Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

39 Pages«<3031323334>»
Viết Cho Vui Với Đời
hongkhackimmai
#621 Posted : Sunday, April 18, 2010 7:32:55 PM(UTC)
hongkhackimmai

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,788
Points: 774

Thanks: 3 times
Was thanked: 103 time(s) in 89 post(s)
Phó nhòm nhà nghề : chụp ảnh không cần nhắm/nhìn đối tượng



Mỗi bà mỗi máy, hể hả chia sẻ kinh nghiệm

Sương Lam
#622 Posted : Tuesday, April 27, 2010 6:40:22 AM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)
Kim Mai ơi,
Ca'm ơn KM đã post hai hình đặc biệt này.
Theo SL thì:
"Người mẫu đẹp, thợ chụp hình đẹp, không cần nhắm máy hình để chụp, hình vẫn đẹp.Big Smile
Người mẫu không đẹp, thợ chụp hình không đẹp, dù nhắm máy hình để chụp, hình vẫn không đẹp". Big Smile
Phải như vậy không hả HLC?Wink
Sương Lam
#623 Posted : Tuesday, April 27, 2010 6:51:08 AM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)



Làm Thơ

Đây là bài thứ hai mươi bảy của người viết về chủ đề Thiền Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.

Hình như người Việt Nam nào cũng có tâm hồn nghệ sĩ, không yêu thơ văn thích ca nhạc, thì ít nhất cũng thuộc một vài câu thơ của một vài thi sĩ nổi tiếng để đi “cua đào” hoặc “tán phét” với quý vị “văn thi sĩ tài tử” cho cuộc đời thêm một chút thi vị tí tị!

Quý bà thì thuộc nằm lòng câu thơ trong bài thơ Hai Sắc Hoa Tigôn của T. T. KH:

“Nếu biết rằng em đã có chồng
Trời ơi người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ đến loài hoa vỡ
Tựa trái tim pha, tựa máu hồng”
T.T. KH

Quý ông thì chắc chắn sẽ ngâm nga câu thơ:

“Yêu là chết trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu
Ngưòi ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết”
Xuân Diệu

Có nhiều bài thơ hay được phổ nhạc và trở thành quen thuộc đối với người yêu thơ thích nhạc như bài thơ Trúc Đào của Nguyễn Tất Nhiên, bài thơ Em Đi Chùa Hương của Nguyễn Nhược Pháp, bài thơ Màu Tím Hoa Sim của Hữu Loan v..v…

Người viết cũng thuộc loại người có trái tim nghệ sĩ, cũng yêu thơ thích nhạc nên cũng tập tểnh làm thơ viết văn cho vui với đời. Ngày xưa còn bé, tôi sinh hoạt trong Gia Đình Phật Tử Chánh Minh ở chùa Giác Tâm là nơi cha mẹ tôi thường đi chùa vì gần nhà. Có thể nói “sự nghiệp văn chương” của tôi bắt đầu từ những bài viết, bài thơ đăng trên những tờ bích báo dán tường của các đội chúng thuộc Đoàn Thiếu Nữ đi tranh tài với các đội chúng thuộc Đoàn Thiếu Niên. Cái bút hiệu Sương Lam của tôi được bắt đầu từ năm 1961 vì tôi ưa thích màu lam thanh nhã, mơ mơ ảo ảo, khói hương thanh thoát nơi cửa Phật nên tôi lấy tên của tôi ghép vào màu lam để đặt thành bút hiệu ký dưới các bài viết, bài thơ của tôi. Thật tầm thường, thật giản dị, bạn nhỉ? Và cũng từ đó, hình như cuộc đời của tôi cũng giản dị, tầm thường, thanh thoát, mơ màng, lãng mạn như sương lam trên đỉnh núi mà bạn thường thấy vào những ngày chớm Thu nơi xứ người. Thú thật, tôi yêu mùa Thu hơn những mùa khác vì cái thi vị sương lam lãng đãng nhè nhẹ quyện vào lá vàng rơi rơi trên hè phố.
Xin mời các bạn đọc bài thơ Làm Thơ đầu tiên của người viết khi tôi mới bắt đầu làm thơ năm 1961 cho vui nhé:


Làm Thơ


Tôi đây cũng muốn tán nàng Thơ
Thơ thẩn canh dài để mộng mơ
Ác nỗi văn chương tôi quá tệ
Nàng Thơ chẳng đáp chút duyên hờ!

Tuy vậy tôi đây vẫn thích Thơ
Đêm khuya muỗi cắn vẫn làm thơ
Ngọt ngào cố tán nàng Thơ đẹp
Bởi thế nàng Thơ chẳng hững hờ!

Bây giờ tôi đã biết làm Thơ
Tôi đã đạt thành những ước mơ
Lắm lúc nhiều khi tôi lẩn thẩn
Làm thơ than khóc mối duyên hờ!

Sương Lam
4-9-1961

Bài thơ thật tầm thường, kể lể tự nhiên quá, phải không Bạn? Xin đừng cười tôi. Tội nghiệp!
Rồi từ đấy tôi làm thơ “tá lỏa” mỗi khi có “yên sĩ phi lý thuần” (inspiration tạm dịch là cảm hứng) đến. Vui cũng làm thơ, buồn cũng làm thơ, họp bạn cũng làm thơ, bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông cũng làm thơ, giận hờn thương nhớ ai kia cũng làm thơ v..v..Tôi gửi thơ đăng báo. Tôi buồn khi thấy thơ mình không được đăng trên báo, tôi vui khi thấy thơ mình được đăng trong mục Thơ của báo. Những lúc đó tôi tưởng mình là “đại thi sĩ” đấy, đi đến đâu tôi cũng khoe rùm lên cho thiên hạ biết mặt biết tên. Tuổi trẻ thật ngây thơ, dễ thương, phải không bạn?

Rồi thời gian trôi qua, niềm vui nỗi buồn ngày một nhiều theo với tuổi đời ngày một tăng, thơ văn của tôi theo thời gian có đôi chút ngậm ngùi, vui buồn theo vận nước nổi trôi của đất nước nói chung, của thân phận mình, nói riêng. Bây giờ thơ văn của tôi hướng về thiền nhàn, tâm linh hơn. Mời bạn đọc những vần thơ mới sáng tác sau này của tôi dưới đây:

“Xin hãy để cái tâm mình tĩnh lặng
Đời có không, không có, có gì đâu?
Dĩ vãng xưa! Ngày chưa tới! Nhức đầu!
Đừng nghĩ đến! Hãy sống vui hiện tại

Vui một phút, nhìn cây Lành kết trái
Vui một giờ, ngắm hoa trổ Thương Yêu
Vui một năm, Tâm An Lạc mỹ miều
Vui một kiếp, sống cuộc đời Lành Thiện!

(trích bài thơ Giải Oan Kiết và Sống Vui của Sương Lam- 2007)

Hôm nay người viết nói chuyện thơ văn với các bạn chỉ để muốn tâm tình với các bạn là trong cuộc sống con người, chúng ta cần có sự đam mê một cái gì đó có ích lợi cho tinh thần và sự học hỏi của chúng ta, để hướng về Chân-Thiện Mỹ ví dụ như văn chương, nghệ thuật, hội hoạ, ca nhạc, nhiếp ảnh, kiến trúc, khoa học, thể thao v..v. Sự đam mê này sẽ giúp tôi, giúp bạn quên đi những giây phút đau buồn trong hiện tại, nếu có. Bạn đồng ý với tôi chăng?
Khi có sự đam mê về một bộ môn nào đó rồi, chúng ta cần phải trau dồi, phát triển để phục vụ nhân sinh, đem lại tình thương yêu nhân ái, ích lợi đến cho mình và cho người trong giây phút hiện tại mà ta đang sống. Đó là món quà quý mà ai cũng muốn có, muốn nhận. Bạn có thấy một sự trùng hợp ngẫu nhiên nhưng lại có ý nghĩa tuyệt vời khi chữ “Present” có nghĩa là món quà và cũng có nghĩa là “giây phút hiển tại” hay chăng?
Ngưòi viết xin gửi đến các bạn thân mến một món quà nho nhỏ để bạn đọc cho vui trong giây phút hiện tại này nhé.

3 DƯỠNG
1. Bảo dưỡng.
2. Dinh dưỡng.
3. Tu dưỡng.
4 QUÊN
1. Quên tuổi tác.
2. Quên tiền tài.
3. Quên con cái.
4. Quên buồn phiền.
5 PHÚC
1. Có thân thể mạnh khỏe, gọi là phúc.
2. Có vui thú đọc sách, gọi là phúc.
3. Có bạn bè tri kỷ, gọi là phúc.
4. Có người nhớ đến mình, gọi là phúc.
5. Làm những việc mà mình thích làm, gọi là phúc.
6 VUI
Một vui là hưu nhưng không nghĩ.
Hai vui là con cái độc lập.
Ba vui là vô dục tắc cương.
Bốn vui là vui vẻ vấn tâm mà không xấu hổ.
Năm vui là có nhiều bạn hữu.
Sáu vui là tâm tình không già.

Còn 7, 8, 9, 10 nguyên tắc khác nữa, tôi sẽ trao tặng bạn khi có duyên lành khác, bạn nhé!

(Nguồn: tài liệu và hình ảnh trong Mười Nguyên Tắc Sống Thọ Thêm Nhiều Tuổi của LM Guise Maria Nhan Tai do bạn gửi)

Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn


Sương Lam

(Nguồn: ORTB 418 ngày 4-23-10)
Sương Lam
#624 Posted : Tuesday, May 4, 2010 3:15:50 PM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)



Thương Nhớ Ngậm Ngùi



Đây là bài thứ hai mươi tám của người viết về chủ đề Thiền Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.

Chủ nhật vừa qua, vợ chồng chúng tôi đến Tịnh Xá Minh Quang dự lễ cầu siêu 100 ngày của anh Nguyễn Thành Út, pháp danh Thiện Hoà, hội viên của Hội Người Việt Cao Niên Oregon.
Thời gian trôi qua rất nhanh! Mới đó anh NTU đã ra đi 100 ngày rồi và có lẻ bây giờ linh hồn anh cũng đã siêu thoát. Còn lại nơi đây là những người thân yêu trong gia đình anh và các bạn bè thân mến của anh đang tưởng nhớ và đang cầu nguyện cho anh. Khi đọc kinh cầu nguyện cho anh, tôi lại nhớ đến bốn câu thơ:

“Ngàn năm vẫn mãi luân hồi
Trong vòng Nghiệp Quả miếng mồi lợi danh ,
Ngàn năm kiếp sống mong manh ,
Một trăm năm tuổi thoáng nhanh kiếp đời »


(Trích trong bài thơ Ngàn Năm Mây Trắng Vẫn Bay của Sương Lam)

Hình như số người tham dự buổi lễ cầu siêu này không đông đảo như trong lần cầu siêu 49 ngày của anh cũng tại nơi đây. Sống trong cõi trần này ai nấy đều bận rộn với các sinh hoạt cho gia đình, cho sự nghiệp và cho những việc khác nữa. Tình yêu thương sâu sắc và thiêng liêng nhất vẫn là tình cảm gia đình, cho nên chúng ta phải quý trọng và thương yêu những người đã cùng chia ngọt xẻ bùi với chúng ta trong suốt cuộc đời của ta. Đó là ông bà, cha mẹ, vợ chồng, con cháu và những họ hàng thân quyến chúng ta. Trong giây phút hiện tại, những giờ phút được sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau trong một mái ấm gia đình là một phúc duyên tốt đẹp nhất mà ta nên trân quý, dù biết rằng tất cả mọi sự việc trên đời này chỉ là phù du, tạm bợ.

Xin mời Bạn hãy nghe nhạc sĩ Lê Dinh tâm sự qua bài hát Trở về Cát Bụi của ông:

«Sống trên đời này tựa phù du có đây lại rồi mất.
Cuộc sống mong manh xin nhắc ai đừng đổi trắng thay đen
Nào người sang giàu đừng vì tham tiền bỏ nghĩa anh em
Người ơi xin nhớ cát bụi là ta ...mai này chóng phai
Người nhớ cho ta là cát bụi trở về cát bụi
Xin người nhớ cho»

( Nguồn: trích trong bài hát Trở Về Cát bụi của Lê Dinh)

Nhìn chị Phượng, vợ anh NTU và đàn con cháu trong gia đình thành kính, tưởng nhớ và cầu nguyện cho chồng, cho cha, cho ông của họ trong buổi lễ cầu siêu này, tôi lại miên man nghĩ đến nỗi đau buồn của những gia đình khác đang đau thương, tưởng nhớ đến người thân của họ đã bỏ mình trong rừng sâu biển thẳm hay tử nạn nơi chốn chiến trường trong tháng tư đau buồn của nước Việt Nam chúng ta ba mươi lăm năm về trước.

Dù đang tìm những giây phút tĩnh an trong cuộc hồng trần nơi xứ lạ quê người này, Bạn và tôi vẫn là người Việt Nam, làm sao chúng ta không có những phút giây xúc động mỗi lần tháng Tư lại đến, phải không Bạn?

Chúng ta ngậm ngùi nhớ đến những chiến sĩ đã vị quốc vong thân, những bạn bè, những thân nhân đã bỏ mình trên bước đường đi tìm tự do.

«Tháng Tư cũ quê tôi buồn sâu đậm
Bởi nhà tan nước mất, khóc chia ly
Bạn tù đày, người đau khổ ra đi
Kẻ bỏ xác nơi rừng sâu, biển lạnh

Ôi! Vận nước thịnh suy ta khó tránh
Cuộc hồng trần! Ôi ! Tan hợp, hợp tan
Bao mươi năm! Sầu, khổ, hận vô vàn
Biển vẫn mặn! Nỗi đau thương còn đó!

Mây vẫn trôi, trời vẫn còn mưa gió
Nhưng cuộc đời: bao thay đổi, đổi thay
Nhiều bạn xưa vĩnh biệt cõi trần này
Người còn sống đã mắt mờ, tóc bạc»

( Trích trong Bài Tình Thơ Tháng Tư của Sương Lam)

Tôi đã nhiều lần ra ngắm biển ở Oregon. Đứng ở bờ bên này nhìn màu xanh tuyệt đẹp của biển ở xa xa, tôi lại nhớ đến bài thơ Biển và Dân Việt của tôi viết từ năm 1982 khi tôi mới đến Portland. Lúc đó, tôi mới rời xa quê mẹ, nên niềm thương nỗi nhớ về một quê hương mới vừa xa cách là niềm cảm hứng cho các bài thơ của tôi. Tập thơ Tháng Tư với Nỗi Nhớ Quê Hương của tôi nói lên nỗi niềm tâm sự của một kẻ phải rời xa cha già mẹ yếu, gia đình thân yêu để đi lưu lạc nơi xứ người được ra đời năm 1982 nhờ sự thương mến, giúp đỡ của những người bạn tốt mà tôi mới quen biết ở truờng Portland Community College. Tập thơ này được tái bản nhiều lần do sự ủng hộ tài chánh của những bạn bè đồng tâm sự như tôi.
Nhân đây, tôi cũng xin cám ơn những người bạn trẻ sinh viên ngày nào (đặc biệt, anh Trần Văn Minh, chồng tôi và họa sĩ Huỳnh Lương Vinh, người đã vẽ hình bìa và các tranh ảnh trong các tuyển tập thơ của SL) đã cùng tôi thực hiện ước mơ giữ gìn tình tự dân tộc Việt Nam trong tháng ngày sống lưu lạc nơi xứ người. SL cũng xin cám ơn quý thân hữu, quý độc giả đã đọc, đã cảm thông và đã thương mến thơ văn của Sương Lam.

Xin mời quý bạn nghe tâm sự của người viết qua vài đoạn thơ mà tôi rất thích nhất trong bài thơ Biển và Dân Việt như sau:

Người chỉ biết những con tàu đã đến
Còn bao nhiêu lạc nẻo hoặc chìm sâu
Giữa phong ba xanh thẳm chỉ một màu
Ai đếm được bao nhiêu mồ giữa biển.


