Welcome Guest! To enable all features please Login or Register.

Notification

Icon
Error

39 Pages«<3233343536>»
Viết Cho Vui Với Đời
Sương Lam
#661 Posted : Sunday, April 24, 2011 2:44:19 PM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)
PC ơi,
SL bây giờ thích làm "bà mẹ quê" cho khỏe vì "ngựa nản chân bon" rùi!Big Smile
Phượng Các
#662 Posted : Tuesday, April 26, 2011 5:19:53 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
Em cũng chỉ mong mình có cái tâm của một bà mẹ quê. Khi ai nghĩ tới mình thì thấy lòng nảy sinh sự mát mẻ, êm dịu....Em vừa nghe bài pháp theo link sau đây nói về cái tâm trong sạch (giữ giới) có thể đem đến sự nhiệm mầu:

http://www.phapamnguyent...c-thanh-bac-dai-tue.html
Sương Lam
#663 Posted : Friday, April 29, 2011 2:02:59 PM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)
PC ơi,
SL cũng đã vào nghe bài pháp trên.

Pháp đầu tiên giữ giới giúp con người phát sinh lòng từ bi, nghĩ và sống hướng đến hạnh phúc của nhiều người. Thật cũng hơi khó vì con người thường nghĩ đến cá nhân và gia đình của mình trước rồi mới nghĩ đến người khác. Cần phải được tu tập nhiều để phát sinh lòng từ bi đối với mọi người, mọi vật.

Pháp thứ hai là cần phải suy ngẫm những gì đáng suy ngẫm, không nên suy ngẫm những gì không đáng suy ngẫm. Cũng thật khó vì chúng ta thường hay suy ngẫm những gì không đáng suy ngẫm nhiều hơn.Big Smile
Chỉ một chút bị người khác phê bình hay làm mình buồn lòng là tối hôm đó thế nào cũng ngủ không được.Big Smile Vì sao? Có phải vì suy ngẫm mãi về lời phê bình hay hành động đã làm mình buồn lòng hay chăng? Tập được cái tính "xem như nơ pa" mọi việc cũng khó lắm vì con người ai cũng bị thất tình lục dục sai khiến.Tongue Thôi thì từ từ từng bước từng bước đều học tập hai chữ hỷ xả mà thôi!Wink
Hai pháp cuối không được đề cập đến trong bài pháp.

Chúc mọi người đều vui nhé.

Sương Lam
#664 Posted : Wednesday, May 11, 2011 4:49:03 PM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)




Tháng Năm Có Ngày Của Mẹ

Chào quý bạn,

Đây là bài thứ bảy mươi chín của người viết về chủ đề Thiền Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.

Ở Mỹ Tháng Năm có ngày Lễ của Mẹ (Mother’s Day) và Tháng Sáu có ngày Lễ của Cha (Father’s Day), tuy có nhiều dich vụ buôn bán đi kèm, nhưng đối với người viết hai ngày lễ này mang nhiều tình cảm thương yêu đến trong mọi gia đinh vì ít ra những người con, dù bận công việc đến đâu cũng dành đươc một ngày cho cha mẹ để nói lên lời chúc “Happy Mother’s Day “ hay “Happy Father’s Day” hoặc dẫn mẹ cha đi ăn hay mua quà tặng Cha Mẹ.

Năm nay người viết được gia đình cậu con trai tặng hoa và mời đi ăn nhà hàng để mừng ngày Lễ Của Mẹ trong tình thân ái gia đình nhỏ bé của chúng tôi. Dĩ nhiên là tôi cảm thấy sung sướng và hạnh phúc vô cùng vì đối với tôi, những phút giây xum họp vui vẻ trong hiện tại với những người thân yêu cuả mình là những phút giây hạnh phúc nhất vì có nhiều người muốn được như thế mà không được. Cho nên bạn và tôi cần trân quý những gì đang có được trong tầm tay của mình trong phút giây hiện tại, bạn đồng ý chứ?

Người viết xin mời bạn đọc qua một số những mẫu chuyện nho nhỏ dưới đây để biết rằng còn có rất nhiều bà mẹ cô đơn lắm bạn ạ! Chắc chắn sẽ có những bà mẹ không cầm được dòng nước mắt khi đọc qua những mẫu chuyện này.

NHÂN NGÀY “LỄ MẸ”, NGHĨ GÌ VỀ NHỮNG BÀ MẸ CÔ ĐƠN?

Trong giờ lễ Chủ Nhật, nhằm ngày Lễ Mẹ, tại nhà thờ Saint Columban, linh mục T. đã làm nhiều người nghe phải nhỏ lệ khi ông kể một câu chuyện về một người Mẹ đã nuôi cả mười đứa con thành công về tài chánh, đứa Bác Sĩ, đứa Kỹ Sư, Dược Sĩ, nhưng rồi cả mười đứa con ấy, không nuôi nổi một bà Mẹ già. Đứa nào cũng có lý do để từ chối không muốn ở với Mẹ.
Linh mục T. cũng kể lại lúc ông còn ở Chicago, có một lần trong thời tiết lạnh giá, đến thăm một bà Mẹ, thấy căn nhà rộng mông mênh, không có ai, vì hai vợ chồng đứa con đi làm cả. Điều ông quan tâm là thấy trong nhà rất lạnh, bà Mẹ phải mặc hai áo nhưng vẫn lạnh cóng. Ông có hỏi bà mẹ tại sao không mở máy sưởi, thì bà Mẹ cho biết là không dám mở vì sợ khi con đi làm về, sẽ càm ràm là “tốn tiền điện quá!”
Những đứa con sang trọng kia, có thể chờ đến ngày Lễ Mẹ, thì đưa mẹ ra ăn tô phở, hoặc gọi điện thoại về nhà, nói: “I love you, Mom!” Thế là đủ bổn phận của một đứa con thành công ở Mỹ đối với người mẹ yêu dấu của mình.
Những Bà Mẹ ở đây là hiện thân của Mẹ Việt Nam đau khổ, đã hy sinh cả cuộc đời cho con cái, nhưng khi con cái phụ rẫy, bỏ bê, cũng im lặng chấp nhận cho đến hết cuộc đời.
Có biết bao nhiêu trường hợp như thế trong cộng đồng Việt Nam hải ngoại? Biết bao nhiêu bà mẹ âm thầm, lặng lẽ chịu đựng tất cả những đau khổ từ khi lấy chồng, sinh con, rồi ráng nuôi dậy con nên người, sau đó lại chấp nhận những đứa con bất hiếu như một định mệnh mà không hề thốt lời than vãn?

Không thiếu những bà mẹ khi đến thăm con trai, phải ngồi nhìn vợ chồng chúng nó ăn uống ríu rít với nhau, vì con dâu không chịu dọn thêm một chén cơm mời mẹ. Một bà mẹ nhớ con nhớ cháu quá, đến thăm con, nhưng sợ con dâu sẽ nhiếc móc thằng chồng, nên vừa vào tới cửa đã vội thanh minh: “Mẹ không ăn cơm đâu! Mẹ vừa ăn phở xong, còn no đầy bụng. Mẹ chỉ đến cho thằng cháu nội món quà thôi!”

Một bà mẹ già trên 70 tuổi rồi, có thằng con trai thành công lẫy lừng, bốn năm căn nhà cho thuê, nhưng bà mẹ phải lụm cụm đi giữ trẻ, nói đúng ra là đi ở đợ vì phải lau nhà, rửa chén, nấu cơm, để có tiền tiêu vặt và để gộp với tiền già, đưa cả cho.. con trai, một thanh niên ham vui, nhẩy nhót tung trời, hai, ba bà vợ. Mỗi khi gặp bà con, chưa cần hỏi, bà đã thanh minh: “Ấy, tôi ngồi không cũng chả biết làm gì, thôi thì đi làm cho nó qua ngày, kẻo ở nhà rộng quá, một mình buồn lắm!”

Trong một cuộc hội thoại, một bà mẹ đã khóc nức nở vì chỉ đứa con gái phụ rẫy, bỏ bà một mình cô đơn. Bà chỉ có một đứa con gái duy nhất, chổng chết trong trại cải tạo. Trong bao nhiêu năm, bà đã gồng gánh nuôi con, rồi cùng vượt biên với con, tưởng mang hạnh phúc cho hai mẹ con, ai ngờ cô con chờ đúng 18 tuổi là lẳng lặng sắp vali ra đi. Nước mắt bà đã chảy cho chồng, nay lại chảy hết cho con.

( Nguồn: Email bạn gửi)

Hình như khi cha mẹ còn sống, con cái chưa biết hay không biết quý trọng, thương yêu cha mẹ nhiều. Đợi đến khi cha mẹ mất rồi, mới thấy tiếc thương vì con cái lúc đó mới nhận ra rằng mình đã mất đi những gì thiêng liêng, cao quý nhất trong đời như cô con gái trong mẫu chuyện dưới đây:

CON ĐỂ DÀNH PHÒNG KHI ĐAU ỐM

Câu chuyện về một bà mẹ già ở Miền Tây, vùng đồng bằng Sông Cửu Long. Chồng mất sớm, bà ở vậy nuôi con được 25 năm. Lúc đứa con gái lớn khôn thành danh ở Mỹ, tháng nào cũng gửi về cho bà một lá thư và 200$ tiêu xài.
Hết xuân này đến xuân kia, cô con gái luôn viện cớ này cớ nọ, không chịu về thăm người mẹ thương yêu. Khi người mẹ mất, cô về làm đáng tang rất to nhưng tuyệt nhiên cô không rơi một giọt nước mắt.
Đến khi mở chiếc rương mà bà cụ luôn để ở đầu giường, bỗng cô òa lên khóc nức nở, ôm lấy quan tài mẹ mình hét lên như điên dại: "Mẹ...Mẹ ơi..."
Mọi người vây nhau xem trong chiếc rương có gì. À, thì ra là những tờ đô-la mới toanh còn buộc dây. Và còn một mảnh giấy đã úa vàng, viết nguệch ngoạc được dán dính lại với tấm hình cô con gái lúc mới lọt lòng:
"Tiền nhiều quá, mẹ xài không hết con à. Mẹ nhớ con lắm, mỗi khi nghe tiếng xe ông-đa (honda) là mẹ chạy ra. Lần nào cũng không phải là con hết. Số tiền này mẹ để lại cho con, CON ĐỂ DÀNH PHÒNG KHI ĐAU ỐM nghe con."
Cô con gái đã có tất cả những gì một người phụ nữ có thể có: tiền, danh vọng, địa vị, chồng thành đạt, con ngoan. Nhưng cô đã mất một điều vô cùng thiêng liêng: MẸ!

(Nguồn: sưu tầm trên internet)
Chúng ta thường nghe câu ca dao như sau:
“Cha mẹ nuôi con như biển hồ lai láng
Con nuôi cha mẹ tính tháng tình ngày”
Ngay cả một cậu bé con cũng biết tính toán công lao với mẹ, nhưng chắc chắn bạn sẽ mỉm cười khi đọc qua mẫu chuyện nho nhỏ dưới đây:

Miễn phí
Cậu bé chạy vào tìm mẹ trong bếp, lúc đó người mẹ đang chuẩn bị bữa ăn tối. Cậu đưa mẹ một mẩu giấy. Sau khi lau tay vào tạp dề, người mẹ đọc mẩu giấy, trong đó ghi:
-Cắt cỏ: 5đ.
-Tự dọn dẹp phòng tuần này: 1đ.
-Đi mua hàng giùm mẹ: 5đ.
-Chăm sóc em trong khi mẹ đi chợ: 25đ.
-Dọn nhà xe: 1đ.
-Được nhận giấy khen ở trường: 5đ.
-Dọn dẹp sân và cào cỏ: 5đ.
Tổng cộng : 14,75đ.
“Con trai, mẹ sẽ nói cho con nghe”, người mẹ nhìn cậu bé đang đứng chờ đợi. Hàng loạt những kỷ niệm trôi qua rất nhanh trong trí nhớ bà.
Bà cầm cây bút, lật tờ giấy và bắt đầu viết:
-Chín tháng cưu mang khi con đang lớn dần trong người mẹ: miễn phí.
-Những đêm ngồi bên con chăm sóc và cầu nguyện cho con: miễn phí.
-Bao nhiêu cố gắng, bao nhiêu nước mắt vì con những năm qua: miễn phí.
-Tình yêu của mẹ dành cho con: miễn phí.
-Đồ chơi, thức ăn, quần áo, tã lót của con, tất cả đều: miễn phí.

Sau khi đọc, hai giọt nước mắt lăn dài trên má cậu: “Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm!” Cậu bé với tay cầm bút viết thật to trên mặt giấy: “Đã trả đủ”.
Phương Nga
( Nguồn: Sưu tầm trên internet).

Người viết xin được mượn tâm sự của nhà thơ Đỗ Trung Quân để thay cho lời kết luận của bài tâm tình về Mẹ hôm nay:

Xin tặng cho những ai được diễm phúc còn có Mẹ
- Đỗ Trung Quân -

Con sẽ không đợi một ngày kia,
Khi Mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi Mẹ già nua
Mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
Ai níu nổi thời gian? Ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên, Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn…
….Hôm nay... anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
Ngã nón đứng chào xe tang qua phố, ai mất Mẹ? sao lòng anh hoảng sợ
Tiếng khóc kia bao lâu nữa …của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh, trên đời Mẹ bao năm rồi tăm tối
Bài thơ như một nụ hồn. Con cài sẵn cho tháng ngày sẽ tới ..


..
Thật là diễm phúc cho những ai còn có Mẹ, phải không bạn?

