói về khả năng trí thức của con người và bắt đầu ý thức về tần số rung động của mình.

Nơi cha đang sống có rất đông người, đa số vẫn giữ nguyên tính nết cũ như khi còn sống ở thế gian. Có người hiền từ vui vẻ, có người tinh nghịch ưa chọc phá người khác, có người điềm đạm, có kẻ lại nóng nảy. Quang cảnh nơi đây không khác cõi trần bao nhiêu; cũng có những dinh thự đồ sộ, to lớn; có những vườn hoa mỹ lệ với đủ các loại hoa nhiều màu sắc; có những ngọn núi rất cao hay sông hồ rất rộng. Lúc đầu cha ngạc nhiên khi thấy những cảnh vật này dường như luôn luôn thay đổi, nhưng về sau cha mới biết cảnh đó hiện hữu là do sức mạnh tư tưởng của những người sống tại đây. Điều này có thể giải thích giống như sự tưởng tượng ở cõi trần. Các con có thể tưởng tượng ra nhà cửa dinh thự trong đầu óc mình, nhưng ở cõi trần sức mạnh này rất yếu, chỉ hiện lên trong trí óc một lúc mà thôi. Bên này vì có những rung động đặc biệt nào đó phù hợp với sự rung động của tư tưởng làm gia tăng thêm sức mạnh khiến cho những hình ảnh này có thể được thực hiện một cách rõ ràng, chính xác và lâu bền hơn.

Các con đừng nghĩ rằng những người bên này chỉ suốt ngày rong chơi, tạo ra các hình ảnh theo ý muốn của họ; mà thật ra tất cả đều bận rộn theo đuổi các công việc riêng để chuẩn bị cho sự tái sinh. Vì mọi tư tưởng bên này đều tạo ra các hình ảnh nên đây là môi trường rất thích hợp để người ta có thể kiểm soát, ý thức rõ rệt hơn về tư tưởng của mình. Vì đời sống bên này không cần ăn uống, làm lụng nên người ta có nhiều thời giờ theo đuổi những công việc hay sở thích riêng. Có người mở trường dạy học, có kẻ theo đuổi các nghành chuyên môn như hội họa, âm nhạc, kiến trúc, văn chương thơ phú v.v....Tóm lại, đây là môi trường để họ học hỏi, trau dồi các khả năng để chuẩn bị cho một đời sống mai sau. Phần cha đang học hỏi trong một phòng thí nghiệm khoa học để sau này có thể giúp ích cho nhân loại. Càng học hỏi, cha càng thấy cái kiến thức khi xưa của cha không có gì đáng kể và nền y khoa mà hiện nay các con đang theo đuổi thật ra không lấy gì làm tân tiến lắm nếu không nói rằng rất ấu trĩ so với điều cha được biết nơi đây. Hiển nhiên khoa học phát triển tùy theo khả năng trí thức của con người, mỗi thời đại lại có những sự phát triển hay tiến bộ khác nhau nên những giá trị cũng vì thế mà thay đổi. Có những giá trị mà thời trước là "khuôn vàng thước ngọc" thì đời sau lại bị coi là "cổ hủ, lỗi thời"; và như cha được biết thì những điều mà ngày nay đang được người đời coi trọng, ít lâu nữa cũng sẽ bị đào thải. Tuy nhiên cái tình thương, cái ý tưởng phụng sự mọi người, mọi sinh vật thì bất kỳ thời đại nào cũng không hề thay đổi, và đó mới là căn bản quan trọng mà con người cần phải biết. Càng học hỏi cha càng thấy chỉ có những gì có thể tồn tại được với thời gian mà không thay đổi thì mới đáng được gọi là chân lý. Cha mong các con hãy suy ngẫm về vấn đề này, xem đâu là những giá trị có tính cách trường tồn, bất biến để sống theo đó, thay vì theo đuổi những giá trị chỉ có tính cách tạm bợ, hời hợt.

Cha biết rằng mọi ý nghĩ, tư tưởng, hành động đều có những rung động riêng và được lưu trữ lại trong ta như một cuốn sổ. Dĩ nhiên khi sống ở cõi trần, con người quá bận rộn với sinh kế, những ưu phiền của kiếp nhân sinh, không ý thức gì đến nó nên nó khép kín lại; nhưng khi bước qua cõi bên này thì nó từ từ mở ra như những trang giấy phô bày rõ rệt trước mắt. Nhờ vậy mà cha biết rõ rằng hạnh phúc hay khổ đau cũng đều do chính ta tạo ra và lưu trữ trong mình. Cuốn sổ lưu trữ này là bằng chứng cụ thể của những đời sống đã qua và chính nó kiểm soát tần số rung động của mỗi cá nhân. Tùy theo sự rung động mà mỗi cá nhân thích hợp với những cảnh giới riêng và sẽ sống tại đó khi bước qua cõi giới bên này. Do đó, muốn được thoải mái ở cõi bên này, các con phải biết chuẩn bị. Cha mong các con hãy bắt tay vào việc này ngay. Các con hãy rán làm những việc lành, từ bỏ những hành vi bất thiện. Khi làm bất cứ việc gì, các con hãy suy gẫm xem hậu quả việc đó như thế nào, liệu nó có gây đau khổ hay tổn thương cho ai không? Đừng quá bận rộn suy tính những điều hơn lẽ thiệt mà hãy tập quên mình. Đời người rất ngắn, các con không có nhiều thời giờ đâu.