Hay là :

« Người đừng hỏi tại sao dân tôi chỉ
Nụ cười buồn và ánh mắt xa xăm
Hoặc nhiều khi đứng lặng lẻ âm thầm
Mắt ướt lệ, dáng đau buồn chẳng nói

Biển vẫn đẹp, vẫn hiền lành vô tội
Vẫn màu xanh trong nắng sớm long lanh
Nhưng buồn thay! Biển đẹp ấy lại thành
Vùng tử địa, chôn bao người dân Việt. »


Người viết xin thành kính chia buồn cùng những gia đình có thân nhân hy sinh cho tổ quốc hay đã bỏ mình trên bước đường tìm tự do và cầu nguyện cho các hương linh người tử nạn sớm siêu thoát.

Thời gian vẫn cứ trôi qua và con người vẫn còn đau buồn với cảnh sinh tử, biệt ly:

« Bao mươi năm! Cuộc đời dầu đổi khác
Nhưng tấm lòng yêu nước, nhớ quê hương
Và nỗi buồn của kẻ sống tha hương
Vẫn còn đó trong lòng người dân Việt » *SL

Tuy nhiên, chúng ta cũng cần an trú trong hiện tại để sống vui với kiếp người, bạn nhé !
Xin mời quý bạn đọc mẫu chuyện thiền dưới đây:

An trú hiện tại

Đức Phật hỏi một đệ tử Tăng:
- Đời người bao lâu?
Tăng đáp:
- 50 năm.
Phật bảo: Không đúng.
- 40 năm.
- Không đúng.
- 30 năm.
Phật kết luận: Đời người trong một hơi thở.

Bình: Chúng ta bôn ba xuôi ngược đủ thứ để tìm cầu hạnh phúc. Song cái quý nhất của đời người là hơi thở mà ít ai để ý. Thiền giúp ta sống lại với hạnh phúc đơn sơ, nhưng rất chân thật với chính mình.
« Thở vào tâm yên lặng. Thở ra miệng mỉm cười. An trú trong hiện tại. Giờ phút đẹp tuyệt vời.”
Nguồn: Thiền là gì? Giác Nguyên)

Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn


Sương Lam

(nguồn: ORTB số 418 ngày 4-23-10)
Sương Lam
#625 Posted : Thursday, May 6, 2010 3:02:08 PM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)


Tháng Tư Với Nỗi Nhớ Quê Hương

Đây là bài thứ hai mươi chín của người viết về chủ đề Thiền Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.

Thứ bảy vừa qua chúng tôi đến dự Lễ Giỗ Tổ Hùng Vương và Tưởng Niệm Ngày 30-4 do ban Chấp hành Cộng Đồng Việt Nam Oregon phối hợp cùng các đoàn thể trong cộng đồng tổ chức.
Là con dân đất Việt dù sống ở xứ người, chúng ta vẫn phải nhớ đến cội nguồn của mình và nhớ ơn các bậc tiền nhân anh hùng đã ra công dựng nước và giữ nước.

Cổ đức xưa có dạy rằng:

“Cây có cội mới tủa xanh nhành lá
Nước có nguồn mới tỏa khắp rạch sông
Phận làm người ai cũng phải có tổ tông
Phận làm con phải hết lòng lo báo hiếu”

Người viết đã từng ghi nhớ:

“Giang sơn Việt được tạo bằng gian khổ
Bằng mồ hôi, nước mắt với hy sinh
Của mẹ cha, của chinh phụ chung tình
Của chiến sĩ, của mọi người dân Việt”

(Trích bài thơ Con Nên Hiểu của SL)

Nhìn những quý vị cao niên thuộc Đại Gia Đình Kết Nghĩa Portland, Oregon làm lễ ghi nhớ công ơn của các vị vua Hùng đã có công dựng nước rất trang nghiêm, thành kính, tôi thấy nao nao trong lòng và tự hỏi: “Nếu mai kia thế hệ này không còn nữa thì đàn con trẻ Việt Nam các thế hệ kế tiếp sinh trưởng nới xứ người có còn nhớ đến các nghi lễ này hay không?”
Một câu hỏi thật bi quan nhưng vẫn là mối lo nghĩ canh cánh trong lòng đối với những ai còn muốn giữ gìn lễ nghĩa, đạo đức Việt Nam nơi xứ người. Thiết nghĩ quý vị cao niên trong ban tế lễ này tại Portland và các nơi khác cần hướng dẫn và truyền trao những sinh hoạt văn hoá hay đẹp này cho các thế hệ mai sau. Các trường dạy Việt Ngữ không phân biệt tôn giáo, các đoàn thể sinh viên học sinh, các đoàn thể sinh hoạt văn hóa, xã hội, chính trị, các ban chấp hành cộng đồng Việt Nam tại hải ngoại, nhất là các vị cao niên đã thông hiểu các nghi thức tế lễ có bao giờ nghĩ đến việc mở những lớp học để truyền dạy lại cho thế hệ trẻ các nghi lễ đặc thù văn hóa Việt Nam này hay chăng? Nếu không hoặc chưa nghĩ đến, thì chúng ta cũng đừng trách tại sao những sinh hoạt văn hóa hay đẹp đó sẽ bị mai một theo thời gian trong dòng lịch sữ của dân tộc Việt Nam nơi xứ người?

Dù muốn sống những giây phút tĩnh an nơi chốn bụi hồng lao xao này, nhưng chúng ta vẫn là những con người đầy tình cảm: biết kính yêu tổ tiên cha mẹ, biết thương nhớ quê hương xứ sở, biết tiếc nhớ kỷ niệm xa xưa v..v..
Theo thiển ý cuả người viết, ai là người Việt Nam, dù còn ở quê hương hay sống đời viễn xứ, đều cảm thấy đau buồn mỗi lần nhớ tới ngày 30-4-1975. Mỗi người trong chúng ta đều có niềm đau nỗi khổ riêng trong ngày đau buồn này.
Có những mẫu chuyện, những món đồ vật, đối với người ngoại cuộc khách quan là những mẫu chuyện thông thường, những món đồ không giá trị; nhưng với người trong cuộc, lại là những nỗi đớn đau suốt đời, một kỷ vật vô cùng giá trị không bao giờ tìm đâu được. Hơn thế nữa, có những nỗi đớn đau có thể thốt lên được bằng lời nói, hành động, nhưng cũng có những sự đau khổ lắng đọng lại thành bài thơ, khúc nhạc.
Dù cuộc sống tha hương có đem đến cho chúng ta những tiện nghi vật chất đủ đầy hơn, nhưng Bạn với tôi vẫn là người Việt Nam tình cảm muôn đời. Chúng ta vẫn khắc khoải nhớ về quê mẹ xa xôi và mơ ước một ngày về đoàn viên hội ngộ với bao thân tình yêu mến.

“Nay tôi bạn sống cuộc đời viễn xứ
Tháng Tư buồn! Tôi, Bạn gặp nhau đây
Trời Portland vẫn mây xám giăng đầy
Ta vẫn hát bài Quốc Ca ngày cũ!

Quê người đẹp vẫn là nơi tạm trú
Ta vẫn mơ về chốn cũ quê xưa
Có vườn rau, giòng sông nhỏ, rặng dừa
Có tiếng hát ầu ơ trưa hè nóng

Ta còn sống con tim còn xúc động
Khi được nghe, được nói tiếng Việt Nam
Chén cơm kia ăn mãi chẳng chán nhàm
Vì ta đã sinh làm dân nước Việt”
(Trích trong Bài Tình Ca Tháng Tư của Sương Lam)

Mỗi người trong chúng ta đều yêu quê hương đất Mẹ. Mỗi người trong chúng ta đều có những ước mơ hoài bão phục vụ quê hương, nhưng mỗi người thực hiện bằng một hành động, một phương cách khác nhau.
Riêng người viết là một người Việt Nam tầm thường bé nhỏ, tôi chỉ xin cố gắng làm những việc tầm thường nho nhỏ để không thẹn với chính mình, để khỏi phụ lòng người ở lại. Tôi thường tự nhủ lòng và tâm sự với bạn bè như sau:

“Xin đừng mộng chuyện công hầu khanh tướng
Xin đừng mơ chuyện mưu bá đồ vương
Xin hãy làm một người Việt bình thường!
Yêu đất Việt vì ta là người Việt” (SL*)

Tôi biết rằng tôi là người hữu phúc trong hiện tại vì tôi còn biết xúc động khi được nghe những lời nói phát xuất từ những trái tim quả cảm nhân hậu, khi được thấy những sinh hoạt đầy lễ nghĩa, đạo đức và gìn giữ tình tự dân tộc Việt Nam của những con người biết nhìn xuống cuộc đời để làm những gì có ích lợi cho tha nhân. Giữa người và người cần có sự cho và nhận như sông và biển vẫn cần có nhau:

“Sông cần biển để có nơi chảy đến
Biển cần sông để cho biển thẳm sâu
Người cần người vì có những nhiệm mầu
Của tình cảm, của yêu thương, vương vấn” (SL*)

Đến cái tuổi “không còn trẻ nữa”, Bạn và tôi thấy tính tình mình hình như trầm tĩnh lại đôi chút chứ không xôn xao náo động như lúc còn trẻ. Chúng ta thích tìm đọc những sách báo thuộc về tâm linh, nghệ thuật. Chúng ta bớt tranh cãi với người chồng, với người vợ, với con cái trong gia đinh, với bạn bè ngoài xã hội. Tuy nhiên, cũng có nhiều người lại thay đổi tính tình trái ngược lại từ hiền hòa, nhã nhặn, trầm lặng thành ra nóng tính, thô bạo, hiếu thắng làm cho những người thân trong gia đình đau buồn hay làm cho bạn bè ngoài xã hội thất vọng. Đời sống này có bao nhiêu người được sống lâu trăm tuổi như người đời thường chúc nhau mà con người vẫn mãi gây buồn đau khổ hận cho nhau. Không phải đợi đến lúc chết đi rồi ta mới được lên thiên đường hay xuống địa ngục, mà thật ra ta đã thấy ngay ở phút giây hiện tại mà ta đang sống. Xin mời quý Bạn đọc mẫu chuyện Thiền dưới đây để biết có thiên đường hay địa ngục hay chăng nhé?

Địa ngục, Thiên Đường

Tướng Quân đến Thiền Sư Bạch Ẩn hỏi đạo:
- Thực sự có thiên đường và địa ngục không ?
Bạch Ẩn hỏi:
- Ông làm gì?
Tướng quân đáp:
- Tôi là một danh tướng.
Bạch Ẩn cười to:
- Ha ha ha ! Một kẻ ngu si như ông mà làm tướng à! Ta trông ông giống tên đồ tể sát nhân.
Tướng quân tức giận rút gươm hét lớn:
- Cái gì ? Hãy xem ta lấy mạng ngươi!
Bạch Ẩn thản nhiên nói:
- Đó, cửa địa ngục mở rồi, ông thấy không?
Tướng quân thu gươm về sám hối:
- Bậy quá, xin Thầy tha cho sự lỗ mãng của con.
- Tốt lắm, cửa Thiên Đường do đây mà mở rộng .

(Trích trong Thiền là gì? Biên soạn: Giác Nguyên)

Hy vọng trong cuộc sống hiện tại chúng ta sẽ đươc sống trong thiên đàng nhiều hơn trong địa ngục do chính chúng ta tạo ra. Bạn có đồng ý chăng?

Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn



Sương Lam

(Nguồn:ORTB số 419 ngày 4-30-2010)
Sương Lam
#626 Posted : Sunday, June 13, 2010 8:37:35 AM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)


Vừa Đủ

Người viết vừa mới trở về Portland sau buổi họp mặt với bạn bè xưa cũ. Về lại xứ “sương lam mờ đỉnh núi” này, được ôm cô cháu nội Mya Ngoc Vy vào lòng là niềm vui khôn tả của người viết sau những ngày lênh đênh trên biển cả thăm viếng xứ Alaska xa xôi, lạnh lẻo. Thế mới biết tình cảm gia đình vẫn nồng ấm hơn bất cứ tình cảm nào trong đời sống của chúng ta. Thú thật, tình cảm bạn bè dù quý thật nhưng làm sao bằng tình cảm gia đình, phải không bạn?
Người viết vẫn nhớ lời của một vị quân vương trong phim truyện Đại Minh Triều Đại 1566 được trình chiếu trên đài truyền hình SBTN đã thốt: “Tử tôn có phúc phận của tử tôn, tại sao các cha mẹ vẫn can tâm tình nguyện suốt đời lo lắng cho con cái”. Nếu bạn đã từng làm cha mẹ, ông bà nội ngoại rồi, thì dù đã đọc, đã hiểu rõ lời nói trên trăm ngàn lần, bạn vẫn không thể nào không lo lắng, nhớ thương khi vắng xa con cháu và mừng vui khi gặp lại chúng nó vì dù sao đi nữa bạn với tôi vẫn là con người tầm thường với cuộc sống đầy thất tình lục dục. Trong phạm vi một người cư sĩ tại gia, chúng ta chỉ biết cố gắng sống thiện lành chứ chưa thể nào có thể ly gia cắt ái như quý vị tu sĩ được, phải không bạn? Đó là tâm tình chân thật của người viết muốn được chia sẻ với bạn bè và hy vọng rằng sẽ được bạn hữu cảm thông.

Dĩ nhiên tình cảm nào cũng đáng được trân quý. Tình cảm bạn bè vẫn có giá trị của nó . Tôi không thể nào không xúc động khi gặp lại những người bạn cũ sau một thời gian dài không gặp.

“Bao nhiêu năm qua đã là dĩ vãng
Bạn bè xưa còn lại được bao nhiêu
Tóc xanh xưa nay đã nhuốm bạc nhiều
Mắt đã đục vì khói đời phiền não

Chúng ta khổ vì chén cơm manh áo
Chúng ta buồn vì tử biệt sinh ly
Chúng ta đau vì chắng giúp được gì
Cho đất Mẹ, khi nhà tan, nước mất

Rồi lưu lạc nơi xứ người xa ngất
Như bầy chim tan tác cõi trời xa
Lìa quê hương, lìa bạn cũ, mẹ cha
Xa trường cũ, thời thư sinh áo trắng

“Giờ gặp lại tóc anh tiêu muối trắng
Chị mỉm cười dáng mệt mỏi hơn xưa
Ngồi bên nhau tìm lại chút vị thừa
Của kỷ niệm trường xưa, thầy bạn cũ”

(Thơ Sương Lam)

Chúng tôi đã cùng ngồi bên nhau nhắc lại chuyện xưa tích cũ, những nỗi gian nan khốn khổ trên buớc đường tìm tự do và xây dưng cuộc sống mới nơi xứ người, nhắc lại những bạn bè đã mất hay còn sống lưu lạc bốn phương trời, và chia sẻ sự vui mừng về sự thành đạt của thế hệ thứ hai tiếp nối. Ôi! Bảy ngày gặp gỡ tuy ngắn ngủi nhưng đầy thân tình thương mến để rồi khi chia tay nhau vẫn còn nhắn nhủ với nhau:

“Đời tử biệt sinh ly ta khó tránh
Giữ cho nhau chút tình cảm thân thương
Mai kia này dù vạn nẽo đường trường
Xin một phút nhớ đền nhau, bạn nhé!

(Thơ Sương Lam)

Những người bạn cũ của người viết bây giờ nhiều người cũng đã vào tuổi “sáu mươi năm cuộc đời” rồi và cũng đã có nhiều vị đã “thất thập cổ lai hy” nên cũng thích bàn chuyện thiền nhàn với người viết. Có vị đã có thể ngồi thiền định cả một thời gian dài và theo nhiều tông phái khác nhau. Riêng người viết chỉ biết thưa rằng: có lẻ vì chưa đủ nhân duyên hội ngộ với minh sư nên vẫn chưa dám ngồi thiền vì nếu không gặp minh sư hướng dẫn rõ ràng thì có thể sẽ bị “tẩu hỏa nhập ma” thì nguy quá! Người viết chỉ mới gieo duyên với Thiền mà thôi chứ chưa dám thiền định. Thật đấy!