Happy Mother’s Day

Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn nhé.
Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam

(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua điện thư bạn gửi)
hoanglanchi
#665 Posted : Friday, May 13, 2011 8:08:21 AM(UTC)
hoanglanchi

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 406
Points: 408

Thanks: 4 times
Was thanked: 7 time(s) in 7 post(s)
Chị ạ
Đọc những .."bà mẹ cô đơn", em...vừa buồn vừa bực mình. Tại sao lại như thế được? Bọn chúng không ngó đến, thì làm sao để các bà mẹ đó, có nguồn an ủi khác? Nếu những bà mẹ ấy có một hội để vui chơi thì việc gì phải đến nhà lũ con bất hiếu bất mục đó mà nói " mẹ ăn rồi, mẹ đem quà thôi" ! Lũ con bất nghì đó, từ chúng nó ra, việc gì phải hy sinh cho chúng? Em mà có quyền, em lập hội cho các bà mẹ đó, tụ nhau, chia sẻ vui buồn tuổi già và không cần đến lũ con bất hiếu đó nữa! Sao phụ nữ Việt Nam mình khổ thế nhỉ?
Phượng Các
#666 Posted : Friday, May 13, 2011 8:41:02 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi hoanglanchi
Em mà có quyền, em lập hội cho các bà mẹ đó, tụ nhau, chia sẻ vui buồn tuổi già và không cần đến lũ con bất hiếu đó nữa!

Lập đi chị, cần gì có quyền mới lập được. Lập hội ở Mỹ dễ òm hà. Em có người bạn còn rủ rê .... xây nhà nursing home dành cho các người Việt để trò chuyện cho dễ. Em chưa tìm hiểu nhưng hình như ở Little Saigon có lọai nhà chung cư dành cho người già trong đó người Việt phần lớn. Không biết các chị ở vùng này có ai biết vụ đó hay không?
hoanglanchi
#667 Posted : Friday, May 13, 2011 12:38:22 PM(UTC)
hoanglanchi

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 406
Points: 408

Thanks: 4 times
Was thanked: 7 time(s) in 7 post(s)
quote:
Gởi bởi Phượng Các

quote:
Gởi bởi hoanglanchi
Em mà có quyền, em lập hội cho các bà mẹ đó, tụ nhau, chia sẻ vui buồn tuổi già và không cần đến lũ con bất hiếu đó nữa!

Lập đi chị, cần gì có quyền mới lập được. Lập hội ở Mỹ dễ òm hà. Em có người bạn còn rủ rê .... xây nhà nursing home dành cho các người Việt để trò chuyện cho dễ. Em chưa tìm hiểu nhưng hình như ở Little Saigon có lọai nhà chung cư dành cho người già trong đó người Việt phần lớn. Không biết các chị ở vùng này có ai biết vụ đó hay không?




Chào PC
Chị viết vội, lẽ ra là có điều kiện. Vì phải có thì giờ này nọ. Thấy tội nghiệp các bà mẹ đó quá. chị đang tính làm chuyện này, cho những người già neo đơn...Thủng thẳng sẽ viết...Đang lu bu chuyện khác..
Khu người già đông người Việt cũng phức tạp lắm PC à. Các bà sẽ cãi nhau, ghen tị nhau, đố kỵ nhau... Vd con bà con tôi , con bà hay đến thăm, con tôi ít đến, con bà hay nấu đồ ăn đem đến, con tôi không có..
Ối thôi, chỉ nên giúp bằng cách...huấn luyện các bà...ghiền internet! Sẽ giết được thời gian, khỏi cần đến lũ con cái bất hiếu bất mục. Mai mốt nó già, đến phiên con cái của nó cũng sẽ đối xử y chang nó đối với cha mẹ nó! SadSad
Phượng Các
#668 Posted : Saturday, May 14, 2011 12:23:15 AM(UTC)
Phượng Các

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 18,432
Points: 19,233
Woman
Location: Golden State, USA

Was thanked: 646 time(s) in 606 post(s)
quote:
Gởi bởi hoanglanchi
Ối thôi, chỉ nên giúp bằng cách...huấn luyện các bà...ghiền internet! Sẽ giết được thời gian, khỏi cần đến lũ con cái bất hiếu bất mục.

Cái này thì em nhớ em có cổ xúy rồi. Là các đứa con nên tặng quà cho cha mẹ già bằng một cái computer và chịu khó chỉ họ cách sử dụng. Thật ra ngay cả một số người có chữ nghĩa mà vẫn ngại cái máy computer như nhà văn Kiệt Tấn, còn nhà văn Đào Văn Bình cho biết là nếu không làm chủ tịch Hội TNCT thì chắc ổng không biết dùng email hay viết văn bằng computer vì sợ phải học đánh máy chữ.
Sương Lam
#669 Posted : Friday, May 20, 2011 3:09:47 PM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)
LC và PC ơi,
SL vẫn nghĩ rằng, con cái hay vợ chồng tốt hay xấu đối với mình đều là do duyên nghiệp cả. Dĩ nhiên ai cũng mong có con cái hiếu thảo với mình, nhưng nếu gặp những đứa con "bất hiếu" như vậy thì đành phải chịu thôi và phải tự an ủi mình "Âu cũng là duyên nghiệp" thì đỡ khổ hơn.
SL đồng ý với LC và PC là các bà mẹ đời nay nên tập cho mình có một chút kiến thức về computer để "lướt net" thì khỏi lo nghĩ hoài về con cháu của mình có hiếu hay không có hiếu nữa. Cứ sống vui sống khỏe thì phẻ rồi.Big Smile.
Sương Lam
#670 Posted : Tuesday, June 28, 2011 7:39:52 AM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)



Tháng Sáu Có Ngày Của Cha

Tình cảm kính yêu cha mẹ là một tình cảm thiêng liêng, cao cả mà mỗi người trong chúng ta ai ai cũng trân quý. Đạo đức văn hoá Việt Nam đã dạy cho con trẻ phải biết kính yêu cha mẹ ngay từ thuở còn thơ qua câu ca dao, tục ngữ dưới đây:

Công Cha như núi Thái Sơn
Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ Mẹ kính Cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.

Hoặc là:

Tu đâu cho bằng tu nhà
Thờ cha kính mẹ mới là chân tu.

Các bậc thành nhân đã để lại nhiều lời dạy như sau:

«Phụ bất từ, con bất hiếu»
(Cha không hiền, con không hiếu)
Khổng Tử

Hay là:
“Cha mẹ không thương con: lỗi đạo làm người
Con không thương cha mẹ: lỗi đạo làm con”
Mạnh Tử

Tuy nhiên, trong văn chương nghệ thuật và trong đờì sống thực tế hình như chúng ta thương Mẹ nhiều hơn. Chúng ta đã đọc, đã nghe, đã xem nhiều tác phẩm ca tụng công ơn và bài tỏ sự quý yêu Mẹ nhiều hơn là Cha. Có thể là vì mẹ gần gủi, bao dung, dịu dàng, hy sinh chăm sóc con cái nhiều hơn người cha lúc nào cũng nghiêm khắc, lạnh lùng, không biểu lộ tình cảm thương yêu con cái nhiều bằng người mẹ hay chăng? Nhất là trong thời gian chiến tranh, người Cha là những chiến sĩ can trường phải rờì bỏ gia đình xông pha nơi trân mạc để bảo vệ đất nước hay phải sống khổ cực trong các trại học tập cải tạo cho nên đàn con chỉ biết trông cậy vào sự bảo bọc, vào đôi tay yếu gầy đầy tình yêu thương của người mẹ mà thôi:

“Thời chinh chiến biết bao người vợ trẻ
Nhớ thương chồng trong kiếp sống chinh phu
Hay khổ đau trong cuộc sống ngục tù
Nàng chấp nhận một cuộc đời cô phụ

Cao quí ấy, phải chăng trời đã phú
Chỉ riêng dành cho phụ nữ Việt Nam
Họ là ai ? Những chiến sĩ vô danh
Trang sử Việt họ góp phần rất lớn”


(Nguồn: Trích trong Chiến sĩ vô danh- Thơ Sương Lam)

Thật đáng thương cho những người Cha Việt Nam của thời chinh chiến quá, phải không Bạn?

Mặc dầu thế, tình thương yêu và tầm quan trọng của ngưòi Cha trong đời sống của con cái vẫn cao quý như tình của người Mẹ vì chúng ta vẫn còn nhớ câu ca dao:

“Còn Cha gót đỏ như son
Một mai cha mất, gót son lấm bùn”
Hay là:
“Mẹ dạy thì con khéo, bố dạy thì con khôn”

Riêng đối với cá nhân người viết, tôi vẫn tâm tâm niệm niệm rằng:

“Mẹ là hoa cho đời thêm hương sắc
Để cho con thấy vẻ đẹp cuộc đời này
Cha là chim giang đôi cánh tung bay
Cho con biết có trời cao đất rộng”

(Nguồn: Một lời cho Cha- Thơ Sương Lam)

Cha tôi tuy không thuộc hàng cao sang quyền quý, không chức trọng tài cao nhưng luôn luôn thương yêu, dạy bảo nghiêm khắc chúng tôi sống thế nào cho trên thuận với thiên lý, dưới hòa với nhân đạo của đạo làm người.

Người viết vẫn còn nhớ lúc tôi còn là học sinh trường nữ trung học Gia Long, mỗi lần tôi thức khuya học thi trung học đệ nhất cấp, tú tài 1, tú tài 2 (lớp 12 bây giờ) hay tốt nghiệp QGHC là cha tôi thường nhắc nhở mẹ tôi phải nấu thức ăn bổ dưỡng cho tôi để tôi có đủ sức khỏe học hành giỏi dắn. Một người cha nghiêm khắc trong cách dạy dỗ con cái trong đời sống thường nhật nhưng vẫn để ý quan tâm lo lắng thương yêu con cái như vậy, thế mới biết thâm tình phụ tử sâu đậm như thế nào, bạn nhỉ?

Rồi vận nước đổi thay, chúng tôi phải từ biệt cha già mẹ yếu tìm đường vượt biên để cho con cái chúng tôi được hít thở không khí tự do nhân bản nơi xứ người. Còn nỗi khổ đau nào hơn khi cha mẹ già phải lo lắng cho đàn con ra đi lênh đênh trên biển cả không biết sống chết ra sao? Không biết người ở lại quê nhà hay kẻ ra đi tìm tự do, ai đau khổ hơn ai? Nhờ ân trên gia hộ, chúng tôi đã đến được bến bờ tự do một cách an lành và bắt đầu cuộc đời mới nơi xứ người với hai bàn tay trắng.
Tôi vẫn nhớ mỗi lần vợ chồng chúng tôi về thăm gia đình, có những ngày chúng tôi đi chơi về khuya nhưng cha mẹ chúng tôi vẫn ngồi đợi cửa trông đón chúng tôi về rồi mới an tâm đi ngủ. Hình ảnh ông bà cụ già ngồi đợi cửa trông con, ai trông thấy mà chẳng xúc động đau lòng. Dù con cái đã trưởng thành, mẹ cha nào cũng vẫn lo lắng, thương yêu con như thuở con còn bé dại. Mẹ tôi qua đời ở tuổi 76 và cha tôi quy tiên ở tuổi thượng thọ 99. Đã 23 năm qua kể từ ngày mẹ tôi mất, cha tôi vẫn một lòng chung thủy với mẹ của tôi dù lúc sinh tiền, cha tôi là một người đào hoa bay bướm đã làm mẹ tôi đau buồn không ít. Tôi vẫn nhớ, mỗi lần tôi về thăm cha tôi, khi ăn cơm, lúc nào tôi cũng thấy cha tôi dành sẵn một chén cơm và một đôi đủa y như thể mẹ tôi vẫn còn sống cùng ngồi ăn cơm với người. Tôi đã học được một bài học thủy chung trong tình chồng vợ nơi người cha già đáng kính này.

Đã bao lần xuân hạ thu đông đến với thành phố hoa hồng Portland an lành hạnh phúc ở nơi đây, tôi thấy mùa nào cảnh sắc cũng đẹp, cũng hữu tình. Nhưng riêng thiển ý, có lẻ Tháng Năm có Ngày Lễ Của Mẹ và Tháng Sáu có Ngày Lễ Của Cha là những tháng đẹp nhất trong năm vì ít ra trong hai tháng này, người con đã dành được ít phút giây để tưởng nhớ đến cha mẹ dù cha mẹ đã già yếu hay vẫn còn trẻ tuổi, dù cha mẹ đã qua đời hay vẫn còn sinh tiền. Văn hoá Tây Phương vẫn có cái hay cái đẹp của Tây Phương và văn hoá Đông Phương vẫn có cái hay cái đẹp của Đông Phương. Trái tim tình cảm gia đình ở nơi nào cũng giống như nhau một khi nước mắt và máu đào vẫn mặn hơn nước lã, phải không bạn?

Ở Việt Nam không có ngày lễ vinh danh đặc biệt dành cho người Cha mà chỉ có ngày lễ Vu Lan của Phật Giáo dành để tưởng nhớ đến người mẹ đã qua đời qua sự tích báo hiếu của Đức Mục Kiều Liên muốn cứu độ mẹ già là bà Thanh Đề với nghi lễ ngày Rằm tháng Bảy xá tội vong nhân nhưng ở Mỹ lại có những ngày dành cho cả Cha lẫn Mẹ.