Khi còn sống, đã có lúc cha dạy các con phải biết đầu tư thương mại để dành tiền bạc vào những trương mục tiết kiệm, những bất động sản, những chứng khoán...nhưng bây giờ cha biết rằng mình đã lầm. Một khi qua đến bên đây, các con không thể mang những thứ đó theo được. Danh vọng, địa vị, tài sản vất chất chỉ là những thứ có tính cách tạm bợ, bèo bọt, đến hay đi như mây trôi, gió thổi, trước có sau không. Chỉ có tình thương mới là hành trang duy nhất mà các con có thể mang theo mình qua cõi giới bên này một cách thoải mái, không sợ hư hao mất mát. Tình thương giống như đá nam châm, nó thu hút những người thương nhau thực sự, để họ tiến lại gần nhau, kết hợp với nhau. Nó là một mãnh lực bất diệt, mạnh mẽ, trường tồn và chính nhờ lòng thương này mà người ta có thể tìm gặp lại nhau trải qua không gian hay thời gian. Chắc hẳn các con nghĩ rằng người cha nghiêm nghị đầy uy quyền khi trước đã trở nên mềm yếu chăng? Này các con, chỉ khi nào buông xuôi tay bước qua thế giới bên này, các con mới thực sự kinh nghiệm được trạng huống của mình, tốt hay xấu, hạnh phúc hay đau khổ, thích hợp với cảnh giới thanh cao tốt lành hay những nơi chốn thấp thỏi xấu xa. Hơn bao giờ hết, cha xác định rằng điều cha học hỏi nơi đây là một định luật khoa học thật đơn giản mà cũng thật huyền diệu. Nó chính là cái nguyên lý trật tự và điều hòa hằng hiện hữu trong vũ trụ. Sự lựa chọn để sống trong cảnh giới mỹ lệ đẹp đẽ hay tăm tối u minh đều do những tần số rung động của mình mà ra cả và chính mình phải chịu trách nhiệm về cuộc đời của mình hay lựa chọn những nơi mà mình sẽ đến.

Khi còn sống cha tin rằng chết là hết, con người chỉ là sự cấu tạo của các chất hữu cơ hợp lại, nhưng hiện nay cha biết mình đã lầm. Cha không biết phân biệt phần xác thân và phần tâm linh. Sự chết chỉ đến với phần thân xác trong khi phần tâm linh vẫn hoạt động không ngừng. Nó đã hoạt động như thế từ thuở nào rồi và sẽ còn tiếp tục mãi mãi. Hiển nhiên các nhân của cha không phải là cái thể xác đã bị hủy hoại kia mà là phần tâm linh vẫn tiếp tục hoạt động này, do đó cha mới cố gắng liên lạc với các con để hoàn tất điều mà cha đã hứa với các con khi xưa. Cha nghiệm được rằng sự sống giống như một giòng nước tuôn chảy không ngừng từ nơi này qua nơi khác, từ hình thức này qua hình thức khác. Khi trôi chảy qua những môi trường khác nhau nó sẽ bị ảnh hưởng những điều kiện khác nhau; và tùy theo sự học hỏi, kinh nghiệm mà nó ý thức được bản chất thiêng liêng thực sực của nó. Cũng như sóng biển có đợt cao, đợt thấp thì đời người cũng có những lúc thăng trầm, khi vinh quang tột đỉnh, lúc khốn cùng tủi nhục, nhưng nếu biết nhìn lại toàn vẹn tiến trình của sự sống thì kiếp người có khác chi những làn sóng nhấp nhô, lăng xăng trên mặt biển đâu! Chỉ khi nào biết nhận thức về bản chất thật sự của mình vốn là nước chứ không phải là sóng thì các con sẽ ý thức được tính cách trường cửu của sự sống. Từ đó các con sẽ có một quan niệm rõ rệt rằng chết chỉ là một diễn tiến tất nhiên, một sự kiện cần thiết có tính cách giai đoạn chứ không phải một cái gì ghê gớm như người ta thường sợ hãi. Điều cần thiết không phải là trốn tránh sự chết hay ghê tởm nó, nhưng là sự chuẩn bị cho một sự kiện tất nhiên phải đến một cách thoải mái, ung dung vì nếu khi còn sống các con đã đem hết khả năng và phương tiện của mình để giúp đời, để yêu thương mọi loài thì lúc lâm chung, các con chẳng có gì phải luyến tiếc hay hổ thẹn với lương tâm cả. Trước khi từ biệt các con, cha muốn nói thêm rằng hiện nay cha đang sống một cách thoải mái, vui vẻ và an lạc chứ không hề khổ sở.


hongkhackimmai
#43 Posted : Wednesday, September 27, 2006 3:08:50 AM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)


Users browsing this topic
Guest (17)
16 Pages<1234>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.