Giòng tâm sự nhỏ
Quê ta đó, phía bên kia bờ biển
Thái Bình Dương nay xa cách nghìn trùng
Ôi ! Vũng Tàu, nỗi nhớ thật mênh mông
Những thành phố…đồng bằng và sông núi…
Ta ra đi với bao niềm hờn tủi
Bởi quê hương đang nặng dưới gông xiềng
Và Tự Do, tiếng gọi quá thiêng liêng
Mang ta tới nơi chân trời xa lạ !
Mảnh hành lý đầy thương yêu nỗi nhớ
Người ra đi tung đôi cánh thênh thang
Bỏ lại sau lưng những lũy tre làng
Con phố cũ…đường trơn màu đất đỏ…
Nhớ Đà Nẵng, Nha Trang chiều lộng gió
Huế cố đô với thành quách rêu phong
Đà Lạt mờ sương che phủ đồi thông
Cần Thơ đó…bến Ninh Kiều sóng gợn !
Phố biển Vũng Tàu, một thời mới lớn
Dấu chân xưa, trên cát có còn chăng ?
Những giòng sông êm ả tắm màu trăng
Con đò nhỏ khua chèo trên bean cạn…
Và tất cả nhạt nhòa theo ánh sáng
Hòn ngọc viễn đông, sắc thắm sài Gòn
Thủ đô một thời tình nghĩa sắc son
Bao chiến sĩ…vì quê hương…nằm xuống !
Ta nhớ rõ như in trong tâm tưởng
Những con đường, dãy phố, những giòng sông
Những cái tên quen thuộc đến nằm lòng
Từ Bình Triệu chạy dài vô Chợ Lớn…
Dinh Độc Lập, nhà thờ Đức Bà, Bưu Điện
Chợ Bến Thành, Cầu Muối, chợ Bình tây …
Chùa Vĩnh Nghiêm vươn tháp nhọn…ai xây ?
Lăng Oâng đó, những mùa Xuân hái lộc !
Bao thương nhớ, lòng ta nghe thổn thức
Những dấu yêu, kỷ niệm một thời xa
Việt Nam ơi…hỡi đất tổ quê cha
Xin trang trọng gửi dòng …tâm sự nhỏ !
Nguyễn Phan Ngọc An