Xin cám ơn bà Ann Reeves Jarvis đã tranh đấu cho Ngày Lễ Của Mẹ (Mother’s Day) được công nhân chính thức năm 1914 và bà Sonora Smart Dodd đã tranh đấu cho Ngày Của Cha (Father’s Day) đựợc công nhận chính thức năm 1972 là những ngày lễ quốc gia nơi xứ Mỹ.
Chúng ta sống ở nơi nào thì cũng cần hòa nhập văn hóa hay đẹp ở nơi ấy, bạn đồng ý chứ? Công ơn sinh thành dưỡng dục của Mẹ lẫn Cha phải được vinh danh, tưởng nhớ như nhau.
Nhiều người Việt nơi hải ngoại ngày nay cũng ăn mừng Ngày của Mẹ và Ngày của Cha như cư dân sở tại. Chúng tôi rất trân quý hai ngày lễ này vì đây cũng là dịp để gia đình bé nhỏ của chúng tôi có thêm dịp để sum họp, để chia sẻ niềm vui và thương yêu nhau nhiều hơn nữa. Gia đình chúng tôi đã có một ngày vui trong Ngày Của Cha Chủ Nhật 19 tháng Sáu vừa qua. Vui quá!

Một niềm vui khác đến với cá nhân người viết trong Ngày Của Cha năm nay là tâm tình trong bài thơ Bài Tình Thơ Tháng Sáu của SL để vinh danh cha tôi nói riêng, những người cha dù già hay trẻ nói chung, đã được những người bạn đồng tâm cảm với tôi thực hiện thành một PPS Tình Cha dựa theo ý thơ của SL với lời nhạc của nhạc sĩ Nguyễn Văn Hiển được trình bày qua giọng ca của Phong Thu do Duy Hân thuộc DungLac.org thực hiện PPS này.

Quý vị nghệ sĩ nói trên mà SL chưa hề quen biết hay gặp mặt đã thực hiện PPS này hay hơn, cảm động, tình cảm hơn nguyên tác bài thơ của SL vì hình ảnh của người Cha rất linh động đủ mọi thành phần, lời nhạc, giọng ca thật là trữ tình, du dương, nhẹ nhàng như lời ru của mẹ, nên dễ nhớ, dễ thuộc, dể hát, dễ đi vào trái tim tình cảm của mọi người hơn là khi đọc bài thơ của SL. Xin cám ơn những người bạn mới mà SL chưa bao giờ biết mặt này đã chuyên chở ý tình của SL đến với bạn bè cùng tâm cảm.
Xin mời quý bạn cùng với tôi vinh danh người cha của chúng ta qua PPS Tình Cha đã được phổ biến rông rãi qua link dưới đây nhé:

http://www.youtube.com/embed/pHET0tJmUBI

PPS này cũng đã được đưa lên You Tube của anh Trần Năng Phùng thuộc Đại Học Văn Khoa yahoogroups qua link:

http://www.youtube.com/w...ET0tJmUBI&feature=email

Thế mới biết những tình cảm thiêng liêng cao quý của Me Cha bao gìờ cũng làm xúc động những trái tim tình cảm không phân biệt tôn giáo, giới tính, chủng tộc, tuổi tác, phải không bạn?

Xin mời quý bạn cùng ngâm nga bài hát Tình Cha tuyệt diệu này qua link dưới đây
http://www.dunglac.org/u...ticle/f__1307205377.pdf

Happy Father’s Day

Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn nhé.

Sương Lam

(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua điện thư bạn gửi-ORTB479)
Sương Lam
#671 Posted : Saturday, July 16, 2011 9:53:40 AM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)


Hạnh Phúc Bình Dị

Chào quý bạn,

Đây là bài thứ tám mươi mốt của người viết về chủ đề Thiền Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.

Vợ chồng chúng tôi cũng thường xem phim truyện truyền hình chiếu trên đài SBTN để giải trí cho vui với cái “tuổi không còn trẻ nữa”. Trong hiện tại, nhiều người thích xem phim Đại Hàn hơn là xem phim Trung Quốc, Hồng Kông, Đài Loan vì phim Đại Hàn có nhiều diễn viên trẻ đẹp, mới lạ, ăn diện sang trọng, chủ đề phim phản ảnh đời sống thực tế hằng ngày v..v...

Riêng cá nhân người viết cũng học hỏi được nhiều điều hữu ích về văn hoá, xã hội, đời sống tình cảm, phương cách làm việc v..v… khi xem các phim chủ đề xã hội của Đại Hàn. Gần đây nhất là bộ phim nhiều tập “Style” (Thời Trang) vừa mới chấm dứt đã để lại cho tôi một ấn tượng tốt về hình ảnh người phụ nữ thời nay trong sự chọn lựa giữa hạnh phúc bình dị gia đình và sự thành đạt trong sự nghiệp của vai nữ chánh tổng biên tập viên Đỗ Kỳ Tử.

Thoạt đầu, khán giản có ác cảm với một phụ nữ có thái độ hách dịch, khó khăn đối với các biên tập viên công sự vì chỉ muốn đạt đến sự thành công của tạp chí Style do cô phụ trách mà bất chấp tất cả. Nhưng tinh thần trách nhiệm của cô khi cô quá lo lắng cho sự tồn vong của tạp chí mà quên đi việc chăm sóc sức khỏe của mình đã làm cho một nữ thương gia cảm động chịu bỏ vốn đầu tư để cứu vãn nguy cơ tạp chí Style bị phá sản vì bị người chủ tịch công ty cũ rút vốn đầu tư. Bộ phim truyện này được kết thúc với hình ảnh đám cưới của người phụ nữ chỉ biết tìm sự vinh quang trong sự nghiệp, cuối cùng rồi cũng bằng lòng chọn hạnh phúc bình dị của một mái ấm gia đình với người mình yêu.

Mỗi người có một nhận xét khác nhau về quyết định này nhưng riêng đối với người viết, đây là một chọn lựa hợp lý, đúng với thiên chức của một phụ nữ trong bất cứ thời gian nào, không gian nào dù thực tế có nhiều phụ nữ đã chọn đời sống độc thân vì muốn theo đuổi lý tưởng cao đẹp hay vì nhiều nguyên nhân đặc biệt nào đó mà chúng ta phải tôn trọng.

Dĩ nhiên đời sống vợ chồng hay đời sống độc thân đều có cái vui, cái buồn trong cuộc sống và chúng ta phải chấp nhận, cố gắng sống thích nghi, sống tốt đẹp hơn với sự chọn lựa của mình.

Gần đây người viết nhận được nhiều thiệp báo tin kết hôn hay được mời đến tham dự tiêc cưới do bạn bè gửi đến. Tôi cũng thường nói đùa với “boss” của tôi mỗi khi nhận được thiệp hồng:

“Cá trong lờ đỏ lơ con mắt.
Cá ngoài lờ ngúc ngoắc đòi vô”


Nói theo kiểu “thi văn tao đàn” một tí cho có vẻ con người nghệ sĩ nhé:

Cái vòng chồng vợ (danh lợi) cong cong
Kẻ mong ra khỏi người mong bước vào


Vì đời sống vợ chồng cũng như con đường danh lợi đều có rất nhiều nhiêu khê, vất vả, vui buồn lẫn lộn. Phải không, thưa những bạn đã có gia đình?

Hai câu thơ này nói trên đã cùng một ý nghĩa như lời tâm tình của triết gia Montaigne:

“Hôn nhân như chuyện bẫy thú. Con ở trong lồng thì muốn ra, con ở ngoài lại tò mò muốn vào”
Montaigne

Không có gì vui sướng bằng lấy được người mình yêu, phải không bạn?

Có biết bao nhiêu người vì không lấy được nhau đã phải cùng nhau tự tử như chuyện tình “đồi thông hai mộ” hay chuyện tình Romeo và Juliette. Trên màn ảnh hay trong các quyển tiểu thiết, chuyện tình nào càng lâm ly, càng trắc trở lại càng lấy được nhiều nước mắt của khán giả, độc giả. Người viết chuyện phim hay các tác giả đều ngừng lại ở đoạn đám cưới vui vẻ của hai nhân vật chính chứ không nói tiếp về đời sống trong hôn nhân vì “đám cưới nào cũng hạnh phúc, chỉ có cuộc sống chung sau đó là có nhiều rắc rối” như nhà văn Hippolyte Taine đã thốt:

“Người ta tìm hiểu trong ba tuần, yêu nhau trong ba tháng, cãi nhau trong ba năm, chịu đựng nhau trong ba mươi năm, và con cái lại tiếp tục như thế”.

Có người còn di dỏm hơn đã thốt: “Năm đầu nàng nói chàng nghe, năm sau chàng nói nàng nghe, những năm sau nữa, hai người cùng nói, hàng xóm nghe”. Mèn ơi! Đúng không nhỉ?

Khi chung sống với nhau, cả hai mới khám phá ra rằng tâm tính sở thích hai người không hợp nhau, những thói hư tật xấu được phơi bày, những xung đột về tiền bạc, tình cảm, những thay đổi về tâm tính, thể xác khi sinh nở, binh hoạn, tuổi tác, cuộc sống mới đã biến “chàng hoàng tử” lịch sự, thanh nhã hay “cô công chúa” xinh đẹp dịu hiền ngày xưa thành một Dracula hung dữ hay một bà phù thủy xấu xí.
Họ không còn “tương kính như tân” nữa mà nói với nhau bằng những lời cay độc, bạc ác hoặc hành động vũ phu, thô bạo. Những giọt nước mắt trong thời gian yêu nhau trước hôn nhân là những giọt nước mắt ngà, theo năm tháng trong hôn nhân sẽ trở thành những giọt nước mắt tầm thường. Buồn thật!
May mắn thay, những đứa con là những sợi giây tình cảm hàn gắn được những bất hòa giữa cha mẹ. Tinh thần trách nhiệm, nền tảng đạo đức vững chắc, đời sống tâm linh vững mạnh, tình thương sẽ giúp cho gia đình hạnh phúc hơn. Bạn đồng ý chứ?

Những người thuộc thế hệ trước và ngay cả thế hệ chúng ta được giáo dục và chịu ảnh hưởng đạo đức Khổng Mạnh với tam cương ngũ thường, với tam tòng tứ đức nên đời sống hôn nhân được lâu dài bền vững hơn thế hệ tuổi trẻ với quan niệm hiện sinh ngày nay. Tỷ lệ ly dị ngày một cao ở các nước có quá nhiều tự do, quá tôn trọng đời sống cá nhân trong hiện tại. Hạnh phúc gia đình không còn quan trọng nữa.
Chúng ta chỉ cảm thấy giá trị thật sự của hạnh phúc cho đến khi chúng ta đã đánh mất hoặc sắp sửa mất nó giống như câu chuyện dưới đây:

Hạnh phúc bình dị

Vị vua nọ đang đi công du trên một chiếc tàu thì gặp cơn bão lớn. Gió to, sóng dữ gầm thét như muốn quật đổ những cột buồm và nuốt trửng con tàu. Một người trong đoàn tùy tùng nhà vua trước đây chưa từng ra biển nên vô cùng hoảng sợ. Anh ta khóc thét lên trong nỗi sợ hãi và mỗi lúc một to hơn. Không ai trên tàu có thể trấn an anh ta được.

Trong cơn giận dữ nhà vua thét lên:

- Có ai ở đây có thể làm cho tên hèn nhát kia câm miệng lại được không?

Ngài hỏi đến lần thứ ba, vẫn không một ai trong đám cận thần lên tiếng. Cuối cùng có một người bước ra, ông ta là một hành khách trên tàu.

- Tôi nghĩ là tôi có thể khiến cho anh ta im lặng nếu tôi được tòan quyền làm điều đó.

Một thoáng do dự, nhưng vì nóng lòng muốn biết cách của người hành khách đó nên nhà vua ra lệnh:

- Làm ngay đi! Ta cho phép nhà ngươi.

Người khách liền ra lệnh những người lính ném anh ta xuống biển. Rơi xuống biển lạnh giá đầy sóng lớn, anh ta gào lên khiếp sợ và vùng vẫy trong hoảng loạn, cố tìm mọi cách ngoi lên mặt nước. Ít giây sau, người khách cho thả phao kéo anh ta lên. Khi bám được thành tàu, dù mệt rũ rượi và nét mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng, nhưng anh ta đã hoàn toàn im lặng.

Quá ngạc nhiên và ấn tượng về những gì vừa diễn ra, nhà vua bèn hỏi người khách lạ tai sao anh ta có thể biết trước được như vậy. Người khách đáp:

- Chúng ta không bao giờ nhận ra những điều bình dị mà quý giá đang có trong mọi tình huống, cho đến khi chúng ta rơi vào một tình trạng thực sự tồi tệ hơn.

(Nguồn: sưu tầm trên internet)

Từ câu chuyện trên chúng ta có thể nói rằng hạnh phúc bình dị nhất là một mái ấm gia đình trong đó vợ chồng, cha mẹ, con cái yêu thương nhau. Xin hãy quý trọng những gì đang có trong tầm tay của mình ở phút giây hiện tại. Xin hãy nói lên lời yêu thương nhau, sống thuận hòa với nhau, vui sống với nhau vì

”Qua một ngày, mất một ngày
Qua một ngày, vui một ngày
Vui một ngày, lãi một ngày


Hạnh phúc do mình tạo ra. Vui sướng là mục tiêu cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những sự việc vụn vặt nhất trong đời sống, mình phải tự tìm lấy. Hạnh phúc là cảm giác, cảm nhận, điều quan trọng là ở tâm trạng.
(Nguồn: Trích trong Hiểu Đời- Email bạn gữi)

Bạn có đồng ý chăng với câu danh ngôn của Goethe dưới đây:

“Dù hoàng đế hay dân cày, kẻ nào tìm được sự yên ổn dưới mái gia đình là kẻ sung sướng nhất.

Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn nhé.

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam

(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua điện thư bạn gử, ORTB475)
Sương Lam
#672 Posted : Tuesday, August 30, 2011 6:25:21 PM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)



Niềm Vui Tái Ngộ

Chào quý bạn,

Đây là bài thứ chín mươi của người viết về chủ đề Thiền Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.