Riêng cá nhân người viết nghĩ rằng: Nếu ai có căn cơ tốt thì có thể cảm ứng được thiền vị trong hành động của mình như khi trồng hoa, sáng tác thơ văn nghệ thuật vì mình đã để hết tâm trí tập trung vào công việc mình đang làm và mình biết mình đang làm gì.

Trong Yếu Chỉ Thiền Tông của Thầy Thanh Từ có viết: Khi thực hành công phu, người tu Thiền tu trong mọi hành động nhất là lúc làm việc: Nếu là thợ may, người tu Thiền chăm chú vào đường may, không cho tâm chạy đi nơi khác. Nếu là tài xế, người tu Thiền phải nhìn thẳng trên đường, không để tâm chạy đông chạy tây. Nếu là người nông phu, người tu Thiền cuốc đất chăm chỉ vào từng nhát cuốc, không để tâm nghĩ sớm nghĩ chiều. Bởi chăm chỉ vào việc làm nên làm việc chu đáo quên cả mệt và ngán.
Chính vì thế vừa làm được việc cũng vừa lợi cho sự tu và làm không chướng ngại nhau.”

Như vậy chúng ta có thể hiểu tu Thiền là nghệ thuật trị tâm, hướng tâm, tập trung tâm.

Nhân bàn về Thiền, người viết xin mời quý bạn đọc qua mẫu chuyện Thiền dưới đây:

Thiền trong nghệ thuật bắn cung


Có một vị thiền sư người Nhật, một hôm ông gửi thư mời những thân hữu và các thiền sinh đến để xem ông biểu diễn về phương pháp thiền bắn cung (zen archery). Hôm ấy là một ngày thật đẹp, ông tổ chức một buổi lễ bắn cung ngoài trời. Ông mặc lễ phục của người bắn cung rất trịnh trọng, chuông trống nổi lên, ông bước ra sân cầm cung lên và làm những động tác chuẩn bị rất chi tiết. Mọi người hồi hộp ngồi yên! Ông đứng giữa sân rộng và phía xa là một tấm bia lớn. Một lúc sau, dường như rất lâu, ông giương cung lên nhắm về hướng tấm bia. Cả không gian như nín thở chờ đợi. Vị thiền sư bổng hướng cung lên bầu trời cao và bắn đi, mũi tên rời dây cung bay cao vào một bầu trời xanh trong vắt. Ông cúi chào mọi người, và buổi lễ chấm dứt. Không ai hiểu ý của vị thiền sư là gì, và ông cũng không nói một lời nào!

Tại sao vị thiền sư không nhắm mũi tên về hướng tấm bia mà lại bắn lên bầu trời? Có lẽ ý của ông muốn nói rằng, trên con đường tu học, trong thiền, mục tiêu của ta có mặt khắp mọi nơi, chứ không phải chỉ ở một nơi! The target is everywhere! Có lẽ ông muốn nhắc nhở chúng ta rằng mục tiêu mà ta đang nhắm tới, thật ra chúng đang có mặt ngay trong giây phút này và ở nơi đây, chứ không thể là một nơi nào khác. Và nếu như ta đang đi tìm một hạnh phúc thì có lẽ cũng vậy, hạnh phúc ấy chỉ có thể có mặt ở nơi nào ta có mặt mà thôi!

Và cũng đang nói về hạnh phúc như lời bàn ở trên, người viết xin mời quý bạn đọc qua bài Vừa Đủ dưới đây:

Vừa đủ

Vừa đủ hạnh phúc để khiến bạn dễ thương.
Vừa đủ gian nan để làm bạn mạnh mẽ.
Vừa đủ buồn để khiến bạn thật sự là người
Vừa đủ hi vọng để bạn thấy mình hạnh phúc.
Vừa đủ thất bại để bạn biết khiêm tốn.
Vừa đủ thành công để bạn hăng hái hơn.
Vừa đủ bạn bè để bạn thấy thoải mái
Vừa đủ của cải để đáp ứng nhu cầu của mình.
Vừa đủ nhiệt tình để luôn hướng về trước.
Vừa đủ niềm tin để xua đuổi mọi buồn phiền.
Vừa đủ sự quyết đoán để làm mỗi ngày đều tốt hơn hôm qua.

( Nguồn: tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên internet)

Bạn có thấy mình hạnh phúc và có phong thái Thiền khi đọc hai mẫu chuyện kể trên hay chăng? Chắc chắn là phải có rồi vì bạn đã để hết tâm và niềm vui khi đọc những mẫu chuyện có phong vị Thiền kể trên.

Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn nhé.




Sương Lam

(Nguồn: bàì số 34-ORTB số 424 ngày 6-4-2010)










Sương Lam
#627 Posted : Wednesday, July 14, 2010 2:45:12 PM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)




Tôi làm thợ vịn


Tuần vừa qua, vợ chồng tôi đi làm “thợ vịn” trong công tác thực hiện xe hoa Cộng Đồng Việt Nam Oregon để tham gia lễ Hội Hoa Hồng 2010 hằng năm sẽ diễn ra vào ngày thứ bảy 6-12-2010.
Chủ đề xe hoa năm nay là 35 Năm Hành Trình Tìm Tự Do (Journey For Freedom) với mô hình một chiếc thuyền vượt biên nhỏ bé đang nhấp nhô giữa sóng biển mênh mông của đại dương để đi tìm tự do nơi đất lạ quê người. Người thiết kế là ông ĐKB, chủ tịch CDVNOR với sự cộng tác của toàn thể ban chấp hành cộng đồng và thân hữu.

Nhìn kích thước chiếc thuyền, tôi thấy rùng mình sợ hãi và thương cho số phận của những thuyền nhân đã can đảm ngồi trên những chiếc thuyền mỏng manh nhỏ bé như thế để đi tìm hai chữ Tự Do cách đây 35 năm.

“Có những con thuyền thật mỏng manh
Lang thang cuối bãi đến đầu gành
Một cơn sóng lớn đưa thuyền đến
Địa ngục trần gian giữa biển xanh

Có những bàn tay chới với tìm
Chiếc phao, mảnh gỗ để ngoi lên
Trời ơi! Sao lại là con nhỉ?
Và xác con yêu nhẹ nhẹ chìm!


(Kiếp thuyền nhân – Thơ Sương Lam)

Rồi ba mươi lăm năm trôi qua lặng lẻ, có những người già nằm xuống và có những đứa trẻ lớn lên, công thành danh toại. Có ai còn nhớ đến những gian khổ ngày xưa mà mẹ cha đã:

Quyết chí ra đi với hy vọng sống còn
Cho con trẻ được sống đời hạnh phúc (*SL)

Chúng tôi xin cám ơn Ban Chấp Hành CĐVNOR đã thực hiện chiếc xe hoa này để nhắc nhở cho con em chúng ta vả ngay cả chúng ta nữa, đừng quên những hy sinh của các chiến sĩ kiêu hùng, nỗi đau thương ngậm ngùi của đất nước, những ngày gian khổ khi vượt biên, những nhọc nhằn khi xây dựng cuộc sống mới nơi xứ người, để cho chúng ta, những người đang sống tha hương phải sống và sinh hoạt như thế nào cho xứng đáng là người dân Việt Nam can đảm, gan dạ, yêu chuộng hoà bình tự do nhân bản.

Tôi đã đến xứ người đầy ơn phước
Của Phật Trời, của ân đức Mẹ Cha
Đã đến nơi đây, tôi mới hiểu được là
Hai chữ Tự Do đong đầy nước mắt. (*SL)



Sự góp mặt của chiếc xe hoa này cũng nói lên lời cám ơn của chúng ta đến những người bạn mới của xứ sở Tự Do đã mở rộng vòng tay đón nhận những thuyền nhân Việt Nam đến nơi đây, để cùng chung sống trong tình thương yêu nhân đạo, cùng chung nhau xây dựng và bảo vệ lý tưởng tự do.

Người viết xin cám ơn tất cả những đồng hương đã góp công, góp của, góp sức để thực hiện chiếc xe hoa đầy ý nghĩa này, đặc biệt là quý vị trong Ban Chấp Hành CĐVNOR đã lao tâm khổ trí, quên ăn quên ngủ, lo lắng ngày đêm để đem danh dự về cho cộng đồng Việt Nam với giải thưởng đặc biệt “Mayor Harry Lane Award” for “Best depiction of community Spirit” tạm dịch là “Miêu tả được tinh thần cộng đồng một cách xuất sắc”. Mayor Harry Lane là một trong các nhân vật sáng lập, thực hiện và bảo trợ cho chương trình Rose Festival hằng năm ở Portland, Oregon. Thị trưởng Portland, Oregon hiện thời là ông Sam Adams.

Chiếc xe hoa mang hình ảnh một chiếc thuyền mong manh trôi nổi giữa biển khơi nhưng nói lên được tinh thần can đảm gan dạ của dân Việt Nam trong hành trình tìm tự do suốt 35 năm nay đã làm ban giám khảo xúc động và trao giải thưởng đặc biệt này cho Cộng Đồng Việt Nam Oregon. Thật là một vinh dự hiếm quý! Xin chúc mừng ban chấp hành CĐVNOR.

Ở vào tuổi được lảnh lương hàng tháng của Sở An Sinh Xã hội sau hơn 20 năm làm việc trả nợ áo cơm và đóng thuế đầy đủ, niềm vui của vợ chồng chúng tôi là hằng ngày được vui đùa với cô cháu nội Mya Ngoc Vy 4 tuổi dễ thương, đáng yêu. Cuối tuần, chúng tôi được rảnh rang để có thể đi làm “thợ vịn” cho những công tác cộng đồng nào mà mình thích và có thể làm được trong phạm vi sức khoẻ và thời giờ cho phép của cái tuổi “không còn trẻ nữa” này.

Ngày xưa, tôi thường nghe hát “Ai bảo chăn trâu là khổ? Chăn trâu sướng lắm chứ!” Bây giờ, tôi có thể hát nghêu ngao: “Ai bảo làm thợ vịn là khổ? Làm thợ vịn sướng lắm chứ!” vì thợ vịn chỉ là “đào kép phụ” mà thôi. Khi xem một vỡ kịch hay một tuồng hát trên sân khấu, khán giả chỉ chú ý đến soạn giả, đào kép chính mà thôi, chứ ai có để ý đến những người lon ton chạy dọn dẹp, trang hoàng sân khấu, hay núp sau cánh gà nhắc tuồng cho các nghệ sĩ, phải không bạn? Bởi thế những người soạn giả, đạo diễn, các MC, các đào kép chính mới là người quan trọng để được nhận lời khen chê, phê bình của khán thính giả, còn những người “thợ vịn” như chúng tôi khoẻ re vì có ai biết đến đâu, cho nên những lời khen chê này kể như “nơ pa” đối với chúng tôi. Một khi đã không nghe, không thấy những lời khen chê này, có phải là sướng lắm không? Tôi cho là thế!

Vì làm thợ vịn cho nên tôi ít bị khủng hoảng tinh thần nhiều như các vai chính, bởi thế tôi có thì giờ để cho tâm hồn mình thỉnh thoảng đi lạc một chút cũng không sao.
Khi cầm cây chổi quét những chiếc lá rơi rớt trong lúc trang hoàng hoa hồng cho xe hoa vào buổi sáng ngày 6-11-10 để làm lễ khánh thành vào buổi chiều, tôi lại lan man nhớ đến bài thơ Quét Lá đã được đăng ở mục MCTNTL do tôi phụ trách trong Diễn Đàn PNV từ năm 2007.
Người viết xin phép được chia sẻ với các bạn một đoạn của bài thơ Quét Lá này và xin cám ơn tác giả Diệu Nhân đã sáng tác một bài thơ rất có ý nghĩa đối với tôi.

Bài thơ Quét Lá

Vâng lời Thầy con đi quét lá
Lá vàng rơi lả tả khắp nơi
Lá khô rơi như kiếp con người
Giờ phút cuối là về cùng cát bụi
Con vừa quét sạch một gốc cây
Quây trở lại đã thấy đầy lá rụng
Con hỏi: nếu như gió đừng rung động
Thì lá kia hẵn còn ở trên cành
Một kiếp người cũng thế quá mong manh
Một hơi thở nếu đi rồi không đến nữa
Tạ ơn Thầy cho con bài học nhỏ
Mà thâm sâu như một triết lý không cùng …

Diệu Nhân

Người viết xin mời các bạn đọc thêm một một mẫu chuyện Thiền về việc nhặt lá dưới đây nhé:

Nhặt lá rụng trong tâm

Sư Đỉnh Châu và một vị sư ngồi đọc kinh ở sân chùa, đột nhiên một trận gió thổi đến, lá trên cây rụng xuống khá nhiều. Đỉnh Châu liền khom lưng nhặt từng chiếc lá bỏ vào trong đãy. Vị sư bên cạnh thấy vậy bèn nói:
- Không cần nhặt đâu, dù sao sáng ngày mai chúng ta cũng phải quét mà!
Đỉnh Châu không cho là như vậy nên nói:
- Không thể nói như vậy, tôi nhặt thêm một lá, sân sẽ sạch thêm một chút.
Vị sư lại nói:
- Lá rụng nhiều như thế, nhặt phía trước nó lại rụng phía sau, làm sao mà nhặt hết được?
Sư Đỉnh Châu vừa nhặt vừa nói:
- Không sạch lá rụng ở trên mặt đất nhưng với lá rụng trong đất tâm thì cũng có lúc tôi
nhặt sạch.
Vị sư nghe rồi, hiểu ra việc nhặt lá rụng của Đỉnh Châu cốt là nhặt những phiền não vọng tưởng trong tâm.
(Theo Hoa LinhThoại- Hình ảnh và tài liệu sưu tầm trên internet)

Chúng ta hy vọng rằng: nếu mỗi ngày chúng ta nhặt bỏ đi được những phiền não vọng tưởng trong tâm thì chúng ta sẽ được vui sống hạnh phúc trong chốn bụi hồng lao xao này, bạn có đồng ý chăng?

Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn nhé.

Sương Lam

(Nguồn: ORTB số 426 ngày 6-18-10)





Sương Lam
#628 Posted : Thursday, September 2, 2010 3:40:34 PM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)




Bạn

Đây là bài thứ hai mươi lăm của người viết về chủ đề Thiền Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.

Chúng ta sống trong cõi trần lao xao này ai mà không có bạn?

Trong quyển Từ Điển Việt Nam do Viện Ngôn Ngữ Học Việt Nam phát hành năm 2006, Bạn được định nghĩa như sau: “Bạn là người quen biết và có quan hệ gần gũi, coi nhau ngang hàng, do hợp tính, hợp ý, hoặc cùng cảnh ngộ, cùng chí hướng, cùng hoạt động”.

