Ray rứt một mùa xuân
Nơi đất khách, quê người, xuân đã đến
Con nhớ về thành phố nhỏ thân yêu
Vũng Tàu ơi, đâu nắng sớm mưa chiều
Đâu những thuở xuân về…khoe sắc thắm ?
Quê tôi ơi, giờ đã xa vạn dặm
Bóng cha già biền biệt mấy năm qua
Chắc giờ đây, người nhớ những con xa
Vì vận nước…cha con đành cách biệt !
Tuổi tám sáu tình quê hương thắm thiết
Nên người vui ở lại…chẳng cùng đi
Anh em con từ giã biệt kinh kỳ
Luôn ghi khắc tình cha như trời biển …
Ngày ra đi, người bảo đừng lưu luyến
Sống nên người, lo xây dựng tương lai
Vì quê hương hãy nghĩ đến ngày mai
Đem kiến thức ra giúp đời, giúp nước…
Nay xuân đến con không về thăm được
Để dâng người lời cầu chúc đầu năm
Đây lời thơ, con gửi những tri âm
Dù ngăn cách ngàn đại dương thăm thẳm !
Xin cha hiểu lòng con thương cha mẹ
Cha và con xa nửa quả địa cầu
Tóc bạc phơ ray rứt những đêm thâu
Cha buồn lắm, lòng con đau quặn thắt…
Ở bên kia bờ biển Thái Bình Dương
Mẹ tôi nằm yên nghỉ giữa mù sương
Cô quạnh đã bao mùa trong giá lạnh
Hồn mẹ thân yêu…biết mấy đoạn trường !
Bên này bờ biển nhớ thương
Ai hay…có kẻ ly hương…lệ tràn !
Nguyễn Phan Ngọc An