Người viết rất vui được tái ngộ cùng quý thân hữu sau thời gian đi “tiếu ngạo giang hồ” ở các nước Đông Âu. Mặc dầu đi chơi vui vẻ nhưng thú thật người viết vẫn thấy nhớ nhớ những độc giả thân yêu của mục Một Cõi Thiền Nhàn vì dù sao đi nữa chúng ta đã trót sinh ra là con người tình cảm nên làm sao không cảm thấy quý mến nhau khi trái tim chúng ta cùng đập một nhịp đập thương yêu, phải không thưa quý bạn?

Portland là nơi người viết sống hơn 30 năm qua nên tôi xem nơi đây như là quê hương thứ hai của mình bên cạnh quê hương Việt Nam đã nghìn trùng xa cách. Khi bước chân phiêu lãng của tôi trở lại Portland an tĩnh, tôi thấy tâm hồn mình cũng tĩnh lặng an nhiên trở lại. Tôi không còn những hối hả, vội vàng tuân hành những quy luật, giờ giấc của chuyến du hành hằng trăm dặm đường dài với đoàn tour du lịch nhiều người. Tôi đã thực sự trở về với con người “thiền nhàn” của tôi trong một không gian vắng lặng, thanh nhàn khi trở về mái ấm gia đình của tôi ở Portland.

Về đến Portland đã gần một tuần rồi, vợ chồng chúng tôi mỗi người phải “trấn thủ lưu đồn” mỗi người một phòng vì cả hai đều đang “ngọc thể, long thể” bất an sau buổi dầm mưa đi xem bức tường Bá Linh ở ngày cuối cùng của chuyến đi thăm thành phố Berlin nước Đức. Chúng tôi như “người ở đầu sông Tương, kẻ ở cuối sông Tương”, phải tạm thời “chia uyên rẻ thúy” một thời gian vì tôi đang thủ diễn vai “Đắc Kỷ ho gà” ở phòng bên này, còn chàng thì đang “ho khò khè” ở phòng bên kia. Mạnh ai nấy ho, mạnh ai nấy than thở. Cả hai đều mệt lả, nằm dài nghỉ ngơi, không muốn làm gì cả. Những lúc như thế này, tôi mới thấy sức khỏe là điều quý nhất trên đời! Cũng may là chúng tôi chỉ mới cảm mạo vì dầm mưa ngoạn cảnh, chứ những người bị bịnh kinh niên, thật là đau khổ vô cùng.

Sẵn dịp nói về sức khỏe, người viết tìm được một tài liệu hay hay dưới đây xin được chia sẻ cũng quý bạn.
Một toa thuốc rất hay cả về tinh thần lẫn thể xác. Chúng ta cùng nhau tập dùng thử:
I. Sức khỏe
Tổ chức Y Tế Thế Giới (WHO) định nghĩa: “Sức khỏe là một tình trạng thoải mái hoàn toàn về thể chất và hoàn cảnh, chứ không phải là một tình trạng không có bệnh tật hay tàn tật”.
II. Bí quyết trường thọ
1. Chấp nhận với những gì mình đang có
2. Thích nghi với hoàn cảnh của mình
3. Điều chỉnh để đạt được điều mong muốn.

III. Phòng ngừa bệnh tật
1. Không vui quá hại tim
2. Không buồn quá hại phổi
3. Không tức quá hại gan
4. Không sợ quá hại thần kinh
5. Không suy nghĩ quá hại tỳ
6. Xua tan hoài niệm cay đắng bằng tha thứ và lãng quên
7. Với người cao tuổi, tránh tranh luận hơn thua.

IV. Thức ăn & uống trong ngày:
Một củ hành: chống ung thư
Một quả cà chua: chống tăng huyết áp
Một lát gừng: chống viêm nhiễm
Một củ khoai tây: chống sơ vữa động mạch
Một trái chuối: làm phấn chấn thần kinh, bớt lo âu, chống táo bón, giảm được béo
Một quả trứng hay ít thịt nạc: chống suy dinh dưỡng
Uống 1 đến 2 lít nước mỗi ngày: giải độc cơ thể.

V. Triết lý của người Trung Hoa hiện đại:
1. Một Trung Tâm là sức khỏe
2. Hai Tí: Một tí thoải mái – Một tí nhiệt tình
3. Ba Quên: Quên tuổi tác – Quên bệnh tật – Quên hận thù
4. Bốn Có: Có nhà ở – Có bạn đời – Có bạn tri âm – Có lòng vị tha.
5. Năm Phải: Phải vận động
Phải biết cười
Phải lịch sự hòa nhã
Phải biết nói chuyện và
Phải coi mình là người bình thường.

VI. Bảo Sinh Thái Ất Chân Nhân
1. Ít nói năng để dưỡng Nội Khí
2. Kiêng sắc dục để dưỡng Tinh Khí
3. Bớt ăn hăng mạnh để dưỡng Huyết Khí
4. Đừng nhổ nước bọt để dưỡng Tạng Khí
5. Chớ giận hờn để dưỡng Can Khí
6. Chớ ăn quá độ để dưỡng Vị Khí
7. Ít lo lắng để dưỡng Tâm Khí
8. Tránh tà tâm để dưỡng Thần Khí.

(Nguồn: sưu tầm trên internet)

Có sức khỏe rồi, có lẻ bạn cũng đang muốn nghe người viết kể chuyện đi Đông Ấu cho vui nhỉ ?
Người viết sẽ kể hầu chuyện chi tiết hơn trong một bài viết như tôi đã làm trong các số báo Xuân thường niên của ORTB để các bạn cùng đi du Xuân xứ người cho vui với người viết trong ba ngày Tết.
Bây giờ, người viết chỉ xin giới thiệu sơ sơ về chuyến du Đông Âu này xem như là một chút quà đường xa của người viết gửi tặng độc giả ORTB, bù lại việc người viết đã « lặn » hơi kỷ trong hai tuần qua. Bạn bằng lòng chứ?

Vợ chồng người viết đã tham gia chuyến du lịch Đông Âu 2011 do AV Travel ở Cali tổ chức từ 17 tháng 7 đến 30 tháng7 với hảng hàng không Lufthansa của Đức. Chúng tôi phải lên Seattle để cùng đi với 2 gia đình khác vì ở Portland không có chuyến bay của Lufthansa. Năm nay chúng tôi quyết định đi thăm các nước đã sống dưới chế độ Cộng Sản ngày xưa để xem bây giờ các quốc gia này như thế nào? Chúng tôi đi thăm Ba Lan, Hung Gia Lợi, Áo, Tiệp Khắc, Slovakia, Cộng Hoà Liên Bang Đức. Bạn đừng tưởng các quốc gia này nghèo nàn như các nước cộng sản Á Châu nha! Có đến tận nơi mới thấy các quốc gia này đẹp và tân tiến không thua gì các quốc gia trong khối tư bản, bạn ạ!

Mèn ơi ! chúng tôi đúng là dân « nhà quê tỉnh lẻ » vì ở phi trường Seattle sự di chuyển từ khu đường bay quốc nội qua khu đường bay quốc ngoại đều phải dùng hệ thống xe điện ngầm. Nếu đi lạng quạng thì sẽ bị lạc đường ngay. Cũng may là người viết cũng biết chút đỉnh tiếng Anh bỏ bụng và hiểu rõ câu «đường đi là ở nơi cửa miệng của mình », không biết thì cứ hỏi, có ai cười mình đâu, cho nên tôi « hỏi lia chia » đường đi đến hảng máy bay Lufthansa và cuối cùng chúng tôi cũng đã đến điểm hẹn chính xác. Hú hồn!

Từ Seattle chúng tôi phải ngồi máy bay hơn 10 tiếng đồng hồ để đến phi trường Frankfurt của Đức để đổi chuyến bay đi Warsaw (Ba Lan). Lại phải ngồi trên máy bay 1:40 phút nữa mới tới Warsaw. Tổng cộng chúng tôi phải mất gần 13 tiếng đồng hồ ngồi bó gối trên máy bay để đến thủ đô Warsaw nước Ba Lan, chưa kể giờ giấc ngồi đợi ở phi trường. Mệt thật!

Sau đây là các quốc gia chúng tôi đến viếng thăm trong chuyến du Đông Ấu năm nay theo tài liệu của văn phòng du lịch AV Travel cung cấp :

1.Warsaw, (Ba Lan), quê hương của thiên tài âm nhạc Frederic Chopin, của cố Đức Giáo Hoàng Paul ÌI, của nhà bác học Marie Curie, của Công Đoàn Đoàn Kết Ba Lan. Tới ba Lan không thể không tới thăm Trại Tử Thần Auschitz, nơi hằng năm có 9 triệu khách ghé thăm.
2. Budapest, (Hungary), thành phố tình và lãng mạn nhất Âu Châu, một Paris giữa lòng Đông Âu, cruise trên sông Danube vào buổi tối, thả hồn trong tiếng nhạc « Gloomy Sunday-Chủ Nhật Buồn » với Budapest by Night đầy thơ mộng. Budapest, nơi vang bóng của nàng công chúa Sisi xinh đẹp nhất dòng họ Habsburg thời Vương quốc Áo- Hung. Budapest, quê hương của cuộc cách mạng mùa Thu 1956.
3. Prague , (Praha) Cộng hòa Tiệp, thành phố cổ kính bậc nhất tại Âu Châu không bị tàn phá bởi đệ nhị thế chiến. Thành phố của những cuộc cách mạng mang tính biểu tượng thế giới như Mùa Xuân thành Praha 68 hay Cuộc Cách Mạng Nhung 89 làm rung chuyển thành trì cộng sản tại Đông Âu.
4. Vienna, (Áo Quốc), một thời hoàng kim của dòng họ Habsburg. Quê hương của bà hoàng Marie Theresa. người đàn bà đầy quyền uy trong 40 năm trị vì Âu Châu, có 16 người con, trong đó phải kể nàng công chúa Marie Antoinette, hoàng hậu vợ vua Louis XVI nước Pháp, bị xử tử trong cuộc cách mạng Pháp 1789. Vienna gắn liền với thần đồng âm nhac W. A. Mozart, của thiên tài J Hayden, F Schubert, J Strauss và LV Beethoven.
5.- Berlin , (Đức Quốc), thành phố của lịch sử với bức tường Bá Linh từng chia đôi thành phố, chia đôi lòng người trong thời gian chiến tranh lạnh Đông Tây.

Người viết sẽ kể cho bạn nghe sau này chi tiết những ngày viếng thăm Đông Âu với những cảm nhận của người viết từ những gì người viết học hỏi được trong chuyến đi này. Bạn nhớ đón đọc nhé.

Hôm nay người viết chỉ có thể nói sau khi viếng thăm trại tử thần Auschiwitz, nơi mà Đức Quốc Xã đã giết chết hằng triệu người Do Thái và dân Đông Âu bằng lò hơi ngạt và khi sờ tay vào bức tường Bá Linh, người viết đã ngậm ngùi tội nghiệp, thương xót cho hằng triệu người đã bị chết oan uổng vì tham vọng vô minh của những người lảnh đạo vô nhân tính của một thời đã qua. Con người vì tham sân si mà tạo nên nhiều nghiệp tội và cứ thế trôi lăn mãi trong vòng sinh tử luân hồi.

Có đi nhiều nơi, có nhìn được nhiều cảnh đời, trái tim và tầm nhìn của chúng ta hình như được khai mở nhiều thêm. Đức Đạt Lai Đạt Ma cũng đã có dạy: «Mỗi năm một lần hãy tới một nơi bạn chưa bao giờ tới ». Tùy theo hoàn cảnh gia đình, tài chánh, sức khỏe và thời gian cho phép, bạn hãy đến một nơi bạn chưa bao giờ tới để thấy cuộc đời này có nhiều sự khác biệt. Chúng ta sẽ học hỏi rất nhiều từ những sự khác biệt đó và từ đấy đời sống tình cảm, tinh thần và tâm linh của ta sẽ được thăng hoa hơn. Bạn đồng ý chứ?

Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn nhé.
Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam

(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua điện thư bạn gửi-ORTB486)

Mời quý bạn xem một vài hình ảnh ở Đông Âu:

Quảng trường chính ở Warsaw



Thành phố Tiêp Khắc từ trên cao nhìn xuống



Cố đô Esztergom ở Hung Gia Lợi


Bức tường Bá Linh

Sương Lam
#673 Posted : Wednesday, September 14, 2011 4:52:24 AM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)


Đà Lạt Quê Ta, Portland Quê Người



Khi còn ở quê nhà chốn cũ, người viết mơ ước được sống ở Đà Lạt, nơi có thác bạc thông xanh, có những con đường dốc thơ mộng, có hoa hồng tươi thắm, có sương lam lành lạnh, có cô em gái má đỏ môi hồng, có nhiều chàng trai oai dũng.