Trong cuộc sống thường nhật, chúng ta thường nghe nói đến bạn đạo, bạn tri âm, bạn tri kỷ, bạn sơ giao, bạn cố tri, bạn vàng, bạn đời, bạn đường, bạn lòng, bạn trăm năm, bạn vàng, bạn nối khố, bạn chiến đấu, bạn lý tưởng, bạn văn nghệ, bạn thơ văn, bạn đọc v..v..
Khi bạn cần một người để sưởi ấm trái tim tình cảm của mình, bạn thích tìm bạn bốn phương qua sự trung gian của báo chí, của các dịch vụ phụ trách việc kết bạn cho bạn với một lệ phí nho nhỏ. Gần đây, nhờ sự phát triển của kỷ thuật điện toán, quý vị nào thích dạo trên mạng lưới toàn cầu để tìm bạn để đấu hót, để học hỏi, để chia sẻ tâm tình thì bạn sẽ có thêm những người “bạn ảo” trong cõi ảo “internet” mịt mù nữa. Theo Thánh Kinh, Thượng Đế khi thấy ông Adam sống cô độc một mình buốn quá nên Ngài bèn lấy cái xương sườn của ông Adam mà tạo ra bà Eva để ông Adam có bạn chuyện trò cho vui.
Như vậy, có thể kết luận: Bạn là một thực thể rất cần thiết trong đời sống con người, phải không Bạn?
Trong quyển Một Quan Niệm về Sống Đẹp của Lâm Ngữ Đường do Nguyễn Hiến Lê dịch, tác giả nổi tiếng Lâm Ngữ Đường đã giới thiệu về Thú Nhàn và Bạn bè như sau:

“Không có gì vui bằng nhàn, nhàn không phải là không làm một việc gì. Có nhàn mới đọc được sách, có nhàn mới đi coi được những thắng cảnh, mới giao du được những bạn có ích, mới uống rượu, uống trà được, mới viết sách được. Có cái vui nào lớn hơn vậy nữa?
Mây được mặt trời chiếu vào rồi mới thành ráng, suối treo vào đá rối mới thành thác. Cũng là vật đó mà gửi vào một cái khác thì có tên khác. Cho nên cái đạo bạn bè rất quý.
Nói chuyện với bạn uyên bác như đọc sách lạ, nói chuyện với bạn phong nhã như đọc thi văn của danh nhân, nói chuyện với bậc nghiêm cẩn đạo đức như đọc kinh truyện của thánh hiền, nói chuyện với bạn hoạt kê như đọc tiểu thuyết truyền kỳ.
Kẻ sĩ nên có bạn thân. Bạn thân bất tất phải là bạn thề sống chết có nhau. Thường thì bạn thân là bạn cách xa nhau trăm ngàn dặm, vẫn có thể tin nhau, không nghe những lời người ta nói xấu về bạn. Việc nào nên làm nên ngưng thì thay bạn mưu tính quyết đoán; hoặc những lúc lợi hại, giúp bạn mà không cho bạn biết, cứ hết lòng vì bạn mà không lo rằng bạn có hiểu mình không?
Tìm tri kỷ trong chỗ bạn bè là việc dễ, tìm tri kỷ trong chỗ thê thiếp là việc khó, tìm tri kỷ trong chỗ vua tôi càng khó nhất.
Diễn được ý người trước chưa diễn mới là sách lạ, nói được những lời khó nói về vợ con mới là bạn thân”

( Nguồn: trích trong Một quan niệm sống đẹp của Lâm Ngữ Đường)

Thật là thú vị khi đọc qua đoạn văn nói trên vì mấy ai trên đời tìm được người bạn tri kỷ tri âm như như Bá Nha Tử Kỳ qua câu chuyện dưới đây:

Bá Nha giỏi đàn. Chung Tử Kỳ thích nghe đàn. Mỗi khi Bá Nha đàn bản “Cao Sơn”, Tử Kỳ khen:
- Thật là hay! Vòi vọi hùng tráng như Thái Sơn chất ngất.
Khi Bá Nha tấu khúc “Lưu Thủy”, Tử Kỳ khen:
- Hay lắm! Mênh mông trôi chảy như Trường Giang cuồn cuộn.
Một hôm Tử Kỳ lâm bệnh và qua đời. Bá Nha đến viếng tang, tiếc thương thảm thiết rồi cắt đứt dây đàn, không bao giờ đàn nữa.
- Từ đó hai tiếng “Đoạn huyền” (cắt đứt dây đàn) dùng để chỉ tri âm.
Bình:
“ Gặp trang kiếm khách nên trình kiếm
Không phải nhà thơ chớ nói thơ”
Thiền tổ Bồ Đề Đạt Ma chín năm ngó vách, Thiền sư Vô Ngôn Thông mấy năm ẩn mình, chính là đợi kẻ tri âm vậy.

(Nguồn: Thiền là gì? Biên soạn Giác Nguyên)

Hoặc như là Thúy Kiều Kim Trọng khi xum họp như sau:

“Hai tình vẹn vẽ hòa hai
Chẳng trong chăn gối cũng ngoài cầm thơ
Khi chén rượu khi cuộc cờ
Khi xem hoa nở khi chờ trăng lên
Ba sinh đã phỉ lời nguyền
Duyên đôi lứa cũng là duyên bạn bầy”

Nói về bạn đường trăm năm của mình, người viết xin chia sẻ với quý bạn hai mẫu chuyện cảm động dưới đây:

Cái Bóng

Ông luôn phàn nàn về cuộc hôn nhân sắp đặt sẵn mà gia đình dành cho mình.
Ông chê bà ít học, chẳng tương xứng với sự lịch lãm của ông. Mọi việc ông thường tự quyết định, chẳng coi bà vào đâu. Bà tồn tại bên ông như cái bóng lặng lẽ trong cuộc sống chung có nhiều thăng trầm.
Một ngày bà nhẹ bỏ ông sau một cơn bạo bệnh. Ông ra ngẩn vào ngơ như thể đang kiếm tìm một cái gì. Nhà thiếu bà ông mới thấy rõ những khoảng trống. Ông nhận ra sự lịch lãm chẳng tạo nên được một gia đình nếu thiếu sư hy sinh chịu đựng âm thầm của bà.

Hải Âu

Cái hộp đựng giầy

Hai ông bà cụ nọ, đã sống với nhau hơn 60 năm. Họ chia xẻ ngọt bùi đủ mọi thứ. Duy chỉ có cái hôp đựng giầy mà bà cụ để ở dưới gầm tủ là ông cụ không hề biết trong đó đựng cái gì. Và cũng tôn trọng riêng tư của bà, ông chẳng bao giờ hỏi tới cái hôp đó.
Năm này qua năm nọ, một ngày kia cụ bà bổng bệnh nặng. Biết vợ mình không qua khỏi, cụ ông chợt nhớ tới cái hộp giầy bí mật bèn lấy đem đến bên giường cụ bà, cụ bà cũng đồng ý cho ông mở cái hộp ra.
Khi chiếc hộp được mở ra, bên trong chỉ vỏn vẹn có hai con búp bê bằng len nhỏ và một số tiền là 95.500 đô. Ông cụ ngạc nhiên hỏi vợ "Thế này là sao?"
Cụ bà nói: "Khi chúng ta mới lấy nhau, bà nội của em có dặn em rằng: Bí quyết để giữ hạnh phúc gia đình là đừng bao giờ cãi nhau. Nếu lỡ chồng con có làm điều gì khiến con bực mình, tức giận. Con nên im lặng và bình tỉnh, đi ra chỗ khác lấy len đan một con búp bê nha con, và anh thấy đó.”
Cụ ông không cầm được nước mắt. Cả suốt cuộc đời sống chung với nhau, người vợ thân yêu của mình chỉ giận mình chỉ có hai lần thôi ư?
Ông cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
"Còn món tiền lớn này thì sao?" Ông cụ hỏi.
Cụ bà mắt đỏ hoe trả lời: “Đó là số tiền em đã bán những con búp bê mà em đã đan"

(Nguồn: email bạn gửi. Xin cám ơn chị PĐ)

Như trên đã thưa với các bạn là nhờ tiến bộ của kỷ thuật điện toán, chúng ta có thêm những người bạn ảo trên internet để trao đổi tâm tình và học hỏi lẫn nhau. Người viết sau những giờ phút chăm lo việc nhà trong tuần, tối đến hay những ngày cuối tuần, người viết dành những giờ phút sinh hoạt với bạn ảo của người viết qua lời tâm tình dưới đây:

“Tôi tìm thấy niềm vui khi sinh hoạt ở Diễn Đàn Phụ Nữ Việt và tôi học hỏi rất nhiều điều hay lạ và hữu ích nơi những người bạn ảo của tôi. Các bạn ảo này tuy khác nhau về tuổi đời, tài năng, kiến thức nhưng lại giống nhau ở tấm lòng thương mến nhau, có lòng từ thiện nhân ái, biết chia sẻ cho nhau những gì họ biết, họ có, với những người bạn khác như gia chánh, điện toán, cách chăm sóc vườn cảnh, chuyện đường xa xứ lạ, giúp đở người neo đơn, học sinh nghèo, tâm tình bạn gái v..v.. Có nhiều bạn tôi chưa biết mặt chỉ biết nhau qua tên”nick” mà thôi vì đã bảo là “bạn ảo” mà lị! Có nhiều bạn tôi đã có phúc duyên gặp gỡ, nhưng dù “chưa được gặp mặt” hay “đã được gặp mặt” tất cả các bạn trong PNV đều đáng yêu, đáng quý, đối với tôi, dù đôi khi có đôi chút bất đồng ý kiến, có thể vì chưa hiểu nhau mà thôi. Tôi không kể tên họ ở nơi đây vì tôi tôn trọng các bạn này và có thể họ cũng không muốn nêu tên họ ở nơi đây, các bạn nhỉ?”

Thật là một phúc duyên khi bạn có được người bạn tri âm tri kỷ. Tuy nhiên, theo thiển ý, dù là bạn thật hay bạn ảo, bạn trăm năm hay bạn văn nghệ, chúng ta cần phải sống hết lòng với nhau phải không bạn?
Xin mượn bốn câu thơ dưới đây để làm kết luận cho bài viết hôm nay:

Trăm năm trước ta nào biết
Trăm năm sau có gặp lại hay không
Sự đời sắc sắc không không
Thôi thì hãy sống hết lòng với nhau.
(Kinh nhà Phật)

Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam
Sương Lam
#629 Posted : Tuesday, September 21, 2010 7:52:34 AM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)


Nhớ Nhớ Quên Quên

Sống trong cõi trần lao xao này, có nhiều chuyện chúng ta cần phải nhớ nhưng cũng có nhiều chuyện chúng ta cần phải quên đi thì mới sống an sống khoẻ được, phải không bạn?
Là con người tình cảm, thấm nhuần đạo đức Á Đông, chúng ta lúc nào cũng phải nhớ đến công ơn của tổ tiên và của những vị anh hùng đã ra công dựng nước, giữ nước:

“Giang sơn Việt được tạo bằng gian khổ
Bằng mồ hôi, nước mắt, với hy sinh
Của mẹ cha, của chinh phụ chung tình
Của chiến sĩ, của mọi người dân Việt”

(Con nên hiểu – Thơ Sương Lam)

Chúng ta phải nhớ đến công ơn của cha mẹ đã sinh thành, dưỡng dục chúng ta từ lúc ấu thơ cho đến lúc trưởng thành:

“Công Cha như núi Thái Sơn
Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lần thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con”

(Ca dao Việt Nam)

Ở một cấp bực cao hơn, chúng ta phải nhớ lời của đấng Cha Lành đã dạy chúng ta phải biết tu tập và thực hành những việc thiện lành để giúp mình, giúp người sống vui, sống hạnh phúc:

“Tránh các điều ác
Làm những điều lành
Thanh tịnh tâm ý
Lời chư Phật dạy”

(Kinh Pháp Cú)

Lãng mạn và tình cảm hơn chúng ta lại nhớ:

“Những buổi sáng trên đường tới lớp
Trời thu buồn khắp nẻo sương giăng
Bao niềm thương nỗi nhớ xa gần
Trong thoáng chốc quay về lũ lượt

Nào cha mẹ, trường xưa, bạn cũ
Nào những ngày khốn khổ điêu linh
Nào bao nhiêu kỷ niệm ân tình
Hình ảnh ấy bao giờ xóa được

(Saigòn còn gì để thương để nhớ- Thơ Sương Lam)

Chính những niềm thương nỗi nhớ này đã làm cho chúng ta cứ mãi vuơng vấn, khổ đau mãi trong vòng sinh tử luân hồi với thuyết thập nhị nhân duyên của nhà Phật.

Vậy chúng ta hãy tập quên đi những phiền muộn và sống vui với hiện tại. Dĩ vãng đã qua rồi, tương lai thì chưa đến, chỉ có hiện tại mà thôi.
Xin mời quý bạn đọc qua mẫu chuyện dưới đây để thấy chữ Quên có ý nghĩa như thế nào nhé:

Điều đó rồi cũng qua đi

Một ngày nọ, vua Salomon bỗng muốn làm bẽ mặt Benaiah, một cận thần thân tín của mình. Vua bèn nói với ông: "Benaiah này, ta muốn ông mang về cho ta một chiếc vòng để đeo trong ngày lễ và ta cho ông sáu tháng để tìm chiếc vòng đó".

Benaiah trả lời: "Nếu có một thứ gì đó tồn tại trên đời này, thưa đức vua, tôi sẽ tìm thấy nó và mang về cho ngài, nhưng chắc là chiếc vòng ấy phải có gì đặc biệt?".

Nhà vua đáp: "Nó có những sức mạnh kỳ diệu. Nếu kẻ nào đang vui nhìn vào nó sẽ thấy buồn, và nếu ai đang buồn nhìn vào nó sẽ thấy vui". Vua Salomon biết rằng sẽ không đời nào có một chiếc vòng như thế tồn tại trên thế gian này, nhưng ông muốn cho người cận thần của mình nếm một chút bẽ bàng.

Mùa xuân trôi qua, mùa hạ đến nhưng Benaiah vẫn chưa có một ý tưởng nào để tìm ra một chiếc vòng như thế.

Vào đêm trước ngày lễ, ông quyết định lang thang đến một trong những nơi nghèo nhất của Jerusalem. Ông đi ngang qua một người bán hàng rong đang bày những món hàng trên một tấm bạt tồi tàn. Benaiah dừng chân lại hỏi: "Có bao giờ ông nghe nói về một chiếc vòng kỳ diệu làm cho người hạnh phúc đeo nó quên đi niềm vui sướng và người đau khổ đeo nó quên đi nỗi buồn không?". Người bán hàng lấy từ tấm bạt lên một chiếc vòng giản dị có khắc một dòng chữ. Khi Benaiah đọc dòng chữ trên chiếc vòng đó, khuôn mặt ông rạng ngời một nụ cười.

Đêm đó toàn thành phố hân hoan, tưng bừng đón mùa lễ hội. "Nào, ông bạn của ta - vua Salomon hỏi - ông đã tìm thấy điều ta yêu cầu chưa?". Tất cả cận thần có mặt đều cười lớn và cả chính vua Salomon cũng cười.

Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Benaiah đưa chiếc vòng ra và nói: "Nó đây, thưa đức vua". Khi vua Salomon đọc dòng chữ, nụ cười biến mất trên khuôn mặt vua. Trên chiếc vòng đó có khắc dòng chữ: "Điều đó rồi cũng qua đi".

Vào chính giây phút ấy, vua Salomon nhận ra rằng tất cả những sự khôn ngoan, vương giả và quyền uy của ông đều là phù du, bởi vì một ngày nào đó ông cũng chỉ là cát bụi...

(Nguồn: sưu tầm trên internet)

Người ta ai nấy đều sợ bị bệnh Alzheimer với hơn 4,5 triệu người Mỹ mắc bệnh hiện nay và dự đoán sẽ tăng lên 15 triệu vào năm 2050. Theo sự nghiên cứu, thì bệnh mất trí nhớ này là kết quả của sự chết của những tế bào thần kinh trong não bộ. Tuy nhiên các nhà khoa học vẫn chưa tìm đưọc nguyên nhân của sự kiện mất mát này. Yếu tố di truyền và môi trường đang được khảo sát có phải là nguyên nhân của chứng bệnh mất trí nhớ này hay chăng? Đa số các trường hợp mắc bệnh xãy ra sau 65 tuổi nhưng đôi khi độ tuổi 30, 40 , 50 cũng bị mắc bệnh.
Tuy nhiên, đôi khi người bị bệnh quên lại càng cảm thấy sung sướng hơn giống như người bệnh trong mẫu chuyện dưới đây. Lạ nhỉ? Xin mời bạn cùng đọc với người viết mẫu chuyện này:

Bệnh Quên

Nước Tống có người đứng tuổi, tự nhiên mắc phải bệnh quên: buổi sáng lấy gì của ai, buổi chiều quên; ngày nay cho ai cái gì, ngày mai quên; ra đường quên cả đi, ở nhà quên cả ngồi; trước đã làm gì, bây giờ quên hết; bây giờ đang làm gì, sau này quên hết.
Cả nhà rất lo, xem bói không tốt, đi cúng không đỡ, đón thầy chửa thuốc cũng không khỏi. Sau có ông Thầy nước Lỗ đến xin chữa. Người nhà hứa nếu chữa khỏi, sẽ chia hai gia tài.
Ông thầy nói: Bệnh này bói không ra, cúng không khỏi, thuốc không trị được. Nay tôi thử hóa tâm tính, biến trí huệ anh ta, may ra khỏi chăng?
Nói xong ông thầy liền sai lột áo để cho lạnh, thì anh ta xin áo; sai cấm ăn để cho đói, thì anh ta xin ăn; sai đem vào chỗ tối, thì anh ta xin đem ra ánh sáng.
Ông thầy hớn hở bảo vợ con anh ta: Bệnh chửa được, song thuốc của ta bí truyền, không thể nói cho ai biết được. Rồi đuổi cả người chung quanh ra, chỉ một mình ông ở với người bện trong bảy ngày. Chẳng biết ông thầy làm gì, mà cái bệnh lâu năm ấy lại khỏi ngay.
Khi anh có bệnh tỉnh như thường, bèn nổi giận, chửi vợ, đánh con, cầm dao đuổi ông thầy. Người nhà bắt lại, hỏi nguyên do, thì anh ta than:
- Lúc trước lòng ta thản nhiên, khoan khoái là chừng nào! Trời đất có cùng không, ta chẳng cần biết. Nay ta phải nhớ lại cả những việc làm vài mươi năm về trước, việc còn việc mất, việc được việc thua, việc thương việc ghét, muôn mối ngổn ngang, nổi dậy bời bời…Ta chỉ sợ sau này ta muốn được một phút yên tâm quên đi tất cả, liệu còn có được nữa không ?
Liệt Tử

( Nguồn: Cái Cười của Thánh Nhân của Thu Giang Nguyễn Duy Cần)

Người viết cũng thường tự mỉm cười một mình khi nhớ đến đinh nghĩa chữ Quên do chính người viết tự chế: “Nhớ là những gì còn lại sau khi Quên”, mỗi khi người viết quên làm một chuyện gì đó hay quên tên một người nào đó. Còn bạn thì sao?


Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn nhé.

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam
(tài liệu sưu tầm trên internet-email bạn gửi-ORTB số 425)
Sương Lam
#630 Posted : Wednesday, September 29, 2010 1:56:32 PM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)





Mùa Thu và Ngày Tựu Trường


Ở Portland, Oregon không có lá cây ngô đồng rơi rụng như trong hai câu thơ nổi tiếng
“Ngô đồng nhất điệp lạc.
Thiên hạ cộng tri thu”
Tạm dịch là:
“Một chiếc lá ngô đồng rụng, ai cũng biết thu sang”

Nhưng hôm nay, trên đường đi đón cô cháu nội Mya yêu quý của tôi đi học Pre-School về, nhìn hàng cây đang đổi màu trong khí trời lành lạnh, người viết biết rằng mùaThu đã bắt đầu.

Và mỗi lần thu đến nơi xứ Mỹ là tôi lại nghĩ đến ngày học sinh tựu trường với “những chiếc xe buýt học trò màu vàng chạy đầy đường”, với “những bảng quảng cáo Back to school dán đầy tường” nơi các cửa hàng khác hẵn không khí thơ mộng “mỗi khi thấy lá ngoài đường rụng nhiều, trên không có những đám mây bàng bạc, là tôi nhớ đến ngày tựu trường” như Thạnh Tịnh đã mô tả ngày xưa. Ở mỗi thời điểm khác nhau, mỗi không gian khác nhau, mỗi hình ảnh khác nhau đã đưa ta đến những cảm nghĩ khác nhau về ngày tựu trường, phải không Bạn?

Tôi đã từng cắp sách trở lại trường nơi xứ Mỹ sau khi chọn nơi này làm quê hương thứ hai. Bằng cấp ngày xưa chỉ là những kỷ vật đáng yêu, đáng quý để mà nhìn ngắm khi trà dư tửu hậu mà thôi. Trong thực tế, tôi phải đi “học đại” “đại học” để có tiền từ những “Basic Grant”, từ những“Work Study” hầu có tiền trả tiền nhà, tiền điện, tiền nước, tiền ăn v..v.. trong những bước đầu làm lại cuộc đời từ con số không nơi xứ lạ quê người sau khi gia đình tôi vượt biên đi tìm Tự Do ở nơi phương trời xa lạ. Đi học lại vào lúc tuổi đã hơn ba mươi không phải là chuyện dễ dàng với một kẻ sống nhiều về tình cảm, đầy ấp những kỷ niệm về quá khứ và những lo nghĩ về tương lai như tôi.

Xin hãy cảm thông tâm tình của người viết trong những ngày đầu đi học khóa mùa Thu ở xứ Mỹ:

“Khi còn ở quê nhà chốn cũ
Vẫn mơ về bến mới Tự Do
Nào hay đâu đã đến được bờ
Lại mang nỗi u hoài khó tả

Những buổi sáng trên đường tới lớp
Trời Thu buồn khắp nẽo sương giăng
Bao niềm thương nỗi nhớ xa gần
Trong thoáng chốc quay về lủ lượt

Nào cha mẹ, trường xưa, bạn cũ
Nào những ngày khốn khổ điêu linh
Nào bao nhiêu kỷ niệm, ân tình
Hình ảnh ấy bao giờ xóa được


Rồi tôi lại ngậm ngùi khi nhớ về Saigòn:

Từng thu đến, lại từng thu đến
Gió lạnh về tê tái, cô đơn
Kẻ sĩ xưa ôm mối đau hờn
Nơi xứ lạ sống đời viễn khách

U hoài ấy biết ai tâm sự
Nữa cuộc đời sống ở quê hương
Saigòn ơi! Cách biệt đôi đường
Còn gì nữa, để quên để nhớ!


( Saigòn còn gì để quên để nhớ - Thơ Sương Lam)

Những thân hữu cùng trang lứa, cùng tâm sự như tôi chắc hẵn cũng mang nỗi u hoài như tôi, bạn nhỉ?

Rồi thời gian trôi qua, dù muốn dù không, tôi cũng đã sống ở xứ người hơn hai mươi năm qua. Gia đình tôi theo thời gian cũng đã được ổn định, thích ứng với xã hội mà tôi đang sống. Con cái tôi lớn lên công thành danh toại nhưng không nhiều thì ít, đã chịu ảnh hưởng của sự giáo dục xứ Mỹ có một đôi phần khác với sự giáo dục, đạo đức Á Đông mà tôi đã được truyền dạy.

Dĩ nhiên, tôi cũng như nhiều phụ huynh cùng thế hệ với tôi phải học thích ứng với những xung đột văn hoá xãy ra trong gia đình hay ngoài xã hội và cũng để theo kịp những tiến bộ của khoa học kỷ thuật hiện đại vì cổ ngôn xưa có nói:
“Cái học là sự vô cùng. Lúc nào cũng phải học. Học từ trong nhà đến ngoài đường, đến xã hội, đến trường đời. Con người sinh ra để phải học cho đến già chết mới hết học.” vì “điều chúng ta biết chỉ là một giọt nước, điều không biết mênh mông như đại dương” như Einstein đã nói hay sao?

Ba tôi thường dạy tôi rằng: “Học chữ nghĩa thì dễ, học cho nên người mới khó”
Tôi xin thành thật cám ơn các trung tâm Việt Ngữ tại hải ngoại, nói chung, tại Portland Oregon, nói riêng, đã luôn luôn muốn bảo tồn và phát huy văn hoá, đạo đức Việt Nam nơi xứ người nên đã tổ chức các lớp dạy Việt ngữ cho các con em tại hải ngoại.

Tôi còn nhớ cách đây hơn hai mươi năm và ngay cả trong hiện tại, tôi thường khuyên các phụ huynh học sinh Việt Nam của tôi cần nên nói chuyện bằng tiếng Việt ở nhà với con em và cần cho con em học tiếng Việt ở các trung tâm dạy Việt Ngữ để giữ gìn mối liên hệ tình cảm trong gia đình giữa ông bà, cha mẹ và con cháu.
Thật tội nghiệp cho những ông bà nội ngoại, những cha mẹ nào không thể nào hiểu được con cháu của mình khi chúng nó nói tiếng Mỹ “ào ào” mà mình chả hiểu mô tê gì cả!

Tôi cũng xin thành thật khen ngợi, tán thán công đức những tổ chức, những huấn luyện viên tình nguyện dạy Anh Ngữ cho những người cần học tiếng Mỹ để có một chút vốn liếng đi làm và để hiểu được con cháu.

Ở xứ Mỹ này có nhiều nghịch lý vui vui, hay hay với hình ảnh các em bé tuổi thơ đi học lớp Việt Ngữ trong khi các người lớn tuổi lại đi học lớp Anh Ngữ.

Theo thiển ý, việc học không muộn ở bất cứ tuổi nào, phải không bạn?
Ngay cả chính người viết, bây gìờ cũng đang đi học lớp điện toán do ban Chấp Hành Cộng Đồng Việt Nam Oregon tổ chức hằng tháng tại thư viện Midland để mở mang kiến thức về khoa học kỷ thuật hiện đại đấy, bạn ạ!

Vui thay, cô phụ giáo lớp dạy chương trình Excel này lại là cô học trò Nancy Lê bé bỏng ngày xưa của tôi. Hơn hai mươi năm trước, tôi là cô giáo của em. Hơn hai mươi năm sau, em lại là cô giáo của tôi. Chúng ta cần phải học hỏi lẫn nhau về những gì chúng ta không biết để mở mang kiến thức, không phân biệt tuổi tác kẻ làm thầy của ta, không nên cảm thấy e ngại, mắc cở gì cả. Có như thế bạn mới tiến bộ được chứ vì “việc học như thuyền đi nước ngược, không tiến ắt phải lùi” đấy! Bạn có đồng ý với tôi chăng?

Có một bài học mà người viết nhớ mãi và xin mượn bài học này để làm kết luân cho bài viết hôm nay:

Bài học Cây Đinh

Có một cậu bé trai, nó có cái tật xấu là ưa nổi nóng quạu quọ, vì vậy, cha của nó đã đưa cho nó một túi đinh;
Lại bảo nó, mỗi khi nó có nổi nóng quạu quọ thì hãy đóng một cây đinh lên trên bờ rào phía sau vườn nhà.
Ngày thứ nhứt, nó đóng được 37 cây đinh. Và từ từ mỗi ngày số đinh được đóng lên bờ rào mỗi ít đi. Nó cũng đã phát hiện là nó đã khống chế được cái tật xấu của nó cũng như cái việc đóng những cây đinh có hơi dễ dàng,
Cuối cùng, có một ngày kia cậu bé này cũng thấy là mình vẫn đủ nhẫn nại để không nổi lên cái tật xấu nóng nảy quạu quọ nữa, nó báo cho cha nó biết việc này.
Cha nó lại bảo nó, bắt đầu từ nay, mỗi khi nó khống chế được cái tật xấu của nó thì hãy đi nhổ một cây đinh.
Ngày ngày trôi qua, sau cùng thì nó báo cho cha nó hay là, nó đã nhổ hết những cây đinh rồi.
Cha nó nắm tay nó, cùng đi ra sau vườn nhà và nói rằng: “Con của cha, con ngoan lắm, con làm rất hay. Nhưng mà hãy nhìn những cái lỗ đinh trên bờ rào, cái bờ rào này không thể hồi phục được cái nguyên trạng của nó nữa. Một khi con nổi nóng thì những lời nói của con nó cũng giống như những cái lỗ cây đinh này, chúng đã để lại những vết hằn.
Giả dụ như con dùng dao đâm người ta một dao, thì bất luận là con đã nói bao nhiên lần những lời tạ lỗi, cái vết thương đó nó vẫn sẽ vĩnh viễn còn đó.
Những lời nói nhức nhối cũng ví như sự nhức nhối thực tại, không làm sao chấp nhận được (dù đó chỉ là lời nói)”.
Ghi chú: Giữa người và người với nhau, thường do sự kiên trì về cố chấp bởi những lỗi lầm giữa đôi bên, đã tạo nên những thương tổn vĩnh viễn cho nhau.
Nếu mọi người trong chúng ta đều có thể tự mình làm, bắt đầu có thái độ khoan dung đối với mọi người, bạn nhất định sẽ nhận được những kết quả tốt mà bạn không hề nghĩ tới... Giúp mở cánh cửa sổ cho người ta, cũng là để cho chính mình nhìn thấy được một không gian hoàn chỉnh hơn.

Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn nhé.

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam
(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet và qua điện thư bạn gửi
ORTB số 440 ngày 9-24-10)




Sương Lam
#631 Posted : Tuesday, October 12, 2010 1:26:17 PM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)





Tết Trung Thu 2010 với Cộng Đồng Việt Nam Oregon


Mùa Trung Thu năm nay, tôi ngâm nga bài hát:

Bóng trăng trắng ngà
Có cây đa to
Có thằng Cuội già
Ôm một mối mơ
Cuội ơi! Ta nói cho Cuội nghe
Ở trên cung trăng mãi làm chi?

Đã 60 năm qua rồi, tôi vẫn nhớ bài hát này. Những gì êm đẹp của tưổi thơ luôn sống mãi trong ta, phải không Bạn?

Hôm nay tôi tìm laị được phút giây thân yêu ngày cũ qua Đêm Tết Trung Thu do Cộng Đồng Việt Nam tổ chức ngày thứ bảy 25 tháng 9 năm 2010 tại Parkrose High School
.
Chương trình tổng quát như sau:
Từ 3;00PM – 5:30 PM: Tổ chức các trò chơi cho các thiếu nhi.
Từ 5:30 PM – 6:00PM: Lễ ra mắt Ban Chấp hành Cộng Đồng Việt Nam Oregon.
Từ 6:00PM - 8:00PM: Chương tình văn nghệ vui Tết Trung Thu.
Từ 8:00PM – 8:30PM: Rước đèn Trung Thu và phát bánh kẹo.

Vợ chồng chúng tôi đến sớm để phụ với các hội viên Hội Người Việt Cao Niên sửa soạn gian hàng trò chơi Chuột Bach Chạy Đua do HCN phụ trách.

Có khoảng hơn 20 gian hàng trò chơi dành cho thiếu nhi. Năm nay đa số các bạn trẻ sinh viên tham dự. Dĩ nhiên không thể thiếu gian hàng của Hội Hướng Đạo Việt Nam, Lớp Điện Toán CĐVNOR, Đoàn Hưng Ca Portland, Oregon, Thư Viện quận Multnomah, Nhật Nguyễn AllState Insurance…
.
Đông đảo nhất vẫn là gian hàng bong bóng của Đoàn Thiếu Nhi Thánh Thể La Vang vì em bé nào cũng thích có "vòng hoa chiến thắng" hay "thượng phương bảo kiếm" trong tay. Cô cháu nội Mya Ngọc Vy của tôi cũng lăm le làm nữ hiệp với thanh bảo kiếm màu hồng, miệng cười toe tét đưa gươm lên trừ gian diệt bạo.

Sôi nổi, náo nhiệt nhất vẫn là gian hàng Chuột Bạch Chạy Đua của Hội Cao Niên với hai chú chuột bạch làm tài tử chính. Một chú mang số 1 màu đen của vé có dấu hiệu A và một chú mang số 2 màu đỏ của vé có dấu hiệu B. Hai chú chuột này sẽ làm một cuộc chạy đua chui qua một cái hang có các số vé A và B nói trên. Chú nào chạy đến trước chui qua ô nào thì người có vé đó sẽ được trúng thưởng rất hậu hỷ. Tiếng reo hò cổ vũ chú chuột phe ta của các thiếu nhi tham dự và của phụ huynh làm náo động cả một góc phòng. Cả nhà cùng vui thật là hạnh phúc, phải không Bạn?








Một tiết mục đặc biệt của đêm vui Tết Trung Thu năm nay là lễ ra mắt Ban Chấp Hành Cộng Đồng Việt Nam Oregon nhiệm kỳ 2010-2012.