Năm 1962, khi đậu Tú Tài 1, ba mẹ tôi thưởng cô “đại tiểu thơ” nhà họ Nguyễn đã chăm chỉ cố gắng học hành, đổ đạt thành công bằng một chuyến đi nghỉ hè của toàn thể gia đình ở Đà Lạt trong vòng 1 tuần lễ. Người viết lúc đó mới 17 tuổi, cũng đang tập tểnh làm thơ nên cũng đã “phóng bút” viết bài thơ về Đà Lạt như sau:

Đà Lạt hữu tình

Nên thơ cảnh sắc chốn Lâm Viên
Thác bạc, thông xanh vẻ dịu hiền
Thành phố đón chào người khách tục
Sương mờ tiếp nhận kẻ mơ tiên
Gougah thác trắng trông hùng vĩ
Hồ mộng Xuân Hương vẻ lặng hiền
Đà Lạt muôn đời lưu luyến nhớ
Tôi ngồi dệt mãi mộng thần tiên

Sương Lam
Mùa hè năm 1962

Tâm hồn mơ mộng của cô thiếu nữ Sàigòn lần đầu được viếng thăm Đà Lạt là thế đấy! Lúc ấy, lòng cô chưa vướng bụi trần nên tâm hồn thật trong sáng, giản dị, chỉ biết xúc động vì cảnh đẹp nên thơ của Đà Lạt mà thôi nên không có một ngôn từ nào nói về tình yêu của những chàng trai trường võ bị quốc gia Đà Lạt với cô gái má hồng môi đỏ nơi thung lũng tình yêu này
Rồi thời gian qua, cô gái đã “theo những cô áo đỏ sang nhà khác”, vì bận bịu với chuyện gia đình, sự nghiệp, cô đã tạm quên đi mộng ước được sống ở Đà Lạt nên thơ.

Theo vận nước nổi trôi, tôi đã lưu lạc nơi xứ người. May mắn thay, gia đình người viết vượt biên tìm tự do và được định cư ở Portland với sự bảo lảnh của cô em kế tôi, nguyên là du học sinh trước năm 1975. Vì không còn học bổng của chế độ trước nữa nên cô em tôi phải đổi sang chuyên khoa giáo dục và cô là một trong những giáo sư Việt Nam đầu tiên của chương trình ESL tại Portland khi số người Việt Nam tỵ nạn tăng dần ở Portland. Cô dạy trong chương trình ESL ở trường trung học Madison và một vài trường khác cho đến khi về hưu. Hiện nay, cô đã xuất gia quy y cửa Phật, tu tập, vui sống và giúp đỡ đồng hương tìm sự an lạc về phương diện tâm linh. Nhờ Phật Trời ban ân phước, ba chị em chúng tôi được đoàn tụ và sinh sống ở Portland này đã 30 năm rồi.
Người viết yêu Portland vì nơi đây giống như Đà Lạt mà ngày xưa tôi từng mơ ước được sống. Thế là “My dream comes true” dù muộn màng và khác lạ.

Ở nơi đây, chúng tôi đã tạo lại cuộc đời mới bắt đầu bằng con số không. Con cái chúng tôi đã lớn lên và đã thành đạt. Đời sống tình cảm của tôi đã gắn liền với từng bụi cây, góc phố, tên đường ở Portland. Bạn bè tôi đã đến thăm viếng nơi đây. Người viết cũng đã đưa bạn đi viếng thăm nhiều thắng cảnh đẹp ở Portland như vườn hồng, thác Multnomah, núi tuyết Mount Hơod, v..v.. Nhiều người đã bảo nơi này đẹp như Đà Lạt nhưng mưa buồn quá! Người viết cũng đã xúc cảnh sinh tình viết bài thơ Portland Thơ Mộng nhắn nhủ với bạn bè chưa đến hoặc đã đến Portland thì xin hãy “để quên con tim” ở Portland sau khi đã đến nơi đây:

Portland Thơ Mộng

Portland cảnh đẹp người hiền
Ở đây mà sống như tiên trên đời
Thu vàng, hồng nở, tuyết rơi
Sương lam lãng đãng chơi vơi mộng tình
Môi hồng, má đỏ xinh xinh
Ngày xưa Đà Lạt chuyện tình nên thơ
Bây giờ vật đổi sao dời
Portland sống lại một thời dấu yêu
Bạn xưa còn lại bao nhiêu?
Bạn nay xin giữ cho nhiều mến thương
Rồi đây vạn nẽo đường trường
Bạn về có nhớ có thương nơi này
Thì xin tay nắm lấy tay
Trao nhau lời chúc: “Mai này gặp nhau”.

Sương Lam


Tháng Tám cuối Hạ vào Thu năm nay, thành phố hoa hồng Portland thơ mộng của chúng ta rộn ràng với buổi văn nghệ thính phòng Từ Công Phụng 50 năm Tình Ca Một lần Nhìn Lại vào chiều chủ nhật 8-28 tại Embassy Suite vừa qua.

Hơn 600 thính giả ái mộ Từ Công Phụng cùng đi vào thế giới tình yêu của Từ Công Phụng qua những tình khúc nổi tiếng đi vào lòng người trong 50 năm qua của người nghệ sĩ hiền hoà này. Một phần khác có lẻ khán thính giả Portland cũng muốn biết sức khoẻ và “nhan sắc” của TCP như thế nào sau cơn bạo bịnh “thập tử nhất sinh”của chàng mà báo chí đã loan tin ầm ĩ năm vừa qua.

Tất cả rất ngạc nhiên khi thấy TCP xuất hiện với dáng điệu “hào hoa phong nhã”, kể chuyện vui buồn của những lần trình diễn, nói lên lời cám ơn các bạn hữu, quan khách ái mộ, hát một hơi 3 bài hát ở phần đầu chương trình và đặc biệt nhất là tạ ơn người vợ hiền Kim Laurent qua ca khúc Tạ Ơn Em và nhất định sẽ không rời khỏi nàng qua ca khúc Mãi Mãi Bên Em của chàng ở phần cuối của chương trình. Chị TCP đã hết sức xúc động không thốt được nên lời khi đứng cạnh bên chàng, chị chỉ biết cười duyên mà thôi. Còn nói gì được nữa chứ?

Chương trình rất thành công với sự điều khiển khép léo, vui nhộn của các MC Linh Vũ Bích Huyền, Uyển Diễm, Đại Dương, với sự tham dự của nhà thơ Du Tử Lê, nhạc sĩ Đăng Khánh, Nguyên Bích, với các tiếng hát Trần Thu Hà, Anh Tuấn, Y Phương, Hoàng An và các ca sĩ được ái mộ ở Portland như Ngọc Hoa, Hồng Hạnh, Đăng Tú và ban nhạc Phượng Hoàng.

Chắc chắn bạn sẽ đọc nhiều bài tường thuật về buổi trình diễn này trên các số báo ở địa phương và chắc chắn là sẽ có nhiều lời ngợi khen cho sự thành công của buổi trình diễn. Người viết có khen thêm cũng bằng thừa về những bài tình ca đi sâu vào lòng người của TCP qua những thập niên trước đây.

Người viết chỉ muốn nói lên tình cảm thương yêu và sự quan tâm đến sức khoẻ của đồng hương Việt Nam, của những người bạn đồng môn ở Portland dành cho TCP như thế nào mà thôi vì đối với người viết, tình cảm thương yêu thật tình đối với nhau quan trọng hơn là những lời giới thiệu lịch sự trên sân khấu hay những lời “nói cho vừa lòng nhau” khi giao tế nhân sự.

Có đến thấy 600 khán giả hiện diện ngồi chật hết hội trường, trong đó có hai người bạn của người viết (anh chị Phan Lạc Cảnh từ Úc Châu đến) để cả hồn mình theo từng lời ca điệu hát của những bản tình ca TCP ngày hôm ấy mới biết được lòng thương mến của những người ái mộ đối với TCP như thế nào rồi, phải không thưa quý bạn?

Chắc chắn rằng sự hiện diện đông đủ của chúng tôi, những người bạn đồng môn với TCP nơi “Xứ Thâm Trầm” này, những người đã từng hồi hộp, lo lắng theo dõi bịnh tình của TCP từ lúc mới bắt đầu cho đến ngày bình phục hôm nay, chắc cũng đủ nói lên tình cảm quý mến, thương yêu thực sự của chúng tôi đã dành cho anh chị TCP và Kim Laurent như thế nào rồi nhỉ? Phải không thưa anh chị TCP? Như thế đủ rồi, người viết không cần phải nói thêm gì nữa, tôi nghĩ thế!

Mỗi người có một cảm nhận và yêu thích khác nhau về những bài hát của những nhạc sĩ sáng tác. Có những bài hát đã đưa chúng ta về một kỷ niệm dấu yêu nào đó dù là một kỷ niệm đau buồn. Bạn yêu nhất bài hát nào trong số hằng trăm bài tình ca của TCP?
Bây giờ tháng mấy? Mắt lệ cho người? Trên ngọn tình sầu? Mùa Xuân trên đỉnh bình yên? Tình tự mùa Xuân? Lời cuối? Kiếp dã tràng? Như chiếc que diêm? Giọt Lệ cho ngàn sau? Tạ ơn Em? Mãi mãi bên nhau? v..v…và v..v…

Người viết xin mượn những lời của nhà văn Song Thao viết về Tình ca của họ Từ để làm kết luận cho bài viết hôm nay, bạn nhé.
“Tình ca không có tuổi. Khi trên đời còn những tình nhân thì tình ca vẫn còn vang vọng trong cuộc sống. Tình yêu không bao giờ cũ. Chính những tình nhân từ thế hệ khác luôn luôn làm mới tình yêu. Vì vậy những bản tình ca nói chung và tình khúc Từ Công Phụng nói riêng không bao giờ phai mờ nét lấp lánh của chúng. Cho đến hôm nay chúng ta đã sống gần 4 thập niên qua với âm nhạc của họ Từ, nhưng những tình khúc của ông sẽ còn được hát không biết bao nhiêu lần thập niên nữa…”

.Song Thao
Montreal, Canada Nov, 1995

Người viết cũng đồng ý với nhà văn Song Thao, cũng là bạn đồng nghiệp với người viết ở Bộ Xã Hội ngày xưa, về giá trị của những bài tình ca của Từ Công Phụng. Xin chúc nhạc sĩ TCP nhiều sức khỏe, vạn sự an lành để sáng tác thêm những bài tình ca ngọt ngào khác nữa nhé.

Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn nhé.

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn
Sương Lam

(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua điện thư bạn gửi-ORTB489)

Xin mời quý bạn xem một vài hình ảnh về Đêm Nhạc Thính Phòng Từ Công Phụng tại Portland










hoanglanchi
#674 Posted : Friday, September 16, 2011 12:20:55 AM(UTC)
hoanglanchi

Rank: Advanced Member

Groups: Registered
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 406
Points: 408

Thanks: 4 times
Was thanked: 7 time(s) in 7 post(s)
Chị ơi
Hình chị đầm hồng vào mùa xuân tươi ghê hỉ. Tiếc là em đến Portland vào mùa đông, cứ mưa hoài mưa huỷ và em không thể chờ đến tháng lễ hội hoa hồng.
Cali cũng nhiều hoa nhưng không có ngàn thông điểm xuyết bên ngàn hoa hồng. Thu vàng của
Portland thì em đã từng biết năm 2000 nên quả là diễm lệ ( bằng với Virginia!)

Về TCP, ngày xưa em thích "Bây giờ tháng mấy". Hôm ở đấy, đi tập thể dụ với nhỏ em, gặp bà xã TCP. TCP và Ngô Thuỵ Miên có cai nét nghệ sĩ ở khuôn mặt. Họ, nên cảm ơn thượng đế, chị nhỉ. Vì vài Nhạc Sĩ khác, nét không như thế..

ĐH Gia Long mình kỳ vừa qua, tưng bừng, rực rỡ và gây tiếng vang ở trường ca với hình ảnh lá cờ Việt Nam Cộng Hòa do các Thầy, Cô, rể Gia Long cùng nữ sinh Gia Long làm nên. Chị tự hào không! Em thì, vô cùng, vô cùng và vô cùng!

Gia Long Hoàng Lan Chi
Sương Lam
#675 Posted : Sunday, September 18, 2011 1:52:54 PM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)
HLC ơi,
SL ngồi đọc một hơi mấy bài viết của LV về trường Gia Long ngày cũ của chúng mình, SL như sống lại thuở học trò áo trắng ngây thơ yêu dấu ngày nào.Blush

Một HLC tình cảm nhẹ nhàng đáng yêu khác hẵn với một "Phàn Lê Huê" cứng rắn, cương nghị mà SL đã đọc được một vài bài.
Đại hội Gia Long lần này ở San José là một niềm hảnh diện và tự hào cho những ai đã một thời là nữ sinh Gia Long. Các bạn của SL khen ngợi Gia Long quá xá!Approve

Chúc LC vẫn giữ mãi trái tim tình cảm dễ thương của người con gái Gia Long nhé.

Thương mến, heart

Sương Lam

Sương Lam
#676 Posted : Sunday, September 25, 2011 8:54:14 AM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)
Vui Tết Trung Thu 2011 với Cộng Đồng Việt Nam Oregon

Chào quý bạn,

Đây là bài thứ chín mươi lăm của người viết về chủ đề Thiền Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.

Tháng Chín năm nay ở Portland trời nóng như thiêu đốt vì cả tháng nay rồi chúng ta chẳng thấy một hạt mưa nào. Sân cỏ trước của nhiều nhà bị khô cháy vì thiếu nước tưới cỏ. Đi đâu cũng nghe than thở: “Úi chào! Sao mà nóng thế!. Người viết đã từng “ví von ca ngợi “Portland là một Đà Lạt thứ hai” với sương lam giăng đầy đỉnh núi, với những cơn mưa lành lạnh, với thông xanh tuyết trắng đẹp mắt mát lòng khác hẵn với một Saigòn nắng gắt khói bụi đầy trời, mồ hôi đổ giọt để cho người Saigòn phải ngâm nga câu thơ của thi sĩ Nguyên Sa cho thêm một chút thi vị cuộc đời:

“Nắng Sài gòn anh đi mà chợt mát
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông”

Thế mà trong cái nắng như thiêu đốt năm nay ở Portland, chắc chắn sẽ có người phải “phóng dao” đổi hai câu thơ trên thành:

“Nắng Portland năm nay sao nóng quá
Khiến cho anh phải “đổ quạu” từng cơn
Này em ơi, em chớ có giận hờn
Đừng trách mắng anh nhiều, Ôi! Trời nóng!”