Hôm nay những người bạn trẻ Nguyễn Thanh Tâm, Nguyễn Nhật Linh, Cổ Vương Ngọc Lan, Trần Thu Thủy Mai văn Định với tinh thần dấn thân phục vụ cộng đồng đang hảnh diện ra mắt quý đồng hương Oregon cùng với ộng Chủ Tịch CĐVNOR Trần Quang Đệ. Một ban cố vấn và các trưởng ban khác gồm các nhân sĩ có uy tín cùng sát cánh bên nhau để góp ý, truyền trao kinh nghiệm đến những người bạn trẻ này. Những lời hứa quyết tâm phục vụ tốt cho cộng đồng trong buổi ra mắt hôm nay đã gây được lòng tin của đồng hương Việt Nam cư ngụ ở Portland và các vùng phụ cận vì họ đã thực sự làm việc với trái tim đầy nhiệt huyết.

Các thân hào nhân sĩ, các mạnh thường quân, những khuôn mặt sinh hoạt cộng đồng quen thuộc mà tôi thường gặp hiện diện đầy đủ để ủng hộ tinh thần những nguời bạn trẻ này.

Người viết xin chúc phúc cho Ban Chấp Hành CĐVN nhiệm kỳ mới này được thành công mỹ mãn trong việc phục vụ tha nhân.

Tiết mục văn nghệ dưới tài điều khiển khéo léo vui nhộn của MC Nhật Nguyễn, “chàng tuổi trẻ vấn dòng hào kiệt” đẹp trai, tài hoa này đã làm cho hội trường vui vẻ hẵn lên. Xin một tràng pháo tay khen ngợi MC Nhật Nguyễn.

Hai con lân của gia đình Phật tử Minh Quang chùa Ngọc Sơn với tiếng trống chiêng rộn rã đã mở màn cho một chương trình văn nghệ đặc sắc kế tiếp.

Những màn vũ của các em thiếu nhi trường Việt Ngữ Văn Lang, các màn biểu diễn võ thuật ngoạn mục, độc đáo dã được phụ huynh và thiếu nhi vỗ tay không ngớt.

Đìều làm tôi xúc động là các anh em của gia đình họ Đặng cũng góp mặt góp vui trong đêm nay. Tôi biết gia đình anh Đặng Trung và các em này hơn mười mấy năm qua khi các em còn nhỏ tuổi và là những học sinh xuất sắc trong giải Khuyến Học trước đây. Bây giờ các em đã lớn và đã làm vinh danh tuổi trẻ Việt Nam qua các cuộc thi đấu võ thuật thế giới. Một gia đình đạo đức với những người con ngoan hiền, giỏi dắn luôn luôn tham gia sinh hoạt cộng đồng như thế đáng được khen thưởng, phải không Bạn? Người viết xin chúc cho các cháu trong gia đình họ Đặng này vẫn giữ mãi tinh thần yêu người, yêu võ thuật này nhé.

Rồi cũng đến màn các em thiếu nhi thích nhất là màn lảnh lồng đèn và bánh kẹo Trung Thu. Tôi cũng sắp hàng với cô cháu nội Mya để đến nhận chiếc lồng đèn nho nhỏ Trung Thu này. Nhìn Mya và những em bé tíu ta tíu tít cầm chiếc lồng đèn và gói bánh kẹo cười cười nói nói với mẹ cha, tôi thấy trong lòng vui vui chi lạ!

Xin cám ơn BCH/CDVNOR đã đem niềm vui nụ cười đến với mọi người trong đêm Trung Thu này. Niềm vui này sẽ là bước đầu cho những niềm vui kế tiếp mà quý bạn trẻ sẽ đem đến cho cộng đồng Việt Nam Oregon.

Dale Carnegie đã từng nói: “Trong hầu hết trường hợp, bước đầu và bước cuối là những bước khó thành công nhất.”
Với sự tham dự của hơn năm trăm phụ huynh và thiếu nhi đến tham dự Tết Trung Thu đêm nay đã nói lên sự thành công của BCH/CĐVNOR trong bước đầu rồi, thì niềm hứng khởi và lòng nhiệt huyết của quý vị sẽ dẫn đến sự thành công ở bước cuối là một đìều dễ dàng, phải không các bạn?

Vui Tết Trung Thu không phải chỉ dành riêng cho các thiếu nhi mà còn dành cho những vị cao niên của Nhóm Sinh Hoạt Người Việt ở Trung Tâm Sức Khỏe và Dịch Vụ Á Châu nữa.

Những vị “tuổi hạc khá cao” này đã cùng nhau tổ chức một buổi potluck mừng Tết Trung Thu thứ năm vừa qua. Các cô Ái Nhi, Khanh và Bình thuộc trung tâm đã hướng dẫn hơn 50 quý vị “lão niên” chơi những trò chơi vận dụng trí nhớ, óc quan sát, sự nhanh nhẹn rất vui vẻ và khoa học. Đừng tưởng “tuổi già” là “tuổi chỉ biết buồn” đâu nhé. Có đến sinh hoạt với nhóm này rồi quý bạn sẽ thấy “đời vẫn còn đẹp sao” đấy! Họ cũng nhanh nhẹn, ồn ào, vui vẻ lắm, bạn ạ! Họ đã tìm đến nhau để chung vui với nhau cho bớt phần hiu quạnh vì bạn bè cùng lứa tuổi dễ dàng trò chuyện với nhau. Họ là những bà nội trợ “cừ khôi”, những nhà chăm sóc vườn cảnh ”hết xẩy”, những chuyên viên xã hội, những quan sát viên “bén nhậy” đã kể cho nhau nghe nhiều chuyện, nhiều tin tức hấp dẫn lắm bạn ạ!







Bạn có muốn sống vui sống khoẻ hay chăng? Nếu muốn, xin hãy đọc tài liệu được trích đăng dưới đây do người viết sưu tầm về để làm quà Trung Thu cho bạn nhé.

Cởi mở sẽ sống thọ hơn

Những người có cuộc sống thân thiện, hòa đồng với gia đình, xã hội sẽ giảm 50% nguy cơ chết sớm, đó là kết quả nghiên cứu của hai đại học tại Mỹ Brigham Young (bang Utah) và North Carolina (tại Chapel Hill, bang North Carolina). Kết luận này được rút ra từ quá trình tổng hợp dữ liệu liên quan đến 300.000 người và 148 công trình nghiên cứu thực hiện suốt ba thập kỷ qua.
Theo đó, “hầu hết những ai có mối quan hệ xã hội tốt sẽ sống thọ hơn 3,7 năm so với những người thụ động, sống cô độc” - trích lời giáo sư tâm lý Timothy B. Smith (Đại học Brigham Young). Ngoài ra, nghiên cứu cũng cho rằng việc có nhiều bạn sẽ có kết quả tích cực tương tự như việc bỏ hút thuốc lá. Sự cô đơn, e dè trong việc thiết lập quan hệ xã hội sẽ khiến chúng ta có tỉ lệ tử vong tương đương những ai nghiện rượu, thậm chí cao hơn chứng béo phì, lười vận động.
Tương tự, một nghiên cứu của đại học danh tiếng Carnegie Mellon (Mỹ) được thực hiện vào năm 2003 trên cơ thể một nhóm tình nguyện viên đã chỉ rõ: nhóm tình nguyện viên có mối quan hệ xã hội đời thường tốt sẽ giúp cơ thể phản ứng tốt hơn với virút cúm được tiêm vào người so với nhóm còn lại. Trước đó, Janice Kiecolt-Glaser - một giáo sư khoa tâm thần thuộc Đại học bang Ohio (Mỹ) - cũng đưa ra kết quả nghiên cứu khẳng định lại điều này, sau khi thực nghiệm trên chính nhóm sinh viên y khoa của mình. Ông cho biết các sinh viên vui vẻ, hòa đồng và nhiều bạn có hệ miễn dịch tốt hơn hẳn.
(Nguồn: CÔNG NHẬT (Theo Los Angeles Times)
Việc sống cởi mở, thoải mái để sống vui sống khỏe đâu có phân biệt tuổi già, tuổi trẻ phải không bạn?


Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn nhé.

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam

(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet và qua điện thư bạn gửi)








Sương Lam
#632 Posted : Tuesday, October 26, 2010 2:38:25 PM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)


Bạn là Ai


Người viết thích lang thang trên mạng để tìm tài liệu hay hay lạ lạ đem về đây chia sẻ với bạn bè. Đây là niềm vui trong ngày của tôi vì qua đấy tôi học được thêm những bài học mới để mở mang kiến thức, để con tim và tấm lòng của mình đón nhận thêm những tình cảm yêu thương, dịu dàng từ mọi nguồn tâm linh khác nhau, không phân biệt tôn giáo.

Hôm nay, người viết xin mời quý bạn đọc một câu chuyện dưới đây để rồi sau đó bạn có thể biết được mình là ‘Tôi là ai ”, bạn nhé.

Cây Nghiêng Về Phía Nào, Thì Sẽ Ngả Về Phía Đó

Như một định luật, cây nghiêng về phía nào thì chắc chắn sẽ ngả về phía đó. Tư tưởng con người cũng vậy. Một người khi tâm tư hướng về đâu, sự suy nghĩ cũng sẽ được quy hướng như vậy. Trong sách Veritas có thuật lại một câu chuyện để xác minh điều đó là chính xác:

Không gì đẹp bằng

Trả lời cho một thanh niên mong mỏi được biết rõ về mình. Một cụ già nọ đã kể câu chuyện như sau:

“Ngày nọ, tại một đỉnh núi cao, người ta thấy ở chân trời xa tắp có hai bóng đen ôm lấy nhau.
Một em bé ngây thơ buột miệng nói: “Hai bóng đen đó là ba và má đang ôm nhau.”
Một chàng thanh niên đang mơ mộng phát biểu: “Đó là hai tình nhân quấn quýt nhau.”
Một người khác có tâm hồn cô đơn thì nhận xét: “Hẵn họ là 2 người bạn gặp lại nhau sau nhiều ngày xa nhau.”
Kẻ có lòng tham lam chỉ nghĩ đến việc tiền bạc thì lại quả quyết: “Đây là hai thương gia vừa ký với nhau một giao kèo làm ăn.”
Một người đàn bà có trái tim trìu mến thì thốt lên: “Đây là một người cha trở về từ chiến trận, đang ôm lấy đứa con gái của mình.”
Một tên sát nhân đứng gần đó góp ý: “Đây phải là 2 người đàn ông đấm đá vật lộn nhau, trong một cuộc giao chiến một mất một còn.”
Một người đàn ông không màng đến những gì xảy ra xung quanh mình lên giọng: “Ai mà biết được họ đang ôm nhau hay cắn xé nhau.”

Nhưng sau cùng, một vị thánh có quả tim Thiên Chúa mới mỉm cười giảng hoà: “Không có gì đẹp cho bằng hai người ôm nhau.”

Kể xong câu chuyện này. Cụ già đưa ra kết luận: “Mỗi một tư tưởng của Bạn để lộ bạn là ai.” Bạn nên tự vấn lương tâm xem như bạn thường tưởng nghĩ đến những gì. Hơn bất cứ một bậc thầy nào, những tư tưởng của bạn có thể nói cho bạn biết: Bạn Là Ai!

(Trích trong Bản Tin của Đoàn Liên Minh Thánh Tâm số 12 tháng 7 & 8 năm 2007 Portland, Oregon)

Bạn có đồng ý với tôi khi còn trẻ chúng ta có những ý nghĩ, hành động khác với lúc “tuổi hạc khá cao” bây giờ không?

Hãy nhìn đứa bé mới sinh ra đẹp như một thiên thần trong giấc ngủ dù đôi khi cháu nhăn mặt nhíu mày, nhưng vẫn dễ thương làm sao đấy! Vì sao thế? Chắc hẵn bạn sẽ đồng ý với người viết là: tâm hồn cháu bé rất trong sạch, tinh khiết “chưa lấm bụi trần.” cho nên bé rất dễ thương!

Đứa bé lớn dần lên, bắt đầu nhiểm lây những thói hư tật xấu của môi trường xã hội, của những người sống chung quanh bé: ông bà, cha mẹ, anh em, thân nhân xa gần, bạn bè, hàng xóm láng giềng v..v.. cho nên đã tạo tác thêm những nghiệp tội do vô minh dẫn dắt. Tuy nhiên, đương sự cũng có thể học được những điều hay lẻ phải, lối sống tốt đẹp để xây dựng thêm những nghiệp lành hạnh tốt. Cho nên đôi khi trong giấc ngủ, họ có thể gặp nhiều mộng đẹp nên họ mỉm cười duyên dáng. Đẹp quá! Và đôi khi họ có thể gặp ác mộng nên khi ngủ họ la hét um sùm, nghiến răng trèo trẹo. Ghê quá!

Con người có tính ý đẹp đẻ hay ghê xấu một phần do hoàn cảnh và tha nhân bên ngoài ảnh hưởng đến, nhưng phần lớn là do tâm ý của mình quyết định nên không thể than trách ai được. Người xưa thường nói “Tiên trách bỉ, hậu trách nhân” là thế!

Mời bạn lắng nghe lời đối thoại dưới đây của Diogenes để chọn cho mình một thái độ và một lối sống nào mình thích nhé. Tùy bạn đấy!

Diogenes

Nhà hiền triết Diogenes ăn tối với bánh mì và đậu lăng.

Nhà hiền triết Aristippus trông thấy. Ông này sống một cuộc đời phong lưu khá giả và biết nịnh bợ nhà vua.

Aristippus ngỏ lời:
“Huynh hãy học cách khúm núm nhà vua và huynh sẽ không cam tâm ăn đậu lăng đâu.”

Diogenes đáp:
“Huynh hãy học cách sống bằng đậu lăng và huynh sẽ không phải luồn cúi nhà vua.”

( Nguồn: Trích trong Như Tiếng Chim Ca- Dịch giả: Đỗ Tấn Hưng & Trần Duy Nhiên)

Lại có một câu chuyện khác sẽ làm bạn suy nghĩ phải nên làm như thế nào nữa đây:


Nhà hiền triết Khổng Phu Tử

Trang Tử ngày kia nói với Khổng Tử: "Ngài là hạng hiền triết như thế nào mà có thể quả quyết rằng Nhan Hồi nhân hơn ngài? Tuân Tử trí hơn ngài? Tử Lộ dũng hơn ngài? Và Tử Cống nghiêm hơn ngài?"
Vì nóng lòng muốn Đức Khổng Tử trả lời, Trang Tử xê dịch về đầu kia manh chiếu và suýt nữa thì ngồi ra ngoài. Ông nói: "Nếu đúng như ngài nói, vậy tại sao cả bốn người đó lại là đệ tử của ngài?"
Khổng Tử trả lời: "Ông cứ ngồi yên ở vị trí đó đi và tôi sẽ nói cho ông biết: Nhan Hồi biết nhân nhưng không biết bất nhân. Tuân Tử biết trí nhưng không biết bất trí. Tử Lộ biết dũng nhưng không biết bất dũng. Tử Cống biết nghiêm nhưng không biết bất nghiêm. Đấy là lý do vì sao cả bốn người đó đều vui vẻ học hỏi với tôi”.

Ông Jalal-ud-din Runi, người Hồi Giáo, đã nói: "Bàn tay luôn luôn mở hay luôn luôn nắm là một bàn tay tàn tật. Con chim không thể xòe cánh ra và khép cánh lại thì chả bao giờ biết bay được hết."

(Nguồn: sưu tầm trên net)

Ý chà! Nghe quý vị hiền triết ở trên lý luận sao thấy “rắc rối cuộc đời” quá, bạn nhỉ ?

Riêng người viết chỉ biết cầu nguyện trong hiện tại có được sức khỏe, tinh thần sáng suốt, biết phân biệt phải trái và luôn tin tưởng rằng:

“Lời Chúa, Phật như suối từ ngọt mát
Chúa giáng trần hay là Phật đản sinh
Để dạy ta sống với một chữ Tình:
“Tình Nhân Loại với Thiện Tâm sẵn có!”