Chúng ta tội nghiệp cho anh chàng bị người yêu giận hờn ở trên khi anh đã đổ quạu vì trờì nóng tháng Chín năm nay, chúng ta cũng thấy tội nghiệp cho những em bé nhỏ mồ hôi mồ kê nhỏ giọt khi đi học trong mùa tựu trường năm nay.
Ở lứa tuổi chúng ta, ai mà không thích bài Ngày tựu trường của Thanh Tịnh với “mỗi khi thấy lá ngoài đường rụng nhiều, trên không có những đám mây bàng bạc, là tôi nhớ đến ngày tựu trường”, Bạn nhỉ?

Không biết bạn thì sao, chứ mỗi lần mùa tựu trường đến là người viết thấy buồn vui lẫn lộn. Từ ngày sang xứ người, người viết an phận làm một cô giáo tầm thường ở Portland cho đến ngày vui thú điền viên. Tôi thấy vui vui khi nhìn những đứa bé tung tăng theo chân mẹ hay cha đi đến trường trong ngày đầu tiên, nhất là những em bé lớp mẫu giáo. Có em khi đến lớp rồi vẫn giữ chặt tay mẹ, khóc lóc không chịu vào lớp, có em thì dạn dĩ hơn, vừa vào lớp là chạy ngay đến bàn đồ chơi lấy giấy tô màu xanh xanh đỏ đỏ ngay. Nhìn em bé ngồi khóc lóc bên trong, nhìn bà mẹ đứng lo lắng bên ngoài, tôi thấy thương cả mẹ lẫn con, bạn ạ!

Ôi! Hình ảnh, tình cảm thiêng liêng tuyệt đẹp giữa Mẹ và con này đã làm tôi nhớ lại mẹ tôi cũng đã lo lắng, thương yêu tôi như thế:

Có những niềm vui suốt đời nhớ mãi:
Thuở tuổi ấu thơ, theo mẹ đến trường
Mẹ nắm tay con, gửi trọn tình thương
Con đã vào lớp, mẹ còn trông ngó


(Có Những Niềm Vui- Thơ Sương Lam)

Năm nay, cô cháu nội yêu quý Mya của tôi đã vào học lớp mẫu giáo dạn dĩ, năng động hơn tôi ngày xưa nhiều vì đa số các trẻ em được sinh ra và lớn lên ở xứ Mỹ đều được cha mẹ cho đi học các lớp “Pre-school” (tiền mẫu giáo) trước rồi nên đã quen với sinh hoạt học đường, chứ không phải như học sinh ở thế hệ chúng ta, đến 6 tuổi mới bắt đầu theo mẹ đi học lớp 1 “trường làng”, vừa đi theo mẹ vừa khóc thút thít vì không còn được ở nhà chơi đùa thả cửa nữa.
Những cô cậu học trò bé bỏng ngày xưa của tôi bây giờ đã trưởng thành, công thành danh toại, có người làm luật sư, kỹ sư, nha y sĩ, có em đã tay bế tay bồng, có em bây giờ lại là cô giáo dạy tôi học điện toán nữa đấy. Tôi như cô lái đò ở lại bên dòng sông cũ nhìn những đứa trẻ lớn lên, ra đi đến những phương trời cao rộng khác, không trở lại bến sông xưa và không biết có còn nhớ đến cô giáo ngày xưa hay không?

Nhiều khi tôi ngồi ngâm nga bài hát Ông Lái Đò như nói lên tâm sự của những cô thầy giáo trước đây của tôi và cũng là tâm sự của chính đương sự người viết nữa:

“….Họ đi rồi ông thấy buồn áo não
Vì họ qua bến ấy một lần thôi
Và từ đó bên hàng lau lả lướt
Khách ngày xưa không trở lại sang sông
Nên mỗi chiều thả thuyền theo bến nước
Ông lái buồn đưa mắt mỏi mòn trông …”


May mắn thay! Các phụ huynh và các học sinh bé nhỏ ngày xưa ấy của tôi vẫn còn nhớ đến tôi, cô giáo đầu tiên của tuổi mới bắt đầu đi học của các em, nên đã đến chào hỏi tôi khi chúng tôi gặp nhau trong các buổi sinh hoạt cộng đồng hay khi đi chợ búa, mua sắm, ăn uống. Tình cảm quý mến và tinh thần tôn sư trọng đạo của đạo đức Việt Nam vẫn còn duy trì cho đến ngày nay như thế thật là điều đáng mừng và đã làm tôi cảm động vô cùng.

Cũng trong tinh thần muốn giữ gìn và bảo tồn những truyền thống tốt đẹp của văn hoá Việt Nam, những người trẻ trong ban chấp hành CĐVNOR đã tổ chức một Đêm Tết Trung Thu cho các em thiếu nhi vào ngày Thứ Bảy 9-10-2011 tại trường trung học Parkrose. Các thiếu nhi Việt Nam ở Portland đã có một đêm vui Tết Trung Thu với nhiều trò chơi lành mạnh, hứng thú. Cũng có những màn ca hát, ảo thuật, trình diễn võ thuật của Portland Taekwondo Demo, hoạt cảnh Chú Cuội do các em Hướng Đạo
Việt Nam trình diễn, màn múa lân do Gia Đình Phật Tử Thiện Sinh phụ trách v..v… Đặc biệt là có sự tham gia của Hội Cao Niên Việt Nam Oregon với trò chơi ghế nhạc rộn ràng tiếng nhạc vui tươi.

Những vị bô lão tóc đã bạc màu, lưng đã còng theo năm tháng ngồi chung vui với đám trẻ nhỏ tóc xanh nhanh nhẹn vô tư đã nói lên tình thương yêu của nhiều thế hệ được truyền trao cho nhau để giữ gìn truyền thống tốt đẹp này. Năm nay ban tổ chức là những người bạn trẻ, trong đó có cô học trò bé bỏng Nancy Lê ngày xưa của tôi, cùng với các sinh viên, học sinh đã tiếp tay với ban chấp hành CĐVNOR để đem lại chút niềm vui đến với trẻ thơ Việt Nam tại Oregon.
Người viết cũng hòa chung niềm vui với cô cháu nội Mya khi cùng cháu sắp hàng nhận lồng đèn Trung Thu, bánh kẹo và đi cộ đèn với các em bé khác. Một thoáng hương xưa của tuổi thơ ngày cũ lại về với người viết qua tiếng trống múa lân, qua lời hát:

“Tết Trung Thu đốt đèn đi chơi
Em đốt đèn đi khắp phố phường
Lòng vui sướng với đèn trong tay
Em múa ca trong ánh trăng rằm
Đèn ông sao với đèn cá chép
Đèn thiên nga với đèn bươm bướm
Em rước đèn này đến cung Trăng
Đèn xanh lơ với đèn tím tím
Đèn xanh xanh với đèn trắng trắng
Trông ánh đèn rực rỡ muôn màu”

Hay qua hình ảnh chú Cuội:

“Bóng trăng trắng ngà
Có cây đa to
Có thằng cuội già
Ôm một mối mơ...”

Nhìn những đứa trẻ vui cười hớn hở với các “chiến lợi phẩm” thu hoạch được khi tham dự các trò chơi có trúng thưởng, tíu ta tíu tít khoe nhau chiếc lồng đèn và gói kẹo bánh với ánh mắt vô tư, với nụ cười vui vẻ, tôi thấy thiên đường và hạnh phúc không ở nơi xa mà ở ngay trong giờ phút này, ở ngay trong cái tâm an vui hiện tại của tôi, của các em bé nhỏ, của những người xung quanh tôi.

Thiên đường không ở đâu xa
Ở ngay thế giới Ta Bà này đây
Ngay trong hoa lá cỏ cây,
Trong mưa, trong nắng, trong mây ngang trời
Trong Tâm những kẻ yêu đời
Trong tình Nhân Ái, trong lời Yêu Thương”


(Thiên đường ở nơi đâu- Thơ Sương Lam)

Ăn bánh Trung Thu là một việc không thể thiếu khi đón mừng lễ Tết Trung Thu. Bạn có biết gì về bánh Trung Thu chưa nhỉ?
Xin mời bạn cùng đọc mẫu chuyện dưới đây liên quan đến bánh Trung Thu mà người viết vừa mới nhận được sáng nay do một người bạn gửi đến.

Bánh Trung Thu

Bánh ngon, đặc biệt nhất trong dịp lễ này dĩ nhiên là bánh Trung Thu (mooncakes). Được biết bánh Trung Thu có thể bắt nguồn từ thời Trung Hoa bị người Mông Cổ xâm nhập. Vì bị người Nguyên cai trị, người Trung Hoa âm mưu nổi dậy, định vào một ngày rằm tháng 8. Để tập hợp các lực lượng nổi dậy cùng lúc, một trong những người cầm đầu là Lưu Bá Ôn đã cho bán bánh và trong ruột bánh có mảnh giấy đề “đêm 15 tháng 8 khởi nghĩa”, như là một cách truyền tin. Nhờ vậy người dân nhiệt liệt hưởng ứng và đã lật đổ đươc chính thể cai trị hà khắc của người Mông Cổ. Từ đó bên Trung Hoa có tục lệ mỗi năm họp gia đình ăn bánh ngày rằm tháng 8 để kỷ niệm chuyện này.

Bánh Trung Thu lúc đầu tròn như mặt trăng, được gọi là bánh “đoàn viên” vì là bánh cho cả gia đình ăn, khi đoàn tụ ngắm trăng.
Ngày nay, bánh Trung Thu gồm hai loại bánh dẻo có nhân đậu, hạt sen hay bánh nướng có nhân thập cẩm. Khi làm vỏ bánh Trung Thu phải đổ bột vào khuôn để bánh có hình mặt trăng, mặt trời, hoa quả... và cần thợ làm bánh khéo tay.

Bánh dẻo màu trắng, tượng trưng cho mặt trăng. Bánh dẻo có vỏ làm bằng bột nếp. Nhân hạt sen hay đậu xanh, vỏ cam... Bánh dẻo ngọt và thơm.
Bánh nướng màu vàng, tượng trưng cho mặt trời. Bánh nướng có vỏ là bột mì. Nhân bánh nướng thường thập cẩm như lòng đỏ trứng muối, thịt heo, lạp xưởng, hạt dưa... Bánh nướng hương vị mặn mà.
(Nguồn: Trích trong bài viết Tết Trung Thu của Phạm Anh Dũng qua email bạn gửi)

Xin cám ơn các bạn trẻ đã đem nụ cười niềm vui đến cho trẻ thơ ở Portland trong ngày Tết Trung Thu năm nay. Chúc tất cả mọi người ăn Tết Trung Thu vui vẻ.


Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn nhé.
Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam

(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua điện thư bạn gửi-ORTB95-491)

Xin mời quý bạn xem thêm một vài hình ảnh SL ăn Tết Trung Thu với Hội cao Nien và Mya. Hì! Hí!







[IMG]http://i86.photobucket.com/albums/k88/suonglam_2006/Tet%20Trung%20Thu/DSCN0213.jpg" alt=""/>
Sương Lam
#677 Posted : Saturday, October 8, 2011 10:32:53 AM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)



Tuổi Thơ Đi Học Tuổi Già Giữ Gìn Sức Khỏe

Chào quý bạn,

Đây là bài thứ chín mươi sáu của người viết về chủ đề Thiền Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.

Bây giờ là mùa tưụ trường. Học trò các trường trung tiểu học ở xứ Mỹ đã đi học lại từ sau ngày Lễ Lao Động hằng năm. Buổi sáng thức dậy bạn sẽ cảm nhận được khí trời bắt đầu lạnh lạnh vây quanh. Cô cháu nội yêu quý Mya của tôi cũng bắt đầu học lớp mẫu giáo ở trường tiểu học công lập Montclair thuộc sở học chánh Beaverton. Thường thường các học sinh lớp mẫu giáo chỉ học một buổi mà thôi và miễn phí vì là trường công lập, nhưng trường Montclair có tổ chức hai lớp học mẫu giáo nguyên ngày.

Muốn được học lớp mẫu giáo đặc biệt này, phụ huynh phải làm đơn từ tháng 4 và phải đợi đến tháng 8 truớc khi tựu trường mới biết kết quả có được nhận hay không? Học sinh hai lớp mẫu giáo này sẽ được học theo thời khoá biểu của nhà trường từ 8:30 AM đến 3:05 PM như học sinh các lớp khác của trường. Phụ huynh có con em học trong hai lớp mẫu giáo này sẽ phải đóng thêm tiền phụ phí khoảng $400 một tháng, chưa kể tiền ăn sáng và ăn trưa. Đây là mô hình lớp mẫu giáo kiểu mẫu rất tốt để giúp đỡ học sinh có cả cha lẫn mẹ phải đi làm vì vừa an toàn cho học sinh vừa tiện lợi cho phụ huynh. Hình như sở học chánh Portland, chưa có trường nào tổ chức lớp mẫu giáo nguyên ngày như vậy.

Cô cháu nội Mya của người viết là học sinh của lớp mẫu giáo đặc biệt này.
Ngày đầu tiên Mya đi học lớp mẫu giáo, người viết đã đến tận trường Montclair để xem Mya đi xe bus nhà trường về nhà có an toàn không vì đây là lần đầu tiên cha mẹ của bé không đến đón Mya ở trường như lúc Mya còn học Preschool (Tiền Mẫu Giáo) ở Dove Christian Preschool.