Chữ Phúc Đức chúng ta đều hiểu rõ
Khi con người sống đạo đức thiện tâm
Thì phúc duyên là dòng nước chảy ngầm
Mang an lạc, thiện lành cho ta đó!

(Bình an dưới thế cho người thiện tâm – Thơ Sương Lam)

Hy vọng rằng Bạn cũng sẽ đồng ý với người viết về quan điểm sống này.

Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn nhé.

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam

(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet và qua điện thư bạn gửi-
ORTB số444 ngày 22 tháng 10 - 2010)
Sương Lam
#633 Posted : Thursday, November 4, 2010 12:45:49 PM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)


Điều Con Người Cần Nhất

Chúng ta cũng thuờng nghe nói những câu dưới đây:

“Tam thập nhi lập
Tứ thập nhi bất hoặc
Ngũ thập tri thiên mênh
Lục thập nhi nhĩ thuận
Thất thập nhi tùng tâm sở dục bất du củ”


Khổng Tử

Qua thời niên thiếu, chúng ta đến tuổi trưởng thành. Ngày xưa và ngay cả bây giờ, đa số chúng ta lập gia đình ở vào khoảng tuổi độ trên dưới 30 và bắt đầu sống tự lập (tam thập nhi lập).
Sau khi an ổn việc gia đình, chúng ta bắt đầu lo phát triển sự nghiệp tùy theo ngành nghề để thăng tiến ngày một tốt đẹp hơn lên Ở vào độ tuổi 40 , chúng ta mới hết nghi hoặc chuyện đời, có thể hiểu thấu rõ và phân biệt mọi sự phải trái trong thiên hạ (tứ thập nhi bất hoặc).
Theo thiển ý, đây là giai đoạn quan trọng nhất trong đời của đa số quý ông vì ở tuổi này quý ông hình như đã chính chắn hơn và lo phát triển sự nghiệp, con đường danh lợi sẽ thênh thang rộng mở.

Dĩ nhiên đối với những người không còn trẻ nữa ở cái tuổi “lục thập nhi nhĩ thuận” và “thất thập cổ lai hy” (nhiều người thường nói thế) như chúng tôi thì các bạn ở lứa tuổi 40, chúng tôi xem họ là những người bạn trẻ để chúng tôi đặt nhiều kỳ vọng và mong ước họ sẽ thực hiện những công tác có ích lợi cho bản thân họ, nói riêng, cho cộng đồng, cho quê hương đất nước nói chung.

Tôi viết những lời viết này để khen ngợi những người bạn trẻ ở Portland đang đem lại niềm vui, sự hảnh diện cho cộng đồng người Việt ở nơi đây vì sư thành công của họ trên đường sự nghiệp, phục vụ cộng đồng. Họ là ai? Xin được đan cử một vài bạn trẻ dưới đây:

* Bác sĩ Nguyễn Đức Quang Hoàng với trung tâm y tế Columbia Medical Clinic Nguyễn Professionnal Center rất tân tiến, khang trang, lịch sự vừa mới khai trương ngày 10-24-2010. Bác sĩ Hoàng đã từng là chủ tịch CĐVN ở Vancouver, WA.
* Ban chấp hành CĐVNOR niên khoá 2010- 2012 gồm những người bạn trẻ, đầy nhiệt huyết, dấn thân phục vụ cộng đồng dưới sự điều hành của Chủ tịch Cộng Đồng Trần Quang Đệ, một kỷ sư điện toán, tính tình ôn hoà, nhẫn nại, hết lòng phục vụ cộng đồng và Hội Cao Niên Oregon trong nhiều năm qua.
* Alexander Nhật Nguyễn, một MC duyên dáng, một người trẻ thành công trong lảnh vực địa ốc và bảo hiểm, thường góp mặt trong các sinh hoạt cộng đồng tại Portland, OR.
* Huỳnh Vinh, một họa sĩ trẻ đa năng, đa tài, sinh hoạt trong Nhóm Việt Học .

Đó là tiêu biểu cho những người bạn trẻ mà người viết đã có duyên may được cùng sinh hoạt chung với họ trong các công tác cộng đồng tại Portland, Oregon.

Họ là con em của những cựu quân nhân, công chức đã đến định cư tại nước Mỹ theo diện HO hoặc đã vượt biên tìm tự do trên những chiếc thuyền bé nhỏ mong manh. Nhưng với tinh thần hiếu học, lòng tự trọng cao độ, và được giáo dục tốt trong gia đình đạo đức Á Đông, họ đã thành công trong học vấn, trong sự nghiệp và trong công tác phục vụ cộng đồng.

Dĩ nhiên còn có những người bạn trẻ nam nữ thành công trong các lảnh vực khác nữa mà người viết không nhớ tên hết, cũng đáng được ngợi khen và khích lệ ví dụ các bạn trẻ làm việc thiện nguyện tại các trường Việt Ngữ Văn Lang, tại Trung Tâm Mục Vụ La Vang, Hội Hướng Đạo Việt Nam v..v..
Người viết xin được góp vui và chúc phúc cho những người bạn trẻ đã làm vẻ vang tuổi trẻ Việt Nam nói chung và đem lại sự hảnh diện cho Cộng Đồng Việt Nam Oregon, nói riêng.

Nói đến niềm vui khi được khen ngợi, người viết lại nhớ đến câu chuyện Tu Thân trong Cổ Học Tinh Hoa, xin phép được chia sẻ cùng các bạn gọi là “ôn cố tri tân” một tí nhé:

Tu Thân

Thấy người hay, phải cố mà bắt chước. thấy người dở thì phải tự xem xét có dở như thế không để mà sửa đỗi.
Chính mình có điều hay, thì phải cố mà giữ lấy. Chính mình có điều dở, thì phải cố mà trừ đi.
Người chê ta, mà chê phải tức là thầy ta. Người khen ta, mà khen phải, tức là bạn ta, còn người nịnh hót ta lại là người thù địch ta vậy.
Cho nên người quân tử trọng thầy, quý bạn và rất ghét cừu địch, thích điều phải mà không chán, nghe lời can mà biết răn… như thế dù muốn không hay cũng không được.
Kẻ tiểu nhân thì không thế. Cực bậy mà ghét người chê mình, rất dở mà thích người khen mình, bụng dạ như hổ lang, ăn ở như cầm thú, mà thấy người ta không phục, lại không bằng lòng, thân với kẻ xiểm nịnh, xa cách kẻ can ngăn, thấy người chính trực thì cười, thấy người trung tín thì chê. Như vậy dù muốn không dở cũng không được .

Tuân Tử

Lời bàn: Cái đạo tu thân chỉ có: biết theo điều hay, biết tránh điều dở. Mà muốn tới các mục đích ấy, thì không những là tự mình phải xét mình lại còn phải xét cái cách người ở với mình nữa. Đối với người cần phải biết hai điều: Ai khen chê phải, khuyên răn hay thì phục, thì bắt chước, ai chiều lòng nịnh hót thì tránh cho xa, coi như quân cừu địch, Nên ưa người ta khuyên mình hơn người ta khen mình, có như thế thì ta mới tu thân được.

( Nguồn: Cổ Học Tinh Hoa - Nguyễn Văn Ngọc)

Đã nói đến cái hay đẹp của Đông Phương, tưởng cũng nên nói một chút về lời hay ý đẹp của Tây Phương vì học và hành những gì tốt đẹp của bậc thánh nhân thì đâu có phân biệt Đông hay Tây, bạn nhỉ?
Người viết đã tìm dưọc những danh ngôn Tây Phương hay hay dưới đây:

“Người hạnh phúc nhất là người tạo nhiều hạnh phúc cho kẻ khác”
Diderot
Hay là:
«Những tư tưởng cao siêu đều phát xuất tự trái tim»
Vauvenargues
Và thực tế nhất là:
« Đừng hẹn ngày mai những việc gì có thể làm được hôm nay»
Lord Chesterfield

Tóm lại, ngoài xã hội dù trẻ hay già, chúng ta lúc nào cũng phải biết tu thân trưóc khi nghĩ đến chuyện tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, phải không bạn?

Trở lại trong gia đình, người viết xin kể cho quý bạn nghe 3 câu chuyện dưới đây mà theo thiển ý của người viết, rất có ý nghĩa, cảm động, nhất là quý bà sẽ vui lắm và quý ông cũng sẽ vui lây theo, để làm kết luận cho bài viết hôm nay, bạn nhé.

Điều con người cần nhất

1.- Đó là một buổi tối rất bình yên, cả nhà tôi đang cùng xem bộ phim truyền hình yêu thích thì chuông điện thoại reo. Mẹ nhấc máy. Chăm chú lắng nghe, nói “Vậy à, vậy à, ừ...”. Rồi đặt máy. Tôi thoáng thấy mẹ làm một việc rất lạ nữa - rút giây cắm điện thoại ra. Rồi mẹ lại cùng bố con tôi xem phim. Đó là đêm cháy chợ Đồng Xuân. Bạn hàng hốt hoảng báo cho mẹ biết là lửa đã cháy đến sạp vải của nhà chúng tôi. Sau đó là những năm vay mượn, đầu tắt mặt tối, gây dựng lại từ đầu. Có lần tôi hỏi mẹ về tối hôm đó, mẹ trả lời êm ả: “Mẹ không muốn bố cuống lên rồi lao đến đó, nhỡ có gì thì sao?” Cả cơ nghiệp lao đao, nhưng trong giây phút đó, mẹ chỉ nghĩ đến bố tôi.

2.- Chị tôi dành dụm vốn liếng định mua một mảnh đất ở ngoại thành. Hẹn được với người ta mang tiền đến đặt cọc, chị vội vã gọi taxi. Dọc đường, chị bắt gặp một đoàn nam phụ lão ấu hớt hơ hớt hải bồng một cô bé bị trâu húc vẫy xe xin đi nhờ lên Hà Nội cấp cứu. Chị tôi lập tức bảo anh lái xe quay xe, đưa cô bé con, người mẹ, và cả chị thẳng về Hà Nội. Mẹ cô bé tê liệt vì sợ hãi, chỉ biết ôm con khóc ròng. Một mình chị lo toan cho cô bé vào phòng cấp cứu, nhập viện, thậm chí đóng luôn cả tiền bệnh viện phí khi biết người mẹ không có nổi 100 nghìn trong túi... Khi chắc chắn là cô bé an toàn, chị mới trở về nhà. Không bao giờ nhắc đến chuyến xe ấy tốn kém bao nhiêu, tiền bệnh viện phí thế nào, hay buồn vì mảnh đất ưng ý kia không kịp đặt cọc đã qua tay người khác. Và cứ đến Tết, nhà chị lại có thêm những người khách từ quê ra.

3- Cha tôi là một người thành đạt, cha rất yêu công việc, đi sớm về khuya, mất ăn mất ngủ. Còn mẹ tôi, trong mắt mọi người, là một phụ nữ thật bình thường với những lo toan giản dị. Nhưng có lần cha nói với tôi rằng dù cha rất yêu thích công việc, nhưng cha không cần nó, cũng như cha cũng chẳng cần lắm nhà cửa, tiền bạc. Tất cả những gì cha cần là mẹ, có mẹ là cha có tất cả, kể cả những thứ rất quý giá, như là... chúng tôi.

Đôi khi bạn phải ngạc nhiên về những người mà bạn yêu quý. Sự an nhiên nơi tâm hồn họ. Những quyết định đơn giản mà quyết liệt. Sự bình thản của họ trước những thứ tưởng chừng rất quan trọng, nhưng lại không thật sự quan trọng. Cái cách mà họ tha thiết với con người. Giản đơn, nhưng mãnh liệt.

Liệu bạn có nhận thấy, điều mà con người cần nhất trên thế gian này không phải danh vọng, không phải tiền bạc, không phải nhà cửa, không phải đất đai... Bạn có nhận ra không, điều mà Con Người cần nhất chính là Con Người...

(Nguồn: Email bạn gửi – Xin cám ơn chị Ngoan Nguyễn rất nhiều)

Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn nhé.


Sương Lam


(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet và qua điện thư bạn gửi-ORTB số 445 ngày 10-29-2010)


Sương Lam
#634 Posted : Tuesday, November 23, 2010 1:07:47 PM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)




Học Trò Già Thầy Giáo Trẻ

Các trường học lớn nhỏ khắp nơi đã khai giảng từ đầu tháng 9 mùa Thu. Học trò, sinh viên mọi trình độ đã quen dần các sinh hoạt học tập tại học đường. Nhưng mãi đến bây giờ một lớp học đặc biệt vừa mới khai giảng. Đó là lớp điện toán căn bản miễn phí dành cho mọi người do Ban Chấp Hành Cộng Đồng Việt Nam Oregon tổ chức mới khai giảng vào thứ bảy 6 tháng 11 năm 2010 tại thư viện Midland mà đa số học viên là những người tuổi “không còn trẻ nữa”. Thế mới đặc biệt chứ lị!

Các lớp điện toán này sinh hoạt mỗi tháng một lần vào ngày thứ bảy tuần lễ đầu tiên của mỗi tháng từ 10:00 AM đến1:00 PM và chương trình học kéo dài cả năm Đây là các lớp học điện toán miễn phí dành cho đồng hương Việt Nam ở Portland và những vùng phụ cận. Thành phần giảng viên và các phụ giáo là những người thiện nguyện dạy miễn phí. Vợ chồng chúng tôi là những “thợ vịn” đến phụ giúp quay video, làm DVD v..v.. giúp cho lớp học với tư cách thiện nguyện vì có cảm tình với “thầy giáo trẻ” Trần Quang Đệ, chủ tịch CDVNOR, người đã từng dạy chúng tôi học điện toán tại Hội Người Việt Cao Niên Oregon mấy năm về trước.

Niềm vui chợt đến với người viết khi nhìn học viên đã đến tụ tập đông đảo bên ngoài cửa thư viện chờ giờ mở cửa để vào lớp.
Xin hoan nghinh tinh thần hiếu học của quý vị học viên.

Có những học viên cũ đi học ôn lại và có những học viên mới toanh tôi mới gặp lần đầu vì vợ chồng chúng tôi đã đi làm thợ vịn cho các lớp học điện toán này từ năm 2008 cũng do thầy Đệ phụ trách. Chính vì tinh thần và thiện chí phục vụ công ích vô vị lợi không mỏi mệt của người bạn trẻ này, dù đương sự rất nặng gánh gia đình, đã khiến cho chúng tôi quý mến, nên chúng tôi vẫn tiếp tục làm “thợ vịn” cho người bạn trẻ này mãi đến ngày hôm nay.

Lớp học hôm nay có hơn 50 học viên tham dự do thầy Đệ phụ trách giảng dạy với sự phụ giúp của cô Nancy Lê trẻ tuổi, dễ thương. Cô là học trò tí hon ngày cũ của người viết. Nhìn học trò ngày xưa của mình thành đạt và biết đi làm công tác thiện nguyện giúp đỡ đồng hương, tôi sung sướng và hảnh diện vô cùng. Xin chúc cho những người trẻ như Nancy Lê giữ vững tinh thần và thiện chí phục vụ công ích như thế nhé.

Đứng ở cuối phòng nhìn toàn thể lớp học, người viết thấy vui vui trong lòng một ít. Các học viên lắng tai nghe những lời hướng dẫn của thầy Đệ và chăm chú nhìn những hình ảnh căn bản của một máy điện toán xuất hiện trên một màn ảnh lớn.

. “Học trò già” và “thầy giáo trẻ” mỗi người có một niềm vui riêng trong sự tiếp nhận và truyền trao kiến thức kỹ thuật điện toán. Tôi biết rằng trong số những học viên này có nhiều vị đã biết ít nhiều về điện toán qua lời hướng dẫn của con em ở nhà bảo phải “click” nút này, bấm nút nọ. Tuy nhiên được học lại những điều căn bản về điện toán vẫn là một điều cần thiết vì theo thiển ý, bất cứ việc gì cũng cần được xây dựng trên một nền tảng căn bản vững chắc thì vẫn tốt hơn cho sự phát triển sau này.

Khoa học kỹ thuật mỗi ngày mỗi tiến bộ và phát triển. Sự hiểu biết căn bản về việc sử dụng máy địện toán là một nhu cầu cần thiết trong đời sống hiện đại. Hãy tưởng tượng một người ở bên này bờ đại dương có thể liên lạc thư từ, chuyển gửi tin tức hình ảnh đến thân nhân, gia đình, bạn bè ở phương xa một cách nhanh chóng thì còn gì vui sướng cho bằng. Khi biết sử dụng computer, bạn có thể tha hồ đọc sách báo, tin tức báo chí, sưu tầm tài liệu, hình ảnh, xem phim, nghe nhạc v..v.. để mở mang kiến thức. Những phương trời cao rộng sẽ được mở ra dưới mắt bạn qua màn ảnh máy địên toán. Hơn thế nữa, tài liệu y học còn chứng minh việc vận dụng trí óc như sử dụng internet sẽ giúp cho bộ não của người già hoạt động tốt hơn.

Xin được chia sẻ với các bạn một trích đọạn dưới đây:
“Một cuộc nghiên cứu mới cho thấy các vị cao niên sử dụng Internet hằng ngày sẽ có quyết định khá hơn và có thêm kỹ năng lý luận trong những vấn đề phức tạp.
Theo giáo sư môn tâm lý Gary Small, cụm từ “không dùng thì mất” dường như áp dụng cho sự vận hành bộ óc của người già khi dùng Internet.
Giáo sư Small nói: “Các kỹ năng lập luận rắc rối, ghi nhớ có ý thức, ghi nhớ tạm thời, tất cả các lĩnh vực của não bộ đã được khởi động chỉ trong vòng một tuần lễ thực tập trên Internet”.
Viện Khoa học Semel thuộc trường đại học California ở Los Angeles (UCLA) đã nghiên cứu 24 người tuổi từ 55 đến 78. Phân nửa đã dùng Internet mỗi ngày. Phân nửa còn lại vẫn còn “ngây thơ” về máy tính.
Tất cả những người tình nguyện tham gia cuộc nghiên cứu này được chụp hình bộ óc trong khi làm những thao tác mô phỏng thao tác của Internet.
Kết quả cho thấy não của những người thuộc nhóm sử dụng internet có nhiều chuyển động tốt hơn não của những người thuộc nhóm không biết sử dụng internet.

Theo giải thích của giáo sư Small khi bộ não già đi, nó sẽ trải qua một số thay đổi tâm sinh lý, ví dụ như sẽ co lại và giảm bớt các hoạt động của tế bào. Hiện tượng đó ảnh hưởng đến khả năng nhận thức.
Nhóm nghiên cứu của UCLA nói rằng cuộc nghiên cứu của họ gợi ý rằng chỉ cần những sinh hoạt đơn giản như “đi lang thang trên Internet “cũng đủ chống lại các thay đổi nêu trên và giúp bộ óc của những người lớn tuổi hoạt động tốt hơn”
(Nguồn: sưu tầm trên internet)
Chúng tôi là những học viên cũ của Thầy Đệ. Chúng tôi đã tìm được niềm vui và sự đam mê trong việc sử dụng computer để mở mang kiến thức, để giữ những mối liên hệ tình cảm với gia đình và thân hữu. Chúng tôi xin chúc cho quý vị học viên cũng tìm được niềm vui và sự đam mê về computer như chúng tôi. Xin hãy cố gắng tham dự đầy đủ chương trình học và vận động bạn bè, thân nhân cùng đi học với quý vị cho vui. Càng đông chúng ta càng vui nhiều, phải không quý vị?
Trong niềm vui về sự học tập, về sự thử thách với những khó khăn có thể gặp phải khi học tập hay khi làm một việc gì đó, người viết xin được chia sẻ với quý bạn câu chuyện hay hay ngắn ngắn dưới đây:

Câu Chuyện Của Hai Hạt Mầm

Có hai hạt mầm nằm cạnh nhau trên một mảnh đất màu mỡ.

Hạt mầm thứ nhất nói: Tôi muốn lớn lên thật nhanh. Tôi muốn bén rễ sâu xuống lòng đất và đâm chồi nảy lộc xuyên qua lớp đất cứng phía trên...
Tôi muốn nở ra những cánh hoa dịu dàng như dấu hiệu chào đón mùa xuân... Tôi muốn cảm nhận sự ấm áp của ánh mặt trời và thưởng thức những giọt sương mai đọng trên cành lá.
Và rồi hạt mầm mọc lên.

Hạt mầm thứ hai bảo:

- Tôi sợ lắm. Nếu bén những nhánh rễ vào lòng đất sâu bên dưới, tôi không biết sẽ gặp phải điều gì ở nơi tối tăm đó. Và giả như những chồi non của tôi có mọc ra, đám côn trùng sẽ kéo đến và nuốt ngay lấy chúng. Một ngày nào đó, nếu những bông hoa của tôi có thể nở ra được thì bọn trẻ con cũng sẽ vặt lấy mà đùa nghịch thôi. Không, tốt hơn hết là tôi nên nằm ở đây cho đến khi cảm thấy thật an toàn đã.

Và rồi hạt mầm nằm im và chờ đợi.

Một ngày nọ, một chú gà đi loanh quanh trong vườn tìm thức ăn, thấy hạt mầm nằm lạc lõng trên mặt đất bèn mổ ngay lập tức.

Lời bàn: Trong cuộc sống sẽ luôn có những cơ hội cho những ai dám chấp nhận mạo hiểm, trải nghiệm những thử thách, mạnh dạn vượt qua những khuôn khổ lối mòn để bước lên những con đường mới.

(Nguồn: sưu tầm trên internet)

Bạn muốn là hạt mầm thứ nhất hay là hạt mầm thứ hai?
Chắc chắn là bạn sẽ chọn muốn được làm hạt mầm thứ nhất rồi vì bạn đã mạnh dạn vượt qua những khó khăn, trở ngại lúc ban đầu trong việc học tập, để cho đời sống của bạn được thăng hoa, tốt đẹp hơn lên, để cho bạn không bị lạc lõng giữa những tiến bộ của cuộc sống con người.
“Học cũng có ích như trồng cây: mùa Xuân nở hoa, mùa Thu được quả”. Và “Học tập không bao giờ muộn ở bất cứ tuổi nào”. Bạn đồng ý chứ?


Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn nhé.

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam

(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua điện thư bạn gửi- ORTB 447 ngày 11-12-10 bài số 55 MCTN)


Thầy Đệ



SL và Nancy Lê, cô học trò bé bỏng ngày xưa của SL



Hai thợ vịn Minh Và SL



Hình chụp chung lớp Điện toán CĐVNOR tồ chức ngày 10-6-2010



Happy Thanksgiving

Sương Lam
#635 Posted : Wednesday, December 1, 2010 8:27:31 AM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)



Phượng Các và các chị trong gia đình PNV à ơi,

Lâu rồi chị Tiểu Thu "lặn" hơi kỹ vì mắt chị hơi yếu không nhìn vào computer lâu được.Tongue
Chị Tiểu Thu và SL thỉnh thoảng vẫn liên lạc trên email (Hello PC)
Một duyên may đưa đến SL được gặp người "bạn ảo" Tiểu Thu nhân dịp chị Tiểu Thu và phu quân sang thăm anh Từ Công Phụng bị bịnh. Chị TT là bạn thân với chị Kim Ái, vợ anh Phụng, nên chị Phụng báo tin cho SL đến để họp mặt với nhau.
Thật là một duyên lành khi những người "bạn ảo" gặp nhau để thành "bạn thật".BlushSmile.
Chị Tiểu Thu dễ thương và bình dị lắm nên tụi này vui đùa thoải mái. Lại không ngờTT lại là "tiểu muội" của nhà văn "Phiếm" Song Thao, là bạn của SL cùng làm Bộ Xã Hội với SL trước đây. Thật trái đất này quá nhỏ, bạn nhỉ?Wink

Chị Phụng hẹn hò đải mừng hội ngộ 3 cặp tại nhà hàng Wong King, rồi lại dẫn anh chị Thành và Tiểu Thu đi dự lễ cầu siêu cho một thân hữu của SL ở Portland.

Ngày hôm sau anh chị Thành và Tiểu Thu phải về lại Canada sau 4 ngày thăm viếng Portland.

Chị Tiểu Thu gữi lời thăm PC và các anh chị em trong gia đình PNV.

Xin mời PC và các anh chị xem qua một vài hình ảnh hội ngộ này và những mẫu đối thoại trên email giữa SL và Tiểu Thu và nhà văn Song Thao
nhé để cùng vui với tụi này.

Xin click vào link dưới đây. Chọn Full Screen để xem cho rõ.

Welcome Tieu Thu

http://picasaweb.google....=Gv1sRgCNmv6rvkx5Pb9AE#

Dạo này SL bận quá trời nên không có thời giờ viết nhiều được. Xin xí xóa cho SL nhé . Thôi thì PC và các anh chị đọc các email cuả tụi này xem như là SL "báo cáo" đầy đủ chi tiết rồi nhé.Big Smile

Trích email ngày 11-30-10 cuả chị Tiểu Thu

Chị Sương Lam, anh Minh ơi,
TT về tới Montreal lúc 5 giờ chiều thứ 3 này rồi. Qua Portland gặp các anh chị vui quá.
Khi naò có dip các anh chị qua đây chơi nha. Chúng ta trò chuyện tiếp tụcSmile
Chúc các anh chị một buổi tối thật êm đềm.
Thân quý,
tieuthu


Trích email ngày 11-30-10 của SL

Chào quý vị,
Những phút vui qua mau giữa những người "bạn ảo" bây giờ thành "bạn thật". Smile!
Minh và SL rất vui được gặp anh chị Thành và Tiểu Thu tại Portland. Âu đó là một duyên lành cho chúng ta đuợc quen biết và gặp mặt nhau.
Mừng cho anh chị về đến nhà bình an. Kiss bé Như Ý giúp SL nhé .
Gửi lời SL thăm anh chị Tạ Trung Sơn. Lại không ngờ TT lại là "tiểu muội" của Song Thao. Nhắc ST kể lại những ngày vui cũ ở Bộ Xã Hội với những buổi đi xem kiểm duyệt phim và học lớp "kéo ghế cho người đẹp" . SL mời ông Sơn xem hình người đẹp Bộ Xã Hội ngày xưa "để xem dung nhan ấy bây giờ ra sao" nhé! Smile!
Xin mời quý vị click vào link dưới đây để xem hình hội ngộ vui vẻ này.

Welcome Tieu Thu

http://picasaweb.google....=Gv1sRgCNmv6rvkx5Pb9AE#


Chúc sức khoẻ đến toàn thể quý vị.

Quý mến

Minh và Sương Lam


Trich email cua Tiẻu Thu

Cám ơn chị Sương Lam nhiều...nhiều. Đúng là ngày vui qua mau quá. 1 ngày đi, 1 ngày về nên chỉ ở được đúng 3 ngày phù du!!!
Đại huynh Song Thao có nhìn ra chị Ngọc Sương ( bây giờ là nhà thơ nổi tiếng Sương Lam ) không?
Chị làm đề co hình quá đẹp nha.
Cám ơn nhaàthơ một lần nữa. Thương chúc tât cả các huynh tỷ một ngày vui vẻ & an lành.
Chị Sương Lam ơi, em thích tượng Phật ( Tĩnh Lặng) đó quá trời luôn!
TTSmile




Trích email của Song Thao

Ối trời ơi! Sao bây giờ bà bạn lúc nào cũng cười toe ở Bộ Xã Hội bây giờ trông "mệnh phụ phu nhân" dữ vậy! Ông Minh trông mỏng manh cũng đúng chỉ số thôi.
Rất mừng được nhìn lại những bạn xưa. Bây giờ, những người muôn năm cũ, kẻ còn người mất. Còn thì dật dờ, mất thì...đi luôn......
.........
Giữ liên lạc nghe bà Sương và ông Minh.
TTSơn


Chúc quý bạn vui khỏe nhé.

Sương Lam
Tonka
#636 Posted : Wednesday, December 1, 2010 9:47:27 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Vui quá chị nhỉ Smile
Khánh Linh
#637 Posted : Wednesday, December 1, 2010 9:52:58 AM(UTC)
Khánh Linh

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,775
Points: 1,317

Thanks: 139 times
Was thanked: 110 time(s) in 98 post(s)
Tượng Phật "Tĩnh Lặng" đẹp quá chị Sương Lam! Smile

PC
#638 Posted : Thursday, December 2, 2010 8:09:58 AM(UTC)
PC

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 5,668
Points: 25
Woman

Was thanked: 4 time(s) in 4 post(s)
quote:
Gởi bởi Sương Lam
Chị Tiểu Thu gữi lời thăm PC và các anh chị em trong gia đình PNV.


Dạ, cám ơn hai chị SL và Tiểu Thu.
Từ Thụy
#639 Posted : Thursday, December 2, 2010 8:47:18 PM(UTC)
Từ Thụy

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator, Editors
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 1,394
Points: 39
Woman

Thanks: 2 times
Was thanked: 3 time(s) in 3 post(s)
Chị Sương Lam ơi, trông anh chị vẫn còn tình quá trời Blush.

Sẵn tiện cho T hỏi thăm nhạc sĩ Từ Công Phụng có đỡ được chút nào không chị Sương Lam?

T là cây quạt bự bự của giòng nhạc Từ Công Phụng nè. Mong ns Từ Công Phụng sớm bình phục Rose.

Sương Lam
#640 Posted : Friday, December 3, 2010 1:17:22 PM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)
Tonka, Khánh Linh, PC và Từ Thụy à ơi,
Cám ơn quý vị đã vào chung vui với SL và chị Tiểu Thu.beerchug
Bức hình Tĩnh Lặng do SL chụp ở chùa Linh Sơn sau buổi lễ cầu siêu.
SL thấy bức tượng đẹp dễ thương quá, "chíp" trong bụng nên bấm máy ngay tức khắc với máy ảnh nhỏ của SL. Nếu có Thiên Thư ở đây, chắc TT chụp đẹp và nghệ thuật hơn SL rồi vì TT chụp có tay nghề hơn SL.Blush

Từ Thụy ơi,
Cô nàng "Em Tôi" ngày xưa của chị SL sao "lặn" lâu quá hỉ?Wink
Anh Minh và chị SL trông tình tứ như thế nhưng ở nhà đôi khi là "hai con khỉ già" như nhà văn Nguyên Nhung đã kể trong truyện ngắn của nàng.Tongue Già rồi nên gây nhau cho vui tuổi già.Big Smile

Em là "cái quạt" bự bự của TCP hả? Cám ơn em đã có lời thăm hỏi đến TCP. Bây giờ TCP thấy khỏe lắm. Nghe bà Phụng kể thì cái mục ung thư ở túi mật đã co rút lại sau mấy lần xạ trị và được sự chăm sóc chu đáo của chị Phụng. TCP bây giờ kể chuyện "tếu" và "đấu hót" tưng bừng với chị SL mỗi khi gặp mặt. Có lẻ em đã vào đọc bài "tâm tình về TCP" của chị SL trong mục này rồi nhỉ?
Chị SL và TCP sinh hoạt với nhau hơn 20 năm trời ở Portland, thế mà TCP không biết chị SL là "sư tỷ" của TCP. Thế mới lạ và bí mật nhỉ?

Bà Phụng giỏi lắm. Một tay bà lo hết mọi chuyện cho ông Phụng, Bởi thế mỗi lần tụi này họp mặt nhau, chị SL cứ bảo ông Phụng phải hát bài "Tạ ơn em" mãi.
Anh Phụng tính tình dễ thương, hiền hòa nên được nhiều người mến lắm.Smile
Vài hàng kể cho em nghe về TCP mà em là Fan của ông đó cho em vui nhé.

SL chúc sức khoẻ hết toàn thể quý vị nha.heart

Thân mến,

Sương Lam
Users browsing this topic
Guest (42)
39 Pages«<3031323334>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.