Nhìn những học sinh tan trường được cô giáo đưa đến tận từng xe bus, người viết thấy rằng con nít ở xứ Mỹ quả là “number one” đúng như lời thiên hạ nói, kế đến là chó mèo, hoa cảnh, quý bà và chót hết mới là quý vị “anh hùng mày râu” (xin lỗi quý ông nhé, người viết không dám “phạm thượng” đến quý ông đâu, tôi chỉ “nghe sao viết vậy” mà thôi, xin quý ông “đại xá” cho người viết. Xin cảm tạ)

Quý vị phụ huynh cần “kính nhi viễn chi” với con nít xứ Mỹ. Quý vị đừng có quá yêu thương chúng, ôm hun, vỗ đầu vỗ đít hoặc “uýnh” chúng theo kiểu “thương cho roi, cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi” hay là bỏ trẻ em dưới 12 tuổi ở nhà một mình theo kiểu Việt Nam thường làm. Như thế, có ngày bạn sẽ “được hay bị” quý vị cảnh sát “hỏi thăm sức khỏe” ngay vì bạn đã vi phạm vào các luật lệ “sexual abuse”,“child abuse”, “child neglect” rắc rối của Mỹ rồi đấy.

Người viết đã có nhiều kinh nghiệm làm việc với các phụ huynh Việt Nam khi còn phục vụ tại các trường ở Portland trước đây. Tôi luôn luôn nhắc nhở phụ huynh Việt Nam phải “nghiêm chỉnh chấp hành” những luật lệ của chú Sam, nếu không, cuộc đời của quý vị sẽ “hoa tàn trong ngỏ hẹp” ngay cho mà xem. “Smile!”

Nhiều độc giả đã đề nghị người viết cần viết thêm những đề tài liên quan đến phụ nữ, gia đình v..v… nhưng tôi thường để tâm lưu ý đến những gì liên quan đến trẻ em và những vị cao niên hơn.

Đối với tôi, tuổi thơ và tuổi già là hai tuổi đáng yêu, đáng quý nhất trong cuộc đời. Trẻ thơ thì hồn nhiên vô tư, tuổi già thì lo âu, chịu đựng. Sống gần gũi với những người thuộc hai lứa tuổi này, tôi cảm thấy tâm hồn mình hình như cũng được an nhiên, thoải mái hơn vì tôi không phải tính toan, suy nghĩ, phiền muộn gì như khi phải đối đầu với các lứa tuổi khác.

Bạn làm sao có thể giận dữ được khi nhìn ánh mắt ngây thơ của trẻ thơ hay ánh mắt chịu đựng của tuổi già? Đó chính là hình ảnh thật sự của bạn, của tôi vì chúng ta đều đã trải qua tuổi thơ và sẽ sống với tuổi già. Tôi viết về tuổi thơ để tìm lại những kỷ niệm dấu yêu của thời thơ ấu. Tôi viết về tuổi già để chia sẻ chút ít niềm vui nụ cười đến những người đang sống cô lẻ đơn côi. Người viết cũng “không còn trẻ nữa” nên cũng hiểu ít nhiều về nhu cầu tình cảm của những người bạn tuổi “mùa thu lá bay” này, nên tôi muốn cùng họ vui được ngày nào mừng ngày nấy mà thôi.

Bây giờ với những tiến bộ khoa học kỹ thuật nên nhiều tin tức mới lạ được truyền tải nhanh chóng qua hệ thống internet, qua email. Sách vỡ, báo chí, thư từ liên lạc dần dần rồi cũng sẽ được thực hiện trên intenet. Không phải quý vị cao niên nào cũng biết sử dụng “computer” (điện toán) để có thể tìm biết được tin tức, tài liệu về sức khỏe, tu học v..v.. này.

Người viết may mắn biết được chút ít về computer nên có thể đi sưu tầm những tài liệu về sức khoẻ, về đời sống tâm linh, về văn học nghệ thuật, về tin tức thời sự v..v.. đem về đây chia sẻ với các bạn cao niên qua mục Một Cõi Thiền Nhàn được lúc nào vui lúc đó vì có ai biết được tình trạng phát hành báo chí bằng giấy mực in ấn như thế này sẽ còn tồn tại được bao lâu nữa?
Thôi thì bạn hãy sống vui với hiện tại là đang được cầm tờ Oregon Thời Báo trên tay và đang đọc những lời người viết tâm tình, chia sẻ với bạn trong phút giây này nhé. Bạn có vui không?

Bây giờ người viết xin mời quý bạn đọc tài liệu sức khỏe ích lợi dưới đây đã được người viết “lượm” được từ internet đem về đây chia sẻ với quý bạn:

Những thói quen lợi sức khỏe không ngờ

(Sức khỏe) -Mỗi ngày chỉ cần bỏ ra một chút ít thời gian cho 10 việc dưới đây thì lợi ích sức khỏe sẽ lớn hơn mong đợi của chúng ta rất nhiều.

1. Cười to sảng khoái - tuần hoàn máu tăng 21%
Một nghiên cứu mới đây nhất của trường ĐH Texas (Mỹ) chỉ rõ, tuần hoàn máu của những người bật cười hết cỡ khi xem phim tăng 21%, đồng thời hiệu quả có thể duy trì lâu đến 24 giờ. Nhưng nếu xem phim buồn hoặc bi thương, tốc độ tuần hoàn máu giảm 18%. Vì vậy, hãy luôn cố gắng phát hiện những “góc cười” trong cuộc sống.

2. Đánh răng – giảm 80% nguy cơ ung thư đầu cổ
Một nghiên cứu của TT Nghiên cứu Ung thư ở NewYork (Mỹ) chỉ rõ, đau răng trong thời gian dài sẽ làm tăng tới 80% nguy cơ ung thư phần đầu và cổ.
Cách phòng ngừa rất đơn giản, chỉ cần đánh răng định kỳ 3 lần/ngày đồng thời dùng chỉ nha khoa để làm sạch các kẽ răng là được.

3. Uống trà - giảm 20% đột quỵ
Những người mỗi ngày uống trên 3 tách trà, nguy cơ bị đột quỵ ít hơn 20% so với những người uống ít trà hơn hoặc không uống
Nghiên cứu của trường ĐH California chỉ rõ, những người mỗi ngày uống trên 3 tách trà, nguy cơ bị đột quỵ ít hơn 20% so với những người uống ít trà hơn hoặc không uống. Bất kể là trà xanh hay trà hồng, chất axít amin và poliphenol trong trà đều có thể bảo vệ rất tốt cho huyết quản và động mạch.

4. Viết thư cảm ơn – hệ miễn dịch mạnh thêm 20%
Nếu muốn thể hiện sự cảm ơn chân thành đến một người nào đó thì nên lập tức viết ngay một bức thư cảm ơn. Điều này tốt hơn rất nhiều so với cảm ơn miệng. Nghiên cứu của trường ĐH Kent của Mỹ phát hiện, cảm ơn bằng “văn bản” làm cho cả hai bên thấy vui vẻ hơn, hệ miễn dịch mạnh lên trong khi huyết áp giảm, giữ cho cơ thể được gọn gàng, săn chắc.
5. Ghi chép - tăng 29% trí nhớ
Những người dùng bút viết những điều mình nghe sẽ ghi nhớ tốt hơn tới 29% so với những người chỉ dùng máy ghi âm. Tâm lý học ứng dụng giải thích rằng đó là vì ghi âm sẽ khiến người ngồi họp ít tập trung hơn những người lấy bút giấy ra ghi chép.

6. Cầm tay người yêu thương - giảm 1 nửa áp lực
Một nghiên cứu của hiệp hội Thần kinh học Mỹ cho thấy một cái ôm ấp vỗ về, một cái nắm tay của người mình yêu đều là những cách giúp giảm bớt áp lực hiệu quả. Đặc biệt là lúc bạn căng thẳng, hãy nắm chặt tay người bạn yêu thương, như thế có thể giảm bớt huyết áp, nhịp tim đập rộn ràng hơn và làm cho bạn được thư giãn, áp lực được giải tỏa.

7. Luyện tập Yoga - giảm 56% đau lưng
Tập Yoga mỗi lần khoảng 90 phút sẽ giúp giảm đau lưng tới 56%, giảm căng thẳng tới 60%.
Nghiên cứu của ĐH West Virginia cho thấy, những người bị đau lưng ở mức độ nhẹ hoặc vừa, mỗi tuần tập 2 lần Yoga, mỗi lần khoảng 90 phút sẽ giúp giảm đau lưng tới 56%, giảm căng thẳng tới 60%.
Nếu không có điều kiện tập Yoga, thì nên nằm ngửa, thả lỏng người, để cho mỗi vị trí của cơ thể đều tiếp xúc với mặt giường, như thế cũng có thể giảm bớt được đau lưng.

8. Ăn cá nướng vào bữa tối - giảm 19% nguy cơ mất trí
Những người ăn cá hơn 1 lần/tuần thì nguy cơ bị mất trí sẽ thấp hơn so với những người bình thường không ăn
Một nghiên cứu trên 150.000 người thể hiện rõ, những người ăn cá hơn 1 lần/tuần thì nguy cơ bị mất trí sẽ thấp hơn so với những người bình thường không ăn, đăc biệt là chất axit béo omega 3 ở trong cá biển sâu còn có tác dụng bảo vệ tế bào thần kinh.

9. Uống sữa buổi sáng - giảm cân
Đem nhiệt lượng của bữa sáng và bữa tối phân phối cho bữa sáng, ví dụ như bữa sáng no nê rồi nhưng cũng nên uống một ly sữa, như thế có thể giảm được 2kg trong vòng 1 năm. Bởi sữa làm cho chúng ta có cảm giác no, từ đó bớt thèm các món khác.

10. Uống ly vang đỏ - thọ thêm 5 năm
Một nghiên cứu kéo dài 40 năm với trên 1.300 nam sinh Hoà Lan cho thấy những người uống nửa ly vang đỏ mỗi ngày sẽ có tuổi thọ trung bình tăng thêm 5 tuổi so với những người không uống. Trong rượu vang đỏ có rất nhiều loại chất phenol có chức năng bảo vệ tim rất tốt và một phần nhỏ chất cồn còn có thể giúp tăng lượng cholesterol tốt đồng thời giúp đánh đuổi những “cặn bã” ở trong huyết quản. Mỗi ngày uống nửa cốc đến 2 cốc là lượng thích hợp nhất.
(Theo Dân trí)
(Nguồn: Sưu tầm trên internet)

Bạn thử áp dụng xem ra sao nhé? Hy vọng Bạn sẽ thấy ích lợi cho đời sống của bạn.

Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn nhé.
Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam

(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua điện thư bạn gửi-ORTB 492-9-23-2011)

Mời quý bạn xem một vài hình ảnh Mya đi học lớp Mẫu Giáo













Tonka
#678 Posted : Saturday, October 8, 2011 11:31:15 AM(UTC)
Tonka

Rank: Advanced Member

Groups: Administrators
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 9,643
Points: 1,524

Thanks: 95 times
Was thanked: 201 time(s) in 189 post(s)
Hi chị SL,
Em chưa thấy trường mẫu giáo công lập học nguyên ngày ngoại trừ trường tư. Ở trường tư thì trẻ con cũng chỉ chơi và ngủ sau giờ ăn trưa chứ không có học, một loại chương trình giữ trẻ sau giờ học cho những phụ huynh phải đi làm. $400/tháng là khá nhiều chứ không rẻ lắm.
Mya có cái cằm giống y như bà nội, nên bà nội cưng quá chừng phải không Wink

Tuổi già và sức khỏe quả là điều đáng quan tâm. Em vừa đến thăm mẹ của chị Trịnh Gia Mỹ. Hôm trước thăm bác ở nhà thương thì tinh thần còn lơ mơ lắm. Hôm nay thì thấy đỡ nhiều lắm rồi. Ngay sau hôm đám tang thì bác bị stroke. Đưa đi cấp cứu ở nhà thương thì gặp trúng lang băm, chẩn bệnh không ra, không chữa trị gì cả. Đưa bác về nhà một hôm thì hôm sau lại đưa vào nhà thương nhưng lần này người nhà đưa vào nhà thương khác, bác sĩ kiếm ra bệnh ngay và chữa trị tức thì.
Sương Lam
#679 Posted : Wednesday, October 19, 2011 12:43:07 PM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)
Hi Tonka,

Lớp mẫu giáo tại các trường công lập chỉ học có một buổi, đặc biệt trường tiểu học Montclair ở Beaverton, Oregon. nơi Mya học lại có chương trình học nguyên ngày này đã mấy năm rồi. Có lẻ bà hiệu trưởng trường này muốn giúp đỡ phụ huynh học sinh đi làm cả hai vợ chồng và để gây quỹ cho các sinh hoạt của nhà trường, và cho sở học chánh Beaverton luôn.

Phụ phí $400 có thể là đắt thật, nhưng nếu gia đình nào lợi tức thấp thì có thể được miễn đóng hay chỉ đóng một phần giống như quy chế ăn sáng và ăn trưa của trường vậy.

Dầu sao đi nữa, lớp mẫu giáo nguyên ngày cũng rất tốt cho phụ huynh phải đi làm cả cha lẫn mẹ, vì nếu học một buổi thì cũng phải gửi con em đi babysitter buổi chiều, tiền giữ trẻ cũng gần bằng tiền đi học rồi, thôi thì gửi con em mình cho nhà trường vẫn tốt hơn, SL nghĩ thế!

SL có email thăm hỏi chị TGM. Bà cụ đã về nhà rồi. Bây giờ cả nhà đang lo chăm sóc cho bà cụ. Hai vợ chồng gìà sống bên nhau hơn 50 năm trời, dù không nói chuyện nhiều với nhau lúc tuổi già, nhưng một kẻ ra đi rồi, người ở lại đau buồn lắm.Sad
Sương Lam
#680 Posted : Wednesday, October 19, 2011 1:14:07 PM(UTC)
Sương Lam

Rank: Advanced Member

Groups: Moderator
Joined: 6/24/2012(UTC)
Posts: 2,472
Points: 333
Location: Thành Phố Hoa Hồng Portland, OR

Thanks: 6 times
Was thanked: 9 time(s) in 8 post(s)


Bạn Có Phải Là Người May Mắn Không

Chào quý bạn,

Người viết đi làm thiện nguyện trong lớp Mẫu Giáo của cô cháu nội Mya tại trường tiểu học Montclair mỗi tuần hai ngày, mỗi ngày một giờ theo lời đề nghị của giáo viên phụ trách lớp.

Tôi yêu trẻ thơ nên được sinh hoạt với quý vị học sinh tí hon này là tôi vui lắm vì ít ra trong tuần, tôi có hai giờ được gần gũi với Mya để xem cô nàng học hành như thế nào ở trường và được ngắm nhìn những khuông mặt thơ ngây, hồn nhiên của con nít.

Hai mươi năm sinh hoạt với các đấng nhi đồng tại các trường công lập Portland, thì việc giúp học sinh “vừa chơi vừa học” là “nghề của nàng” rồi nên việc đi làm thiện nguyện tại trường tiểu học Montclair chỉ là “chuyện nhỏ” mà thôi. “Smile!”

Lớp học ở Mỹ rất đầy đủ tiện nghi, đầy đủ các học cụ cần thiết. Cô giáo có toàn quyền tổ chức, dạy học trò theo phương cách riêng của mình, miễn làm sao cho học trò lảnh hội dễ dàng những lời hướng dẫn của mình, làm đúng theo lời hướng dẫn của cô giáo, tôn trọng kỷ luật học đường là được. Dĩ nhiên là cô giáo phải theo đúng chương trình học của mỗi lớp đã được đặt ra cho toàn quốc, nhưng thầy cô giáo có thể uyển chuyển tìm thêm tài liệu, phát huy sáng kiến để dạy học trò thế nào đạt được hiệu quả cao là được rồi.
Phụ huynh học sinh ở Mỹ đóng một vai trò quan trọng trong việc giáo dục con em vì nhà trường cần sự hợp tác giữa phụ huynh và học đường trong việc làm thiện nguyện ở trường và giúp đỡ con em làm bài tập ở nhà.

Mỗi năm hai lần, phụ huynh được mời chính thức đến trường để nghe báo cáo về việc học của con em mình. Lần thứ nhất, một tháng sau ngày tựu trường để thầy cô giáo trình bày cho phụ huynh biết cần phải làm gì để giúp con em học ở trường. Lần thứ nhì vào cuối năm học để báo cáo cho phụ huynh biết kết quả sau một năm học. Đấy là chưa kể những lần họp bất thường nếu con em của quý vị có những vấn đề đặc biệt cần được giúp đỡ khác.

Phụ huynh người Mỹ đã được huấn luyện từ trước nên rất quan tâm và tham dự hầu hết các buổi họp của nhà trường. Phụ huynh Việt Nam hình như chưa quen với lề lối giáo dục ở Mỹ nên thường vắng mặt trong những buổi họp này. Quan niệm của người Việt Nam là thích “giao khoán” việc dạy dỗ con em cho nhà trường vì vẫn nghĩ việc giáo dục học sinh là trách nhiệm của nhà trường, chứ không phải là bổn phận của phụ huynh như từ xưa người Việt Nam đã nghĩ và đã làm qua bao thế hệ ở Việt Nam trước đây. Quan niệm “Quân Sư Phụ” ngày xưa đã lỗi thời rồi. Ngày nay chúng ta cần phải biết tầm quan trọng của phụ huynh đối với học đường như thế nào để giúp con em học hành tiến bộ hơn là bỏ mặc con em muốn làm gì thì làm, học thế nào thì học, phụ huynh không cần biết đến.

Dù bận việc mưu sinh như thế nào, phụ huynh Việt Nam cũng cần phải đến trường nghe thầy cô báo cáo việc học của con em để biết con cháu mình cần được giúp đỡ về phương diện nào. Tại các trường học hay tại bất cứ công sở, dịch vụ nào cũng đều có thông dịch viên người Việt giúp đỡ quý vị để giúp phụ huynh hiểu rõ vấn đề. Đừng viện cớ rằng vì không thông thạo Anh Ngữ hay bận đi làm mà phụ huynh học sinh vắng mặt trong các buổi họp quan trọng liên quan đến việc học của con em quý vị. Đây là quyền lợi và trách nhiệm của quý vị phụ huynh nơi đất Mỹ mà người viết cần phải chia sẻ với quý vị phụ huynh Việt Nam biết, nếu không, tôi cảm thấy áy náy làm sao đấy.

Có sinh hoạt trong các lớp học, tôi mới thấy có những trường hợp đáng thương hơn hơn là đáng ghét của những học sinh bị bịnh “over energy” tạm dịch là “quá năng động” (tôi không phải là bác sĩ hay một chuyên viên tâm lý nên không biết dịch sao cho đúng nghĩa) để nói về các học sinh bị bịnh không chịu ngồi yên một chỗ, hay đi phá phách, la hét trong lớp học.

Đứa bé trai này mặt mủi sáng sủa, dễ thương nhưng không bao giờ chịu ngồi yên một chỗ nghe lời hướng dẫn của cô giáo mà lại hay phá phách, la hét làm ồn trong lớp. Có thể cậu bé này được cha mẹ nuông chiều quá độ nên muốn làm gì thì làm và cũng có thể là cậu bé bị bịnh đặc biệt, tâm trí không được bình thường. Em bé này được cho học chung trong lớp học để được sinh hoạt bình thường như các học sinh khác, nhưng khi cậu bé phá phách quá thì lại được một cô giáo thuộc chương trình “Special Education” đến dẫn lên văn phòng ngồi ở đấy một thời gian rồi mới trả về lớp. Nếu em bé này ở Việt Nam thì đã bị thầy cô giáo ”uýnh” hay bị khẻ tay, quỳ gối “mệt nghỉ” vì bị xếp vào thành phần “học trò bướng bỉnh, bất trị” hay bị cha mẹ không cho đi học vì mắc cở có con bị bịnh như thế. Ở Mỹ thì lại khác, tất cả trẻ em đều được bình đảng trong việc giáo dục, không phân biệt chủng tộc, ngôn ngữ, bịnh tật v..v..

Nhìn cậu bé như thế, tôi thấy tội nghiệp, đáng thương cho cậu bé vô cùng vì thật ra cậu bé đâu muốn như thế đâu? Tôi lại nghĩ lan man đến phần phúc và duyên nghiệp mà cậu phải gánh chịu và không biết tương lai của cậu bé sẽ ra sao?
Còn biết bao nhiêu cảnh khổ khác nữa như nghèo đói cơ hàn, bịnh tật ốm đau, cuồng tâm loạn trí, nhà tan cửa nát, mất mát người thân vì thiên tai, bão lụt, chiến tranh v..v…nữa, phải không bạn?

Khi bạn và tôi còn khoẻ mạnh, có cơm ăn áo mặc đầy đủ, tâm trí bình thường, gia đình đầy đủ thì xin hãy cảm tạ Phật Trời đã ban phước lành cho chúng ta và cũng có thể, chúng ta đã làm được nhiều chuyện phước lành trong tiền kiếp, trong quá khứ nên mới được hưởng những may mắn, thiện lành trong hiện tại. Luật nhân quả là thế đấy!

Người viết xin phép được mời quý bạn đọc những lời hay ý đẹp dưới đây để chúng ta biết rằng chúng ta là những người may mắn trong hiện tại.

Bạn có là người may mắn không?

1. Nếu bạn thức giấc vào buổi sáng, tươi tắn khỏe mạnh hơn là bệnh hoạn.
Bạn đã may mắn hơn cả triệu người đang hấp hối tuần này.

2. Nếu bạn chưa hề biết đến sự hiểm nguy trong chiến trận, sự cô đơn trong ngục tối, nỗi đau đớn khi bị tra tấn, sự cào cấu của cơn đói.
Bạn đã đứng trên 20 triệu người quanh thế giới.

3. Nếu bạn dự thánh lễ ở nhà thờ không hề sợ bị quấy nhiễu, bắt bớ, đánh đập, hay chết chóc.
Bạn đã may mắn hơn khoảng ba tỷ người trên thế giới

4. Nếu bạn có thực phẩm trong tủ lạnh, quần áo trong ngăn, một mái nhà che đầu và một chỗ để ngủ.
Bạn đã giàu hơn 75% số người trên thế giới.

5. Nếu bạn có tiền gởi ngân hàng, tiền trong ví, và dư dả tiền lẻ trong dĩa ở một nơi nào đó.
Bạn là một trong 8% người giàu có của thế giới.

6. Nếu bố mẹ bạn vẫn sống và còn bên nhau,
Bạn là người quý hiếm, nhất là trên xứ Hoa Kỳ này.

7. Nếu bạn ngửng cao đầu với nụ cười trên nét mặt và thành thực tạ ơn,
Bạn rất may mắn vì đa số thì có thể, nhưng phần nhiều thì không.

8. Nếu bạn có thể cầm tay ai, ôm họ hay dù chỉ vỗ vai họ.
Bạn rất may mắn vì bạn có thể chuyển được sự hàn gắn của Chúa.

9. Nếu bạn có thể đọc thông điệp này.
Bạn đã may mắn hơn hai tỷ người trên thế giới đã không thể đọc được bất cứ điều gì.

Bạn đã may mắn trong mọi điều mà có thể bạn chưa hề biết đến.

Sự may mắn này chỉ xảy ra nếu được chuyển tiếp liên tục.

Nếu bạn là người thụ hưởng sự may mắn này, hãy tiếp tục trở thành nguồn của sự may mắn của người khác.
(Nguồn: Email bạn gửi)

Xin mời quý bạn đọc tiếp thêm những lời cám ơn vui vui của một người bạn có tính lạc quan dưới đây.

CÁM ƠN ĐỜI

Chỉ có bánh mì thịt nguội chiều nay, tôi không phiền cho rằng nàng lười nấu nướng, mà phải vui vì nàng không ra đường cặp kè với ai khác. Cảm ơn Trời, tôi vẫn còn có một người vợ tốt..
.
Chồng tôi cứ ngồi salon coi TV, tôi không buồn vì chàng vẫn ở nhà với tôi, thay vì ra bar nhậu nhẹt tốn tiền rồi đánh lộn, say rượu lái xe. Cảm ơn Trời tôi vẫn còn người chồng tốt.

Con gái tôi cằn nhằn vì bị bắt rửa chén. Tui không phiền vì nó vẫn còn là đứa con ngoan không ra đường lêu lỏng.

Tôi bị đóng thuế nhiều, nhưng không phiền vì điều đó chứng tỏ là tôi còn việc làm khi kẻ khác phải thất nghiệp.

Sau buổi tiệc tại nhà khi các bạn đã ra về tôi phải cực nhọc lau chùi, nhưng vui vì tôi có được một vòng rào bạn hữu.

Quần áo lúc này hơi chật, nhưng tôi không than phiền vì điều đó có nghĩa là tôi được no nê, sung túc.

Đi giữa trời đứng bóng nóng nực tôi không buồn phiền vì được sống thong thả tự do dưới ánh mặt trời.

Sân cỏ cần được cắt, cửa sổ cần được lau chùi và bao nhiêu công việc nhà đang chờ đợi nhưng tôi không phiền lòng than thở vì tôi vẫn còn được một mái nhà cho gia đình mình.

Bãi đậu xe chật ních, tôi chỉ tìm được một chỗ đậu xa lắc xa lơ, nhưng vui vì mình còn có một cái xe để di chuyển, và còn mạnh khỏe để đi bộ.

Tiền điện mùa đông này cao quá, nhưng tôi không than thở vì tôi vẫn còn được sưởi ấm, so với những người phải sống trong giá lạnh.

Ở trong nhà thờ, cái bà đứng sau tôi hát sai điệu nhạc hết trơn nhưng tôi không lấy làm phiền vì thính giác của mình vẫn còn tốt trong khi kẻ khác không còn khả năng nghe được.

Đồ đạc quần áo chất đống để chờ tôi giặt, ủi, nhưng tôi không phiền vì mình vẫn còn có nhiều quần áo để mặc.

Sau một ngày làm việc tôi mệt mỏi và đau nhức các bắp thịt, nhưng tôi vui vì mình vẫn còn có khả năng làm được những việc nặng nhọc.

Buổi sáng ngủ ngon mà bị đồng hồ báo thức, đáng lẽ phải càu nhàu, nhưng tôi vui vì biết mình còn sống.
(Nguồn: sưu tầm trên internet)

Người viết thích cái tính lạc quan, yêu đời của tác giả bài viết dí dỏm này vì đã đem lại cho tôi những phút vui trong giây phút hiện tại. Bạn thì sao?

Chúc các bạn một ngày vui, nhiều sức khoẻ và mọi sự an lành đến với các bạn nhé.

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam

(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua điện thư bạn gửi-ORTB 98-495-1072011)

Mời quý bạn xem một vài hình ảnh sinh hoạt lớp mẫu giáo của Mya cho vui.






Users browsing this topic
Guest (7)
39 Pages«<3233343536>»
Forum Jump  
You cannot post new topics in this forum.
You cannot reply to topics in this forum.
You cannot delete your posts in this forum.
You cannot edit your posts in this forum.
You cannot create polls in this forum.
You cannot vote in polls in this forum.